• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CHIM VỀ RỪNG (4 Viewers)

  • Chương 5

---

9.

Sau khi bọn họ rời đi, đám đông xem náo nhiệt cũng giải tán.

Tôi lùi ra khỏi vòng tay của Tạ Ý Trì:

“Vừa rồi cảm ơn nhé, em đúng là càng ngày càng thông minh, đưa chìa khóa cho chị đi.”

"Chị dâu, em trực tiếp đưa chị trở về, ở đây không dễ bắt xe lắm.”

Tôi theo sau cậu ấy đi ra ngoài.

Tạ Ý Trì là em họ của Tạ Hoài Tự, gương mặt của cậu ấy và Tạ Hoài Tự hiển nhiên có vài phần giống nhau.

Cậu ấy nói như vậy chỉ để làm Giang Kinh Niên nhục nhã mà thôi.

Năm đó khi tôi rời khỏi Vân Thành, giao lại chìa khóa căn nhà mà chúng tôi chuẩn bị cho việc kết hôn cho cậu ấy giữ.

Trên xe yên tĩnh một lúc lâu.

Cậu ấy hỏi tôi: "Vẫn chưa buông xuống sao?"

Tôi lôi hạt trân châu trong túi xách ra đếm đi đếm lại, chắc chắn không thiếu mới cất vào lại.

“Nhanh thôi, em nhìn xem không phải hiện tại chị đã dám trở lại rồi sao, có lẽ rất nhanh sẽ buông xuống được thôi.”

“Điều anh trai muốn thấy nhất có lẽ là chị có thể tiến về phía trước, bộ dáng tên đàn ông với rồi rất giống anh trai.”

“Chị cũng rất hoảng hốt, tưởng là anh ấy, nhưng không bằng anh ấy, lạnh lùng, khẩu vị cũng kém, ánh mắt cũng không tốt, lời nói của cô nàng trà xanh kia mà cũng tin được, quả thực không nên tìm người như vậy.”

Sợ nhất là trên thế gian này không ai có thể so được với Tạ Hoài Tự.

Anh dịu dàng như ngọc, lại vô cùng mạnh mẽ, luôn khiến tôi có cảm giác an toàn, chỉ hận không thể cho tôi những điều tốt đẹp nhất.

Giang Kinh Niên lạnh lẽo, bạc tình.

Ngoại trừ mặt, thật ra hai người họ không giống nhau chút nào, nhưng tôi lại vẫn lấy hắn làm rơm cứu mạng ba năm.

Thật sự không nên.

“Em nói xem liệu anh ấy có tức giận không.”

“Anh trai ấy mà, giận ai, cũng sẽ không nỡ giận chị.”

Đúng vậy, Hoài Tự của tôi, đối xử với tôi tốt hơn bất cứ ai, cho tới bây giờ cũng chưa từng nỡ giận tôi.

Có lẽ bầu không khí trong xe quá ngột ngạt, cậu ấy lại nói đùa thêm.

“Nếu không thì nhìn tạm em cũng được, hai năm qua, bọn họ đều nói bộ dáng của em càng ngày càng giống anh trai.”

Tôi cười nhạt: "Quên đi, chị sợ ba em sẽ tức giận đến mức đuổi em ra khỏi nhà luôn."

Ba cậu ấy là chú của Tạ Hoài Tự.

Năm đó, ở đám tang của Tạ Hoài Tự, hung hãn tát tôi một cái.

Nói tôi chính là một ngôi sao chổi, khắc ch.ết ba mẹ ruột với ba nuôi, lại hại ch.ết cả Tạ Hoài Tự.

Ông chỉ vào mũi bảo tôi cút đi, ủ rũ hỏi tại sao người ch.ết không phải là tôi. Tạ gia bọn họ thực sự là nợ tôi mà.

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn tôi đều mang theo sự căm hận, cũng giống như đang chất vấn tại sao người ch.ết không phải là tôi.

Tôi quỳ xuống đất liên tục dập đầu, cầu xin bọn họ, để tôi được ở lại.

Tận đến khi nhìn thấy máu, bọn họ mới không kiên trì nữa, nói đừng làm chậm trễ việc hạ táng.

Dưới ánh mắt ghét bỏ của mọi người, tôi đưa tiễn Tạ Hoài Tự đoạn đường cuối cùng.

“Em thay ba em xin lỗi chị, lúc đó ông ấy quá tức giận.”

"Thật ra ông ấy nói không sai."

Tôi cũng cảm thấy tại sao người ch.ết không phải là tôi.

Người tốt như Tạ Hoài Tự, không nên bạc mệnh như vậy.

“Đó chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, không phải lỗi của chị.”

“Đến rồi, tối nay chị muốn ở một mình, nên không mời em vào nhà ngồi.”

Tạ Ý Trì đưa chìa khóa cho tôi, dặn dò tôi nghỉ ngơi thật tốt, không nên suy nghĩ nhiều.

10.

Tôi bước vào căn nhà đã ba năm không trở lại, đồ đạc trong nhà không hề thay đổi, rất sạch sẽ.

Xem ra Tạ Ý Trì đã tìm người tới quét dọn thường xuyên.

Mọi thứ trong căn nhà này, đều là tôi và Tạ Hoài Tự cùng nhau chọn, từ giường đệm đến bát đũa.

Năm đó, vì chữa bệnh cho ba nuôi, phải bán đi căn nhà cũ, tiền còn thừa cũng chẳng được bao nhiêu.

Ban đầu chúng tôi chuyển đến căn nhà nhỏ này, điều kiện bình thường, chỉ hơn chục mét vuông.

Căn nhà cũng xây từ khá lâu, những bức tường xám xịt bụi bặm.

Sau đó điều kiện khá hơn, nhưng ở quen rồi, cho nên mua lại chỗ này.

Đến khi kết hôn sẽ mở rộng sang cả căn bên cạnh, sửa sang lại làm nhà tân hôn.

Tạ Hoài Tự còn sợ tôi thiệt thòi, muốn tôi xem xét thêm một vài vị trí khác tốt hơn.

Tôi lại cảm thấy đây là chỗ tốt nhất, nơi này có kỷ niệm 8 năm túng quẫn nhất nhưng cũng thân mật nhất của chúng tôi.

Tôi nhìn thấy ảnh chụp chung của tôi và anh năm tôi 19 tuổi trên mặt bàn.

Tôi mặc chiếc váy hoa mới tinh, tràn đầy sinh khí ôm lấy tay anh.

Bộ quần áo trên người anh bị giặt đến bạc màu anh vẫn không chịu đổi, mỉm cười xoa đầu tôi, ánh mắt ôn nhu.

Hôm đó là sinh nhật của anh, tôi năn nỉ ỉ ôi mãi mới khiến anh yên tâm nghỉ một ngày, không đi làm.

Anh đồng ý đi cùng tôi, khi đi ra ngoài, tôi nhờ người khác chụp giúp chúng tôi một tấm ảnh.

Cô gái kia chụp hình cho chúng tôi xong liền xin Wechat của anh, anh ấy cho, khiến tôi rất tức giận.

“Tiểu Tri, không phải em nói muốn tổ chức sinh nhật cho anh sao, sao lại tức giận rồi?”

“Sao anh lại cho cô gái kia Wechat, cô ấy là kiểu anh thích sao?”

Tôi nhìn lại bản thân mình trông giống như hạt đậu vậy, bộ dáng cô gái kia lại kinh diễm động lòng người, là kiểu quyến rũ.

Liệu anh ấy có rung động không.

“Không phải em muốn lấy ảnh sao, cô ấy chụp bằng điện thoại của cô ấy, không kết bạn, làm sao gửi cho anh được.”

"Chỉ như vậy thôi sao?"

"Đương nhiên rồi, nếu em không thích, anh lập tức xóa.”

Anh lưu ảnh lại.

Gửi cho cô gái kia một tin nhắn “Cảm ơn, nhưng tôi không quen giao tiếp với người lạ, xin lỗi”, sau đó liền xóa bạn bè.

"Anh, anh có thích…"

Lúc đó tôi rất muốn hỏi anh thích kiểu con gái như thế nào, có thích tôi không?

Nhưng tôi không dám, nếu anh biết tôi thích anh, tôi sợ rằng anh sẽ không cần tôi nữa, bởi vì tôi ôm tâm tư xấu xa như vậy ở bên cạnh anh. Tôi đổi lời: “Nếu anh gặp cô gái mình thích, mà cô ấy lại không thích em, liệu anh có không cần em nữa không?”

“Nếu cô ấy không thích em thì anh cũng không thể nào thích cô ấy được, hiện tại anh không có tâm tư nghĩ đến những chuyện này.”

Tôi nghĩ rằng tôi phải nhẫn nhịn cho đến khi tôi hai mươi tuổi, hai mươi tôi tôi nhất định phải nói với anh ấy.

Tạ Hoài Tự, chúng ta ở bên nhau mãi mãi được không.

Không phải với thân phận là em gái, em yêu anh, em muốn trở thành cô dâu của anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom