Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-108
Chương 108: Nguyên nhân sâu xa của sự kiện thành anh
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạch Mặc nghe xong, sắc mặt không hề thay đổi, tựa như chưa từng lo rằng người ta sẽ nhận ra được chiếc nhẫn của tôi là tinh thể ngôi sao, cũng không lo rằng nhà nước sẽ tịch thu.
Chỉ là sự thâm trầm trước đó đã dần biến mất trong mắt cậu ấy.
Thay vào đó, cậu ấy cười mỉm: “Trong mắt tớ, nó chỉ có giá trị khi đeo trên tay cậu.” Lời nói dịu dàng của cậu ấy khiến tim tôi như chìm trong bình mật.
Cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ngón tay vuốt qua viên đá quý bên trong: Nếu không, nó cũng chỉ là một viên đá bình thường.” Tôi không kiếm được mà chui vào lòng cậu ấy, ôm chặt lấy cậu ấy.
Bạch Mặc nhà tôi thật sự khiến cho người ta yêu thích không thôi! Sao mà tôi nỡ lòng rời xa Bạch Mặc của tôi được, chớ nói chi đến việc để người khác giành mất.
Cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không để Luân Hải hoặc Kinh Thiên đến gần Bạch Ngốc nhà tôi.
Cho dù là Nhan Lăng nói Luân Hải không có hứng thú với Bạch Mặc, song tôi vẫn cần đề phòng đầy đủ.
Nhan Lăng, Hàn và Anh Béo gần đây đang bận vì lo chuẩn bị trang phục mặc trong lễ tốt nghiệp cho mọi người.
Thì ra mùa tốt nghiệp của mỗi năm, rất nhiều đàn anh đàn chị đều đặt bọn họ thiết kế và làm giúp lễ phục.
Hàn là người khá là có tiếng tăm trong trường.
Tiếng tăm của cậu ta trong giới thiết kế thời trang không kém gì tiếng tăm của Kinh Thiên trong Doanh trại đội đặc nhiệm.
Giờ tôi mới biết, thì ra nhóm ba người Gội - Cắt - Sấy bọn họ có tiếng tăm như vậy, đúng là không thể coi thường ai.
Nhan Lăng và Hàn từng nói, bọn họ muốn kiếm thật nhiều tiền để tài trợ cho Doanh trại đặc nhiệm, tôi tin rằng họ thật sự sẽ làm được.
Căn nhà nhỏ của bọn tôi ngập tràn là vải với ma-nơ-canh.
Bọn họ giống như đã biển ký túc xá thành đại bản doanh luôn vậy.
Hàn và anh Béo cũng ở luôn trong ký túc xá bọn tôi, bởi vì bọn họ không thể không làm thâu đêm.
Chuyện này khiến cho Luân Hải ấm ức muốn chết.
Vốn dĩ anh ta đã phải ngủ ở ghế sô pha trong phòng khách, giờ thì ngay cả xô pha cũng để đầy vải và váy, không hề còn chỗ để mà nằm.
Thật ra thì Hàn và anh Béo cũng chỉ có thể nằm tạm dưới đất cho qua đợt bận rộn này.
Nhìn đi, bọn họ còn đem cả túi ngủ tới kìa.
Lần đầu tiên ở chung với nhiều người như vậy, thật sự thì tôi rất vui.
Tôi thích cảm giác này, nó giống như một gia đình lớn vậy.
Luân Hải không thể không dựng lều ở ngoài sân ở tạm, thể cũng không tồi.
Anh ta còn đem cây đàn guitar của mình ra lều, lúc nào một mình ngồi không thì anh ta sẽ vừa nhìn về biển vừa đàn vừa ca.
Luân Hải hát cũng khá hay.
Nghe nói đây cũng là pháp bảo giúp anh ta tán gái.
“Tô Linh, Bạch Mặc! Qua đây giúp bọn tớ đi!” Nhan Lăng bận đến mức không dành ra được chút thời gian, bèn tới nhờ tôi và Bạch Mặc.
Bạch Mặc chớp chớp mắt, nhìn kim chỉ trong tay Nhan Lăng rồi lập tức nhìn tôi cầu cứu.
Bạch Mặc nhà tôi chính là tên ngốc không biết làm gì trong cuộc sống thường ngày! “Bạch Mặc không biết thêu thùa gì đâu, để tớ.” Tôi nhận lấy chiếc váy từ Nhan Lăng, bắt đầu hành động.
Nhan Lăng lại lấy ra một rổ hạt để ngay trước mặt Bạch Mặc, cười hì hì: “Bạch Mặc, xỏ hạt chắc biết chứ?” Bạch Mặc lại một lần nữa chớp chớp mắt nhìn tôi.
Cậu ấy biết, nhưng cậu ấy nhìn tôi như vậy có thể thấy được cậu ấy không thích làm những chuyện này! “Để anh!” Luân Hải chen vào, ngón tay hất lên, cây kim xâu hạt đã xỏ sẵn sợi chỉ bay lên.
Anh ta vừa đi vừa vẽ một đường trong không khí, tức thời, cây kim đó xoẹt ra một tia bạc, xông về phía đống hạt trong khay, giống như một con rắn nhỏ linh hoạt chui qua những lỗ nhỏ của hạt, một hạt lại một hạt.
Giỏi ghê!
Năng lực không chỉ có thể dùng để đánh nhau, mà nó cũng có thể dùng để xỏ hạt, lại còn rất đẹp mắt nữa, giống như múa vậy đó! Tôi không thể kìm được lòng mà giơ ngón tay cái với Luân Hải: “Tuyệt cú!” Luân Hải ngơ ra, giống như không tin được rằng tôi sẽ mở miệng khen.
Cảnh tượng cây kim xuyên qua những hạt chậu quả thực rất đẹp, tuyệt vời như cảnh rồng bạc chơi đùa với những hạt châu vậy.
“Cậu đừng khen anh ta.” Nhan Lăng nói với giọng không vui, còn liếc Luân Hải một cái: “Cậu mà khen anh ta, anh ta còn tưởng cậu có ý gì đó với anh ta nữa đó.
Hừ!” Nhan Lăng đặt đống hạt xuống, xoay người làm chuyện của mình.
“Ha” Luân Hải cười khẽ, lười nhác mà ngồi bệt dưới đất bắt tréo chân trước khay hạt, ngón tay thon dài chuyển động trước mặt, tiếp tục xỏ hạt.
Tôi đem chiếc váy về phòng, nằm trên giường từ từ khâu.
Bạch Mặc nhìn tôi rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, bàn tay ấm ấm đặt lên bụng tôi.
Tôi đơ ra, hơi nóng tỏa ra từ bàn tay cậu ấy áp vào bụng tôi, tôi cười ngọt ngào, dựa vào lồng ngực của cậu ấy.
Một tay khác của cậu ấy lấy sách điện tử ra, bắt đầu đọc sách pháp luật của cậu ấy.
Tôi vẫn ngồi dựa vào cơ thể ấm áp của cậu ấy mà khâu khâu vá vá chiếc váy.
Không biết sau bao lâu, chiếc váy đã được hoàn thiện, còn tôi...
lại không muốn rời khỏi người cậu ấy chút nào.
Tôi vẫn muốn tựa vào người cậu ấy.
Tôi không nhịn được mà nhắm mắt lại: “Thật muốn...
cứ như vậy mãi.” Người cậu ấy đơ ra, trái tim cậu ấy dường như đã ngừng mất nửa nhịp, sau đó là giọng nói trầm trầm của cậu ấy vang lên: “Ừ.” Biết nhau rồi yêu nhau, cùng nắm tay sống với nhau đến đầu bạc răng long, cho dù là chỉ tựa vào nhau không nói một lời, nhưng vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.
Chỉ cầu chung sống với chàng đến tận cuối đời, nâng khay ngang mày.
Ngày hôm sau, rốt cuộc cũng không cần phải nghe tiếng chuông báo thức Kinh Thiên rồi.
Con người nhiều khi cũng thích bị “chà đạp” lắm.
Kình Thiên không tới, nhưng tôi vẫn tỉnh dậy theo thói quen.
Vả lại, bỗng dưng thiếu đi tiếng gọi ồn ào mỗi sáng, tôi có cảm giác cuộc sống trở nên quá im lặng, còn có chút gì đó...
vô vị.
Kinh Thiên không tới, chúng tôi bèn ở nhà tiếp tục giúp Nhan Lăng làm lễ phục, Luân Hải cũng cùng giúp một tay.
Trông Luân Hải rất lười nhác, nhưng làm gì cũng rất nghiêm túc.
Vả lại, việc anh ta chịu giúp đỡ cũng khiến mọi người rất ngạc nhiên.
Bởi vì nhìn anh ta có vẻ là một người không thể nào im lặng ngồi yên một chỗ may quần áo.
Có lẽ...
anh ta thật sự quá buồn chán.
Tuy rằng anh ta có vẻ rất nổi tiếng, rất được hoan nghênh, nếu như không ru rú ở nhà thì nhất định cũng sẽ có rất nhiều nam sinh nữ sinh đến rủ anh ta đi chơi.
Anh ta chắc chắn là tiêu điểm của các buổi party, nhưng thông qua cái dáng vẻ lười nhác của anh ta, tôi mơ hồ cảm thấy được sự mệt mỏi trong đó.
Có thể Bạch Mặc đã cảm nhận được điều đó từ lâu nên mới đi đến đâu cũng sẽ dắt theo Luân Hải, cho dù là đến ký túc xá của bọn tôi.
Lúc nhận được tin nhắn của Kình Thiên thì tính ra, anh ta cũng đã biến mất được ba ngày rồi.
Tôi đang giúp Nhan Lăng đính nút lên lễ phục của nam sinh thì điện thoại đột nhiên có âm báo, sau đó là tin nhắn của Kình Thiên: [Ra đây, có nhiệm vụ.] Tôi thấy hơi khó hiểu, bởi vì lúc anh ta nói với tôi là có nhiệm vụ thì đã là buổi tối rồi.
Tôi nhìn ra cửa sổ, buổi tối cũng có nhiệm vụ? “Sao vậy?” Bạch Mặc đang hỗ trợ đưa nút áo cho tôi, thấy vậy không khỏi hỏi.
Tôi giơ điện thoại sang cho cậu ấy nhìn, cậu ấy lập tức chau mày, mặt trầm xuống.
Luân Hải đang phụ trách ủi đồ ở phía trên, cậu ta hứng thú nhìn Bạch Mặc: “Nhìn sắc mặt của Tiểu Bạch, có vẻ như là có đàn ông gửi tin nhắn cho vợ cậu, đúng không?” “Ai?! Ai to gan như vậy?!” Hàn kinh ngạc hét lên, bình giảm Bạch Mặc này đã nổi tiếng khắp trường, không có tên nào dám nhắn tin cho tôi, ngoại trừ anh Béo đã được xác thực là không thích con gái ra.
“Bà cô già! Mau lên!” Bên ngoài cửa bỗng dưng vang lên tiếng hát của Kinh Thiên, nhưng giọng điệu của lần này còn tạm được, không dữ tợn như những lần trước.
“Ô, là đội trưởng Kinh Thiên!” Anh Béo lập tức kích động: “Tớ đi mở cửa! Tớ đi mở cửa! Đừng hòng ai giành với tớ!” Anh Béo xông ra ngoài.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chỉ là sự thâm trầm trước đó đã dần biến mất trong mắt cậu ấy.
Thay vào đó, cậu ấy cười mỉm: “Trong mắt tớ, nó chỉ có giá trị khi đeo trên tay cậu.” Lời nói dịu dàng của cậu ấy khiến tim tôi như chìm trong bình mật.
Cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, ngón tay vuốt qua viên đá quý bên trong: Nếu không, nó cũng chỉ là một viên đá bình thường.” Tôi không kiếm được mà chui vào lòng cậu ấy, ôm chặt lấy cậu ấy.
Bạch Mặc nhà tôi thật sự khiến cho người ta yêu thích không thôi! Sao mà tôi nỡ lòng rời xa Bạch Mặc của tôi được, chớ nói chi đến việc để người khác giành mất.
Cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không để Luân Hải hoặc Kinh Thiên đến gần Bạch Ngốc nhà tôi.
Cho dù là Nhan Lăng nói Luân Hải không có hứng thú với Bạch Mặc, song tôi vẫn cần đề phòng đầy đủ.
Nhan Lăng, Hàn và Anh Béo gần đây đang bận vì lo chuẩn bị trang phục mặc trong lễ tốt nghiệp cho mọi người.
Thì ra mùa tốt nghiệp của mỗi năm, rất nhiều đàn anh đàn chị đều đặt bọn họ thiết kế và làm giúp lễ phục.
Hàn là người khá là có tiếng tăm trong trường.
Tiếng tăm của cậu ta trong giới thiết kế thời trang không kém gì tiếng tăm của Kinh Thiên trong Doanh trại đội đặc nhiệm.
Giờ tôi mới biết, thì ra nhóm ba người Gội - Cắt - Sấy bọn họ có tiếng tăm như vậy, đúng là không thể coi thường ai.
Nhan Lăng và Hàn từng nói, bọn họ muốn kiếm thật nhiều tiền để tài trợ cho Doanh trại đặc nhiệm, tôi tin rằng họ thật sự sẽ làm được.
Căn nhà nhỏ của bọn tôi ngập tràn là vải với ma-nơ-canh.
Bọn họ giống như đã biển ký túc xá thành đại bản doanh luôn vậy.
Hàn và anh Béo cũng ở luôn trong ký túc xá bọn tôi, bởi vì bọn họ không thể không làm thâu đêm.
Chuyện này khiến cho Luân Hải ấm ức muốn chết.
Vốn dĩ anh ta đã phải ngủ ở ghế sô pha trong phòng khách, giờ thì ngay cả xô pha cũng để đầy vải và váy, không hề còn chỗ để mà nằm.
Thật ra thì Hàn và anh Béo cũng chỉ có thể nằm tạm dưới đất cho qua đợt bận rộn này.
Nhìn đi, bọn họ còn đem cả túi ngủ tới kìa.
Lần đầu tiên ở chung với nhiều người như vậy, thật sự thì tôi rất vui.
Tôi thích cảm giác này, nó giống như một gia đình lớn vậy.
Luân Hải không thể không dựng lều ở ngoài sân ở tạm, thể cũng không tồi.
Anh ta còn đem cây đàn guitar của mình ra lều, lúc nào một mình ngồi không thì anh ta sẽ vừa nhìn về biển vừa đàn vừa ca.
Luân Hải hát cũng khá hay.
Nghe nói đây cũng là pháp bảo giúp anh ta tán gái.
“Tô Linh, Bạch Mặc! Qua đây giúp bọn tớ đi!” Nhan Lăng bận đến mức không dành ra được chút thời gian, bèn tới nhờ tôi và Bạch Mặc.
Bạch Mặc chớp chớp mắt, nhìn kim chỉ trong tay Nhan Lăng rồi lập tức nhìn tôi cầu cứu.
Bạch Mặc nhà tôi chính là tên ngốc không biết làm gì trong cuộc sống thường ngày! “Bạch Mặc không biết thêu thùa gì đâu, để tớ.” Tôi nhận lấy chiếc váy từ Nhan Lăng, bắt đầu hành động.
Nhan Lăng lại lấy ra một rổ hạt để ngay trước mặt Bạch Mặc, cười hì hì: “Bạch Mặc, xỏ hạt chắc biết chứ?” Bạch Mặc lại một lần nữa chớp chớp mắt nhìn tôi.
Cậu ấy biết, nhưng cậu ấy nhìn tôi như vậy có thể thấy được cậu ấy không thích làm những chuyện này! “Để anh!” Luân Hải chen vào, ngón tay hất lên, cây kim xâu hạt đã xỏ sẵn sợi chỉ bay lên.
Anh ta vừa đi vừa vẽ một đường trong không khí, tức thời, cây kim đó xoẹt ra một tia bạc, xông về phía đống hạt trong khay, giống như một con rắn nhỏ linh hoạt chui qua những lỗ nhỏ của hạt, một hạt lại một hạt.
Giỏi ghê!
Năng lực không chỉ có thể dùng để đánh nhau, mà nó cũng có thể dùng để xỏ hạt, lại còn rất đẹp mắt nữa, giống như múa vậy đó! Tôi không thể kìm được lòng mà giơ ngón tay cái với Luân Hải: “Tuyệt cú!” Luân Hải ngơ ra, giống như không tin được rằng tôi sẽ mở miệng khen.
Cảnh tượng cây kim xuyên qua những hạt chậu quả thực rất đẹp, tuyệt vời như cảnh rồng bạc chơi đùa với những hạt châu vậy.
“Cậu đừng khen anh ta.” Nhan Lăng nói với giọng không vui, còn liếc Luân Hải một cái: “Cậu mà khen anh ta, anh ta còn tưởng cậu có ý gì đó với anh ta nữa đó.
Hừ!” Nhan Lăng đặt đống hạt xuống, xoay người làm chuyện của mình.
“Ha” Luân Hải cười khẽ, lười nhác mà ngồi bệt dưới đất bắt tréo chân trước khay hạt, ngón tay thon dài chuyển động trước mặt, tiếp tục xỏ hạt.
Tôi đem chiếc váy về phòng, nằm trên giường từ từ khâu.
Bạch Mặc nhìn tôi rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, bàn tay ấm ấm đặt lên bụng tôi.
Tôi đơ ra, hơi nóng tỏa ra từ bàn tay cậu ấy áp vào bụng tôi, tôi cười ngọt ngào, dựa vào lồng ngực của cậu ấy.
Một tay khác của cậu ấy lấy sách điện tử ra, bắt đầu đọc sách pháp luật của cậu ấy.
Tôi vẫn ngồi dựa vào cơ thể ấm áp của cậu ấy mà khâu khâu vá vá chiếc váy.
Không biết sau bao lâu, chiếc váy đã được hoàn thiện, còn tôi...
lại không muốn rời khỏi người cậu ấy chút nào.
Tôi vẫn muốn tựa vào người cậu ấy.
Tôi không nhịn được mà nhắm mắt lại: “Thật muốn...
cứ như vậy mãi.” Người cậu ấy đơ ra, trái tim cậu ấy dường như đã ngừng mất nửa nhịp, sau đó là giọng nói trầm trầm của cậu ấy vang lên: “Ừ.” Biết nhau rồi yêu nhau, cùng nắm tay sống với nhau đến đầu bạc răng long, cho dù là chỉ tựa vào nhau không nói một lời, nhưng vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.
Chỉ cầu chung sống với chàng đến tận cuối đời, nâng khay ngang mày.
Ngày hôm sau, rốt cuộc cũng không cần phải nghe tiếng chuông báo thức Kinh Thiên rồi.
Con người nhiều khi cũng thích bị “chà đạp” lắm.
Kình Thiên không tới, nhưng tôi vẫn tỉnh dậy theo thói quen.
Vả lại, bỗng dưng thiếu đi tiếng gọi ồn ào mỗi sáng, tôi có cảm giác cuộc sống trở nên quá im lặng, còn có chút gì đó...
vô vị.
Kinh Thiên không tới, chúng tôi bèn ở nhà tiếp tục giúp Nhan Lăng làm lễ phục, Luân Hải cũng cùng giúp một tay.
Trông Luân Hải rất lười nhác, nhưng làm gì cũng rất nghiêm túc.
Vả lại, việc anh ta chịu giúp đỡ cũng khiến mọi người rất ngạc nhiên.
Bởi vì nhìn anh ta có vẻ là một người không thể nào im lặng ngồi yên một chỗ may quần áo.
Có lẽ...
anh ta thật sự quá buồn chán.
Tuy rằng anh ta có vẻ rất nổi tiếng, rất được hoan nghênh, nếu như không ru rú ở nhà thì nhất định cũng sẽ có rất nhiều nam sinh nữ sinh đến rủ anh ta đi chơi.
Anh ta chắc chắn là tiêu điểm của các buổi party, nhưng thông qua cái dáng vẻ lười nhác của anh ta, tôi mơ hồ cảm thấy được sự mệt mỏi trong đó.
Có thể Bạch Mặc đã cảm nhận được điều đó từ lâu nên mới đi đến đâu cũng sẽ dắt theo Luân Hải, cho dù là đến ký túc xá của bọn tôi.
Lúc nhận được tin nhắn của Kình Thiên thì tính ra, anh ta cũng đã biến mất được ba ngày rồi.
Tôi đang giúp Nhan Lăng đính nút lên lễ phục của nam sinh thì điện thoại đột nhiên có âm báo, sau đó là tin nhắn của Kình Thiên: [Ra đây, có nhiệm vụ.] Tôi thấy hơi khó hiểu, bởi vì lúc anh ta nói với tôi là có nhiệm vụ thì đã là buổi tối rồi.
Tôi nhìn ra cửa sổ, buổi tối cũng có nhiệm vụ? “Sao vậy?” Bạch Mặc đang hỗ trợ đưa nút áo cho tôi, thấy vậy không khỏi hỏi.
Tôi giơ điện thoại sang cho cậu ấy nhìn, cậu ấy lập tức chau mày, mặt trầm xuống.
Luân Hải đang phụ trách ủi đồ ở phía trên, cậu ta hứng thú nhìn Bạch Mặc: “Nhìn sắc mặt của Tiểu Bạch, có vẻ như là có đàn ông gửi tin nhắn cho vợ cậu, đúng không?” “Ai?! Ai to gan như vậy?!” Hàn kinh ngạc hét lên, bình giảm Bạch Mặc này đã nổi tiếng khắp trường, không có tên nào dám nhắn tin cho tôi, ngoại trừ anh Béo đã được xác thực là không thích con gái ra.
“Bà cô già! Mau lên!” Bên ngoài cửa bỗng dưng vang lên tiếng hát của Kinh Thiên, nhưng giọng điệu của lần này còn tạm được, không dữ tợn như những lần trước.
“Ô, là đội trưởng Kinh Thiên!” Anh Béo lập tức kích động: “Tớ đi mở cửa! Tớ đi mở cửa! Đừng hòng ai giành với tớ!” Anh Béo xông ra ngoài.
Bình luận facebook