• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (26 Viewers)

  • Chương 116-117

Chương 116: Người đến đòi nợ

"Ha ha, chẳng qua là bạn bè trong giới giang hồ quá coi trọng mà thôi", Vương Tông Sinh cười nói: "Thái cực quyền làm gì có chuyện phân nam bắc? Về phần tông sư thì tôi lại càng không dám nhận, ở tỉnh Nam Giang này chỉ có hai người được công nhận là tông sư thôi".

Chị Mai nói: "Tôi chưa bao giờ có dính líu gì đến phái Thái Cực, không biết tại sao anh Vương lại đến đây?"

Vương Tông Sinh nói: "Tôi đến thành phố Hòa để làm một số việc, tình cờ được một người bạn cũ ủy thác đến chuyển một tin nhắn cho chị".

"Ồ, không biết bạn cũ của anh có phải là...?"

"Liễu Kim Sinh".

Khi chị Mai nghe thấy cái tên này thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Ngay cả sắc mặt của ông chủ Vương đứng phía sau quầy cũng trở nên cứng ngắc.

"Bạn cũ của tôi nói rằng những thứ đồ ăn cắp chung quy cũng không phải là của mình, hy vọng chị có thể trả chúng về chỗ cũ".

Chị Mai khẽ cắn môi nói: "Đồ đó cũng không phải là của hắn, dựa vào đâu bắt tôi phải trả lại?"

Vương Tông Sinh nói: "Muốn trả hay không là tùy ở chị, tôi chỉ là người đưa tin mà thôi. Bởi vì được ăn một bát đậu hũ Bát Trân miễn phí nên tôi mới nhắc nhở chị, đồ vật có giá trị đến đâu thì cũng chỉ là đồ vật. Người ta đã mang tội cho bạn nhiều năm như vậy,Người ta đã thay chị mang tội nhiều năm như vậy, bây giờ chỉ yêu cầu chị trả lại mà thôi".

Chị Mai trầm mặc , không nói gì.

Vương Tông Sinh đứng lên: "Được rồi, lời đã nói xong, tôi đi trước đây".

Chị Mai đột nhiên hỏi: "Liễu Kim... Liễu tông sư làm sao biết tôi ở đây?"

"Người đó vẫn luôn biết".

Vương Tông Sinh thở dài, bước ra khỏi quán rồi biến mất vào màn đêm.

Chị Mai thẫn thờ ngồi đó không nhúc nhích.

Lý Dục Thần nhìn thấy nước mắt trong mắt bà ta.

Ông chủ Vương khôi phục nét tươi cười đi tới, dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của chị Mai, ông ấy mở miệng nhưng không thốt ra được lời nào, chỉ thở dài quay lại quầy.

Sư phụ Vinh đứng ở cửa bếp, tay cầm vá, không nói được một lời.

Đinh Hương đối với những chuyện giang hồ này thì chẳng biết gì, cô ấy đi tới trước mặt bà chủ, cẩn thận gọi một tiếng: "Chị Mai..."

Chị Mai như tỉnh khỏi giấc mộng, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Được rồi, đóng cửa rồi, Đinh Hương, Tiểu Lý, hai đứa về đi".

Đinh Hương nói: "Em còn chưa dọn dẹp vệ sinh quán".

Chị Mai nói: "Hôm nay không cần làm. À, đúng rồi, lão Vương, trong quầy có bao nhiêu tiền mặt, lấy trả lương cho hai người bọn họ đi, nếu không đủ thì chuyển khoản".

Đinh Hương rất kinh ngạc, liền nói: "Chị Mai, em còn làm việc đến hết kỳ nghỉ hè mà?"

Chị Mai nói: "Không biết ngày mai quán có còn mở cửa hay không, nên chỉ sẽ giải quyết tiền lương của hai đứa trước, không thể để hai đứa làm việc không công được".

“Tại sao?”, Đinh Hương không hiểu.

Chị Mai cười, trong nụ cười lại còn có mấy phần khổ sở: "Ngày vui nào rồi cũng sẽ tàn, Đinh Hương, em là sinh viên, sau này phải chăm chỉ học tập, nhất định sẽ có tương lai tốt đẹp".

Đột nhiên bà ta lại đứng dậy, kéo Lý Dục Thần sang một bên, nhỏ giọng nói: "Tiểu Lý, Đinh Hương là một cô gái tốt, nhưng con bé quá đơn giản, sau này cậu phải chăm sóc con bé thật tốt. Đừng làm gì có lỗi với con bé, nếu để chị biết thì chị sẽ không tha cho cậu đâu!"

