-
Chương 805-810
Chương 805: Phiền não của ông chủ Hầu
Sau lưng liền truyền đến một tiếng ầm vang, cả ngọn núi lập tức sụp đổ, mai táng cả mộ huyệt của quỷ vương.
Một giây sau, mặt đất mới ngừng rung động, khôi phục bình tĩnh.
Lại nhìn vách đá hai bên trên hang đá Thiên Phật Câu, những tượng Phật vốn dĩ ngã trái ngã phải, không còn nguyên vẹn bên trong đều đã hóa thành bột mịt sau chấn động.
Lý Dục Thần biết anh đã không cần lo lắng đến việc những âm linh kia sẽ ra ngoài hại người nữa.
Đại trận Thiên Phật đã bị tàn phá này, không biết vì nguyên nhân gì mà lại khởi động lần nữa.
Thi sát đã tiêu tán ở bên trong Phật quang, âm linh cũng được siêu độ vãng sinh bên trong Phật âm.
Tất cả đều quay về yên lặng, ngay cả mộ huyệt ở sâu bên trong cũng đã bị vùi lấp.
Cho dù sau này có người đào ra cũng sẽ không nhìn thấy quỷ vương và thi quỷ nữa, đại khái chỉ có thể đào ra rất nhiều vàng bạc tài bảo và những mảnh sứ vỡ vụn, trở thành một câu hỏi thiên cổ khó lý giải.
Lý Dục Thần mới phát hiện mình vẫn còn coi thường Thiên Phật Câu này, coi thường diệu pháp Phật Môn.
Nơi này nhất định là do vị cao thủ Phật gia nào đó xây dựng ra để trấn áp quỷ vương kia.
Chỉ là anh không rõ, nếu đã có năng lực như vậy, vì sao không trực tiếp xuống dưới tiêu diệt hết thi thể quỷ vương, lấy đi hoặc là phá hủy cờ U Minh Quỷ, như thế không phải sẽ trực tiếp hơn sao?
Làm sao phải hao tổn tài vật để xây dựng ra dạng này một đại trận Phật Môn ở chỗ này?
Ông chủ Hầu nhìn ngọn núi ngổn ngang phía sau, đấm ngực dậm chân.
Cả một điện bảo bối kia, chẳng những có vàng bạc mà còn có đồ cổ, ông ta làm buôn bán đổ cổ nửa đời người, cộng lại cũng chưa từng thấy nhiều như vậy.
Vừa mới xem đã nghiền mà lại bị chôn vùi như vậy.
Hơn nữa nhìn nơi này thì có vẻ cho dù có điều mười cái máy xúc đến, đào đến tận trăm năm cũng chưa chắc đã có thể đào ra được.
Lý Dục Thần nhìn dáng vẻ này của ông ta thì cười nói: "Vừa rồi lúc đối mặt với thi quỷ ngươi suýt nữa sợ đến mức hồn phi phách tán, sao không thấy ngươi mất hồn mất vía như bây giờ".
Ông chủ Hầu tự giễu cười, thở dài: "Haiz, cũng không phải là tôi tham tiền, chỉ là cảm thấy đáng tiếc, nhiều văn vật như vậy lại bị chôn sâu dưới lòng đất, không thể thấy ánh mặt trời".
Nói rồi, ông ta chợt nhớ tới cái gì, hưng phấn lấy điện thoại ra nói: "Không sao hết, tôi đã chụp lại rồi, còn có video, ha ha, tôi còn chụp cả thi quỷ. Tôi sẽ gửi cho mấy người lão Vương, lão Hồ, lão Trương, lão Ngô".
"Trước kia vẫn luôn nghe bọn họ ba hoa, khoác lác, cái gì mà Mạc Kim giáo úy, còn đeo móng lừa đen có thể trị cương thi, đậu má chứ! Lúc này cứ để bọn họ tận mắt nhìn xem cái gì gọi là ma quỷ, cái gì gọi là cương thi, ông đây còn tự tay diệt mấy chục con cương thi, còn không cần nửa cái móng lừa đen nào!"
Ông ta mở album ảnh trên điện thoại, vẻ hưng phấn trên mặt liền biến mất trong nháy mắt.
Chỉ thấy trong những video và ảnh ông ta chụp toàn là một màu đen sì, chỉ hiện ra mấy luồng ánh sáng xanh lè giống như màn hình bị hỏng vậy, cái gì cũng không nhìn thấy.
Cục động đất đã thông báo về việc dốc Dã Tam xảy ra chấn động nhỏ, mà khi Phật quang và tiếng niệm kinh ở Long Môn Thiên Quan lên hot search, vô số du khách bắt đầu tràn vào Thiên Phật Câu.
Bởi vậy Thiên Phật Câu ở Long Môn Thiên Quan đã không có tượng Phật trở thành điểm du lịch nổi tiếng.
Ông chủ Hầu đã ở trong nhà tĩnh dưỡng xem tin tức trên mạng, cảm khái điện thoại của du khách đúng là tốt, đứng xa như vậy mà vẫn có thể chụp được Phật quang và áng mây lưu ly rõ ràng, mà điện thoại của mình rõ ràng cách gần như vậy, còn suýt nữa dán sát vào mặt cương thi, vậy mà chẳng chụp được cái gì.
Ông chủ Hầu không biết võ công càng không hiểu đạo pháp, lại là người duy nhất không bị thương trong bốn người.
Thói đời chính là thần kỳ như vậy, chỉ cần có khí vận, không nhất thiết phải là lợi hại sẽ nhất định lợi hại.
Nhưng mà cho dù như thế nào, ông chủ Hầu đều phải tán thành Lý Dục Thần lợi hại thật, hơn nữa còn không phải lợi hại bình thường, đơn giản là lợi hại vô pháp vô thiên.
Bắt đầu từ lúc tranh chấp ở cổng Bách Thảo Đường, ông chủ Hầu đã có dự định leo lên chiếc xe tốc hành phục hưng nhà họ Lý lần này.
Nhưng lúc đó ông ta chỉ muốn nhờ chuyến xe đó để nâng cao giá trị con người mình lên một bước, tốt nhất là có thể chen chân vào xã hội thượng lưu.
Cho dù thất bại, chỉ cần không bị tai nạn xe, lấy mấy chục năm tích lũy của ông ta, muốn trở lại thời kỳ bậc trung bình thường cũng không có tổn thất gì.
Nhưng sau khi trải qua chuyện nguy hiểm thập tử nhất sinh lần này, ông chủ Hầu đã không còn có ý định đi nhờ xe nữa, mà quyết định sẽ bán mạng cho cậu Lý.
Chứng kiến được quỷ vương trong mộ huyệt Thiên Phật Câu đã hoàn toàn lật đổ thế giới quan của ông ta.
Ông ta làm ở Phan Gia Viên mấy chục năm, đã từng đi thăm quan Quỷ Trạch, thăm dò cổ mộ, ông ta cũng tự nhận là có chút kiến thức, thậm chí còn không thèm coi đám công tử nhà giàu kia ra gì, không phải chỉ là tốt số thôi sao!
Nhưng bây giờ, ông ta cảm thấy mấy chục năm quá khứ của mình đều sống vô dụng.
Cũng chỉ khi trải qua chuyện như vậy mới có thể hoàn toàn thay đổi mình, cũng hoàn toàn hạ thấp mình xuống.
Bốn người cùng nhau trở về Bách Thảo Đường. Người nhà họ Bạch đã sắp xếp rất chu đáo, cung cấp cho mỗi người một phòng riêng để bọn họ dưỡng thương, còn có nhân viên y tế chuyên môn nữa.
Ông chủ Hầu không bị thương, đương nhiên cũng không tiện để hộ sĩ tuổi trẻ xinh đẹp chăm nom mãi.
Ông ta liền tỏ vẻ biết ơn đến nhà họ Bạch, sau đó đi tạm biệt Lý Dục Thần. Nhưng lại bị Lâm Mộng Đình ngăn cản, nói cho ông ta biết cậu Lý còn đang dưỡng thương, không tiện quấy rầy, bảo ông ta về trước đi.
Ông chủ Hầu không tỏ vẻ trung thành được, người nhà họ Bạch cũng không giữ ông ta lại, chỉ có thể hậm hực rời đi, trở về nhà của mình.
Chương 806: Không bán
Ông ta lại có chút căm hận mình, vì sao lúc đi ra khỏi Thiên Phật Câu không nói với cậu Lý "tôi muốn làm việc với cậu" luôn đi?
Có lẽ tu tiên sẽ có độ khó, nhưng dù sao vẫn có thể giúp đỡ quản lý một vài chuyện thế tục đi.
Cậu Lý mới tới kinh thành, bên cạnh ngoại trừ một vị phu nhân, rõ ràng là đang thiếu người.
Chỉ cần da mặt dày một chút là sẽ có thể chiếm được tiên cơ.
Nhưng đến thời khắc mấu chốt, ông ta lại rút lui.
Điều làm cho ông ta tức giận chính là, trên đường ông ta đã nghe thấy Bạch Phương Hưng nói với Lý Dục Thần: "Cậu Lý, lúc trước là tôi trách lầm cậu, tôi có mắt không tròng, không biết tiên nhân Thiên Đô. Bạch mỗ nợ cậu một cái mạng, kể từ hôm nay, cậu có gì sai khiến, Bạch mỗ muôn lần chết cũng không chối từ!"
Ông chủ Hầu tự nhủ trong lòng, rõ ràng là tên đạo sĩ thúi này vẫn luôn làm khó dễ cậu Lý, lấy mặt mũi đâu ra để nói những lời đó?
Da mặt này còn dày hơn cả da cương thi!
Nhưng người ta nói đúng, dù sao nói ra cũng tốt hơn là không nói.
Cậu Lý lợi hại, nhưng cũng là người, là người sẽ thích nghe nịnh hót.
Sau khi về đến nhà, ông chủ Hầu càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng tức giận, hung dữ cho mình hai cái bạt tai.
Nhưng mà có một việc vẫn khiến ông ta vui vẻ, đó chính là ông ta đã lấy được hai thứ từ trong cung điện dưới lòng đất, một thỏi vàng ròng, còn có một cái vòng tay vàng khảm ngọc.
Thỏi vàng ròng bình thường không có gì lạ, nhưng cái vòng tay này lại được chế tạo tỉ mỉ, chất ngọc là ngọc Hòa Điền đỉnh cấp, tuổi đời đại khái là thời Đường, vô cùng hiếm có.
Cũng không phải ông chủ Hầu quan tâm là có thể bán được bao nhiêu tiền, mà là thứ này có thể chứng minh ông ta đã từng đi qua địa cung, cũng có chút đền bù được tiếc nuối chụp ảnh thất bại.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, ông ta không chịu ngồi yên, liền trở về cửa hàng Phan Gia Viên, đặt chiếc vòng tay này vào vị trí bắt mắt nhất trong tủ trưng bày.
Ông chủ Hầu không yết giá cho vòng tay, bởi vì ông ta căn bản không có ý định bán, chỉ dùng để khoe khoang.
Đã không trèo cao lên được cậu Lý, nhưng ít ra có chiếc vòng tay này, cũng coi là kỷ niệm cho chuyến đi.
Trong Phan Gia Viên người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Thỉnh thoảng sẽ có người vào cửa hàng xem đồ, ngẫu nhiên sẽ có người hỏi cái vòng tay này, ông ta liền thích thú tốn hết nước bọt nói về mộ huyệt địa cung Thiên Phật Câu, cùng với quỷ vương và cương thi trong đó.
Người nghe sẽ thường cười một tiếng, giơ ngón tay cái lên, tán dương: "Ông chủ đúng là biết dựa vào hot search, trên mạng vừa có hot search, chỗ ông đã bán vòng tay rồi!"
Sau khi nghe nói ông ta tự tay xử lý mấy chục con cương thi, người nghe càng cười ha ha, nói: "Ông chủ, ông đã từng giết heo bao giờ chưa? Tôi kéo mấy chục con heo đến cho ông giết, nếu ông có thể giết hết trong vòng nửa ngày, tôi sẽ tin ông từng giết cương thi".
Ông ta càng nói như vậy, người khác càng cho rằng cái vòng tay này là giả.
Ông chủ Hầu không thèm để ý, dù sao ông ta cũng không có ý định bán. Ông ta cũng biết mọi người không tin, ông ta chỉ thích nói, nếu một ngày không nói là cả người sẽ cảm thấy khó chịu, sợ là mình đang nằm mơ.
Chuyện này cũng được truyền ra trong giới đồng nghiệp với Phan Gia Viên, nhưng lại được đồn theo hướng khác.
Ông chủ cửa hàng bên cạnh - ông chủ Dương tới hỏi ông ta: "Lão Hầu, nghe nói ông từng đánh cương thi?"
Ông chủ Hầu gật đầu: "Đúng vậy, còn giết mười mấy con!"
Trong mắt ông chủ Dương lộ ra ý cười dâm mị: "Thật sao? Cương thi như thế nào? Có hăng hái hơn mấy em gái trong hộp đêm không?"
Ông chủ Hầu mới biết được ông ta đang nói cái gì, nghiêm mặt lại, vẻ mặt chính khí nói: "Lão Dương, ông nói cái gì đó! Muốn đùa cũng không thể nói thế được, tôi phải trải qua cửu tử nhất sinh mới thoát ra được. Hơn nữa, tôi là người đứng đắn, không đi hộp đêm".
"Được được được, ông là người đứng đắn, người đứng đắn ai lại đi hộp đêm", ông chủ Dương cười nói: "Người đứng đắn đều hút thuốc uống rượu đánh cương thi cả!"
"Lão Dương, ông hơi quá đáng rồi đấy, nói đùa cũng phải có chừng mực, ông còn nói đùa nữa tôi sẽ hạ lệnh trục khách đấy!", ông chủ Hầu nói.
"Được được được, không nói giỡn nữa", ông chủ Dương nói: "Ông lấy cái vòng tay cho tôi xem một chút".
Ông chủ Hầu liền lấy vòng tay ra, để ở trên tấm vải nhung trên bàn.
Ông chủ Dương chỉ nhìn một cái liền sáng mắt lên. Người trong nghề sao có thể có không biết hàng được.
"Lão Hầu, ông được lắm, đúng là đồ tốt, nhưng ông bịa chuyện lại quá tà dị, nếu bịa chuyện tử tế một chút, nhất định có thể bán giá cao".
"Chuyện đó không phải là bịa, muốn tin hay không thì tùy".
"Ông ra cái giá đi, thứ này thuộc về tôi. Mọi người đều là đồng nghiệp, đừng ra giá quá không hợp là được".
"Không bán", ông chủ Hầu nói như chém đinh chặt sắt.
Ông chủ Dương sững sờ: "Lão Hầu, ông làm vậy là không đúng rồi, hai chúng ta là đồng nghiệp, đứng trước mặt người trong nghề không bao giờ nói dối được, đừng dùng thái độ đối phó với chày gỗ kia để đối phó với tôi. Nói đi, ông muốn bao nhiêu tiền?"
"Không bán", ông chủ Hầu giật lại vòng tay, cẩn thận cất đi: "Vì thứ này mà suýt nữa tôi đã chết trong đó. Tôi không thiếu tiền, chỉ muốn để lại làm kỷ niệm, không bán".
Ông chủ Dương bĩu môi, nói: "Được lắm, lão Hầu, ông giỏi rồi! Ông có gan! Tôi nói thật cho ngươi biết nhé không phải tôi muốn mua, là có người coi trọng cái vòng tay của ông. Ông cứ ra giá, chỉ cần không quá đáng thì cứ nâng giá cao vào".
Ông chủ Hầu nói: "Lão Dương, ông không nghe hiểu hay sao, tôi nói không bán chính là không bán, không phải vấn đề về tiền, ai đến cũng không bán".
Ông chủ Dương cười lạnh một tiếng: "Người này chỉ sợ ông không đắc tội nổi. Hôm nay tôi đến hỏi, ông còn có thể bán được giá tốt, chờ ngày mai người đó đích thân đến, sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu. Tôi sợ ông tiền mất tật mang, có khi còn chẳng mở nổi cửa hàng này nữa".
Chương 807: Tin tức về nhà họ Na
Lý Dục Thần ở Bách Thảo Đường nghỉ ngơi ròng rã hai ngày.
Lợi dụng hai ngày này, anh đã nghiên cứu lá cờ U Minh Quỷ kia.
Lá cờ này không giống với những pháp bảo cao cấp anh từng thấy ở Thiên Đô trước kia.
Đầu tiên là không rõ chất liệu, không rõ là dùng thứ gì để làm. Chẳng những đao kiếm khó chém mà lại có thể biến lớn biến nhỏ. Ban đầu anh còn tưởng rằng cần pháp quyết để điều khiển, nhưng về sau lại phát hiện không cần pháp quyết, chỉ cần ý niệm là được rồi.
Anh để Lâm Mộng Đình thử một chút, Lâm Mộng Đình lại không làm được.
Tiếp theo, lá cờ này có tác dụng giống như linh phiên, có thể hội tụ linh khí và âm hồn.
Lấy pháp lực kích phát, khí cực âm ẩn chứa trong lá cờ sẽ phóng ra, phóng ra mây đen và khí đen mà ra quỷ vương thi triển ở cung điện dưới lòng đất.
Mà điều thần bí nhất là đồ án trên lá cờ, rất có thể là một phần của bản đồ.
Nhưng ngoại trừ hai chữ Trầm Quang bên trên, bản đồ này lại không thể nhìn được bằng mắt thường, mà cần dùng thần thức thăm dò hoa văn trên lá cờ.
Lúc này, bên trong thức hải sẽ xuất hiện thế giới lập thể, nhưng lại mờ mịt tối tăm, trong bóng tối tĩnh mịch có rất nhiều thứ kỳ quái lấp lóe.
Lý Dục Thần cảm thấy đây rất có thể là một tấm bản đồ lập thể, ba chiều thậm chí là bốn chiều, nhìn bằng mắt thường thì bản đồ trên mặt cờ chỉ là hình chiếu phẳng, cho nên sẽ đứt quãng, chỉ có hai chữ Trầm Quang bên trên.
Dùng mắt thường quan sát hình ảnh không gian đa chiều sẽ là trừu tượng, chỉ có thể thông qua thần thức để chuyển hóa. Nhưng nếu như bản đồ không hoàn chỉnh, nó sẽ không bị chia cắt đều giống mặt phẳng, mà là tán loạn, ở trạng thái lượng tử.
Lý Dục Thần suy đoán đây là vị trí tổng đàn Ma giáo, bao gồm cả chỗ gọi là biển Trầm Quang. Có lẽ còn có con đường và phương pháp tiếp dẫn Thiên Ma từ thế giới ngoài.
Rốt cuộc có phải như vậy hay không thì cũng chỉ có thể lấy hết toàn bộ năm lá cờ Ngũ Phương Đường của Ma giáo mới biết được.
Lâm Mộng Đình và nhà họ Bạch đã đàm phán xong xuôi phương án nhập cổ phần. Phương án này cũng đã nhận sự đồng ý của Lang Dụ Văn ở thành phố Hòa xa xôi. Bây giờ chỉ cần đợi đến khi Lang Dụ Văn phái người tới thực hiện cụ thể, cổ phần của Bách Thảo Đường cũng sẽ trở thành tài sản đầu tiên của tập đoàn Kinh Lý ở thủ đô.
Trong khoảng thời gian còn lại, Lâm Mộng Đình đều canh giữ ở bên người Lý Dục Thần. Một là để chăm sóc thương thế của anh, hai là sợ ma tâm của anh xuất hiện.
Hai ngày này, Lý Dục Thần ngoại trừ dưỡng thương và nghiên cứu cờ U Minh Quỷ ra thì cũng nhờ người của nhà họ Bạch đi nghe ngóng tin tức về nhà họ Na giúp anh.
Lần này đến thủ đô, vốn dĩ chuyện quan trọng nhất là đánh bại sinh tử quan của Vương Sùng Tiên, nhưng bây giờ nếu đã biết Ảnh Ma - cũng chính là Minh Bộc mà Đạm Đài Ngọc nói tới còn sống, vậy chuyện đó đương nhiên sẽ bị đẩy ra sau.
Huống chi Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc còn đang dưỡng thương.
Mặc dù nhìn qua thương thế của hai người bọn họ không nặng bằng Lý Dục Thần, nhưng trên thực tế lại nguy hiểm hơn Lý Dục Thần. Thi độc của cương thi và thi sát xâm nhập vào tâm mạch của bọn họ, bởi vì lúc đó chiến đấu kịch liệt dẫn đến thi độc nhanh chóng khuếch tán, cho dù về sau có Lý Dục Thần giúp bọn họ trừ độc, cũng đã dùng linh dược Thiên Đô, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục cũng không thể nhanh như vậy được.
Bọn họ còn cần tĩnh dưỡng ít nhất là ba đến năm ngày mới có thể khôi phục bình thường.
Mặc dù nhà họ Bạch thua kém bốn gia tộc lớn rất xa, nhưng cũng là hào môn đỉnh cấp ở thủ đô, giàu có quyền thế, nhất là con cháu trong nhà đông đảo, muốn điều tra tin tức của nhà họ Na vẫn rất dễ dàng.
Ngày hôm đó, Bạch Kính Đình tới thăm Lý Dục Thần, đồng thời mang đến một tin tức: "Ngày mai nhà họ Na sẽ tổ chức hội nghị gia tộc, chắc hẳn các thành viên quan trọng đều sẽ trình diện".
Lý Dục Thần gật đầu, nói: "Được, vậy tôi sẽ đến nhà họ Na, có rất nhiều thứ của nhà họ Lý cần lấy về".
Lâm Mộng Đình hỏi: "Có cần em đi cùng anh không?"
Lý Dục Thần biết Lâm Mộng Đình lo lắng cho mình, liền cười nói: "Yên tâm đi, trước khi biết rõ chuyện năm đó, anh sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Hơn nữa lần này anh tuyệt đối không thể để Ảnh Ma Minh Bộc chạy được".
Lâm Mộng Đình hiểu Ảnh Ma Minh Bộc vô cùng khó chơi, bây giờ tu vi của mình còn thấp, đi theo Lý Dục Thần sẽ chỉ trở thành vướng víu.
Cô liền cầm tay của anh nói: "Anh phải cẩn thận một chút, lần này cũng không thể để bị thương nữa!"
Lý Dục Thần vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Không có việc gì đâu".
Anh chợt nhớ tới cái gì, nói: "À đúng rồi, Mộng Đình, em giúp anh đến Phan Gia Viên thăm ông chủ Hầu. Lần này có thể thuận lợi giết chết Đạm Đài Ngọc, không thể bỏ qua công lao của ông ta được".
Lâm Mộng Đình nói: "Được rồi, đúng lúc em cũng muốn đến Phan Gia Viên chơi, nghe nói nơi đó có nhiều đồ tốt, nói không chừng có thể nhặt nhạnh được cái gì thì sao".
Lý Dục Thần nói: "Chơi thì được, nhưng phải cẩn thận, bà xã anh xinh đẹp như vậy, đừng để bị người ta dẫn đi mất".
Lâm Mộng Đình cười khanh khách: "Em đi theo sư phụ tiện nghi là anh tu hành nửa năm rồi, nếu mà vẫn bị người ta dẫn đi mất, chứng tỏ anh làm sư phụ quá kém".
Lý Dục Thần nghiêm mặt nói: "Anh dạy em dưỡng khí luyện công, chứ không dạy em đối phó với lời ngon tiếng ngọt như thế nào, nghe nói người thủ đô rất biết cách ăn nói, nhỡ may gặp phải anh chàng nào đẹp trai, bắt cóc em đi mất, chẳng phải anh sẽ thua thiệt lớn sao".
Lâm Mộng Đình cười đến mức cúi người ôm bụng, không ngừng run rẩy.
Chương 808: Thần đang triệu hoán tôi
Bạch Kính Đình thấy hai người liếc mắt đưa tình, mình còn ở nơi này đúng là không thích hợp, liền đứng dậy cáo từ, lại nói: "À đúng rồi, cậu Lý, hai mẹ con người Tạng kia nói muốn rời đi, trước khi đi muốn gặp cậu một chút".
Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: "Cậu bé đó khôi phục nhanh như vậy sao? Tôi còn nghĩ phải mất mười ngày nửa tháng chứ, mấy người cho cậu ấy dùng phương thuốc kỳ diệu gì sao?"
Bạch Kính Đình nói: "Bệnh của cậu ấy quá thần kỳ, chúng tôi không dám tự tiện dùng thuốc, đều làm theo lời dặn của cậu cả".
Lý Dục Thần vô cùng kinh ngạc, thật ra bệnh của Tang Cát đã được chữa khỏi sau khi anh ra tay ngày đó rồi, nhưng bởi vì mắc bệnh quá lâu, cơ thể thân thể là quá mức suy yếu. Nói tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng vẫn còn là vì đã dùng linh dược của Thiên Đô rồi đó.
Theo phán đoán của anh, trước khi hết thời hạn đó, Tang Cát sẽ không có cách nào đi lại được, làm sao lại muốn rời đi?
"Chúng ta đi xem một chút", Lý Dục Thần nói.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi theo Bạch Kính Đình đến phòng bệnh Tang Cát đang nghỉ ngơi.
Con chó Đa Cát đang ngồi trước cửa phòng bệnh giống như một người bảo vệ.
Nó vừa thấy Lý Dục Thần liền kêu gâu gâu chạy vào phòng bệnh, lại gâu gâu chạy ra, dáng vẻ nhảy cẫng mừng rỡ.
Lý Dục Thần đi qua, vươn tay ra. Đa Cát liền ngoan ngoãn ngồi xuống, vẫy vẫy cái đuôi, duỗi cổ ra cho anh xoa đầu, lại lè lưỡi liếm tay Lý Dục Thần.
"Đa Cát, không được không lễ phép như vậy".
Đạt Ngõa đi ra từ trong phòng bệnh, cung kính hành lễ với Lý Dục Thần.
"Cậu Lý, cậu tới rồi".
Lý Dục Thần thấy được ánh sáng người mẹ trên mặt bà ấy.
So sánh với ngày đó thì ánh mắt của Đạt Ngõa càng thêm thanh tịnh sáng tỏ, giống như vì sao trong đêm.
"Tang Cát khỏe rồi sao?", Lý Dục Thần hỏi.
"Đúng vậy, đã tốt hơn nhiều", sự vui mừng lộ rõ trên mặt Đạt Ngõa: "Cảm ơn cậu Lý, nếu không có cậu..."
Lý Dục Thần khoát tay nói: "Không cần khách khí, là sự thiện lương và kiên trì của cô đã cứu cậu ấy. Đi thôi, tôi đi thăm cậu ấy một chút".
Đạt Ngõa khom người tránh ra, dẫn Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi vào.
Đa Cát vẫy vẫy đuôi, nhanh chóng đi phía sau.
Trong phòng, Lý Dục Thần gặp được Tang Cát đã khôi phục bảy phần.
Mặc dù vẫn là rất gầy, nhưng sắc mặt Tang Cát đã hồng hào hơn, đáng tiếc đôi mắt vẫn mù, lớp vảy và những thứ bẩn thỉu trong hốc mắt đã được nhân viên y tế tẩy rửa sạch, chỉ còn lại hai cái động thật sâu, có vẻ vô cùng trống vắng.
"Tang Cát, cậu Lý tới thăm con này", Đạt Ngõa nói.
Tang Cát ngồi xếp bằng trên giường, hốc mắt trống rỗng nhìn về chỗ không có phương hướng, chắp tay trước ngực, khom người nói:
"Cậu Lý, mặc dù tôi không nhìn thấy dáng vẻ của anh, nhưng tôi tin chắc anh nhất định có dung nhan như thần tiên và tấm lòng đẹp đẽ nhất trên đời".
"Tang Cát, cậu khôi phục vượt ngoài dự đoán của tôi", Lý Dục Thần nói.
Tang Cát khẽ cười: "Có lẽ là thần đang giúp tôi đi".
Lý Dục Thần không để ý, hỏi: "Nghe nói cậu muốn rời đi? Tôi đề nghị cậu nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa, chờ nguyên khí của cậu khôi phục lại một chút, tôi có thể thử giúp cậu chữa trị đôi mắt, có lẽ sẽ có hi vọng".
"Không, cảm ơn", Tang Cát nói: "Tôi có mắt, Đa Cát chính là đôi mắt của tôi. Thần đang triệu hoán tôi, tôi nhất định phải đi".
"Thần?", Lý Dục Thần hơi nhíu mày.
"Đúng vậy, thần, thần đã làm ý chí của tôi tỉnh lại, để tôi còn kiên trì sống tới nơi này, được cậu cứu chữa. Bây giờ thần kêu gọi tôi đến nơi tôi nên đến. Tôi nhìn thấy dòng dòng sông kia, tôi phải đi về hướng nơi đó, thông qua thần chỉ thu hoạch được sự sống vĩnh viễn trong dòng sông".
Lý Dục Thần dùng thần thức đảo qua thân thể của Tang Cát, thấy được con rắn dung hòa với linh hồn của cậu ấy.
Dường như anh đã hiểu được cái gì.
Mỗi người đều có vận mệnh và tạo hóa của mình.
Vận mệnh của Tang Cát đã sớm kết hợp chặt chẽ với vận mệnh của rắn vào giây phút bị ưng mổ mù mắt rồi.
"Được rồi, vậy tôi chúc phúc cậu sớm ngày tìm ra dòng sông kia".
"Cảm ơn".
Đạt Ngõa lấy ra một cây sáo xương màu trắng, cung kính dùng hai tay đưa đến trước mặt Lý Dục Thần, nói:
"Cậu Lý tôn kính, chúng tôi không có gì có thể cám ơn cậu, cái sáo xương này là bà ngoại tôi đưa cho tôi, tôi luôn đeo trên người từ nhỏ. Bây giờ tôi tặng nó cho cậu để bày tỏ lòng biết ơn và chúc phúc của tôi".
Lý Dục Thần nhìn cây sáo xương, trong mắt lộ ra một vẻ kinh ngạc.
Đây cũng không phải là một cây sáo xương bình thường. Bên trên thứ này có một khí tức vô cùng cổ xưa mà thần bí quanh quẩn.
Khi anh dùng thần thức xuyên qua những cái lỗ phía trên, trong đầu liền vang lên tiếng rít cao réo rắt.
Lý Dục Thần dường như nhìn thấy một ông lão ngồi trên núi tuyết băng cứng thổi sáo xương, tiếng sáo xuyên qua vô số ngọn núi, xuyên qua cánh đồng băng rộng lớn, xuyên qua chín tầng mây, xuyên qua thời không, vang vọng trong ánh mặt trời mọc và hào quang rơi xuống.
Vào thời khắc ấy, không biết vì cái gì mà Lý Dục Thần lại cảm thấy vô cùng cô độc.
Giống như từ xưa tới nay, anh vẫn đang làm một chuyện chưa bao giờ được người khác thấu hiểu vậy.
Giống như ông lão thổi sáo kia, không có người nào nghe thấy tiếng sáo của ông ta, lại vĩnh viễn không ngừng thổi.
Chương 809: Hội nghị gia tộc rối loạn
Một bàn tay nắm chặt lấy tay Lý Dục Thần.
Anh cảm nhận được sự ấm áp từ tay mình.
Anh mở mắt ra, một giọt nước mắt chảy ra, rơi xuống mu bàn tay trắng nõn của Lâm Mộng Đình.
“Dục Thần…”
Lâm Mộng Đình nhìn anh đầy lo lắng.
Lý Dục Thần hít sâu một hơi, anh mỉm cười, cầm lấy chiếc sáo bằng xương từ tay Đạt Ngõa.
“Được, tôi xin nhận món quà của cô. Hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau”, anh nói.
Đạt Ngõa vui vẻ nói: “Nhất định”.
“Cho dù không gặp nhau, khi anh thổi cây sáo này, bọn tôi cũng sẽ nghe thấy”, Tang Cát ngẩng đầu lên, hai hốc mắt rỗng như đang nhìn về phương xa.
…
Tang Cát đi rồi.
Cậu ấy vẫn ngồi trên chiếc xe đẩy.
Đạt Ngõa dắt chó, chó kéo xe đẩy.
Bóng dáng kéo dài thật dài dưới ánh tà dương, bọn họ đi trên con đường màu xám tro của Kinh Giao.
Bọn họ đi về hướng nam, đi đến con sông theo sự chỉ dẫn của thần linh như lời Tang Cát nói.
…
Tuy cuộc họp gia tộc của nhà Na lâm thời được tổ chức, nhưng các thành viên cốt cán trong gia tộc hầu như đều có mặt đông đủ.
Hội nghị lần này do Na Khải Nguyên, lớn tuổi và có vai vế cao nhất trong gia tộc, triệu tập, vì thế ngay cả gia chủ Na Hy Nghiêu cũng chỉ có thể ngồi một bên, nhường lại vị trí chủ tọa cho ông ta.
Thành viên trong gia tộc tập hợp, vốn là một chuyện hết sức mỹ mãn, hòa thuận.
Nhưng bầu không khí trong phòng họp lại căng thẳng hơn bao giờ hết.
Có người phẫn nộ, có người cười thầm, phần lớn đều giữ im lặng.
Chỉ có Na Nhữ An ngồi bên cạnh Na Hy Nghiêu, dùng nắp chung trà khẩy nhẹ bọt lá trà nổi trên mặt trà, dáng điệu vô cùng thong dong.
Một người trẻ tuổi ngồi đối diện đứng dậy, chỉ vào Na Nhữ An, nổi giận nói: “Na Nhữ Anh, anh chỉ là một thành viên chi thứ, dựa vào đâu mà lên làm người thừa kế gia chủ? Bố của anh chưa từng cống hiến gì cho nhà họ Na, chẳng qua là chú Mạc Hòa coi trọng anh nên mới cho anh có cơ hội ngồi ở vị trí cao thôi”.
Bên cạnh có người cười khẩy, nói: “Đâu phải chú Mạc Hòa coi trọng anh ta, chẳng qua là muốn làm thông gia với Trương Điên thôi. Đứa con gái của Trương Điên mọi người đều biết rồi mà, xấu ma chê quỷ hơn. Nếu là một cô gái xinh đẹp thì làm gì đến lượt anh ta?”
“Nếu Trương Điên còn sống thì anh cũng coi như có chỗ dựa, nhưng bây giờ Trương Điên chết rồi, chú Mạc Hòa cũng không còn nữa, anh còn có tư cách gì cạnh tranh vị trí gia chủ?”
Mỗi người góp một lời, lải nhải một thôi một hồi.
Gia chủ Na Hy Nghiêu không lên tiếng, chỉ cau mày ngồi yên.
Na Nhữ An liếc ông ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường.
Na Khải Nguyên ngồi ở chính giữa đằng hắng một tiếng, cả phòng tức khắc trở nên yên tĩnh.
“Nhữ An cũng họ Na, con cháu nhà họ Na chỉ cần không phải là con thừa tự thì đương nhiên đều có tư cách tranh đoạt vị trí người thừa kế gia chủ. Nhưng mà tôi nghe nói, cậu tự tiện nhúng tay vào chuyện của người khác khi chưa có sự đồng ý của hội nghị gia tộc, thậm chí còn cướp đoạt tài sản của người khác, việc này có phải thật không?”
“Phải”, Na Nhữ An không thanh minh, anh ta chỉ nằm nhoài ở vị trí của mình, nhẹ nhàng nghịch nắp chung trà.
Có người nhắc nhở: “Nhữ An, ông Bảy hỏi cậu đấy, cậu cứ cà lơ phất phơ như thế là thế nào? Cậu có còn biết tôn ti trật tự nữa không? Có còn hiểu phép tắc không hả?”
Na Nhữ An cười khẽ: “Tôn ti trật tự?Ai đặt ra?”
“Cậu!”, người nọ tức giận đứng bật dậy: “Đừng quên, cậu cũng họ Na, tổ tiên chúng ta chính là hoàng…”
Rắc một tiếng, chén trà trong tay Na Nhữ An bỗng nát vụn, cắt ngang câu nói của người nọ.
“Thời đại nào rồi mà còn nhớ thương hoàng thượng? Nếu các ông lợi hại thì sao không đổi họ Na đi? Đổi về họ cũ ấy!”
Na Nhữ An cười nửa miệng, anh ta cầm mảnh sứ rạch lên mặt bàn phát ra âm thanh chói tai.
Na Khải Nguyên lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Thằng ranh, dám khinh thường tổ tiên, cậu muốn nếm thử gia pháp à?”
Na Nhữ An nói: “Dùng gia pháp thì cũng là việc của gia chủ, lão già như ông nghỉ hưu bao nhiêu năm rồi thì bớt lo chuyện bao đồng đi, sống lâu vài năm không tốt hơn sao?”
Na Khải Nguyên nổi giận: “Thằng ranh này, cậu muốn chết đúng không, hôm nay tôi phải cho cậu biết sự lợi hại của gia pháp nhà họ Na. Người đâu...”
Ông ta còn chưa nói xong thì Na Nhữ An đột nhiên giơ tay lên, bắn mảnh sứ trong tay ra, phụt một tiếng, đâm vào ấn đường của Na Khải Nguyên.
Na Khải Nguyên ngã ngửa xuống ghế, ngoẹo đầu, chết ngay tại chỗ.
Điều này khiến tất cả mọi người ở đây sợ hãi.
Cả phòng họp tức khắc trở nên hỗn loạn.
Có người gào thét: “Na Nhữ An giết ông bảy rồi! Mau lên, đi gọi người đi!”
Vệ sĩ và nhân viên an ninh ngoài phòng nhao nhao xông vào, hiện trường trở nên loạn hơn.
Na Khải Nguyên là bô lão nhà họ Na, đương nhiên cũng có vệ sĩ thực lực cao cường đi theo bên cạnh, chẳng qua bởi vì tổ chức hội nghị gia tộc nên bọn họ mới chờ bên ngoài.
Bây giờ bọn họ xông vào thì thấy ông cụ đã chết, biết được Na Khải Nguyên bị Na Nhữ An giết thì lập tức tiến lên định tấn công.
Nhưng bọn họ vừa mới lại gần Na Nhữ An, bỗng nhiên như bị vấp phải thứ gì đó, không biết nhìn thấy cái gì mà bọn họ đều tỏ ra hoảng sợ, sau đó bọn họ ngã nhào xuống sàn nhà.
Người bên cạnh nhìn sang thì phát hiện chân của bọn họ bắt đầu thối rữa, bàn chân và bắp chân đã biến thành vũng máu.
Và vết thối rữa tiếp tục lan lên trên, lan qua phần đùi, lên đến thắt lưng.
Cảnh tượng này khiến những người nhà họ Na khác kinh hãi.
Vệ sĩ và nhân viên an ninh không dám tiến lên nữa.
Na Nhữ An cười hì hì, nói: “Còn ai nghi ngờ tôi nữa không? Ta thanh minh trước, hôm nay tôi đến không phải để canh tranh vị trí người thừa kế, mà hôm nay tôi đến để làm gia chủ”.
Chương 810: Giết Na Hy Nghiêu
“Cậu... Cậu là ma quỷ!”, một trưởng bối của nhà họ Na chỉ vào Na Nhữ An, nói với giọng run rẩy.
“Ông già, ông muốn chết à?”
“Chết? Hừ hừ!”, ông lão cười nhạt: “Tôi sống đến từng tuổi này rồi, còn sợ chết gì nữa! Cậu làm như thế, liệt tổ liệt tông nhà họ Na trên trời có linh sẽ không bỏ qua cho câu! Dù tôi có chết, biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu!”
“Hahaha...”, Na Nhữ An cười to: “Ông muốn trở thành quỷ à? Thế để tôi biến ông thành quỷ, để xem ông không tha cho tôi kiểu gì”.
Dứt lời, anh ta vươn tay về phía ông lão.
Ánh đèn chiếu lên người Na Nhữ An, bóng của bàn tay vươn ra chồng lên cái bóng của ông lão.
Na Nhữ An giơ tay lên, bóng của tay anh ta cũng di chuyển, kèm theo đó là cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc và hoảng sợ...
Cái bóng của ông lão bị bóng tay của anh ta kéo sang một bên.
Cái bóng dường như đang giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì cả, một lát sau nó đã bị kéo thành một dải vặn vẹo.
“Dừng tay!”
Cuối cùng gia chủ Na Hy Nghiêu cũng lên tiếng.
“Nhữ An, cậu muốn làm gia chủ thì làm đi, dù thế nào cậu cũng là con cháu nhà họ Na, đó đều là thân nhân trưởng bối của cậu mà!”
“Bọn họ có coi tôi là người thân à?”
Na Nhữ An cười khẩy, làm động tác xé thật mạnh, kéo cái bóng của ông lão từ dưới mặt đất lên không trung, biến nó thành hư ảnh độc lập không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng.
Khi cái bóng thoát khỏi cơ thể ông lão, ánh sáng trong đôi mắt trợn trừng đầy hoảng sợ của ông ta dần dần biến mất, cơ thể mềm oặt ngã lăn xuống đất.
“Chú mười ba!”
Na Hy Nghiêu đau đớn.
“Na Nhữ An! Đồ độc ác!” Na Hy Nghiêu lớn tiếng quát: “Tôi biết cậu có dã tâm, vốn dĩ tôi còn muốn ủng hộ cậu, dù sao cậu cũng có bản lĩnh. Trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, nhà họ Na chúng ta yếu thế nhất, ba nhà còn lại chẳng những có tài chính hùng hậu mà còn có Tông Sư tọa trấn. Bởi vậy, dù cậu làm gì thì tôi đều dung túng cậu, thậm chí còn giải quyết hậu quả giúp cậu. Nhưng không ngờ, cậu còn chưa làm gì được cho gia tộc mà đã nhằm vào người một nhà. Tôi sớm đã nghi ngờ cậu dính dáng đến sự mất tích của Na Mạc Hòa, bây giờ xem ra suy đoán của tôi của đúng, Na Mạc Hòa đã bị cậu giết! Hôm nay cậu dám giết cha chú trong tộc trước mặt mọi người, ngày mai cậu dám giết tôi, đúng không?”
Na Nhữ An đùa nghịch hư ảnh hồn phách của ông mười ba của nhà họ Na trong hư vô, anh ta cười to và nói: “Na Hy Nghiêu, đừng giả mù sa nữa, nếu ông ủng hộ tôi thật thì hôm nay hội nghị gia tộc còn thế tổ chức được sao? Đừng cho là tôi không biết, mặt ngoài là lão khọm Na Khải Nguyên đề nghị mở họp, thật ra ông mới là người bày mưu đặt kế. Ông thấy tôi dạo này quá nổi tiếng, cái ghế người thừa kế của con trai ông không được vững chắc, nên mới vội vàng đuổi tôi đi đúng không?”
“Cậu... Cậu nói linh tinh!”, Na Hy Nghiêu bị nói trúng tim đen, thế là giận tím mặt.
“Thằng con cưng của ông đâu rồi? Sao hôm nay không đi họp? Có phải là sợ bị tôi tát một phát là toi nên trốn đi rồi không? Hahaha!”
Na Hy Nghiêu vỗ bàn, lớn tiếng: “Cung phụng nhà họ Na đâu rồi, bắt tên nghiệp chướng này lại!”
Một người đi từ cửa vào, vóc dáng cao to, khí thế oai hùng.
Người nọ nhìn thấy tình hình trong phòng thì cau mày, sau đó ôm quyền chắp tay với gia chủ Na Hy Nghiêu và các trưởng bối lớn tuổi của nhà họ Na.
Na Hy Nghiêu chỉ vào Na Nhữ An, nói: “Sư phụ Quách, tên bất hiếu kia dám phạm thượng, giết trưởng bối, mong sư phụ Quách ra tay thay nhà họ Na diệt trừ mối họa này!”
Na Nhữ An không thèm nhìn ông ta, mà anh ta nói với ông mười ba nhà họ Na trên không: “Ông thành quỷ rồi cũng chẳng có gì đặc biệt cả”.
Rồi anh ta nhẹ nhàng siết bàn tay, hồn ảnh biến mất.
Người vừa tiến vào giật mình, nói: “Khiên Hồn Dẫn! Cậu là ma hay là vu?”
Bây giờ Na Nhữ An mới nhìn về phía người nọ: “Ông chính là cung phụng của nhà họ Na, Quách Thanh Tùng? Tôi từng nghe kể về ông, chỉ cách Tông Sư một bước, đúng không? Năm xưa nhà họ Na mời ông là muốn lợi dụng ông đang ở bên lề cảnh giới Tông Sư, nuôi ông vài năm, chờ đến khi ông đột phá thì nhà họ Na cũng sẽ có Tông Sư bảo vệ mình như những nhà khác. Không ngờ nuôi ông nhiều năm như thế mà ông vẫn giậm chân tại chỗ”.
Sắc mặt của Quách Thanh Tùng trở nên vô cùng khó coi, ông ta nói: “Cậu nói đúng, tôi cách một bước nữa là đạt đến Tông Sư. Nhưng ở phương diện giết người, tôi chưa chắc đã kém hơn Tông Sư”.
“Ông cho rằng Tông Sư là có thể giết được tôi à?”, Na Nhữ An lắc đầu.
Quách Thanh Tùng nheo mắt, cảm thấy không thể nhìn thấu chàng trai trước mặt mình.
Thủ đoạn của ma vu kỳ lạ thần bí, đích xác khiến ông ta kiêng dè, nhưng bình thường ma vu tu hồn phách là chính, thể chất không có gì xuất sắc, cao thủ võ đạo chỉ cần đề phòng, chưa chắc không có phần thắng.
Nhưng người thanh niên này cực kỳ tự tin, dường như không thèm coi Tông Sư ra gì.
Tông Sư, ngưỡng cửa mà Quách Thanh Tùng nhảy mấy chục năm cũng không nhảy qua được, đối phương dựa vào đâu mà miệt thị?
Lẽ nào...
“Ông có muốn đột phá Tông Sư không?”, đột nhiên Na Nhữ An hỏi.
Quách Thanh Tùng bất giác run rẩy.
“Tôi có thể giúp ông trở thành Tông Sư chỉ sau một đêm. Chỉ cần ông giết ông ta!”
Na Nhữ An chỉ vào Na Hy Nghiêu.
Quách Thanh Tùng nhìn về phía Na Hy Nghiêu, trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt và si mê.
Giọng Na Hy Nghiêu run rẩy: “Ông... Ông... Ông là cung phụng nhà họ Na bọn tôi mời về! Những năm qua nhà họ Na không hề bạc đãi gì không!”
Quách Thanh Tùng không nói gì, chỉ im lặng tiến về phía trước vài bước.
Na Nhữ An cười to: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Quách Thanh Tùng, giết Na Hy Nghiêu, tôi giúp ông đột phá Tông Sư. Về sau ông không chỉ là cung phụng của nhà họ Na. Tôi sẽ khiến ông nổi tiếng khắp thủ đô Hoa Hạ!”
Mí mắt Quách Thanh Tùng giật nhẹ, vẻ hưng phấn trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Ông ta đi đến trước mặt Na Hy Nghiêu.
Na Hy Nghiêu nhắm mắt lại.
Sau lưng liền truyền đến một tiếng ầm vang, cả ngọn núi lập tức sụp đổ, mai táng cả mộ huyệt của quỷ vương.
Một giây sau, mặt đất mới ngừng rung động, khôi phục bình tĩnh.
Lại nhìn vách đá hai bên trên hang đá Thiên Phật Câu, những tượng Phật vốn dĩ ngã trái ngã phải, không còn nguyên vẹn bên trong đều đã hóa thành bột mịt sau chấn động.
Lý Dục Thần biết anh đã không cần lo lắng đến việc những âm linh kia sẽ ra ngoài hại người nữa.
Đại trận Thiên Phật đã bị tàn phá này, không biết vì nguyên nhân gì mà lại khởi động lần nữa.
Thi sát đã tiêu tán ở bên trong Phật quang, âm linh cũng được siêu độ vãng sinh bên trong Phật âm.
Tất cả đều quay về yên lặng, ngay cả mộ huyệt ở sâu bên trong cũng đã bị vùi lấp.
Cho dù sau này có người đào ra cũng sẽ không nhìn thấy quỷ vương và thi quỷ nữa, đại khái chỉ có thể đào ra rất nhiều vàng bạc tài bảo và những mảnh sứ vỡ vụn, trở thành một câu hỏi thiên cổ khó lý giải.
Lý Dục Thần mới phát hiện mình vẫn còn coi thường Thiên Phật Câu này, coi thường diệu pháp Phật Môn.
Nơi này nhất định là do vị cao thủ Phật gia nào đó xây dựng ra để trấn áp quỷ vương kia.
Chỉ là anh không rõ, nếu đã có năng lực như vậy, vì sao không trực tiếp xuống dưới tiêu diệt hết thi thể quỷ vương, lấy đi hoặc là phá hủy cờ U Minh Quỷ, như thế không phải sẽ trực tiếp hơn sao?
Làm sao phải hao tổn tài vật để xây dựng ra dạng này một đại trận Phật Môn ở chỗ này?
Ông chủ Hầu nhìn ngọn núi ngổn ngang phía sau, đấm ngực dậm chân.
Cả một điện bảo bối kia, chẳng những có vàng bạc mà còn có đồ cổ, ông ta làm buôn bán đổ cổ nửa đời người, cộng lại cũng chưa từng thấy nhiều như vậy.
Vừa mới xem đã nghiền mà lại bị chôn vùi như vậy.
Hơn nữa nhìn nơi này thì có vẻ cho dù có điều mười cái máy xúc đến, đào đến tận trăm năm cũng chưa chắc đã có thể đào ra được.
Lý Dục Thần nhìn dáng vẻ này của ông ta thì cười nói: "Vừa rồi lúc đối mặt với thi quỷ ngươi suýt nữa sợ đến mức hồn phi phách tán, sao không thấy ngươi mất hồn mất vía như bây giờ".
Ông chủ Hầu tự giễu cười, thở dài: "Haiz, cũng không phải là tôi tham tiền, chỉ là cảm thấy đáng tiếc, nhiều văn vật như vậy lại bị chôn sâu dưới lòng đất, không thể thấy ánh mặt trời".
Nói rồi, ông ta chợt nhớ tới cái gì, hưng phấn lấy điện thoại ra nói: "Không sao hết, tôi đã chụp lại rồi, còn có video, ha ha, tôi còn chụp cả thi quỷ. Tôi sẽ gửi cho mấy người lão Vương, lão Hồ, lão Trương, lão Ngô".
"Trước kia vẫn luôn nghe bọn họ ba hoa, khoác lác, cái gì mà Mạc Kim giáo úy, còn đeo móng lừa đen có thể trị cương thi, đậu má chứ! Lúc này cứ để bọn họ tận mắt nhìn xem cái gì gọi là ma quỷ, cái gì gọi là cương thi, ông đây còn tự tay diệt mấy chục con cương thi, còn không cần nửa cái móng lừa đen nào!"
Ông ta mở album ảnh trên điện thoại, vẻ hưng phấn trên mặt liền biến mất trong nháy mắt.
Chỉ thấy trong những video và ảnh ông ta chụp toàn là một màu đen sì, chỉ hiện ra mấy luồng ánh sáng xanh lè giống như màn hình bị hỏng vậy, cái gì cũng không nhìn thấy.
Cục động đất đã thông báo về việc dốc Dã Tam xảy ra chấn động nhỏ, mà khi Phật quang và tiếng niệm kinh ở Long Môn Thiên Quan lên hot search, vô số du khách bắt đầu tràn vào Thiên Phật Câu.
Bởi vậy Thiên Phật Câu ở Long Môn Thiên Quan đã không có tượng Phật trở thành điểm du lịch nổi tiếng.
Ông chủ Hầu đã ở trong nhà tĩnh dưỡng xem tin tức trên mạng, cảm khái điện thoại của du khách đúng là tốt, đứng xa như vậy mà vẫn có thể chụp được Phật quang và áng mây lưu ly rõ ràng, mà điện thoại của mình rõ ràng cách gần như vậy, còn suýt nữa dán sát vào mặt cương thi, vậy mà chẳng chụp được cái gì.
Ông chủ Hầu không biết võ công càng không hiểu đạo pháp, lại là người duy nhất không bị thương trong bốn người.
Thói đời chính là thần kỳ như vậy, chỉ cần có khí vận, không nhất thiết phải là lợi hại sẽ nhất định lợi hại.
Nhưng mà cho dù như thế nào, ông chủ Hầu đều phải tán thành Lý Dục Thần lợi hại thật, hơn nữa còn không phải lợi hại bình thường, đơn giản là lợi hại vô pháp vô thiên.
Bắt đầu từ lúc tranh chấp ở cổng Bách Thảo Đường, ông chủ Hầu đã có dự định leo lên chiếc xe tốc hành phục hưng nhà họ Lý lần này.
Nhưng lúc đó ông ta chỉ muốn nhờ chuyến xe đó để nâng cao giá trị con người mình lên một bước, tốt nhất là có thể chen chân vào xã hội thượng lưu.
Cho dù thất bại, chỉ cần không bị tai nạn xe, lấy mấy chục năm tích lũy của ông ta, muốn trở lại thời kỳ bậc trung bình thường cũng không có tổn thất gì.
Nhưng sau khi trải qua chuyện nguy hiểm thập tử nhất sinh lần này, ông chủ Hầu đã không còn có ý định đi nhờ xe nữa, mà quyết định sẽ bán mạng cho cậu Lý.
Chứng kiến được quỷ vương trong mộ huyệt Thiên Phật Câu đã hoàn toàn lật đổ thế giới quan của ông ta.
Ông ta làm ở Phan Gia Viên mấy chục năm, đã từng đi thăm quan Quỷ Trạch, thăm dò cổ mộ, ông ta cũng tự nhận là có chút kiến thức, thậm chí còn không thèm coi đám công tử nhà giàu kia ra gì, không phải chỉ là tốt số thôi sao!
Nhưng bây giờ, ông ta cảm thấy mấy chục năm quá khứ của mình đều sống vô dụng.
Cũng chỉ khi trải qua chuyện như vậy mới có thể hoàn toàn thay đổi mình, cũng hoàn toàn hạ thấp mình xuống.
Bốn người cùng nhau trở về Bách Thảo Đường. Người nhà họ Bạch đã sắp xếp rất chu đáo, cung cấp cho mỗi người một phòng riêng để bọn họ dưỡng thương, còn có nhân viên y tế chuyên môn nữa.
Ông chủ Hầu không bị thương, đương nhiên cũng không tiện để hộ sĩ tuổi trẻ xinh đẹp chăm nom mãi.
Ông ta liền tỏ vẻ biết ơn đến nhà họ Bạch, sau đó đi tạm biệt Lý Dục Thần. Nhưng lại bị Lâm Mộng Đình ngăn cản, nói cho ông ta biết cậu Lý còn đang dưỡng thương, không tiện quấy rầy, bảo ông ta về trước đi.
Ông chủ Hầu không tỏ vẻ trung thành được, người nhà họ Bạch cũng không giữ ông ta lại, chỉ có thể hậm hực rời đi, trở về nhà của mình.
Chương 806: Không bán
Ông ta lại có chút căm hận mình, vì sao lúc đi ra khỏi Thiên Phật Câu không nói với cậu Lý "tôi muốn làm việc với cậu" luôn đi?
Có lẽ tu tiên sẽ có độ khó, nhưng dù sao vẫn có thể giúp đỡ quản lý một vài chuyện thế tục đi.
Cậu Lý mới tới kinh thành, bên cạnh ngoại trừ một vị phu nhân, rõ ràng là đang thiếu người.
Chỉ cần da mặt dày một chút là sẽ có thể chiếm được tiên cơ.
Nhưng đến thời khắc mấu chốt, ông ta lại rút lui.
Điều làm cho ông ta tức giận chính là, trên đường ông ta đã nghe thấy Bạch Phương Hưng nói với Lý Dục Thần: "Cậu Lý, lúc trước là tôi trách lầm cậu, tôi có mắt không tròng, không biết tiên nhân Thiên Đô. Bạch mỗ nợ cậu một cái mạng, kể từ hôm nay, cậu có gì sai khiến, Bạch mỗ muôn lần chết cũng không chối từ!"
Ông chủ Hầu tự nhủ trong lòng, rõ ràng là tên đạo sĩ thúi này vẫn luôn làm khó dễ cậu Lý, lấy mặt mũi đâu ra để nói những lời đó?
Da mặt này còn dày hơn cả da cương thi!
Nhưng người ta nói đúng, dù sao nói ra cũng tốt hơn là không nói.
Cậu Lý lợi hại, nhưng cũng là người, là người sẽ thích nghe nịnh hót.
Sau khi về đến nhà, ông chủ Hầu càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng tức giận, hung dữ cho mình hai cái bạt tai.
Nhưng mà có một việc vẫn khiến ông ta vui vẻ, đó chính là ông ta đã lấy được hai thứ từ trong cung điện dưới lòng đất, một thỏi vàng ròng, còn có một cái vòng tay vàng khảm ngọc.
Thỏi vàng ròng bình thường không có gì lạ, nhưng cái vòng tay này lại được chế tạo tỉ mỉ, chất ngọc là ngọc Hòa Điền đỉnh cấp, tuổi đời đại khái là thời Đường, vô cùng hiếm có.
Cũng không phải ông chủ Hầu quan tâm là có thể bán được bao nhiêu tiền, mà là thứ này có thể chứng minh ông ta đã từng đi qua địa cung, cũng có chút đền bù được tiếc nuối chụp ảnh thất bại.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, ông ta không chịu ngồi yên, liền trở về cửa hàng Phan Gia Viên, đặt chiếc vòng tay này vào vị trí bắt mắt nhất trong tủ trưng bày.
Ông chủ Hầu không yết giá cho vòng tay, bởi vì ông ta căn bản không có ý định bán, chỉ dùng để khoe khoang.
Đã không trèo cao lên được cậu Lý, nhưng ít ra có chiếc vòng tay này, cũng coi là kỷ niệm cho chuyến đi.
Trong Phan Gia Viên người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Thỉnh thoảng sẽ có người vào cửa hàng xem đồ, ngẫu nhiên sẽ có người hỏi cái vòng tay này, ông ta liền thích thú tốn hết nước bọt nói về mộ huyệt địa cung Thiên Phật Câu, cùng với quỷ vương và cương thi trong đó.
Người nghe sẽ thường cười một tiếng, giơ ngón tay cái lên, tán dương: "Ông chủ đúng là biết dựa vào hot search, trên mạng vừa có hot search, chỗ ông đã bán vòng tay rồi!"
Sau khi nghe nói ông ta tự tay xử lý mấy chục con cương thi, người nghe càng cười ha ha, nói: "Ông chủ, ông đã từng giết heo bao giờ chưa? Tôi kéo mấy chục con heo đến cho ông giết, nếu ông có thể giết hết trong vòng nửa ngày, tôi sẽ tin ông từng giết cương thi".
Ông ta càng nói như vậy, người khác càng cho rằng cái vòng tay này là giả.
Ông chủ Hầu không thèm để ý, dù sao ông ta cũng không có ý định bán. Ông ta cũng biết mọi người không tin, ông ta chỉ thích nói, nếu một ngày không nói là cả người sẽ cảm thấy khó chịu, sợ là mình đang nằm mơ.
Chuyện này cũng được truyền ra trong giới đồng nghiệp với Phan Gia Viên, nhưng lại được đồn theo hướng khác.
Ông chủ cửa hàng bên cạnh - ông chủ Dương tới hỏi ông ta: "Lão Hầu, nghe nói ông từng đánh cương thi?"
Ông chủ Hầu gật đầu: "Đúng vậy, còn giết mười mấy con!"
Trong mắt ông chủ Dương lộ ra ý cười dâm mị: "Thật sao? Cương thi như thế nào? Có hăng hái hơn mấy em gái trong hộp đêm không?"
Ông chủ Hầu mới biết được ông ta đang nói cái gì, nghiêm mặt lại, vẻ mặt chính khí nói: "Lão Dương, ông nói cái gì đó! Muốn đùa cũng không thể nói thế được, tôi phải trải qua cửu tử nhất sinh mới thoát ra được. Hơn nữa, tôi là người đứng đắn, không đi hộp đêm".
"Được được được, ông là người đứng đắn, người đứng đắn ai lại đi hộp đêm", ông chủ Dương cười nói: "Người đứng đắn đều hút thuốc uống rượu đánh cương thi cả!"
"Lão Dương, ông hơi quá đáng rồi đấy, nói đùa cũng phải có chừng mực, ông còn nói đùa nữa tôi sẽ hạ lệnh trục khách đấy!", ông chủ Hầu nói.
"Được được được, không nói giỡn nữa", ông chủ Dương nói: "Ông lấy cái vòng tay cho tôi xem một chút".
Ông chủ Hầu liền lấy vòng tay ra, để ở trên tấm vải nhung trên bàn.
Ông chủ Dương chỉ nhìn một cái liền sáng mắt lên. Người trong nghề sao có thể có không biết hàng được.
"Lão Hầu, ông được lắm, đúng là đồ tốt, nhưng ông bịa chuyện lại quá tà dị, nếu bịa chuyện tử tế một chút, nhất định có thể bán giá cao".
"Chuyện đó không phải là bịa, muốn tin hay không thì tùy".
"Ông ra cái giá đi, thứ này thuộc về tôi. Mọi người đều là đồng nghiệp, đừng ra giá quá không hợp là được".
"Không bán", ông chủ Hầu nói như chém đinh chặt sắt.
Ông chủ Dương sững sờ: "Lão Hầu, ông làm vậy là không đúng rồi, hai chúng ta là đồng nghiệp, đứng trước mặt người trong nghề không bao giờ nói dối được, đừng dùng thái độ đối phó với chày gỗ kia để đối phó với tôi. Nói đi, ông muốn bao nhiêu tiền?"
"Không bán", ông chủ Hầu giật lại vòng tay, cẩn thận cất đi: "Vì thứ này mà suýt nữa tôi đã chết trong đó. Tôi không thiếu tiền, chỉ muốn để lại làm kỷ niệm, không bán".
Ông chủ Dương bĩu môi, nói: "Được lắm, lão Hầu, ông giỏi rồi! Ông có gan! Tôi nói thật cho ngươi biết nhé không phải tôi muốn mua, là có người coi trọng cái vòng tay của ông. Ông cứ ra giá, chỉ cần không quá đáng thì cứ nâng giá cao vào".
Ông chủ Hầu nói: "Lão Dương, ông không nghe hiểu hay sao, tôi nói không bán chính là không bán, không phải vấn đề về tiền, ai đến cũng không bán".
Ông chủ Dương cười lạnh một tiếng: "Người này chỉ sợ ông không đắc tội nổi. Hôm nay tôi đến hỏi, ông còn có thể bán được giá tốt, chờ ngày mai người đó đích thân đến, sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu. Tôi sợ ông tiền mất tật mang, có khi còn chẳng mở nổi cửa hàng này nữa".
Chương 807: Tin tức về nhà họ Na
Lý Dục Thần ở Bách Thảo Đường nghỉ ngơi ròng rã hai ngày.
Lợi dụng hai ngày này, anh đã nghiên cứu lá cờ U Minh Quỷ kia.
Lá cờ này không giống với những pháp bảo cao cấp anh từng thấy ở Thiên Đô trước kia.
Đầu tiên là không rõ chất liệu, không rõ là dùng thứ gì để làm. Chẳng những đao kiếm khó chém mà lại có thể biến lớn biến nhỏ. Ban đầu anh còn tưởng rằng cần pháp quyết để điều khiển, nhưng về sau lại phát hiện không cần pháp quyết, chỉ cần ý niệm là được rồi.
Anh để Lâm Mộng Đình thử một chút, Lâm Mộng Đình lại không làm được.
Tiếp theo, lá cờ này có tác dụng giống như linh phiên, có thể hội tụ linh khí và âm hồn.
Lấy pháp lực kích phát, khí cực âm ẩn chứa trong lá cờ sẽ phóng ra, phóng ra mây đen và khí đen mà ra quỷ vương thi triển ở cung điện dưới lòng đất.
Mà điều thần bí nhất là đồ án trên lá cờ, rất có thể là một phần của bản đồ.
Nhưng ngoại trừ hai chữ Trầm Quang bên trên, bản đồ này lại không thể nhìn được bằng mắt thường, mà cần dùng thần thức thăm dò hoa văn trên lá cờ.
Lúc này, bên trong thức hải sẽ xuất hiện thế giới lập thể, nhưng lại mờ mịt tối tăm, trong bóng tối tĩnh mịch có rất nhiều thứ kỳ quái lấp lóe.
Lý Dục Thần cảm thấy đây rất có thể là một tấm bản đồ lập thể, ba chiều thậm chí là bốn chiều, nhìn bằng mắt thường thì bản đồ trên mặt cờ chỉ là hình chiếu phẳng, cho nên sẽ đứt quãng, chỉ có hai chữ Trầm Quang bên trên.
Dùng mắt thường quan sát hình ảnh không gian đa chiều sẽ là trừu tượng, chỉ có thể thông qua thần thức để chuyển hóa. Nhưng nếu như bản đồ không hoàn chỉnh, nó sẽ không bị chia cắt đều giống mặt phẳng, mà là tán loạn, ở trạng thái lượng tử.
Lý Dục Thần suy đoán đây là vị trí tổng đàn Ma giáo, bao gồm cả chỗ gọi là biển Trầm Quang. Có lẽ còn có con đường và phương pháp tiếp dẫn Thiên Ma từ thế giới ngoài.
Rốt cuộc có phải như vậy hay không thì cũng chỉ có thể lấy hết toàn bộ năm lá cờ Ngũ Phương Đường của Ma giáo mới biết được.
Lâm Mộng Đình và nhà họ Bạch đã đàm phán xong xuôi phương án nhập cổ phần. Phương án này cũng đã nhận sự đồng ý của Lang Dụ Văn ở thành phố Hòa xa xôi. Bây giờ chỉ cần đợi đến khi Lang Dụ Văn phái người tới thực hiện cụ thể, cổ phần của Bách Thảo Đường cũng sẽ trở thành tài sản đầu tiên của tập đoàn Kinh Lý ở thủ đô.
Trong khoảng thời gian còn lại, Lâm Mộng Đình đều canh giữ ở bên người Lý Dục Thần. Một là để chăm sóc thương thế của anh, hai là sợ ma tâm của anh xuất hiện.
Hai ngày này, Lý Dục Thần ngoại trừ dưỡng thương và nghiên cứu cờ U Minh Quỷ ra thì cũng nhờ người của nhà họ Bạch đi nghe ngóng tin tức về nhà họ Na giúp anh.
Lần này đến thủ đô, vốn dĩ chuyện quan trọng nhất là đánh bại sinh tử quan của Vương Sùng Tiên, nhưng bây giờ nếu đã biết Ảnh Ma - cũng chính là Minh Bộc mà Đạm Đài Ngọc nói tới còn sống, vậy chuyện đó đương nhiên sẽ bị đẩy ra sau.
Huống chi Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc còn đang dưỡng thương.
Mặc dù nhìn qua thương thế của hai người bọn họ không nặng bằng Lý Dục Thần, nhưng trên thực tế lại nguy hiểm hơn Lý Dục Thần. Thi độc của cương thi và thi sát xâm nhập vào tâm mạch của bọn họ, bởi vì lúc đó chiến đấu kịch liệt dẫn đến thi độc nhanh chóng khuếch tán, cho dù về sau có Lý Dục Thần giúp bọn họ trừ độc, cũng đã dùng linh dược Thiên Đô, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục cũng không thể nhanh như vậy được.
Bọn họ còn cần tĩnh dưỡng ít nhất là ba đến năm ngày mới có thể khôi phục bình thường.
Mặc dù nhà họ Bạch thua kém bốn gia tộc lớn rất xa, nhưng cũng là hào môn đỉnh cấp ở thủ đô, giàu có quyền thế, nhất là con cháu trong nhà đông đảo, muốn điều tra tin tức của nhà họ Na vẫn rất dễ dàng.
Ngày hôm đó, Bạch Kính Đình tới thăm Lý Dục Thần, đồng thời mang đến một tin tức: "Ngày mai nhà họ Na sẽ tổ chức hội nghị gia tộc, chắc hẳn các thành viên quan trọng đều sẽ trình diện".
Lý Dục Thần gật đầu, nói: "Được, vậy tôi sẽ đến nhà họ Na, có rất nhiều thứ của nhà họ Lý cần lấy về".
Lâm Mộng Đình hỏi: "Có cần em đi cùng anh không?"
Lý Dục Thần biết Lâm Mộng Đình lo lắng cho mình, liền cười nói: "Yên tâm đi, trước khi biết rõ chuyện năm đó, anh sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Hơn nữa lần này anh tuyệt đối không thể để Ảnh Ma Minh Bộc chạy được".
Lâm Mộng Đình hiểu Ảnh Ma Minh Bộc vô cùng khó chơi, bây giờ tu vi của mình còn thấp, đi theo Lý Dục Thần sẽ chỉ trở thành vướng víu.
Cô liền cầm tay của anh nói: "Anh phải cẩn thận một chút, lần này cũng không thể để bị thương nữa!"
Lý Dục Thần vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Không có việc gì đâu".
Anh chợt nhớ tới cái gì, nói: "À đúng rồi, Mộng Đình, em giúp anh đến Phan Gia Viên thăm ông chủ Hầu. Lần này có thể thuận lợi giết chết Đạm Đài Ngọc, không thể bỏ qua công lao của ông ta được".
Lâm Mộng Đình nói: "Được rồi, đúng lúc em cũng muốn đến Phan Gia Viên chơi, nghe nói nơi đó có nhiều đồ tốt, nói không chừng có thể nhặt nhạnh được cái gì thì sao".
Lý Dục Thần nói: "Chơi thì được, nhưng phải cẩn thận, bà xã anh xinh đẹp như vậy, đừng để bị người ta dẫn đi mất".
Lâm Mộng Đình cười khanh khách: "Em đi theo sư phụ tiện nghi là anh tu hành nửa năm rồi, nếu mà vẫn bị người ta dẫn đi mất, chứng tỏ anh làm sư phụ quá kém".
Lý Dục Thần nghiêm mặt nói: "Anh dạy em dưỡng khí luyện công, chứ không dạy em đối phó với lời ngon tiếng ngọt như thế nào, nghe nói người thủ đô rất biết cách ăn nói, nhỡ may gặp phải anh chàng nào đẹp trai, bắt cóc em đi mất, chẳng phải anh sẽ thua thiệt lớn sao".
Lâm Mộng Đình cười đến mức cúi người ôm bụng, không ngừng run rẩy.
Chương 808: Thần đang triệu hoán tôi
Bạch Kính Đình thấy hai người liếc mắt đưa tình, mình còn ở nơi này đúng là không thích hợp, liền đứng dậy cáo từ, lại nói: "À đúng rồi, cậu Lý, hai mẹ con người Tạng kia nói muốn rời đi, trước khi đi muốn gặp cậu một chút".
Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: "Cậu bé đó khôi phục nhanh như vậy sao? Tôi còn nghĩ phải mất mười ngày nửa tháng chứ, mấy người cho cậu ấy dùng phương thuốc kỳ diệu gì sao?"
Bạch Kính Đình nói: "Bệnh của cậu ấy quá thần kỳ, chúng tôi không dám tự tiện dùng thuốc, đều làm theo lời dặn của cậu cả".
Lý Dục Thần vô cùng kinh ngạc, thật ra bệnh của Tang Cát đã được chữa khỏi sau khi anh ra tay ngày đó rồi, nhưng bởi vì mắc bệnh quá lâu, cơ thể thân thể là quá mức suy yếu. Nói tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng vẫn còn là vì đã dùng linh dược của Thiên Đô rồi đó.
Theo phán đoán của anh, trước khi hết thời hạn đó, Tang Cát sẽ không có cách nào đi lại được, làm sao lại muốn rời đi?
"Chúng ta đi xem một chút", Lý Dục Thần nói.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi theo Bạch Kính Đình đến phòng bệnh Tang Cát đang nghỉ ngơi.
Con chó Đa Cát đang ngồi trước cửa phòng bệnh giống như một người bảo vệ.
Nó vừa thấy Lý Dục Thần liền kêu gâu gâu chạy vào phòng bệnh, lại gâu gâu chạy ra, dáng vẻ nhảy cẫng mừng rỡ.
Lý Dục Thần đi qua, vươn tay ra. Đa Cát liền ngoan ngoãn ngồi xuống, vẫy vẫy cái đuôi, duỗi cổ ra cho anh xoa đầu, lại lè lưỡi liếm tay Lý Dục Thần.
"Đa Cát, không được không lễ phép như vậy".
Đạt Ngõa đi ra từ trong phòng bệnh, cung kính hành lễ với Lý Dục Thần.
"Cậu Lý, cậu tới rồi".
Lý Dục Thần thấy được ánh sáng người mẹ trên mặt bà ấy.
So sánh với ngày đó thì ánh mắt của Đạt Ngõa càng thêm thanh tịnh sáng tỏ, giống như vì sao trong đêm.
"Tang Cát khỏe rồi sao?", Lý Dục Thần hỏi.
"Đúng vậy, đã tốt hơn nhiều", sự vui mừng lộ rõ trên mặt Đạt Ngõa: "Cảm ơn cậu Lý, nếu không có cậu..."
Lý Dục Thần khoát tay nói: "Không cần khách khí, là sự thiện lương và kiên trì của cô đã cứu cậu ấy. Đi thôi, tôi đi thăm cậu ấy một chút".
Đạt Ngõa khom người tránh ra, dẫn Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi vào.
Đa Cát vẫy vẫy đuôi, nhanh chóng đi phía sau.
Trong phòng, Lý Dục Thần gặp được Tang Cát đã khôi phục bảy phần.
Mặc dù vẫn là rất gầy, nhưng sắc mặt Tang Cát đã hồng hào hơn, đáng tiếc đôi mắt vẫn mù, lớp vảy và những thứ bẩn thỉu trong hốc mắt đã được nhân viên y tế tẩy rửa sạch, chỉ còn lại hai cái động thật sâu, có vẻ vô cùng trống vắng.
"Tang Cát, cậu Lý tới thăm con này", Đạt Ngõa nói.
Tang Cát ngồi xếp bằng trên giường, hốc mắt trống rỗng nhìn về chỗ không có phương hướng, chắp tay trước ngực, khom người nói:
"Cậu Lý, mặc dù tôi không nhìn thấy dáng vẻ của anh, nhưng tôi tin chắc anh nhất định có dung nhan như thần tiên và tấm lòng đẹp đẽ nhất trên đời".
"Tang Cát, cậu khôi phục vượt ngoài dự đoán của tôi", Lý Dục Thần nói.
Tang Cát khẽ cười: "Có lẽ là thần đang giúp tôi đi".
Lý Dục Thần không để ý, hỏi: "Nghe nói cậu muốn rời đi? Tôi đề nghị cậu nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa, chờ nguyên khí của cậu khôi phục lại một chút, tôi có thể thử giúp cậu chữa trị đôi mắt, có lẽ sẽ có hi vọng".
"Không, cảm ơn", Tang Cát nói: "Tôi có mắt, Đa Cát chính là đôi mắt của tôi. Thần đang triệu hoán tôi, tôi nhất định phải đi".
"Thần?", Lý Dục Thần hơi nhíu mày.
"Đúng vậy, thần, thần đã làm ý chí của tôi tỉnh lại, để tôi còn kiên trì sống tới nơi này, được cậu cứu chữa. Bây giờ thần kêu gọi tôi đến nơi tôi nên đến. Tôi nhìn thấy dòng dòng sông kia, tôi phải đi về hướng nơi đó, thông qua thần chỉ thu hoạch được sự sống vĩnh viễn trong dòng sông".
Lý Dục Thần dùng thần thức đảo qua thân thể của Tang Cát, thấy được con rắn dung hòa với linh hồn của cậu ấy.
Dường như anh đã hiểu được cái gì.
Mỗi người đều có vận mệnh và tạo hóa của mình.
Vận mệnh của Tang Cát đã sớm kết hợp chặt chẽ với vận mệnh của rắn vào giây phút bị ưng mổ mù mắt rồi.
"Được rồi, vậy tôi chúc phúc cậu sớm ngày tìm ra dòng sông kia".
"Cảm ơn".
Đạt Ngõa lấy ra một cây sáo xương màu trắng, cung kính dùng hai tay đưa đến trước mặt Lý Dục Thần, nói:
"Cậu Lý tôn kính, chúng tôi không có gì có thể cám ơn cậu, cái sáo xương này là bà ngoại tôi đưa cho tôi, tôi luôn đeo trên người từ nhỏ. Bây giờ tôi tặng nó cho cậu để bày tỏ lòng biết ơn và chúc phúc của tôi".
Lý Dục Thần nhìn cây sáo xương, trong mắt lộ ra một vẻ kinh ngạc.
Đây cũng không phải là một cây sáo xương bình thường. Bên trên thứ này có một khí tức vô cùng cổ xưa mà thần bí quanh quẩn.
Khi anh dùng thần thức xuyên qua những cái lỗ phía trên, trong đầu liền vang lên tiếng rít cao réo rắt.
Lý Dục Thần dường như nhìn thấy một ông lão ngồi trên núi tuyết băng cứng thổi sáo xương, tiếng sáo xuyên qua vô số ngọn núi, xuyên qua cánh đồng băng rộng lớn, xuyên qua chín tầng mây, xuyên qua thời không, vang vọng trong ánh mặt trời mọc và hào quang rơi xuống.
Vào thời khắc ấy, không biết vì cái gì mà Lý Dục Thần lại cảm thấy vô cùng cô độc.
Giống như từ xưa tới nay, anh vẫn đang làm một chuyện chưa bao giờ được người khác thấu hiểu vậy.
Giống như ông lão thổi sáo kia, không có người nào nghe thấy tiếng sáo của ông ta, lại vĩnh viễn không ngừng thổi.
Chương 809: Hội nghị gia tộc rối loạn
Một bàn tay nắm chặt lấy tay Lý Dục Thần.
Anh cảm nhận được sự ấm áp từ tay mình.
Anh mở mắt ra, một giọt nước mắt chảy ra, rơi xuống mu bàn tay trắng nõn của Lâm Mộng Đình.
“Dục Thần…”
Lâm Mộng Đình nhìn anh đầy lo lắng.
Lý Dục Thần hít sâu một hơi, anh mỉm cười, cầm lấy chiếc sáo bằng xương từ tay Đạt Ngõa.
“Được, tôi xin nhận món quà của cô. Hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau”, anh nói.
Đạt Ngõa vui vẻ nói: “Nhất định”.
“Cho dù không gặp nhau, khi anh thổi cây sáo này, bọn tôi cũng sẽ nghe thấy”, Tang Cát ngẩng đầu lên, hai hốc mắt rỗng như đang nhìn về phương xa.
…
Tang Cát đi rồi.
Cậu ấy vẫn ngồi trên chiếc xe đẩy.
Đạt Ngõa dắt chó, chó kéo xe đẩy.
Bóng dáng kéo dài thật dài dưới ánh tà dương, bọn họ đi trên con đường màu xám tro của Kinh Giao.
Bọn họ đi về hướng nam, đi đến con sông theo sự chỉ dẫn của thần linh như lời Tang Cát nói.
…
Tuy cuộc họp gia tộc của nhà Na lâm thời được tổ chức, nhưng các thành viên cốt cán trong gia tộc hầu như đều có mặt đông đủ.
Hội nghị lần này do Na Khải Nguyên, lớn tuổi và có vai vế cao nhất trong gia tộc, triệu tập, vì thế ngay cả gia chủ Na Hy Nghiêu cũng chỉ có thể ngồi một bên, nhường lại vị trí chủ tọa cho ông ta.
Thành viên trong gia tộc tập hợp, vốn là một chuyện hết sức mỹ mãn, hòa thuận.
Nhưng bầu không khí trong phòng họp lại căng thẳng hơn bao giờ hết.
Có người phẫn nộ, có người cười thầm, phần lớn đều giữ im lặng.
Chỉ có Na Nhữ An ngồi bên cạnh Na Hy Nghiêu, dùng nắp chung trà khẩy nhẹ bọt lá trà nổi trên mặt trà, dáng điệu vô cùng thong dong.
Một người trẻ tuổi ngồi đối diện đứng dậy, chỉ vào Na Nhữ An, nổi giận nói: “Na Nhữ Anh, anh chỉ là một thành viên chi thứ, dựa vào đâu mà lên làm người thừa kế gia chủ? Bố của anh chưa từng cống hiến gì cho nhà họ Na, chẳng qua là chú Mạc Hòa coi trọng anh nên mới cho anh có cơ hội ngồi ở vị trí cao thôi”.
Bên cạnh có người cười khẩy, nói: “Đâu phải chú Mạc Hòa coi trọng anh ta, chẳng qua là muốn làm thông gia với Trương Điên thôi. Đứa con gái của Trương Điên mọi người đều biết rồi mà, xấu ma chê quỷ hơn. Nếu là một cô gái xinh đẹp thì làm gì đến lượt anh ta?”
“Nếu Trương Điên còn sống thì anh cũng coi như có chỗ dựa, nhưng bây giờ Trương Điên chết rồi, chú Mạc Hòa cũng không còn nữa, anh còn có tư cách gì cạnh tranh vị trí gia chủ?”
Mỗi người góp một lời, lải nhải một thôi một hồi.
Gia chủ Na Hy Nghiêu không lên tiếng, chỉ cau mày ngồi yên.
Na Nhữ An liếc ông ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường.
Na Khải Nguyên ngồi ở chính giữa đằng hắng một tiếng, cả phòng tức khắc trở nên yên tĩnh.
“Nhữ An cũng họ Na, con cháu nhà họ Na chỉ cần không phải là con thừa tự thì đương nhiên đều có tư cách tranh đoạt vị trí người thừa kế gia chủ. Nhưng mà tôi nghe nói, cậu tự tiện nhúng tay vào chuyện của người khác khi chưa có sự đồng ý của hội nghị gia tộc, thậm chí còn cướp đoạt tài sản của người khác, việc này có phải thật không?”
“Phải”, Na Nhữ An không thanh minh, anh ta chỉ nằm nhoài ở vị trí của mình, nhẹ nhàng nghịch nắp chung trà.
Có người nhắc nhở: “Nhữ An, ông Bảy hỏi cậu đấy, cậu cứ cà lơ phất phơ như thế là thế nào? Cậu có còn biết tôn ti trật tự nữa không? Có còn hiểu phép tắc không hả?”
Na Nhữ An cười khẽ: “Tôn ti trật tự?Ai đặt ra?”
“Cậu!”, người nọ tức giận đứng bật dậy: “Đừng quên, cậu cũng họ Na, tổ tiên chúng ta chính là hoàng…”
Rắc một tiếng, chén trà trong tay Na Nhữ An bỗng nát vụn, cắt ngang câu nói của người nọ.
“Thời đại nào rồi mà còn nhớ thương hoàng thượng? Nếu các ông lợi hại thì sao không đổi họ Na đi? Đổi về họ cũ ấy!”
Na Nhữ An cười nửa miệng, anh ta cầm mảnh sứ rạch lên mặt bàn phát ra âm thanh chói tai.
Na Khải Nguyên lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Thằng ranh, dám khinh thường tổ tiên, cậu muốn nếm thử gia pháp à?”
Na Nhữ An nói: “Dùng gia pháp thì cũng là việc của gia chủ, lão già như ông nghỉ hưu bao nhiêu năm rồi thì bớt lo chuyện bao đồng đi, sống lâu vài năm không tốt hơn sao?”
Na Khải Nguyên nổi giận: “Thằng ranh này, cậu muốn chết đúng không, hôm nay tôi phải cho cậu biết sự lợi hại của gia pháp nhà họ Na. Người đâu...”
Ông ta còn chưa nói xong thì Na Nhữ An đột nhiên giơ tay lên, bắn mảnh sứ trong tay ra, phụt một tiếng, đâm vào ấn đường của Na Khải Nguyên.
Na Khải Nguyên ngã ngửa xuống ghế, ngoẹo đầu, chết ngay tại chỗ.
Điều này khiến tất cả mọi người ở đây sợ hãi.
Cả phòng họp tức khắc trở nên hỗn loạn.
Có người gào thét: “Na Nhữ An giết ông bảy rồi! Mau lên, đi gọi người đi!”
Vệ sĩ và nhân viên an ninh ngoài phòng nhao nhao xông vào, hiện trường trở nên loạn hơn.
Na Khải Nguyên là bô lão nhà họ Na, đương nhiên cũng có vệ sĩ thực lực cao cường đi theo bên cạnh, chẳng qua bởi vì tổ chức hội nghị gia tộc nên bọn họ mới chờ bên ngoài.
Bây giờ bọn họ xông vào thì thấy ông cụ đã chết, biết được Na Khải Nguyên bị Na Nhữ An giết thì lập tức tiến lên định tấn công.
Nhưng bọn họ vừa mới lại gần Na Nhữ An, bỗng nhiên như bị vấp phải thứ gì đó, không biết nhìn thấy cái gì mà bọn họ đều tỏ ra hoảng sợ, sau đó bọn họ ngã nhào xuống sàn nhà.
Người bên cạnh nhìn sang thì phát hiện chân của bọn họ bắt đầu thối rữa, bàn chân và bắp chân đã biến thành vũng máu.
Và vết thối rữa tiếp tục lan lên trên, lan qua phần đùi, lên đến thắt lưng.
Cảnh tượng này khiến những người nhà họ Na khác kinh hãi.
Vệ sĩ và nhân viên an ninh không dám tiến lên nữa.
Na Nhữ An cười hì hì, nói: “Còn ai nghi ngờ tôi nữa không? Ta thanh minh trước, hôm nay tôi đến không phải để canh tranh vị trí người thừa kế, mà hôm nay tôi đến để làm gia chủ”.
Chương 810: Giết Na Hy Nghiêu
“Cậu... Cậu là ma quỷ!”, một trưởng bối của nhà họ Na chỉ vào Na Nhữ An, nói với giọng run rẩy.
“Ông già, ông muốn chết à?”
“Chết? Hừ hừ!”, ông lão cười nhạt: “Tôi sống đến từng tuổi này rồi, còn sợ chết gì nữa! Cậu làm như thế, liệt tổ liệt tông nhà họ Na trên trời có linh sẽ không bỏ qua cho câu! Dù tôi có chết, biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu!”
“Hahaha...”, Na Nhữ An cười to: “Ông muốn trở thành quỷ à? Thế để tôi biến ông thành quỷ, để xem ông không tha cho tôi kiểu gì”.
Dứt lời, anh ta vươn tay về phía ông lão.
Ánh đèn chiếu lên người Na Nhữ An, bóng của bàn tay vươn ra chồng lên cái bóng của ông lão.
Na Nhữ An giơ tay lên, bóng của tay anh ta cũng di chuyển, kèm theo đó là cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc và hoảng sợ...
Cái bóng của ông lão bị bóng tay của anh ta kéo sang một bên.
Cái bóng dường như đang giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì cả, một lát sau nó đã bị kéo thành một dải vặn vẹo.
“Dừng tay!”
Cuối cùng gia chủ Na Hy Nghiêu cũng lên tiếng.
“Nhữ An, cậu muốn làm gia chủ thì làm đi, dù thế nào cậu cũng là con cháu nhà họ Na, đó đều là thân nhân trưởng bối của cậu mà!”
“Bọn họ có coi tôi là người thân à?”
Na Nhữ An cười khẩy, làm động tác xé thật mạnh, kéo cái bóng của ông lão từ dưới mặt đất lên không trung, biến nó thành hư ảnh độc lập không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng.
Khi cái bóng thoát khỏi cơ thể ông lão, ánh sáng trong đôi mắt trợn trừng đầy hoảng sợ của ông ta dần dần biến mất, cơ thể mềm oặt ngã lăn xuống đất.
“Chú mười ba!”
Na Hy Nghiêu đau đớn.
“Na Nhữ An! Đồ độc ác!” Na Hy Nghiêu lớn tiếng quát: “Tôi biết cậu có dã tâm, vốn dĩ tôi còn muốn ủng hộ cậu, dù sao cậu cũng có bản lĩnh. Trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, nhà họ Na chúng ta yếu thế nhất, ba nhà còn lại chẳng những có tài chính hùng hậu mà còn có Tông Sư tọa trấn. Bởi vậy, dù cậu làm gì thì tôi đều dung túng cậu, thậm chí còn giải quyết hậu quả giúp cậu. Nhưng không ngờ, cậu còn chưa làm gì được cho gia tộc mà đã nhằm vào người một nhà. Tôi sớm đã nghi ngờ cậu dính dáng đến sự mất tích của Na Mạc Hòa, bây giờ xem ra suy đoán của tôi của đúng, Na Mạc Hòa đã bị cậu giết! Hôm nay cậu dám giết cha chú trong tộc trước mặt mọi người, ngày mai cậu dám giết tôi, đúng không?”
Na Nhữ An đùa nghịch hư ảnh hồn phách của ông mười ba của nhà họ Na trong hư vô, anh ta cười to và nói: “Na Hy Nghiêu, đừng giả mù sa nữa, nếu ông ủng hộ tôi thật thì hôm nay hội nghị gia tộc còn thế tổ chức được sao? Đừng cho là tôi không biết, mặt ngoài là lão khọm Na Khải Nguyên đề nghị mở họp, thật ra ông mới là người bày mưu đặt kế. Ông thấy tôi dạo này quá nổi tiếng, cái ghế người thừa kế của con trai ông không được vững chắc, nên mới vội vàng đuổi tôi đi đúng không?”
“Cậu... Cậu nói linh tinh!”, Na Hy Nghiêu bị nói trúng tim đen, thế là giận tím mặt.
“Thằng con cưng của ông đâu rồi? Sao hôm nay không đi họp? Có phải là sợ bị tôi tát một phát là toi nên trốn đi rồi không? Hahaha!”
Na Hy Nghiêu vỗ bàn, lớn tiếng: “Cung phụng nhà họ Na đâu rồi, bắt tên nghiệp chướng này lại!”
Một người đi từ cửa vào, vóc dáng cao to, khí thế oai hùng.
Người nọ nhìn thấy tình hình trong phòng thì cau mày, sau đó ôm quyền chắp tay với gia chủ Na Hy Nghiêu và các trưởng bối lớn tuổi của nhà họ Na.
Na Hy Nghiêu chỉ vào Na Nhữ An, nói: “Sư phụ Quách, tên bất hiếu kia dám phạm thượng, giết trưởng bối, mong sư phụ Quách ra tay thay nhà họ Na diệt trừ mối họa này!”
Na Nhữ An không thèm nhìn ông ta, mà anh ta nói với ông mười ba nhà họ Na trên không: “Ông thành quỷ rồi cũng chẳng có gì đặc biệt cả”.
Rồi anh ta nhẹ nhàng siết bàn tay, hồn ảnh biến mất.
Người vừa tiến vào giật mình, nói: “Khiên Hồn Dẫn! Cậu là ma hay là vu?”
Bây giờ Na Nhữ An mới nhìn về phía người nọ: “Ông chính là cung phụng của nhà họ Na, Quách Thanh Tùng? Tôi từng nghe kể về ông, chỉ cách Tông Sư một bước, đúng không? Năm xưa nhà họ Na mời ông là muốn lợi dụng ông đang ở bên lề cảnh giới Tông Sư, nuôi ông vài năm, chờ đến khi ông đột phá thì nhà họ Na cũng sẽ có Tông Sư bảo vệ mình như những nhà khác. Không ngờ nuôi ông nhiều năm như thế mà ông vẫn giậm chân tại chỗ”.
Sắc mặt của Quách Thanh Tùng trở nên vô cùng khó coi, ông ta nói: “Cậu nói đúng, tôi cách một bước nữa là đạt đến Tông Sư. Nhưng ở phương diện giết người, tôi chưa chắc đã kém hơn Tông Sư”.
“Ông cho rằng Tông Sư là có thể giết được tôi à?”, Na Nhữ An lắc đầu.
Quách Thanh Tùng nheo mắt, cảm thấy không thể nhìn thấu chàng trai trước mặt mình.
Thủ đoạn của ma vu kỳ lạ thần bí, đích xác khiến ông ta kiêng dè, nhưng bình thường ma vu tu hồn phách là chính, thể chất không có gì xuất sắc, cao thủ võ đạo chỉ cần đề phòng, chưa chắc không có phần thắng.
Nhưng người thanh niên này cực kỳ tự tin, dường như không thèm coi Tông Sư ra gì.
Tông Sư, ngưỡng cửa mà Quách Thanh Tùng nhảy mấy chục năm cũng không nhảy qua được, đối phương dựa vào đâu mà miệt thị?
Lẽ nào...
“Ông có muốn đột phá Tông Sư không?”, đột nhiên Na Nhữ An hỏi.
Quách Thanh Tùng bất giác run rẩy.
“Tôi có thể giúp ông trở thành Tông Sư chỉ sau một đêm. Chỉ cần ông giết ông ta!”
Na Nhữ An chỉ vào Na Hy Nghiêu.
Quách Thanh Tùng nhìn về phía Na Hy Nghiêu, trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt và si mê.
Giọng Na Hy Nghiêu run rẩy: “Ông... Ông... Ông là cung phụng nhà họ Na bọn tôi mời về! Những năm qua nhà họ Na không hề bạc đãi gì không!”
Quách Thanh Tùng không nói gì, chỉ im lặng tiến về phía trước vài bước.
Na Nhữ An cười to: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Quách Thanh Tùng, giết Na Hy Nghiêu, tôi giúp ông đột phá Tông Sư. Về sau ông không chỉ là cung phụng của nhà họ Na. Tôi sẽ khiến ông nổi tiếng khắp thủ đô Hoa Hạ!”
Mí mắt Quách Thanh Tùng giật nhẹ, vẻ hưng phấn trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Ông ta đi đến trước mặt Na Hy Nghiêu.
Na Hy Nghiêu nhắm mắt lại.
Bình luận facebook