Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-111
Chương 111: Đừng ồn, đến ngày rồi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Không thể nào, muộn như vậy mà vẫn bắt cậu đi làm nhiệm vụ? Thế này đúng kiểu không về ngay trong đêm được ha.” Nhan Lăng nhíu mày nhìn tôi: “Có lẽ cậu nên chuẩn bị sẵn đồ thì hơn, thường thì nhiệm vụ mà vào trúng giờ này đều phải làm thâu đêm.” Đầu tôi cũng đau luôn, nhưng hết cách rồi, nhiệm vụ quan trọng hơn.
Tôi lập tức quăng đồ đi chuẩn bị.
Trước đây không cần chuẩn bị đồ đạc gì, thế nhưng lần này thì khác, “bà dì” tôi còn chưa đi! Con gái vào mấy ngày đó thật sự rất phiền phức, còn phải mang theo “đồ nghề” chạy khắp nơi.
Đợi đến lúc tôi vác theo ba lô xuống thì đã thấy Bạch Mặc, Luân Hải và Kinh Thiên đứng trong sân.
Mà ở ngoài sân đã có một chiếc xe bay đang đậu.
“Nhiệm vụ của Tiểu Linh là do anh sắp xếp” Bạch Mặc chất vấn Kình Thiên, quả thực giọng điệu giống hệt như lúc thầy Lãnh Gia chất vấn tôi.
Kình Thiên khẽ nhún vai, vẻ mặt khiêu khích: “Không bằng chờ chừng nào cậu đạt đến cấp bậc rồi, lúc đó hẵng hỏi lại nhé.” Kình Thiên nói xong thì nhếch miệng nở nụ cười.
Sát khí trên người Bạch Mặc càng nồng đậm hơn, hai tay từ từ siết chặt.
Kình Thiên lại bắt đầu cái trò trêu Tiểu Mặc mỗi ngày.
“Được rồi.” Luân Hải giơ tay đặt lên vai của Bạch Mặc: “Đừng trêu Tiểu Bạch nữa, nhiệm vụ là do phía trên sắp xếp, cũng như chọn người.
Kình Thiên còn chưa cần phải làm mấy việc mờ ám kiểu này.” Luân Hải nói giúp Kình Thiên.
Tôi vội vã chạy lên trước, đầu tiên là hất cái tay của Luân Hải ra: “Đừng đụng vào người đàn ông của tôi!” “Hứ...
Biết rồi.” Luân Hải nhún vai: “Cậu ấy là người đàn ông của cô, tôi sẽ không động vào.” “Hừ.” Tôi trừng mắt, cảnh cáo nhìn Luân Hải, sau đó xoay người nhìn Bạch Mặc thì lập tức giật mình.
Mặt của cậu ấy...
thực sự là âm trầm một cách đáng sợ.
Tôi giơ tay lên, bắt đầu bóp mặt của cậu ấy: “Đừng như vậy mà...
Tớ không sao đâu, đừng lo.” Cậu ấy đang lo cho sức khỏe của tôi: “Cậu biết trước đây, vào mấy ngày cuối tớ còn chơi bóng rổ được nữa là.
Còn nữa, lúc tớ không ở đây, nhất là buổi tối! Cậu không thể cho thứ kia vào cửa! Biết không!” Tôi chỉ vào Luân Hải.
Khuôn mặt của Bạch Mặc bị tôi véo cho đỏ cả ra, nhưng nghe thấy câu này, cậu ấy không nhịn được mà nở một nụ cười, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.” “Đi nhé.” Tôi hôn nhẹ lên mặt cậu ấy, sau đó chạy về phía xe bay.
Lúc tôi vào trong xe, thấy Kinh Thiên vẫn còn đứng đờ ra thì lập tức rống to: “Đội trưởng! Anh đứng đờ ra làm cái gì vậy?” Kinh Không đang ngồi ở phía trước, cả người lập tức căng ra, giống như quá giật mình sợ hãi vì chưa có ai dám hét lên như vậy với đội trưởng.
Kình Thiên hoàn hồn, sau đó liếc Tiểu Bạch nhà tôi một hồi mới chịu nhấc mông lên xe.
Lúc đóng cửa, anh ta còn không quên cho Tiểu Bạch nhà tôi một nụ hôn gió, sau đó cười xấu xa, nói: “Bây giờ cô gái của cậu thuộc về tôi...
Đêm nay...
tôi nhất định sẽ cố gắng hành hạ cô ấy.” Khuôn mặt của Bạch Mặc lập tức trở nên âm u, đôi mắt đen láy nhìn chòng chọc Kinh Thiên.
Luân Hải thở dài, bắt đầu khẽ vuốt lưng cho Bạch Mặc, còn Bạch Mặc vẫn nhìn chòng chọc vào Kinh Thiên.
Cậu ấy đứng đó, cho dù xe bay đã cất cánh rời đi, cậu ấy cũng chẳng mảy may di chuyển.
Màn đêm buông xuống, bóng dáng của Bạch Mặc bỗng trở nên có chút khiếp người.
“Đội trưởng, anh đừng đùa nữa.
Em thật sự không muốn nhìn thấy cảnh anh bị chồng của người ta hút khô đâu.” Kinh Không nói bằng vẻ mặt đầy sợ hãi.
Cái gì mà hút khô chứ? “Cậu câm miệng!” Lúc nói chuyện với Kinh Không, Kình Thiên lại bắt đầu cau mày quắc mắt, không hề ôn tồn chút nào: “Lo lái xe đi!” Kinh Không bĩu môi, vẻ mặt uất ức mà không dám cãi lời của cậu ta cũng thật đáng yêu.
Mái tóc ngắn xoăn khiến cậu ta cứ như một chú cún Poodle yếu ớt, khiến người ta chỉ muốn ôm lấy, vuốt ve, an ủi chú chó đáng thương đã bị con chó săn to lớn hù dọa.
“Nhiệm vụ gì vậy?” Tôi không nhịn được mà hỏi Kình Thiên.
Kình Thiên nhướng mày, khóe môi nhếch lên rất xấu xa, nét cười này khiến tôi không rét mà run.
Kình Thiên hơi nghiêng người về phía tôi, gương mặt đẹp trai lập tức chìm vào bóng tối, sau đó là tiếng nói âm u của anh ta truyền tới: “Cô đến rồi sẽ biết...” Tiếng nói giống như trong mấy phim kinh dị kia cũng báo trước nhiệm vụ này tuyệt đối không hề đơn giản!
Mà điều khiến tôi bất ngờ hơn hết là xe bay lại chạy đến Viện nghiên cứu Tinh năng.
Tôi theo sát Kinh Thiên và Kinh Không vội vã xuống xe, bước vào viện nghiên cứu.
Viện nghiên cứu Tinh năng rất lớn, lúc trước, chỗ mà tôi nằm viện chỉ là một phần nhỏ được mở công khai.
Thật ra vẫn còn rất nhiều nơi đang được che giấu dưới Viện nghiên cứu Tinh năng.
Tôi đi theo Kình Thiên và Kinh Không, cùng đi thang máy thẳng xuống dưới.
Bỗng, cả thang máy trong suốt như rơi vào một thế giới biển cả xanh dương.
Không giống Hắc Sào, nước biển trước mắt nằm rất gần mặt biển nên ánh trăng vẫn rọi tới được.
Tôi luôn có cảm giác, nhiệm vụ hôm nay còn bí ẩn hơn, chắc chắn sẽ không đơn giản hơn sự kiện Thành Anh! Tôi nhanh chóng rẽ trái rẽ phải theo bọn họ, đi đến trước một căn phòng vô trùng trong suốt.
Trong phòng vô trùng treo rất nhiều mặt nạ khử trùng màu xanh lam.
Kình Thiên và Kinh Không dẫn tôi vào đó, cả căn phòng vô trùng lập tức đóng kín.
Ngay sau đó, từ phía trên phun khí hydrogen peroxide (H2O2, tức oxy già) xuống, khử trùng cho chúng tôi từ đầu đến chân.
Tôi hơi giật mình vì chuyện này, còn vô cùng khó hiểu nữa, bọn họ muốn dẫn tối đi đâu đây? Đây là nhiệm vụ gi? Trong các phim khoa học viễn tưởng, phải qua bước khử trùng như thế này tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì, ví dụ như...
bệnh dịch và zombie.
Kinh Không bắt đầu mặc đồ khử trùng, Kình Thiên cũng lấy một bộ có kích cỡ nhỏ xuống rồi đưa đến trước mặt tôi: “Mau mặc vào.” Tôi cũng không dám hỏi nhiều, trong lúc thi hành nhiệm vụ, có thể nói là phải giành giật từng giây, cho nên đừng có hỏi vớ hỏi vẩn, dù sao rồi cũng sẽ biết thôi.
Thế là tôi nhanh chóng mặc nó vào.
Sau khi đeo mặt nạ, chúng tôi bước vào khu vực vô trùng phía trước.
Trong các phòng vô trùng bày biện đủ loại dụng cụ y khoa, còn có bàn mổ nữa.
Chẳng mấy chốc, tôi đã nhìn thấy đám người Hải Cơ đang đứng trong một căn phòng, chúng tôi lập tức bước vào đó.
“Đưa đến chưa?” Kình Thiên hỏi Hải Cơ.
Hải Cơ nhìn thời gian trong cái máy: “Sắp đến rồi.” Cả phòng đều là dụng cụ y khoa, bao gồm các dụng cụ dùng để giải phẫu! Trong tình huống yên tĩnh thế này, khiến người ta có cảm giác vô cùng bất an, lòng nặng trĩu.
Ngay lúc tôi đang nghi hoặc, ở một phía khác của căn phòng trong suốt, có người đẩy một chiếc xe đẩy đi vào.
Mà trên chiếc xe đẩy đó là một cái túi thường được dùng để đựng thi thể.
Chiếc túi phình to, rõ ràng bên trong có chứa xác chết.
Trong nháy mắt, lông tơ trên người tôi đều dựng đứng lên hết! Cái xác bị đẩy vào, Thần Ấn và Thù Lị lập tức bước tới tiếp nhận, sau đó đẩy đến trước mặt Hải Cơ và Kinh Thiên, người đưa xác đến lập tức rời khỏi.
Đây, đây chính là nhiệm vụ hôm nay? Tôi cảm thấy cả người mình bắt đầu choáng váng, sự sợ hãi theo bản năng đối với các người khiến toàn thân tôi dần cứng ngắc.
Hải Cơ rất bình tĩnh mà kéo mở túi, bên trong quả nhiên là một cái xác, đầu óc của tôi lập tức trở nên trống rỗng.
Kinh Thiên bước lên, Thần Ấn và Thù Lị đẩy hai chiếc xe đến.
Trên xe đẩy là các loại cửa khác nhau! Dao mổ! Cái kìm! Cái kẹp! Dáng vẻ này...
không lẽ sẽ...
giải phẫu thật sao! Hải Cơ cầm kéo lên, bắt đầu cắt quần áo của cái xác, vẻ mặt của chị ta vẫn bình tĩnh như không.
Có thể nói rằng, tất cả mọi người ở đây đều rất bình tĩnh, ngoại trừ tôi.
“Cô ta ở đây có được không vậy? Cô nàng chịu nổi không đó?” Hải Cơ vừa cắt vừa ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Kinh Thiên xoay người nhìn tôi, đôi mắt bên dưới mặt nạ đã cong lên: “Sớm muộn gì cô ta cũng phải trải qua lần đầu tiên...” Nói xong, anh ta xoay người, cầm dao mổ lên.
Ngay lập tức, biểu cảm dưới mặt nạ trong suốt của anh ta là sự nghiêm túc mà tôi chưa từng thấy, cả người anh ta như hoàn toàn thay đổi.
Anh ta không còn là tên khốn luôn thích trêu chọc Bạch Mặc, hung dữ với tôi mà là một bác sĩ ngoại khoa nghiêm túc, chuyên tâm.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi lập tức quăng đồ đi chuẩn bị.
Trước đây không cần chuẩn bị đồ đạc gì, thế nhưng lần này thì khác, “bà dì” tôi còn chưa đi! Con gái vào mấy ngày đó thật sự rất phiền phức, còn phải mang theo “đồ nghề” chạy khắp nơi.
Đợi đến lúc tôi vác theo ba lô xuống thì đã thấy Bạch Mặc, Luân Hải và Kinh Thiên đứng trong sân.
Mà ở ngoài sân đã có một chiếc xe bay đang đậu.
“Nhiệm vụ của Tiểu Linh là do anh sắp xếp” Bạch Mặc chất vấn Kình Thiên, quả thực giọng điệu giống hệt như lúc thầy Lãnh Gia chất vấn tôi.
Kình Thiên khẽ nhún vai, vẻ mặt khiêu khích: “Không bằng chờ chừng nào cậu đạt đến cấp bậc rồi, lúc đó hẵng hỏi lại nhé.” Kình Thiên nói xong thì nhếch miệng nở nụ cười.
Sát khí trên người Bạch Mặc càng nồng đậm hơn, hai tay từ từ siết chặt.
Kình Thiên lại bắt đầu cái trò trêu Tiểu Mặc mỗi ngày.
“Được rồi.” Luân Hải giơ tay đặt lên vai của Bạch Mặc: “Đừng trêu Tiểu Bạch nữa, nhiệm vụ là do phía trên sắp xếp, cũng như chọn người.
Kình Thiên còn chưa cần phải làm mấy việc mờ ám kiểu này.” Luân Hải nói giúp Kình Thiên.
Tôi vội vã chạy lên trước, đầu tiên là hất cái tay của Luân Hải ra: “Đừng đụng vào người đàn ông của tôi!” “Hứ...
Biết rồi.” Luân Hải nhún vai: “Cậu ấy là người đàn ông của cô, tôi sẽ không động vào.” “Hừ.” Tôi trừng mắt, cảnh cáo nhìn Luân Hải, sau đó xoay người nhìn Bạch Mặc thì lập tức giật mình.
Mặt của cậu ấy...
thực sự là âm trầm một cách đáng sợ.
Tôi giơ tay lên, bắt đầu bóp mặt của cậu ấy: “Đừng như vậy mà...
Tớ không sao đâu, đừng lo.” Cậu ấy đang lo cho sức khỏe của tôi: “Cậu biết trước đây, vào mấy ngày cuối tớ còn chơi bóng rổ được nữa là.
Còn nữa, lúc tớ không ở đây, nhất là buổi tối! Cậu không thể cho thứ kia vào cửa! Biết không!” Tôi chỉ vào Luân Hải.
Khuôn mặt của Bạch Mặc bị tôi véo cho đỏ cả ra, nhưng nghe thấy câu này, cậu ấy không nhịn được mà nở một nụ cười, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.” “Đi nhé.” Tôi hôn nhẹ lên mặt cậu ấy, sau đó chạy về phía xe bay.
Lúc tôi vào trong xe, thấy Kinh Thiên vẫn còn đứng đờ ra thì lập tức rống to: “Đội trưởng! Anh đứng đờ ra làm cái gì vậy?” Kinh Không đang ngồi ở phía trước, cả người lập tức căng ra, giống như quá giật mình sợ hãi vì chưa có ai dám hét lên như vậy với đội trưởng.
Kình Thiên hoàn hồn, sau đó liếc Tiểu Bạch nhà tôi một hồi mới chịu nhấc mông lên xe.
Lúc đóng cửa, anh ta còn không quên cho Tiểu Bạch nhà tôi một nụ hôn gió, sau đó cười xấu xa, nói: “Bây giờ cô gái của cậu thuộc về tôi...
Đêm nay...
tôi nhất định sẽ cố gắng hành hạ cô ấy.” Khuôn mặt của Bạch Mặc lập tức trở nên âm u, đôi mắt đen láy nhìn chòng chọc Kinh Thiên.
Luân Hải thở dài, bắt đầu khẽ vuốt lưng cho Bạch Mặc, còn Bạch Mặc vẫn nhìn chòng chọc vào Kinh Thiên.
Cậu ấy đứng đó, cho dù xe bay đã cất cánh rời đi, cậu ấy cũng chẳng mảy may di chuyển.
Màn đêm buông xuống, bóng dáng của Bạch Mặc bỗng trở nên có chút khiếp người.
“Đội trưởng, anh đừng đùa nữa.
Em thật sự không muốn nhìn thấy cảnh anh bị chồng của người ta hút khô đâu.” Kinh Không nói bằng vẻ mặt đầy sợ hãi.
Cái gì mà hút khô chứ? “Cậu câm miệng!” Lúc nói chuyện với Kinh Không, Kình Thiên lại bắt đầu cau mày quắc mắt, không hề ôn tồn chút nào: “Lo lái xe đi!” Kinh Không bĩu môi, vẻ mặt uất ức mà không dám cãi lời của cậu ta cũng thật đáng yêu.
Mái tóc ngắn xoăn khiến cậu ta cứ như một chú cún Poodle yếu ớt, khiến người ta chỉ muốn ôm lấy, vuốt ve, an ủi chú chó đáng thương đã bị con chó săn to lớn hù dọa.
“Nhiệm vụ gì vậy?” Tôi không nhịn được mà hỏi Kình Thiên.
Kình Thiên nhướng mày, khóe môi nhếch lên rất xấu xa, nét cười này khiến tôi không rét mà run.
Kình Thiên hơi nghiêng người về phía tôi, gương mặt đẹp trai lập tức chìm vào bóng tối, sau đó là tiếng nói âm u của anh ta truyền tới: “Cô đến rồi sẽ biết...” Tiếng nói giống như trong mấy phim kinh dị kia cũng báo trước nhiệm vụ này tuyệt đối không hề đơn giản!
Mà điều khiến tôi bất ngờ hơn hết là xe bay lại chạy đến Viện nghiên cứu Tinh năng.
Tôi theo sát Kinh Thiên và Kinh Không vội vã xuống xe, bước vào viện nghiên cứu.
Viện nghiên cứu Tinh năng rất lớn, lúc trước, chỗ mà tôi nằm viện chỉ là một phần nhỏ được mở công khai.
Thật ra vẫn còn rất nhiều nơi đang được che giấu dưới Viện nghiên cứu Tinh năng.
Tôi đi theo Kình Thiên và Kinh Không, cùng đi thang máy thẳng xuống dưới.
Bỗng, cả thang máy trong suốt như rơi vào một thế giới biển cả xanh dương.
Không giống Hắc Sào, nước biển trước mắt nằm rất gần mặt biển nên ánh trăng vẫn rọi tới được.
Tôi luôn có cảm giác, nhiệm vụ hôm nay còn bí ẩn hơn, chắc chắn sẽ không đơn giản hơn sự kiện Thành Anh! Tôi nhanh chóng rẽ trái rẽ phải theo bọn họ, đi đến trước một căn phòng vô trùng trong suốt.
Trong phòng vô trùng treo rất nhiều mặt nạ khử trùng màu xanh lam.
Kình Thiên và Kinh Không dẫn tôi vào đó, cả căn phòng vô trùng lập tức đóng kín.
Ngay sau đó, từ phía trên phun khí hydrogen peroxide (H2O2, tức oxy già) xuống, khử trùng cho chúng tôi từ đầu đến chân.
Tôi hơi giật mình vì chuyện này, còn vô cùng khó hiểu nữa, bọn họ muốn dẫn tối đi đâu đây? Đây là nhiệm vụ gi? Trong các phim khoa học viễn tưởng, phải qua bước khử trùng như thế này tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì, ví dụ như...
bệnh dịch và zombie.
Kinh Không bắt đầu mặc đồ khử trùng, Kình Thiên cũng lấy một bộ có kích cỡ nhỏ xuống rồi đưa đến trước mặt tôi: “Mau mặc vào.” Tôi cũng không dám hỏi nhiều, trong lúc thi hành nhiệm vụ, có thể nói là phải giành giật từng giây, cho nên đừng có hỏi vớ hỏi vẩn, dù sao rồi cũng sẽ biết thôi.
Thế là tôi nhanh chóng mặc nó vào.
Sau khi đeo mặt nạ, chúng tôi bước vào khu vực vô trùng phía trước.
Trong các phòng vô trùng bày biện đủ loại dụng cụ y khoa, còn có bàn mổ nữa.
Chẳng mấy chốc, tôi đã nhìn thấy đám người Hải Cơ đang đứng trong một căn phòng, chúng tôi lập tức bước vào đó.
“Đưa đến chưa?” Kình Thiên hỏi Hải Cơ.
Hải Cơ nhìn thời gian trong cái máy: “Sắp đến rồi.” Cả phòng đều là dụng cụ y khoa, bao gồm các dụng cụ dùng để giải phẫu! Trong tình huống yên tĩnh thế này, khiến người ta có cảm giác vô cùng bất an, lòng nặng trĩu.
Ngay lúc tôi đang nghi hoặc, ở một phía khác của căn phòng trong suốt, có người đẩy một chiếc xe đẩy đi vào.
Mà trên chiếc xe đẩy đó là một cái túi thường được dùng để đựng thi thể.
Chiếc túi phình to, rõ ràng bên trong có chứa xác chết.
Trong nháy mắt, lông tơ trên người tôi đều dựng đứng lên hết! Cái xác bị đẩy vào, Thần Ấn và Thù Lị lập tức bước tới tiếp nhận, sau đó đẩy đến trước mặt Hải Cơ và Kinh Thiên, người đưa xác đến lập tức rời khỏi.
Đây, đây chính là nhiệm vụ hôm nay? Tôi cảm thấy cả người mình bắt đầu choáng váng, sự sợ hãi theo bản năng đối với các người khiến toàn thân tôi dần cứng ngắc.
Hải Cơ rất bình tĩnh mà kéo mở túi, bên trong quả nhiên là một cái xác, đầu óc của tôi lập tức trở nên trống rỗng.
Kinh Thiên bước lên, Thần Ấn và Thù Lị đẩy hai chiếc xe đến.
Trên xe đẩy là các loại cửa khác nhau! Dao mổ! Cái kìm! Cái kẹp! Dáng vẻ này...
không lẽ sẽ...
giải phẫu thật sao! Hải Cơ cầm kéo lên, bắt đầu cắt quần áo của cái xác, vẻ mặt của chị ta vẫn bình tĩnh như không.
Có thể nói rằng, tất cả mọi người ở đây đều rất bình tĩnh, ngoại trừ tôi.
“Cô ta ở đây có được không vậy? Cô nàng chịu nổi không đó?” Hải Cơ vừa cắt vừa ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Kinh Thiên xoay người nhìn tôi, đôi mắt bên dưới mặt nạ đã cong lên: “Sớm muộn gì cô ta cũng phải trải qua lần đầu tiên...” Nói xong, anh ta xoay người, cầm dao mổ lên.
Ngay lập tức, biểu cảm dưới mặt nạ trong suốt của anh ta là sự nghiêm túc mà tôi chưa từng thấy, cả người anh ta như hoàn toàn thay đổi.
Anh ta không còn là tên khốn luôn thích trêu chọc Bạch Mặc, hung dữ với tôi mà là một bác sĩ ngoại khoa nghiêm túc, chuyên tâm.
Bình luận facebook