Lý Dục Thần khó hiểu nói: "Đinh Hương là em gái của tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc con bé thật tốt".

“Chỉ là em gái thôi sao?”, chị Mai trợn tròn mắt: “Cậu không có hứng thú một chút nào đối với chị, chẳng phải là vì trong lòng cậu đã có Đinh Hương rồi sao?”

Lý Dục Thần không nói nên lời: "Chị Mai..."

Chị Mai lại nói: "Quên đi, chị không nghe, cậu chắc chắn không thể nói ra lời gì tốt đẹp”.

Ông chủ Vương đếm các hóa đơn tại quầy, sau đó nói: "Lương đã đủ rồi, còn dư không ít".

Chị Mai nói: "Đưa hết cho bọn họ đi".

Ông chủ Vương có chút đau lòng nói: "Đưa hết cho bọn họ sao?"

Chị Mai nói: "Thế ông định giữ lại nó làm gì? Ông có thể đánh bại Liễu Kim Sinh không?"

Ông chủ Vương lập tức ngậm miệng, trên mặt vẫn nở nụ cười, xếp tiền ngay ngắn đưa cho Đinh Hương.

Đinh Hương sống chết không nhận, phải nói rất nhiều thì cô ấy mới lấy đúng phần tiền lương của mình thôi.

Lý Dục Thần đến đây làm việc chưa được mấy ngày cho nên anh chỉ lấy 200 tệ và trả phần còn lại cho ông chủ Vương.

Chị Mai cũng không miễn cưỡng bọn họ nữa.

"Vậy chào chị Mai, chúng tôi đi trước đây".

Hai người rời khỏi quán cơm Thân Dân.

Đinh Hương vẫn còn hoài nghi, lại hỏi: "Anh Dục Thần, chị Mai thật sự định đóng cửa quán cơm sao?"

Lý Dục Thần cũng phần nào đoán được chuyện gì đang xảy ra, liền nói: "Cũng chưa chắc, nhưng cho dù quán cơm đóng cửa thì sau này mọi người vẫn có thể làm bạn với nhau".

Đinh Hương gật đầu nói: "Như vậy là tốt nhất, chị Mai là người tốt, ông chủ Vương cùng sư phụ Vinh cũng là người tốt. Tiểu Dương tuy rằng có chút độc miệng nhưng cũng là người tốt, đáng tiếc em không có bản lĩnh gì để giúp đỡ bọn họ".

Lý Dục Thần trấn an nói: "Người tốt đều có phúc báo, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".

Trong màn đêm mông lung, hai người đi trên đường, dưới ánh đèn đường mờ ảo, hai cái bóng sóng vai với nhau giống như thiên sứ.

...

Trong một con hẻm tối bên cạnh, Chu Húc dựa lưng vào vách tường, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Chương 117: Lời nhắc nhở

"Các người… các người muốn làm gì?"

Mười mấy gã đàn ông xăm trổ cởi trần đang bao vây anh ta, nét mặt của ai cũng vô cùng hung hăng.

Đám người tách ra, Hoàng Tam đang hút một điếu thuốc, tàn thuốc lóe lên rồi lại tắt, chiếu sáng gương mặt dữ tợn của anh ta.

"Đừng đến đây, nếu như còn đến gần thì tôi sẽ báo cảnh sát", Chu Húc nói.

Chát!

Chu Húc bị tát một cái thật mạnh.

“Báo cảnh sát hả?”, Hoàng Tam túm tóc Chu Húc đập vào tường mấy cái: “Báo đi!”

Gương mặt Chu Húc ướt sũng, không biết là do nước trên tường hay là do máu của chính mình.

"Các người, các người muốn tiền phải không? Tôi đưa các người tiền".

Chu Húc lấy ví ra.

“Có tiền là hay lắm sao?”, Hoàng Tam lại nắm tóc Chu Húc đập mạnh vào tường: "Tao ghét nhất là kẻ có tiền khoác lác trước mặt tao".

Đầu Chu Húc ong ong.

Cơn đau đớn khiến cho anh ta không thể chống cự, cũng không còn chút tôn nghiêm nào.

Anh ta bắt đầu cầu xin tha thứ.

"Tôi xin các người hãy tha cho tôi... tôi là bạn của cậu Trương của tập đoàn Vĩnh Thanh".

"Cậu Trương? Tao còn là Trương thiên sư đó!"

Hoàng Tam đá một cước vào bụng Chu Húc.

Chu Húc ngồi xổm xuống ôm bụng vì đau đớn.

Hoàng Tam vung tay lên, thuộc hạ của anh ta cũng tràn lên, đánh Chu Húc tơi bời.

Tiếng thét gào thê thảm của Chu Húc từ trong ngõ vọng ra.

"Được rồi".

Hoàng Tam ra lệnh.

Đám đông rút lui, chỉ còn lại Chu Húc mặt mũi bầm dập nằm bên vệ đường.

"Nếu như sau này mày còn dám quấy rối cô Đinh Hương thì tao sẽ thiến mày rồi quăng thứ đó cho chó ăn! Người phụ nữ của đại ca tao mà mày cũng dám đụng vào, đúng là chán sống!"

Hoàng Tam hung hăng phun một ngụm nước miếng vào mặt Chu Húc.

Tiếng bước chân đi xa.

"Đại ca? Từ khi nào Đinh Hương lại trở thành người phụ nữ của đại ca bọn chúng chứ?"

Trong lòng Chu Húc tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng.

...

Mã Sơn gọi điện bảo Lý Dục Thần đến quán bar Lam Sơn vì chị Na có chuyện muốn hỏi anh.

Lý Dục Thần đưa Đinh Hương về nhà rồi đi đến quán bar.

Bây giờ Mã Sơn đã là quản lý cấp cao của quán bar Lam Sơn, còn có văn phòng riêng.

Mã Sơn dẫn Lý Dục Thần vào văn phòng, nói: "Lát nữa chị Na sẽ tới, em ngồi xuống trước đi".

Lý Dục Thần hỏi anh ta: "Đã tìm được nhà chưa?"

Mã Sơn nói: "Sao nhanh vậy được chứ? Yêu cầu của em hơi cao, cần sân rộng, cần riêng tư, mấy yêu cầu này chỉ có khu nhà giàu mới đáp ứng được. Nhưng nhà ở khu nhà giàu chỉ dễ mua chứ không dễ thuê. Có điều hôm nay anh cũng tìm được một căn nhà không tồi, đáp ứng yêu cầu về mọi mặt, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà ngôi nhà đó hơi tà môn".

"Tà môn như thế nào?"

Mã Sơn gãi đầu nói: "Anh cũng không biết nữa, dù sao vừa vào nhà liền cảm thấy trong nhà rất lạnh. Thời tiết rất nóng, trong nhà đón nắng, lại thông gió tốt nhưng bên trong lại lạnh. Người môi giới dẫn anh đi xem nhà cứ ấp úng, hỏi cái gì cũng không biết, cho nên anh liền biết căn nhà đó có vấn đề. Sau đó anh mới hù dọa một chút thì người đó mới chịu nói thật rằng trong căn nhà đó từng có người chết, hơn nữa không chỉ có một người".

“Ồ?”, Lý Dục Thần cau mày: “Người chết như thế nào?”

"Cụ thể thế nào thì anh cũng không rõ, nhưng trong nhà đã lâu không có người ở, đã đổi bao nhiêu người môi giới cũng không bán được".

"Chủ cho thuê nhà đang ở đâu?"

"Hình như đang ở nước ngoài".

Lúc này, cửa văn phòng mở ra, Chu Na từ bên ngoài đi vào.

"Sao, 2 người muốn thuê một ngôi nhà sao?"

"Đúng vậy, em muốn thuê một căn biệt thự có sân lớn và riêng tư, chị Na có căn nào để giới thiệu không?", Mã Sơn hỏi.

"Để tôi giúp 2 người hỏi thăm", Chu Na nói.

Biết Chu Na có mối quan hệ rộng rãi, Lý Dục Thần nói: "Vậy cảm ơn chị Na trước".

Chu Na cười nói: "Sao cậu lại khách sáo với tôi thế? Dục Thần, cầu có còn nhớ Hồng Thiên Thành, người đã bị cậu đánh bại trong quán bar lần trước không?"

"Vẫn còn nhớ, chưởng môn nam phái Thái Cực thành phố Hòa", Lý Dục Thần nói.

Chu Na nói: "Chú Minh nhờ tôi nhắc nhở cậu rằng sư phụ của ông ta đã tới, cậu phải cẩn thận một chút".

Lý Dục Thần nghĩ đến Vương Tông Sinh mà anh đã gặp trong quán cơm ngày hôm nay.

Xem ra chính là kẻ đó.

"Chú Minh nói rằng người đến là một cao thủ thật sự, nam phái Thái Cực cùng nhà họ Phùng có quan hệ sâu xa cho nên ông ta không tiện nhúng tay vào, ông ta bảo tôi hỏi cậu…", Chu Na thận trọng nói: "Cậu có muốn tránh đi không?"

Lý Dục Thần cười nói: "Không cần".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom