-
Chương 1976-1980
Chương 1976 Nhanh chóng
Còn hai người Đông Hoàng Đạo chủ và Chí Tôn Tà Hoàng lúc này đều bay lên trên không, một người cầm Huyền Thiên Trản trong tay, tập trung ở một chùm ma tức quan trọng trong đại trận, một người thì cầm yêu đao trong tay, gắt gao tập trung ở cái cổ của Lang Gia Các chủ...
Nhưng tiếp đó, đại trận một phương này đã vận chuyển tới cực hạn.
Loại cực hạn đó vượt qua cực hạn chịu đựng của Ma địa này.
Ầm ầm ầm!
Bắt đầu từ vị trí chủ yếu nhất của đại trận, đại trận từng tấc một tan vỡ.
Sự cuồng loạn không có cách nào hình dung bắt nguồn từ nơi chủ yếu nhất của đại trận, gào thét xoắn về bên ngoài.
Canh giữ ở vị trí quan trọng này của đại trận, cho dù nhìn thấy sự hung hiểm như vậy cũng một tấc không rời, kỳ nhân dị sĩ khắp nơi lúc này đều bị ma tức cuồng bạo xé thành mảnh nhỏ.
Thậm chí là câu nói sau cùng hay một tia thần niệm bọn họ cũng không để lại được, cứ như vậy trầm mặc mà nhanh chóng chịu đựng sự tử vong.
Cũng không ai biết những người này khi đang bố trí đại trận có nghĩ tới đây chính là nơi quy tụ của mình hay không.
Nhưng không có cách nào phủ nhận chính là, bọn họ cam tâm tình nguyện tiếp nhận kết quả này.
- Ta lại trợ giúp cho ngươi chút sức đi!
Lang Gia Các chủ nhìn trận tâm đã sụp đổ, trên mặt lại nở nụ cười bình tĩnh mà thỏa mãn. Hắn bỗng nhấc bước đi về phía trước, sau lưng, đạo thư tối đen phần phật bay giữa không trung, cực kỳ huyền diệu, còn chính hắn thì tay áo phiêu phiêu không giống như dấn thân vào sự hủy diện mà như đang phi thăng thành tiên, thân hình nhẹ nhàng nhào thẳng về phía trận tâm.
Sự biến hóa này cho dù là Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng cũng đều không nghĩ tới.
Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, chỉ nhìn thấy Lang Gia Các chủ nhào vào trận tâm, lúc đó hắn chậm rãi xoay người, nụ cười đầy mặt, khẩu hình chuyển động như là đang nhạo báng, nhẹ nhàng nói:
- Lần này tiên sinh sẽ không cam lòng đánh gậy ta, đúng chứ?
Khi Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng còn chưa rõ ý của hắn thì hắn đã rơi vào trong trận tâm.
Cũng trong một chốc đó, hắc ám ma tức đã biến hóa tới cực hạn kia đột nhiên kịch liệt co lại, như âm thanh đạt tới cực hạn lại trở nên yên tĩnh, vừa giống như một trái tim đã xao động tới cực hạn lại bỗng bình tĩnh trở lại...
Một tia hào quang bỗng nhiên xuất hiện trong bóng đêm vô tận.
Bên trong sự đen kịt sinh ra một vệt trắng.
Một tia ánh sáng đó còn có vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng cũng như một ánh nến duy nhất sáng lên trong đêm tối vô tận.
Một chút ánh sáng đủ để rọi sáng ba ngàn thế giới, đại đạo hoàn vũ.
...
...
Khi tia sáng đó xuất hiện, Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng, bỗng nhiên đều yên tĩnh lại.
Toàn bộ Thiên Nguyên, cũng bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Xa xôi ba mươi ba tầng trời, ở một nơi nào đó khi tia sáng này xuất hiện, tồn tại nào đó bỗng mở hai mắt ra.
Giọng nói của hắn bình tĩnh, chỉ mang theo một chút vui mừng:
- Thời cơ tới rồi sao?
- Xong rồi... thật sự thành rồi sao?
Trên không trung của Ma địa, trải qua một trận ma tức nổ tung cực kỳ khủng bố như thế, xung quanh hầu như đã không còn người sống nữa.
Đại trận đã bị phá hủy hơn một nửa, mặt đất dường như bị quét cả ba tầng, trong đất trời, hư không bất ổn như là mặt băng sắp bị phá nát, dễ dàng bị sụp đổ, xung quanh ma tức vẫn đang gồ lên khuấy đảo cuồng phong vô tận. Trong cuồng phong có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, đó là những người trận sư trước kia vì giúp đại trận vững chắc mà cam nguyện bỏ qua tính mạng của mình...
Trên hư không chỉ có hai bóng người còn có thể nhúc nhích.
Bên trái chính là Đông Hoàng Đạo chủ, bên phải chính là Chí Tôn Tà Hoàng, nhưng ở vùng loạn lưu này, tu vị cao minh như bọn họ cũng bị thương nặng, máu nhuộm nửa người, đạo tức vận chuyển không yên, chỉ là bây giờ bọn họ không lo nổi gì nữa...
Bốn con mắt nhìn chằm chằm một tia bạch mang trong ma tức bên dưới!
Đấy chính là thứ mà Lang Gia các tập hợp Huyền Thiên Trản, Đại Thiên La Kỳ, Tà Hoàng yêu đao cùng Chuyển Sinh Đạo Thư, chuyên tâm thôi diễn ba mươi năm đoạt được sao?
Lại thật sự xong rồi!
Tuy rằng sự đánh đổi có phần quá lớn!
Nhưng so với ma tức trong đất trời, phá diệt trong ba mươi ba tầng trời, sự đánh đổi này dường như...
Nghĩ đến sắc mặt bình tĩnh của Lang Gia Các chủ lúc sắp chết, Đông Hoàng Đạo chủ biết mình có cùng suy nghĩ với hắn.
Sự đánh đổi này là đáng giá!
Thế gian này cũng chỉ có người như Lang Gia Các chủ đã từng sinh ra trong ánh sáng, lại do cừu hận mà rơi vào bóng tối ba ngàn năm, cuối cùng lại là do nghĩ lại tiên sinh giáo huấn mà thu tay ở một bước cuối cùng rồi hoàn toàn tỉnh ngộ, mới có thể hiểu rõ nhất sự biến hóa của nhân tâm.
Ở một mức độ nào đó, có lẽ cũng chỉ có hắn mới thật sự có tư cách làm tới bước này.
Nói vậy, chính hắn cũng đã sớm nghĩ tới điểm này, vì lẽ đó hắn mới coi mình là tế phẩm cuối cùng, phi thân nhập vào ma tức, lấy tâm của chính mình để điểm hóa ra một tia bạch mang này...
Một tia bạch mang này, hoặc có thể nói là tức – chính là hy vọng!
- Mau mau...
Đông Hoàng Đạo chủ bỗng nhiên sốt ruột, vội vã giục.
Dường như hắn muốn lao về phía tia bạch mang kia, bảo vệ ánh nến tựa như ánh sáng cuối cùng này.
Nhưng dù muốn động nhưng lại hơi chần chừ.
Chương 1977 Đặc cách đồng đạo, một trận chiến thiên ngoại (1)
Bởi vì cho dù với tu vi và kiến thức như hắn cũng không biết lúc này nên làm sao để bảo hộ tia bạch mang kia. Lang Gia Các chủ chết nhẹ nhàng, dáng vẻ đại nghĩa lẫm liệt, nhưng ngươi lại chưa nói cho chúng ta biết sau đó nên làm như thế nào...
- Chớ vội...
Nhưng cũng ngay vào lúc này, bỗng nhiên trái tim Chí Tôn Tà Hoàng khẽ nhúc nhích, thấp tiếng nhắc nhở.
Lúc này Đông Hoàng Đạo chủ cũng nhìn ra, chỉ thấy sau khi tia bạch mang kia xuất hiện lại không bị ma tức vô tận ở xung quanh bao phủ, vừa vặn ngược lại, xung quanh tia bạch mang này lại nổi lên gió xoáy nhỏ bé, từng tầng cuốn ma tức tới, xoay tròn xung quanh nó. Vòng xoáy đó dần dần mở rộng, rất nhiều tâm ý bao phủ toàn bộ ma địa, mà ở trung tâm của vòng xoáy, xung quanh tia bạch mang kia càng ngày càng có nhiều ma tức đang chầm chậm chuyển hóa, hóa thành một phần của tia bạch mang kia.
Xa xa nhìn lại giống như một sinh mệnh yếu ớt đang từ từ trưởng thành!
Lang Gia Các chủ chưa nói cho bọn họ biết sau đó phải làm như thế nào, hóa ra là bởi vì bọn họ không cần làm gì cả.
Một tia bạch mang này xuất hiện đại diện cho việc ma tức bắt đầu nghịch chuyển...
Không cần làm gì cả, bản thân nó sẽ từ từ sinh trưởng!
Nhìn bạch mang đang dần dần sinh trưởng, trên mặt của hai người Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng đều có chút vui mừng.
Hai người đấu cả đời, lúc này lại hơi hiểu ngầm.
Còn ở trên Thiên Nguyên đại lục rộng lớn vô biên cũng không thiếu người trong lòng sinh cảm ứng, từ xa quan sát nơi này.
Tia bạch mang kia xuất hiện liền làm cho toàn bộ Thiên Nguyên không giống trước kia nữa.
Có lão tu bế quan quanh năm bỗng nhiên kinh ngạc mở mắt ra, tinh thế thể ngộ sự biến hóa của thiên địa.
Có thiếu niên đang chuyên cần luyện kiếm pháp lau đi mồ hôi trán, chơi chần chừ nhìn kiếm trong tay mình..
Trên núi cao có giọt sương ngưng tụ từ cổ tùng.
Trong u cốc có cành lá từ cây cỏ nhỏ cất cao.
Có ma vật còn sót lại lặng yên trốn vào dưới nền đất.
Có lão nho khổ đọc bỗng nhiên hiểu ra đạo lý.
...
...
- Thành công, chuyện ở Ma địa thật sự thành công rồi...
- Từ hôm nay trở đi, đại kiếp nạn thật sự không đáng sợ nữa sao?
Càng ngày càng có nhiều người biết đã phát sinh chuyện gì, bọn họ vui mừng vô hạn, dồn dập đưa thư trao đổi.
Đây quả thực là một ngày quan trọng đáng giá để Thiên Nguyên phải ghi lại.
Bây giờ đã ba mươi năm trôi qua, cao nhân Dịch Lâu đã từng suy tính thời gian muộn nhất mà đại kiếp nạn giáng thế, đại kiếp nạn vẫn chưa có dấu hiệu giáng thế, đây đại biểu cho việc đại kiếp nạn sẽ không giáng thế nữa sao?
Mà mối họa đầu nguồn ở Thiên Nguyên, hắc ám ma tức trong ma địa cũng đã thành công hóa giải, ngay cả Thần tộc bây giờ cũng như rùa rụt cổ ở một góc, ngoan như con chuột nhỏ, còn gì đáng buồn nữa?
Ba ngàn năm một đại kiếp, sự nguyền rủa của Thiên Nguyên đã kết thúc...
Như là gông xiềng trên cổ rốt cục đã được giải, một thân hoàn toàn ung dung!
Toàn bộ Thiên Nguyên như hải dương tưng bừng vui sướng...
...
...
Nhưng ngay lúc này, trong lòng mấy người bỗng dưng nhiều thêm chút phiền muộn.
Tựa như một vị nữ tiên của Bá Hạ Châu!
Hai vị trưởng lão trong Thanh Dương tông.
Nữ đế trên Cửu Trùng Thiên.
Một đời kiếm thử trên cánh đồng tuyết.
Hai vị kỳ nhân đang trầm mặc uống rượu trên Đông Hải sóng gợn...
Sau khi sự vui sướng ban đầu qua đi, bọn họ cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn.
Đại kiếp nạn sẽ không giáng thế, người kia đâu?
...
...
Trên bầu trời trong sáng không mây bỗng nhiên nhiều thêm vài vết tích màu đen, như là trên bầu trời xuất hiện sóng gợn, sóng gợn kia xoay chầm chậm, rồi dần dần hóa thành vòng xoáy màu đen, vô thanh vô thiển, nhưng cũng xuất hiện rõ ràng trên trời cao.
Người nhận ra được dị tượng này, tất cả đều thay đổi sắc mặt, giương mắt lên nhìn.
- Lẽ nào là đại kiếp nạn?
Có người thất thanh kêu to, sự kinh hãi đầy mặt.
- Không đúng, đây không phải dấu hiệu đại kiếp nạn giáng thế...
Có người tự lẩm bẩm, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn lên trời cao.
Vòng xoáy kia dần dần trở nên rõ ràng như hình thành một con đường, đột nhiên từ trong con đường đó có một tia thanh khí bay ra, bay lơ lửng chậm rãi triển khai từ trên chín tầng trời, hai hàng chữ viết màu vàng lơ lửng trong hư không...
- Kiếm thủ Thiên quan ba ngàn năm, không để đại kiếp nạn giáng xuống Thiên Nguyên!
- Hiện nay kính mời chư đồng đạo, tới một trận chiến thiên ngoại thủ nhân gian!
Hai hàng chữ viết kia vô cùng đơn giản, thẳng thắn.
Vẻn vẹn chỉ mấy câu nói như thế chợt tạo lên sóng lớn mênh mông ở Thiên Nguyên.
Phần lớn tu sĩ trên thế gian sau khi nhìn thấy câu nói kia thì trong trái tim sinh ra sự nghi hoặc vô tận. Bọn họ không biết những chữ này là ai viết, càng không rõ ý tứ trong đó. Thiên Nguyên đã không còn đại kiếp nạn giáng thế, vậy còn phải ngự kiếp gì?
Mà “ngự kiếp ở thiên ngoại” trong lời này là có ý gì?
Càng làm cho rất nhiều tiểu bối không rõ chính là người kia là ai, đồng đạo của hắn là ai?
So với sự mê man của bọn họ, những tiền bối càng phản ứng kịch liệt hơn.
Hai người Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng đồng thời thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn nhau, sau đó gắt gao tập trung lên trời.
Lông mày của bọn họ đầu tiên là nhăn lại, rồi sau đó giãn ra, thậm chí mang theo sự vui mừng.
Bọn họ nhận ra người viết ra mấy câu vừa rồi là ai.
Bởi vì chữ viết kia thực sự không đẹp đẽ gì.
...
Chương 1978 Đặc cách đồng đạo, một trận chiến thiên ngoại (2)
...
Trong Thanh Dương tông, bao gồm cả tông chủ Lục Thanh Quan cùng với tứ đại trưởng lão đồng thời khiếp sợ đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị khó tả, mà trong sự nghiêm nghị đó lại có thể nhìn thấy sự vui sướng rõ ràng, cùng với sự ung dung không cách nào tả siết...
Bá Hạ Châu, thành Vong Nguyên!
Phía sau ngọn núi bí ẩn nhất, bỗng nhiên cánh cửa động phủ mở ra.
Bên trong đất trời chợt có gió to thổi đến.
Thiên địa dường như tối đi mấy phần, tình cảnh bi thảm, có từng cụm tuyết lớn rơi từ trên trời xuống nhuộm mặt đất hoàn toàn trắng xóa, ở trong động phủ ka có một co gái tóc bạc trắng, trong lồng ngực ôm một thanh ngọc như ý chậm rãi cất bước đi ra ngoài.
- Trời ạ, đạo... đạo tôn xuất quan...
- Bái kiến đạo tôn...
Vô số đệ tử trên dưới thành Vong Nguyên sau khi nhìn thấy cụm tuyết lớn xuất hiện thì liền vui mừng quỳ xuống.
Bởi vì vị Tiên Tôn này xuất quan vốn là đại sự đủ để kinh động Thiên Nguyên.
Một trong thập tôn Tiên đạo, thành chủ Vong Nguyên, có người nói nàng từng bế quan gần ngàn năm ở cánh đông tuyết, sau đó mới hiện thân ở thời điểm mấu chốt nhất ở trận chiến của nhân gian cùng ma địa, lần đầu hiện thân liền một kiếm chém tam đại Ma ngẫu hung danh thịnh nhất đương thời, sau đó khi đại chiến với Thần tộc thì đóng băng ba vạn dặm, mạnh mẽ bức lui một nhánh đại quân Thần tộc đánh lén Bá Hạ Châu, thanh danh cực thịnh.
Từ ba ngàn năm lịch sử này cô gái thần bí nhất trong Thập Tôn Tiên đạo có số lần ra tay ít nhất, thậm chí biểu hiện của nàng cũng làm nóng lòng những người tham gia các cuộc đại chiến. Sau khi trở về từ cánh đồng tuyết liền đổi tên thành Thiên Lai của Bá Hạ Châu thành thành Vong Nguyên, bình thường phần lớn thời gian chỉ bế quan trong thành Vong Nguyên, chỉ ở thời điểm mấu chốt nhất mới xuất thủ, như là bất đắc dĩ bị ép phải làm.
Thậm chí đại sự như tiêu diệt ma địa nàng cũng không ra tay, cũng không có ai dám đến xin nàng ra tay...
Nhưng bây giờ bầu trời xuất hiện hai hàng chữ, nàng liền bỗng nhiên xuất quan.
- Hắc Nha, lão già này quả nhiên còn sống...
Phía bắc Lôi Châu của Thiên Nguyên, trong Tống gia Tiên đạo hùng cứ một phương.
Bên trên nhuyễn phô đang có một ông lão trên người mặc tiên y, người này thoạt nhìn tuổi thọ không nhỏ, mắt cũng đã rủ xuống, trên đầu cũng trọc lốc không còn vài cọng tóc, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy dương dương tự đắc, như đang còn trả thích cười, xung quanh có vô số kiều cơ mỹ thiếp chen chúc, ôm chân vò vai, trong tay còn ôm vò rượu, thỉnh thoảng dương dương tự đắc lốc một ngụm rượu lớn.
Hoàng Sa lão quái Tống Long Chúc bây giờ cũng là hạng người tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Nguyên.
Ban đầu yếu ớt, xuất thân tán tu, lại dựa vào một thân bản lĩnh để sáng lập ra thế gia to lớn hiện tại.
Nói tới người này cũng không thiếu chuyện lý thú, có người nói lúc trước có người gọi danh hào Thập Tôn Tiên đạo, vị Tống lão tổ này nhảy nhót tưng bừng, thậm chí không tiếc hối lộ, chỉ muốn chiếm một chỗ trong Thập Tôn Tiên đạo, kết quả lại vẫn không thể toại nguyện.
Từ đó trở đi vị Tống lão tổ này bị đả kích, đã từng nói sẽ không quản chuyện thiên hạ nữa.
Dường như cũng chính bởi lời thề này, lúc Ma địa đại chiến, Tống gia cũng khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy những chữ kia, Tống lão tổ chợt vui mừng nhảy cẫng, ngửa mặt cười to.
- Ha ha, không phải chờ mất công rồi!
Bên trên Đông Hải sóng gợn, ông lão không còn được mấy cái răng vỗ lên vai Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn.
Trong Nam Hải, một lão quy không biết đã ngủ say bao nhiêu năm, lúc những chữ này xuất hiện thì chậm rãi mở mắt ra, nhẹ thổ tức. Trên Nam Hải liền cuồn cuộn sóng lớn, nó tự nói, tiếng nói từ xa vang lên, lay động dưới đáy biển.
- Rốt cục đã đến thời điểm vươn mình rồi sao?
Muốn lên trời đánh một trận hay không?
Trên bầu trời, sau khi xuất hiện những câu nói thì chư phương đạo thống cũng bắt đầu đối mặt với một vấn đề. Thế gian có vô số tu sĩ, thậm chí căn bản không biết nguyên nhân câu nói này xuất hiện là gì. Bọn họ chỉ cảm thấy thật kỳ diệu, đại kiếp nạn không giáng thế là một chuyện tốt cỡ nào, nhưng đột nhiên lại có người muốn mời đồng đạo nhân gian lên trời cao đánh một trận, đến thiên ngoại chống đỡ đại kiếp nạn...
Đây là cái quỷ gì?
Làm sao có người đồng ý được?
Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ, những nhân vật cấp cao của Thiên Nguyên lại có phản ứng cực kỳ kịch liệt đối với chuyện này.
Sau khi những câu nói kia hiện ra, chỉ sau nửa canh giờ, người số một của Thiên Nguyên là Đông Hoàng Đạo chủ bỗng nhiên bố chiếu với thiên hạ:
- Nhân gian không có khó, thế ngoại có kiếp, Thiên Nguyên bao thăng trầm, gặp nạn vô số, ba ngàn năm trước là một lần tai họa tuyệt diệt, nhưng có được một người sót lại, có người cầm kiếm ở thiên ngoại thủ vận mệnh của Thiên Nguyên! Hiện nay Thiên Nguyên hưng thịnh đỉnh cao, phải lên trời cao đánh một trận, sóng vai với vị tiên đang thủ Thiên Nguyên, tuyệt diệt nguyên nhân đại kiếp! Ta chính là Đông Hoàng bố chiếu thiên hạ, đồng đạo khắp nơi tập kết ở Côn Luân sơn, lên trời đánh một trận!
Tiên chiếu vừa công bố cũng mở ra sự nghi hoặc của tất nhiều tu sĩ vãn bối.
Bởi vì trong ba ngàn năm này, Thiên Nguyên chinh chiến không ngừng, có quá nhiều cao nhân kinh tài tuyệt diễm từng chết đi trong một cuộc đại chiến, hậu bối không kịp tưởng niệm, vì vậy đối với cao nhân tiền bối cũng không có bao nhiêu ấn tượng.
Chương 1979 Lên trời đánh một trận (1)
Chỉ là cao nhân tiền bối trong nhất kiếp nguyên đó đều có rất nhiều đã bị lãng quên, huống hồ trên nhất kiếp nguyên, hơn nữa còn là nhân vật trước khi đại kiếp nạn giáng thế cũng đã biến mất trên thế giới này rồi.
Nhưng sau khi tiên chiếu của Đông Hoàng Đạo chủ xuất hiện, chúng tu mới bỗng nhiên hiểu rõ.
Hóa ra còn có một nhân vật huyền thoại như thế, ba ngàn năm trước đã rời khỏi Thiên Nguyên, ở Thiên Ngoại đấu vì Thiên Nguyên.
Chính bởi vì có người này, lúc đại kiếp nạn giáng thế mới có vô số tiên điển rơi xuống, trăm năm sau mới tạo ra một nhóm lớn cao thủ Tiên đạo cho Thiên Nguyên. Cũng chính vì có người này, Thiên Nguyên cho tới nay đều không phải chịu sức mạnh phá diệt trong truyền thuyết của Thần tộc, thậm chí cho tới nay, đã ba ngàn năm qua đi, theo thường lệ phải có đại kiếp nạn nhưng nó lại không giáng thế!
Một kiếm thủ Thiên môn, đây là một việc biết bao bi liệt...
... Chỉ là thật sự muốn chọn đi tới thiên ngoại, kề vai chiến đấu với người đó sao?
...
...
Khi rất nhiều đạo thống còn chưa đưa ra sự lựa chọn, đã có người bắt đầu lên đường rồi.
Đông Hoàng Đạo chủ xếp bằng ở đỉnh núi Côn Lôn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, một thân đạo uẩn chậm rãi lưu chuyển làm cho hắn như hoàn toàn dung hợp với thế giới này, nhưng trong khí cơ hoàn mỹ không chút tì vết của hắn lại mơ hồ có một lực đang xao động. Sức mạnh đó thậm chí vượt ra khỏi thế giới này. Một thân tu vị của Đông Hoàng Đạo chủ đúng là đang khổ sở áp chế nguồn sức mạnh như vậy...
Hắn là người đứng đầu Thiên Nguyên, đứng đầu Thập Tôn Tiên đạo, khi những câu nói kia xuất hiện trên bầu trời thì hắn đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Hoặc là nói trong ba ngàn năm này, hắn vẫn luôn chờ đợi.
Còn ở nơi xa hơn một chút, Chí Tôn Tà Hoàng ôm đao mà đến, một thân hoàng bào màu đen, thong dong tự nhiên.
Đông Hoàng Đạo chủ nhìn hắn, bỗng nhiên có ý nhạo báng, nói:
- Ta cho rằng ngươi sẽ không tới, dù sao các ngươi trước...
- Ta và hắn không có giao tình gì!
Chí Tôn Tà Hoàng chậm rãi mở miệng, mặt không hề có cảm xúc, nói:
- Chỉ là nếu muốn ngự kiếp ở thiên ngoại thì ta đương nhiên phải đi, giống như ngươi vẫn muốn thử xem khi chân chính ra tay thì sẽ có cảm giác gì, ta cũng luôn muốn cảm nhận cảm giác toàn lực xuất đao!
Đông Hoàng Đạo chủ có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo của Chí Tôn Tà Hoàng, gật đầu không nhiều lời nữa.
Xa xa có đại kỳ vung múa, lang yên cuồn cuộn, trong mây khói mờ mịt chính là đại quân thiết huyết vô biên vô hạn.
Số lượng có tới trăm vạn, mặc giáp ngự mâu, mỗi một vị giáp sĩ tu vị đều trên cảnh giới Kim Đan, một đại quân như vậy sức mạnh quả thực không thể tưởng được ở Thiên Nguyên, tuy nhiên đến ba ngàn năm trước, điển tịch Tiên đạo giáng thế, có người có được phương pháp luyện binh từ trong đó, dâng nó cho Bát Hoang thành, sau đó dùng thời gian ba ngàn năm, vô số trận đại chiến mới mài giũa ra Tiên quân kinh thế hãi tục như vậy...
Tiên quân thần tướng của Bát Hoang thành, tất cả đều đến rồi.
Dù là lúc vây quét Ma địa, Bát Hoang thành cũng chỉ điều một nhánh Tiên quân qua mà thôi, phần lớn Tiên quân đều ở lại tọa trấn Bát Hoang thành, nhưng lần này tất cả bọn họ đều đến, tất cả Tiên binh thần tướng, không sót một ai.
- Bát Hoang thành chính là ngự kiếp mà tồn tại, đại kiếp nạn Ma Biên, chúng ta liền trấn thủ Ma Biên!
Thành chủ Bát Hoang thành là Vi Long Tuyệt thấp giọng nói:
- Đại kiếp nạn ở thiên ngoại thì chúng ta liền tới thiên ngoại!
Ở bên cạnh thành chủ Vi Long Tuyệt còn có một người đàn ông trung niên vóc người thon gầy, mặc áo choàng màu xanh trên người. Tướng mạo của hắn nho nhã, thậm chí làm người ta cảm thấy yên tĩnh thẹn thùng, nhưng đạo uẩn ở xung quanh lại dị thường khủng bố, hoàn toàn không kém Bát Hoang thành chủ. Bây giờ hắn đang ngẩng đầu nhìn lên trời, đầy mặt đều là tâm ý chờ đợi như sắp được gặp con của mình vậy...
- Vân Chu sư huynh, ngươi nói sư tôn còn nhận ra chúng ta không?
Bên cạnh nam tử trung niên là một nữ tử mặc bích giáp, trên mặt đã có rất nhiều vẻ tang thương.
- Tô Nhi sư muội không cần phải lo lắng, sư tôn sao có thể quên chúng ta được?
Vân Chu sư huynh nhẹ nhàng cười, nói:
- Giống như chúng ta, vĩnh viễn không quên được người vậy!
Nữ tử bích giáp trầm thấp thở dài nói:
- Chỉ tiếc Bạch sư huynh chung quy vẫn...
Vân Chu sư huynh chỉ cười cười nói:
- Nếu bàn ra thì chúng ta cũng không chịu thua kém hắn, hắn làm công khóa là tốt nhất!
...
...
Xa xa còn có vô số đại quân đang tụ tập.
Trong những người đó có thể nhìn thấy được Vân Châu Thanh Dương tông, có thể nhìn thấy Tẩy Kiếm Trì của cánh đồng tuyết, có thể nhìn thấy Trung Châu Lang Gia các, có thể nhìn thấy vô số quái sư của Dịch Lâu, có thể nhìn thấy vị Nữ đế kia của Cửu Trùng Thiên...
Tuyết lớn tung bay, là vị nữ tiên kia của Vong Nguyên thành.
Cát vàng bay bay, tiên y lão quái Tống Long Chúc cũng chạy tới.
Ma ý tung hoành, nhánh Thiên Ma quân thần bí nhất cũng chạy tới.
Trong Thập Tôn Tiên đạo, ngoại trức Lang Gia Các chủ đã từ trần ra, Đông Hoàng Đạo chủ, Chí Tôn Tà Hoàng, Nữ đế Cửu Trùng Thiên, cánh đồng tuyết Bạch Hồ Kiếm Thủ, nữ tiên thành Vong Nguyên, chủ đảo Vong Tình, Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn, Bát Hoang thành chủ, Khổ hải Vân Chu, cùng với bất thế thiên kiêu Khổ Sử Minh Giả ở nhất kiếp nguyên, chỉ dùng thời gian một ngàn năm trăm năm liền ghi tên trong Thập Tôn cũng đều chạy tới Côn Luân sơn.
Chương 1980 Lên trời đánh một trận (2)
Trừ bọn họ ra, thiên hạ vẫn đang xao động.
...
...
- Trận chiến này chúng ta phải đi!
Trong một số thế gia thần bí, người nắm quyền nói như chém đinh chặt sắt, không cho ai phản bác.
- Phụ thân, hiện nay thiên hạ đã định, chính là thời khắc tộc ta phấn khởi dương danh, vì sao phải tới đó đánh một trận?
Người nắm quyền cúi đầu nhìn người trẻ tuổi trước mắt, rất lâu sau mới thấp giọng nói:
- Bởi vì tộc ta có thể kéo dài ba ngàn năm, bảo hộ khí vận long hồn của gia tộc chính là nhờ người kia ban cho, tổ tiên đã sớm có di lệnh, người này chiêu, chúng ta phải ứng!
...
...
Trong một động phủ nào đó có lão tu tiềm tu mở động phủ ra, nhìn tiên điển trong tay.
- Tiên pháp do ngươi mà đến, tất phải trả công cho ngươi!
...
...
- Chung đạo hữu, chúng ta cũng nên đi tới Côn Luân sơn thôi!
Có đạo nhân tiềm tu quy ẩn sâu trong núi, cười nói với bằng hữu.
Có người hỏi:
- Chúng ta không màng thế sự, lẽ nào cũng coi như đồng đạo của hắn sao?
Đạo nhân tiềm tu gật đầu nói:
- Lẽ nào ngươi không biết, Hóa Thần pháp môn mà chúng ta tìm hiểu chính là truyền từ tay hắn?
Có người ngạc nhiên cười nói:
- Vậy thì thật sự phải đi bái kiến tổ sư một lần!
...
...
Trong Yêu Vực, từ lúc trên trời xuất hiện những câu đó, bỗng nhiên đại địa rạn nứt, kim quang lấp lóe, con Kim Thiềm nào đó từ ba ngàn năm trước giáng thế cùng Thần tộc, sau đó biến mất cũng phá đất chui lên, trong con ngươi tinh quang dịu dàng, làm một lũ yêu ở Yêu vực giật nảy mình. Một lát sau mới xoay người lại, tất cả tiến lên nhao nhao quỳ gối.
- Thôn Thiên yêu vương... rốt cục Thôn Thiên yêu vương đã xuất quan rồi...
Kim thiềm mở cái miệng lớn ra phun ra nuốt vào thiên địa, trong Yêu vực to lớn, vô số yêu loại bị nuốt vào trong dạ dày.
Rồi sau đó kim thiềm phi thân nhảy một cái, đi thẳng về hướng Côn Luân sơn.
Chỉ mới một ngày, xung quanh Côn Luân sơn đã người người tấp nập, đại quân liên miên bất tận.
Không nói đến chư phương cao nhân, thế lực khắp nơi cũng đều có mặt.
Đại quân Bát Hoang thành,Ma Bảo Thiên Ma đại quân, Yêu binh Yêu vực, trăm phương đạo thống do Tiên minh đứng đầu liên minh, đại quân cổ thế gia của Trung Châu do Đông Hoàng sơn suất lĩnh, nhân mã của thất đại thánh địa, cùng với đại quân Thần tộc chạy tới cuối cùng...
Mênh mông cuồn cuộn, đếm mãi không hết!
Xưa nay cũng không có ai từng thấy nhiều thế lực như vậy hội tụ ở một nơi.
Từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai nghĩ tới, có cái gì có thể giúp những thế lực này tụ tập cùng nhau...
Khí cơ của bọn họ làm cho chu vi ba ngàn dặm của Côn Luân sơn đều tỏa ra ánh sáng vô tận, muốn sáng chói cả bầu trời.
- Ba ngàn năm ôn dưỡng, kết quả không tệ!
Đông Hoàng Đạo chủ nhìn xung quanh, trên mặt mang theo ý cười:
- Cũng coi như không làm hắn thất vọng!
- Thất vọng tất nhiên là sẽ không thất vọng...
Chí Tôn Tà Hoàng bỗng nhiên sâu sa nói một câu:
- Nhưng ngươi có nghĩ tới một vấn đề không?
Đông Hoàng Đạo chủ hơi run:
- Cái gì?
Chí Tôn Tà Hoàng nói:
- Nhiều người đều muốn lên trời đánh một trận như vậy, nhưng làm sao để lên trời?
Đông Hoàng Đạo chủ bỗng nhiên ngẩn ra.
Chỉ có điều cũng vào lúc này, hắn bỗng cảm ứng được một loại khí cơ nào đó, vội nhìn về phía nam.
Ở Nam Hải xa xôi bây giờ đang dâng lên sóng lớn vạn trượng.
Một lão quy thân hình lớn đến kinh người, dựa vào sức mạnh tích tụ trong người, sinh trưởng mười đại trận trong ba ngàn năm, dễ dàng quay người với lực lớn lao, hầu như giội toàn bộ nước của Nam Hải lên trời, sau đó nặng nề thở dài, bốn chân vỗ một cái lên mặt biển, sau đó phi thăng lên không trung đè ép thiên địa, bay thẳng tới Côn Luân sơn.
Thân hình bay đến giữa không trung đại lục, chỗ đi qua trời cũng phải tối xuống.
- Đại mộng tỉnh giấc lúc sang xuân
Trời đất tạo thế cho ta hời
Lão Quy nhìn qua khá hứng thú, cười ha ha, giọng nói nặng nề dường như tràn ngập cả thiên địa:
- Ngủ một giấc mấy vạn năm ở Thiên Nguyên, cuối cùng cũng coi như đã đợi được một kết quả khiến người ta thỏa mãn rồi, hiện nay để lão nhân gia ta đưa các ngươi đi lên đi!
Gió to nổi lên như lốc xoáy.
Trên lưng Lão quy có chín giáp, tạo hóa vô tận, một giáp tựa như một thế giới. Trăm vạn đại quân của Thiên Nguyên tập trung tất cả trên mai rùa, đủ để chiếm cứ ba ngàn dặm, nhưng trên lưng lão quy lại có thể chứa được hết, khi các thế lực lên ngồi hết liền theo lão quy bay lên bầu trời vô tận.
Trong một chốc Lão Quy tiến vào trời xanh mây trắng, trước mắt bọn họ từng tầng thế giới bỗng nhiên bị phá tan, giống như từng cánh cửa tiên tiếp mở ra trước mặt họn họ. Cảnh sắc trước mắt trong nháy mắt biến hóa vô tận, trong một khắc như trải qua không gian vô cùng vô tận. Đợi đến khi cảnh tượng trước mắt hơi ổn định lại, bọn họ cũng đã đi tới tinh không yên tĩnh sáng chói.
Ở trên mai rùa, bọn họ chỉ có thể cảm nhận được tất cả những thứ này, cũng không biết tất cả những thứ đó là như thế nào.
Có thể lĩnh ngộ loại biến hóa này chỉ có mấy người Thập Tôn Tiên đạo đứng phía trước nhất của mai rùa.
Vào lúc này bọn họ cũng nhìn nhau, biểu hiện khác biệt.
Còn hai người Đông Hoàng Đạo chủ và Chí Tôn Tà Hoàng lúc này đều bay lên trên không, một người cầm Huyền Thiên Trản trong tay, tập trung ở một chùm ma tức quan trọng trong đại trận, một người thì cầm yêu đao trong tay, gắt gao tập trung ở cái cổ của Lang Gia Các chủ...
Nhưng tiếp đó, đại trận một phương này đã vận chuyển tới cực hạn.
Loại cực hạn đó vượt qua cực hạn chịu đựng của Ma địa này.
Ầm ầm ầm!
Bắt đầu từ vị trí chủ yếu nhất của đại trận, đại trận từng tấc một tan vỡ.
Sự cuồng loạn không có cách nào hình dung bắt nguồn từ nơi chủ yếu nhất của đại trận, gào thét xoắn về bên ngoài.
Canh giữ ở vị trí quan trọng này của đại trận, cho dù nhìn thấy sự hung hiểm như vậy cũng một tấc không rời, kỳ nhân dị sĩ khắp nơi lúc này đều bị ma tức cuồng bạo xé thành mảnh nhỏ.
Thậm chí là câu nói sau cùng hay một tia thần niệm bọn họ cũng không để lại được, cứ như vậy trầm mặc mà nhanh chóng chịu đựng sự tử vong.
Cũng không ai biết những người này khi đang bố trí đại trận có nghĩ tới đây chính là nơi quy tụ của mình hay không.
Nhưng không có cách nào phủ nhận chính là, bọn họ cam tâm tình nguyện tiếp nhận kết quả này.
- Ta lại trợ giúp cho ngươi chút sức đi!
Lang Gia Các chủ nhìn trận tâm đã sụp đổ, trên mặt lại nở nụ cười bình tĩnh mà thỏa mãn. Hắn bỗng nhấc bước đi về phía trước, sau lưng, đạo thư tối đen phần phật bay giữa không trung, cực kỳ huyền diệu, còn chính hắn thì tay áo phiêu phiêu không giống như dấn thân vào sự hủy diện mà như đang phi thăng thành tiên, thân hình nhẹ nhàng nhào thẳng về phía trận tâm.
Sự biến hóa này cho dù là Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng cũng đều không nghĩ tới.
Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, chỉ nhìn thấy Lang Gia Các chủ nhào vào trận tâm, lúc đó hắn chậm rãi xoay người, nụ cười đầy mặt, khẩu hình chuyển động như là đang nhạo báng, nhẹ nhàng nói:
- Lần này tiên sinh sẽ không cam lòng đánh gậy ta, đúng chứ?
Khi Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng còn chưa rõ ý của hắn thì hắn đã rơi vào trong trận tâm.
Cũng trong một chốc đó, hắc ám ma tức đã biến hóa tới cực hạn kia đột nhiên kịch liệt co lại, như âm thanh đạt tới cực hạn lại trở nên yên tĩnh, vừa giống như một trái tim đã xao động tới cực hạn lại bỗng bình tĩnh trở lại...
Một tia hào quang bỗng nhiên xuất hiện trong bóng đêm vô tận.
Bên trong sự đen kịt sinh ra một vệt trắng.
Một tia ánh sáng đó còn có vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng cũng như một ánh nến duy nhất sáng lên trong đêm tối vô tận.
Một chút ánh sáng đủ để rọi sáng ba ngàn thế giới, đại đạo hoàn vũ.
...
...
Khi tia sáng đó xuất hiện, Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng, bỗng nhiên đều yên tĩnh lại.
Toàn bộ Thiên Nguyên, cũng bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Xa xôi ba mươi ba tầng trời, ở một nơi nào đó khi tia sáng này xuất hiện, tồn tại nào đó bỗng mở hai mắt ra.
Giọng nói của hắn bình tĩnh, chỉ mang theo một chút vui mừng:
- Thời cơ tới rồi sao?
- Xong rồi... thật sự thành rồi sao?
Trên không trung của Ma địa, trải qua một trận ma tức nổ tung cực kỳ khủng bố như thế, xung quanh hầu như đã không còn người sống nữa.
Đại trận đã bị phá hủy hơn một nửa, mặt đất dường như bị quét cả ba tầng, trong đất trời, hư không bất ổn như là mặt băng sắp bị phá nát, dễ dàng bị sụp đổ, xung quanh ma tức vẫn đang gồ lên khuấy đảo cuồng phong vô tận. Trong cuồng phong có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, đó là những người trận sư trước kia vì giúp đại trận vững chắc mà cam nguyện bỏ qua tính mạng của mình...
Trên hư không chỉ có hai bóng người còn có thể nhúc nhích.
Bên trái chính là Đông Hoàng Đạo chủ, bên phải chính là Chí Tôn Tà Hoàng, nhưng ở vùng loạn lưu này, tu vị cao minh như bọn họ cũng bị thương nặng, máu nhuộm nửa người, đạo tức vận chuyển không yên, chỉ là bây giờ bọn họ không lo nổi gì nữa...
Bốn con mắt nhìn chằm chằm một tia bạch mang trong ma tức bên dưới!
Đấy chính là thứ mà Lang Gia các tập hợp Huyền Thiên Trản, Đại Thiên La Kỳ, Tà Hoàng yêu đao cùng Chuyển Sinh Đạo Thư, chuyên tâm thôi diễn ba mươi năm đoạt được sao?
Lại thật sự xong rồi!
Tuy rằng sự đánh đổi có phần quá lớn!
Nhưng so với ma tức trong đất trời, phá diệt trong ba mươi ba tầng trời, sự đánh đổi này dường như...
Nghĩ đến sắc mặt bình tĩnh của Lang Gia Các chủ lúc sắp chết, Đông Hoàng Đạo chủ biết mình có cùng suy nghĩ với hắn.
Sự đánh đổi này là đáng giá!
Thế gian này cũng chỉ có người như Lang Gia Các chủ đã từng sinh ra trong ánh sáng, lại do cừu hận mà rơi vào bóng tối ba ngàn năm, cuối cùng lại là do nghĩ lại tiên sinh giáo huấn mà thu tay ở một bước cuối cùng rồi hoàn toàn tỉnh ngộ, mới có thể hiểu rõ nhất sự biến hóa của nhân tâm.
Ở một mức độ nào đó, có lẽ cũng chỉ có hắn mới thật sự có tư cách làm tới bước này.
Nói vậy, chính hắn cũng đã sớm nghĩ tới điểm này, vì lẽ đó hắn mới coi mình là tế phẩm cuối cùng, phi thân nhập vào ma tức, lấy tâm của chính mình để điểm hóa ra một tia bạch mang này...
Một tia bạch mang này, hoặc có thể nói là tức – chính là hy vọng!
- Mau mau...
Đông Hoàng Đạo chủ bỗng nhiên sốt ruột, vội vã giục.
Dường như hắn muốn lao về phía tia bạch mang kia, bảo vệ ánh nến tựa như ánh sáng cuối cùng này.
Nhưng dù muốn động nhưng lại hơi chần chừ.
Chương 1977 Đặc cách đồng đạo, một trận chiến thiên ngoại (1)
Bởi vì cho dù với tu vi và kiến thức như hắn cũng không biết lúc này nên làm sao để bảo hộ tia bạch mang kia. Lang Gia Các chủ chết nhẹ nhàng, dáng vẻ đại nghĩa lẫm liệt, nhưng ngươi lại chưa nói cho chúng ta biết sau đó nên làm như thế nào...
- Chớ vội...
Nhưng cũng ngay vào lúc này, bỗng nhiên trái tim Chí Tôn Tà Hoàng khẽ nhúc nhích, thấp tiếng nhắc nhở.
Lúc này Đông Hoàng Đạo chủ cũng nhìn ra, chỉ thấy sau khi tia bạch mang kia xuất hiện lại không bị ma tức vô tận ở xung quanh bao phủ, vừa vặn ngược lại, xung quanh tia bạch mang này lại nổi lên gió xoáy nhỏ bé, từng tầng cuốn ma tức tới, xoay tròn xung quanh nó. Vòng xoáy đó dần dần mở rộng, rất nhiều tâm ý bao phủ toàn bộ ma địa, mà ở trung tâm của vòng xoáy, xung quanh tia bạch mang kia càng ngày càng có nhiều ma tức đang chầm chậm chuyển hóa, hóa thành một phần của tia bạch mang kia.
Xa xa nhìn lại giống như một sinh mệnh yếu ớt đang từ từ trưởng thành!
Lang Gia Các chủ chưa nói cho bọn họ biết sau đó phải làm như thế nào, hóa ra là bởi vì bọn họ không cần làm gì cả.
Một tia bạch mang này xuất hiện đại diện cho việc ma tức bắt đầu nghịch chuyển...
Không cần làm gì cả, bản thân nó sẽ từ từ sinh trưởng!
Nhìn bạch mang đang dần dần sinh trưởng, trên mặt của hai người Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng đều có chút vui mừng.
Hai người đấu cả đời, lúc này lại hơi hiểu ngầm.
Còn ở trên Thiên Nguyên đại lục rộng lớn vô biên cũng không thiếu người trong lòng sinh cảm ứng, từ xa quan sát nơi này.
Tia bạch mang kia xuất hiện liền làm cho toàn bộ Thiên Nguyên không giống trước kia nữa.
Có lão tu bế quan quanh năm bỗng nhiên kinh ngạc mở mắt ra, tinh thế thể ngộ sự biến hóa của thiên địa.
Có thiếu niên đang chuyên cần luyện kiếm pháp lau đi mồ hôi trán, chơi chần chừ nhìn kiếm trong tay mình..
Trên núi cao có giọt sương ngưng tụ từ cổ tùng.
Trong u cốc có cành lá từ cây cỏ nhỏ cất cao.
Có ma vật còn sót lại lặng yên trốn vào dưới nền đất.
Có lão nho khổ đọc bỗng nhiên hiểu ra đạo lý.
...
...
- Thành công, chuyện ở Ma địa thật sự thành công rồi...
- Từ hôm nay trở đi, đại kiếp nạn thật sự không đáng sợ nữa sao?
Càng ngày càng có nhiều người biết đã phát sinh chuyện gì, bọn họ vui mừng vô hạn, dồn dập đưa thư trao đổi.
Đây quả thực là một ngày quan trọng đáng giá để Thiên Nguyên phải ghi lại.
Bây giờ đã ba mươi năm trôi qua, cao nhân Dịch Lâu đã từng suy tính thời gian muộn nhất mà đại kiếp nạn giáng thế, đại kiếp nạn vẫn chưa có dấu hiệu giáng thế, đây đại biểu cho việc đại kiếp nạn sẽ không giáng thế nữa sao?
Mà mối họa đầu nguồn ở Thiên Nguyên, hắc ám ma tức trong ma địa cũng đã thành công hóa giải, ngay cả Thần tộc bây giờ cũng như rùa rụt cổ ở một góc, ngoan như con chuột nhỏ, còn gì đáng buồn nữa?
Ba ngàn năm một đại kiếp, sự nguyền rủa của Thiên Nguyên đã kết thúc...
Như là gông xiềng trên cổ rốt cục đã được giải, một thân hoàn toàn ung dung!
Toàn bộ Thiên Nguyên như hải dương tưng bừng vui sướng...
...
...
Nhưng ngay lúc này, trong lòng mấy người bỗng dưng nhiều thêm chút phiền muộn.
Tựa như một vị nữ tiên của Bá Hạ Châu!
Hai vị trưởng lão trong Thanh Dương tông.
Nữ đế trên Cửu Trùng Thiên.
Một đời kiếm thử trên cánh đồng tuyết.
Hai vị kỳ nhân đang trầm mặc uống rượu trên Đông Hải sóng gợn...
Sau khi sự vui sướng ban đầu qua đi, bọn họ cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn.
Đại kiếp nạn sẽ không giáng thế, người kia đâu?
...
...
Trên bầu trời trong sáng không mây bỗng nhiên nhiều thêm vài vết tích màu đen, như là trên bầu trời xuất hiện sóng gợn, sóng gợn kia xoay chầm chậm, rồi dần dần hóa thành vòng xoáy màu đen, vô thanh vô thiển, nhưng cũng xuất hiện rõ ràng trên trời cao.
Người nhận ra được dị tượng này, tất cả đều thay đổi sắc mặt, giương mắt lên nhìn.
- Lẽ nào là đại kiếp nạn?
Có người thất thanh kêu to, sự kinh hãi đầy mặt.
- Không đúng, đây không phải dấu hiệu đại kiếp nạn giáng thế...
Có người tự lẩm bẩm, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn lên trời cao.
Vòng xoáy kia dần dần trở nên rõ ràng như hình thành một con đường, đột nhiên từ trong con đường đó có một tia thanh khí bay ra, bay lơ lửng chậm rãi triển khai từ trên chín tầng trời, hai hàng chữ viết màu vàng lơ lửng trong hư không...
- Kiếm thủ Thiên quan ba ngàn năm, không để đại kiếp nạn giáng xuống Thiên Nguyên!
- Hiện nay kính mời chư đồng đạo, tới một trận chiến thiên ngoại thủ nhân gian!
Hai hàng chữ viết kia vô cùng đơn giản, thẳng thắn.
Vẻn vẹn chỉ mấy câu nói như thế chợt tạo lên sóng lớn mênh mông ở Thiên Nguyên.
Phần lớn tu sĩ trên thế gian sau khi nhìn thấy câu nói kia thì trong trái tim sinh ra sự nghi hoặc vô tận. Bọn họ không biết những chữ này là ai viết, càng không rõ ý tứ trong đó. Thiên Nguyên đã không còn đại kiếp nạn giáng thế, vậy còn phải ngự kiếp gì?
Mà “ngự kiếp ở thiên ngoại” trong lời này là có ý gì?
Càng làm cho rất nhiều tiểu bối không rõ chính là người kia là ai, đồng đạo của hắn là ai?
So với sự mê man của bọn họ, những tiền bối càng phản ứng kịch liệt hơn.
Hai người Đông Hoàng Đạo chủ cùng Chí Tôn Tà Hoàng đồng thời thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn nhau, sau đó gắt gao tập trung lên trời.
Lông mày của bọn họ đầu tiên là nhăn lại, rồi sau đó giãn ra, thậm chí mang theo sự vui mừng.
Bọn họ nhận ra người viết ra mấy câu vừa rồi là ai.
Bởi vì chữ viết kia thực sự không đẹp đẽ gì.
...
Chương 1978 Đặc cách đồng đạo, một trận chiến thiên ngoại (2)
...
Trong Thanh Dương tông, bao gồm cả tông chủ Lục Thanh Quan cùng với tứ đại trưởng lão đồng thời khiếp sợ đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị khó tả, mà trong sự nghiêm nghị đó lại có thể nhìn thấy sự vui sướng rõ ràng, cùng với sự ung dung không cách nào tả siết...
Bá Hạ Châu, thành Vong Nguyên!
Phía sau ngọn núi bí ẩn nhất, bỗng nhiên cánh cửa động phủ mở ra.
Bên trong đất trời chợt có gió to thổi đến.
Thiên địa dường như tối đi mấy phần, tình cảnh bi thảm, có từng cụm tuyết lớn rơi từ trên trời xuống nhuộm mặt đất hoàn toàn trắng xóa, ở trong động phủ ka có một co gái tóc bạc trắng, trong lồng ngực ôm một thanh ngọc như ý chậm rãi cất bước đi ra ngoài.
- Trời ạ, đạo... đạo tôn xuất quan...
- Bái kiến đạo tôn...
Vô số đệ tử trên dưới thành Vong Nguyên sau khi nhìn thấy cụm tuyết lớn xuất hiện thì liền vui mừng quỳ xuống.
Bởi vì vị Tiên Tôn này xuất quan vốn là đại sự đủ để kinh động Thiên Nguyên.
Một trong thập tôn Tiên đạo, thành chủ Vong Nguyên, có người nói nàng từng bế quan gần ngàn năm ở cánh đông tuyết, sau đó mới hiện thân ở thời điểm mấu chốt nhất ở trận chiến của nhân gian cùng ma địa, lần đầu hiện thân liền một kiếm chém tam đại Ma ngẫu hung danh thịnh nhất đương thời, sau đó khi đại chiến với Thần tộc thì đóng băng ba vạn dặm, mạnh mẽ bức lui một nhánh đại quân Thần tộc đánh lén Bá Hạ Châu, thanh danh cực thịnh.
Từ ba ngàn năm lịch sử này cô gái thần bí nhất trong Thập Tôn Tiên đạo có số lần ra tay ít nhất, thậm chí biểu hiện của nàng cũng làm nóng lòng những người tham gia các cuộc đại chiến. Sau khi trở về từ cánh đồng tuyết liền đổi tên thành Thiên Lai của Bá Hạ Châu thành thành Vong Nguyên, bình thường phần lớn thời gian chỉ bế quan trong thành Vong Nguyên, chỉ ở thời điểm mấu chốt nhất mới xuất thủ, như là bất đắc dĩ bị ép phải làm.
Thậm chí đại sự như tiêu diệt ma địa nàng cũng không ra tay, cũng không có ai dám đến xin nàng ra tay...
Nhưng bây giờ bầu trời xuất hiện hai hàng chữ, nàng liền bỗng nhiên xuất quan.
- Hắc Nha, lão già này quả nhiên còn sống...
Phía bắc Lôi Châu của Thiên Nguyên, trong Tống gia Tiên đạo hùng cứ một phương.
Bên trên nhuyễn phô đang có một ông lão trên người mặc tiên y, người này thoạt nhìn tuổi thọ không nhỏ, mắt cũng đã rủ xuống, trên đầu cũng trọc lốc không còn vài cọng tóc, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy dương dương tự đắc, như đang còn trả thích cười, xung quanh có vô số kiều cơ mỹ thiếp chen chúc, ôm chân vò vai, trong tay còn ôm vò rượu, thỉnh thoảng dương dương tự đắc lốc một ngụm rượu lớn.
Hoàng Sa lão quái Tống Long Chúc bây giờ cũng là hạng người tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Nguyên.
Ban đầu yếu ớt, xuất thân tán tu, lại dựa vào một thân bản lĩnh để sáng lập ra thế gia to lớn hiện tại.
Nói tới người này cũng không thiếu chuyện lý thú, có người nói lúc trước có người gọi danh hào Thập Tôn Tiên đạo, vị Tống lão tổ này nhảy nhót tưng bừng, thậm chí không tiếc hối lộ, chỉ muốn chiếm một chỗ trong Thập Tôn Tiên đạo, kết quả lại vẫn không thể toại nguyện.
Từ đó trở đi vị Tống lão tổ này bị đả kích, đã từng nói sẽ không quản chuyện thiên hạ nữa.
Dường như cũng chính bởi lời thề này, lúc Ma địa đại chiến, Tống gia cũng khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy những chữ kia, Tống lão tổ chợt vui mừng nhảy cẫng, ngửa mặt cười to.
- Ha ha, không phải chờ mất công rồi!
Bên trên Đông Hải sóng gợn, ông lão không còn được mấy cái răng vỗ lên vai Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn.
Trong Nam Hải, một lão quy không biết đã ngủ say bao nhiêu năm, lúc những chữ này xuất hiện thì chậm rãi mở mắt ra, nhẹ thổ tức. Trên Nam Hải liền cuồn cuộn sóng lớn, nó tự nói, tiếng nói từ xa vang lên, lay động dưới đáy biển.
- Rốt cục đã đến thời điểm vươn mình rồi sao?
Muốn lên trời đánh một trận hay không?
Trên bầu trời, sau khi xuất hiện những câu nói thì chư phương đạo thống cũng bắt đầu đối mặt với một vấn đề. Thế gian có vô số tu sĩ, thậm chí căn bản không biết nguyên nhân câu nói này xuất hiện là gì. Bọn họ chỉ cảm thấy thật kỳ diệu, đại kiếp nạn không giáng thế là một chuyện tốt cỡ nào, nhưng đột nhiên lại có người muốn mời đồng đạo nhân gian lên trời cao đánh một trận, đến thiên ngoại chống đỡ đại kiếp nạn...
Đây là cái quỷ gì?
Làm sao có người đồng ý được?
Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ, những nhân vật cấp cao của Thiên Nguyên lại có phản ứng cực kỳ kịch liệt đối với chuyện này.
Sau khi những câu nói kia hiện ra, chỉ sau nửa canh giờ, người số một của Thiên Nguyên là Đông Hoàng Đạo chủ bỗng nhiên bố chiếu với thiên hạ:
- Nhân gian không có khó, thế ngoại có kiếp, Thiên Nguyên bao thăng trầm, gặp nạn vô số, ba ngàn năm trước là một lần tai họa tuyệt diệt, nhưng có được một người sót lại, có người cầm kiếm ở thiên ngoại thủ vận mệnh của Thiên Nguyên! Hiện nay Thiên Nguyên hưng thịnh đỉnh cao, phải lên trời cao đánh một trận, sóng vai với vị tiên đang thủ Thiên Nguyên, tuyệt diệt nguyên nhân đại kiếp! Ta chính là Đông Hoàng bố chiếu thiên hạ, đồng đạo khắp nơi tập kết ở Côn Luân sơn, lên trời đánh một trận!
Tiên chiếu vừa công bố cũng mở ra sự nghi hoặc của tất nhiều tu sĩ vãn bối.
Bởi vì trong ba ngàn năm này, Thiên Nguyên chinh chiến không ngừng, có quá nhiều cao nhân kinh tài tuyệt diễm từng chết đi trong một cuộc đại chiến, hậu bối không kịp tưởng niệm, vì vậy đối với cao nhân tiền bối cũng không có bao nhiêu ấn tượng.
Chương 1979 Lên trời đánh một trận (1)
Chỉ là cao nhân tiền bối trong nhất kiếp nguyên đó đều có rất nhiều đã bị lãng quên, huống hồ trên nhất kiếp nguyên, hơn nữa còn là nhân vật trước khi đại kiếp nạn giáng thế cũng đã biến mất trên thế giới này rồi.
Nhưng sau khi tiên chiếu của Đông Hoàng Đạo chủ xuất hiện, chúng tu mới bỗng nhiên hiểu rõ.
Hóa ra còn có một nhân vật huyền thoại như thế, ba ngàn năm trước đã rời khỏi Thiên Nguyên, ở Thiên Ngoại đấu vì Thiên Nguyên.
Chính bởi vì có người này, lúc đại kiếp nạn giáng thế mới có vô số tiên điển rơi xuống, trăm năm sau mới tạo ra một nhóm lớn cao thủ Tiên đạo cho Thiên Nguyên. Cũng chính vì có người này, Thiên Nguyên cho tới nay đều không phải chịu sức mạnh phá diệt trong truyền thuyết của Thần tộc, thậm chí cho tới nay, đã ba ngàn năm qua đi, theo thường lệ phải có đại kiếp nạn nhưng nó lại không giáng thế!
Một kiếm thủ Thiên môn, đây là một việc biết bao bi liệt...
... Chỉ là thật sự muốn chọn đi tới thiên ngoại, kề vai chiến đấu với người đó sao?
...
...
Khi rất nhiều đạo thống còn chưa đưa ra sự lựa chọn, đã có người bắt đầu lên đường rồi.
Đông Hoàng Đạo chủ xếp bằng ở đỉnh núi Côn Lôn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, một thân đạo uẩn chậm rãi lưu chuyển làm cho hắn như hoàn toàn dung hợp với thế giới này, nhưng trong khí cơ hoàn mỹ không chút tì vết của hắn lại mơ hồ có một lực đang xao động. Sức mạnh đó thậm chí vượt ra khỏi thế giới này. Một thân tu vị của Đông Hoàng Đạo chủ đúng là đang khổ sở áp chế nguồn sức mạnh như vậy...
Hắn là người đứng đầu Thiên Nguyên, đứng đầu Thập Tôn Tiên đạo, khi những câu nói kia xuất hiện trên bầu trời thì hắn đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Hoặc là nói trong ba ngàn năm này, hắn vẫn luôn chờ đợi.
Còn ở nơi xa hơn một chút, Chí Tôn Tà Hoàng ôm đao mà đến, một thân hoàng bào màu đen, thong dong tự nhiên.
Đông Hoàng Đạo chủ nhìn hắn, bỗng nhiên có ý nhạo báng, nói:
- Ta cho rằng ngươi sẽ không tới, dù sao các ngươi trước...
- Ta và hắn không có giao tình gì!
Chí Tôn Tà Hoàng chậm rãi mở miệng, mặt không hề có cảm xúc, nói:
- Chỉ là nếu muốn ngự kiếp ở thiên ngoại thì ta đương nhiên phải đi, giống như ngươi vẫn muốn thử xem khi chân chính ra tay thì sẽ có cảm giác gì, ta cũng luôn muốn cảm nhận cảm giác toàn lực xuất đao!
Đông Hoàng Đạo chủ có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo của Chí Tôn Tà Hoàng, gật đầu không nhiều lời nữa.
Xa xa có đại kỳ vung múa, lang yên cuồn cuộn, trong mây khói mờ mịt chính là đại quân thiết huyết vô biên vô hạn.
Số lượng có tới trăm vạn, mặc giáp ngự mâu, mỗi một vị giáp sĩ tu vị đều trên cảnh giới Kim Đan, một đại quân như vậy sức mạnh quả thực không thể tưởng được ở Thiên Nguyên, tuy nhiên đến ba ngàn năm trước, điển tịch Tiên đạo giáng thế, có người có được phương pháp luyện binh từ trong đó, dâng nó cho Bát Hoang thành, sau đó dùng thời gian ba ngàn năm, vô số trận đại chiến mới mài giũa ra Tiên quân kinh thế hãi tục như vậy...
Tiên quân thần tướng của Bát Hoang thành, tất cả đều đến rồi.
Dù là lúc vây quét Ma địa, Bát Hoang thành cũng chỉ điều một nhánh Tiên quân qua mà thôi, phần lớn Tiên quân đều ở lại tọa trấn Bát Hoang thành, nhưng lần này tất cả bọn họ đều đến, tất cả Tiên binh thần tướng, không sót một ai.
- Bát Hoang thành chính là ngự kiếp mà tồn tại, đại kiếp nạn Ma Biên, chúng ta liền trấn thủ Ma Biên!
Thành chủ Bát Hoang thành là Vi Long Tuyệt thấp giọng nói:
- Đại kiếp nạn ở thiên ngoại thì chúng ta liền tới thiên ngoại!
Ở bên cạnh thành chủ Vi Long Tuyệt còn có một người đàn ông trung niên vóc người thon gầy, mặc áo choàng màu xanh trên người. Tướng mạo của hắn nho nhã, thậm chí làm người ta cảm thấy yên tĩnh thẹn thùng, nhưng đạo uẩn ở xung quanh lại dị thường khủng bố, hoàn toàn không kém Bát Hoang thành chủ. Bây giờ hắn đang ngẩng đầu nhìn lên trời, đầy mặt đều là tâm ý chờ đợi như sắp được gặp con của mình vậy...
- Vân Chu sư huynh, ngươi nói sư tôn còn nhận ra chúng ta không?
Bên cạnh nam tử trung niên là một nữ tử mặc bích giáp, trên mặt đã có rất nhiều vẻ tang thương.
- Tô Nhi sư muội không cần phải lo lắng, sư tôn sao có thể quên chúng ta được?
Vân Chu sư huynh nhẹ nhàng cười, nói:
- Giống như chúng ta, vĩnh viễn không quên được người vậy!
Nữ tử bích giáp trầm thấp thở dài nói:
- Chỉ tiếc Bạch sư huynh chung quy vẫn...
Vân Chu sư huynh chỉ cười cười nói:
- Nếu bàn ra thì chúng ta cũng không chịu thua kém hắn, hắn làm công khóa là tốt nhất!
...
...
Xa xa còn có vô số đại quân đang tụ tập.
Trong những người đó có thể nhìn thấy được Vân Châu Thanh Dương tông, có thể nhìn thấy Tẩy Kiếm Trì của cánh đồng tuyết, có thể nhìn thấy Trung Châu Lang Gia các, có thể nhìn thấy vô số quái sư của Dịch Lâu, có thể nhìn thấy vị Nữ đế kia của Cửu Trùng Thiên...
Tuyết lớn tung bay, là vị nữ tiên kia của Vong Nguyên thành.
Cát vàng bay bay, tiên y lão quái Tống Long Chúc cũng chạy tới.
Ma ý tung hoành, nhánh Thiên Ma quân thần bí nhất cũng chạy tới.
Trong Thập Tôn Tiên đạo, ngoại trức Lang Gia Các chủ đã từ trần ra, Đông Hoàng Đạo chủ, Chí Tôn Tà Hoàng, Nữ đế Cửu Trùng Thiên, cánh đồng tuyết Bạch Hồ Kiếm Thủ, nữ tiên thành Vong Nguyên, chủ đảo Vong Tình, Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn, Bát Hoang thành chủ, Khổ hải Vân Chu, cùng với bất thế thiên kiêu Khổ Sử Minh Giả ở nhất kiếp nguyên, chỉ dùng thời gian một ngàn năm trăm năm liền ghi tên trong Thập Tôn cũng đều chạy tới Côn Luân sơn.
Chương 1980 Lên trời đánh một trận (2)
Trừ bọn họ ra, thiên hạ vẫn đang xao động.
...
...
- Trận chiến này chúng ta phải đi!
Trong một số thế gia thần bí, người nắm quyền nói như chém đinh chặt sắt, không cho ai phản bác.
- Phụ thân, hiện nay thiên hạ đã định, chính là thời khắc tộc ta phấn khởi dương danh, vì sao phải tới đó đánh một trận?
Người nắm quyền cúi đầu nhìn người trẻ tuổi trước mắt, rất lâu sau mới thấp giọng nói:
- Bởi vì tộc ta có thể kéo dài ba ngàn năm, bảo hộ khí vận long hồn của gia tộc chính là nhờ người kia ban cho, tổ tiên đã sớm có di lệnh, người này chiêu, chúng ta phải ứng!
...
...
Trong một động phủ nào đó có lão tu tiềm tu mở động phủ ra, nhìn tiên điển trong tay.
- Tiên pháp do ngươi mà đến, tất phải trả công cho ngươi!
...
...
- Chung đạo hữu, chúng ta cũng nên đi tới Côn Luân sơn thôi!
Có đạo nhân tiềm tu quy ẩn sâu trong núi, cười nói với bằng hữu.
Có người hỏi:
- Chúng ta không màng thế sự, lẽ nào cũng coi như đồng đạo của hắn sao?
Đạo nhân tiềm tu gật đầu nói:
- Lẽ nào ngươi không biết, Hóa Thần pháp môn mà chúng ta tìm hiểu chính là truyền từ tay hắn?
Có người ngạc nhiên cười nói:
- Vậy thì thật sự phải đi bái kiến tổ sư một lần!
...
...
Trong Yêu Vực, từ lúc trên trời xuất hiện những câu đó, bỗng nhiên đại địa rạn nứt, kim quang lấp lóe, con Kim Thiềm nào đó từ ba ngàn năm trước giáng thế cùng Thần tộc, sau đó biến mất cũng phá đất chui lên, trong con ngươi tinh quang dịu dàng, làm một lũ yêu ở Yêu vực giật nảy mình. Một lát sau mới xoay người lại, tất cả tiến lên nhao nhao quỳ gối.
- Thôn Thiên yêu vương... rốt cục Thôn Thiên yêu vương đã xuất quan rồi...
Kim thiềm mở cái miệng lớn ra phun ra nuốt vào thiên địa, trong Yêu vực to lớn, vô số yêu loại bị nuốt vào trong dạ dày.
Rồi sau đó kim thiềm phi thân nhảy một cái, đi thẳng về hướng Côn Luân sơn.
Chỉ mới một ngày, xung quanh Côn Luân sơn đã người người tấp nập, đại quân liên miên bất tận.
Không nói đến chư phương cao nhân, thế lực khắp nơi cũng đều có mặt.
Đại quân Bát Hoang thành,Ma Bảo Thiên Ma đại quân, Yêu binh Yêu vực, trăm phương đạo thống do Tiên minh đứng đầu liên minh, đại quân cổ thế gia của Trung Châu do Đông Hoàng sơn suất lĩnh, nhân mã của thất đại thánh địa, cùng với đại quân Thần tộc chạy tới cuối cùng...
Mênh mông cuồn cuộn, đếm mãi không hết!
Xưa nay cũng không có ai từng thấy nhiều thế lực như vậy hội tụ ở một nơi.
Từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai nghĩ tới, có cái gì có thể giúp những thế lực này tụ tập cùng nhau...
Khí cơ của bọn họ làm cho chu vi ba ngàn dặm của Côn Luân sơn đều tỏa ra ánh sáng vô tận, muốn sáng chói cả bầu trời.
- Ba ngàn năm ôn dưỡng, kết quả không tệ!
Đông Hoàng Đạo chủ nhìn xung quanh, trên mặt mang theo ý cười:
- Cũng coi như không làm hắn thất vọng!
- Thất vọng tất nhiên là sẽ không thất vọng...
Chí Tôn Tà Hoàng bỗng nhiên sâu sa nói một câu:
- Nhưng ngươi có nghĩ tới một vấn đề không?
Đông Hoàng Đạo chủ hơi run:
- Cái gì?
Chí Tôn Tà Hoàng nói:
- Nhiều người đều muốn lên trời đánh một trận như vậy, nhưng làm sao để lên trời?
Đông Hoàng Đạo chủ bỗng nhiên ngẩn ra.
Chỉ có điều cũng vào lúc này, hắn bỗng cảm ứng được một loại khí cơ nào đó, vội nhìn về phía nam.
Ở Nam Hải xa xôi bây giờ đang dâng lên sóng lớn vạn trượng.
Một lão quy thân hình lớn đến kinh người, dựa vào sức mạnh tích tụ trong người, sinh trưởng mười đại trận trong ba ngàn năm, dễ dàng quay người với lực lớn lao, hầu như giội toàn bộ nước của Nam Hải lên trời, sau đó nặng nề thở dài, bốn chân vỗ một cái lên mặt biển, sau đó phi thăng lên không trung đè ép thiên địa, bay thẳng tới Côn Luân sơn.
Thân hình bay đến giữa không trung đại lục, chỗ đi qua trời cũng phải tối xuống.
- Đại mộng tỉnh giấc lúc sang xuân
Trời đất tạo thế cho ta hời
Lão Quy nhìn qua khá hứng thú, cười ha ha, giọng nói nặng nề dường như tràn ngập cả thiên địa:
- Ngủ một giấc mấy vạn năm ở Thiên Nguyên, cuối cùng cũng coi như đã đợi được một kết quả khiến người ta thỏa mãn rồi, hiện nay để lão nhân gia ta đưa các ngươi đi lên đi!
Gió to nổi lên như lốc xoáy.
Trên lưng Lão quy có chín giáp, tạo hóa vô tận, một giáp tựa như một thế giới. Trăm vạn đại quân của Thiên Nguyên tập trung tất cả trên mai rùa, đủ để chiếm cứ ba ngàn dặm, nhưng trên lưng lão quy lại có thể chứa được hết, khi các thế lực lên ngồi hết liền theo lão quy bay lên bầu trời vô tận.
Trong một chốc Lão Quy tiến vào trời xanh mây trắng, trước mắt bọn họ từng tầng thế giới bỗng nhiên bị phá tan, giống như từng cánh cửa tiên tiếp mở ra trước mặt họn họ. Cảnh sắc trước mắt trong nháy mắt biến hóa vô tận, trong một khắc như trải qua không gian vô cùng vô tận. Đợi đến khi cảnh tượng trước mắt hơi ổn định lại, bọn họ cũng đã đi tới tinh không yên tĩnh sáng chói.
Ở trên mai rùa, bọn họ chỉ có thể cảm nhận được tất cả những thứ này, cũng không biết tất cả những thứ đó là như thế nào.
Có thể lĩnh ngộ loại biến hóa này chỉ có mấy người Thập Tôn Tiên đạo đứng phía trước nhất của mai rùa.
Vào lúc này bọn họ cũng nhìn nhau, biểu hiện khác biệt.