-
Chương 573-575
Chương 573: Bất ngờ
“Con quen biết cậu ta ư?”, Lưu Vinh Thành hơi vui mừng bất ngờ nhìn con gái.
“Vâng”, Lưu Hiểu Tinh gật đầu, nhưng khuôn mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng: “Rõ ràng anh ta là nhân viên, con cho Ninh Tử đi phế anh ta, sao anh ta lại là cậu Lý?”
“Cái gì?”, Lưu Vinh Thành kinh hồn bạt vía: “Rốt cuộc là thế nào?”
Lưu Hiểu Tinh kể lại cảnh xảy ra trên bờ hồ vừa nãy.
Sắc mặt của Lưu Vinh Thành trở nên còn khó coi hơn cả gan heo.
Vốn dĩ muốn mượn cơ hội hôm nay, nịnh bợ kết giao với thế gia thủ đô thần bí này, đâu có ngờ rằng, con gái của mình đã đắc tội với cậu Lý này, Hơn nữa còn là đắc cái tội không thể nào tha thứ.
Cho vệ sĩ đi phế người ta, bất kể có thành công hay không, ai có thể tha thứ được chứ? Sau việc này, không đến tính sổ với cô ta thì đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Lưu Vinh Thành đã rất muốn chuồn về rồi.
Nhưng ở đây là sân khấu trên nước, nếu không có thuyền, chỉ có thể rời đi từ cây cầu nổi phía sau. Bây giờ ở đó có lẽ đều là người của nhà họ Lý rồi?
Lưu Vinh Thành nghĩ như vậy, trên trán toát mồ hôi lấm tấm.
Đinh Hương khoác cánh tay Lý Dục Thần, từ bên phòng nghỉ ngơi trên nước, bước lên thảm đỏ, chậm rãi đi ra.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn rõ khuôn mặt của cậu Lý.
Cũng có người nhận ra Lý Dục Thần.
“Anh ta chẳng phải là Lý Dục Thần sao?”
“Lý Dục Thần là ai? Anh quen biết cậu Lý hả?”
“Anh ta chính là chồng chưa cưới của Lâm Mộng Đình! Lần trước trên tiệc đón sinh viên mới của đại học Nam Giang, tôi từng gặp anh ta”.
“Hả? Không thể nào chứ? Vậy chẳng phải là… nữ chính của hôm nay là Lâm Mộng Đình ư?”
“Có vẻ đúng là như vậy, nhưng chẳng phải có tin đồn Lý Dục Thần đã chết rồi sao? Sao đột nhiên biến thành cậu Lý thủ đô?”
“Làm sao Lý Dục Thần có thể là cậu chủ của nhà họ Lý? Chẳng lẽ các người không biết, trước đây anh ta là kẻ nhặt phế liệu à!”
“Làm sao có thể? Trước đây nhà họ Lâm cũng là đệ nhất hào môn của thành phố Hòa, sao lại hứa gả con gái cho một tên nhặt phế liệu?”
“Con rể ở rể mà! Có gì mà kỳ lạ, có lẽ bát tự của anh ta hợp với nhà họ Lâm, có thể duy trì gia vận của nhà họ Lâm”.
“Được rồi đấy, nhà họ Lâm đâu có gia vận? Sắp phá sản rồi!”
“He, lần này có kịch hay xem rồi, gia chủ của nhà họ Viên cũng ngồi ở đây đấy!”
“Đúng thế, nếu nhà họ Lâm là nhà gái, làm sao họ dám phát thiệp mời cho nhà họ Viên?”
…
Đương nhiên những lời bàn luận này cũng truyền đến tai của Lưu Vinh Thành.
Lưu Vinh Thành lặng lẽ thở nhẹ nhõm một cái, nhưng vẫn chưa nắm chắc.
Ông ta quay đầu nhìn sang Viên Thọ Sơn, nhưng nhìn thấy Viên Thọ Sơn sầm mặt, là biết những gì mà mọi người đều là thật.
Đương nhiên Viên Thọ Sơn đã nhận ra Lý Dục Thần.
Trong lòng ông ta vô cùng chấn kinh. Không hiểu tại sao lại như vậy?
Cậu Lý ở thủ đô?
Chẳng lẽ Lý Dục Thần là con cháu đời sau của nhà họ Lý ở thủ đô?
Viên Thọ Sơn không nông cạn như đám thanh niên, ông ta nảy lên ý nghĩ, suy nghĩ Lý Dục Thần và nhà họ Lâm làm như vậy có mục đích gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng, chính là họ muốn đẩy Lý Dục Thần ra với thân phận con cháu đời sau nhà họ Lý ở thủ đô, lôi kéo thế gia hào môn của Nam Giang.
Nhưng tại sao họ muốn mời người của nhà họ Viên chứ?
Viên Thọ Sơn không hiểu nổi.
Theo lý, nếu nhà họ Viên không đến, chẳng phải họ sẽ càng dễ dàng thực hiện mục đích của họ sao?
Dùng một lễ đính hôn được lên kế hoạch tỉ mỉ, với một cách khiến người ta chấn hãi để cho Lý Dục Thần xuất hiện, khiến mọi người tin anh thực sự là hào môn thủ đô, nói không chừng, thực sự có thể khiến nhiều người thay đổi thái độ, giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn, ít nhất sẽ giữ thế trung lập trong cuộc chiến Viên Lâm.
Con tin tức Lý Dục Thần đã chết là do nhà họ Lâm tung hỏa mù, mục đích là để nhà họ Viên buông lỏng cảnh giác.
Hừ, nhất định là chủ ý của lão chó già Lâm Thượng Nghĩa nghĩ ra! Viên Thọ Sơn nhận định.
Ông ta lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần, nghĩ thầm, để xem các người có thể giở trỏ quỷ gì!
Lý Dục Thần từ giữa sân khấu đi qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí của nhà họ Lâm, còn về những người khác, anh không quan tâm.
Những lời bàn tán to nhỏ vang lên bên tai anh, giống như cơn gió thoảng qua.
Tất cả mọi người ngồi ở nửa bên khu vực nhà họ Lâm đều vô cùng kích động, kể cả Mã Sơn.
Tuy Mã Sơn biết Lý Dục Thần chưa chết, nhưng không biết sự sắp xếp lễ đính hôn hôm nay.
Còn đám người chị Mai càng không biết.
Nhìn Lý Dục Thần đi đến, trong mắt chị Mai thấp thoáng long lanh nước mắt.
‘Tiểu Lý này! Đồ xấu xa! Hại chúng tôi lo lắng kinh sợ!’
Trong lòng bà ta oán trách, hận, vui mừng…
Vợ chồng Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần, không thốt ra lời.
Nghiêm Tuệ Mẫn suýt bật khóc, trong lòng trách cậu con rể này, nhưng lại vô cùng mui mừng.
Chương 574: Đồ ngốc
Lý Dục Thần đi đến trước vị trí ngồi của nhà họ Lâm.
Đinh Hương buông cánh tay của anh ra, cười hi hi nói với Lâm Mộng Đình: “Chị Mộng Đình, em giao anh Dục Thần cho chị đấy!”
Lý Dục Thần lên trước một bước, lấy ra một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn trông có vẻ rất bình thường, chỉ là một chiếc nhẫn bạc cũ nạm ngọc. Nhẫn bằng ngọc cũ, không sáng, thậm chí còn hơi đen. Trên mặt nhẫn nạm một viên ngọc long lanh trong suốt nho nhỏ.
Lý Dục Thần không quỳ xuống cầu hôn như phương tây hiện đại, chỉ mỉm cười nói: “Mộng Đình, đồng ý đeo chiếc nhẫn này của anh không?”
Lâm Mộng Đình vẫn luôn cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, tất cả lo lắng, ấm ức, buồn tủi, đau lòng trong những ngày này đều bùng phát vào lúc này, nước mắt trào ra.
Cô không biết rằng chiếc nhẫn không nổi bật này là một món pháp bảo không gian, bên trong có một không gian nhỏ.
Cô vốn không bận tâm giá trị của chiếc nhẫn, chỉ muốn lúc này Lý Dục Thần đeo lên cho mình, cho dù là nhẫn làm bằng cỏ, thì cũng là thứ quý giá nhất trên đời.
Không có lời ngọt ngào cầu hôn, chỉ một câu nói này đã đủ rồi.
“Em đồng ý!”, Lâm Mộng Đình nghẹn ngào nói.
Lý Dục Thần đeo chiếc nhẫn lên tay Lâm Mộng Đình.
Lúc đeo lên tay rất rộng, nhưng Lâm Mộng Đình cảm thấy rõ ràng, chiếc nhẫn dường như vật sống, tự động thu nhỏ lại trên ngón tay của cô.
Vòng nhẫn áp sát chặt vào da thịt, nhưng không gây khó chịu, ngược lại có một cảm giác dịu dàng thân mật, cứ như vừa sinh ra nó đã ở trên tay cô vậy.
Cô lau nước mắt, trong lòng tràn ngập niềm vui, lại có chút không biết phải làm gì, không biết sau đó phải nói gì, phải làm gì. Chỉ đành đợi hành động tiếp theo của Lý Dục Thần.
Nhưng Lý Dục Thần sau khi đeo nhẫn lên tay Lâm Mộng Đình, cũng không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Việc này khiến cho mẹ vợ Nghiêm Tuệ Mẫn bên cạnh sốt ruột muốn chết.
Bà ta đi đến, nhẹ nhàng đẩy Lâm Mộng Đình một cái.
Cơ thể Lâm Mộng Đình vốn mềm yếu, soạt một cái, nhào vào lòng Lý Dục Thần.
Trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn thầm nóng ruột tự nhủ: Mau hôn đi! Mau hôn nó đi! Ôi trời, tên ngốc này, làm mình nóng ruột muốn chết!
Bà ta hận không thể đích thân lên…
Đúng lúc này, trong đám đông đối diện có người cười lạnh lùng:
“Ha ha, thế gia thủ đô gì chứ, cậu ấm thần bí gì chứ, thì ra là một vở kịch vụng về tự đạo tự diễn của nhà họ Lâm thôi!”
Người nói câu này chính là Lưu Vinh Thành, chủ tịch của tập đoàn Vinh Thành.
Vừa nãy Lưu Vinh Thành còn đang lo lắng sợ hãi vì con gái đắc tội với cậu Lý, bỗng phát hiện cậu Lý thủ đô này chẳng qua chỉ là con rể ở rể của nhà họ Lâm, lập tức cảm thấy nực cười.
Ông ta cũng từng nghe nói về Lý Dục Thần, nghe nói võ công rất giỏi, rất biết gây chuyện, đã đắc tội với mấy gia tộc lớn.
Quan trọng nhất là, tên nhóc này xuất thân bình thường, nghe nói là kẻ nhặt phế liệu, được Lâm Thượng Nghĩa nhìn trúng mới định hôn ước.
Vậy thì rất hiển nhiên, vở kịch này, chính là người nhà họ Lâm tự đạo tự diễn.
Mục đích là muốn Lý Dục Thần thành con cháu đời sau của nhà họ Lý ở thủ đô, khiến người ta nghĩ nhà họ Lâm đã có chỗ dựa mới, đảo ngược tình hình lụi bại hiện tại.
Nhưng theo Lưu Vinh Thành thấy đây đúng là trò cười!
Một nhà họ Lý ở thủ đô thì có thể khiến nhà họ Lâm thoát khỏi cái chết? Thì có thể khiến nhà họ Viên tha cho nhà họ Lâm?
Lưu Vinh Thành đứng ra nói, không chỉ vì trong lòng có tự tin, mà còn muốn thể hiện trước mặt Viên Thọ Sơn.
“Con gái à, vừa nãy con làm rất đúng, nên phế bỏ cậu ta!”
Lưu Hiểu Tinh cũng bình tĩnh lại từ trong chấn kinh. Nghĩ đến chuyện xảy ra trên bờ hồ vừa nãy, thì tức không để đâu cho hết.
“Con nói mà, kẻ này làm sao có thể là cậu Lý thủ đô! Các vị, mọi người không biết phải không, vừa nãy ở bên hồ tôi đụng phải người này, thậm thà thậm thụt, vừa nhìn là biết không phải người tốt. Anh ta thấy tôi xinh đẹp, còn muốn vô lễ với tôi, cũng may tôi đưa theo vệ sĩ!”
Lời này khiến toàn hội trường xôn xao.
“Thì ra là người như vậy ư!”
“Đúng thế, cũng thật không biết xấu hổ, còn muốn mạo nhận cậu ấm thế gia thủ đô!”
“Tưởng rằng giở trò che mắt người khác, thì có thể lừa được mọi người, đúng là mơ tưởng hão huyền!”
“Ha ha ha, nhà họ Lâm cũng thật nực cười, tìm một con rể ở rể nhặt phế liệu mạo nhận cậu ấm thủ đô, còn giữa đường vô lễ với thiên kim của chủ tịch Lưu, diễn hỏng cả vở kịch rồi!”
…
Mọi người anh một câu tôi một câu, ban đầu còn chỉ là chế nhạo, sau đó biến thành các kiểu tấn công độc ác.
Đinh Hương nghe mà nổi giận, lớn tiếng nói: “Các người ăn nói linh tinh, anh Dục Thần không phải loại người đó!”
Cô ấy không nói còn tốt, cô ấy vừa nói, bên đó lập tức có người chỉ vào cô ấy nói: “Cô ta tên Đinh Hương, là đồng bọn với tên họ Lý kia, hồi nhỏ cũng đi nhặt phế liệu. Bây giờ học ở đại học Nam Giang, bạn học với Lâm Mộng Đình”.
“Ha, chẳng trách làm phù dâu, quả nhiên là đã sắp xếp trước!”
“Anh nhìn cô ta xem, cũng kiếm cơm bằng khuôn mặt. Một kẻ nhặt phế liệu có thể vào đại học Nam Giang, chắc cũng dựa vào quan hệ với nhà họ Lâm!”
“Các người…”, Đinh Hương tức đến không thốt ra lời, vừa nóng giận, nước mắt chực trào ra.
Mã Sơn không nhìn nổi nữa, những việc khác anh ta không quan, nếu ai ức hiếp Đinh Hương, anh ta tuyệt đối dám xông lên liều mạng.
“Mẹ kiếp, câm miệng hết cho tôi!”, Mã Sơn nhảy ra, giống như Kim Cang có đôi mắt giận dữ, tức giận nhìn phía đối diện.
Anh ta vừa đứng ra, chị Mai, ông chủ Vương và sư phụ Vinh cũng đứng ra.
Bốn người đều là cao thủ, vừa nổi giận, trên người có một luồng khí thế phát ra.
Không khí ở hiện trường trở nên khó thở, lập tức yên tĩnh trở lại.
Chương 575: Màn kịch
Có điều phía đối diện cũng đều là thế gia hào môn, đâu có dễ dàng bị dọa sợ. Đặc biệt là các ông lớn của mấy nhà trong đó, họ cũng đều đưa theo vệ sĩ, có người không chỉ đưa theo một người.
Các vệ sĩ đứng ra, nhanh chóng đứng thành một hàng trước mặt.
Khí thế này, lập tức áp đảo bốn người Mã Sơn.
Phạm Huệ Hoa cười lớn nói: “Nực cười, nực cười! Nhà họ Lâm thật nực cười! Lâm Thượng Nghĩa, ông sắp xếp vở kịch như này, không cảm thấy mất mặt sao?”
Lưu Vinh Thành nói với Viên Thọ Sơn: “Ông Viên, nhà họ Lâm bày ra vở kịch như này, còn cố ý muốn mời ông đến đây, chẳng phải là sỉ nhục ông sao?”
Tuy biết rõ Lưu Vinh Thành có ý khiêu khích, nhưng ông ta nói không phải không có lý. Viên Thọ Sơn vô cùng hối hận hôm nay đích thân đến đây, kết quả trở thành trò cười.
Thấy nhà họ Tiền và nhà họ Cao đều không đến, có lẽ là đã biết trước điều gì. Việc này khiến Viên Thọ Sơn càng thêm tức giận.
“Lâm Thượng Nghĩa!”, Viên Thọ Sơn lạnh lùng nhìn phía đối diện: “Vì hôm nay, ông đã tốn không ít tâm tư phải không? Trông có vẻ cũng tốn không ít tiền. Tôi thừa nhận quá trình vừa nãy rất bất ngờ. Nhưng thế thì có ích gì chứ? Ông nghĩ bỗng dưng tạo ra một thế gia thủ đô thì có thể dọa được tôi chắc? Hay là cảm thấy như vậy mọi người sẽ ủng hộ hỗ trợ nhà họ Lâm?”
Lâm Thượng Nghĩa đứng ở đó, cơ thể không nhịn được khẽ run lên.
Ông ta biết việc hôm nay là do Lý Dục Thần sắp xếp. Có thể dùng cách thức xuất hiện như này để cầu hôn với cháu gái của mình, Lâm Thượng Nghĩa rất vui mừng. Đây cũng là coi như đã thực hiện tâm nguyện của ông cụ.
Nhưng ông ta cũng biết, Viên Thọ Sơn nói đúng. Bất luận làm thế nào, cũng không thay đổi được kết cục của cuộc tranh đấu nhà Viên Lâm.
Ông ta không nghĩ ra Lý Dục Thần còn có cách gì, trừ phi trực tiếp sử dụng võ lực. Nhưng nếu như vậy, nhà họ Lâm sẽ trở thành kẻ thù chung thật! Hơn nữa phía sau nhà họ Viên còn có một tông sư Hà Trường Xuân của Tiền Đường.
Lâm Thượng Nghĩa khẽ thở dài một hơi. Ông ta cũng nghĩ Lý Dục Thần tổ chức lễ đính hôn khác thường như vậy, là để tuyên bố thân phận nhà họ Lý thủ đô của mình, và lấy đó để kết giao với các thế gia hào môn, từ đó thay đổi cục diện.
Cách nghĩ này chưa chắc không thể được, nhưng tuyệt đối không phải một lễ đính hôn đơn giản thì có thể đạt được. Nếu muốn thực hiện mục đích này, cần phải lên kế hoạch chi tiết hơn, chia thành nhiều bước, thực hiện từng chút.
Theo Lâm Thượng Nghĩa thấy, Lý Dục Thần rất thông minh, nhưng vẫn còn quá trẻ.
Viên Thọ Sơn thấy Lâm Thượng Nghĩa không nói gì, cười lạnh lùng một tiếng: “Lâm Thượng Nghĩa, đừng nghĩ rằng thế gia hào môn của Nam Giang đều là kẻ ngốc. Ông xem đi, ở đây có ai ủng hộ nhà họ Lâm các người?”
“Đúng thế, chúng tôi không phải kẻ ngốc! Vốn không liên quan đến tôi, nhưng lần này, tôi đứng về phía ông Viên. Tôi cũng không đứng thế trung lập nữa, bắt đầu từ bây giờ, tập đoàn Vinh Thành, sẽ đứng về phía nhà họ Viên, kết thành đồng minh”, Lưu Vinh Thành nhân cơ hội nói.
Phạm Huệ Hoa cũng nói: “Tôi cũng ủng hộ ông Viên, ủng hộ nhà họ Viên”.
Sau bọn họ, những người khác cũng đều bày tỏ thái độ, lên án hành vi hèn hạ của nhà họ Lâm, thể hiện đứng về phía nhà họ Viên.
Viên Thọ Sơn cười lớn ha ha, vẻ mặt thỏa mãn. Cơn giận vừa nãy tan thành mây khói cùng với việc ông ta và nhà họ Viên trở thành trung tâm.
Trải qua lần này, nhà họ Viên sẽ âm thầm trở thành thủ lĩnh Nam Giang. Tuy thực lực vẫn không sánh bằng nhà họ Tiền và nhà họ Cao, nhưng mượn tình thế này, nhà họ Viên chắc chắn có thể lên một tầng cao mới. Sau này ít nhất có thể ngang bằng với nhà họ Cao, thậm chí vượt qua cũng không phải không thể.
“Ha ha ha, Lâm Thượng Nghĩa, tính toán như ý của ông thất bại rồi, cái gì mà cậu Lý ở thủ đô, cái gì mà gặp gỡ thế gia Nam Bắc, bày trò vặt này vô ích thôi. Ông là như vậy, chẳng qua là tự chuốc diệt vong! Muốn làm thủ lĩnh hào môn, nhà họ Lâm các người không xứng! Ở đây, chỉ có tôi là có thể!”
Viên Thọ Sơn nói một cách hùng hồn.
Trong lúc người nhà họ Lâm tức giận mà không nói được gì, Lý Dục Thần lên tiếng, lạnh lùng hỏi lại một câu: “Vậy sao?”
Mọi người đều ngẩn người, nhìn sang anh.
Người nhà họ Lâm mừng thầm trong lòng, đặc biệt là Lâm Mộng Đình. Cô biết Lý Dục Thần không phải người thích xuất đầu lộ diện, hôm nay sắp xếp ra như vậy, chắc chắn là có dụng ý của anh.
“Dục Thần…”, cô khẽ gọi một tiếng.
Lý Dục Thần mỉm cười với cô, ra ý bảo cô yên tâm. Sau đó nhìn sang Viên Thọ Sơn phía đối diện nói: “Gia chủ Viên, ăn nói đừng nói quá đắc ý. Ông cho rằng, hào môn của Nam Giang đều sẽ giống như con sâu trên mông ngựa, theo sau mông các người nịnh bợ chắc?”
Lời này đã chọc giận những người ở đối diện.
“Họ Lý kia, ở đây cậu có tư cách để nói chuyện hả?”
“Đúng thế, một kẻ nhặt phế liệu, thực sự coi mình là cậu ấm thủ đô?”
“Ông Viên đức cao vọng trọng, chúng tôi đều tôn kính ông ta, không phải là sâu trên mông ngựa gì hết!”
“Cứng miệng cũng vô dụng, nếu không bị mù thì tự nhìn đi, có mấy người ủng hộ các người? Ở đây đều là người mến mộ ông Viên!”
Nghe những người này anh một câu tôi một câu, Viên Thọ Sơn khá là hưởng thụ, đắc ý nhìn người nhà họ Lâm.
Người nhà họ Lâm lại tỏ vẻ mặt tức giận và cạn lời.
Đúng lúc này, Thẩm Bỉnh Nguyên ngồi ở chỗ cách không xa nhà họ Lâm bỗng đứng lên, Thẩm Minh Xuân bên cạnh ông ta và mấy người tùy tùng cũng đứng lên.
Thẩm Bỉnh Nguyên đi về phía đối diện.
“Con quen biết cậu ta ư?”, Lưu Vinh Thành hơi vui mừng bất ngờ nhìn con gái.
“Vâng”, Lưu Hiểu Tinh gật đầu, nhưng khuôn mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng: “Rõ ràng anh ta là nhân viên, con cho Ninh Tử đi phế anh ta, sao anh ta lại là cậu Lý?”
“Cái gì?”, Lưu Vinh Thành kinh hồn bạt vía: “Rốt cuộc là thế nào?”
Lưu Hiểu Tinh kể lại cảnh xảy ra trên bờ hồ vừa nãy.
Sắc mặt của Lưu Vinh Thành trở nên còn khó coi hơn cả gan heo.
Vốn dĩ muốn mượn cơ hội hôm nay, nịnh bợ kết giao với thế gia thủ đô thần bí này, đâu có ngờ rằng, con gái của mình đã đắc tội với cậu Lý này, Hơn nữa còn là đắc cái tội không thể nào tha thứ.
Cho vệ sĩ đi phế người ta, bất kể có thành công hay không, ai có thể tha thứ được chứ? Sau việc này, không đến tính sổ với cô ta thì đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Lưu Vinh Thành đã rất muốn chuồn về rồi.
Nhưng ở đây là sân khấu trên nước, nếu không có thuyền, chỉ có thể rời đi từ cây cầu nổi phía sau. Bây giờ ở đó có lẽ đều là người của nhà họ Lý rồi?
Lưu Vinh Thành nghĩ như vậy, trên trán toát mồ hôi lấm tấm.
Đinh Hương khoác cánh tay Lý Dục Thần, từ bên phòng nghỉ ngơi trên nước, bước lên thảm đỏ, chậm rãi đi ra.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn rõ khuôn mặt của cậu Lý.
Cũng có người nhận ra Lý Dục Thần.
“Anh ta chẳng phải là Lý Dục Thần sao?”
“Lý Dục Thần là ai? Anh quen biết cậu Lý hả?”
“Anh ta chính là chồng chưa cưới của Lâm Mộng Đình! Lần trước trên tiệc đón sinh viên mới của đại học Nam Giang, tôi từng gặp anh ta”.
“Hả? Không thể nào chứ? Vậy chẳng phải là… nữ chính của hôm nay là Lâm Mộng Đình ư?”
“Có vẻ đúng là như vậy, nhưng chẳng phải có tin đồn Lý Dục Thần đã chết rồi sao? Sao đột nhiên biến thành cậu Lý thủ đô?”
“Làm sao Lý Dục Thần có thể là cậu chủ của nhà họ Lý? Chẳng lẽ các người không biết, trước đây anh ta là kẻ nhặt phế liệu à!”
“Làm sao có thể? Trước đây nhà họ Lâm cũng là đệ nhất hào môn của thành phố Hòa, sao lại hứa gả con gái cho một tên nhặt phế liệu?”
“Con rể ở rể mà! Có gì mà kỳ lạ, có lẽ bát tự của anh ta hợp với nhà họ Lâm, có thể duy trì gia vận của nhà họ Lâm”.
“Được rồi đấy, nhà họ Lâm đâu có gia vận? Sắp phá sản rồi!”
“He, lần này có kịch hay xem rồi, gia chủ của nhà họ Viên cũng ngồi ở đây đấy!”
“Đúng thế, nếu nhà họ Lâm là nhà gái, làm sao họ dám phát thiệp mời cho nhà họ Viên?”
…
Đương nhiên những lời bàn luận này cũng truyền đến tai của Lưu Vinh Thành.
Lưu Vinh Thành lặng lẽ thở nhẹ nhõm một cái, nhưng vẫn chưa nắm chắc.
Ông ta quay đầu nhìn sang Viên Thọ Sơn, nhưng nhìn thấy Viên Thọ Sơn sầm mặt, là biết những gì mà mọi người đều là thật.
Đương nhiên Viên Thọ Sơn đã nhận ra Lý Dục Thần.
Trong lòng ông ta vô cùng chấn kinh. Không hiểu tại sao lại như vậy?
Cậu Lý ở thủ đô?
Chẳng lẽ Lý Dục Thần là con cháu đời sau của nhà họ Lý ở thủ đô?
Viên Thọ Sơn không nông cạn như đám thanh niên, ông ta nảy lên ý nghĩ, suy nghĩ Lý Dục Thần và nhà họ Lâm làm như vậy có mục đích gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng, chính là họ muốn đẩy Lý Dục Thần ra với thân phận con cháu đời sau nhà họ Lý ở thủ đô, lôi kéo thế gia hào môn của Nam Giang.
Nhưng tại sao họ muốn mời người của nhà họ Viên chứ?
Viên Thọ Sơn không hiểu nổi.
Theo lý, nếu nhà họ Viên không đến, chẳng phải họ sẽ càng dễ dàng thực hiện mục đích của họ sao?
Dùng một lễ đính hôn được lên kế hoạch tỉ mỉ, với một cách khiến người ta chấn hãi để cho Lý Dục Thần xuất hiện, khiến mọi người tin anh thực sự là hào môn thủ đô, nói không chừng, thực sự có thể khiến nhiều người thay đổi thái độ, giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn, ít nhất sẽ giữ thế trung lập trong cuộc chiến Viên Lâm.
Con tin tức Lý Dục Thần đã chết là do nhà họ Lâm tung hỏa mù, mục đích là để nhà họ Viên buông lỏng cảnh giác.
Hừ, nhất định là chủ ý của lão chó già Lâm Thượng Nghĩa nghĩ ra! Viên Thọ Sơn nhận định.
Ông ta lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần, nghĩ thầm, để xem các người có thể giở trỏ quỷ gì!
Lý Dục Thần từ giữa sân khấu đi qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí của nhà họ Lâm, còn về những người khác, anh không quan tâm.
Những lời bàn tán to nhỏ vang lên bên tai anh, giống như cơn gió thoảng qua.
Tất cả mọi người ngồi ở nửa bên khu vực nhà họ Lâm đều vô cùng kích động, kể cả Mã Sơn.
Tuy Mã Sơn biết Lý Dục Thần chưa chết, nhưng không biết sự sắp xếp lễ đính hôn hôm nay.
Còn đám người chị Mai càng không biết.
Nhìn Lý Dục Thần đi đến, trong mắt chị Mai thấp thoáng long lanh nước mắt.
‘Tiểu Lý này! Đồ xấu xa! Hại chúng tôi lo lắng kinh sợ!’
Trong lòng bà ta oán trách, hận, vui mừng…
Vợ chồng Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần, không thốt ra lời.
Nghiêm Tuệ Mẫn suýt bật khóc, trong lòng trách cậu con rể này, nhưng lại vô cùng mui mừng.
Chương 574: Đồ ngốc
Lý Dục Thần đi đến trước vị trí ngồi của nhà họ Lâm.
Đinh Hương buông cánh tay của anh ra, cười hi hi nói với Lâm Mộng Đình: “Chị Mộng Đình, em giao anh Dục Thần cho chị đấy!”
Lý Dục Thần lên trước một bước, lấy ra một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn trông có vẻ rất bình thường, chỉ là một chiếc nhẫn bạc cũ nạm ngọc. Nhẫn bằng ngọc cũ, không sáng, thậm chí còn hơi đen. Trên mặt nhẫn nạm một viên ngọc long lanh trong suốt nho nhỏ.
Lý Dục Thần không quỳ xuống cầu hôn như phương tây hiện đại, chỉ mỉm cười nói: “Mộng Đình, đồng ý đeo chiếc nhẫn này của anh không?”
Lâm Mộng Đình vẫn luôn cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, tất cả lo lắng, ấm ức, buồn tủi, đau lòng trong những ngày này đều bùng phát vào lúc này, nước mắt trào ra.
Cô không biết rằng chiếc nhẫn không nổi bật này là một món pháp bảo không gian, bên trong có một không gian nhỏ.
Cô vốn không bận tâm giá trị của chiếc nhẫn, chỉ muốn lúc này Lý Dục Thần đeo lên cho mình, cho dù là nhẫn làm bằng cỏ, thì cũng là thứ quý giá nhất trên đời.
Không có lời ngọt ngào cầu hôn, chỉ một câu nói này đã đủ rồi.
“Em đồng ý!”, Lâm Mộng Đình nghẹn ngào nói.
Lý Dục Thần đeo chiếc nhẫn lên tay Lâm Mộng Đình.
Lúc đeo lên tay rất rộng, nhưng Lâm Mộng Đình cảm thấy rõ ràng, chiếc nhẫn dường như vật sống, tự động thu nhỏ lại trên ngón tay của cô.
Vòng nhẫn áp sát chặt vào da thịt, nhưng không gây khó chịu, ngược lại có một cảm giác dịu dàng thân mật, cứ như vừa sinh ra nó đã ở trên tay cô vậy.
Cô lau nước mắt, trong lòng tràn ngập niềm vui, lại có chút không biết phải làm gì, không biết sau đó phải nói gì, phải làm gì. Chỉ đành đợi hành động tiếp theo của Lý Dục Thần.
Nhưng Lý Dục Thần sau khi đeo nhẫn lên tay Lâm Mộng Đình, cũng không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Việc này khiến cho mẹ vợ Nghiêm Tuệ Mẫn bên cạnh sốt ruột muốn chết.
Bà ta đi đến, nhẹ nhàng đẩy Lâm Mộng Đình một cái.
Cơ thể Lâm Mộng Đình vốn mềm yếu, soạt một cái, nhào vào lòng Lý Dục Thần.
Trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn thầm nóng ruột tự nhủ: Mau hôn đi! Mau hôn nó đi! Ôi trời, tên ngốc này, làm mình nóng ruột muốn chết!
Bà ta hận không thể đích thân lên…
Đúng lúc này, trong đám đông đối diện có người cười lạnh lùng:
“Ha ha, thế gia thủ đô gì chứ, cậu ấm thần bí gì chứ, thì ra là một vở kịch vụng về tự đạo tự diễn của nhà họ Lâm thôi!”
Người nói câu này chính là Lưu Vinh Thành, chủ tịch của tập đoàn Vinh Thành.
Vừa nãy Lưu Vinh Thành còn đang lo lắng sợ hãi vì con gái đắc tội với cậu Lý, bỗng phát hiện cậu Lý thủ đô này chẳng qua chỉ là con rể ở rể của nhà họ Lâm, lập tức cảm thấy nực cười.
Ông ta cũng từng nghe nói về Lý Dục Thần, nghe nói võ công rất giỏi, rất biết gây chuyện, đã đắc tội với mấy gia tộc lớn.
Quan trọng nhất là, tên nhóc này xuất thân bình thường, nghe nói là kẻ nhặt phế liệu, được Lâm Thượng Nghĩa nhìn trúng mới định hôn ước.
Vậy thì rất hiển nhiên, vở kịch này, chính là người nhà họ Lâm tự đạo tự diễn.
Mục đích là muốn Lý Dục Thần thành con cháu đời sau của nhà họ Lý ở thủ đô, khiến người ta nghĩ nhà họ Lâm đã có chỗ dựa mới, đảo ngược tình hình lụi bại hiện tại.
Nhưng theo Lưu Vinh Thành thấy đây đúng là trò cười!
Một nhà họ Lý ở thủ đô thì có thể khiến nhà họ Lâm thoát khỏi cái chết? Thì có thể khiến nhà họ Viên tha cho nhà họ Lâm?
Lưu Vinh Thành đứng ra nói, không chỉ vì trong lòng có tự tin, mà còn muốn thể hiện trước mặt Viên Thọ Sơn.
“Con gái à, vừa nãy con làm rất đúng, nên phế bỏ cậu ta!”
Lưu Hiểu Tinh cũng bình tĩnh lại từ trong chấn kinh. Nghĩ đến chuyện xảy ra trên bờ hồ vừa nãy, thì tức không để đâu cho hết.
“Con nói mà, kẻ này làm sao có thể là cậu Lý thủ đô! Các vị, mọi người không biết phải không, vừa nãy ở bên hồ tôi đụng phải người này, thậm thà thậm thụt, vừa nhìn là biết không phải người tốt. Anh ta thấy tôi xinh đẹp, còn muốn vô lễ với tôi, cũng may tôi đưa theo vệ sĩ!”
Lời này khiến toàn hội trường xôn xao.
“Thì ra là người như vậy ư!”
“Đúng thế, cũng thật không biết xấu hổ, còn muốn mạo nhận cậu ấm thế gia thủ đô!”
“Tưởng rằng giở trò che mắt người khác, thì có thể lừa được mọi người, đúng là mơ tưởng hão huyền!”
“Ha ha ha, nhà họ Lâm cũng thật nực cười, tìm một con rể ở rể nhặt phế liệu mạo nhận cậu ấm thủ đô, còn giữa đường vô lễ với thiên kim của chủ tịch Lưu, diễn hỏng cả vở kịch rồi!”
…
Mọi người anh một câu tôi một câu, ban đầu còn chỉ là chế nhạo, sau đó biến thành các kiểu tấn công độc ác.
Đinh Hương nghe mà nổi giận, lớn tiếng nói: “Các người ăn nói linh tinh, anh Dục Thần không phải loại người đó!”
Cô ấy không nói còn tốt, cô ấy vừa nói, bên đó lập tức có người chỉ vào cô ấy nói: “Cô ta tên Đinh Hương, là đồng bọn với tên họ Lý kia, hồi nhỏ cũng đi nhặt phế liệu. Bây giờ học ở đại học Nam Giang, bạn học với Lâm Mộng Đình”.
“Ha, chẳng trách làm phù dâu, quả nhiên là đã sắp xếp trước!”
“Anh nhìn cô ta xem, cũng kiếm cơm bằng khuôn mặt. Một kẻ nhặt phế liệu có thể vào đại học Nam Giang, chắc cũng dựa vào quan hệ với nhà họ Lâm!”
“Các người…”, Đinh Hương tức đến không thốt ra lời, vừa nóng giận, nước mắt chực trào ra.
Mã Sơn không nhìn nổi nữa, những việc khác anh ta không quan, nếu ai ức hiếp Đinh Hương, anh ta tuyệt đối dám xông lên liều mạng.
“Mẹ kiếp, câm miệng hết cho tôi!”, Mã Sơn nhảy ra, giống như Kim Cang có đôi mắt giận dữ, tức giận nhìn phía đối diện.
Anh ta vừa đứng ra, chị Mai, ông chủ Vương và sư phụ Vinh cũng đứng ra.
Bốn người đều là cao thủ, vừa nổi giận, trên người có một luồng khí thế phát ra.
Không khí ở hiện trường trở nên khó thở, lập tức yên tĩnh trở lại.
Chương 575: Màn kịch
Có điều phía đối diện cũng đều là thế gia hào môn, đâu có dễ dàng bị dọa sợ. Đặc biệt là các ông lớn của mấy nhà trong đó, họ cũng đều đưa theo vệ sĩ, có người không chỉ đưa theo một người.
Các vệ sĩ đứng ra, nhanh chóng đứng thành một hàng trước mặt.
Khí thế này, lập tức áp đảo bốn người Mã Sơn.
Phạm Huệ Hoa cười lớn nói: “Nực cười, nực cười! Nhà họ Lâm thật nực cười! Lâm Thượng Nghĩa, ông sắp xếp vở kịch như này, không cảm thấy mất mặt sao?”
Lưu Vinh Thành nói với Viên Thọ Sơn: “Ông Viên, nhà họ Lâm bày ra vở kịch như này, còn cố ý muốn mời ông đến đây, chẳng phải là sỉ nhục ông sao?”
Tuy biết rõ Lưu Vinh Thành có ý khiêu khích, nhưng ông ta nói không phải không có lý. Viên Thọ Sơn vô cùng hối hận hôm nay đích thân đến đây, kết quả trở thành trò cười.
Thấy nhà họ Tiền và nhà họ Cao đều không đến, có lẽ là đã biết trước điều gì. Việc này khiến Viên Thọ Sơn càng thêm tức giận.
“Lâm Thượng Nghĩa!”, Viên Thọ Sơn lạnh lùng nhìn phía đối diện: “Vì hôm nay, ông đã tốn không ít tâm tư phải không? Trông có vẻ cũng tốn không ít tiền. Tôi thừa nhận quá trình vừa nãy rất bất ngờ. Nhưng thế thì có ích gì chứ? Ông nghĩ bỗng dưng tạo ra một thế gia thủ đô thì có thể dọa được tôi chắc? Hay là cảm thấy như vậy mọi người sẽ ủng hộ hỗ trợ nhà họ Lâm?”
Lâm Thượng Nghĩa đứng ở đó, cơ thể không nhịn được khẽ run lên.
Ông ta biết việc hôm nay là do Lý Dục Thần sắp xếp. Có thể dùng cách thức xuất hiện như này để cầu hôn với cháu gái của mình, Lâm Thượng Nghĩa rất vui mừng. Đây cũng là coi như đã thực hiện tâm nguyện của ông cụ.
Nhưng ông ta cũng biết, Viên Thọ Sơn nói đúng. Bất luận làm thế nào, cũng không thay đổi được kết cục của cuộc tranh đấu nhà Viên Lâm.
Ông ta không nghĩ ra Lý Dục Thần còn có cách gì, trừ phi trực tiếp sử dụng võ lực. Nhưng nếu như vậy, nhà họ Lâm sẽ trở thành kẻ thù chung thật! Hơn nữa phía sau nhà họ Viên còn có một tông sư Hà Trường Xuân của Tiền Đường.
Lâm Thượng Nghĩa khẽ thở dài một hơi. Ông ta cũng nghĩ Lý Dục Thần tổ chức lễ đính hôn khác thường như vậy, là để tuyên bố thân phận nhà họ Lý thủ đô của mình, và lấy đó để kết giao với các thế gia hào môn, từ đó thay đổi cục diện.
Cách nghĩ này chưa chắc không thể được, nhưng tuyệt đối không phải một lễ đính hôn đơn giản thì có thể đạt được. Nếu muốn thực hiện mục đích này, cần phải lên kế hoạch chi tiết hơn, chia thành nhiều bước, thực hiện từng chút.
Theo Lâm Thượng Nghĩa thấy, Lý Dục Thần rất thông minh, nhưng vẫn còn quá trẻ.
Viên Thọ Sơn thấy Lâm Thượng Nghĩa không nói gì, cười lạnh lùng một tiếng: “Lâm Thượng Nghĩa, đừng nghĩ rằng thế gia hào môn của Nam Giang đều là kẻ ngốc. Ông xem đi, ở đây có ai ủng hộ nhà họ Lâm các người?”
“Đúng thế, chúng tôi không phải kẻ ngốc! Vốn không liên quan đến tôi, nhưng lần này, tôi đứng về phía ông Viên. Tôi cũng không đứng thế trung lập nữa, bắt đầu từ bây giờ, tập đoàn Vinh Thành, sẽ đứng về phía nhà họ Viên, kết thành đồng minh”, Lưu Vinh Thành nhân cơ hội nói.
Phạm Huệ Hoa cũng nói: “Tôi cũng ủng hộ ông Viên, ủng hộ nhà họ Viên”.
Sau bọn họ, những người khác cũng đều bày tỏ thái độ, lên án hành vi hèn hạ của nhà họ Lâm, thể hiện đứng về phía nhà họ Viên.
Viên Thọ Sơn cười lớn ha ha, vẻ mặt thỏa mãn. Cơn giận vừa nãy tan thành mây khói cùng với việc ông ta và nhà họ Viên trở thành trung tâm.
Trải qua lần này, nhà họ Viên sẽ âm thầm trở thành thủ lĩnh Nam Giang. Tuy thực lực vẫn không sánh bằng nhà họ Tiền và nhà họ Cao, nhưng mượn tình thế này, nhà họ Viên chắc chắn có thể lên một tầng cao mới. Sau này ít nhất có thể ngang bằng với nhà họ Cao, thậm chí vượt qua cũng không phải không thể.
“Ha ha ha, Lâm Thượng Nghĩa, tính toán như ý của ông thất bại rồi, cái gì mà cậu Lý ở thủ đô, cái gì mà gặp gỡ thế gia Nam Bắc, bày trò vặt này vô ích thôi. Ông là như vậy, chẳng qua là tự chuốc diệt vong! Muốn làm thủ lĩnh hào môn, nhà họ Lâm các người không xứng! Ở đây, chỉ có tôi là có thể!”
Viên Thọ Sơn nói một cách hùng hồn.
Trong lúc người nhà họ Lâm tức giận mà không nói được gì, Lý Dục Thần lên tiếng, lạnh lùng hỏi lại một câu: “Vậy sao?”
Mọi người đều ngẩn người, nhìn sang anh.
Người nhà họ Lâm mừng thầm trong lòng, đặc biệt là Lâm Mộng Đình. Cô biết Lý Dục Thần không phải người thích xuất đầu lộ diện, hôm nay sắp xếp ra như vậy, chắc chắn là có dụng ý của anh.
“Dục Thần…”, cô khẽ gọi một tiếng.
Lý Dục Thần mỉm cười với cô, ra ý bảo cô yên tâm. Sau đó nhìn sang Viên Thọ Sơn phía đối diện nói: “Gia chủ Viên, ăn nói đừng nói quá đắc ý. Ông cho rằng, hào môn của Nam Giang đều sẽ giống như con sâu trên mông ngựa, theo sau mông các người nịnh bợ chắc?”
Lời này đã chọc giận những người ở đối diện.
“Họ Lý kia, ở đây cậu có tư cách để nói chuyện hả?”
“Đúng thế, một kẻ nhặt phế liệu, thực sự coi mình là cậu ấm thủ đô?”
“Ông Viên đức cao vọng trọng, chúng tôi đều tôn kính ông ta, không phải là sâu trên mông ngựa gì hết!”
“Cứng miệng cũng vô dụng, nếu không bị mù thì tự nhìn đi, có mấy người ủng hộ các người? Ở đây đều là người mến mộ ông Viên!”
Nghe những người này anh một câu tôi một câu, Viên Thọ Sơn khá là hưởng thụ, đắc ý nhìn người nhà họ Lâm.
Người nhà họ Lâm lại tỏ vẻ mặt tức giận và cạn lời.
Đúng lúc này, Thẩm Bỉnh Nguyên ngồi ở chỗ cách không xa nhà họ Lâm bỗng đứng lên, Thẩm Minh Xuân bên cạnh ông ta và mấy người tùy tùng cũng đứng lên.
Thẩm Bỉnh Nguyên đi về phía đối diện.
Bình luận facebook