-
Chương 571-575
Chương 571: Cậu là em rể của tôi?
“Thực sự là hắn?”, gương mặt Tư Nam Quân trắng bệch, toàn thân run rẩy, nhiều năm không gặp, một lần nữa nhìn thấy Tư Sùng Tuấn, từng cảnh tượng bị ức hiếp thậm chí là chết thảm trên tay ông ta đều hiện lên rõ ràng ùa về trong ký ức bà ta, giống như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang cắn xé trái tim bà ta, trong vô thức bà ta dịch sát lại gần Lâu Sở, dường như chỉ có vậy mới xoa dịu được nỗi bất an trong lòng.
“Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm!!!”, sắc mặt Lâu Sở lúc này mặc dù không quá tái nhợt, nhưng hô hấp cũng đã xao động, nguyên nhân vô cùng đơn giản, ông ta cảm nhận được mùi chết chóc cùng nguy hiểm điên loạn tới tận xương tủy tỏa ra từ trên người Tư Sùng Tuấn.
Một loại nguy hiểm đến từ linh hồn cùng huyết mạch.
Lâu Sở gần như chắc chắn rằng đối thủ không chỉ mạnh hơn mình về thực lực và cảnh giới, mà còn mạnh hơn rất nhiều về những phương diện khác, hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp.
Nó giống như một quả bom, nổ tung từng mảnh trong đầu Lâu Sở.
Ông ta thậm chí còn bất giác lùi lại nửa bước.
Sự chấn động cùng không dám tin tưởng trong lòng có thể tưởng tượng được, khoảng thời gian này, thành công giành được chức vị tiểu tộc trưởng của nhà họ Lâu, cộng thêm hai người bảo vệ đắc lực kề cạnh, tự cao tự đại, đắc ý, thậm chí có bay bổng tại nơi sâu trong lòng ông ta hoàn toàn có thể hiểu được.
Nhưng vào lúc này, trong nháy mắt những điều đó dường như bị đánh tan thành khói bụi.
Cùng là thế hệ trẻ tuổi, tuổi tác của đối phương cũng không lớn hơn chính mình bao nhiêu, vậy mà...
“Tiểu tộc trưởng, không thể địch lại”, hai người bảo vệ theo sau Lâu Sở ngưng trọng nói, sự kinh hãi trong giọng nói cũng không thể che giấu được nữa, Lâu Sở có thể cảm nhận được áp lực khổng lồ từ Tư Sùng Tuấn, bọn họ làm sao lại không biết đây?
Mặc dù cảnh giới của hai tên bảo vệ chỉ kém hơn so với Bất Tử tầng bốn của Tư Sùng Tuấn một tầng mà thôi, nhưng họ đều có trực giác mạnh mẽ không thể giải thích được rằng nếu như Tư Sùng Tuấn trước mắt này muốn giết chết hai người họ, chỉ cần một chiêu.
Chỉ như vậy mà thôi.
Hai người bảo vệ lúc này trong lòng vô vàn hối hận, hối hận tại sao trước đó lại không ngăn cản tiểu tộc trưởng tới thế giới Tiểu Thiên, sa chân vào vũng lầy này...
Đương nhiên, hiện tại ngăn cản vẫn kịp thời.
“Em gái tốt của tôi, cô đúng là thứ rác rưởi trong rác rưởi, nhiều năm không gặp, đến ngày hôm nay cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Chân Hoàng, nếu như bị bố biết được, đại khái có thể bóp chết cô ngay tại chỗ đi? Bởi vì cô đã làm ô uế dòng máu của nhà họ Tư. Đương nhiên, nếu xét dòng máu thấp hèn của người mẹ hạ tiện kia của cô, một phế vật như cô ngược lại có thể lý giải được”, Tư Sùng Tuấn nở nụ cười cởi mở đùa cỡn, nói với Tư Nam Quân, rõ ràng là đang dùng những lời lẽ đặc biệt tàn nhẫn và lăng mạ để sỉ nhục Tư Nam Quân, nhưng những gì ông ta nói ra đều rất nhẹ nhàng và bình tĩnh, mang theo hương vị của sự tao nhã kỳ lạ.
Cơ thể Tư Nam Quân run lên như bị điện giật.
Bà ta nhìn chằm chằm Tư Sùng Tuấn, phẫn nộ, căm hận, đôi mắt cũng đã đỏ ửng.
Khí tức cũng có chút dấu hiệu bạo phát.
Nhưng sau cùng vẫn không dám đáp lại, cũng không dám ra tay.
Toàn bộ Thương Thành, hàng trăm triệu người đều nghe được những lời thóa mạ này, người thanh niên đến từ thế giới Đại Thiên đúng là giẫm đạp lên thể diện tôn nghiêm của Thương chủ bọn họ!!!
Có thể không tức giận sao?
Nhưng lại không dám phản bác lại.
Cho dù người đông thế mạnh lên tới hàng triệu người
Thì đã thế nào?
Tư Sùng Tuấn quá mạnh, quá mạnh, quá mạnh, quá mạnh ...
Giống như vầng thái dương, cho dù khí tức đã kiềm hãm lại, nhưng vầng hào quang vẫn chiếu rọi bốn phương, áp chế những người đang có mặt tới thở không nổi.
Tư Nam Quân không nhịn được mà xích lại gần Lâu Sở hơn, hận không thể khảm cả cơ thể lên người ông ta, như vậy mới có cảm giác an toàn.
Trong tiềm thức bà ta lúc này khát vọng Lâu Sở có thể vì mình mà làm chủ.
Đáng tiếc.
Lâu Sở căn bản không có can đảm đó.
Sỉ nhục người phụ nữ của mình như vậy, Tư Sùng Tuấn không cho ông ta lấy một chút mặt mũi, thậm chí còn trực tiếp làm ông ta bẽ mặt.
Lâu Sở có thể không phẫn nộ sao???
Đương nhiên.
Vẫn là không dám biểu đạt bất kỳ thái độ gì, chỉ có thể âm thầm đè nén nơi đáy lòng.
Giờ phút này, ông ta đã quên trước khi Tư Sùng Tuấn xuất hiện, những lời lẽ điên cuồng đầy ngạo mạn, đắc ý cùng tự tin tràn đầy của mình trước mặt Tư Nam Quân, muốn tìm lại công lý cùng báo thù rửa hận cho bà ta.
Sắc mặt của Tư Nam Quân càng tái nhợt.
Cắn chặt môi.
Nước mắt chực trào.
Tuyệt vọng, thất vọng.
Bà ta đã nhìn ra thái độ của Lâu Sở.
Có thể tưởng tượng được.
Mọi thứ thật nực cười.
Trước khi Tư Sùng Tuấn đến, bà ta thực sự rất hào hứng, như sắp bay lên thiên đường vậy!!!
Ảo tưởng.
Dường như dưới sự dẫn dắt của người đàn ông của mình, hành hạ xé xác Tư Sùng Tuấn đến chết, rồi chém giết ngược trở lại Bình La Thiên nhà họ Tư, tìm lại công bằng cho mẹ mình.
Ai ngờ được rằng tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
“Cậu hai nhà họ Lâu? Cậu là em rể của tôi?”, Tư Sùng Tuấn nhìn Lâu Sở cười hỏi.
Lâu Sở rùng mình, vội vã khom lưng cúi đầu: “Chào anh Sùng Tuấn, tôi… quả thực quan hệ giữa tôi và Tư Nam Quân khá tốt..."
Không trả lời trực diện.
“Tôi đang hỏi, cậu là em rể của Tư Sùng Tuấn tôi sao?”, Tư Sùng Tuấn lại vô cùng mạnh mẽ, căn bản không cho Lâu Sở cơ hội đánh lạc hướng, ánh mắt ông ta hơi lạnh đi, như có hai tia băng giá đâm xuyên qua người Lâu Sở, Lâu Sở chỉ cảm thấy toàn thân rét run, cả người như rơi vào hố tử thần, không thể kiểm soát được mà lùi lại một bước.
Da đầu ông ta tê dại, vội vàng đáp: “Anh Sùng Tuấn hiểu… hiểu lầm rồi, tôi… tôi… tôi đã có vợ và con tại Đại Thịnh Thiên, Tư Nam Quân chỉ là hồng nhan trong quá khứ mà thôi, hiện tại đã không còn quan hệ gì nữa, Lâu Sử tất nhiên không có phúc phận được làm em rể của anh Sùng Tuấn rồi”.
Chương 572: Lúc sinh tử mới thấy chân tình
Dường như phủi bay mối quan hệ.
Tai họa ập đến thì mệnh ai người nấy lo.
Tư Sùng Tuấn gây áp lực quá lớn cho ông ta khiến Lâu Sở cảm nhận được nguy hiểm, ông ta muốn sống.
Ông ta cũng chưa đến mức vì Tư Nam Quân mà vứt bỏ mạng sống của mình.
Hai hộ vệ của Lâu Sở thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy họ vẫn còn căng thẳng, chỉ sợ thiếu tộc trưởng u mê đầu óc mà đối đầu với Tư Sùng Tuấn.
Vẫn may…
“Phụp!”, Tư Nam Quân chỉ cảm thấy cổ họng nóng ran rồi phun ra ngụm máu tươi.
Bà ta không ngừng run rẩy, toàn thân như mất hồn.
Lúc này chỉ còn lại nụ cười thê thảm. Không ngờ bà ta đã nhìn nhầm người.
Nói cho cùng thì cũng tại bà ta quá u mê, quá si tình, sai lầm thật rồi.
“Cậu chủ Lâu rất thức thời, sau này có thể giao lưu nhiều hơn. Nếu có cơ hội thì cậu chủ Lâu có thể đến học viện Tiên Lạc tìm tôi. Chúng ta có thể uống rượu, đàm đạo, chẳng phải vui lắm sao?”, Tư Sùng Tuấn cười nói.
Lời nói vừa dứt thì Lâu Sở suýt nữa quỳ sụp xuống, toàn thân run rẩy như bị điện giật.
Từ tận đáy lòng ông ta cảm thấy vô cùng may mắn và vui mừng.
May mắn vì ban nãy mình không đối đầu với Tư Sùng Tuấn, nếu không thì đừng nói là mình mà ngay cả gia tộc cũng bị diệt.
Tư Sùng Tuấn… Là học viên của học viện Tiên Lạc sao?
Trời đất ơi!
