Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-35
Chương 35: Trùm giả gái
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
[Bạch ngốc]: Hâm mộ tớ đi.
Trên màn hình trong suốt 2hiện lên một bức tường ảnh do đám sinh viên tự ghép, trên đó chi chít ảnh của mỗi một sinh viên, tất cả gộp lại thành hình huy hiệu5 tinh năng.
Sở thích của tôi là xem phim, du lịch và so tài với những người dị năng khác.
Tôi khó tin mà nhìn Bạch Mặc.
Cậu ta có phải người hay không thế! Cậu ta vẫn là Bạch Mặc mà tôi quen biết sao? Đột nhiên tôi cảm thấy có thể mình thật sự không hiểu cậu ta.
Không lẽ tinh năng còn giúp tăng cường trí não sao?! Bình thường cũng không thấy cậu ta học tập xuất sắc như vậy.
Á! Sao tôi lại quên mất, tuy rằng bình thường cậu ta đều chỉ chăm chăm đọc sách luật, thế nhưng mỗi lần thi cử cậu ta đều luôn nằm trong top 15.
Tuy không nổi bật giống như hạng nhất, nhưng tại sao Bạch Mặc có thể luôn nằm trong top 15 trong khi lên lớp chỉ đọc sách luật? Thì ra cảm giác tội giỏi hơn cậu ta chỉ là giả, nói không chừng cậu ta còn che giấu thực lực của mình nữa kìa! Sắc mặt cậu ta vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh cầm máy tính bảng, bình tĩnh mà bắt đầu đọc sách Di truyền học.
Dáng vẻ kia nhìn có vẻ điềm nhiên, nhưng lại mơ hồ hiện lên vẻ cao ngạo như thể coi thường những kẻ tầm thường xung quanh.
Chuyện này khiến tôi cảm thấy như cậu ta đang cố y khoe khoang, khoe khoang với tôi về khả năng ghi nhớ của cậu ta! Chuyện cậu ta giấu tôi, cho dù là vì khiêm tốn hay vì lý do khác thì cũng đều giống như đang coi thường tôi vậy.
Đột nhiên cả lớp dừng cười đùa, lặng lẽ trở về chỗ ngồi.
Nhìn ra ngoài cửa, tôi thấy một cô gái cao gầy đang vội vã đi vào.
Cô mặc một cái váy hai dây màu đỏ, khoác áo lụa màu trắng, chân đi giày thể thao.
Hiện tại con gái mặc váy mang giày thể thao cũng không ít.
Một tay cô cầm một cái túi bảo vệ môi trường có ký hiệu tinh năng, trong tay còn lại là một cái máy tính trong suốt.
Cô ấy đứng trước bàn giáo viên, đặt máy tính xuống.
Lúc cô ấy ngẩng mặt lên, tôi tức khắc sững sờ.
Cô...
Hình như anh ấy...
Anh ấy...
là nam! Mái tóc dài suôn thẳng của người đó có màu nâu vàng, trên mặt không chút son phấn, vì vậy tôi mới có thể nhìn ra anh ta là đàn ông.
Chỉ là so với những người đàn ông khác, khuôn mặt của anh ta trông thanh tú, xinh đẹp hơn.
Với khuôn mặt như vậy, chỉ cần trang điểm sương sương là tuyệt đối không ai có thể nhận ra anh ta là đàn ông! Đôi mắt to tròn, hai mí, hàng mày dài mảnh, đôi môi căng bóng, mềm mại.
Thầy Tư Dạ thật xinh đẹp.
Hẳn là thầy Tư Dạ đã trên ba mươi tuổi, nhưng nhìn rất trẻ trung, giống như đàn anh của chúng tôi.
Nhưng mà, nhưng mà anh ta lại mặc đồ nữ! Tôi bị sắc đẹp mê hoặc, mãi đến giờ mới để ý đến chuyện thầy là nam giả nữ! Không lẽ thầy ấy là trap? Nhưng mà nhìn vẻ mặt và cử chỉ của thầy thì lại không giống vậy.
Trap thường thích trang điểm cho mình trông giống phụ nữ.
Nhưng mà vẻ mặt của thầy Tư Dạ lại rất nghiêm túc, rõ ràng là dáng vẻ của một trai thẳng.
Cử chỉ của thầy Tư Dạ rất tự nhiên.
Sau khi thấy đặt hết đổ xuống thì đưa tay vén mái tóc dài của mình ra sau tai, lộ ra chiếc hoa tai tinh xảo.
Chiếc hoa tai đó là dạng kẹp, chứng tỏ thầy Tư Dạ không hề bấm lỗ tai.
Cả người thầy từ trên xuống dưới, ngoại trừ đôi giày thì tất cả những thứ còn lại đều là trang phục của phụ nữ.
Không lẽ thấy...
là gay? Hay...
là người thích giả gái? Thế này thì giống hơn.
Có nhiều gay thích mặc đồ nữ, có người nhìn rất nữ tính, nhưng mà có người thì cử chỉ vẫn giống đàn ông.
Đột nhiên tôi nhớ lời nhắc nhở của Nhan Lăng, cô ấy dặn tôi tuyệt đối không được tỏ ra ngạc nhiên trước vẻ ngoài của thầy Tư Dạ, nếu không ngày hôm sau thầy ấy sẽ phạt tôi mặc quần áo giống hệt thầy ấy.
Lúc này tôi mới hiểu được vì sao Hàn và anh Béo lại sợ như vậy rồi.
Tôi liếc mắt nhìn Bạch Mặc đang yên tĩnh đọc sách điện tử, cười thầm trong lòng.
Tôi lập tức trợn mắt nhìn cậu ta: “Cậu nói cái gì? Nói thầy mặc đồ như vậy rất kỳ quái sao?” Bạch Mặc chớp mắt mấy cái, khó hiểu nhìn tôi.
Tôi trợn mắt nhìn cậu ta, đồng thời, ánh mắt của tất cả bạn học đều hoảng sợ nhìn về phía Bạch Mặc.
“Thầy ấy rất ưa nhìn, cậu đừng nói như vậy nữa!” Tôi nói đầy “tức giận”.
Bạch Mặc ngơ ngác chớp mắt rồi nhìn về phía thầy Tư Dạ.
Sau đó, quả nhiên cậu ta sợ đến ngây người.
Tên ngốc này vừa nãy chỉ lo đọc sách, không thèm quan tâm tới giáo viên.
Khi cậu ta nhìn thấy ánh mắt sắc bén của thầy Tư Dạ thì thoáng kinh ngạc, sau đó, cậu ta căng thẳng chậm rãi dời tầm nhìn, nhưng mà ánh mắt thấy Tư Dạ vẫn khóa chặt trên người cậu ta.
Thầy Tư Dạ từ tốn cầm lấy cái túi nằm trên bàn giáo viên, sau đó lại từ từ đi tới bên cạnh Bạch Mặc, mở miệng nói: “Ngày mai mặc cái này đến lớp.” Tôi lén lút nhìn sang, trong cái túi đó là một cái váy! Tôi rất cố gắng nhịn cười, đã lâu rồi tôi không thấy thoải mái khi trêu chọc người khác như thế! Tôi cảm thấy Tô Linh ngày xưa thật sự đang từ từ sống lại.
Bạch Mặc ngây ngốc nhìn cái túi, bạn học xung quanh đều nhanh chóng rụt cổ lại, không dám nhìn thấy Tư Dạ nữa.
Thầy Tư Dạ quay lại bàn giáo viên, nghiêm khắc nói: “Hôm nay lớp chúng ta có hai bạn mới, tên là Bạch Mặc và Tô Linh.
Mọi người cùng nhau chào đón bạn mới nào.” Thầy Tư Dạ vẫn không quên chào đón chúng tôi.
“Bốp bốp bốp.” Dưới sự dẫn dắt của thầy, mọi người vỗ tay chào đón chúng tôi.
“Bây giờ bắt đầu điểm danh, Vương Sầm Minh.” Thầy Tư Dạ lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.
“Có ạ!” Đến chỗ thầy là mọi người đều thành thực dùng tên thật hết, không còn gọi biệt danh nữa.
“Lý Nhất Hiển.” “Có ạ!” “Chu Giai Ni.” “Có ạ!” “...
Tô Linh, Bạch Mặc.” “Có ạ!” Tôi thuận tiện giơ luôn tay của cái người còn đang ngày người nhìn chiếc váy trong túi.
Bây giờ chắc chắn là đầu óc cậu ta đang chết máy rồi.
Thầy Tư Dạ nhìn chúng tôi rồi bắt đầu giảng bài, còn Bạch Mặc vẫn tiếp tục ngơ ngác nhìn cái túi.
Bây giờ chắc chắn não cậu ta sắp nổ tung.
Cái gì? Sao lại thế? Bắt mình mặc váy? Ông đây là trai thẳng chính hiệu, làm sao có thể mặc váy được? Chuyện quái gì vậy? Tôi cảm giác được vô số dòng suy nghĩ như vậy đang chạy điên cuồng trong não cậu ta, ha ha ha.
Trêu chọc cậu ta như vậy khiến tâm trạng tôi tốt hơn hẳn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trên màn hình trong suốt 2hiện lên một bức tường ảnh do đám sinh viên tự ghép, trên đó chi chít ảnh của mỗi một sinh viên, tất cả gộp lại thành hình huy hiệu5 tinh năng.
Sở thích của tôi là xem phim, du lịch và so tài với những người dị năng khác.
Tôi khó tin mà nhìn Bạch Mặc.
Cậu ta có phải người hay không thế! Cậu ta vẫn là Bạch Mặc mà tôi quen biết sao? Đột nhiên tôi cảm thấy có thể mình thật sự không hiểu cậu ta.
Không lẽ tinh năng còn giúp tăng cường trí não sao?! Bình thường cũng không thấy cậu ta học tập xuất sắc như vậy.
Á! Sao tôi lại quên mất, tuy rằng bình thường cậu ta đều chỉ chăm chăm đọc sách luật, thế nhưng mỗi lần thi cử cậu ta đều luôn nằm trong top 15.
Tuy không nổi bật giống như hạng nhất, nhưng tại sao Bạch Mặc có thể luôn nằm trong top 15 trong khi lên lớp chỉ đọc sách luật? Thì ra cảm giác tội giỏi hơn cậu ta chỉ là giả, nói không chừng cậu ta còn che giấu thực lực của mình nữa kìa! Sắc mặt cậu ta vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh cầm máy tính bảng, bình tĩnh mà bắt đầu đọc sách Di truyền học.
Dáng vẻ kia nhìn có vẻ điềm nhiên, nhưng lại mơ hồ hiện lên vẻ cao ngạo như thể coi thường những kẻ tầm thường xung quanh.
Chuyện này khiến tôi cảm thấy như cậu ta đang cố y khoe khoang, khoe khoang với tôi về khả năng ghi nhớ của cậu ta! Chuyện cậu ta giấu tôi, cho dù là vì khiêm tốn hay vì lý do khác thì cũng đều giống như đang coi thường tôi vậy.
Đột nhiên cả lớp dừng cười đùa, lặng lẽ trở về chỗ ngồi.
Nhìn ra ngoài cửa, tôi thấy một cô gái cao gầy đang vội vã đi vào.
Cô mặc một cái váy hai dây màu đỏ, khoác áo lụa màu trắng, chân đi giày thể thao.
Hiện tại con gái mặc váy mang giày thể thao cũng không ít.
Một tay cô cầm một cái túi bảo vệ môi trường có ký hiệu tinh năng, trong tay còn lại là một cái máy tính trong suốt.
Cô ấy đứng trước bàn giáo viên, đặt máy tính xuống.
Lúc cô ấy ngẩng mặt lên, tôi tức khắc sững sờ.
Cô...
Hình như anh ấy...
Anh ấy...
là nam! Mái tóc dài suôn thẳng của người đó có màu nâu vàng, trên mặt không chút son phấn, vì vậy tôi mới có thể nhìn ra anh ta là đàn ông.
Chỉ là so với những người đàn ông khác, khuôn mặt của anh ta trông thanh tú, xinh đẹp hơn.
Với khuôn mặt như vậy, chỉ cần trang điểm sương sương là tuyệt đối không ai có thể nhận ra anh ta là đàn ông! Đôi mắt to tròn, hai mí, hàng mày dài mảnh, đôi môi căng bóng, mềm mại.
Thầy Tư Dạ thật xinh đẹp.
Hẳn là thầy Tư Dạ đã trên ba mươi tuổi, nhưng nhìn rất trẻ trung, giống như đàn anh của chúng tôi.
Nhưng mà, nhưng mà anh ta lại mặc đồ nữ! Tôi bị sắc đẹp mê hoặc, mãi đến giờ mới để ý đến chuyện thầy là nam giả nữ! Không lẽ thầy ấy là trap? Nhưng mà nhìn vẻ mặt và cử chỉ của thầy thì lại không giống vậy.
Trap thường thích trang điểm cho mình trông giống phụ nữ.
Nhưng mà vẻ mặt của thầy Tư Dạ lại rất nghiêm túc, rõ ràng là dáng vẻ của một trai thẳng.
Cử chỉ của thầy Tư Dạ rất tự nhiên.
Sau khi thấy đặt hết đổ xuống thì đưa tay vén mái tóc dài của mình ra sau tai, lộ ra chiếc hoa tai tinh xảo.
Chiếc hoa tai đó là dạng kẹp, chứng tỏ thầy Tư Dạ không hề bấm lỗ tai.
Cả người thầy từ trên xuống dưới, ngoại trừ đôi giày thì tất cả những thứ còn lại đều là trang phục của phụ nữ.
Không lẽ thấy...
là gay? Hay...
là người thích giả gái? Thế này thì giống hơn.
Có nhiều gay thích mặc đồ nữ, có người nhìn rất nữ tính, nhưng mà có người thì cử chỉ vẫn giống đàn ông.
Đột nhiên tôi nhớ lời nhắc nhở của Nhan Lăng, cô ấy dặn tôi tuyệt đối không được tỏ ra ngạc nhiên trước vẻ ngoài của thầy Tư Dạ, nếu không ngày hôm sau thầy ấy sẽ phạt tôi mặc quần áo giống hệt thầy ấy.
Lúc này tôi mới hiểu được vì sao Hàn và anh Béo lại sợ như vậy rồi.
Tôi liếc mắt nhìn Bạch Mặc đang yên tĩnh đọc sách điện tử, cười thầm trong lòng.
Tôi lập tức trợn mắt nhìn cậu ta: “Cậu nói cái gì? Nói thầy mặc đồ như vậy rất kỳ quái sao?” Bạch Mặc chớp mắt mấy cái, khó hiểu nhìn tôi.
Tôi trợn mắt nhìn cậu ta, đồng thời, ánh mắt của tất cả bạn học đều hoảng sợ nhìn về phía Bạch Mặc.
“Thầy ấy rất ưa nhìn, cậu đừng nói như vậy nữa!” Tôi nói đầy “tức giận”.
Bạch Mặc ngơ ngác chớp mắt rồi nhìn về phía thầy Tư Dạ.
Sau đó, quả nhiên cậu ta sợ đến ngây người.
Tên ngốc này vừa nãy chỉ lo đọc sách, không thèm quan tâm tới giáo viên.
Khi cậu ta nhìn thấy ánh mắt sắc bén của thầy Tư Dạ thì thoáng kinh ngạc, sau đó, cậu ta căng thẳng chậm rãi dời tầm nhìn, nhưng mà ánh mắt thấy Tư Dạ vẫn khóa chặt trên người cậu ta.
Thầy Tư Dạ từ tốn cầm lấy cái túi nằm trên bàn giáo viên, sau đó lại từ từ đi tới bên cạnh Bạch Mặc, mở miệng nói: “Ngày mai mặc cái này đến lớp.” Tôi lén lút nhìn sang, trong cái túi đó là một cái váy! Tôi rất cố gắng nhịn cười, đã lâu rồi tôi không thấy thoải mái khi trêu chọc người khác như thế! Tôi cảm thấy Tô Linh ngày xưa thật sự đang từ từ sống lại.
Bạch Mặc ngây ngốc nhìn cái túi, bạn học xung quanh đều nhanh chóng rụt cổ lại, không dám nhìn thấy Tư Dạ nữa.
Thầy Tư Dạ quay lại bàn giáo viên, nghiêm khắc nói: “Hôm nay lớp chúng ta có hai bạn mới, tên là Bạch Mặc và Tô Linh.
Mọi người cùng nhau chào đón bạn mới nào.” Thầy Tư Dạ vẫn không quên chào đón chúng tôi.
“Bốp bốp bốp.” Dưới sự dẫn dắt của thầy, mọi người vỗ tay chào đón chúng tôi.
“Bây giờ bắt đầu điểm danh, Vương Sầm Minh.” Thầy Tư Dạ lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.
“Có ạ!” Đến chỗ thầy là mọi người đều thành thực dùng tên thật hết, không còn gọi biệt danh nữa.
“Lý Nhất Hiển.” “Có ạ!” “Chu Giai Ni.” “Có ạ!” “...
Tô Linh, Bạch Mặc.” “Có ạ!” Tôi thuận tiện giơ luôn tay của cái người còn đang ngày người nhìn chiếc váy trong túi.
Bây giờ chắc chắn là đầu óc cậu ta đang chết máy rồi.
Thầy Tư Dạ nhìn chúng tôi rồi bắt đầu giảng bài, còn Bạch Mặc vẫn tiếp tục ngơ ngác nhìn cái túi.
Bây giờ chắc chắn não cậu ta sắp nổ tung.
Cái gì? Sao lại thế? Bắt mình mặc váy? Ông đây là trai thẳng chính hiệu, làm sao có thể mặc váy được? Chuyện quái gì vậy? Tôi cảm giác được vô số dòng suy nghĩ như vậy đang chạy điên cuồng trong não cậu ta, ha ha ha.
Trêu chọc cậu ta như vậy khiến tâm trạng tôi tốt hơn hẳn.