• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chiến Long Trở Về (6 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1 Chiến thần trở về, phát hiện bản thân có thêm một nhóc con

Buổi trưa, ở khu quân sự.

Trong sân có một ông lão tóc hoa râm, nhưng mặc quân phục, dáng người ngay thẳng, vẫn dẻo dai như trước, quân hàm trên vai đại diện cho thân phận của ông.

Đây là Đại Hoa Quốc, người phụ trách cao nhất của quân khu.

“Cậu muốn đi thật sao?”

Ông lão nhìn chằm chằm người đàn ông bằng đôi mắt sắc bén, người đàn ông có đường nét rõ ràng, trên người có một sự trưởng thành đã trải qua thử thách từ chiến tranh.

“Phải.”

Người đàn ông trả lời không do dự.

“Tần Phong, tôi nhìn cậu vào đây, từ nhỏ cậu đã liều mạng, cho dù nhiệm vụ nguy hiểm thế nào cậu cũng đăng ký đi, thậm chí còn gia nhập vào mũi nhọn được mệnh danh là thập tử vô sinh. Bảy năm, trong suốt bảy năm nay, cơ thể của cậu đầy sẹo, trúng đạn ba mươi hai lần, trong đó có chín lần cậu suýt không qua khỏi, bước nửa bàn chân vào cổng địa ngục.”

“Sau này mới xuất hiện một Tần Thượng tướng có một không hai, hào hoa phong nhã, thống lĩnh quân đội hùng mạnh ở biên giới phía Đông, hàng chục trận đánh lớn đều toàn thắng, không thua bất cứ trận nào. Một trận thành danh, trong lúc khó khăn, bị hãm hại nhưng vẫn giết được ba trăm nghìn quân địch, trận chiến bình định long trời lở đất, dẹp yên tai họa ngầm mấy năm tới của quốc gia, đây là công lớn. Nếu không có cậu, nói không chừng thủ đô cũng không còn nữa. “

“Hiện giờ tôi muốn giao vị trí của mình cho cậu, cậu lại muốn rời đi?”

“Tôi hỏi cậu một lần cuối, cậu muốn rời đi thật sao?”

Đôi mắt của ông lão giống như tràn ngập khói lửa chiến tranh không nghi ngờ gì nữa.

“Lão Lý, tôi vừa nhận được tin, tôi có một đứa con sáu tuổi.”

Tần Phong chào ông lão một cái theo nghi thức quân đội.

Sau đó, xoay người rời đi.

...

Giang Thành.

Sân bay Thiên Nghi.

“Tướng quân, cấp trên có nói, cởi giáp chứ không rời chức.”

Tề Vân thuộc sự quản lý của Tần Phong, cường tráng hơn Tần Phong một chút, đi đến bên cạnh Tần Phong, có phần xúc động mà nói.

“Ừm, tôi biết.”

Tần Phong gật đầu, biết được đây là quyết định của lão Lý dành cho mình, anh đã ở lại quân khu thuộc quản lý của biên giới phía Đông suốt ngây người bảy năm, hiện tại đất nước đã hòa bình, kẻ địch bên ngoài cũng không còn, đã đến lúc anh trở về Giang Thành.

Suy cho cùng, nơi đó còn có Doãn Hân.

Hôm qua còn có thư gửi về nói rằng cô ấy có con gái.

“Doãn Hân, em có khỏe không?”

Tần Phong lấy ra một bức ảnh, tâm trạng vô cùng phức tạp, trong ảnh là một người phụ nữ mặc đồ công sở, khí chất lạnh lùng, sau lưng còn có một dòng chữ.

Chủ tịch tập đoàn Tam Nguyên Giang Thành.

Bảy năm trước, ở Giang Thành ầm ĩ một trò cười thật lớn, Doãn Hân, nữ tổng tài bá đạo bị đối thủ cạnh tranh hãm hại lên giường với một tên ăn mày.

Ngay lập tức Giang Thành ầm ĩ đến long trời lở đất, mỗi ngày đều có người đến phỏng vấn Doãn Hân.

Mà tên ăn mày ấy chính là Tần Phong.

Sau đó, vì sự cố này mà giá trị thị trường của tập đoàn Tam Nguyên giảm mạnh hàng trăm triệu tệ, để phủ nhận những lời đàm tiếu, nhà Doãn Hân buộc phải thừa nhận chuyện này, để Tần Phong trở thành con rể nhà họ Doãn, chẳng qua Tần Phong cảm thấy mình không xứng với Doãn Hân.

Cho nên vào ngày thứ hai anh đã xin nhập ngũ.

Bảy năm, suốt bảy năm này, nhiệm vụ nguy hiểm nào anh cũng chấp nhận thực hiện, có tiếng tăm là ‘kẻ điên không thiết sống’ trong quân đội, cuối cùng từ một tên lính nhỏ trở thành người đứng đầu ở biên giới phía Đông, mài dũa hơn trăm ngàn binh lính mạnh mẽ, là một Thượng tướng vô song, một trận chiến long trời lở đất tiêu diệt hết ba trăm nghìn quân địch ngoại quốc.

Chỉ đơn giản, bởi vì Doãn Hân là vướng bận trong lòng của anh.

“Xin lỗi.”

Tần Phong biết mình có lỗi với Doãn Hân, không chỉ vì chuyện của mình đêm hôm ấy mà còn vì hôm đó anh không rời đi.

“Anh, anh có phát hiện cô bé kia nhìn rất giống anh không.”

Đột nhiên, Tề Vân chỉ về một phía bên đường.

Tần Phong cũng nhìn sang, chỉ thấy một cô bé đang chạy về phía anh, sau lưng còn có hai người đàn ông mặc đồ vest đuổi theo.

“Con nhóc chết tiệt, chạy cái gì mà chạy, đứng lại đó cho tao.”

“Chờ bọn tao bắt được mày sẽ đánh mày chết!”

Hai tên đàn ông kia mặt mũi hung tợn, dù sao cũng là người lớn, chạy sẽ nhanh hơn một đứa nhỏ, rất nhanh đã đuổi kịp, khoảng cách chỉ còn một gang tay.

Một trong hai tên đó mỉm cười, vươn tay ra chuẩn bị tóm đứa bé.

Có điều bị Tề Vân bắt lấy cánh tay: “Hai ông lớn, sao lại ăn hiếp một cô bé như thế, có bản lĩnh thì luyện tập với tôi đi?”

“Mày? Hả.”

Hai tên kia liếc Tề Vân một cái, thấy vóc dáng cũng bình thường, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ khinh thường: “Chỉ có mày? Vậy mà cũng muốn làm anh hùng à?”

“Nhóc con, lúc đến bệnh viện, nhớ kỹ là tao đánh.”

Một trong hai tên đó đánh một cú về phía đầu Tề Vân, có điều Tề Vân né đầu lệch ra tránh khỏi, cuối cùng khinh bỉ nói: “Chỉ có chút bản lĩnh này à? Xấu hổ thật đấy, nhỡ kỹ lúc đến bệnh viện, tên của tao là Tề Vân.”

Sau đó đấm một cú.

Trúng ngay giữa cằm một tên.

Tiếp theo đánh một cái qua vai, tên còn lại cũng ngã ầm xuống đất, cả hai đều bất tỉnh.

“Cô bé, đừng sợ nha.”

Lúc này, cô nhóc đã chạy đến trước mặt Tần Phong, trốn ở sau lưng Tần Phong, Tần Phong xoa đầu an ủi cô bé.

Tần Phong nhìn kỹ một chút, cô bé này khoảng chừng sáu bảy tuổi.

Tóc cắt ngắn ngang tai, sạch sẽ thoáng mát, quần áo tuy cũ nhưng cũng được giặt sạch sẽ ngả sang màu trắng bệch, có điều không che giấu được cảm giác thanh tú và lém lỉnh.

Chẳng qua Tần Phong phát hiện, cô bé này nhìn rất giống mình.

“Chú là ba của con sao?”

Cô bé cũng nhìn Tần Phong, đột nhiên ôm lấy đùi của Tần Phong khóc lên: “Quả Quả cũng có ba, Quả Quả không cần nhận tên xấu xa kia làm ba nữa, hu hu hu.”

Tiếng khóc khiến người ta cảm thấy nhói lòng.

Mà lúc này, một người phụ nữ mang giày cao gót vội vàng chạy đến nơi này: “Tần Quả Quả.”

Nghe thấy giọng nói kia, cô bé ngừng khóc, quay đầu nhìn người phụ nữ đó rồi nhào vào lòng: “Mẹ, mẹ mau nhìn kìa, con tìm được ba rồi, con thật sự tìm được ba rồi, con không cần nhận cái tên người xấu kia làm ba nữa.”

“Họ Tần! Doãn Hân.”

Trong lòng Tần Phong giống như sét đánh giữa trời quang, thở gấp, nhìn người phụ nữ ngày nhớ đêm mong đứng trước mặt mình, anh chắc chắn không nhận nhầm, cho dù chỉ có một đêm anh cũng chắc chắn không nhận nhầm người.

Vậy cô bé này?

Là con của mình!
Chương 2 Nhà họ Tần đang mưu tính việc gì!

“Tiểu Hân.”

Trong lòng Tần Phong khẽ xúc động, tiến lên một bước, vươn tay ra muốn chạm vào Doãn Hân.

Bảy năm.

Đã bảy năm rồi.

Có điều, nghênh đón hắn lại là một cái tát của Doãn Hân.

“Bốp.”

Cô tát thẳng vào mặt Tần Phong, Tần Phong không trốn, Tề Vân đứng sau biến sắc, trong tay áo xuất hiện mũi dao, nhưng bị Tần Phong duỗi tay ngăn cản.

“Tần Phong, anh còn dám quay về! Anh còn dám quay về à!”

Giọng nói của Doãn Hân còn mang theo sự nức nở.

Việc trước đây là do cô bị đối thủ cạnh tranh hãm hại, chuyện mới xảy ra đêm hôm ấy, sau đó lại bởi vì chuyện này ảnh hưởng quá lớn, cô mới lấy Tần Phong, sau khi Tần Phong về nhà họ Doãn thì phát hiện chuyện này cũng không thể không chịu đựng được.

Bởi vì đã lấy giấy đăng ký kết hôn, cô buộc phải thừa nhận chuyện này, cũng chấp nhận số phận, cô chuẩn bị đưa Tần Phong tài giỏi xuất hiện, nhưng không nghĩ đến việc hôm sau Tần Phong đã bỏ đi.

Mang theo hồi môn của cô và tiền hết tổng cộng hai mươi vạn tệ, còn mượn mẹ của cô thêm mười vạn tệ, bảo là có việc gấp.

Sau đó, cô mang thai, bảy năm không ai biết cô sống như thế nào, bị chế nhạo, chịu vô số tủi nhục, cô sống sót, cô vẫn cố gắng đối mặt, nhưng chính hôm nay, tên khốn kiếp đó lại quay về.

Lúc này quay về làm gì!

“Tiểu Hân, năm đó...”

Tần Phong muốn giải thích với Doãn Hân, nhưng Doãn Hân không cho anh cơ hội này, trực tiếp lạnh mặt: “Giải thích? Tôi không muốn nghe giải thích, Quả Quả, đi thôi, chúng ta về nhà.”

Sau đó, cô dắt Tần Quả Quả rời đi.

“Mẹ, vì sao lại không gọi ba?”

Tần Quả Quả nắm tay Doãn Hân, nhưng cái đầu nhỏ vẫn quay lại nhìn Tần Phong, cứ nhìn anh ngơ ngác như thế.

“Ba? Mẹ đã nói với con, con không có ba, con là hàng siêu thị mua một tặng một, con nghe rõ không, mẹ không cho phép con gọi hắn là ba, hắn không xứng đáng. Đi thôi.” Doãn Hân cực kỳ lạnh lùng nói.

Sau khi Doãn Hân rời đi, Tề Bân có chút bất bình nói: “Tướng quân, anh chịu một cái tát, anh chính là người đứng đầu quân đội, đứng đầu biên giới phía Đông, là người lừa giết ba trăm nghìn quân địch, là anh hùng của quốc gia, sao lại phải chịu oan ức như thế này?”

Hắn vô cùng phẫn nộ, bởi vì chỉ có hắn biết mấy năm năm Tần Phong ở biên giới phía Đông, cũng chính là nhà ở biên giới, cũng biết vết sẹo trên người Tần Phong, nếu không có Tần Phong, đừng nói Giang Thành, thủ đô có lẽ cũng chẳng còn.

Đây là anh hùng.

Nhưng mà, Tần Phong khoát tay, nhìn về hướng Doãn Hân rời đi, trong ánh mắt có phần ray rứt: “Tôi nợ hai người bọn họ.”

Khi Doãn Hân nói câu: “Con không có ba, con là hàng siêu thị mua một tặng một, mẹ không cho phép con gọi hắn là ba, hắn không xứng đáng.” Những lời nói này, không ai biết anh đau lòng thế nào.

Lúc Tần Phong chuẩn bị đuổi theo thì một chiếc Rolls-Royce màu đen mang biển số 8888 xuất hiện, một ông lão tóc bạc trắng từ trong xe bước xuống, nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ sững sờ.

Bởi vì đây là quản gia của gia tộc họ Tần danh giá nổi tiếng ở thủ đô.

Nhưng mà, lúc này ông lại cúi người, cung kính đi tới trước mặt một người thanh niên, khiêm tốn nói: “Gia tộc họ Tần ở thủ đô, quản gia Tần Thiên Thành nghênh đón cậu chủ về thủ đô, quản lý gia tộc họ Tần.”

“Quản lý gia tộc họ Tần? Hừ, tôi từ khi nào ngồi trên cao như vậy, người ba tự cao kia làm sao có mặt mũi mà nói ra lời này, nói trắng ra là muốn tiền của tôi, vẫn là tôi có quyền?”

Tần Phong nhìn qua người đàn ông này và mỉm cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Kể từ giây phút ông ta đuổi mẹ con tôi ra ngoài, tôi đã cắt đứt mọi quan hệ với ông ta, không có một chút liên quan gì nữa, gia tộc họ Tần cũng không có quan hệ gì với tôi. Hơn nữa, giúp tôi nói với ông ta một câu, nếu không phải mẹ tôi trước khi chết không cho tôi báo thù ông ta, bằng không bây giờ tôi đã lên đường tắm máu nhà họ Tần rồi.

Năm đó, khi anh bảy tuổi, tuyết rơi dày đặc, người ba cao ngạo kia của anh kết hôn với một cô gái gia tộc lớn, tiếp đó lấy cớ xuất thân của mẹ anh hèn mọn, đuổi hai người ra khỏi nhà.

Sau đó, mẹ anh bị bệnh chết trên đường.

Và anh cũng trở thành trẻ mồ côi, lang thang khắp nơi.

Tần Thiên Thành thở dài, cuối cùng cúi người xuống nói: “Tập đoàn Phong Hạnh gần đây muốn trụ tại Giang Thành, là mẹ cậu lấy tên cậu và bà ấy đặt, dùng chính sức của mình gây dựng tài sản, Hiện giờ mẹ của cậu đã qua đời, tập đoàn Phong Hạnh kia cũng nên để lại cho cậu.”

“Tần Thiên Thành, tôi hỏi ông một câu, nếu như hiện tại tôi vẫn còn nghèo túng, các người còn muốn trả lại cho tôi sao?”

Đôi mắt Tần Phong nhìn chằm chằm Tần Thiên Thành.

Tần Thiên Thành á khẩu không trả lời được.

Sẽ sao?

E rằng không.

Sau khi đuổi hai mẹ con Tần Phong đi, nhà họ Tần lập tức thâu tóm hết tập đoàn, cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ trả lại.

Nhưng ai có thể ngờ rằng bây giờ lại thế này.

“Hừ, cút đi. Trở về nói với lão già kia, đừng gây sự với tôi, nếu không tôi cũng không ngại đưa lính đến san bằng cả gia tộc họ Tần đâu, Tần Phong tôi nói được làm được.”

Tần Phong khoát tay, Tần Thiên Thành lập tức bị dọa chạy mất.

Đúng vậy.

Quả thật bị dọa chạy, nhưng lại vấp té.

Đơn giản là vì Tần Phong bây giờ đã không còn là tên nhóc như trước kia, hiện tại là người đứng đầu biên giới phía Đông, là một chiến thần biên giới phía Đông thẳng thắn cương nghị, bảo vệ núi sông.

Quyền lực to lớn, thậm chí thống lĩnh hàng triệu quân lính.

“Tướng quân.”

Tề Vân ở bên cạnh lên tiếng.

“Cứ gọi tôi là anh đi, tôi đã rời khỏi quân doanh, gọi tướng quân cũng không hợp lắm. Được rồi, cậu tìm một chỗ nghỉ ngơi, bây giờ tôi phải về nhà một chút.” Tần Phong khoát tay, ý bảo Tề Vân không cần đi theo.

“Vâng.” Tề Vân nói.

Sau đó, Tần Phong đi tới đến một căn biệt thự cổ, có điều hôm nay biệt thự hơi khác thường, thậm chí còn có phần ồn ào.

“Hôm nay, Tần Quả Quả kia tôi đã xác định, tôi nói rồi, tôi muốn tìm một người vợ cho con mình, là xem trọng con gái của mấy người, cho mấy người mặt mũi, dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa con hoang.”

Trong biệt thự vang lên giọng nói đầy kiêu ngạo

Con hoang!

Ánh mắt Tần Phong hiện lên tia giết chóc điên cuồng, mạnh mẽ siết chặt nắm đấm.
Chương 3 Con gái của tôi, ai cũng không được chọc

Bên trong biệt thự.

Tần Quả Quả trốn ở phía sau Doãn Hân vô cùng sợ hãi nhìn thấy màn này.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đang ngồi trên ghế, bộ dạng như chủ nhân.

Bà ta chính là mẹ của Doãn Hân, Trương Lệ.

Chủ ý lần này cũng là do bà ta đưa ra, bởi vì tập đoàn Tam Nguyên của gia tộc bọn họ gặp phải khó khăn, tài chính phát sinh một lỗ hổng rất lớn nhất định phải đầu tư vào một khoản tiền, thế nhưng trong thời gian ngắn căn bản không chắp nối được, chỉ duy nhất công ty của Lý tổng này là có thể lôi kéo.

Giao cho Lý tổng này, trái lại vừa thích hợp.

"Đúng vậy, các người nghĩ như vậy là đúng rồi.”

Trên mặt Lý tổng nở nụ cười, không chỉ đem ánh mắt đặt ở trên người Tần Quả Quả mà còn đem tầm mắt đặt vào trên người Doãn Hân, ánh mắt nóng rực, Doãn Hân chính là một đóa hoa Giang Thành khiến cho người ta cực kỳ thèm thuồng.

Dáng người, dung mạo đều là số một, năm đó số người theo đuổi cô ấy có thể xếp vòng quanh Giang Thành một vòng. Cho dù hiện tại cô đã có con gái, chẳng những phong thái không thua kém mà còn càng làm cho người ta khao khát.

Nắm chắc được Tần Quả Quả thì bắt được Doãn Hân không còn xa.

Nhưng mà Doãn Hân đứng ở phía trước mặt Tần Quả Quả, bảo vệ cô bé gắt gao, nói: ”Không có khả năng tôi sẽ giao Quả Quả cho anh, Lý Thiên Thành, anh chết tâm tư này đi.”

Chưa bàn tới Lý Thiên Thành đối với Quả Quả có tốt hay không, chỉ riêng con trai hắn kia đích thực là trời sinh bất phàm, dù sao cũng bẩm sinh trí tuệ thiểu năng, hơn nữa tuổi còn nhỏ đã hơn hai trăm cân, bất luận thế nào cô cũng sẽ không đem Quả Quả đẩy vào hố lửa.

Đây là con gái cô ấy.

"Chết tâm tư này đi? Ha ha, Doãn Hân, em có cần phải ích kỷ thế không?”

Đột nhiên từ trên lầu truyền ra một âm thanh, một chàng trai tuổi mặc âu phục quý giá, hắn từ trên lầu đi xuống, còn có một người đàn ông trung niên xuống theo.

“Doãn Bách!”

Doãn Hân nhìn tên đàn ông trẻ tuổi này, khuôn mặt có phần không tốt.

Bởi vì, người đàn ông này là anh họ của cô, hiện tại trong gia tộc là người của gia chủ.

"Doãn Hân, tôi biết, chỗ dựa của cô không phải là cha của cô hay sao, cô cảm thấy cha cô nhất định sẽ thiên vị cô tuy nhiên hôm nay là nguy cơ của gia tộc, trước kia cô phạm phải sai lầm lớn như vậy, tập đoàn Tam Nguyên chỉ thiếu chút nữa đã bị hủy trên người cô, hiện tại còn không biết bù đắp à?"

Doãn Bách một thân chính trực.

Tiếp đó, ba của Doãn Hân, Doãn Nguyên, cũng chính là người đàn ông trung niên kia thở dài một hơi: ”Con gái, đem Tần Quả Quả giao cho bọn họ đi, lỗ hổng tài chính này nhất định phải bổ sung, đây là con nợ Doãn gia.”

"Cha!”

Doãn Hân không thể nào tin nhìn người ba này.

Cô nợ nhà họ Doãn?

Ngày trước, Doãn gia chẳng qua là một gia tộc nhỏ mà thôi, là cô một mình tự lực sáng lập ra tập đoàn Tam Nguyên tiếng tăm vang dội, lúc này mới giúp cho gia tộc hưng thịnh, sau đó cô xảy ra sự kiện nọ, gia tộc liền đá cô ra khỏi trung tâm quyền lực tập đoàn trở thành một viên chức nhỏ.

Chuyện đó đúng là lỗi của cô, cô tự biết.

Thế nhưng, tập đoàn Tam Nguyên là của cô, nếu không phải có cô toàn bộ Doãn gia cũng không thể có quy mô như bây giờ. Vậy mà ở trong tay bọn họ, tập đoàn Tam Nguyên xảy ra chuyện trong kinh doanh, thì là trách nhiệm của cô?

Cô nợ Doãn gia, cô phải bù đắp?

Vì lý do này, đứa con gái duy nhất của cô phải hy sinh.

"Con gái, đây là một nghiệt chủng, vốn nó không nên xuất hiện ở nhà chúng ta, giao ra đi, ông nội con đáp ứng rồi, một khi thành công rót vốn sẽ để ta trở lại vị trí gia chủ.”

Trong mắt ba Doãn Hân có sự chán ghét, nhìn về phía Tần Quả Quả đang ở phía sau Doãn Hân.

Nghiệt chủng!

Nếu không phải do nghiệt chủng này và ba của nó, cả nhà bọn họ làm sao có thể bị đá ra khỏi gia chủ.

"Cha... người!”

Doãn Hân trong lòng chấn động, không biết nên làm thế nào cho phải.

Tuy nhiên sau đó, một giọng nói khiến mọi người kinh sợ từ cửa truyền đến: ”Con gái tôi, không ai có thể mang đi.”

“Chuyện này...”

Những người trong gian phòng cả kinh.

Mà tiếp theo, Tần Phong từ ngoài phòng đi vào, bên trong dừng lại một chốc, kế đó nghĩ tới điều gì tiếng cười rộ lên, nhất là Doãn Bách: ”Tôi còn tưởng là ai đây, thì ra là kẻ ăn xin như anh à, thế nào, năm đó rời đi, đến nơi khác xin cơm, sau đó không đòi được tiền? Quay lại à?”

“Thì ra là cậu, cậu còn dám trở về.”

Ba mẹ Doãn Hân nhìn về phía Tần Phong, trong mắt đều hiện lên ý không tốt.

Tần Quả quả là nghiệt chủng nhưng suy cho cùng, nguyên do đều ở trên người Tần Phong này, nếu không phải tại hắn, cả nhà bọn họ cũng không đến mức rơi vào tình trạng thế này.

Cho nên khi bọn họ vừa kết hôn, lúc Tần Phong rời đi, Trương Lệ liền cướp đoạt đồ đạc của Doãn Hân sau đó còn nói Tần Phong đã mượn bà mười vạn, để ấn tượng của Doãn Hân đối với tên Tần Phong này hoàn toàn rơi xuống vực sâu.

"Này này, tôi nhớ ra, tôi đã nghe qua về cậu, nghe nói năm ấy kẻ ăn xin này ở rất nhiều địa phương đều phải xin đồ, làm sao, có muốn lần này tôi bố thí cho cậu một chút không hả.”

Lý Thiên Thành cũng cười ra tiếng, còn tưởng rằng có đối thủ cạnh tranh gì đó, không ngờ chỉ là loại gà mờ.

Năm đó, sở dĩ Tần Phong trở thành tên ăn xin là do Tần gia ở kinh đô ban tặng, lúc ấy mẹ hắn bệnh nặng, tuổi hắn cũng còn nhỏ, không có cách nào khác chỉ có thể đi cầu tình Tần gia ở kinh đô, có điều lại bị đuổi ra ngoài, mẹ cũng bệnh chết trên đường đi vì thế hắn lưu lạc đầu đường.

"Anh đến đây làm gì?"

Mà Doãn Hân cũng dùng một loại ánh mắt không lành nhìn Tần Phong.

"Cha, cha.”

Không giống với sự ác liệt của những người khác, Tần Quả Quả lập tức thoát khỏi tay của Doãn Hân, lập tức nhào vào trong ngực Tần Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cọ cọ đùi Tần Phong: ”Cha, Quả Quả là người có cha, con không cần nhận kẻ xấu kia làm cha.”

“Ngoan.”

Tần Phong xoa xoa tóc Tần Quả Quả, trong mắt xuất hiện một tia ôn nhu, tiếp đó trên người hiện lên một loại khí chất quân lâm thiên hạ, bễ nghễ nhìn tất cả, ngẩng đầu nói với Doãn Hân.

"Lần này anh tới giúp em, chuyện rót vốn của tập đoàn bọn em, anh có thể giải quyết.”
Chương 4 Tôi là chồng của Doãn Hân.

“Anh? Ah, với một kẻ ăn xin thì giải quyết như thế nào? Khó khăn, anh cũng muốn tới cửa cầu Lý tổng sao.”

Doãn Bách cười ra tiếng.

“Cầu xin tôi, tôi đây cũng không muốn. Bất quá, nếu cậu có thể bò qua đũng quần tôi gọi tôi một tiếng cha vậy thì không chừng tôi sẽ cân nhắc.”

Trong mắt Lý Thiên Thành biểu thị sự trêu chọc.

Sỉ nhục chồng của Doãn Hân thế mà lại cảm giác là một chuyện rất có thành tựu.

“Tôi là... Quên đi, trước 12 giờ ngày mai, tôi sẽ mang đến hợp đồng rót vốn.” Tần Phong suy nghĩ một chút rồi nói.

Anh cũng không nói mình là một vị thượng tướng, hơn nữa còn là đệ nhất chiến thần Đại Hoa.

Bởi vì nghe có vẻ khó bề tưởng tượng được.

Doãn Hân sẽ không tin, không chừng còn có thể nói cho con gái biết ba cô bé là một kẻ lừa đảo, cho nên phải cho Doãn Hân một khoảng thời gian để hòa hoãn lại.

Chờ Doãn Hân có thể tiếp nhận anh, bản thân anh sẽ chứng minh thân phận.

“Được, anh là chồng của Doãn Hân, anh có quyền làm chủ cho Doãn Hân, cứ quyết định như vậy đi. Chỉ có điều, ông nội đã nói nếu lần này không giải quyết được, 10% cổ phần cuối cùng của Doãn Hân ở tập đoàn Tam Nguyên nhất định phải trả lại cho gia tộc.”

Doãn Bách vốn định cười nhạo Tần Phong, nhưng đáy mắt vừa chuyển lập tức nghĩ đến chuyện này, nhất thời dùng tốc độ cực nhanh nói ra lời của ông nội bọn họ một cách dứt khoát.

“Anh!”

Doãn Hân tiến lên một bước, có hơi gấp gáp.

Thế nhưng, Doãn Bách lập tức nói: “Doãn Hân, Tần Phong là chồng trên pháp luật của cô, đây là tán thành anh ta có quyền đưa ra quyết định thay cô, cứ như vậy là được rồi, nếu không làm được, 10% cổ phần của cô nhất định phải trả lại cho gia tộc.”

Nói xong, Doãn Bách không muốn ở lại, tức thời chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi một bàn tay đặt lên vai hắn, chính là Tần Phong, truyền ra thanh âm: “Nếu như xong thì sao?”

“Vậy... Doãn Hân có thể chiếm một chỗ trong hội đồng quản trị.”

Doãn Bách cười một cái sau đó nói.

Hội đồng quản trị, đã là trung tâm quyền lợi của tập đoàn Tam Nguyên, vào hội đồng quản trị đồng nghĩa với việc vào trung tâm quyền lợi của tập đoàn Tam Nguyên, chỉ là muốn sát nhập cũng không dễ dàng như vậy. Ở Giang Thành không có bao nhiêu người bằng lòng bổ sung thua lỗ này cùng tập đoàn Tam Nguyên.

Huống chi, bọn họ còn bị chèn ép.

“Được.”

Tần Phong đáp ứng.

Nhất thời Doãn Bách cười rồi cùng Lý Thiên Thành rời khỏi biệt thự, mục đích lần này của hắn không chỉ đạt được lại còn có thêm thu hoạch.

Mà sau khi bọn họ rời đi, Doãn Hân đi tới trước mặt cái quân bất bại, trừng đôi mắt đẹp nhìn hắn: “Anh dựa vào cái gì đưa ra quyết định thay cho tôi, anh cho rằng anh là ai chứ! Anh có biết 10% cổ phần cuối cùng đó có ý nghĩa như thế nào đối với tôi không? Anh không biết, anh vốn không biết!”

Lúc đầu, một tay cô thành lập tập đoàn Tam Nguyên, cô là chủ tịch tập đoàn có 60% cổ phần, nhưng sau khi xảy ra chuyện đó gia tộc đã đoạt được tập đoàn, rồi cô chỉ còn lại 10% cổ phần cuối cùng của tập đoàn.

Đó là phần cuối cùng của cô ấy!

Rất quan trọng.

Nó thật sự rất quan trọng.

“Tần Phong, anh căn bản không có tư cách đưa ra quyết định cho tôi. Ngày mai, đi ly dị! Còn bây giờ, cút cho tôi!”

Một tiếng quát tháo cuồng loạn, Doãn Hân chỉ vào cửa bảo Tần Phong.

“Tiểu Hân, anh...”

“Cút cho tôi!”

Doãn Hân cũng không cho Tần Phong cơ hội giải thích rõ.

“Tần Phong, cậu chỉ là một tên ăn xin mà cũng muốn khoác lác, thật sự không biết xấu hổ, hơn nữa, cậu không hề biết 10% cổ phần kia đối với chúng tôi mà nói quan trọng cỡ nào, chi tiêu ăn mặc của một nhà chúng tôi đều tính trên mười phần trăm cổ phần đó, cậu lại có thể thông đồng với gia chủ muốn triệt để chiếm đoạt mười phần trăm cổ phần này.”

“Nhà chúng tôi sao lại xui xẻo thế này, gặp phải loại bạch nhãn lang như cậu.”

(*) bạch nhãn lang: sói mắt trắng, ý chỉ kẻ vong ân phụ nghĩa

Trương Lệ ở một bên, vẻ mặt khó chịu nhìn Tần Phong.

“Nói đi, gia chủ cho cậu bao nhiêu tiền để khiến cậu đồng ý chuyện này.”

Ba của Doãn Hân ngồi ở ghế bên cạnh, trán cau lại một chỗ, càng nhìn Tần Phong càng chán ghét.

“Hóa ra là anh cấu kết với gia chủ.”

Lúc này đây, ánh mắt Doãn Hân triệt để chán ghét, gia chủ vẫn luôn muốn có 10% cổ phần trong tay cô để hoàn toàn kiểm soát tập đoàn Tam Nguyên, làm cho cô mất đi cơ hội tro tàn cháy lại.

Chuyện này cô biết, nhưng không nghĩ tới Tần Phong cư nhiên có tham gia vào việc này.

“Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Doãn Hân chỉ về phía cửa.

“Ngày mai anh sẽ đến công ty của em.”

Tần Phong biết lúc này giải thích cũng vô dụng, chỉ có thể rời đi.

Mà Tần Quả Quả muốn đuổi theo Tần Phong nhưng tức khắc bị Doãn Hân bắt được, bàn tay nhỏ bé của Tần Quả Quả chỉ vào Tần Phong phía bên ngoài, có hơi mong ngóng: “Mẹ, mẹ, cha, cha...”

“Con không có cha, cha con đã chết rồi.”

Doãn Hân xách Tần Quả Quả vào trong phòng, ầm một tiếng thoáng cái đóng cửa lại, trong mắt lập tức xuất hiện một dòng nước mắt nóng hổi, nói: “Tôi đã sớm biết tên này là một tên cặn bã, tôi còn ôm hy vọng gì nữa.”

Cô là một tổng giám đốc nữ thế nhưng cũng là một người phụ nữ mềm yếu, mấy năm nay cô ấy đã chịu quá nhiều khổ sở, vẫn luôn tưởng tượng một ngày nào đó Tần Phong sẽ trở về, trở về cứu cô ấy.

Tuy nhiên, hôm nay cô ấy đã hết hy vọng.

Cặn bã chính là cặn bã, vĩnh viễn không có khả năng thay đổi.

......

Tập đoàn Phong Hạnh

Văn phòng ở tầng cao nhất.

“Phong Hạnh.”

Tần Phong đứng ở trong phòng làm việc, chắp tay sau lưng, ngơ ngác nhìn hai chữ “Phong Hạnh” rồng bay phượng múa, Phong, là Tần Phong, về phần Hạnh, tên là Lý Hạnh Diệp, là mẹ của anh.

Năm đó từng li từng tí, bọn họ bị đuổi ra khỏi Tần gia như thế nào, còn bị tước đoạt tất cả tài sản, sau đó sống đầu đường xó chợ như thế nào, mẹ phát một trận bệnh nặng mà anh không có tiền chữa trị ra làm sao, vào giờ khắc này toàn bộ đều hiện lên trong lòng.

Không biết qua bao lâu, một người đàn ông trung niên tiến vào, cúi đầu nói: “Chủ tịch.”

“Phùng Cương, tôi giao anh điều tra sự việc, thế nào rồi?"

Tần Phong cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Phùng Cương.

Phùng Cương, tổng giám đốc tập đoàn Phong Hạnh cũng là nhân vật cực kỳ nổi danh ở kinh đô, lần này tập đoàn Phong Hạnh đến định cư ở Giang Thành, hắn cũng đi theo hỗ trợ xây dựng tập đoàn.

“Chủ tịch, điều tra được, quả thật có người đả động kêu gọi không được rót vốn cho tập đoàn Tam Nguyên vào lúc này.” Phùng Cương nói.

“Quả nhiên.”

Tần Phong liền nói, trước nhất anh đã cảm giác được có gì đó không thích hợp, chuỗi tài chính của tập đoàn Tam Nguyên xảy ra vấn đề, thế nhưng lại cảm thấy Doãn Bách là con trai của gia chủ không những không sốt ruột ngược lại còn gắng sức bức bách Doãn Hân.

“Chúng ta ở Giang Thành, có bao nhiêu tiền?”

Tần Phong hỏi.

“Chủ tịch, tập đoàn Phong Hạnh chúng ta còn chưa chính thức định cư ở Giang Thành, hiện tại công ty cũng chỉ có một cái vỏ rỗng mà thôi, nhân viên cũng không đủ. Có điều, tập đoàn Khánh Dương của Giang Thành là cánh dưới của chúng ta, ta có thể để họ rót vốn.”

“Tập đoàn Khánh Dương là của ai?”

“Lý Thiên Thành.”

Tần Phong không khỏi có chút kinh ngạc, thật trùng hợp, lại gặp tên Lý Thiên Thành này, nói tiếp: “Phùng Cương, sử dụng một ít thủ đoạn làm cho tập đoàn Khánh Dương này sắp phá sản, nói cho bọn chúng biết rằng chúng đắc tội với người khác, biện pháp duy nhất có thể giải quyết chính là trước mười hai giờ ngày mai, để Lý Thiên Thành đích thân đưa hợp đồng rót vốn cho Doãn Hân của tập đoàn Tam Nguyên. “

“Chậm một giây, khiến cho tập đoàn Khánh Dương trực tiếp phá sản.”
Chương 5 Hợp đồng rót vốn đây, ba trăm triệu đủ chưa?

Ngày hôm sau.

Trong phòng Doãn Hân, cô cầm lên một quyển sổ đỏ, chính là giấy chứng nhận kết hôn.

"Tần Phong, bảy năm trước, anh không từ mà biệt, hôm nay cũng đừng trách tôi nhẫn tâm."

Ngữ khí Doãn Hân lạnh như băng, cầm giấy chứng nhận kết hôn hạ quyết tâm, hôm nay sau khi tan ca cô sẽ đi tìm Tần Phong ly hôn.

"Mẹ, Quả Quả..."

Tần Quả Quả đi tới, trên người mặc chiếc váy nhỏ, mở to đôi mắt long lanh ánh nước nhìn giấy chứng nhận kết hôn kia, trong mắt xuất hiện giọt nước mắt: "Mẹ, Quả Quả vừa mới có cha. "

“Cha con đã chết."

Doãn Hân nhìn bộ dáng Quả Quả, trong lòng mềm nhũn, nhưng vì cuộc sống sau này của bọn họ, không thể tới lui với tên cặn bã kia, tức thì liền bế Tần Quả Quả ra cửa.

Đi đến công ty, ở ngay ngoài cổng nhìn thấy bảng hiệu của tập đoàn Tam Nguyên, trong mắt cô hiện lên một sự hoài cổ, bởi vì tập đoàn này vốn là do một tay cô ấy sáng lập, dốc sức từng chút từng chút một mà nên.

“Tần Phong, làm sao mà anh ở đây!”

Lúc này, Doãn Hân đột nhiên trông thấy một bóng dáng thẳng tắp đang đứng ở cửa.

Bóng dáng này cô quen biết, chính là Tần Phong.

"Chờ em." Tần Phong mỉm cười nói.

"Chờ tôi? Anh sẽ tốt bụng đợi tôi thế này à? A, hẳn là anh nhận tiền của gia chủ, đề phòng hôm nay xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, nên đến thu thập kết quả, một khi tôi đem một phần mười còn lại nhượng đi, như vậy sẽ có dư một khoản tiền lớn chuyển sang cho anh hử.”

Doãn Hân càng nghĩ, sắc mặt càng không tốt.

"Không phải. Anh không liên quan gì đến những người đó.” Tần Phong lắc đầu.

Thế nhưng, Doãn Hân chẳng hề tin: "A, vậy anh chính là thuộc loại mục đích thứ hai, hôm nay đơn thuần là đến xem chuyện cười của tôi. Được rồi, tôi thỏa mãn anh, vừa vặn chuyện hôm nay kết thúc chúng ta liền đến Cục Dân chính ly hôn, tôi đã hẹn trước rồi. "

“Cũng không phải thế, em nghe anh giải thích."

Tần Phong vừa định nói hai câu, Doãn Hân liền dẫm lên giày cao gót, lộc cộc rời đi với tốc độ cực nhanh mang theo sự lạnh giá, còn truyền lại giọng nói: "Đừng lạc mất, tôi không muốn chờ thêm một ngày nữa.”

Đối với loại cặn bã như Tần Phong, Doãn Hân hy vọng một giây sau sẽ ly hôn.

Tần Phong vội vàng đi theo, tốt xấu gì cũng là Đại Hoa đệ nhất chiến thần hàng thật, không đến mức ngay cả một người phụ nữ cũng không theo kịp, vừa khéo phạm vi cách một thước, một tấc không nhiều cũng không ít.

Đi vào phòng họp trụ sở chính của tập đoàn, lúc này trong phòng họp tràn ngập người, trong đó có một lão già ngồi ở chủ vị, tóc hoa râm, nhưng tinh thần vẫn còn tốt. Thấy Doãn Hân đi vào thì ông ta chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn về phía Tần Phong, mở miệng nói: "Thì ra, tên ăn xin như cậu, đúng thật là đã quay về?”

Trong mắt mang theo một phần khinh thường.

"Ông nội."

Doãn Hân nghe thấy giọng điệu này, khẽ nhíu mày, cho dù nói như thế nào thì hiện tại Tần Phong vẫn là chồng trên danh nghĩa của cô.

"Doãn Hân, cô tức giận cái gì, đây là chúng tôi đang giúp cô trút giận đấy, người này năm đó làm ô uế thân thể của cô, sau đó bảy năm đi không từ biệt, để cho cô đứa con, nhưng nhiều năm thế đứa nhỏ không có ba, thứ khốn nạn như vậy có đáng để cô tức giận?"

Doãn Bách đứng lên, trên danh nghĩa là vì Doãn Hân, thực tế lại đem chuyện kia nói ra, ở đây không ít người nghe xong trong lòng nhạo báng.

Chuyện đó, là nỗi đau trong lòng Doãn Hân.

"Được rồi, một phế vật như vậy có đáng gì để bàn luận lần nữa, hôm nay tới đây chẳng qua là để làm nhân chứng mà thôi. Hãy tiếp tục với những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.”

Ông nội Doãn Hân khoát tay áo, bảo bọn họ chuyển sang chuyện hôm qua.

"Hôm qua, Doãn Hân đã đáp ứng chúng ta, hạ một ván cược, đánh cuộc là hôm nay sẽ có ông chủ đưa hợp đồng rót vốn tới hay không, nếu như không có, vậy thì Doãn Hân sẽ trả lại 10% cổ phần cho gia chủ chúng ta."

Doãn Bách ưỡn người, có chút hưng phấn nói.

"Hóa ra Doãn Hân rộng lượng như vậy, tôi còn tưởng rằng cô ấy thề chết cũng sẽ không trả lại 10% cổ phần này cho công ty, không ngờ hôm nay cũng giống như tặng không, ha ha."

"Doãn Hân, cô nghĩ sao lúc đầu gia chủ ra giá cao mua cổ phần của cô, không phải chính cô nói đây là phần cuối cùng cô ở tập đoàn Tam Nguyên dù thế nào cũng không bán, nhưng hôm nay cô cư nhiên cho không."

"Thì ra, Doãn Hân một lòng làm chủ gia đình, trước kia là tôi hiểu lầm."

Người bên cạnh bàn hội nghị, nhao nhao cười ra tiếng.

Tất cả bọn họ đều biết, Doãn Hân đối với 10% cổ phần kia coi trọng bao nhiêu.

Huống chi, một số ít người trong tập đoàn hiểu rõ nội tình đều biết hôm nay tuyệt đối sẽ không có người đến đưa hợp đồng góp vốn.

"Các người!"

Thân thể Doãn Hân run rẩy một trận, đưa mắt nhìn về Tần Phong ở phía sau, trong mắt là một mảnh chán ghét, nếu không phải do Tần Phong thì hôm nay cô cũng sẽ không lấy ra thứ này làm tiền đặt cược.

Nhưng mà, ngoài dự kiến của cô, Tần Phong tiến lên, liếc mắt nhìn một cái rồi nói: "Doãn Bách, cậu còn có một hạng mục chưa nói, đó chính là nếu hôm nay có hợp đồng rót vốn thì phải như thế nào? "

“A? Có hợp đồng rót vốn.”

Doãn Bách cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Nếu có, vậy Doãn Hân sẽ trở lại hội đồng quản trị, có điều, các người cảm thấy hôm nay thật sự sẽ có vốn đầu tư sao? "

“Quả thật, lỗ hổng tài chính của chúng ta quá lớn, cần đến ba mươi vạn vốn đầu tư mới có thể vận hành trở lại, tuy nhiên hiện tại vốn không có tập đoàn nào ở Giang Thành nguyện ý đầu tư vào chúng ta."

"Tôi với tư cách là bộ trưởng bộ phận quan hệ công chúng, phụ trách chính việc đàm phán, có điều một khi nhắc tới rót vốn thì không có công ty nào bằng lòng, toàn bộ đều lảng tránh, hôm nay chỉ sợ rằng cũng khó."

"Không phải khó, mà là nhất định. Song, chúng ta còn có một nhà, tập đoàn Khánh Dương nguyện ý góp vốn cho chúng ta, có điều lão tổng lý Thiên Thành của tập đoàn Khánh Dương muốn nhận Tần Quả Quả làm con gái nuôi, thế nhưng Doãn Hân bất luận như thế nào cũng không chịu, hôm qua còn quả quyết cự tuyệt Lý tổng, đây thật sự là đẩy tập đoàn chúng ta vào trong chỗ nước sôi lửa bỏng, may mà lúc trước bài trừ cô ấy ra khỏi hội đồng quản trị.”

Mọi người sôi nổi nghị luận, vốn dĩ Doãn Hân là người đứng đầu hội đồng quản trị của tập đoàn Tam Nguyên, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, bọn họ liền lật đổ Doãn Hân ra khỏi đó.

"Doãn Hân, đừng nói ông nội khi dễ con, con không thích hợp quản lý tập đoàn Tam Nguyên."

Ông nội Doãn Hân, lão híp mắt ra vẻ lên mặt nói.

Thân mình Doãn Hân phát run một trận, cô một tay sáng lập tập đoàn Tam Nguyên, hôm nay lại có thể nói cô không thích hợp quản lý tập đoàn này!

"Doãn Hân, ngày hôm nay, cô đừng nằm mơ nữa, sẽ không có công ty nào tới, điểm này tôi khẳng định, bây giờ không có kẻ ngốc nào nguyện ý bổ sung thiếu sót này cho tập đoàn chúng ta..."

Doãn Bách cười cười, nhưng còn chưa dứt lời.

Bất thình lình từ phía cửa vọt tới một bóng người, trên tay cầm một bản hợp đồng, bùm bùm một tiếng, quỳ gối trước mặt Doãn Hân: “Doãn... Tiểu thư... Bà cô ơi... Bỏ qua cho công ty chúng tôi đi... Làm ơn... Đây là hợp đồng rót vốn...... Ba mươi vạn... Không đủ... Tôi còn có thể tăng thêm..."

Thanh âm run lẩy bẩy, mang theo sự sợ hãi.

Mà khi người nhà họ Doãn phát hiện ra bóng dáng kia là ai thì sợ ngây người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom