---
5.
Năm tôi 17 tuổi, ba nuôi bị bệnh qua đời, căn nhà này chỉ còn tôi và anh.
Mọi người đều chỉ trích tôi là sao chổi, khắc ch.ết ba nuôi.
Khuyên Tạ Hoài Tự không cần để ý đến tôi.
Cho dù nhà bọn họ có nợ ba mẹ tôi, nuôi dưỡng hai năm cũng coi như trả hết nợ rồi.
Nói rằng tôi cũng sắp trưởng thành rồi, đã đến lúc tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống tương lai của chính mình.
Họ không có nghĩa vụ phải vô cớ nuôi thêm hai đứa trẻ, huống hồ là đứa trẻ không có chút quan hệ huyết thống nào với họ.
Họ yêu cầu Tạ Hoài Tự từ bỏ tôi để họ có thể tiếp tục hỗ trợ chi phí học tập và sinh hoạt cho anh ấy.
Nhưng anh lại nắm chặt lấy tay tôi, một lần nữa nói: “Tri Kiều vĩnh viễn là người nhà Tạ gia, cháu sẽ không bỏ rơi cô ấy, cả đời này đều sẽ không.”
Năm đó, Tạ Hoài Tự mười chín tuổi, anh kiên quyết từ bỏ ngôi trường đại học mà mình đang theo học, thôi học đi làm.
Để tôi có thể yên tâm học trung học.
Tôi không chỉ một lần đề nghị anh quay trở về đi học, tôi có thể thôi học.
Anh trước nay luôn đối xử ôn hòa với tôi, lần đầu lạnh mặt nói:
“Nếu em không hoàn thành tốt việc học của mình thì đừng bao giờ gọi anh là anh nữa.”
Rõ ràng thành tích của anh ưu tú hơn tôi, lại vì tôi mà phải đi làm ở công trường, chuyển gạch, dọn bùn.
Hai bàn tay sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, lại vì tôi mà trở nên sạm đen, khô nứt.
“Nhưng mà anh không nên như vậy, không cần phải làm những việc này vì em.”
Anh nhìn tôi rơi lệ, đau lòng dịu giọng, đưa tay lau nước mắt cho tôi.
"Em là em gái của anh, anh là đàn ông, phải gánh vác trách nhiệm, anh sẽ chăm sóc em cả đời, em cứ yên tâm học hành, thi đỗ vào trường đại học tốt mới là điều anh mong muốn nhất, những cái khác em không cần quan tâm, ngoan, Tiểu Tri.”
Nhưng Tạ Hoài Tự lại nuốt lời, không ở bên tôi cả đời.
Cuộc đời của anh vĩnh viễn dừng lại ở năm anh 27 tuổi.
Tên lừa đảo.
"Lau nước mắt đi."
Bác sĩ tâm lý đưa khăn giấy cho tôi.
Tôi nhận lấy khăn giấy lau đi: "Để cho bác chê cười rồi."
Nhưng tôi cũng không cho rằng đây là một căn bệnh cần phải điều trị.
Tôi hy vọng anh vẫn xuất hiện trong giấc mơ của tôi, cho dù có thể sẽ phải trải qua cái ch.ết của anh nhiều lần nữa.
Ít nhất còn có thể nhìn thấy anh.
“Dạo này quan hệ với người đàn ông giống cậu ấy thế nào rồi?
"Chia tay rồi."
“Như vậy cũng tốt, thật ra bác vẫn không khuyến khích cháu dùng phương pháp này, chỉ làm cho cháu càng ngày càng lún sâu, sống trong ảo cảnh giả dối mà thôi.”
"Sau này sẽ không như thế nữa."
Tại thời điểm Giang Kinh Niên muốn ép tôi uống ly rượu kia, tôi đã không có ý định quay đầu.
Bởi tôi từng xuất huyết dạ dày vì uống rượu, sau đó, Tạ Hoài Tự đã dặn tôi không được uống quá nhiều sẽ làm tổn thương cơ thể.
Những chuyện nhỏ nhặt anh muốn tôi làm không nhiều lắm, sao tôi có thể thất hứa cơ chứ.
“Có muốn nhìn lại quá khứ không, trực tiếp đối mặt với tổn thương trong quá khứ, có lẽ sẽ có tác dụng đối với việc điều trị của cháu, dĩ nhiên nếu cháu vẫn không cách nào đối mặt được, chúng ta có thể từ từ điều trị.”
"Cháu vẫn muốn nhìn lại một chút."
Sau khi anh ch.ết, tôi chạy trốn khỏi Vân Thành, chưa từng trở lại.
Nơi đó có ký ức mười năm của tôi và anh.
Tôi không dám bước vào một lần nữa, sợ bị cảnh vật làm cho thương tâm.
Thậm chí còn không đi thăm viếng anh.
Như vậy tôi có thể tự lừa dối chính mình rằng anh vẫn còn sống.
6.
Tôi không ngờ tới ngày trở về Vân Thành, lại đụng phải Thẩm Tuế Hòa ở quán bar.
Ở quầy bar, cô ta mặc một chiếc váy màu xanh lam, trước mặt là một đống ly rượu được bày thành núi.
Đang cùng mọi người cụng ly, uống rượu như nước lã.
Ồ, đây chính là cô ấy không biết uống mà Giang Kinh Niên nói sao.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, vẻ mặt cô ta trở nên dữ tợn.
Cô ta vẫn còn ghim chuyện ngày đó tôi làm cô ta xấu hổ trước mặt Giang Kinh Niên.
Vẻ mặt mất không chế trong giây lát, sau đó cô ta nhanh chóng kiềm chế bản thân, cầm ly rượu đi về phía tôi.
Tôi nhìn chằm chằm tay cô ta, lo lắng cô ta sẽ lặp lại những chiêu trò như ngày hôm đó.
“Đây chẳng phải là chú chó la liếm A Niên sao, nói chia tay rồi mà, sao lại đuổi theo người ta tới tận Vân Thành vậy.”
Ngay sau đó, cô ta buông tay, làm rơi ly rượu xuống đất, chiếc ly vỡ tan thành từng mảnh.
Nhìn tôi giống như xem một tên hề, giọng điệu bố thí vênh váo tự đắc nói:
“Tô Tri Kiều, chỉ cần hôm nay cô quỳ gối xuống mảnh vỡ này, cung kính xin lỗi tôi. Nói hôm đó không nên ngứa tay đổ rượu lên đầu tôi, cô sai rồi. Tôi sẽ thay cô nói vài câu tốt trước mặt A Niên, thế nào?”
“Chuyện này so với những chuyện điên rồ mà trước kia cô làm vì anh ấy, chỉ là chuyện nhỏ thôi phải không.”
Xem ra những người xung quanh Giang Kinh Niên vì muốn làm cô ta vui vẻ.
Không thiếu đem những chuyện tôi làm ra làm trò cười ở trước mặt cô ta.
Người đến hít drama càng ngày càng nhiều, vây xung quanh chúng tôi.
Tôi dửng dưng trả lời cô ta.
"Nếu bị bệnh, tôi có thể giới thiệu bác sĩ khám cho cô, có khi còn được giảm giá.”
Tôi không muốn dây dưa nhiều, nhấc chân định rời đi.
Bình luận facebook