• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Chiến Long Trở Về (1 Viewer)

  • Chương 43-48

Chương 43 Cậu đoán xem người tôi bảo vệ cấp bậc có thể là gi?

Đúng lúc này, Phùng Cương móc ra một cái điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại: “Chủ tịch, có người muốn gây phiền phức, ngay tại tập đoàn Phong Hạnh của chúng ta, nói một câu muốn cho tập đoàn Phong Hạnh chúng ta không thể tiếp tục làm ăn được nữa, thái độ cực kỳ kiêu ngạo...”

Một cuộc điện thoại nói xấu Lý Hạo.

“Cái này...”

Doãn Hướng Tuyết nhìn Lý Hạo, có chút lo lắng.

Lý Hạo xua xua tay: “Không cần lo lắng, ở Tây Cảnh anh cũng được coi là một nhân vật không tầm thường, phía trên còn có rất nhiều tiền bối, thầy giáo, xét về mối quan hệ anh không hề thua kém hắn ta, em yên tâm, hôm nay bản hợp đồng này nhất định có thể ký kết.”

Trong mắt Lý Hạo lại hiện lên sự tự tin mãnh liệt.

Cho đến mười phút sau, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

“Chủ tịch của chúng tôi đến rồi.”

Phùng Cương đứng dậy, hướng ra ngoài bước đi.

“Tôi ngược lại là muốn nhìn xem, vị chủ tịch trẻ tuổi hơn cả tôi, rốt cuộc là thần thánh phương nào, hôm nay muốn tới chèn ép tôi, ha ha, tôi phải cho hắn cúi đầu hành lễ trước mặt tôi.”

Lý Hạo cười khẩy một tiếng.

Sở dĩ hắn bình tĩnh như vậy, còn có một nguyên nhân, đó chính là hắn nghe nói, vị chủ tịch Tề Vân mới tới vẫn còn rất trẻ, thậm chí còn trẻ hơn hắn, hắn cũng được tính là một nhân tài kiệt xuất trong quân đội, có sự giúp đỡ của gia tộc, mới lên tới thượng úy.

Người trẻ tuổi hơn hắn, như vậy quân hàm khẳng định là không bằng hắn, điểm này hắn dám khẳng định.

Đoàn người cứ như vậy đi tới, Lý Hạo đi đầu, cứ như vậy cực kỳ tự tin, hắn muốn nhìn xem đó là nhân vật nào, nhưng khi hắn vừa bước ra ngoài, sự tự tin trên mặt hắn biến mất không còn chút dấu vết nào.

Chỉ còn vẻ mặt không thể tin được.

Bởi vì ở cổng của tập đoàn Phong Hạnh có một đoàn quân, một đoàn quân đoán chừng khoảng ba nghìn người, tất cả đều mặc quần áo rằn ri, trang bị đầy đủ, mỗi người mang một khẩu súng, đằng đằng sát khí, đứng sát nhau thành đội hình, khiến cho người ta hoảng sợ.

Thoạt nhìn như đang trực tiếp bao vây toàn bộ tập đoàn Phong Hạnh.

Tuy nhiên quan trọng nhất không phải là đội hình này, mà là ở trong đó có một chiếc xe tăng cỡ lớn dài đến năm mét, nhìn giống như một sinh vật hung dữ khổng lồ, khiến những người đứng đối diện nó hít thở không thông.

Từ trong xe tăng, một người đàn ông mặc quân phục rằn ri leo ra: “Tôi nghe nói, có người muốn cho công ty của tôi không thể làm ăn được?”

“Tôi...”

Lý Hạo trong chốc lát nói không ra lời.

Đội hình lớn như vậy, tại Tây Cảnh hắn cũng chưa từng thấy qua, loại đồ vật như xe tăng không phải ai cũng có thể lái, huống chi hắn biết đội hình này là quân đội địa phương, sĩ quan bình thường căn bản là không có cách nào điều động.

“Là cậu phải không?”

Tề Vân đánh giá một chút, nhìn chằm chằm về phía Lý Hạo, nói: “Họ tên, phiên hiệu đơn vị.”

“Chào thủ trưởng.”

Lý Hạo giơ một tay lên chào theo nghi thức quân đội, trong quân đội, cấp dưới gặp cấp trên đều phải chấp hành điều lệnh, đây là quy củ, cho dù hắn không sẵn lòng, sau đó lập tức nói: “Báo cáo, thượng úy trung đoàn 358 Tây Cảnh, Lý Hạo.”

“Thượng úy? Một thượng úy nho nhỏ cũng dám đến phá hủy công ty của tôi, có phải cậu không muốn sống nữa không? Hay là không muốn phục vụ trong quân đội nữa? Đây là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.”

Tề Vân đi xuống, lớn tiếng quát Lý Hạo.

Lý Hạo có chút không phục, trong mắt lóe lên một tia bất thiện, nhất thời uy hiếp nói: “Anh mặc dù là cấp trên, nhưng thầy giáo của tôi là trung tá Lâm Vân tại Tây Cảnh, ông nội của tôi là thượng tá tại Tây Cảnh, anh tốt nhất nên cân nhắc cẩn thận một chút.”

Quân hàm cao thì thế nào, sau lưng hắn có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa còn là một chỗ dựa cực kỳ vững chắc.

“Ha ha, tân binh nhỏ nhoi, cậu ở đây đánh đổi quân hàm với tôi, đánh đổi cả chỗ dựa vững chắc.”

Tề Vân nở nụ cười, cười rất vui vẻ, tuy nhiên một giây sau tình thế thay đổi, ánh mắt sắc lên: “Bản thân Tề Vân tôi là thượng tá tại Đông Cảnh, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn cảnh vệ, cậu đoán xem cấp bậc tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn cảnh vệ này của tôi là bảo vệ ai?”
Chương 44 Tiêu thật rồi...

“Sĩ quan phụ tá là cấp tá! Vị tướng quân kia, Tần tướng quân!”

Đồng tử Lý Hạo co rụt lại, thân thể run lên, trăm triệu lần không ngờ được bản thân tự gây ra phiền toái, lại va phải bức tường đồng, không, cái này không thể gọi là tường đồng được nữa, phải là miệng núi lửa mới đúng.

“Tần tướng quân là nhân vật nào!”

Người đứng đầu trong quân đội.

Trong bốn cái biên cảnh, nhân vật duy nhất xứng danh với hai chữ chiến thần, còn là người vào trước tháng giêng, giết ba trăm nghìn quân địch cứu toàn bộ Đại Hoa đang trong thời khắc nguy hiểm.

Hắn không ngờ có thể gặp được nhân vật tầm cỡ thế này!

Xong rồi.

“Anh là Tề Vân, người tài giỏi nhất toàn quân trong truyền thuyết, tướng quân toàn năng? Cũng chỉ có anh mới được phong thượng tá khi còn chưa đến hai lăm tuổi, đương nhiên, không tính Tần tướng quân, tương truyền anh ấy là một kẻ điên không cần mạng.”

Lý Hạo cười khổ một lúc, không ngờ ở đây lại có thể gặp được người sùng bái như thế này.

“Cậu nếu như đã tìm tới cửa, vậy món nợ này, không thể cứ như vậy không tính, có phải hay không?” Tề Vân nói.

“Cam nguyện chịu phạt.”

Lý Hạo không còn năng lực phản kháng.

Gặp phải người sùng bái như này, không có một tia năng lực phản kháng, chỉ cần danh hiệu đệ nhất trong quân đội liền có thể đè chết hắn.

“Cái kia, người anh em, có thể mượn điện thoại gọi một cuộc không, vừa mới diễn tập xong, còn chưa lấy lại được điện thoại di động.”

Tề Vân đi tới trước mặt Tần Phong, vẻ mặt hiền lành.

“Mau đưa điện thoại cho vị cấp trên này.”

Doãn Hân vội vàng kéo kéo Tần Phong, cô vừa mới nhìn thấy, Lý Hạo vốn là người không ai bì nổi, hiện tại dáng vẻ không thể yêu được, có thể tưởng tượng được, chức vị này có quyền thế ngập trời bao nhiêu.

Cô không thể chọc giận hắn.

Tần Phong cũng không thể chọc giận.

“Của cậu đây.”

Tần Phong không nói nên lời lấy điện thoại di động ra đưa cho hắn, Tề Vân không phải không mang điện thoại di động, mà là điện thoại di động của hắn căn bản không thể liên lạc được với mấy nhân vật cao cấp nhất của Tây Cảnh, chỉ có điện thoại di động của Tần Phong mới có thể.

Sau khi lấy được điện thoại di động, Tề Vân gọi một cuộc điện thoại, đặt nó xuống một lúc, nói với Lý Hạo: “Lâm tướng quân bảo tôi chuyển lời cho cậu, lập tức về đơn vị.”

“Vâng.”

Lý Hạo đáp lại bằng một động tác chào theo điều lệnh, nhưng sắc mặt tái nhợt.

Tiêu rồi.

Tiêu thật rồi.

Sau khi về đơn vị sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, hơn nữa còn là do Lâm tướng quân tự mình nói ra, Lâm tướng quân là người nào, nhân vật số hai Tây Cảnh, một câu trực tiếp đuổi hắn ra quân cũng được được.

“Anh đi đây.”

Lý Hạo nói với Doãn Hướng Tuyết một câu rồi rời đi.

Quân đội coi trọng tốc độ, cấp trên nói là lập tức trở về đơn vị, cho dù tính tình hắn có chút ngạo mạn, có chút kiêu căng, nhưng cũng phải phục tùng mệnh lệnh, lập tức trở về đơn vị.

“Anh!”

Doãn Hướng Tuyết nhìn Lý Hạo rời đi, tức giận giậm chân.

“Chủ tịch, điệu bộ này của anh hơi lớn, không biết còn tưởng rằng anh muốn tấn công một quốc gia chứ, xe tăng cũng lôi cả ra rồi.”

Phùng Cương đi ra, nuốt một ngụm nước miếng.

Hắn lúc trước vẫn biết Tề Vân bọn họ lợi hại, nhưng căn bản không nghĩ rằng lợi hại như vậy, trực tiếp mang cả xe tăng tới.

“Tôi vào quân khu Giang Thành để huấn luyện đặc biệt cho đám binh lính này, diễn tập vừa mới kết thúc, cậu liền gọi điện thoại cho tôi, tôi liền nhân tiện mang tới, hiện tại sự tình kết thúc, tôi cũng nên đi."

Tề Vân giải thích một chút, cũng là báo cáo với Tần Phong, sau đó trả lại di động cho Tần Phong: "Cảm ơn.”
Chương 45 Chụt một cái

“Nói mau không cần khách khí.”

Doãn Hân vội vàng kéo tay Tần Phong, lặng lẽ nói: “Đây chính là một đại nhân vật, em biết trước đây anh và anh ấy có ân tình, nhưng ân tình trả bằng ân tình, thái độ của anh vẫn cần tốt một chút.”

Tần Phong có chút không nói lên lời, cuối cùng vẫn nói: “Không cần khách khí.”

Sau đó, đội hình quân đội liền rời đi, Phùng Cương có chút đắc ý nói với Doãn Hướng Tuyết: “Thấy không, bối cảnh của tập đoàn Phong Hạnh chúng tôi thế này, cô có dám chọc giận không?”

Ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy làm việc cho Tần Phong quả là không sai.

Bởi vì danh môn bộ tộc Tần Thị ở Yên Kinh đều không có điệu bộ này, nói đưa quân đội ra liền đưa quân đội ra, lần này xem như là chọn đúng chủ nhân.

“Hừ!”

Hiện tại Doãn Hướng Tuyết thật sự tức giận không chỗ phát tiết, chuyện hôm nay muốn làm, một chuyện cũng không có làm được, hơn nữa lúc trước mạnh mồm mạnh miệng trước mặt hội đồng quản trị, nhưng là hiện tại thật sự là mất hết thể diện.

Mất mặt ở đâu cũng được, nhưng mất mặt trước mặt Doãn Hân là khó chịu nhất.

“Tổng giám đốc Phùng, tôi xin lỗi vì sự vô lễ của chúng tôi vừa nãy, tuy nhiên tôi thỉnh cầu một lần, có thể cho tôi cơ hội một lần nữa ký kết hợp đồng hay không, mọi điều khoản so với bản hợp đồng trước hoàn toàn giống nhau.”

Doãn Hướng Tuyết đến gần một bước, hơi hơi ưỡn ngực.

Dù sao tuổi tác lớn hơn một chút, dậy thì cũng không tệ, nhan sắc Doãn Hướng Tuyết lại càng không kém, so với Doãn Hân chỉ kém vài phần, hơn nữa cũng có một chút thủ đoạn, nếu không cũng sẽ không làm cho Lý Hạo mê mẩn.

Phùng Cương lướt nhìn thoáng qua, cũng rất động lòng, chỉ có điều ông chủ cùng bà chủ đang đứng bên cạnh quan sát, động lòng thì động lòng, cũng không có khả năng đồng ý, nếu không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của hắn.

“Cô Doãn, tôi là một người đàn ông rất có nguyên tắc, nếu như đã ký kết lần đầu tiên, tôi cảm thấy không cần phải ký kết lần thứ hai.”

Phùng Cương vẫn mang thái độ lúc trước, sau đó ra hiệu tỏ ý hỏi: “Còn muốn đi vào ngồi một chút không?”

“Không cần.”

Doãn Hướng Tuyết hậm hực rời đi.

Chỉ để lại Doãn Hân cùng Tần Phong, sau khi Doãn Hân biết kết quả của chuyện này, liền tiến lên cảm tạ Phùng Cương một chút, Phùng Cương một mặt vui vẻ hòa nhã, một mặt cẩn thận từng li từng tí.

Sau đó, trên đường trở về Doãn Hân gọi điện thoại cho ông nội: “Ông nội.”

“Hả?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút già nua của ông Doãn.

“Doãn Hướng Tuyết và Lý Hạo không thể ký hợp đồng, hợp đồng này vẫn là do con ký, đúng không, ông nội nói rồi, ông không thể không giữ lời.”

Tâm trạng Doãn Hân có chút cao hứng, đi dạo một vòng rồi mới quay về.

Cô có thể lấy lại vị trí chủ tịch.

Chỉ có điều, giọng nói của ông nội Doãn lại một lần nữa vang lên: “Hợp đồng là do con ký, nhưng tập đoàn Phương Thị và chúng ta coi như chính thức kết thù, phiền toái lớn này không giải quyết được, tập đoàn Tam Nguyên chúng ta sẽ trực tiếp phá sản, cũng sẽ không có chủ tịch, trước tiên con giải quyết phiền toái này đi, rồi sau đó nói tiếp.”

Tút tút.

Điện thoại cúp rồi.

“A... Ông nội... Sao ông lại làm như vậy... A...”

Doãn Hân buông điện thoại xuống, nắm chặt điện thoại trong tay, cuối cùng buông lỏng ra, tựa vào người Tần Phong, có chút thất thần hỏi: “Ông xã, anh nói xem khi nào em mới có thể lấy lại những thứ thuộc về mình. Tập đoàn Phương Thị, chuyện này phải giải quyết bằng cách nào đây, bọn họ hận em đến nỗi muốn ăn thịt em.”

“Anh sẽ giúp em.”

Tần Phong vừa vuốt nhẹ mái tóc dài của Doãn Hân, vừa nói.

“Chỉ mong vậy, không biết tại sao, khoảng thời gian gần đay em giống như đổi vận, cảm giác toàn thế giới đều đối với em ngày càng tốt, có lẽ là đến lúc vận may trở lại, cảm tạ ông trời.”

“Đúng rồi, không biết anh có biết vị Tần tướng quân kia không, nhưng em đã từng nghe nói về anh ta, từ khi Quả Quả mới hai tuổi em đã được nghe nói về anh ta. Đệ nhất chiến thần của đất nước, ở ngoài tiền quyến, anh dũng giết địch, không hề sợ hãi, biệt hiệu chính là ‘kẻ điên không muốn sống’, nhiệm vụ nào nguy hiểm nhất liền đi chấp hành nhiệm vụ đó, là một người đàn ông có ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh chân chính. Nam nhân như vậy không biết là đối tượng mơ ước của biết bao thiếu nữ, suy cho cùng, có thiếu nữ nào mà không mơ mộng chuyện tình yêu.”

“Thật ra em cũng sùng bái anh ta, nhưng em đã kết hôn, con cái cũng đã lớn như vậy rồi. Thôi được rồi, em không nói nữa, anh đừng ghen, lại đây, hôm nay anh có công bảo vệ em, em thưởng cho anh một cái.”

Chụt một tiếng.

Doãn Hân hôn lên mặt Tần Phong một cái, để lại một dấu son môi, khiến Tần Phong lâng lâng, khóe miệng nhếch lên, hắn làm sao có thể ghen chứ.
Chương 46 Trách phạt

Trong một khách sạn năm sao.

Phương Nham và Doãn Bách đang ăn cơm, một cuộc điện thoại của ông nội Doãn gọi tới, sau khi cúp máy, sắc mặt Doãn Bách lập tức trở nên khó coi: “Phiền phức rồi.”

“Có chuyện gì vậy?”

Phương Nham nhìn một cái, hỏi.

“Chị gái kia của tôi thất bại rồi, không thể một lần nữa ký kết bản hợp đồng kia, thậm chí còn chọc giận tập đoàn Phong Hạnh, hiện tại đã bị người của tập đoàn Phong Hạnh đuổi đi. Hơn nữa, căn cứ vào thông tin chúng tôi vừa mới điều tra được, vị chủ tịch của tập đoàn Phong Hạnh kia, quân hàm rất cao, có thể trực tiếp điều động quân đội.”

Trên mặt Doãn Bách có chút buồn bực.

“Tập đoàn từ kinh đô tới này, đúng là đặc biệt, tuy nhiên chúng ta không cần trực tiếp đối đầu với bọn họ, sở dĩ Doãn Hân có thể lấy được bản hợp đồng kia, chỉ là mèo mù vớ được cá rán, may mắn tặng đúng món quà mà vị chủ tịch kia yêu thích.”

Phương Nham dừng lại một chút, còn nói thêm: “Tuy nhiên tôi thật sự không nghĩ tới, một người mang quân hàm cao như vậy lại có thể thích rượu xái núi Ngưu Lan chỉ có giá bảy đồng. Người có thân phận như vậy, đáng ra phải uống những loại rượi nổi tiếng như Mao Đài mới đúng chứ.”

“Đúng rồi, lần này tiện nhân Doãn Hân kia, lại hỏi ông nội tôi ý muốn lấy lại vị trí chủ tịch, cô ta chỉ là một nữ nhân, dựa vào cái gì mà đòi ngồi lên vị trí kia, thật sự là, vị trí này nên để lại cho tôi.”

Doãn Bách cắn răng, có chút tức giận, vội vàng nói với Phương Nham: “Tiếp theo, đến lượt các anh ra tay rồi.”

"Đương nhiên, sắp tới chúng tôi sẽ tạo ra một loạt tranh chấp với tập đoàn Tam Nguyên, những phiền toái này, các anh đều có thể trực tiếp quăng cho Doãn Hân đến giải quyết, khiến cô ta không thể tự mình xoay sở. Đúng rồi, còn Tần Phong kia, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”

Phương Nham vừa nhắc tới Tần Phong, trong mắt liền có một đạo hung quang.

Cái quái gì vậy, chỉ là một tên ăn mày nho nhỏ, lại có thể hết lần này đến lần khác phá hỏng kế hoạch của hắn, quan trọng nhất là còn bắt hắn uống rượu đến mức trúng độc, phải đi bệnh viện cấp cứu.

Mối thù này, hắn nhất định sẽ trả.

Tuy nhiên, phải dùng một ít thủ đoạn.

...

Sau đó, Doãn Hân liền đi đến công ty, giải quyết một ít phiền toái nhỏ mà cấp trên giao cho cô, nói là do lỗi của cô mà ra, Doãn Hân cũng không có cách nào cự tuyệt, tuy nhiên năng lực của bản thân cô rất tốt nên những phiền toái đó không phải vấn đề gì lớn.

Mà đúng lúc này, nha đầu Doãn Ngưng Vũ tìm tới Tần Phong.

“Này, tôi có một phi vụ làm ăn, anh có làm hay không?”

Doãn Ngưng Vũ mặc một bộ quần áo bó sát màu đen, bên ngoài khoác một cái áo khoác, lộ ra bộ dáng có chút non nớt, trên tay cầm một bộ mũ bảo hiểm, đứng dựa vào tường, hỏi Tần Phong.

“Làm ăn, làm ăn gì?”

Tần Phong đang đeo tạp dề và lau nhà.

"Cùng anh làm ăn kiếm tiền, bây giờ anh chỉ làm một nhân viên bảo an, một tháng nhiều nhất kiếm được bốn ngàn nhân dân tệ, muốn tích góp cho đủ hai triệu tệ trong vòng nửa năm như cha tôi nói, trên cơ bản là không thể nào, hiện tại tôi có một cách, có thể cho anh kiếm được khoản tiền ấy.”

Doãn Ngưng Vũ như đang mê hoặc Tần Phong.

Đây chỉ là công việc Tần Phong nghĩ ra để che dấu thân phận, anh nói với mọi người trong nhà là đi làm bảo an ngay tại tập đoàn Phong Hạnh.

Về phần Lưu Lan Mộng của tập đoàn Phong Hạnh, từ lúc xảy ra chuyện lần trước, vẫn không liên lạc với Doãn Hân và Tần Phong, Doãn Hân thậm chí tới nhà tìm Lưu Lan Mộng, nhưng Lưu Lan Mộng cũng không dám gặp bọn họ.

Dường như vẫn còn đang áy náy.

“Em không phải không thích anh sao, vẫn luôn hi vọng anh rời đi, như thế nào, lần này lại muốn nghĩ biện pháp, để anh có thể ở lại? Không nỡ để anh rời đi sao?” Tần Phong nói.

“Phi, ai thèm luyến tiếc anh, tôi chỉ là thiếu tiền mà thôi, tuy rằng không biết vì cái gì Đại Đao không tìm tôi nữa, nhưng là dù sao nợ người ta tiền, ít nhất cũng phải trả người ta phần gốc.”

"Em nói đi, làm ăn gì?”

“Đua xe ngầm, phí vào cửa hai ngàn tệ, hạng nhất có ba trăm ngàn tiền thưởng, hạng hai một trăm năm mươi ngàn, hạng ba chỉ có năm mươi ngàn, tổng cộng có hai mươi bốn chiếc xe đua dự thi.”

Doãn Ngưng Vũ lấy ra mấy tờ rơi, trên đó viết rất rõ ràng.

“Tham gia những chuyện thế này, em không sợ chị gái tìm em trách phạt?" Tần Phong nói.

“Trách phạt tôi, tôi đã nói là anh dẫn tôi đi, dù sao chị gái tôi cũng không biết, hai triệu, thời gian nửa năm, anh chắc hẳn là tương đối thiếu tiền.”

Doãn Ngưng Vũ giống như là bắt được nhược điểm của Tần Phong.
Chương 47 Kh9ong thể thua

"Em nợ ba triệu tệ!"

“Tôi mặc kệ, anh nhất định phải tham gia, chia bảy ba, tôi bảy anh ba.”

“Chia chín một, anh chín em một.”

Tần Phong cũng hơn thua với tiểu nha đầu này, sau một hồi nghị luận, đem giá cả ép còn sáu – bốn, Tần Phong được sáu, Doãn Ngưng Vũ được bốn, tuy nhiên Tần Phong còn nói thêm: “Anh còn có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Em phải nói cho anh biết, em cầm số tiền này đi làm gì.”

“Không liên quan đến anh.”

“Vậy anh không tham gia.”

“Được rồi, nếu như anh đạt được hạng nhất, vậy tôi sẽ nói cho anh biết.”

Doãn Ngưng Vũ khoát khoát tay, lại một lần nữa thỏa hiệp.

Sau một hồi bận rộn, Tần Phong xuống lầu, ở dưới lầu có một chiếc xe máy của Doãn Ngưng Vũ, Tần Phong nhất thời nhíu mày hỏi: “Chị gái em lái xe đi ra ngoài, lát nữa thi đấu anh dùng xe nào?”

“Tôi cho anh mượn.”

Doãn Ngưng Vũ vẫy vẫy tay với Tần Phong, bảo anh ấy lên xe.

Hơn mười phút sau, hai người đến sân thi đấu đua xe, địa điểm cực kỳ rộng lớn, chiếm diện tích mấy ngàn mét, ở bên ngoài tụ tập từng tốp từng tốp người, sân đua xe ngầm này cực kỳ náo nhiệt.

“Xe đâu?”

Tần Phong nhìn lướt qua, cũng không thấy có xe nào trống.

“Cái này thì sao?”

Doãn Ngưng Vũ đi tới một chỗ, ở đó có rất nhiều người vây quanh, cô vội vàng đuổi người: “Các vị, nhường một chút, phiền các vị nhường một chút.”

Đến lúc mọi người bị đuổi đi, Tần Phong mới nhìn thấy chiếc xe đua kia.

Ngũ Lăng Hồng Quang! *

*Hãng xe điện Wuling Hongguang của Trung Quốc

Một chiếc xe Ngũ Lăng Hồng Quang bảy chỗ, thoạt nhìn, còn không phải xe mới, đã có chút cũ, mặt trên còn có một cái ký hiệu, đánh dấu số hai bốn, cũng chính là vị trí cuối cùng của cuộc tranh tài này.

“Ồ, đây là chính chủ tới? Các cậu thật sự muốn người khác cười chết, tôi lăn lộn ở sân đua ngầm này đã nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy có người lấy Ngũ Lăng Hồng Quang tham gia cuộc thi, thật sự là khiến người ta cười chết.”

Ở một bên xe, một người đàn ông trung niên, sau khi nhìn thấy Doãn Ngưng Vũ nở nụ cười.

“Người thật ra rất xinh đẹp, chỉ tiếc, đầu óc có vấn đề, lấy Ngũ Lăng Hồng Quang ra đua, đây cũng là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, thế mà cô cậu cũng nghĩ ra được.”

"Ngũ Lăng Hồng Quang, đây chính là chiếc xe rẻ nhất, một chiếc chỉ cần hai ba chục ngàn, các cậu biết không, những chiếc xe ở đây, một vài chiếc chỉ tính động cơ cũng đã không dưới hai ba chục ngàn, có chiếc không dưới hai ba trăm ngàn, cô lấy một cái Ngũ Lăng Hồng Quang ra so sánh?”

“Cô cậu, đây là tới cho đủ số lượng.”

Mọi người cười vang một trận, sở dĩ bọn họ tụ tập ở chỗ này, thật sự là bởi vì Ngũ Lăng Hồng Quang này thực sự hiếm lạ, từ sau khi thành lập sân đua ngầm này, chưa từng thấy qua Ngũ Lăng Hồng Quang.

Tần Phong cũng đưa mắt nhìn Doãn Ngưng Vũ.

“Nghèo.”

Doãn Ngưng Vũ trả lời hắn một chữ này, nói tiếp: “Đây đều là tiền tôi đi mượn, anh ngàn vạn lần không thể thua, nếu thua, chị gái tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Ha ha ha, tôi nghe nói hôm nay có người dùng Ngũ Lăng Hồng Quang đến đua xe, để tôi đến xem là vị nào?”

Một người đàn ông từ phía sau đi ra.

“Cậu Trần.”

Mọi người liên tục gọi hai chữ cậu Trần khiến Trần Bác có chút dương dương đắc ý, đi tới, gạt Tần Phong và Doãn Ngưng Vũ sang một bên, ánh mắt chế nhạo nói: “Theo quan điểm của tôi, hai người các anh đều không phải là tay đua chuyên nghiệp, lần này đến đây các anh nhất định sẽ thua, bởi vì, lần này tôi cũng tham gia, các anh nhất định sẽ bị bỏ xa phía sau.”
Chương 48 Ngộ nhỡ...

“Nếu như vậy, anh có dám đánh cược một phen hay không?”

Tần Phong tiến lên một bước, nói.

“Đánh cược? Ha ha, anh muốn lấy Ngũ Lăng Hồng Quang này đánh cược với tôi? Anh nghĩ gì vậy, anh cảm thấy anh có phần thắng sao, tuy nhiên, hôm nay tâm tình của tôi rất tốt, anh nói đi, anh muốn đánh cược như thế nào.”

Trần Bác cười một cái, bộ dáng rất có hứng thú.

“Anh nghĩ người phụ nữ này đáng giá bao nhiêu?”

Tần Phong chỉ chỉ về phía Doãn Ngưng Vũ.

“Cái gì, anh muốn bán tôi?”

Doãn Ngưng Vũ ngây ngẩn cả người, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Tần Phong.

“Chuyện này...”

Trần Bác đánh giá Doãn Ngưng Vũ một chút, Doãn Ngưng Vũ là em gái ruột của Doãn Hân, Doãn Hân lúc trước là hoa khôi của trường đại học Giang Thành, Doãn Ngưng Vũ đương nhiên cũng không hề thua kém, thân hình thon dài, quần áo bó sát, dáng người có chút non nớt, hơn nữa mặt mũi cân đối, có chút thanh tú, nhan sắc vô cùng nổi bật.

Ngay lập tức nói ra: “Ngoại hình này có thể chấm chín mươi điểm, đã được tính là rất cao rồi, về phần trị giá bao nhiêu tiền, có thể trị giá chín trăm ngàn tệ, như thế nào, anh muốn đem người phụ nữ của chính mình ra đánh cược với tôi?”

“Đây là dì út của tôi.”

Tần Phong sửa lại một chút.

“Điên cuồng mất trí.”

Những người xung quanh nhìn Tần Phong, chỉ có thể nói ra bốn chữ này, dưới tình huống bình thường, bán vợ của mình thì cũng có thể bỏ qua, hiện tại lại muốn lừa gạt cả dì út, chuẩn bị bán đi.

“Tần Phong, anh cố tình đúng không, tôi mặc kệ không quan tâm.”

Doãn Ngưng Vũ khoanh tay, bất luận thế nào cũng không bằng lòng.

“Em có phải là đang nợ ba triệu tệ, không thừa dịp lần này kiếm thêm một khoản, đến khi nào em mới có thể trả hết nợ, hơn nữa anh thấy em lần này tới tìm anh, đoán chừng là lại thiếu tiền rồi, em suy nghĩ kỹ càng đi, cơ hội như thế này chỉ có một lần thôi.”

“Anh đúng là kẻ lừa đảo!”

Doãn Ngưng Vũ trừng mắt lườm Tần Phong một cái, quay sang nhìn chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang ở bên cạnh, rồi lại nhìn Tần Phong lần nữa, cuối cùng vẫn là phải nhượng bộ, quyết định đánh cược một phen, hiện tại cô thực sự rất thiếu tiền.

“Cô ấy đồng ý rồi.”

Tần Phong ra hiệu một chút.

“Ha ha, cười chết tôi rồi, các anh tuyệt đối là tuyển thủ kỳ quái nhất mà tôi từng thấy trên sân thi đấu ngầm, lấy Ngũ Lăng Hồng Quang đến thi đấu thì không nói, lại còn đem dì út của mình đến đánh cược, thật là thú vị. Tuy nhiên, dì út của anh nhan sắc không tệ, hôm nay tôi đồng ý đánh cược với anh, biển số xe của tôi là số bảy, nếu như anh thua, như vậy người phụ nữ này về sau chính là của tôi.”

Trần Bác cười không ngậm miệng lại được, chưa bao giờ thấy qua loại chuyện này, chủ động đưa người đẹp tới cửa, còn là đưa loại đại mỹ nhân như hoa như ngọc này, hôm nay quả nhiên là một ngày tương đối tốt đẹp.

“Chúc mừng cậu Trần ôm được mỹ nhân về, người phụ nữ này đúng là xinh đẹp, hơn nữa lấy kinh nghiệm nhiều năm của tôi mà nói, đây còn là một thiếu nữ.”

“Người phụ nữ này, tôi đã gặp qua, chính là sinh viên suất sắc của đại học Giang Thành, hoa khôi của khoa nghệ thuật, trong trường rất nổi tiếng, người theo đuổi cô ta có thể dàn hàng vây quanh đại học Giang Thành mấy vòng.”

“Vậy thì hôm nay cậu Trần đúng là tìm được một đại mỹ nhân, hoa khôi trường đại học Giang Thành.”

Mọi người khen ngợi hết lời, làm cho Trần Bác có chút lâng lâng.

Chỉ có điều, lúc này Tần Phong chen vào một câu: “Nếu như anh thua, thì tính thế nào?”

“Tôi sẽ thua, làm sao có thể.”

“Ngộ nhỡ anh thua thì sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom