-
Chương 1856-1860
Chương 1856 Không giúp ngươi được gì (1)
Ba luồng sáng đã có dấu vết bị ma tức hắc ám.
Mà giữa ba luồng sáng này tồn tại lực dẫn dắt. Lực dẫn này dung hợp với đại trận tinh không thật lớn, khiến trên đại trận xuất hiện lực nghiêng, chậm rãi tích tụ lực lượng. Phương Nguyên có thể nhìn ra, khi lực lượng tích tụ đến cực điểm, ma tức hắc ám xung quanh luồng sáng sẽ bị dẫn đường, hướng đến địa phương khác.
Hắn rất nhanh hiểu được mình nhìn thấy cái gì.
Một trận mạnh mẽ Thiên Đình lưu lại năm đó, sáu đạo đại trận luân hồi.
Cùng với ba vùng trời thiên ngoại nhờ lực đại trận mở ra.
Đại trận tích tụ, tiếp dẫn ma tức hắc ám đến phương hướng khác, đó là đại kiếp nạn!
Ba ngàn năm một lần, đại kiếp nạn hủy diệt vô tận sinh linh Thiên Nguyên!
Việc này hắn từng nghe từ trong miệng Đế Hư, nhưng không biết thật giả.
Hiện giờ, hắn được chủ Vô Ưu Thiên dẫn dắt, tận mắt chứng kiến chân tướng nơi này.
- Ngươi nhìn thấy rồi!
Chủ Vô Ưu Thiên tùy ý để Phương Nguyên nhìn thấy hết thảy, trầm mặc không nói, thẳng đến lúc này, hắn mới chậm rãi mở miệng:
- Vô Ưu Thiên, Vong Sầu Thiên, Ly Hận Thiên, vốn chỉ có thể tồn tại như vậy, chúng ta không cố ý là kẻ địch với bất kỳ ai, cũng không có khát vọng dã tâm gì. Có một số việc, trở thành cục diện hôm nay, là bởi vì đây là duy nhất thực hiện cam đoan của ba vùng thiên địa…
Phương Nguyên kiềm chế phẫn nộ, cắt ngang lời nói:
- Thiên Nguyên là vô tội!
- Thiên Nguyên có lẽ là vô tội!
Chủ Vô Ưu Thiên chậm rãi xoay đầu nhìn Phương Nguyên, thanh âm thập phần bình tĩnh:
- Nhưng có ai không vô tội chứ?
- Tất cả mọi người chỉ muốn sống sót mà thôi!
Phương Nguyên đã hiểu rõ ý của Thiên Chủ Vô Ưu.
Hắn đáp ứng mình dùng thân phận tu sĩ Thiên Nguyên tiến vào, cố ý để hạ nhân dẫn mình lãnh hội cảnh sắc và nhân văn vùng thiên địa Vô Ưu này. Thậm chí còn cố ý để mình đàm kinh luận đạo với nhân vật nổi bật của thế giới, tâm tình ba ngày, để mình hiểu được một chuyện, để mình nhìn ra thế giới chân thật. Bọn họ đã có văn minh và công pháp của mình, bọn họ tao nhã, tôn quý, bọn họ đều rõ ràng. Người rất tốt, thậm chí còn hơn Thiên Nguyên, tao nhã thêm vài phần.
Trời Vô Ưu, dân Vô Ưu!
Sau khi mình nhìn thấy hết thảy, hắn mới bình thản mang mình đến căn nguyên ba vùng trời thiên ngoại. Nhìn chân tướng thế giới này, về mặt nào đó, đây cũng xác nhận chuyện bọn họ, xác minh chân tướng Đế Hư nói với mình. Ma tức hắc ám Thiên Nguyên quả thật do bọn họ dẫn qua. Nói cách khác, ngọn nguồn đại kiếp nạn Thiên Nguyên kỳ thật ở nơi này. Nhưng cho dù ở trong này, cho dù là ta thừa nhận cũng không có biện pháp khác.
Cho nên Phương Nguyên phẫn nộ, lại trầm mặc. Pháp lực xung quanh hắn giống như thủy triều phập phồng, uẩn nhưỡng nộ diễm vô tận.
- Ta có thể lý giải tức giận trong tim ngươi, nhưng ta cũng không giúp được gì!
Thiên Chủ Vô Ưu nhìn Phương Nguyên, hai mắt thâm trầm, giống như ẩn giấu hai vũ trụ, thanh âm bình tĩnh không chút gợn sóng:
- Chúng ta nhìn Thiên Nguyên không có địch ý, nhưng cũng không hối hận. Hết thảy những phát sinh này đều do không có lựa chọn khác. Chúng ta lựa chọn để tộc nhân mình sống tốt hơn, chỉ có một đường như vậy có thể đi, vậy các ngươi chỉ có thể…
Hắn nói đến đây, không tiếp tục nữa. Nhưng Phương Nguyên hiểu được ý của hắn: Bởi vì chúng ta phải sống nên chỉ có thể để Thiên Nguyên nhận đại kiếp nạn!
Hắn cưỡng chế lửa giận trong tim, hít sâu một hơi, hỏi:
- Không thể dẫn đến nơi khác.
Thiên Chủ Vô Ưu ngưng thần nhìn Phương Nguyên, thật lâu mới nói:
- Xem chừng tuy ngươi đã đến nơi này nhưng lý giải về ma tức hắc ám vẫn còn chưa đủ. Ma tức hắc ám là đạo khí Hồng Mông nghịch chuyển, đó là chúng ta qua nhiều năm như vậy vẫn không biết đạo khí Hồng Mông làm sao luyện chế ra. Nhưng có thể xác định một việc, ma tức hắc ám chỉ có thể do sinh mệnh hóa giải. Cho nên trong Hoàn Vũ hiện giờ, trong Hồng Hoang, chỉ có Thiên Nguyên có thể nhận cũng như hóa giải đi ma tức này…
- Nếu dẫn về địa phương khác, ma tức không bị hóa giải mà chỉ nghịch lưu lại. Đến lúc đó, nếu không thể hóa giải áp lực ba vùng trời thiên ngoại, ngược lại khiến trời thiên ngoại gặp phản phệ lớn hơn, vậy hết thảy đều khó bảo toàn…
Nghe Thiên Chủ Vô Lưu giải thích, Phương Nguyên đã nghe hiểu. Nhưng hắn mặc kệ hiểu hay không, tức giận đều không thể áp chế. Thanh âm hơi khàn, quát to:
- Thiên Nguyên đã giúp các ngươi chịu đựng vô số đại kiếp nạn, cũng đủ cực khổ rồi. Hết thảy cũng đủ rồi, Thiên Nguyên hiện giờ đã chịu không nỗi, nguy cơ nguy ngập. Nếu lại có đại kiếp nạn buông xuống nữa, Thiên Nguyên rất có thể bị diệt. Nếu chỉ có Thiên Nguyên có thể giúp các ngươi hóa giải ma tức, vậy sau khi Thiên Nguyên bị diệt, trời thiên ngoại các ngươi vẫn tránh không khỏi bị giết…
Thiên Chủ Vô Ưu giống như thật chăm chú nghe lời Phương Nguyên nói, đợi Phương Nguyên nói xong, hắn mới chậm rãi nói:
- Cho dù như thế, chúng ta ít nhất đổ được thời gian tồn tại ba ngàn năm. Trong ba ngàn năm này nghĩ biện pháp khác!
- Còn có biện pháp khác sao?
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn hắn, không chút che giấu sát ý trong lòng:
- Các ngươi đã né tránh ở vùng trời thiên ngoại nhiều năm như vậy, có từng nghĩ ra biện pháp gì không? Không có! Các ngươi chỉ tùy ý để Thiên Nguyên chịu đựng thay các ngươi. Không sai chút nào, ba ngàn năm một lần đánh đại kiếp nạn xuống nhân gian.
Chương 1857 Không giúp ngươi được gì (2)
- Đây vốn là bố trí Tiên Đế bảo hộ các ngươi, chuẩn bị nghịch chuyển Hồng Mông. Các ngươi lại làm thành của riêng. Thiên Nguyên Tiên Đế cũng muốn bảo trụ đến cuối cùng, nhưng các ngươi lại biến Thiên Nguyên làm kẻ chết thay…
Dù hắn tức giận nhưng thanh âm vẫn ổn định, nhưng tức giận trong lời nói ai cũng có thể cảm thụ.
Thiên chủ Vô Ưu lẳng lặng nghe, đến cuối cùng mới nói:
- Chúng ta từng nghĩ, nhưng nghĩ không ra!
Sau đó hắn nhìn Phương Nguyên, mặt không chút thay đổi, giống như có trào phúng vô tận:
- Ngươi nói không sai, chúng ta đều là người phản bội Tiên Đế. Nhưng chúng ta chưa bao giờ hối hận. Bởi vì trận tai biến này không phải chúng ta rước lấy, hơn nữa chúng ta đã trả giá lớn vô tận. Chúng ta ngây người trong thế giới tuyệt vọng thật lâu, bảo hộ thật lâu, nhưng chúng ta quyết định không còn hy vọng chờ đợi hư vô mờ mịt nữa. Chúng ta muốn tộc nhân còn sống, muốn tộc đàn chúng ta kéo dài, cho nên chúng ta mở ra vùng trời thiên ngoại, cho nên chúng ta dẫn đại kiếp nạn xuống Thiên Nguyên. Ngươi cảm thấy chúng ta sai rồi, vậy ngươi nói chúng ta biết, cái gì là đúng?
- Chẳng lẽ chỉ có chúng ta vĩnh viễn sống trong tuyệt vọng mới là đúng?
- Chẳng lẽ chỉ có chúng ta hy sinh chính mình, bảo hộ Thiên Nguyên các ngươi mới là đúng?
Khuôn mặt hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, khẽ phất tay áo, thanh âm cũng mơ hồ:
- Không cần tiếp tục giảng đạo lý với chúng ta, trên đời này không có đạo lý lớn hơn sống. Thiên Nguyên thật là tổ địa, nhưng chúng ta đã chuyển sang kiếp khác mấy lần, thậm chí đã không còn là nhân tộc, cho nên chúng ta chỉ có một mục đích, đó là sống sót, ngoài còn sống, không có suy xét đến cái khác…
Câu hỏi của Thiên Chủ Vô Ưu, khiến Phương Nguyên không thể trả lời.
Bởi vì lời nói này lại rất có đạo lý.
Hắn chỉ có thể trầm mặc thật lâu mới gian nan nói:
- Thái Hoàng Thiên có Đế Hư tự xưng người cứu thế trở về…
- Không cần nhắc đến hắn!
Thiên Chủ Vô Ưu lạnh lùng nói:
- Ta không biết người nọ là thật hay giả, cũng không cảm thấy hứng thú. Chúng ta đã không chịu nổi biến hóa gì, cho dù hắn là thật, chúng ta cũng sẽ không trả sáu đại trận luân hồi và pháp bảo trấn thế cho hắn. Hấn muốn làm gì thì tự làm đi, trời thiên ngoại chúng ta sẽ không tham dự. Cho dù là ngươi cũng là bởi vì đến từ Thiên Nguyên, ta mới cho ngươi tiến vào, nói nhiều với ngươi như vậy!
Nghe lời này, Phương Nguyên hoàn toàn trầm mặc.
Trái tim hắn cảm thấy thật áp lực, thậm chí có cảm xúc tuyệt vọng.
Hắn hiểu ý tưởng vùng trời thiên ngoại, bọn họ đã mặc kệ hồng thủy ngập trời bên ngoài, thầm nghĩ tiếp tục như vậy tồn tại.
Đừng nói ba ngàn năm, cho dù chỉ một ngày, bọn họ cũng không tiếc hy sinh Thiên Nguyên hoặc Đại Tiên Giới. Đối mặt với người như vậy, mình còn có thể làm gì?
Không biết qua bao lâu, Phương Nguyên gian nan mở miệng, hỏi một vấn đề khuất nhục nhất.
- Nếu…
Thanh âm hắn hơi ấp úng:
- Nếu Thiên Nguyên khó giữ được, vậy có thể dẫn một bộ phận người phi thăng đến vùng trời thiên ngoại, cũng xem như tồn tục văn minh…
Thiên Chủ Vô Ưu giật mình. Hắn giống như không nghĩ tới vấn đề Phương Nguyên đưa ra. Đây là bởi vì xác định Thiên Nguyên khó giữ nên thầm nghĩ lưu lại một đường sinh cơ sao? Vấn đề này khiến hắn khó lựa chọn.
Sau khi Phương Nguyên hỏi vấn đề này cũng trầm mặc. Ngay cả hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ hỏi vấn đề này. Bởi vì hắn bình thường tu thành đều kiêu ngạo, vô luận là ma kiếp khó khăn thế nào cũng chưa bao giờ định thỏa hiệp. Chỉ có hiện giờ, hắn đang ở trong tuyệt vọng chân chính, lửa giận trong trái tim hướng đến địch nhân lớn nhất Thiên Nguyên cầu xin chút sinh cơ cuối cùng…
Đối với vấn đề này, Thiên Chủ Vô Ưu do dự thật lâu mới chậm rãi mở miệng…
- Tuyệt đối không thể!
- Đường này không thông!
Còn không chờ Thiên Chủ Vô Ưu trả lời, bỗng nhiên hai thanh âm khác vang vọng trong vũ trụ.
Phương Nguyên ngẩn đầu, nhìn thấy trong không gian hư vô, hai phương hướng khác nhau, bỗng nhiên pháp tắc vô tận hội tụ, cuối cùng ngưng tụ thành tồn tại hình người. Hai người, một là bộ dáng tướng quân mặc giáp trụ rách nát,người còn lại là nữ tử tóc trắng, mặt nghiêm nghị. Bọn họ giống như đã phát hiện Phương Nguyên từ khi Thiên Chủ Vô Ưu dẫn đến đây, vẫn luôn nghe đối thoại của bọn họ. Thẳng đến khi Phương Nguyên hỏi vấn đề này, bọn họ bỗng nhiên hiện thân, cự tuyệt Phương Nguyên.
Không khó đoán thân phận của bọn họ, Thiên Chủ Ly Hận, Thiên Chủ Vong Sầu! Khó đoán là bọn họ lại cự tuyệt rõ ràng quyết tuyệt như vậy.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn bọn họ, hơi ấp úng hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì chúng ta là tộc thiên ngoại, không muốn họa từ bên ngoài xâm nhập, cũng không muốn bên trong xảy ra hỗn loạn…
Thiên Chủ Vong Sầu mặc giáp trụ rách nát bình tĩnh nhìn Phương Nguyên trả lời:
- Thế gian Thiên Nguyên gặp đại kiếp nạn, đã tích lũy rất nhiều thù hận, để người các ngươi đến trời thiên ngoại sẽ tạo ra phiền toái không cần thiết. Các ngươi không thể tồn tại cùng tộc thiên ngoại, cho nên chúng ta sẽ không cho phép các ngươi đi vào vùng trời thiên ngoại, không cho phép xuất hiện cục diện này!
Phương Nguyên nghe lời này, bỗng nhiên giật mình.
- Ngươi đã gặp qua tộc thiên ngoại chúng ta…
Thiên Chủ Vô Ưu đã có chủ ý, bình tĩnh quay đầu nhìn Phương Nguyên, nói:
Chương 1858 Một kiếm tuyệt vọng
- Chúng ta đã chịu đủ nỗi khổ của nhân tâm, cho nên chúng ta trọng giao hòa, kỵ phân tranh. Chúng ta dạy tộc nhân, đối nhân, đối sự, đối vật, đối đãi hữu lễ, dạy bọn họ khiêm tốn, công chính. Duy chỉ có thế mới làm tộc thiên ngoại đồng lòng, ứng đối phiền phức không cần thiết… Hiện giờ chúng ta đã thành công, tộc thiên ngoại của chúng ta so với Thiên Nguyên, so với Đại Tiên Giới lúc trước khiêm tốn hơn, tường hòa an tĩnh hơn…
- Cho nên, chúng ta quả thật không thể để các ngươi đến phá hủy an bình này.
Thiên chủ Li Hận nhẹ nhàng mở miệng:
- Duy chỉ có thế chúng ta mới diệt hậu họa nhân tâm, ứng phó hết thảy…
Bọn họ nói thật bình tĩnh, cũng giống như rất có đạo lý.
Nhưng Phương Nguyên nghe xong, thân hình bất động, tơ máu hiện lên trong mắt.
- Các ngươi quả thật làm tốt hết thảy, thật chu toàn, cũng thật cực hạn…
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn ba vị Thiên Chủ này, trong thanh âm đè áp phẫn nộ không thể hình dung:
- Vậy Thiên Nguyên chúng ta thì sao? Hàng tỉ vạn sinh linh Thiên Nguyên chúng ta chẳng lẽ phải nhận họa từ trên trời rơi xuống, bởi vì tư tâm các ngươi mà phải chịu nỗi khỗ diệt vong?
Trong tiếng hét vang, lửa giận và sát khí Phương Nguyên luôn đè ép bỗng nhiên bùng nổ.
Từ khi tiến vào Vô Ưu Thiên, trong lòng hắn đã nổi dậy phẫn nộ vô tận. Loại phẫn nộ không lúc nào không thiêu đốt tâm thần hắn. Hắn bình sinh chưa bao giờ vô lực và tuyệt vọng như thế.
Biểu hiện của ba vị Thiên Chủ đều phi thường bình tĩnh, lý trí đến cực điểm, tuyệt không kiêu ngạo như những người hắn từng gặp. Nhưng gặp người như vậy, Phương Nguyên mới hiểu, khiến người khác hận nhất thế gian là loại người gì, chính là loại này, bao hàm tình cảm cá nhân, bắt nguồn từ hận ý thâm trầm từ trong tộc đàn…
Bọn họ nói thật sự có đạo lý! Bởi vì chúng ta muốn tiếp tục sống, cho nên chỉ có thể dẫn tai nạn xuống chỗ các ngươi! Bởi vì chúng ta lo lắng các ngươi đến sẽ tạo ảnh hưởng không tốt cho chúng ta, cho nên các ngươi phải bị giết toàn bộ! Bởi vì chúng ta không muốn mạo hiểm, cho nên vô luận bên ngoài có hy vọng hay không, chúng ta cũng không cảm thấy hứng thú! Thái độ của bọn họ kiên quyết như thế, đến nỗi dường như không lưu cơ hội cho Phương Nguyên thỉnh cầu hay trao đổi gì!
Vậy mình có thể làm gì?
Đứng trước đại trận luân hồi khổng lồ khôn cùng, đáy lòng Phương Nguyên có lửa thiêu đốt. Hắn biết, vô số đại sinh linh trước sau Thiên Nguyên vẫn luôn đau khổ, vẫn luôn muốn nghiên cứu bí mật đại kiếp nạn. Ngay trước mặt mình, sáu đạo đại trận luân hồi trước mắt là ngọn nguồn đại kiếp nạn vô số năm cho tu sĩ Thiên Nguyên. Nhưng hiện giờ mình thấy được ngọn nguồn đại kiếp nạn lại lâm vào bất đắc dĩ càng sâu.
Giải thích của ba Tiên Chủ mình còn không hiểu sao? Toàn bộ đều hiểu! Nhưng một câu hắn cũng không thể chấp nhận!
Hết thảy lửa giận, xét đến cùng, chỉ có bốn chữ:
- Dựa vào cái gì?
Có lẽ… chỉ bởi vì Thiên Nguyên quá nhỏ yếu?
“Rầm rầm…”
Trong nháy mắt khi trong đầu hiện lên vô số ý niệm, pháp lực Phương Nguyên bỗng tăng vọt, bên người hắn, một vùng tinh sa tăng vọt nhanh chóng, tản ra như cái ô lớn. Lôi pháp vô tận hội tụ, hình thành pháp tương hộ pháp bên người hắn. Bất Tử Bất Diệu Liễu xuyên qua thiên địa. Phẫn Thiên Cóc ngồi ở hư không. Thanh Hồng Âm Dương Lí truy đuổi theo đầu đuôi, du động nhanh chóng. Ly Hỏa Chu Tước bay trên trời cao, ngọn lửa vô tận bùng dậy, chiếu sáng một vùng thế giới hắc ám mà tuyệt vọng này. Tay hắn vuốt pháp ấn trong đủ loại dị tượng!
- Mở cho ta!
Tiếng của hắn giống như sấm rền, vang vọng khắp nơi. Thanh âm này thậm chí chấn động, truyền vào trong ba vùng trời thiên ngoại.
Hiện giờ, sinh linh vô tận ba vùng Vô Ưu, Ly Hận, Vô Sầu đều đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía trời cao. Bọn họ nghe thấy thanh âm phẫn nộ vô tận của Phương Nguyên ở nơi đó, cũng thấy lôi quang và dị tượng khôn cùng, giống như thiên ngoại đang khai thiên tích địa, từng dao động khủng bố dị thường buông xuống từ chín tầng trời, lay động ba phương thiên địa này!
Ở ba phương thiên địa, sinh linh của Vô Ưu, Ly Hận, Vong Sầu cùng Lạc Phi Linh, Lữ Tâm Dao, Giao Long đang đợi ở trong Vô Ưu Thiên, tất cả đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên lo lắng không thể hình dung!
Mà ở thiên ngoại, trước sáu đại trận, Phương Nguyên đã ngưng tụ pháp lực vô tận, cuồng bạo ra tay!
Hắn không thể không ra tay!
Bởi vì hắn biết, chính mình từ khi ở Thiên Nguyên đến nay, là sinh linh gần ngọn nguồn đại kiếp nạn nhất.
Cho nên mặc kệ sẽ có cục diện gì, mình đều phải ra tay! Chỉ cần đánh vỡ sáu đại trận luân hồi, Thiên Nguyên sẽ không phải chịu đại kiếp nạn nữa. Cho nên, bất luận thành công hay không, bất luận có hy vọng hay không, bất luận là hậu quả gì. Mình đều phải ra tay!
Bởi vì mình sinh ra ở Thiên Nguyên, sinh trưởng ở Thiên Nguyên!
Ngoài vùng cấm kỵ này, trong một vùng thiên địa không trọn vẹn, phía trên một viên tinh thần đã tắt, đang có một người tay áo phất phơ, hai tay đặt sau lưng, lạnh lùng nhìn về phương hướng này. Hắn đang ở trong Tam Thập Tam Thiên, nhìn về phía trời thiên ngoại. Cho nên trước mắt hắn chỉ có một vùng tối đen, nhưng hắn có thể cảm giác một vùng tối đen trong chỗ sâu đang có một vài sự tình phát sinh.
Ở bên người hắn là từng đại tu Côn Lôn Sơn hùng hậu kinh người. Những người này pháp lực dâng trào, phân biệt đứng trên những viên tinh thần vỡ nát xung quanh, trên vùng cung điện vỡ vụn, giống như từng pho tượng trầm mặc.
Chương 1859 Một kiếm tuyệt vọng (2)
Mỗi một người đều pháp lực quấn thân, cuồn cuộn khó lường. Mỗi một người đều giống Đế Hư, nhìn chằm chằm chỗ hắc ám, sắc mặt căng thẳng, chuẩn bị ra tay.
Phía sau những người này, một vùng thiên địa tàn phá, còn có ma vật hắc ám vô tận tập kết. Bên ngoài nhất là từng đám sinh linh hắc ám như uyên như hải, dữ tợn tê rống, khủng bố khôn kể, vung chiến kỳ rách nát trên không trung. Ở trước mặt nhất là Thiên Ma khó có thể đếm hết, bay tới bay lui trong hư không, mang đến hơi thở khiến người ta tuyệt vọng.
Bọn họ giống như một đại quân, đang ở trong thế giới không trọn vẹn, kiên nhẫn chờ đợi.
Thời điểm thích hợp bọn họ ra tay!
- Có thể làm được sao?
Đế Hư đứng trên viên tinh thần cao nhất, nhìn hắc ám bắt đầu khởi động âm thầm, thấp giọng nói, hình như hơi chờ mong.
Ma quân từng đám, hết sức căng thẳng!
Trước sáu đại trận luân hồi.
Lôi quang, pháp tắc vô tận đều ngưng tụ thành một thanh kiếm.
Phương Nguyên đang ở ngọn nguồn thanh kiếm này, diễn động pháp lực vô cùng, hung hăng trảm xuống sáu đại trận luân hồi trước mặt. Một kiếm này đã là đỉnh phong tu vi có thể đạt tới trong cuộc đời này của hắn!
Đó là bởi vì hắn biết cả đời hắn có thể chỉ có cơ hội lần này…
Hắn không thể không ra tay!
- Ngươi quả nhiên muốn làm vậy…
Nhưng đón lấy Phương Nguyên bạo nổ ra tay, ba vị Thiên Chủ Vô Ưu, Ly Hận, Vong Sầu giống như không ngoài ý muốn. Trong chốc lát bọn họ nhìn thấy lực lượng của Phương Nguyên, sắc mặt nhiều ít gì cũng hơi bất ngờ, nhất là thế uy năng thế giới Phương Nguyên tạo ra, lại giống như nhớ tới tồn tại xa xôi nào. Cảnh tượng này khiến tâm thần bọn họ cũng xuất hiện áp lực một lát!
- Đừng nói là ngươi, cho dù là bệ hạ thật sự trở về, chúng ta cũng sẽ không cho hắn hy vọng hủy đi vùng trời thiên ngoại…
Sắc mặt ba người đều lạnh lùng, có người cúi đầu than thở.
Sau đó bọn họ đồng loạt ra tay.
Ba lực lượng gần như xé bỏ một phương thiên đại, giống như tồn tại vĩnh hằng của Hoàn Vũ, đột nhiên đan xen nhau, đồng thời ngăn đón một kiếm Phương Nguyên chém đến. Bọn họ rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm, giống như bọn họ biết, khi Phương Nguyên biết hết chân tướng sẽ tuyệt vọng ra sao, nhất định sẽ ra tay, nhất định sẽ xuất hiện hành động điên cuồng!
“Cạch cạch cạch…”
Lực lượng mạnh mẽ khôn cùng va chạm, mai một, dây dưa, tản ra hơi thở giống trời sụp đất nứt.
Lực lượng của Phương Nguyên, thậm chí còn mạnh hơn hắn tưởng tượng.
Sau khi cắn nuốt Thiên Ma, luyện hóa thế giới nguyên, lực lượng của hắn đích xác đã đột phá Đại Thừa, đạt đến cảnh giới huyền diệu cực điểm. Loại cảnh giới này, có thể nói là tiếp cận Bất Hủ, ít nhất có thể tạo thành thương tổn cho Bất Hủ.
Tất cả lực lượng này thêm vào tâm ý lên thân kiếm, khiến kiếm phong của hắn trong chốc lát mạnh đến cực điểm.
“Vèo…”
Một kiếm tung hoành, tinh sa vô tận, xé bỏ hết thảy.
Ba Thiên Chủ đều biến sắc, không nghĩ đến một kiếm của Phương Nguyên lại mạnh như vậy. Lực lượng ba người bọn họ đồng thời đánh ra, lại bị một kiếm của Phương Nguyên hủy hơn phân nửa, đồ sát trên hư không, hóa thành từng pháp tắc tàn phá, bay múa trong hư vô tối đen như bông tuyết. Kiếm phong của Phương Nguyên vẫn liều lĩnh chém ra, vội vàng đến gần sáu đại trận luân hồi!
Trận chiến này dẫn phát dao động ngoài ý muốn.
Người của ba vùng trời thiên ngoại đều thấy tiếng sấm và hơi thở hủy diệt vô tận, giống như Hồng Hoang Cổ Thú đang tàn sát bừa bãi ở thiên ngoại, muốn cắn nuốt thế giới này. Lực lượng đến trình độ này khiến tất cả sinh linh vùng trời thiên ngoại đều cảm thấy kinh hoảng từ nội tâm. Tiểu cô nương từng được Phương Nguyên mời ăn trái cây đã sợ hãi chui vào trong lòng phụ thân nàng, nhìn trộm thiên ngoại. Còn phụ thân nàng cũng kinh hãi như vậy, chỉ có thể ôm con gái vào lòng, nhỏ giọng trấn an nàng.
Trong Tam Thập Tam Thiên, Đế Hư cảm thụ dao động càng cuồng loạn, mặt mày như kiếm phong.
Tiếng sấm vô tận còn tại, pháp tắc dao động như yên vân khởi diệt.
Rốt cục, dao động cuồng bạo thiên ngoại giống như mây đen, đột nhiên biến mất.
Phía trên thần sơn, qua một lúc lâu, có một thân hình chậm rãi hạ xuống.
Thanh bào của Phương Nguyên đã rách nát không chịu nổi, trên thân thể có vết máu vô tận, máu tươi nhiễm đỏ hơn phân nửa thân thể. Hắn ngã xuống thần sơn, nỗ lực đứng lên, dẫm nát lên tiên đài, sau đó lảo đảo lui vài bước.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn lên thần sơn, ánh mắt tuyệt vọng.
Trận chiến này quả nhiên không có kỳ tích gì.
Một mình chống lại một vị Thiên Chủ, hắn có lẽ có lực chiến một trận, nhưng hơn phân nửa sẽ thất bại.
Mà đối mặt với ba vị Thiên Chủ, Phương Nguyên tương đương không hề có phần thắng.
Huống chi, ba vị Thiên Chủ còn mỗi người nắm giữ một kiện pháp bảo trấn thiên địa?
Cho nên trận chiến này, kết quả vốn là đã định.
Ba vị Thiên Chủ, cũng bởi vì xác định điểm này, mới có thể cho phép hắn tiếp cận sáu đạo đại trận luân hồi!
- Ngươi đi đi!
Thanh âm của Thiên Chủ Vô Ưu hạ xuống từ chín tầng trời, mang theo áp lực vô hình:
- Bởi vì ngươi đến từ Thiên Nguyên, chúng ta mới có thể nói với ngươi nhiều như vạy, mới cho phép ngươi tìm hiểu chân tứng. Nhưng hiện giờ, chúng ta đã nói hết vấn đề với các ngươi, cũng không giết ngươi sau khi ngươi ra tay, hiện giờ nhân quả đã tiêu, ngươi cũng nên rời khỏi, về Thiên Nguyên nói chân tướng cho bọn họ đi…
Chương 1860 Nếu nhân tâm khiếm khuyết (1)
- Từ nay về sau, trời thiên ngoại và Thiên Ngoại không có nửa điểm nhân quả, không có nửa điểm liên hệ!
- Tiếp theo nếu ngươi còn tiến vào trời thiên ngoại, chúng ta sẽ giết ngươi!
Phương Nguyên sau khi nghe những lời này, đột nhiên hộc ra máu tươi.
Sinh linh Vô Ưu Thiên xung quanh lúc này nhìn hắn đều dị thường xa lạ và bất hò.
Trong Tam Thập Tam Thiên, Đế Hư lẳng lặng nhìn cảnh này trong bóng tối. Hắn cảm nhận được dao động chưa từng có, đạt cực mạnh, thậm chí sắp đạt đến thời cơ hắn có thể ra tay. Nhưng cuối cùng lại khôi phục bình tĩnh, vùng hắc ám kia không có dấu hiệu gì, thần sắc rốt cục trở nên bất đắc dĩ, thở dài, hắn xoay người đi về phía sau.
- Đi thôi, cuối cùng vẫn là không có biện pháp với bọn họ…
- Thật sự không có cách nào sao?
Phương Nguyên đứng trên tiên đài, nếu không phải Lạc Phi Linh bên cạnh giúp đỡ, hắn gần như đã ngã sấp xuống.
Không bao lâu sau khi hắn ra tay, pháp lực của hắn dường như mất hết, hắn tin tưởng mình đã phát huy thực lực mạnh nhất từ trước đến nay của mình, nhưng vẫn không thể đánh bại ba vị Thiên Chủ kia. Thực lực chân chính của bọn họ thậm chí còn chưa phát huy. Có lẽ mình vừa rồi không ra tay, kết quả cũng như vậy, đều nằm dưới tay người khác, ra tay, cũng chỉ làm mình vào lúc cuối cùng, hết lực của bản thân, nhìn vận mệnh Thiên Nguyên không chút thay đổi, nhìn thiên không thiên ngoại không chút ảnh hưởng.
Hiện giờ, hắn đã không còn lực lượng ra tay, hoặc là nói là tất yếu.
Ba Thiên Chủ hạ lệnh trục khách với mình, nếu mình đi rồi, như vậy đã không còn cơ hội trở về, thậm chí không có cơ hội tiến vào lần nữa. Mọi việc đã định kết cục, vùng trời thiên ngoại vốn không lưu lại sơ hở nào.
Bạch Miêu và Giao Long Ma Ngang đứng bên cạnh nhìn. Tộc trưởng bộ tộc Đồ Long Cam Kì cũng ở bên cạnh nhìn, trong lòng nóng nảy muốn tiến lên. Nhưng lúc này hắn không vội vã ra tay, giống như hắn cũng vì phẫn nộ mà không quá muốn chết nữa.
Sinh linh Vô Ưu Thiên xung quanh cảm thấy ai ý nặng nề trên người Phương Nguyên, trên mặt bọn họ không lộ vẻ thống hận gì, chỉ có lo lắng cùng với thương hại không thể hủy diệt nơi đáy mắt. Bọn họ tự nhiên biết Phương Nguyên là địch nhân, là một địch nhân đáng giá Thiên Chủ tự mình ra tay, nhưng bọn họ quả thật là người tốt, vẫn khắc chế hận ý với đối phương.
Tiểu cô nương rúc trong lòng phụ thân, nhìn bộ dáng Phương Nguyên khóe miệng chảy máu tươi, trái tim do dự hồi lâu mới giãy ra khỏi lồng ngực phụ thân, cẩn thận nâng lên một linh quả, dùng hai tay nhỏ bé đưa đến trước mặt Phương Nguyên.
Ánh mắt của nàng mang theo đồng tình, như đang nói với Phương Nguyên, ăn trái này vào, thương thế sẽ khỏi ngay.
Phương Nguyên nhìn linh quả kia, bỗng nhiên cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Ầm ầm!
Phía trên đỉnh đầu hắn, trời cao lộ ra khe hở vô lường.
Đó là ba Thiên Chủ đang thúc giục Phương Nguyên rời đi.
Nhưng Phương Nguyên đứng ở nơi đó, nhất thời không biết nên đi hay không. Bên người Phương Nguyên, Lữ Tâm Dao vẫn trầm mặc đột nhiên cười lạnh, chậm rãi đi đến trước, giọng mỉa mai nói:
- Thì ra ngươi cũng có chuyện không làm được…
Dứt lời, nàng lập tức đi đến khe hở trên trời. Trong tuyệt đồ cuối cùng, biểu hiện của nàng thật tiêu sái. Có lẽ, bởi vì nàng vốn không quá lo lắng vận mệnh của Thiên Nguyên?
Phương Nguyên, Bạch Miêu, Giao Long, chúng sinh linh Di tộc Đồ Long cuối cùng rời khỏi vùng trời thiên nguyên, trở về pháp thuyền, chậm rãi di chuyển tron bóng tối, lần nữa đi vào trong thiên địa tràn ngập ma tức và ma vật hắc ám vô tận. Sau đó như nước chảy bèo trôi, chậm rãi không mục đích chạy trong thiên địa này. Không khí trên pháp thuyền giống như còn tuyệt vọng hơn cả một vùng thiên địa.
- Thật không có biện pháp gì sao?
Giao Long nằm trên thuyền mơ nàng, nhìn vùng hắc ám, thì thào nói.
Phương Nguyên chậm rãi điều tức, thật lâu không nói nên lời.
Có thể có biện pháp gì?
Hắn đã biết nguyên nhân chân chính của đại kiếp nạn, cũng biết làm sao giải quyết được đại kiếp nạn!
Nhưng thực hiện của trời thiên ngoại là ngốc nhất cũng là thông minh nhất. Bọn họ không lưu lại chút sơ hở nào, giống như Đế Hư nói, phòng ngự trời thiên ngoại nghiêm ngặt, ít có thể đột phá. Bên ngoài căn bản không được, bọn họ cũng không cho phép ngoại nhân đi vào. Cho dù Phương Nguyên đi vào chuyến này cũng là bởi vì hắn đến từ Thiên Nguyên, hơn nữa cũng chỉ có thể đi vào lần này.
Hiện giờ hắn đã trở lại. Còn muốn tiến vào vùng trời thiên ngoại, vô luận thế nào đều không làm được. Cho dù hắn có bản lĩnh, tiếp dẫn toàn bộ tu sĩ cường đại của Thiên Nguyên đến, cũng vẫn không làm được gì vùng trời thiên ngoại.
Đó là ba phương thiên địa như sắt đúc thành khối!
Đế Hư cố thủ Thái Hoàng Thiên nhiều năm như vậy, lực lượng của hắn đã mạnh hơn Phương Nguyên, nhưng vì sao hắn vẫn không thể đoạt lấy ba đại tiên bảo trong tay vùng trời thiên ngoại. Bởi vì hắn cũng không có biện pháp gì với vùng trời thiên ngoại, đó là một vùng thiên địa không có sơ hở!
Trời thiên ngoại như một khối, đại biểu, Thiên Nguyên cuối cùng vẫn là tuyệt vọng.
Quyết định của vùng trời thiên ngoại, vận mệnh của Thiên Nguyên không còn hy vọng gì đáng nói. Chuyện này không liên quan thù hận, chỉ tương quan lập trường.
Thiên Nguyên chỉ là vật hy sinh của vùng trời thiên ngoại mà thôi!
Phương Nguyên lẳng lặng ngồi trên pháp thuyền, nỗ lực chữa thương, nhưng trong đầu lại cuồn cuộn như mây bay.
Ba luồng sáng đã có dấu vết bị ma tức hắc ám.
Mà giữa ba luồng sáng này tồn tại lực dẫn dắt. Lực dẫn này dung hợp với đại trận tinh không thật lớn, khiến trên đại trận xuất hiện lực nghiêng, chậm rãi tích tụ lực lượng. Phương Nguyên có thể nhìn ra, khi lực lượng tích tụ đến cực điểm, ma tức hắc ám xung quanh luồng sáng sẽ bị dẫn đường, hướng đến địa phương khác.
Hắn rất nhanh hiểu được mình nhìn thấy cái gì.
Một trận mạnh mẽ Thiên Đình lưu lại năm đó, sáu đạo đại trận luân hồi.
Cùng với ba vùng trời thiên ngoại nhờ lực đại trận mở ra.
Đại trận tích tụ, tiếp dẫn ma tức hắc ám đến phương hướng khác, đó là đại kiếp nạn!
Ba ngàn năm một lần, đại kiếp nạn hủy diệt vô tận sinh linh Thiên Nguyên!
Việc này hắn từng nghe từ trong miệng Đế Hư, nhưng không biết thật giả.
Hiện giờ, hắn được chủ Vô Ưu Thiên dẫn dắt, tận mắt chứng kiến chân tướng nơi này.
- Ngươi nhìn thấy rồi!
Chủ Vô Ưu Thiên tùy ý để Phương Nguyên nhìn thấy hết thảy, trầm mặc không nói, thẳng đến lúc này, hắn mới chậm rãi mở miệng:
- Vô Ưu Thiên, Vong Sầu Thiên, Ly Hận Thiên, vốn chỉ có thể tồn tại như vậy, chúng ta không cố ý là kẻ địch với bất kỳ ai, cũng không có khát vọng dã tâm gì. Có một số việc, trở thành cục diện hôm nay, là bởi vì đây là duy nhất thực hiện cam đoan của ba vùng thiên địa…
Phương Nguyên kiềm chế phẫn nộ, cắt ngang lời nói:
- Thiên Nguyên là vô tội!
- Thiên Nguyên có lẽ là vô tội!
Chủ Vô Ưu Thiên chậm rãi xoay đầu nhìn Phương Nguyên, thanh âm thập phần bình tĩnh:
- Nhưng có ai không vô tội chứ?
- Tất cả mọi người chỉ muốn sống sót mà thôi!
Phương Nguyên đã hiểu rõ ý của Thiên Chủ Vô Ưu.
Hắn đáp ứng mình dùng thân phận tu sĩ Thiên Nguyên tiến vào, cố ý để hạ nhân dẫn mình lãnh hội cảnh sắc và nhân văn vùng thiên địa Vô Ưu này. Thậm chí còn cố ý để mình đàm kinh luận đạo với nhân vật nổi bật của thế giới, tâm tình ba ngày, để mình hiểu được một chuyện, để mình nhìn ra thế giới chân thật. Bọn họ đã có văn minh và công pháp của mình, bọn họ tao nhã, tôn quý, bọn họ đều rõ ràng. Người rất tốt, thậm chí còn hơn Thiên Nguyên, tao nhã thêm vài phần.
Trời Vô Ưu, dân Vô Ưu!
Sau khi mình nhìn thấy hết thảy, hắn mới bình thản mang mình đến căn nguyên ba vùng trời thiên ngoại. Nhìn chân tướng thế giới này, về mặt nào đó, đây cũng xác nhận chuyện bọn họ, xác minh chân tướng Đế Hư nói với mình. Ma tức hắc ám Thiên Nguyên quả thật do bọn họ dẫn qua. Nói cách khác, ngọn nguồn đại kiếp nạn Thiên Nguyên kỳ thật ở nơi này. Nhưng cho dù ở trong này, cho dù là ta thừa nhận cũng không có biện pháp khác.
Cho nên Phương Nguyên phẫn nộ, lại trầm mặc. Pháp lực xung quanh hắn giống như thủy triều phập phồng, uẩn nhưỡng nộ diễm vô tận.
- Ta có thể lý giải tức giận trong tim ngươi, nhưng ta cũng không giúp được gì!
Thiên Chủ Vô Ưu nhìn Phương Nguyên, hai mắt thâm trầm, giống như ẩn giấu hai vũ trụ, thanh âm bình tĩnh không chút gợn sóng:
- Chúng ta nhìn Thiên Nguyên không có địch ý, nhưng cũng không hối hận. Hết thảy những phát sinh này đều do không có lựa chọn khác. Chúng ta lựa chọn để tộc nhân mình sống tốt hơn, chỉ có một đường như vậy có thể đi, vậy các ngươi chỉ có thể…
Hắn nói đến đây, không tiếp tục nữa. Nhưng Phương Nguyên hiểu được ý của hắn: Bởi vì chúng ta phải sống nên chỉ có thể để Thiên Nguyên nhận đại kiếp nạn!
Hắn cưỡng chế lửa giận trong tim, hít sâu một hơi, hỏi:
- Không thể dẫn đến nơi khác.
Thiên Chủ Vô Ưu ngưng thần nhìn Phương Nguyên, thật lâu mới nói:
- Xem chừng tuy ngươi đã đến nơi này nhưng lý giải về ma tức hắc ám vẫn còn chưa đủ. Ma tức hắc ám là đạo khí Hồng Mông nghịch chuyển, đó là chúng ta qua nhiều năm như vậy vẫn không biết đạo khí Hồng Mông làm sao luyện chế ra. Nhưng có thể xác định một việc, ma tức hắc ám chỉ có thể do sinh mệnh hóa giải. Cho nên trong Hoàn Vũ hiện giờ, trong Hồng Hoang, chỉ có Thiên Nguyên có thể nhận cũng như hóa giải đi ma tức này…
- Nếu dẫn về địa phương khác, ma tức không bị hóa giải mà chỉ nghịch lưu lại. Đến lúc đó, nếu không thể hóa giải áp lực ba vùng trời thiên ngoại, ngược lại khiến trời thiên ngoại gặp phản phệ lớn hơn, vậy hết thảy đều khó bảo toàn…
Nghe Thiên Chủ Vô Lưu giải thích, Phương Nguyên đã nghe hiểu. Nhưng hắn mặc kệ hiểu hay không, tức giận đều không thể áp chế. Thanh âm hơi khàn, quát to:
- Thiên Nguyên đã giúp các ngươi chịu đựng vô số đại kiếp nạn, cũng đủ cực khổ rồi. Hết thảy cũng đủ rồi, Thiên Nguyên hiện giờ đã chịu không nỗi, nguy cơ nguy ngập. Nếu lại có đại kiếp nạn buông xuống nữa, Thiên Nguyên rất có thể bị diệt. Nếu chỉ có Thiên Nguyên có thể giúp các ngươi hóa giải ma tức, vậy sau khi Thiên Nguyên bị diệt, trời thiên ngoại các ngươi vẫn tránh không khỏi bị giết…
Thiên Chủ Vô Ưu giống như thật chăm chú nghe lời Phương Nguyên nói, đợi Phương Nguyên nói xong, hắn mới chậm rãi nói:
- Cho dù như thế, chúng ta ít nhất đổ được thời gian tồn tại ba ngàn năm. Trong ba ngàn năm này nghĩ biện pháp khác!
- Còn có biện pháp khác sao?
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn hắn, không chút che giấu sát ý trong lòng:
- Các ngươi đã né tránh ở vùng trời thiên ngoại nhiều năm như vậy, có từng nghĩ ra biện pháp gì không? Không có! Các ngươi chỉ tùy ý để Thiên Nguyên chịu đựng thay các ngươi. Không sai chút nào, ba ngàn năm một lần đánh đại kiếp nạn xuống nhân gian.
Chương 1857 Không giúp ngươi được gì (2)
- Đây vốn là bố trí Tiên Đế bảo hộ các ngươi, chuẩn bị nghịch chuyển Hồng Mông. Các ngươi lại làm thành của riêng. Thiên Nguyên Tiên Đế cũng muốn bảo trụ đến cuối cùng, nhưng các ngươi lại biến Thiên Nguyên làm kẻ chết thay…
Dù hắn tức giận nhưng thanh âm vẫn ổn định, nhưng tức giận trong lời nói ai cũng có thể cảm thụ.
Thiên chủ Vô Ưu lẳng lặng nghe, đến cuối cùng mới nói:
- Chúng ta từng nghĩ, nhưng nghĩ không ra!
Sau đó hắn nhìn Phương Nguyên, mặt không chút thay đổi, giống như có trào phúng vô tận:
- Ngươi nói không sai, chúng ta đều là người phản bội Tiên Đế. Nhưng chúng ta chưa bao giờ hối hận. Bởi vì trận tai biến này không phải chúng ta rước lấy, hơn nữa chúng ta đã trả giá lớn vô tận. Chúng ta ngây người trong thế giới tuyệt vọng thật lâu, bảo hộ thật lâu, nhưng chúng ta quyết định không còn hy vọng chờ đợi hư vô mờ mịt nữa. Chúng ta muốn tộc nhân còn sống, muốn tộc đàn chúng ta kéo dài, cho nên chúng ta mở ra vùng trời thiên ngoại, cho nên chúng ta dẫn đại kiếp nạn xuống Thiên Nguyên. Ngươi cảm thấy chúng ta sai rồi, vậy ngươi nói chúng ta biết, cái gì là đúng?
- Chẳng lẽ chỉ có chúng ta vĩnh viễn sống trong tuyệt vọng mới là đúng?
- Chẳng lẽ chỉ có chúng ta hy sinh chính mình, bảo hộ Thiên Nguyên các ngươi mới là đúng?
Khuôn mặt hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, khẽ phất tay áo, thanh âm cũng mơ hồ:
- Không cần tiếp tục giảng đạo lý với chúng ta, trên đời này không có đạo lý lớn hơn sống. Thiên Nguyên thật là tổ địa, nhưng chúng ta đã chuyển sang kiếp khác mấy lần, thậm chí đã không còn là nhân tộc, cho nên chúng ta chỉ có một mục đích, đó là sống sót, ngoài còn sống, không có suy xét đến cái khác…
Câu hỏi của Thiên Chủ Vô Ưu, khiến Phương Nguyên không thể trả lời.
Bởi vì lời nói này lại rất có đạo lý.
Hắn chỉ có thể trầm mặc thật lâu mới gian nan nói:
- Thái Hoàng Thiên có Đế Hư tự xưng người cứu thế trở về…
- Không cần nhắc đến hắn!
Thiên Chủ Vô Ưu lạnh lùng nói:
- Ta không biết người nọ là thật hay giả, cũng không cảm thấy hứng thú. Chúng ta đã không chịu nổi biến hóa gì, cho dù hắn là thật, chúng ta cũng sẽ không trả sáu đại trận luân hồi và pháp bảo trấn thế cho hắn. Hấn muốn làm gì thì tự làm đi, trời thiên ngoại chúng ta sẽ không tham dự. Cho dù là ngươi cũng là bởi vì đến từ Thiên Nguyên, ta mới cho ngươi tiến vào, nói nhiều với ngươi như vậy!
Nghe lời này, Phương Nguyên hoàn toàn trầm mặc.
Trái tim hắn cảm thấy thật áp lực, thậm chí có cảm xúc tuyệt vọng.
Hắn hiểu ý tưởng vùng trời thiên ngoại, bọn họ đã mặc kệ hồng thủy ngập trời bên ngoài, thầm nghĩ tiếp tục như vậy tồn tại.
Đừng nói ba ngàn năm, cho dù chỉ một ngày, bọn họ cũng không tiếc hy sinh Thiên Nguyên hoặc Đại Tiên Giới. Đối mặt với người như vậy, mình còn có thể làm gì?
Không biết qua bao lâu, Phương Nguyên gian nan mở miệng, hỏi một vấn đề khuất nhục nhất.
- Nếu…
Thanh âm hắn hơi ấp úng:
- Nếu Thiên Nguyên khó giữ được, vậy có thể dẫn một bộ phận người phi thăng đến vùng trời thiên ngoại, cũng xem như tồn tục văn minh…
Thiên Chủ Vô Ưu giật mình. Hắn giống như không nghĩ tới vấn đề Phương Nguyên đưa ra. Đây là bởi vì xác định Thiên Nguyên khó giữ nên thầm nghĩ lưu lại một đường sinh cơ sao? Vấn đề này khiến hắn khó lựa chọn.
Sau khi Phương Nguyên hỏi vấn đề này cũng trầm mặc. Ngay cả hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ hỏi vấn đề này. Bởi vì hắn bình thường tu thành đều kiêu ngạo, vô luận là ma kiếp khó khăn thế nào cũng chưa bao giờ định thỏa hiệp. Chỉ có hiện giờ, hắn đang ở trong tuyệt vọng chân chính, lửa giận trong trái tim hướng đến địch nhân lớn nhất Thiên Nguyên cầu xin chút sinh cơ cuối cùng…
Đối với vấn đề này, Thiên Chủ Vô Ưu do dự thật lâu mới chậm rãi mở miệng…
- Tuyệt đối không thể!
- Đường này không thông!
Còn không chờ Thiên Chủ Vô Ưu trả lời, bỗng nhiên hai thanh âm khác vang vọng trong vũ trụ.
Phương Nguyên ngẩn đầu, nhìn thấy trong không gian hư vô, hai phương hướng khác nhau, bỗng nhiên pháp tắc vô tận hội tụ, cuối cùng ngưng tụ thành tồn tại hình người. Hai người, một là bộ dáng tướng quân mặc giáp trụ rách nát,người còn lại là nữ tử tóc trắng, mặt nghiêm nghị. Bọn họ giống như đã phát hiện Phương Nguyên từ khi Thiên Chủ Vô Ưu dẫn đến đây, vẫn luôn nghe đối thoại của bọn họ. Thẳng đến khi Phương Nguyên hỏi vấn đề này, bọn họ bỗng nhiên hiện thân, cự tuyệt Phương Nguyên.
Không khó đoán thân phận của bọn họ, Thiên Chủ Ly Hận, Thiên Chủ Vong Sầu! Khó đoán là bọn họ lại cự tuyệt rõ ràng quyết tuyệt như vậy.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn bọn họ, hơi ấp úng hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì chúng ta là tộc thiên ngoại, không muốn họa từ bên ngoài xâm nhập, cũng không muốn bên trong xảy ra hỗn loạn…
Thiên Chủ Vong Sầu mặc giáp trụ rách nát bình tĩnh nhìn Phương Nguyên trả lời:
- Thế gian Thiên Nguyên gặp đại kiếp nạn, đã tích lũy rất nhiều thù hận, để người các ngươi đến trời thiên ngoại sẽ tạo ra phiền toái không cần thiết. Các ngươi không thể tồn tại cùng tộc thiên ngoại, cho nên chúng ta sẽ không cho phép các ngươi đi vào vùng trời thiên ngoại, không cho phép xuất hiện cục diện này!
Phương Nguyên nghe lời này, bỗng nhiên giật mình.
- Ngươi đã gặp qua tộc thiên ngoại chúng ta…
Thiên Chủ Vô Ưu đã có chủ ý, bình tĩnh quay đầu nhìn Phương Nguyên, nói:
Chương 1858 Một kiếm tuyệt vọng
- Chúng ta đã chịu đủ nỗi khổ của nhân tâm, cho nên chúng ta trọng giao hòa, kỵ phân tranh. Chúng ta dạy tộc nhân, đối nhân, đối sự, đối vật, đối đãi hữu lễ, dạy bọn họ khiêm tốn, công chính. Duy chỉ có thế mới làm tộc thiên ngoại đồng lòng, ứng đối phiền phức không cần thiết… Hiện giờ chúng ta đã thành công, tộc thiên ngoại của chúng ta so với Thiên Nguyên, so với Đại Tiên Giới lúc trước khiêm tốn hơn, tường hòa an tĩnh hơn…
- Cho nên, chúng ta quả thật không thể để các ngươi đến phá hủy an bình này.
Thiên chủ Li Hận nhẹ nhàng mở miệng:
- Duy chỉ có thế chúng ta mới diệt hậu họa nhân tâm, ứng phó hết thảy…
Bọn họ nói thật bình tĩnh, cũng giống như rất có đạo lý.
Nhưng Phương Nguyên nghe xong, thân hình bất động, tơ máu hiện lên trong mắt.
- Các ngươi quả thật làm tốt hết thảy, thật chu toàn, cũng thật cực hạn…
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn ba vị Thiên Chủ này, trong thanh âm đè áp phẫn nộ không thể hình dung:
- Vậy Thiên Nguyên chúng ta thì sao? Hàng tỉ vạn sinh linh Thiên Nguyên chúng ta chẳng lẽ phải nhận họa từ trên trời rơi xuống, bởi vì tư tâm các ngươi mà phải chịu nỗi khỗ diệt vong?
Trong tiếng hét vang, lửa giận và sát khí Phương Nguyên luôn đè ép bỗng nhiên bùng nổ.
Từ khi tiến vào Vô Ưu Thiên, trong lòng hắn đã nổi dậy phẫn nộ vô tận. Loại phẫn nộ không lúc nào không thiêu đốt tâm thần hắn. Hắn bình sinh chưa bao giờ vô lực và tuyệt vọng như thế.
Biểu hiện của ba vị Thiên Chủ đều phi thường bình tĩnh, lý trí đến cực điểm, tuyệt không kiêu ngạo như những người hắn từng gặp. Nhưng gặp người như vậy, Phương Nguyên mới hiểu, khiến người khác hận nhất thế gian là loại người gì, chính là loại này, bao hàm tình cảm cá nhân, bắt nguồn từ hận ý thâm trầm từ trong tộc đàn…
Bọn họ nói thật sự có đạo lý! Bởi vì chúng ta muốn tiếp tục sống, cho nên chỉ có thể dẫn tai nạn xuống chỗ các ngươi! Bởi vì chúng ta lo lắng các ngươi đến sẽ tạo ảnh hưởng không tốt cho chúng ta, cho nên các ngươi phải bị giết toàn bộ! Bởi vì chúng ta không muốn mạo hiểm, cho nên vô luận bên ngoài có hy vọng hay không, chúng ta cũng không cảm thấy hứng thú! Thái độ của bọn họ kiên quyết như thế, đến nỗi dường như không lưu cơ hội cho Phương Nguyên thỉnh cầu hay trao đổi gì!
Vậy mình có thể làm gì?
Đứng trước đại trận luân hồi khổng lồ khôn cùng, đáy lòng Phương Nguyên có lửa thiêu đốt. Hắn biết, vô số đại sinh linh trước sau Thiên Nguyên vẫn luôn đau khổ, vẫn luôn muốn nghiên cứu bí mật đại kiếp nạn. Ngay trước mặt mình, sáu đạo đại trận luân hồi trước mắt là ngọn nguồn đại kiếp nạn vô số năm cho tu sĩ Thiên Nguyên. Nhưng hiện giờ mình thấy được ngọn nguồn đại kiếp nạn lại lâm vào bất đắc dĩ càng sâu.
Giải thích của ba Tiên Chủ mình còn không hiểu sao? Toàn bộ đều hiểu! Nhưng một câu hắn cũng không thể chấp nhận!
Hết thảy lửa giận, xét đến cùng, chỉ có bốn chữ:
- Dựa vào cái gì?
Có lẽ… chỉ bởi vì Thiên Nguyên quá nhỏ yếu?
“Rầm rầm…”
Trong nháy mắt khi trong đầu hiện lên vô số ý niệm, pháp lực Phương Nguyên bỗng tăng vọt, bên người hắn, một vùng tinh sa tăng vọt nhanh chóng, tản ra như cái ô lớn. Lôi pháp vô tận hội tụ, hình thành pháp tương hộ pháp bên người hắn. Bất Tử Bất Diệu Liễu xuyên qua thiên địa. Phẫn Thiên Cóc ngồi ở hư không. Thanh Hồng Âm Dương Lí truy đuổi theo đầu đuôi, du động nhanh chóng. Ly Hỏa Chu Tước bay trên trời cao, ngọn lửa vô tận bùng dậy, chiếu sáng một vùng thế giới hắc ám mà tuyệt vọng này. Tay hắn vuốt pháp ấn trong đủ loại dị tượng!
- Mở cho ta!
Tiếng của hắn giống như sấm rền, vang vọng khắp nơi. Thanh âm này thậm chí chấn động, truyền vào trong ba vùng trời thiên ngoại.
Hiện giờ, sinh linh vô tận ba vùng Vô Ưu, Ly Hận, Vô Sầu đều đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía trời cao. Bọn họ nghe thấy thanh âm phẫn nộ vô tận của Phương Nguyên ở nơi đó, cũng thấy lôi quang và dị tượng khôn cùng, giống như thiên ngoại đang khai thiên tích địa, từng dao động khủng bố dị thường buông xuống từ chín tầng trời, lay động ba phương thiên địa này!
Ở ba phương thiên địa, sinh linh của Vô Ưu, Ly Hận, Vong Sầu cùng Lạc Phi Linh, Lữ Tâm Dao, Giao Long đang đợi ở trong Vô Ưu Thiên, tất cả đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên lo lắng không thể hình dung!
Mà ở thiên ngoại, trước sáu đại trận, Phương Nguyên đã ngưng tụ pháp lực vô tận, cuồng bạo ra tay!
Hắn không thể không ra tay!
Bởi vì hắn biết, chính mình từ khi ở Thiên Nguyên đến nay, là sinh linh gần ngọn nguồn đại kiếp nạn nhất.
Cho nên mặc kệ sẽ có cục diện gì, mình đều phải ra tay! Chỉ cần đánh vỡ sáu đại trận luân hồi, Thiên Nguyên sẽ không phải chịu đại kiếp nạn nữa. Cho nên, bất luận thành công hay không, bất luận có hy vọng hay không, bất luận là hậu quả gì. Mình đều phải ra tay!
Bởi vì mình sinh ra ở Thiên Nguyên, sinh trưởng ở Thiên Nguyên!
Ngoài vùng cấm kỵ này, trong một vùng thiên địa không trọn vẹn, phía trên một viên tinh thần đã tắt, đang có một người tay áo phất phơ, hai tay đặt sau lưng, lạnh lùng nhìn về phương hướng này. Hắn đang ở trong Tam Thập Tam Thiên, nhìn về phía trời thiên ngoại. Cho nên trước mắt hắn chỉ có một vùng tối đen, nhưng hắn có thể cảm giác một vùng tối đen trong chỗ sâu đang có một vài sự tình phát sinh.
Ở bên người hắn là từng đại tu Côn Lôn Sơn hùng hậu kinh người. Những người này pháp lực dâng trào, phân biệt đứng trên những viên tinh thần vỡ nát xung quanh, trên vùng cung điện vỡ vụn, giống như từng pho tượng trầm mặc.
Chương 1859 Một kiếm tuyệt vọng (2)
Mỗi một người đều pháp lực quấn thân, cuồn cuộn khó lường. Mỗi một người đều giống Đế Hư, nhìn chằm chằm chỗ hắc ám, sắc mặt căng thẳng, chuẩn bị ra tay.
Phía sau những người này, một vùng thiên địa tàn phá, còn có ma vật hắc ám vô tận tập kết. Bên ngoài nhất là từng đám sinh linh hắc ám như uyên như hải, dữ tợn tê rống, khủng bố khôn kể, vung chiến kỳ rách nát trên không trung. Ở trước mặt nhất là Thiên Ma khó có thể đếm hết, bay tới bay lui trong hư không, mang đến hơi thở khiến người ta tuyệt vọng.
Bọn họ giống như một đại quân, đang ở trong thế giới không trọn vẹn, kiên nhẫn chờ đợi.
Thời điểm thích hợp bọn họ ra tay!
- Có thể làm được sao?
Đế Hư đứng trên viên tinh thần cao nhất, nhìn hắc ám bắt đầu khởi động âm thầm, thấp giọng nói, hình như hơi chờ mong.
Ma quân từng đám, hết sức căng thẳng!
Trước sáu đại trận luân hồi.
Lôi quang, pháp tắc vô tận đều ngưng tụ thành một thanh kiếm.
Phương Nguyên đang ở ngọn nguồn thanh kiếm này, diễn động pháp lực vô cùng, hung hăng trảm xuống sáu đại trận luân hồi trước mặt. Một kiếm này đã là đỉnh phong tu vi có thể đạt tới trong cuộc đời này của hắn!
Đó là bởi vì hắn biết cả đời hắn có thể chỉ có cơ hội lần này…
Hắn không thể không ra tay!
- Ngươi quả nhiên muốn làm vậy…
Nhưng đón lấy Phương Nguyên bạo nổ ra tay, ba vị Thiên Chủ Vô Ưu, Ly Hận, Vong Sầu giống như không ngoài ý muốn. Trong chốc lát bọn họ nhìn thấy lực lượng của Phương Nguyên, sắc mặt nhiều ít gì cũng hơi bất ngờ, nhất là thế uy năng thế giới Phương Nguyên tạo ra, lại giống như nhớ tới tồn tại xa xôi nào. Cảnh tượng này khiến tâm thần bọn họ cũng xuất hiện áp lực một lát!
- Đừng nói là ngươi, cho dù là bệ hạ thật sự trở về, chúng ta cũng sẽ không cho hắn hy vọng hủy đi vùng trời thiên ngoại…
Sắc mặt ba người đều lạnh lùng, có người cúi đầu than thở.
Sau đó bọn họ đồng loạt ra tay.
Ba lực lượng gần như xé bỏ một phương thiên đại, giống như tồn tại vĩnh hằng của Hoàn Vũ, đột nhiên đan xen nhau, đồng thời ngăn đón một kiếm Phương Nguyên chém đến. Bọn họ rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm, giống như bọn họ biết, khi Phương Nguyên biết hết chân tướng sẽ tuyệt vọng ra sao, nhất định sẽ ra tay, nhất định sẽ xuất hiện hành động điên cuồng!
“Cạch cạch cạch…”
Lực lượng mạnh mẽ khôn cùng va chạm, mai một, dây dưa, tản ra hơi thở giống trời sụp đất nứt.
Lực lượng của Phương Nguyên, thậm chí còn mạnh hơn hắn tưởng tượng.
Sau khi cắn nuốt Thiên Ma, luyện hóa thế giới nguyên, lực lượng của hắn đích xác đã đột phá Đại Thừa, đạt đến cảnh giới huyền diệu cực điểm. Loại cảnh giới này, có thể nói là tiếp cận Bất Hủ, ít nhất có thể tạo thành thương tổn cho Bất Hủ.
Tất cả lực lượng này thêm vào tâm ý lên thân kiếm, khiến kiếm phong của hắn trong chốc lát mạnh đến cực điểm.
“Vèo…”
Một kiếm tung hoành, tinh sa vô tận, xé bỏ hết thảy.
Ba Thiên Chủ đều biến sắc, không nghĩ đến một kiếm của Phương Nguyên lại mạnh như vậy. Lực lượng ba người bọn họ đồng thời đánh ra, lại bị một kiếm của Phương Nguyên hủy hơn phân nửa, đồ sát trên hư không, hóa thành từng pháp tắc tàn phá, bay múa trong hư vô tối đen như bông tuyết. Kiếm phong của Phương Nguyên vẫn liều lĩnh chém ra, vội vàng đến gần sáu đại trận luân hồi!
Trận chiến này dẫn phát dao động ngoài ý muốn.
Người của ba vùng trời thiên ngoại đều thấy tiếng sấm và hơi thở hủy diệt vô tận, giống như Hồng Hoang Cổ Thú đang tàn sát bừa bãi ở thiên ngoại, muốn cắn nuốt thế giới này. Lực lượng đến trình độ này khiến tất cả sinh linh vùng trời thiên ngoại đều cảm thấy kinh hoảng từ nội tâm. Tiểu cô nương từng được Phương Nguyên mời ăn trái cây đã sợ hãi chui vào trong lòng phụ thân nàng, nhìn trộm thiên ngoại. Còn phụ thân nàng cũng kinh hãi như vậy, chỉ có thể ôm con gái vào lòng, nhỏ giọng trấn an nàng.
Trong Tam Thập Tam Thiên, Đế Hư cảm thụ dao động càng cuồng loạn, mặt mày như kiếm phong.
Tiếng sấm vô tận còn tại, pháp tắc dao động như yên vân khởi diệt.
Rốt cục, dao động cuồng bạo thiên ngoại giống như mây đen, đột nhiên biến mất.
Phía trên thần sơn, qua một lúc lâu, có một thân hình chậm rãi hạ xuống.
Thanh bào của Phương Nguyên đã rách nát không chịu nổi, trên thân thể có vết máu vô tận, máu tươi nhiễm đỏ hơn phân nửa thân thể. Hắn ngã xuống thần sơn, nỗ lực đứng lên, dẫm nát lên tiên đài, sau đó lảo đảo lui vài bước.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn lên thần sơn, ánh mắt tuyệt vọng.
Trận chiến này quả nhiên không có kỳ tích gì.
Một mình chống lại một vị Thiên Chủ, hắn có lẽ có lực chiến một trận, nhưng hơn phân nửa sẽ thất bại.
Mà đối mặt với ba vị Thiên Chủ, Phương Nguyên tương đương không hề có phần thắng.
Huống chi, ba vị Thiên Chủ còn mỗi người nắm giữ một kiện pháp bảo trấn thiên địa?
Cho nên trận chiến này, kết quả vốn là đã định.
Ba vị Thiên Chủ, cũng bởi vì xác định điểm này, mới có thể cho phép hắn tiếp cận sáu đạo đại trận luân hồi!
- Ngươi đi đi!
Thanh âm của Thiên Chủ Vô Ưu hạ xuống từ chín tầng trời, mang theo áp lực vô hình:
- Bởi vì ngươi đến từ Thiên Nguyên, chúng ta mới có thể nói với ngươi nhiều như vạy, mới cho phép ngươi tìm hiểu chân tứng. Nhưng hiện giờ, chúng ta đã nói hết vấn đề với các ngươi, cũng không giết ngươi sau khi ngươi ra tay, hiện giờ nhân quả đã tiêu, ngươi cũng nên rời khỏi, về Thiên Nguyên nói chân tướng cho bọn họ đi…
Chương 1860 Nếu nhân tâm khiếm khuyết (1)
- Từ nay về sau, trời thiên ngoại và Thiên Ngoại không có nửa điểm nhân quả, không có nửa điểm liên hệ!
- Tiếp theo nếu ngươi còn tiến vào trời thiên ngoại, chúng ta sẽ giết ngươi!
Phương Nguyên sau khi nghe những lời này, đột nhiên hộc ra máu tươi.
Sinh linh Vô Ưu Thiên xung quanh lúc này nhìn hắn đều dị thường xa lạ và bất hò.
Trong Tam Thập Tam Thiên, Đế Hư lẳng lặng nhìn cảnh này trong bóng tối. Hắn cảm nhận được dao động chưa từng có, đạt cực mạnh, thậm chí sắp đạt đến thời cơ hắn có thể ra tay. Nhưng cuối cùng lại khôi phục bình tĩnh, vùng hắc ám kia không có dấu hiệu gì, thần sắc rốt cục trở nên bất đắc dĩ, thở dài, hắn xoay người đi về phía sau.
- Đi thôi, cuối cùng vẫn là không có biện pháp với bọn họ…
- Thật sự không có cách nào sao?
Phương Nguyên đứng trên tiên đài, nếu không phải Lạc Phi Linh bên cạnh giúp đỡ, hắn gần như đã ngã sấp xuống.
Không bao lâu sau khi hắn ra tay, pháp lực của hắn dường như mất hết, hắn tin tưởng mình đã phát huy thực lực mạnh nhất từ trước đến nay của mình, nhưng vẫn không thể đánh bại ba vị Thiên Chủ kia. Thực lực chân chính của bọn họ thậm chí còn chưa phát huy. Có lẽ mình vừa rồi không ra tay, kết quả cũng như vậy, đều nằm dưới tay người khác, ra tay, cũng chỉ làm mình vào lúc cuối cùng, hết lực của bản thân, nhìn vận mệnh Thiên Nguyên không chút thay đổi, nhìn thiên không thiên ngoại không chút ảnh hưởng.
Hiện giờ, hắn đã không còn lực lượng ra tay, hoặc là nói là tất yếu.
Ba Thiên Chủ hạ lệnh trục khách với mình, nếu mình đi rồi, như vậy đã không còn cơ hội trở về, thậm chí không có cơ hội tiến vào lần nữa. Mọi việc đã định kết cục, vùng trời thiên ngoại vốn không lưu lại sơ hở nào.
Bạch Miêu và Giao Long Ma Ngang đứng bên cạnh nhìn. Tộc trưởng bộ tộc Đồ Long Cam Kì cũng ở bên cạnh nhìn, trong lòng nóng nảy muốn tiến lên. Nhưng lúc này hắn không vội vã ra tay, giống như hắn cũng vì phẫn nộ mà không quá muốn chết nữa.
Sinh linh Vô Ưu Thiên xung quanh cảm thấy ai ý nặng nề trên người Phương Nguyên, trên mặt bọn họ không lộ vẻ thống hận gì, chỉ có lo lắng cùng với thương hại không thể hủy diệt nơi đáy mắt. Bọn họ tự nhiên biết Phương Nguyên là địch nhân, là một địch nhân đáng giá Thiên Chủ tự mình ra tay, nhưng bọn họ quả thật là người tốt, vẫn khắc chế hận ý với đối phương.
Tiểu cô nương rúc trong lòng phụ thân, nhìn bộ dáng Phương Nguyên khóe miệng chảy máu tươi, trái tim do dự hồi lâu mới giãy ra khỏi lồng ngực phụ thân, cẩn thận nâng lên một linh quả, dùng hai tay nhỏ bé đưa đến trước mặt Phương Nguyên.
Ánh mắt của nàng mang theo đồng tình, như đang nói với Phương Nguyên, ăn trái này vào, thương thế sẽ khỏi ngay.
Phương Nguyên nhìn linh quả kia, bỗng nhiên cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Ầm ầm!
Phía trên đỉnh đầu hắn, trời cao lộ ra khe hở vô lường.
Đó là ba Thiên Chủ đang thúc giục Phương Nguyên rời đi.
Nhưng Phương Nguyên đứng ở nơi đó, nhất thời không biết nên đi hay không. Bên người Phương Nguyên, Lữ Tâm Dao vẫn trầm mặc đột nhiên cười lạnh, chậm rãi đi đến trước, giọng mỉa mai nói:
- Thì ra ngươi cũng có chuyện không làm được…
Dứt lời, nàng lập tức đi đến khe hở trên trời. Trong tuyệt đồ cuối cùng, biểu hiện của nàng thật tiêu sái. Có lẽ, bởi vì nàng vốn không quá lo lắng vận mệnh của Thiên Nguyên?
Phương Nguyên, Bạch Miêu, Giao Long, chúng sinh linh Di tộc Đồ Long cuối cùng rời khỏi vùng trời thiên nguyên, trở về pháp thuyền, chậm rãi di chuyển tron bóng tối, lần nữa đi vào trong thiên địa tràn ngập ma tức và ma vật hắc ám vô tận. Sau đó như nước chảy bèo trôi, chậm rãi không mục đích chạy trong thiên địa này. Không khí trên pháp thuyền giống như còn tuyệt vọng hơn cả một vùng thiên địa.
- Thật không có biện pháp gì sao?
Giao Long nằm trên thuyền mơ nàng, nhìn vùng hắc ám, thì thào nói.
Phương Nguyên chậm rãi điều tức, thật lâu không nói nên lời.
Có thể có biện pháp gì?
Hắn đã biết nguyên nhân chân chính của đại kiếp nạn, cũng biết làm sao giải quyết được đại kiếp nạn!
Nhưng thực hiện của trời thiên ngoại là ngốc nhất cũng là thông minh nhất. Bọn họ không lưu lại chút sơ hở nào, giống như Đế Hư nói, phòng ngự trời thiên ngoại nghiêm ngặt, ít có thể đột phá. Bên ngoài căn bản không được, bọn họ cũng không cho phép ngoại nhân đi vào. Cho dù Phương Nguyên đi vào chuyến này cũng là bởi vì hắn đến từ Thiên Nguyên, hơn nữa cũng chỉ có thể đi vào lần này.
Hiện giờ hắn đã trở lại. Còn muốn tiến vào vùng trời thiên ngoại, vô luận thế nào đều không làm được. Cho dù hắn có bản lĩnh, tiếp dẫn toàn bộ tu sĩ cường đại của Thiên Nguyên đến, cũng vẫn không làm được gì vùng trời thiên ngoại.
Đó là ba phương thiên địa như sắt đúc thành khối!
Đế Hư cố thủ Thái Hoàng Thiên nhiều năm như vậy, lực lượng của hắn đã mạnh hơn Phương Nguyên, nhưng vì sao hắn vẫn không thể đoạt lấy ba đại tiên bảo trong tay vùng trời thiên ngoại. Bởi vì hắn cũng không có biện pháp gì với vùng trời thiên ngoại, đó là một vùng thiên địa không có sơ hở!
Trời thiên ngoại như một khối, đại biểu, Thiên Nguyên cuối cùng vẫn là tuyệt vọng.
Quyết định của vùng trời thiên ngoại, vận mệnh của Thiên Nguyên không còn hy vọng gì đáng nói. Chuyện này không liên quan thù hận, chỉ tương quan lập trường.
Thiên Nguyên chỉ là vật hy sinh của vùng trời thiên ngoại mà thôi!
Phương Nguyên lẳng lặng ngồi trên pháp thuyền, nỗ lực chữa thương, nhưng trong đầu lại cuồn cuộn như mây bay.