• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (44 Viewers)

  • Chương 570-572

Chương 570: Không chịu cũng phải chịu

Nhưng tưởng tượng được một nửa, cô lại không dám nghĩ tiếp.

Suy nghĩ của cô giống với Đinh Hương, lỡ như không phải thì sao? Đến lúc đó thất vọng sẽ càng lớn hơn.

Vậy nên, cô cố gắng khắc chế ảo tưởng của bản thân, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Đinh Hương vừa đứng lên, tất cả mọi người xôn xao.

Ban đầu lặng im là bởi vì không ai biết Đinh Hương là ai. Bọn họ chưa từng nghe nói đến cái tên ấy, cũng không biết ở Tiền Đường và những khu vực xung quanh có nhà giàu nào họ Đinh.

Vả lại còn vì người dẫn chương trình chỉ vào khu vực nhà họ Lâm ngồi, nơi ấy ngoài trừ nhà họ Lâm cũng chỉ có nhà họ Triệu, nhà họ Phùng, nhà họ Tra đến từ thành phố Hòa và nhà họ Thẩm đến từ thành phố Cô.

Sao bỗng dưng lại xuất hiện một người họ Đinh chứ?

Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào Đinh Hương, trong ấy có ánh mắt khó hiểu, có ghen tị và cũng có thù hận.

Viên Thọ Sơn cũng thấy kỳ lạ, sao lại chọn người từ bên phía nhà họ Lâm kia chứ? Lẽ nào ban tổ chức có quan hệ gì với nhà họ Lâm ư?

Đến khi nhìn thấy dung nhan của Đinh Hương ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô gái ấy quả thật rất xinh đẹp, quan trọng là vẻ đẹp thuần khiết trong trẻo như nước suối đầu nguồn kia rất khó tìm thấy ở các thiên kim tiểu thư xuất thân từ các gia đình giàu có.

Điều đáng tiếc duy nhất là cô gái ấy ăn mặc rất bình thường, nếu chăm chút hơn tý thì ắt có thể xinh đẹp lấn át mọi đóa hoa thơm cỏ lạ.

Nhưng dù vậy cũng có thể được chọn, xem ra quả thật ban tổ chức tuyển chọn rất cẩn thận.

Nếu có quan hệ với nhà họ Lâm thì bọn họ nên chọn Lâm Mộng Đình mới đúng, dù sao nhan sắc của Lâm Mộng Đình cũng nghiêng nước nghiêng thành.

Viên Thọ Sơn thầm nghĩ.

Đối với ông ta, ai làm phù dâu cũng không sao cả, nhưng mà ban tổ chức không đến chào hỏi ông ta và những người đức cao vọng trọng ở đây đã khiến ông ta thấy bất mãn.

Người của thủ đô thật kiêu ngạo.

Viên Thọ Sơn không quan tâm ai làm phù dâu nhưng có vài người không chấp nhận hiện thực.

Hiện trường im lặng trong chốc lát rồi sôi trào trở lại.

Người gây sự trước tiên chính là Lưu Hiểu Tinh.

Hôm nay cô ta đã tốn rất nhiều tiền, sức lực và tinh thần, đặt may lễ phục đính kết kim cương, mời chuyên viên trang điểm của Hương Giang trang điểm cho mình, nhưng lại không trúng dù chỉ một cái nào, điều này sao khiến cô ta không tức điên được chứ.

“Dựa vào đâu chứ?”, Lưu Hiểu Tinh to giọng chất vấn: “Dựa vào đâu mà cô ta có thể được chọn làm phù dâu chứ? Tiêu chuẩn tuyển chọn của các người là gì thế?”

Có người phụ họa: “Đúng vậy, liệu có phải đã sắp xếp trước rồi không?”

“Nếu đã sắp xếp trước thì nói một tiếng trước đi, đừng trêu đùa chúng tôi!”

...

Những người này mỗi người một lời, người dẫn chương trình không lên tiếng không khỏi khiến người ta nghi ngờ năng lực xử lý tình huống của người dẫn chương trình.

Lưu Hiểu Tinh thấy người dẫn chương trình không hé răng một lời, tưởng rằng đang chột dạ, liếc mắt nhìn Đinh Hương càng thêm tức giận, nói: “Chao ôi, xem kìa, xem kìa, đây là cô chủ nhà ai thế? Ăn mặc giống mấy tên khố rách áo ôm! Các vị có ai quen cô Đinh này không?”

Mọi người lắc đầu.

“Không biết, tới bây giờ chưa từng nghe qua”.

“Tôi quen cô ấy, cô ấy là học sinh của đại học Nam Giang, là bạn học với Lâm Mộng Đình của nhà họ Lâm, trước kia hình như làm nhân viên phục vụ ở một khách sạn”.

“Hahaha, thật là, chó mèo gì cũng có thể vào đây à, còn làm phù dâu nữa!”

“Không thể nào, nhân viên phục vụ hả? Nhân viên phục vụ có thể trúng tuyển, ban tổ chức làm gì thế?”

...

Lúc này, người dẫn chương trình lên tiếng.

“Các vị thân mến, các vị chỉ là khách chúng tôi mời đến đây thôi, mong chớ quên thân phận của chính mình. Nếu có bất kỳ bất mãn nào với chúng ta thì các vị có thể rời đi. Nể mặt các vị mới coi các vị như khách quý. Nếu ai không tán đồng, muốn gây sự ở đây thì đừng trách chúng tôi không khách khí”.

Giọng điệu và vẻ mặt của anh ta trở nên rất nghiêm túc như đổi người khác. Vừa rồi là người dẫn chương trình nhưng giờ lại khiến người ta hoảng hốt tưởng đại ca xã hội đen nào đó đang nói chuyện.

Tất cả im lặng.

Rất nhiều người nhíu mày, bất mãn với lời của người dẫn chương trình.

Lời này thật quá đáng, quả thật không nể mặt nhiều tai to mặt lớn ngồi đây.

Ban tổ chức này là ai thế, gia tộc ở thủ đô cũng không ngông cuồng như vậy, bọn họ không sợ đắc tội với giới nhà giàu ở Nam Giang sao?

Cơn tức của Lưu Hiểu Tinh còn chưa tiêu tan bèn cả giận nói: “Anh là cái thá gì chứ? Một tên chó săn dẫn chương trình thôi mà cũng dám nói vậy à!”

Người dẫn chương trình cười khẩy, vung tay lên.

Một đám người áo đen đi ra từ bên sườn sân khấu, bọn họ mặc tây trang, đeo kính kính râm, bao tay màu trắng, chân mang giày da bóng lưỡng, chân bước đều bước.

Bọn họ vừa bước lên sân khấu thì nhanh chóng tản ra, lộ ra gương mặt lạnh như băng, đối diện thẳng với khách khứa.

Mọi người cảm giác được một luồng áp lực vô hình.
Chương 571: Thiếu gia nhà họ Lý.

Những người ngồi ở đây đều là người đã thấy qua việc đời, biết rõ đám người mặc áo đen này không phải là những tên bảo vệ hay xã hội đen thông thường, mà là cao thủ chân chính. Loại khí thế này, đoán chừng trên tay bọn họ đã dính không ít máu tươi, có lẽ là đều người từng bước qua chiến trường.

Người có thể dễ dàng triệu tập được một đội ngũ như vậy, tuyệt đối không phải là một người đơn giản.

Không khí tại hiện trường ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Viên Thọ Sơn cảm thấy có hơi khó chịu, bên ban tổ chức cũng quá không nể mặt khi sắp xếp cho ông ta ngồi ở vị trí như vậy. Tuy nhiên, cô con gái này của Lưu Vinh Thành thật sự là kỳ cục, nói mà không biết nghĩ.

Lúc này, ông ta nhất định phải đứng ra nói chuyện, nếu không sẽ khiến thân phận có vẻ không đáng kể.

"Mọi người đừng tranh cãi nữa, chúng ta tới đây để dự yến tiệc, quy định là do người khác đặt ra, bọn họ có quyền này. Chúng ta nên tin tưởng vào ánh mắt của ban tổ chức, cũng như tin vào vị khách quý đến từ thủ đô kia. Bọn họ sẽ không để người Nam Giang chúng ta phải thất vọng".

Những lời này rõ ràng là để khống chế tình hình, nhưng thực chất là đang nhân cơ hội tập hợp các đại gia của Nam Giang lại với nhau, đồng thời cũng đang ám chỉ và cảnh cáo ban tổ chức, các người nên làm việc cho cẩn thận. Tuy nhiên, đây là Tiền Đường, còn ông ta là ông chủ của Tiền Đường!

Tình hình đã được kiểm soát.

