• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CHIM VỀ RỪNG (2 Viewers)

  • Chương 2

---

3.

Giang Kinh Niên nghe thấy câu trả lời quả quyết của tôi.

Vẻ mặt trước sau luôn vân đạm phong khinh của hắn có chút tan vỡ.

Toàn bộ những người khác đều ngẩn ra.

Suy cho cùng ai ai cũng cho rằng tôi rất yêu hắn, yêu đến cam tâm luân hãm làm một cái thế thân.

Sao có thể đồng ý chia tay dễ dàng như vậy.

Tôi cùng đã từng vì theo đuổi Giang Kinh Niên mà làm không ít chuyện hoang đường.

Hắn nhất định cũng cho rằng tôi rất yêu hắn, yêu đến ngay cả mạng sống cũng có thể không cần.

Dù sao thì kể từ khi gặp hắn, tôi đã làm rất nhiều chuyện điên cuồng.

Lần đầu tôi gặp Giang Kinh Niên là trên một bãi biển.

Từ giây phút thấy mặt hắn, tôi giống như bị ma ám vậy, cứ lẽo đẽo đi theo hắn.

Bạn bè xung quanh hắn lúc đó bắt đầu cười nhạo, hắn hỏi tôi đi theo hắn làm gì?

Tôi nhìn mặt hắn thật lâu, hỏi hắn tên gì.

Khi hắn nói Giang Kinh Niên, tôi vô cùng thất vọng, nhưng vẫn không khống chế được lựa chọn đến gần hắn.

Ngày hôm đó, tôi vì muốn có được tài khoản Wechat của hắn.

Không sợ chết lần đầu tiên học lướt sóng đã tham gia thi đấu, suýt chút nữa bị sóng cuốn đi.

Hắn thích cưỡi ngựa, tôi lập tức đi học cưỡi ngựa.

Ngã ngựa, trật khớp, vẫn không chịu bỏ cuộc cho đến khi học xong.

Chơi tất cả trò chơi mạo hiểm mà hắn thích, nhảy bungee, biểu diễn xe đua, máy nhảy cao…

Tôi sợ độ cao, mỗi lần sau khi kết thúc mặt tôi đều trắng bệch ra, nôn thốc nôn tháo.

Vào thời điểm đó, trong vòng bạn bè của bọn họ đều truyền tai nhau tôi yêu Giang Kinh Niên một cách điên cuồng.

Vì theo đuổi hắn có thể ngay cả mạng sống cũng không cần.

Bọn họ đem tôi ra làm đề tài bàn tán, một kẻ điên cuồng la liếm, thậm chí dùng gậy đánh đuổi cũng không đi.

Cho dù sau đó tôi và hắn ở bên nhau, bọn họ vẫn sẽ không kiêng dè gì nhắc đến Thẩm Tuế Hòa trước mặt tôi.

Tôi vẫn cư xử như thường lệ, bọn họ lại nói tôi yêu hắn nhiều đến mức ngay cả khi biết chỉ là thế thân, cũng không hề lay chuyển, vẫn mặt dày mày dạn ở bên cạnh hắn.

Căn bản bởi vì tôi không quan tâm, thứ tôi quan tâm chẳng qua là gương mặt này mà thôi.

Những chuyện điên rồ kia cùng lắm chỉ là cái cớ giúp tôi có chỗ để chuộc lỗi.

Nếu như không may bỏ mạng, đó có lẽ là tiếng gọi của trái tim.

Tôi chưa bao giờ yêu hắn, tôi cũng chỉ coi hắn là thế thân mà thôi.

Chẳng qua là hắn thì trắng trợn, còn tôi thì thầm lặng.

Người đàn ông mà tôi yêu đã ch.ết vào năm mà tôi yêu anh ấy nhất, chúng tôi lẽ ra đã kết hôn.

Tôi đồng ý với anh rằng tôi sẽ sống thật tốt, là anh dùng cơ hội sống của mình để đổi lấy mạng của tôi, cho nên tôi không thể đi tìm cái ch.ết được.

Ta không quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, một mình rời khỏi quán bar.

Rất nhanh, bọn họ bàn tán sau lưng tôi, đoán xem bao lâu tôi sẽ quay đầu cầu xin Giang Kinh Niên để cho tôi quay về bên hắn.

Có người nói ngày mai, có người nói ba ngày, có người lại nói nhiều nhất là bảy ngày.

Bọn họ cười nhạo nói, với mức độ yêu Giang Kinh Niên của tôi, có khi đêm nay sẽ đứng đợi ở cửa nhà hắn như một con chó không nhà để về.

Van xin hắn cho tôi quay lại với hắn.

Đáng tiếc, những điều bọn họ tưởng tượng sẽ không có cơ hội trở thành sự thật.

Tôi biết tầm quan trọng của bạch nguyệt quang, sẽ không làm loại chuyện cố gắng vô ích này.

4.

Đêm đó tôi thu dọn đồ đạc rời khỏi Giang gia.

Ngày tiếp theo, tôi đi bệnh viện tái khám.

Bác sĩ tâm lý hỏi tôi: "Vẫn mơ thấy giấc mơ đó sao?"

"Phải."

Ba năm sau khi anh ấy ch.ết, mỗi đêm tôi đều mơ thấy quá khứ của chúng tôi.

Mơ thấy anh Tạ Hoài Tự của tôi.

Tạ Hoài Tự là con của gia đình ba nuôi tôi, còn tôi được họ nhận nuôi từ cô nhi viện.

Ba nuôi là bạn của ba mẹ tôi, ba mẹ tôi có ân cứu mạng với ba nuôi.

Tôi bị lạc đường, ba mẹ ruột tìm kiếm tôi nhiều năm, cuối cùng không tìm được rồi lần lượt qua đời.

Tìm được tôi là tâm nguyện cuối cùng của họ, giao phó lại cho ba nuôi.

Sau khi ba nuôi tìm thấy tôi, để cho tôi theo họ ba ruột, họ Tô, gọi là Tô Tri Kiều.

Lần đầu gặp Tạ Hoài Tự, tôi 15 tuổi, vừa nhạy cảm vừa tự ti.

Anh ngồi trước ô của sổ thủy tinh trong suốt đọc sách.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên chiếc áo ngắn tay màu trắng của anh, gầy gò văn nhã.

Gương mặt xinh đẹp của anh nâng lên, mỉm cười với tôi.

Anh nói đây là em gái mới tới nhà chúng ta sao, thật là xinh đẹp, giống như một con búp bê tinh xảo vậy,

Anh ấy năm bảy tuổi mới thực sự đúng với từ xinh đẹp trong miệng của anh.

Nói là đến mức khiến cho trời đất phải kinh ngạc cũng không quá đáng.

Tạ Hoài Tự là tia sáng chiếu vào cuộc đời tăm tối của tôi.

Có anh tôi dần trở nên không còn nhạy cảm, tự ti như trước nữa.

Nhìn anh ôn nhu lịch thiệp, nói hơi to một chút cũng sợ dọa đến tôi.

Vậy mà năm tôi mười sáu tuổi, khi có người mắng tôi là tiểu hỗn đản, ngay cả cha mẹ mình cũng không biết ai, lại là người đầu tiên xông lên đánh người kia v ỡ đầu chảy m á u, hung dữ giẫm hắn dưới chân.

Anh kiêu ngạo nói với những người đó: “Tô Tri Kiều là người của Tạ gia chúng tôi, vĩnh viễn là, nếu còn dám ăn nói bậy bạ, gặp một lần đánh một lần.”

Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh tức giận, hóa ra cũng đáng sợ như vậy.

Tôi nhìn khóe miệng anh bầm tím do đánh nhau vì tôi, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Anh hốt hoảng lau đi giọt lệ trên khóe mắt tôi: “Có phải anh dọa đến em rồi không?”

Tôi sờ khóe miệng của anh, hỏi: “Có đau không?”

Anh dửng dưng: "Vết thương nhỏ như vậy sao có thể đau chứ."

Tôi bắt anh đồng ý không được tùy tiện đánh nhau, không để bị thương.

Anh cười xoa đầu tôi: “Chà, Tiểu Tri đã trưởng thành, biết đau lòng anh trai rồi.”

Tôi đứng dưới cái nóng oi bức của mùa hè, nghe thấy trái tim mình không ngừng điên cuồng đập loạn xạ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom