Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-110
Chương 110: Cần thiết phải dạy dỗ đội trưởng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tôi không dễ gì mới kiếm được một đứa học trò có tài năng như thế này, anh đừng có dở giọng như thẩm tra tù nhân khi nói chuyện với con bé! Tô Linh.” Thầy Tư Dạ nhìn qua tôi.
Tôi đơ người: “Thầy.” “Mốt thầy Lãnh Gia có hỏi gì em thì em có thể không cần trả lời nếu em không muốn” “Ê, anh đang dạy nó không kính trọng tôi đấy à.” Thầy Lãnh Tà như nhảy dựng lên.
Nhưng thầy Tư Dạ không hề quan tâm đến thầy ấy, vẻ mặt đúng chất kiêu ngạo của một nhà khoa học.
Thầy nói với tôi: “Em về trước đi, còn việc chiếc nhẫn của em có phải làm từ tinh thể ngôi sao hay không, trước khi có kết quả hóa nghiệm thì không thể xác định được.” Thầy Tư Dạ bỗng nghiêm túc lại, “Vì vậy, em phải chú ý không được nhắc tới chuyện này với người khác, để phòng người khác nổi lòng tham, cướp mất chiếc nhẫn của em.
Hơn nữa, nếu người nhà em mua chiếc nhẫn này từ chợ đen thì sẽ bị quốc gia tịch thu đấy.” Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thấy Tư Dạ, hóa ra chuyện nghiêm trọng đến vậy.
Tôi càng nắm chặt chiếc nhẫn của mình hơn.
Thầy Tư Dạ liếc mắt nhìn qua thầy Lãnh Gia, tựa như đang cảnh cáo thầy ấy không nên nhiều chuyện.
Thầy Lãnh Gia xoay mặt qua một bên và nói: “Tôi không nhìn thấy gì hết.” Thầy Tư Dạ lại nhìn tôi và nói: “Nếu chiếc nhẫn của em được làm từ tinh thể ngôi sao thì nó có thể hội tụ năng lượng, em có thể thử sử dụng cái nhẫn này để hội tụ sức mạnh của em.” “Thật ạ!” Tôi càng bất ngờ hơn nữa.
Vậy chiếc nhẫn mà Bạch Mặc cho tôi rốt cuộc có phải làm từ tinh thể sao thật không? Chắc là tôi nên thử nó ở lần huấn luyện sắp tới.
Thầy Tư Dạ nở nụ cười: “Yên tâm đi.
Người thường sẽ không nhận ra được sự khác biệt giữa tinh thể ngôi sao với đá Zirconia (đá giả kim cương) và ngọc đâu.
Hơn nữa, tinh thể ngồi sao cũng không được công bố chính thức, nên người khác sẽ không biết để rồi nghi ngờ.
Nếu có người nghi ngờ thì em chỉ cần nói là đá Zirconia thì người ta cũng tin thôi.
Nhưng thấy tin rằng, những người nghi ngờ viên đá này là tinh thể ngôi sao thì cũng không có ở ngoài ngôi trường này đâu.” Thầy Tư Dạ cười một cách đắc ý.
“Tư Dạ, không phải anh mặc đầm lâu quá rồi biến thành nữ luôn đấy chứ? Anh không thể chiều học sinh như thế được.” Thầy Lãnh Gia nói một cách nghiêm khắc.
Mặt của thầy Tư Dạ bỗng đanh lại, vẫy tay, ra hiệu cho tôi mau chạy đi.
Thầy Lãnh Gia thấy tôi chạy liền quát lên: “Không biết chào thầy trước khi đi à.” “Học trò của tôi còn không tới lượt anh dạy đâu.” Đột nhiên, thầy Tư Dạ hét lên một cách dữ dằn, lòng bàn tay phải của thầy dần hiện lên quả cầu năng lượng đen đầy bí ẩn.
Mắt thầy Lãnh Da âm trầm: “Thôi được rồi, tôi không hỏi con bé vụ chiếc nhẫn nữa, anh có thể cất đi quả cầu vật chất tối của anh trước không?” Vật chất tối? Năng lượng mà thầy Tư Dạ điều khiển là vật chất tối ư?
Không thể nào!
Vật chất tối là một loại vật chất bí ẩn tồn tại trong vũ trụ nhưng không thể thấy được.
Mặt khác, nó có năng lượng riêng của nó.
Nhưng, có rất nhiều nhà khoa học cho rằng vật chất tối có thể nhìn thấy được, vì vật chất một khi đã tồn tại thì theo lý sẽ có thể nhìn thấy được.
Còn lý do việc không thể nhìn thấy vật chất tối, có thể là do cần phải có một loại quang phổ hay sóng ánh sáng đặc thù để làm cho vật chất tối hiện hình lên.
Cũng có rất nhiều nhà khoa học cho rằng vật chất tối có mặt ở khắp mọi nơi, họ thậm chí nghi ngờ rằng, những sự kiện siêu nhiên như ma đánh tường (khiến người ta quanh quẩn trong một khu vực) hoặc những bức tường vô hình có thể đều là do vật chất tối tạo ra.
Vì vậy, không thể biết được rằng rốt cuộc là do các nhà khoa học có sức tưởng tượng quá phong phú, hay là chỉ có những người có đầy sức tưởng tượng mới có thể trở thành nhà khoa học nữa.
Tuy không thể chắc chắn rằng vật chất tối mà thầy Lãnh Gia nói có thật sự là vật chất tối mà các nhà khoa học đang tranh luận hay không, suy cho cùng, đến hiện tại thì vật chất tối vẫn là thứ không thể nhìn thấy được.
Nhưng chỉ là nhìn thấy Tư Dạ tập hợp năng lượng đen đó thành một quả cầu thôi, cũng đủ để làm con người ta cảm thấy đáng sợ.
Đột nhiên tôi thấy thầy Tư Dạ không phải là giỏi, mà là quá mạnh mẽ.
Đối với những thầy cô hướng dẫn xung quanh, thật sự thì đám gà mờ chúng tôi đều hiểu biết quá ít, chỉ mơ hồ cảm thấy có vẻ như họ đều là những cao thủ ẩn thể.
Mỗi người đều có một câu chuyện ly kỳ riêng của mình như các nhân vật nam chính do lòi trong các tiểu thuyết tiên hiệp.
Sau khi rời khỏi khu thí nghiệm, sự sùng bái của tôi đối với thầy Tư Dạ đã không còn từ nào kể xiết.
Thầy Tư Dạ không những đẹp trai, siêu tốt với các bạn nữ, mà còn rất thích bênh vực cho kẻ yếu như tôi nữa.
Thầy bảo vệ tôi không bị các thầy cô khác ức hiếp, còn rất ngang tàng bảo rằng nếu Doanh trại đặc nhiệm đòi bắt tôi tham gia thì cứ đến kiếm thầy.
Tôi thật sự rất thích thầy Tư Dạ, mong rằng tôi có thể theo học thầy và làm nghiên cứu suốt.
À đúng rồi, không biết Bạch Mặc có biết chuyện, nhẫn của mẹ cậu ấy được làm từ tinh thể ngôi sao không nhỉ? Bạch Mặc nói với tôi rằng, đây là loại khoáng thạch mà cha cậu ấy đã tìm thấy, nhưng cậu ấy cũng không hề nhắc tới tinh thể ngôi sao.
Có lẽ cậu ấy cũng không biết loại đá mà cha cậu ấy tìm ra tên là tinh thể ngôi sao, cho nên cũng không rõ loại đá này có chức năng hội tụ năng lượng.
Cha của Bạch Mặc lúc trước là làm về thám hiểm địa chất, sau đó tham gia vào việc xây dựng Tô Thành.
Nhưng theo lời của thầy Tư Dạ thì lúc trước, khi thám hiểm địa chất đã phát hiện ra loại đá này, tuy là đã bị buộc phải nộp lại hết cho quốc gia, nhưng cũng không tránh được việc bị lọt lưới.
Bạch Mặc cũng có nói là khi xưa cha cậu ấy cùng người khác đào được xong thì đã đem lên nộp hết cho quốc gia, nhưng cha cậu ấy cũng đã lén giữ lại một viên và làm thành chiếc nhẫn.
Nếu thế, lời của Bạch Mặc và lời của thầy Tư Dạ đã trở nên thống nhất.
Cho nên, nhóm người thám hiểm địa chất năm đó trong lời thầy Tư Dạ nói, rất có thể có cha của Bạch Mặc.
Tôi đột nhiên cảm thấy cha của Bạch Mặc thật là giỏi, nếu không phải là do tai họa lần đó thì chắc là bây giờ Bạch Mặc cũng đang làm con ông cháu cha hoặc là con nhà giàu rồi.
Ôi, một cuộc chiến tranh đã thay đổi vận mệnh của biết bao người, hy vọng những cuộc chiến tranh như vậy sẽ không còn xảy ra nữa.
Tôi đi đến trạm xe bay, Bạch Mặc đã cho tôi ở đó.
Mỗi ngày sau khi luyện tập xong, cậu ấy đều đến tìm tôi, hoặc là ở đây đợi tôi.
“Hôm nay cậu ở trong phòng thí nghiệm của thầy Tư Dạ suốt à?” Mặt của Bạch Mặc lộ rõ vẻ không vui.
“Thì đang nuôi cấy gen suốt đây.
À đúng rồi, Bạch Mặc!” Tôi kéo cậu ấy qua một bên, không quên nhìn ngó xem hai bên có người không, rồi mới nói nhỏ: “Cậu có biết cái nhẫn cậu đưa cho tớ có khả năng được làm bằng tinh thể ngồi sao không?” Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy đầy kích động, vì tôi đã nói cho cậu ấy biết một bí mật động trời.
Nhưng mà cậu ấy không xúc động như tôi đã nghĩ, mà ngược lại còn rất điềm tĩnh.
Chẳng lẽ cậu ấy không biết tinh thể ngôi sao là gì ư? “Cậu có biết tinh thể ngôi sao là gì không.” Tôi lập tức giải thích: “Đó là...” “Tớ biết.” Bỗng cậu ấy nói một cách bình tĩnh.
Tôi định nói một tràng dài những bí mật mà tôi nghĩ sẽ làm cho Bạch Mặc phải há hốc mồm, nhưng kết quả lại bị cậu ấy phủ đầu một câu như vậy, tôi nhất thời cũng không biết phải nên nói gì nữa.
Cậu ấy nhìn tôi một hồi, nắm chặt lấy tay đeo nhẫn của tôi rồi nói: “Tớ không muốn cậu cảm thấy áp lực nên mới không có nói rõ với cậu.
Sao cậu biết hay thế?” Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy, bất ngờ nói: “Thì ra cậu đã biết ngay từ đầu rồi à?” “Ừa.” Cậu ấy gật đầu một cách bình tĩnh, rồi nói: “Sao cậu biết được thể?” Cậu ấy lại hỏi thêm lần nữa, đôi mắt đen láy dần trở nên nghiêm túc.
“Là thầy Tư Dạ đã nói với tớ.
Thầy ấy chỉ nghi ngờ mà thôi, thầy ấy còn nói là tinh thể ngôi sao có công dụng hội tụ năng lực có thể giúp tớ tập hợp năng lực gì đó nữa...” Bạch Mặc im lặng một hồi, rồi quay lại nhìn tôi hỏi: “Sau đó thì sao?” “Rồi thầy ấy bảo tớ không được nói cho người khác biết, đề phòng người khác nổi lòng tham, lấy mất chiếc nhẫn của tớ.” Ban đầu tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Bạch Mặc, nhưng kết quả là cậu ấy đều biết rõ hết rồi.
Từ bao giờ mà Bạch Ngốc nhà tôi đã trở nên đen tối như vậy rồi nhỉ? Giấu một việc mà cũng giấu kín được hay vậy.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi đơ người: “Thầy.” “Mốt thầy Lãnh Gia có hỏi gì em thì em có thể không cần trả lời nếu em không muốn” “Ê, anh đang dạy nó không kính trọng tôi đấy à.” Thầy Lãnh Tà như nhảy dựng lên.
Nhưng thầy Tư Dạ không hề quan tâm đến thầy ấy, vẻ mặt đúng chất kiêu ngạo của một nhà khoa học.
Thầy nói với tôi: “Em về trước đi, còn việc chiếc nhẫn của em có phải làm từ tinh thể ngôi sao hay không, trước khi có kết quả hóa nghiệm thì không thể xác định được.” Thầy Tư Dạ bỗng nghiêm túc lại, “Vì vậy, em phải chú ý không được nhắc tới chuyện này với người khác, để phòng người khác nổi lòng tham, cướp mất chiếc nhẫn của em.
Hơn nữa, nếu người nhà em mua chiếc nhẫn này từ chợ đen thì sẽ bị quốc gia tịch thu đấy.” Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thấy Tư Dạ, hóa ra chuyện nghiêm trọng đến vậy.
Tôi càng nắm chặt chiếc nhẫn của mình hơn.
Thầy Tư Dạ liếc mắt nhìn qua thầy Lãnh Gia, tựa như đang cảnh cáo thầy ấy không nên nhiều chuyện.
Thầy Lãnh Gia xoay mặt qua một bên và nói: “Tôi không nhìn thấy gì hết.” Thầy Tư Dạ lại nhìn tôi và nói: “Nếu chiếc nhẫn của em được làm từ tinh thể ngôi sao thì nó có thể hội tụ năng lượng, em có thể thử sử dụng cái nhẫn này để hội tụ sức mạnh của em.” “Thật ạ!” Tôi càng bất ngờ hơn nữa.
Vậy chiếc nhẫn mà Bạch Mặc cho tôi rốt cuộc có phải làm từ tinh thể sao thật không? Chắc là tôi nên thử nó ở lần huấn luyện sắp tới.
Thầy Tư Dạ nở nụ cười: “Yên tâm đi.
Người thường sẽ không nhận ra được sự khác biệt giữa tinh thể ngôi sao với đá Zirconia (đá giả kim cương) và ngọc đâu.
Hơn nữa, tinh thể ngồi sao cũng không được công bố chính thức, nên người khác sẽ không biết để rồi nghi ngờ.
Nếu có người nghi ngờ thì em chỉ cần nói là đá Zirconia thì người ta cũng tin thôi.
Nhưng thấy tin rằng, những người nghi ngờ viên đá này là tinh thể ngôi sao thì cũng không có ở ngoài ngôi trường này đâu.” Thầy Tư Dạ cười một cách đắc ý.
“Tư Dạ, không phải anh mặc đầm lâu quá rồi biến thành nữ luôn đấy chứ? Anh không thể chiều học sinh như thế được.” Thầy Lãnh Gia nói một cách nghiêm khắc.
Mặt của thầy Tư Dạ bỗng đanh lại, vẫy tay, ra hiệu cho tôi mau chạy đi.
Thầy Lãnh Gia thấy tôi chạy liền quát lên: “Không biết chào thầy trước khi đi à.” “Học trò của tôi còn không tới lượt anh dạy đâu.” Đột nhiên, thầy Tư Dạ hét lên một cách dữ dằn, lòng bàn tay phải của thầy dần hiện lên quả cầu năng lượng đen đầy bí ẩn.
Mắt thầy Lãnh Da âm trầm: “Thôi được rồi, tôi không hỏi con bé vụ chiếc nhẫn nữa, anh có thể cất đi quả cầu vật chất tối của anh trước không?” Vật chất tối? Năng lượng mà thầy Tư Dạ điều khiển là vật chất tối ư?
Không thể nào!
Vật chất tối là một loại vật chất bí ẩn tồn tại trong vũ trụ nhưng không thể thấy được.
Mặt khác, nó có năng lượng riêng của nó.
Nhưng, có rất nhiều nhà khoa học cho rằng vật chất tối có thể nhìn thấy được, vì vật chất một khi đã tồn tại thì theo lý sẽ có thể nhìn thấy được.
Còn lý do việc không thể nhìn thấy vật chất tối, có thể là do cần phải có một loại quang phổ hay sóng ánh sáng đặc thù để làm cho vật chất tối hiện hình lên.
Cũng có rất nhiều nhà khoa học cho rằng vật chất tối có mặt ở khắp mọi nơi, họ thậm chí nghi ngờ rằng, những sự kiện siêu nhiên như ma đánh tường (khiến người ta quanh quẩn trong một khu vực) hoặc những bức tường vô hình có thể đều là do vật chất tối tạo ra.
Vì vậy, không thể biết được rằng rốt cuộc là do các nhà khoa học có sức tưởng tượng quá phong phú, hay là chỉ có những người có đầy sức tưởng tượng mới có thể trở thành nhà khoa học nữa.
Tuy không thể chắc chắn rằng vật chất tối mà thầy Lãnh Gia nói có thật sự là vật chất tối mà các nhà khoa học đang tranh luận hay không, suy cho cùng, đến hiện tại thì vật chất tối vẫn là thứ không thể nhìn thấy được.
Nhưng chỉ là nhìn thấy Tư Dạ tập hợp năng lượng đen đó thành một quả cầu thôi, cũng đủ để làm con người ta cảm thấy đáng sợ.
Đột nhiên tôi thấy thầy Tư Dạ không phải là giỏi, mà là quá mạnh mẽ.
Đối với những thầy cô hướng dẫn xung quanh, thật sự thì đám gà mờ chúng tôi đều hiểu biết quá ít, chỉ mơ hồ cảm thấy có vẻ như họ đều là những cao thủ ẩn thể.
Mỗi người đều có một câu chuyện ly kỳ riêng của mình như các nhân vật nam chính do lòi trong các tiểu thuyết tiên hiệp.
Sau khi rời khỏi khu thí nghiệm, sự sùng bái của tôi đối với thầy Tư Dạ đã không còn từ nào kể xiết.
Thầy Tư Dạ không những đẹp trai, siêu tốt với các bạn nữ, mà còn rất thích bênh vực cho kẻ yếu như tôi nữa.
Thầy bảo vệ tôi không bị các thầy cô khác ức hiếp, còn rất ngang tàng bảo rằng nếu Doanh trại đặc nhiệm đòi bắt tôi tham gia thì cứ đến kiếm thầy.
Tôi thật sự rất thích thầy Tư Dạ, mong rằng tôi có thể theo học thầy và làm nghiên cứu suốt.
À đúng rồi, không biết Bạch Mặc có biết chuyện, nhẫn của mẹ cậu ấy được làm từ tinh thể ngôi sao không nhỉ? Bạch Mặc nói với tôi rằng, đây là loại khoáng thạch mà cha cậu ấy đã tìm thấy, nhưng cậu ấy cũng không hề nhắc tới tinh thể ngôi sao.
Có lẽ cậu ấy cũng không biết loại đá mà cha cậu ấy tìm ra tên là tinh thể ngôi sao, cho nên cũng không rõ loại đá này có chức năng hội tụ năng lượng.
Cha của Bạch Mặc lúc trước là làm về thám hiểm địa chất, sau đó tham gia vào việc xây dựng Tô Thành.
Nhưng theo lời của thầy Tư Dạ thì lúc trước, khi thám hiểm địa chất đã phát hiện ra loại đá này, tuy là đã bị buộc phải nộp lại hết cho quốc gia, nhưng cũng không tránh được việc bị lọt lưới.
Bạch Mặc cũng có nói là khi xưa cha cậu ấy cùng người khác đào được xong thì đã đem lên nộp hết cho quốc gia, nhưng cha cậu ấy cũng đã lén giữ lại một viên và làm thành chiếc nhẫn.
Nếu thế, lời của Bạch Mặc và lời của thầy Tư Dạ đã trở nên thống nhất.
Cho nên, nhóm người thám hiểm địa chất năm đó trong lời thầy Tư Dạ nói, rất có thể có cha của Bạch Mặc.
Tôi đột nhiên cảm thấy cha của Bạch Mặc thật là giỏi, nếu không phải là do tai họa lần đó thì chắc là bây giờ Bạch Mặc cũng đang làm con ông cháu cha hoặc là con nhà giàu rồi.
Ôi, một cuộc chiến tranh đã thay đổi vận mệnh của biết bao người, hy vọng những cuộc chiến tranh như vậy sẽ không còn xảy ra nữa.
Tôi đi đến trạm xe bay, Bạch Mặc đã cho tôi ở đó.
Mỗi ngày sau khi luyện tập xong, cậu ấy đều đến tìm tôi, hoặc là ở đây đợi tôi.
“Hôm nay cậu ở trong phòng thí nghiệm của thầy Tư Dạ suốt à?” Mặt của Bạch Mặc lộ rõ vẻ không vui.
“Thì đang nuôi cấy gen suốt đây.
À đúng rồi, Bạch Mặc!” Tôi kéo cậu ấy qua một bên, không quên nhìn ngó xem hai bên có người không, rồi mới nói nhỏ: “Cậu có biết cái nhẫn cậu đưa cho tớ có khả năng được làm bằng tinh thể ngồi sao không?” Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy đầy kích động, vì tôi đã nói cho cậu ấy biết một bí mật động trời.
Nhưng mà cậu ấy không xúc động như tôi đã nghĩ, mà ngược lại còn rất điềm tĩnh.
Chẳng lẽ cậu ấy không biết tinh thể ngôi sao là gì ư? “Cậu có biết tinh thể ngôi sao là gì không.” Tôi lập tức giải thích: “Đó là...” “Tớ biết.” Bỗng cậu ấy nói một cách bình tĩnh.
Tôi định nói một tràng dài những bí mật mà tôi nghĩ sẽ làm cho Bạch Mặc phải há hốc mồm, nhưng kết quả lại bị cậu ấy phủ đầu một câu như vậy, tôi nhất thời cũng không biết phải nên nói gì nữa.
Cậu ấy nhìn tôi một hồi, nắm chặt lấy tay đeo nhẫn của tôi rồi nói: “Tớ không muốn cậu cảm thấy áp lực nên mới không có nói rõ với cậu.
Sao cậu biết hay thế?” Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy, bất ngờ nói: “Thì ra cậu đã biết ngay từ đầu rồi à?” “Ừa.” Cậu ấy gật đầu một cách bình tĩnh, rồi nói: “Sao cậu biết được thể?” Cậu ấy lại hỏi thêm lần nữa, đôi mắt đen láy dần trở nên nghiêm túc.
“Là thầy Tư Dạ đã nói với tớ.
Thầy ấy chỉ nghi ngờ mà thôi, thầy ấy còn nói là tinh thể ngôi sao có công dụng hội tụ năng lực có thể giúp tớ tập hợp năng lực gì đó nữa...” Bạch Mặc im lặng một hồi, rồi quay lại nhìn tôi hỏi: “Sau đó thì sao?” “Rồi thầy ấy bảo tớ không được nói cho người khác biết, đề phòng người khác nổi lòng tham, lấy mất chiếc nhẫn của tớ.” Ban đầu tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Bạch Mặc, nhưng kết quả là cậu ấy đều biết rõ hết rồi.
Từ bao giờ mà Bạch Ngốc nhà tôi đã trở nên đen tối như vậy rồi nhỉ? Giấu một việc mà cũng giấu kín được hay vậy.
Bình luận facebook