Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-106
Chương 106: Khối rubik đen biến dị
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Bạch Mặc!” Đột nhiên tiếng quát to đinh tai nhức óc vang lên làm tôi bừng tỉnh: “Ôm bạn gái đi đi, cô ta chảy cả nước miếng trên xe tôi rồi!”
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Mặc.
Nhìn thấy đôi mắt đen tuyền của cậu ấy thì tôi vô cùng an tâm.
“Tiểu Bạch...” Tôi buồn ngủ gọi Bạch Mặc.
Trên khuôn mặt bình thản của cậu ấy hiện lên nụ cười mỉm dịu dàng, xoa nhẹ má tôi: “Đi về rồi ngủ.” Giọng Bạch Mặc khe khẽ giống như ru tôi vào giấc ngủ.
Cậu ấy lui ra khỏi cửa xe, đứng bên cạnh xe lẳng lặng đợi tôi.
“Ừ.” Tôi ngồi dậy, lúc tôi muốn xoay người thì cánh tay thình lình bị người khác giữ lấy.
Tôi cố sức mở mắt nhìn sang, là Kình Thiên.
Trong đôi mắt anh ta tràn ngập vẻT cảnh cáo: “Không được tiết lộ nội dung nhiệm vụ cho bất kỳ ai, hiểu không?” “Ừ.” Tôi gật đầu.
Kình Thiên híp đôi mắt xanh: “Cô vẫn tỉnh táo chứ?!”
“Nghe thấy rồi...”
“Tôi cũng nghe thấy rồi...” Bạch Mặc đang đứng bên cửa xe đột nhiên cất tiếng thâm trầm, khuôn mặt vốn không có bất kỳ biểu cảm nào lại trở nên lạnh lùng u ám.
Trong đôi mắt đen của cậu ấy lóe lên từng vệt sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Kình Thiên trong xe: “Bây giờ cô ấy cần được nghỉ ngơi.” Giọng nói của Bạch Mặc vô cùng âm trầm, sự ẩn nhẫn hiện lên trong đôi mắt đen láy, giống như còn có vài lời cậu ấy vẫn chưa nói ra, vẫn đang kìm nén trong
lòng.
Bạch Mặc nói xong thì ngồi xổm xuống bên cạnh cửa xe: “Tiểu Linh lên đi.” “Ừ.” Tôi kiệt sức leo lên tấm lưng không dày rộng nhưng rất ấm áp của Bạch Mặc.
Cậu ấy cõng tôi đi về phía ký túc xá.
“Này, Bạch Mặc!” Đột nhiên tiếng hộ của Kình Thiên vang lên sau lưng.
Bạch Mặc dừng bước chân, quay lại nhìn.
Kình Thiên đã đứng tựa vào cửa xe, tay phải tùy tiện tựa lên cánh cửa xe đang mở với dáng vẻ nhàn nhã.
Tấm lưng của Kinh Không đang ngồi ở ghế lái phía trước thì bỗng cứng ngắc, dường như đang căng thẳng bởi điều gì đó.
“Không phải là cậu đang cho rằng tôi lấy việc công báo thù riêng đó chứ, cố ý khiến bạn gái cậu một giống như heo chết thế này?” Kình Thiên nhếch môi cười khẩy, dù khóe môi đang cười nhưng trong đôi mắt lại đầy sát ý và sự khó chịu.
Tức thì tôi cảm nhận được hơi thở trên người Bạch Mặc đã thay đổi, ấm áp và dịu dàng ban nãy đã biến thành lạnh lẽo.
Đó không phải sự thay đổi của nhiệt độ mà là toàn bộ bầu không khí và cảm giác.
Sát khí bỗng chốc kéo đến theo cơn rét lạnh làm da gà trên cánh tay tôi cũng nổi lên.
“Cô ấy không phải thành viên chính thức của Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng.
Cô ấy cũng chưa được trải qua huấn luyện đặc thù!” Bạch Mặc nóng nảy quát: “Anh không được để cô ấy đi làm nhiệm vụ nguy hiểm.
Anh là đội trưởng của đội Thanh Long, chiến đội mạnh nhất trong Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng, lại lạm dụng chức vụ và quyền hạn! Ngày mai tôi sẽ xin tham gia nhiệm vụ cùng cô ấy, tôi tuyệt đối không cho anh lại động vào cô ấy, dù chỉ là một sợi tóc!”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Bạch Mặc nói câu dài như thể với người khác, hơn nữa là vì tôi...
Tức thì, sát khí bắn ra trong đôi mắt xanh của Kình Thiên.
Anh ta từ từ khép mắt, che giấu vẻ lạnh lẽo trong đó, mà nụ cười khẩy nhạt nhẽo nơi khóe môi cũng hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt dàn lạnh bằng của anh ta.
Bầu trời chợt âm u.
Nhan Lăng và những bạn nữ khác đang đi học về cách đó không xa, khi nhìn thấy cảnh này cũng dừng bước, giống như ở đây có sát khí quá nồng nặc làm họ không dám đến gần.
Gió biển hất cao đuôi tóc của Kình Thiên, thổi qua giữa chúng tôi, mang theo âm thanh sóng biển mãnh liệt đánh vào bờ cát.
“Hừ.” Khóe môi Kình Thiên nhếch lên nụ cười lạnh lùng tàn khốc như sát thủ, “Bạch Mặc, cô ta là bạn gái cậu, không phải của tôi.
Trong nhiệm vụ không có ai được đối xử đặc biệt! Tôi còn cho rằng cậu có tố chất của người đội trưởng, xem ra tôi sai rồi.” Kình Thiên quay đi định bước vào xe bay nhưng lại bỗng dừng động tác, rồi chuyển sang nhìn Bạch Mặc: “Với lại, trong đội của ông đây, ông đây có quyền.
Dù cậu tìm hiệu trưởng đăng ký cũng đừng hòng bước vào đội ông đây.
Đội Thanh Long chúng tôi là nơi để chiến đấu, không phải nơi dành cho cậu và cô bạn gái đó của cậu...!” Kình Thiên chỉ tay vào mặt tôi: “Làm ba cái trò yêu đương! Hừ!” Kình Thiên nói xong thì bước thẳng vào xe, sập cửa.
“Ầm!” Xe bay tức thì biến mất trong không khí, nhưng có thể cảm nhận được dòng khí mạnh mẽ lúc nó rời đi giống như tính cách nóng nảy của Kình Thiên vậy.
“Tiểu Bạch...
Kình Thiên không làm khó tớ..” Tôi vòng tay ôm cổ Bạch Mặc.
Cậu ấy khẽ nghiêng mặt, còn tôi dựa vào lưng cậu, “Cậu hiểu lầm Kình Thiên rồi...” Bạch Mặc không nói gì, chỉ lặng lẽ quay người cõng tôi về phòng.
Thuở nhỏ, vóc dáng Bạch Mặc rất gầy yếu, là tôi luôn cõng cậu ấy.
Tôi thích công cậu ấy vì khi đó đối với tôi, cậu ấy như một con búp bê sống vậy.
Lúc nhỏ, dáng vẻ cậu ấy rất xinh đẹp, rất giống búp bê, tôi rất thích.
Nhưng bất tri bất giác cậu ấy đã cao hơn, cao tới mức tôi không cũng được nữa.
Từ đó cậu ấy bắt đầu cõng tôi.
Tôi rất thích cảm giác được cậu ấy cũng rất thoải mái, không cần phải tự đi.
Bạch Mặc cõng tôi về phòng, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường.
Tôi ngồi ở mép giường, còn cậu ấy thì ngồi xổm trước đầu gối tối, nhìn tôi đầy lo lắng: “Muốn ăn cơm không?” Tôi lắc đầu: “Chỉ muốn ngủ.” Bạch Mặc không nói gì mà chỉ nhìn tôi, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng, đau lòng, một lúc sau mới đứng lên lấy nước cho tôi.
Tôi cầm lấy khăn mặt trong tay cậu ấy, còn cậu ấy thì ngồi xổm xuống cởi giày rồi cởi tất giúp tôi, sau đó đặt hai chân tôi vào chậu nước ấm mà cậu ấy vừa lây.
Nước ẩm tức thì bắt lấy đầu óc tôi.
Tôi ngả người ra sau, nằm xuống giường.
Mí mắt không mở nổi trong làn nước ấm thoải mái này: “Do tớ không có kinh nghiệm...
Không liên quan gì đến Kình Thiên cả...” “Cậu nói giúp anh ta?” Bạch Mặc nhẹ nhàng xoa chân tôi, massage thoải mái làm người ta không có cách nào chống cự: “Ngày mai tớ sẽ cẩn thận...
Không làm mình một thể này nữa...” “Ừ, cậu ngủ đi, tớ trông cậu.” “Không được cởi quần áo của tớ đó...” “Ha...” Tiếng cười khẽ là âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy trước khi chìm vào giấc ngủ sâu Hóa ra Kình Thiên cho rằng Bạch Mặc có tố chất làm đội trưởng.
Điều này làm tôi thấy rất tự hào và kiêu ngạo.
Kình Thiên, anh không nhìn nhầm đâu.
Chỉ là Bạch Ngốc nhà tôi cũng giống tôi, đều là lính mới, là gà mờ, dốt đặc cán mai về nhiệm vụ của Lực lượng đặc nhiệm, không có kinh nghiệm với tất cả những chuyện này.
Xin cho cậu ấy thêm chút thời gian, tôi tin Bạch Ngốc nhà tôi chắc chắn có thể làm đội trưởng giống như anh.
Tôi tin mình sẽ nhìn thấy ngày ấy.
Ngày thứ hai của nhiệm vụ, tôi tỉnh lại trong nụ hôn dịu dàng, giống như không muốn gọi tôi dậy một cách thô bạo.
Bạch Mặc hôn lên trán tôi, tôi từ từ tỉnh giấc trong hơi thở dễ chịu quen thuộc của Bạch Mặc, trong mắt tôi chỉ có biểu cảm dịu dàng và đôi mắt đen láy của cậu ấy.
“Tớ thấy mình giống như công chúa ngủ trong rừng.” Mặt tôi đỏ ửng.
Nụ cười của Bạch Mặc rất mơ hồ, nhưng mang theo vẻ cưng chiều: “Công chúa ngủ trong rừng và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”
“Chậc, công chúa mà bạch mã hoàng tử từng theo đuổi nhiều lắm, công chúa Bạch Tuyết nè, công chúa ngủ trong rừng nè, nàng tiên cá nè...” “Tớ chỉ có cậu...” Bạch Mặc chống tay bên trên tôi, miệng méo xẹo ra chiều rất ấm ức: “Tớ không dám có công chúa khác, cậu là công chúa duy nhất của...” “Tô Linh! Mẹ nó, nhanh lên cho ông...” Đột nhiên, tiếng gào to bực dọc hơn cả hôm qua vọng vào từ bên ngoài.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Mặc.
Nhìn thấy đôi mắt đen tuyền của cậu ấy thì tôi vô cùng an tâm.
“Tiểu Bạch...” Tôi buồn ngủ gọi Bạch Mặc.
Trên khuôn mặt bình thản của cậu ấy hiện lên nụ cười mỉm dịu dàng, xoa nhẹ má tôi: “Đi về rồi ngủ.” Giọng Bạch Mặc khe khẽ giống như ru tôi vào giấc ngủ.
Cậu ấy lui ra khỏi cửa xe, đứng bên cạnh xe lẳng lặng đợi tôi.
“Ừ.” Tôi ngồi dậy, lúc tôi muốn xoay người thì cánh tay thình lình bị người khác giữ lấy.
Tôi cố sức mở mắt nhìn sang, là Kình Thiên.
Trong đôi mắt anh ta tràn ngập vẻT cảnh cáo: “Không được tiết lộ nội dung nhiệm vụ cho bất kỳ ai, hiểu không?” “Ừ.” Tôi gật đầu.
Kình Thiên híp đôi mắt xanh: “Cô vẫn tỉnh táo chứ?!”
“Nghe thấy rồi...”
“Tôi cũng nghe thấy rồi...” Bạch Mặc đang đứng bên cửa xe đột nhiên cất tiếng thâm trầm, khuôn mặt vốn không có bất kỳ biểu cảm nào lại trở nên lạnh lùng u ám.
Trong đôi mắt đen của cậu ấy lóe lên từng vệt sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Kình Thiên trong xe: “Bây giờ cô ấy cần được nghỉ ngơi.” Giọng nói của Bạch Mặc vô cùng âm trầm, sự ẩn nhẫn hiện lên trong đôi mắt đen láy, giống như còn có vài lời cậu ấy vẫn chưa nói ra, vẫn đang kìm nén trong
lòng.
Bạch Mặc nói xong thì ngồi xổm xuống bên cạnh cửa xe: “Tiểu Linh lên đi.” “Ừ.” Tôi kiệt sức leo lên tấm lưng không dày rộng nhưng rất ấm áp của Bạch Mặc.
Cậu ấy cõng tôi đi về phía ký túc xá.
“Này, Bạch Mặc!” Đột nhiên tiếng hộ của Kình Thiên vang lên sau lưng.
Bạch Mặc dừng bước chân, quay lại nhìn.
Kình Thiên đã đứng tựa vào cửa xe, tay phải tùy tiện tựa lên cánh cửa xe đang mở với dáng vẻ nhàn nhã.
Tấm lưng của Kinh Không đang ngồi ở ghế lái phía trước thì bỗng cứng ngắc, dường như đang căng thẳng bởi điều gì đó.
“Không phải là cậu đang cho rằng tôi lấy việc công báo thù riêng đó chứ, cố ý khiến bạn gái cậu một giống như heo chết thế này?” Kình Thiên nhếch môi cười khẩy, dù khóe môi đang cười nhưng trong đôi mắt lại đầy sát ý và sự khó chịu.
Tức thì tôi cảm nhận được hơi thở trên người Bạch Mặc đã thay đổi, ấm áp và dịu dàng ban nãy đã biến thành lạnh lẽo.
Đó không phải sự thay đổi của nhiệt độ mà là toàn bộ bầu không khí và cảm giác.
Sát khí bỗng chốc kéo đến theo cơn rét lạnh làm da gà trên cánh tay tôi cũng nổi lên.
“Cô ấy không phải thành viên chính thức của Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng.
Cô ấy cũng chưa được trải qua huấn luyện đặc thù!” Bạch Mặc nóng nảy quát: “Anh không được để cô ấy đi làm nhiệm vụ nguy hiểm.
Anh là đội trưởng của đội Thanh Long, chiến đội mạnh nhất trong Lực lượng đặc nhiệm Tinh năng, lại lạm dụng chức vụ và quyền hạn! Ngày mai tôi sẽ xin tham gia nhiệm vụ cùng cô ấy, tôi tuyệt đối không cho anh lại động vào cô ấy, dù chỉ là một sợi tóc!”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Bạch Mặc nói câu dài như thể với người khác, hơn nữa là vì tôi...
Tức thì, sát khí bắn ra trong đôi mắt xanh của Kình Thiên.
Anh ta từ từ khép mắt, che giấu vẻ lạnh lẽo trong đó, mà nụ cười khẩy nhạt nhẽo nơi khóe môi cũng hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt dàn lạnh bằng của anh ta.
Bầu trời chợt âm u.
Nhan Lăng và những bạn nữ khác đang đi học về cách đó không xa, khi nhìn thấy cảnh này cũng dừng bước, giống như ở đây có sát khí quá nồng nặc làm họ không dám đến gần.
Gió biển hất cao đuôi tóc của Kình Thiên, thổi qua giữa chúng tôi, mang theo âm thanh sóng biển mãnh liệt đánh vào bờ cát.
“Hừ.” Khóe môi Kình Thiên nhếch lên nụ cười lạnh lùng tàn khốc như sát thủ, “Bạch Mặc, cô ta là bạn gái cậu, không phải của tôi.
Trong nhiệm vụ không có ai được đối xử đặc biệt! Tôi còn cho rằng cậu có tố chất của người đội trưởng, xem ra tôi sai rồi.” Kình Thiên quay đi định bước vào xe bay nhưng lại bỗng dừng động tác, rồi chuyển sang nhìn Bạch Mặc: “Với lại, trong đội của ông đây, ông đây có quyền.
Dù cậu tìm hiệu trưởng đăng ký cũng đừng hòng bước vào đội ông đây.
Đội Thanh Long chúng tôi là nơi để chiến đấu, không phải nơi dành cho cậu và cô bạn gái đó của cậu...!” Kình Thiên chỉ tay vào mặt tôi: “Làm ba cái trò yêu đương! Hừ!” Kình Thiên nói xong thì bước thẳng vào xe, sập cửa.
“Ầm!” Xe bay tức thì biến mất trong không khí, nhưng có thể cảm nhận được dòng khí mạnh mẽ lúc nó rời đi giống như tính cách nóng nảy của Kình Thiên vậy.
“Tiểu Bạch...
Kình Thiên không làm khó tớ..” Tôi vòng tay ôm cổ Bạch Mặc.
Cậu ấy khẽ nghiêng mặt, còn tôi dựa vào lưng cậu, “Cậu hiểu lầm Kình Thiên rồi...” Bạch Mặc không nói gì, chỉ lặng lẽ quay người cõng tôi về phòng.
Thuở nhỏ, vóc dáng Bạch Mặc rất gầy yếu, là tôi luôn cõng cậu ấy.
Tôi thích công cậu ấy vì khi đó đối với tôi, cậu ấy như một con búp bê sống vậy.
Lúc nhỏ, dáng vẻ cậu ấy rất xinh đẹp, rất giống búp bê, tôi rất thích.
Nhưng bất tri bất giác cậu ấy đã cao hơn, cao tới mức tôi không cũng được nữa.
Từ đó cậu ấy bắt đầu cõng tôi.
Tôi rất thích cảm giác được cậu ấy cũng rất thoải mái, không cần phải tự đi.
Bạch Mặc cõng tôi về phòng, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường.
Tôi ngồi ở mép giường, còn cậu ấy thì ngồi xổm trước đầu gối tối, nhìn tôi đầy lo lắng: “Muốn ăn cơm không?” Tôi lắc đầu: “Chỉ muốn ngủ.” Bạch Mặc không nói gì mà chỉ nhìn tôi, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng, đau lòng, một lúc sau mới đứng lên lấy nước cho tôi.
Tôi cầm lấy khăn mặt trong tay cậu ấy, còn cậu ấy thì ngồi xổm xuống cởi giày rồi cởi tất giúp tôi, sau đó đặt hai chân tôi vào chậu nước ấm mà cậu ấy vừa lây.
Nước ẩm tức thì bắt lấy đầu óc tôi.
Tôi ngả người ra sau, nằm xuống giường.
Mí mắt không mở nổi trong làn nước ấm thoải mái này: “Do tớ không có kinh nghiệm...
Không liên quan gì đến Kình Thiên cả...” “Cậu nói giúp anh ta?” Bạch Mặc nhẹ nhàng xoa chân tôi, massage thoải mái làm người ta không có cách nào chống cự: “Ngày mai tớ sẽ cẩn thận...
Không làm mình một thể này nữa...” “Ừ, cậu ngủ đi, tớ trông cậu.” “Không được cởi quần áo của tớ đó...” “Ha...” Tiếng cười khẽ là âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy trước khi chìm vào giấc ngủ sâu Hóa ra Kình Thiên cho rằng Bạch Mặc có tố chất làm đội trưởng.
Điều này làm tôi thấy rất tự hào và kiêu ngạo.
Kình Thiên, anh không nhìn nhầm đâu.
Chỉ là Bạch Ngốc nhà tôi cũng giống tôi, đều là lính mới, là gà mờ, dốt đặc cán mai về nhiệm vụ của Lực lượng đặc nhiệm, không có kinh nghiệm với tất cả những chuyện này.
Xin cho cậu ấy thêm chút thời gian, tôi tin Bạch Ngốc nhà tôi chắc chắn có thể làm đội trưởng giống như anh.
Tôi tin mình sẽ nhìn thấy ngày ấy.
Ngày thứ hai của nhiệm vụ, tôi tỉnh lại trong nụ hôn dịu dàng, giống như không muốn gọi tôi dậy một cách thô bạo.
Bạch Mặc hôn lên trán tôi, tôi từ từ tỉnh giấc trong hơi thở dễ chịu quen thuộc của Bạch Mặc, trong mắt tôi chỉ có biểu cảm dịu dàng và đôi mắt đen láy của cậu ấy.
“Tớ thấy mình giống như công chúa ngủ trong rừng.” Mặt tôi đỏ ửng.
Nụ cười của Bạch Mặc rất mơ hồ, nhưng mang theo vẻ cưng chiều: “Công chúa ngủ trong rừng và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”
“Chậc, công chúa mà bạch mã hoàng tử từng theo đuổi nhiều lắm, công chúa Bạch Tuyết nè, công chúa ngủ trong rừng nè, nàng tiên cá nè...” “Tớ chỉ có cậu...” Bạch Mặc chống tay bên trên tôi, miệng méo xẹo ra chiều rất ấm ức: “Tớ không dám có công chúa khác, cậu là công chúa duy nhất của...” “Tô Linh! Mẹ nó, nhanh lên cho ông...” Đột nhiên, tiếng gào to bực dọc hơn cả hôm qua vọng vào từ bên ngoài.
Bình luận facebook