Người chủ trì cũng không có đuổi đám người mặc áo đen đi mà chỉ mỉm cười, nói với Viên Thọ Sơn: "Xin gia chủ nhà họ Viên yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ mang lại bất ngờ cho ngài và mọi người!"

Anh ta không đợi Viên Thọ Sơn tỏ thái độ, đã tiếp tục nói: "Tiếp theo, xin mời phù dâu xinh đẹp của chúng ta bước lên thảm đỏ đến bục 迎仙台, chào đón nhân vật nam chính của ngày hôm nay - cậu Lý đến từ nhà họ Lý ở thủ đô!"

Toàn trường xôn xao.

"Nhà họ Lý đến từ thủ đô?"

"Nhà họ Lý nào vậy?"

"Tôi cũng không biết, ở thủ đô có mấy nhà họ Lý, nhưng đều không phải là gia tộc lớn gì, huống chi là tứ đại gia".

"Hừ, còn tưởng rằng là tứ đại gia chứ, hóa ra chỉ là gia tộc hạng ba".

"Đúng vậy, phô trương lớn như thế, cũng quá coi thường Nam Giang chúng ta rồi. Tiền Đường còn có nhà họ Tiền đâu, cũng không thua kém bất kỳ gia tộc nào ở thủ đô!"

Những người trẻ tuổi thất vọng, nhưng một số người lớn tuổi hơn một chút lại nhớ về quá khứ.

"Nhà họ Lý ở thủ đô? Không phải là..."

"Ông cũng nghĩ đến nhà họ Lý của năm đó sao?"

"Nhưng không phải nhà họ Lý đã biến mất một cách bí ẩn hơn hai mươi năm trước sao?"

"Các người đang nói cái gì vậy? Nhà họ Lý nào cơ?", cậu thanh niên bên cạnh hỏi.

"Nhà họ Lý, đó chính là gia tộc đứng đầu ở thủ đô trước đây!"

"Đứng đầu ở thủ đô? Tại sao tôi chưa từng nghe nói đến?"

"Vì cậu còn nhỏ, khi nhà họ Lý còn thịnh vượng, cậu còn chưa được sinh ra. Mà lúc cậu được sinh ra thì nhà họ Lý cũng đã biến mất rồi".

"Biến mất ư? Sao lại biến mất?"

"Không biết, dường như không có một ai biết. Chỉ là sau một đêm, nhà họ Lý đã không còn".

"Hả? Chỉ sau một đêm thôi ư?", cậu thanh niên kinh ngạc, anh ta không cách nào tưởng tượng nổi gia tộc lớn nhất thủ đô sao lại có thể biến mất chỉ sau một đêm như vậy?

Viên Thọ Sơn cũng đầy nghi ngờ khi nghe được hai chữ "nhà họ Lý".

Là nhà họ Lý đó sao? Không thể nào!

Nếu thật sự là nhà họ Lý đó, vậy thì tốt hơn hết là ông ta nên kết thân một phen. Dù sao đó đã từng là gia tộc đứng đầu, cho dù có suy tàn, cho dù chỉ còn lại một người duy nhất còn sống sót thì cũng không thể coi thường.

Nếu như hôm nay đã tổ chức một lễ đính hôn lớn như thế, vậy thì đây có thể là một sự trở lại mạnh mẽ.

Nhưng, liệu đó có thật là nhà họ Lý đó hay không?

Tất cả mọi người tò mò nhìn theo hướng Đinh Hương đang đi tới, đến mức tất cả đều quên mất chuyện về phù dâu, muốn nhìn một chút, rốt cuộc có phải là nhà họ Lý đó hay không? Hơn nữa, vị thiếu gia nhà họ Lý đó sẽ là một người như thế nào?

Đinh Hương bước chậm rãi dọc theo thảm đỏ.

Trong lòng cô ấy cũng rất kích động. Khi nghe nói về cậu Lý đến từ thủ đô, cô ấy gần như chắc chắn rằng điều mình mong đợi sẽ xảy ra.

Lâm Mộng Đình, nhà họ Lâm và tất cả những người quen biết Lý Dục Thần khác cũng giống như cô ấy, đều rất hồi hộp.

Lâm Mộng Đình cảm thấy tim mình chưa bao giờ đập nhanh như vậy, trái tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khi Đinh Hương đi đến mép sân khấu, gần bến tàu nơi neo thuyền, Lâm Mộng Đình đã khẩn trương đến mức sắp ngạt thở. Cô có chút không dám nhìn, sợ rằng mong đợi của mình sẽ trở thành vô vọng. Cô muốn nhắm mắt lại nhưng đôi mắt lại không chịu nghe lời, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hồ đang dập dờn những ngọn sóng biếc bên ngoài bến tàu.

Mọi người đều nghĩ rằng sẽ có một con thuyền đi đến từ mặt hồ, vị thiếu gia nhà họ Lý thần bí kia sẽ đứng ở đầu thuyền, sau đó bước lên thủy đình một cách phóng khoáng.

Tuy nhiên vấn đề là bến tàu trống trải, không có một chiếc thuyền nào cả.

Xa xa cũng không có chiếc thuyền nào đang di chuyển trên mặt hồ.

"Đây là có chuyện gì xảy ra vậy? Người đâu rồi ?"

"Đến một chiếc thuyền cũng không có, cậu Lý đó rốt cuộc đến từ chỗ nào, cũng không thể là bơi lội đến đây chứ?"

"Hừ, chỉ là ra vẻ ta đây mà thôi, muốn khiến chúng ta chờ đến sốt ruột. Tôi nghĩ nhà họ Lý này cũng chẳng có gì đặc biệt!"

Mặc dù có người phàn nàn, nhưng mọi người vẫn chăm chú nhìn về phía bến tàu trên mặt hồ.

"Ê, mọi người mau nhìn xem những đám mây trên trời kìa, đẹp quá đi!", có người hô nhỏ một tiếng.

Mọi người nhìn lên bầu trời.

Những đám mây màu tím trôi lơ lửng, không biết từ khi nào, chúng đã biến thành hình dạng của những bông hoa.

Những đám mây tím nở rộ trên bầu trời, từng bông từng bông, từng bụi từng bụi, từng mảnh từng mảnh… Chúng phản chiếu lên mặt hồ như đầy hồ hoa tử đinh hương đang nở rộ.

"Wow, đẹp quá đi!"

"Thảo nào phù dâu lại tên là Đinh Hương, cái này chắc là do ban tổ chức đã sắp xếp tốt từ trước rồi phải không?"

"Không thể nào? Ban tổ chức lợi hại đến mức có thể khống chế mây trên trời sao?"

"Nói không chừng là một loại công nghệ đen nào đó!"

...
Chương 572: Lý Dục Thần xuất hiện

Hoa tím phủ đầy trời, đầy hồ, mặt nước phản chiếu ra ánh sáng màu tím. Mây tím bay lên, tạo nên một khung cảnh yên bình, đẹp đẽ, làm trái tim mọi người ở đây cũng dịu lại, không khỏi cảm nhận được một vẻ đẹp vô biên.

Lúc này, một mảnh hoa tím tụ lại với nhau trên bầu trời.

Đám mây màu tím này bay rất thấp, gần với mặt hồ.

Đột nhiên, từng cánh từng cánh hoa rơi xuống từ trên mây, hóa thành những đám mây chảy xuôi giữa không trung, rủ xuống mặt hồ.

Càng ngày càng có nhiều cánh hoa rơi, bay múa đầy trời, nhìn rất đẹp.

Mây tím rủ xuống mặt hồ cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm, chỉ chốc lát sau đã ngưng tụ thành một thảm mây màu tím trên mặt hồ.

Chẳng biết lúc nào, một bóng người màu trắng đã xuất hiện trong đám mây tím đang bay lên.

Thảm mây trải rộng trên mặt hồ trước mặt anh, cuộn lên, trải thẳng về phía sân khấu của thủy đình, giống như một tấm thảm màu tím trải trên mặt hồ.

Người nọ đạp mây mà đến, bộ quần áo trắng tung bay trong gió, nổi bật trên nền mây tím, trông đặc biệt sạch sẽ, bắt mắt.

Khi anh đi tới, thảm mây tiếp tục trải ra, đám mây cuộn lại, mấy tím bay lên.

Mọi người thấy vậy đều choáng váng.

Đây chính là nhân vật chính của ngày hôm nay!

Đây chính là cậu Lý thần bí đến từ thủ đô!

"Wow, thật sự là quá đẹp!", Phạm Duyệt Khanh không nhịn được kêu lên đầy kinh ngạc: "Không hổ là thế gia đến từ thủ đô, giống như thần tiên vậy, không biết cô dâu tương lai hôm nay là sẽ là ai đây? Thật là hâm mộ quá đi! Bố, sau này con kết hôn, liệu có được như thế này không?"

Phạm Huệ Hoa, gia chủ của nhà họ Phạm nói: "Bố cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở Tiền Đường. Nếu con muốn thì chỉ có thể dựa vào chính mình".

Ý của ông ta là nhà họ Phạm không có khả năng để làm loại trường hợp như vậy, nếu muốn thì cô ta phải tự tìm một nhà tốt.

Lưu Hiểu Tinh ở bên cạnh nói: "Bố, đám cưới của con sau này nhất định cũng phải đẹp như vậy!"

Lưu Vinh Thành, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vinh Thành cười lớn, nói: "Đám cưới con gái của bố chỉ có đẹp hơn! Lát nữa bố sẽ đi tìm ban tổ chức, lần này cậu Lý tốn bao nhiêu tiền, bố ra giá gấp đôi!"

Phạm Huệ Hoa cau mày, trong lòng thầm mắng: "Đúng là nhà giàu mới nổi! Thật không biết xấu hổ!"

Chẳng qua lúc này, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người của cậu Lý đang đạp mây mà đến, không có ai quan tâm đến sự vô sỉ, khoác lác của Lưu Vinh Thành.

Mây tím mở đường, Lý Dục Thần đạp mây mà đến, áo trắng tung bay giữa làn mây.

Cảnh tượng này đã đốn tim biết bao cô gái.

Đây là phương thức xuất hiện bất ngờ nhất, đẹp trai nhất, cũng là phương thức khiến người ta rung động nhất mà bọn họ từng thấy.

Nhìn mây bay cuộn lại, trải ra, cậu thanh niên áo trắng phóng khoáng càng ngày càng đến gần, mọi người đều nín thở, lặng lẽ chờ đợi.

Lý Dục Thần chậm rãi bước đi trên thảm mây tím.

Đây là một phân đoạn do anh tạm thời bổ sung, thay thế cho phương án lên sân mà Từ Thông đã bố trí cho anh trước đó.

Từ Thông, người đang chỉ huy trong một phòng ở khách sạn Viên Lâm cách hồ Tiền Đường không xa, cũng nhìn thấy cảnh tượng này từ cửa sổ.

Vốn dĩ Từ Thông có chút không hài lòng với việc Lý Dục Thần tạm thời thay đổi bố trí của ông ta.

Ông ta tự nhận phương án bố trí cho màn xuất hiện của Lý Dục Thần của mình đã gần như là hoàn mỹ, trong thời gian ngắn như vậy khó có thể làm ra được phương án tốt hơn. Hơn nữa, việc thay đổi cách xuất hiện của anh cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình mà ông ta đã sắp xếp trước đó, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?

May mắn thay mọi việc diễn ra suôn sẻ. Đối với những lời phàn nàn, oán giận của những vị khách kia, ông ta sớm đã đoán được. Đây cũng chính là hiệu quả mà ông ta muốn.

Cho đến khi nhìn thấy hoa tím nở rộ khắp bầu trời, mây tím bay xuống, Lý Dục Thần đạp mây đi tới, Từ Thông cuối cùng cũng bị thuyết phục.

Từ Hiểu Bắc đứng bên cạnh ông ta càng sửng sốt hơn, phải mất nửa ngày mới hỏi: "Bố, bố sắp xếp cái này sao? Đây là loại công nghệ đen gì vậy?"

Từ Thông khẽ thở dài một hơi: "Làm sao bố có thể có năng lực như vậy? Tiểu Bắc, kết bạn với cậu Lý là quyết định sáng suốt nhất mà bố của con từng làm trong đời!"

Từ Hiểu Bắc nghĩ tới chuyện xảy ra trong trường, sau khi tin tức Lý Dục Thần chết truyền đến, những người đó muốn giậu đổ bìm leo, chuẩn bị đối phó Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.

Gã không khỏi nghĩ mà sợ.

May mắn bố của gã sáng suốt, để gã dạy dỗ lại những người kia!

...

Mây tím cuối cùng trải đến bên cạnh thủy đình, Lý Dục Thần vừa mỉm cười vừa bước vào trong đình.

"Anh Dục Thần!", Đinh Hương kinh ngạc kêu lên: "Thật sự là anh!"

Mà đám người Lưu Hiểu Tinh đứng trước mặt, vừa nhìn thấy Lý Dục Thần đã kinh ngạc há hốc mồm, hơn nửa ngày sau mới run giọng nói: "Là cậu ta! Sao lại là cậu ta?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom