Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-33
Chương 33: Nhóc con can đảm lắm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ánh đèn xuyên qua rèm cửa, chiểu ra dáng người thon dài của Bạch Mặc, theo độ cao này thì chắc hẳn là cậu ta đang đứng trên ban công.
K3hi tôi kinh ngạc bật dậy khỏi giường thì cậu ta cũng đã nhảy xuống, biến mất khỏi ban công.
Tôi nhào về phía trước, kéo mạnh rèm cửa b2ên giường ra thì nhìn thấy cậu ấy nhảy vào giữa trời đêm.
Bóng trắng ấy như một con chim hải âu đang tung cánh giữa trời, mái tóc đen 5dài tung bay theo gió.
Tôi thích Bạch Mặc, nhưng...
tôi đã quen với cuộc sống trước đây.
Hôm nay, cậu ta đột nhiên làm những việc này khiến tôi hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, trong lòng cũng rối bời.
Tôi không thích cuộc sống mà mình đã quen thuộc đột nhiên bị khuấy đảo.
Việc này khiến tôi rất buồn bực, không thể bình tĩnh được.
Cậu ta đang bay lên, thật sự bay lên, giống như con diều lướt gió, bay lượn một cách tự do tự tại.
Cậu 4ta đáp xuống nhẹ nhàng, đứng vững vàng trên mặt đất, kéo tới những tràng vỗ tay cùng lời khen.
Lúc nào cũng vậy, tôi trông có vẻ là ng0ười khá sôi nổi, nhưng thực ra tôi lại không bao giờ thích ứng được với những buổi tiệc thế này, có lúc còn làm cho không khí trở nên lạnh ngắt.
Mà Bạch Mặc thì có vẻ nho nhã ít lời giống như không thích hợp với tiệc tùng, thế nhưng cuối cùng, người giúp không khí trở nên sôi động lại là cậu ta.
Tôi và cậu ta là những sự tồn tại khác biệt, lại bổ sung cho nhau.
Kiếm Thánh cầm một chai bia đi về phía Bạch Mặc, vịn vai cậu ta, thì thầm vào tai cậu ta tựa như đang an ủi.
Anh ta và Bạch Mặc cùng nhìn về ban công phòng tôi, tôi lập tức thả rèm xuống, quay người dựa vào giường, thật lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Trong lòng phiền muộn, tôi cầm điện thoại lên bắt đầu xem xét môn học.
Tôi buộc mình phải tập trung chú ý vào nó.
Nướng bánh có thể xem như thú vui, không nhất thiết phải học chuyên sâu...
Anh ta và Bạch Mặc cùng nhìn về ban công phòng tôi, tôi lập tức thả rèm xuống, quay người dựa vào giường, thật lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Trong lòng phiền muộn, tôi cầm điện thoại lên bắt đầu xem xét môn học.
Tôi buộc mình phải tập trung chú ý vào nó.
Nướng bánh có thể xem như thú vui, không nhất thiết phải học chuyên sâu...
Bình thường Bạch Mặc nhìn rất ngoan ngoãn thành thật, sao hôm nay lại “công” như vậy nhỉ?
Không được không được, không được nghĩ đến cậu ta nữa.
Chọn môn nào đây, nghệ thuật thì mình không có năng khiếu, có thể loại bỏ từ đầu...
Hôm nay Bạch Mặc đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy, khiến mình không thể nào chống cự được...
A...
Sao lại nghĩ đến cậu ta nữa rồi! Còn nghĩ tới cậu ta nhiều hơn lúc bình thường.
Tô Linh! Thứ quyết định tương lai của mày là các môn học đây này, chứ không phải Bạch Mặc! Được rồi, mình quyết định sẽ học ngành Giải phẫu! Vừa nãy...
Bạch Mặc...
tỏ tình với mình sao? Không không không, mỗi ngày cậu ta đều nói không muốn rời xa mình vô số lần, trong điện thoại di động thì lúc nào cũng làm nũng với mình, lần này sao có thể tính là tỏ tình được? Không đúng, mình đã từng tưởng tượng, mong muốn sẽ có một chàng trai, tỏ tình với mình trên bờ biển vào lúc tuyết rơi.
A a a!!! Nhưng ở cạnh biến sao lại có tuyết rơi được cơ chứ? Khi đó mình còn quá nhỏ, chỉ là nói lung tung thôi.
Nhưng mà hôm nay...
thật sự có tuyết...
cũng ở cạnh biển...
Bạch Mặc...
nhớ rõ câu nói vớ vẩn của tôi khi đó sao? Từ khi nào tôi lại trở nên lười nói chuyện nhỉ? Là từ khi học lớp mười hai, bị áp lực học tập đè ép đến nỗi thở không ra hơi.
Tôi càng ngày càng ít nói, cả ngày, ngoại trừ lúc ăn cơm ra, thời gian còn lại tôi đều không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ tập trung vào làm bài thi.
Trong một năm đó, tôi và Bạch Mặc càng ngày càng ít trò chuyện với nhau.
Trước đây, khi Bạch Mặc liên tục gửi meme cho tôi, tôi cũng sẽ đẩu meme với cậu ta.
Nhưng sau khi lên lớp mười hai, có lúc tôi còn chẳng buồn nhìn tin nhắn đã tắt điện thoại luôn.
Trong lúc vô tình, tôi đã bị áp lực học tập làm mất đi sức sống.
Đây rốt cuộc là một kiểu trưởng thành hay là một nỗi bi ai đây? Bên ngoài dần yên tĩnh.
Cuối cùng tôi vẫn chưa chọn được ngành mà bản thân muốn học, Suy nghĩ trong đầu tôi đều là về Bạch Mặc, khuôn mặt của Bạch Mặc, đôi mắt của Bạch Mặc, đôi môi của Bạch Mặc.
Ngón tay thon dài của Bạch Mặc, hơi ấm lòng bàn tay của Bạch Mặc, cái ôm chặt của Bạch Mặc, mùi hương của Bạch Mặc và cả khi Bạch Mặc...
hôn lên tóc tôi...
“Cậu sao vậy?” Nhan Lăng nhẹ nhàng đi tới trước giường tôi, quơ tay trước mặt tôi.
Tôi hoàn hồn, áy náy nhìn cô ấy: “Xin lỗi, tớ có khiến cho mọi người mất hứng không?” “Sao vậy được chứ?” Cô ấy mỉm cười, ngồi lên giường, “Là do bọn tớ quá điền thôi, có lúc cũng sẽ xảy ra tình huống lúng túng như này.
Mọi người sẽ không để ý đâu.
Cậu...
không thích cậu ta sao?” Cô ấy lúng túng hỏi, “Nhưng mà không phải các cậu đến cùng nhau à? Lúc nói cậu ta là bạn trai cậu, cậu cũng đâu có giải thích?” “Bọn tớ là bạn nối khố.” Tôi phiền muộn nói, “Nhưng tớ cảm thấy, bọn tớ, bọn tớ..” Tôi phiền muộn không biết nên nói thế nào.
“À...
thì ra các cậu là thanh mai trúc mã.
Lớn lên cùng nhau như vậy rất dễ phát triển thành tình anh em.
Vậy tình cảm của cậu đối với cậu ta, rốt cuộc là tình thân hay tình yêu?” Vẻ mặt của Nhan Lăng bỗng trở nên nghiêm túc.
Tôi ôm đầu gối: “Dù sao tớ cũng không thích chàng trai nào khác.
Nhưng nếu như Bạch Mặc thích cô gái khác thì tớ sẽ rất tức giận.” “Ha! Vậy đúng rồi!” “Nhưng hôm nay tớ vẫn cảm thấy không quen.
Lúc trước bọn tớ vẫn cư xử với nhau như người nhà, nhưng mà hôm nay cậu ta lại đột nhiên, đột nhiên!” Mặt tôi đỏ lên, hôm nay Bạch Mặc đã khiến da mặt tôi mỏng đi không biết bao nhiêu lần.
“Ha ha ha ha, tớ hiểu, xem ra mục đích của bạn trai cậu rất rõ ràng nha.” Nhan Lăng nhướng mày, cười ranh mãnh, tôi nhìn về phía cô ấy xin lời giải thích.
Cô ấy cười nhiều đến nỗi đỏ bừng cả mặt, “Mục đích mà cậu ta vào cùng trường đại học với cậu là để...
YÊU ĐƯƠNG!” Cô ấy nháy mắt, “Ha! Bạn trai cậu bình thường hơn cậu nhiều.
Đâu giống như cậu, không ngờ lên đại học mà cậu còn định tiếp tục vùi đầu vào học, cậu muốn vào Viện nghiên cứu Tinh năng chắc, ha ha ha...”
Tôi thấy mình lại bị dọa hết hồn.
Yêu đương là cái quỷ gì vậy? “Có lẽ là do cậu ta quá vội vàng, cho nên mới khiến cậu giật mình như vậy.
Ai, nam sinh mà, lúc nào chả thế.” Nhan Lăng tỏ ra là người từng trải, nhún vai, “Sự khát vọng của họ với con gái là lớn lắm nha...” “Tớ cho là...
chỉ có nắm tay thôi...Đầu tôi kêu lên “ong ong”.
“Cậu là học sinh cấp hai sao?! Chậc!” Nhan Lăng bật cười, “Cậu nhìn bộ dạng bạn trai cậu đi, rõ ràng là cậu ta không chỉ muốn nắm tay cậu được không hả? Tớ dám cá với cậu là cậu ta chắc chắn đã mua BSC!” Tôi lập tức nhớ tới gói Durex bị mình ném vào sọt rác.
Tôi vùi mặt vào gối ôm.
Từ khi nào...
Tên nhóc luôn trốn sau lưng tôi đã lớn như vậy...
Từ khi nào...
Cái tên nam sinh ngốc nghếch kia lại biết mang theo Durex bên người...
“Ha ha ha ha...
tớ nói đúng rồi phải không?” Nhan Lăng cười đến ngã tới ngã lui, “Vấn đề giữa hai người là, cậu thì quá chậm chạp, cậu ta lại tiến tới quá nhanh.
Cậu muốn cậu ta hiểu rõ mình thì phải nói hết suy nghĩ trong lòng ra, nếu không cậu ta sẽ cho rằng cậu đang ngầm đồng ý hành vi của cậu ta đó.
Đừng hổ đổ để mà bị cậu ta đẩy ngã đẩy nhé...” Nhan Lăng vỗ vai tôi, cười ha hả rời đi.
Tôi lại tiếp tục vùi mặt vào trong gối, vẫn chưa hết sững sờ.
Á...
Bạch Mặc đáng chết! Khiến tôi phiền muộn đến vậy!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
K3hi tôi kinh ngạc bật dậy khỏi giường thì cậu ta cũng đã nhảy xuống, biến mất khỏi ban công.
Tôi nhào về phía trước, kéo mạnh rèm cửa b2ên giường ra thì nhìn thấy cậu ấy nhảy vào giữa trời đêm.
Bóng trắng ấy như một con chim hải âu đang tung cánh giữa trời, mái tóc đen 5dài tung bay theo gió.
Tôi thích Bạch Mặc, nhưng...
tôi đã quen với cuộc sống trước đây.
Hôm nay, cậu ta đột nhiên làm những việc này khiến tôi hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, trong lòng cũng rối bời.
Tôi không thích cuộc sống mà mình đã quen thuộc đột nhiên bị khuấy đảo.
Việc này khiến tôi rất buồn bực, không thể bình tĩnh được.
Cậu ta đang bay lên, thật sự bay lên, giống như con diều lướt gió, bay lượn một cách tự do tự tại.
Cậu 4ta đáp xuống nhẹ nhàng, đứng vững vàng trên mặt đất, kéo tới những tràng vỗ tay cùng lời khen.
Lúc nào cũng vậy, tôi trông có vẻ là ng0ười khá sôi nổi, nhưng thực ra tôi lại không bao giờ thích ứng được với những buổi tiệc thế này, có lúc còn làm cho không khí trở nên lạnh ngắt.
Mà Bạch Mặc thì có vẻ nho nhã ít lời giống như không thích hợp với tiệc tùng, thế nhưng cuối cùng, người giúp không khí trở nên sôi động lại là cậu ta.
Tôi và cậu ta là những sự tồn tại khác biệt, lại bổ sung cho nhau.
Kiếm Thánh cầm một chai bia đi về phía Bạch Mặc, vịn vai cậu ta, thì thầm vào tai cậu ta tựa như đang an ủi.
Anh ta và Bạch Mặc cùng nhìn về ban công phòng tôi, tôi lập tức thả rèm xuống, quay người dựa vào giường, thật lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Trong lòng phiền muộn, tôi cầm điện thoại lên bắt đầu xem xét môn học.
Tôi buộc mình phải tập trung chú ý vào nó.
Nướng bánh có thể xem như thú vui, không nhất thiết phải học chuyên sâu...
Anh ta và Bạch Mặc cùng nhìn về ban công phòng tôi, tôi lập tức thả rèm xuống, quay người dựa vào giường, thật lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Trong lòng phiền muộn, tôi cầm điện thoại lên bắt đầu xem xét môn học.
Tôi buộc mình phải tập trung chú ý vào nó.
Nướng bánh có thể xem như thú vui, không nhất thiết phải học chuyên sâu...
Bình thường Bạch Mặc nhìn rất ngoan ngoãn thành thật, sao hôm nay lại “công” như vậy nhỉ?
Không được không được, không được nghĩ đến cậu ta nữa.
Chọn môn nào đây, nghệ thuật thì mình không có năng khiếu, có thể loại bỏ từ đầu...
Hôm nay Bạch Mặc đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy, khiến mình không thể nào chống cự được...
A...
Sao lại nghĩ đến cậu ta nữa rồi! Còn nghĩ tới cậu ta nhiều hơn lúc bình thường.
Tô Linh! Thứ quyết định tương lai của mày là các môn học đây này, chứ không phải Bạch Mặc! Được rồi, mình quyết định sẽ học ngành Giải phẫu! Vừa nãy...
Bạch Mặc...
tỏ tình với mình sao? Không không không, mỗi ngày cậu ta đều nói không muốn rời xa mình vô số lần, trong điện thoại di động thì lúc nào cũng làm nũng với mình, lần này sao có thể tính là tỏ tình được? Không đúng, mình đã từng tưởng tượng, mong muốn sẽ có một chàng trai, tỏ tình với mình trên bờ biển vào lúc tuyết rơi.
A a a!!! Nhưng ở cạnh biến sao lại có tuyết rơi được cơ chứ? Khi đó mình còn quá nhỏ, chỉ là nói lung tung thôi.
Nhưng mà hôm nay...
thật sự có tuyết...
cũng ở cạnh biển...
Bạch Mặc...
nhớ rõ câu nói vớ vẩn của tôi khi đó sao? Từ khi nào tôi lại trở nên lười nói chuyện nhỉ? Là từ khi học lớp mười hai, bị áp lực học tập đè ép đến nỗi thở không ra hơi.
Tôi càng ngày càng ít nói, cả ngày, ngoại trừ lúc ăn cơm ra, thời gian còn lại tôi đều không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ tập trung vào làm bài thi.
Trong một năm đó, tôi và Bạch Mặc càng ngày càng ít trò chuyện với nhau.
Trước đây, khi Bạch Mặc liên tục gửi meme cho tôi, tôi cũng sẽ đẩu meme với cậu ta.
Nhưng sau khi lên lớp mười hai, có lúc tôi còn chẳng buồn nhìn tin nhắn đã tắt điện thoại luôn.
Trong lúc vô tình, tôi đã bị áp lực học tập làm mất đi sức sống.
Đây rốt cuộc là một kiểu trưởng thành hay là một nỗi bi ai đây? Bên ngoài dần yên tĩnh.
Cuối cùng tôi vẫn chưa chọn được ngành mà bản thân muốn học, Suy nghĩ trong đầu tôi đều là về Bạch Mặc, khuôn mặt của Bạch Mặc, đôi mắt của Bạch Mặc, đôi môi của Bạch Mặc.
Ngón tay thon dài của Bạch Mặc, hơi ấm lòng bàn tay của Bạch Mặc, cái ôm chặt của Bạch Mặc, mùi hương của Bạch Mặc và cả khi Bạch Mặc...
hôn lên tóc tôi...
“Cậu sao vậy?” Nhan Lăng nhẹ nhàng đi tới trước giường tôi, quơ tay trước mặt tôi.
Tôi hoàn hồn, áy náy nhìn cô ấy: “Xin lỗi, tớ có khiến cho mọi người mất hứng không?” “Sao vậy được chứ?” Cô ấy mỉm cười, ngồi lên giường, “Là do bọn tớ quá điền thôi, có lúc cũng sẽ xảy ra tình huống lúng túng như này.
Mọi người sẽ không để ý đâu.
Cậu...
không thích cậu ta sao?” Cô ấy lúng túng hỏi, “Nhưng mà không phải các cậu đến cùng nhau à? Lúc nói cậu ta là bạn trai cậu, cậu cũng đâu có giải thích?” “Bọn tớ là bạn nối khố.” Tôi phiền muộn nói, “Nhưng tớ cảm thấy, bọn tớ, bọn tớ..” Tôi phiền muộn không biết nên nói thế nào.
“À...
thì ra các cậu là thanh mai trúc mã.
Lớn lên cùng nhau như vậy rất dễ phát triển thành tình anh em.
Vậy tình cảm của cậu đối với cậu ta, rốt cuộc là tình thân hay tình yêu?” Vẻ mặt của Nhan Lăng bỗng trở nên nghiêm túc.
Tôi ôm đầu gối: “Dù sao tớ cũng không thích chàng trai nào khác.
Nhưng nếu như Bạch Mặc thích cô gái khác thì tớ sẽ rất tức giận.” “Ha! Vậy đúng rồi!” “Nhưng hôm nay tớ vẫn cảm thấy không quen.
Lúc trước bọn tớ vẫn cư xử với nhau như người nhà, nhưng mà hôm nay cậu ta lại đột nhiên, đột nhiên!” Mặt tôi đỏ lên, hôm nay Bạch Mặc đã khiến da mặt tôi mỏng đi không biết bao nhiêu lần.
“Ha ha ha ha, tớ hiểu, xem ra mục đích của bạn trai cậu rất rõ ràng nha.” Nhan Lăng nhướng mày, cười ranh mãnh, tôi nhìn về phía cô ấy xin lời giải thích.
Cô ấy cười nhiều đến nỗi đỏ bừng cả mặt, “Mục đích mà cậu ta vào cùng trường đại học với cậu là để...
YÊU ĐƯƠNG!” Cô ấy nháy mắt, “Ha! Bạn trai cậu bình thường hơn cậu nhiều.
Đâu giống như cậu, không ngờ lên đại học mà cậu còn định tiếp tục vùi đầu vào học, cậu muốn vào Viện nghiên cứu Tinh năng chắc, ha ha ha...”
Tôi thấy mình lại bị dọa hết hồn.
Yêu đương là cái quỷ gì vậy? “Có lẽ là do cậu ta quá vội vàng, cho nên mới khiến cậu giật mình như vậy.
Ai, nam sinh mà, lúc nào chả thế.” Nhan Lăng tỏ ra là người từng trải, nhún vai, “Sự khát vọng của họ với con gái là lớn lắm nha...” “Tớ cho là...
chỉ có nắm tay thôi...Đầu tôi kêu lên “ong ong”.
“Cậu là học sinh cấp hai sao?! Chậc!” Nhan Lăng bật cười, “Cậu nhìn bộ dạng bạn trai cậu đi, rõ ràng là cậu ta không chỉ muốn nắm tay cậu được không hả? Tớ dám cá với cậu là cậu ta chắc chắn đã mua BSC!” Tôi lập tức nhớ tới gói Durex bị mình ném vào sọt rác.
Tôi vùi mặt vào gối ôm.
Từ khi nào...
Tên nhóc luôn trốn sau lưng tôi đã lớn như vậy...
Từ khi nào...
Cái tên nam sinh ngốc nghếch kia lại biết mang theo Durex bên người...
“Ha ha ha ha...
tớ nói đúng rồi phải không?” Nhan Lăng cười đến ngã tới ngã lui, “Vấn đề giữa hai người là, cậu thì quá chậm chạp, cậu ta lại tiến tới quá nhanh.
Cậu muốn cậu ta hiểu rõ mình thì phải nói hết suy nghĩ trong lòng ra, nếu không cậu ta sẽ cho rằng cậu đang ngầm đồng ý hành vi của cậu ta đó.
Đừng hổ đổ để mà bị cậu ta đẩy ngã đẩy nhé...” Nhan Lăng vỗ vai tôi, cười ha hả rời đi.
Tôi lại tiếp tục vùi mặt vào trong gối, vẫn chưa hết sững sờ.
Á...
Bạch Mặc đáng chết! Khiến tôi phiền muộn đến vậy!
Bình luận facebook