-
Chương 151-155
Chương 151 Có thể làm được (1)
Khi một luồng Huyền Hoàng chi khí đã lưu lại trong ma ấn, Phương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, tâm thần khẽ buông lỏng, cả người cũng dần dần về lại thực tế. Hắn mở mắt ra, đã thấy tất cả như trước, thanh kiếm kia vẫn kẹp thẳng tắp ngay giữa hai ngón tay mình, một giọt máu tươi thuận theo chính giữa vết thương ngừng lại, thân kiếm trơn bóng như gương, chỉ có một yêu ấn phảng phất như một con mắt đang nhìn thẳng vào Phương Nguyên. Lúc này nhìn lại yêu ấn kia, Phương Nguyên cảm giác như có một tia liên hệ mờ nhạt, mơ hồ có thể tâm linh tương thông với nó...
Hôm nay hắn đã biết, đó là vì Huyền Hoàng chi khí của hắn đang lưu lại bên trong ma ấn.
Yêu ấn trên kiếm là do ma ấn của thế giới huyết hải hiển hóa tại ngoại giới, mà Huyền Hoàng chi khí lại là khởi nguồn cho một thân pháp lực của hắn, hắn lưu lại Huyền Hoàng chi khí trong ma ấn, cũng giống như có liên hệ với ma ấn, song phương khó có thể phân rõ!
Tương ứng, hung hiểm trong lúc vô hình cũng lớn hơn rất nhiều.
Huyền Hoàng chi khí lưu lại trong ma ấn, cũng tương đương với Phương Nguyên có khả năng bị ma ấn phản phệ bất cứ lúc nào, nhất định phải cảnh giác mọi lúc mới được. Mà đây cũng là lựa chọn sau khi Phương Nguyên suy nghĩ cẩn thận mới quyết định, ma ấn phục hồi là việc hiển nhiên, mà trải qua việc ban nãy, Phương Nguyên cũng biết ma ấn này đã nhớ kỹ bản thân mình, chờ khi nó thật sự phục hồi, tất nhiên đó cũng sẽ là lúc mình xui xẻo...
Kiếp số này là tránh không thoát, cũng không người nào có thể giúp bản thân mình được!
Phương Nguyên cũng không dám hiến ma ấn này cho tiên môn, nguyên nhân là vì hắn lo lắng tiên môn gặp được loại lực lượng này cũng sẽ muốn chiếm làm của riêng. Như vậy, bản thân mình đừng nói tới việc tránh được kiếp số, ngược lại rất có thể mình sẽ chết nhanh hơn, bởi vì hắn đã nhỏ máu vào huyết hải, chẳng khác nào một buổi hiến tế tiến hành được phân nửa lại bị ngắt quãng, nếu có người muốn nắm giữ lực lượng ma ấn thì nhất định phải hoàn thành việc hiến tế này!
Cũng chính bởi vậy mà hắn mới dứt khoát quyết định, tự mình tới nắm giữ lực lượng của ma ấn này!
Đương nhiên, bằng tu vi của hắn, muốn nắm giữ ma ấn quả thực buồn cười hệt như con kiến muốn dời núi!
Nhưng hắn cũng không có biện pháp khác, muốn sống sót chỉ có thể nắm giữ nó trước khi ma ấn phục hồi...
"Phù..."
Nhìn trường kiếm trầm tư một lát, Phương Nguyên mới dứt khoát đứng dậy, tra kiếm vào vỏ.
Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích!
"Vẫn nói phúc họa tương y, ngược lại cũng có lý, trải qua một kiếp này, tu vi của ta lại tăng lên một tầng..."
Cảm ứng tu vi của mình một phen, Phương Nguyên nở nụ cười khổ. Trước khi trải qua kiếp số này, tu vi của hắn đã là Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong, lúc đầu hắn chỉ muốn một thân tu vi vận chuyển theo ý, đạt đến cảnh giới đại viên mãn là có thể kết thúc công việc, nhưng hắn lại không nghĩ rằng sau khi trải qua huyết hải biến hóa, vậy mà trình độ lại được đẩy lên một bước rất cao, ngược lại bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng bảy!
Mà sau khi đối kháng với lực lượng của huyết hải, một thân Huyền Hoàng khí của hắn cũng càng tinh khiết hơn, đạt đến cực hạn.
Điều này cũng khiến lần bế quan này của hắn càng thêm viên mãn!
Đẩy cửa ra, lập tức thấy được trên mặt đất trước cửa có đặt một khay gỗ, phía trên có một tô mì, Phương Nguyên lại cười cười, hắn không giống như trước chỉ lấy mì vào ăn, mà nâng khay đi xuống lầu, sau đó đẩy cửa tiến vào căn nhà Tôn quản sự ở.
Lúc này Tôn quản sự đang xe chỉ luồn kim khâu y phục rách, nhìn thấy Phương Nguyên đi đến, hắn lập tức cười nói: "Công đức viên mãn rồi sao?"
Phương Nguyên duỗi lưng, lấy rượu Tôn quản sự đặt trên bàn tự rót cho bản thân một chén, cười nói: "Cuối cùng tất cả cũng thuận lợi!"
Tôn quản sự quan sát toàn thể Phương Nguyên một chút, cười nói: "Thuận lợi là tốt rồi, ngươi cũng không biết, mấy tháng này ta nín nghẹn quá mức, mỗi ngày chỉ có thể ngồi chồm hổm ở đây thủ vệ thay ngươi, không người nói chuyện không ai uống rượu, nếu ngươi còn không thu công sợ rằng ta sẽ bỏ gánh mặc kệ. Ngươi nói xem, ta đường đường là đại quản sự Tạp Vụ điện, lại phải chạy đến nơi này thủ vệ giúp ngươi, ngươi cũng thật biết sai sử người. Hôm nay khó khăn lắm ngươi mới xuất hiện, nói xem, có phải ngươi có kế hoạch gì không? Ta đã nén đủ lực, chuẩn bị chờ xem kịch hay..."
Phương Nguyên cười cười, cũng không trả lời ngay mà hỏi: "Gần đây tiên môn rất náo nhiệt chăng?"
Tôn quản sự gật đầu, nói: "Náo nhiệt cực kỳ, vì tranh giành bài danh trên Công Đức Bảng, mấy vị kia đã đánh nhau tới sắp vỡ đầu, vài vị đã sắp vét sạch tài sản. Nói cho cùng, sau khi hủy bỏ tiên môn đại khảo sẽ không thu nhóm lớn đồ đệ, đệ tử chân truyền như trước đây nữa, cũng từ trước kia ít nhất ba năm sinh ra một vị biến thành mười năm, thậm chí là mấy chục năm một vị, cho nên không chỉ chúng đệ tử tiên môn cạnh tranh gay gắt, ngay cả thế lực sau lưng bọn hắn cũng cắn chặt vị trí chân truyền, muốn thu vào trong túi mình..."
Đối với mấy thứ này Phương Nguyên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cho dù là Ngô Thanh hay là Tiểu Kiều sư muội đều đã sớm dự liệu được cục diện này xuất hiện, sự thực cũng chứng minh được mấy thế gia các nàng quả thật rất tinh mắt, khả năng nhìn nhận vấn đề cũng rất khá!
"Hiện tại xếp hạng bao nhiêu trên Công Đức Bảng?"
Tôn quản sự nghe xong cười mỉm nhìn Phương Nguyên: "Hiện tại ngươi đã gần bị gạt ra khỏi Top 10 Công Đức Bảng, trong tiên môn đều đang đồn rằng ngươi sợ, không dám tranh giành vị trí chân truyền này cho nên mới cố ý dùng phương pháp như thế để tránh né người khác đây!"
Chương 152 Có thể làm được (2)
Nói xong, nhíu mày: "Hiện tại ngươi có tính toán gì không? Có muốn ra tay tranh đoạt số công đức?"
Phương Nguyên lắc đầu, nói: "Hiện tại có tranh công đức cũng có thể tranh thắng được bọn hắn sao?"
Tôn quản sự lắc đầu, nói: "Khẳng định là không thể tranh thắng, mấy đạo phù chiếu có thể kiếm được công đức của tiên môn đã bị bọn hắn chiếm đoạt, đừng nói là đuổi theo bọn hắn trên phương diện số công đức, chỉ sợ ngay cả phù chiếu ngươi cũng không thể lĩnh được, tuy trong mấy tháng này ngươi thảnh thơi không lo lắng trốn trong tiểu lâu tu hành, nhưng người ta lại không hề khinh thường ngươi, vẫn luôn đưa đủ loại người tới đề phòng ngươi..."
"Tu hành vốn nên là chuyện đơn giản, cứ phức tạp hóa lên như vậy làm gì?"
Phương Nguyên có chút không giải thích được lắc đầu, hờ hững trả lời.
Tôn quản sự cười nói: "Vậy ngươi định làm sao để khiến chuyện này trở nên đơn giản, không tranh giành vị trí chân truyền sao?"
Phương Nguyên vô vị thở dài, nói: "Chuyện ta phải làm không chỉ là trở thành chân truyền, ánh mắt con người vẫn luôn phải đặt xa hơn một chút!"
Tôn quản sự nghe xong có chút cạn lời, vội hỏi: "Phương sư đệ, ngươi không định học đám rùa đen rụt đầu, dùng loại phương pháp này tự an ủi mình, từ đó cũng tiện từ bỏ việc tranh đoạt chân truyền chứ? Nhìn như rộng lượng, nhưng kì thực lại bất đắc dĩ, thật ra làm vậy là nhận thua, ngươi biết không?"
Phương Nguyên nghe vậy ngược lại nở nụ cười: "Cũng không phải vậy, ta chỉ muốn nói việc tranh đoạt chân truyền không thích hợp để bỏ ra quá nhiều tinh lực!"
Tôn quản sự ngơ ngác hỏi: "Không bỏ ra nhiều tinh lực làm sao có thể đoạt được vị trí chân truyền?"
Phương Nguyên cười cười nói: "Ta đã từng nghiên cứu tiên điển của Thanh Dương tông chúng ta, phát hiện mấy trăm năm nay, mỗi ba năm lại có một kỳ đại khảo, mỗi kỳ đại khảo tất có đầu bảng, mà nếu đầu bảng là đệ tử Thanh Dương tông sẽ trực tiếp trở thành chân truyền, nhưng nếu đầu bảng thuộc tứ đại tiên môn khác, vậy Thanh Dương tông sẽ lựa chọn một trong số các đệ tử làm chân truyện, trong đó yêu cầu quan trọng để lựa chọn là bài danh trên Công Đức Bảng. Lựa chọn như vậy cũng không thể nói là không có lý, người đứng đầu Công Đức Bảng tất sẽ có thực lực không thể khinh thường, nội tình cũng đủ sâu, chọn người này làm chân truyện cũng có thể tính là phục chúng nhất..."
"Đây là đương nhiên!"
Tôn quản sự tiếp lời, gật đầu nói: "Tiên môn chú ý thanh tĩnh, tránh phân tranh, làm việc đương nhiên cũng phải chú ý công đạo, thế lực khắp nơi đan xen chặt chẽ, đều muốn khiến tử đệ nhà mình hoặc tu hành giả có quan hệ với nhà mình trở thành chân truyền. Bởi vậy mỗi khi có cơ hội, bọn hắn lại tranh giành tới bể đầu chảy máu, cho dù là các trưởng lão làm việc cũng không thể xem nhẹ bọn hắn, cho nên mới có việc cạnh tranh Công Đức Bảng..."
Phương Nguyên nói: "Ta không muốn trên người có quá nhiều ràng buộc, tựa như khôi lỗi vậy, cho nên hiển nhiên những thế lực này sẽ không thể mượn dùng ta!"
Tôn quản sự gật đầu, nói: "Đó là đương nhiên, không có lợi ích ai mà giúp ngươi?"
Phương Nguyên cười cười, nói: "Tiên môn sẽ giúp ta!"
Tôn quản sự nghe được lời này lại ngẩn ngơ, Phương Nguyên cười nói: "Tôn sư huynh có từng nghe nói tới điển cố 'lang tiền hí' chưa?"
Tôn quản sự ngẩn ngơ: "Không phải ngươi chỉ là một..."
Phương Nguyên cười cười, đẩy cửa sổ trong phòng, nhìn núi xa xa, thở ra một hơi thật dài, sau đó nói: "Trước đây ta đã từng xem một đạo quyển, phía trên nói về chuyện tiên hiền thượng cổ truyền đạo, trên sách nói, khi cổ tiên hiền gần phá không phi thăng, chỉ e đạo quả lưu trên thế gian bị yêu ma rình ngó, cho nên chọn lấy một vị từ trong các vị đệ tử tọa hạ để truyền thừa đạo quả."
"Hắn có rất nhiều đệ tử tọa hạ, có lương thiện, có oai hùng, có trung trinh, có thông minh, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết người nào mới thích hợp nhất. Đệ tử nhỏ nhất thấy hắn khổ não bèn nói mình có cách giúp hắn đưa ra lựa chọn tốt nhất, tiên hiền thượng cổ hỏi hắn có biện pháp gì, đệ tử kia không nói lời nào. Tới ngày thứ hai, tiên hiền triệu kiến chúng đệ tử, hỏi có ai nguyện ý truyền thừa đạo quả, vốn tưởng chúng đệ tử sẽ tranh giành, không nghĩ tới ai cũng không nói chuyện, đồng thời vươn tay chỉ vào đệ tử nhỏ nhất, cảm thấy hắn thích hợp nhận truyền thừa đạo quả nhất!"
"Tiên hiền không hiểu liền hỏi, đệ tử nhỏ nhất nói hôm qua lang tiền hí, ta đã đấu sức với chư vị sư huynh, bọn hắn hợp lại cũng không thể thắng được ta, nếu ngay cả ta bọn hắn cũng không thắng được, lại làm sao có thể bảo vệ đạo quả khỏi tay yêu ma? Cho nên tuy ta không có biện pháp chứng minh ta là thích hợp nhất, nhưng ta có thể chứng minh được bọn hắn đều không thích hợp, như vậy chỉ còn lại ta, đương nhiên ta là thích hợp nhất..."
Tôn quản sự nghe đến nơi này đã biết hắn muốn nói điều gì, ngây ngốc nói: "Ngươi thật muốn dùng phương pháp này?"
Phương Nguyên gật đầu, cười nói: "Ta dùng phương pháp đơn giản nhất để chứng minh được ta là mạnh nhất, đương nhiên tiên môn cũng không còn lời nào để nói, mà ta lại có thể thông qua phương pháp này chứng minh được những đệ tử tiên môn khác đều không được, đương nhiên các thế lực cũng không thể phản đối được nữa!"
Một lát sau Tôn quản sự mới cảm thấy cạn lời nói: "Nhưng hiện tại không phải ngươi nên suy xét tới chuyện đến cùng bản thân mình có thể thành công hay không sao?"
Phương Nguyên ngược lại giật mình, chỉ cười nói: "Ta có thể làm được..."
Chương 153 Chỉ là trò chơi mà thôi (1)
Hôm nay, theo thời gian xác định vị trí chân truyền thuộc về nhà ai càng ngày càng gần, việc tranh đoạt bài danh trên bảng cũng ngày càng kịch liệt, chúng đệ tử tiên môn cũng bắt đầu chú ý hẳn lên. Hiện tại đã đến tháng công bố bảng danh sách, đám người Vân trưởng lão cũng sắp trở về núi, đương nhiên cũng càng khiến mọi người chú ý. Vào ngày yết bảng, sáng sớm, trước Công Đức Thạch Bích đã tụ tập đầy người, ngay cả giữa không trung, trên sườn núi… cũng có người đang lẳng lặng nhìn, ngay cả một số chấp sự, túc lão cũng đều bị kinh động, đến đây xem lễ.
Mà ở phía trước nhất của thạch bích, mấy người nổi bật trên bảng danh sách đều đã sớm ngồi xếp bằng, chờ đợi quan sát.
Nói là muốn xem bài danh, nhưng trên thực tế trong lòng bọn hắn lại sớm nắm rõ biến hóa của số công đức, cũng sớm đã có tính toán.
Thay vì nói là chờ xem Công Đức Bảng, chi bằng nói là đến xem đối thủ của mình.
"Lệ sư huynh, nghe nói trong một tháng này, ngươi đã tốn không ít công phu?"
Ngồi bên cạnh Lệ Giang Hàn chính là Thái Hợp Chân, nàng cười nhẹ thi lễ với Lệ Giang Hàn: "Không chỉ hoàn thành ba phù chiếu nhị giai, tu vi cũng đã đột phá tới Luyện Khí tầng bảy, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ. Chỉ có điều tiểu muội không biết, mấy phù chiếu nhị giai kia nào có dễ dàng hoàn thành như vậy, không biết Lệ gia các ngươi đã âm thầm sai bao nhiêu phụ tá đến giúp ngươi vậy?"
Lệ Giang Hàn đang mặc tử y, nghe vậy chỉ cười một tiếng, nói: "Thái Hợp sư muội nói vậy cũng có chút ghen tị đi, nếu không có Khinh Hà đứng sau âm thầm giúp ngươi, sao ngươi có thể hoàn thành một phù chiếu nhất giai? Ta cũng biết Tiểu Thanh Mộng Thuật được ngươi tu luyện rất có thành tựu, nhưng ta cảm thấy chỉ dựa vào bản lĩnh của ngươi, đơn độc đánh với Ngưu Giác Yêu Nhân thì phần thắng cũng không lớn, đúng không?"
"Các ngươi nói những chuyện này có tác dụng gì, chẳng lẽ trong lòng hai bên còn chưa hiểu chuyện của nhau?"
Vương Côn lười biếng tựa trên một tảng đá xanh lớn miễn cưỡng nở nụ cười: "Công Đức Bảng này vẫn luôn so bì bối cảnh và nội tình, dù sao thì đây cũng là một loại bản lĩnh, không nói tới mấy người chúng ta, cho dù là mười người phía trước kia liệu có bao nhiêu người ngoan ngoãn dựa vào năng lực của mình để kiếm số công đức? Dù sao tiên môn cũng chấp nhận chuyện này, chỉ còn chờ xem lá bài tẩy của người nào càng lớn hơn..."
Mấy thiên kiêu nghe vậy, đều trợn mắt nhìn Vương Côn.
Loại chuyện như vậy sao có thể nói ra trước mặt mọi người...
Khi hai bên nói lời lạnh nhạt, chế nhạo nhau, ngược lại chỉ có hai người im lặng, một người là Tiêu Viễn Chí, lúc trước hắn vì hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất mà khiến bản thân bị trọng thương, mất đi tư cách tranh đấu chân truyền, nhưng lần này hắn vẫn tới. Một tháng trước, hắn vẫn xếp hạng nhất, nhưng trong một tháng này hắn không làm nhiệm vụ gì, tất nhiên bài danh cũng rơi xuống. Cũng chẳng biết tại sao hắn lại có thể chèo chống thân thể bị trọng thương đi tới trước vách đá, dường như vì chứng kiến khoảnh khắc bản thân mình mất đi hy vọng trở thành chân truyền!
Mà một vị khác lại là Kỳ Khiếu Phong!
Hôm nay hắn ngồi tít ngoài rìa, bên cạnh lại là Ngô Thanh, hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau, chỉ lặng im như người xa lạ. Chúng đệ tử tiên môn chung quanh lâu lâu lại hướng ánh mắt nhìn về phía Kỳ Khiếu Phong, chỉ trỏ, Kỳ Khiếu Phong nhìn thấy những ánh mắt này lại chỉ làm bộ như không thấy, mà Ngô Thanh thì hung tợn trợn mắt nhìn về, có điều vẫn không cách nào ngăn được loại ánh mắt thời thời khắc khắc ấy!
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Khiếu Phong tới sau nhưng về trước, bài danh lần thứ hai xông vào Top 5, theo lý thuyết, hắn cũng tính là nhân vật phong quang, thế nhưng trong mắt đám đệ tử tiên môn, hắn lại như trò cười, dù sao thì tất cả mọi người đều biết thái độ của Ngô Thanh với Phương Nguyên trước đó.
"Xuất hiện rồi!"
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người kinh hỉ kêu lên, chúng đệ tử tiên môn gấp gáp vội ngẩng đầu nhìn qua.
Quả nhiên trên thạch bích có từng lớp từng lớp chữ viết hiển hoá ra, từ trên xuống dưới, lần lượt là mấy người Lệ Giang Hàn, Vương Côn, Thái Hợp Chân, Kỳ Khiếu Phong, Tiêu Viễn Chí, khác biệt không lớn so với phỏng đoán trong lòng mọi người, chỉ có điều khiến người ta chú ý là số công đức của ba người phía trước rõ ràng đều không chênh lệch bao nhiêu, Lệ Giang Hàn hạng nhất cũng chỉ hơn Thái Hợp Chân hạng ba mười mấy điểm.
Tới Kỳ Khiếu Phong mới có chênh lệch mấy chục công đức so với người phía trước, mà Tiêu Viễn Chí thì lại kém hơn hắn mấy chục công đức, phía dưới bọn hắn lại có chênh lệch càng lớn hơn, toàn là mấy chục trên trăm, mà Phương Nguyên thì lại rơi khỏi Top 10.
"Ai, xem ra đệ tử chân truyền sẽ được chọn ra từ một trong mấy người bọn hắn..."
Tất cả mọi người nhỏ giọng nghị luận: "Nghe nói ngày Vân trưởng lão trở về núi đã được định rồi, là vào mười ngày sau, lão nhân gia đã thương nghị xong với tứ đại tiên môn khác, đại hội thăng tiên sẽ được tổ chức vào ba tháng sau. Trước đại hội thăng tiên, nhất định phải quyết định chân truyền, còn phải cho đệ tử chân truyền có một thời gian ngắn để chuẩn bị đủ. Phỏng chừng đợi khi lão nhân gia về núi sẽ chọn ra đệ tử chân truyền, mấy người phía trước cũng chỉ còn mười mấy ngày để có thể đánh nhau..."
"Kỳ Khiếu Phong sư huynh còn có cơ hội liều một phen, Tiêu Viễn Chí sư huynh lại bị phế thật!"
"Ha ha, Kỳ sư huynh có thể xông lên nữa hay không thì còn phải xem sắc mặt của Ngô Thanh sư tỷ đây..."
Trong tiếng nghị luận ầm ĩ, đám người Thái Hợp Chân được bài danh phía trước đều giữ im lặng, nhìn nhau, đều thấy được dã tâm bừng bừng trong mắt đối phương, mà trong lòng bọn hắn cũng đều tự hiểu, rõ ràng bọn hắn sẽ không yên lặng rút lui như vậy, trong mười mấy ngày cuối cùng này, bọn hắn sẽ chuẩn bị hoàn tất lá bài tẩy cuối cùng, đủ để mình chiến thắng trước khi Vân trưởng lão về núi...
Chương 154 Chỉ là trò chơi mà thôi (2)
"Hiện tại thoạt nhìn tình huống không còn gì hồi hộp nữa..."
Mà cách thạch bích chừng hai ba dặm, trên một sườn núi, Tiểu Kiều sư muội đang chơi cờ với một nữ tử mặc bạch y, khi trên thạch bích xuất hiện bài danh, Tiểu Kiều sư muội chỉ ở xa xa liếc qua, sau đó lắc đầu, dường như hơi thất vọng nói: "Ta không nghĩ tới người kia lại có thể nói từ bỏ liền từ bỏ như vậy, thiệt thòi ta còn tưởng hắn có lưu lại hậu thủ gì..."
"Cũng chưa chắc, không phải còn mười ngày sao?"
Bạch y nữ tử bất động thanh sắc, khẽ đẩy một quân cờ, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Ngươi hối hận vì đã nhường cơ hội cho hắn sao?"
Tiểu Kiều sư muội cười cười, nói: "Dù sao thì không tặng cho hắn, phần thắng của ta cũng không lớn!"
Nói đến chỗ này, lông mày nàng khẽ nhíu lại, nói: "Chẳng qua nói thật, ta cũng có chút thất vọng về hắn..."
"Xem thêm một chút nữa đi!"
Bạch y nữ tử từ chối cho ý kiến, chỉ hờ hững nói một câu, nhưng đúng vào lúc này, hai người nghe được cách đó không xa truyền tới tiếng kêu la om sòm, một hồng ảnh cuốn ra từ trong rừng, kêu to: "Hay lắm, ta đã nói vì sao không tìm được các ngươi, thì ra các ngươi trốn ở nơi này chơi cờ..."
Bạch y nữ tử nghe vậy thì lập tức nở nụ cười khổ: "Người chơi cờ dở tới!"
"Thanh nhi... Ngô Thanh sư muội!"
Cũng vào lúc này, Kỳ Khiếu Phong cuối cùng cũng không nhịn được nữa khẽ quay đầu, gọi Ngô Thanh một tiếng.
Gương mặt Ngô Thanh không chút biểu cảm, thản nhiên nói: "Ta biết trong lòng ngươi có oán giận, nhưng tốt nhất ngươi đừng cảm thấy bản thân bị ủy khuất, lực lượng của Ngô gia ta cũng không dễ mượn như vậy, cửa Ngô gia cũng không phải nơi người nào cũng có thể bước vào, nếu ngươi muốn thái gia gia ta giao quyển tàn kinh kia cho tiên môn, thành toàn một phần công đức của ngươi, tốt nhất ngươi nên quên mấy suy nghĩ lung tung trong đầu, thành tâm thành ý kết hôn với ta. Hơn nữa không chỉ kết hôn, ta còn muốn ngươi phát lời thề độc, cả đời thật lòng đợi ta, cả đời thật lòng hiệu lực cho Ngô gia ta..."
Kỳ Khiếu Phong nghe được những lời này, sắc mặt biến đổi mấy lần, như có một luồng lửa giận sắp bộc phát ra, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế lại, trên mặt xuất hiện nụ cười miễn cưỡng: "Thanh nhi, ngươi nói cái gì vậy, cũng không phải ta không hiểu tính tình càn quấy của ngươi, lúc trước ngươi đi tìm Phương Nguyên đoán chừng cũng chỉ vì trêu chọc hắn, chẳng qua con hàng kia rất thông minh, lại không bị ngươi lừa. Ha ha, người khác không hiểu rõ, nhưng ta còn có thể không biết sao? Trong khoảng thời gian này ta thấy tâm tình của ngươi vẫn không tốt, tất cả cũng là vì chuyện này, đúng không?"
"Hừ hừ..."
Ngô Thanh lạnh nhạt cười hai tiếng, nói thẳng: "Ngươi định khi nào mới định ra khế ước huyết thân với ta?"
Môi Kỳ Khiếu Phong run rẩy mấy lần mới chần chờ mở miệng: "Sáng... hoặc tối hôm nay..."
Hắn còn chưa nói hết câu, chung quanh bỗng rối loạn tưng bừng, chúng đệ tử tiên môn rối rít nhường ra một con đường, đồng thời còn xen lẫn rất nhiều tiếng hô kinh ngạc. Kỳ Khiếu Phong như được đại xá, vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức thấy được Phương Nguyên ở bên ngoài đoàn người. Hắn mặc một bộ thanh bào, trong tay cầm theo một thanh kiếm, đang chậm rãi đi về phía thạch bích. Kỳ Thiếu Phong lập tức ngẩn người, trong mắt lộ ra căm hận khốc liệt!
"Sao hắn lại đến?"
"Đã gần ba tháng không thấy hắn, không nghĩ tới hôm nay hắn lại có thể đến..."
Chúng đệ tử tiên môn đều nhỏ giọng nghị luận, người người kinh ngạc, vô số người đưa mắt nhìn Phương Nguyên.
"Lẽ nào hắn còn chưa từ bỏ?"
"Đã đến lúc này rồi, dù hắn không muốn buông bỏ thì có ích lợi gì?"
Trong tiếng nghị luận, ngay cả mấy vị xếp phía trước như Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, Vương Côn cũng đều đứng lên, khách khí chắp tay thi lễ, ngược lại cũng không lộ ra vẻ kiêu ngạo trước mặt Phương Nguyên. Dù sao chuyện chém yêu ở Thái Nhạc thành trước đó cũng đã truyền khắp tiên môn, chúng đệ tử tiên môn đều biết được đủ loại thủ đoạn và tu vi kiếm đạo mạnh mẽ của Phương Nguyên.
Ở tiên môn, loại người có bản lĩnh bực này đương nhiên cũng là người được tôn trọng nhất!
"Phương Nguyên sư đệ, hơn hai tháng không gặp, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại đột nhiên đến nơi này!"
Lệ Giang Hàn cười một tiếng, nói: "Là tới xem bảng hay tới thăm lão bằng hữu?"
"Đều có, chẳng qua chủ yếu nhất vẫn là tới đưa một vật!"
Phương Nguyên cười cười đi vào trong, vái chào tứ phương, rất khách khí.
Thái Hợp Chân hơi nhíu mày lại: "Đưa thứ gì?"
Phương Nguyên giơ trường kiếm trong tay lên, sau đó cắm xuống trên mặt đất rồi lại tiện tay nhổ lên, trường kiếm rời vỏ, bị hắn đeo ngược sau lưng, mà vỏ kiếm thì còn đang cắm trên mặt đất. Sau đó Phương Nguyên lại hướng về phía đám đồng môn, thi lễ một cái, nói: "Vỏ kiếm này lưu lại đây, còn mời các sư huynh đệ bảo vệ giúp ta, giờ Thìn ngày mai ta sẽ đi từ chân núi lên, đến đây tra kiếm vào vỏ. Các vị sư huynh đệ đều có thể chuẩn bị chút cản trở nho nhỏ cho ta, bất luận là ai, bất luận số lượng, một trò chơi nhỏ, mọi người ngàn vạn lần không nên khách khí..."
Chúng đệ tử tiên môn nghe vậy nhất thời bối rối, không kịp phản ứng.
Mãi tới lát sau mới có một người bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, mắt trừng còn lớn hơn chuông đồng: "Lẽ nào ngươi... lẽ nào ngươi muốn noi theo tiên hiền thượng cổ, một người khiêu chiến toàn bộ đồng môn Tiểu Trúc phong chúng ta hay sao?"
Phương Nguyên khẽ gật đầu, cười nói: "Không khoa trương như vậy, chỉ là trò chơi mà thôi!"
Chương 155 Vốn là của ta, vẫn là của ta (1)
"Sẽ không chơi lớn như vậy chứ?"
Không riêng gì chúng đệ tử ở đây, ngay cả đám người Tiểu Kiều sư muội đang đánh cờ trên sườn núi cũng sợ ngây người.
Lúc này Phương Nguyên đứng trước mọi người, có vẻ khiêm tốn, hữu lễ, bình tĩnh tự nhiên, không có gì khác so với hắn ngày thường, nhưng trong mắt chúng đệ tử tiên môn, hắn lại như một người điên, là người điên một khi điên lên sẽ đánh bản thân mình...
Tuy ban nãy Phương Nguyên đã nói chuyện hết sức khách khí, hàm súc, nhưng chúng đệ tử tiên môn vẫn nghe rõ hắn muốn làm gì, nói trắng ra, từ xưa đến nay, màn lang tiền hí thượng cổ này vốn là phương pháp tiên môn lựa chọn đệ tử chân truyền.
Có người nói vào thời kỳ thượng cổ, tiên môn cạnh tranh kịch liệt, phương pháp lựa chọn truyền nhân đơn giản tới cực hạn, nói trắng ra chính là đánh, vào lúc ai cũng muốn làm chân truyền, không ai phục ai, vậy thì khiêu chiến đồng môn, cho tới khi nào đánh bại hết tất cả sư huynh đệ, người còn lại đương nhiên là người cường đại nhất!
Thế nhưng loại phương pháp này quá không thực tế, cũng quá điên cuồng, chỉ tồn tại trong một số điển tịch cũ kỹ, chúng đệ tử tiên môn đều coi nó như truyền thuyết mà đùa giỡn, thật hay giả cũng không biết, lại càng không có người nào thật sự làm theo phương pháp này...
Ai có thể nghĩ tới, người bình thường thoạt nhìn trung thực như Phương Nguyên lại có thể có ý nghĩ điên cuồng như vậy?
Khiêu chiến toàn bộ đồng môn?
Hắn nghiêm túc sao?
Ngay lúc toàn bộ tiên môn đều mộng, còn tưởng hắn chỉ đùa một chút, Phương Nguyên đã lại thi lễ với chúng đệ tử tiên môn, sau đó cầm trường kiếm xuống núi, chỉ chừa lại một vỏ kiếm còn ở nguyên chỗ, coi như bằng chứng...
"Mau mau mau, nhanh chiêu tập chúng đệ tử Tiểu Trúc phong, đây là sự kiện lớn..."
"Các chấp sự biết chưa? Các trưởng lão biết chưa?"
Sau khi run lên một hồi lâu, đám đệ tử tiên môn sôi sùng sục lên, luôn mồm luôn miệng nghị luận.
Vẻ mặt vừa buồn vừa vui, mà mấy người nổi bật ở phía trong nhất, bao gồm đám người Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, Vương Côn đều tỏ vẻ ngơ ngác ngây ngốc, thẳng đến khi vô số người chung quanh đều kích động mà mong đợi nhìn về phía bọn hắn, Thái Hợp Chân mới kịp phản ứng lại, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn thoáng qua mấy người khác, kinh ngạc nói: "Hắn... cách làm này của hắn có phù hợp với quy củ của tiên môn không?"
"Ha ha, phù hợp với quy củ của tiên môn hay không ta không biết, nhưng trong môn quy quả thật chưa từng nói tới chuyện không cho phép làm như vậy..."
Một giọng nói mang theo ý cười vang lên bên cạnh, lại là Tiêu Viễn Chí.
"Hắn điên rồi sao, thấy bản thân không thể tranh thắng chúng ta trên Công Đức Bảng, cho nên mới dùng phương pháp này mưu lợi?"
Lệ Giang Hàn cũng hơi bất mãn mở miệng, ánh mắt có vẻ rất ác liệt.
"Loại phương pháp này nguy hiểm hơn nhiều so với tranh thứ tự trên Công Đức Bảng, không tính là mưu lợi!"
Vào lúc này Vương Côn lại nở nụ cười, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ lười biếng, hắn chắp tay với mấy người còn lại, nói: "Hơn nữa nếu hắn đã ngỏ lời khiêu chiến, chúng ta cũng không thể cự tuyệt, thực sự không thể gánh nổi người này, không còn biện pháp nào khác, Lệ sư huynh, Thái Hợp sư tỷ, Tiêu sư huynh... còn có Kỳ sư đệ, chúng ta vẫn nên tạm thời buông bỏ ân oán, chơi một lần thật tốt với hắn đi?"
Phàm là người bị hắn gọi tới tên đều nghiêm nghị, vẻ mặt có vẻ hơi ngưng trọng lên!
Mà lúc này Kỳ Khiếu Phong cũng ngẩng đầu, có chút xuất thần nhìn vỏ kiếm kia, trong mắt dường như trống rỗng.
Một đêm này đã được định trước là không ngủ!
Tin tức ngày mai Phương Nguyên muốn noi theo chuyện xưa của tiền nhân, đánh xuyên Tiểu Trúc phong, chứng thực bản thân mình mới là người đứng đầu Tiên môn đã truyền khắp tiên môn to lớn. Mỗi đại chấp sự thậm chí là đệ tử chân truyền cùng với những túc lão vẫn luôn trốn đi khổ tu, ngày thường khó gặp đều bị kinh động, tranh nhau hỏi thăm xem có phải trong tiên môn thật sự xuất hiện một vị cuồng nhân như vậy không, sau đó từ rất sớm bọn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng xem trận tuồng này...
"Tiểu Phương Nguyên, việc này không thể hồ nháo, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Đám người Bạch chấp sự rủ nhau mà đến, vẻ mặt nguyên một đám đầy ngưng trọng nhìn Phương Nguyên.
"Đệ tử nghĩ kỹ!"
Phương Nguyên xếp bằng dưới chân núi, khí cơ hoàn toàn thu liễm, trường kiếm không vỏ để ngang trên hai đầu gối, thần tình lạnh nhạt.
"Hồ nháo, hồ nháo, nghĩ kỹ cũng không được, trong giới luật của tiên môn nào có điều này?"
Bạch chấp sự tức giận bất bình, biểu thị phản đối.
"Tông chủ Thanh Dương tông đời thứ ba Hỗn Lăng tổ sư đã từng làm như vậy, hắn có thể ngồi lên vị trí chân truyền cũng nhờ thông qua phương pháp này chiến thắng tất cả đồng môn, được truyền thừa của hắn, đây là lệ cũ, đã được ghi rất rõ ràng trong điển tịch tiên môn. Hôm nay quyển điển tịch kia đang được bày ở hàng thứ bảy trong góc Tàng Kinh Các, mặt trên còn có pháp ấn của Hỗn Lăng tổ sư, các vị chấp sự nếu không nhớ rõ có thể đi nhìn xem..."
Phương Nguyên trả lời vô cùng thản nhiên, lại khiến Bạch chấp sự tức giận tới nhất thời không thể nói được thành lời.
Hắn ta thật không nhớ rõ trên đời này còn có một quyển sách như vậy!
Thanh Dương tông truyền thừa mấy nghìn năm, môn nhân đệ tử đã thay đổi không biết bao nhiêu đời, ai có thể nhớ kỹ nhiều chuyện như vậy. Từ trước tới nay, bất luận là chấp sự hay là đệ tử bình thường cũng chỉ biết được mấy chuyện đại sự mà thôi, ai lại nhàn rỗi không có chuyện gì làm lại đi lật đống giấy lộn đó làm gì?
Khi một luồng Huyền Hoàng chi khí đã lưu lại trong ma ấn, Phương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, tâm thần khẽ buông lỏng, cả người cũng dần dần về lại thực tế. Hắn mở mắt ra, đã thấy tất cả như trước, thanh kiếm kia vẫn kẹp thẳng tắp ngay giữa hai ngón tay mình, một giọt máu tươi thuận theo chính giữa vết thương ngừng lại, thân kiếm trơn bóng như gương, chỉ có một yêu ấn phảng phất như một con mắt đang nhìn thẳng vào Phương Nguyên. Lúc này nhìn lại yêu ấn kia, Phương Nguyên cảm giác như có một tia liên hệ mờ nhạt, mơ hồ có thể tâm linh tương thông với nó...
Hôm nay hắn đã biết, đó là vì Huyền Hoàng chi khí của hắn đang lưu lại bên trong ma ấn.
Yêu ấn trên kiếm là do ma ấn của thế giới huyết hải hiển hóa tại ngoại giới, mà Huyền Hoàng chi khí lại là khởi nguồn cho một thân pháp lực của hắn, hắn lưu lại Huyền Hoàng chi khí trong ma ấn, cũng giống như có liên hệ với ma ấn, song phương khó có thể phân rõ!
Tương ứng, hung hiểm trong lúc vô hình cũng lớn hơn rất nhiều.
Huyền Hoàng chi khí lưu lại trong ma ấn, cũng tương đương với Phương Nguyên có khả năng bị ma ấn phản phệ bất cứ lúc nào, nhất định phải cảnh giác mọi lúc mới được. Mà đây cũng là lựa chọn sau khi Phương Nguyên suy nghĩ cẩn thận mới quyết định, ma ấn phục hồi là việc hiển nhiên, mà trải qua việc ban nãy, Phương Nguyên cũng biết ma ấn này đã nhớ kỹ bản thân mình, chờ khi nó thật sự phục hồi, tất nhiên đó cũng sẽ là lúc mình xui xẻo...
Kiếp số này là tránh không thoát, cũng không người nào có thể giúp bản thân mình được!
Phương Nguyên cũng không dám hiến ma ấn này cho tiên môn, nguyên nhân là vì hắn lo lắng tiên môn gặp được loại lực lượng này cũng sẽ muốn chiếm làm của riêng. Như vậy, bản thân mình đừng nói tới việc tránh được kiếp số, ngược lại rất có thể mình sẽ chết nhanh hơn, bởi vì hắn đã nhỏ máu vào huyết hải, chẳng khác nào một buổi hiến tế tiến hành được phân nửa lại bị ngắt quãng, nếu có người muốn nắm giữ lực lượng ma ấn thì nhất định phải hoàn thành việc hiến tế này!
Cũng chính bởi vậy mà hắn mới dứt khoát quyết định, tự mình tới nắm giữ lực lượng của ma ấn này!
Đương nhiên, bằng tu vi của hắn, muốn nắm giữ ma ấn quả thực buồn cười hệt như con kiến muốn dời núi!
Nhưng hắn cũng không có biện pháp khác, muốn sống sót chỉ có thể nắm giữ nó trước khi ma ấn phục hồi...
"Phù..."
Nhìn trường kiếm trầm tư một lát, Phương Nguyên mới dứt khoát đứng dậy, tra kiếm vào vỏ.
Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích!
"Vẫn nói phúc họa tương y, ngược lại cũng có lý, trải qua một kiếp này, tu vi của ta lại tăng lên một tầng..."
Cảm ứng tu vi của mình một phen, Phương Nguyên nở nụ cười khổ. Trước khi trải qua kiếp số này, tu vi của hắn đã là Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong, lúc đầu hắn chỉ muốn một thân tu vi vận chuyển theo ý, đạt đến cảnh giới đại viên mãn là có thể kết thúc công việc, nhưng hắn lại không nghĩ rằng sau khi trải qua huyết hải biến hóa, vậy mà trình độ lại được đẩy lên một bước rất cao, ngược lại bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng bảy!
Mà sau khi đối kháng với lực lượng của huyết hải, một thân Huyền Hoàng khí của hắn cũng càng tinh khiết hơn, đạt đến cực hạn.
Điều này cũng khiến lần bế quan này của hắn càng thêm viên mãn!
Đẩy cửa ra, lập tức thấy được trên mặt đất trước cửa có đặt một khay gỗ, phía trên có một tô mì, Phương Nguyên lại cười cười, hắn không giống như trước chỉ lấy mì vào ăn, mà nâng khay đi xuống lầu, sau đó đẩy cửa tiến vào căn nhà Tôn quản sự ở.
Lúc này Tôn quản sự đang xe chỉ luồn kim khâu y phục rách, nhìn thấy Phương Nguyên đi đến, hắn lập tức cười nói: "Công đức viên mãn rồi sao?"
Phương Nguyên duỗi lưng, lấy rượu Tôn quản sự đặt trên bàn tự rót cho bản thân một chén, cười nói: "Cuối cùng tất cả cũng thuận lợi!"
Tôn quản sự quan sát toàn thể Phương Nguyên một chút, cười nói: "Thuận lợi là tốt rồi, ngươi cũng không biết, mấy tháng này ta nín nghẹn quá mức, mỗi ngày chỉ có thể ngồi chồm hổm ở đây thủ vệ thay ngươi, không người nói chuyện không ai uống rượu, nếu ngươi còn không thu công sợ rằng ta sẽ bỏ gánh mặc kệ. Ngươi nói xem, ta đường đường là đại quản sự Tạp Vụ điện, lại phải chạy đến nơi này thủ vệ giúp ngươi, ngươi cũng thật biết sai sử người. Hôm nay khó khăn lắm ngươi mới xuất hiện, nói xem, có phải ngươi có kế hoạch gì không? Ta đã nén đủ lực, chuẩn bị chờ xem kịch hay..."
Phương Nguyên cười cười, cũng không trả lời ngay mà hỏi: "Gần đây tiên môn rất náo nhiệt chăng?"
Tôn quản sự gật đầu, nói: "Náo nhiệt cực kỳ, vì tranh giành bài danh trên Công Đức Bảng, mấy vị kia đã đánh nhau tới sắp vỡ đầu, vài vị đã sắp vét sạch tài sản. Nói cho cùng, sau khi hủy bỏ tiên môn đại khảo sẽ không thu nhóm lớn đồ đệ, đệ tử chân truyền như trước đây nữa, cũng từ trước kia ít nhất ba năm sinh ra một vị biến thành mười năm, thậm chí là mấy chục năm một vị, cho nên không chỉ chúng đệ tử tiên môn cạnh tranh gay gắt, ngay cả thế lực sau lưng bọn hắn cũng cắn chặt vị trí chân truyền, muốn thu vào trong túi mình..."
Đối với mấy thứ này Phương Nguyên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cho dù là Ngô Thanh hay là Tiểu Kiều sư muội đều đã sớm dự liệu được cục diện này xuất hiện, sự thực cũng chứng minh được mấy thế gia các nàng quả thật rất tinh mắt, khả năng nhìn nhận vấn đề cũng rất khá!
"Hiện tại xếp hạng bao nhiêu trên Công Đức Bảng?"
Tôn quản sự nghe xong cười mỉm nhìn Phương Nguyên: "Hiện tại ngươi đã gần bị gạt ra khỏi Top 10 Công Đức Bảng, trong tiên môn đều đang đồn rằng ngươi sợ, không dám tranh giành vị trí chân truyền này cho nên mới cố ý dùng phương pháp như thế để tránh né người khác đây!"
Chương 152 Có thể làm được (2)
Nói xong, nhíu mày: "Hiện tại ngươi có tính toán gì không? Có muốn ra tay tranh đoạt số công đức?"
Phương Nguyên lắc đầu, nói: "Hiện tại có tranh công đức cũng có thể tranh thắng được bọn hắn sao?"
Tôn quản sự lắc đầu, nói: "Khẳng định là không thể tranh thắng, mấy đạo phù chiếu có thể kiếm được công đức của tiên môn đã bị bọn hắn chiếm đoạt, đừng nói là đuổi theo bọn hắn trên phương diện số công đức, chỉ sợ ngay cả phù chiếu ngươi cũng không thể lĩnh được, tuy trong mấy tháng này ngươi thảnh thơi không lo lắng trốn trong tiểu lâu tu hành, nhưng người ta lại không hề khinh thường ngươi, vẫn luôn đưa đủ loại người tới đề phòng ngươi..."
"Tu hành vốn nên là chuyện đơn giản, cứ phức tạp hóa lên như vậy làm gì?"
Phương Nguyên có chút không giải thích được lắc đầu, hờ hững trả lời.
Tôn quản sự cười nói: "Vậy ngươi định làm sao để khiến chuyện này trở nên đơn giản, không tranh giành vị trí chân truyền sao?"
Phương Nguyên vô vị thở dài, nói: "Chuyện ta phải làm không chỉ là trở thành chân truyền, ánh mắt con người vẫn luôn phải đặt xa hơn một chút!"
Tôn quản sự nghe xong có chút cạn lời, vội hỏi: "Phương sư đệ, ngươi không định học đám rùa đen rụt đầu, dùng loại phương pháp này tự an ủi mình, từ đó cũng tiện từ bỏ việc tranh đoạt chân truyền chứ? Nhìn như rộng lượng, nhưng kì thực lại bất đắc dĩ, thật ra làm vậy là nhận thua, ngươi biết không?"
Phương Nguyên nghe vậy ngược lại nở nụ cười: "Cũng không phải vậy, ta chỉ muốn nói việc tranh đoạt chân truyền không thích hợp để bỏ ra quá nhiều tinh lực!"
Tôn quản sự ngơ ngác hỏi: "Không bỏ ra nhiều tinh lực làm sao có thể đoạt được vị trí chân truyền?"
Phương Nguyên cười cười nói: "Ta đã từng nghiên cứu tiên điển của Thanh Dương tông chúng ta, phát hiện mấy trăm năm nay, mỗi ba năm lại có một kỳ đại khảo, mỗi kỳ đại khảo tất có đầu bảng, mà nếu đầu bảng là đệ tử Thanh Dương tông sẽ trực tiếp trở thành chân truyền, nhưng nếu đầu bảng thuộc tứ đại tiên môn khác, vậy Thanh Dương tông sẽ lựa chọn một trong số các đệ tử làm chân truyện, trong đó yêu cầu quan trọng để lựa chọn là bài danh trên Công Đức Bảng. Lựa chọn như vậy cũng không thể nói là không có lý, người đứng đầu Công Đức Bảng tất sẽ có thực lực không thể khinh thường, nội tình cũng đủ sâu, chọn người này làm chân truyện cũng có thể tính là phục chúng nhất..."
"Đây là đương nhiên!"
Tôn quản sự tiếp lời, gật đầu nói: "Tiên môn chú ý thanh tĩnh, tránh phân tranh, làm việc đương nhiên cũng phải chú ý công đạo, thế lực khắp nơi đan xen chặt chẽ, đều muốn khiến tử đệ nhà mình hoặc tu hành giả có quan hệ với nhà mình trở thành chân truyền. Bởi vậy mỗi khi có cơ hội, bọn hắn lại tranh giành tới bể đầu chảy máu, cho dù là các trưởng lão làm việc cũng không thể xem nhẹ bọn hắn, cho nên mới có việc cạnh tranh Công Đức Bảng..."
Phương Nguyên nói: "Ta không muốn trên người có quá nhiều ràng buộc, tựa như khôi lỗi vậy, cho nên hiển nhiên những thế lực này sẽ không thể mượn dùng ta!"
Tôn quản sự gật đầu, nói: "Đó là đương nhiên, không có lợi ích ai mà giúp ngươi?"
Phương Nguyên cười cười, nói: "Tiên môn sẽ giúp ta!"
Tôn quản sự nghe được lời này lại ngẩn ngơ, Phương Nguyên cười nói: "Tôn sư huynh có từng nghe nói tới điển cố 'lang tiền hí' chưa?"
Tôn quản sự ngẩn ngơ: "Không phải ngươi chỉ là một..."
Phương Nguyên cười cười, đẩy cửa sổ trong phòng, nhìn núi xa xa, thở ra một hơi thật dài, sau đó nói: "Trước đây ta đã từng xem một đạo quyển, phía trên nói về chuyện tiên hiền thượng cổ truyền đạo, trên sách nói, khi cổ tiên hiền gần phá không phi thăng, chỉ e đạo quả lưu trên thế gian bị yêu ma rình ngó, cho nên chọn lấy một vị từ trong các vị đệ tử tọa hạ để truyền thừa đạo quả."
"Hắn có rất nhiều đệ tử tọa hạ, có lương thiện, có oai hùng, có trung trinh, có thông minh, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết người nào mới thích hợp nhất. Đệ tử nhỏ nhất thấy hắn khổ não bèn nói mình có cách giúp hắn đưa ra lựa chọn tốt nhất, tiên hiền thượng cổ hỏi hắn có biện pháp gì, đệ tử kia không nói lời nào. Tới ngày thứ hai, tiên hiền triệu kiến chúng đệ tử, hỏi có ai nguyện ý truyền thừa đạo quả, vốn tưởng chúng đệ tử sẽ tranh giành, không nghĩ tới ai cũng không nói chuyện, đồng thời vươn tay chỉ vào đệ tử nhỏ nhất, cảm thấy hắn thích hợp nhận truyền thừa đạo quả nhất!"
"Tiên hiền không hiểu liền hỏi, đệ tử nhỏ nhất nói hôm qua lang tiền hí, ta đã đấu sức với chư vị sư huynh, bọn hắn hợp lại cũng không thể thắng được ta, nếu ngay cả ta bọn hắn cũng không thắng được, lại làm sao có thể bảo vệ đạo quả khỏi tay yêu ma? Cho nên tuy ta không có biện pháp chứng minh ta là thích hợp nhất, nhưng ta có thể chứng minh được bọn hắn đều không thích hợp, như vậy chỉ còn lại ta, đương nhiên ta là thích hợp nhất..."
Tôn quản sự nghe đến nơi này đã biết hắn muốn nói điều gì, ngây ngốc nói: "Ngươi thật muốn dùng phương pháp này?"
Phương Nguyên gật đầu, cười nói: "Ta dùng phương pháp đơn giản nhất để chứng minh được ta là mạnh nhất, đương nhiên tiên môn cũng không còn lời nào để nói, mà ta lại có thể thông qua phương pháp này chứng minh được những đệ tử tiên môn khác đều không được, đương nhiên các thế lực cũng không thể phản đối được nữa!"
Một lát sau Tôn quản sự mới cảm thấy cạn lời nói: "Nhưng hiện tại không phải ngươi nên suy xét tới chuyện đến cùng bản thân mình có thể thành công hay không sao?"
Phương Nguyên ngược lại giật mình, chỉ cười nói: "Ta có thể làm được..."
Chương 153 Chỉ là trò chơi mà thôi (1)
Hôm nay, theo thời gian xác định vị trí chân truyền thuộc về nhà ai càng ngày càng gần, việc tranh đoạt bài danh trên bảng cũng ngày càng kịch liệt, chúng đệ tử tiên môn cũng bắt đầu chú ý hẳn lên. Hiện tại đã đến tháng công bố bảng danh sách, đám người Vân trưởng lão cũng sắp trở về núi, đương nhiên cũng càng khiến mọi người chú ý. Vào ngày yết bảng, sáng sớm, trước Công Đức Thạch Bích đã tụ tập đầy người, ngay cả giữa không trung, trên sườn núi… cũng có người đang lẳng lặng nhìn, ngay cả một số chấp sự, túc lão cũng đều bị kinh động, đến đây xem lễ.
Mà ở phía trước nhất của thạch bích, mấy người nổi bật trên bảng danh sách đều đã sớm ngồi xếp bằng, chờ đợi quan sát.
Nói là muốn xem bài danh, nhưng trên thực tế trong lòng bọn hắn lại sớm nắm rõ biến hóa của số công đức, cũng sớm đã có tính toán.
Thay vì nói là chờ xem Công Đức Bảng, chi bằng nói là đến xem đối thủ của mình.
"Lệ sư huynh, nghe nói trong một tháng này, ngươi đã tốn không ít công phu?"
Ngồi bên cạnh Lệ Giang Hàn chính là Thái Hợp Chân, nàng cười nhẹ thi lễ với Lệ Giang Hàn: "Không chỉ hoàn thành ba phù chiếu nhị giai, tu vi cũng đã đột phá tới Luyện Khí tầng bảy, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ. Chỉ có điều tiểu muội không biết, mấy phù chiếu nhị giai kia nào có dễ dàng hoàn thành như vậy, không biết Lệ gia các ngươi đã âm thầm sai bao nhiêu phụ tá đến giúp ngươi vậy?"
Lệ Giang Hàn đang mặc tử y, nghe vậy chỉ cười một tiếng, nói: "Thái Hợp sư muội nói vậy cũng có chút ghen tị đi, nếu không có Khinh Hà đứng sau âm thầm giúp ngươi, sao ngươi có thể hoàn thành một phù chiếu nhất giai? Ta cũng biết Tiểu Thanh Mộng Thuật được ngươi tu luyện rất có thành tựu, nhưng ta cảm thấy chỉ dựa vào bản lĩnh của ngươi, đơn độc đánh với Ngưu Giác Yêu Nhân thì phần thắng cũng không lớn, đúng không?"
"Các ngươi nói những chuyện này có tác dụng gì, chẳng lẽ trong lòng hai bên còn chưa hiểu chuyện của nhau?"
Vương Côn lười biếng tựa trên một tảng đá xanh lớn miễn cưỡng nở nụ cười: "Công Đức Bảng này vẫn luôn so bì bối cảnh và nội tình, dù sao thì đây cũng là một loại bản lĩnh, không nói tới mấy người chúng ta, cho dù là mười người phía trước kia liệu có bao nhiêu người ngoan ngoãn dựa vào năng lực của mình để kiếm số công đức? Dù sao tiên môn cũng chấp nhận chuyện này, chỉ còn chờ xem lá bài tẩy của người nào càng lớn hơn..."
Mấy thiên kiêu nghe vậy, đều trợn mắt nhìn Vương Côn.
Loại chuyện như vậy sao có thể nói ra trước mặt mọi người...
Khi hai bên nói lời lạnh nhạt, chế nhạo nhau, ngược lại chỉ có hai người im lặng, một người là Tiêu Viễn Chí, lúc trước hắn vì hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất mà khiến bản thân bị trọng thương, mất đi tư cách tranh đấu chân truyền, nhưng lần này hắn vẫn tới. Một tháng trước, hắn vẫn xếp hạng nhất, nhưng trong một tháng này hắn không làm nhiệm vụ gì, tất nhiên bài danh cũng rơi xuống. Cũng chẳng biết tại sao hắn lại có thể chèo chống thân thể bị trọng thương đi tới trước vách đá, dường như vì chứng kiến khoảnh khắc bản thân mình mất đi hy vọng trở thành chân truyền!
Mà một vị khác lại là Kỳ Khiếu Phong!
Hôm nay hắn ngồi tít ngoài rìa, bên cạnh lại là Ngô Thanh, hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau, chỉ lặng im như người xa lạ. Chúng đệ tử tiên môn chung quanh lâu lâu lại hướng ánh mắt nhìn về phía Kỳ Khiếu Phong, chỉ trỏ, Kỳ Khiếu Phong nhìn thấy những ánh mắt này lại chỉ làm bộ như không thấy, mà Ngô Thanh thì hung tợn trợn mắt nhìn về, có điều vẫn không cách nào ngăn được loại ánh mắt thời thời khắc khắc ấy!
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Khiếu Phong tới sau nhưng về trước, bài danh lần thứ hai xông vào Top 5, theo lý thuyết, hắn cũng tính là nhân vật phong quang, thế nhưng trong mắt đám đệ tử tiên môn, hắn lại như trò cười, dù sao thì tất cả mọi người đều biết thái độ của Ngô Thanh với Phương Nguyên trước đó.
"Xuất hiện rồi!"
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người kinh hỉ kêu lên, chúng đệ tử tiên môn gấp gáp vội ngẩng đầu nhìn qua.
Quả nhiên trên thạch bích có từng lớp từng lớp chữ viết hiển hoá ra, từ trên xuống dưới, lần lượt là mấy người Lệ Giang Hàn, Vương Côn, Thái Hợp Chân, Kỳ Khiếu Phong, Tiêu Viễn Chí, khác biệt không lớn so với phỏng đoán trong lòng mọi người, chỉ có điều khiến người ta chú ý là số công đức của ba người phía trước rõ ràng đều không chênh lệch bao nhiêu, Lệ Giang Hàn hạng nhất cũng chỉ hơn Thái Hợp Chân hạng ba mười mấy điểm.
Tới Kỳ Khiếu Phong mới có chênh lệch mấy chục công đức so với người phía trước, mà Tiêu Viễn Chí thì lại kém hơn hắn mấy chục công đức, phía dưới bọn hắn lại có chênh lệch càng lớn hơn, toàn là mấy chục trên trăm, mà Phương Nguyên thì lại rơi khỏi Top 10.
"Ai, xem ra đệ tử chân truyền sẽ được chọn ra từ một trong mấy người bọn hắn..."
Tất cả mọi người nhỏ giọng nghị luận: "Nghe nói ngày Vân trưởng lão trở về núi đã được định rồi, là vào mười ngày sau, lão nhân gia đã thương nghị xong với tứ đại tiên môn khác, đại hội thăng tiên sẽ được tổ chức vào ba tháng sau. Trước đại hội thăng tiên, nhất định phải quyết định chân truyền, còn phải cho đệ tử chân truyền có một thời gian ngắn để chuẩn bị đủ. Phỏng chừng đợi khi lão nhân gia về núi sẽ chọn ra đệ tử chân truyền, mấy người phía trước cũng chỉ còn mười mấy ngày để có thể đánh nhau..."
"Kỳ Khiếu Phong sư huynh còn có cơ hội liều một phen, Tiêu Viễn Chí sư huynh lại bị phế thật!"
"Ha ha, Kỳ sư huynh có thể xông lên nữa hay không thì còn phải xem sắc mặt của Ngô Thanh sư tỷ đây..."
Trong tiếng nghị luận ầm ĩ, đám người Thái Hợp Chân được bài danh phía trước đều giữ im lặng, nhìn nhau, đều thấy được dã tâm bừng bừng trong mắt đối phương, mà trong lòng bọn hắn cũng đều tự hiểu, rõ ràng bọn hắn sẽ không yên lặng rút lui như vậy, trong mười mấy ngày cuối cùng này, bọn hắn sẽ chuẩn bị hoàn tất lá bài tẩy cuối cùng, đủ để mình chiến thắng trước khi Vân trưởng lão về núi...
Chương 154 Chỉ là trò chơi mà thôi (2)
"Hiện tại thoạt nhìn tình huống không còn gì hồi hộp nữa..."
Mà cách thạch bích chừng hai ba dặm, trên một sườn núi, Tiểu Kiều sư muội đang chơi cờ với một nữ tử mặc bạch y, khi trên thạch bích xuất hiện bài danh, Tiểu Kiều sư muội chỉ ở xa xa liếc qua, sau đó lắc đầu, dường như hơi thất vọng nói: "Ta không nghĩ tới người kia lại có thể nói từ bỏ liền từ bỏ như vậy, thiệt thòi ta còn tưởng hắn có lưu lại hậu thủ gì..."
"Cũng chưa chắc, không phải còn mười ngày sao?"
Bạch y nữ tử bất động thanh sắc, khẽ đẩy một quân cờ, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Ngươi hối hận vì đã nhường cơ hội cho hắn sao?"
Tiểu Kiều sư muội cười cười, nói: "Dù sao thì không tặng cho hắn, phần thắng của ta cũng không lớn!"
Nói đến chỗ này, lông mày nàng khẽ nhíu lại, nói: "Chẳng qua nói thật, ta cũng có chút thất vọng về hắn..."
"Xem thêm một chút nữa đi!"
Bạch y nữ tử từ chối cho ý kiến, chỉ hờ hững nói một câu, nhưng đúng vào lúc này, hai người nghe được cách đó không xa truyền tới tiếng kêu la om sòm, một hồng ảnh cuốn ra từ trong rừng, kêu to: "Hay lắm, ta đã nói vì sao không tìm được các ngươi, thì ra các ngươi trốn ở nơi này chơi cờ..."
Bạch y nữ tử nghe vậy thì lập tức nở nụ cười khổ: "Người chơi cờ dở tới!"
"Thanh nhi... Ngô Thanh sư muội!"
Cũng vào lúc này, Kỳ Khiếu Phong cuối cùng cũng không nhịn được nữa khẽ quay đầu, gọi Ngô Thanh một tiếng.
Gương mặt Ngô Thanh không chút biểu cảm, thản nhiên nói: "Ta biết trong lòng ngươi có oán giận, nhưng tốt nhất ngươi đừng cảm thấy bản thân bị ủy khuất, lực lượng của Ngô gia ta cũng không dễ mượn như vậy, cửa Ngô gia cũng không phải nơi người nào cũng có thể bước vào, nếu ngươi muốn thái gia gia ta giao quyển tàn kinh kia cho tiên môn, thành toàn một phần công đức của ngươi, tốt nhất ngươi nên quên mấy suy nghĩ lung tung trong đầu, thành tâm thành ý kết hôn với ta. Hơn nữa không chỉ kết hôn, ta còn muốn ngươi phát lời thề độc, cả đời thật lòng đợi ta, cả đời thật lòng hiệu lực cho Ngô gia ta..."
Kỳ Khiếu Phong nghe được những lời này, sắc mặt biến đổi mấy lần, như có một luồng lửa giận sắp bộc phát ra, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế lại, trên mặt xuất hiện nụ cười miễn cưỡng: "Thanh nhi, ngươi nói cái gì vậy, cũng không phải ta không hiểu tính tình càn quấy của ngươi, lúc trước ngươi đi tìm Phương Nguyên đoán chừng cũng chỉ vì trêu chọc hắn, chẳng qua con hàng kia rất thông minh, lại không bị ngươi lừa. Ha ha, người khác không hiểu rõ, nhưng ta còn có thể không biết sao? Trong khoảng thời gian này ta thấy tâm tình của ngươi vẫn không tốt, tất cả cũng là vì chuyện này, đúng không?"
"Hừ hừ..."
Ngô Thanh lạnh nhạt cười hai tiếng, nói thẳng: "Ngươi định khi nào mới định ra khế ước huyết thân với ta?"
Môi Kỳ Khiếu Phong run rẩy mấy lần mới chần chờ mở miệng: "Sáng... hoặc tối hôm nay..."
Hắn còn chưa nói hết câu, chung quanh bỗng rối loạn tưng bừng, chúng đệ tử tiên môn rối rít nhường ra một con đường, đồng thời còn xen lẫn rất nhiều tiếng hô kinh ngạc. Kỳ Khiếu Phong như được đại xá, vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức thấy được Phương Nguyên ở bên ngoài đoàn người. Hắn mặc một bộ thanh bào, trong tay cầm theo một thanh kiếm, đang chậm rãi đi về phía thạch bích. Kỳ Thiếu Phong lập tức ngẩn người, trong mắt lộ ra căm hận khốc liệt!
"Sao hắn lại đến?"
"Đã gần ba tháng không thấy hắn, không nghĩ tới hôm nay hắn lại có thể đến..."
Chúng đệ tử tiên môn đều nhỏ giọng nghị luận, người người kinh ngạc, vô số người đưa mắt nhìn Phương Nguyên.
"Lẽ nào hắn còn chưa từ bỏ?"
"Đã đến lúc này rồi, dù hắn không muốn buông bỏ thì có ích lợi gì?"
Trong tiếng nghị luận, ngay cả mấy vị xếp phía trước như Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, Vương Côn cũng đều đứng lên, khách khí chắp tay thi lễ, ngược lại cũng không lộ ra vẻ kiêu ngạo trước mặt Phương Nguyên. Dù sao chuyện chém yêu ở Thái Nhạc thành trước đó cũng đã truyền khắp tiên môn, chúng đệ tử tiên môn đều biết được đủ loại thủ đoạn và tu vi kiếm đạo mạnh mẽ của Phương Nguyên.
Ở tiên môn, loại người có bản lĩnh bực này đương nhiên cũng là người được tôn trọng nhất!
"Phương Nguyên sư đệ, hơn hai tháng không gặp, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại đột nhiên đến nơi này!"
Lệ Giang Hàn cười một tiếng, nói: "Là tới xem bảng hay tới thăm lão bằng hữu?"
"Đều có, chẳng qua chủ yếu nhất vẫn là tới đưa một vật!"
Phương Nguyên cười cười đi vào trong, vái chào tứ phương, rất khách khí.
Thái Hợp Chân hơi nhíu mày lại: "Đưa thứ gì?"
Phương Nguyên giơ trường kiếm trong tay lên, sau đó cắm xuống trên mặt đất rồi lại tiện tay nhổ lên, trường kiếm rời vỏ, bị hắn đeo ngược sau lưng, mà vỏ kiếm thì còn đang cắm trên mặt đất. Sau đó Phương Nguyên lại hướng về phía đám đồng môn, thi lễ một cái, nói: "Vỏ kiếm này lưu lại đây, còn mời các sư huynh đệ bảo vệ giúp ta, giờ Thìn ngày mai ta sẽ đi từ chân núi lên, đến đây tra kiếm vào vỏ. Các vị sư huynh đệ đều có thể chuẩn bị chút cản trở nho nhỏ cho ta, bất luận là ai, bất luận số lượng, một trò chơi nhỏ, mọi người ngàn vạn lần không nên khách khí..."
Chúng đệ tử tiên môn nghe vậy nhất thời bối rối, không kịp phản ứng.
Mãi tới lát sau mới có một người bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, mắt trừng còn lớn hơn chuông đồng: "Lẽ nào ngươi... lẽ nào ngươi muốn noi theo tiên hiền thượng cổ, một người khiêu chiến toàn bộ đồng môn Tiểu Trúc phong chúng ta hay sao?"
Phương Nguyên khẽ gật đầu, cười nói: "Không khoa trương như vậy, chỉ là trò chơi mà thôi!"
Chương 155 Vốn là của ta, vẫn là của ta (1)
"Sẽ không chơi lớn như vậy chứ?"
Không riêng gì chúng đệ tử ở đây, ngay cả đám người Tiểu Kiều sư muội đang đánh cờ trên sườn núi cũng sợ ngây người.
Lúc này Phương Nguyên đứng trước mọi người, có vẻ khiêm tốn, hữu lễ, bình tĩnh tự nhiên, không có gì khác so với hắn ngày thường, nhưng trong mắt chúng đệ tử tiên môn, hắn lại như một người điên, là người điên một khi điên lên sẽ đánh bản thân mình...
Tuy ban nãy Phương Nguyên đã nói chuyện hết sức khách khí, hàm súc, nhưng chúng đệ tử tiên môn vẫn nghe rõ hắn muốn làm gì, nói trắng ra, từ xưa đến nay, màn lang tiền hí thượng cổ này vốn là phương pháp tiên môn lựa chọn đệ tử chân truyền.
Có người nói vào thời kỳ thượng cổ, tiên môn cạnh tranh kịch liệt, phương pháp lựa chọn truyền nhân đơn giản tới cực hạn, nói trắng ra chính là đánh, vào lúc ai cũng muốn làm chân truyền, không ai phục ai, vậy thì khiêu chiến đồng môn, cho tới khi nào đánh bại hết tất cả sư huynh đệ, người còn lại đương nhiên là người cường đại nhất!
Thế nhưng loại phương pháp này quá không thực tế, cũng quá điên cuồng, chỉ tồn tại trong một số điển tịch cũ kỹ, chúng đệ tử tiên môn đều coi nó như truyền thuyết mà đùa giỡn, thật hay giả cũng không biết, lại càng không có người nào thật sự làm theo phương pháp này...
Ai có thể nghĩ tới, người bình thường thoạt nhìn trung thực như Phương Nguyên lại có thể có ý nghĩ điên cuồng như vậy?
Khiêu chiến toàn bộ đồng môn?
Hắn nghiêm túc sao?
Ngay lúc toàn bộ tiên môn đều mộng, còn tưởng hắn chỉ đùa một chút, Phương Nguyên đã lại thi lễ với chúng đệ tử tiên môn, sau đó cầm trường kiếm xuống núi, chỉ chừa lại một vỏ kiếm còn ở nguyên chỗ, coi như bằng chứng...
"Mau mau mau, nhanh chiêu tập chúng đệ tử Tiểu Trúc phong, đây là sự kiện lớn..."
"Các chấp sự biết chưa? Các trưởng lão biết chưa?"
Sau khi run lên một hồi lâu, đám đệ tử tiên môn sôi sùng sục lên, luôn mồm luôn miệng nghị luận.
Vẻ mặt vừa buồn vừa vui, mà mấy người nổi bật ở phía trong nhất, bao gồm đám người Lệ Giang Hàn, Thái Hợp Chân, Vương Côn đều tỏ vẻ ngơ ngác ngây ngốc, thẳng đến khi vô số người chung quanh đều kích động mà mong đợi nhìn về phía bọn hắn, Thái Hợp Chân mới kịp phản ứng lại, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn thoáng qua mấy người khác, kinh ngạc nói: "Hắn... cách làm này của hắn có phù hợp với quy củ của tiên môn không?"
"Ha ha, phù hợp với quy củ của tiên môn hay không ta không biết, nhưng trong môn quy quả thật chưa từng nói tới chuyện không cho phép làm như vậy..."
Một giọng nói mang theo ý cười vang lên bên cạnh, lại là Tiêu Viễn Chí.
"Hắn điên rồi sao, thấy bản thân không thể tranh thắng chúng ta trên Công Đức Bảng, cho nên mới dùng phương pháp này mưu lợi?"
Lệ Giang Hàn cũng hơi bất mãn mở miệng, ánh mắt có vẻ rất ác liệt.
"Loại phương pháp này nguy hiểm hơn nhiều so với tranh thứ tự trên Công Đức Bảng, không tính là mưu lợi!"
Vào lúc này Vương Côn lại nở nụ cười, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ lười biếng, hắn chắp tay với mấy người còn lại, nói: "Hơn nữa nếu hắn đã ngỏ lời khiêu chiến, chúng ta cũng không thể cự tuyệt, thực sự không thể gánh nổi người này, không còn biện pháp nào khác, Lệ sư huynh, Thái Hợp sư tỷ, Tiêu sư huynh... còn có Kỳ sư đệ, chúng ta vẫn nên tạm thời buông bỏ ân oán, chơi một lần thật tốt với hắn đi?"
Phàm là người bị hắn gọi tới tên đều nghiêm nghị, vẻ mặt có vẻ hơi ngưng trọng lên!
Mà lúc này Kỳ Khiếu Phong cũng ngẩng đầu, có chút xuất thần nhìn vỏ kiếm kia, trong mắt dường như trống rỗng.
Một đêm này đã được định trước là không ngủ!
Tin tức ngày mai Phương Nguyên muốn noi theo chuyện xưa của tiền nhân, đánh xuyên Tiểu Trúc phong, chứng thực bản thân mình mới là người đứng đầu Tiên môn đã truyền khắp tiên môn to lớn. Mỗi đại chấp sự thậm chí là đệ tử chân truyền cùng với những túc lão vẫn luôn trốn đi khổ tu, ngày thường khó gặp đều bị kinh động, tranh nhau hỏi thăm xem có phải trong tiên môn thật sự xuất hiện một vị cuồng nhân như vậy không, sau đó từ rất sớm bọn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng xem trận tuồng này...
"Tiểu Phương Nguyên, việc này không thể hồ nháo, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Đám người Bạch chấp sự rủ nhau mà đến, vẻ mặt nguyên một đám đầy ngưng trọng nhìn Phương Nguyên.
"Đệ tử nghĩ kỹ!"
Phương Nguyên xếp bằng dưới chân núi, khí cơ hoàn toàn thu liễm, trường kiếm không vỏ để ngang trên hai đầu gối, thần tình lạnh nhạt.
"Hồ nháo, hồ nháo, nghĩ kỹ cũng không được, trong giới luật của tiên môn nào có điều này?"
Bạch chấp sự tức giận bất bình, biểu thị phản đối.
"Tông chủ Thanh Dương tông đời thứ ba Hỗn Lăng tổ sư đã từng làm như vậy, hắn có thể ngồi lên vị trí chân truyền cũng nhờ thông qua phương pháp này chiến thắng tất cả đồng môn, được truyền thừa của hắn, đây là lệ cũ, đã được ghi rất rõ ràng trong điển tịch tiên môn. Hôm nay quyển điển tịch kia đang được bày ở hàng thứ bảy trong góc Tàng Kinh Các, mặt trên còn có pháp ấn của Hỗn Lăng tổ sư, các vị chấp sự nếu không nhớ rõ có thể đi nhìn xem..."
Phương Nguyên trả lời vô cùng thản nhiên, lại khiến Bạch chấp sự tức giận tới nhất thời không thể nói được thành lời.
Hắn ta thật không nhớ rõ trên đời này còn có một quyển sách như vậy!
Thanh Dương tông truyền thừa mấy nghìn năm, môn nhân đệ tử đã thay đổi không biết bao nhiêu đời, ai có thể nhớ kỹ nhiều chuyện như vậy. Từ trước tới nay, bất luận là chấp sự hay là đệ tử bình thường cũng chỉ biết được mấy chuyện đại sự mà thôi, ai lại nhàn rỗi không có chuyện gì làm lại đi lật đống giấy lộn đó làm gì?
Bình luận facebook