17.
Tôi bị nước tạt tỉnh.
Mở mắt, nhìn thấy Thẩm Tuế Hòa với vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung hãn.
Cô ta bóp cằm tôi: “Món hàng nhái.”
“Cô trói tôi ở đây làm gì?”
“Dựa vào cái gì anh ấy chỉ vì ả tiện nhân như cô mà từ chối tôi, nói anh ấy không còn thích tôi nữa.”
Cô ta càng nói tay càng bóp chặt, dùng lực mạnh đến mức cằm tôi truyền đến cảm giác đau nhói.
“Tôi mới rời đi có ba năm, lại bị cô thừa nước đục thả câu, có phải hiện tại cô rất đắc ý không.”
“Chuyện của hai người, không liên quan gì đến tôi.”
“Cô chơi trò lạt mềm buộc chặt tốt đấy, nếu như tôi phá hủy gương mặt này, xem thử cô còn dùng cái gì để quyến rũ A Niên.”
Cô ta vừa nói vừa đập vỡ ly rượu, áp miệng ly vào mặt tôi.
Tôi cảm nhận được sự đau đớn khi bị vật sắc nhọn đâm rách gò má, mùi máu tanh nồng lan ra, giọt máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.
“Thứ tôi không có được, cũng không cho phép người khác có được, huống hồ anh ấy lại vì loại phụ nữ không lên sân khấu như cô mà thay lòng.”
Dáng vẻ bình tĩnh của tôi càng kích thích sự điên cuồng của cô ta.
“Hy vọng rằng lát nữa vẫn có thể thấy được dáng vẻ bình tĩnh như vậy của cô.”
Bộ dạng mất trí này của cô ta, khiến tôi rùng mình.
“Nếu cô thích quyến rũ đàn ông như vậy, tôi chuẩn bị cho cô vài tên, sau đó quay lại hình ảnh đặc sắc này, đến lúc đó xem A Niên còn tiếp tục thích cô không.”
Cô ta mở cửa phòng ra, để mấy tên đàn ông đi vào, đều là một đám dáng vẻ lưu manh thô kệch, nhìn chằm chằm tôi đang nằm trên giường.
Ánh mắt chúng lộ ra vẻ thèm thuồng, nhìn đến vết thương trên mặt tôi lại tỏ vẻ ghét bỏ.
“Sao mặt lại bị thương thế này.”
“Thuê các người đến không phải để cho các người kén chọn, các người muốn làm gì cô ta thì làm, đừng để ch.ết là được, quay video rõ một chút.”
Cô ta nhìn về phía tôi ác độc cười, ném cái ly xuống đất: “Tận hưởng đi.”
Đám đàn ông kia xé áo ngoài của tôi, nhìn thấy những vết thương trên cánh tay tôi.
“Con đ i ế m này ngày thường cũng thật biết cách chơi, trên người toàn là vết thương.”
Những tràng cười ghê tởm văng vẳng bên tai tôi.
Chúng để một tên đàn ông mặt sẹo bắt đầu trước.
Trong tay tôi cầm mảnh vỡ ly rượu Thẩm Tuế Hòa vừa đập vỡ.
Tại thời điểm tên đàn ông đó đến gần, tôi hướng về phía cổ họng của hắn rạch, hắn phản ứng rất nhanh tránh được.
Mảnh vỡ chỉ làm xước cổ họng của hắn một chút, hắn che cổ nhìn tôi, lớn tiếng chửi mắng.
Hắn thô bạo kéo tóc tôi: “Hung dữ thật đấy, vốn định hạ thủ lưu tình, nhưng xem ra không cần nữa rồi.”
Tôi đập mạnh đầu về phía hắn, đẩy hắn ra, vùng dậy bỏ chạy.
Một cái chân đạp vào người tôi.
Tôi ngã ngửa về phía sau, lưng đập mạnh xuống đất, trên cổ chợt lạnh, giống như có một dòng máu tươi không ngừng bị rút cạn khỏi cơ thể, tay chân tôi lạnh như băng.
“Nhiều máu quá, ly rượu cắm thẳng vào cổ cô ta rồi.”
“Liệu cô ta có ch.ết không, chuyện này không liên quan đến tao.”
"Gọi xe cứu thương đi."
"Mày quên chúng ta đang làm chuyện gì à…”
Tiếng cãi vã của bọn họ càng ngày càng xa, ý thức của tôi cũng ngày càng mơ hồ.
Rất nhanh, tôi nghe được một giọng nói đang gọi tên tôi: Tiểu Tri.
Tôi rốt cuộc nhìn rõ phía trước.
Tạ Hoài Tự mặc quần áo chú rể màu đen, trong tay cầm bó hoa cỏ hạc, đưa tay về phía tôi.
Anh đứng ở hướng ngược ánh sáng, cười ôn nhu như thường lệ, anh nói với tôi:
“Tiểu Tri, anh đến cưới em.”
Bình luận facebook