-
Chương 576-580
Chương 576: Đã lâu không gặp, càng lúc càng nhớ
Sắc mặt Tô Minh lại biến đổi: “Nói tiếp đi!”
“Kỳ thi cuối cùng có tên là ‘Thứ phá huyền cảnh’ trên thực tế rất đơn giản. Chỉ là người tham gia cuộc thi sẽ bước vào một huyền trận, trước mặt họ sẽ xuất hiện ảo giác của một người quan trọng nhất trong lòng cô ấy. Chỉ cần cô ấy tự tay đâm v ỡ ảo ảnh đó thì coi như thành công, chỉ đơn giản thế thôi”.
“Nhưng cô gái đó không thành công, bởi vì ảo ảnh trong lòng cô ấy lúc đó chính là cậu! Đúng vậy! Chính là cậu! Tôi nhớ rất rõ ràng, tất cả mọi người đều nhớ rõ. Bởi vì trong kỳ chiêu sinh đó cô ấy là người yêu nghiệt nhất, phong độ cũng rõ nhất”.
“Lúc đó, sau khi kỳ thi kết thúc, ngay cả Ngô Thanh Thương là trưởng lão truyền công của học viện Tiên Lạc cũng xuất hiện. Ông ta nói với cô gái đó là: ‘Rõ ràng là cô có thể đâm vỡ ảo ảnh đó, rõ ràng là cô không chìm vào trong ảo ảnh, rõ ràng tâm rất trong sáng nhưng sao lại không muốn đâm vỡ nó?’ Cô ấy trả lời rằng: ‘Cả đời Diệp Mộ Cẩn tôi sẽ không bao giờ dùng kiếm đâm người đàn ông mà tôi yêu, kể cả đó chỉ là ảo ảnh’.
…
Tô Minh trầm ngâm sau mấy hơi thở rồi lại nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, sau đó…”, Tư Sùng Tuấn do dự.
“Nói đi!”, giọng nói Tô Minh trở nên lạnh lùng.
“Sau đó trưởng lão truyền công phẫn nộ trách Diệp Mộ Cẩn làm việc theo cảm tính, nếu giữ lại thì mãi mãi không có tiền đồ. Ông ta còn nói, vì tiền đồ của Diệp Mộ Cẩn, sau này nếu gặp phải người quan trọng trong lòng cô ấy thì nhất định sẽ tự tay giết chết”, Tư Sùng Tuấn cẩn thận nói: “Sau… Sau đó…”.
Tư Sùng Tuấn nuốt nước bọt ừng ực, dường như có chút căng thẳng.
“Sau đó làm sao?”
“Sau đó Diệp Mộ Cẩn… Không nói hai lời mà rút kiếm đâm về phía trưởng lão Ngô Thanh Thương. Thấy vậy, ông ta vô cùng phẫn nộ, dùng kiếm đâm Diệp Mộ Cẩn trọng thương nhưng không hề giết chết. Chỉ có điều, ông ta có nói, bắt đầu từ hôm đó mà học viện nào trong cả thế giới Đại Thiên dám thu nhận Diệp Mộ Cẩn thì sẽ là kẻ địch của học viện Tiên Lạc”, Tư Sùng Tuấn tiếp tục nói.
Tư Sùng Tuấn nói xong thì cẩn thận nhìn về phía Tô Minh: “Thông tin này… Tin này có thể đổi lại mạng cho tôi không?”
“Được”, Tô Minh gật đầu, ánh mắt sâu thẳm, đều là vẻ lạnh lùng.
Khá khen cho học viện Tiên Lạc.
Khá khen cho Ngô Thanh Thương trưởng lão truyền công.
Tô Minh nhìn về phía Tư Sùng Tuấn, nói: “Ông là học viên của học viện Tiên Lạc thì chắc biết đường đến đó chứ? Thời gian này ông hãy ở lại đại lục Thần Thương, đợi một thời gian tôi xử lý xong một số việc thì sẽ cùng ông đến học viện Tiên Lạc ở thế giới Đại Thiên, lúc đó ông dẫn đường cho tôi”.
“Á?”, Tư Sùng Tuấn giật mình kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên ông ta nghe nói có người dám đến học viện Tiên Lạc ở thế giới Đại Thiên. Quả là vô địch…
Chẳng phải thông thường toàn là đến những nơi có thực lực khá yếu ở thế giới Đại Thiên rồi dần dần nuôi dưỡng thực lực sao?
Chứ đâu có… Nhưng Tư Sùng Tuấn vẫn đồng ý rồi gật đầu mạnh, nói: “Tất nhiên là được rồi”.
Cuối cùng Tư Sùng Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa có thể giữ được tính mạng, vừa giữ được bùa phân thân thần hồn của sư tôn, đúng là tốt quá đi.
“Ông còn biết tin gì liên quan đến Diệp Mộ Cẩn nữa không?”, Tô Minh ngẫm nghĩ rồi lại hỏi.
Anh thật sự tò mò và quan tâm đến hoàn cảnh của Diệp Mộ Cẩn hiện giờ.
Đã lâu không gặp, càng lúc càng nhớ.
“Chuyện này…”, Tư Sùng Tuấn có chút do dự.
“Nói đi!”
“Tôi biết một số tin nhưng đều là lời đồn thôi, tôi cũng không dám chắc thật giả thế nào”, Tư Sùng Tuấn cẩn thận nói. Ông ta có thể phần nào nhìn ra mối quan hệ giữa Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn. Vì vậy những tin không chắc chắn và chưa được Tô Minh đồng ý thì ông ta thật sự không dám nói bừa. Trực giác nói cho ông ta biết, người trẻ tuổi 20 tuổi trước mặt là một người khá tàn nhẫn.
“Không sao! Bất luận là thật giả, cứ nói hết ra những tin mà ông biết”.
“Có tin đồn hình như Diệp Mộ Cẩn thức tỉnh được huyết mạch mạnh nhất của tộc Phượng Hoàng, cũng chính là huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng. Hình như huyết mạch này có thể đi vào một trong mười huyết mạch lớn của tộc Hoang Thần. Cũng chính vì vậy mà rất nhiều yêu nghiệt đều nhòm ngó đến hôn sự của Diệp Mộ Cẩn. Một năm gần đây, dường như cửa của tộc Phượng Hoàng cũng bị người ta san bằng, đều là những kẻ đến tộc Phượng Hoàng để cầu hôn. Nhưng tộc Phượng Hoàng yêu cầu rất cao, tất cả những yêu nghiệt tuyệt thế đến cầu hôn đều phải cun cút ra về. Chỉ có một người thành công tên là Cố Đình Tiêu. Tôi cũng không hiểu biết quá nhiều về Cố Đình Tiêu, cũng không rõ về lai lịch bối cảnh của hắn ta, có thể đến giờ tôi vẫn chưa được tiếp xúc. Nhưng chỉ có một tin đồn liên quan đến hắn ta chính là, hình như hắn ta là truyền nhân của ác ma”, Tư Sùng Tuấn chậm rãi nói.
Tư Sùng Tuấn tiếp tục nói: “Nhưng mặc dù có tin đồn Cố Đình Tiêu là chồng sắp cưới của Diệp Mộ Cẩn nhưng Diệp Mộ Cẩn vẫn phủ nhận và chống lại. Hình như, sở dĩ cô ấy tham gia thi vào học viện Tiên Lạc cũng vì muốn chống lại ép buộc của tộc Phượng Hoàng. Hình như là mười thái thượng trưởng lão ở thời viễn cổ trong tộc Phượng Hoàng đều đồng nhất ý kiến là ép Diệp Mộ Cẩn gả cho Cố Đình Tiêu”.
Sắc mặt Tô Minh lập tức lạnh đi.
Tư Sùng Tuấn nhìn ra rồi vội nói: “Nhưng cậu chủ Tô! Tạm thời cậu không cần lo đâu. Bởi vì Cố Đình Tiêu đã bế quan rồi, hình như là muốn luyện được kế thừa ác ma gì gì đó nên trong thời gian ngắn sẽ không xuất quan đâu, sẽ càng không thể uy hiếp được Diệp Mộ Cẩn”.
“Cố Đình Tiêu? Truyền nhân của ác ma?”, trong lòng Tô Minh lẩm bẩm. Anh đã nhớ rõ cái tên này. Trên thực tế, anh đã đoán ra từ lâu, một khi Diệp Mộ Cẩn thức tỉnh được huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng thì chắc chắn sẽ bị tộc Phượng Hoàng ép gả cho một yêu nghiệt nào đó có lợi cho tộc Phượng Hoàng. Trên thực tế đúng là như vậy. Cũng may tạm thời vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
Khá khen cho tộc Phượng Hoàng kia!
Trong lòng Tô Minh đã dấy lên sát ý với tộc Phượng Hoàng.
“Cậu chủ Tô! Anh vẫn phải cẩn thận với tên Cố Đình Tiêu đấy”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nói.
“Thiên nữ tiền bối biết hắn ta ư?”, Tô Minh kinh ngạc, hỏi.
Chương 577: Họ mất tích rồi
“Tôi không biết nhưng bổn thiên nữ biết ác ma. Ở thời đại mà ác ma hoành hành thì nó khủng khiếp lắm đó. Còn ở thời đại văn minh của các người đến tận bây giờ, trải qua các thời đại viễn cổ, thượng cổ và hiện đại, cộng lại cũng phải đến 1 tỷ năm rồi chăng? Trong 1 tỷ năm này, bổn thiên nữ đều biết có những Đại Đế nào nhưng không để lại nhiều ấn tượng với tôi. Và ác ma này là một trong những thứ để lại ấn tượng khá sâu sắc. Lúc hắn sống thì đã tạo ra ba môn thuật đại đạo cấm kỵ, vô cùng quý giá. Theo như bổn thiên nữ biết thì trong nền văn minh của các người, tổng cộng để lại mười môn thuật đại đạo cấm kỵ, trong đó có ba cái là ác ma sáng tạo ra”.
Nghe thấy vậy, Tô Minh khẽ chau mày.
“Nhưng anh cũng không cần lo lắng, dù sao thì Cố Đình Tiêu cũng chỉ là truyền nhân của ác ma thôi chứ không phải là ác ma thật sự. Kể cả là bản tôn ác ma thì có bổn thiên nữ tôi ở đây cũng không lo gì cả”, thiên nữ Tạo Hóa nói.
“Thiên nữ tiền bối! Tôi có thể giải quyết được tên Cố Đình Tiêu đó”, Tô Minh nói.
Đây là niềm kiêu hãnh của anh. Nếu ác ma có mặt trên đời thì tạm thời có lẽ anh không làm gì được hắn.
Nhưng truyền nhân của ác ma thì… Ha ha…
“Nếu anh đến thế giới Đại Thiên thì bổn thiên nữ từng để lại một số bảo bối ở đó, anh có thể đến đó lấy, giúp ích rất nhiều cho anh đấy”, thiên nữ Tạo Hóa lại nói.
“Hì hì, vậy thì tốt quá”, Tô Minh có chút phấn khích. Bảo bối mà thiên nữ Tạo Hóa để lại thì nhất định sẽ là bảo vật trong bảo vật rồi. Theo như những gì anh hiểu về thiên nữ Tạo Hóa thì tất cả những thứ mà cô ta nhắc đến chắc chắn đều là đồ tốt.
“Được rồi! Quay về học viện Linh Võ thôi”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, nói.
Trước khi rời khỏi thế giới Tiểu Thiên thì vẫn phải sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, đặc biệt là những người phụ nữ của mình.
“Tô Minh! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ đi ngao du sơn thủy, con không cần lo lắng cho ta đâu”, Ninh Triều Thiên cười nói. Tạm thời ông gác hết lại yêu ghét thù hận và muốn nhàn hạ tâm trí một thời gian.
“Vâng”, Tô Minh gật đầu, có chút không nỡ. Anh biết, lần này tạm biệt ông già thì không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại.
Nhưng anh cũng không quá lo lắng về sự an toàn của ông già. Thực lực của Ninh Triều Thiên vốn không đơn giản, nếu không thì năm đó làm sao ông ấy có thể cứu Tư Nam Quân hết lần này đến lần khác?
Và rồi làm sao có thể cứu Tư Nam Quân thoát được mỗi lần truy sát?
Thậm chí, làm sao ông già có thể dùng được công pháp võ đạo đẳng cấp như ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh’?
Vì vậy, Tô Minh đoán thực lực của ông già thật sự không đơn giản. Tất nhiên, hiện giờ ông già tạm thời chưa muốn nói thì anh cũng sẽ không hỏi. Dù sao thì mỗi người đều có bí mật. Anh chỉ cần biết, ông già đối tốt với anh, là ân nhân giúp anh tái sinh, thế là đủ rồi.
Tất nhiên, để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ông già, Tô Minh quyết định, trước khi rời khỏi thế giới Đại Thiên thì sẽ đánh tiếng với đại trưởng lão của Võ Tông là Vũ Bất Bại bảo họ chú ý chăm sóc cho ông già.
Có thể nói, Võ Tông hiện giờ là thế lực đỉnh cao trong hình kim tự tháp các thế lực ở thế giới Tiểu Thiên.
Có Võ Tông chú ý đến an toàn của ông già thì Tô Minh tuyệt đối yên tâm.
Hai ngày sau, Tô Minh quay về học viện Linh Võ.
Việc đầu tiên anh quay về đó chính là tìm Tiêu Nguyệt.
“Nguyệt Nhi! Trần Chỉ Tình, Tiêu Nhược Dư, Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết, Chu Khánh Di, Lạc Thu Thuỷ, họ ở đâu rồi?”, Tô Minh chăm chú nhìn Tiêu Nguyệt, hỏi.
Tô Minh rất quen thuộc với khí tức của họ.
Với thực lực hiện giờ của anh thì chỉ cần tốt chút thời gian và sức lực là có thể tìm được đám người này trong học viện Linh Võ.
Đặc biệt là khi biết họ vẫn ở trái đất thì càng dễ tìm hơn.
Nhưng điều khiến Tô Minh ngạc nhiên là họ lại không ở trái đất.
Vì vậy lúc này anh mới vội hỏi Tiêu Nguyệt.
Lúc đó khi ở Thiên Đường Ngục, vì thần thông của Tiêu Nguyệt dẫn đến cuộc truy sát của phần lớn thế lực ở thế giới Tiểu Thiên, để tránh chúng đến trái đất bắt đám người Trần Chỉ Tình để uy hiếp mình nên Tô Minh đã dặn dò Tiêu Nguyệt hãy đến trái đất rồi đưa mấy cô gái này đến học viện Linh Võ rồi bảo vệ an toàn cho họ.
Vậy mà giờ học viện Linh Võ không thấy bóng dáng của họ.
Tô Minh vốn tưởng Tiêu Nguyệt không đến trái đất tìm đám Trần Chỉ Tình và đám người này vẫn ở đó. Nhưng đâu biết được, ban nãy tốn chút công sức thì anh phát hiện ra họ căn bản không ở trái đất.
“Em không biết! Anh Tô Minh, lúc thoát khỏi Thiên Đường Ngục em đã đến trái đất luôn. Nhưng đám Trần Chỉ Tình đều không ở đó”, Tiêu Nguyệt nhỏ giọng nói: “Sau đó em gặp lại anh là ở đế quốc Hoang Thú, trong lúc nguy hiểm em không dám nói với anh là đám Trần Chỉ Tình mất tích rồi, sợ anh phân tâm”.
Tô Minh chau mày không nói gì.
Anh biết, Tiêu Nguyệt không nói dối.
Với sức mạnh thần hồn hiện giờ của mình thì chỉ cần Tiêu Nguyệt nói dối là anh cảm nhận được ngay.
“Có manh mối họ mất tích không?”, Tô Minh lại hỏi.
“Có ạ!”, Tiêu Nguyệt gật đầu, sắc mặt vô cùng quái dị: “Em đã hỏi người nhà họ Trần ở thành phố Dương Giang và có được một số thông tin. Nhưng nói một cách chính xác là có được một bùa ngọc. Hình như cái này là lúc đám Trần Chỉ Tình rời khỏi trái đất đã để lại, chắc là họ sợ anh không tìm được họ nên đã để lại cái này làm tin”.
Trong lúc nói, Tiêu Nguyệt đưa bùa ngọc cho Tô Minh.
Tô Minh cầm lấy, hiểu được tại sao sắc mặt Tiêu Nguyệt lại quái dị đến vậy. Bởi vì bùa ngọc này rất cổ quái, thậm chí rất mạnh.
Trên bùa ngọc có khắc rất nhiều trận pháp hộ mệnh. Hơn nữa trận pháp này đều là thời viễn cổ.
Ngoài ra, bùa ngọc này được làm bằng ngọc tím vô cùng quý hiếm.
“Thú vị đấy! Đây là sản vật của nền văn minh khác”, thiên nữ Tạo Hóa có chút hứng thú, nói.
“Á? Nền văn minh khác? Là sao?”, Tô Minh có chút đờ đẫn, hỏi.
Chương 578: Sản vật của nền văn minh khác
“Chàng trai! Không phải anh nghĩ là trong chư thiên vạn giới, trong đất trời vô tận chỉ có nền văn minh của các anh đấy chứ?”, thiên nữ Tạo Hóa cười nói: “Văn minh của các anh có tên là ‘Xương’. Nền văn minh Xương từ khi ra đời đến nay đã trải qua tiền sử, viễn cổ, thượng cổ, hiện đại. Và nền văn minh Xương cũng chia làm mạnh yếu khác nhau, có thể chia làm khu vực Hỗn Độn, thế giới Đại Thiên và thế giới Tiểu Thiên. Hiện giờ các anh đang ở thế giới Tiểu Thiên của nền văn minh Xương. Anh sắp phải đến thế giới Đại Thiên. Sau này anh còn phải đến khu vực Hỗn Độn của nền văn minh Xương nữa. Nếu sau này có một ngày anh vô địch nền văn minh này, đánh bại ở khu vực Hỗn Độn thì anh có thể phá vỡ nền văn minh Xương và đến nền văn minh mạnh hơn”.
Khóe môi Tô Minh không ngừng giật giật. Anh không kìm nổi mà cười khổ.
Thế giới thật rộng lớn.
Sau đó anh nói với vẻ cạn lời: “Và bùa ngọc này là sản vật của nền văn minh khác, vậy thì…”.
Thông tin này quá chấn động.
“Cứ mở bùa ngọc hộ mệnh này ra trước, xem họ để lại thông tin gì?”
“Được!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, có chút căng thẳng, sau đó đưa chân khí của mình vào.
Bùa ngọc lập tức chấn động, sau đó biến thành bột vụn.
Trước mặt lập tức xuất hiện một chùm ánh sáng.
Đó là một người phụ nữ đứng trước mặt anh. Đây là một người phụ nữ trung niên cao quý ăn mặc sang trọng, dường như bà ta cũng có đại thần thông của mình. Mặc dù xuất hiện trước mặt nhưng dung mạo của bà ta bị che khuất bởi quy luật Vận Mệnh.
Sau đó, người phụ nữ cao quý này nhìn Tô Minh, nói: “Chàng trai ở nền văn minh Xương, bổn cung đã biết mọi chuyện trước đây của cậu và Chỉ Tình. Cảm ơn cậu hết lòng vì con bé, bổn cung tặng cậu cuốn ‘kinh Tinh Hằng’ này”.
Lời nói vừa dứt thì chùm ánh sáng tản ra, từng chữ từng chữ như pha lê rải xuống đất tạo thành một cuốn sách, cảnh tượng vô cùng chấn động.
Sắc mặt Tô Minh đờ đẫn cả ra.
Anh có thể cảm nhận rõ vẻ cao quý và quyền lực toát ra từ người phụ nữ trung niên này.
Cảm giá đó như vị thần nhìn xuống chúng sinh ở hạ giới.
“Tôi không có hứng thú với ‘kinh Tinh Hằng’ mà bà nói”, Tô Minh khẽ nói: “Tôi chỉ muốn biết Trần Chỉ Tình đi đâu rồi?”
“Chàng trai! Cậu thật ngốc! Cậu không biết ‘kinh Tinh Hằng’ mạnh đến mức nào đâu! Nói không khoa trương, kể cả là khu vực Hỗn Độn ở nền văn minh Xương của các người thì cũng khó tìm được công pháp luyện khí đẳng cấp như ‘kinh Tinh Hằng’. Vì chút tự tôn đáng thương của mình mà bỏ lỡ nó thì cậu đã bỏ lỡ cơ hội lớn đấy”, người phụ nữ trung niên quét nhìn Tô Minh cười khỉnh. Nhắc đến nền văn minh Xương, bà ta không hề che giấu vẻ khinh bỉ của mình.
“Tôi chỉ muốn biết Chỉ Tình đã đi đâu rồi?”, Tô Minh vẫn không thay đổi cảm xúc, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Chàng trai! Tên của Chỉ Tình không phải là cậu có thể tùy tiện gọi đâu. Đó là con gái của bổn cung. Là con gái của chủ văn minh của nền văn minh Hằng. Hiện giờ cậu rất khó tưởng tượng ra cậu và con gái của bổn cung cách biệt lớn thế nào? Cách biệt đó cậu có nỗ lực ba đời năm thế thì cũng khó đuổi kịp”, giọng nói của người phụ nữ trung niên lớn hơn: “Quên Chỉ Tình đi, đó là chuyệt tốt với cậu đấy”.
“Chỉ Tình có thái độ như thế nào?”, Tô Minh đột nhiên cười, nói với vẻ hiếu kỳ.
“…”, người phụ nữ trung niên không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt đều là sát ý.
“Vì vậy bà làm mẹ mà ép đưa con gái mình đi, sau đó còn tự cho mình là đúng chia rẽ chúng tôi?”, nụ cười Tô Minh càng chua chát hơn.
“Cậu đang tự tìm cái chết đấy”, giọng nói người phụ nữ trung niên trở nên ngưng trọng.
Kể cả bà ta là bóng dáng của bùa ngọc, kể cả chỉ có 1/ 1 tỷ thực lực tự thân nhưng theo bà ta thấy, nếu muốn thì bà ta vẫn có thể dễ dàng di chết cậu nhóc không biết sống chết này.
Nhưng bà ta không thể làm vậy.
Bởi vì nếu làm thế, ngộ nhỡ sau này có một ngày con gái biết được thì bà ta không dám chắc con gái sẽ làm ra những chuyện như nào.
Hơn nữa, lúc đó khi ép đưa Trần Chỉ Tình đi, bà ta cũng đã đồng ý với Trần Chỉ Tình là tuyệt đối không làm hại đến một sợi tóc của Tô Minh.
“Được! Tạm thời không nhắc đến chuyện của Trần Chỉ Tình nữa. Vậy đám Lam Tuyết đâu rồi? Họ cũng không thể là con gái của bà chứ?”, Tô Minh hít một hơi thật sâu hỏi.
“Họ ư? Bổn cung đưa họ đến văn minh ‘Hằng’ rồi”, người phụ nữ trung niên tùy ý nói một câu: “Mặc dù họ không quá ưu tú nhưng dù sao cũng là bạn của Chỉ Tình, bổn cung làm sao có thể trơ mắt nhìn họ vì chung tình với cậu mà làm hại chính mình? Họ đi theo con kiến nhỏ như cậu để cậu được hưởng phúc phận lớn thế sao? Ha ha… Chàng trai, cậu có xứng không?”
“Bà quản nhiều chuyện quá rồi đó?”, Tô Minh nhìn người phụ nữ trung niên đó, nói từng câu từng chữ.
“Bổn cung có thực lực đó, vì vậy muốn quản gì là quản đó, cậu làm được gì? Nếu không phải đám Trần Chỉ Tình cầu xin thì bổn cung đã giết cậu từ lâu rồi, còn tặng cậu ‘kinh Tinh Hằng’ nữa không?”
Tô Minh trầm ngâm không nói gì.
Lần đầu tiên anh có khao khát được giết người đến vậy.
“Nền văn minh Hằng? Tôi nhớ kỹ rồi”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, ngưng giọng nói: “Đợi sau này có một ngày tôi đến nền văn minh đó, tôi sẽ bắt bà quỳ xuống trước mặt tôi hối lỗi. Tôi thề”.
“Ha ha! Ha ha…”, người phụ nữ trung niên ngây người ra, sau đó lại cười nói: “Kiến dù sao vẫn là kiến, ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Bổn cung đợi cậu một kỷ nguyên khéo cậu còn không ra nổi cái nền văn minh Xương bé tí của mình thì nói gì đến việc xuất hiện ở trước mặt bổn cung? Ai cho cậu cái dũng khí đó hả? Ha ha…”.
Sau khi cười lớn, người phụ nữ trung niên biến mất.
Còn Tô Minh trầm ngâm hồi lâu.
“Thiên nữ tiền bối! Tôi có thể làm được không?”, giọng nói Tô Minh có chút khàn khàn, hỏi.
Chương 579: Nền văn minh Hằng ư? Tôi nhớ kỹ!
"Đương nhiên được, nền văn minh Hằng đúng là rất mạnh. Bình thường, tính từ khi nền văn minh Xương được hình thành đến giờ, chắc chẳng có ai đủ tư cách đứng trước mặt người phụ nữ kia. Thế nhưng, anh lại là ngoại lệ. Anh có kho tàng huyết mạch, là điều hơn xa mọi người và bất kỳ một nền văn minh nào. Rồi anh còn có một tiềm lực vô tận, bổn Thiên nữ đã tính cho anh một quẻ, tương lai của anh là vô số khả năng khó có thể đong đếm được", Thiên nữ Tạo Hóa có chút kích động nói: "Bổn Thiên nữ cũng ghét người phụ nữ ban nãy, nếu tôi mà còn ở lúc đỉnh phong thì đã vả cho bà ta mấy cái rồi".
"Tôi hiểu rồi", tâm trạng đang bực bội, tức tối của Tô Minh chợt bình tĩnh lại.
Trong lòng anh lại có thêm một mục tiêu.
"Hồi đó, tôi gãy hết tay chân, xương cốt cả người dập nát, gần như tắt thở và bị chôn sống. Nhưng cuối cùng, tôi đã đi đến một bước như ngày hôm nay, vùng dậy từ một kẻ ti tiện thấp kém, nên đã không còn lòng kính sợ nữa. Nền văn minh Hằng ư? Tôi, nhớ kỹ!", Tô Minh lẩm bẩm, hai mắt sáng ngời như sao.
Sau đó, anh cũng bình tĩnh lại.
Dường như người phụ nữ trung niên kia chưa hề xuất hiện.
"'Kinh Tinh Hằng' kia cũng không tồi", Thiên nữ Tạo Hóa lại nói: "Tuy nhiên, chỉ có đến tầng bảy, chưa thể quét ngang nền văn minh Xương. Chưa kể đến khi so với 'Thái Huyền Ma Linh Chân Kinh' của anh lại chẳng có tác dụng gì. Về sau, khi đến thế giới Đại Thiên, hay vực Hỗn Độn, bổn Thiên nữ sẽ chỉ anh đi mượn, hoặc có thể nói là đi cướp mấy bộ công pháp Luyện Khí cũng được về, rồi dung hợp với 'Thái Huyền Ma Linh Chân Kinh' của anh. Suy cho cùng, sẽ có một ngày nó sẽ trở thành công pháp Luyện Khí mạnh nhất trong tất cả các nền văn minh".
Tô Minh bình tĩnh giơ tay lên, vuốt mặt, nghiền bản "kinh Tinh Hằng' kia thành bột mịn, khóe miệng nhếch lên vẽ nên một nụ cười khinh thường đầy mong đợi.
"Tiểu Nguyệt, anh muốn bế quan mấy ngày. Đợi đến khi anh bế quan xong sẽ dẫn em và đám Thanh Hòa đến Chiến Uyên, gặp bố mẹ và em gái anh".
Tô Minh suy nghĩ một lát rồi nói.
Sau khi Tiên Âm Cốc bị tiêu diệt, Tô Ly đã đến Chiến Uyên.
...
Tại lầu nhiệm vụ của học viện Tiên Lạc ở thế giới Đại Thiên.
Nó khá là xa hoa và chấn động, vách tường là những tấm đá ngọc màu đen, điêu khắc những con tiên hạc và từng khối lệnh bài nhiệm vụ được treo bên trên.
Có tổng cộng chín tầng nhiệm vụ tương ứng với mức độ khó khăn của nó.
Tầng một là đơn giản nhất và cũng đa dạng nhất. Trên tầng một chắc phải treo hơn 1000 loại nhiệm vụ bậc một, vì đơn giản nên dù có làm xong cũng chỉ nhận được 100 điểm tích lũy.
Tầng hai treo nhiệm vụ bậc hai và chỉ có khoảng 50 loại.
Cao hơn là nhiệm vụ bậc ba, bậc bốn... Càng lên cao lại càng ít.
Bình thường thì lầu nhiệm vụ rất vắng vẻ.
Nhưng nửa tháng gần đây, nơi này lại chật ních người.
Vì vậy, thường chỉ có một trưởng lão làm việc, giờ là phải có ba trưởng lão cùng làm.
Mà nguyên nhân lại chỉ có một, đó là giết chết Diệp Mộ Cẩn - Thánh nữ tộc Phượng Hoàng!
Nhiệm vụ này thế mà lại được treo ở tầng thứ ba.
Chỉ cần hoàn thành sẽ nhận được 10 ngàn điểm tích lũy.
Con số kia có ý nghĩa gì? Nếu dùng nó là có thể tiến vào lầu Vẫn Tiên bốn lần.
Không biết bao nhiêu đệ tử nội môn mất cả chục ngàn năm cũng khó mà gom góp được 10 ngàn điểm tích lũy nữa là.
Nên họ có thể không trông mà thèm sao?
Quan trọng nhất là giết chết Diệp Mộ Cẩn cũng không khó!
Đúng là lúc tham gia kỳ sát hạch, Diệp Mộ Cẩn đã thể hiện ra tư chất võ đạo siêu việt và sức chiến đấu khiến người khác phải giật mình.
Nhưng đó chỉ là đối với người mới thôi.
Còn với những đệ tử nội môn trong học viện Tiên Lạc, ai trong số họ mà không mạnh hơn Diệp Mộ Cẩn?
Cô là yêu nghiệt biến thái thì sao? Ai trong học viện mà không phải chứ?
Muốn giết chết Diệp Mộ Cẩn thật sự là dễ như trở bàn tay.
Theo các đệ tử trong học viện, việc giết chết Diệp Mộ Cẩn thuộc nhiệm vụ bậc một cũng là đánh giá cao cô ta và cho không điểm tích lũy.
Vậy mà nó lại được xếp vào nhiệm vụ bậc ba.
Lần này, hỏi có ai mà không rục rịch?
Tặng không điểm tích lũy đó!
Thế nên, nửa tháng nay, toàn bộ đệ tử trong ngoài của học viện Tiên Lạc đều xôn xao nhốn nháo!
Ngay cả một số sư huynh, sư tỷ đang bế quan cũng rời núi.
Chỉ vì giết chết Diệp Mộ Cẩn.
Mỗi ngày, chắc phải có vài trăm người đến nhận nhiệm vụ giết chết Diệp Mộ Cẩn.
Quả thật là như mở hội.
Mà hay cái lại là, trong tình huống ấy, nửa tháng qua, nhiệm vụ đó vẫn chưa bị người ta hoàn thành.
Rất là thần kỳ!
Trong lầu nhiệm vụ đông đúc, có rất nhiều người bắt đầu buôn chuyện.
"Ủa, anh Tôn, anh cũng xuất quan rồi hả?"
"Anh Phần à, 'Tịch Diệt Phần Thiên' của anh tu luyện đến tầng nào rồi? Chẳng phải anh cũng bế quan suốt đó à?"
"Ha ha ha... Diệp Mộ Cẩn kia đúng là khiến người ta phải bất ngờ mà, nghe nói, ba ngày trước, cô ta bị sư tỷ Lưu Cẩm dẫn người chặn đường ở Hạnh Thần Sơn. Kết quả, không ngờ cô ta lại trốn thoát được dù vẫn bị thương nặng".
"Tôi nghe nói sư tỷ Lưu Cẩm là Bất Tử tầng sáu nhỉ? Có thể trốn thoát khỏi tay cô ta, dù có bị thương nặng nhưng Thánh Nữ tộc Phượng Hoàng kia cũng khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy chứ. Đáng tiếc, nếu tham gia vào học viện thì chưa biết chừng đã vào nội môn rồi".
"Hơn nữa, tại sao học viện lại muốn giết Diệp Mộ Cẩn vậy? Kỳ lạ ghê! Tự dưng muốn giết cô ta, khó hiểu thật luôn! Còn trả giá lớn như vậy nữa chứ!"
Chương 580: Quý Thanh Hòa trở lại
“Tôi biết một ít tin tức nội bộ, nghe nói nửa tháng trước, ngọn lửa bản mệnh của Diệp Mộ Cẩn thăng cấp, trở thành Hỗn Độn Ly Hoả, một ngọn lửa vô cùng cường đại khiến cho người ta không khỏi kinh sợ. Cũng chính vì nguyên nhân này mà cô ta, người vốn bị học viện lãng quên, bởi vì Hỗn Độn Ly Hoả lại được học viện đánh giá cao. Ngay cả trưởng lão hướng dẫn Ngô Thanh Thương cũng bị cấp trên khiển trách, bọn họ cảm thấy bởi vì ông ta nên họ mới bỏ lỡ một vị yêu nghiệt siêu cấp như vậy. Để bù đắp cho sai lầm lần này, một vị Thái thượng trưởng lão của học viện đã đích thân tìm đến Diệp Mộ Cẩn, muốn thuyết phục cô ta gia nhập học viện. Thế nhưng không ngờ là Diệp Mộ Cẩn không cho chút mặt mũi này, cô ta đưa ra yêu cầu rằng muốn Ngô Thanh Thương phải chết! Nếu không, cô ta sẽ không gia nhập học viện!”
“Quá ngây thơ rồi, Ngô Thanh Thương không chỉ là trưởng lão hướng dẫn, sau lưng ông ta còn có một vị lão tổ làm chỗ dựa vững chắc, Ngô Thanh Thương không có khả năng chết”.
“Đúng vậy! Cuối cùng, học viện quyết định, nếu không thể thoả mãn được điều kiện của Diệp Mộ Cẩn, lại sợ nỗi căm thù Diệp Mộ Cẩn đối với học viện Tiên Lạc ngày một lớn hơn, học viện chỉ có thể giết chết cô ta, cũng phòng trường hợp cô ta gia nhập ba học viện cùng cấp khác”.
“Tộc Phượng Hoàng bên kia thì thế nào? Không có động tĩnh gì sao?”
“Ha ha…Cho dù tộc Phượng Hoàng cường thịnh trở lại thì có thể vượt qua được học viện Tiên Lạc sao? Học viện Tiên Lạc đã truyền đạt mệnh lệnh đánh giết rồi, là nhiệm vụ cấp ba, cho dù tộc Phượng Hoàng không cam lòng thì cũng chỉ có thể chịu đựng, thậm chí, tộc Phượng Hoàng giống như bị dọa sợ. Chẳng phải là năm ngày trước, tộc Phượng Hoàng tuyên bố với bên ngoài rằng, Diệp Mộ Cẩn không còn là thánh nữ của tộc Phượng Hoàng nữa sao?”
“Tộc Phượng Hoàng cũng thật biết thời biết thế, ha ha…”
“Diệp Mộ Cẩn thật sự đáng thương, tộc Phượng Hoàng đã ruồng bỏ cô ta, lại thêm phải đối mặt với sự đuổi giết của học viện Tiên Lạc, trên trời hay dưới đất đều không có cửa thoát thân!”
“Ai bảo cô ta làm vậy làm gì? Chỉ trách cô ta là một kẻ ngốc, lúc ấy lại không thành thành thật thật đánh chết cái người quan trọng nhất trong lòng cô ta trong ảo cảnh đi, như vậy không phải tốt rồi sao? Đầu óc có vấn đề!”
“Được rồi, không nói nữa, chúng ta mau chóng xuất phát thôi, đừng chậm trễ, Diệp Mộ Cẩn sắp bị người khác đánh chết rồi”.
...
Trong lúc Tô Minh bế quan.
Thời gian trôi qua.
Mấy ngày sau.
“Vù…”
Bên trong học viện Linh Võ vốn tĩnh lặng, bỗng nhiên xuất hiện một khí tức hư không chợt loé rồi biến mất, làm rung động cả học viện, nhưng cũng chỉ một giây sau, cỗ hơi thở kia đã tiêu tan không thấy tăm hơi.
“Đây chắc chắn là khí tức của bí cảnh Linh Võ, cánh cửa bí cảnh Linh Võ đã mở ra, Quý Thanh Hoà trở về rồi”, Lâm Chân Võ là người đầu tiên có phản ứng, ông ta nhanh chóng chạy đến trước bí cảnh Linh Võ ở phía sau núi.
Tiếp theo, tất cả lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ, một vài yêu nghiệt của học viện như Tiêu Nguyệt, Ngư Dung Băng đều đến.
Chỉ thấy ở phía trước bí cảnh, đúng là Quý Thanh Hoà một thân áo xanh, dáng vẻ giống như tiên nữ giáng trần.
Mấy tháng trước, sau khi Tô Minh và Ngư Dung Băng rời khỏi học viện Linh Võ để đến Thiên Đường Ngục, Quý Thanh Hoà vốn một mình một người cũng càng thêm cố gắng tu luyện, quả thực là điên cuồng tu luyện giống như kẻ điên.
Cố gắng đó đương nhiên là có kết quả, huống chi Quý Thanh Hoà cũng là người có năng khiếu võ đạo không tầm thường.
Sau đó, Tiêu Nguyệt và Ngư Dung Băng trở về từ Thiên Đường Ngục, mang theo tin tức Tô Minh bị các cường giả ở tầng cao nhất của thế giới Tiểu Thiên vây công, Quý Thanh Hoà lại càng thêm trầm mặc, điên cuồng tu luyện giống như là không cần mạng nữa.
Sau khi Tiêu Nguyệt và Ngư Dung Băng trở về không lâu, Quý Thanh Hoà đột phá cảnh giới Chân Hoàng, xin tiến vào bí cảnh Linh Võ.
Lúc ấy, Ngư Dung Băng, Hứa Như Ý, Cổ Kim, Lâm Thanh Loan đều khuyên bảo Quý Thanh Hòa đừng hành động theo cảm tính.
Dù sao thì theo lời viện trưởng Lâm Chân Võ nói, bí cảnh Linh Võ rất quỷ dị, trăm triệu năm nay không có đệ tử nào thành công tiến vào đó.
Hơn nữa, trong sách cổ của học viện Linh Võ ghi lại, lão tổ Linh Võ kiếm tiên đã từng nói, bí cảnh Linh Võ rất đặc biệt, tuy rằng trong đó cất chứa cơ duyên lớn, nhưng nếu không có thực lực và thiên phú võ đạo cường đại thì tốt nhất không cần vào trong đó chịu chết.
Nhưng Quý Thanh Hoà vẫn rất kiên quyết.
Chuyện mà cô ta đã quyết định, người khác không cản nổi.
Cuối cùng, Lâm Chân Võ xin ý kiến của cấp trên học viện Linh Võ, quyết định cho Quý Thanh Hoà tiến vào bí cảnh Võ Linh.
Quý Thanh Hoà vừa vào đó, thoáng cái đã một, hai tháng trời.
Ở trong lòng nhiều người, rất có thể là Quý Thanh Hoà đã chết trong bí cảnh Linh Võ, không ngờ là…
Vui mừng ngoài ý muốn!
Vô cùng kinh ngạc!
Mà càng kinh ngạc hơn, rung động hơn chính là…
“Thanh Hoà, cô đạt tới cảnh giới Bất Tử rồi sao?”, Lâm Thanh Loan lao đến, cô ta vô cùng hưng phấn, cũng vô cùng kích động, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ không thể tin được, cô ta trực tiếp ôm lấy cánh tay Quý Thanh Hòa.
Những người còn lại ở đây của học viện Linh Võ cũng cực kỳ khiếp sợ!
Mới qua một, hai tháng, từ cảnh giới Chân Hoàng tầng một đã tăng vọt lên cảnh giới Bất Tử tầng một, trời ạ!
Tốc độ tu luyện võ đạo này quả thực là vô địch.
Hơn nữa, nếu bỏ qua sức ảnh hướng của những sự kiện thời gian trước, Tô Minh giết chết Liên Ngọc Chi, bộc lộ ra thực lực đáng sợ thì ở trong lòng rất nhiều người của học viện Linh Võ, sự tồn tại của một vị cảnh giới Bất Tử là bất khả chiến bại ở thế giới Tiểu Thiên.
Lại càng không nói đến, Quý Thanh Hoà tuổi còn rất nhỏ, mới chỉ hơn hai mươi, vẫn là tân sinh mới nhập học không lâu.
Nhất thời, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Quý Thanh Hòa!
Thật lâu không nói gì.
Nhưng Quý Thanh Hoà lại đột nhiên hét lớn: “Nhanh! Nhanh! Chạy mau! Tôi gặp rắc rối rồi…”
Lúc nói chuyện, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Quý Thanh Hoà hiện ra tia hối hận, sốt ruột, áy náy, thân thể mềm mại của cô ta còn run nhè nhẹ, cả người không còn phong thái như trước.
“Hả?”, Lâm Thanh Loan cảm thấy mơ hồ.
Những người khác cũng không thể hiểu nổi.
“Thanh Hoà, đã xảy ra chuyện gì?”, theo bản năng, Lâm Thanh Loan hỏi.
“Chuyện rất phức tạp, hiện giờ tôi không thể kể cụ thể được, nói đơn giản chính là, trong bí cảnh Linh Võ có một chủng tộc sinh sống, thực lực của bọn họ rất cường đại, sau khi tôi tiến vào trong bí cảnh, cũng không biết đến sự tồn tại của chủng tộc này, vậy nên thản nhiên tìm kiếm bảo bối và tài nguyên võ đạo khắp nơi, hiển nhiên, điều đó đã đụng tới lợi ích của chủng tộc này, một tháng vừa qua, tôi đều phải sống trong tình trạng bị cả chủng tộc đuổi giết, mãi cho đến hôm nay, tôi mới tìm được cơ hội mở ra cánh cửa của bí cảnh để trở về. Nhưng mà…”, sắc mặt Quý Thanh Hòa trở nên trắng bệch, thậm chí là mang theo sự tuyệt vọng.
Thân thể mềm mại run rẩy, cô ta quay đầu lại.
Nhìn về phía cửa bí cảnh.
Sắc mặt Tô Minh lại biến đổi: “Nói tiếp đi!”
“Kỳ thi cuối cùng có tên là ‘Thứ phá huyền cảnh’ trên thực tế rất đơn giản. Chỉ là người tham gia cuộc thi sẽ bước vào một huyền trận, trước mặt họ sẽ xuất hiện ảo giác của một người quan trọng nhất trong lòng cô ấy. Chỉ cần cô ấy tự tay đâm v ỡ ảo ảnh đó thì coi như thành công, chỉ đơn giản thế thôi”.
“Nhưng cô gái đó không thành công, bởi vì ảo ảnh trong lòng cô ấy lúc đó chính là cậu! Đúng vậy! Chính là cậu! Tôi nhớ rất rõ ràng, tất cả mọi người đều nhớ rõ. Bởi vì trong kỳ chiêu sinh đó cô ấy là người yêu nghiệt nhất, phong độ cũng rõ nhất”.
“Lúc đó, sau khi kỳ thi kết thúc, ngay cả Ngô Thanh Thương là trưởng lão truyền công của học viện Tiên Lạc cũng xuất hiện. Ông ta nói với cô gái đó là: ‘Rõ ràng là cô có thể đâm vỡ ảo ảnh đó, rõ ràng là cô không chìm vào trong ảo ảnh, rõ ràng tâm rất trong sáng nhưng sao lại không muốn đâm vỡ nó?’ Cô ấy trả lời rằng: ‘Cả đời Diệp Mộ Cẩn tôi sẽ không bao giờ dùng kiếm đâm người đàn ông mà tôi yêu, kể cả đó chỉ là ảo ảnh’.
…
Tô Minh trầm ngâm sau mấy hơi thở rồi lại nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, sau đó…”, Tư Sùng Tuấn do dự.
“Nói đi!”, giọng nói Tô Minh trở nên lạnh lùng.
“Sau đó trưởng lão truyền công phẫn nộ trách Diệp Mộ Cẩn làm việc theo cảm tính, nếu giữ lại thì mãi mãi không có tiền đồ. Ông ta còn nói, vì tiền đồ của Diệp Mộ Cẩn, sau này nếu gặp phải người quan trọng trong lòng cô ấy thì nhất định sẽ tự tay giết chết”, Tư Sùng Tuấn cẩn thận nói: “Sau… Sau đó…”.
Tư Sùng Tuấn nuốt nước bọt ừng ực, dường như có chút căng thẳng.
“Sau đó làm sao?”
“Sau đó Diệp Mộ Cẩn… Không nói hai lời mà rút kiếm đâm về phía trưởng lão Ngô Thanh Thương. Thấy vậy, ông ta vô cùng phẫn nộ, dùng kiếm đâm Diệp Mộ Cẩn trọng thương nhưng không hề giết chết. Chỉ có điều, ông ta có nói, bắt đầu từ hôm đó mà học viện nào trong cả thế giới Đại Thiên dám thu nhận Diệp Mộ Cẩn thì sẽ là kẻ địch của học viện Tiên Lạc”, Tư Sùng Tuấn tiếp tục nói.
Tư Sùng Tuấn nói xong thì cẩn thận nhìn về phía Tô Minh: “Thông tin này… Tin này có thể đổi lại mạng cho tôi không?”
“Được”, Tô Minh gật đầu, ánh mắt sâu thẳm, đều là vẻ lạnh lùng.
Khá khen cho học viện Tiên Lạc.
Khá khen cho Ngô Thanh Thương trưởng lão truyền công.
Tô Minh nhìn về phía Tư Sùng Tuấn, nói: “Ông là học viên của học viện Tiên Lạc thì chắc biết đường đến đó chứ? Thời gian này ông hãy ở lại đại lục Thần Thương, đợi một thời gian tôi xử lý xong một số việc thì sẽ cùng ông đến học viện Tiên Lạc ở thế giới Đại Thiên, lúc đó ông dẫn đường cho tôi”.
“Á?”, Tư Sùng Tuấn giật mình kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên ông ta nghe nói có người dám đến học viện Tiên Lạc ở thế giới Đại Thiên. Quả là vô địch…
Chẳng phải thông thường toàn là đến những nơi có thực lực khá yếu ở thế giới Đại Thiên rồi dần dần nuôi dưỡng thực lực sao?
Chứ đâu có… Nhưng Tư Sùng Tuấn vẫn đồng ý rồi gật đầu mạnh, nói: “Tất nhiên là được rồi”.
Cuối cùng Tư Sùng Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa có thể giữ được tính mạng, vừa giữ được bùa phân thân thần hồn của sư tôn, đúng là tốt quá đi.
“Ông còn biết tin gì liên quan đến Diệp Mộ Cẩn nữa không?”, Tô Minh ngẫm nghĩ rồi lại hỏi.
Anh thật sự tò mò và quan tâm đến hoàn cảnh của Diệp Mộ Cẩn hiện giờ.
Đã lâu không gặp, càng lúc càng nhớ.
“Chuyện này…”, Tư Sùng Tuấn có chút do dự.
“Nói đi!”
“Tôi biết một số tin nhưng đều là lời đồn thôi, tôi cũng không dám chắc thật giả thế nào”, Tư Sùng Tuấn cẩn thận nói. Ông ta có thể phần nào nhìn ra mối quan hệ giữa Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn. Vì vậy những tin không chắc chắn và chưa được Tô Minh đồng ý thì ông ta thật sự không dám nói bừa. Trực giác nói cho ông ta biết, người trẻ tuổi 20 tuổi trước mặt là một người khá tàn nhẫn.
“Không sao! Bất luận là thật giả, cứ nói hết ra những tin mà ông biết”.
“Có tin đồn hình như Diệp Mộ Cẩn thức tỉnh được huyết mạch mạnh nhất của tộc Phượng Hoàng, cũng chính là huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng. Hình như huyết mạch này có thể đi vào một trong mười huyết mạch lớn của tộc Hoang Thần. Cũng chính vì vậy mà rất nhiều yêu nghiệt đều nhòm ngó đến hôn sự của Diệp Mộ Cẩn. Một năm gần đây, dường như cửa của tộc Phượng Hoàng cũng bị người ta san bằng, đều là những kẻ đến tộc Phượng Hoàng để cầu hôn. Nhưng tộc Phượng Hoàng yêu cầu rất cao, tất cả những yêu nghiệt tuyệt thế đến cầu hôn đều phải cun cút ra về. Chỉ có một người thành công tên là Cố Đình Tiêu. Tôi cũng không hiểu biết quá nhiều về Cố Đình Tiêu, cũng không rõ về lai lịch bối cảnh của hắn ta, có thể đến giờ tôi vẫn chưa được tiếp xúc. Nhưng chỉ có một tin đồn liên quan đến hắn ta chính là, hình như hắn ta là truyền nhân của ác ma”, Tư Sùng Tuấn chậm rãi nói.
Tư Sùng Tuấn tiếp tục nói: “Nhưng mặc dù có tin đồn Cố Đình Tiêu là chồng sắp cưới của Diệp Mộ Cẩn nhưng Diệp Mộ Cẩn vẫn phủ nhận và chống lại. Hình như, sở dĩ cô ấy tham gia thi vào học viện Tiên Lạc cũng vì muốn chống lại ép buộc của tộc Phượng Hoàng. Hình như là mười thái thượng trưởng lão ở thời viễn cổ trong tộc Phượng Hoàng đều đồng nhất ý kiến là ép Diệp Mộ Cẩn gả cho Cố Đình Tiêu”.
Sắc mặt Tô Minh lập tức lạnh đi.
Tư Sùng Tuấn nhìn ra rồi vội nói: “Nhưng cậu chủ Tô! Tạm thời cậu không cần lo đâu. Bởi vì Cố Đình Tiêu đã bế quan rồi, hình như là muốn luyện được kế thừa ác ma gì gì đó nên trong thời gian ngắn sẽ không xuất quan đâu, sẽ càng không thể uy hiếp được Diệp Mộ Cẩn”.
“Cố Đình Tiêu? Truyền nhân của ác ma?”, trong lòng Tô Minh lẩm bẩm. Anh đã nhớ rõ cái tên này. Trên thực tế, anh đã đoán ra từ lâu, một khi Diệp Mộ Cẩn thức tỉnh được huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng thì chắc chắn sẽ bị tộc Phượng Hoàng ép gả cho một yêu nghiệt nào đó có lợi cho tộc Phượng Hoàng. Trên thực tế đúng là như vậy. Cũng may tạm thời vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
Khá khen cho tộc Phượng Hoàng kia!
Trong lòng Tô Minh đã dấy lên sát ý với tộc Phượng Hoàng.
“Cậu chủ Tô! Anh vẫn phải cẩn thận với tên Cố Đình Tiêu đấy”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nói.
“Thiên nữ tiền bối biết hắn ta ư?”, Tô Minh kinh ngạc, hỏi.
Chương 577: Họ mất tích rồi
“Tôi không biết nhưng bổn thiên nữ biết ác ma. Ở thời đại mà ác ma hoành hành thì nó khủng khiếp lắm đó. Còn ở thời đại văn minh của các người đến tận bây giờ, trải qua các thời đại viễn cổ, thượng cổ và hiện đại, cộng lại cũng phải đến 1 tỷ năm rồi chăng? Trong 1 tỷ năm này, bổn thiên nữ đều biết có những Đại Đế nào nhưng không để lại nhiều ấn tượng với tôi. Và ác ma này là một trong những thứ để lại ấn tượng khá sâu sắc. Lúc hắn sống thì đã tạo ra ba môn thuật đại đạo cấm kỵ, vô cùng quý giá. Theo như bổn thiên nữ biết thì trong nền văn minh của các người, tổng cộng để lại mười môn thuật đại đạo cấm kỵ, trong đó có ba cái là ác ma sáng tạo ra”.
Nghe thấy vậy, Tô Minh khẽ chau mày.
“Nhưng anh cũng không cần lo lắng, dù sao thì Cố Đình Tiêu cũng chỉ là truyền nhân của ác ma thôi chứ không phải là ác ma thật sự. Kể cả là bản tôn ác ma thì có bổn thiên nữ tôi ở đây cũng không lo gì cả”, thiên nữ Tạo Hóa nói.
“Thiên nữ tiền bối! Tôi có thể giải quyết được tên Cố Đình Tiêu đó”, Tô Minh nói.
Đây là niềm kiêu hãnh của anh. Nếu ác ma có mặt trên đời thì tạm thời có lẽ anh không làm gì được hắn.
Nhưng truyền nhân của ác ma thì… Ha ha…
“Nếu anh đến thế giới Đại Thiên thì bổn thiên nữ từng để lại một số bảo bối ở đó, anh có thể đến đó lấy, giúp ích rất nhiều cho anh đấy”, thiên nữ Tạo Hóa lại nói.
“Hì hì, vậy thì tốt quá”, Tô Minh có chút phấn khích. Bảo bối mà thiên nữ Tạo Hóa để lại thì nhất định sẽ là bảo vật trong bảo vật rồi. Theo như những gì anh hiểu về thiên nữ Tạo Hóa thì tất cả những thứ mà cô ta nhắc đến chắc chắn đều là đồ tốt.
“Được rồi! Quay về học viện Linh Võ thôi”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, nói.
Trước khi rời khỏi thế giới Tiểu Thiên thì vẫn phải sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, đặc biệt là những người phụ nữ của mình.
“Tô Minh! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ đi ngao du sơn thủy, con không cần lo lắng cho ta đâu”, Ninh Triều Thiên cười nói. Tạm thời ông gác hết lại yêu ghét thù hận và muốn nhàn hạ tâm trí một thời gian.
“Vâng”, Tô Minh gật đầu, có chút không nỡ. Anh biết, lần này tạm biệt ông già thì không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại.
Nhưng anh cũng không quá lo lắng về sự an toàn của ông già. Thực lực của Ninh Triều Thiên vốn không đơn giản, nếu không thì năm đó làm sao ông ấy có thể cứu Tư Nam Quân hết lần này đến lần khác?
Và rồi làm sao có thể cứu Tư Nam Quân thoát được mỗi lần truy sát?
Thậm chí, làm sao ông già có thể dùng được công pháp võ đạo đẳng cấp như ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh’?
Vì vậy, Tô Minh đoán thực lực của ông già thật sự không đơn giản. Tất nhiên, hiện giờ ông già tạm thời chưa muốn nói thì anh cũng sẽ không hỏi. Dù sao thì mỗi người đều có bí mật. Anh chỉ cần biết, ông già đối tốt với anh, là ân nhân giúp anh tái sinh, thế là đủ rồi.
Tất nhiên, để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ông già, Tô Minh quyết định, trước khi rời khỏi thế giới Đại Thiên thì sẽ đánh tiếng với đại trưởng lão của Võ Tông là Vũ Bất Bại bảo họ chú ý chăm sóc cho ông già.
Có thể nói, Võ Tông hiện giờ là thế lực đỉnh cao trong hình kim tự tháp các thế lực ở thế giới Tiểu Thiên.
Có Võ Tông chú ý đến an toàn của ông già thì Tô Minh tuyệt đối yên tâm.
Hai ngày sau, Tô Minh quay về học viện Linh Võ.
Việc đầu tiên anh quay về đó chính là tìm Tiêu Nguyệt.
“Nguyệt Nhi! Trần Chỉ Tình, Tiêu Nhược Dư, Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết, Chu Khánh Di, Lạc Thu Thuỷ, họ ở đâu rồi?”, Tô Minh chăm chú nhìn Tiêu Nguyệt, hỏi.
Tô Minh rất quen thuộc với khí tức của họ.
Với thực lực hiện giờ của anh thì chỉ cần tốt chút thời gian và sức lực là có thể tìm được đám người này trong học viện Linh Võ.
Đặc biệt là khi biết họ vẫn ở trái đất thì càng dễ tìm hơn.
Nhưng điều khiến Tô Minh ngạc nhiên là họ lại không ở trái đất.
Vì vậy lúc này anh mới vội hỏi Tiêu Nguyệt.
Lúc đó khi ở Thiên Đường Ngục, vì thần thông của Tiêu Nguyệt dẫn đến cuộc truy sát của phần lớn thế lực ở thế giới Tiểu Thiên, để tránh chúng đến trái đất bắt đám người Trần Chỉ Tình để uy hiếp mình nên Tô Minh đã dặn dò Tiêu Nguyệt hãy đến trái đất rồi đưa mấy cô gái này đến học viện Linh Võ rồi bảo vệ an toàn cho họ.
Vậy mà giờ học viện Linh Võ không thấy bóng dáng của họ.
Tô Minh vốn tưởng Tiêu Nguyệt không đến trái đất tìm đám Trần Chỉ Tình và đám người này vẫn ở đó. Nhưng đâu biết được, ban nãy tốn chút công sức thì anh phát hiện ra họ căn bản không ở trái đất.
“Em không biết! Anh Tô Minh, lúc thoát khỏi Thiên Đường Ngục em đã đến trái đất luôn. Nhưng đám Trần Chỉ Tình đều không ở đó”, Tiêu Nguyệt nhỏ giọng nói: “Sau đó em gặp lại anh là ở đế quốc Hoang Thú, trong lúc nguy hiểm em không dám nói với anh là đám Trần Chỉ Tình mất tích rồi, sợ anh phân tâm”.
Tô Minh chau mày không nói gì.
Anh biết, Tiêu Nguyệt không nói dối.
Với sức mạnh thần hồn hiện giờ của mình thì chỉ cần Tiêu Nguyệt nói dối là anh cảm nhận được ngay.
“Có manh mối họ mất tích không?”, Tô Minh lại hỏi.
“Có ạ!”, Tiêu Nguyệt gật đầu, sắc mặt vô cùng quái dị: “Em đã hỏi người nhà họ Trần ở thành phố Dương Giang và có được một số thông tin. Nhưng nói một cách chính xác là có được một bùa ngọc. Hình như cái này là lúc đám Trần Chỉ Tình rời khỏi trái đất đã để lại, chắc là họ sợ anh không tìm được họ nên đã để lại cái này làm tin”.
Trong lúc nói, Tiêu Nguyệt đưa bùa ngọc cho Tô Minh.
Tô Minh cầm lấy, hiểu được tại sao sắc mặt Tiêu Nguyệt lại quái dị đến vậy. Bởi vì bùa ngọc này rất cổ quái, thậm chí rất mạnh.
Trên bùa ngọc có khắc rất nhiều trận pháp hộ mệnh. Hơn nữa trận pháp này đều là thời viễn cổ.
Ngoài ra, bùa ngọc này được làm bằng ngọc tím vô cùng quý hiếm.
“Thú vị đấy! Đây là sản vật của nền văn minh khác”, thiên nữ Tạo Hóa có chút hứng thú, nói.
“Á? Nền văn minh khác? Là sao?”, Tô Minh có chút đờ đẫn, hỏi.
Chương 578: Sản vật của nền văn minh khác
“Chàng trai! Không phải anh nghĩ là trong chư thiên vạn giới, trong đất trời vô tận chỉ có nền văn minh của các anh đấy chứ?”, thiên nữ Tạo Hóa cười nói: “Văn minh của các anh có tên là ‘Xương’. Nền văn minh Xương từ khi ra đời đến nay đã trải qua tiền sử, viễn cổ, thượng cổ, hiện đại. Và nền văn minh Xương cũng chia làm mạnh yếu khác nhau, có thể chia làm khu vực Hỗn Độn, thế giới Đại Thiên và thế giới Tiểu Thiên. Hiện giờ các anh đang ở thế giới Tiểu Thiên của nền văn minh Xương. Anh sắp phải đến thế giới Đại Thiên. Sau này anh còn phải đến khu vực Hỗn Độn của nền văn minh Xương nữa. Nếu sau này có một ngày anh vô địch nền văn minh này, đánh bại ở khu vực Hỗn Độn thì anh có thể phá vỡ nền văn minh Xương và đến nền văn minh mạnh hơn”.
Khóe môi Tô Minh không ngừng giật giật. Anh không kìm nổi mà cười khổ.
Thế giới thật rộng lớn.
Sau đó anh nói với vẻ cạn lời: “Và bùa ngọc này là sản vật của nền văn minh khác, vậy thì…”.
Thông tin này quá chấn động.
“Cứ mở bùa ngọc hộ mệnh này ra trước, xem họ để lại thông tin gì?”
“Được!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, có chút căng thẳng, sau đó đưa chân khí của mình vào.
Bùa ngọc lập tức chấn động, sau đó biến thành bột vụn.
Trước mặt lập tức xuất hiện một chùm ánh sáng.
Đó là một người phụ nữ đứng trước mặt anh. Đây là một người phụ nữ trung niên cao quý ăn mặc sang trọng, dường như bà ta cũng có đại thần thông của mình. Mặc dù xuất hiện trước mặt nhưng dung mạo của bà ta bị che khuất bởi quy luật Vận Mệnh.
Sau đó, người phụ nữ cao quý này nhìn Tô Minh, nói: “Chàng trai ở nền văn minh Xương, bổn cung đã biết mọi chuyện trước đây của cậu và Chỉ Tình. Cảm ơn cậu hết lòng vì con bé, bổn cung tặng cậu cuốn ‘kinh Tinh Hằng’ này”.
Lời nói vừa dứt thì chùm ánh sáng tản ra, từng chữ từng chữ như pha lê rải xuống đất tạo thành một cuốn sách, cảnh tượng vô cùng chấn động.
Sắc mặt Tô Minh đờ đẫn cả ra.
Anh có thể cảm nhận rõ vẻ cao quý và quyền lực toát ra từ người phụ nữ trung niên này.
Cảm giá đó như vị thần nhìn xuống chúng sinh ở hạ giới.
“Tôi không có hứng thú với ‘kinh Tinh Hằng’ mà bà nói”, Tô Minh khẽ nói: “Tôi chỉ muốn biết Trần Chỉ Tình đi đâu rồi?”
“Chàng trai! Cậu thật ngốc! Cậu không biết ‘kinh Tinh Hằng’ mạnh đến mức nào đâu! Nói không khoa trương, kể cả là khu vực Hỗn Độn ở nền văn minh Xương của các người thì cũng khó tìm được công pháp luyện khí đẳng cấp như ‘kinh Tinh Hằng’. Vì chút tự tôn đáng thương của mình mà bỏ lỡ nó thì cậu đã bỏ lỡ cơ hội lớn đấy”, người phụ nữ trung niên quét nhìn Tô Minh cười khỉnh. Nhắc đến nền văn minh Xương, bà ta không hề che giấu vẻ khinh bỉ của mình.
“Tôi chỉ muốn biết Chỉ Tình đã đi đâu rồi?”, Tô Minh vẫn không thay đổi cảm xúc, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Chàng trai! Tên của Chỉ Tình không phải là cậu có thể tùy tiện gọi đâu. Đó là con gái của bổn cung. Là con gái của chủ văn minh của nền văn minh Hằng. Hiện giờ cậu rất khó tưởng tượng ra cậu và con gái của bổn cung cách biệt lớn thế nào? Cách biệt đó cậu có nỗ lực ba đời năm thế thì cũng khó đuổi kịp”, giọng nói của người phụ nữ trung niên lớn hơn: “Quên Chỉ Tình đi, đó là chuyệt tốt với cậu đấy”.
“Chỉ Tình có thái độ như thế nào?”, Tô Minh đột nhiên cười, nói với vẻ hiếu kỳ.
“…”, người phụ nữ trung niên không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt đều là sát ý.
“Vì vậy bà làm mẹ mà ép đưa con gái mình đi, sau đó còn tự cho mình là đúng chia rẽ chúng tôi?”, nụ cười Tô Minh càng chua chát hơn.
“Cậu đang tự tìm cái chết đấy”, giọng nói người phụ nữ trung niên trở nên ngưng trọng.
Kể cả bà ta là bóng dáng của bùa ngọc, kể cả chỉ có 1/ 1 tỷ thực lực tự thân nhưng theo bà ta thấy, nếu muốn thì bà ta vẫn có thể dễ dàng di chết cậu nhóc không biết sống chết này.
Nhưng bà ta không thể làm vậy.
Bởi vì nếu làm thế, ngộ nhỡ sau này có một ngày con gái biết được thì bà ta không dám chắc con gái sẽ làm ra những chuyện như nào.
Hơn nữa, lúc đó khi ép đưa Trần Chỉ Tình đi, bà ta cũng đã đồng ý với Trần Chỉ Tình là tuyệt đối không làm hại đến một sợi tóc của Tô Minh.
“Được! Tạm thời không nhắc đến chuyện của Trần Chỉ Tình nữa. Vậy đám Lam Tuyết đâu rồi? Họ cũng không thể là con gái của bà chứ?”, Tô Minh hít một hơi thật sâu hỏi.
“Họ ư? Bổn cung đưa họ đến văn minh ‘Hằng’ rồi”, người phụ nữ trung niên tùy ý nói một câu: “Mặc dù họ không quá ưu tú nhưng dù sao cũng là bạn của Chỉ Tình, bổn cung làm sao có thể trơ mắt nhìn họ vì chung tình với cậu mà làm hại chính mình? Họ đi theo con kiến nhỏ như cậu để cậu được hưởng phúc phận lớn thế sao? Ha ha… Chàng trai, cậu có xứng không?”
“Bà quản nhiều chuyện quá rồi đó?”, Tô Minh nhìn người phụ nữ trung niên đó, nói từng câu từng chữ.
“Bổn cung có thực lực đó, vì vậy muốn quản gì là quản đó, cậu làm được gì? Nếu không phải đám Trần Chỉ Tình cầu xin thì bổn cung đã giết cậu từ lâu rồi, còn tặng cậu ‘kinh Tinh Hằng’ nữa không?”
Tô Minh trầm ngâm không nói gì.
Lần đầu tiên anh có khao khát được giết người đến vậy.
“Nền văn minh Hằng? Tôi nhớ kỹ rồi”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, ngưng giọng nói: “Đợi sau này có một ngày tôi đến nền văn minh đó, tôi sẽ bắt bà quỳ xuống trước mặt tôi hối lỗi. Tôi thề”.
“Ha ha! Ha ha…”, người phụ nữ trung niên ngây người ra, sau đó lại cười nói: “Kiến dù sao vẫn là kiến, ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Bổn cung đợi cậu một kỷ nguyên khéo cậu còn không ra nổi cái nền văn minh Xương bé tí của mình thì nói gì đến việc xuất hiện ở trước mặt bổn cung? Ai cho cậu cái dũng khí đó hả? Ha ha…”.
Sau khi cười lớn, người phụ nữ trung niên biến mất.
Còn Tô Minh trầm ngâm hồi lâu.
“Thiên nữ tiền bối! Tôi có thể làm được không?”, giọng nói Tô Minh có chút khàn khàn, hỏi.
Chương 579: Nền văn minh Hằng ư? Tôi nhớ kỹ!
"Đương nhiên được, nền văn minh Hằng đúng là rất mạnh. Bình thường, tính từ khi nền văn minh Xương được hình thành đến giờ, chắc chẳng có ai đủ tư cách đứng trước mặt người phụ nữ kia. Thế nhưng, anh lại là ngoại lệ. Anh có kho tàng huyết mạch, là điều hơn xa mọi người và bất kỳ một nền văn minh nào. Rồi anh còn có một tiềm lực vô tận, bổn Thiên nữ đã tính cho anh một quẻ, tương lai của anh là vô số khả năng khó có thể đong đếm được", Thiên nữ Tạo Hóa có chút kích động nói: "Bổn Thiên nữ cũng ghét người phụ nữ ban nãy, nếu tôi mà còn ở lúc đỉnh phong thì đã vả cho bà ta mấy cái rồi".
"Tôi hiểu rồi", tâm trạng đang bực bội, tức tối của Tô Minh chợt bình tĩnh lại.
Trong lòng anh lại có thêm một mục tiêu.
"Hồi đó, tôi gãy hết tay chân, xương cốt cả người dập nát, gần như tắt thở và bị chôn sống. Nhưng cuối cùng, tôi đã đi đến một bước như ngày hôm nay, vùng dậy từ một kẻ ti tiện thấp kém, nên đã không còn lòng kính sợ nữa. Nền văn minh Hằng ư? Tôi, nhớ kỹ!", Tô Minh lẩm bẩm, hai mắt sáng ngời như sao.
Sau đó, anh cũng bình tĩnh lại.
Dường như người phụ nữ trung niên kia chưa hề xuất hiện.
"'Kinh Tinh Hằng' kia cũng không tồi", Thiên nữ Tạo Hóa lại nói: "Tuy nhiên, chỉ có đến tầng bảy, chưa thể quét ngang nền văn minh Xương. Chưa kể đến khi so với 'Thái Huyền Ma Linh Chân Kinh' của anh lại chẳng có tác dụng gì. Về sau, khi đến thế giới Đại Thiên, hay vực Hỗn Độn, bổn Thiên nữ sẽ chỉ anh đi mượn, hoặc có thể nói là đi cướp mấy bộ công pháp Luyện Khí cũng được về, rồi dung hợp với 'Thái Huyền Ma Linh Chân Kinh' của anh. Suy cho cùng, sẽ có một ngày nó sẽ trở thành công pháp Luyện Khí mạnh nhất trong tất cả các nền văn minh".
Tô Minh bình tĩnh giơ tay lên, vuốt mặt, nghiền bản "kinh Tinh Hằng' kia thành bột mịn, khóe miệng nhếch lên vẽ nên một nụ cười khinh thường đầy mong đợi.
"Tiểu Nguyệt, anh muốn bế quan mấy ngày. Đợi đến khi anh bế quan xong sẽ dẫn em và đám Thanh Hòa đến Chiến Uyên, gặp bố mẹ và em gái anh".
Tô Minh suy nghĩ một lát rồi nói.
Sau khi Tiên Âm Cốc bị tiêu diệt, Tô Ly đã đến Chiến Uyên.
...
Tại lầu nhiệm vụ của học viện Tiên Lạc ở thế giới Đại Thiên.
Nó khá là xa hoa và chấn động, vách tường là những tấm đá ngọc màu đen, điêu khắc những con tiên hạc và từng khối lệnh bài nhiệm vụ được treo bên trên.
Có tổng cộng chín tầng nhiệm vụ tương ứng với mức độ khó khăn của nó.
Tầng một là đơn giản nhất và cũng đa dạng nhất. Trên tầng một chắc phải treo hơn 1000 loại nhiệm vụ bậc một, vì đơn giản nên dù có làm xong cũng chỉ nhận được 100 điểm tích lũy.
Tầng hai treo nhiệm vụ bậc hai và chỉ có khoảng 50 loại.
Cao hơn là nhiệm vụ bậc ba, bậc bốn... Càng lên cao lại càng ít.
Bình thường thì lầu nhiệm vụ rất vắng vẻ.
Nhưng nửa tháng gần đây, nơi này lại chật ních người.
Vì vậy, thường chỉ có một trưởng lão làm việc, giờ là phải có ba trưởng lão cùng làm.
Mà nguyên nhân lại chỉ có một, đó là giết chết Diệp Mộ Cẩn - Thánh nữ tộc Phượng Hoàng!
Nhiệm vụ này thế mà lại được treo ở tầng thứ ba.
Chỉ cần hoàn thành sẽ nhận được 10 ngàn điểm tích lũy.
Con số kia có ý nghĩa gì? Nếu dùng nó là có thể tiến vào lầu Vẫn Tiên bốn lần.
Không biết bao nhiêu đệ tử nội môn mất cả chục ngàn năm cũng khó mà gom góp được 10 ngàn điểm tích lũy nữa là.
Nên họ có thể không trông mà thèm sao?
Quan trọng nhất là giết chết Diệp Mộ Cẩn cũng không khó!
Đúng là lúc tham gia kỳ sát hạch, Diệp Mộ Cẩn đã thể hiện ra tư chất võ đạo siêu việt và sức chiến đấu khiến người khác phải giật mình.
Nhưng đó chỉ là đối với người mới thôi.
Còn với những đệ tử nội môn trong học viện Tiên Lạc, ai trong số họ mà không mạnh hơn Diệp Mộ Cẩn?
Cô là yêu nghiệt biến thái thì sao? Ai trong học viện mà không phải chứ?
Muốn giết chết Diệp Mộ Cẩn thật sự là dễ như trở bàn tay.
Theo các đệ tử trong học viện, việc giết chết Diệp Mộ Cẩn thuộc nhiệm vụ bậc một cũng là đánh giá cao cô ta và cho không điểm tích lũy.
Vậy mà nó lại được xếp vào nhiệm vụ bậc ba.
Lần này, hỏi có ai mà không rục rịch?
Tặng không điểm tích lũy đó!
Thế nên, nửa tháng nay, toàn bộ đệ tử trong ngoài của học viện Tiên Lạc đều xôn xao nhốn nháo!
Ngay cả một số sư huynh, sư tỷ đang bế quan cũng rời núi.
Chỉ vì giết chết Diệp Mộ Cẩn.
Mỗi ngày, chắc phải có vài trăm người đến nhận nhiệm vụ giết chết Diệp Mộ Cẩn.
Quả thật là như mở hội.
Mà hay cái lại là, trong tình huống ấy, nửa tháng qua, nhiệm vụ đó vẫn chưa bị người ta hoàn thành.
Rất là thần kỳ!
Trong lầu nhiệm vụ đông đúc, có rất nhiều người bắt đầu buôn chuyện.
"Ủa, anh Tôn, anh cũng xuất quan rồi hả?"
"Anh Phần à, 'Tịch Diệt Phần Thiên' của anh tu luyện đến tầng nào rồi? Chẳng phải anh cũng bế quan suốt đó à?"
"Ha ha ha... Diệp Mộ Cẩn kia đúng là khiến người ta phải bất ngờ mà, nghe nói, ba ngày trước, cô ta bị sư tỷ Lưu Cẩm dẫn người chặn đường ở Hạnh Thần Sơn. Kết quả, không ngờ cô ta lại trốn thoát được dù vẫn bị thương nặng".
"Tôi nghe nói sư tỷ Lưu Cẩm là Bất Tử tầng sáu nhỉ? Có thể trốn thoát khỏi tay cô ta, dù có bị thương nặng nhưng Thánh Nữ tộc Phượng Hoàng kia cũng khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy chứ. Đáng tiếc, nếu tham gia vào học viện thì chưa biết chừng đã vào nội môn rồi".
"Hơn nữa, tại sao học viện lại muốn giết Diệp Mộ Cẩn vậy? Kỳ lạ ghê! Tự dưng muốn giết cô ta, khó hiểu thật luôn! Còn trả giá lớn như vậy nữa chứ!"
Chương 580: Quý Thanh Hòa trở lại
“Tôi biết một ít tin tức nội bộ, nghe nói nửa tháng trước, ngọn lửa bản mệnh của Diệp Mộ Cẩn thăng cấp, trở thành Hỗn Độn Ly Hoả, một ngọn lửa vô cùng cường đại khiến cho người ta không khỏi kinh sợ. Cũng chính vì nguyên nhân này mà cô ta, người vốn bị học viện lãng quên, bởi vì Hỗn Độn Ly Hoả lại được học viện đánh giá cao. Ngay cả trưởng lão hướng dẫn Ngô Thanh Thương cũng bị cấp trên khiển trách, bọn họ cảm thấy bởi vì ông ta nên họ mới bỏ lỡ một vị yêu nghiệt siêu cấp như vậy. Để bù đắp cho sai lầm lần này, một vị Thái thượng trưởng lão của học viện đã đích thân tìm đến Diệp Mộ Cẩn, muốn thuyết phục cô ta gia nhập học viện. Thế nhưng không ngờ là Diệp Mộ Cẩn không cho chút mặt mũi này, cô ta đưa ra yêu cầu rằng muốn Ngô Thanh Thương phải chết! Nếu không, cô ta sẽ không gia nhập học viện!”
“Quá ngây thơ rồi, Ngô Thanh Thương không chỉ là trưởng lão hướng dẫn, sau lưng ông ta còn có một vị lão tổ làm chỗ dựa vững chắc, Ngô Thanh Thương không có khả năng chết”.
“Đúng vậy! Cuối cùng, học viện quyết định, nếu không thể thoả mãn được điều kiện của Diệp Mộ Cẩn, lại sợ nỗi căm thù Diệp Mộ Cẩn đối với học viện Tiên Lạc ngày một lớn hơn, học viện chỉ có thể giết chết cô ta, cũng phòng trường hợp cô ta gia nhập ba học viện cùng cấp khác”.
“Tộc Phượng Hoàng bên kia thì thế nào? Không có động tĩnh gì sao?”
“Ha ha…Cho dù tộc Phượng Hoàng cường thịnh trở lại thì có thể vượt qua được học viện Tiên Lạc sao? Học viện Tiên Lạc đã truyền đạt mệnh lệnh đánh giết rồi, là nhiệm vụ cấp ba, cho dù tộc Phượng Hoàng không cam lòng thì cũng chỉ có thể chịu đựng, thậm chí, tộc Phượng Hoàng giống như bị dọa sợ. Chẳng phải là năm ngày trước, tộc Phượng Hoàng tuyên bố với bên ngoài rằng, Diệp Mộ Cẩn không còn là thánh nữ của tộc Phượng Hoàng nữa sao?”
“Tộc Phượng Hoàng cũng thật biết thời biết thế, ha ha…”
“Diệp Mộ Cẩn thật sự đáng thương, tộc Phượng Hoàng đã ruồng bỏ cô ta, lại thêm phải đối mặt với sự đuổi giết của học viện Tiên Lạc, trên trời hay dưới đất đều không có cửa thoát thân!”
“Ai bảo cô ta làm vậy làm gì? Chỉ trách cô ta là một kẻ ngốc, lúc ấy lại không thành thành thật thật đánh chết cái người quan trọng nhất trong lòng cô ta trong ảo cảnh đi, như vậy không phải tốt rồi sao? Đầu óc có vấn đề!”
“Được rồi, không nói nữa, chúng ta mau chóng xuất phát thôi, đừng chậm trễ, Diệp Mộ Cẩn sắp bị người khác đánh chết rồi”.
...
Trong lúc Tô Minh bế quan.
Thời gian trôi qua.
Mấy ngày sau.
“Vù…”
Bên trong học viện Linh Võ vốn tĩnh lặng, bỗng nhiên xuất hiện một khí tức hư không chợt loé rồi biến mất, làm rung động cả học viện, nhưng cũng chỉ một giây sau, cỗ hơi thở kia đã tiêu tan không thấy tăm hơi.
“Đây chắc chắn là khí tức của bí cảnh Linh Võ, cánh cửa bí cảnh Linh Võ đã mở ra, Quý Thanh Hoà trở về rồi”, Lâm Chân Võ là người đầu tiên có phản ứng, ông ta nhanh chóng chạy đến trước bí cảnh Linh Võ ở phía sau núi.
Tiếp theo, tất cả lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ, một vài yêu nghiệt của học viện như Tiêu Nguyệt, Ngư Dung Băng đều đến.
Chỉ thấy ở phía trước bí cảnh, đúng là Quý Thanh Hoà một thân áo xanh, dáng vẻ giống như tiên nữ giáng trần.
Mấy tháng trước, sau khi Tô Minh và Ngư Dung Băng rời khỏi học viện Linh Võ để đến Thiên Đường Ngục, Quý Thanh Hoà vốn một mình một người cũng càng thêm cố gắng tu luyện, quả thực là điên cuồng tu luyện giống như kẻ điên.
Cố gắng đó đương nhiên là có kết quả, huống chi Quý Thanh Hoà cũng là người có năng khiếu võ đạo không tầm thường.
Sau đó, Tiêu Nguyệt và Ngư Dung Băng trở về từ Thiên Đường Ngục, mang theo tin tức Tô Minh bị các cường giả ở tầng cao nhất của thế giới Tiểu Thiên vây công, Quý Thanh Hoà lại càng thêm trầm mặc, điên cuồng tu luyện giống như là không cần mạng nữa.
Sau khi Tiêu Nguyệt và Ngư Dung Băng trở về không lâu, Quý Thanh Hoà đột phá cảnh giới Chân Hoàng, xin tiến vào bí cảnh Linh Võ.
Lúc ấy, Ngư Dung Băng, Hứa Như Ý, Cổ Kim, Lâm Thanh Loan đều khuyên bảo Quý Thanh Hòa đừng hành động theo cảm tính.
Dù sao thì theo lời viện trưởng Lâm Chân Võ nói, bí cảnh Linh Võ rất quỷ dị, trăm triệu năm nay không có đệ tử nào thành công tiến vào đó.
Hơn nữa, trong sách cổ của học viện Linh Võ ghi lại, lão tổ Linh Võ kiếm tiên đã từng nói, bí cảnh Linh Võ rất đặc biệt, tuy rằng trong đó cất chứa cơ duyên lớn, nhưng nếu không có thực lực và thiên phú võ đạo cường đại thì tốt nhất không cần vào trong đó chịu chết.
Nhưng Quý Thanh Hoà vẫn rất kiên quyết.
Chuyện mà cô ta đã quyết định, người khác không cản nổi.
Cuối cùng, Lâm Chân Võ xin ý kiến của cấp trên học viện Linh Võ, quyết định cho Quý Thanh Hoà tiến vào bí cảnh Võ Linh.
Quý Thanh Hoà vừa vào đó, thoáng cái đã một, hai tháng trời.
Ở trong lòng nhiều người, rất có thể là Quý Thanh Hoà đã chết trong bí cảnh Linh Võ, không ngờ là…
Vui mừng ngoài ý muốn!
Vô cùng kinh ngạc!
Mà càng kinh ngạc hơn, rung động hơn chính là…
“Thanh Hoà, cô đạt tới cảnh giới Bất Tử rồi sao?”, Lâm Thanh Loan lao đến, cô ta vô cùng hưng phấn, cũng vô cùng kích động, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ không thể tin được, cô ta trực tiếp ôm lấy cánh tay Quý Thanh Hòa.
Những người còn lại ở đây của học viện Linh Võ cũng cực kỳ khiếp sợ!
Mới qua một, hai tháng, từ cảnh giới Chân Hoàng tầng một đã tăng vọt lên cảnh giới Bất Tử tầng một, trời ạ!
Tốc độ tu luyện võ đạo này quả thực là vô địch.
Hơn nữa, nếu bỏ qua sức ảnh hướng của những sự kiện thời gian trước, Tô Minh giết chết Liên Ngọc Chi, bộc lộ ra thực lực đáng sợ thì ở trong lòng rất nhiều người của học viện Linh Võ, sự tồn tại của một vị cảnh giới Bất Tử là bất khả chiến bại ở thế giới Tiểu Thiên.
Lại càng không nói đến, Quý Thanh Hoà tuổi còn rất nhỏ, mới chỉ hơn hai mươi, vẫn là tân sinh mới nhập học không lâu.
Nhất thời, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Quý Thanh Hòa!
Thật lâu không nói gì.
Nhưng Quý Thanh Hoà lại đột nhiên hét lớn: “Nhanh! Nhanh! Chạy mau! Tôi gặp rắc rối rồi…”
Lúc nói chuyện, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Quý Thanh Hoà hiện ra tia hối hận, sốt ruột, áy náy, thân thể mềm mại của cô ta còn run nhè nhẹ, cả người không còn phong thái như trước.
“Hả?”, Lâm Thanh Loan cảm thấy mơ hồ.
Những người khác cũng không thể hiểu nổi.
“Thanh Hoà, đã xảy ra chuyện gì?”, theo bản năng, Lâm Thanh Loan hỏi.
“Chuyện rất phức tạp, hiện giờ tôi không thể kể cụ thể được, nói đơn giản chính là, trong bí cảnh Linh Võ có một chủng tộc sinh sống, thực lực của bọn họ rất cường đại, sau khi tôi tiến vào trong bí cảnh, cũng không biết đến sự tồn tại của chủng tộc này, vậy nên thản nhiên tìm kiếm bảo bối và tài nguyên võ đạo khắp nơi, hiển nhiên, điều đó đã đụng tới lợi ích của chủng tộc này, một tháng vừa qua, tôi đều phải sống trong tình trạng bị cả chủng tộc đuổi giết, mãi cho đến hôm nay, tôi mới tìm được cơ hội mở ra cánh cửa của bí cảnh để trở về. Nhưng mà…”, sắc mặt Quý Thanh Hòa trở nên trắng bệch, thậm chí là mang theo sự tuyệt vọng.
Thân thể mềm mại run rẩy, cô ta quay đầu lại.
Nhìn về phía cửa bí cảnh.
Bình luận facebook