-
Chương 361-365
Chương 361 Ma tức hắc ám tiêu tán
Tiên Minh tuần tra sứ hung tợn trợn mắt nhìn Cổ Mặc trưởng lão Thanh Dương tông, đáy mắt gần như xuất hiện sát khí. Nhưng tại thời điểm này, hắn cũng không có biện pháp làm gì bọn hắn. Hắn vô cùng táo bạo mà liên tục đi vài bước, trái tim bỗng nảy sinh ác độc, quát lên: "ĐM! Thả ta đi vào, ta liều mạng bị ma tức hắc ám hủ thực cũng muốn xử nha đầu kia... Cứu đệ tử tiên môn ra..."
"Bá..."
Mặt mũi mọi người trắng bệch!
Người không biết nội tình gần như đều ngơ ngác nhìn tuần tra sứ!
Trong Ma Tức hồ chỉ có ngũ đại tiên môn Việt Quốc, một đám đệ tử Luyện Khí cảnh giới, ngay cả Trúc Cơ cũng không có. Có thể nói bọn hắn còn không thể sánh bằng hạt bụi trên áo vị tuần tra sứ này. Thế nhưng vị tuần tra sứ này lại muốn vì bọn hắn mà xông vào trong Ma Tức hồ...
Rốt cuộc người này phải cần cao thượng tới mức nào mới có thể làm như thế!
Chẳng qua, cho dù hắn muốn đi, những người khác cũng không dám cho hắn đi vào chịu chết!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí tuyệt vọng bao phủ mọi người.
"Ai..."
Tại thời điểm này, trái tim Cổ Mặc trưởng lão cũng tuyệt vọng vô cùng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ma Tức hồ.
"A?"
Đột nhiên hắn lại ngẩng đầu liếc một cái, lập tức ngây dại.
"Thế nào, Cổ Mặc lão đệ, lẽ nào ngươi có cách?"
Tuần tra sứ kia đang tức giận không cách nào phát tiết, nghe được tiếng la của Cổ Mặc trưởng lão, hắn lập tức kinh hãi quay đầu lại.
Chẳng qua, thuận theo tầm mắt của Cổ Mặc trưởng lão vừa nhìn, cả người hắn cũng lập tức ngây dại.
Sau đó tất cả mọi người ở đây đều ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phương hướng Ma Tức hồ...
Lúc này, nhìn về phía Ma Tức hồ xa xa có thể thấy, đó là một đáy hồ lớn thâm thúy không đáy, sâu kín đung đưa, thậm chí còn có thể nhìn thấy ma tức trên mặt hồ như nước bắt đầu cuộn trào. Nhưng tại thời điểm này lại có một màn kỳ dị xuất hiện. Hồ nước này lại có thể lan tràn ra phía ngoài, hệt như nước sông chảy ngược, vô cùng kỳ dị...
"Đó là..."
Thấy cảnh ấy, dù là trưởng lão tiên môn cũng tốt, chấp sự cũng được, trận sư cũng thế, mọi người mở to hai mắt nhìn.
"Ma tức đảo lưu..."
"Là cấm chế của Ma Tức hồ đang biến mất..."
Rất nhanh, tất cả mọi người đều kinh hãi. Có người không nhịn được muốn đằng vân bay qua kiểm tra, nhưng rất nhanh đã bị người kéo lại. Hiện tại ma tức hắc ám đang tản ra, là thời điểm đáng sợ, nếu bọn hắn vọt tới tất sẽ bị ma tức hắc ám trước mặt trùng kích, thậm chí có thể trực tiếp làm bẩn đan quang, đọa hóa thành ma. Lúc này, đương nhiên chỉ có thể đứng từ thật xa yên lặng theo dõi kỳ biến!
Theo luồng ma tức hắc ám thứ nhất tán dật, càng ngày càng nhiều ma tức hắc ám phiêu tán ra ngoài.
Từ xa nhìn lại, hệt như trên mặt đất có một ngọn núi lửa đang phun trào!
Mảng lớn mảng lớn ma tức hắc ám tuôn lên thiên không, sau đó bị gió thổi về tứ phương. Bởi vì ma tức hắc ám quá mức nồng nặc, ngay cả mặt trời cũng bị chặn, khiến thiên địa như tối đi vài phần. Có một số ma tức hắc ám trực tiếp tràn ra tứ phương, tới chỗ nào không biết. Có ma tức trực tiếp ẩn nấp trong núi gần đó, rất nhanh đã có tiếng rống to như tiếng thú hưng phấn...
"Ma tức hắc ám tán dật..."
Có người không nhịn được run giọng kêu lớn lên: "Sợ rằng yêu ma Việt Quốc sẽ thoáng cái mà nhiều gấp mười mấy lần..."
"Dù sao chuyện này vẫn có thể khống chế..."
Còn có người chỉ nhìn phương hướng ma tức hắc ám: "Không biết những đệ tử kia..."
Bọn hắn cứng rắn kiềm chế cảm giác sốt ruột trong lòng, gắt gao nhẫn nại. Đợi mãi mấy canh giờ sau, ma tức hắc ám trong Ma Tức hồ mới tiêu tán gần hết. Thẳng đến lúc này, bọn hắn mới vội vàng bắt đầu đằng vân chạy về phía Ma Tức hồ. Ma Tức hồ vốn người lạ chớ gần, hiện tại đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại mảng lớn núi hoang và u cốc. Tình cảnh này lộ ra dưới ánh mặt trời có vẻ trắng bệch lại dữ tợn. Những trưởng lão có thực lực gần như chỉ cần điều động thần thức đã có thể tra xét ngàn dặm...
Cũng chính vì vậy, rất nhanh bọn hắn đã định ra phương hướng, cấp tốc vọt về phía một sơn cốc.
"Ở nơi này..."
"Trời ạ, bọn hắn đều ở tại nơi đó..."
Xa xa thấy được bóng người trong sơn cốc, tất cả trưởng lão đều kích động lên.
"Các trưởng lão tới rồi..."
Trong sơn cốc, chúng đệ tử ngược lại còn bình tĩnh hơn cả tưởng tượng của các vị trưởng lão. Có người đang băng bó vết thương cho đồng môn, có người đang giúp đỡ thu dọn thi thể của đồng môn, có người đang tĩnh tọa thổ nạp, có người tụ năm tụ ba nói chuyện phiếm. Thấy được các trưởng lão đằng vân qua đây, bọn hắn cũng chỉ kêu một tiếng, sau đó đều đứng lên, nhưng không người nào động, tất cả đều nhìn một người.
Phương Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua, cười cười, sau đó lại nhịn xuống. Hắn tiếp tục đuổi theo Lạc Phi Linh, dáng vẻ nghiêm túc mà tràn đầy thành ý, dịu dàng nói: "Lạc sư muội ngươi đừng nóng giận, lần sau ta nhất định sẽ đánh con mèo kia một trận báo thù cho ngươi, có được không?"
"May mà. . . Vạn hạnh trong bất hạnh!"
Lần thí luyện Ma Tức hồ này, chư đại tiên môn có thể nói là tổn thất lớn nhất trong gần ngàn năm trở lại đây. Các môn các phái, số lượng đệ tử thương vong đều vượt xa trước đó, thậm chí ngay cả đệ tử chân truyền cũng có không ít người bỏ mạng. Nhưng đối mặt với kết quả này, chẳng những các đại tiên môn không cảm thấy tiếc nuối hay bất mãn, mà ngược lại đều chỉ cảm thấy may mắn, âm thầm lau không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh!
Trong thời gian ngắn nhất, đệ tử các đại tiên môn đều được các trưởng lão đón ra, sau đó tất nhiên là phải kiểm tra trị thương, điều trị thật tốt. Còn mọi chuyện trải quan trong Ma Tức hồ, hiển nhiên cũng cần phải âm thầm tra hỏi rõ ràng. Chỉ có điều lạ là, đây vốn là một đại sự, đáng giá Tiên Minh điều tra rõ ràng một phen, nhưng tuần tra sứ lại chỉ thuận miệng hỏi vài câu, sau đó liền bỏ qua. Chẳng qua là ở trước mặt ngũ đại tiên môn, tuần tra sứ cũng phải tỏ thái độ, nói rằng sau đó nhất định hắn sẽ tra rõ ràng chuyện này, cho ngũ đại tiên môn một câu trả lời thỏa đáng!
Song dù chỉ tùy tiện hỏi vài câu, nhưng Phương Nguyên vẫn lọt vào mắt xanh của vị tuần tra sứ này.
Chương 362 Đại Nạn Không Chết, Tất Có Hậu Phúc (1)
Chỉ cần nghe thấy tất cả các đệ tử tiên môn kể lại vài câu, hắn đã biết đại khái rằng Phương Nguyên có vai trò rất quan trọng trong chuyện này. Hắn nhìn về Ma Tức hồ đã biến thành những vết nứt nẻ xấu xí, lại nhìn từng đệ tử tiên môn bị trọng thương bộ dáng thê thảm, trọng điểm là nhìn người nữ đệ tử đang chống nạng xen lẫn trong hàng ngũ đệ tử Thanh Dương tông cười đùa kia, trong lòng của hắn dần dần đã có đáp án.
"Phương Nguyên. . ."
Trước khi cưỡi mây bay đi, hắn bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía đám người, thần sắc uy nghiêm.
Nghe thấy tiếng gọi, trưởng lão các đại tiên môn đều đồng thời khẽ giật mình, tiếng nghị luận cũng nhỏ đi nhiều, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía hắn. Mà tông chủ Thanh Dương tông thì cùng mấy vị trưởng lão liếc nhau một cái, khẽ gật đầu, sau đó Vân trưởng lão đang ở bên cạnh Phương Nguyên liền dẫn hắn đi tới trước mặt tuần tra tiên sứ, khẽ giới thiệu thân phận tuần tra sứ, lệnh cho Phương Nguyên hành lễ.
"Lễ nghi phiền phức thì miễn đi!"
Tuần tra sứ phất phất tay, ra hiệu không cần phải phiền phức, chỉ có ánh mắt là lướt nhìn trên dưới Phương Nguyên đánh giá vài lần.
Tiếng nghị luận chung quanh đã hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người đều tập trung nghe tuần tra sứ nói.
"Ha ha, tiểu tử, ngươi vậy mà lại nhổ đi thứ trấn áp Ma Tức hồ, khiến cho ma tức tản mát, lá gan cũng không nhỏ a. . ."
Tuần tra sứ lẳng lặng đánh giá Phương Nguyên hồi lâu, mới khẽ nói ra.
Trong lòng trưởng lão các đại tiên môn đều run lên, nhất là mấy vị trưởng lão cùng tông chủ Thanh Dương tông, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc. Đến tận lúc này, bọn hắn vẫn không biết rốt cục Phương Nguyên làm sao làm được chuyện này. Độ Kiếp Tiên Ngẫu kia có lực lượng Tiên Đạo gia trì, đủ để định trụ càn khôn, cho dù là chính bản thân bọn hắn, e là cũng không có cách nào lay chuyển, ai có thể ngờ một đệ tử cảnh giới Luyện Khí như Phương Nguyên lại làm được chứ?
Cụ thể hắn làm sao làm được, dĩ nhiên sau đó phải hỏi tường tận một phen. Song bất kể nói như thế nào, thì chuyện này hắn cũng đã làm rồi, chỉ là không biết Tiên Minh sẽ xử lý như thế nào!
Phương Nguyên nghe vậy chỉ thi lễ một cái, cũng không mở miệng.
Trải qua trận kịch biến trong Ma Tức hồ, hắn cũng coi như hiểu được đại khái nguyên do, biết rằng lúc này có nói gì cũng vô dụng, không bằng chỉ lẳng lặng lắng nghe.
"Ma Tức hồ bị hủy, ma tức Hắc Ám tản mát ra ngoài, không biết sẽ khiến cho Việt quốc sinh ra bao nhiêu yêu ma, cũng không biết có thể trấn áp những ma tức Hắc Ám kia lại lần nữa hay không. Đứa nhỏ nhà ngươi, bất kể nói như thế nào, trận tai họa này ngươi quấy ra cũng không nhỏ đâu!"
Vị tuần tra sứ kia nhìn Phương Nguyên, lời nói rất nghiêm khắc, sắc mặt cũng hơi âm trầm.
Có điều, ngay khi đệ tử các đại tiên môn đều cảm thấy nặng nề trong lòng, Lạc Phi Linh cũng nhíu mày, bỗng nhiên tuần tra sứ lại hít sâu một hơi, nói: "Tuy nhiên, Ma Tức hồ dị biến, đồng môn gặp nạn, ngươi gặp nguy không loạn, có thể hóa giải trận tai nạn này, cũng lập nên được một đại công. Trước đó bản tọa từng hứa hẹn, ai có thể hóa giải trận tai nạn này, bản tọa sẽ điền cho hắn một vạn công đức lên sách công đức của Tiên Minh. . ."
"Soạt soạt soạt"
Nghe được lời này, không biết có bao nhiêu người, đều chợt quay đầu nhìn về phía tuần tra sứ.
"Khục. . ."
Vẻ mặt tuần tra sứ hơi mất tự nhiên, ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Chỉ tiếc, mặc dù ngươi lập công lớn, nhưng cũng gây ra đại hoạ. . ."
Đám người nghe vậy, đều lập tức đoán được mấy phần, vẻ mặt lại trở nên có chút thờ ơ.
Một vạn công đức thực sự quá dọa người, sao có thể tùy tiện cho một tên đệ tử tiên môn cảnh giới Luyện Khí chứ?
"Vậy là không cho sao?"
Thế nhưng chính vào lúc này, Lạc Phi Linh đang trong đám người bỗng nhiên bĩu môi nói ra một câu.
Thanh âm của nàng không lớn không nhỏ, vừa đủ để vị tuần tra sứ kia nghe được, sắc mặt hắn trở nên hơi xấu hổ.
Ho nhẹ một tiếng, vờ như không nghe thấy câu nói của Lạc Phi Linh, hắn tiếp tục duy trì vẻ uy nghiêm, lại nhìn về phía Phương Nguyên nói: ". . . Thưởng đương nhiên phải thưởng, nhưng phạt thì cũng phải phạt, bản tọa giữ lời, sẽ điền 3000 công đức lên sách công đức của Tiên Minh cho ngươi...”
Bất kể là trưởng lão các hay các đệ tử tiên môn ở chung quanh, sau khi nghe vậy đều thầm cảm thán.
3000 công đức mặc dù không ít, nhưng dù sao cũng bị trừ mất 7000 công đức, ngẫm lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng. . .
Nhưng đối với bọn hắn mà nói, trong lòng lại dễ dàng tiếp nhận hơn nhiều.
Dù sao nếu thật sự cho Phương Nguyên những một vạn công đức, thì mặt mũi tất cả các trưởng lão phải để vào đâu chứ?
Phương Nguyên nghe vậy, lại chỉ tỏ ra thản nhiên nói: "Đa tạ tiên sứ!"
Đối với tác dụng của điểm công đức, hắn cũng hiểu được mấy phần, nhưng hắn cũng biết, hiện tại không phải là lúc mình có thể dùng được!
Trên thực tế, hủy đi Ma Tức hồ quả thực là đại sự, vị tuần tra sứ này không truy cứu mình, nói cho cùng cũng là chuyện tốt!
3000 công đức này, cũng là một khoản hời từ trên trời rơi xuống!
"Ha ha, tính tình của nhà ngươi ngược lại cũng trấn định!"
Vị tuần tra sứ kia thấy Phương Nguyên thống khoái đáp ứng, cũng tương đối hài lòng, lại đánh giá trên dưới Phương Nguyên một chút, khẽ cười nói: "Ngươi cũng lưu lại cho bản tọa ấn tượng không tồi, nếu như có một ngày, ngươi có thể đạt được thành tựu Kim Đan Đại Đạo, đến lúc đó có thể đến Vân Châu tiên điện của ta một chút, tối thiểu bản tọa cũng sẽ tiến cử hiền tài cho ngươi một vị trí tuần du sứ, ngươi cần phải ghi nhớ cho kỹ. . ."
"Woah. . ."
Những người chung quanh nghe vậy, lập tức đều tỏ ra kinh hãi, nhao nhao nghị luận.
Chương 363 Đại Nạn Không Chết, Tất Có Hậu Phúc (2)
Tiên Minh là tồn tại bực nào chứ, đó chính là những thế lực lớn đỉnh tiêm nhất giới tu hành, kết thành liên minh để đối kháng đại kiếp, có thể nói là địa vị áp đảo phía trên các đại tiên môn trên thế gian, quyền cao chức trọng, hết sức trọng yếu. Không biết có bao nhiêu nhân tài đỉnh tiêm bên trong các đại tiên môn, đều muốn vót nhọn cả đầu để chui vào Tiên Minh chì vì mưu cầu một vị trí chấp sự bình thường, còn vị trí tuần du sứ, lại càng đủ để ngồi ngang hàng với tông chủ các đại tiên môn!
Mặc dù vị tuần tra sứ này chỉ là thuận miệng hứa hẹn, nhưng cũng đủ khiến cho tất cả mọi người kinh hãi.
"Đa tạ tiên sứ dìu dắt!"
Phương Nguyên trầm giọng tạ ơn, những lễ nghi này đương nhiên không thể thiếu.
"Thôi, bản tọa còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy trận đại hội Thăng Tiên này của các ngươi nữa!"
Nói rồi, vị tuần tra sứ kia tay áo phất một cái, một đám mây liền xuất hiện, mang theo các vị Trận sư, cưỡi gió bay đi!
"Tông chủ, lần đại hội Thăng Tiên này. . ."
Sau khi tiễn tuần tra sứ rời đi, liền có một trưởng lão Thú Linh tông nhìn về phía tông chủ của mình, tỏ ý thăm dò.
Những người khác trong lòng cũng đang cân nhắc vấn đề này. Lúc đầu, đại hội Thăng Tiên mười năm một lần chính là một trận tiên yến, được cử hành sau khi đệ tử các đại tiên môn hoàn thành thí luyện, phàm là những đệ tử thông qua được thí luyện, đều có thể tham gia đại hội. Điều này đại biểu cho những đệ tử tiên môn này đã chịu đựng được khảo nghiệm, bất kể là trong tương lai bọn hắn có thể Trúc Cơ hay không, cũng đều trở thành một tử đệ Tiên gia hợp cách!
Chỉ có điêu, lần thí luyện này xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên hiển nhiên có người còn đang do dự, không biết có nên tiến hành tiếp hay không!
"Dĩ nhiên là phải tiếp tục tiến hành!"
Tông chủ Thú Linh tông nghe vậy, lại lạnh giọng cười nói: "Chẳng những phải tiến hành, mà còn phải làm cho hoành tráng hơn một chút. . ."
"Lời ấy cũng không tệ!"
Trần Huyền Ngang, tông chủ Thanh Dương tông cùng những người khác đều gật đầu đồng ý.
Xem ra, trong lòng bọn họ, đều có một cái chủ ý giống nhau.
Lập tức, nhân mã các tiên môn đều cưỡi mây bay lên Ngũ Tiên cung, nơi tổ chức đại hội Thăng Tiên suốt bao năm qua. Chúng đệ tử tiên môn đều tranh thủ người thì chữa thương, người thì ghi chép lại kinh nghiệm trải qua chuyến này. Mà trưởng lão cùng tông chủ các đại tiên môn thì đều tập trung cùng nhau, thương lượng hồi lâu, dường như đang thương nghị thống nhất chuyện gì đó, sau hồi lâu, khi tới Ngũ Tiên cung cũng vừa có kết quả.
"Lần thí luyện này, do Ma Tức hồ có dị động, nên khác với trước đây, ma vật chưa được diệt sạch toàn bộ, hiện tại đều đã phân tán tứ phương, các đại tiên môn đều đã phái ra nhân thủ đi tiêu diệt, không đến mức để cho chúng làm hại nhân gian. Thế nhưng chiếu theo quy củ trước đây, bởi vì vẫn còn ma vật tồn tại, nên chỉ e đệ tử ngũ đại tiên môn không có bất kỳ một ai hoàn thành thí luyện. . ."
Trông thấy vô số đệ tử tiên môn đều tỏ ra lo lắng, trưởng lão các tiên môn đều nhỏ giọng nhận định tình hình.
Mà đệ tử các tiên môn nghe vậy, dĩ nhiên trong lòng có chút nặng nề.
Trước đó, bọn hắn đều cầu cho còn sống sót là tốt rồi, nhưng hiện tại đã sống sót được, hiển nhiên vẫn hi vọng được ban thưởng càng nhiều càng tốt. Nếu ngũ đại tiên môn thật sự thiếu theo lệ cũ trước kia để bình phán, như vậy quả thật là bọn hắn đều xem như thí luyện thất bại!
Kết quả này tuy phù hợp đạo lý, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy không cam lòng.
Nhưng cũng may, trưởng lão kia nói xong câu đó, bất chợt liền dừng lại, cười nói: "Tuy nhiên, những lão gia hỏa chúng ta thương lượng một phen, cũng hiểu được nếu quyết định như vậy, e là trong lòng các ngươi cũng sẽ không vui vẻ gì. Bởi vậy chúng ta quyết định sửa lại quy củ, các ngươi đã trải qua lần dị biến này, người người đều đã trải qua vô tận sát phạt, có thể nói là dục huyết phấn chiến, nên đương nhiên chúng ta cũng không thể quá vô tình, chúng ta quyết định, lần thí luyện này, mỗi một để tử dù còn sống hay đã chết, đều xem như thông qua được thí luyện!"
Chúng đệ tử nghe vậy đều giật mình ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Mà trưởng lão kia lại tiếp tục nói: "Ngũ đại tiên môn, mỗi một vị chân truyền còn sống sót, đều sẽ đạt được cơ hội Trúc Cơ một lần!"
Nghe lời này, tất cả chân truyền các đại tiên môn cũng đều ngẩng đầu tỏ ra ngạc nhiên.
"Không chỉ có như vậy. . ."
Thanh âm trưởng lão kia hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói: "Do đệ tử chân truyền lần này vẫn lạc không ít, nên chúng ta còn muốn lựa chọn mười người có công lao lớn nhất trong số các đệ tử bình thường, ban thưởng cho danh hiệu đệ tử chân truyền, cũng ban cho cơ hội Trúc Cơ. . ."
"Woah. . ."
Nghe được câu nói này, tất cả đệ tử tiên môn lập tức reo hò, vui mừng không thôi.
Phải biết rằng, cơ hội Trúc Cơ cũng không phải người bình thường có thể đạt được, chỉ có đệ tử chân truyền các đại tiên môn mới có được cơ hội này, những đệ tử bình thường bọn hắn, chỉ có thể thông qua thí luyện đạt được chút tài nguyên mà thôi. Không ngờ hiện tại ngũ đại tiên môn lại đưa ra quyết định như vậy, lựa chọn mười người có công lao lớn nhất trong số các đệ tử bình thường bọn hắn, ban thưởng cho danh hiệu đệ tử chân truyền?
Đây thật sự là chuyện vui mừng lớn mà!
Mặc dù mười danh ngạch này, so với tất cả các đệ tử cũng không coi là nhiều, nhưng ít ra bọn hắn cũng có hi vọng!
Những người trước đó lập được công lao ở bên trong Ma Tức hồ, dĩ nhiên là hưng phấn không chịu nổi.
Mà những người không lập được công lao, hoặc là công lao ít ỏi, khó tránh khỏi có chút hối hận. . .
"Chư vị trưởng lão, đệ tử còn có lời muốn nói. . ."
Trong không khí hân hoan vui mừng, bất chợt chân truyền Thượng Thanh sơn, Mai Đại Chí đứng dậy, hắn nhìn Phương Nguyên một chút, rồi quay người về phía các vị trưởng lão nói ra: "Lần đại hội Thăng Tiên này, cũng không cần diễn võ đấu pháp nữa, đệ tử Thanh Dương tông Phương Nguyên, nên là người đứng đầu trong số chân truyền chúng ta!"
Chương 364 Ngũ Đại Tiên Môn, Nghĩa Bạc Vân Thiên (1)
"Ngươi nói cái gì?"
Trong không khí hân hoan vui mừng, bỗng nhiên nghe thấy chân truyền của Thượng Thanh sơn nói một câu như vậy, tất cả trưởng lão đều khẽ giật mình.
Mà chân truyền của Thượng Thanh sơn kia lại mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: "Chư vị trưởng lão xin hãy nghe ta nói đã, lúc trước ở trong Ma Tức hồ, chúng ta từng gặp được một con ma vật khủng bố, vô cùng hung ác điên cuồng, càng đáng sợ hơn là, chân truyền ngũ đại tiên môn đều xuất chiến cũng không giết được nó, suýt nữa khiến cho chúng ta toàn quân bị diệt. Vào lúc đó, chúng ta liền định ra một cái ước định, nếu ai có thể giết chết Ma Ưng, chúng ta sẽ cam tâm tình nguyện tôn hắn là đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn. Sau đó vào thời điểm nguy cấp, sư đệ Phương Nguyên của Thanh Dương tông bay lên trời xuất ra một kiếm, giết chết Ma Ưng..."
Hắn thuật lại chuyện này một lần, sau đó trầm giọng nói: "Trận chiến đó, chúng ta tâm phục khẩu phục, tự nguyện tôn Phương Nguyên sư đệ làm đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn, việc này nghe ra có vẻ buồn cười, song lại là ván cược trong thời khắc sinh tử của chúng ta, mong rằng các vị trưởng lão thành toàn..."
"Không sai, ta cũng đang có ý này!"
"Đây chính là một ván cược nhỏ chúng ta âm thầm đánh cược với nhau, chỉ mong cược thua sẽ được thực hiện!”
Nghe hắn nói vậy, Tiêu Phục Linh của Bách Hoa cốc cùng đệ tử chân truyền các đại tiên môn khác đều đứng dậy.
"Cái gì?"
"Danh hiệu đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn?"
Trưởng lão các đại tiên môn nghe lời ấy, lập tức nôn nao, vẻ mặt đều tỏ ra phức tạp.
Ngược lại, mấy vị trưởng lão Thanh Dương tông liếc nhau một cái, đáy mắt đều lộ ra vẻ vui mừng.
Ở địa vị bọn hắn, đương nhiên sẽ không quá để vào mắt danh hiệu của một đệ tử chân truyền, nhưng mấu chốt là, bọn hắn cũng hiểu được, cái danh hiệu đệ nhất chân truyền này thực sự quá hiếm có. Những đệ tử hàng tiểu bối trong giới tu hành này, mỗi một người đều là đỉnh tiêm từ trong số đông đảo chúng sinh lựa chọn ra, cũng đều tâm cao khí ngạo, khó khăn đến cỡ nào mới có thể xuất hiện một người, tài nghệ trấn áp quần hùng chứ? Lui một bước mà nói, dù là xuất hiện, thì mấy đại tiên môn khác cũng sẽ không thừa nhận, nếu không chẳng phải là tự nâng uy phong của người khác hay sao?
Hiện tại, các đại tiên môn đều có mấy đại đệ tử chân truyền được xem như bảo bối, những người này đều là tồn tại nhất tuyệt trên đời. Nhưng cho dù là bọn hắn, từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai đạt được cái danh hiệu này, thậm chí ngay cả tiếp cận cũng chưa từng có. Bởi vì ngươi nói mình là đệ nhất nhân, ai có thể chứng minh? Chẳng lẽ phải dựa vào đấu pháp để quyết định? Thế nhưng mà các đại chân truyền đều có bản lĩnh áp đáy hòm của chính mình, bình thường luận bàn thì khó phân cao thấp, nhưng nếu thật sự phải phân thắng bại, e là phải lấy mạng ra liều thì mới có thể biết được, nhưng tiên môn nào lại nỡ làm vậy chứ?
Đây cũng chính là chỗ khiến trưởng lão mấy đại tiên môn đều cảm thấy kinh ngạc, chân truyền các đại tiên môn lúc này, lại đồng thời đề cử vị đệ tử Thanh Dương tông kia?
Đối với các vị trưởng lão mà nói, đây dĩ nhiên không phải điều bọn hắn muốn nhìn thấy.
Song khi thấy bộ dáng nghiêm túc của đệ tử chân truyền nhà mình, thậm chí là của tất cả đệ tử tiên môn, bọn hắn lại không tiện cự tuyệt.
Đáp ứng, bằng với khi không lại tiện nghi cho tên đệ tử Thanh Dương tông kia, không đáp ứng, e là đệ tử tiên môn nhà mình sẽ cảm thấy thất vọng.
Bởi nếu như vậy, chẳng khác gì lời hứa của bọn hắn không chút đáng tiền!
Mà vào lúc này, trưởng lão cùng tông chủ Thanh Dương tông thì lại tạm thời duy trì trầm mặc, không vội lên tiếng.
Phương Nguyên vốn lập được đại công, vậy mà còn đạt được một danh hiệu như vậy, khiến cho bọn hắn cũng cảm thấy kinh hỉ ngoài ý muốn.
"Việc này, chúng ta sẽ xem xét, nhưng trước mắt các ngươi cứ nghỉ ngơi một ngày, đợi ngày mai tham dự tiên yến đi!"
Qua thật lâu sau, mới có một vị trưởng lão Thượng Thanh sơn khẽ gật đầu một cái, nói.
Hắn không nói đáp ứng, cũng không nói không đáp ứng, rõ ràng là trong lòng vẫn còn muốn cân nhắc một phen.
"Đệ tử tuân mệnh!"
Mấy vị chân truyền khác đáp lời, rồi đều lui về phía sau đám người.
Có điều lúc lui về, lại đều vô tình hay cố ý nhìn Phương Nguyên một chút, cái nhìn kia thâm ý sâu sắc, rõ ràng là muốn nói cho Phương Nguyên biết, bọn hắn đều nghiêm túc đối với trận cược kia. Hiện tại ở trước mặt người khác, ngay cả trước mặt tất cả trưởng lão nói ra, chính là để chứng minh cho lời hứa kia, mặc dù đây là vì cho Phương Nguyên danh hiệu đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn, nhưng cũng chứng minh cho sự kiêu ngạo của chính bọn hắn.
Các đệ tử đại tiên môn quả thực cần nghỉ ngơi thật tốt, nhưng tất cả trưởng lão tiên môn, lại nhất định không nghỉ ngơi được.
Thí luyện Ma Tức hồ đã qua, nhưng trong đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, còn cần bọn hắn cẩn thận tra hỏi rõ ràng.
"Cái gì?"
"Tên đệ tử Thanh Dương tông kia, vậy mà lại đánh nổ Bát Hoang Vân Đài của chúng ta?"
Mà ngay trong đêm, sau khi mấy đại tiên môn nghe chúng đệ tử tiên môn thuật lại tường tận, trong đó, khiến người ta khiếp sợ nhất đương nhiên chính là chuyện này. Lúc đầu, do có được danh hiệu đệ nhất chân truyền, bọn hắn vốn hết sức chú ý đến Phương Nguyên, hiện tại lại nghe nói hắn từng làm ra chuyện tày đình bực này, trong lòng nhất thời không khỏi nở nụ cười khổ, chẳng trách lúc cuối cùng phát hiện ra, tất cả đệ tử tiên môn lại đều đang tập trung cùng một chỗ a...
Mà chính cái tên đệ tử Thanh Dương kia, lại dùng loại phương pháp này dồn bọn hắn đến cùng một nơi!
"Không sai, tuy không có bằng chứng xác thực, nhưng việc này là chắc chắn không thể nghi ngờ, mong trưởng lão chỉ cho biết, nên làm như thế nào!"
Tại khu vực của Bách Hoa cốc, đối mặt với mấy vị trưởng lão Bách Hoa cốc, Tiêu Phục Linh đang thấp giọng bẩm báo.
Lúc ban ngày, các nàng dốc hết sức tiến cử Phương Nguyên là đệ nhất chân truyền, nhưng đến ban đêm, đối với những chuyện hắn đã làm cũng không có chút nào giấu giếm.
"Kẻ này lớn mật!"
Chương 365 Ngũ Đại Tiên Môn, Nghĩa Bạc Vân Thiên (2)
Hồng Đan trưởng lão là người đầu tiên không kìm nén được, vỗ bàn cái rầm: "Vì tính mệnh đệ tử Thanh Dương tông bọn hắn, mà không thèm để ý đến tính mệnh đệ tử mấy đại tiên môn chúng ta hay sao? Thanh Dương tông này, thật đúng là dạy dỗ ra một tên hảo đồ đệ vô tình vô nghĩa mà..."
Các đệ tử khác thấy Hồng Đan trưởng lão tức giận, sắc mặt đều lập tức tỏ ra hơi lo sợ.
Lúc này bọn hắn đều đã biết, đệ tử nhập thất của Hồng Đan trưởng lão, Lữ Tâm Dao đã mất tích trong Ma Tức hồ sau đại biến, sống không thấy người, chết không thấy xác, nhưng hơn phân nửa đã gặp chuyện không may. Lại thêm nghe nói trước đó khi chúng đệ tử nhìn thấy nàng, nàng lại đang ở cùng một chỗ với tên Viên Nhai đã đọa hóa kia, chuyện này khiến trong lòng Hồng Đan trưởng lão bực bội không thôi, không có chỗ nào phát tiết.
Hiện tại lại nghe được chuyện này, ai biết nàng có thể nổi giận lên, làm khó dễ với vị đệ tử Thanh Dương tông kia hay không?
"Ý của Hồng Đan sư muội là..."
Có người cười khổ, nhìn về phía Hồng Đan trưởng lão.
Hồng Đan trưởng lão sắc mặt lạnh lẽo, quát: "Việc này không thể cứ cho qua như vậy được, phải nói cho rõ ràng với Thanh Dương tông!"
"Ha ha, ngươi muốn nói chuyện gì đây?"
Nhưng chính vào lúc này, cốc chủ Bách Hoa cốc Văn Hương chân nhân lại cười khổ một tiếng, nói: "Hai đệ tử Thanh Dương tông này có thể làm ra chuyện như vậy, dĩ nhiên là rất lớn mật, cũng đủ thông minh, thế nhưng trên tay chúng ta cũng không có chứng cứ gì chứng minh là do bọn hắn làm cả... Càng quan trọng hơn là, Bát Hoang Vân Đài bọn hắn phá hủy, vốn đã từng bị người giở trò, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa biết được, nhưng hơn phân nửa là có nguyên nhân sâu xa. Tiên Minh đã đáp ứng đi thăm dò, chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi, chẳng lẽ ngươi còn muốn qua mặt Tiên Minh, đích thân đi tra xét chuyện này hay sao?"
Hồng Đan trưởng lão nghe lời này, lập tức nao núng: "Cốc chủ Văn Hương, ngươi đây là có ý gì?"
Văn Hương chân nhân lắc đầu, nói: "Đệ tử Thanh Dương tông gặp nạn, đến cầu viện Bách Hoa cốc, nhưng đệ tử Bách Hoa cốc chúng ta không muốn mạo hiểm, định thờ ơ lạnh nhạt làm qua loa, kết quả là bị người ta làm nổ mất Bát Hoang Vân Đài, không có đường lui, loại chuyện bị buộc phải tiến đến Thanh Dương tông cứu viện... ngươi cảm thấy một khi nói chân tướng ra ngoài, thì mặt mũi chúng ta để đâu?"
Tất cả trưởng lão Bách Hoa cốc cùng đám chân truyền Tiêu Phục Linh, đều lập tức giật mình.
Các nàng đã hiểu ra câu nói ý ở ngoài lời của Văn Hương chân nhân...
"Cho nên, việc này rốt cuộc cũng đừng nói ra..."
Văn Hương chân nhân khe khẽ thở dài, sắc mặt ngược lại dần dần trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói: "Đám người Phục Linh các nàng làm không sai, như đã là cứu viện, vậy lúc nói với ngoại nhân, chỉ nên nói là đệ tử Bách Hoa cốc ta nghe tin đồng đạo Thanh Dương tông gặp nạn, chủ động hủy Bát Hoang Vân Đài với quyết tâm đập nồi dìm thuyền hủy đi đường lui, cùng đệ tử Thanh Dương tông cùng tiến cùng lui, không liên quan chút gì với người bên ngoài!"
"Chuyện này..."
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, thật lâu không nói nên lời.
Chỉ có điều, qua hồi lâu, mấy vị trưởng lão ngược lại đều nặng nề khẽ gật đầu , nói: "Không sai, đây mới là sự thật!"
"Thế nhưng mà..."
Duy chỉ có Hồng Đan trưởng lão có chút không phục: "Chuyện này cứ cho qua như vậy hay sao?"
Văn Hương chân nhân thản nhiên nói: "Vậy liền nhìn xem Thanh Dương tông có thái độ gì!"
Không chỉ Bách Hoa cốc đang tiến hành thảo luận chuyện này, mấy đại tiên môn khác cũng giống như vậy.
Mà kết quả bọn hắn thảo luận, cuối cùng vậy mà nhất trí lạ thường...
Cũng vào lúc này, đám người Vân trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão của Thanh Dương tông cũng đang thương lượng. Nhưng chỉ nói mấy câu, Vân trưởng lão liền sai người đi chuẩn bị hậu lễ, lại bỏ thêm tài nguyên vào tất cả phần trù bị, chuẩn bị ngày mai đưa qua cho tứ đại tiên môn. Chân truyền Mạnh Hoàn Chân của Long Ngâm phong đang cùng đi với mấy vị trưởng lão lại tỏ ra không hiểu: "Mấy đại tiên môn cũng không có chứng cứ xác thực, chúng ta không cần bồi thường đi?"
Vân trưởng lão cười lắc đầu, nói: "Ai nói đây là bồi thường?"
Hắn thở thật dài một hơi, đứng lên nói: "Sự tình lần này, rõ ràng chính là đệ tử Thanh Dương tông chúng ta gặp dị biến trước tiên, sau đó đã điều người đi cầu viện tứ đại tiên môn. Mà tứ đại tiên môn nghĩa bạc vân thiên, để tỏ rõ lòng quyết tâm đã tự hủy đi đường lui của mình, tập hợp lại một chỗ với các ngươi, ngũ đại tiên môn đồng tâm hiệp lực, lúc này mới vượt qua gian nan, đối kháng được trường đại kiếp nạn này. Trong quá trình này tuy có chút may mắn, nhưng càng nhiều hơn chính là do quyết tâm cộng đồng đối kháng kẻ thù của mọi người. Chúng ta chuẩn bị những hậu lễ này, không phải bồi thường, mà là để cảm tạ nghĩa cử hiệp nghĩa của tứ đại tiên môn đệ tử!"
Mạnh Hoàn Chân nghe vậy liền ngây người, sau hồi lâu, mới khom người nói: "Đệ tử thụ giáo!"
Cổ Mặc trưởng lão cũng cười khổ nói: "Kể từ đó, ngũ đại tiên môn Việt quốc, e là sẽ danh truyền vạn dặm đi!"
Vân trưởng lão nói: "Vốn là chuyện tốt đối với tất cả mọi người, tiếng tăm truyền xa thì như thế nào?"
Nói rồi, hắn nhìn về phía Mạnh Hoàn Chân phân phó: "Đi nói một chút với đứa nhỏ Phương Nguyên, bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai trên Thăng Tiên đại hội, tứ đại tiên môn nhất định sẽ ban cho hắn danh hiệu đệ nhất chân truyền, đây cũng là hắn nên được, vậy liền để hắn gánh vác thật tốt cái danh hiệu này đi!"
"Rõ, đệ tử đi liền!"
Mạnh Hoàn Chân nghe vậy, cũng vui vẻ cười đáp ứng, lĩnh mệnh rời đi.
Cổ Mặc trưởng lão chờ Mạnh Hoàn Chân đi khỏi mới nói: "Phương Nguyên tuổi còn quá trẻ, cần gì phải cho hắn phần hư danh này?"
Vân trưởng lão nghe vậy, lại chỉ là khẽ cười một tiếng, nói: "Nếu không có phần hư danh này, hắn có tư cách tiến nhập Vân Phù cung Trúc Cơ sao?"
"Vân Phù cung?"
Cổ Mặc trưởng lão nghe vậy cũng nôn nao trong lòng, ném ánh mắt về phía Vân trưởng lão hỏi ý kiến.
Vân trưởng lão chỉ thản nhiên nói: "Tiểu bối làm chuyện bọn hắn nên làm, chúng ta dĩ nhiên cũng phải làm tốt chuyện chúng ta nên làm!"
Tiên Minh tuần tra sứ hung tợn trợn mắt nhìn Cổ Mặc trưởng lão Thanh Dương tông, đáy mắt gần như xuất hiện sát khí. Nhưng tại thời điểm này, hắn cũng không có biện pháp làm gì bọn hắn. Hắn vô cùng táo bạo mà liên tục đi vài bước, trái tim bỗng nảy sinh ác độc, quát lên: "ĐM! Thả ta đi vào, ta liều mạng bị ma tức hắc ám hủ thực cũng muốn xử nha đầu kia... Cứu đệ tử tiên môn ra..."
"Bá..."
Mặt mũi mọi người trắng bệch!
Người không biết nội tình gần như đều ngơ ngác nhìn tuần tra sứ!
Trong Ma Tức hồ chỉ có ngũ đại tiên môn Việt Quốc, một đám đệ tử Luyện Khí cảnh giới, ngay cả Trúc Cơ cũng không có. Có thể nói bọn hắn còn không thể sánh bằng hạt bụi trên áo vị tuần tra sứ này. Thế nhưng vị tuần tra sứ này lại muốn vì bọn hắn mà xông vào trong Ma Tức hồ...
Rốt cuộc người này phải cần cao thượng tới mức nào mới có thể làm như thế!
Chẳng qua, cho dù hắn muốn đi, những người khác cũng không dám cho hắn đi vào chịu chết!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí tuyệt vọng bao phủ mọi người.
"Ai..."
Tại thời điểm này, trái tim Cổ Mặc trưởng lão cũng tuyệt vọng vô cùng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ma Tức hồ.
"A?"
Đột nhiên hắn lại ngẩng đầu liếc một cái, lập tức ngây dại.
"Thế nào, Cổ Mặc lão đệ, lẽ nào ngươi có cách?"
Tuần tra sứ kia đang tức giận không cách nào phát tiết, nghe được tiếng la của Cổ Mặc trưởng lão, hắn lập tức kinh hãi quay đầu lại.
Chẳng qua, thuận theo tầm mắt của Cổ Mặc trưởng lão vừa nhìn, cả người hắn cũng lập tức ngây dại.
Sau đó tất cả mọi người ở đây đều ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phương hướng Ma Tức hồ...
Lúc này, nhìn về phía Ma Tức hồ xa xa có thể thấy, đó là một đáy hồ lớn thâm thúy không đáy, sâu kín đung đưa, thậm chí còn có thể nhìn thấy ma tức trên mặt hồ như nước bắt đầu cuộn trào. Nhưng tại thời điểm này lại có một màn kỳ dị xuất hiện. Hồ nước này lại có thể lan tràn ra phía ngoài, hệt như nước sông chảy ngược, vô cùng kỳ dị...
"Đó là..."
Thấy cảnh ấy, dù là trưởng lão tiên môn cũng tốt, chấp sự cũng được, trận sư cũng thế, mọi người mở to hai mắt nhìn.
"Ma tức đảo lưu..."
"Là cấm chế của Ma Tức hồ đang biến mất..."
Rất nhanh, tất cả mọi người đều kinh hãi. Có người không nhịn được muốn đằng vân bay qua kiểm tra, nhưng rất nhanh đã bị người kéo lại. Hiện tại ma tức hắc ám đang tản ra, là thời điểm đáng sợ, nếu bọn hắn vọt tới tất sẽ bị ma tức hắc ám trước mặt trùng kích, thậm chí có thể trực tiếp làm bẩn đan quang, đọa hóa thành ma. Lúc này, đương nhiên chỉ có thể đứng từ thật xa yên lặng theo dõi kỳ biến!
Theo luồng ma tức hắc ám thứ nhất tán dật, càng ngày càng nhiều ma tức hắc ám phiêu tán ra ngoài.
Từ xa nhìn lại, hệt như trên mặt đất có một ngọn núi lửa đang phun trào!
Mảng lớn mảng lớn ma tức hắc ám tuôn lên thiên không, sau đó bị gió thổi về tứ phương. Bởi vì ma tức hắc ám quá mức nồng nặc, ngay cả mặt trời cũng bị chặn, khiến thiên địa như tối đi vài phần. Có một số ma tức hắc ám trực tiếp tràn ra tứ phương, tới chỗ nào không biết. Có ma tức trực tiếp ẩn nấp trong núi gần đó, rất nhanh đã có tiếng rống to như tiếng thú hưng phấn...
"Ma tức hắc ám tán dật..."
Có người không nhịn được run giọng kêu lớn lên: "Sợ rằng yêu ma Việt Quốc sẽ thoáng cái mà nhiều gấp mười mấy lần..."
"Dù sao chuyện này vẫn có thể khống chế..."
Còn có người chỉ nhìn phương hướng ma tức hắc ám: "Không biết những đệ tử kia..."
Bọn hắn cứng rắn kiềm chế cảm giác sốt ruột trong lòng, gắt gao nhẫn nại. Đợi mãi mấy canh giờ sau, ma tức hắc ám trong Ma Tức hồ mới tiêu tán gần hết. Thẳng đến lúc này, bọn hắn mới vội vàng bắt đầu đằng vân chạy về phía Ma Tức hồ. Ma Tức hồ vốn người lạ chớ gần, hiện tại đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại mảng lớn núi hoang và u cốc. Tình cảnh này lộ ra dưới ánh mặt trời có vẻ trắng bệch lại dữ tợn. Những trưởng lão có thực lực gần như chỉ cần điều động thần thức đã có thể tra xét ngàn dặm...
Cũng chính vì vậy, rất nhanh bọn hắn đã định ra phương hướng, cấp tốc vọt về phía một sơn cốc.
"Ở nơi này..."
"Trời ạ, bọn hắn đều ở tại nơi đó..."
Xa xa thấy được bóng người trong sơn cốc, tất cả trưởng lão đều kích động lên.
"Các trưởng lão tới rồi..."
Trong sơn cốc, chúng đệ tử ngược lại còn bình tĩnh hơn cả tưởng tượng của các vị trưởng lão. Có người đang băng bó vết thương cho đồng môn, có người đang giúp đỡ thu dọn thi thể của đồng môn, có người đang tĩnh tọa thổ nạp, có người tụ năm tụ ba nói chuyện phiếm. Thấy được các trưởng lão đằng vân qua đây, bọn hắn cũng chỉ kêu một tiếng, sau đó đều đứng lên, nhưng không người nào động, tất cả đều nhìn một người.
Phương Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua, cười cười, sau đó lại nhịn xuống. Hắn tiếp tục đuổi theo Lạc Phi Linh, dáng vẻ nghiêm túc mà tràn đầy thành ý, dịu dàng nói: "Lạc sư muội ngươi đừng nóng giận, lần sau ta nhất định sẽ đánh con mèo kia một trận báo thù cho ngươi, có được không?"
"May mà. . . Vạn hạnh trong bất hạnh!"
Lần thí luyện Ma Tức hồ này, chư đại tiên môn có thể nói là tổn thất lớn nhất trong gần ngàn năm trở lại đây. Các môn các phái, số lượng đệ tử thương vong đều vượt xa trước đó, thậm chí ngay cả đệ tử chân truyền cũng có không ít người bỏ mạng. Nhưng đối mặt với kết quả này, chẳng những các đại tiên môn không cảm thấy tiếc nuối hay bất mãn, mà ngược lại đều chỉ cảm thấy may mắn, âm thầm lau không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh!
Trong thời gian ngắn nhất, đệ tử các đại tiên môn đều được các trưởng lão đón ra, sau đó tất nhiên là phải kiểm tra trị thương, điều trị thật tốt. Còn mọi chuyện trải quan trong Ma Tức hồ, hiển nhiên cũng cần phải âm thầm tra hỏi rõ ràng. Chỉ có điều lạ là, đây vốn là một đại sự, đáng giá Tiên Minh điều tra rõ ràng một phen, nhưng tuần tra sứ lại chỉ thuận miệng hỏi vài câu, sau đó liền bỏ qua. Chẳng qua là ở trước mặt ngũ đại tiên môn, tuần tra sứ cũng phải tỏ thái độ, nói rằng sau đó nhất định hắn sẽ tra rõ ràng chuyện này, cho ngũ đại tiên môn một câu trả lời thỏa đáng!
Song dù chỉ tùy tiện hỏi vài câu, nhưng Phương Nguyên vẫn lọt vào mắt xanh của vị tuần tra sứ này.
Chương 362 Đại Nạn Không Chết, Tất Có Hậu Phúc (1)
Chỉ cần nghe thấy tất cả các đệ tử tiên môn kể lại vài câu, hắn đã biết đại khái rằng Phương Nguyên có vai trò rất quan trọng trong chuyện này. Hắn nhìn về Ma Tức hồ đã biến thành những vết nứt nẻ xấu xí, lại nhìn từng đệ tử tiên môn bị trọng thương bộ dáng thê thảm, trọng điểm là nhìn người nữ đệ tử đang chống nạng xen lẫn trong hàng ngũ đệ tử Thanh Dương tông cười đùa kia, trong lòng của hắn dần dần đã có đáp án.
"Phương Nguyên. . ."
Trước khi cưỡi mây bay đi, hắn bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía đám người, thần sắc uy nghiêm.
Nghe thấy tiếng gọi, trưởng lão các đại tiên môn đều đồng thời khẽ giật mình, tiếng nghị luận cũng nhỏ đi nhiều, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía hắn. Mà tông chủ Thanh Dương tông thì cùng mấy vị trưởng lão liếc nhau một cái, khẽ gật đầu, sau đó Vân trưởng lão đang ở bên cạnh Phương Nguyên liền dẫn hắn đi tới trước mặt tuần tra tiên sứ, khẽ giới thiệu thân phận tuần tra sứ, lệnh cho Phương Nguyên hành lễ.
"Lễ nghi phiền phức thì miễn đi!"
Tuần tra sứ phất phất tay, ra hiệu không cần phải phiền phức, chỉ có ánh mắt là lướt nhìn trên dưới Phương Nguyên đánh giá vài lần.
Tiếng nghị luận chung quanh đã hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người đều tập trung nghe tuần tra sứ nói.
"Ha ha, tiểu tử, ngươi vậy mà lại nhổ đi thứ trấn áp Ma Tức hồ, khiến cho ma tức tản mát, lá gan cũng không nhỏ a. . ."
Tuần tra sứ lẳng lặng đánh giá Phương Nguyên hồi lâu, mới khẽ nói ra.
Trong lòng trưởng lão các đại tiên môn đều run lên, nhất là mấy vị trưởng lão cùng tông chủ Thanh Dương tông, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc. Đến tận lúc này, bọn hắn vẫn không biết rốt cục Phương Nguyên làm sao làm được chuyện này. Độ Kiếp Tiên Ngẫu kia có lực lượng Tiên Đạo gia trì, đủ để định trụ càn khôn, cho dù là chính bản thân bọn hắn, e là cũng không có cách nào lay chuyển, ai có thể ngờ một đệ tử cảnh giới Luyện Khí như Phương Nguyên lại làm được chứ?
Cụ thể hắn làm sao làm được, dĩ nhiên sau đó phải hỏi tường tận một phen. Song bất kể nói như thế nào, thì chuyện này hắn cũng đã làm rồi, chỉ là không biết Tiên Minh sẽ xử lý như thế nào!
Phương Nguyên nghe vậy chỉ thi lễ một cái, cũng không mở miệng.
Trải qua trận kịch biến trong Ma Tức hồ, hắn cũng coi như hiểu được đại khái nguyên do, biết rằng lúc này có nói gì cũng vô dụng, không bằng chỉ lẳng lặng lắng nghe.
"Ma Tức hồ bị hủy, ma tức Hắc Ám tản mát ra ngoài, không biết sẽ khiến cho Việt quốc sinh ra bao nhiêu yêu ma, cũng không biết có thể trấn áp những ma tức Hắc Ám kia lại lần nữa hay không. Đứa nhỏ nhà ngươi, bất kể nói như thế nào, trận tai họa này ngươi quấy ra cũng không nhỏ đâu!"
Vị tuần tra sứ kia nhìn Phương Nguyên, lời nói rất nghiêm khắc, sắc mặt cũng hơi âm trầm.
Có điều, ngay khi đệ tử các đại tiên môn đều cảm thấy nặng nề trong lòng, Lạc Phi Linh cũng nhíu mày, bỗng nhiên tuần tra sứ lại hít sâu một hơi, nói: "Tuy nhiên, Ma Tức hồ dị biến, đồng môn gặp nạn, ngươi gặp nguy không loạn, có thể hóa giải trận tai nạn này, cũng lập nên được một đại công. Trước đó bản tọa từng hứa hẹn, ai có thể hóa giải trận tai nạn này, bản tọa sẽ điền cho hắn một vạn công đức lên sách công đức của Tiên Minh. . ."
"Soạt soạt soạt"
Nghe được lời này, không biết có bao nhiêu người, đều chợt quay đầu nhìn về phía tuần tra sứ.
"Khục. . ."
Vẻ mặt tuần tra sứ hơi mất tự nhiên, ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Chỉ tiếc, mặc dù ngươi lập công lớn, nhưng cũng gây ra đại hoạ. . ."
Đám người nghe vậy, đều lập tức đoán được mấy phần, vẻ mặt lại trở nên có chút thờ ơ.
Một vạn công đức thực sự quá dọa người, sao có thể tùy tiện cho một tên đệ tử tiên môn cảnh giới Luyện Khí chứ?
"Vậy là không cho sao?"
Thế nhưng chính vào lúc này, Lạc Phi Linh đang trong đám người bỗng nhiên bĩu môi nói ra một câu.
Thanh âm của nàng không lớn không nhỏ, vừa đủ để vị tuần tra sứ kia nghe được, sắc mặt hắn trở nên hơi xấu hổ.
Ho nhẹ một tiếng, vờ như không nghe thấy câu nói của Lạc Phi Linh, hắn tiếp tục duy trì vẻ uy nghiêm, lại nhìn về phía Phương Nguyên nói: ". . . Thưởng đương nhiên phải thưởng, nhưng phạt thì cũng phải phạt, bản tọa giữ lời, sẽ điền 3000 công đức lên sách công đức của Tiên Minh cho ngươi...”
Bất kể là trưởng lão các hay các đệ tử tiên môn ở chung quanh, sau khi nghe vậy đều thầm cảm thán.
3000 công đức mặc dù không ít, nhưng dù sao cũng bị trừ mất 7000 công đức, ngẫm lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng. . .
Nhưng đối với bọn hắn mà nói, trong lòng lại dễ dàng tiếp nhận hơn nhiều.
Dù sao nếu thật sự cho Phương Nguyên những một vạn công đức, thì mặt mũi tất cả các trưởng lão phải để vào đâu chứ?
Phương Nguyên nghe vậy, lại chỉ tỏ ra thản nhiên nói: "Đa tạ tiên sứ!"
Đối với tác dụng của điểm công đức, hắn cũng hiểu được mấy phần, nhưng hắn cũng biết, hiện tại không phải là lúc mình có thể dùng được!
Trên thực tế, hủy đi Ma Tức hồ quả thực là đại sự, vị tuần tra sứ này không truy cứu mình, nói cho cùng cũng là chuyện tốt!
3000 công đức này, cũng là một khoản hời từ trên trời rơi xuống!
"Ha ha, tính tình của nhà ngươi ngược lại cũng trấn định!"
Vị tuần tra sứ kia thấy Phương Nguyên thống khoái đáp ứng, cũng tương đối hài lòng, lại đánh giá trên dưới Phương Nguyên một chút, khẽ cười nói: "Ngươi cũng lưu lại cho bản tọa ấn tượng không tồi, nếu như có một ngày, ngươi có thể đạt được thành tựu Kim Đan Đại Đạo, đến lúc đó có thể đến Vân Châu tiên điện của ta một chút, tối thiểu bản tọa cũng sẽ tiến cử hiền tài cho ngươi một vị trí tuần du sứ, ngươi cần phải ghi nhớ cho kỹ. . ."
"Woah. . ."
Những người chung quanh nghe vậy, lập tức đều tỏ ra kinh hãi, nhao nhao nghị luận.
Chương 363 Đại Nạn Không Chết, Tất Có Hậu Phúc (2)
Tiên Minh là tồn tại bực nào chứ, đó chính là những thế lực lớn đỉnh tiêm nhất giới tu hành, kết thành liên minh để đối kháng đại kiếp, có thể nói là địa vị áp đảo phía trên các đại tiên môn trên thế gian, quyền cao chức trọng, hết sức trọng yếu. Không biết có bao nhiêu nhân tài đỉnh tiêm bên trong các đại tiên môn, đều muốn vót nhọn cả đầu để chui vào Tiên Minh chì vì mưu cầu một vị trí chấp sự bình thường, còn vị trí tuần du sứ, lại càng đủ để ngồi ngang hàng với tông chủ các đại tiên môn!
Mặc dù vị tuần tra sứ này chỉ là thuận miệng hứa hẹn, nhưng cũng đủ khiến cho tất cả mọi người kinh hãi.
"Đa tạ tiên sứ dìu dắt!"
Phương Nguyên trầm giọng tạ ơn, những lễ nghi này đương nhiên không thể thiếu.
"Thôi, bản tọa còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy trận đại hội Thăng Tiên này của các ngươi nữa!"
Nói rồi, vị tuần tra sứ kia tay áo phất một cái, một đám mây liền xuất hiện, mang theo các vị Trận sư, cưỡi gió bay đi!
"Tông chủ, lần đại hội Thăng Tiên này. . ."
Sau khi tiễn tuần tra sứ rời đi, liền có một trưởng lão Thú Linh tông nhìn về phía tông chủ của mình, tỏ ý thăm dò.
Những người khác trong lòng cũng đang cân nhắc vấn đề này. Lúc đầu, đại hội Thăng Tiên mười năm một lần chính là một trận tiên yến, được cử hành sau khi đệ tử các đại tiên môn hoàn thành thí luyện, phàm là những đệ tử thông qua được thí luyện, đều có thể tham gia đại hội. Điều này đại biểu cho những đệ tử tiên môn này đã chịu đựng được khảo nghiệm, bất kể là trong tương lai bọn hắn có thể Trúc Cơ hay không, cũng đều trở thành một tử đệ Tiên gia hợp cách!
Chỉ có điêu, lần thí luyện này xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên hiển nhiên có người còn đang do dự, không biết có nên tiến hành tiếp hay không!
"Dĩ nhiên là phải tiếp tục tiến hành!"
Tông chủ Thú Linh tông nghe vậy, lại lạnh giọng cười nói: "Chẳng những phải tiến hành, mà còn phải làm cho hoành tráng hơn một chút. . ."
"Lời ấy cũng không tệ!"
Trần Huyền Ngang, tông chủ Thanh Dương tông cùng những người khác đều gật đầu đồng ý.
Xem ra, trong lòng bọn họ, đều có một cái chủ ý giống nhau.
Lập tức, nhân mã các tiên môn đều cưỡi mây bay lên Ngũ Tiên cung, nơi tổ chức đại hội Thăng Tiên suốt bao năm qua. Chúng đệ tử tiên môn đều tranh thủ người thì chữa thương, người thì ghi chép lại kinh nghiệm trải qua chuyến này. Mà trưởng lão cùng tông chủ các đại tiên môn thì đều tập trung cùng nhau, thương lượng hồi lâu, dường như đang thương nghị thống nhất chuyện gì đó, sau hồi lâu, khi tới Ngũ Tiên cung cũng vừa có kết quả.
"Lần thí luyện này, do Ma Tức hồ có dị động, nên khác với trước đây, ma vật chưa được diệt sạch toàn bộ, hiện tại đều đã phân tán tứ phương, các đại tiên môn đều đã phái ra nhân thủ đi tiêu diệt, không đến mức để cho chúng làm hại nhân gian. Thế nhưng chiếu theo quy củ trước đây, bởi vì vẫn còn ma vật tồn tại, nên chỉ e đệ tử ngũ đại tiên môn không có bất kỳ một ai hoàn thành thí luyện. . ."
Trông thấy vô số đệ tử tiên môn đều tỏ ra lo lắng, trưởng lão các tiên môn đều nhỏ giọng nhận định tình hình.
Mà đệ tử các tiên môn nghe vậy, dĩ nhiên trong lòng có chút nặng nề.
Trước đó, bọn hắn đều cầu cho còn sống sót là tốt rồi, nhưng hiện tại đã sống sót được, hiển nhiên vẫn hi vọng được ban thưởng càng nhiều càng tốt. Nếu ngũ đại tiên môn thật sự thiếu theo lệ cũ trước kia để bình phán, như vậy quả thật là bọn hắn đều xem như thí luyện thất bại!
Kết quả này tuy phù hợp đạo lý, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy không cam lòng.
Nhưng cũng may, trưởng lão kia nói xong câu đó, bất chợt liền dừng lại, cười nói: "Tuy nhiên, những lão gia hỏa chúng ta thương lượng một phen, cũng hiểu được nếu quyết định như vậy, e là trong lòng các ngươi cũng sẽ không vui vẻ gì. Bởi vậy chúng ta quyết định sửa lại quy củ, các ngươi đã trải qua lần dị biến này, người người đều đã trải qua vô tận sát phạt, có thể nói là dục huyết phấn chiến, nên đương nhiên chúng ta cũng không thể quá vô tình, chúng ta quyết định, lần thí luyện này, mỗi một để tử dù còn sống hay đã chết, đều xem như thông qua được thí luyện!"
Chúng đệ tử nghe vậy đều giật mình ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Mà trưởng lão kia lại tiếp tục nói: "Ngũ đại tiên môn, mỗi một vị chân truyền còn sống sót, đều sẽ đạt được cơ hội Trúc Cơ một lần!"
Nghe lời này, tất cả chân truyền các đại tiên môn cũng đều ngẩng đầu tỏ ra ngạc nhiên.
"Không chỉ có như vậy. . ."
Thanh âm trưởng lão kia hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói: "Do đệ tử chân truyền lần này vẫn lạc không ít, nên chúng ta còn muốn lựa chọn mười người có công lao lớn nhất trong số các đệ tử bình thường, ban thưởng cho danh hiệu đệ tử chân truyền, cũng ban cho cơ hội Trúc Cơ. . ."
"Woah. . ."
Nghe được câu nói này, tất cả đệ tử tiên môn lập tức reo hò, vui mừng không thôi.
Phải biết rằng, cơ hội Trúc Cơ cũng không phải người bình thường có thể đạt được, chỉ có đệ tử chân truyền các đại tiên môn mới có được cơ hội này, những đệ tử bình thường bọn hắn, chỉ có thể thông qua thí luyện đạt được chút tài nguyên mà thôi. Không ngờ hiện tại ngũ đại tiên môn lại đưa ra quyết định như vậy, lựa chọn mười người có công lao lớn nhất trong số các đệ tử bình thường bọn hắn, ban thưởng cho danh hiệu đệ tử chân truyền?
Đây thật sự là chuyện vui mừng lớn mà!
Mặc dù mười danh ngạch này, so với tất cả các đệ tử cũng không coi là nhiều, nhưng ít ra bọn hắn cũng có hi vọng!
Những người trước đó lập được công lao ở bên trong Ma Tức hồ, dĩ nhiên là hưng phấn không chịu nổi.
Mà những người không lập được công lao, hoặc là công lao ít ỏi, khó tránh khỏi có chút hối hận. . .
"Chư vị trưởng lão, đệ tử còn có lời muốn nói. . ."
Trong không khí hân hoan vui mừng, bất chợt chân truyền Thượng Thanh sơn, Mai Đại Chí đứng dậy, hắn nhìn Phương Nguyên một chút, rồi quay người về phía các vị trưởng lão nói ra: "Lần đại hội Thăng Tiên này, cũng không cần diễn võ đấu pháp nữa, đệ tử Thanh Dương tông Phương Nguyên, nên là người đứng đầu trong số chân truyền chúng ta!"
Chương 364 Ngũ Đại Tiên Môn, Nghĩa Bạc Vân Thiên (1)
"Ngươi nói cái gì?"
Trong không khí hân hoan vui mừng, bỗng nhiên nghe thấy chân truyền của Thượng Thanh sơn nói một câu như vậy, tất cả trưởng lão đều khẽ giật mình.
Mà chân truyền của Thượng Thanh sơn kia lại mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: "Chư vị trưởng lão xin hãy nghe ta nói đã, lúc trước ở trong Ma Tức hồ, chúng ta từng gặp được một con ma vật khủng bố, vô cùng hung ác điên cuồng, càng đáng sợ hơn là, chân truyền ngũ đại tiên môn đều xuất chiến cũng không giết được nó, suýt nữa khiến cho chúng ta toàn quân bị diệt. Vào lúc đó, chúng ta liền định ra một cái ước định, nếu ai có thể giết chết Ma Ưng, chúng ta sẽ cam tâm tình nguyện tôn hắn là đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn. Sau đó vào thời điểm nguy cấp, sư đệ Phương Nguyên của Thanh Dương tông bay lên trời xuất ra một kiếm, giết chết Ma Ưng..."
Hắn thuật lại chuyện này một lần, sau đó trầm giọng nói: "Trận chiến đó, chúng ta tâm phục khẩu phục, tự nguyện tôn Phương Nguyên sư đệ làm đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn, việc này nghe ra có vẻ buồn cười, song lại là ván cược trong thời khắc sinh tử của chúng ta, mong rằng các vị trưởng lão thành toàn..."
"Không sai, ta cũng đang có ý này!"
"Đây chính là một ván cược nhỏ chúng ta âm thầm đánh cược với nhau, chỉ mong cược thua sẽ được thực hiện!”
Nghe hắn nói vậy, Tiêu Phục Linh của Bách Hoa cốc cùng đệ tử chân truyền các đại tiên môn khác đều đứng dậy.
"Cái gì?"
"Danh hiệu đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn?"
Trưởng lão các đại tiên môn nghe lời ấy, lập tức nôn nao, vẻ mặt đều tỏ ra phức tạp.
Ngược lại, mấy vị trưởng lão Thanh Dương tông liếc nhau một cái, đáy mắt đều lộ ra vẻ vui mừng.
Ở địa vị bọn hắn, đương nhiên sẽ không quá để vào mắt danh hiệu của một đệ tử chân truyền, nhưng mấu chốt là, bọn hắn cũng hiểu được, cái danh hiệu đệ nhất chân truyền này thực sự quá hiếm có. Những đệ tử hàng tiểu bối trong giới tu hành này, mỗi một người đều là đỉnh tiêm từ trong số đông đảo chúng sinh lựa chọn ra, cũng đều tâm cao khí ngạo, khó khăn đến cỡ nào mới có thể xuất hiện một người, tài nghệ trấn áp quần hùng chứ? Lui một bước mà nói, dù là xuất hiện, thì mấy đại tiên môn khác cũng sẽ không thừa nhận, nếu không chẳng phải là tự nâng uy phong của người khác hay sao?
Hiện tại, các đại tiên môn đều có mấy đại đệ tử chân truyền được xem như bảo bối, những người này đều là tồn tại nhất tuyệt trên đời. Nhưng cho dù là bọn hắn, từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai đạt được cái danh hiệu này, thậm chí ngay cả tiếp cận cũng chưa từng có. Bởi vì ngươi nói mình là đệ nhất nhân, ai có thể chứng minh? Chẳng lẽ phải dựa vào đấu pháp để quyết định? Thế nhưng mà các đại chân truyền đều có bản lĩnh áp đáy hòm của chính mình, bình thường luận bàn thì khó phân cao thấp, nhưng nếu thật sự phải phân thắng bại, e là phải lấy mạng ra liều thì mới có thể biết được, nhưng tiên môn nào lại nỡ làm vậy chứ?
Đây cũng chính là chỗ khiến trưởng lão mấy đại tiên môn đều cảm thấy kinh ngạc, chân truyền các đại tiên môn lúc này, lại đồng thời đề cử vị đệ tử Thanh Dương tông kia?
Đối với các vị trưởng lão mà nói, đây dĩ nhiên không phải điều bọn hắn muốn nhìn thấy.
Song khi thấy bộ dáng nghiêm túc của đệ tử chân truyền nhà mình, thậm chí là của tất cả đệ tử tiên môn, bọn hắn lại không tiện cự tuyệt.
Đáp ứng, bằng với khi không lại tiện nghi cho tên đệ tử Thanh Dương tông kia, không đáp ứng, e là đệ tử tiên môn nhà mình sẽ cảm thấy thất vọng.
Bởi nếu như vậy, chẳng khác gì lời hứa của bọn hắn không chút đáng tiền!
Mà vào lúc này, trưởng lão cùng tông chủ Thanh Dương tông thì lại tạm thời duy trì trầm mặc, không vội lên tiếng.
Phương Nguyên vốn lập được đại công, vậy mà còn đạt được một danh hiệu như vậy, khiến cho bọn hắn cũng cảm thấy kinh hỉ ngoài ý muốn.
"Việc này, chúng ta sẽ xem xét, nhưng trước mắt các ngươi cứ nghỉ ngơi một ngày, đợi ngày mai tham dự tiên yến đi!"
Qua thật lâu sau, mới có một vị trưởng lão Thượng Thanh sơn khẽ gật đầu một cái, nói.
Hắn không nói đáp ứng, cũng không nói không đáp ứng, rõ ràng là trong lòng vẫn còn muốn cân nhắc một phen.
"Đệ tử tuân mệnh!"
Mấy vị chân truyền khác đáp lời, rồi đều lui về phía sau đám người.
Có điều lúc lui về, lại đều vô tình hay cố ý nhìn Phương Nguyên một chút, cái nhìn kia thâm ý sâu sắc, rõ ràng là muốn nói cho Phương Nguyên biết, bọn hắn đều nghiêm túc đối với trận cược kia. Hiện tại ở trước mặt người khác, ngay cả trước mặt tất cả trưởng lão nói ra, chính là để chứng minh cho lời hứa kia, mặc dù đây là vì cho Phương Nguyên danh hiệu đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn, nhưng cũng chứng minh cho sự kiêu ngạo của chính bọn hắn.
Các đệ tử đại tiên môn quả thực cần nghỉ ngơi thật tốt, nhưng tất cả trưởng lão tiên môn, lại nhất định không nghỉ ngơi được.
Thí luyện Ma Tức hồ đã qua, nhưng trong đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, còn cần bọn hắn cẩn thận tra hỏi rõ ràng.
"Cái gì?"
"Tên đệ tử Thanh Dương tông kia, vậy mà lại đánh nổ Bát Hoang Vân Đài của chúng ta?"
Mà ngay trong đêm, sau khi mấy đại tiên môn nghe chúng đệ tử tiên môn thuật lại tường tận, trong đó, khiến người ta khiếp sợ nhất đương nhiên chính là chuyện này. Lúc đầu, do có được danh hiệu đệ nhất chân truyền, bọn hắn vốn hết sức chú ý đến Phương Nguyên, hiện tại lại nghe nói hắn từng làm ra chuyện tày đình bực này, trong lòng nhất thời không khỏi nở nụ cười khổ, chẳng trách lúc cuối cùng phát hiện ra, tất cả đệ tử tiên môn lại đều đang tập trung cùng một chỗ a...
Mà chính cái tên đệ tử Thanh Dương kia, lại dùng loại phương pháp này dồn bọn hắn đến cùng một nơi!
"Không sai, tuy không có bằng chứng xác thực, nhưng việc này là chắc chắn không thể nghi ngờ, mong trưởng lão chỉ cho biết, nên làm như thế nào!"
Tại khu vực của Bách Hoa cốc, đối mặt với mấy vị trưởng lão Bách Hoa cốc, Tiêu Phục Linh đang thấp giọng bẩm báo.
Lúc ban ngày, các nàng dốc hết sức tiến cử Phương Nguyên là đệ nhất chân truyền, nhưng đến ban đêm, đối với những chuyện hắn đã làm cũng không có chút nào giấu giếm.
"Kẻ này lớn mật!"
Chương 365 Ngũ Đại Tiên Môn, Nghĩa Bạc Vân Thiên (2)
Hồng Đan trưởng lão là người đầu tiên không kìm nén được, vỗ bàn cái rầm: "Vì tính mệnh đệ tử Thanh Dương tông bọn hắn, mà không thèm để ý đến tính mệnh đệ tử mấy đại tiên môn chúng ta hay sao? Thanh Dương tông này, thật đúng là dạy dỗ ra một tên hảo đồ đệ vô tình vô nghĩa mà..."
Các đệ tử khác thấy Hồng Đan trưởng lão tức giận, sắc mặt đều lập tức tỏ ra hơi lo sợ.
Lúc này bọn hắn đều đã biết, đệ tử nhập thất của Hồng Đan trưởng lão, Lữ Tâm Dao đã mất tích trong Ma Tức hồ sau đại biến, sống không thấy người, chết không thấy xác, nhưng hơn phân nửa đã gặp chuyện không may. Lại thêm nghe nói trước đó khi chúng đệ tử nhìn thấy nàng, nàng lại đang ở cùng một chỗ với tên Viên Nhai đã đọa hóa kia, chuyện này khiến trong lòng Hồng Đan trưởng lão bực bội không thôi, không có chỗ nào phát tiết.
Hiện tại lại nghe được chuyện này, ai biết nàng có thể nổi giận lên, làm khó dễ với vị đệ tử Thanh Dương tông kia hay không?
"Ý của Hồng Đan sư muội là..."
Có người cười khổ, nhìn về phía Hồng Đan trưởng lão.
Hồng Đan trưởng lão sắc mặt lạnh lẽo, quát: "Việc này không thể cứ cho qua như vậy được, phải nói cho rõ ràng với Thanh Dương tông!"
"Ha ha, ngươi muốn nói chuyện gì đây?"
Nhưng chính vào lúc này, cốc chủ Bách Hoa cốc Văn Hương chân nhân lại cười khổ một tiếng, nói: "Hai đệ tử Thanh Dương tông này có thể làm ra chuyện như vậy, dĩ nhiên là rất lớn mật, cũng đủ thông minh, thế nhưng trên tay chúng ta cũng không có chứng cứ gì chứng minh là do bọn hắn làm cả... Càng quan trọng hơn là, Bát Hoang Vân Đài bọn hắn phá hủy, vốn đã từng bị người giở trò, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa biết được, nhưng hơn phân nửa là có nguyên nhân sâu xa. Tiên Minh đã đáp ứng đi thăm dò, chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi, chẳng lẽ ngươi còn muốn qua mặt Tiên Minh, đích thân đi tra xét chuyện này hay sao?"
Hồng Đan trưởng lão nghe lời này, lập tức nao núng: "Cốc chủ Văn Hương, ngươi đây là có ý gì?"
Văn Hương chân nhân lắc đầu, nói: "Đệ tử Thanh Dương tông gặp nạn, đến cầu viện Bách Hoa cốc, nhưng đệ tử Bách Hoa cốc chúng ta không muốn mạo hiểm, định thờ ơ lạnh nhạt làm qua loa, kết quả là bị người ta làm nổ mất Bát Hoang Vân Đài, không có đường lui, loại chuyện bị buộc phải tiến đến Thanh Dương tông cứu viện... ngươi cảm thấy một khi nói chân tướng ra ngoài, thì mặt mũi chúng ta để đâu?"
Tất cả trưởng lão Bách Hoa cốc cùng đám chân truyền Tiêu Phục Linh, đều lập tức giật mình.
Các nàng đã hiểu ra câu nói ý ở ngoài lời của Văn Hương chân nhân...
"Cho nên, việc này rốt cuộc cũng đừng nói ra..."
Văn Hương chân nhân khe khẽ thở dài, sắc mặt ngược lại dần dần trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói: "Đám người Phục Linh các nàng làm không sai, như đã là cứu viện, vậy lúc nói với ngoại nhân, chỉ nên nói là đệ tử Bách Hoa cốc ta nghe tin đồng đạo Thanh Dương tông gặp nạn, chủ động hủy Bát Hoang Vân Đài với quyết tâm đập nồi dìm thuyền hủy đi đường lui, cùng đệ tử Thanh Dương tông cùng tiến cùng lui, không liên quan chút gì với người bên ngoài!"
"Chuyện này..."
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, thật lâu không nói nên lời.
Chỉ có điều, qua hồi lâu, mấy vị trưởng lão ngược lại đều nặng nề khẽ gật đầu , nói: "Không sai, đây mới là sự thật!"
"Thế nhưng mà..."
Duy chỉ có Hồng Đan trưởng lão có chút không phục: "Chuyện này cứ cho qua như vậy hay sao?"
Văn Hương chân nhân thản nhiên nói: "Vậy liền nhìn xem Thanh Dương tông có thái độ gì!"
Không chỉ Bách Hoa cốc đang tiến hành thảo luận chuyện này, mấy đại tiên môn khác cũng giống như vậy.
Mà kết quả bọn hắn thảo luận, cuối cùng vậy mà nhất trí lạ thường...
Cũng vào lúc này, đám người Vân trưởng lão, Cổ Mặc trưởng lão của Thanh Dương tông cũng đang thương lượng. Nhưng chỉ nói mấy câu, Vân trưởng lão liền sai người đi chuẩn bị hậu lễ, lại bỏ thêm tài nguyên vào tất cả phần trù bị, chuẩn bị ngày mai đưa qua cho tứ đại tiên môn. Chân truyền Mạnh Hoàn Chân của Long Ngâm phong đang cùng đi với mấy vị trưởng lão lại tỏ ra không hiểu: "Mấy đại tiên môn cũng không có chứng cứ xác thực, chúng ta không cần bồi thường đi?"
Vân trưởng lão cười lắc đầu, nói: "Ai nói đây là bồi thường?"
Hắn thở thật dài một hơi, đứng lên nói: "Sự tình lần này, rõ ràng chính là đệ tử Thanh Dương tông chúng ta gặp dị biến trước tiên, sau đó đã điều người đi cầu viện tứ đại tiên môn. Mà tứ đại tiên môn nghĩa bạc vân thiên, để tỏ rõ lòng quyết tâm đã tự hủy đi đường lui của mình, tập hợp lại một chỗ với các ngươi, ngũ đại tiên môn đồng tâm hiệp lực, lúc này mới vượt qua gian nan, đối kháng được trường đại kiếp nạn này. Trong quá trình này tuy có chút may mắn, nhưng càng nhiều hơn chính là do quyết tâm cộng đồng đối kháng kẻ thù của mọi người. Chúng ta chuẩn bị những hậu lễ này, không phải bồi thường, mà là để cảm tạ nghĩa cử hiệp nghĩa của tứ đại tiên môn đệ tử!"
Mạnh Hoàn Chân nghe vậy liền ngây người, sau hồi lâu, mới khom người nói: "Đệ tử thụ giáo!"
Cổ Mặc trưởng lão cũng cười khổ nói: "Kể từ đó, ngũ đại tiên môn Việt quốc, e là sẽ danh truyền vạn dặm đi!"
Vân trưởng lão nói: "Vốn là chuyện tốt đối với tất cả mọi người, tiếng tăm truyền xa thì như thế nào?"
Nói rồi, hắn nhìn về phía Mạnh Hoàn Chân phân phó: "Đi nói một chút với đứa nhỏ Phương Nguyên, bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai trên Thăng Tiên đại hội, tứ đại tiên môn nhất định sẽ ban cho hắn danh hiệu đệ nhất chân truyền, đây cũng là hắn nên được, vậy liền để hắn gánh vác thật tốt cái danh hiệu này đi!"
"Rõ, đệ tử đi liền!"
Mạnh Hoàn Chân nghe vậy, cũng vui vẻ cười đáp ứng, lĩnh mệnh rời đi.
Cổ Mặc trưởng lão chờ Mạnh Hoàn Chân đi khỏi mới nói: "Phương Nguyên tuổi còn quá trẻ, cần gì phải cho hắn phần hư danh này?"
Vân trưởng lão nghe vậy, lại chỉ là khẽ cười một tiếng, nói: "Nếu không có phần hư danh này, hắn có tư cách tiến nhập Vân Phù cung Trúc Cơ sao?"
"Vân Phù cung?"
Cổ Mặc trưởng lão nghe vậy cũng nôn nao trong lòng, ném ánh mắt về phía Vân trưởng lão hỏi ý kiến.
Vân trưởng lão chỉ thản nhiên nói: "Tiểu bối làm chuyện bọn hắn nên làm, chúng ta dĩ nhiên cũng phải làm tốt chuyện chúng ta nên làm!"
Bình luận facebook