• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (68 Viewers)

  • Chương 121-123

Chương 121: Lập bẫy

Bỗng nhiên nhớ tới chuyện trong căn nhà kia, Mã Sơn hỏi: “Em nói xem, vì sao căn nhà kia tầng dưới tích đầy bụi, trên tầng lại không có một chút bụi nào? Đây là nguyên lý gì?”

Lý Dục Thần nói: “Đó là bởi vì trên tầng vẫn luôn có người ở”.

Mã Sơn đang lái xe, nghe thấy lời này nhất thời nổi da gà.

Về đến nhà, Lý Dục Thần viết một danh sách, nhờ Mã Sơn giúp anh chuẩn bị một vài thứ.

Mã Sơn nhìn những thứ đồ kỳ quái viết trên tờ giấy, hỏi: “Những thứ này để làm gì?”

Lý Dục Thần nói: “Đợi anh chuẩn bị đủ hết đồ, em dẫn anh đi bắt quỷ”.

...

Kế tiếp, điều Lý Dục Thần phải suy nghĩ là: Làm sao để kiếm được ba triệu tệ?

Tuy rằng đã thanh toán tiền đặt cọc rồi, công ty môi giới cũng không hối thúc.

Nhưng đêm dài lắm mộng.

Lý Dục Thần không muốn căn nhà kia rơi vào tay người khác.

Anh luôn cảm thấy có câu chuyện đằng sau căn nhà này.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh nghĩ tới một chỗ - Tiệm mạt chược Anh Sáu.

Ăn xong bữa trưa, Mã Sơn cùng Đinh Hương đi làm thủ tục sang tên toà nhà.

Ba triệu, mua nhà, cộng thêm trả tiền đặt cọc biệt thự, còn dư lại hơn sáu trăm tệ.

Lý Dục Thần lấy năm trăm tệ cất vào trong một cái balo, đeo sau lưng đi ra ngoài.

Trước cửa quán cơm Thân Dân treo biển “Tạm dừng buôn bán”.

Lý Dục Thần đứng ở cửa nhìn qua, sau đó đi về phía đầu phố.

Anh biết, giờ này, chị Mai chắc chắn đang “làm tóc” .

Anh vào tiệm cắt tóc, làm đẹp, liền hỏi: “Chị Mai đâu?”

Cậu trai làm tóc từng gặp qua anh, biết anh thân với chị Mai bèn nói: “Ở trên tầng”.

Lý Dục Thần lên tầng, gõ cửa phòng số ba, chợt nghe trong phòng có người hỏi: “Ai đấy?”

Lý Dục Thần nói: “Chị Mai, là tôi, Tiểu Lý”.

Cửa mở ra, vẫn là thợ làm đẹp lần trước, người này có chút tò mò nhìn anh.

Chị Mai nằm trên giường làm đẹp, giống như lần trước, chỉ đắp một chiếc khăn tắm trên vùng hông.

Lưng của bà ta mịn màng láng mượt, hai viên thịt trước ngực đẩy ra hai bên, mông đẹp nẩy lên, chân thon dài, một chiếc khăn tắm nhỏ không thể che giấu đường cong lả lướt, trong không khí tràn ngập mùi thơm cơ thể lẫn với mùi tinh dầu.

“Sao cậu lại tới đây?”, chị Mai nghiêng mặt, đôi mắt đẹp mang ý cười.

Thợ làm đẹp thức thời nói: “Chị Mai, hai người nói chuyện, tôi ra ngoài trước”.

Nói xong xoay người ra ngoài cửa, khi đóng cửa còn quay đầu lại dùng một ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Lý Dục Thần

Lý Dục Thần xác định thợ làm đẹp đã đi xa rồi, nói: “Chị Mai, tôi muốn đến tiệm mạt chược đối diện chơi một chút”.

Chị Mai ngẩn người, khó hiểu nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần mở ba lô ra, để lộ ra đầy một túi tiền.

Chị Mai lập tức ngồi dậy từ trên giường, chỉ dùng khăn tắm che hông.

“Nhóc ranh, từ đâu mà cậu có nhiều tiền như vậy?”

“Kiếm được”. Lý Dục Thần nói.

Chị Mai hiển nhiên là không tin anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, bỗng nhiên trừng mắt nói: “Chị nghe nói cậu làm con rể nhà giàu gì đó, đây không phải là tiền cậu bán thân đấy chứ?”

Lý Dục Thần đầu đầy vạch đen, chị Mai này, sức tưởng tượng cũng quá phong phú rồi.

“Thật sự là do tôi kiếm được. Tôi vừa ý một căn nhà giá ba triệu, nhưng trên tay tôi chỉ có năm trăm ngàn, còn thiếu hơn hai triệu rưỡi”.

Chị Mai nhìn chằm chằm vào mặt Lý Dục Thần, nhìn nửa ngày, đột nhiên cười khúc khích nói:

“Cậu là muốn cùng chị lập bẫy, gài Sáu Sẹo?”

Lý Dục Thần cười hì hì, không nói lời nào.

Chị Mai suy nghĩ nói: “Chị có thể giúp cậu, nhưng chị sẽ được lợi gì đây?”

Lý Dục Thần nói: “Bất kể kiếm được bao nhiêu tiền, tôi chỉ lấy hai triệu rưỡi, phần còn lại đều thuộc về chị”.

“Vậy ngộ nhỡ không đủ hai triệu rưỡi thì sao?”. Chị Mai cười nói: “Chẳng phải chị làm không công sao?”

Lý Dục Thần nói: “Vậy tất cả đều thuộc về chị, tóm lại, không thể để chị lấy ít hơn tôi”.

“Cậu cũng không hề tham lam”.

Chị Mai vừa cười vừa đứng lên, khăn tắm rơi xuống mặt đất.

Bà ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc, hỏi: “Chị có đẹp không?”

“Đẹp”. Lý Dục Thần thành thật đáp.

“So với Đinh Hương thì sao?”

Chị Mai tiến hai bước lên trước, đứng trước Lý Dục Thần đầy vẻ phong tình, trong ánh mắt mang chút giảo hoạt.

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Không dễ so sánh”.

Chị Mai lại hỏi: “Vậy với cô chiêu nhà họ Lâm thì sao?”

Lý Dục Thần sửng sốt, lập tức nói: “Cũng khó để so sánh”.

“Cậu nha, ngay cả nịnh cũng không biết nịnh mà lại vẫn cứ được phụ nữ yêu thích”.

Chị Mai có vẻ hài lòng, lại tựa hồ có chút thất vọng, chậm rãi xoay người, bắt đầu mặc quần áo.

“Được thôi, chị sớm cũng đã không thuận mắt tên Sáu Sẹo này, dù sao không ở thành phố Hoà được mấy ngày nữa, hôm nay chúng ta chỉnh đốn gã ta một trận”.

Hai người bàn bạc kế hoạch một chút, rồi đi thẳng đến tiệm mạt chược A Sáu.

Tiệm mạt chược náo nhiệt như mọi khi.

Chị Mai tìm bàn khách lẻ chơi cùng họ.

Lý Dục Thần đeo ba lô, đứng ở phía sau bà ta.

Lúc lấy tiền đưa chị Mai, Lý Dục Thần cố ý kéo mở khoá ba lô rất rộng.

Bất kể là từ phía xa, hay là từ camera, đều có thể nhìn thấy ba lô của anh đầy tiền.

Tiệm mạt chược A Sáu, lấy kinh doanh mạt chược làm chính, không phải sân chơi lớn gì, bàn bình thường một ngày cũng chỉ thắng thua mấy ngàn tệ, mấy vị khách quen đánh lớn đều chơi trong phòng, cũng chỉ mấy chục ngàn quay lại.
Chương 122: Không biết chơi mạt chược

Rất hiếm có người mang theo một túi tiền lớn đến như Lý Dục Thần.

Phải nói rằng trình độ chơi bài của chị Mai quả thật rất cao, không cần đổi bài mà vẫn có thể thắng nhiều thua ít.

Nhưng hôm nay vì để tạo bẫy cho nên bà ta đã đổi bài ngay từ đầu.

Sau vài ván bài, chị Mai đã thắng được vài ngàn.

Những người cùng bàn với bà ta đã ngừng chơi, hùng hùng hổ hổ ném bài rời đi.

Chị Mai còn cố ý lớn tiếng nói: "Hiếm khi mới may mắn mà không có người chơi cùng, có chơi cũng đặt nhỏ như vậy, đúng là nhàm chán".

Chẳng mấy chốc liền có một gã đầu húi cua bước lại nói với chị Mai: "Bà chị này có muốn chơi trong phòng bao không?"

“Có gì vui không?”, chị Mai lười biếng hỏi.

"Đương nhiên là có, chỉ chờ chị đến chơi thôi", gã đầu húi cua nói.

Chị Mai đứng dậy nháy mắt với Lý Dục Thần, điều đó có nghĩa là cá đã mắc câu.

Cả hai đi theo gã đầu húi cua đến phòng bao.

Phòng bao trống rỗng, không có ai ở đó.

Chị Mai nói: "Chuyện gì vậy? Không phải nói ở đây có đồ chơi sao?"

Gã đầu húi cua cười nói: "Chị chờ một chút, sẽ tới thôi".

Nói xong gã ta liền lui ra ngoài.

Một lát sau cánh cửa bị đẩy mạnh ra.

Đúng như dự đoán, Sáu Sẹo đã bước vào.

Mắt của Sáu Sẹo vẫn còn quấn băng gạc, trên băng gạc còn che một miếng che mắt màu đen.

Thấy Sáu Sẹo như vậy, chị Mai cảm thấy rất mới lạ, liền nói: "Ôi, anh Sáu, chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao tự nhiên lại biến thành độc nhãn long rồi?"

Sáu Sẹo nghĩ rằng chị Mai và Lý Dục Thần đang cố tình chế nhạo mình, đột nhiên cảm thấy đau nhói trong mắt.

Gã ta nhìn Lý Dục Thần, căm hận nói:

"Thiên đường có lối không ai đến, địa ngục không cửa lắm kẻ vào, nhóc con, tôi còn đang định mấy ngày nữa sẽ tìm cậu tính sổ, không ngờ cậu lại tự vác xác đến đây tìm chết".

Chị Mai không biết chuyện ở trường đấu chó, chỉ nghĩ rằng Sáu Sẹo vẫn còn tức giận vì lần trước bị mất mặt, liền nói: "Ôi trời, anh Sáu, anh là ông chủ lớn mà, chắc sẽ không ghi thù mấy chuyện nhỏ này chứ? Chúng tôi chỉ đến để đánh bài thôi, nếu không được thì chúng tôi đi".

Sáu Sẹo cười lạnh một tiếng nói: "Được chứ, sao lại không, hôm nay đích thân tôi sẽ đánh bài với chị".

Nói xong gã ta liền ngồi xuống đối diện với chị Mai.

“Chắc không phải chỉ có 2 chúng ta chơi thôi chứ?”, chị Mai hỏi.

Gã đầu húi cua lúc nãy lại bước tới, hơi hạ thấp người ngồi xuống nói: "Chị Mai, em sẽ đánh vài ván với chị và anh Sáu".

Chị Mai nói: "Chỉ có ba người, thiếu một tay thì chơi làm sao được?"

Sáu Sẹo chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Không phải vẫn còn có cậu Lý ở đây hay sao?"

Chị Mai sững sờ một lúc, không ngờ Sáu Sẹo lại xưng hô với Lý Dục Thần như vậy.

Bà ta lập tức cười khúc khích nói: "Vậy thì cậu Lý cũng ngồi xuống chơi cùng nhau đi".

Lý Dục Thần nói: "Tôi không giỏi đánh bài đâu".

Chị Mai ngẩn ra, câu này đâu có trong kịch bản?

“Không phải là cậu không biết chơi đâu đúng không?”, chị Mai mở to mắt hỏi anh.

Lý Dục Thần thực sự không biết chơi mạt chược, lúc nhỏ chỉ chơi vui với mấy người Mã Sơn, sau đó đã đến đỉnh Thiên Đô rồi, thời gian đâu mà học chơi mạt chược?

Anh nói rằng mình chơi không giỏi chẳng qua là bởi vì trước đó đã thấy chị Mai chơi hai lần cho nên hiểu được một chút mà thôi.

Chị Mai trừng mắt nhìn anh.

Thằng nhóc thối, đã không biết chơi mạt chược mà còn dám đến lừa Sáu Sẹo sao?

Chẳng phải là đang muốn đẩy chị mày vào hố lửa hay sao?

Sáu Sẹo nói: "Không quá giỏi, nhưng biết chơi một chút cũng được rồi, mạt chược không phức tạp, chủ yếu dựa vào vận may, nói không chừng hôm nay lại là ngày may mắn của cậu Lý thì sao?"

Trong lòng Lý Dục Thần biết rằng hôm nay Sáu Sẹo sẽ không để anh rời đi.

Lần trước ở trường đấu chó gã ta đã thua cược, hôm nay gã ta nhất định muốn gỡ lại.

Ngoài ra, chắc là gã cũng đã để ý đến số tiền trong túi của Lý Dục Thần.

"Vậy cũng được".

Lý Dục Thần do dự ngồi xuống.

Nhìn thấy bộ dáng của Lý Dục Thần, trên mặt Sáu Sẹo hiện lên một tia cười lạnh, trong đôi mắt một mí lộ ra sát khí, gã ta hỏi: "Chị Mai, chị muốn chơi bao nhiêu?"

Chị Mai nói: "Không quan trọng, thua hết tiền rồi tính tiếp".

Sáu Sẹo nhìn khuôn mặt được trang điểm kỹ càng và bộ ngực khiêu khích của chị Mai liền cười nói:

“Thua hết tiền rồi vẫn còn có thể thua thứ khác đó”.

Lúc đầu, Lý Dục Thần có vẻ vụng về trong việc rút bài.

Sự vụng về này không phải là thứ có thể giả vờ được.

Sáu Sẹo khinh khi quan sát anh, còn nở nụ cười chế giễu.

Ngay cả chị Mai cũng phải lắc đầu.

Đây là những gì Lý Dục Thần muốn.

Chỉ có như thế thì cá lớn mới có thể mắc câu.

Sau khi đánh vài vòng thì Lý Dục Thần dần trở nên thành thạo.

Không biết chơi cũng không có nghĩa là không biết quan sát.

Anh biết Sáu Sẹo đã nắm chắc cục diện ngày hôm nay cho nên mới dám ngồi xuống chơi.

Anh và chị Mai muốn lừa Sáu Sẹo thì Sáu Sẹo cũng muốn lừa họ.

Bây giờ chỉ có thể xem ai cao tay hơn mà thôi.
Chương 123: Thua tiền rồi thua người

Sáu Sẹo là chủ nhà, có thể gian lận trên dụng cụ.

Chẳng hạn như cái bàn đánh mạt chược này chắc chắn có vấn đề.

Chơi mấy vòng, Sáu Sẹo và Đầu Húi Cua cực kỳ may mắn, gần như đều là họ thay phiên nhau thắng.

Chị Mai dựa vào bản lĩnh đổi bài thi thoảng thắng hai ván.

Lý Dục Thần thì thảm bại, chẳng thắng nổi một ván.

Dĩ nhiên anh cũng có thể đổi bài.

Hơn nữa tốc độ đổi bài của anh không hề chậm hơn chị Mai, thậm chí không cần dùng đến tay.

Anh cũng có thể thần không biết quỷ không hay mà đổi bài với phía đối diện.

Nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc.

Chưa đến thời điểm quan trọng thì anh sẽ không ra tay.

Hơn nữa nhân vật chính hôm nay là chị Mai, Lý Dục Thần cũng muốn xem thử rốt cuộc chị Mai phá tình thế này thế nào.

Lại chơi thêm vài ván, chị Mai cũng thua mất không ít tiền.

Lý Dục Thần đã thua hết hơn một trăm ngàn trong số năm trăm ngàn anh đem theo.

Lúc Đầu Húi Cua lại thắng một ván, chị Mai tức giận đẩy bài trong tay đi nói: “Tay thối thật chứ”.

Sáu Sẹo ấn công tắc mạt chược cười nói: “Tay thối vài lần rồi có thể lát nữa sẽ tốt hơn”.

Bỗng nghe một tiếng rắc, bài đang được xào bỗng không còn âm thanh gì nữa, đợi một lúc cũng chẳng thấy bài mạt chược được xếp đưa ra.

“Đệch, cái bàn nát gì đây”.

Sáu Sẹo dùng sức đập vào cái xuống bàn nhưng vẫn không có phản ứng.

Chỉ có Lý Dục Thần biết là khi vòng trước vừa kết thúc, chị Mai đã âm thầm dùng ám kình ném một quân bài vào trong máy, trúng trục xoay.

Sức của bà ta “vừa đủ”, trục không gãy ngay được, mà sau khi chơi một lượt, lúc xào bài cho vòng tiếp theo mới bị gãy.

Sáu Sẹo nói: “Máy hỏng rồi, chúng ta đổi phòng đi”.

Chị Mai nói: “Đổi gì chứ, dùng tay đi. Tôi nói này, máy móc ở chỗ các anh sẽ không có vấn đề đấy chứ?”

“Máy thì có thể có vấn đề gì được?”, Sáu Sẹo nhìn Đầu Húi Cua, thấy gã gật đầu bèn nói: “Dùng tay thì dùng tay”.

Thế là bốn người bắt đầu xào bằng tay.

Lúc này chị Mai mới có cơ hội thể hiện tài hoa.

Lý Dục Thần không biết về thiên thuật gì đó nhưng thị lực của anh rất tốt, có thể nhìn thấy chị Mai xếp bài theo hình.

Từ lúc bắt đầu xào tới khi xếp bài bằng tay, bài của anh và chị Mai tốt hơn hẳn.

Rõ ràng tên Đầu Húi Cua ở phía đối diện cũng là một tay lão luyện, gã cũng biết xếp bài, cũng biết đổi bài, nhưng tay nghề vẫn kém hơn chị Mai rất nhiều, ít nhất tốc độ tay của gã kém hơn nhiều.

Nhưng anh và chị Mai vẫn là thua nhiều thắng ít.

Lý Dục Thần biết chị Mai cố ý.

Đây là kế hoạch mà họ đã bàn trước đó.

Rất nhanh, năm trăm ngàn tệ mang đến đã thua hết một nửa.

Chị Mai ném bài đi nói: “Không chơi nữa, tay thối quá”.

Sáu Sẹo nói: “Mới thế mà đã không chơi nữa à? Chẳng phải vừa rồi hai người đã bảo thua sạch tiền mới thôi sao?”

Chị Mai nói: “Lát nữa còn phải đi trông cửa hàng”.

Sáu Sẹo cười nhạo nói: “Cửa hàng của chị đã treo bảng tạm ngừng buôn bán rồi, chị lừa ai đấy?”

“Hơ, xem ra hôm nay anh muốn ăn sạch vốn của tôi rồi, ngay cả cửa hàng tôi có mở cửa hay không cũng biết luôn”.

“Đừng nói khó nghe như thế chứ, chỉ là chơi một chút thôi!”, nói đến chơi là Sáu Sẹo lại nở nụ cười phóng đãng.

“Chơi gì mà chơi, bà đây không có thời gian rảnh như thế. Dù sao tôi cũng không chơi mạt chược nữa, không thì chơi cho đã một trận đi, một ván quyết định thắng thua, thua thì bà đây cởi truồng ra về”.

“Là chị Mai nói đấy nhé, thua thì cởi truồng nhé”, Sáu Sẹo bật cười.

Chị Mai nói: “Bà đây nói lời giữ lời”.

“Một ván xác định thắng thua kiểu nào?’, Sáu Sẹo hỏi.

Chị Mai chỉ vào bài trên bài nói: “Chúng ta lấy mười bốn quân, xem bài ai lớn hơn”.

Sáu Sẹo có chút kiêng dè: “Chị Mai, tôi biết chị nhanh tay, chị biết đổi bài”.

“Đệch, ai đổi bài? Anh nhìn thấy tôi đổi bài à? Nếu bà đây biết đổi bài thì sao thua sặc máu thế được?”

Chị Mai nổi điên, biến thành một người đàn bà chanh chua.

Sáu Sẹo nói: “Được, vậy thì một ván xác định thắng thua, dù sao chị cũng không còn bao nhiêu tiền”.

“Ai nói không còn tiền?”, chị Mai lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra nói: “Trong thẻ có năm triệu tệ, chỗ anh có thể quẹt thẻ chứ?”

Sáu Sẹo sửng sốt, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ tham lam, mừng rỡ nói: “Tất nhiên là có, chị muốn quẹt bao nhiêu?”

Chị Mai nói: “Nếu đã là một ván xác định thắng thua thì đương nhiên quẹt hết tiền rồi”.

Sáu Sẹo nhíu mày, có chút do dự.

Năm triệu tệ không phải là con số nhỏ, hơn nữa gã ta cũng sợ trong đó có gian trá.

“Sao thế, sợ tôi gạt anh à?”, chị Mai cười nhạo: “Không dám cược thì thôi, Tiểu Lý, chúng ta đi”.

“Khoan đã”.

Đương nhiên Sáu Sẹo không chịu cho họ đi.

Hôm nay gã ta muốn lấy tiền mà cũng muốn trả thù.

Gã ta nhìn Đầu Húi Cua.

Đầu Húi Cua khẽ gật đầu với gã ta, mặt đầy tự tin.

“Cược thì cược, quẹt thẻ đi”.

Bảo người lấy máy quẹt thẻ đến.

Nhưng chị Mai lại không quẹt mà nói: “Tôi phải xem nhiều tiền như thế mới có thể quẹt thẻ trước nhỉ. Ai mà biết chỗ anh có nhiều tiền mặt thế không”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom