• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chiến Long Trở Về (2 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11 Doãn Hân: "Tôi đã có chồng rồi!"

“Tuy nhiên, quy mô tập đoàn Tam Nguyên chúng ta quá nhỏ, tập đoàn Phong Hạnh có thể chướng mắt nên lúc trước tôi quyết định sẽ cùng tập đoàn Phương thị đi tới hợp tác, thế nhưng tối hôm qua Doãn Hân lại đắc tội với Phương Nham.”

Đôi mắt Doãn lão gia lần này mới nhìn về phía Doãn Hân, cô cháu gái ruột của ông, nhưng lại là để hỏi tội, trong mắt mang theo ý tức giận.

“Cái gì?”

Doãn Hân lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch.

Cô biết Phương Nham là người thừa kế tập đoàn Phương thị, trong tập đoàn Phương thị có quyền hạn rất lớn, nhưng cô lại không biết bởi vì hạng mục kia mà hai tập đoàn Phương Thị và Tam Nguyên có xu hướng kết hợp. Ngày hôm qua bởi vì nguy cấp đến con gái nên cô mới giận quá hóa rồ mà mắng chửi hắn ta.

“Tiểu Hân, ông nội hỏi con, có chuyện này hay không?”

Doãn lão gia nhìn về phía Doãn Hân.

“Có.”

Sắc mặt Doãn Hân dần tái nhợt đi.

“Đêm qua tập đoàn Phương thị đã gọi điện thoại cho tôi, nói muốn chấm dứt hợp tác với tập đoàn Tam Nguyên chúng ta. Trước tiên tôi nói cho rõ, tập đoàn Phương thị là một trong những tập đoàn có khả năng nhận được dự án hợp tác của tập đoàn Phong Hạnh nhất.”

Lời nói của Doãn lão gia chậm rãi nhưng tràn ngập áp lực.

Đúng lúc này, Doãn Bách ở một bên đứng ra: “Nếu là Doãn Hân đắc tội Phương thiếu gia, chặt đứt hợp tác của chúng ta với tập đoàn Phương thị càng khiến cho tập đoàn Tam Nguyên chúng ta không thể lấy được dự án của tập đoàn Phong Hạnh nữa, như vậy chuyện này, em họ, cô phải chịu trách nhiệm rồi. “

“Chỉ là, khó khăn lắm mới có được một cơ hội như vậy, chỉ cần lấy được hạng mục của tập đoàn Phong Hạnh đó thì tập đoàn Tam Nguyên chúng ta nhất định có thể một bước lên trời.”

“Một cơ hội tốt như thế lại bị Doãn Hân chôn vùi, thật là…”

“Doãn Hân quả nhiên là không đủ năng lực, khi đó tập đoàn Tam Nguyên của cô ta đá cô ấy ra khỏi vị trí đứng đầu rồi đưa ra trung tâm quyền lợi của tập đoàn, bước đi này lúc trước thật sự đúng.”

Mọi người nghị luận một trận, ánh mắt nhìn về phía Doãn Hân trở nên không tốt.

“Được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này.”

Doãn Hân cắn khóe miệng, khó khăn lắm mới đáp ứng.

Hiện tại loại tình huống thế này không đáp ứng cũng không được, lắm thầy nhiều ma, huống chi đúng là cô đắc tội Phương Nham.

“Nếu đã vậy, tôi nghe nói Phương thiếu gia vẫn thích Doãn Hân. Thế này đi, gả Doãn Hân cho Phương thiếu gia, trở thành vợ của anh ta thì tập đoàn Phương thị và tập đoàn Tam Nguyên chính là thông gia, thân càng thêm thân.” Doãn Bách nói.

“Không được.”

Trong phòng họp, Doãn Hân ngay lập tức cự tuyệt, nói tiếp: “Tôi là phụ nữ có chồng, người đã kết hôn, tôi có chồng thì làm sao có thể gả cho Phương thiếu gia.”

“Kết hôn, có chồng? Doãn Hân, trong phòng này ai mà không biết, chồng cô chỉ là thứ đồ chơi rác rưởi gì đó, còn dám lấy ra bày ra trên mặt bàn. Nếu Phương thiếu gia coi trọng cô đó chính là vinh hạnh của cô.”

“Phương thiếu gia là nhân vật gì, đại thiếu gia Phương gia một du học sinh nước ngoài tốt nghiệp nghiên cứu sinh, muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, so với ông xã phế vật của cô ưu việt hơn không chỉ có nửa điểm.”

“Cô không cần trưng ra vẻ mặt không biết xấu hổ, việc ngoài ý muốn bây giờ vốn là do cô làm ra, bằng không tập đoàn Phương thị sẽ cự tuyệt hợp tác với tập đoàn Tam Nguyên chúng ta sao? Đây là cơ hội tốt nhất để lấy được dự án của tập đoàn Phong Hạnh lại bị cô cứng rắn chôn vùi!”

Doãn Bách cũng là một người tài giỏi, từng câu từng câu một, nói ra càng thêm dữ dội, ánh mắt mang theo một loại sắc bén, đẩy Doãn Hân vào đường cùng.

Cuối cùng, Doãn Bách gõ gõ bàn, rất nghiêm khắc hỏi: “Chỉ hỏi cô một câu, chuyện này là vì cô mà ra, là trách nhiệm của cô, cô có muốn thu dọn mớ hỗn độn này hay không?”

“Tôi...”

Doãn Hân bị áp lực có hơi không thở nổi.

Ngay tại thời điểm này, ở phía sau Doãn Hân truyền ra một giọng nói: “Cục diện rối rắm này, chúng tôi sẽ tự mình thu dọn, nhưng phương thức sẽ không giống như các anh, dù sao vợ tôi cũng nói rồi, cô ấy là phụ nữ có chồng!”

“Tần Phong!”

Doãn Hân lập tức xoay người lại, nhìn thấy Tần Phong, cô vừa nghe âm thanh này là biết ngay.

“Tần Phong, anh còn dám đến tập đoàn chúng tôi!”

Doãn Bách hơi cắn chặt răng nhìn Tần Phong, trong mắt nổi lên hận ý. Nếu không phải kẻ này, lần đó bọn họ đã có thể bức Doãn Hân đến đường cùng giao ra 10% cổ phần.

Làm gì còn có ngày hôm nay!

“Thế nào, vì sao không dám đến, Tần Phong tôi đây chính trực ngay thẳng.”

Tần Phong hỏi ngược lại một câu.

“Ha ha, Tần Phong, tôi hỏi anh, anh muốn thu dọn cục diện rối rắm này như thế nào?”

Doãn Bách quay trở lại trọng tâm.

“Việc này anh không cần quan tâm, dù sao, dự án của tập đoàn Phong Hạnh, vợ tôi có thể lấy lại.” Tần Phong nói.

“Ha ha, tự tin vậy sao? Không sợ gió lắc đầu lưỡi à?”

Doãn Bách cười ha hả, tràn ngập châm chọc.

“Cái này, không cần anh quản.” Tần Phong nói.

“Được, Doãn Hân, người chồng tốt của cô lại một lần nữa thay cô quyết định, chỉ là vận khí lần này của cô sẽ không tốt như lần trước đâu.” Doãn Bách nhíu mày.

Đùng đùng!

Ngay lúc này, Doãn lão gia ném cái nạng, sau đó nói: “Tiểu Hân, nếu con đã quyết định, vậy thì ông nội sẽ nói rõ ràng với con. Một khi con vừa không lấy được hạng mục của tập đoàn Phong Hạnh vừa không hòa thuận với tập đoàn Phương thị, vậy thì sẽ tạo thành tổn thất rất lớn đối với tập đoàn Tam Nguyên chúng ta, tổn thất này, chính con hiểu rõ không chỉ đơn giản có mấy trăm triệu như vậy.”

“Một khi thất bại, tổn thất này, sẽ tính lên đầu con, 10% cổ phần cùng tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa con, thậm chí một nhà các người cũng sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc!”

“Nếu con đã muốn đánh cuộc một phen, như vậy ông nội sẽ phụng bồi.”

“Tan họp.”

Sau khi tan họp, cả phòng họp chế giễu vài tiếng, ánh mắt nhìn về Doãn Hân mang theo một tia hứng thú. Tập đoàn Phong Hạnh chính là tập đoàn lớn đến từ kinh đô, dựa vào cái gì sẽ hợp tác với tập đoàn Tam Nguyên, một tập đoàn nhỏ chỉ hơn trăm người ở Giang Thành.

Mà Phương đại thiếu gia lại là một công tử đào hoa, chẳng qua chỉ ham thích thân thể Doãn Hân mà thôi.

Lúc này đây, Doãn Hân ngã xuống.

Đã định rồi.

Một nhà Doãn Hân đều xong hết.

“Tần Phong, anh lại quyết định thay tôi!”

Đợi mọi người đi hết, sắc mặt Doãn Hân mới tái xanh trừng mắt nhìn Tần Phong, mở miệng khàn giọng nói: “Anh biết chuyện này khó khăn cỡ nào không, chỗ đột phá duy nhất nằm ở trên người Phương đại thiếu gia, chỉ có hợp tác với tập đoàn Phương thị mới có hy vọng lấy được dự án của tập đoàn Phong Hạnh. Một khi lấy được dự án của tập đoàn Phong Hạnh, tôi mới có thể lần nữa ngồi vào vị trí chủ tịch, lấy lại thứ thuộc về mình.”

“Dự án này rất quan trọng đối với tôi!”

“Quên đi, nói cho anh biết thì anh cũng không hiểu, đàn gảy tai trâu! May mắn ở tập đoàn Phong Hạnh tôi còn có một số người quen.”

Doãn Hân khí thế xông pha rời đi.

“Vợ ngốc.”

Tần Phong nhìn bóng lưng Doãn Hân rời đi, lắc đầu.

Chỉ là hắn phát hiện ra một chuyện, Doãn Hân mặc một thân đồng phục OL, dáng người trước lồi sau vểnh, dù cho đã có một đứa bé cũng đích thực là vóc dáng của yêu tinh, cô có khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan đoan trang cùng một đôi mắt đẹp giống như cất giấu sao trời, không hổ là đệ nhất mỹ nhân Giang Thành, không hổ là vợ của mình.

Mấu chốt là, lúc nổi giận với anh còn rất đẹp mắt.
Chương 12 Tập đoàn Phong Hạnh là một tập đoàn lớn, đáng tiếc... nó lại là của tôi!

Doãn Hân đi rồi, Tần Phong cũng đi, anh còn muốn tìm Tề Vân để bàn bạc một số việc.

"Này, Lan Mộng."

Vừa ra khỏi tập đoàn Tam Nguyên, Doãn Hân liền gọi điện thoại cho một người quen cũ.

Lưu Lan Mộng, là người bạn thân nhất của Doãn Hân, cô người Giang Thành, là hàng xóm của Doãn Hân khi Doãn Hân còn nhỏ, hai người là bạn học cấp hai, cấp ba, rồi bạn học đại học, họ làm bạn cùng lớp với nhau tận mười năm, quan hệ rất thân thiết, theo cách nói của đàn ông là họ thân đến nỗi có thể mặc chung một chiếc quần.

Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp, hai người họ liền mỗi người một ngả, Lưu Lan Mộng đến thủ đô để phát triển và làm việc trong tập đoàn Phong Hạnh, chuyện này Doãn Hân có biết.

"Doãn Hân, sao cậu biết tôi về, tôi còn đang muốn đi tìm cậu."

Ở đầu dây bên kia, có một giọng nói dễ chịu được truyền đến.

"Tìm tôi? Cậu về rồi à? "Doãn Hân có chút kinh ngạc, mà cũng rất vui vẻ

"Đúng vậy, tập đoàn Phong Hạnh chuyển đến Giang Thành, tớ là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, đương nhiên phải đến đây trước, hôm nay tôi vừa mới về đây, vốn định tìm cậu, không ngờ cậu lại gọi điện cho tớ trước."

“Cậu đợi tôi chút, tôi sẽ đến gặp cậu!"

Sau khi cúp điện thoại, Doãn Hân đi đến tập đoàn Phong Hạnh, tìm Lưu Lan Mộng, rồi trình bày sự việc.

"Điều này tôi không thể đảm bảo, tôi chỉ có thể thử thôi."

Lưu Lan Mộng là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, ngoại hình của cô ấy đương nhiên sẽ rất đẹp, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu đen, trông có vẻ gợi cảm, nhưng không giống như Doãn Hân đã qua sinh nở, cô ấy nhìn càng trẻ trung hơn.

Dáng vẻ cũng xinh đẹp động lòng người.

Lúc này, cô gọi điện thoại đến văn phòng cấp cao nhất: "Alo, giám đốc Phùng.

"Chuyện gì?"

Một giọng nói cực kỳ uyên thâm phát ra.

Trên thực tế, các tổng giám đốc không phải là người trẻ tuổi, dù sao để quản lý một tập đoàn lớn như vậy cần có kinh nghiệm dày dặn, tục ngữ cũng đã nói, trẻ người non dạ, sẽ khó mà làm tốt được việc gì.

"Tổng giám đốc, ở đây tôi có một bản kế hoạch của Tập đoàn Tam Nguyên, kế hoạch này là dành cho các hạng mục của chúng ta, tôi cảm thấy bản kế hoạch này được làm rất tốt. Giám đốc tập đoàn Tam Nguyên, Doãn Hân, đang ở dưới tầng muốn đưa cho anh xem một chút." Lưu Lan Mộng nhẹ nhàng nói.

"Tập đoàn Tam Nguyên, chưa từng nghe nói qua, nó có thể đứng thứ mấy ở Giang Thành?”

"Chuyện này. . . Xếp hạng có chút thấp, nhưng tiềm năng rất lớn, tôi nghĩ. . ."

Lời còn chưa dứt, Phùng Cương có chút khó chịu nói: “Sau này đừng giới thiệu cho tôi mấy tập đoàn nhỏ lạc hậu như vậy, tập đoàn Tam Nguyên, đến tên còn chưa từng nghe qua, nó tập đoàn rác rưởi nào? Từ giờ trở đi, những tập đoàn không nằm trong nhóm mười tập đoàn đệ nhất của Giang Thành, thì không cần nhắc tới. "

"Vâng."

Cuối cùng không còn cách nào khác, Lưu Lan Mộng cúp điện thoại, nhìn về phía Doãn Hân, khuôn mặt tràn đầy vẻ áy náy: "Thật xin lỗi, tôi... chuyện này.”

"Không có việc gì, tôi đã nghe thấy rồi."

Khi Doãn Hân nói như vậy, cô ấy thực sự hơi có chút thất vọng.

Cô còn cho rằng mình có thể nắm bắt được cơ hội, nhưng không ngờ lại không thể, thậm chí còn không gặp được chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh.

Hai người thảo luận một hồi, Doãn Hân vẻ mặt buồn bã rời đi, Lưu Lan Mộng có chút nghĩ không thông, cô ấy thực sự không có biện pháp gì, Doãn Hân cũng không biết xoay sở bằng cách nào. Lần này khác với lần trước, lần này liên quan đến vị trí chủ tịch.

Hơn nữa một khi thất bại, hậu quả không phải là thứ cô ấy có thể gánh chịu.

Đặc biệt, có thể cô sẽ bị đuổi ra khỏi gia đình!

Cha cô sẽ phát điên mất!

Còn Lưu Lam Mộng cũng đầy tức giận, không giúp bạn thân giải quyết được vấn đề gì, trong lòng có chút không vui, nhưng khi đến cửa công ty, cô liền phát hiện một người.

"Tần Phong?"

Lưu Lan Mộng nhìn Tần Phong đang chuẩn bị bước vào tập đoàn Phong Hạnh, lập tức ngăn anh lại bằng ánh mắt khinh thường.

"Cô là?”

Tần Phong đang chuẩn bị lên tầng, liền dừng lại.

"Bạn thân của Doãn Hân, tôi tên là Lưu Lan Mộng, tôi và Doãn Hân từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Chuyện của anh và Doãn Hân, tôi cũng có quyền nói. Tôi không đồng ý chuyện của hai người, không nói đến trước đó, giờ chỉ tính hiện tại, anh dùng khuôn mặt ghê tởm đó để ở cạnh Doãn Hân?"

Lưu Lan Mộng càng nói, cô càng tức giận.

Trước đó, Doãn Hân đã nói với cô về Tần Phong nhưng cô rất khó chịu, cô cảm thấy Tần Phong là kẻ dối trá, một tên lưu manh, lần này lại quay lại đây chắc chắn là hắn muốn ăn chùa uống chùa, căn bản không xứng với Doãn Hân.

Trong bảy năm cô rất ghét Tần Phong.

Không ngờ hôm nay lại gặp nhau.

"Nhìn bộ dạng này của anh, chắc là tới đây là để tìm việc làm đúng không, đúng rồi, anh và cha của Doãn Hân còn có một thỏa thuận là trong vòng nửa năm có thể tiết kiệm được hai trăm vạn. Có vẻ hiện tại công ty đang tuyển bảo vệ, chắc hẳn là anh tới để ứng tuyển làm nhân viên bảo vệ, phải không?"

"Ồ, đúng, tôi nhớ rồi. Nghe Doãn Hân nhà tôi nói, trước đây anh từng đi lính, nhưng bây giờ anh đã xuất ngũ, nền tảng vẫn còn, nhưng anh chỉ có thể làm nhân viên bảo vệ. Tôi nghĩ anh chắc hẳn đã nghe qua rồi, tập đoàn Phong Hạnh dù sao cũng là một tập đoàn lớn đến từ kinh đô, nên tiền lương của bảo vệ khẳng định so với những nơi khác phải cao hơn.”

"Đúng vậy, mức lương tất nhiên sẽ cao hơn một chút, nhưng hôm nay tôi ở đây, anh đừng có nghĩ đến việc ứng tuyển."

Lưu Lan Mộng nhìn Tần Phong mấy lần, hắn trông như một con chó, nhìn đến là thấy ghê tởm, nếu bỏ qua sự việc xảy ra mấy năm trước, cứ coi là cô quên đi, nhưng hiện tai Tần Phong này chỉ là một tên nghèo hèn.

Mà một tên nghèo hèn như vậy, dựa vào cái gì mà ở bên Doãn Hân chứ!

Hắn có tư cách gì!

Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bao giờ để Tần Phong và Doãn Hân ở bên nhau nữa.

Vẫn muốn làm bảo vệ ở Tập đoàn Phong Hạnh, điều đó là không thể!

Ngay lập tức, Lưu Lan mộng liền nhìn về phía phòng bảo vệ bên cạnh, và nói với bên đó: "Anh Vương, hãy ngăn người này lại, tôi nghi ngờ rằng người này là gián điệp thương mại do công ty địch cử đến.”

"Cái gì, gián điệp thương mại! ”

Bên cạnh có hơn chục nhân viên bảo vệ, người cầm đầu là một người đàn ông cao lớn cường tráng,cũng chính là đội trưởng đội bảo vệ, đồng thời cũng là anh Vương mà Lưu lan mộng đang nói đến.

"Anh Vương, tên này muốn ứng tuyển làm bảo vệ của công ty chúng ta, sau đó ăn trộm tài liệu mật."

Lưu Lan Mộng chỉ vào Tần Phong.

"Giỏi lắm, cậu ta có dũng khí, tuy nhiên hôm nay cậu xui xẻo rơi vào tay Vương Thiết ta."

Vương Thiết lấy ra một cây gậy sắt và nghiến răng, trông có vẻ hung dữ.

Nhưng trên thực tế, hắn đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn ở bên cạnh nhìn thấy, Lưu Lan Mộng chính là ghét tên này, nhưng Lưu Lan Mộng với tư cách là hoa khôi của bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Phong Hạnh, là một siêu đại mỹ nhân, hắn cũng không ngại để người đẹp lợi dụng mình một lần.

“Anh Vương, giao cho anh, tôi đi trước. "

Lưu Lan Mộng không thích những cảnh đẫm máu, ngay lập tức liền đi vào.

Bất quá cô biết, Tần Phong không thể chết, tình huống phổ biến nhất chính là trên người có thêm mấy vết bầm tím, những bảo vệ này xuống tay đều có chừng mực coi như là thay Doãn Hân giáo huấn tên khốn này một bài học.

"Ha ha, tên kia. ”

Vương Thiết vung tay lên, tất cả thị vệ lập tức vây quanh Tần Phong, che kín mít, sau đó hắn vung gậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay cậu xui xẻo, đắc tội với người không nên đắc tội rồi. Cậu nói xem, cậu muốn gãy cánh tay nào?"

Mượn hoa dâng Phật, không bằng kiên quyết hơn một chút, để cho người này gãy một tay, chẳng phải là tốt hơn sao.

Tuy nhiên, lúc này Tần Phong lại lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: “Tôi đang ở dưới lầu, bị bảo vệ chặn lại, còn nói muốn đánh gãy một cánh tay của tôi.”

Sau khi cúp điện thoại, Vương Thiết nở nụ cười nói: "Tên nhóc như cậu, còn gọi người sao? Ha ha, cười chết tôi, cậu biết chúng ta đây là tập đoàn nào không? Tập đoàn Phong Hạnh, tập đoàn đến từ kinh đô, thuộc hàng đại gia ở Giang Thành, không ai dám động vào cho dù gọi người, cũng phải có người dám tới! Ha ha…”

Tập đoàn Phong Hạnh là một tập đoàn thực sự lớn.

Cho đến khi, một người từ trong cửa đi ra.

"Chủ tịch.”

Khi Vương Thiết và các bảo vệ khác nhìn thấy người tới là Phùng Cương, hắn lập tức ngừng cười và trở nên lo lắng.

Tuy nhiên, Phùng Cương đã mặc một bộ vest chỉnh tề, anh ta cúi đầu chào Tần Phong một cách tỉ mỉ: "Chủ… chủ tịch…!"
Chương 13 Phùng Cương khiếp sợ

“Tập đoàn Phong Hạnh ở thành phố Giang quả thật quy mô rất lớn, đáng tiếc lại là của tôi.”

Tần Phong tiến lên phía trước, nhìn Vương Thiết mang theo vài phần châm chọc.

“Anh là... chủ tịch... chủ tịch...”

Bụp một cái.

Chiếc gậy sắt trong tay Vương Thiết lăn trên mặt đất, cả người đều run rẩy, trong mắt ngập tràn sự kinh ngạc. Hắn chọn bừa một người để chèn ép, không ngờ lại chính là chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh, chủ nhân chân chính.

Hắn không phải đá vào đống phế liệu mà là đá trúng nham thạch đang nóng chảy rồi.

“Nếu như anh chỉ đuổi tôi ra ngoài, tôi còn xem xét có thể tha thứ cho anh được. Nhưng với chức vụ của anh mà vừa mới đến đã đòi đánh gãy tay tôi thì chuyện này có phải hơi quá rồi hay không.”

Tần Phong nói xong, một tay khoác lên bả vai Vương Thiết.

Chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên.

Bả vai trái của Vương Thiết mơ hồ như có tiếng gãy xương truyền đến, sau đó cả người Vương Thiết đứng không vững, ngã sõng soài trên mặt đất, khuôn mặt vì cơn đau mà méo mó, toát mồ hôi lạnh, kêu la thảm thiết: “A...”

“Bẻ gãy cánh tay anh chỉ là cảnh cáo thôi. Xem như anh may mắn, còn có thể ở lại đây thêm mấy tháng nữa. Còn nếu ở Đông Kỳ thì đã bị xử theo quân pháp rồi. Đúng rồi, chuyển công tác thôi. Chỗ này không thích hợp cho anh.”

Tần Phong vẫy tay, đi thẳng về phía bên trong tập đoàn Phong Hạnh.

Lời anh vừa nói quả thật không sai. Quân nhân có thiết quân luật cực kỳ nghiêm ngặt, nhất là Đông Kỳ.

“Cút.”

Phùng Cương quát thẳng vào mặt Vương Thiết, toàn thân đều run lẩy bẩy. Ban nãy đột nhiên cảm thấy như thể có một luồng sát khí vây quanh vậy. Trước kia, anh từng nghe ngóng tin tức về gia tộc Tần thị ở kinh đô. Vị tân chủ tịch này mới từ chiến trường trở về, trên tay dính đầy máu tươi của kẻ địch.

Nhân vật này tuyệt đối không thể động vào.

Sau đó, anh quát lớn đuổi Vương Thiết đi, vội vàng chạy theo Tần Phong.

Trong đại sảnh, Lưu Lan Mộng đang ngồi uống cà phê trò chuyện với một người phụ nữ tóc dài. Đột nhiên, người phụ nữ tóc dài kia chỉ về phía đằng sau Lưu Lan Mộng: “Giám đốc Lưu mau nhìn kìa. Người thanh niên trẻ tuổi mà Tổng giám đốc Phùng đang đuổi theo chính là vị chủ tịch đó đấy.”

“Chủ tịch?”

Lưu Lan Mộng lập tức cảm thấy hứng thú, quay người nhìn lại.

Nhưng lúc này Tần Phong và Phùng Cương đã đi lên thang máy lên trên rồi, chỉ để lại cho Lưu Lan Mộng một bóng lưng, khiến cô rất đỗi kinh ngạc: “Bóng… Bóng lưng này… Sao lại giống Tần Phong vậy nhỉ?”

Nghĩ ngợi một lát, Lưu Lan Mộng lắc đầu tự giễu cợt mình: “Thật là, nhất định là vì ngồi xe suốt cả đêm hôm qua, ngủ không ngon giấc nên hôm nay bị hoa mắt rồi. Sao có thể là tên phế vật Tần Phong kia được chứ.”

Bọn họ đều biết chuyện tập đoàn Phong Hạnh đã đổi chủ mới, nhưng thân phận của vị tân chủ tịch này rất thần bí. Ngoại trừ Phùng Cương ra, không ai biết được người đó là ai. Nhưng có một tin đồn được truyền ra bên này, vị chủ tịch này là nhân vật tai to mặt lớn, thủ đoạn vô biên.

Nếu là nhân vật tai to mặt lớn, thủ đoạn vô biên như vậy thì tuyệt đối không thể nào là Tần Phong được rồi.

Điểm này, Lưu Lan Mộng có thể đảm bảo.

“Phế vật cũng chỉ là phế vật thôi, bảy năm làm lính thì cũng chỉ là phế vật, sao có thể là người quyền cao chức trọng như vậy được chứ.”

Lưu Lan Mộng lắc đầu, lập tức bóp chết hoàn toàn suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu mình.

Mà lúc này, trong phòng làm việc ở tầng cao nhất, chỉ còn lại hai người, Tần Phong và Phùng Cương. Tần Phong ngồi trên ghế sofa, trước mặt có một ly cà phê do Phùng Cương pha, còn Phùng Cương đứng đối diện anh, cả người cẩn trọng, nơm nớp lo sợ khiến Tần Phong không vui.

“Tổng giám đốc Phùng, vừa rồi có phải anh đã đuổi người nào đi rồi đúng không?”

Tần Phong nhấm nháp một ngụm cà phê, nhìn về phía Phùng Cương, ánh mắt bén nhọn.

“Đuổi? Đuổi gì ạ… Để… Để tôi suy nghĩ một chút đã… Chuyện này… Để tôi suy nghĩ một chút đã…”

Trán Phùng Cương toát mồ hôi hột, vội vội vàng vàng lướt qua một hồi tất cả những chuyện đã xảy ra, từng cuộc họp, từng hợp đồng, từng vị khách hàng. Đúng rồi, tập đoàn Tam Nguyên.

Anh nhớ ra rồi.

“Chủ tịch, trước đây Doãn Hân của tập đoàn Tam Nguyên có đến tìm tôi nhưng là vì tập đoàn Tam Nguyên còn không vào nổi top 100, cũng không phải đối tượng trong dự án hợp tác lần này của chúng ta nên tôi đã từ chối gặp cô ấy.”

“Anh quên lần trước tôi đã bảo anh đi điều tra cái gì rồi à?”

Tần Phong nói một câu khiến Phùng Cương lập tức nhớ ra ngay. Ngày hôm đó, Tần Phong yêu cầu anh điều tra về tình hình tập đoàn Tam Nguyên. Nhưng hai ngày nay vì chuyện hợp tác mà anh có liên quan đến quá nhiều tập đoàn, đột nhiên quên béng mất chuyện tập đoàn nhỏ như tập đoàn Tam Nguyên.

Sau đó, Tần Phong lại nói thêm một câu, khiến tim anh đập thình thịch: “Vị đó là vợ của tôi, là bà chủ của tập đoàn Phong Hạnh này.”

“Chủ… Chủ tịch… Tôi…”

Cả người Phùng Cương cứng đờ. Anh có đánh chết cũng không ngờ Doãn Hân trước đây anh lạnh nhạt từ chối lại chính là vợ của Tần Phong, là bà chủ của tập đoàn Phong Hạnh, là người đứng đầu công ty anh.

Cộc cộc.

Có người gõ cửa bên ngoài, một giọng nói vang lên: “Thưa sếp, tôi Tề Vân đây.”

“Vào đi.”

Tần Phong mỉm cười, quay sang nhìn Phùng Cương nói: “Chuyện này vẫn chưa xong đâu.”

Sau đó, Tề Vân đẩy cửa đi vào, trên tay còn cầm theo một tập tài liệu, đi tới trước mặt Tần Phong. “Thưa sếp, tài liệu anh yêu cầu đã điều tra ra được rồi ạ.”

“Tốt, đọc đi.”

Tần Phong ra hiệu cho hắn.

“Ngày 4 tháng 5, ngày đầu tiên tập đoàn Phong Hạnh đến Giang Thành, Phùng Cương đã nhận của gia tộc Tần thị hai mươi triệu, tiền chuyển vào tài khoản lúc một giờ chiều. Sáu giờ chiều, gặp tổng giám đốc của tập đoàn Kiến Đạt, nhận hai triệu. Một giờ sáng, tập đoàn Thu Thủy gửi thẳng vào tài khoản của anh ba triệu.

Ngày 5 tháng 5, cũng chính là ngày hôm qua, tập đoàn Lâm thị tìm một minh tinh tuyến ba chơi cùng anh, cũng cho anh 1,8 triệu. Đến tám giờ tối, lại có người ở tập đoàn Tam Gia gửi cho anh hai triệu. Tổng cộng là…”

Tề Vân đứng bên cạnh đọc tài liệu, những chuyện này đều là Tần Phong bảo hắn đi điều tra.

Dựa theo giọng nói kia, sắc mặt Phùng Cương đột nhiên chuyển sang trắng bệch, mồ hôi trên gương mặt cũng túa ra nhiều hơn, cả người dần dần không đứng vững. Trước kia anh chỉ là một thằng nhóc nhà quê, khi còn bé ở nông thôn, sợ túng thiếu nghèo đói. Sau khi đảm nhận vị trí này, anh không chịu nổi cám dỗ, dù hai ba triệu cũng vẫn nhận.

Nhưng anh không ngờ rằng chuyện này lại bị điều tra ra được.

“Thưa sếp, tổng cộng đã nhận 34,8 triệu tệ, trong đó gia tộc Tần thị nhiều nhất là hai mươi triệu.” Tề Vân nói.

“Tổng là 34,8 triệu à, Phùng Cương, anh cũng thật biết cách kiếm tiền đấy.”

Tần phong gõ lên bàn vài tiếng.

Cộc.

Cộc.

Cộc.

Tiếng thứ ba vang lên, Phùng Cương không chịu nổi áp lực nữa, ngồi phệt xuống đấy, vội vàng nói: “Chủ tịch… Là tôi không đúng… Tôi sai rồi…”

Chuyện đã tới nước này rồi, còn bị bắt ngay tại trận, anh cũng chỉ có thể nhận lỗi. Nhận lỗi rồi ít nhất còn có đường lui.

Tuy nhiên, Tề Vân đứng bên cạnh, trong mắt hiện hữu sự tức giận: “Tướng quân, loại tạp chủng này còn giữ lại làm gì, giết anh ta đi.”

“Giết?”

Cả người Phùng Cương run lên, sợ hãi đến cực điểm.

Anh trai.

Anh đừng dọa tôi.

Tôi nhát gan lắm, không chịu nổi đâu, vừa mở miệng ra là đòi chém đòi giết. Nhưng anh biết chắc một chuyện, Tần Phong thật sự dám giết anh. Bởi vì cái xưng hô ‘Tướng quân’ này, Tần Thiên Thành đã từng nói với anh rồi. Vị tướng quân này đã từng giết ba trăm nghìn quân địch trong trận chiến đầu tiên.
Chương 14 Doãn Hân bắt đầu công nhận Tần Phong

“Phùng Cương, anh nói xem tôi có nên giết anh hay không?”

Tần Phong nhìn về phía Phùng Cương hỏi.

“Chủ tịch... Tôi sẽ thành thật khai báo... Tôi khai hết... Lần trước quản gia Tần đưa cho tôi hai mươi triệu... là để tôi quan sát... nhất cử nhất động của chủ tịch... có rời khỏi Giang Thành hay không... phải lập tức báo cáo ngay với ông ta.”

Phùng Cương run lẩy bẩy, còn lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong người ra, đưa cho Tần Phong nói: “Cái này... Cái này là tiền từ trước tới giờ tôi đã nhận. Tổng cộng 34,8 triệu không thiếu một đồng, tôi còn chưa kịp làm gì cả. Chủ tịch, xin hãy tha mạng cho tôi.”

Nhưng Tần Phong sau khi nghe những gì Phùng Cương nói thì cười lạnh một tiếng: “Thì ra người cha kia của tôi đã sợ đến mức này rồi à. Sợ tôi rời khỏi Giang Thành đến kinh đô giết ông ta hay sao.”

“Phùng Cương, dùng điện thoại bình thường anh hay liên lạc với lão già đó, gọi điện cho ông ta.”

“Vâng.”

Phùng Cương không dám do dự, lập tức ra ngoài gọi điện thoại, sau đó đưa cho Tần Phong.

“Alo, Phùng Cương, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Giọng nói của Tần Thiên Thành phát ra từ trong điện thoại, một giọng mạnh mẽ.

“Chuyện à, cũng không có chuyện gì xảy ra. Chẳng qua là muốn nói chuyện với quản gia Tần là ông một chút thôi. Nhân tiện, nhắc nhở quản gia Tần một chút. Đây là lần đầu tiên. Nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi tại sao xuất hiện ở kinh đô, đại khai sát giới.”

Trong giọng nói của Tần Phong pha thêm một điệu cười.

Nhưng lại khiến cho Tần Thiên Thanh rợn cả tóc gáy, mồ hôi lạnh toát ướt đẫm phía sau lưng: “Dạ, thưa cậu chủ.”

Sau đó, Tần Phong tắt máy, ném điện thoại lại cho Phùng Cương rồi hỏi tiếp: “Ba ngày nữa là buổi lễ cắt băng khánh thành của tập đoàn Phong Hạnh đúng không? Đã đăng ký logo thương hiệu chưa?”

“Đúng thư chủ tịch. Ba ngày nữa, tập đoàn Phong Hạnh sẽ chính thức được ra mắt tại Giang Thành ạ.”

Phùng Cương vội vàng trả lời.

Anh đã khai báo chuyện bị gia tộc Tần thị mua chuộc, coi như chân chính quy phục rồi. Hơn nữa, xem ra Tần Phong vẫn còn dùng anh, tất nhiên vẫn còn giá trị lợi dụng. Anh có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.

“Dự án đầu tiên?” Tần Phong lại hỏi.

“Đúng rồi. Trong tay chúng ta đang có khoảng hơn một nghìn mảnh đất, vị trí địa hình giao thông thuận lợi. Chúng ta chuẩn bị tiến hành hợp tác với các tập đoàn ở Giang Thành, tiến hành mở rộng quy mô, trong đó đã chọn ra trước mười tập đoàn ở Giang Thành. Nhưng nếu bây giờ lại thêm cả tập đoàn Tam Nguyên nữa thì... việc này...”

Phùng Cương đã chọn trước mười tập đoàn trong Giang Thành rồi nhưng Tần phong đã nói tập đoàn Tam Nguyên kia là của bà chủ.

“Dự án hợp tác đầu tiên này nhất định phải có tập đoàn Tam Nguyên, không được xảy ra sai sót. Nhưng bây giờ thân phân của tôi cần phải giữ bí mật. Các anh cứ tiến hành như bình thường. Ba ngày sau trong buổi lễ cắt băng khánh thành, những mắt xích quan trọng sẽ gửi quà mừng đến. Các anh đăng bài thanh minh lên, những món quà kia được chọn của các công ty sẽ là đối tác của chúng ta.”

Tần Phong khép lại vấn đề.

“Đúng rồi, Tề Vân. Ba ngày sau, cậu thay tôi tham gia.”

Lúc này, Tần Phong nhìn sang Tề Vân.

“Tôi tham gia ạ? Vậy lúc đó tôi nên thích gì ạ?”

Tề Vân cao hứng.

“Tôi biết tên tiểu tử thối nhà cậu thích cái gì mà.”

Tần Phong đấm một cái vào ngực cậu, như thể anh em thân thiết đang đùa nhau vậy.

Sau đó, anh bàn bạc với Phùng Cương một vài chi tiết cụ thể. Phùng Cương đi ra khỏi phòng, Tề Vân lập tức hỏi: “Tướng quân, tại sao lại không đuổi anh ta đi? Anh ta vừa đến đã ăn cả đống tiền như vậy mà?”

“Nếu đuổi anh ta đi rồi thì trên tay tôi không còn người nào có thể dùng được nữa đâu. Hơn nữa, đã bao nhiêu năm như vậy, tập đoàn Phong Hạnh có rất nhiều vị trí quan trọng, đều là người của gia tộc họ Tần. Phùng Cương đã khai báo chuyện Tần Thiên Thành rồi thì coi như anh ta đã phản bội gia tộc họ Tần, không còn đường lui nữa đâu.”

“Anh ta bây giờ chỉ có thể dựa vào chúng ta mới có thể sống yên thân được thôi. Anh ta giống như người chết đuối, thấy một sợi dây thì phải liều mạng bắt lấy. Như vậy, anh ta có thể giúp chúng ta giải quyết nguy cơ tiềm ẩn trong nội bộ tập đoàn Phong Hạnh, cũng có thể xử lý luôn mấy cái đinh còn sót lại trong gia tộc họ Tần.”

Tần Phong giải thích.

“Thì ra là như vậy.”

Tề Vân đột ngột tỉnh ngộ. Hắn cũng chỉ là một phó sĩ quan, có năng lực chiến đấu đứng đầu trong cuộc thi chiến đấu quân sự, là một vị tướng mạnh nhưng không phải là vị tướng giỏi, vậy nên vẫn luôn đi theo Tần Phong.

...

Buổi tối.

Doãn Hân về đến nhà, lập tức đi về phòng, nằm dài trên ghế sô pha. Đây là một căn biệt thự với phòng ngủ rất rộng, có sô pha chuyên biệt. Cô day day trán, gương mặt uể oải.

“Sao vậy?”

Tần Phong đang dạy kèm cho Quả Quả, nhìn thấy cảnh đó thì đi đến hỏi cô.

“Còn không phải vì sự kiện cho dự án của tập đoàn Phong Hạnh kia hay sao. Tập đoàn Tam Nguyên của chúng ta quá nhỏ, căn bản không đủ lọt vào tầm ngắm của bọn họ. Sở dĩ vì chúng ta nhất định phải hợp tác với những tập đoàn lớn nên hôm nay tôi đã phải đến từng tập đoàn thăm dò một chút. Thế nhưng không nằm ngoài dự đoán, bọn họ đóng cửa không tiếp khách. Bây giờ tôi đang mệt mỏi vì chuyện này đây. Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể hợp tác được với tập đoàn Phong Hạnh. Bây giờ ngay cả một chút manh mối tôi cũng không có.”

Doãn Hân bận rộn cả ngày nhưng không có chút thu hoạch nào cả. Bắt đầu từ tập đoàn Phong Hạnh, cô đã không được đón tiếp. Sau đó hơn mười tập đoàn khác cũng không được chào đón. Một là bởi vì tập đoàn Tam Nguyên thực sự quá nhỏ, giá trên thị trường cũng chưa đến một trăm triệu tệ. Hai là bởi vì phần lớn bọn họ đều biết Doãn Hân không phải chủ nhân của tập đoàn Tam Nguyên.

Cô bị nhà họ Doãn bỏ rơi, là người phụ nữ đang cố gắng giãy chết.

Bọn họ quả thật rất hứng thú với người phụ nữ xinh đẹp này nhưng đối với chuyện hợp tác thì bọn họ không hề có suy nghĩ gì. Doãn Hân không thể trở thành chủ nhân của tập đoàn Tam Nguyên được.

“Chân của em sao vậy?”

Lúc này, Tần Phong chú ý đến chân của Doãn Hân. Mắt cá chân cô đã đỏ lên một vệt.

“Cái này ấy à, không sao đâu. Hôm nay tôi phải đi suốt cả ngày mà, bị cọ sát chút thôi.”

Lúc này, Doãn Hân cũng mới để ý đến mắt cá chân của mình. Vì phải đi giày cao gót, vốn không thích hợp với việc đi bộ đường dài. Nhưng vì phải giành giật từng giây từng phút, cũng vì phải giữ hình tượng nên cô gắng gượng đi đôi giày cao gót mười phân này đến các tập đoàn.

Chỉ có điều, vì dự án hợp tác này rất quan trọng đối với cô, Doãn Hân cũng không để ý đến chuyện này nữa.

“Đợi đã.”

Tần Phong xoay người rời đi, một lát sau, anh quay lại mang theo một chậu nước rửa chân: “Ngâm chân trước đi đã, đợi lát nữa anh bôi thuốc cho em.”

“Cái này không thích hợp lắm đâu. Một người đàn ông như anh mà lại rửa chân...”

Doãn Hân còn chưa kịp nói hết câu, Tần Phong đã nhấc chân cô lên bỏ vào trong chậu nước. Dòng nước ấm áp vừa phải, không đau cũng không lạnh. Sau đó, giọng nói của Tần Phong mới cất lên: “Nghe anh, anh là chồng em cơ mà.”

“A...”

Doãn Hân ngồi trên ghế sô pha, nhìn Tần Phong rửa chân cho mình, từng đường từng nét rõ ràng, chuyên tâm chăm chú, khiến trong lòng cô đột nhiên cảm thấy ấm áp. Cảm giác này cô đã không cảm nhận được trong suốt bảy năm qua.

Bảy năm rồi, cô vẫn luôn chịu đựng áp lực một mình, không dám thư giãn chút nào dù quá mệt mỏi. Nhưng hiện tại, cô đột nhiên có cảm giác rất muốn dựa vào vai Tần Phong. Đến cuối cùng, cô vẫn là một người phụ nữ.

Có lẽ, để Tần Phong ở lại đây quả thật vẫn là cách đúng đắn.

Chỉ cần giản dị một chút, bình thường một chút, hơi nghèo một chút nhưng cũng không sao, chỉ cần nhân phẩm tốt là được. Cô đã không còn dám mơ mộng nhiều nữa rồi.
Chương 15 Bình rượu xái núi Ngưu Lan bảy tệ

“Nào, bôi thuốc.”

Tần Phong đặt chân Doãn Hân lên trên ngực mình, lấy một chút thuốc nước ra, nhẹ nhàng cọ xát, vẻ mặt vô cùng tập trung cẩn thận. Nếu để binh sĩ ở Đông Kỳ nhìn thấy cảnh này chắc chắn ngạc nhiên đến rớt quai hàm.

Vì trong lòng bọn họ, Tần Phong là người cứng rắn, kiên cường bất khuất.

Nhưng con người kiên cường ấy cũng sẽ dịu dàng.

Mấy năm nay, Tần Phong nợ hai người phụ nữ này quá nhiều. Huống chi nhiều năm như vậy, Tần Phong đã sớm coi Doãn Hân trở thành mục đích sống của mình.

Doãn Hân cứ nhìn thẳng vào Tần Phong như vậy, không hiểu sao còn cảm thấy Tần Phong đột nhiên thật đẹp trai, nhưng lại hỏi tiếp: “Được rồi. Tần Phong, hôm nay tôi mới nhận được thông báo, hai ngày nữa chính là lễ cắt băng khánh thành tập đoàn Phong Hạnh chính thức đặt trụ sở tại Giang Thành. Những đối tượng hợp tác cũng sẽ được công bố chính thức trong buổi lễ kia. Cũng có tin đồn rằng họ xem quà tặng rồi mới quyết định chọn người.”

“Anh giúp tôi nghĩ xem nên tặng gì đây. Gia đình chúng ta không có nhiều tiền lắm, phần lớn chi tiêu đều dựa vào 10% cổ phần của công ty. Mẹ tôi thích túi xách hàng hiệu, nữ trang sành điệu, đã chi tiêu tương đối lớn rồi. Trong nhà hiện tại cũng chỉ có thể chi khoảng tám trăm ngàn tệ thôi.”

Lần này Doãn Hân nghiêm túc thương lượng với Tần Phong, trong lòng cô đã dần dần chấp nhận Tần Phong rồi.

Tám trăm ngàn.

Trong lòng Tần Phong có hơi phức tạp, vì bảy năm trước, khi Doãn Hân đương chức chủ tịch của tập đoàn Tam Nguyên, giá trị bản thân lúc đó cũng hơn trăm triệu. Bây giờ toàn bộ tài sản của cô cũng chỉ có tám trăm ngàn thôi.

Lúc này, anh hơi mỉm cười: “Vợ à, chuyện tân chủ tịch của tập đoàn Phong Hạnh kia có nghe ngóng được chút tin tức nào không?”

“Tin tức? Để tôi hỏi thăm một chút.”

Đúng lúc đó, Doãn Hân lập tức gọi điện cho Lưu Lan Mộng. Chỉ một lát sau, cô cúp điện thoại, nhìn về phía Tần Phong mà nói: “Có rồi. Nghe nói vị tân chủ tịch kia của tập đoàn Phong Hạnh là xuất ngũ từ Đông Kỳ trở về, hơn nữa còn nghe nói quân hàm của người đó vô cùng cao.”

“Anh biết phải tặng cái gì rồi?”

“Tặng cái gì?”

“Một bình rượu xái núi Ngưu Lan bảy tệ.”

“Cái gì?”

Doãn Hân kinh hãi, đôi mắt tuyệt đẹp cứ thế rơi thẳng trên người Tần Phong. Cô còn tưởng rằng Tần Phong sẽ nhắc đến món đồ vật hiếm có nào đó cơ nhưng không ngờ lại là ‘một bình rượu xái núi Ngưu Lan’.

“Tần Phong, anh nghiêm túc thật à? Đừng mở miệng nói linh tinh, đùa không vui đâu.”

Doãn Hân tưởng rằng Tần Phong đang trêu cô thôi.

Nhưng Tần Phong lắc đầu, đặt chân Doãn Hân từ trong lồng ngực mình xuống chậu nước ấm rồi mới lên tiếng: “Vị chủ tịch kia là từ Đông Kỳ mới giải ngũ trở về, anh cũng mới từ Đông Kỳ trở về, thế nên anh biết chắc anh ta nhất định sẽ thích rượu xái núi Ngưu Lan. Để anh giải thích cho em nghe, nơi quỷ quái như Đông Kỳ, mùa hè có gió lạnh thổi qua, lạnh đến thấu xương, hơn nữa, còn có sa mạc. Buổi tối thì lại có gió thổi, lạnh đến mức người ta không thể nào chịu được. Mà quân luật nghiêm minh, không cho phép uống rượu.”

“Nhưng Núi Ngưu Lan thì không tính là rượu. Bởi vì tên nó là rượu nhưng lại quá rẻ, nồng độ rất thấp nhưng mùi vị thì lại rất nồng. Khi uống vào rồi sẽ sinh ra một cảm giác ấm nóng, khiến con người ta cũng ấm áp theo. Cho nên binh sĩ ở Đông Kỳ đặc biệt thích uống loại rượu này.”

Tần Phong đã giải thích rõ ràng, Doãn Hân cũng hiểu ra được phần nào nhưng lại lắc đầu hỏi: “Hóa ra là như vậy. Nhưng tôi có nghe nói vị này địa vị rất cao, đương nhiên không thể giống như những người binh sĩ bình thường như anh được. Bọn họ có lẽ sẽ có những cách phòng lạnh khác. Buổi tối chắc chắn sẽ không bị lạnh đâu. Thế thì đương nhiên sẽ không thích loại rượu Núi Ngưu Lan này rồi.”

Doãn Hân vừa nghĩ đến cảnh bản thân mình tặng một bình rượu xái núi Ngưu Lan trước mặt nhiều người như vậy chắc chắn sẽ thất bại, còn tự mình vứt hết mặt mũi của mình đi, tự mình biến thành trò cười cho người khác.

Nếu như vậy, sợ rằng bản thân cô cũng không thể tiếp tục đi tiếp trên con đường phát triển doanh nghiệp của bản thân ở Giang Thành này được rồi.

“Ở Đông Kỳ, tướng quân và binh sĩ bình thường đều giống nhau. Hơn nữa, tướng quân càng phải làm tấm gương sáng cho binh sĩ, phải thường xuyên ở cùng binh sĩ, không có đặc quyền gì cả.” Tần Phong nói.

“Thật sao?”

Doãn Hân vẫn còn đôi chút hoài nghi.

“Đương nhiên là thật rồi.”

Tần Phong gật đầu.

Doãn Hân im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ ý tưởng tặng một bình rượu xái núi Ngưu Lan. Hơn nữa, trong buổi lễ cắt băng khánh thành của tập đoàn Phong Hạnh, người không biết còn tưởng rằng cô đang đi khiêu khích tập đoàn Phong Hạnh nhà người ta nữa.

Cái này quá mạo hiểm rồi.

Phi vụ nguy hiểm này, cô không dám cược.

Nhưng vì sợ làm Tần Phong cảm thấy tổn thương, cuối cùng cô cũng không mở miệng nói ra.

Ting ting.

Điện thoại trên tay Doãn Hân có một tin nhắn được gửi đến, bên trên có hiển thị nội dung: “Cô Doãn, chuyện lần trước là lỗi của tôi, là tôi không cẩn thận mua nhầm rồi. Tối mai mời cô Doãn tới khách sạn Lam Thiên, tôi chân thành đặt một bàn yến tiệc đặc biệt để xin lỗi cô Doãn, đồng thời cũng muốn cùng cô Doãn đây bàn chuyện dự án hợp tác giữa tập đoàn Phương thị và tập đoàn Tam Nguyên.”

Người gửi tin nhắn là Phương Nham.

Doãn Hân nhìn lướt qua rồi lập tức tắt đi. Hồng Môn Yến thôi mà, cái này cô vẫn có thể nhìn ra được.

Ngày hôm sau, Doãn Hân lại tìm gặp Lưu Lan Mộng, cùng nhau tìm kiếm tập đoàn khác phù hợp hơn để yêu cầu hợp tác nhưng nguyên cả một ngày trời mà không có bất cứ nhà nào chịu đồng ý hợp tác cả. Có điều, hôm nay vì có quan hệ của Lưu Lan Mộng nên Doãn Hân gặp được rất nhiều tổng giám đốc, nhưng không hề có bất kỳ ngoại lệ nào cả, tất cả đều từ chối.

Nguyên nhân rất đơn giản, Doãn Hân không phải là chủ của tập đoàn Tam Nguyên. Tất cả mọi người đều biết chuyện này, đây chính là điểm kết.

Ở một con phố khác, Lưu Lan Mộng đang động viên Doãn Hân: “Còn cả một ngày mai nữa, chúng ta lại nghĩ cách khác thôi.”

“Ừ.”

Doãn Hân gật đầu.

Nhưng Doãn Hân biết phần lớn ngày mai cũng sẽ như thế này thôi. Cả ngày hôm nay bọn họ đã dùng tư cách hợp tác với tập đoàn Phong Hạnh đi tìm khắp nơi một lượt nhưng đều thất bại, không có công ty nào đồng ý cả.

Sau khi hai người tách ra, Doãn Hân ngồi trên ghế, một làn gió nhẹ thổi qua. Cô day day trán, gương mặt đầy ảo não.

“Vẫn còn buổi tối nay và cả ngày mai nữa. Ngày kia là buổi đấu giá của tập đoàn Phong Hạnh rồi, phải làm sao bây giờ?” Doãn Hân tự mình lẩm bẩm, vừa có chút trầm cảm, vừa có chút muốn phát điên lên.

Cuối cùng, ngồi trên ghế một lúc lâu, cô bật điện thoại lên, mở tin nhắn ngày hôm qua ra, đáp lại một chữ.

“Được.”

Tiếp đó, Doãn Hân gọi cho Tần Phong một cuộc điện thoại: “Tần Phong, tôi đang ở số 27 đường Tam Long. Qua đây đón tôi đi.”

Chỉ một lát sau, Tần Phong lập tức chạy đến. Doãn Hân nhìn đồng hồ trên tay: “Cuộc hẹn lúc tám giờ, bây giờ là bảy giờ rưỡi, tới nơi là vừa kịp. Đi thôi.”

Doãn Hân bảo Tần Phong ngồi lên xe mình.

Tần Phong ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái, hỏi Doãn Hân: “Vợ à, sao vậy?”

“Không có chuyện gì. Đợi lát nữa nhớ đưa tôi về nhà, tuyệt đối, ngàn vạn lần không được để tôi rơi vào tay tên súc sinh kia.”

Doãn Hân đã chuẩn bị xong, uống một trận điên cuồng chỉ vì có thể lần nữa ký hợp đồng hợp tác với tập đoàn Phương thị. Hiện tại đây chính là cách duy nhất có thể bắt được phi vụ làm ăn với tập đoàn Phong Hạnh.

Hồng Môn Yến thì Hồng Môn Yến.

Nếu như Tần Phong không nói dối cô thì với kinh nghiệm làm binh sĩ nhiều năm như vậy của anh, thân thủ khẳng định thêm vài phần, nhất định có thể đưa cô về nhà an toàn. Nhưng chỉ là hy vọng như vậy, ấn tượng về Tần Phong trong lòng cô cũng không hẳn là quá tốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom