• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chiến Long Trở Về (5 Viewers)

  • Chương 41-42

Chương 41 Không phải tôi đã ký kết cùng với Doãn Hân của tập đoàn Tam Nguyên rồi sao?

Doãn Hướng Tuyết cười, nói thẳng Tần Phong là phế vật, không chút né tránh.

Sau đó, bọn họ đi ra ngoài.

“Anh đừng để trong lòng.”

Doãn Hân an ủi Tần Phong một chút, nhưng vẫn có chút do dự nói: “Anh vẫn cần có một chút cầu tiến, không vì chính bản thân anh, thì cũng phải vì em và Quả Quả, dẫu sao có đôi khi em cũng sẽ thất bại, đến lúc đó không chắc còn có thể nuôi anh.”

Tần Phong xoa xoa trán, khi nào thì, chiến thần đệ nhất của Đại Hoa, một trong những người có quyền lực cao nhất tại Đại Hoa, người từng lừa giết ba trăm nghìn quân địch trong một trận chiến, lại cần người khác nuôi?

Tuy nhiên khi nhìn về phía đối diện, vẻ mặt nghiêm túc, ôn nhu như nước còn mang theo một tia dí dỏm của Doãn Hân và cả đôi mắt đẹp kia nữa, khiến Tần Phong giám khẳng định một niềm tin, sống phụ thuộc vào vợ của chính mình không có gì đáng xấu hổ cả.

Chưa nói đến đó lại là một người vợ xinh đẹp như thế này.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, đoàn người trực tiếp đi đến tập đoàn Phong Hạnh, sau khi đến nơi, bọn họ lập tức nhìn thấy Phùng Cương đang đứng đợi ở cửa, dáng vẻ tôn kính, không hề có biểu hiện của sự sốt ruột.

Doãn Hướng Tuyết xuống xe, ôm lấy tay Lý Hạo, hếch cổ về phía Doãn Hân đang ở phía sau: "Thấy chưa, vị hôn phu của chị gọi một cuộc điện thoại, tổng giám đốc Phùng kia ngay lập tức liền cung kính như vậy, so với em tốt hơn rất nhiều.”

Phùng Cương đã chờ ở đây mười phút, vẫn đang tiếp tục chờ, hôm nay hắn nhận được một cuộc điện thoại, lúc đầu không cho là đúng, nhưng sau đó lại phát hiện đó là điện thoại của tập đoàn Tam Nguyên, tinh thần lập tức phấn chấn trở lại.

Bởi vì Doãn Hân chính là người của tập đoàn Tam Nguyên, đó cũng chính là bà chủ của hắn.

Nội dung của cuộc điện thoại là muốn soạn thảo lại bản hợp đồng, hắn cho là Doãn Hân không hài lòng, ngay lập tức liền đáp ứng, vội vàng soạn thảo một bản hợp đồng mới, một bản hợp đồng mà tất cả các phương diện đều nhường cho tập đoàn Tam Nguyên.

Lợi nhuận của hạng mục nào tập đoàn Tam Nguyên cũng đều hưởng phần lớn, giống như là một bản hiệp ước bất bình đẳng.

Vừa nhìn thấy người của tập đoàn Tam Nguyên, Phùng Cương liền tiến đến nghênh đón, nhưng sau khi tiến đến thì hắn phát hiện một việc, hai vị chủ nhân đích thực của tập đoàn là Doãn Hân và Tần Phong lại đi phía sau.

Đi phía trước là hai người hắn không hề quen biết.

“Hai vị là?”

Phùng Cương hỏi Doãn Hướng Tuyết cùng Lý Hạo.

“Tôi là Doãn Hướng Tuyết, xuất thân từ Doãn gia, là người của tập đoàn Tam Nguyên, đây là vị hôn phu của tôi, Lý Hạo, thượng úy tại Tây Cảnh.”

Lúc nói đến đây, giọng nói của Doãn Hướng Tuyết cao vút lên, dù sao quân hàm thượng úy cũng không phải thứ mà người bình thường có thể làm.

“Hai người có quan hệ gì với hai vị phía sau?”

Phùng Cương hơi khom lưng, hỏi bọn họ một câu, cẩn thận từng li từng tí, bộ dáng khom lưng quỳ gối.

“Bọn họ à? Không cần để ý bọn họ, là theo chúng tôi đến góp vui.” Doãn Hướng Tuyết nói.

Phùng Cương có thể làm đến vị trí này, cũng coi như là một người thông minh, hắn liền nhìn ra, lúc Doãn Hướng Tuyết nói những lời này, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, là kinh thường Doãn Hân cùng Tần Phong.

“Chúng ta vào trong nói chuyện thôi.”

Lý Hạo ưỡn ngực lên, bộ dáng kiêu ngạo.

“Được, mời vào.”

Phùng Cương mời bọn họ đi vào.

Trên đường đi, Doãn Hướng Tuyết lặng lẽ nói với Doãn Hân ở phía sau: "Thấy không, đây chính là lợi ích mà thân phận mang đến, nghe nói vị tổng giám đốc Phùng này ở Giang Thành tương đối kiêu ngạo, rất nhiều ông chủ không dám chọc giận, đối mặt với vị hôn phu của chị, cũng phải khom lưng quỳ gối.”

Lý Hạo cũng nghe được mấy lời này, có chút ngạo ý.

Mà sau khi đi tới đại sảnh, Lý Hạo ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo rung rung, bộ dáng tự đắc, nhướng mày, tỏ ý bảo Phùng Cương: “Nên ký hợp đồng thôi.”

Hắn cho rằng Phùng Cương đã bị hắn dọa sợ, nhất thời ngữ khí có vài phần bá đạo, vài phần không còn nghi ngờ gì nữa.

Mà Phùng Cương nghe xong, lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Hợp đồng? Hợp đồng nào, không phải tôi đã ký kết cùng với Doãn Hân của tập đoàn Tam Nguyên rồi sao, các anh lại đến tìm tôi làm gì?”
Chương 42 Bối cảnh tập đoàn Phong Hạnh

Doãn Hướng Tuyết và Lý Hạo sững sờ, tại sao đột nhiên lại thay đổi thái độ, vừa nãy Phùng Cương còn kính cẩn lễ phép, cẩn thận từng li từng tí, nhưng bây giờ lại trực tiếp từ chối, hơn nữa cảm giác trong nụ cười còn mang theo một chút giễu cợt.

Có linh cảm không lành.

“Tổng giám đốc Phùng, lúc trước trong điện thoại anh không nói như vậy.”

Lý Hạo nhíu nhíu mày, chất vấn Phùng Cương.

“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, bây giờ tôi không muốn ký hợp đồng này với các anh.”

Phùng Cương ngồi xuống ghế sô pha, khí chất uy nghiêm trên người vị tổng giám đốc đến từ kinh đô lại một lần nữa xuất hiện, dù sao ở kinh đô, Phùng Cương cũng được tính là một nhân vật không tầm thường, lần này chỉ là bởi vì cho rằng Doãn Hân muốn ký kết lại hợp đồng mà thôi.

Qua lần thăm dò vừa rồi, phát hiện sự việc hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.

Hai người này không hề để ý tới Doãn Hân và Tần Phong, thậm chí còn có chút khinh thường, bộ dáng khoe khoang, loại bộ dáng này hắn tự nhiên muốn ra đòn phủ đầu, muốn cho ông chủ và bà chủ của mình xem.

“Tổng giám đốc Phùng, làm người không thể nói mà không giữ lời như vậy!”

Doãn Hướng Tuyết đi vào, nói một câu.

Ở trong điện thoại, bọn họ cùng Phùng Cương đã nói rất rõ ràng, khen ngợi hết lời, bây giờ nói một câu không ký liền không ký khiến bọn họ không biết phải làm sao.

“Nói không giữ lời? Hợp đồng đã ký rồi ư? Thế gọi là thất hứa.”

Phùng Cương nhướng mày.

Điều này khiến Doãn Hướng Tuyết và Lý Hạo không thể trả lời, bởi vì hợp đồng thật sự chưa ký, chưa ký thì không có hiệu quả pháp lý.

“Tổng giám đốc Phùng, điều kiện này chúng ta có thể giảm bớt một chút, giảm xuống giống như trước là được, chỉ cần ký lại một bản.”

Thấy thái độ này của Phùng Cương, Doãn Hướng Tuyết cho rằng Phùng Cương là cảm thấy không hài lòng với hợp đồng, muốn tăng giá tại chỗ, nhất thời liền chuẩn bị nhượng bộ mấy phần, bởi lẽ hợp tác với tập đoàn Phong Hạnh chính là cơ hội để tập đoàn Tam Nguyên của bọn họ kiếm lợi nhuận, rất có thể thành công khôi phục như thời đỉnh cao trước đây.

“Xin lỗi, trước đó tôi đã ký một bản rồi.”

Phùng Cương vẫn nói như cũ.

Thái độ này khiến Doãn Hướng Tuyết và Lý Hạo cau mày, nhất là Lý Hạo, có chút phẫn nộ, hắn dù sao cũng là một sĩ quan trong quân đội, gia tộc cũng có chút thế lực, nhưng hôm nay các phương diện đều không thuận lợi, bị chèn ép khắp nơi, nhất là trước mặt một tên ăn mày như Tần Phong, mất hết mặt mũi, khiến hắn rất khó chịu.

“Phùng Cương, anh phải suy nghĩ cho kỹ càng, bây giờ tôi vẫn là người có chức vụ, một khi anh không khiến tôi cảm thấy hài lòng, tôi cũng sẽ không cho anh sống dễ chịu.”

Lý Hạo nới lỏng cà vạt của mình một chút, cứ như vậy nhìn Phùng Cương với ánh mắt tràn đầy lòng thù địch, thái độ rất rõ ràng, ý tứ chính là bản hợp đồng này hôm nay không ký cũng phải ký.

“Ồ, anh đang đe dọa tôi?”

Trong mắt Phùng Cương xuất hiện vài tia suy tư.

“Đe dọa anh thì sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, có thể làm cho tập đoàn Phong Hạnh của anh không thể tiếp tục hoạt động, nếu như anh ngoan ngoãn và biết điều, vậy thì thành thật ký bản hợp đồng này cho tôi.”

Lý Hạo vỗ vỗ bản hợp đồng trên bàn, ngữ khí có chút nóng nảy.

Doãn Hướng Tuyết ở bên cạnh chứng kiến bộ dáng khí phách này, nhất thời cười trộm, còn nói với Doãn Hân: “Thấy không, đây mới gọi là đàn ông, so với ông xã ăn mày Tần Phong của em, còn mạnh hơn trăm lần, ngàn lần.”

“Bây giờ tôi vạch ra ranh giới với các người, vẫn còn kịp chứ?”

Chỉ có điều Doãn Hân không còn gì để nói với Doãn Hướng Tuyết.

“Cái gì?”

Doãn Hướng Tuyết không hiểu Doãn Hân nói gì.

“Các người đã từng nghe qua bối cảnh của tập đoàn Phong Hạnh chưa?” Doãn Hân nói.

“Bối cảnh?”

Doãn Hướng Tuyết sửng sốt trong lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom