• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (57 Viewers)

  • Chương 814-816

Chương 814: Hôm nay sẽ phải chết

Chính là một chút cảm giác sợ hãi này đã khiến Lý Dục Thần cảm thấy người này rất chân thành, mà không phải loại người giả dối thấy chết không sờn.

Anh nhìn anh ta, cười nói: "Anh họ Lý, tôi cũng họ Lý, làm sao lại nhận giặc làm cha chứ? Nói không chừng chúng ta là người cùng một nhà thì sao".

"Bớt nhận thân đi, trên thế giới này có nhiều người họ Lý lắm", Lý A Tứ nói: "Cậu muốn giết cứ giết, đừng nói những thứ vô dụng này nữa".

"Nể mặt vừa nãy anh muốn tha cho tôi, tôi sẽ không giết anh, cũng sẽ không giết đám huynh đệ của anh", Lý Dục Thần nói.

Lý A Tứ sững sờ: "Thật ư?"

"Đương nhiên là thật", Lý Dục Thần nói: "Nhưng mà tôi có một điều kiện".

"Điều kiện gì?"

"Từ chức, đi làm cho tôi".

Sau khi Na Hy Nghiêu biết con trai mình Na Nhữ Bình đã trở về, mà lại còn mời được cao tăng chùa Bạch Tháp, trong lòng vô cùng vui mừng.

Nhưng mà bây giờ Na Nhữ An đã bị sư phụ Quách đánh chết, cũng không cần đến cao tăng nữa, hơn nữa vì để tránh làm sư phụ Quách thất vọng đau khổ, ông ta cũng không ra ngoài nghênh đón, mà để quản gia ra ngoài, thuận tiện đuổi tên nhóc họ Lý không biết từ đâu tới kia đi.

"Sư phụ Quách, kể từ hôm nay, ông chính là thủ tịch cung phụng của nhà họ Na, về sau cho dù nhà họ Na mời bao nhiêu võ sư cung phụng đến, bàn về địa vị, tuyệt đối sẽ không cao hơn ông", Na Hy Nghiêu nói.

Quách Thanh Tùng giãn mặt ra cười nói: "Gia chủ khách khí quá. Nhà họ Na là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, vị trí thủ tịch hẳn nên giành cho một vị Tông Sư. Đã nhiều năm rồi chưa thể tiến thêm, từ đầu đến cuối không đột phá nổi, thực sự là rất hổ thẹn".

"Không phải tôi khách khí, thật ra tôi sớm nên thăng sư phụ Quách làm thủ tịch", Na Hy Nghiêu thở dài: "Không dối gạt sư phụ Quách, trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô chỉ có nhà họ Na chúng tôi không có Tông Sư tọa trấn, cho nên tôi vẫn giữ lại vị trí thủ tịch, hi vọng có thể mời được một vị Tông Sư. Nhiều năm như vậy, phải để sư phụ Quách chịu thiệt thòi rồi!"

Ông ta nhìn thoáng qua Na Nhữ An nằm dưới đất.

"Lúc trước để tên nhóc này đính hôn với con gái của Trương Điên cũng là vì suy nghĩ về điều đó. Ai biết tên nhóc này lấy được kỳ ngộ gì, đột nhiên thay đổi vẻ uất ức lúc trước, trở nên bá đạo, hơn nữa còn biết dùng tà thuật. Ban đầu tôi bị ma quỷ ám ảnh, cho rằng cậu ta có thể trở thành trụ cột tương lai của nhà họ Na. Không nghĩ tới cậu ta lòng lang dạ thú, trong mắt không có chút tôn trọng trưởng bối nào. Nếu không phải sư phụ Quách ra tay, hôm nay nhà họ Na sẽ gặp nạn mất".

"Bây giờ tôi mới nhớ ra, Trương Điên và toàn bộ những môn phái quan trọng trong thủ đô đều biến mất, có khi cũng là tên nhóc này giở trò quỷ. Ngay cả Trương Điên cũng không phải là đối thủ của cậu ta, không nghĩ sư phụ Quách lại chỉ dùng một chiêu đã đánh chết được cậu ta. Chứng tỏ mặc dù sư phụ Quách chưa đột phá Tông Sư, lại đã sớm có thực lực của Tông Sư. Vị trí thủ tịch cung phụng này, sư phụ Quách hoàn toàn xứng đáng đảm nhiệm!"

Quách Thanh Tùng mỉm cười, có chút kiêu ngạo nói: "Ha ha, Trương Điên thì tính là gì? Không phải tôi khoe khoang, mặc dù tôi không thể đột phá cảnh giới Tông Sư, nhưng bàn về võ nghệ, nếu thật sự muốn dùng mạng sống để so sánh, Tông Sư bình thường chưa chắc đã là đối thủ của tôi".

"Vâng vâng vâng, sư phụ Quách uy vũ, về sau nhà họ Na đều phải nhờ sư phụ Quách đến tọa trấn rồi", Na Hy Nghiêu nói.

Sư phụ Quách cười ha ha một tiếng: "Gia chủ yên tâm, đưa mắt nhìn toàn bộ thủ đô, ngoại trừ Tiêu Sinh ra, những Tông Sư khác còn không lọt vào mắt của tôi được. Từ nay về sau, mấy người cứ yên tâm phát triển, chuyện chém chém giết giết cứ giao cho tôi là được rồi".

Trong lòng đám người nhà họ Na đều tràn đầy vui vẻ, cho rằng cuối cùng nhà mình cũng có một vị cao thủ với thực lực có thể so với Tông Sư thậm chí là vượt trên Tông Sư.

Chợt nghe thấy một tiếng cười âm trầm vang lên:

"Chậc chậc chậc, nhìn ông khoác lác kìa, bản thân mình còn chưa phải Tông Sư, mà ngay cả Tông Sư cũng không thèm coi ra gì sao?"

Đám người đều kinh hãi.

Chỉ thấy Na Nhữ An nằm trên mặt đất chậm rãi đứng lên, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị. Lồng ngực bị lõm xuống chậm rãi phồng lên, lại khôi phục thành bộ dáng lúc trước.

Na Hy Nghiêu run rẩy nói: "Cậu... Cậu không chết?"

"Lão già ông còn không thoái vị, làm sao tôi nỡ chết chứ?", Na Nhữ An âm hiểm cười nói.

Cả người Na Hy Nghiêu run rẩy, chỉ vào Na Nhữ An, trong lòng vô cùng giận dữ. Nhưng sợ hãi lại khống chế cơ thể của ông ta trước giận dữ một bước, khi khí tức âm hàn trên người Na Nhữ An ập tới, ông ta cảm giác hai chân mình mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống, tôn nghiêm trước kia của gia chủ đã không còn sót lại chút gì vào thời khắc này.

Một bàn tay đỡ lấy ông ta, chính là sư phụ Quách.

Sư phụ Quách tiến lên một bước, ngăn cản trước mặt Na Hy Nghiêu.

"Nhóc con, cậu đúng là có tài, chịu một chưởng như thế của tôi mà còn có thể sống", sư phụ Quách nói.

Có sư phụ Quách cản trở, cuối cùng Na Hy Nghiêu cũng ổn định lại, nhỏ giọng nói: "Sư phụ Quách, nhờ ông cả đấy".

Những thành viên khác nhà họ Na đều giơ cánh tay lên hô to: "Sư phụ Quách, giết ông ta! Giết anh ta đi!"

Na Nhữ An cười hì hì nhìn sư phụ Quách: "Ông cho rằng chút bản lĩnh ấy của ông có thể giết được tôi ư? Tôi chỉ cảm thấy chơi vui, muốn nhìn xem nhà họ Na còn có ai ủng hộ tôi hay không. Xem ra là không có, haiz, nhưng mà không sao cả, đợi một lát nữa là mấy người sẽ đều ủng hộ tôi thôi, bởi vì người không ủng hộ tôi, hôm nay sẽ phải chết!"

Chữ "chết" kéo rất dài, nghe rất đáng sợ.

Khi tiếng này vừa kết thúc, thân thể của sư phụ Quách đột nhiên đổ sập xuống.

Giống như một con rối được xếp bằng những khối gỗ, bị đứa trẻ nào đó đụng một cái, liền sập rầm một tiếng.