Chỉ cần là người của thế giới Đại Thiên thì có ai không biết đến danh tiếng của học viện Tiên Lạc?
Đường đường là một trong bốn học viện lớn, uy danh vô cùng lớn.
Người ta có câu: “Có bốn học viện kia rồi mới có trời”.
Chữ ‘trời’ ở đây là chỉ ‘thiên’ trong thế giới Đại Thiên như ‘Bình La Thiên, Đại La Thiên, Đại Thịnh Thiên’.
Hay nói cách khác, lúc mà những chữ ‘Thiên’ ở bên trên chưa xuất hiện thì bốn học viện này đã có rồi.
Thậm chí có lời đồn, bốn học viện này còn đào tạo được Đại Đế, mà không chỉ một người.
Còn có tin đồn nói rằng, ở thời đại văn minh tiền sử, người sáng lập ra bốn học viện là người tung hoành ngang dọc khắp đất trời và có thực lực vô địch.
Vì bốn học viện quá mạnh, quá cổ xưa, vượt hẳn ra thế giới bên ngoài nên được coi là thánh địa võ đạo mà tất cả người trẻ tuổi ở thế giới Đại Thiên đều mong muốn được vào.
Nhưng yêu cầu chiêu sinh ở đây quá cao, cao đến mức khiến người khác ngao ngán.
Vì vậy, Lâu Sở cũng chỉ nghe qua uy danh của nó chứ chưa từng dám mơ sẽ có một ngày được bước chân vào.
Đây cũng là lý do tại sao Lâu Sở đột nhiên hiểu được, thực lực của nhà họ Tư và nhà họ Lâu cũng ngang ngửa nhưng tại sao Tư Sùng Tuấn lại ngồi tàu con thoi tác chiến lớn đến vậy?
Bởi vì, tàu con thoi tác chiến lớn này không phải là nhà họ Tư tự làm nên mà vì Tư Sùng Tuấn là học viên của học viện Tiên Lạc nên mới được hưởng đãi ngộ này.
“Anh Sùng Tuấn! Lâu Sở rất hân hạnh được gặp anh ở nơi đất khách quê người như thế giới Tiểu Thiên này. Sau này nếu được thì Lâu Sở nhất định sẽ đến học viện Tiên Lạc để cảm nhận rõ phong thái của học viện Tiên Lạc và của anh”, Lâu Sở hít một hơi thật sâu, lần này không chỉ khom người mà còn chắp tay nói.
Đã thế trong lúc nói chuyện, ông ta còn dùng hẳn cách xưng hô đầy kính sợ. Đúng là rất biết điều.
“Phải rồi! Cậu chủ Lâu! Tư Nam Quân là huyết mạch sỉ nhục lớn của nhà họ Tư nên lần này tôi đến là tiêu diệt huyết mạch này, ai ngờ Tư Nam Quân lại là hồng nhan tri kỷ của cậu chủ Lâu, ha ha… Vậy thì lần này khó giải quyết rồi”, Tư Sùng Tuấn nói với ý bỡn cợt.
“Ôi không không! Anh Sùng Tuấn! Ả ta đâu phải là hồng nhan tri kỷ của tôi. Ả đáng chết vạn lần, sống cũng khiến người khác ghê tởm. Vẫn mong anh đừng có nể tình”, Lâu Sở vội nói.
Lúc này ông ta sợ chết khiếp, không hề muốn dính dáng quan hệ gì với Tư Nam Quân…
Ông ta hận nỗi không thể tự ra tay giết chết Tư Nam Quân để chứng minh mình và bà ta không có mối quan hệ gì.
Nụ cười của Tư Nam Quân càng thê thảm hơn, máu tươi chảy càng lúc càng nhiều.
“Em gái ngoan! Thấy thế nào hả? Kiến thì mãi là kiến thôi, đê tiện thì mãi là đê tiện. Kể cả cô có lén lút có được một số thành công rồi bám víu vào được một số người nhưng một khi Tư Sùng Tuấn này muốn, thì chẳng phải là chỉ cần một câu nói sao?”, Tư Sùng Tuấn đi về phía Tư Nam Quân hai bước, lúc tới gần thì nói với vẻ tàn nhẫn và bỡn cợt.
“Giết tôi đi, giết tôi đi!”, nếu như có thể tự hủy diệt thì tốt. Lúc này Tư Nam Quân đã hoàn toàn tuyệt vọng, đau đớn cùng cực. Bà ta chỉ muốn tự hủy diệt. Nhưng lúc mà Tư Sùng Tuấn xuất hiện thì bà ta đã bị khóa chặt nên không có cơ hội. Bởi vì bà ta muốn tự hủy diệt, vậy thì chẳng phải sẽ lãng phí máu tươi mà Tư Sùng Tuấn muốn? Lúc đó Tư Sùng Tuấn hai mắt đỏ màu máu gào rống như phát điên.
“Cầu xin đi!”, Tư Sùng Tuấn chớp mắt nói.
“Xin anh! Xin anh hãy giết tôi đi! A…”, Tư Nam Quân đã suy sụp vô cùng, giọng nói thê thảm.
“Được rồi! Em gái đã cầu xin anh trai rồi, vậy thì anh sẽ giúp em”, nụ cười của Tư Sùng Tuấn trở nên tàn nhẫn khiến người khác thấy ớn lạnh.
Tư Sùng Tuấn giơ tay lên nắm chặt cổ Tư Nam Quân.
Vô số ánh mắt run rẩy nhìn về hướng đó, không khí vô cùng quái dị.
Mắt thấy tay của Tư Sùng Tuấn sắp bóp chặt cổ Tư Nam Quân thì đúng lúc này…
“Đợi một lát!”, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Đó là Tô Minh, bên cạnh còn có Ninh Triều Thiên.
Tư Sùng Tuấn khẽ chau mày, bởi vì ông ta rất ghét có người khác quấy rầy mình.
Cảm xúc chợt đến rất nhanh, Tư Sùng Tuấn dừng tay lại. Ông ta tò mò quay đầu lại nhìn về phía có giọng nói đó.
Có kẻ dám ngăn cản mình ư?
Thú vị đấy!
Còn Tư Nam Quân lúc này thì ngây người ra.
Ninh Triều Thiên?
Ông ấy đến đây ư?
Lúc này điều mà Tư Nam Quân muốn làm nhất chính là chết thật nhanh, bà ta không muốn Ninh Triều Thiên nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình. Cố gắng cả đời cuối cùng lại trắng tay, có nực cười không, bi thương không, nhục nhã không?
Chương 573: Có chết cũng không thể ngờ tới
“Ông ta?”, sắc mặt Lâu Sở sầm lại.
“Cậu bắt tôi đợi một chút?”, Tư Sùng Tuấn nhìn Tô Minh, nói.
“Đúng vậy!”, Tô Minh gật đầu nói.
“Nếu như tôi không làm theo thì sao?”, Tư Sùng Tuấn chớp mắt nói.
“Bà ta đáng chết nên tôi và sư tôn muốn đích thân ra tay tiễn bà ta xuống địa ngục. Mục đích của ông và chúng tôi giống nhau, vì vậy đừng xốc nổi”, Tô Minh nghiêm túc nói: “Nhường bà ta cho chúng tôi, coi như tôi nợ ông một mối ân tình”.
Tô Minh cũng là người biết đạo lý nên lúc này nói rất dễ nghe.
“Ha ha…”, Tư Sùng Tuấn bật cười, nói: “Trước khi xuống thế giới Tiểu Thiên, cậu chủ đây đã nghe nói, ở thế giới Tiểu Thiên có một vài con kiến ngu xuẩn. Hôm nay đúng là tận mắt nhìn thấy thật rồi”.
Tư Sùng Tuấn cười rồi lại đột nhiên thu lại nụ cười, khẽ nhe răng ra nói: “Con kiến kia! Cậu nghĩ là cậu chủ đây cần cậu nợ ân tình sao? Ân tình của cậu có đáng không? Cậu cũng xứng nợ ân tình của tôi sao? May mà tâm trạng của cậu chủ đây tốt, nên bây giờ chỉ cần quỳ xuống xin lỗi rồi giữ lại một cánh tay, sau đó thì cút đi!”
Tô Minh thở dài một tiếng, nói có vẻ bất lực: “Haiz! Hà tất phải như thế?”
Lời nói vừa dứt thì Tô Minh đột nhiên giơ tay lên.
Đã nể mặt rồi mà lại không muốn, vậy thì chỉ còn cách ra tay thôi.
Tô Minh dám ra tay ư?
Đây là điều mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều không thể ngờ tới…
Ngay cả bản thân Tư Sùng Tuấn cũng không thể ngờ được.
Dù sao thì trong mắt ông ta, Tô Minh chỉ là con kiến của thế giới Tiểu Thiên, khéo còn yếu hơn người giúp việc của ông ta ngàn lần.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi…
Không chỉ vậy, lúc này Tư Sùng Tuấn còn phát hiện ra, hình như là ông ta bị khóa chặt, đó là kiểu khóa chặt mà không thể né tránh.
Tô Minh giơ tay lên tát ông ta một cái. Thoạt nhìn chỉ là cái tát tùy ý nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh khiến Tư Sùng Tuấn cảm thấy ngạt thở.
Điều này tất nhiên là lợi ích mà Tô Minh lĩnh ngộ được quy luật không gian, hiện giờ anh không chỉ hiểu nhiều về nó mà còn hiểu rất sâu rộng.
Còn Tư Sùng Tuấn có chút đờ đẫn, làm sao có thể nhanh như thế được?
Trong chớp mắt…
“Bốp!”, một cái tát vang giòn truyền đến tai mọi người.
Toàn thân Tư Sùng Tuấn bay ra ngoài, nỗi đau thấu tim.
Nửa bên mặt của ông ta bị tát lõm vào, lúc thân người bay ra ngoài mà không thể khống chế được.
Tư Dạ ở bên cạnh vốn là người có tính cách bình tĩnh và ít nói như người máy nhưng lúc này con ngươi cũng như sắp bay ra ngoài. Trước tiên chưa nói đến việc người trẻ tuổi của thế giới Tiểu Thiên dám chủ động ra tay, cũng chưa nói đến hắn chủ động tát cậu chủ cả.
Mà nói ngay việc phản ứng cơ thể của cậu chủ cả khi bị tát cái này cũng là điều không thể ngờ.
Bay ra ngoài? Không khống chế được cơ thể? Mặt bị tát lõm vào?
Đùa gì vậy?
Người khác không rõ nhưng Tư Dạ thì biết, cậu chủ cả là đạo thể Hoang Kim trong truyền thuyết.
Đây là đạo thể xếp thứ 4 trong 9 đạo thể trong truyền thuyết.
Và sức mạnh lớn nhất của đạo thể Hoang Kim là ở sức mạnh và thể lực.
Nói như này đi! Kể cả những người đẳng cấp nhất của tộc Hoang Thần ở thời thượng cổ và viễn cổ thì sức mạnh và thể lực của họ còn lâu mới là đối thủ của những đạo thể Hoang Kim cùng cảnh giới.
Bản thân Tư Dạ cũng đã thử. Hắn dốc hết sức đấu với cậu chủ cả nhưng cậu chủ cả không thèm đánh trả mà cứ đứng ở đó, vậy mà cũng không tổn thất gì về thể xác.
Còn Tư Dạ cảm thấy, sức mạnh của cậu chủ cả chắc phải đến 200 triệu kg rồi chăng?
Nhưng làm sao có thể?
Lúc này Tư Dạ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Không chỉ hắn mà Lâu Sở và Tư Nam Quân mới là người có thay đổi cảm xúc lớn nhất.
Hai người sợ đến mức mềm nhũn ra, còn kinh hãi hơn gặp phải quỷ.
Mấy hơi thở sau…
“Phụp…”, cuối cùng Tư Sùng Tuấn cũng dừng lại, nửa bên mặt thì sưng vù, máu tươi chảy xuống, xương mặt còn lòi cả ra.
Tư Sùng Tuấn oán hận kinh hãi nhìn Tô Minh, giọng khàn khàn: “Cậu… Rốt cuộc cậu là ai?”
Tư Sùng Tuấn cũng thấy sợ rồi.
Một người trẻ tuổi 20 tuổi ở cảnh giới bán bộ Bất Tử ở thế giới Tiểu Thiên mà lại có thể…
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể…
Quan niệm võ đạo của Tư Sùng Tuấn dường như sụp đổ.
“Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh chỉ thản nhiên nói: “Được rồi! Ngoan ngoãn đứng sang một bên đi! Mặc dù thái độ ngạo nghễ của ông xúc phạm đến tôi nhưng giờ tôi không có thời gian và tâm trạng để xử lý ông. Ông cứ đợi đấy, biết đâu đợi tôi giết chết bà ta, lúc đó tâm trạng tốt hơn thì sẽ tha mạng cho ông”.
Tát Tư Sùng Tuấn xong, Tô Minh cảm thấy mình vừa làm một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.
Vốn là như vậy mà!
Đối với anh hiện giờ, đừng nói đến mấy loại vớ vẩn ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 4 mà ngay cả cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 4 anh muốn đập chết thì cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Trước nay Tư Sùng Tuấn chưa từng chịu sự khinh thường và sỉ nhục như này.
Lúc này ông ta oán hận cực độ, con ngươi biến thành màu đỏ tím.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không dám phản bác.
Bởi vì trực giác nói cho ông ta biết, người trẻ tuổi 20 tuổi đến từ thế giới Tiểu Thiên này thật sự có thực lực dễ dàng bóp chết ông ta.
Thật sự luôn!
Mặc dù có chết ông ta cũng không thể nào hiểu nổi, ông ta là đạo thể Hoang Kim cơ mà, còn ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 4 còn có thể vượt cấp mấy cảnh giới nữa. Nhưng trên thực tế thì trực giác của ông ta rất đúng, rất chân thật.
Tô Minh quét nhìn Tư Sùng Tuấn một cái rồi nhìn về phía Tư Nam Quân.
Chỉ nhìn một cái mà Tư Nam Quân cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi đến cực độ.
Bà ta run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tượng sáp.
Chương 574: Hối hận cũng đã muộn
“Những nỗi thống khổ thời thơ ấu khiến bà nung nấu tâm ý báo thù thì có thể hiểu được. Nhưng điên cuồng đến mức đánh mất mình và trở thành người phụ nữ độc ác khiến lòng người ghê tởm”, Tô Minh lặng lẽ nhìn Tư Nam Quân, nói: “Nói ra thì tôi vẫn phải cảm ơn bà. Nếu như không có bà thì ông già sẽ không thể tránh đến trái đất, cũng sẽ không cứu được tôi và trở thành sư tôn của tôi”.
Nhắc đến ông già, trong giọng nói của Tô Minh tràn đầy vẻ cung kính và cảm kích.
Đó đều xuất phát từ tận tâm Tô Minh.
“Thật đấy! Tư Nam Quân! Bà muốn báo thù người này hay nhà họ Tư ở Bình La Thiên cũng được, tôi đều có thể dễ dàng làm được. Nếu hiện giờ bà vẫn là người phụ nữ của sư tôn tôi, là sư mẫu của tôi thì tôi đều có thể giúp bà”, Tô Minh nói.
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! A….”, Tư Nam Quân đột nhiên hét rống lên. Bởi vì những lời của Tô Minh khiến bà ta hối hận đến nỗi trái tim rỉ máu.
Người trẻ tuổi 20 tuổi ở trước mặt thật sự là đồ đệ của tên phế vật Ninh Triều Thiên.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì chứ?
Tư Nam Quân đố kỵ đến phát điên.
Bà ta tính toán đủ kiểu, thậm chí còn vứt bỏ thể diện và lương tâm chỉ mong có cơ hội báo thù Tư Sùng Tuấn và nhà họ Tư. Kết quả thì sao? Thật nực cười.
Vậy mà tên phế vật như Ninh Triều Thiên phải tránh đến tầng võ thấp như trái đất giờ lại trở thành sư tôn của người trẻ tuổi vô cùng yêu nghiệt, mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng.
Bà ta cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn với mình.
Bà ta cảm thấy cuộc đời mình như một tấn bi kịch và hài kịch.
“Tại sao lại không nói nữa?”, sắc mặt Tô Minh đột nhiên trở nên dữ tợn, cảm xúc biến đổi, quay đầu mạnh, giơ tay lên nắm chặt Lâu Sở ở phía xa.
Lập tức…
Bùm!
Một đường trảo ấn chân khí vô hình lập tức nắm chặt lấy Lâu Sở.
“A…”, Lâu Sở điên cuồng giãy dụa, trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng và kinh hãi, mặt mày co rúm, hét lớn: “Cứu tôi! Cứu tôi với…”.
Ông ta đang cầu cứu hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3.
Hai hộ vệ này liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù trong ánh mắt đều là vẻ kiêng kị nhưng vẫn có chút do dự. Nhưng rồi sau nửa hơi thở họ cũng quyết định…
Cứu người!
Nhất định phải cứu!
Nếu không thì hai hộ vệ như họ tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?
Khí tức của hai người biến đổi như sắp ra tay.
Nhưng đúng lúc này…
“Hà tất phải tự tìm cái chết?”, Tô Minh quét nhìn hai người đó rồi một tay tung quyền ra.
‘Quy vu trần ai?’
Hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3 lúc này rơi vào trạng thái hóa đá khủng khiếp!
Cảm giác tuyệt vọng và chết chóc ập đến không thể dùng lời nào diễn tả nổi.
Có thể nói, quyền ‘Quy vu trần ai’ của Tô Minh vẫn chưa dùng đến hoàn toàn mà hai người này suýt bị dọa chết khiếp.
Chỉ bởi vì, Tô Minh tùy ý ra tay mà lại mạnh đến thế.
Cũng phải! Sức mạnh thuần túy của Tô Minh hiện giờ đã đạt đến 300 triệu kg, tương đương với sức mạnh thuần túy của tu giả võ đạo ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 3 thông thường rồi.
Vì vậy, kể cả Tô Minh cố kìm chế rồi, tất cả quy luật không gian, quy luật Tử Vong, kiếm ý hay ngưng tụ sức mạnh anh đều không sử dụng vào ‘Quy vu trần ai’, vậy mà quyền này lại có cảm giác có thể quét sạch trời đất.
Một lát sau, hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3 giống như con kiến bị di chết, hóa thành hư vô, dường như họ chưa từng đến thế gian này.
Điều này cho người khác cảm giác hai người này căn bản không phải là cường giả ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3 mà chỉ là một người bình thường.
Cả đại lục Thần Thương lại yên tĩnh, vô số con ngươi như sắp nổ tung.
Rất nhiều người bị dọa đến mất hồn.
Cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3 được coi là chân thần trong lòng của 99,9999 % mọi người ở đây, đã là tiên nhân, là ác ma, là vô địch rồi.
Kết quả là…
Phép so sánh này quá khủng khiếp.
Đúng lúc này…
“Bốp…”, dưới trảo ấn chân khí của Tô Minh, toàn thân Lâu Sở ngã sấp trước mặt Tô Minh và Tư Nam Quân như con chó chết nằm trên đất.
Do Tô Minh cố ý nên Lâu Sở lúc này vẫn chưa bị giẫm chết.
“Đừng giết tôi! Đừng! Tôi sai rồi! Đều là lỗi của tôi. Năm đó là tôi u mê quá, không biết liêm sỉ. Cho tôi một cơ hội được sửa sai đi. A….”, Lâu Sở run rẩy, quỳ xuống dập đầu nói. Lúc này ông ta quên hẳn tôn nghiêm, thân phận, mà chỉ muốn được sống.
Cảnh tượng hai hộ vệ bị Tô Minh giết ban nãy thật sự khiến ông ta sợ mất hồn.
Lúc này trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩa là được sống.
“Đúng vậy! Đều tại ả ta. Tại ả tiện nhân chết tiệt này! Là ả ta quyến rũ tôi, thật đấy, đều tại ả”, Tô Minh lặng lẽ nhìn Lâu Sở biểu diễn mà có chút buồn nôn. Lâu Sở đột nhiên điên cuồng giơ tay lên chỉ vào Tư Nam Quân nói với giọng oán hận, dường như nhìn thấy kẻ thù giết bố mẹ mình.
Sau đó…
Ông ta quay đầu lại dập đầu mạnh với Ninh Triều Thiên ở cách đó không xa: “Anh Ninh! Tha cho tôi đi! Tôi có lỗi với anh, tôi còn không bằng chó lợn nữa, tôi…”.
Ánh mắt Ninh Triều Thiên phức tạp mà không nói gì.
Còn Tô Minh đột nhiên giải phóng một chút khí tức, khí tức đó bao trùm lấy Lâu Sở.
Lúc này Lâu Sở căn bản không nói nên lời, dường như bị lực gì đó trên không trung bao trùm lấy.
Ông ta run rẩy nhìn Tô Minh, muốn cầu cứu nhưng không nói được, thân người bắt đầu co rúm lại.
“Đây là người tình mà năm đó bà đã vứt bỏ ông già để đến với hắn đó”, Tô Minh nhìn Tư Nam Quân rồi chỉ vào Lâu Sở: “Ha ha, nực cười…”.
Khóe miệng Tư Nam Quân lại bắt đầu chảy máu. Không có lời nào có thể diễn tả nỗi nỗi hối hận và đau xót của bà ta lúc này.
Nước mắt và máu đều hòa quyện rồi không ngừng chảy.
“Ông già có điểm nào không bằng tên rác rưởi này?”, giọng nói Tô Minh đột nhiên lớn hơn, khí tức bắt đầu sục sôi.
Khí tức đó lập tức bao trùm lấy Lâu Sở, bắt đầu chèn ép ông ta từng chút một.
Chương 575: Tôi có quen biết anh
Dưới vô số ánh mắt kinh hãi, trong một phút sau, khí tức của Tần Minh bao trùm lấy thần hồn và thể xác của Lâu Sở khiến ông ta tan thành làn khói máu.
Tô Minh đã thể hiện ra thực lực vô cùng mạnh.
“Cậu chủ cả! Hắn… Hắn không phải là người, chúng ta nên làm thế nào đây?”, Tư Dạ đứng ở đằng xa đỡ Tư Sùng Tuấn, lúc này đã sợ chết khiếp.
“Không sao! Nếu ép tôi thì trong tay tôi vẫn còn phân thân thần hồn của sư tôn”, vết thương trên mặt Tư Sùng Tuấn đã đỡ đi nhiều. Dù sao cũng là đạo thể Hoang Kim, thể lực vô cùng khủng khiếp, tất nhiên khả năng hồi phục vết thương cũng nhanh, điều đó cũng là bình thường. Lúc này, ông ta nhìn vào Tô Minh với ánh mắt kiêng kị và oán hận nhưng trong lời nói vẫn là vẻ bình tĩnh và tự tin.
Tư Dạ cũng vô cùng kích động.
Hắn biêt sư tôn của Tư Sùng Tuấn là ai? Chính là chấp sự trong học viện Tiên Lạc.
Người này vô cùng mạnh, ít nhất cũng ở cảnh giới Thiên Diễn.
Bất luận người trẻ tuổi ở thế giới Tiểu Thiên này có yêu nghiệt đến mức nào, hống hách đến mức nào thì cũng không thể là đối thủ của nội chấp sự ở cảnh giới Thiên Diễn trong học viện Tiên Lạc được?
Kể cả chỉ là một phần phân thân.
“Cậu chủ! Sao… Sao ban nãy cậu không dùng?”, Tư Dạ đột nhiên hỏi với vẻ khó hiểu.
Ban nãy, cậu chủ cả bị sỉ nhục như này. Theo những gì mà hắn biết về cậu chủ cả thì cậu chủ cả phải dùng đến phân thân của sư tôn mới đúng nhưng trên thực tế thì…
“Thuật phân thân của sư tôn quá đáng quý”, Tư Sùng Tuấn hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng lên, nói: “Ngoài ra, dường như… Dường như tôi từng gặp người này rồi”.
Gì cơ?
Gặp người này rồi?
Tư Dạ ngây người ra.
Ý gì đây?
Nếu như không có gì bất ngờ thì chắc đây là lần đầu tiên cậu chủ cả từ thế giới Đại Thiên đến thế giới Tiểu Thiên chăng?
Sao có thể quen biết người trẻ tuổi ở thế giới Tiểu Thiên này được?
Đồng thời lúc này…
Tô Minh và Tư Nam Quân mặt đối mặt, Tô Minh đột nhiên giơ tay lên chỉ vào Tư Sùng Tuấn ở phía xa, nói: “Với tính cách của tôi mà ban nãy ông ta khiêu khích tôi thì tôi nhất định sẽ tiễn ông ta xuống địa ngục rồi. Nhưng tôi đã không làm thế, vì tôi muốn ông ta sống”.
Tô Minh cười tàn nhẫn, nói: “Giết ông ta chẳng phải sẽ giúp bà toại nguyện sao?”
Nụ cười của Tô Minh càng mang theo vẻ thù hận: “Tư Nam Quân! Tôi tuyệt đối không để bà được toại nguyện đâu”.
Tô Minh hiểu quá rõ. Đối với người phụ nữ có chấp niệm và tâm tính ác ma sâu nặng như Tư Nam Quân thì kể cả bà ta phải chết nhưng khi nhìn thấy Tư Sùng Tuấn cũng chết thì bà ta vẫn rất vui vẻ.
Vì vậy, làm sao Tô Minh có thể khiến bà ta được như ý nguyện?
Phải để bà ta xuống địa ngục với nỗi hối tiếc và không cam tâm thì báo thù mới vui, chẳng phải thế sao?
“Cậu…”, Tư Nam Quân dường như muốn cắn đứt răng mình.
Đúng! Tô Minh đoán đúng rồi!
Bà ta thật sự hy vọng có thể nhìn thấy cái kết thê thảm của Tư Sùng Tuấn.
Dù sao thì trước đó Tư Sùng Tuấn cũng dây vào Tô Minh.
Nhưng nào ngờ… Mọi thứ đều bị Tô Minh nhìn thấu.
Ánh mắt Tư Nam Quân oán hận cực độ, lúc này đã biến thành màu đỏ đen và vô cùng tuyệt vọng.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao lại không giết tên khốn đó? Cậu có năng lực đó mà”, Tư Nam Quân hét rống lên, dường như con dã thú đang tuyệt vọng.
Trong lúc hét lên, bà ta lại hét về phía Ninh Triều Thiên ở cách đó không xa: “Ninh Triều Thiên! Năm đó ông đã hứa với tôi là sẽ lấy lại công bằng cho tôi, sẽ báo thù cho tôi mà, ông quên rồi sao? Đồ đệ của ông có năng lực làm được việc đó, ông bảo cậu ta giúp tôi đi. A…”.
Ninh Triều Thiên chỉ nhìn với ánh mắt phức tạp mà không nói gì.
Tô Minh cảm thấy mình cũng dùng thành công ‘kế khích tướng’ với Tư Nam Quân rồi, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Tô Minh đột nhiên giơ tay lên biến bà ta thành tro bụi. Anh không để ông già ra tay vì anh biết, chắc chắn ông già sẽ không chịu.
Ninh Triều Thiên đứng ở đằng xa mà thân người run rẩy.
“Haiz!”, ông chỉ thở dài một tiếng, mọi ân oán thù hận trước đây đều hóa thành mây khói.
Tô Minh quay đầu lại đi về phía Tư Sùng Tuấn.
Đúng là vì Tư Nam Quân mà anh không có ý định giết chết Tư Sùng Tuấn.
Nhưng ít nhiều cũng phải có lý do chứ.
Ngộ nhỡ lại thu hoạch được thứ gì tốt thì sao?
Tô Minh cảm thấy không thiệt mới là tốt.
“Cho tôi một lý do không giết ông”.
“Hả…”, trong lòng Tư Sùng Tuấn do dự, lúc này có nên dùng phân thân thần hồn của sư tôn để giết chết Tô Minh không?
Tư Sùng Tuấn trầm ngâm không nói gì.
Nhưng mắt thấy Tô Minh đã đến trước mặt, ông ta liền hạ quyết tâm.
Ông ta sẽ không dùng đến phân thân thần hồn nữa.
Mặc dù ông ta chắc chắn 99% phân thân thần hồn của sư tôn có thể giết chết Tô Minh nhưng phân thân quá đáng quý nên thật sự không muốn dùng đến.
Huống hồ ban nãy Tô Minh cũng nói với Tư Nam Quân là muốn bà ta tiếc nuối và không cam tâm nên sẽ không giết chết mình và cũng không báo thù nhà họ Tư.
Vì vậy suy nghĩ kỹ lại, ông ta quyết định giảng hòa với Tô Minh.
Dù sao thì hai người cũng không đến nỗi thù sâu nặng.
Thái độ hống hách trước đó của ông ta cũng bị trừng phạt thích đáng rồi, miệng bị tát nát ra.
Chẳng phải thế sao?
Tư Sùng Tuấn quyết định tự cứu lấy mình.
“Tôi biết cậu!”, Tư Sùng Tuấn hít một hơi thật sâu, nói.
“Ố?”, ánh mắt Tô Minh ngưng trọng, có chút kinh ngạc. Anh bảo Tư Sùng Tuấn nói ra lý do không giết ông ta là muốn ông ta lấy ra thứ gì đó tốt, nào ngờ…
Quen mình ư?
Làm sao có thể?
Nhưng, mặc dù cảm thấy Tư Sùng Tuấn đang nói linh tinh nhưng Tô Minh vẫn tò mò hỏi: “Sao quen tôi được?”
“Trong đại hội chiêu sinh học viên mới ở học viện Tiên Lạc ba tháng trước”, Tư Sùng Tuấn ngưng giọng, nói: “Ba tháng trước tôi đã thông qua kỳ thi tuyển sinh ở học viện Tiên Lạc rồi được vào đó”.
Tô Minh càng nghe càng thấy xa vời, anh chưa từng nghe qua cái tên học viện Tiên Lạc, càng chưa từng đến đó.
Nhưng anh cũng không vội, mà thản nhiên đáp lại: “Nói tiếp đi!”
“Trong kỳ tuyển sinh đó có một cô gái vô cùng xinh đẹp đến từ tộc Phượng Hoàng. Cô ấy cũng tham gia kỳ thi, thực lực vô cùng mạnh, đặc biệt là ‘lửa bản mệnh’ của cô ấy vô cùng mạnh. Lúc đó, nếu như không có gì bất ngờ thì cô ấy phải chắc chắn qua được kỳ thi mới đúng. Nhưng cuối cùng, ở phần thi cuối cùng thì cô ấy lại thất bại”.
“Thực sự là hắn?”, gương mặt Tư Nam Quân trắng bệch, toàn thân run rẩy, nhiều năm không gặp, một lần nữa nhìn thấy Tư Sùng Tuấn, từng cảnh tượng bị ức hiếp thậm chí là chết thảm trên tay ông ta đều hiện lên rõ ràng ùa về trong ký ức bà ta, giống như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang cắn xé trái tim bà ta, trong vô thức bà ta dịch sát lại gần Lâu Sở, dường như chỉ có vậy mới xoa dịu được nỗi bất an trong lòng.
“Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm!!!”, sắc mặt Lâu Sở lúc này mặc dù không quá tái nhợt, nhưng hô hấp cũng đã xao động, nguyên nhân vô cùng đơn giản, ông ta cảm nhận được mùi chết chóc cùng nguy hiểm điên loạn tới tận xương tủy tỏa ra từ trên người Tư Sùng Tuấn.
Một loại nguy hiểm đến từ linh hồn cùng huyết mạch.
Lâu Sở gần như chắc chắn rằng đối thủ không chỉ mạnh hơn mình về thực lực và cảnh giới, mà còn mạnh hơn rất nhiều về những phương diện khác, hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp.
Nó giống như một quả bom, nổ tung từng mảnh trong đầu Lâu Sở.
Ông ta thậm chí còn bất giác lùi lại nửa bước.
Sự chấn động cùng không dám tin tưởng trong lòng có thể tưởng tượng được, khoảng thời gian này, thành công giành được chức vị tiểu tộc trưởng của nhà họ Lâu, cộng thêm hai người bảo vệ đắc lực kề cạnh, tự cao tự đại, đắc ý, thậm chí có bay bổng tại nơi sâu trong lòng ông ta hoàn toàn có thể hiểu được.
Nhưng vào lúc này, trong nháy mắt những điều đó dường như bị đánh tan thành khói bụi.
Cùng là thế hệ trẻ tuổi, tuổi tác của đối phương cũng không lớn hơn chính mình bao nhiêu, vậy mà...
“Tiểu tộc trưởng, không thể địch lại”, hai người bảo vệ theo sau Lâu Sở ngưng trọng nói, sự kinh hãi trong giọng nói cũng không thể che giấu được nữa, Lâu Sở có thể cảm nhận được áp lực khổng lồ từ Tư Sùng Tuấn, bọn họ làm sao lại không biết đây?
Mặc dù cảnh giới của hai tên bảo vệ chỉ kém hơn so với Bất Tử tầng bốn của Tư Sùng Tuấn một tầng mà thôi, nhưng họ đều có trực giác mạnh mẽ không thể giải thích được rằng nếu như Tư Sùng Tuấn trước mắt này muốn giết chết hai người họ, chỉ cần một chiêu.
Chỉ như vậy mà thôi.
Hai người bảo vệ lúc này trong lòng vô vàn hối hận, hối hận tại sao trước đó lại không ngăn cản tiểu tộc trưởng tới thế giới Tiểu Thiên, sa chân vào vũng lầy này...
Đương nhiên, hiện tại ngăn cản vẫn kịp thời.
“Em gái tốt của tôi, cô đúng là thứ rác rưởi trong rác rưởi, nhiều năm không gặp, đến ngày hôm nay cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Chân Hoàng, nếu như bị bố biết được, đại khái có thể bóp chết cô ngay tại chỗ đi? Bởi vì cô đã làm ô uế dòng máu của nhà họ Tư. Đương nhiên, nếu xét dòng máu thấp hèn của người mẹ hạ tiện kia của cô, một phế vật như cô ngược lại có thể lý giải được”, Tư Sùng Tuấn nở nụ cười cởi mở đùa cỡn, nói với Tư Nam Quân, rõ ràng là đang dùng những lời lẽ đặc biệt tàn nhẫn và lăng mạ để sỉ nhục Tư Nam Quân, nhưng những gì ông ta nói ra đều rất nhẹ nhàng và bình tĩnh, mang theo hương vị của sự tao nhã kỳ lạ.
Cơ thể Tư Nam Quân run lên như bị điện giật.
Bà ta nhìn chằm chằm Tư Sùng Tuấn, phẫn nộ, căm hận, đôi mắt cũng đã đỏ ửng.
Khí tức cũng có chút dấu hiệu bạo phát.
Nhưng sau cùng vẫn không dám đáp lại, cũng không dám ra tay.
Toàn bộ Thương Thành, hàng trăm triệu người đều nghe được những lời thóa mạ này, người thanh niên đến từ thế giới Đại Thiên đúng là giẫm đạp lên thể diện tôn nghiêm của Thương chủ bọn họ!!!
Có thể không tức giận sao?
Nhưng lại không dám phản bác lại.
Cho dù người đông thế mạnh lên tới hàng triệu người
Thì đã thế nào?
Tư Sùng Tuấn quá mạnh, quá mạnh, quá mạnh, quá mạnh ...
Giống như vầng thái dương, cho dù khí tức đã kiềm hãm lại, nhưng vầng hào quang vẫn chiếu rọi bốn phương, áp chế những người đang có mặt tới thở không nổi.
Tư Nam Quân không nhịn được mà xích lại gần Lâu Sở hơn, hận không thể khảm cả cơ thể lên người ông ta, như vậy mới có cảm giác an toàn.
Trong tiềm thức bà ta lúc này khát vọng Lâu Sở có thể vì mình mà làm chủ.
Đáng tiếc.
Lâu Sở căn bản không có can đảm đó.
Sỉ nhục người phụ nữ của mình như vậy, Tư Sùng Tuấn không cho ông ta lấy một chút mặt mũi, thậm chí còn trực tiếp làm ông ta bẽ mặt.
Lâu Sở có thể không phẫn nộ sao???
Đương nhiên.
Vẫn là không dám biểu đạt bất kỳ thái độ gì, chỉ có thể âm thầm đè nén nơi đáy lòng.
Giờ phút này, ông ta đã quên trước khi Tư Sùng Tuấn xuất hiện, những lời lẽ điên cuồng đầy ngạo mạn, đắc ý cùng tự tin tràn đầy của mình trước mặt Tư Nam Quân, muốn tìm lại công lý cùng báo thù rửa hận cho bà ta.
Sắc mặt của Tư Nam Quân càng tái nhợt.
Cắn chặt môi.
Nước mắt chực trào.
Tuyệt vọng, thất vọng.
Bà ta đã nhìn ra thái độ của Lâu Sở.
Có thể tưởng tượng được.
Mọi thứ thật nực cười.
Trước khi Tư Sùng Tuấn đến, bà ta thực sự rất hào hứng, như sắp bay lên thiên đường vậy!!!
Ảo tưởng.
Dường như dưới sự dẫn dắt của người đàn ông của mình, hành hạ xé xác Tư Sùng Tuấn đến chết, rồi chém giết ngược trở lại Bình La Thiên nhà họ Tư, tìm lại công bằng cho mẹ mình.
Ai ngờ được rằng tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
“Cậu hai nhà họ Lâu? Cậu là em rể của tôi?”, Tư Sùng Tuấn nhìn Lâu Sở cười hỏi.
Lâu Sở rùng mình, vội vã khom lưng cúi đầu: “Chào anh Sùng Tuấn, tôi… quả thực quan hệ giữa tôi và Tư Nam Quân khá tốt..."
Không trả lời trực diện.
“Tôi đang hỏi, cậu là em rể của Tư Sùng Tuấn tôi sao?”, Tư Sùng Tuấn lại vô cùng mạnh mẽ, căn bản không cho Lâu Sở cơ hội đánh lạc hướng, ánh mắt ông ta hơi lạnh đi, như có hai tia băng giá đâm xuyên qua người Lâu Sở, Lâu Sở chỉ cảm thấy toàn thân rét run, cả người như rơi vào hố tử thần, không thể kiểm soát được mà lùi lại một bước.
Da đầu ông ta tê dại, vội vàng đáp: “Anh Sùng Tuấn hiểu… hiểu lầm rồi, tôi… tôi… tôi đã có vợ và con tại Đại Thịnh Thiên, Tư Nam Quân chỉ là hồng nhan trong quá khứ mà thôi, hiện tại đã không còn quan hệ gì nữa, Lâu Sử tất nhiên không có phúc phận được làm em rể của anh Sùng Tuấn rồi”.
Chương 572: Lúc sinh tử mới thấy chân tình
Dường như phủi bay mối quan hệ.
Tai họa ập đến thì mệnh ai người nấy lo.
Tư Sùng Tuấn gây áp lực quá lớn cho ông ta khiến Lâu Sở cảm nhận được nguy hiểm, ông ta muốn sống.
Ông ta cũng chưa đến mức vì Tư Nam Quân mà vứt bỏ mạng sống của mình.
Hai hộ vệ của Lâu Sở thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy họ vẫn còn căng thẳng, chỉ sợ thiếu tộc trưởng u mê đầu óc mà đối đầu với Tư Sùng Tuấn.
Vẫn may…
“Phụp!”, Tư Nam Quân chỉ cảm thấy cổ họng nóng ran rồi phun ra ngụm máu tươi.
Bà ta không ngừng run rẩy, toàn thân như mất hồn.
Lúc này chỉ còn lại nụ cười thê thảm. Không ngờ bà ta đã nhìn nhầm người.
Nói cho cùng thì cũng tại bà ta quá u mê, quá si tình, sai lầm thật rồi.
“Cậu chủ Lâu rất thức thời, sau này có thể giao lưu nhiều hơn. Nếu có cơ hội thì cậu chủ Lâu có thể đến học viện Tiên Lạc tìm tôi. Chúng ta có thể uống rượu, đàm đạo, chẳng phải vui lắm sao?”, Tư Sùng Tuấn cười nói.
Lời nói vừa dứt thì Lâu Sở suýt nữa quỳ sụp xuống, toàn thân run rẩy như bị điện giật.
Từ tận đáy lòng ông ta cảm thấy vô cùng may mắn và vui mừng.
May mắn vì ban nãy mình không đối đầu với Tư Sùng Tuấn, nếu không thì đừng nói là mình mà ngay cả gia tộc cũng bị diệt.
Tư Sùng Tuấn… Là học viên của học viện Tiên Lạc sao?
Trời đất ơi!
Chỉ cần là người của thế giới Đại Thiên thì có ai không biết đến danh tiếng của học viện Tiên Lạc?
Đường đường là một trong bốn học viện lớn, uy danh vô cùng lớn.
Người ta có câu: “Có bốn học viện kia rồi mới có trời”.
Chữ ‘trời’ ở đây là chỉ ‘thiên’ trong thế giới Đại Thiên như ‘Bình La Thiên, Đại La Thiên, Đại Thịnh Thiên’.
Hay nói cách khác, lúc mà những chữ ‘Thiên’ ở bên trên chưa xuất hiện thì bốn học viện này đã có rồi.
Thậm chí có lời đồn, bốn học viện này còn đào tạo được Đại Đế, mà không chỉ một người.
Còn có tin đồn nói rằng, ở thời đại văn minh tiền sử, người sáng lập ra bốn học viện là người tung hoành ngang dọc khắp đất trời và có thực lực vô địch.
Vì bốn học viện quá mạnh, quá cổ xưa, vượt hẳn ra thế giới bên ngoài nên được coi là thánh địa võ đạo mà tất cả người trẻ tuổi ở thế giới Đại Thiên đều mong muốn được vào.
Nhưng yêu cầu chiêu sinh ở đây quá cao, cao đến mức khiến người khác ngao ngán.
Vì vậy, Lâu Sở cũng chỉ nghe qua uy danh của nó chứ chưa từng dám mơ sẽ có một ngày được bước chân vào.
Đây cũng là lý do tại sao Lâu Sở đột nhiên hiểu được, thực lực của nhà họ Tư và nhà họ Lâu cũng ngang ngửa nhưng tại sao Tư Sùng Tuấn lại ngồi tàu con thoi tác chiến lớn đến vậy?
Bởi vì, tàu con thoi tác chiến lớn này không phải là nhà họ Tư tự làm nên mà vì Tư Sùng Tuấn là học viên của học viện Tiên Lạc nên mới được hưởng đãi ngộ này.
“Anh Sùng Tuấn! Lâu Sở rất hân hạnh được gặp anh ở nơi đất khách quê người như thế giới Tiểu Thiên này. Sau này nếu được thì Lâu Sở nhất định sẽ đến học viện Tiên Lạc để cảm nhận rõ phong thái của học viện Tiên Lạc và của anh”, Lâu Sở hít một hơi thật sâu, lần này không chỉ khom người mà còn chắp tay nói.
Đã thế trong lúc nói chuyện, ông ta còn dùng hẳn cách xưng hô đầy kính sợ. Đúng là rất biết điều.
“Phải rồi! Cậu chủ Lâu! Tư Nam Quân là huyết mạch sỉ nhục lớn của nhà họ Tư nên lần này tôi đến là tiêu diệt huyết mạch này, ai ngờ Tư Nam Quân lại là hồng nhan tri kỷ của cậu chủ Lâu, ha ha… Vậy thì lần này khó giải quyết rồi”, Tư Sùng Tuấn nói với ý bỡn cợt.
“Ôi không không! Anh Sùng Tuấn! Ả ta đâu phải là hồng nhan tri kỷ của tôi. Ả đáng chết vạn lần, sống cũng khiến người khác ghê tởm. Vẫn mong anh đừng có nể tình”, Lâu Sở vội nói.
Lúc này ông ta sợ chết khiếp, không hề muốn dính dáng quan hệ gì với Tư Nam Quân…
Ông ta hận nỗi không thể tự ra tay giết chết Tư Nam Quân để chứng minh mình và bà ta không có mối quan hệ gì.
Nụ cười của Tư Nam Quân càng thê thảm hơn, máu tươi chảy càng lúc càng nhiều.
“Em gái ngoan! Thấy thế nào hả? Kiến thì mãi là kiến thôi, đê tiện thì mãi là đê tiện. Kể cả cô có lén lút có được một số thành công rồi bám víu vào được một số người nhưng một khi Tư Sùng Tuấn này muốn, thì chẳng phải là chỉ cần một câu nói sao?”, Tư Sùng Tuấn đi về phía Tư Nam Quân hai bước, lúc tới gần thì nói với vẻ tàn nhẫn và bỡn cợt.
“Giết tôi đi, giết tôi đi!”, nếu như có thể tự hủy diệt thì tốt. Lúc này Tư Nam Quân đã hoàn toàn tuyệt vọng, đau đớn cùng cực. Bà ta chỉ muốn tự hủy diệt. Nhưng lúc mà Tư Sùng Tuấn xuất hiện thì bà ta đã bị khóa chặt nên không có cơ hội. Bởi vì bà ta muốn tự hủy diệt, vậy thì chẳng phải sẽ lãng phí máu tươi mà Tư Sùng Tuấn muốn? Lúc đó Tư Sùng Tuấn hai mắt đỏ màu máu gào rống như phát điên.
“Cầu xin đi!”, Tư Sùng Tuấn chớp mắt nói.
“Xin anh! Xin anh hãy giết tôi đi! A…”, Tư Nam Quân đã suy sụp vô cùng, giọng nói thê thảm.
“Được rồi! Em gái đã cầu xin anh trai rồi, vậy thì anh sẽ giúp em”, nụ cười của Tư Sùng Tuấn trở nên tàn nhẫn khiến người khác thấy ớn lạnh.
Tư Sùng Tuấn giơ tay lên nắm chặt cổ Tư Nam Quân.
Vô số ánh mắt run rẩy nhìn về hướng đó, không khí vô cùng quái dị.
Mắt thấy tay của Tư Sùng Tuấn sắp bóp chặt cổ Tư Nam Quân thì đúng lúc này…
“Đợi một lát!”, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Đó là Tô Minh, bên cạnh còn có Ninh Triều Thiên.
Tư Sùng Tuấn khẽ chau mày, bởi vì ông ta rất ghét có người khác quấy rầy mình.
Cảm xúc chợt đến rất nhanh, Tư Sùng Tuấn dừng tay lại. Ông ta tò mò quay đầu lại nhìn về phía có giọng nói đó.
Có kẻ dám ngăn cản mình ư?
Thú vị đấy!
Còn Tư Nam Quân lúc này thì ngây người ra.
Ninh Triều Thiên?
Ông ấy đến đây ư?
Lúc này điều mà Tư Nam Quân muốn làm nhất chính là chết thật nhanh, bà ta không muốn Ninh Triều Thiên nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình. Cố gắng cả đời cuối cùng lại trắng tay, có nực cười không, bi thương không, nhục nhã không?
Chương 573: Có chết cũng không thể ngờ tới
“Ông ta?”, sắc mặt Lâu Sở sầm lại.
“Cậu bắt tôi đợi một chút?”, Tư Sùng Tuấn nhìn Tô Minh, nói.
“Đúng vậy!”, Tô Minh gật đầu nói.
“Nếu như tôi không làm theo thì sao?”, Tư Sùng Tuấn chớp mắt nói.
“Bà ta đáng chết nên tôi và sư tôn muốn đích thân ra tay tiễn bà ta xuống địa ngục. Mục đích của ông và chúng tôi giống nhau, vì vậy đừng xốc nổi”, Tô Minh nghiêm túc nói: “Nhường bà ta cho chúng tôi, coi như tôi nợ ông một mối ân tình”.
Tô Minh cũng là người biết đạo lý nên lúc này nói rất dễ nghe.
“Ha ha…”, Tư Sùng Tuấn bật cười, nói: “Trước khi xuống thế giới Tiểu Thiên, cậu chủ đây đã nghe nói, ở thế giới Tiểu Thiên có một vài con kiến ngu xuẩn. Hôm nay đúng là tận mắt nhìn thấy thật rồi”.
Tư Sùng Tuấn cười rồi lại đột nhiên thu lại nụ cười, khẽ nhe răng ra nói: “Con kiến kia! Cậu nghĩ là cậu chủ đây cần cậu nợ ân tình sao? Ân tình của cậu có đáng không? Cậu cũng xứng nợ ân tình của tôi sao? May mà tâm trạng của cậu chủ đây tốt, nên bây giờ chỉ cần quỳ xuống xin lỗi rồi giữ lại một cánh tay, sau đó thì cút đi!”
Tô Minh thở dài một tiếng, nói có vẻ bất lực: “Haiz! Hà tất phải như thế?”
Lời nói vừa dứt thì Tô Minh đột nhiên giơ tay lên.
Đã nể mặt rồi mà lại không muốn, vậy thì chỉ còn cách ra tay thôi.
Tô Minh dám ra tay ư?
Đây là điều mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều không thể ngờ tới…
Ngay cả bản thân Tư Sùng Tuấn cũng không thể ngờ được.
Dù sao thì trong mắt ông ta, Tô Minh chỉ là con kiến của thế giới Tiểu Thiên, khéo còn yếu hơn người giúp việc của ông ta ngàn lần.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi…
Không chỉ vậy, lúc này Tư Sùng Tuấn còn phát hiện ra, hình như là ông ta bị khóa chặt, đó là kiểu khóa chặt mà không thể né tránh.
Tô Minh giơ tay lên tát ông ta một cái. Thoạt nhìn chỉ là cái tát tùy ý nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh khiến Tư Sùng Tuấn cảm thấy ngạt thở.
Điều này tất nhiên là lợi ích mà Tô Minh lĩnh ngộ được quy luật không gian, hiện giờ anh không chỉ hiểu nhiều về nó mà còn hiểu rất sâu rộng.
Còn Tư Sùng Tuấn có chút đờ đẫn, làm sao có thể nhanh như thế được?
Trong chớp mắt…
“Bốp!”, một cái tát vang giòn truyền đến tai mọi người.
Toàn thân Tư Sùng Tuấn bay ra ngoài, nỗi đau thấu tim.
Nửa bên mặt của ông ta bị tát lõm vào, lúc thân người bay ra ngoài mà không thể khống chế được.
Tư Dạ ở bên cạnh vốn là người có tính cách bình tĩnh và ít nói như người máy nhưng lúc này con ngươi cũng như sắp bay ra ngoài. Trước tiên chưa nói đến việc người trẻ tuổi của thế giới Tiểu Thiên dám chủ động ra tay, cũng chưa nói đến hắn chủ động tát cậu chủ cả.
Mà nói ngay việc phản ứng cơ thể của cậu chủ cả khi bị tát cái này cũng là điều không thể ngờ.
Bay ra ngoài? Không khống chế được cơ thể? Mặt bị tát lõm vào?
Đùa gì vậy?
Người khác không rõ nhưng Tư Dạ thì biết, cậu chủ cả là đạo thể Hoang Kim trong truyền thuyết.
Đây là đạo thể xếp thứ 4 trong 9 đạo thể trong truyền thuyết.
Và sức mạnh lớn nhất của đạo thể Hoang Kim là ở sức mạnh và thể lực.
Nói như này đi! Kể cả những người đẳng cấp nhất của tộc Hoang Thần ở thời thượng cổ và viễn cổ thì sức mạnh và thể lực của họ còn lâu mới là đối thủ của những đạo thể Hoang Kim cùng cảnh giới.
Bản thân Tư Dạ cũng đã thử. Hắn dốc hết sức đấu với cậu chủ cả nhưng cậu chủ cả không thèm đánh trả mà cứ đứng ở đó, vậy mà cũng không tổn thất gì về thể xác.
Còn Tư Dạ cảm thấy, sức mạnh của cậu chủ cả chắc phải đến 200 triệu kg rồi chăng?
Nhưng làm sao có thể?
Lúc này Tư Dạ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Không chỉ hắn mà Lâu Sở và Tư Nam Quân mới là người có thay đổi cảm xúc lớn nhất.
Hai người sợ đến mức mềm nhũn ra, còn kinh hãi hơn gặp phải quỷ.
Mấy hơi thở sau…
“Phụp…”, cuối cùng Tư Sùng Tuấn cũng dừng lại, nửa bên mặt thì sưng vù, máu tươi chảy xuống, xương mặt còn lòi cả ra.
Tư Sùng Tuấn oán hận kinh hãi nhìn Tô Minh, giọng khàn khàn: “Cậu… Rốt cuộc cậu là ai?”
Tư Sùng Tuấn cũng thấy sợ rồi.
Một người trẻ tuổi 20 tuổi ở cảnh giới bán bộ Bất Tử ở thế giới Tiểu Thiên mà lại có thể…
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể…
Quan niệm võ đạo của Tư Sùng Tuấn dường như sụp đổ.
“Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh chỉ thản nhiên nói: “Được rồi! Ngoan ngoãn đứng sang một bên đi! Mặc dù thái độ ngạo nghễ của ông xúc phạm đến tôi nhưng giờ tôi không có thời gian và tâm trạng để xử lý ông. Ông cứ đợi đấy, biết đâu đợi tôi giết chết bà ta, lúc đó tâm trạng tốt hơn thì sẽ tha mạng cho ông”.
Tát Tư Sùng Tuấn xong, Tô Minh cảm thấy mình vừa làm một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.
Vốn là như vậy mà!
Đối với anh hiện giờ, đừng nói đến mấy loại vớ vẩn ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 4 mà ngay cả cảnh giới Thiên Diễn vòng thứ 4 anh muốn đập chết thì cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Trước nay Tư Sùng Tuấn chưa từng chịu sự khinh thường và sỉ nhục như này.
Lúc này ông ta oán hận cực độ, con ngươi biến thành màu đỏ tím.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không dám phản bác.
Bởi vì trực giác nói cho ông ta biết, người trẻ tuổi 20 tuổi đến từ thế giới Tiểu Thiên này thật sự có thực lực dễ dàng bóp chết ông ta.
Thật sự luôn!
Mặc dù có chết ông ta cũng không thể nào hiểu nổi, ông ta là đạo thể Hoang Kim cơ mà, còn ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 4 còn có thể vượt cấp mấy cảnh giới nữa. Nhưng trên thực tế thì trực giác của ông ta rất đúng, rất chân thật.
Tô Minh quét nhìn Tư Sùng Tuấn một cái rồi nhìn về phía Tư Nam Quân.
Chỉ nhìn một cái mà Tư Nam Quân cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi đến cực độ.
Bà ta run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tượng sáp.
Chương 574: Hối hận cũng đã muộn
“Những nỗi thống khổ thời thơ ấu khiến bà nung nấu tâm ý báo thù thì có thể hiểu được. Nhưng điên cuồng đến mức đánh mất mình và trở thành người phụ nữ độc ác khiến lòng người ghê tởm”, Tô Minh lặng lẽ nhìn Tư Nam Quân, nói: “Nói ra thì tôi vẫn phải cảm ơn bà. Nếu như không có bà thì ông già sẽ không thể tránh đến trái đất, cũng sẽ không cứu được tôi và trở thành sư tôn của tôi”.
Nhắc đến ông già, trong giọng nói của Tô Minh tràn đầy vẻ cung kính và cảm kích.
Đó đều xuất phát từ tận tâm Tô Minh.
“Thật đấy! Tư Nam Quân! Bà muốn báo thù người này hay nhà họ Tư ở Bình La Thiên cũng được, tôi đều có thể dễ dàng làm được. Nếu hiện giờ bà vẫn là người phụ nữ của sư tôn tôi, là sư mẫu của tôi thì tôi đều có thể giúp bà”, Tô Minh nói.
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! A….”, Tư Nam Quân đột nhiên hét rống lên. Bởi vì những lời của Tô Minh khiến bà ta hối hận đến nỗi trái tim rỉ máu.
Người trẻ tuổi 20 tuổi ở trước mặt thật sự là đồ đệ của tên phế vật Ninh Triều Thiên.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì chứ?
Tư Nam Quân đố kỵ đến phát điên.
Bà ta tính toán đủ kiểu, thậm chí còn vứt bỏ thể diện và lương tâm chỉ mong có cơ hội báo thù Tư Sùng Tuấn và nhà họ Tư. Kết quả thì sao? Thật nực cười.
Vậy mà tên phế vật như Ninh Triều Thiên phải tránh đến tầng võ thấp như trái đất giờ lại trở thành sư tôn của người trẻ tuổi vô cùng yêu nghiệt, mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng.
Bà ta cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn với mình.
Bà ta cảm thấy cuộc đời mình như một tấn bi kịch và hài kịch.
“Tại sao lại không nói nữa?”, sắc mặt Tô Minh đột nhiên trở nên dữ tợn, cảm xúc biến đổi, quay đầu mạnh, giơ tay lên nắm chặt Lâu Sở ở phía xa.
Lập tức…
Bùm!
Một đường trảo ấn chân khí vô hình lập tức nắm chặt lấy Lâu Sở.
“A…”, Lâu Sở điên cuồng giãy dụa, trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng và kinh hãi, mặt mày co rúm, hét lớn: “Cứu tôi! Cứu tôi với…”.
Ông ta đang cầu cứu hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3.
Hai hộ vệ này liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù trong ánh mắt đều là vẻ kiêng kị nhưng vẫn có chút do dự. Nhưng rồi sau nửa hơi thở họ cũng quyết định…
Cứu người!
Nhất định phải cứu!
Nếu không thì hai hộ vệ như họ tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?
Khí tức của hai người biến đổi như sắp ra tay.
Nhưng đúng lúc này…
“Hà tất phải tự tìm cái chết?”, Tô Minh quét nhìn hai người đó rồi một tay tung quyền ra.
‘Quy vu trần ai?’
Hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3 lúc này rơi vào trạng thái hóa đá khủng khiếp!
Cảm giác tuyệt vọng và chết chóc ập đến không thể dùng lời nào diễn tả nổi.
Có thể nói, quyền ‘Quy vu trần ai’ của Tô Minh vẫn chưa dùng đến hoàn toàn mà hai người này suýt bị dọa chết khiếp.
Chỉ bởi vì, Tô Minh tùy ý ra tay mà lại mạnh đến thế.
Cũng phải! Sức mạnh thuần túy của Tô Minh hiện giờ đã đạt đến 300 triệu kg, tương đương với sức mạnh thuần túy của tu giả võ đạo ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 3 thông thường rồi.
Vì vậy, kể cả Tô Minh cố kìm chế rồi, tất cả quy luật không gian, quy luật Tử Vong, kiếm ý hay ngưng tụ sức mạnh anh đều không sử dụng vào ‘Quy vu trần ai’, vậy mà quyền này lại có cảm giác có thể quét sạch trời đất.
Một lát sau, hai hộ vệ ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3 giống như con kiến bị di chết, hóa thành hư vô, dường như họ chưa từng đến thế gian này.
Điều này cho người khác cảm giác hai người này căn bản không phải là cường giả ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3 mà chỉ là một người bình thường.
Cả đại lục Thần Thương lại yên tĩnh, vô số con ngươi như sắp nổ tung.
Rất nhiều người bị dọa đến mất hồn.
Cảnh giới Bất Tử tầng thứ 3 được coi là chân thần trong lòng của 99,9999 % mọi người ở đây, đã là tiên nhân, là ác ma, là vô địch rồi.
Kết quả là…
Phép so sánh này quá khủng khiếp.
Đúng lúc này…
“Bốp…”, dưới trảo ấn chân khí của Tô Minh, toàn thân Lâu Sở ngã sấp trước mặt Tô Minh và Tư Nam Quân như con chó chết nằm trên đất.
Do Tô Minh cố ý nên Lâu Sở lúc này vẫn chưa bị giẫm chết.
“Đừng giết tôi! Đừng! Tôi sai rồi! Đều là lỗi của tôi. Năm đó là tôi u mê quá, không biết liêm sỉ. Cho tôi một cơ hội được sửa sai đi. A….”, Lâu Sở run rẩy, quỳ xuống dập đầu nói. Lúc này ông ta quên hẳn tôn nghiêm, thân phận, mà chỉ muốn được sống.
Cảnh tượng hai hộ vệ bị Tô Minh giết ban nãy thật sự khiến ông ta sợ mất hồn.
Lúc này trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩa là được sống.
“Đúng vậy! Đều tại ả ta. Tại ả tiện nhân chết tiệt này! Là ả ta quyến rũ tôi, thật đấy, đều tại ả”, Tô Minh lặng lẽ nhìn Lâu Sở biểu diễn mà có chút buồn nôn. Lâu Sở đột nhiên điên cuồng giơ tay lên chỉ vào Tư Nam Quân nói với giọng oán hận, dường như nhìn thấy kẻ thù giết bố mẹ mình.
Sau đó…
Ông ta quay đầu lại dập đầu mạnh với Ninh Triều Thiên ở cách đó không xa: “Anh Ninh! Tha cho tôi đi! Tôi có lỗi với anh, tôi còn không bằng chó lợn nữa, tôi…”.
Ánh mắt Ninh Triều Thiên phức tạp mà không nói gì.
Còn Tô Minh đột nhiên giải phóng một chút khí tức, khí tức đó bao trùm lấy Lâu Sở.
Lúc này Lâu Sở căn bản không nói nên lời, dường như bị lực gì đó trên không trung bao trùm lấy.
Ông ta run rẩy nhìn Tô Minh, muốn cầu cứu nhưng không nói được, thân người bắt đầu co rúm lại.
“Đây là người tình mà năm đó bà đã vứt bỏ ông già để đến với hắn đó”, Tô Minh nhìn Tư Nam Quân rồi chỉ vào Lâu Sở: “Ha ha, nực cười…”.
Khóe miệng Tư Nam Quân lại bắt đầu chảy máu. Không có lời nào có thể diễn tả nỗi nỗi hối hận và đau xót của bà ta lúc này.
Nước mắt và máu đều hòa quyện rồi không ngừng chảy.
“Ông già có điểm nào không bằng tên rác rưởi này?”, giọng nói Tô Minh đột nhiên lớn hơn, khí tức bắt đầu sục sôi.
Khí tức đó lập tức bao trùm lấy Lâu Sở, bắt đầu chèn ép ông ta từng chút một.
Chương 575: Tôi có quen biết anh
Dưới vô số ánh mắt kinh hãi, trong một phút sau, khí tức của Tần Minh bao trùm lấy thần hồn và thể xác của Lâu Sở khiến ông ta tan thành làn khói máu.
Tô Minh đã thể hiện ra thực lực vô cùng mạnh.
“Cậu chủ cả! Hắn… Hắn không phải là người, chúng ta nên làm thế nào đây?”, Tư Dạ đứng ở đằng xa đỡ Tư Sùng Tuấn, lúc này đã sợ chết khiếp.
“Không sao! Nếu ép tôi thì trong tay tôi vẫn còn phân thân thần hồn của sư tôn”, vết thương trên mặt Tư Sùng Tuấn đã đỡ đi nhiều. Dù sao cũng là đạo thể Hoang Kim, thể lực vô cùng khủng khiếp, tất nhiên khả năng hồi phục vết thương cũng nhanh, điều đó cũng là bình thường. Lúc này, ông ta nhìn vào Tô Minh với ánh mắt kiêng kị và oán hận nhưng trong lời nói vẫn là vẻ bình tĩnh và tự tin.
Tư Dạ cũng vô cùng kích động.
Hắn biêt sư tôn của Tư Sùng Tuấn là ai? Chính là chấp sự trong học viện Tiên Lạc.
Người này vô cùng mạnh, ít nhất cũng ở cảnh giới Thiên Diễn.
Bất luận người trẻ tuổi ở thế giới Tiểu Thiên này có yêu nghiệt đến mức nào, hống hách đến mức nào thì cũng không thể là đối thủ của nội chấp sự ở cảnh giới Thiên Diễn trong học viện Tiên Lạc được?
Kể cả chỉ là một phần phân thân.
“Cậu chủ! Sao… Sao ban nãy cậu không dùng?”, Tư Dạ đột nhiên hỏi với vẻ khó hiểu.
Ban nãy, cậu chủ cả bị sỉ nhục như này. Theo những gì mà hắn biết về cậu chủ cả thì cậu chủ cả phải dùng đến phân thân của sư tôn mới đúng nhưng trên thực tế thì…
“Thuật phân thân của sư tôn quá đáng quý”, Tư Sùng Tuấn hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng lên, nói: “Ngoài ra, dường như… Dường như tôi từng gặp người này rồi”.
Gì cơ?
Gặp người này rồi?
Tư Dạ ngây người ra.
Ý gì đây?
Nếu như không có gì bất ngờ thì chắc đây là lần đầu tiên cậu chủ cả từ thế giới Đại Thiên đến thế giới Tiểu Thiên chăng?
Sao có thể quen biết người trẻ tuổi ở thế giới Tiểu Thiên này được?
Đồng thời lúc này…
Tô Minh và Tư Nam Quân mặt đối mặt, Tô Minh đột nhiên giơ tay lên chỉ vào Tư Sùng Tuấn ở phía xa, nói: “Với tính cách của tôi mà ban nãy ông ta khiêu khích tôi thì tôi nhất định sẽ tiễn ông ta xuống địa ngục rồi. Nhưng tôi đã không làm thế, vì tôi muốn ông ta sống”.
Tô Minh cười tàn nhẫn, nói: “Giết ông ta chẳng phải sẽ giúp bà toại nguyện sao?”
Nụ cười của Tô Minh càng mang theo vẻ thù hận: “Tư Nam Quân! Tôi tuyệt đối không để bà được toại nguyện đâu”.
Tô Minh hiểu quá rõ. Đối với người phụ nữ có chấp niệm và tâm tính ác ma sâu nặng như Tư Nam Quân thì kể cả bà ta phải chết nhưng khi nhìn thấy Tư Sùng Tuấn cũng chết thì bà ta vẫn rất vui vẻ.
Vì vậy, làm sao Tô Minh có thể khiến bà ta được như ý nguyện?
Phải để bà ta xuống địa ngục với nỗi hối tiếc và không cam tâm thì báo thù mới vui, chẳng phải thế sao?
“Cậu…”, Tư Nam Quân dường như muốn cắn đứt răng mình.
Đúng! Tô Minh đoán đúng rồi!
Bà ta thật sự hy vọng có thể nhìn thấy cái kết thê thảm của Tư Sùng Tuấn.
Dù sao thì trước đó Tư Sùng Tuấn cũng dây vào Tô Minh.
Nhưng nào ngờ… Mọi thứ đều bị Tô Minh nhìn thấu.
Ánh mắt Tư Nam Quân oán hận cực độ, lúc này đã biến thành màu đỏ đen và vô cùng tuyệt vọng.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao lại không giết tên khốn đó? Cậu có năng lực đó mà”, Tư Nam Quân hét rống lên, dường như con dã thú đang tuyệt vọng.
Trong lúc hét lên, bà ta lại hét về phía Ninh Triều Thiên ở cách đó không xa: “Ninh Triều Thiên! Năm đó ông đã hứa với tôi là sẽ lấy lại công bằng cho tôi, sẽ báo thù cho tôi mà, ông quên rồi sao? Đồ đệ của ông có năng lực làm được việc đó, ông bảo cậu ta giúp tôi đi. A…”.
Ninh Triều Thiên chỉ nhìn với ánh mắt phức tạp mà không nói gì.
Tô Minh cảm thấy mình cũng dùng thành công ‘kế khích tướng’ với Tư Nam Quân rồi, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Tô Minh đột nhiên giơ tay lên biến bà ta thành tro bụi. Anh không để ông già ra tay vì anh biết, chắc chắn ông già sẽ không chịu.
Ninh Triều Thiên đứng ở đằng xa mà thân người run rẩy.
“Haiz!”, ông chỉ thở dài một tiếng, mọi ân oán thù hận trước đây đều hóa thành mây khói.
Tô Minh quay đầu lại đi về phía Tư Sùng Tuấn.
Đúng là vì Tư Nam Quân mà anh không có ý định giết chết Tư Sùng Tuấn.
Nhưng ít nhiều cũng phải có lý do chứ.
Ngộ nhỡ lại thu hoạch được thứ gì tốt thì sao?
Tô Minh cảm thấy không thiệt mới là tốt.
“Cho tôi một lý do không giết ông”.
“Hả…”, trong lòng Tư Sùng Tuấn do dự, lúc này có nên dùng phân thân thần hồn của sư tôn để giết chết Tô Minh không?
Tư Sùng Tuấn trầm ngâm không nói gì.
Nhưng mắt thấy Tô Minh đã đến trước mặt, ông ta liền hạ quyết tâm.
Ông ta sẽ không dùng đến phân thân thần hồn nữa.
Mặc dù ông ta chắc chắn 99% phân thân thần hồn của sư tôn có thể giết chết Tô Minh nhưng phân thân quá đáng quý nên thật sự không muốn dùng đến.
Huống hồ ban nãy Tô Minh cũng nói với Tư Nam Quân là muốn bà ta tiếc nuối và không cam tâm nên sẽ không giết chết mình và cũng không báo thù nhà họ Tư.
Vì vậy suy nghĩ kỹ lại, ông ta quyết định giảng hòa với Tô Minh.
Dù sao thì hai người cũng không đến nỗi thù sâu nặng.
Thái độ hống hách trước đó của ông ta cũng bị trừng phạt thích đáng rồi, miệng bị tát nát ra.
Chẳng phải thế sao?
Tư Sùng Tuấn quyết định tự cứu lấy mình.
“Tôi biết cậu!”, Tư Sùng Tuấn hít một hơi thật sâu, nói.
“Ố?”, ánh mắt Tô Minh ngưng trọng, có chút kinh ngạc. Anh bảo Tư Sùng Tuấn nói ra lý do không giết ông ta là muốn ông ta lấy ra thứ gì đó tốt, nào ngờ…
Quen mình ư?
Làm sao có thể?
Nhưng, mặc dù cảm thấy Tư Sùng Tuấn đang nói linh tinh nhưng Tô Minh vẫn tò mò hỏi: “Sao quen tôi được?”
“Trong đại hội chiêu sinh học viên mới ở học viện Tiên Lạc ba tháng trước”, Tư Sùng Tuấn ngưng giọng, nói: “Ba tháng trước tôi đã thông qua kỳ thi tuyển sinh ở học viện Tiên Lạc rồi được vào đó”.
Tô Minh càng nghe càng thấy xa vời, anh chưa từng nghe qua cái tên học viện Tiên Lạc, càng chưa từng đến đó.
Nhưng anh cũng không vội, mà thản nhiên đáp lại: “Nói tiếp đi!”
“Trong kỳ tuyển sinh đó có một cô gái vô cùng xinh đẹp đến từ tộc Phượng Hoàng. Cô ấy cũng tham gia kỳ thi, thực lực vô cùng mạnh, đặc biệt là ‘lửa bản mệnh’ của cô ấy vô cùng mạnh. Lúc đó, nếu như không có gì bất ngờ thì cô ấy phải chắc chắn qua được kỳ thi mới đúng. Nhưng cuối cùng, ở phần thi cuối cùng thì cô ấy lại thất bại”.
Bình luận facebook