-
Chương 811-813
Chương 811: Na Nhữ An chết rồi
Cung phụng do ông ta đích thân mời đến, đương nhiên ông ta biết thực lực của đối phương ra sao.
Quách Thanh Tùng chỉ cần động ngón tay là ông ta sẽ mất mạng.
Quách Thanh Tùng động thủ.
Ông ta tung ra một chưởng, đòn chưởng này ngưng tụ công lực cả đời của ông ta.
Nhưng tất cả mọi người không ngờ tới là mục tiêu của đòn tấn công không phải là Na Hy Nghiêu, mà là Na Nhữ An.
Na Nhữ An ở bên cạnh Na Hy Nghiêu, đồng nghĩa với việc anh ta đứng trước mặt Quách Thanh Tùng
Một chưởng toàn lực của Tông Sư, hơn nữa khoảng cách hai bên cực gần, gần như không có khả năng né tránh.
Quách Thanh Tùng tin tưởng, cho dù Tông Sư đứng ở trước mặt thì cũng không thể bình yên vô sự trở ra.
Quả nhiên, đòn chưởng đánh trúng Na Nhữ An.
Na Nhữ An bay ngược ra ngoài như con diều đứt dây, đâm vào tường bịch một tiếng, sau đó từ từ rơi xuống đất theo mặt tường.
Mọi người trông thấy ngực của anh ta lõm xuống, anh ta không thể sống sót được.
“Sư phụ Quách!”, Na Hy Nghiêu hoàn hồn từ cơn kinh hoàng, ông ta nói với giọng cảm động: “Vốn dĩ tôi còn lo lắng không ai có thể hàng phục cậu ta, cho nên cố ý sai con trai Nhữ Bình đi chùa Bạch Tháp mời cao nhân giúp đỡ. Không ngờ Nhữ Bình chưa trở lại mà cậu ta thình lình làm loạn, nếu không nhờ có sư phụ Quách đối mặt với nguy hiểm mà vẫn không sợ, thi triển thực lực, chỉ sợ ngày hôm nay nhà Na gặp tai ương rồi!”
Quách Thanh Tùng ôm quyền: “Na gia chủ, tôi là cung phụng cho ông mời đến, nhà họ Na đối đãi tôi nồng hậu, cho dù đối xử tệ bạc thì tôi cũng không thể làm chuyện không bằng súc sinh như thế được”.
Người nhà họ Na cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bọn họ khen hết lời: “Sư phụ Quách nghĩa khí, thật là khiến người ta kính phục!”
Có người đề nghị chém Na Nhữ An thành muôn mảnh, báo thù cho ông bảy và ông mười ba.
Na Hy Nghiêu quay đầu nhìn xác Na Nhữ An nằm dưới sàn nhà, rồi lắc đầu thở dài, nói: “Nuôi ong tay áo, đều tại tôi. Cậu ta đã chết rồi, coi như kết thúc ở đây”.
Đúng lúc này, tôi tớ đến bẩm báo với Na Hy Nghiêu:
“Bẩm gia chủ, bên ngoài có người nói là muốn tham gia hội nghị gia tộc của nhà chúng ta”.
Na Hy Nghiêu sửng sốt: “Ai? Nhà chúng ta còn có ai chưa đến à? Có phải là cao tăng của chùa Bạch Tháp đến rồi không?”
“Không phải hòa thượng, không thấy cậu Nhữ Bình. Người nọ nói mình họ Lý”.
“Họ Lý?”, hội nghị gia tộc thành ra thế này rồi, Na Hy Nghiên nào còn tâm trạng tiếp khách nữa, thế là ông ta nói luôn: “Đuổi đi! Đuổi đi! Thật là, chuyện gì bực cả mình!”, Lý Dục Thần đứng ở cửa trang viên nhà Na.
Anh quyết định hôm nay phải tiên lễ hậu binh.
Dẫu sao đến bây giờ vẫn chưa có chứng cứ chứng minh nhà họ Na liên quan trực tiếp đến án diệt môn nhà họ Lý, sau này nhà họ Lý phải đặt chân ở thủ đô, gây thù chuốc oán quá nhiều không có lợi cho gia tộc sau này.
Khi anh còn ở đây thì có thể trấn áp bằng vũ lực, nhưng mai sau anh rồi sẽ phải rời khỏi hồng trần, ngao du tam thiên đại thế giới.
Đến khi đó, nhà họ Lý ở thủ đô phải làm sao đây?
Dùng vũ lực khiến người khác khuất phục không phải kế lâu dài, lấy đức độ thu phục người khác lại không đáng tin cậy, có võ có đức, võ đức cùng nắm giữ mới trường tồn.
Tứ đại gia tộc ở thủ đô chỉ cần không tham dự vào chuyện năm xưa, có thể kết minh thì cứ kết minh.
Đương nhiên, nếu nhà họ Na tỏ thái độ thù địch, hoặc anh phát hiện bọn họ cũng nhúng tay vào chuyện năm đó, Lý Dục Thần tuyệt đối không nương tay.
Nhà họ Lý biến mất như thế nào thì cũng khiến bọn họ biến mất như thế.
Sở dĩ anh chọn ngày hôm nay đến nhà họ Na là bởi vì hôm nay người nhà họ Na đều có mặt, đông người thì khó che giấu bí mật.
Hơn nữa, Đạm Đài Ngọc chỉ nói Minh Phó ở nhà họ Na, chưa kịp nói tên ra, Lý Dục Thần suy đoán người nọ là Na Nhữ An.
Hôm nay, những thành viên quan trọng của nhà họ Na đều có mặt đông đủ, có thể dễ dàng xác nhận để tránh sai lầm.
Bảo vệ nhà họ Na trông có vẻ hoảng loạn, không chú ý đến anh, cho nên anh nói chuyện với bọn họ.
Trong trang viên, nhiều người chạy tới chạy lui, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó.
Các nhân viên an ninh không rõ tình hình của hội nghị gia tộc, bọn họ đang làm nhiệm vụ, chỉ có thể biết tin tức thông qua nhóm chat của bảo vệ.
Nhưng với vài câu trò chuyện đơn giản của bọn họ, Lý Dục Thần đã đoán được đại khái bên trong xảy ra chuyện gì.
Một người ăn mặc như quản gia đi tới, bảo vệ lập tức đứng thẳng lên.
Quản gia nói vài câu với bọn họ rồi đi ra cổng, đứng chờ ở ven đường với điệu bộ lo lắng. Hiển nhiên không phải đến để đón tiếp Lý Dục Thần.
Bảo vệ nhận được chỉ thị của quản gia, lại gần xua tay đuổi Lý Dục Thần: “Đi đi, đi đi, bây giờ gia chủ không tiếp khách”.
Lý Dục Thần nói: “Các anh có chắc là không cần tôi đi vào không? Nếu tôi không vào thì sợ rằng bên trong sẽ có rất nhiều người chết đấy”.
Bảo vệ ngớ ra, rồi nổi giận, nói: “Cậu nói gì thế hả?”
Quản gia đứng ở lề đường nghe thấy anh nói vậy thì đi tới quan sát anh vài lần với ánh mắt nghi ngờ:
“Cậu là ai? Sao cậu lại biết chuyện bên trong?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi đã nói tên mình rồi, bây giờ các ông mời tôi vào thì có thể phòng ngừa được nhiều thương vong. Nếu ông không tự quyết định được thì tốt nhất đi báo với gia chủ nhà ông”.
Quản gia nhận định anh với Na Nhữ An là cá mè một lứa, ông ta cười gằn, nói: “Thằng ranh, nằm mơ giữa ban ngày à? Tôi nói cho cậu biết, Na Nhữ An chết rồi! Thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa cứ chen vào. Người đâu, bắt cậu ta lại!”
Bảo vệ định ra tay.
Nhưng bọn họ sao có thể bắt được Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng yên ở đó, nhưng đến cả vạt áo của anh bọn họ cũng không chạm vào được.
Quản gia nổi giận đùng đùng: “Đám vô dụng! Nuôi các cậu tốn cơm tốn gạo! Gọi người đi! Gọi người!”
Bảo vệ lấy bộ đàm ra gọi thêm người.
Đúng lúc này, một chiếc xe lao nhanh tới, dừng lại trước cổng.
Quản gia vừa trông thấy ô tô đến thì vội vàng tiến lên đón.
Chương 812: Tôi thu phí rẻ lắm
Cửa xe mở ra, người đầu tiên bước ra là một thanh niên, tuổi chừng ba mươi, thoạt nhìn là một người thành đạt giỏi giang.
Anh ta chạy sang bên kia, mở cửa xe ra, đón một sư thầy mặc tăng bào, đội mũ vàng.
Quản gia đứng hầu bên cạnh, nói: “Cậu chủ đã về rồi!”
Thanh niên hỏi: “Trong nhà thế nào rồi?”
“Ôi, xảy ra chuyện rồi ạ!”, quản gia giậm chân, nói: “Na Nhữ An quả nhiên không phải người tốt, không biết dùng phép thuật gì, giết ông bảy và ông mười ba, còn khiến nhiều người bị thương, trông rất đáng sợ”.
Anh ta hoảng sợ: “Bố tôi không sao chứ?”
“Không sao, may mà sư phụ Quách ra tay, một chưởng đánh chết Na Nhữ An, bằng không...”
Quản gia nhìn vị Lạt Ma bên cạnh: “Vị này chính là cao tăng của chùa Bạch Tháp phải không? Ông chủ vốn định tự mình ra đón, nhưng trong nhà xảy ra chuyện như thế, ông ấy thực sự không thoát thân được, cho nên sai tôi ra đón cậu chủ và cao tăng”.
Thanh niên thở phào một hơi: “May mà có sư phụ Quách ở đây”.
Nhưng Lạt Ma lại cau mày, đôi mắt dõi vào sâu bên trong trang viên, chiếc mũ trên đầu khẽ động đậy, ông ta nói:
“Ác ma vẫn còn ở đây, cậu ta chưa chết”.
“Cái gì cơ?”, quản gia lắc đầu nói: “Không thể nào, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta bị sư phụ Quách giết chết, ngực lõm cả xuống cơ, có khi trái tim biến thành vỏ sủi cảo luôn rồi, sao có thể còn sống được?”
Chàng trai quýnh lên: “Đại sư Tác Lãng đã nói thế thì tất nhiên là có lý lẽ của mình, đừng nói nhảm nữa, chúng ta mau vào xem thôi”.
Ba người bọn họ cùng đi vào trang viên.
Lý Dục Thần nhìn Lạt Ma.
Vị Lạt Ma này đúng là thú vị, ấy thế mà lại tu luyện Phá Ngõa Pháp, có thể lấy nguyên thần của mình ra ngoài quan sát tình hình trong trang viên.
Thủ đoạn rất cao minh, nhưng hinh như làm trái ý định ban đầu của Phá Ngõa Pháp.
Lạt Ma cũng nhìn anh.
Đúng lúc này, một đội bảo vệ chạy đến, toan bắt lấy Lý Dục Thần.
Người thanh niên kia hỏi: “Cậu ta là ai? Đang làm gì thế này?”
Quản gia nói: “Cậu ta là bè đảng của Na Nhữ An, tôi đang định sai người bắt cậu ta lại.”
Người thanh niên nhìn Lý Dục Thần với ánh mắt căm ghét, anh ta nói: “Vậy thì mau bắt nó lại đi.”
Bảo vệ đồng loạt xông lên.
Nhưng bọn họ vẫn không thể chạm vào Lý Dục Thần.
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán quản gia, trước mặt gia chủ tương lai mà việc cỏn con này cũng không làm được thì về sau rất khó được trọng dụng.
Ông ta nổi cáu, đang định mắng vệ sĩ, bỗng nhiên Lạt Ma lên tiếng:
“Đừng bắt, cậu ta không phải đồng bọn”.
Quản gia và người thanh niên sửng sốt.
“Đại sư Tác Lãng, sao ngài biết?”. chàng trai hỏi.
Tác Lãng trả lời: “Nếu cậu ta là đồng bọn của ác ma thì tất cả các cậu đã chết rồi”.
Lý Dục Thần gật đầu, vị Lạt Ma này không yếu, có nhãn lực.
Người thanh niên và quản gia ngạc nhiên, ánh mắt bọn họ nhìn Lý Dục Thần trở nên kỳ quái.
Tác Lãng nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Thí chủ có đạo pháp tuyệt diệu, không biết là phái nào trong đạo môn?”
“Đại đạo chí giản, vạn tiên quy tông, không phân phe phái. Đại hòa thượng, ông tu Phá Ngõa Pháp cũng có thành tựu đấy, xuất gia ở đâu?”
“Tôi tên là Tác Lãng, tu hành ở chùa Bạch Tháp. Thí chủ xưng hô ra sao?”
“Tôi tên Lý Dục Thần”.
“Cậu chính là Lý Dục Thần?”, thanh niên kinh ngạc: “Người đại náo Bách Thảo Đường, tuyên bố nhà họ Lý trở lại thủ đô mấy hôm trước chính là cậu?”
“Đúng vậy, là tôi”.
“Cậu thật sự là hậu nhân nhà họ Lý?”
“Tuyệt đối không phải giả”.
Anh ta hơi do dự, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được, chỉ nói:
“Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi muốn tham gia hội nghị của gia tộc nhà anh, nhưng bọn họ không cho tôi vào, nếu để tôi vào sớm hơn thì nhiều người đã không phải chết”.
“Cậu không họ Na, làm sao có thể để cho cậu tham gia hội nghị gia tộc?”, sắc mặt thanh niên thay đổi, anh ta nổi giận, nói: “Tôi không làm khó dễ cho cậu, cậu đi đi. Đại sư Tác Lãng, chúng ta đi thôi”.
“A di đà Phật!”, Tác Lãng niệm một câu Phật hiệu, ông ta nhìn Lý Dục Thần, muốn nói lại thôi.
“Ơ, Lạt Ma các ông cũng niệm a di đà Phật à?”
“Nhập gia tùy tục mà thôi”.
“Thế sao không niệm Vô Lượng Thiên Tôn?”
“Lý thí chủ nói đùa, tôi là tăng nhân, tuy không tu Tịnh độ, có thể niệm Phật hiệu”.
Nói xong ông ta đi vào trang viên.
Lý Dục Thần cười nói sau lưng: “Này, nếu đánh không lại thì có thể đi ra mời tôi, tôi thu phí rẻ lắm”.
Na Nhữ Bình và Lạt Ma Tác Lãng không để ý đến Lý Dục Thần mà đi thẳng vào trang viên.
Quản gia nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ hung ác.
Người kia đắc tội cậu Nhữ Bình, cậu chủ rộng lượng, không chấp nhặt, nhưng làm quản gia của nhà họ Na, ông ta không thể mặc kệ được.
Đây là cơ hội tuyệt vời để lấy lòng cậu Nhữ Bình. Sau này cậu Nữ Bình lên làm gia chủ, có khi mình sẽ được làm phó tổng quản, thậm chí là tổng quản.
Lúc đi vào, quản gia ghé vào tai bảo vệ nói nhỏ vài câu.
Bảo vệ gật đầu hỏi ý.
Sau khi quản gia đi vào trong trang viên, một nhóm bảo vệ lập tức bao vậy Lý Dục Thần.
“Thằng ranh, mày đắc tội đại thiếu gia, hôm nay mày chết chắc rồi!”, bảo vệ cầm đầu nói.
“Không phải đắc tội đại thiếu gia mà là đắc tội quản gia đúng không?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
“Như nhau thôi, dù sao mày nhất định phải chết!”
“Vừa nãy các anh không bắt được tôi, bây giờ có thể bắt được tôi chắc?”
Các bảo vệ sửng sốt, có vẻ như đang suy nghĩ xem tại sao vừa rồi không bắt được anh.
Có một bảo vệ nói: “Thừa lời nói nó làm gì, đánh đi! Tôi không tin chúng ta đông người thế này mà còn không làm gì được nó!”
Bọn họ rút gậy ra, định tiến lên.
Nhưng bảo vệ trước đó giơ tay ra cản lại: “Xử lý ổn thỏa một chút thì hơn”.
Chương 813: Bọn họ đều quỳ sao ông không quỳ
Bảo vệ quay sang nói với Lý Dục Thần: “Nhóc, tôi thấy cậu còn trẻ, trông khôi ngô tuấn tú, tôi khuyên cậu mau đi đi, về sau đừng đến đây nữa”.
Lý Dục Thần nở nụ cười, nói: “Anh thả tôi đi thì ăn nói với quản gia thế nào bây giờ?”
Bảo vệ trả lời: “Tôi bảo với quản gia là cậu bị đuổi đi là được”.
Bảo vệ bên cạnh nói: “Anh Tứ, quản gia nói là phải đánh chết, anh thả nó đi thì chúng ta không tiện ăn nói với quản gia”.
Người bảo vệ kia cau mày, không nói gì.
Lý Dục Thần cảm thấy ông chú bảo vệ này thú vị, dù sao chờ ở đây cũng nhàm chán, bèn trêu: “Hay là thế này đi, ông tha cho tôi, nhưng tôi không đi, lát nữa cậu chủ của các ông đi ra, tôi bảo anh ta cho ông lên làm đội trưởng đội bảo vệ”.
“Đừng có trêu đùa tôi, cậu chủ của bọn tôi sao có thể nghe lời cậu được?”, bảo vệ hơi cáu.
Lý Dục Thần nói: “Ông không nghe thấy cậu chủ của các ông vừa mới nói à, lát nữa anh ta ra ngoài, còn nhận tôi làm bố nuôi đấy”.
“Mẹ kiếp!”, lần này thì bảo vệ thật sự nổi giận: “Các anh em, lên!”
Cả đội bảo vệ cùng nhau xông lên.
Nhưng kết quả vẫn giống như vừa rồi, bọn họ thậm chí không chạm vào được một sợi tóc của Lý Dục Thần.
Một lát sau, các bảo vệ đã mệt lè lưỡi.
Một người nói: “Chết tiệt, thằng nhãi này trơn như cá chạch!”
Một người khác nói: “Anh Tứ, báo cho đội trưởng Dương đi”.
Bảo vệ được gọi là anh Tứ bèn lấy bộ đạm ra gọi người.
Lý Dục Thần không ngăn cản.
Một lát sau, một nhóm người mặc thường phục hùng hổ đi từ bên trong ra, thoạt nhìn bọn họ có địa vị cao hơn bảo vệ, nét mặt trông cũng hung hãn hơn.
Người đi đầu là một người đàn ông trung niên, anh ta nổi giận nói: “Có chuyện gì?”
“Đội trưởng Dương!”, một bảo vệ xoay người đi đến chỗ người nọ, báo với ông ta về chuyện vừa xảy ra.
“Vô dụng!”, đội trưởng Dương mắng, sau đó ông ta vung tay lên, nhóm người mặc thường phục mà anh ta dẫn đến lập tức bao vây Lý Dục Thần.
“Đánh cho nó tàn phế!”, đội trưởng Dương ra lệnh.
Hiển nhiên những người này tàn nhẫn hơn đội bảo vệ, hơn nữa đều là người tập võ, toàn ra chiêu tàn nhẫn, nếu là người bình thường thì có lẽ đã mất mạng rồi.
Đáng tiếc đối thủ của bọn họ không phải là người bình thường, mà là Lý Dục Thần.
Đối mặt với đám người ra tay độc ác muốn giết người này, Lý Dục Thần không khách sáo, anh gậy ông đập lưng ông, bọn họ ra chiêu như thế nào thì anh liền hoàn trả như thế ấy.
Chỉ chốc lát sau, đám người đó đã nằm sõng soài trên mặt đất, tất cả đều bị thương nặng, ai nấy cũng rên rỉ hoặc kêu la thảm thiết.
Đội trưởng Dương há hốc mồm.
Ông ta có thể làm đội trưởng đương nhiên vũ lực sẽ không thấp, ông ta là người lợi hại nhất trong nhóm người này. Nhưng đội trưởng Dương tự biết mình không thể cầm cự được lâu khi đối mặt với sự vây công của nhiều thuộc hạ đắc lực như thế. Mà thanh niên trước mặt lại có thể đánh ngã cả một đội ngũ hai, ba lần.
“Mày… Mày là ai?”
“Ngay cả cậu chủ của các anh còn phải nhận tôi làm bố nuôi, anh nói xem tôi là ai?”
“Mày thích chết à!”
Đội trưởng Dương ra tay.
Tất nhiên ông ta không ngu, anh ta không cho rằng mình có thể thắng được Lý Dục Thần, thế nên ông ta dứt khoát móc súng ra, không nhiều lời vô ích mà nổ súng ngay lập tức.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến anh ta và toàn bộ bảo vệ ở đây ngu người tại chỗ.
Giống như có một lá chắn vô hình, một lớp màn sáng xuất hiện trước mặt Lý Dục Thần, viên đạn dừng lại ở đó, xoay tròn giữa không trung, không gian xung quanh đầu đạn như vặn vẹo, tạo ra hiện tượng khúc xạ ánh sáng.
Bàn tay cầm súng của đội trưởng Dương đang run rẩy.
Ông ta chưa bao giờ nghe về chuyện này. Cho dù là Tông Sư võ đạo thì cũng đâu thể lấy khí làm khiên, ngăn cản viên đạn ở khoảng cách gần như thế được?
Lẽ nào đối phương cũng là Đại Tông Sư Tiên Thiên giống như Thiết Tiêu Vô Địch Tiêu Sinh?
“Ông vừa mới nói gì?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Tôi… Tôi… Không… Không nói gì…”, đội trưởng Dương sợ đến mức nói năng lộn xộn.
“Tôi thấy ông mới thích chết ấy”, Lý Dục Thần nói.
Sau đó, đội trưởng Dương trông thấy lá chắn vô hình run rẩy, viên đạn bị bắn ngược lại.
Đó là hình ảnh cuối cùng mà ông ta nhìn thấy trong đời.
Viên đạn bắn trúng trán ông ta.
Đội trưởng Dương đứng cứng ngắc ở đó mãi một lúc lâu rồi mới ngã xuống.
Ông ta ngã xuống đất, hai mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Các bảo vệ bên cạnh hoảng sợ nhìn cảnh này.
Khi ánh mắt lại nhìn về phía Lý Dục Thần, bọn họ như nhìn thấy ma quỷ, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, thậm chí không dám thở mạnh.
Một bảo vệ trong đó lập tức quỳ xuống, đập đầu xin tha: “Xin cậu tha mạng cho tôi! Tôi trên có mẹ già tám mươi, dưới có ba đứa con sinh ba, tha cho tôi đi mà!”
Có anh ta đi đầu, những người khác cũng vội vàng quỳ xuống, nhao nhao xin tha.
Chỉ có người gọi là “anh Tứ” tuy hết sức hoảng sợ, nhưng vẫn quật cường đứng yên tại chỗ, không quỳ xuống.
Lý Dục Thần nhìn ông ta, tò mò hỏi: “Bọn họ đều quỳ rồi, sao ông không quỳ?”
“Tại sao tôi phải quỳ?”
“Ông không sợ tôi giết ông à?”
“Giết thì giết, đầu rơi là xong chuyện!”, bảo vệ cứng cổ đáp lại.
Có bảo vệ bên cạnh cứ kéo ống quần ông ta, nhỏ giọng nói: “Anh Tứ, mạng sống quan trọng hơn!”
Ông ta nổi giận, nói: “Tôi làm bảo vệ ở đây thì phải làm hết phận sự của mình. Quỳ xuống cho cậu ta thì có khác nào nhận giặc làm cha! Tôi không quỳ!”
Lý Dục Thần cảm thấy người này rất thú vị, bèn hỏi: “Ông tên gì?”
“Lý A Tứ, sao, giết người còn phải điều tra hộ khẩu à? Mau lên, để tôi còn đến chỗ Diêm Vương xếp hàng”.
Ánh mắt Lý A Tứ vẫn cất giấu nỗi sợ hãi cái chết, nhưng ngữ khí của ông ta rất kiên quyết, không hề có ý định xin tha.
Cung phụng do ông ta đích thân mời đến, đương nhiên ông ta biết thực lực của đối phương ra sao.
Quách Thanh Tùng chỉ cần động ngón tay là ông ta sẽ mất mạng.
Quách Thanh Tùng động thủ.
Ông ta tung ra một chưởng, đòn chưởng này ngưng tụ công lực cả đời của ông ta.
Nhưng tất cả mọi người không ngờ tới là mục tiêu của đòn tấn công không phải là Na Hy Nghiêu, mà là Na Nhữ An.
Na Nhữ An ở bên cạnh Na Hy Nghiêu, đồng nghĩa với việc anh ta đứng trước mặt Quách Thanh Tùng
Một chưởng toàn lực của Tông Sư, hơn nữa khoảng cách hai bên cực gần, gần như không có khả năng né tránh.
Quách Thanh Tùng tin tưởng, cho dù Tông Sư đứng ở trước mặt thì cũng không thể bình yên vô sự trở ra.
Quả nhiên, đòn chưởng đánh trúng Na Nhữ An.
Na Nhữ An bay ngược ra ngoài như con diều đứt dây, đâm vào tường bịch một tiếng, sau đó từ từ rơi xuống đất theo mặt tường.
Mọi người trông thấy ngực của anh ta lõm xuống, anh ta không thể sống sót được.
“Sư phụ Quách!”, Na Hy Nghiêu hoàn hồn từ cơn kinh hoàng, ông ta nói với giọng cảm động: “Vốn dĩ tôi còn lo lắng không ai có thể hàng phục cậu ta, cho nên cố ý sai con trai Nhữ Bình đi chùa Bạch Tháp mời cao nhân giúp đỡ. Không ngờ Nhữ Bình chưa trở lại mà cậu ta thình lình làm loạn, nếu không nhờ có sư phụ Quách đối mặt với nguy hiểm mà vẫn không sợ, thi triển thực lực, chỉ sợ ngày hôm nay nhà Na gặp tai ương rồi!”
Quách Thanh Tùng ôm quyền: “Na gia chủ, tôi là cung phụng cho ông mời đến, nhà họ Na đối đãi tôi nồng hậu, cho dù đối xử tệ bạc thì tôi cũng không thể làm chuyện không bằng súc sinh như thế được”.
Người nhà họ Na cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bọn họ khen hết lời: “Sư phụ Quách nghĩa khí, thật là khiến người ta kính phục!”
Có người đề nghị chém Na Nhữ An thành muôn mảnh, báo thù cho ông bảy và ông mười ba.
Na Hy Nghiêu quay đầu nhìn xác Na Nhữ An nằm dưới sàn nhà, rồi lắc đầu thở dài, nói: “Nuôi ong tay áo, đều tại tôi. Cậu ta đã chết rồi, coi như kết thúc ở đây”.
Đúng lúc này, tôi tớ đến bẩm báo với Na Hy Nghiêu:
“Bẩm gia chủ, bên ngoài có người nói là muốn tham gia hội nghị gia tộc của nhà chúng ta”.
Na Hy Nghiêu sửng sốt: “Ai? Nhà chúng ta còn có ai chưa đến à? Có phải là cao tăng của chùa Bạch Tháp đến rồi không?”
“Không phải hòa thượng, không thấy cậu Nhữ Bình. Người nọ nói mình họ Lý”.
“Họ Lý?”, hội nghị gia tộc thành ra thế này rồi, Na Hy Nghiên nào còn tâm trạng tiếp khách nữa, thế là ông ta nói luôn: “Đuổi đi! Đuổi đi! Thật là, chuyện gì bực cả mình!”, Lý Dục Thần đứng ở cửa trang viên nhà Na.
Anh quyết định hôm nay phải tiên lễ hậu binh.
Dẫu sao đến bây giờ vẫn chưa có chứng cứ chứng minh nhà họ Na liên quan trực tiếp đến án diệt môn nhà họ Lý, sau này nhà họ Lý phải đặt chân ở thủ đô, gây thù chuốc oán quá nhiều không có lợi cho gia tộc sau này.
Khi anh còn ở đây thì có thể trấn áp bằng vũ lực, nhưng mai sau anh rồi sẽ phải rời khỏi hồng trần, ngao du tam thiên đại thế giới.
Đến khi đó, nhà họ Lý ở thủ đô phải làm sao đây?
Dùng vũ lực khiến người khác khuất phục không phải kế lâu dài, lấy đức độ thu phục người khác lại không đáng tin cậy, có võ có đức, võ đức cùng nắm giữ mới trường tồn.
Tứ đại gia tộc ở thủ đô chỉ cần không tham dự vào chuyện năm xưa, có thể kết minh thì cứ kết minh.
Đương nhiên, nếu nhà họ Na tỏ thái độ thù địch, hoặc anh phát hiện bọn họ cũng nhúng tay vào chuyện năm đó, Lý Dục Thần tuyệt đối không nương tay.
Nhà họ Lý biến mất như thế nào thì cũng khiến bọn họ biến mất như thế.
Sở dĩ anh chọn ngày hôm nay đến nhà họ Na là bởi vì hôm nay người nhà họ Na đều có mặt, đông người thì khó che giấu bí mật.
Hơn nữa, Đạm Đài Ngọc chỉ nói Minh Phó ở nhà họ Na, chưa kịp nói tên ra, Lý Dục Thần suy đoán người nọ là Na Nhữ An.
Hôm nay, những thành viên quan trọng của nhà họ Na đều có mặt đông đủ, có thể dễ dàng xác nhận để tránh sai lầm.
Bảo vệ nhà họ Na trông có vẻ hoảng loạn, không chú ý đến anh, cho nên anh nói chuyện với bọn họ.
Trong trang viên, nhiều người chạy tới chạy lui, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó.
Các nhân viên an ninh không rõ tình hình của hội nghị gia tộc, bọn họ đang làm nhiệm vụ, chỉ có thể biết tin tức thông qua nhóm chat của bảo vệ.
Nhưng với vài câu trò chuyện đơn giản của bọn họ, Lý Dục Thần đã đoán được đại khái bên trong xảy ra chuyện gì.
Một người ăn mặc như quản gia đi tới, bảo vệ lập tức đứng thẳng lên.
Quản gia nói vài câu với bọn họ rồi đi ra cổng, đứng chờ ở ven đường với điệu bộ lo lắng. Hiển nhiên không phải đến để đón tiếp Lý Dục Thần.
Bảo vệ nhận được chỉ thị của quản gia, lại gần xua tay đuổi Lý Dục Thần: “Đi đi, đi đi, bây giờ gia chủ không tiếp khách”.
Lý Dục Thần nói: “Các anh có chắc là không cần tôi đi vào không? Nếu tôi không vào thì sợ rằng bên trong sẽ có rất nhiều người chết đấy”.
Bảo vệ ngớ ra, rồi nổi giận, nói: “Cậu nói gì thế hả?”
Quản gia đứng ở lề đường nghe thấy anh nói vậy thì đi tới quan sát anh vài lần với ánh mắt nghi ngờ:
“Cậu là ai? Sao cậu lại biết chuyện bên trong?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi đã nói tên mình rồi, bây giờ các ông mời tôi vào thì có thể phòng ngừa được nhiều thương vong. Nếu ông không tự quyết định được thì tốt nhất đi báo với gia chủ nhà ông”.
Quản gia nhận định anh với Na Nhữ An là cá mè một lứa, ông ta cười gằn, nói: “Thằng ranh, nằm mơ giữa ban ngày à? Tôi nói cho cậu biết, Na Nhữ An chết rồi! Thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa cứ chen vào. Người đâu, bắt cậu ta lại!”
Bảo vệ định ra tay.
Nhưng bọn họ sao có thể bắt được Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng yên ở đó, nhưng đến cả vạt áo của anh bọn họ cũng không chạm vào được.
Quản gia nổi giận đùng đùng: “Đám vô dụng! Nuôi các cậu tốn cơm tốn gạo! Gọi người đi! Gọi người!”
Bảo vệ lấy bộ đàm ra gọi thêm người.
Đúng lúc này, một chiếc xe lao nhanh tới, dừng lại trước cổng.
Quản gia vừa trông thấy ô tô đến thì vội vàng tiến lên đón.
Chương 812: Tôi thu phí rẻ lắm
Cửa xe mở ra, người đầu tiên bước ra là một thanh niên, tuổi chừng ba mươi, thoạt nhìn là một người thành đạt giỏi giang.
Anh ta chạy sang bên kia, mở cửa xe ra, đón một sư thầy mặc tăng bào, đội mũ vàng.
Quản gia đứng hầu bên cạnh, nói: “Cậu chủ đã về rồi!”
Thanh niên hỏi: “Trong nhà thế nào rồi?”
“Ôi, xảy ra chuyện rồi ạ!”, quản gia giậm chân, nói: “Na Nhữ An quả nhiên không phải người tốt, không biết dùng phép thuật gì, giết ông bảy và ông mười ba, còn khiến nhiều người bị thương, trông rất đáng sợ”.
Anh ta hoảng sợ: “Bố tôi không sao chứ?”
“Không sao, may mà sư phụ Quách ra tay, một chưởng đánh chết Na Nhữ An, bằng không...”
Quản gia nhìn vị Lạt Ma bên cạnh: “Vị này chính là cao tăng của chùa Bạch Tháp phải không? Ông chủ vốn định tự mình ra đón, nhưng trong nhà xảy ra chuyện như thế, ông ấy thực sự không thoát thân được, cho nên sai tôi ra đón cậu chủ và cao tăng”.
Thanh niên thở phào một hơi: “May mà có sư phụ Quách ở đây”.
Nhưng Lạt Ma lại cau mày, đôi mắt dõi vào sâu bên trong trang viên, chiếc mũ trên đầu khẽ động đậy, ông ta nói:
“Ác ma vẫn còn ở đây, cậu ta chưa chết”.
“Cái gì cơ?”, quản gia lắc đầu nói: “Không thể nào, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta bị sư phụ Quách giết chết, ngực lõm cả xuống cơ, có khi trái tim biến thành vỏ sủi cảo luôn rồi, sao có thể còn sống được?”
Chàng trai quýnh lên: “Đại sư Tác Lãng đã nói thế thì tất nhiên là có lý lẽ của mình, đừng nói nhảm nữa, chúng ta mau vào xem thôi”.
Ba người bọn họ cùng đi vào trang viên.
Lý Dục Thần nhìn Lạt Ma.
Vị Lạt Ma này đúng là thú vị, ấy thế mà lại tu luyện Phá Ngõa Pháp, có thể lấy nguyên thần của mình ra ngoài quan sát tình hình trong trang viên.
Thủ đoạn rất cao minh, nhưng hinh như làm trái ý định ban đầu của Phá Ngõa Pháp.
Lạt Ma cũng nhìn anh.
Đúng lúc này, một đội bảo vệ chạy đến, toan bắt lấy Lý Dục Thần.
Người thanh niên kia hỏi: “Cậu ta là ai? Đang làm gì thế này?”
Quản gia nói: “Cậu ta là bè đảng của Na Nhữ An, tôi đang định sai người bắt cậu ta lại.”
Người thanh niên nhìn Lý Dục Thần với ánh mắt căm ghét, anh ta nói: “Vậy thì mau bắt nó lại đi.”
Bảo vệ đồng loạt xông lên.
Nhưng bọn họ vẫn không thể chạm vào Lý Dục Thần.
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán quản gia, trước mặt gia chủ tương lai mà việc cỏn con này cũng không làm được thì về sau rất khó được trọng dụng.
Ông ta nổi cáu, đang định mắng vệ sĩ, bỗng nhiên Lạt Ma lên tiếng:
“Đừng bắt, cậu ta không phải đồng bọn”.
Quản gia và người thanh niên sửng sốt.
“Đại sư Tác Lãng, sao ngài biết?”. chàng trai hỏi.
Tác Lãng trả lời: “Nếu cậu ta là đồng bọn của ác ma thì tất cả các cậu đã chết rồi”.
Lý Dục Thần gật đầu, vị Lạt Ma này không yếu, có nhãn lực.
Người thanh niên và quản gia ngạc nhiên, ánh mắt bọn họ nhìn Lý Dục Thần trở nên kỳ quái.
Tác Lãng nhìn Lý Dục Thần, hỏi: “Thí chủ có đạo pháp tuyệt diệu, không biết là phái nào trong đạo môn?”
“Đại đạo chí giản, vạn tiên quy tông, không phân phe phái. Đại hòa thượng, ông tu Phá Ngõa Pháp cũng có thành tựu đấy, xuất gia ở đâu?”
“Tôi tên là Tác Lãng, tu hành ở chùa Bạch Tháp. Thí chủ xưng hô ra sao?”
“Tôi tên Lý Dục Thần”.
“Cậu chính là Lý Dục Thần?”, thanh niên kinh ngạc: “Người đại náo Bách Thảo Đường, tuyên bố nhà họ Lý trở lại thủ đô mấy hôm trước chính là cậu?”
“Đúng vậy, là tôi”.
“Cậu thật sự là hậu nhân nhà họ Lý?”
“Tuyệt đối không phải giả”.
Anh ta hơi do dự, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được, chỉ nói:
“Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi muốn tham gia hội nghị của gia tộc nhà anh, nhưng bọn họ không cho tôi vào, nếu để tôi vào sớm hơn thì nhiều người đã không phải chết”.
“Cậu không họ Na, làm sao có thể để cho cậu tham gia hội nghị gia tộc?”, sắc mặt thanh niên thay đổi, anh ta nổi giận, nói: “Tôi không làm khó dễ cho cậu, cậu đi đi. Đại sư Tác Lãng, chúng ta đi thôi”.
“A di đà Phật!”, Tác Lãng niệm một câu Phật hiệu, ông ta nhìn Lý Dục Thần, muốn nói lại thôi.
“Ơ, Lạt Ma các ông cũng niệm a di đà Phật à?”
“Nhập gia tùy tục mà thôi”.
“Thế sao không niệm Vô Lượng Thiên Tôn?”
“Lý thí chủ nói đùa, tôi là tăng nhân, tuy không tu Tịnh độ, có thể niệm Phật hiệu”.
Nói xong ông ta đi vào trang viên.
Lý Dục Thần cười nói sau lưng: “Này, nếu đánh không lại thì có thể đi ra mời tôi, tôi thu phí rẻ lắm”.
Na Nhữ Bình và Lạt Ma Tác Lãng không để ý đến Lý Dục Thần mà đi thẳng vào trang viên.
Quản gia nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ hung ác.
Người kia đắc tội cậu Nhữ Bình, cậu chủ rộng lượng, không chấp nhặt, nhưng làm quản gia của nhà họ Na, ông ta không thể mặc kệ được.
Đây là cơ hội tuyệt vời để lấy lòng cậu Nhữ Bình. Sau này cậu Nữ Bình lên làm gia chủ, có khi mình sẽ được làm phó tổng quản, thậm chí là tổng quản.
Lúc đi vào, quản gia ghé vào tai bảo vệ nói nhỏ vài câu.
Bảo vệ gật đầu hỏi ý.
Sau khi quản gia đi vào trong trang viên, một nhóm bảo vệ lập tức bao vậy Lý Dục Thần.
“Thằng ranh, mày đắc tội đại thiếu gia, hôm nay mày chết chắc rồi!”, bảo vệ cầm đầu nói.
“Không phải đắc tội đại thiếu gia mà là đắc tội quản gia đúng không?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
“Như nhau thôi, dù sao mày nhất định phải chết!”
“Vừa nãy các anh không bắt được tôi, bây giờ có thể bắt được tôi chắc?”
Các bảo vệ sửng sốt, có vẻ như đang suy nghĩ xem tại sao vừa rồi không bắt được anh.
Có một bảo vệ nói: “Thừa lời nói nó làm gì, đánh đi! Tôi không tin chúng ta đông người thế này mà còn không làm gì được nó!”
Bọn họ rút gậy ra, định tiến lên.
Nhưng bảo vệ trước đó giơ tay ra cản lại: “Xử lý ổn thỏa một chút thì hơn”.
Chương 813: Bọn họ đều quỳ sao ông không quỳ
Bảo vệ quay sang nói với Lý Dục Thần: “Nhóc, tôi thấy cậu còn trẻ, trông khôi ngô tuấn tú, tôi khuyên cậu mau đi đi, về sau đừng đến đây nữa”.
Lý Dục Thần nở nụ cười, nói: “Anh thả tôi đi thì ăn nói với quản gia thế nào bây giờ?”
Bảo vệ trả lời: “Tôi bảo với quản gia là cậu bị đuổi đi là được”.
Bảo vệ bên cạnh nói: “Anh Tứ, quản gia nói là phải đánh chết, anh thả nó đi thì chúng ta không tiện ăn nói với quản gia”.
Người bảo vệ kia cau mày, không nói gì.
Lý Dục Thần cảm thấy ông chú bảo vệ này thú vị, dù sao chờ ở đây cũng nhàm chán, bèn trêu: “Hay là thế này đi, ông tha cho tôi, nhưng tôi không đi, lát nữa cậu chủ của các ông đi ra, tôi bảo anh ta cho ông lên làm đội trưởng đội bảo vệ”.
“Đừng có trêu đùa tôi, cậu chủ của bọn tôi sao có thể nghe lời cậu được?”, bảo vệ hơi cáu.
Lý Dục Thần nói: “Ông không nghe thấy cậu chủ của các ông vừa mới nói à, lát nữa anh ta ra ngoài, còn nhận tôi làm bố nuôi đấy”.
“Mẹ kiếp!”, lần này thì bảo vệ thật sự nổi giận: “Các anh em, lên!”
Cả đội bảo vệ cùng nhau xông lên.
Nhưng kết quả vẫn giống như vừa rồi, bọn họ thậm chí không chạm vào được một sợi tóc của Lý Dục Thần.
Một lát sau, các bảo vệ đã mệt lè lưỡi.
Một người nói: “Chết tiệt, thằng nhãi này trơn như cá chạch!”
Một người khác nói: “Anh Tứ, báo cho đội trưởng Dương đi”.
Bảo vệ được gọi là anh Tứ bèn lấy bộ đạm ra gọi người.
Lý Dục Thần không ngăn cản.
Một lát sau, một nhóm người mặc thường phục hùng hổ đi từ bên trong ra, thoạt nhìn bọn họ có địa vị cao hơn bảo vệ, nét mặt trông cũng hung hãn hơn.
Người đi đầu là một người đàn ông trung niên, anh ta nổi giận nói: “Có chuyện gì?”
“Đội trưởng Dương!”, một bảo vệ xoay người đi đến chỗ người nọ, báo với ông ta về chuyện vừa xảy ra.
“Vô dụng!”, đội trưởng Dương mắng, sau đó ông ta vung tay lên, nhóm người mặc thường phục mà anh ta dẫn đến lập tức bao vây Lý Dục Thần.
“Đánh cho nó tàn phế!”, đội trưởng Dương ra lệnh.
Hiển nhiên những người này tàn nhẫn hơn đội bảo vệ, hơn nữa đều là người tập võ, toàn ra chiêu tàn nhẫn, nếu là người bình thường thì có lẽ đã mất mạng rồi.
Đáng tiếc đối thủ của bọn họ không phải là người bình thường, mà là Lý Dục Thần.
Đối mặt với đám người ra tay độc ác muốn giết người này, Lý Dục Thần không khách sáo, anh gậy ông đập lưng ông, bọn họ ra chiêu như thế nào thì anh liền hoàn trả như thế ấy.
Chỉ chốc lát sau, đám người đó đã nằm sõng soài trên mặt đất, tất cả đều bị thương nặng, ai nấy cũng rên rỉ hoặc kêu la thảm thiết.
Đội trưởng Dương há hốc mồm.
Ông ta có thể làm đội trưởng đương nhiên vũ lực sẽ không thấp, ông ta là người lợi hại nhất trong nhóm người này. Nhưng đội trưởng Dương tự biết mình không thể cầm cự được lâu khi đối mặt với sự vây công của nhiều thuộc hạ đắc lực như thế. Mà thanh niên trước mặt lại có thể đánh ngã cả một đội ngũ hai, ba lần.
“Mày… Mày là ai?”
“Ngay cả cậu chủ của các anh còn phải nhận tôi làm bố nuôi, anh nói xem tôi là ai?”
“Mày thích chết à!”
Đội trưởng Dương ra tay.
Tất nhiên ông ta không ngu, anh ta không cho rằng mình có thể thắng được Lý Dục Thần, thế nên ông ta dứt khoát móc súng ra, không nhiều lời vô ích mà nổ súng ngay lập tức.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến anh ta và toàn bộ bảo vệ ở đây ngu người tại chỗ.
Giống như có một lá chắn vô hình, một lớp màn sáng xuất hiện trước mặt Lý Dục Thần, viên đạn dừng lại ở đó, xoay tròn giữa không trung, không gian xung quanh đầu đạn như vặn vẹo, tạo ra hiện tượng khúc xạ ánh sáng.
Bàn tay cầm súng của đội trưởng Dương đang run rẩy.
Ông ta chưa bao giờ nghe về chuyện này. Cho dù là Tông Sư võ đạo thì cũng đâu thể lấy khí làm khiên, ngăn cản viên đạn ở khoảng cách gần như thế được?
Lẽ nào đối phương cũng là Đại Tông Sư Tiên Thiên giống như Thiết Tiêu Vô Địch Tiêu Sinh?
“Ông vừa mới nói gì?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Tôi… Tôi… Không… Không nói gì…”, đội trưởng Dương sợ đến mức nói năng lộn xộn.
“Tôi thấy ông mới thích chết ấy”, Lý Dục Thần nói.
Sau đó, đội trưởng Dương trông thấy lá chắn vô hình run rẩy, viên đạn bị bắn ngược lại.
Đó là hình ảnh cuối cùng mà ông ta nhìn thấy trong đời.
Viên đạn bắn trúng trán ông ta.
Đội trưởng Dương đứng cứng ngắc ở đó mãi một lúc lâu rồi mới ngã xuống.
Ông ta ngã xuống đất, hai mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Các bảo vệ bên cạnh hoảng sợ nhìn cảnh này.
Khi ánh mắt lại nhìn về phía Lý Dục Thần, bọn họ như nhìn thấy ma quỷ, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, thậm chí không dám thở mạnh.
Một bảo vệ trong đó lập tức quỳ xuống, đập đầu xin tha: “Xin cậu tha mạng cho tôi! Tôi trên có mẹ già tám mươi, dưới có ba đứa con sinh ba, tha cho tôi đi mà!”
Có anh ta đi đầu, những người khác cũng vội vàng quỳ xuống, nhao nhao xin tha.
Chỉ có người gọi là “anh Tứ” tuy hết sức hoảng sợ, nhưng vẫn quật cường đứng yên tại chỗ, không quỳ xuống.
Lý Dục Thần nhìn ông ta, tò mò hỏi: “Bọn họ đều quỳ rồi, sao ông không quỳ?”
“Tại sao tôi phải quỳ?”
“Ông không sợ tôi giết ông à?”
“Giết thì giết, đầu rơi là xong chuyện!”, bảo vệ cứng cổ đáp lại.
Có bảo vệ bên cạnh cứ kéo ống quần ông ta, nhỏ giọng nói: “Anh Tứ, mạng sống quan trọng hơn!”
Ông ta nổi giận, nói: “Tôi làm bảo vệ ở đây thì phải làm hết phận sự của mình. Quỳ xuống cho cậu ta thì có khác nào nhận giặc làm cha! Tôi không quỳ!”
Lý Dục Thần cảm thấy người này rất thú vị, bèn hỏi: “Ông tên gì?”
“Lý A Tứ, sao, giết người còn phải điều tra hộ khẩu à? Mau lên, để tôi còn đến chỗ Diêm Vương xếp hàng”.
Ánh mắt Lý A Tứ vẫn cất giấu nỗi sợ hãi cái chết, nhưng ngữ khí của ông ta rất kiên quyết, không hề có ý định xin tha.
Bình luận facebook