---
11.
Tiếng gõ cửa kịch liệt cắt ngang hồi ức của tôi.
Tôi mở cửa, nhìn thấy Giang Kinh Niên cả người toàn mùi rượu.
Sao hắn lại tìm đến đây, lúc này không ở bệnh viện chăm sóc Thẩm Tuế Hòa đang bị thương ở chân, còn đến chỗ tôi làm cái gì.
Tôi lãnh đạm hỏi: "Giang tổng, đêm hôm khuya khoắt anh còn đến đây làm gì?”
Ánh mắt hắn nhìn vào trong nhà tôi, thấy không có bóng người, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Hai tay hắn chống lên cửa, đem tôi vòng lại ở cửa, cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên.
“Tìm một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, bộ dạng có chút giống anh làm gì, cố ý chọc giận anh à.”
“Có chuyện gì thì nói đi, không có thì trở về chăm sóc cho thanh mai của anh đi.”
Đáy mắt hắn vì những lời tôi nói, hiện lên sự vui vẻ.
“Sao em có thể không yêu anh chứ, cái gì mà bộ dáng anh giống với cậu ta, rõ ràng là cậu ta giống với anh, anh đã điều tra rồi, tên nhóc kia mới học đại học năm nhất, ba năm trước mới 15 tuổi, sao em có thể cùng hắn ở bên nhau.”
Hắn nói về Tạ Ý Trì.
Hắn cho rằng tối nay tôi hao hết tâm tư tìm Tạ Ý Trì đến diễn một vở kịch trước mặt hắn.
Chỉ vì làm hắn ghen.
“Tôi quả thực chưa từng cùng cậu ấy yêu đương.”
“Nhưng tôi đúng là có một mối tình đầu có ngoại hình giống với anh, anh thực sự chỉ là thế thân của anh ấy thôi.”
“Em nói dối, đừng giận dỗi với anh nữa.”
Tôi đẩy hắn ra: “Cùng tôi đi xem một chút là biết thôi.”
Tôi đưa Giang Kinh Niên đến phòng ngủ chính của tôi và anh ấy, trong phòng vẫn còn chiếc chăn bông màu đỏ.
Trên đầu giường treo ảnh kết hôn của chúng tôi,
Tôi cười rất vui vẻ, Tạ Hoài Tự cưng chiều nhìn tôi.
Có tấm chúng tôi dắt tay nhau dưới ánh chiều tà.
Có tấm anh cõng tôi trên lưng, tôi nhéo lỗ tai anh, trên ảnh viết dòng chữ “Chúng tôi đã kết hôn”.
Có tấm anh quỳ gối cầu hôn tôi, mắt tôi rưng rưng nhận lấy bó hoa…
Những tấm ảnh ngọt ngào này tôi không dám nhìn lần thứ hai, chỉ cần bước phòng ngủ chính vào là lập tức bị mắc kẹt tại đây.
Giang Kinh Niên nhìn những tấm ảnh đó, sắc mặt bỗng chốc trở nên ảm đạm, siết chặt nắm đấm.
Người trong ảnh giống với hắn, nhưng khí chất lại không hề giống hắn, nhìn qua là có thể phân biệt được.
Hắn không còn sự tự tin vừa rồi nữa, giọng nói mang theo run rẩy hỏi tôi.
“Cho nên tất cả những chuyện trước kia em làm vì anh cũng là bởi vì anh ta.”
"Đúng vậy." Hắn nắm lấy bả vai tôi, dùng lực rất mạnh: "Khi em nhìn anh, cũng là đang nhìn anh ta."
“Cho nên em không quan tâm bọn họ cười nhạo, bởi vì cho tới bây giờ em chưa từng để anh ở trong lòng, em chưa bao giờ ghen, căn bản không phải vì em nghe lời, chẳng qua là em… không hề yêu anh.”
"Đúng vậy."
Mỗi lần tôi đáp lại, vẻ mặt luôn vân đạm phong khinh của Giang Kinh Niên lại mất kiểm soát một phần.
Hắn nghiến răng nghiếng lợi nói:
"Nếu hai người sắp kết hôn rồi, sao còn tìm anh làm thế thân."
"Anh ấy ch.ết rồi, ch.ết vào đêm trước ngày chúng tôi kết hôn."
Giang Kinh Niên thở hổn hển, hiển nhiên là rất tức giận.
Một lát sau, hắn nở nụ cười, mất kiểm soát mà hôn lên môi tôi.
“Cho nên lúc trước anh đụng phải em, em mới viện cớ, để anh trở thành thế thân của một người ch.ết, em muốn anh vĩnh viễn là kẻ bại trận, hôm nay anh sẽ ở trong phòng tân hôn của em, muốn em.”
Sức lực của hắn quá lớn, tôi không thể tránh thoát, hắn thô bạo xé toạc áo của tôi.
Hai cánh tay chằng chịt vết thương của tôi hiện ra trước mắt hắn, hắn giật mình.
Tôi tát vào mặt hắn một cái, đạp hắn xuống giường, quấn chặt chăn lại, cả người run rẩy.
"Cút, Đ.M anh cút ra khỏi đây."
Giang Kinh Niên bỏ chạy mất dạng.
Tôi khoanh tay, liên tục nhìn ảnh Tạ Hoài Tự nói xin lỗi. Là chính tôi tự làm cánh tay của mình bị thương, năm đầu tiên mất đi anh, tôi quá đau đớn.
Nhưng tôi đã hứa với anh rằng sẽ không uống rượu, nên tôi chỉ có thể dùng cách này để giải tỏa.
Mỗi khi nghĩ đến anh, tôi chỉ có thể dùng con dao tiện r.ạch lên cánh tay, cảm giác đau nhói khiến tôi biết rằng mình đang còn sống.
Rất nhanh sau đó tôi ý thức được không ổn, tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, đúng giờ uống thuốc, tái khám.
Đến tận bây giờ tôi vẫn không dám mặc áo ngắn tay, cho dù là mùa hè, tôi cũng đều mặc quần áo dài mỏng.
12.
Sau khi khóc mệt, tôi mơ mơ màng màng ngủ,
Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi, tôi đã tỏ tình với Tạ Hoài Tự.
Từ một người không hút thuốc lá, anh lại mua một bao thuốc lá, bị sặc mấy lần, vẫn rút ra một điếu tiếp tục hút, trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng, anh nói với tôi: "Tri Kiều, em còn nhỏ, mấy năm nay ngày nào cũng nhìn thấy anh, đây là thói quen, không phải tình yêu.”
Ta có thể phân biệt được đâu là thói quen, đâu là tình yêu.
Sao tôi có thể không yêu anh.
Tôi không thể chịu đựng được khi bất kỳ cô gái nào có ý với anh tiếp cận anh, tôi ghen.
Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy anh mệt mỏi ngủ trên sofa, tôi lén hôn lên gò má anh.
Tôi muốn anh quanh minh chính đại nói với tất cả mọi người anh chỉ thuộc về mình tôi.
Tôi vội vàng muốn thể hiện tình cảm của mình với anh, tiến lên hôn anh, anh nghiêng mặt tránh đi.
Tôi thật sự yêu anh.
Anh lùi lại, nói với tôi:
“Anh chuyển đến chỗ làm ở, trước tiên không trở lại, trong khoảng thời gian này, em bình tĩnh lại một chút.”
Tôi biết, là anh không yêu tôi.
Cho nên những việc này đều chỉ là cái cớ.
10 năm sống tại cô nhi viện, khiến cho tôi nhận hết sự ấm lạnh của tình người.
Những người đã từng là bạn thân, lại lần lượt được từng gia đình chọn trúng rời đi.
Liên tục chia xa, khiến tôi sợ hãi cảm giác bị bỏ rơi.
Anh là người duy nhất luôn luôn nắm chặt tay tôi.
Tôi vội vàng lao lên ôm lấy anh.
"Anh, em sẽ không nói yêu anh nữa, anh đừng đi, đừng bỏ rơi em.”
Nước mắt của tôi làm ướt chiếc áo sơ mi trắng của anh, anh bất đắc dĩ thở dài.
“Anh không đi, thật là không biết phải làm thế nào với em, dẫn em đi mua bánh ngọt, hai mươi tuổi, là phụ nữ rồi, còn giống như một đứa nhóc mít ướt.”
“Là anh nuôi em thành yếu đuối như vậy, cho nên anh phải ở bên em cả đời.”
Một khi cửa sổ giấy bị chọc phá.
Tóm lại sẽ không giống như trước nữa, Tạ Hoài Tự thay đổi.
Sau lần đó anh sẽ mặc quần áo ngủ hẳn hỏi rồi mới đi ra khỏi phòng,
Đúng là hẹp hòi, nhìn một chút cũng chẳng hao mất mấy lạng thịt.
Thái độ của anh đối với tôi cũng không thân mật bằng trước đây.
Suốt ngày gọi tôi là Tri Kiều Tri Kiều, trước đây anh vẫn thường gọi tôi là Tiểu Tri.
Tôi bắt đầu hối hận vì đã tỏ tình, có phải chuyện đó đã đẩy anh ra xa tôi hơn không.
Bình luận facebook