Lại nhìn trên mặt đất, chỉ còn lại một cái đầu của sư phụ Quách và một bãi máu dày đặc, cùng với xương trắng lộ ra từ trong vũng máu.

Một màn này thực sự quá kinh dị.

Đám người vừa rồi còn vung tay hô to giống như hóa đá, gần như không thể hô hấp được.

Mọi người chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Chương 815: Tôi đến từ Địa Ngục

Không biết qua bao lâu, một người phụ nữ nôn mửa liên tục đầu tiên, tiếng và mùi nôn mửa đã khiến đám người tỉnh lại.

Đám người tỉnh lại từ trong khiếp sợ và chết lặng càng thêm sợ hãi.

Giọng nói của Na Nhữ An vang lên: "Na Hy Nghiêu, ông có thể thoái vị, vị trí gia chủ cứ để tôi làm đi. Tôi đã nói xong, ai tán thành, ai phản đối?"

Trong phòng yên tĩnh lạ thường, mọi người đều cúi đầu xuống, giống như thầy giáo trên lớp học sắp điểm danh đặt câu hỏi, cứ như học sinh chỉ cần phảng phất cúi đầu xuống ngừng thở, thầy giáo sẽ không nhìn thấy vậy.

Chợt nghe thấy một giọng nói vang dội: "Tôi phản đối!"

Một tiếng rầm vang lên, cánh cửa bị đẩy ra.

Mọi người giống như trốn được một kiếp, nhẹ nhàng thở ra, đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Na Nhữ Bình đi vào từ ngoài cửa, đi cùng ông ta là một Lạt Ma đội mũ vàng.

Na Hy Nghiêu thấy con trai gọi được cứu binh đến thì có dũng khí, hỏi: "Nhữ Bình, vị này chính là cao tăng chùa Bạch Tháp sao?"

Na Nhữ Bình giới thiệu nói: "Đúng vậy, bố, đây là Tác Lãng đại sư".

"Ồ, Tác Lãng đại sư", Na Hy Nghiêu cũng không biết nên dùng lễ tiết gì, đành phải chắp tay trước ngực: "Làm phiền đại sư".

Tác Lãng nói: "Na gia chủ không cần khách khí, chùa Bạch Tháp từng chịu hoàng ân, nhà họ Na là hậu duệ hoàng tộc, nhà họ Na gặp nạn, lẽ ra tôi nên tương trợ".

Na Hy Nghiêu có chút lo âu nhìn thoáng qua Na Nhữ An, nói: "Đại sư, tên nhóc này có chút tà môn, ông cẩn thận một chút".

"Cảm ơn đã nhắc nhở".

Lạt Ma tiến lên một bước, nhìn thi cốt của Quách Thanh Tùng trên mặt đất, nhíu mày.

Ông ta chắp hai tay trước ngực, niệm một câu chú ngữ không biết là gì, trong tai mọi người liền vang lên từng tiếng Phật như giáng xuống từ trên trời.

Lạt Ma giơ tay lên, Phật quang chớp động trong lòng bàn tay, ông ta lật tay một cái, một luồng Phật quang rơi xuống.

Thi thể của Quách Thanh Tùng được Phật quang chiếu vào, hóa thành một luồng ánh sáng đỏ lưu ly trong những tiếng Phật xướng, bay ra ngoài cửa sổ.

Sau khi được Phạn âm Phật xướng tẩy rửa, trong lòng mọi người đã bình ổn hơn, không có máu xương đáng sợ, cũng không còn ai cảm thấy sợ hãi.

Tất cả mọi người đều cảm thấy thần kỳ, lúc này cũng đã cực kỳ tin tưởng hòa thượng này hẳn là cứu tinh của nhà họ Na, bởi vậy trong ánh mắt nhìn về phía ông ta tràn đầy sùng kính và chờ mong.

Tác Lãng thu hồi pháp thuật, nhìn Na Nhữ An, nói ra: "Cậu đã nhập ma đạo, đi chùa Bạch Tháp với tôi, sám hối trước Phật đi, để kim cương trước Phật giúp cậu loại bỏ ma tâm".

Na Nhữ An cười ha ha: "Ha ha ha, chỉ bằng ông ư? Sư phụ ông Đan Tăng đâu? Sao ông ta không đến?"

Tác Lãng cau mày nói: "Cậu biết sư phụ tôi?"

"Sao lại chỉ có mỗi biết được!", Na Nhữ An nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Hai mươi năm trước, sư phụ ông cũng từng nói với một người như ông nói..."

Tác Lãng cũng không để ý đến lời nói của Na Nhữ An. Na Nhữ An chỉ mới ngoài ba mươi, hai mươi năm trước anh ta chỉ là một đứa bé mười mấy tuổi, làm sao có thể biết sư tôn của ông ta - Đan Tăng pháp sư được chứ.

"Nếu cậu đã không muốn sám hối trước Phật, vậy tôi cũng chỉ có thể đưa ngươi đến Địa Ngục hối cải thôi", Tác Lãng nói.

Hai tay của ông ta chắp tay trước ngực, niệm tụng chú ngữ, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh như bầu trời đêm .

Tiếng chú ngữ gấp gáp như mưa rơi, đánh vào trong lòng mọi người.

Không gian xung quanh Na Nhữ An như bọt nước mộng ảo lay động, chú ngữ như tên bắn xuyên qua hư không, đâm về phía Na Nhữ An.

Na Nhữ An cười ha ha: "Chỉ thế thôi sao?"

Chỉ thấy anh ta giơ tay lên, ngón tay bỗng nhiên dài ra, như nhánh cây dây leo kéo dài, xuyên qua hư không bọt nước mộng ảo, đâm vào Tác Lãng.

Tác Lãng vô cùng kinh hãi, nhấc chân dẫm mạnh xuống mặt đất một cái, nền đất nứt toác, toàn bộ căn phòng đều rung động.

Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, lo lắng nó sẽ sụp đổ xuống.

Mà theo một cước này chấn động, hư không bọt nước trước mặt Tác Lãng vỡ vụn, cánh tay thò tới của Na Nhữ An cũng đứt gãy theo, bàn tay anh ta rơi xuống đất bịch một tiếng.

Mọi người nhìn thấy Phật pháp cao thâm như vậy, sau khi chấn động liền sinh lòng kính nể.

Cao tăng chùa Bạch Tháp quả nhiên lợi hại!

Chỉ mới đối mặt thôi mà đã cắt đứt một cánh tay của Na Nhữ An rồi.

Lúc mọi người đang cảm thấy sẽ thắng chắc, Na Nhữ An chắc chắn sẽ bị đánh bại, chợt nghe Na Nhữ An cười một tiếng ha ha:

"Hòa thượng, ông muốn đưa tôi đến Địa Ngục, nhưng ông có biết tôi đến từ đâu không?"

Tác Lãng không trả lời, chỉ hơi nhíu mày một chút.

Na Nhữ An tự hỏi tự trả lời: "Tôi đến từ Địa Ngục, cho nên không cần ông đưa tiễn. Ngược lại là ông, tôi có thể tiễn ông một đoạn đường, cho ông được nhìn thấy Địa Tạng Vương Bồ Tát, ha ha ha!"

Vừa dứt lời, cánh tay bị đứt nằm trên mặt đất bỗng nhiên bay lên, đụng vào ngực hòa thượng, năm ngón tay như móng nhọn chụp vào.

Tác Lãng kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó liền lùi lại mấy bước, một tay bắt lấy bàn tay đứt dán trên ngực, kéo mạnh ra một cái.

Bàn tay bị ông ta rút ra, tăng y bị xé rách, lộ ra năm lỗ ngón tay trước ngực, máu tươi phun ra ngoài.

Sắc mặt Tác Lãng tái nhợt, vội vàng ném bàn tay đứt đi, điểm mấy cái lên ngực mình, há miệng tụng chú ngữ mới cầm máu được.

Mà bàn tay đứt kia thì lại bay trở về cánh tay của Na Nhữ An, máu thịt nối liền, lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
Chương 816: Mau đi gọi cứu binh

Tất cả đám người trong phòng đều quá sợ hãi, cảnh tượng Na Nhữ An giết sư phụ Quách vừa rồi mặc dù rất rung động, chủ yếu vẫn chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhưng một màn cụt tay mọc lại này lại làm cho mọi người ta có chút tuyệt vọng.

Chẳng lẽ tên này sẽ không chết sao?

Nhìn qua có vẻ hòa thượng này căn bản đánh không lại anh ta.

Có một số người đã bắt đầu động tâm, không biết bây giờ có nên phản bội, ủng hộ Na Nhữ An làm gia chủ hay không, hẳn là có thể không phải chết, nói không chừng sẽ còn có thể một bước lên mây.

Tác Lãng quá sợ hãi, nhìn Na Nhữ An nói: "Rốt cuộc cậu là ai?"

"Tôi đã nói với ông rồi, tôi đến từ Địa Ngục. Không phải Phật Môn mấy người thích nói cái gì mà “tôi không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục” sao? Hôm nay tôi sẽ đưa ông đến Địa Ngục theo như tâm nguyện của ông".

Na Nhữ An như cười mà không cười nhìn đám người sau lưng Tác Lãng.

"Mấy người cũng giống vậy, ai từ bi có thể đi cùng ông ta. Nếu quyến luyến nhân gian xuân sắc, muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý thì hãy quỳ xuống cầu xin tôi đi".

Bịch một tiếng, một người trẻ tuổi quỳ xuống.

"Tôi... tôi... tôi ủng hộ anh làm gia chủ!"

Có người này dẫn đầu, liền có mấy người nữa cùng quỳ xuống rầm rầm.

Na Nhữ Bình chửi ầm lên: "Mấy người... đám người hèn nhát này! Vào thời khắc nhà họ Na sinh tử tồn vong, sao mấy người có thể quỳ xuống xin tha được? Cốt khí hoàng gia của mấy người đâu?"

"Nhữ Bình thiếu gia, không phải chúng tôi yếu ớt, thực sự là sư phụ mà anh mời tới không được!"

"Lại nói, Nhữ An thiếu gia cũng là họ Na, cũng là con cháu nhà họ Na, để anh ta lên làm gia chủ cũng không có gì không ổn".

"Đúng đấy, Nhữ An thiếu gia có bản lĩnh lớn, có anh ta dẫn dắt chúng ta, nhà họ Na nhất định sẽ có thể nâng cao một bước".

Những người này anh một lời tôi một câu, bắt đầu nịnh nọt Na Nhữ An.

Na Nhữ An đứng ở nơi đó, cười hì hì nhìn tất cả, có vẻ rất hưởng thụ. Chỉ là lúc chuyển ánh mắt lên trên người những người khác liền lộ ra sát khí.

Sát khí này khiến mấy người kia lập tức cúi đầu, có mấy người trong lòng dao động, cuối cùng cũng quỳ xuống.

"Mấy người...", Na Nhữ Bình giận dữ đến mức không nói ra lời.

Na Hy Nghiêu ngửa mặt lên trời thở dài, nói với Na Nhữ Bình: "Bình Nhi, chấp nhận đi".

Lại chuyển hướng sang Na Nhữ An: "Nhữ An, vị trí gia chủ này, tôi tặng cho cậu, chỉ cầu xin cậu hãy bỏ qua cho Bình Nhi và các tộc nhân".

"Bố!", Na Nhữ Bình lớn tiếng nói: "Không cần cầu xin anh ta! Tên bại hoại này! Con thà chết cũng tuyệt đối không cần sự thương xót của anh ta!"

Na Nhữ An cười lạnh nói: "Nếu đã như vậy, vậy tôi sẽ đưa anh đi gặp Diêm Vương trước".

Na Nhữ Bình đứng ở nơi đó, trợn mắt nhìn anh ta, không hề lùi bước.

Tác Lãng Lạt Ma bỗng nhiên vươn tay ra kéo mạnh Na Nhữ Bình.

Chỉ thấy dưới chân Na Nhữ Bình chợt lóe lên một cái bóng đen. Mà giày của Na Nhữ Bình đã hóa thành màu xám.

Na Nhữ An cười nói: "Hòa thượng, bản thân ông còn không tự gánh nổi, còn muốn bảo vệ anh ta? Vô dụng thôi, cái bóng của anh ta đã nối liền với Hoàng Tuyền, anh ta không trốn thoát được đâu, ai có thể trốn được cái bóng của mình chứ!"

Mọi người giật mình nhìn thấy cái bóng của Na Nhữ Bình bò dậy từ dưới đất, bò về phía thân thể Na Nhữ Bình.

Mà chỗ nối liền với cái bóng dưới chân Na Nhữ Bình lại dâng lên một dòng nước đen.

Tác Lãng lấy một cái chuông từ trên người ra, rung lên leng keng mấy lần.

Tiếng chuông thanh thúy vang lên, dòng nước đen dâng lên dưới chân Na Nhữ Bình liền bình tĩnh lại, cái bóng vừa mới bò lên trên người anh ta cũng rơi xuống.

Cái bóng vừa rơi xuống đất, Tác Lãng lại lấy phạt chiết la ra, còn được gọi là Kim Cương Hàng Ma Xử, đâm xuống đất một cái, cố định cái bóng tại chỗ.

Na Nhữ An hừ lạnh một tiếng: "Ha ha, xem như có chút đạo hạnh. Vậy cứ để dòng sông Địa Ngục đó đi, để tôi xem ông có thể cứu được mấy người!"

Vừa dứt lời, anh ta liền mở hai tay ra, giống như đang chuẩn bị ôm cái gì đó.

Gió lạnh chợt nổi lên, trong phòng đột nhiên lạnh xuống, mọi người như rơi vào hầm băng, run lẩy bẩy.

Dưới chân Na Nhữ An dâng lên một dòng suối màu đen, giống như Hoàng Tuyền Địa Ngục hiện lên vậy, cũng lấy anh ta làm trung tâm, tuôn ra bốn phía.

Dòng nước đen này mang theo tử khí nồng đậm, cho dù chưa nhìn thấy bao giờ, ai cũng biết không thể đụng vào thứ này.

Mà đám người nhà họ Na vừa rồi đã nhìn thấy có không ít vệ sĩ bị một thứ như nước đen dưới chân cuốn lấy, nửa người dưới liền nát.

Bây giờ dòng nước đen này lại liên tục không ngừng vọt tới như thủy triều.

Mọi người muốn chạy, nhưng không có một người nào có thể cử động được, bởi vì bọn họ phát hiện mình đã bị thứ gì đó cuốn lấy. Cúi đầu nhìn xuống, thứ cuốn lấy bọn họ đúng là cái bóng của mình.

Nhìn thấy dòng nước đen chảy tới, tử khí tràn ngập.

Tác Lãng rút Hàng Ma Xử đang cố định cái bóng của Na Nhữ Bình ra, gõ mạnh xuống mặt đất.

Trong nháy mắt Hàng Ma Xử đâm xuống mặt đất liền tạo ra một vòng gợn sóng, đẩy lùi tử khí.

Nhưng dòng nước đen vọt tới chỉ bị cản trở một chút, vẫn mãnh liệt ập đến.

Tác Lãng lấy vòng hạt Kim Cương Bồ Đề trên cổ xuống, hai tay kéo một phát, vòng cổ đứt gãy, một trăm linh tám hạt châu bồ đề rơi xuống đất lốp bốp.

Tiếp theo ông ta dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, hai tay kết ấn, miệng tụng chú ngữ.

Mỗi một hạt bồ đề rơi xuống đất đều tỏa ra một đóa hoa sen.

Hoa sen nở rộ, hợp thành một cái đập màu trắng trên mặt đất, chặn dòng nước đen đang vọt tới.

Na Nhữ Bình vô cùng vui mừng, trong lòng thầm khen ngợi pháp thuật đặc sắc như thế.

Lại nghe Tác Lãng vội la lên: "Đi mau! Đưa mọi người rời đi! Tôi không kiên trì được bao lâu đâu, mau ra cổng gọi cứu binh!"

Nhưng bởi vì nói chuyện, khí tức của ông ta tiết ra, lập tức phun ra một ngụm máu.

Máu phun lên trên hoa sen, rơi xuống thành từng điểm đỏ tươi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom