-
Chương 119-120
Chương 119: Không ai dám mua căn nhà này ngoài tôi
Mã Sơn nói: “Hôm qua là sao, nổi hết cả da gà”.
Nền nhà lát gạch xanh, phòng khách bày biện đồ đạc kiểu Trung đã phủ đầy bụi.
Lý Dục Thần vươn tay lau mặt bàn rồi nói: “Ít nhất hai năm nay không có ai ở”.
Tức là việc “lần trước có người chết” đã là chuyện hai năm trước rồi.
Hai người lại đi lên lầu.
Trên lầu được lót bằng sàn gỗ, bước lên sẽ phát ra tiếng cót két.
Trong phòng cũng bày biện đồ đạc kiểu truyền thống, nhưng hình dáng lại không giống bên dưới.
Tầng trên có vẻ cổ kính hơn, cho dù là kiến trúc hay vật liệu tốt hơn ở tầng dưới rất nhiều.
Mã Sơn cũng học theo Lý Dục Thần, lau trên mặt bàn một cái.
“Không đúng!”, Mã Sơn ngạc nhiên nói: “Đây, sao tầng trên lại chẳng có tí bụi nào vậy?”
Lý Dục Thần nhíu mày nhìn lên mái nhà, sau đó lại ngó cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là bóng cây nghiêng ngả.
Trong nhà có mùi hương thoang thoảng, chỉ Lý Dục Thần mới có thể ngửi thấy.
Xem xong tầng hai, họ lại lên gác xép.
Trên gác xép lại là một lớp bụi khá dày.
“Đi thôi!”, Lý Dục Thần nói.
Bước ra khỏi căn nhà, ánh mặt trời bỗng chốc trở nên gay gắt như từ một người vợ hiền thục bỗng trở thành một phụ nữ chanh chua.
Mã Sơn xoa mặt nói: “Con mẹ nó, lại nổi da gà rồi”.
Người môi giới bước đến nói: “Hai vị, tôi nói nhé, nơi này đi một lần là bớt đi mười năm dương thọ đấy”.
Mã Sơn không vui nói: “Anh nguyền rủa bọn tôi đấy à?”
Người đó nói: “Tôi không có ý đó, dù sao các anh cũng đã xem rồi, sau này chắc cũng sẽ không vào đấy nữa, tôi dẫn các anh đi coi những căn khác nhé, biệt thự tốt hơn nơi này nhiều”.
Lý Dục Thần nói: “Được rồi, tôi lấy căn này, về ký hợp đồng”.
Người đó sửng sốt: “Ôi ông anh à, anh nghiêm túc đấy hử?”
Ngay cả Mã Sơn cũng ngạc nhiên nhìn anh.
Mã Sơn nghĩ mặc dù căn nhà này khá lớn, cũng biệt lập, lại còn rẻ nhưng mọi thứ cũng không thể cân bằng được khuyết điểm duy nhất của nó… giảm tuổi thọ!
Chưa nói đến việc có ma hay không, chỉ riêng vẻ âm u lạnh lẽo này, có sống mấy chục năm cũng sẽ bị phong thấp mất.
Lý Dục Thần cười nói: “Đương nhiên là nghiêm túc”.
Người đó dựng ngón tay cái lên nói: “Được, anh hai à, anh đỉnh đấy! Tôi phục rồi! Nhưng tôi nói trước, nếu sau này có xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng trách tôi”.
Hai người cùng quay lại công ty môi giới, sau đó bàn bạc hợp đồng thuê phòng.
Có lẽ người ở công ty môi giới cũng không ngờ họ sẽ thuê căn nhà này, cực kỳ lo lắng họ sẽ chết trong căn nhà đó nên kiên quyết đòi tăng thêm tiền thuê nhà hoặc đưa tiền cọc nhiều hơn.
Dĩ nhiên Mã Sơn không đồng ý, tại sao một căn nhà ma lại đắt hơn nhà bình thường?
Cuối cùng, quản lý công ty môi giới nói: “Một, hai người muốn mua lại căn nhà, tôi nghĩ hai vị cũng không phải là người thiếu tiền, nếu thật sự thích ngôi nhà này, hai người có thể mua nó”.
“Các anh có quyền bán căn nhà này?”, Mã Sơn tò mò nói.
Quản lý nói: “Chúng tôi có giấy ủy thác toàn quyền quyết định của chủ sở hữu căn nhà, theo thỏa thuận ban đầu, sau khi quản lý hộ mười năm, nếu anh ta không quay lại, chúng tôi có thể bán nó. Hơn nữa, nhiều năm nay chúng tôi đều không thể liên lạc được với chủ căn nhà bằng tất cả các hình thức rồi, cho nên trên thực tế, nó đã là của công ty chúng tôi. Nếu các anh mua lại, cho dù sau này có tranh chấp, chủ nhà muốn kiện cũng chỉ kiện chúng tôi, không liên quan gì đến các anh”.
“Bao nhiêu tiền?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Theo giá thị trường, căn biệt thự biệt lập lớn như vậy cũng có giá khởi điểm là mười triệu tệ, nhưng căn nhà này là trường hợp đặc biệt, có thể rẻ hơn!”, quản lý giơ hai ngón tay ra: “Một giá, tám triệu tệ”.
Mã Sơn nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Ba triệu tệ, tôi mua”.
Quản lý sửng sốt: “Tôi ra giá tám triệu tệ, anh còn trả xuống ba triệu tệ, giảm đến hơn một nửa? Này anh bạn, đây là nhà chứ không phải là mua rau ngoài chợ”.
“Tôi dám đảm bảo không ai dám mua căn nhà này ngoài tôi!”, Lý Dục Thần kiên quyết nói: “Ba triệu tệ, bán thì tôi chuẩn bị tiền, còn không thì thôi”.
Nói rồi anh đứng dậy định đi ra ngoài.
Không để anh sải bước, quản lý đã nói: “Bán!”
Sau đó bật cười.
Hai bên vui vẻ ký hợp đồng, Mã Sơn đưa một trăm ngàn tệ tiền đặt cọc.
Lý Dục Thần đưa ra một yêu cầu, trước khi trả hết toàn bộ số tiền để bàn giao nhà thì phải đưa chìa khóa cho họ trước.
Quản lý vui vẻ đồng ý.
Đã trả tiền đặt cọc xong rồi, cũng không sợ họ giở trò.
Đó là ngôi nhà ma, thích ở thì cứ ở, nếu cho thuê thì một trăm ngàn tệ cũng có thể trả được tận mấy tháng.
Trên đường về, Mã Sơn hỏi Lý Dục Thần: “Chúng ta mua căn nhà đó thật à?”
Lý Dục Thần nói: “Mọi phương diện của căn nhà này đều phù hợp với yêu cầu của em, hơn nữa, cái giá ba triệu tệ thì đi đâu mà mua được căn biệt thự lớn như thế?”
Mã Sơn nói: “Nhưng nhà đó có ma đấy, nếu không họ sẽ chịu bán rẻ thế à?”
Lý Dục Thần cười nói: “Có ma hay không thì phải xem là ai ở nữa”.
“Cũng đúng, ông đây không tin có ma!”, Mã Sơn tự hào nói.
Chương 120: Lập bẫy
Bỗng nhiên nhớ tới chuyện trong căn nhà kia, Mã Sơn hỏi: “Em nói xem, vì sao căn nhà kia tầng dưới tích đầy bụi, trên tầng lại không có một chút bụi nào? Đây là nguyên lý gì?”
Lý Dục Thần nói: “Đó là bởi vì trên tầng vẫn luôn có người ở”.
Mã Sơn đang lái xe, nghe thấy lời này nhất thời nổi da gà.
Về đến nhà, Lý Dục Thần viết một danh sách, nhờ Mã Sơn giúp anh chuẩn bị một vài thứ.
Mã Sơn nhìn những thứ đồ kỳ quái viết trên tờ giấy, hỏi: “Những thứ này để làm gì?”
Lý Dục Thần nói: “Đợi anh chuẩn bị đủ hết đồ, em dẫn anh đi bắt quỷ”.
...
Kế tiếp, điều Lý Dục Thần phải suy nghĩ là: Làm sao để kiếm được ba triệu tệ?
Tuy rằng đã thanh toán tiền đặt cọc rồi, công ty môi giới cũng không hối thúc.
Nhưng đêm dài lắm mộng.
Lý Dục Thần không muốn căn nhà kia rơi vào tay người khác.
Anh luôn cảm thấy có câu chuyện đằng sau căn nhà này.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh nghĩ tới một chỗ - Tiệm mạt chược Anh Sáu.
Ăn xong bữa trưa, Mã Sơn cùng Đinh Hương đi làm thủ tục sang tên toà nhà.
Ba triệu, mua nhà, cộng thêm trả tiền đặt cọc biệt thự, còn dư lại hơn sáu trăm tệ.
Lý Dục Thần lấy năm trăm tệ cất vào trong một cái balo, đeo sau lưng đi ra ngoài.
Trước cửa quán cơm Thân Dân treo biển “Tạm dừng buôn bán”.
Lý Dục Thần đứng ở cửa nhìn qua, sau đó đi về phía đầu phố.
Anh biết, giờ này, chị Mai chắc chắn đang “làm tóc” .
Anh vào tiệm cắt tóc, làm đẹp, liền hỏi: “Chị Mai đâu?”
Cậu trai làm tóc từng gặp qua anh, biết anh thân với chị Mai bèn nói: “Ở trên tầng”.
Lý Dục Thần lên tầng, gõ cửa phòng số ba, chợt nghe trong phòng có người hỏi: “Ai đấy?”
Lý Dục Thần nói: “Chị Mai, là tôi, Tiểu Lý”.
Cửa mở ra, vẫn là thợ làm đẹp lần trước, người này có chút tò mò nhìn anh.
Chị Mai nằm trên giường làm đẹp, giống như lần trước, chỉ đắp một chiếc khăn tắm trên vùng hông.
Lưng của bà ta mịn màng láng mượt, hai viên thịt trước ngực đẩy ra hai bên, mông đẹp nẩy lên, chân thon dài, một chiếc khăn tắm nhỏ không thể che giấu đường cong lả lướt, trong không khí tràn ngập mùi thơm cơ thể lẫn với mùi tinh dầu.
“Sao cậu lại tới đây?”, chị Mai nghiêng mặt, đôi mắt đẹp mang ý cười.
Thợ làm đẹp thức thời nói: “Chị Mai, hai người nói chuyện, tôi ra ngoài trước”.
Nói xong xoay người ra ngoài cửa, khi đóng cửa còn quay đầu lại dùng một ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Lý Dục Thần
Lý Dục Thần xác định thợ làm đẹp đã đi xa rồi, nói: “Chị Mai, tôi muốn đến tiệm mạt chược đối diện chơi một chút”.
Chị Mai ngẩn người, khó hiểu nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần mở ba lô ra, để lộ ra đầy một túi tiền.
Chị Mai lập tức ngồi dậy từ trên giường, chỉ dùng khăn tắm che hông.
“Nhóc ranh, từ đâu mà cậu có nhiều tiền như vậy?”
“Kiếm được”. Lý Dục Thần nói.
Chị Mai hiển nhiên là không tin anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, bỗng nhiên trừng mắt nói: “Chị nghe nói cậu làm con rể nhà giàu gì đó, đây không phải là tiền cậu bán thân đấy chứ?”
Lý Dục Thần đầu đầy vạch đen, chị Mai này, sức tưởng tượng cũng quá phong phú rồi.
“Thật sự là do tôi kiếm được. Tôi vừa ý một căn nhà giá ba triệu, nhưng trên tay tôi chỉ có năm trăm ngàn, còn thiếu hơn hai triệu rưỡi”.
Chị Mai nhìn chằm chằm vào mặt Lý Dục Thần, nhìn nửa ngày, đột nhiên cười khúc khích nói:
“Cậu là muốn cùng chị lập bẫy, gài Sáu Sẹo?”
Lý Dục Thần cười hì hì, không nói lời nào.
Chị Mai suy nghĩ nói: “Chị có thể giúp cậu, nhưng chị sẽ được lợi gì đây?”
Lý Dục Thần nói: “Bất kể kiếm được bao nhiêu tiền, tôi chỉ lấy hai triệu rưỡi, phần còn lại đều thuộc về chị”.
“Vậy ngộ nhỡ không đủ hai triệu rưỡi thì sao?”. Chị Mai cười nói: “Chẳng phải chị làm không công sao?”
Lý Dục Thần nói: “Vậy tất cả đều thuộc về chị, tóm lại, không thể để chị lấy ít hơn tôi”.
“Cậu cũng không hề tham lam”.
Chị Mai vừa cười vừa đứng lên, khăn tắm rơi xuống mặt đất.
Bà ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc, hỏi: “Chị có đẹp không?”
“Đẹp”. Lý Dục Thần thành thật đáp.
“So với Đinh Hương thì sao?”
Chị Mai tiến hai bước lên trước, đứng trước Lý Dục Thần đầy vẻ phong tình, trong ánh mắt mang chút giảo hoạt.
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không dễ so sánh”.
Chị Mai lại hỏi: “Vậy với cô chiêu nhà họ Lâm thì sao?”
Lý Dục Thần sửng sốt, lập tức nói: “Cũng khó để so sánh”.
“Cậu nha, ngay cả nịnh cũng không biết nịnh mà lại vẫn cứ được phụ nữ yêu thích”.
Chị Mai có vẻ hài lòng, lại tựa hồ có chút thất vọng, chậm rãi xoay người, bắt đầu mặc quần áo.
“Được thôi, chị sớm cũng đã không thuận mắt tên Sáu Sẹo này, dù sao không ở thành phố Hoà được mấy ngày nữa, hôm nay chúng ta chỉnh đốn gã ta một trận”.
Hai người bàn bạc kế hoạch một chút, rồi đi thẳng đến tiệm mạt chược A Sáu.
Tiệm mạt chược náo nhiệt như mọi khi.
Chị Mai tìm bàn khách lẻ chơi cùng họ.
Lý Dục Thần đeo ba lô, đứng ở phía sau bà ta.
Lúc lấy tiền đưa chị Mai, Lý Dục Thần cố ý kéo mở khoá ba lô rất rộng.
Bất kể là từ phía xa, hay là từ camera, đều có thể nhìn thấy ba lô của anh đầy tiền.
Tiệm mạt chược A Sáu, lấy kinh doanh mạt chược làm chính, không phải sân chơi lớn gì, bàn bình thường một ngày cũng chỉ thắng thua mấy ngàn tệ, mấy vị khách quen đánh lớn đều chơi trong phòng, cũng chỉ mấy chục ngàn quay lại.
Mã Sơn nói: “Hôm qua là sao, nổi hết cả da gà”.
Nền nhà lát gạch xanh, phòng khách bày biện đồ đạc kiểu Trung đã phủ đầy bụi.
Lý Dục Thần vươn tay lau mặt bàn rồi nói: “Ít nhất hai năm nay không có ai ở”.
Tức là việc “lần trước có người chết” đã là chuyện hai năm trước rồi.
Hai người lại đi lên lầu.
Trên lầu được lót bằng sàn gỗ, bước lên sẽ phát ra tiếng cót két.
Trong phòng cũng bày biện đồ đạc kiểu truyền thống, nhưng hình dáng lại không giống bên dưới.
Tầng trên có vẻ cổ kính hơn, cho dù là kiến trúc hay vật liệu tốt hơn ở tầng dưới rất nhiều.
Mã Sơn cũng học theo Lý Dục Thần, lau trên mặt bàn một cái.
“Không đúng!”, Mã Sơn ngạc nhiên nói: “Đây, sao tầng trên lại chẳng có tí bụi nào vậy?”
Lý Dục Thần nhíu mày nhìn lên mái nhà, sau đó lại ngó cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là bóng cây nghiêng ngả.
Trong nhà có mùi hương thoang thoảng, chỉ Lý Dục Thần mới có thể ngửi thấy.
Xem xong tầng hai, họ lại lên gác xép.
Trên gác xép lại là một lớp bụi khá dày.
“Đi thôi!”, Lý Dục Thần nói.
Bước ra khỏi căn nhà, ánh mặt trời bỗng chốc trở nên gay gắt như từ một người vợ hiền thục bỗng trở thành một phụ nữ chanh chua.
Mã Sơn xoa mặt nói: “Con mẹ nó, lại nổi da gà rồi”.
Người môi giới bước đến nói: “Hai vị, tôi nói nhé, nơi này đi một lần là bớt đi mười năm dương thọ đấy”.
Mã Sơn không vui nói: “Anh nguyền rủa bọn tôi đấy à?”
Người đó nói: “Tôi không có ý đó, dù sao các anh cũng đã xem rồi, sau này chắc cũng sẽ không vào đấy nữa, tôi dẫn các anh đi coi những căn khác nhé, biệt thự tốt hơn nơi này nhiều”.
Lý Dục Thần nói: “Được rồi, tôi lấy căn này, về ký hợp đồng”.
Người đó sửng sốt: “Ôi ông anh à, anh nghiêm túc đấy hử?”
Ngay cả Mã Sơn cũng ngạc nhiên nhìn anh.
Mã Sơn nghĩ mặc dù căn nhà này khá lớn, cũng biệt lập, lại còn rẻ nhưng mọi thứ cũng không thể cân bằng được khuyết điểm duy nhất của nó… giảm tuổi thọ!
Chưa nói đến việc có ma hay không, chỉ riêng vẻ âm u lạnh lẽo này, có sống mấy chục năm cũng sẽ bị phong thấp mất.
Lý Dục Thần cười nói: “Đương nhiên là nghiêm túc”.
Người đó dựng ngón tay cái lên nói: “Được, anh hai à, anh đỉnh đấy! Tôi phục rồi! Nhưng tôi nói trước, nếu sau này có xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng trách tôi”.
Hai người cùng quay lại công ty môi giới, sau đó bàn bạc hợp đồng thuê phòng.
Có lẽ người ở công ty môi giới cũng không ngờ họ sẽ thuê căn nhà này, cực kỳ lo lắng họ sẽ chết trong căn nhà đó nên kiên quyết đòi tăng thêm tiền thuê nhà hoặc đưa tiền cọc nhiều hơn.
Dĩ nhiên Mã Sơn không đồng ý, tại sao một căn nhà ma lại đắt hơn nhà bình thường?
Cuối cùng, quản lý công ty môi giới nói: “Một, hai người muốn mua lại căn nhà, tôi nghĩ hai vị cũng không phải là người thiếu tiền, nếu thật sự thích ngôi nhà này, hai người có thể mua nó”.
“Các anh có quyền bán căn nhà này?”, Mã Sơn tò mò nói.
Quản lý nói: “Chúng tôi có giấy ủy thác toàn quyền quyết định của chủ sở hữu căn nhà, theo thỏa thuận ban đầu, sau khi quản lý hộ mười năm, nếu anh ta không quay lại, chúng tôi có thể bán nó. Hơn nữa, nhiều năm nay chúng tôi đều không thể liên lạc được với chủ căn nhà bằng tất cả các hình thức rồi, cho nên trên thực tế, nó đã là của công ty chúng tôi. Nếu các anh mua lại, cho dù sau này có tranh chấp, chủ nhà muốn kiện cũng chỉ kiện chúng tôi, không liên quan gì đến các anh”.
“Bao nhiêu tiền?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Theo giá thị trường, căn biệt thự biệt lập lớn như vậy cũng có giá khởi điểm là mười triệu tệ, nhưng căn nhà này là trường hợp đặc biệt, có thể rẻ hơn!”, quản lý giơ hai ngón tay ra: “Một giá, tám triệu tệ”.
Mã Sơn nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nói: “Ba triệu tệ, tôi mua”.
Quản lý sửng sốt: “Tôi ra giá tám triệu tệ, anh còn trả xuống ba triệu tệ, giảm đến hơn một nửa? Này anh bạn, đây là nhà chứ không phải là mua rau ngoài chợ”.
“Tôi dám đảm bảo không ai dám mua căn nhà này ngoài tôi!”, Lý Dục Thần kiên quyết nói: “Ba triệu tệ, bán thì tôi chuẩn bị tiền, còn không thì thôi”.
Nói rồi anh đứng dậy định đi ra ngoài.
Không để anh sải bước, quản lý đã nói: “Bán!”
Sau đó bật cười.
Hai bên vui vẻ ký hợp đồng, Mã Sơn đưa một trăm ngàn tệ tiền đặt cọc.
Lý Dục Thần đưa ra một yêu cầu, trước khi trả hết toàn bộ số tiền để bàn giao nhà thì phải đưa chìa khóa cho họ trước.
Quản lý vui vẻ đồng ý.
Đã trả tiền đặt cọc xong rồi, cũng không sợ họ giở trò.
Đó là ngôi nhà ma, thích ở thì cứ ở, nếu cho thuê thì một trăm ngàn tệ cũng có thể trả được tận mấy tháng.
Trên đường về, Mã Sơn hỏi Lý Dục Thần: “Chúng ta mua căn nhà đó thật à?”
Lý Dục Thần nói: “Mọi phương diện của căn nhà này đều phù hợp với yêu cầu của em, hơn nữa, cái giá ba triệu tệ thì đi đâu mà mua được căn biệt thự lớn như thế?”
Mã Sơn nói: “Nhưng nhà đó có ma đấy, nếu không họ sẽ chịu bán rẻ thế à?”
Lý Dục Thần cười nói: “Có ma hay không thì phải xem là ai ở nữa”.
“Cũng đúng, ông đây không tin có ma!”, Mã Sơn tự hào nói.
Chương 120: Lập bẫy
Bỗng nhiên nhớ tới chuyện trong căn nhà kia, Mã Sơn hỏi: “Em nói xem, vì sao căn nhà kia tầng dưới tích đầy bụi, trên tầng lại không có một chút bụi nào? Đây là nguyên lý gì?”
Lý Dục Thần nói: “Đó là bởi vì trên tầng vẫn luôn có người ở”.
Mã Sơn đang lái xe, nghe thấy lời này nhất thời nổi da gà.
Về đến nhà, Lý Dục Thần viết một danh sách, nhờ Mã Sơn giúp anh chuẩn bị một vài thứ.
Mã Sơn nhìn những thứ đồ kỳ quái viết trên tờ giấy, hỏi: “Những thứ này để làm gì?”
Lý Dục Thần nói: “Đợi anh chuẩn bị đủ hết đồ, em dẫn anh đi bắt quỷ”.
...
Kế tiếp, điều Lý Dục Thần phải suy nghĩ là: Làm sao để kiếm được ba triệu tệ?
Tuy rằng đã thanh toán tiền đặt cọc rồi, công ty môi giới cũng không hối thúc.
Nhưng đêm dài lắm mộng.
Lý Dục Thần không muốn căn nhà kia rơi vào tay người khác.
Anh luôn cảm thấy có câu chuyện đằng sau căn nhà này.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh nghĩ tới một chỗ - Tiệm mạt chược Anh Sáu.
Ăn xong bữa trưa, Mã Sơn cùng Đinh Hương đi làm thủ tục sang tên toà nhà.
Ba triệu, mua nhà, cộng thêm trả tiền đặt cọc biệt thự, còn dư lại hơn sáu trăm tệ.
Lý Dục Thần lấy năm trăm tệ cất vào trong một cái balo, đeo sau lưng đi ra ngoài.
Trước cửa quán cơm Thân Dân treo biển “Tạm dừng buôn bán”.
Lý Dục Thần đứng ở cửa nhìn qua, sau đó đi về phía đầu phố.
Anh biết, giờ này, chị Mai chắc chắn đang “làm tóc” .
Anh vào tiệm cắt tóc, làm đẹp, liền hỏi: “Chị Mai đâu?”
Cậu trai làm tóc từng gặp qua anh, biết anh thân với chị Mai bèn nói: “Ở trên tầng”.
Lý Dục Thần lên tầng, gõ cửa phòng số ba, chợt nghe trong phòng có người hỏi: “Ai đấy?”
Lý Dục Thần nói: “Chị Mai, là tôi, Tiểu Lý”.
Cửa mở ra, vẫn là thợ làm đẹp lần trước, người này có chút tò mò nhìn anh.
Chị Mai nằm trên giường làm đẹp, giống như lần trước, chỉ đắp một chiếc khăn tắm trên vùng hông.
Lưng của bà ta mịn màng láng mượt, hai viên thịt trước ngực đẩy ra hai bên, mông đẹp nẩy lên, chân thon dài, một chiếc khăn tắm nhỏ không thể che giấu đường cong lả lướt, trong không khí tràn ngập mùi thơm cơ thể lẫn với mùi tinh dầu.
“Sao cậu lại tới đây?”, chị Mai nghiêng mặt, đôi mắt đẹp mang ý cười.
Thợ làm đẹp thức thời nói: “Chị Mai, hai người nói chuyện, tôi ra ngoài trước”.
Nói xong xoay người ra ngoài cửa, khi đóng cửa còn quay đầu lại dùng một ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Lý Dục Thần
Lý Dục Thần xác định thợ làm đẹp đã đi xa rồi, nói: “Chị Mai, tôi muốn đến tiệm mạt chược đối diện chơi một chút”.
Chị Mai ngẩn người, khó hiểu nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần mở ba lô ra, để lộ ra đầy một túi tiền.
Chị Mai lập tức ngồi dậy từ trên giường, chỉ dùng khăn tắm che hông.
“Nhóc ranh, từ đâu mà cậu có nhiều tiền như vậy?”
“Kiếm được”. Lý Dục Thần nói.
Chị Mai hiển nhiên là không tin anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, bỗng nhiên trừng mắt nói: “Chị nghe nói cậu làm con rể nhà giàu gì đó, đây không phải là tiền cậu bán thân đấy chứ?”
Lý Dục Thần đầu đầy vạch đen, chị Mai này, sức tưởng tượng cũng quá phong phú rồi.
“Thật sự là do tôi kiếm được. Tôi vừa ý một căn nhà giá ba triệu, nhưng trên tay tôi chỉ có năm trăm ngàn, còn thiếu hơn hai triệu rưỡi”.
Chị Mai nhìn chằm chằm vào mặt Lý Dục Thần, nhìn nửa ngày, đột nhiên cười khúc khích nói:
“Cậu là muốn cùng chị lập bẫy, gài Sáu Sẹo?”
Lý Dục Thần cười hì hì, không nói lời nào.
Chị Mai suy nghĩ nói: “Chị có thể giúp cậu, nhưng chị sẽ được lợi gì đây?”
Lý Dục Thần nói: “Bất kể kiếm được bao nhiêu tiền, tôi chỉ lấy hai triệu rưỡi, phần còn lại đều thuộc về chị”.
“Vậy ngộ nhỡ không đủ hai triệu rưỡi thì sao?”. Chị Mai cười nói: “Chẳng phải chị làm không công sao?”
Lý Dục Thần nói: “Vậy tất cả đều thuộc về chị, tóm lại, không thể để chị lấy ít hơn tôi”.
“Cậu cũng không hề tham lam”.
Chị Mai vừa cười vừa đứng lên, khăn tắm rơi xuống mặt đất.
Bà ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc, hỏi: “Chị có đẹp không?”
“Đẹp”. Lý Dục Thần thành thật đáp.
“So với Đinh Hương thì sao?”
Chị Mai tiến hai bước lên trước, đứng trước Lý Dục Thần đầy vẻ phong tình, trong ánh mắt mang chút giảo hoạt.
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không dễ so sánh”.
Chị Mai lại hỏi: “Vậy với cô chiêu nhà họ Lâm thì sao?”
Lý Dục Thần sửng sốt, lập tức nói: “Cũng khó để so sánh”.
“Cậu nha, ngay cả nịnh cũng không biết nịnh mà lại vẫn cứ được phụ nữ yêu thích”.
Chị Mai có vẻ hài lòng, lại tựa hồ có chút thất vọng, chậm rãi xoay người, bắt đầu mặc quần áo.
“Được thôi, chị sớm cũng đã không thuận mắt tên Sáu Sẹo này, dù sao không ở thành phố Hoà được mấy ngày nữa, hôm nay chúng ta chỉnh đốn gã ta một trận”.
Hai người bàn bạc kế hoạch một chút, rồi đi thẳng đến tiệm mạt chược A Sáu.
Tiệm mạt chược náo nhiệt như mọi khi.
Chị Mai tìm bàn khách lẻ chơi cùng họ.
Lý Dục Thần đeo ba lô, đứng ở phía sau bà ta.
Lúc lấy tiền đưa chị Mai, Lý Dục Thần cố ý kéo mở khoá ba lô rất rộng.
Bất kể là từ phía xa, hay là từ camera, đều có thể nhìn thấy ba lô của anh đầy tiền.
Tiệm mạt chược A Sáu, lấy kinh doanh mạt chược làm chính, không phải sân chơi lớn gì, bàn bình thường một ngày cũng chỉ thắng thua mấy ngàn tệ, mấy vị khách quen đánh lớn đều chơi trong phòng, cũng chỉ mấy chục ngàn quay lại.
Bình luận facebook