-
Chương 1766-1770
Chương 1766 Hồng Mông Đạo Khí (1)
Sau trăm trận đấu, Đế Huyền thua dưới tay Đế Hoàng, tọa hóa trên đỉnh núi, mà Đế Hoàng, lại thành công lĩnh ngộ bước cuối cùng, bước vào cảnh giới mới.
Đó là cảnh giới ngoài sức tưởng tượng của hậu thế.
Mà cũng vào lúc này, Đế Hoàng trở thành cộng chủ ba mươi ba tầng trời.
Một Đại Đế chưa từng có trong lịch sử.
Nhìn thấy kết quả này, trong lòng Phương Nguyên cũng có chút vui mừng.
Lúc đầu, hắn rất lo lắng, sợ nhìn thấy ba mươi ba tầng trời bị đánh vỡ vì Đế Huyền và Đế Hoàng tranh thế, khơi mào đại kiếp nạn xảy ra. Nếu như vậy, hắn sẽ thất vọng, sẽ cảm thán nhân gian đáng thương và bất đắc dĩ của thế gian.
Nhưng hắn không nghĩ tới kết quả hắn nhìn thấy lại khác hẳn.
Huyền Hoàng nhị đế tranh thế, kết quả cuối cùng lại có cảnh giới tu hành mới xuất hiện.
Loại cảnh giới này quá cao, cao đến một giấc chiêm bao cũng không cách nào lưu lại dấu ấn đạo uẩn trong thức hải Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên có thể cảm giác được, đó là một loại cảnh giới vượt qua Đại Thừa, một loại cảnh giới không thể nào tưởng tượng được. Dù hắn đã tu hành nhiều năm cũng chưa từng nghe nói đến loại cảnh giới kia, nói vậy, cảnh giới này chỉ tồn tại trong lịch sử Tiên giới.
Thoát từ trong đại mộng đi ra, Phương Nguyên suy ngẫm thật lâu.
Hắn không biết mình nên nghĩ cái gì, vừa vui mừng, vừa tôn kính tiền bối trong truyền thuyết, nhưng hắn cũng có chút thất vọng, không phải vì kết quả của cuộc tranh thế nhưng hắn thất vọng vì không tìm ra nguyên nhân gây nên đại kiếp nạn.
Vì thế ánh mắt hắn lại dời đến tấm bia đá cuối cùng.
Nếu như nói những người Côn Luân Sơn từ tấm bia đá phát hiện được gì, có lẽ chỉ ở trong tấm bia đá này.
Đây đã là tấm bia đá cuối cùng ở nhân gian mà hắn biết được.
Những người Côn Luân Sơn lúc trước cũng theo chỉ dẫn tấm bia đá này, tiến vào Côn Luân, thực sự không biết, bên trong ẩn giấu bí mật gì!
Phương Nguyên ngưng thần tĩnh khí, điều chỉnh tâm thần một phen, rồi sau đó lại một kiếm chém nhập bia đá.
Lần thứ hai chìm vào trong mộng, hắn nhìn thấy đại Tiên giới ầm ầm sóng dậy, hùng vĩ vô biên.
Hắn nhìn thấy Đế Hoàng ngồi cao ba mươi ba tầng trời thống trị thiên hạ, thiên địa thanh bình, trên thế gian có vô số chủng tộc cường đại mọc lên, có tiên, ma, thần, yêu, nhân gian, còn có vô số long, yêu, phượng hoàng, bá hạ, các loại dị thú, có vô số đạo thống, cũng có vô số Tiên điện truyền thừa, dường như hội tụ tất cả những may mắn trên thế gian, sinh sôi phát triển, tầng tầng lớp lớp, vừa không có ngoại địch quấy nhiễu, cũng không lo lắng nội hoạn, mỗi người chỉ lo tu hành, chúng tiên thế gian thậm chí còn hô lên
- Không trường sinh, tu hành để làm gì?
Xác thật, bọn họ cũng mở ra thời đại trường sinh.
Bởi vì đến thời điểm này, trên có Tiên đế, dưới có các đại đạo thống, vừa có luật pháp bảo vệ, lại có không gian vô tận thăm dò, cảnh này khiến chúng tiên dưới Tiên đế không cần vì tài nguyên mà tranh cướp, cũng không cần phải lo lắng sẽ có người đến báo thù mà gây bất lợi cho chính mình, những khó khăn quấy nhiễu con đường tu hành của bọn họ đều không còn tồn tại, như vậy bọn họ tu hành còn có thể vì cái gì?
Khi hết thảy tất cả bắt đầu trở nên hoàn mỹ thì chỉ có ý niệm trường sinh!
Chỉ nghĩ đến trường sinh để vĩnh hưởng được tất cả những thứ này.
Thời đại trường sinh theo quy luật mà đến, đây là một đại thế lý tưởng.
Nhưng dưới quy luật này lại ẩn giấu một vài mâu thuẫn không cách nào tránh khỏi, dần dần xuất hiện.
Người cầu được trường sinh càng ngày càng nhiều, hệ thống cảnh giới tu hành đạt đến siêu thoát, qua ngàn vạn năm, một số chuyện vốn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không thành vấn đề, vẫn xuất hiện, đại Tiên giới quá phồn hoa do chúng tiên và các tộc quật khởi, mà dần dần trở nên nghèo nàn, đại Tiến giới vốn tưởng rằng có thể lấy vô độ, cũng bắt đầu trở nên khô cạn.
Theo đuổi trường sinh đã bắt đầu trở thành một loại trào lưu, tài nguyên thế gian đã không còn đủ.
Đến lúc này, nội loạn lại bắt đầu xuất hiện.
Có rất nhiều người đưa ra ý tưởng của riêng họ, thậm chí cách làm cũng khác biệt.
Có người đề nghị xây dựng luân hồi, ngoài trừ Trường Sinh, những người khác tu vi cao bao nhiêu, chủng tộc thế nào cũng đều muốn nhảy vào luân hồi và đi đến nhân quả, chỉ có như vậy, tài nguyên bên trong đất trời mới có cơ hội được tái sinh.
Cũng có người đề nghị con đường phi thăng phong sát thế nhân, khiến Tiên giả vĩnh viễn là tiên, người phàm vĩnh viễn là người phàm.
Thậm chí có người đề nghị ban bố Cấm tiên lệnh, tuyệt diệt con đường tu hành của thế nhân.
. . .
. . .
Các loại đề nghị và đối sách, dù là Tiên đế cũng không biết nên lựa chọn thế nào.
Tiên đế bây giờ đã là con cháu Đế Hoàng Tiên đế tiên triều đạo thống xây dựng ba mươi ba tầng trời. Lúc đầu, Đế Hoàng là người đầu tiên bước vào cảnh giới cao nhất, nhưng không theo đuổi trường sinh, mà làm chúa tể đại Tiên giới mười vạn năm, tâm thần sáng rực, đi tới thiên ngoại lại không có tin tức, rồi sau đó con trai của hắn Đế Minh thay thế, thống trị đại Tiên giới vạn năm, không thể tu đến trường sinh, chết trong tiên đình.
Sau đó, con trai của Đế Minh là Đế Quân thay thế.
Đế Quân không vĩ đại như tổ tiên, hắn chỉ thích tham gia nghiên cứu thần thông, trồng trọt hoa cỏ.
Chương 1767 Hồng Mông Đạo Khí (2)
Khi vô số tấu chương vọt tới trước người hắn, Đế Quân buồn bực vô cùng, thậm chí tức giận, bởi vì hắn không giống những tiên nhân khác, mặc dù hắn là con Tiên đế nhưng cũng không phải cao cao tại thượng một đời, mà đã từng trải qua sóng gió, suýt chết, ở thế gian đến ba mươi tuổi, mới bị tiên đình bắt về, kế thừa hoàng vị Đế Minh để lại, vì thế từ trước đến giờ trong lòng hắn luôn hướng về nhân gian.
Hắn không muốn dựng lên luân hồi, cũng không muốn ban bố Cấm tiên lệnh.
Thế nhưng các tộc phía dưới, tiếng nói càng lúc càng lớn, ý kiến càng ngày càng nhiều, đã có dấu hiệu bất ổn.
Đế Quân biết mình không có cách nào giải quyết, nên đã đến hỏi Đại Ngu Tiên, người được ca tụng là có trí tuệ nhất.
Đại Ngu Tiên nói:
- Ai nói bi kịch nhất định sẽ luân hồi, ai nói tu hành phải tổn hại thiên địa?
Hắn lập chí muốn thôi diễn ra đạo vạn thế pháp, có thể khiến thế nhân không bị tài nguyên vây khốn, sẽ không còn nguồn gốc của bi kịch.
Thế nhân đều cho rằng hắn điên rồi.
Nhưng Đế Quân lại tin tưởng Đại Ngu Tiên, vô cùng ủng hộ hắn.
Cuối cùng điển tịch Đại Ngu Tiên lĩnh ngộ đạo pháp vô thượng, nắm giữ vạn thiên pháp tắc thiên địa, lại tập kết các tộc đại Tiên giới, các loại thần thông đứng đầu, các loại đại tu, đan, trận, khí, phù đều bế quan tại Tiên Đế Cung, không tham diễn một đạo vạn thế pháp, không xuất quan!
. . .
. . .
Trải qua đến chỗ này của giấc chiêm bao, Phương Nguyên lại cảm giác vừa vui mừng, vừa nghi hoặc.
Vui mừng vì những tiền bối trong truyền thuyết đều hùng tài, được người tôn kính!
Lịch sử hắn nhìn thấy không khiến hắn thất vọng, còn khiến hắn thêm vui mừng, trước đó quả thật hắn có chút lo lắng, sợ sẽ nhìn thấy những chuyện ngu xuẩn, nhưng kết quả không có, những người kia hùng tâm chí khí hơn hắn tưởng.
Thế nhưng hắn lại mơ hồ có chút không hiểu.
Bên trong bia đá hắn nhìn thấy thời đại gọi là trường sinh, mà dẫn đến đại Tiên giới nghèo nàn là không cách nào tránh khỏi, nên chuyện Đại Ngu Tiên cần làm, từ lúc mới bắt đầu là một vấn đề nan giải.
Người tu hành không thể rời bỏ tài nguyên.
Hơn nữa tu vi cảnh giới càng cao, tài nguyên càng hạn chế.
Vô số tài nguyên có thể giúp cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ thì sẽ kén chọn hơn, Kim Đan thì lại càng khan hiếm.
Tới Nguyên Anh tiến vào Hóa Thần, cũng chỉ có Tiên Nguyên có thể giúp Tu hành giả.
Hắn soạn viết đạo thư, làm cho Nguyên Anh có thể không mượn Tiên Nguyên mà thành Hóa Thần, cũng không phải hoàn toàn thoát khỏi tài nguyên, chỉ hạ thấp yêu cầu tài nguyên, đây cũng là chuyện công đức vô lượng, huống hồ chuyên Đại Ngu Tiên muốn làm là hoàn toàn vứt bỏ tài nguyên!
Chuyện này làm sao có thể thành công?
Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, hắn tiếp tục theo giõi giấc mộng.
Sau đó, bỗng nhiên hắn sinh ra một loại ảo giác vô tận, giống như thời gian đang nhảy, lịch sử xoay vần.
. . .
. . .
- Hồng Mông Tử Khí, huyền diệu bí ẩn, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, có thể điểm hóa vạn vật sinh linh, có thể diễn hóa thiên địa, có tác dụng nghịch chuyển càn khôn, có thể khai sáng đại đạo vạn cổ. Cô rất kính chi, cô rất thưởng chi, lúc này lấy một chữ 'Đạo' để xưng, cũng là vì Hồng Mông Đạo Khí. Rồi từ đây, tiên nhân chúng ta lại không chịu nỗi khổ luân hồi, lại không còn nỗi lo kiếm cá trong hồ vô tận.
Đợi đến cảm giác đại mộng gãy vỡ qua đi, Phương Nguyên phát hiện bản thân ở trong một phương Tiên triều cực lớn.
Ở nơi này hắn nhìn thấy Tiên đế và rất nhiều đại tu.
Mà ở trên tiên điện, hắn còn nhìn thấy từng tầng tử khí, từ phía đông mà đến, tựa như tiên vân, biến ảo một phương, không biết có bao nhiêu đại tu hành giả, nhìn đạo Tiên khí này, mắt kinh ngạc mở to như muốn rơi xuống đất, tỏ vẻ không thể tin nổi, nhưng chung quy, bọn họ cũng không thể không thừa nhận điều nhìn thấy trước mặt là sự thật, cuối cùng nơm nớp lo sợ bái xuống, ba bái chín khấu nói cảm ơn!
Vừa bái tạ Đế Quân trên đế vị, cũng cám ơn Đại Ngu Tiên bên cạnh hắn.
- Đại Ngu Tiên phụng chỉ mệnh lệnh Đế Quân, luyện hóa Hồng Mông Đạo Khí trong thiên địa, từ đây, tiền bối trong thế gian lại không bị tài nguyên quấy nhiễu nữa.
- . . .
- . . .
Trong lòng Phương Nguyên kinh ngạc vô cùng.
Hắn đột nhiên từ trong giấc chiêm bao lùi ra, rất ngạc nhiên.
Không đúng!
Hắn ở bên trong một khối tiên bi nhìn thấy gì đó không đúng!
Thật không ngờ tới, hắn lại trực tiếp nhìn thấy Hồng Mông Đạo Khí luyện chế thành công.
Theo đặc điểm bia đá, hắn nhìn thấy lịch sử liên tục không ngừng.
Ngay vừa nãy, hắn vẫn nhìn thấy Đại Ngu Tiên chuẩn bị muốn tham diễn ra diệu pháp giải quyết vĩnh viễn tài nguyên tu hành, lập xuống ý nguyện vĩ đại. Như vậy, trong tấm bia đá này, hắn nên nhìn thấy rõ những gian nan thế nào mới luyện chế thành công Hồng Mông Đạo Khí, nhưng lại không có, lịch sử như bỗng nhiên bị mất một đoạn dài, trực tiếp nhảy đến cuối cùng. . .
Hắn nhìn thấy là sau khi bọn họ thành công, Hồng Mông Đạo Khí hiện thế.
Đoạn giữa đi đâu rồi?
Ôm nghi ngờ vô tận, ngay sau đó hắn xem xong phần còn lại của giấc mộng.
Quả nhiên phát hiện, phần cuối giấc mộng trong tấm bia đá này hầu hết thời gian, đều đang giảng giải tuyệt diệu của Hồng Mông Đạo Khí, trong mơ hắn trải qua chính là chủng tộc khắp nơi, đạo thống khắp nơi, cũng thử mở rộng diệu dụng của Hồng Mông Đạo Khí.
Hồng Mông Đạo Khí thật sự có thể thay thế được tất cả tài nguyên.
Chương 1768 Đánh thiên hạ trống (1)
(1)
Nó có thể khiến người ta dễ dàng tu luyện, so với tất cả các mạch linh khí, đều có tác dụng tốt hơn.
Nó như ẩn chứa một đặc điểm linh mạch, không thể gọi là linh khí, mà nên gọi là "Nguyên khí" !
Vốn là khởi đầu của vạn vật nên cũng có tác dụng thần kỳ.
Nó có thể tu luyện, lại có thể chữa thương, còn có thể bày trận, có thể bồi dưỡng Tiên dược.
Trong những người tu hành cũng không cần vì tấn cấp mà khổ sở tìm kiếm tài nguyên, chỉ cần tăng tâm cảnh, sau đó lại lấy nguyên khí luyện chế ra tài nguyên mà bản thân cần.
- Chẳng trách được gọi là đạo khí. . .
Trong mơ Phương Nguyên trải qua hết thảy, hắn cực kỳ ngạc nhiên.
Đạo là cội nguồn của vạn vật, tự nhiên có thể diễn hóa vạn vật.
Hồng Mông Đạo Khí đã gần như là đại đạo nên nó có thể diễn hóa vạn vật.
Ngay cả đại đạo pháp tắc Hồng Mông Đạo Khí cũng đều có thể diễn hóa ra thì còn có gì không diễn hóa ra?
Nói như thế, có Hồng Mông Đạo Khí đúng thật là có tất cả tài nguyên!
Mấu chốt nhất chính là loại này tài nguyên này dùng mãi không hết, lấy mãi không cạn kiệt. . .
Đạo không nguồn, đạo cũng vô tận!
Đại Tiên giới, thật sự đã đột phá ràng buộc của tài nguyên?
Từ trong giấc chiêm bao lui ra ngoài, cả Phương Nguyên ngẩn ra.
Thậm chí hắn hoài nghi ghi chép bên trong tấm bia đá này đến tột cùng là thật hay giả!
Thế gian này, Hồng Mông Đạo Khí thật sự có có thể thay thế được tất cả tài nguyên, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn sao?
Nếu như hắn nói chuyện này ra ngoài, sẽ không bị người ta nói là điên chứ?
Liên tưởng đến cuộc trò chuyện trước đó cùng Thiên Khôi Thánh Nhân, Phương Nguyên đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Hắn biết bên trong lịch sử này bị thiếu hụt cái gì.
Thiên Khôi Thánh Nhân từng nói, lúc hạo kiếp giáng xuống Côn Luân Sơn, tấm bia đá này cũng trải qua tai kiếp, bị hủy hơn phân nửa, nói vậy hắn nhìn thấy thiếu hụt trong mộng cảnh chính vì nguyên nhân này sao? Từ trong mộng cảnh suy tính, có thể suy ra, khi bia đá kia bị hủy diệt, nhất định là đoạn lịch sử nào đó cực kỳ quan trọng, hắn có thể chắc chắc, đoạn lịch sử bị biến mất kia là từ lúc Đại Ngu Tiên bắt đầu chuẩn bị luyện ra loại tài nguyên này, mãi cho đến khi luyện thành công.
Trận đại kiếp nạn đã hoàn toàn xóa bỏ quá trình luyện chế Hồng Mông Đạo Khí.
Không phải lần đầu tiên Phương Nguyên nhìn thấy bia đá bị người ta xóa.
Hắn ở Thanh Dương Tông nhìn thấy giấc mộng không đầy đủ, vậy cũng có thể lý giải, dù sao Thanh Dương Tông giữ lại cũng chỉ là một phiến đá, hoặc nói là một mảnh vỡ của tấm bia đá, vì thiếu hụt quá nhiều, cho nên Phương Nguyên chỉ có thể từ bên trong phiến đá suy đoán chuyện đã xảy ra. Tuy nhiên, đối với ghi chép về chế tạo lối phi thăng và vị trí của nó đều không tồn tại, như có người cố ý đánh nát bia đá, để che dấu một bí mật như vậy.
Mà bây giờ, hắn lại nhìn thấy một khối bia đá tàn tạ, mất đi phần mấu chốt.
Nếu thật sự có cấp độ Hồng Mông Đạo Khí huyền bí, vậy làm sao để luyện ra?
Phần mấu chốt này đã biến mất rồi.
Trùng hợp ngẫu nhiên hay cố tình thực hiện bởi một sự tồn tại nào đó?
. . .
. . .
Phương Nguyên lẳng lặng ở trong động phủ, suy nghĩ hồi lâu, vẫn luôn không có đáp án.
Rất nhiều nội dung trên tấm bia đá, hắn cũng có thể nhìn thấy rất nhiều.
Rất nhiều chuyện, lại thiếu hụt chỗ then chốt, không có cách nào thôi diễn.
Hắn vốn tưởng rằng đã nhìn thấy đủ nhiều bia đá thì có thể mở ra tất cả bí mật, nhưng lại không nghĩ rằng, những bí mật này bây giờ vẫn là nỗi băn khoăn trong lòng hắn, hắn có thể từ nội dung lưu lại bên trong bia đá, suy diễn ra rất nhiều khả năng, nhưng cũng không biết khả năng nào chân thực, mà quan trọng là hắn không tìm ra được phương pháp chân chính có thể giải quyết vấn đề.
. . . Hay là phương pháp kia cũng không tồn tại?
Ngàn năm trước đám người Côn Luân Sơn đã nhìn thấy gì bên trong bia đá, sau đó mới thôi diễn?
Hắc Ám Ma Chủ đã suy đoán ra điều gì mới cố ý đi tới con đường kia?
Phương Nguyên như đã đoán được, nhưng lại tình nguyện chính mình không đoán ra.
. . .
. . .
- Phương Nguyên tiên sinh, đến lúc rồi!
Bên ngoài động phủ âm thanh non nớt vang lên.
Phương Nguyên đi ra khỏi động phủ, nghe thấy có người gọi hắn, chính là một đồng nhi trong Tiểu Lôi Đài.
Hắn biết Tiên Minh đã chuẩn bị tất cả.
Việc đã đến nước này, có lẽ cũng chỉ có thể để ý tình huống trước mắt, chuyện cấp bách nhất xử lý sạch sẽ.
Khi Phương Nguyên đi tới bệ đá trên Tiểu Lôi Đài đã thấy Lôi lão gia tử, Thiên Khôi Thánh Nhân, Cổ Phương Thánh Nhân, Lộc Xuyên Thánh Nhân, còn có Kinh Thiên Thánh Nhân vừa mới chạy tới cũng đã chờ ở chỗ này. Bên cạnh bọn họ, có một cái trống lớn, phía trên có một vài hoa văn cỗ lão, không biết trải qua bao nhiêu ngọn lửa chiến tranh cùng năm tháng, nặng nề mà nghiêm túc.
- Ngươi xem xong bia đá, hiểu được cái gì?
Nhìn ánh mắt Phương Nguyên, Thiên Khôi Thánh Nhân có chút ngạc nhiên, trầm giọng hỏi.
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Đoán được một chút, nhưng không dám xác định, càng không có chút manh mối nào.
Thiên Khôi Thánh Nhân cũng không kinh ngạc.
- Trước đó có nhiều người trên Côn Luân Sơn, có vô số tài liệu trong tay bọn họ cũng không tìm ra phương pháp, huống chi là ngươi, kết quả này, kỳ thực đã sớm đoán được.
Chương 1769 Đánh thiên hạ trống (2)
Phương Nguyên nghe ra ý trong lời nói của hắn, chỉ gật gật đầu.
Trình độ bây giờ của hắn cùng lắm cũng chỉ bằng mấy người Côn Luân Sơn ngàn năm trước chính thức bế quan, sau khi bọn bọ bế quan, tham diễn cái gì, tìm ra chân tướng gì hoàn toàn không biết rõ, bây giờ hắn nên làm chính là gộp tất cả bí mật lại, sau đó tụ tập nhiều người, cùng hắn tìm hiểu, nếu như vậy, chẳng phải lại đi con đường xưa của Côn Luân Sơn sao?
Huống chi, Côn Luân Sơn ngàn năm trước thất bại, còn hắn bây giờ, hi vọng thành công lại càng xa vời.
Có lẽ Thiên Khôi Thánh Nhân cũng ý thức được chuyện gì mới cảm khái nói:
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nghĩ nhiều như thế làm gì?
Lôi lão gia tử nặng nề, cười lạnh, nói:
- Trước tiên, phải giải quyết vấn đề trước mắt đã.
Phương Nguyên biết bọn họ nói vấn đề trước mắt là cái gì, từ lúc ở Thanh Dương Tông hắn cũng nghĩ tới chuyện này, mà khi biết Tiên Minh cũng biết sự tồn tại của Độ Kiếp Ma Ngẫu cũng nghĩ đến, hoặc là nói, đây là biện pháp giải quyết duy nhất.
Cùng Tiên Minh không mưu mà hợp, đây là chuyện Phương Nguyên vô cùng vui vẻ.
Dù quyết định làm chuyện này trước, hắn vẫn hỏi thăm một câu:
- Các vị tiền bối, chúng ta làm như thế có đúng không?
Thiên Khôi Thánh Nhân quay đầu nhìn Phương Nguyên, nói:
- Chúng ta chỉ có thể làm như thế.
Phương Nguyên trầm mặc một lát.
- Có người sẽ cảm thấy, chúng ta không nên quyết định thay người trong thiên hạ.
Thiên Khôi Thánh Nhân nhìn Phương Nguyên hồi lâu, mới đột nhiên nở nụ cười nói:
- Ngươi có thể nói như vậy, lão phu cảm thấy rất vui mừng, kỳ thực ta cũng vẫn đang lo lắng, lo lắng ngươi có tên Thánh Nhân sẽ thật sự coi sinh linh trong thiên hạ như rơm rạ, ngươi lo lắng thế này nói rõ tâm tình của ngươi còn không phải là Thánh Nhân chân chính, vẫn là một con người!
Vừa nói, hắn lại chậm rãi đứng lên.
- Tuy nhiên, suy nghĩ này cũng nên bỏ đi.
- Thế gian quả thật là của người trong thiên hạ, nhưng vận mệnh nhân gian cũng không cách nào để người trong thiên hạ quyết định, bởi vì nhân tâm đã thiếu, càng nhiều người quyết định một chuyện sẽ càng sai lầm. Người từ trước đến giờ đều là như vậy, số lượng càng nhiều, càng ngu xuẩn, nhân số nhiều vô cùng, dù một chuyện rõ ràng, cuối cùng cũng sẽ đi tới lựa chọn sai lầm.
Hắn khe khẽ lắc đầu.
- Vì thế, nhân gian không có năng lực lựa chọn vận mạng của mình.
Phương Nguyên cẩn thận lắng nghe, Thiên Khôi Thánh Nhân nói nhân gian không có năng lực lựa chọn vận mệnh chứ không phải không có quyền lực.
Nói đến chỗ này, Thiên Khôi Thánh Nhân nhìn Phương Nguyên chăm chú.
- Chính vì thế, để chúng ta thay thế nhân gian đưa ra quyết định, nếu thắng, chúng ta chính là tiền bối anh minh, vĩnh viễn được ghi danh sử sách, thế nhân sẽ truyền tụng chúng ta vạn vạn năm.
- Nếu thua, chúng ta là người có dã tâm tội ác tày trời, thế nhân sẽ đau hận chúng ta vạn vạn năm!
- Dù thắng hay thua chúng ta đều nên đưa ra quyết định.
- Chịu oan ức, cũng là một trong trách nhiệm của chúng ta.
- …
- …
Lời của Thiên Khôi Thánh Nhân đã giải quyết nghi ngờ trong lòng Phương Nguyên.
Cũng làm cho hắn hạ quyết tâm cuối cùng.
Hắn ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh, nói:
- Ta đã chuẩn bị sẵn sàng!
Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt mấy đại nhân vật không xưng "Vãn bối", mà xưng "Ta" !
Thiên Khôi Thánh Nhân cười, nói:
- Mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng!
Vào lúc này Lôi lão gia tử khẽ đảo mắt, nói:
- Con đường kia. . .
Phương Nguyên:
- Ta đã có sắp xếp!
Lôi lão gia tử gật đầu, không nói gì thêm, chỉ mang theo một hộp màu đen trên lưng.
Phương Nguyên nhìn Thiên Khôi Thánh Nhân, lại nhìn cái trống.
- Để ta gõ.
Thiên Khôi Thánh Nhân cười cười.
- Nếu như ngươi gõ, trách nhiệm sẽ rất lớn.
Phương Nguyên nói:
- Dù sao tuổi tác ta cũng còn nhỏ, các ngươi đã thành danh mấy ngàn năm, không phải nên tạo cơ hội cho tiểu bối sao?
Thiên Khôi Thánh Nhân cười ha ha, nói:
- Ngươi làm đi!
Phương Nguyên đi tới trước chiếc trống lớn, hít sâu một hơi, tay nhấc hai dùi trống lên, sau đó dùng sức đánh xuống, hắn không giỏi tiếng nhạc, chỉ biết đánh tống, trống quân Ma Biên, tiếng trống rung động truyền hơn mười dặm, không truyền hết phạm vi Tiểu Lôi Đài, nhưng cái này vốn là dị bảo, tiếng trống xa xa lay động mở ra, truyền tới trong tai một số người cần nghe tiếng trống.
Chí lớn kịch liệt, thanh âm nghiêm túc, thiên địa biến sắc!
Thiên Khôi Thánh Nhân, Kinh Thiên Thánh Nhân, Lộc Xuyên Thánh Nhân, Cổ Phương Thánh Nhân, Lôi lão gia tử đều đang im lặng nghe tiếng trống, nụ cười trên mặt từ từ thu lại, thay vào đó, chính là sự bình tĩnh quyết tâm và sát ý âm thầm mãnh liệt.
Tay áo Thiên Khôi Thánh Nhân rung động, một thanh quỷ đầu chùy cực lớn xuất hiện ở trong tay hắn, vác nó trên vai.
- Đi thôi!
Tiếng nói trầm thấp, dưới chân hắn có mây tím nâng hắn bay vút đến không trung.
Cùng lúc đó, Phương Nguyên cũng ném dùi trống, cùng mấy vị Thánh Nhân và Lôi lão gia tử bước lên cửu thiên.
Ầm ầm ầm!
Khí cơ tụ tập, đại đạo rung động đột ngột hóa lưu quang, mạnh mẽ lao về một hướng.
Bên trong Tiểu Lôi Đài, vô số đồ tử đồ tôn Lôi Châu, hoặc Tuần Giám Sứ và trưởng lão Tiên Minh đều cùng nhau khom người cúi đầu, hành lễ về phía đạo lưu quang đã đi xa, tiếng nói trầm thấp vang lên:
- Cung tiễn mấy vị Thánh Nhân trừ ma.
. . .
Chương 1770 Quyết định ngu xuẩn
(1)
Phương bắc xa xa, trong băng thiên tuyết địa, tại một toàn trên đỉnh Tuyết Sơn, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì tĩnh tọa, hắn nhìn bảy người tuổi trẻ trước mắt, vừa nói xong một đạo tâm đắc cuối cùng, như mơ hồ nghe tiếng trống truyền đến, hắn nhẹ nhàng than tiếc, chậm rãi đứng lên, bên người có đồng nhi hai tay dâng kiếm đưa đến trước người hắn, hắn nắm qua kiếm, thấp giọng cười nói:
- Nên làm chính sự rồi.
Thân hình hóa thành kiếm quang, trong nháy mắt biến mất trong hư không, sau lưng bảy vị Kiếm Đồ đều khom người hành lễ.
Cửu Trùng Thiên Hoàng Châu, Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên một mình ở sau núi xoắn xuýt rất lâu, cuối cùng tiếng trống truyền đến cũng chỉ than khẽ, nói một câu:
- Thời gian không chờ.
Sau đó cũng mặc kệ hoàng tử hoàng tôn bái kiến bên ngoài, đột nhiên bay vút lên trời, hoàng uy lay động.
- Ta nên đi làm chính sự!
Bát Hoang Thành Ma Biên, Bạch Bào Chiến Tiên Nhậm Long Đảm buộc lên một thân long giáp màu đen cũ nát, nhấc lên trường thương.
Đón mây đen kéo đến, hắn quát một tiếng chói tai, phóng lên trời cao.
Thân hình lướt qua, mây đen bị xé toạt, lộ ra ánh dương tỏa sáng sau đám mây.
- Lão tổ tông, chuyện này nên để ta đi.
Trên Vong Tình Đảo Nam Hải, Bạch Thạch nương nương chắp hai tay, ngăn trước gậy đầu rồng Lão tổ tông.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách, trận chiến này, chỉ có thể để ta đi!
Lão tổ tông Vong Tình Đảo cười gằn một tiếng, trực tiếp kéo Bạch Thạch nương nương ra, bước dài về phía không trung, không có vẻ gì là già nua, hư không vắng vẻ, chỉ có một lão già vô cùng nghiêm túc, nói:
- Bạch Thạch, từ hôm nay trở đi, ngươi làm chủ Vong Tình Đảo.
. . .
. . .
Trên Đông Hoàng Sơn, Đạo tử Đông Hoàng Sơn Đạo với áo choàng rộng, đứng trên đỉnh núi.
- Ngươi không thể đi!
Ở trước mặt hắn, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn vô cùng lạnh lùng, như ra lệnh chứ không phải khuyên bảo.
- Ta cũng biết, nhưng trận chiến này Đông Hoàng Sơn không thể vắng mặt.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn chưa bao giờ dứt khoát như vậy.
- Vì thế ta sẽ đại diện Đông Hoàng Sơn, ngươi còn phải ở lại chỗ này, tiếp tục sống, thôi diễn ra đại đạo hoàn chỉnh, dẫn dắt thế gian tương lai! Trước đó ta đã nói qua với ngươi, chuyện chịu oan ức để ta, danh tiếng cho ngươi, chịu chết để ta, thiên hạ để ngươi.
- Đây là trách nhiệm của người thủ sơn.
Các nơi trên Thiên Nguyên đều có khí cơ mạnh mẽ xuất hiện, xông lên tận cửu thiên.
Chủ nhân ccc những khí cơ này rất ít để lộ hình dáng và tu vi chân chính trước mặt người đời.
Bình thường bọn họ không cần phải toàn lực đối đầu với đối thủ, vì thế đại đa số thời gian, bọn họ đều là nuôi nấng, kỳ ngộ, che giấu tu vi của bản thân, tạo ấn tượng với người gặp tựa như núi biển, cao thâm khó lường, thế nhưng bây giờ, đến thời điểm nên xuất thủ, bọn họ liền cũng không che giấu chút gì, tất cả đều phá vỡ bắt đầu chuyển động!
Mà bên này, trong chốc lát bọn họ đã vượt lên cửu tiêu, tỏ ra vô cùng sắc bén, như sao băng trong bầu trời đêm sáng chói.
- Những cái kia. . .
- Đó đều là những người đứng đầu thế gian, bọn họ muốn làm gì?
Khí cơ xẹt qua bầu trời, nơi đi qua, tầng mây vì đó tách ra hai nửa, mở ra đại đạo huy hoàng, Dị thú quần Yêu vì thế mà kinh hãi vô cùng, từ xa rút đầu rụt cổ, không biết bao nhiêu người tu hành, lòng sinh cảm ứng, dồn dập từ trong động phủ chạy ra, nhìn sao băng xẹt qua không trung, không đoán được những người kia là ai, cũng không biết bọn họ làm gì.
Thế nhưng, từ bóng người bọn họ cảm nhận được một loại tâm ý quyết chí tiến lên.
Mây khí tụ tán, sát ý gào thét, cuồn cuộn cuốn lên cửu thiên!
Mỗi người đều hiểu rõ, thế gian này lại có chuyện lớn xảy ra.
. . .
. . .
Từng đạo khí cơ và lưu tinh xông lên từ bốn phương tám hướng, nhưng nếu lấy phương hướng của bọn họ làm một điểm giao nhau, có thể nhìn thấy những khí cơ này đều xông thẳng về phía U Châu. Mà vào lúc này, phía tây U Châu, có một địa vực vạn dặm cực kỳ hoang vu, nơi này địa thế huyền bí, ngọn núi sát nhau, là do đặc thù địa thế, cho nên bên trong địa vực vạn dặm này có ba tòa Ma Tức Hồ tọa lạc, kéo dài sang hai bên, bắc kéo đến Mạn Thù Quốc, nam kéo đến Thất Ma Lĩnh, trước sau bảy đại quận huyện, mỗi quận đền có một tòa Ma Tức Hồ tồn tại.
U Châu đạo pháp không thịnh, nhưng nó cũng là một trong địa vực lâu đời nhất, mà ở trong khu vực này, nó cũng là Ma Tức Hồ cổ xưa nhất, dày đặc nhất Thiên Nguyên. Vốn ở đây, giữa các Ma Tức Hồ ít gì cũng cách nhau ngàn dặm, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Hắc Ám ma tức bên trong lại lan rộng ra, kéo dài theo các hướng khác.
Điều này đã làm cho mười toà Ma Tức Hồ, hầu như nối liền một thể.
Toàn bộ vùng phía tây U Châu, từ trên trời cao nhìn xuống, giống như chìm trong ma tức đó.
Dù là Phương Nguyên, Tiên Minh Thánh Nhân, Lôi lão gia tử, hay chủ Thánh địa khắp nơi đều chạy về nơi này.
Chuyện đã không thể kéo dài.
Thân hình ngang trời, từ rất xa nhìn thấy U Châu bốc lên Hắc Ám ma tức vô tận, ánh mắt Phương Nguyên lạnh lẽo.
. . .
. . .
Sau trăm trận đấu, Đế Huyền thua dưới tay Đế Hoàng, tọa hóa trên đỉnh núi, mà Đế Hoàng, lại thành công lĩnh ngộ bước cuối cùng, bước vào cảnh giới mới.
Đó là cảnh giới ngoài sức tưởng tượng của hậu thế.
Mà cũng vào lúc này, Đế Hoàng trở thành cộng chủ ba mươi ba tầng trời.
Một Đại Đế chưa từng có trong lịch sử.
Nhìn thấy kết quả này, trong lòng Phương Nguyên cũng có chút vui mừng.
Lúc đầu, hắn rất lo lắng, sợ nhìn thấy ba mươi ba tầng trời bị đánh vỡ vì Đế Huyền và Đế Hoàng tranh thế, khơi mào đại kiếp nạn xảy ra. Nếu như vậy, hắn sẽ thất vọng, sẽ cảm thán nhân gian đáng thương và bất đắc dĩ của thế gian.
Nhưng hắn không nghĩ tới kết quả hắn nhìn thấy lại khác hẳn.
Huyền Hoàng nhị đế tranh thế, kết quả cuối cùng lại có cảnh giới tu hành mới xuất hiện.
Loại cảnh giới này quá cao, cao đến một giấc chiêm bao cũng không cách nào lưu lại dấu ấn đạo uẩn trong thức hải Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên có thể cảm giác được, đó là một loại cảnh giới vượt qua Đại Thừa, một loại cảnh giới không thể nào tưởng tượng được. Dù hắn đã tu hành nhiều năm cũng chưa từng nghe nói đến loại cảnh giới kia, nói vậy, cảnh giới này chỉ tồn tại trong lịch sử Tiên giới.
Thoát từ trong đại mộng đi ra, Phương Nguyên suy ngẫm thật lâu.
Hắn không biết mình nên nghĩ cái gì, vừa vui mừng, vừa tôn kính tiền bối trong truyền thuyết, nhưng hắn cũng có chút thất vọng, không phải vì kết quả của cuộc tranh thế nhưng hắn thất vọng vì không tìm ra nguyên nhân gây nên đại kiếp nạn.
Vì thế ánh mắt hắn lại dời đến tấm bia đá cuối cùng.
Nếu như nói những người Côn Luân Sơn từ tấm bia đá phát hiện được gì, có lẽ chỉ ở trong tấm bia đá này.
Đây đã là tấm bia đá cuối cùng ở nhân gian mà hắn biết được.
Những người Côn Luân Sơn lúc trước cũng theo chỉ dẫn tấm bia đá này, tiến vào Côn Luân, thực sự không biết, bên trong ẩn giấu bí mật gì!
Phương Nguyên ngưng thần tĩnh khí, điều chỉnh tâm thần một phen, rồi sau đó lại một kiếm chém nhập bia đá.
Lần thứ hai chìm vào trong mộng, hắn nhìn thấy đại Tiên giới ầm ầm sóng dậy, hùng vĩ vô biên.
Hắn nhìn thấy Đế Hoàng ngồi cao ba mươi ba tầng trời thống trị thiên hạ, thiên địa thanh bình, trên thế gian có vô số chủng tộc cường đại mọc lên, có tiên, ma, thần, yêu, nhân gian, còn có vô số long, yêu, phượng hoàng, bá hạ, các loại dị thú, có vô số đạo thống, cũng có vô số Tiên điện truyền thừa, dường như hội tụ tất cả những may mắn trên thế gian, sinh sôi phát triển, tầng tầng lớp lớp, vừa không có ngoại địch quấy nhiễu, cũng không lo lắng nội hoạn, mỗi người chỉ lo tu hành, chúng tiên thế gian thậm chí còn hô lên
- Không trường sinh, tu hành để làm gì?
Xác thật, bọn họ cũng mở ra thời đại trường sinh.
Bởi vì đến thời điểm này, trên có Tiên đế, dưới có các đại đạo thống, vừa có luật pháp bảo vệ, lại có không gian vô tận thăm dò, cảnh này khiến chúng tiên dưới Tiên đế không cần vì tài nguyên mà tranh cướp, cũng không cần phải lo lắng sẽ có người đến báo thù mà gây bất lợi cho chính mình, những khó khăn quấy nhiễu con đường tu hành của bọn họ đều không còn tồn tại, như vậy bọn họ tu hành còn có thể vì cái gì?
Khi hết thảy tất cả bắt đầu trở nên hoàn mỹ thì chỉ có ý niệm trường sinh!
Chỉ nghĩ đến trường sinh để vĩnh hưởng được tất cả những thứ này.
Thời đại trường sinh theo quy luật mà đến, đây là một đại thế lý tưởng.
Nhưng dưới quy luật này lại ẩn giấu một vài mâu thuẫn không cách nào tránh khỏi, dần dần xuất hiện.
Người cầu được trường sinh càng ngày càng nhiều, hệ thống cảnh giới tu hành đạt đến siêu thoát, qua ngàn vạn năm, một số chuyện vốn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không thành vấn đề, vẫn xuất hiện, đại Tiên giới quá phồn hoa do chúng tiên và các tộc quật khởi, mà dần dần trở nên nghèo nàn, đại Tiến giới vốn tưởng rằng có thể lấy vô độ, cũng bắt đầu trở nên khô cạn.
Theo đuổi trường sinh đã bắt đầu trở thành một loại trào lưu, tài nguyên thế gian đã không còn đủ.
Đến lúc này, nội loạn lại bắt đầu xuất hiện.
Có rất nhiều người đưa ra ý tưởng của riêng họ, thậm chí cách làm cũng khác biệt.
Có người đề nghị xây dựng luân hồi, ngoài trừ Trường Sinh, những người khác tu vi cao bao nhiêu, chủng tộc thế nào cũng đều muốn nhảy vào luân hồi và đi đến nhân quả, chỉ có như vậy, tài nguyên bên trong đất trời mới có cơ hội được tái sinh.
Cũng có người đề nghị con đường phi thăng phong sát thế nhân, khiến Tiên giả vĩnh viễn là tiên, người phàm vĩnh viễn là người phàm.
Thậm chí có người đề nghị ban bố Cấm tiên lệnh, tuyệt diệt con đường tu hành của thế nhân.
. . .
. . .
Các loại đề nghị và đối sách, dù là Tiên đế cũng không biết nên lựa chọn thế nào.
Tiên đế bây giờ đã là con cháu Đế Hoàng Tiên đế tiên triều đạo thống xây dựng ba mươi ba tầng trời. Lúc đầu, Đế Hoàng là người đầu tiên bước vào cảnh giới cao nhất, nhưng không theo đuổi trường sinh, mà làm chúa tể đại Tiên giới mười vạn năm, tâm thần sáng rực, đi tới thiên ngoại lại không có tin tức, rồi sau đó con trai của hắn Đế Minh thay thế, thống trị đại Tiên giới vạn năm, không thể tu đến trường sinh, chết trong tiên đình.
Sau đó, con trai của Đế Minh là Đế Quân thay thế.
Đế Quân không vĩ đại như tổ tiên, hắn chỉ thích tham gia nghiên cứu thần thông, trồng trọt hoa cỏ.
Chương 1767 Hồng Mông Đạo Khí (2)
Khi vô số tấu chương vọt tới trước người hắn, Đế Quân buồn bực vô cùng, thậm chí tức giận, bởi vì hắn không giống những tiên nhân khác, mặc dù hắn là con Tiên đế nhưng cũng không phải cao cao tại thượng một đời, mà đã từng trải qua sóng gió, suýt chết, ở thế gian đến ba mươi tuổi, mới bị tiên đình bắt về, kế thừa hoàng vị Đế Minh để lại, vì thế từ trước đến giờ trong lòng hắn luôn hướng về nhân gian.
Hắn không muốn dựng lên luân hồi, cũng không muốn ban bố Cấm tiên lệnh.
Thế nhưng các tộc phía dưới, tiếng nói càng lúc càng lớn, ý kiến càng ngày càng nhiều, đã có dấu hiệu bất ổn.
Đế Quân biết mình không có cách nào giải quyết, nên đã đến hỏi Đại Ngu Tiên, người được ca tụng là có trí tuệ nhất.
Đại Ngu Tiên nói:
- Ai nói bi kịch nhất định sẽ luân hồi, ai nói tu hành phải tổn hại thiên địa?
Hắn lập chí muốn thôi diễn ra đạo vạn thế pháp, có thể khiến thế nhân không bị tài nguyên vây khốn, sẽ không còn nguồn gốc của bi kịch.
Thế nhân đều cho rằng hắn điên rồi.
Nhưng Đế Quân lại tin tưởng Đại Ngu Tiên, vô cùng ủng hộ hắn.
Cuối cùng điển tịch Đại Ngu Tiên lĩnh ngộ đạo pháp vô thượng, nắm giữ vạn thiên pháp tắc thiên địa, lại tập kết các tộc đại Tiên giới, các loại thần thông đứng đầu, các loại đại tu, đan, trận, khí, phù đều bế quan tại Tiên Đế Cung, không tham diễn một đạo vạn thế pháp, không xuất quan!
. . .
. . .
Trải qua đến chỗ này của giấc chiêm bao, Phương Nguyên lại cảm giác vừa vui mừng, vừa nghi hoặc.
Vui mừng vì những tiền bối trong truyền thuyết đều hùng tài, được người tôn kính!
Lịch sử hắn nhìn thấy không khiến hắn thất vọng, còn khiến hắn thêm vui mừng, trước đó quả thật hắn có chút lo lắng, sợ sẽ nhìn thấy những chuyện ngu xuẩn, nhưng kết quả không có, những người kia hùng tâm chí khí hơn hắn tưởng.
Thế nhưng hắn lại mơ hồ có chút không hiểu.
Bên trong bia đá hắn nhìn thấy thời đại gọi là trường sinh, mà dẫn đến đại Tiên giới nghèo nàn là không cách nào tránh khỏi, nên chuyện Đại Ngu Tiên cần làm, từ lúc mới bắt đầu là một vấn đề nan giải.
Người tu hành không thể rời bỏ tài nguyên.
Hơn nữa tu vi cảnh giới càng cao, tài nguyên càng hạn chế.
Vô số tài nguyên có thể giúp cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ thì sẽ kén chọn hơn, Kim Đan thì lại càng khan hiếm.
Tới Nguyên Anh tiến vào Hóa Thần, cũng chỉ có Tiên Nguyên có thể giúp Tu hành giả.
Hắn soạn viết đạo thư, làm cho Nguyên Anh có thể không mượn Tiên Nguyên mà thành Hóa Thần, cũng không phải hoàn toàn thoát khỏi tài nguyên, chỉ hạ thấp yêu cầu tài nguyên, đây cũng là chuyện công đức vô lượng, huống hồ chuyên Đại Ngu Tiên muốn làm là hoàn toàn vứt bỏ tài nguyên!
Chuyện này làm sao có thể thành công?
Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, hắn tiếp tục theo giõi giấc mộng.
Sau đó, bỗng nhiên hắn sinh ra một loại ảo giác vô tận, giống như thời gian đang nhảy, lịch sử xoay vần.
. . .
. . .
- Hồng Mông Tử Khí, huyền diệu bí ẩn, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, có thể điểm hóa vạn vật sinh linh, có thể diễn hóa thiên địa, có tác dụng nghịch chuyển càn khôn, có thể khai sáng đại đạo vạn cổ. Cô rất kính chi, cô rất thưởng chi, lúc này lấy một chữ 'Đạo' để xưng, cũng là vì Hồng Mông Đạo Khí. Rồi từ đây, tiên nhân chúng ta lại không chịu nỗi khổ luân hồi, lại không còn nỗi lo kiếm cá trong hồ vô tận.
Đợi đến cảm giác đại mộng gãy vỡ qua đi, Phương Nguyên phát hiện bản thân ở trong một phương Tiên triều cực lớn.
Ở nơi này hắn nhìn thấy Tiên đế và rất nhiều đại tu.
Mà ở trên tiên điện, hắn còn nhìn thấy từng tầng tử khí, từ phía đông mà đến, tựa như tiên vân, biến ảo một phương, không biết có bao nhiêu đại tu hành giả, nhìn đạo Tiên khí này, mắt kinh ngạc mở to như muốn rơi xuống đất, tỏ vẻ không thể tin nổi, nhưng chung quy, bọn họ cũng không thể không thừa nhận điều nhìn thấy trước mặt là sự thật, cuối cùng nơm nớp lo sợ bái xuống, ba bái chín khấu nói cảm ơn!
Vừa bái tạ Đế Quân trên đế vị, cũng cám ơn Đại Ngu Tiên bên cạnh hắn.
- Đại Ngu Tiên phụng chỉ mệnh lệnh Đế Quân, luyện hóa Hồng Mông Đạo Khí trong thiên địa, từ đây, tiền bối trong thế gian lại không bị tài nguyên quấy nhiễu nữa.
- . . .
- . . .
Trong lòng Phương Nguyên kinh ngạc vô cùng.
Hắn đột nhiên từ trong giấc chiêm bao lùi ra, rất ngạc nhiên.
Không đúng!
Hắn ở bên trong một khối tiên bi nhìn thấy gì đó không đúng!
Thật không ngờ tới, hắn lại trực tiếp nhìn thấy Hồng Mông Đạo Khí luyện chế thành công.
Theo đặc điểm bia đá, hắn nhìn thấy lịch sử liên tục không ngừng.
Ngay vừa nãy, hắn vẫn nhìn thấy Đại Ngu Tiên chuẩn bị muốn tham diễn ra diệu pháp giải quyết vĩnh viễn tài nguyên tu hành, lập xuống ý nguyện vĩ đại. Như vậy, trong tấm bia đá này, hắn nên nhìn thấy rõ những gian nan thế nào mới luyện chế thành công Hồng Mông Đạo Khí, nhưng lại không có, lịch sử như bỗng nhiên bị mất một đoạn dài, trực tiếp nhảy đến cuối cùng. . .
Hắn nhìn thấy là sau khi bọn họ thành công, Hồng Mông Đạo Khí hiện thế.
Đoạn giữa đi đâu rồi?
Ôm nghi ngờ vô tận, ngay sau đó hắn xem xong phần còn lại của giấc mộng.
Quả nhiên phát hiện, phần cuối giấc mộng trong tấm bia đá này hầu hết thời gian, đều đang giảng giải tuyệt diệu của Hồng Mông Đạo Khí, trong mơ hắn trải qua chính là chủng tộc khắp nơi, đạo thống khắp nơi, cũng thử mở rộng diệu dụng của Hồng Mông Đạo Khí.
Hồng Mông Đạo Khí thật sự có thể thay thế được tất cả tài nguyên.
Chương 1768 Đánh thiên hạ trống (1)
(1)
Nó có thể khiến người ta dễ dàng tu luyện, so với tất cả các mạch linh khí, đều có tác dụng tốt hơn.
Nó như ẩn chứa một đặc điểm linh mạch, không thể gọi là linh khí, mà nên gọi là "Nguyên khí" !
Vốn là khởi đầu của vạn vật nên cũng có tác dụng thần kỳ.
Nó có thể tu luyện, lại có thể chữa thương, còn có thể bày trận, có thể bồi dưỡng Tiên dược.
Trong những người tu hành cũng không cần vì tấn cấp mà khổ sở tìm kiếm tài nguyên, chỉ cần tăng tâm cảnh, sau đó lại lấy nguyên khí luyện chế ra tài nguyên mà bản thân cần.
- Chẳng trách được gọi là đạo khí. . .
Trong mơ Phương Nguyên trải qua hết thảy, hắn cực kỳ ngạc nhiên.
Đạo là cội nguồn của vạn vật, tự nhiên có thể diễn hóa vạn vật.
Hồng Mông Đạo Khí đã gần như là đại đạo nên nó có thể diễn hóa vạn vật.
Ngay cả đại đạo pháp tắc Hồng Mông Đạo Khí cũng đều có thể diễn hóa ra thì còn có gì không diễn hóa ra?
Nói như thế, có Hồng Mông Đạo Khí đúng thật là có tất cả tài nguyên!
Mấu chốt nhất chính là loại này tài nguyên này dùng mãi không hết, lấy mãi không cạn kiệt. . .
Đạo không nguồn, đạo cũng vô tận!
Đại Tiên giới, thật sự đã đột phá ràng buộc của tài nguyên?
Từ trong giấc chiêm bao lui ra ngoài, cả Phương Nguyên ngẩn ra.
Thậm chí hắn hoài nghi ghi chép bên trong tấm bia đá này đến tột cùng là thật hay giả!
Thế gian này, Hồng Mông Đạo Khí thật sự có có thể thay thế được tất cả tài nguyên, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn sao?
Nếu như hắn nói chuyện này ra ngoài, sẽ không bị người ta nói là điên chứ?
Liên tưởng đến cuộc trò chuyện trước đó cùng Thiên Khôi Thánh Nhân, Phương Nguyên đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Hắn biết bên trong lịch sử này bị thiếu hụt cái gì.
Thiên Khôi Thánh Nhân từng nói, lúc hạo kiếp giáng xuống Côn Luân Sơn, tấm bia đá này cũng trải qua tai kiếp, bị hủy hơn phân nửa, nói vậy hắn nhìn thấy thiếu hụt trong mộng cảnh chính vì nguyên nhân này sao? Từ trong mộng cảnh suy tính, có thể suy ra, khi bia đá kia bị hủy diệt, nhất định là đoạn lịch sử nào đó cực kỳ quan trọng, hắn có thể chắc chắc, đoạn lịch sử bị biến mất kia là từ lúc Đại Ngu Tiên bắt đầu chuẩn bị luyện ra loại tài nguyên này, mãi cho đến khi luyện thành công.
Trận đại kiếp nạn đã hoàn toàn xóa bỏ quá trình luyện chế Hồng Mông Đạo Khí.
Không phải lần đầu tiên Phương Nguyên nhìn thấy bia đá bị người ta xóa.
Hắn ở Thanh Dương Tông nhìn thấy giấc mộng không đầy đủ, vậy cũng có thể lý giải, dù sao Thanh Dương Tông giữ lại cũng chỉ là một phiến đá, hoặc nói là một mảnh vỡ của tấm bia đá, vì thiếu hụt quá nhiều, cho nên Phương Nguyên chỉ có thể từ bên trong phiến đá suy đoán chuyện đã xảy ra. Tuy nhiên, đối với ghi chép về chế tạo lối phi thăng và vị trí của nó đều không tồn tại, như có người cố ý đánh nát bia đá, để che dấu một bí mật như vậy.
Mà bây giờ, hắn lại nhìn thấy một khối bia đá tàn tạ, mất đi phần mấu chốt.
Nếu thật sự có cấp độ Hồng Mông Đạo Khí huyền bí, vậy làm sao để luyện ra?
Phần mấu chốt này đã biến mất rồi.
Trùng hợp ngẫu nhiên hay cố tình thực hiện bởi một sự tồn tại nào đó?
. . .
. . .
Phương Nguyên lẳng lặng ở trong động phủ, suy nghĩ hồi lâu, vẫn luôn không có đáp án.
Rất nhiều nội dung trên tấm bia đá, hắn cũng có thể nhìn thấy rất nhiều.
Rất nhiều chuyện, lại thiếu hụt chỗ then chốt, không có cách nào thôi diễn.
Hắn vốn tưởng rằng đã nhìn thấy đủ nhiều bia đá thì có thể mở ra tất cả bí mật, nhưng lại không nghĩ rằng, những bí mật này bây giờ vẫn là nỗi băn khoăn trong lòng hắn, hắn có thể từ nội dung lưu lại bên trong bia đá, suy diễn ra rất nhiều khả năng, nhưng cũng không biết khả năng nào chân thực, mà quan trọng là hắn không tìm ra được phương pháp chân chính có thể giải quyết vấn đề.
. . . Hay là phương pháp kia cũng không tồn tại?
Ngàn năm trước đám người Côn Luân Sơn đã nhìn thấy gì bên trong bia đá, sau đó mới thôi diễn?
Hắc Ám Ma Chủ đã suy đoán ra điều gì mới cố ý đi tới con đường kia?
Phương Nguyên như đã đoán được, nhưng lại tình nguyện chính mình không đoán ra.
. . .
. . .
- Phương Nguyên tiên sinh, đến lúc rồi!
Bên ngoài động phủ âm thanh non nớt vang lên.
Phương Nguyên đi ra khỏi động phủ, nghe thấy có người gọi hắn, chính là một đồng nhi trong Tiểu Lôi Đài.
Hắn biết Tiên Minh đã chuẩn bị tất cả.
Việc đã đến nước này, có lẽ cũng chỉ có thể để ý tình huống trước mắt, chuyện cấp bách nhất xử lý sạch sẽ.
Khi Phương Nguyên đi tới bệ đá trên Tiểu Lôi Đài đã thấy Lôi lão gia tử, Thiên Khôi Thánh Nhân, Cổ Phương Thánh Nhân, Lộc Xuyên Thánh Nhân, còn có Kinh Thiên Thánh Nhân vừa mới chạy tới cũng đã chờ ở chỗ này. Bên cạnh bọn họ, có một cái trống lớn, phía trên có một vài hoa văn cỗ lão, không biết trải qua bao nhiêu ngọn lửa chiến tranh cùng năm tháng, nặng nề mà nghiêm túc.
- Ngươi xem xong bia đá, hiểu được cái gì?
Nhìn ánh mắt Phương Nguyên, Thiên Khôi Thánh Nhân có chút ngạc nhiên, trầm giọng hỏi.
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Đoán được một chút, nhưng không dám xác định, càng không có chút manh mối nào.
Thiên Khôi Thánh Nhân cũng không kinh ngạc.
- Trước đó có nhiều người trên Côn Luân Sơn, có vô số tài liệu trong tay bọn họ cũng không tìm ra phương pháp, huống chi là ngươi, kết quả này, kỳ thực đã sớm đoán được.
Chương 1769 Đánh thiên hạ trống (2)
Phương Nguyên nghe ra ý trong lời nói của hắn, chỉ gật gật đầu.
Trình độ bây giờ của hắn cùng lắm cũng chỉ bằng mấy người Côn Luân Sơn ngàn năm trước chính thức bế quan, sau khi bọn bọ bế quan, tham diễn cái gì, tìm ra chân tướng gì hoàn toàn không biết rõ, bây giờ hắn nên làm chính là gộp tất cả bí mật lại, sau đó tụ tập nhiều người, cùng hắn tìm hiểu, nếu như vậy, chẳng phải lại đi con đường xưa của Côn Luân Sơn sao?
Huống chi, Côn Luân Sơn ngàn năm trước thất bại, còn hắn bây giờ, hi vọng thành công lại càng xa vời.
Có lẽ Thiên Khôi Thánh Nhân cũng ý thức được chuyện gì mới cảm khái nói:
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nghĩ nhiều như thế làm gì?
Lôi lão gia tử nặng nề, cười lạnh, nói:
- Trước tiên, phải giải quyết vấn đề trước mắt đã.
Phương Nguyên biết bọn họ nói vấn đề trước mắt là cái gì, từ lúc ở Thanh Dương Tông hắn cũng nghĩ tới chuyện này, mà khi biết Tiên Minh cũng biết sự tồn tại của Độ Kiếp Ma Ngẫu cũng nghĩ đến, hoặc là nói, đây là biện pháp giải quyết duy nhất.
Cùng Tiên Minh không mưu mà hợp, đây là chuyện Phương Nguyên vô cùng vui vẻ.
Dù quyết định làm chuyện này trước, hắn vẫn hỏi thăm một câu:
- Các vị tiền bối, chúng ta làm như thế có đúng không?
Thiên Khôi Thánh Nhân quay đầu nhìn Phương Nguyên, nói:
- Chúng ta chỉ có thể làm như thế.
Phương Nguyên trầm mặc một lát.
- Có người sẽ cảm thấy, chúng ta không nên quyết định thay người trong thiên hạ.
Thiên Khôi Thánh Nhân nhìn Phương Nguyên hồi lâu, mới đột nhiên nở nụ cười nói:
- Ngươi có thể nói như vậy, lão phu cảm thấy rất vui mừng, kỳ thực ta cũng vẫn đang lo lắng, lo lắng ngươi có tên Thánh Nhân sẽ thật sự coi sinh linh trong thiên hạ như rơm rạ, ngươi lo lắng thế này nói rõ tâm tình của ngươi còn không phải là Thánh Nhân chân chính, vẫn là một con người!
Vừa nói, hắn lại chậm rãi đứng lên.
- Tuy nhiên, suy nghĩ này cũng nên bỏ đi.
- Thế gian quả thật là của người trong thiên hạ, nhưng vận mệnh nhân gian cũng không cách nào để người trong thiên hạ quyết định, bởi vì nhân tâm đã thiếu, càng nhiều người quyết định một chuyện sẽ càng sai lầm. Người từ trước đến giờ đều là như vậy, số lượng càng nhiều, càng ngu xuẩn, nhân số nhiều vô cùng, dù một chuyện rõ ràng, cuối cùng cũng sẽ đi tới lựa chọn sai lầm.
Hắn khe khẽ lắc đầu.
- Vì thế, nhân gian không có năng lực lựa chọn vận mạng của mình.
Phương Nguyên cẩn thận lắng nghe, Thiên Khôi Thánh Nhân nói nhân gian không có năng lực lựa chọn vận mệnh chứ không phải không có quyền lực.
Nói đến chỗ này, Thiên Khôi Thánh Nhân nhìn Phương Nguyên chăm chú.
- Chính vì thế, để chúng ta thay thế nhân gian đưa ra quyết định, nếu thắng, chúng ta chính là tiền bối anh minh, vĩnh viễn được ghi danh sử sách, thế nhân sẽ truyền tụng chúng ta vạn vạn năm.
- Nếu thua, chúng ta là người có dã tâm tội ác tày trời, thế nhân sẽ đau hận chúng ta vạn vạn năm!
- Dù thắng hay thua chúng ta đều nên đưa ra quyết định.
- Chịu oan ức, cũng là một trong trách nhiệm của chúng ta.
- …
- …
Lời của Thiên Khôi Thánh Nhân đã giải quyết nghi ngờ trong lòng Phương Nguyên.
Cũng làm cho hắn hạ quyết tâm cuối cùng.
Hắn ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh, nói:
- Ta đã chuẩn bị sẵn sàng!
Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt mấy đại nhân vật không xưng "Vãn bối", mà xưng "Ta" !
Thiên Khôi Thánh Nhân cười, nói:
- Mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng!
Vào lúc này Lôi lão gia tử khẽ đảo mắt, nói:
- Con đường kia. . .
Phương Nguyên:
- Ta đã có sắp xếp!
Lôi lão gia tử gật đầu, không nói gì thêm, chỉ mang theo một hộp màu đen trên lưng.
Phương Nguyên nhìn Thiên Khôi Thánh Nhân, lại nhìn cái trống.
- Để ta gõ.
Thiên Khôi Thánh Nhân cười cười.
- Nếu như ngươi gõ, trách nhiệm sẽ rất lớn.
Phương Nguyên nói:
- Dù sao tuổi tác ta cũng còn nhỏ, các ngươi đã thành danh mấy ngàn năm, không phải nên tạo cơ hội cho tiểu bối sao?
Thiên Khôi Thánh Nhân cười ha ha, nói:
- Ngươi làm đi!
Phương Nguyên đi tới trước chiếc trống lớn, hít sâu một hơi, tay nhấc hai dùi trống lên, sau đó dùng sức đánh xuống, hắn không giỏi tiếng nhạc, chỉ biết đánh tống, trống quân Ma Biên, tiếng trống rung động truyền hơn mười dặm, không truyền hết phạm vi Tiểu Lôi Đài, nhưng cái này vốn là dị bảo, tiếng trống xa xa lay động mở ra, truyền tới trong tai một số người cần nghe tiếng trống.
Chí lớn kịch liệt, thanh âm nghiêm túc, thiên địa biến sắc!
Thiên Khôi Thánh Nhân, Kinh Thiên Thánh Nhân, Lộc Xuyên Thánh Nhân, Cổ Phương Thánh Nhân, Lôi lão gia tử đều đang im lặng nghe tiếng trống, nụ cười trên mặt từ từ thu lại, thay vào đó, chính là sự bình tĩnh quyết tâm và sát ý âm thầm mãnh liệt.
Tay áo Thiên Khôi Thánh Nhân rung động, một thanh quỷ đầu chùy cực lớn xuất hiện ở trong tay hắn, vác nó trên vai.
- Đi thôi!
Tiếng nói trầm thấp, dưới chân hắn có mây tím nâng hắn bay vút đến không trung.
Cùng lúc đó, Phương Nguyên cũng ném dùi trống, cùng mấy vị Thánh Nhân và Lôi lão gia tử bước lên cửu thiên.
Ầm ầm ầm!
Khí cơ tụ tập, đại đạo rung động đột ngột hóa lưu quang, mạnh mẽ lao về một hướng.
Bên trong Tiểu Lôi Đài, vô số đồ tử đồ tôn Lôi Châu, hoặc Tuần Giám Sứ và trưởng lão Tiên Minh đều cùng nhau khom người cúi đầu, hành lễ về phía đạo lưu quang đã đi xa, tiếng nói trầm thấp vang lên:
- Cung tiễn mấy vị Thánh Nhân trừ ma.
. . .
Chương 1770 Quyết định ngu xuẩn
(1)
Phương bắc xa xa, trong băng thiên tuyết địa, tại một toàn trên đỉnh Tuyết Sơn, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì tĩnh tọa, hắn nhìn bảy người tuổi trẻ trước mắt, vừa nói xong một đạo tâm đắc cuối cùng, như mơ hồ nghe tiếng trống truyền đến, hắn nhẹ nhàng than tiếc, chậm rãi đứng lên, bên người có đồng nhi hai tay dâng kiếm đưa đến trước người hắn, hắn nắm qua kiếm, thấp giọng cười nói:
- Nên làm chính sự rồi.
Thân hình hóa thành kiếm quang, trong nháy mắt biến mất trong hư không, sau lưng bảy vị Kiếm Đồ đều khom người hành lễ.
Cửu Trùng Thiên Hoàng Châu, Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên một mình ở sau núi xoắn xuýt rất lâu, cuối cùng tiếng trống truyền đến cũng chỉ than khẽ, nói một câu:
- Thời gian không chờ.
Sau đó cũng mặc kệ hoàng tử hoàng tôn bái kiến bên ngoài, đột nhiên bay vút lên trời, hoàng uy lay động.
- Ta nên đi làm chính sự!
Bát Hoang Thành Ma Biên, Bạch Bào Chiến Tiên Nhậm Long Đảm buộc lên một thân long giáp màu đen cũ nát, nhấc lên trường thương.
Đón mây đen kéo đến, hắn quát một tiếng chói tai, phóng lên trời cao.
Thân hình lướt qua, mây đen bị xé toạt, lộ ra ánh dương tỏa sáng sau đám mây.
- Lão tổ tông, chuyện này nên để ta đi.
Trên Vong Tình Đảo Nam Hải, Bạch Thạch nương nương chắp hai tay, ngăn trước gậy đầu rồng Lão tổ tông.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách, trận chiến này, chỉ có thể để ta đi!
Lão tổ tông Vong Tình Đảo cười gằn một tiếng, trực tiếp kéo Bạch Thạch nương nương ra, bước dài về phía không trung, không có vẻ gì là già nua, hư không vắng vẻ, chỉ có một lão già vô cùng nghiêm túc, nói:
- Bạch Thạch, từ hôm nay trở đi, ngươi làm chủ Vong Tình Đảo.
. . .
. . .
Trên Đông Hoàng Sơn, Đạo tử Đông Hoàng Sơn Đạo với áo choàng rộng, đứng trên đỉnh núi.
- Ngươi không thể đi!
Ở trước mặt hắn, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn vô cùng lạnh lùng, như ra lệnh chứ không phải khuyên bảo.
- Ta cũng biết, nhưng trận chiến này Đông Hoàng Sơn không thể vắng mặt.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn chưa bao giờ dứt khoát như vậy.
- Vì thế ta sẽ đại diện Đông Hoàng Sơn, ngươi còn phải ở lại chỗ này, tiếp tục sống, thôi diễn ra đại đạo hoàn chỉnh, dẫn dắt thế gian tương lai! Trước đó ta đã nói qua với ngươi, chuyện chịu oan ức để ta, danh tiếng cho ngươi, chịu chết để ta, thiên hạ để ngươi.
- Đây là trách nhiệm của người thủ sơn.
Các nơi trên Thiên Nguyên đều có khí cơ mạnh mẽ xuất hiện, xông lên tận cửu thiên.
Chủ nhân ccc những khí cơ này rất ít để lộ hình dáng và tu vi chân chính trước mặt người đời.
Bình thường bọn họ không cần phải toàn lực đối đầu với đối thủ, vì thế đại đa số thời gian, bọn họ đều là nuôi nấng, kỳ ngộ, che giấu tu vi của bản thân, tạo ấn tượng với người gặp tựa như núi biển, cao thâm khó lường, thế nhưng bây giờ, đến thời điểm nên xuất thủ, bọn họ liền cũng không che giấu chút gì, tất cả đều phá vỡ bắt đầu chuyển động!
Mà bên này, trong chốc lát bọn họ đã vượt lên cửu tiêu, tỏ ra vô cùng sắc bén, như sao băng trong bầu trời đêm sáng chói.
- Những cái kia. . .
- Đó đều là những người đứng đầu thế gian, bọn họ muốn làm gì?
Khí cơ xẹt qua bầu trời, nơi đi qua, tầng mây vì đó tách ra hai nửa, mở ra đại đạo huy hoàng, Dị thú quần Yêu vì thế mà kinh hãi vô cùng, từ xa rút đầu rụt cổ, không biết bao nhiêu người tu hành, lòng sinh cảm ứng, dồn dập từ trong động phủ chạy ra, nhìn sao băng xẹt qua không trung, không đoán được những người kia là ai, cũng không biết bọn họ làm gì.
Thế nhưng, từ bóng người bọn họ cảm nhận được một loại tâm ý quyết chí tiến lên.
Mây khí tụ tán, sát ý gào thét, cuồn cuộn cuốn lên cửu thiên!
Mỗi người đều hiểu rõ, thế gian này lại có chuyện lớn xảy ra.
. . .
. . .
Từng đạo khí cơ và lưu tinh xông lên từ bốn phương tám hướng, nhưng nếu lấy phương hướng của bọn họ làm một điểm giao nhau, có thể nhìn thấy những khí cơ này đều xông thẳng về phía U Châu. Mà vào lúc này, phía tây U Châu, có một địa vực vạn dặm cực kỳ hoang vu, nơi này địa thế huyền bí, ngọn núi sát nhau, là do đặc thù địa thế, cho nên bên trong địa vực vạn dặm này có ba tòa Ma Tức Hồ tọa lạc, kéo dài sang hai bên, bắc kéo đến Mạn Thù Quốc, nam kéo đến Thất Ma Lĩnh, trước sau bảy đại quận huyện, mỗi quận đền có một tòa Ma Tức Hồ tồn tại.
U Châu đạo pháp không thịnh, nhưng nó cũng là một trong địa vực lâu đời nhất, mà ở trong khu vực này, nó cũng là Ma Tức Hồ cổ xưa nhất, dày đặc nhất Thiên Nguyên. Vốn ở đây, giữa các Ma Tức Hồ ít gì cũng cách nhau ngàn dặm, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Hắc Ám ma tức bên trong lại lan rộng ra, kéo dài theo các hướng khác.
Điều này đã làm cho mười toà Ma Tức Hồ, hầu như nối liền một thể.
Toàn bộ vùng phía tây U Châu, từ trên trời cao nhìn xuống, giống như chìm trong ma tức đó.
Dù là Phương Nguyên, Tiên Minh Thánh Nhân, Lôi lão gia tử, hay chủ Thánh địa khắp nơi đều chạy về nơi này.
Chuyện đã không thể kéo dài.
Thân hình ngang trời, từ rất xa nhìn thấy U Châu bốc lên Hắc Ám ma tức vô tận, ánh mắt Phương Nguyên lạnh lẽo.
. . .
. . .