-
Chương 541-545
Chương 541 Dù sao vẫn phải lấy tu hành làm trọng (2)
Sắc mặt Mạnh thái sư cũng biến đổi, không rõ tâm trạng, lát sau ông mới lên tiếng: "Ta đã nghe nói đến chuyện ở Định Đỉnh Sơn, cũng biết Lữ Phi hạ lệnh điều toàn bộ cao thủ trong cung đến đó. Ngay cả phụ hoàng ngài cũng đã đến Định Đỉnh Sơn. Ta cũng từng suy đoán liệu đó phải là người do tiểu hoàng tử tìm đến để giúp bày cục hay không. Nhưng vô dụng, cao thủ trong Ô Trì Quốc nhiều như mây, phụ hoàng ngài còn có tu vi thâm hậu. Một trận sư nho nhỏ liệu có thể giúp được gì cho ngài?"
Tiểu hoàng tử ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Ai bảo tiên sinh muốn giúp ta?"
Y nhìn thẳng vào mắt Mạnh thái sư: "Ngay từ đầu tiên sinh đã nói rất rõ rằng ngài ấy không giúp được ta, chỉ có tự ta giúp chính mình. Hiện giờ ngài ấy coi mình làm mồi nhử, cầm chân những người đó ở Định Đỉnh Sơn, là đã tạo ra một cơ hội để ta tự giúp mình!"
Mạnh thái sư do dự: "Ngài..."
Sắc mặt tiểu hoàng tử vô cùng kiên định, gương mặt non nón dưới ánh nến chiếu rọi lại hiện ra các đường viền sắc nét, y nói với giọng thật nhỏ: "Tiên sinh nói rất đúng, so với việc ta nhờ ngài ấy cứu, thì chẳng thà tự ta cứu mình. Chỉ khi nào ta đoạt được ngai vị, mới có thể hạ chiếu lệnh cho phiên trấn tứ phương và tám vị đại tướng ra tay chém yêu phi. Từ đó thật sự giải được tai kiếp này cho Ô Trì Quốc!"
Mạnh thái sư nghe vậy, hỏi với sắc mặt nặng nề: "Đứng trước ba đại Kim Đan, tiên sinh của ngài... liệu có thể chống đỡ được bao lâu?"
Tiểu hoàng tử nghe thấy mấy chữ "ba đại Kim Đan", cũng biến sắc. Qua một lát, y chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Ta tin vào td!"
Mạnh thái sư im lặng, rõ ràng là ông không tin!
Tiểu hoàng tử bỗng nở nụ cười, nhìn cữu công của mình, nói: "Điểm mấu chốt là, ta vừa trở về thành đô đã tìm ngay cữu công ngài để đóng cửa mật đàm, còn mang theo mẫu hậu của ta... Ngài có thể giúp ta, cũng có thể không giúp ta, nhưng ngài tốt nhất hãy nghĩ cho kỹ, sau khi ta rời khỏi đây, ngài có thể phủi sạch được mối liên quan này không?"
Ánh mắt của Mạnh thái sư bỗng nghiêm túc hẳn lên.
Sáng sớm hôm sau, tiểu hoàng tử theo Mạnh thái sư hồi cung, nói là nhận lệnh của Lữ Phi, tự nguyện hồi cung tiếp nhận cấm túc. Lúc này trong cung trống trải không người, các cao thủ đều không có ở đây, không bị ai nghi ngờ. Lúc đi đến điện Chính Đức, tiểu hoàng tử đột nhiên hô lên một tiếng, các cao thủ của Hỏa Vân Lĩnh, Cự Giao Môn và Linh Lung Tông lẫn trong tùy tùng của Mạnh thái sư đồng loạt xuất hiện, nhanh chóng giết sạch thuộc hạ bên cạnh Lữ Phi, khống chế hoàng cung.
Sau đó, dưới sự bảo hộ của các tiên môn, tiểu hoàng tử lập chiếu xưng đế, tiến hành tế cung tế tổ.
Thời gian tế tổ cần ba ngày!
Lúc này, ba đại Kim Đan đã bay lên giữa không trung, đối diện với đại trận lơ lửng trên Định Đỉnh Sơn, triển khai sự trấn áp mãnh liệt!
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Uy lực to lớn khó mà diễn tả nổi làm lay động cả Định Đỉnh Sơn.
Phương Nguyên âm thầm cắn răng, lấy ra trận kỳ cuối cùng, ánh mắt hắn cũng rất nghiêm túc: "Nên tu hành rồi!"
"Vút!"
Trận kỳ cuối cùng vòng quanh hắn hai vòng, rồi khẽ bay vút ra ngoài, vừa vặn cắm đúng vào vị trí cách hắn ba trượng. Đó là một mắt trận của tụ linh trận do Phương Nguyên tự mình bày ra, cũng là cốt lõi của toàn bộ đại trận.
Làm xong mọi việc, hắn mở nắp hồ lô ra!
Bên trong hồ lô tản ra hơi nước mỏng manh, cảm giác này giống như đang đứng đối diện với một hồ nước. Nước trong hồ gợn sóng lăn tăn.
Linh quang chợt lóe lên, một con cá chép đen nhảy ra ngoài. Người nó tỏa ra linh quang chói lòa, định xuyên qua hư không bay đi.
"Còn muốn chạy?"
Phương Nguyên giơ tay lên, viết một chữ "Cấm" lên không trung, rồi chỉ về phía người con cá chép đen.
Ngay lập tức có từng đạo trận quang từ dưới mặt đất tuôn ra, bao quanh người con cá chép đen. Từ trên trời nhìn xuống có thể thấy được trận quang này có hình dạng tương tự với chữ "Cấm" mà Phương Nguyên vừa viết ra. Còn con cá chép đen lại bị trận quang vây vào giữa, thân hình đang nhanh nhẹn nhất thời bị ảnh hưởng. Cả người nó dường như nặng thêm gấp mấy chục lần, không ngừng vùng vẫy trong không trung...
Nhưng trận pháp này chỉ nhốt nó được một chớp mắt. Nó chỉ giùng giằng trong trận một chút rồi lại nhanh chóng ngóc đầu lên như muốn trốn ra ngoài.
Thoạt nhìn chỉ là một con cá chép đen hình dáng xấu xí, nhưng trên người lại tản ra linh khí dồi dào khó mà tưởng tượng nổi. Với tu vi Trúc Cơ tầng hai của Phương Nguyên, lại không thể hoàn toàn trấn áp được nó, thậm chí còn có cảm giác bị nó ép lại. Bình thường nếu không phải dựa vào chiếc hồ lô vỏ xanh trấn áp nó, thì thủy mạch chi linh này quả nhiên là thích đi thì đi, cấm trận bình thường không thể nào giữ được nó!
Chỉ có điều nó vừa định chạy, thì đại trận xung quanh chợt tuôn ra một luồng sức mạnh bá đạo đè nén xuống. Uy lực của cấm trận lập tức mạnh hơn rất nhiều, kéo thẳng nó xuống và cố định ở một chỗ!
Đây là đại trận cuối cùng.
Sức mạnh từ bên ngoài núi đánh vào đại trận, khoảng ba thành bị di chuyển lên Định Đỉnh Sơn, hai thành khác bị đại trận đỡ lấy hóa thành vô hình, một nửa còn lại đều nương theo đại trận trấp áp lên người thủy mạch chi linh!
"Ha ha..."
Phương Nguyên bật cười hai tiếng, thấp giọng nói với ba vị Kim Đan trên không trung: "Đa tạ đã hộ pháp!"
Sau đó hắn tập trung tinh thần nhìn về con cá chép xanh, trong lòng thầm than: "Thiên thời địa lợi đều đủ cả, nên tu luyện đạo lôi dẫn thứ ba thôi!"
Những người khác đều chỉ phán đoán từ thế cục, cho rằng hắn không thể chống đỡ được bao lâu trước những đòn tấn công của ba đại cao thủ Kim Đan. Mà sự thực cũng đúng là như thế, hắn mượn đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn, bày bố trận pháp, tuy uy lực không tệ, nhưng đối đầu với ba vị Kim Đan sợ rằng vẫn không thấm vào đâu. Nhưng điều mà người khác không biết là đối với Phương Nguyên, ngay từ đầu hắn đã không định nhờ đại trận đón đỡ sức mạnh của ba vị Kim Đan rồi!
Hắn nghĩ rằng phải mượn sức lực của mấy tu sĩ Kim Đan này để hoàn thành tu luyện của mình!
Dù sao tu hành mới là việc quan trọng nhất!
Tuy nói thế này đúng là không biết xấu hổ, nhưng mạo hiểm một phen khốc liệt như vậy, nếu chỉ vì người khác...
... Thì hơi thiệt!
Chương 542 Bảo ấn quốc gia (1)
Đối với việc nên lợi dụng thủy tướng chi linh này để tu luyện thành thủy tướng lôi linh của mình như thế nào, Phương Nguyên cũng đã sớm dùng thuật thiên diễn để thôi diễn ra, nhưng kết quả thì không được vừa lòng cho lắm. Bởi vì một điều rất đơn giản rằng muốn lấy được càng nhiều thì cần phải nỗ lực càng nhiều.
Thủy tướng chi linh vốn là thần vật hội tụ tinh hoa thủy mạch của trời đất mà thành, nếu tu luyện thành lôi linh, uy lực kia đương nhiên là mạnh mẽ đến mức đáng sợ, nhưng thần vật cỡ này nếu muốn luyện hóa lại không phải là chuyện đơn giản. Một mình Phương Nguyên căn bản không thể làm được, trừ phi là tìm mấy cao thủ cảnh giới Kim Đan tới trợ giúp mình hành công, áp chế thủy tướng chi linh này, để mình từ từ luyện hóa.
Nhưng hiện giờ hắn đã rời khỏi tông môn, không thể nào tìm được trưởng bối canh giữ giúp mình, những người khác lại không tin được.
Vì vậy, ngay từ khi còn rất sớm, trong lòng Phương Nguyên đã xuất hiện một ý tưởng to gan...
Nếu không tìm được người tin cẩn, chẳng thà tìm mấy người không đáng tin!
Sau đó tiểu hoàng tử lại xảy ra việc như thế, Phương Nguyên nhanh chóng nghĩ thông suốt, dứt khoát gộp hai chuyện lại thành một để xử lý!
Lần này đi dến Định Đỉnh Sơn, hắn tập trung thôi diễn đại trận, liền suy xét cả vấn đề kia vào trong đó.
Nếu Ô Trì Quốc không phái cao thủ Kim Đan tới đây, thì Phương Nguyên chẳng cần phảu sợ, còn nếu Ô Trì Quốc phái cao thủ Kim Đan đếnm, thì hắn sẽ chẳng ngần ngại sử dụng lực lượng của đối phương. Thế là hắn lập tức thiết kế ra một tụ linh trận biến chủng. Lúc cao thủ cảnh giới Kim Đan của Ô Trì Quốc tấn công, đã dẫn sức mạnh của họ tới để áp chế năng lượng của thủy tướng chi linh, mượn nó để hành công!
Dưới sự dẫn dắt của trận pháp, mấy vị cao thủ Kim Đan không khác gì đang làm hộ pháp hành công cho Phương Nguyên!
Mà sức mạnh của thủy tướng chi linh mới đủ để chống đỡ được lực lượng từ mấy vị cao thủ Kim Đan kia!
Cứ thế, tuy rằng đang ở trong hoàn cảnh vô cùng hung hiểm, nhưng điều kiện để hắn tu luyện thủy tướng lôi linh cũng đã tề tụ đủ.
Định Đỉnh Sơn của Thiên Xu Môn vốn là nơi đạo uẩn thâm hậu, linh khí dày đặc, lại có mấy cao thủ cảnh giới Kim Đan giúp mình trấn áp thủy tướng chi linh, mà điều mấu chốt hơn là, hiện giờ trên tay hắn lại còn có tài nguyên lôi đạo hiếm có khó tìm trên thế gian!
Tiên môn đạo uẩn, cao thủ Kim Đan, Thất Bảo Lôi Thụ...
... Đều đủ cả!
"Quả nhiên trời không tuyệt đường của người..."
Phương Nguyên thấp giọng than: "... Xem ra gan cũng hơi nhiều 'mỡ'!"
Nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, trong lòng hắn cũng có chút tự hào...
Đương nhiên bây giờ cũng không phải là lúc tự khen mình, thời gian cấp bách, Phương Nguyên mắt thấy thủy tướng chi linh bị áp chế, lập tức ngồi xếp bằng, chậm rãi hành công. Thất Bảo Lôi Thụ trong người đã lấy ra ngoài, sau đó hắn trầm ngâm một lát, giơ tay trái ra, một tia sét chói mắt từ Thất Bảo Lôi Thụ tuôn ra, xuyên qua cơ thể hắn, sau đó từ tay phải hắn ấn xuống thủy mạch chi linh!
Dùng lực lượng của ba đại Kim Đan áp chế cùng luyện hóa sức mạnh của Thất Bảo Lôi Thụ, hắn muốn đem thủy mạch chi linh kia hóa thành lôi linh của mình!
...
Uỳnh! Uỳnh!
Lực lượng mạnh mẽ của ba đại cao thủ Kim Đan gần như có thể san bằng địa thế của Định Đỉnh Sơn, nhưng lúc này nhờ sự bảo hộ của trận quang, tuy Định Đỉnh Sơn nhìn có vẻ vô cùng thê thảm, nhưng vẫn chống đỡ được tiếp. Trong mắt mọi người, gồm cả vị trận sư Lăng Quang có trình độ vượt xa người khác kia, đều cho rằng chuyện này đã vượt quá lẽ thường, không phù hợp với logic!
Đại trận hộ sơn Thiên Xu Môn này, cho dù cao siêu đến đâu cũng không thể chống đỡ được lâu như vậy...
Từ lúc hai vị cao thủ Kim Đan kia ra tay, đại trận dường như có thể bị công phá bất cứ lúc nào, đến khi quốc chủ Ô Trì Quốc cũng nhúng tay vào, đại trận vẫn có vẻ sẽ bị sụp đổ ngay lập tức, lại qua hồi lâu, đám huyền giáp vệ không dám khoanh tay đứng nhìn khi quốc chủ còn phải tấn công, liền liều mạng đánh tới. Nhưng điều khiến người ta cạn lời chính là đại trận này vẫn chỉ là có khả năng bị công phá mà thôi...
Giống như một con chó đuổi theo đuôi của mình, dường như có thể bắt được bất cứ lúc nào, nhưng sự thực là không thể đuổi kịp!
Mà đại trận rách nát này luôn ở mang đến cho người ta cảm giá nó sắp vỡ tan đến nơi, nhưng lại vẫn cứ chống trọi được...
...
"Một ngày trôi qua rồi, ngay cả một đại trận hộ sơn của tiên môn nho nhỏ cũng không phá nổi sao?"
Lúc này, Lữ Phi nhu mì ở trong ngọc liễn dưới Định Đỉnh Sơn cũng bắt đầu có chút sốt ruột.
Mắt thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút một, nhưng đại trận kia chỉ rung lắc chứ không đổ, kiên nhẫn của nàng ta cũng đến cực hạn rồi: "Nếu thực sự là người kia, thì làm sao hắn có bản lĩnh đến mức này. Ngay cả ba vị Kim Đan cũng không phá nổi trận pháp do hắn bày ra?"
Tuy thoạt nhìn đại trận bên ngoài vẫn luôn trong trạng thái có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng trong lòng nàng ta đã không nhịn được nữa rồi...
Nàng ta hiểu rõ hơn ai hết về đạo lý đêm dài lắm mộng.
Đây cũng là nguyên nhân mà bất kể thế nào Lữ Phi cũng muốn nhanh chóng lấy được Thất Bảo Lôi Thụ!
Vì Thất Bảo Lôi Thụ này, mà nàng ta đã kéo toàn bộ nhân thủ của mình ở trong cung tới đây, thậm chí lực lượng của quốc chủ Ô Trì Quốc cũng được điều động tới. Việc này khiến trong cung bây giờ trống không, cũng mang đến cơ hội cho tiểu hoàng tử mà nàng ta vẫn không coi vào mắt kia làm ra chuyện ngỗ nghịch cỡ này. Theo lý mà nói, nàng ta chỉ cần định thần lại, sắp xếp qua loa một chút là có thể đánh tan thủ đoạn của thằng nhóc kia.
Chương 543 Bảo ấn quốc gia (2)
Nhưng nàng ta không làm vậy, bởi vì nàng ta vốn chẳng ham hố gì địa vị và sự tôn sùng đến từ Ô Trì Quốc!
Nàng ta chỉ muốn Thất Bảo Lôi Thụ mà thôi!
Hiện giờ Thất Bảo Lôi Thụ đang ở ngay trước mắt, lấy nó dễ như trở bàn tay, nàng làm sao mà phân tâm đi xử lý việc khác được...
Nhưng điều nàng ta không ngờ tới nhất chính là, lôi thụ nhìn có vẻ như đã trong tầm tay rồi, lại không thể lấy được...
Từ khi huyền giáp vệ Ô Trì Quốc vây công Định Đỉnh Sơn, ước chừng đã qua sáu ngày!
Trong sáu ngày này có thể xảy ra rất nhiều chuyện!
Ngay cả nàng ta cũng không biết nếu còn tiếp tục như thế, thì sẽ xảy ra chuyện gì!
"Hết cách, phải động đến thủ đoạn thật sự thôi..."
Nàng ta khẽ lẩm bẩm, khẽ lau son trên khóe miệng mình, trên ngón tay cái lập tức đỏ thẫm.
Sau đó, nàng ta lạnh mắt, dùng ngón tay cái điểm một chấm lên giữa trán, sau đó ánh mắt xuyên qua rèm che của ngọc liễn, nhìn thằng về phía quốc chủ Ô Trì Quốc đang ở trên trời Định Đỉnh Sơn. Giữa trán nàng ta dường như có chút linh quang lóe lên rồi biến mất...
"Ba người chúng ta hợp sức lại, chẳng lẽ ngay cả một đại trận hộ sơn của tiên môn nhỏ bé này cũng không phá nổi sao?"
Cùng lúc đó, quốc chủ Ô Trì Quốc giữa không trung đang chau mày, đột nhiên trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt, quát to một tiếng, giống như thẹn quá hóa giận, tiếng quát vang vọng khắp bốn phương, khiến cỏ cây dưới đất cũng phải rung soàn soạt.
"Bệ hạ?"
Hai Kim Đan thấy quốc chủ Ô Trì Quốc nổi giận, cũng ngây ra, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Hay là hai người các ngươi vừa rồi không dốc toàn lực?"
Đôi mắt quốc chủ Ô Trì Quốc đỏ sọc, nhìn chòng chọc vào hai cao thủ Kim Đan.
Hai vị Kim Đan kia sửng sốt, trên mặt đều mang vẻ nén giận.
"Ha ha, ta không cần các ngươi nữa, tự ta cũng có thể phá được trận này!"
Đúng lúc ấy, quốc chủ Ô Trì Quốc lại phá lên cười, lắc người một cái, lần thứ hai xông lên cao, phất tay áo nhìn về phía chân núi Định Đỉnh Sơn, khẽ quát: "Ái phi chớ vội, trẫm sẽ thi triển thần thông chân chính, phá hủy trận này!"
Theo tiếng quát này của ông ta, pháp lực cũng điên cuồng dâng trào trong người, ngay cả hoàng bào cũng phồng to lên, như bị gió thổi căng. Trong pháp lực có một tia ánh sáng màu kim nhạt chảy ra, từ từ hội tụ lại trước người ông ta, tạo thành một bảo ấn khổng lồ như ẩn như hiện, trên bảo ấn có thể loáng thoáng thấy được bốn chữ "Vâng theo mệnh trời".
Uỳnh...
Bảo ấn vữa xuất hiện giữa không trung, lập tức có từng tầng hoàng uy tỏa ra, xé nát phong vân.
Ngay cả trời đất dường như cũng tối tăm đi vài phần.
...
"Thứ gì đây?"
Lúc này Phương Nguyên trong đại trận cũng chợt có cảm ứng. Hắn đang đến thời điểm mấu chốt luyện hóa mạch, chỉ thiếu chút nữa là có thể thành công, lại không ngờ rằng, bên ngoài núi lại truyền đến một loại sức mạnh khiến hắn tự dưng hãi hùng.
Cảm giác nguy hiểm này khiến trong lòng hắn dâng lên nỗi lo lắng vô biên...
Còn chống đỡ được không?
Mà trong tình huống thế này, hắn cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lập tức từ bỏ việc luyện hóa thủy mạch chi linh, vội vàng rời trận trốn đi, hoặc là liều mạng bất chấp tất cả, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục luyện hóa thủy mạch chi linh, hoặc là giống như một vài người bị dọa sợ hết hồi, vừa luôn miệng hét ầm lên, vừa không trốn thoát được, cuối cùng chẳng làm được gì, vẫn bị đánh chết...
Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi lựa chọn cách thứ hai!
Hai mắt hắn tập trung lại, tiếp tục bước luyện hóa cuối cùng!
Bởi vì trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, lúc này căn bản là trốn không thoát!
Hiện giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào đại trận mà mình đã dày công bố trí!
Phương Nguyên nghiêm mặt lại, nhìn về phía thủy mạch chi linh vẫn đang giãy dụa, năm ngón tay xòe ra, rút năng lượng của Thất Bảo Lôi Thụ đến cực hạn, một đoàn sét chói mắt điên cuồng vọt tới thủy mạch chi linh, bọc chặt lấy con cá chép đen vào bên trong!
Trong lòng hắn khẽ quát: "Mất bao nhiêu thời gian như thế, nếu là cá thật thì cũng phải chín rồi, ngươi còn định gắng gượng đến bao giờ?"
...
"Đó là... Ô Trì Quốc Vận?"
Mà lúc này ở ngoài đại trận, hai đại cao thủ Kim Đan thấy cảnh tượng ấy, nhất thời kinh hãi, sắc mặt thay đổi hẳn.
Họ không ngờ rằng, quốc chủ lại điên cuồng như thế, ngay cả bí thuật tổn hại căn cơ như thế mà cũng thi triển ra.
Bí thuật này không chỉ làm tổn hại căn cơ của bản thân quốc chủ, mà còn bao gồm cả hoàng uy của Ô Trì Quốc, vị tiên tri đến từ dịch lâu lúc trước đã từng khen ngợi phương pháp tu luyện này của Ô Trì Quốc, nhưng cũng nói rằng bí thuật ấy một khi thi triển, chắc chắn là hậu họa khôn cùng...
Quốc chủ lại không chút nghĩ ngợi thi triển ngay phương pháp này, chẳng lẽ phát điên thật rồi sao?
"Phá cho ta..."
Nhưng còn không đợi họ ngăn cản, bảo ấn khổng lồ đã đè thẳng xuống Định Đỉnh Sơn.
Ầm ầm...
Hư không dường như cũng bị đập vỡ nát!
Đây chỉ là một bảo ấn vô hình, nhưng dường như còn nặng hơn toàn bộ Định Đỉnh Sơn gấp vô số lần.
Không cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần bảo ấn này hạ xuống, e rằng Định Đỉnh Sơn cũng sẽ bị san phẳng.
Đại trận gì, trận sư gì, ở dưới đòn đánh mạnh mẽ này cũng sẽ tan tành thành mây khói...
Nhưng điều khiến người ta không nghĩ tới chính là, đúng vào lúc bảo ấn đang đáp xuống Định Đỉnh Sơn với thế tiến công mãnh liệt, đột nhiên trong tầng trận quang giữa núi lại có một nữ tử như ẩn như hiện bay ra, nàng giơ hai tay lên, đỡ lấy bảo ấn kia...
"Đó là... hoàng hậu?"
Nhìn thấy bóng dáng nhàn nhạt đó, hai đại Kim Đan của Ô Trì Quốc và đám huyền giáp vệ đồng thời cả kinh.
Nhiều hơn ngạc nhiên, là tâm trạng phức tạp nảy sinh trong lòng họ!
Chương 544 Lôi Linh đã thành (1)
Trong Ô Trì Quốc, ngoại trừ một vài người, những người khác thậm chí còn không hề biết tin Hoàng Hậu đã chết, bởi vì Lữ phi làm việc này rất bí mật, hơn nữa bệ hạ còn che giấu giúp ả, thế nên mọi người chỉ biết Hoàng Hậu mất tích mấy ngày, cũng không biết người đã đi đâu. Bây giờ nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Hậu xuất hiện ở Định Đỉnh Sơn, bọn họ lập tức đoán ra được một loại khả năng, tâm tình không khỏi trở nên phức tạp!
Ngay cả Phương Nguyên cũng như vậy, hắn không ngờ vào giờ phút này, người giúp mình lại là Hoàng Hậu.
Phương Nguyên cũng biết, đó cũng không phải là Hoàng Hậu thật sự, chỉ là một người nào đó được Hoàng Hậu gia trì khí vận của chính bà ấy lên trên người, lúc này mượn bóng dáng của Hoàng Hậu bao phủ Định Đỉnh Sơn, sau đó giúp mình đỡ được một đòn vô cùng khủng bố đến từ chính quốc chủ…
Dường như vận mệnh đã định trước rằng, trận chiến tranh giành khí vận quốc gia này sẽ vô cùng chấn động.
Khó có thể hình dung ra tâm trạng hiện tại của hai vị Kim Đan và đám huyền giáp vệ Ô Trì Quốc!
Đối với bọn họ, cảnh tượng trước mặt thật sự đã đem lại ảnh hưởng quá lớn, càng khiến cảm xúc trong lòng bọn họ dao động!
Ngay cả quốc chủ của Ô Trì Quốc, lúc nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta cũng hơi giật mình, phản ứng trở nên chậm chạp.
Nhưng cũng vào lúc này, bên trong ngọc liễn ở dưới chân núi, Lữ phi nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt của quốc chủ Ô Trì Quốc trở nên hung ác, ánh sáng vàng trên người vô cùng mãnh liệt, bảo ấn vẫn tiếp tục đánh xuống bên dưới. Sức mạnh tới từ bóng dáng của Hoàng Hậu yếu hơn bảo ấn kia rất nhiều, chỉ chống đỡ được một chút, bảo ấn không hoàn chỉnh kia đã xuyên qua thân thể của bà, đánh xuống Định Đỉnh Sơn.
Nhưng cho dù thế nào sức mạnh của bảo ấn cũng đã tiêu tán đi rất nhiều. Lúc nó đánh xuống Định Đỉnh Sơn, chỉ thấy bụi mù bay tứ tung, vọt tới tận phía chân trời, trận quang bị tàn phá gào thét không ngừng, giống như một chiếc túi rách nát, rất nhiều đá ở trên núi không ngừng lăn xuống bên dưới, nhìn qua vô cùng hỗn độn, thê lương. Chẳng qua không một ai nghĩ tới, chính tại giờ phút này, giữa đám bụi mù, chợt có một tia sét đánh thẳng lên trời.
Đám người đứng xung quanh Định Đỉnh Sơn đều trông thấy giữa không trung xuất hiện một vầng sáng.
Thứ đó thế nhưng là một con cá cả người lập lòe lôi quang, nó chậm rãi bơi qua bơi lại ở giữa hư không…
Chẳng qua con Lôi Ngư này vừa xuất hiện, nó bèn lượn vòng bốn phía, thanh trừ sức mạnh còn sót lại của bảo ấn, bảo vệ Định Đỉnh Sơn.
Nếu không đừng nói là đại trận ở trên núi, ngay cả Định Đỉnh Sơn ít nhất cũng sẽ sụp mất một nửa!
“Đó là… Lôi Linh?”
Những người còn lại của Ô Trì Quốc đều chìm trong sự mê mang.
Có điều hai đại Kim Đan kia rất nhanh đã chú ý tới sự bất phàm của Lôi Linh, thậm chí trong lòng bọn họ còn nhớ lại một vài chuyện cũ.
Ở trên thế gian này, về việc tu hành và tìm hiểu sức mạnh của lôi đạo, phải nói là cực kỳ đa dạng, nhiều vô số kể.
Nhưng mỗi một đạo truyền thừa lại có những đặc điểm riêng.
Ô Trì Quốc có tài nguyên lôi đạo, nhưng lại không có truyền thừa lôi đạo, đây quả thực là một việc vô cùng kỳ lạ. Nhưng hoàng tộc Ô Trì Quốc cũng không phải không hề nỗ lực, tổ tiên của hoàng tộc Ô Trì Quốc đã từng có người theo đuổi loại truyền thừa này, không những thế còn thành công. Nhưng đến cuối cùng, cũng không biết lý do vì sao, đạo truyền thừa kia lại không được lưu truyền cho tới hiện tại, và vị lão tổ ấy cũng đi ẩn cư!
Cũng bởi vì chuyện này, mối quan hệ giữa vị lão tổ ấy và hoàng tộc Ô Trì Quốc cũng trở nên không mấy vui vẻ.
Hiện giờ thế hệ trẻ của tộc nhân Ô Trì Quốc gần như đã quên mất vị lão tổ kia, nhưng hai vị Kim Đan này lại không hề xa lạ gì.
Hiện tại bọn họ vừa nhìn thấy Lôi Ngư xuất hiện, thấp thoáng cảm thấy nó thế nhưng có hơi giống thần thông của vị lão tổ đã ẩn cư của Ô Trì Quốc!
Điều này khiến cho bọn họ vô cùng cả kinh, trong lòng đã có chút rối loạn!
…
…
“Chẳng lẽ hắn … Đang tu luyện thần thông?”
Mà cùng lúc đó, bên trong ngọc liễn dưới chân núi Định Đỉnh Sơn, vị quý nhân kia cũng nhìn thấy con Lôi Linh này, sắc mặt của ả hơi biến đổi, thậm chí còn có chút hâm mộ. Dựa vào ánh mắt của Lữ phi, tất nhiên có thể nhìn ra được sự lợi hại của con Lôi Linh này, ả cũng mơ hồ đoán ra được một vài chuyện, bao gồm lý do vì sao tên trận sư kia nhất định phải ôm Thất Bảo Lôi Thụ trốn ở bên trong đại trận, và hắn muốn lợi dụng Lôi Thụ này để làm gì!
“Ngươi và ta đều muốn chạy trên con đường này, không nghĩ tới ngươi vậy mà còn nhanh hơn ta một bước…”
Mà tại thời điểm nghĩ rõ ràng thấu đáo vấn đề này, sắc mặt của ả cũng dần dần trở nên khó coi đến cực điểm, thậm chí là càng nghĩ càng giận, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Vừa làm rối tung chuyện của ta, lại vừa không làm cản trở tiến độ tu luyện của bản thân, làm sao có thể để ngươi chiếm hết chỗ hời ở trong thiên hạ này được chứ?”
Oán hận nghĩ tới đây, Lữ phi một lần nữa lau đi một chút đỏ sẫm nơi khóe miệng, bôi lên giữa trán.
…
…
Mà vào lúc này, quốc chủ của Ô Trì Quốc đang đứng ở giữa không trung cũng hơi ngẩn người, ông ta khẽ chau mày. Tất nhiên quốc chủ của Ô Trì Quốc cũng nhìn ra được con Lôi Ngư kia có chút tương tự với truyền thừa mà thúc phụ của ông ta phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới cầu tới được, thậm chí chúng còn là nhất mạch.
Đồng thời quốc chủ của Ô Trì Quốc cũng đoán ra được tên trận sư này ắt hẳn có chút nhân quả với hoàng tộc của Ô Trì Quốc, cộng thêm việc khí vận của Ô Trì Quốc với bóng dáng của Hoàng Hậu hiện thân đỡ lấy bảo ấn của ông ta, điều này cũng khiến trái tim của ông ta chấn động, cảm giác áy náy không ngừng dâng trào ở trong lòng. Vì thế quốc chủ của Ô Trì Quốc chỉ yên lặng đứng ở giữa không trung hồi lâu.
Chẳng qua tại thời điểm người ở trong ngọc liễn bôi son lên giữa trán, trong lòng ông ta đột nhiên lại cảm thấy bực bội, ánh mắt trở nên có chút lạnh lùng.
Chương 545 Lôi Linh đã thành (2)
“Ngươi thế nhưng dùng quốc bảo của Ô Trì Quốc ta để tu luyện…”
Ông ta đột nhiên nhìn về phía tàn trận ở Định Đỉnh Sơn, quát lớn một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi không sợ có mạng để tu luyện, nhưng không có mạng để dùng nó sao?”
Trong tiếng hét lớn, quốc chủ của Ô Trì Quốc bay vọt lên trời, hung ác đánh một chưởng xuống bên dưới.
Vừa rồi đại trận hộ sơn của Định Đỉnh Sơn đã chịu một đòn của bảo ấn, tuy rằng được Hoàng Hậu đỡ một phần lớn, cũng được Lôi Linh thanh trừ một vài phần, nhưng vẫn còn một phần đánh xuống núi, khiến cho đại trận hộ sơn ở trên núi trở nên có chút rách nát. Lần này nó không chỉ có vẻ như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, mà là thật sự đến gần bờ vực sụp đổ, chỉ là tồn tại một cách miễn cưỡng mà thôi!
Một chưởng này của quốc chủ Ô Trì Quốc đánh xuống bên dưới, không chỉ riêng đại trận này, sợ là người ở bên trong trận cũng sẽ bị đánh chết tươi.
“Bệ hạ…”
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên bên cạnh có hai bóng dáng lóe lên, khó khăn lắm mới cản lại một chưởng này của quốc chủ Ô Trì Quốc, bọn họ không ai khác chính là hai vị cao thủ Kim Đan. Hai người vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Trận sư ở trong núi này được linh hồn của Hoàng Hậu che chở, hơn nữa hình như hắn còn tu luyện chiêu số nhất mạch của Thái Hoa chân nhân, nói vậy cũng có chút quan hệ với Ô Trì Quốc ta. Bệ hạ đừng giết người nọ, cứ hỏi hắn trước xem sao đã…”
“Hoàng Hậu?”
Bên trong ngọc liễn dưới chân núi, một giọng nói chứa đầy sự chế nhạo vang lên.
Ánh mắt của quốc chủ Ô Trì Quốc lập tức trở nên lạnh lùng, ông ta lạnh giọng quát: “Nhắc tới người phụ nữ không biết điều kia làm gì, các ngươi cũng dám cản ta?”
Dứt lời, hai tay của ông ta vung lên, đánh bay hai vị Kim Đan kia, ngay sau đó lại muốn vọt tới Định Đỉnh Sơn.
…
…
“Đại công cáo thành…”
Mà ở lúc này, bên trong đại trận rách nát ở Định Đỉnh Sơn, Phương Nguyên chậm rãi thở phào một hơi, hắn âm thầm tạo Pháp ấn, Lôi Linh đang linh hoạt bơi lội ở giữa không trung cũng chậm rãi thu nhỏ lại, đi tới trước người hắn. Chỉ thấy bộ dáng của con Lôi Linh này vẫn không khác gì một con cá chép xanh, cả người lóe lên ánh chớp, trông có vẻ vô cùng thần bí. Dựa theo suy nghĩ của Phương Nguyên, nó biến lớn biến nhỏ, luồn qua trái rồi rẽ sang phải, rất dễ điều khiển.
Thủy Tương Lôi Linh, tu luyện thành công!
Nói đúng ra thì, Thủy Tương Lôi Linh này vốn nên có hình dạng của Huyền Vũ, có điều thủy mạch chi linh mà Phương Nguyên dùng để làm lôi dẫn quá mạnh mẽ, lại luyện thành bộ dáng của một con cá chép xanh. Chẳng qua đây cũng chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi, quan trọng nhất chính là - về mặt bản chất, nó vẫn là Lôi Linh của mình!
Hiện giờ trong Tứ Tương Lôi Linh, hắn đã có Chu Tước, Lôi Ngư, còn có Ma Ấn Kiếm đang nuôi dưỡng, chỉ còn thiếu Đông Phương Mộc Tương Lôi Linh mà thôi.
Đương nhiên, còn có cả Thổ Tương Lôi Linh cuối cùng!
Nhưng Thổ Tương Lôi Linh lại là nhân tố quyết định để kết đan, thuộc về một tầng cảnh giới cao hơn, tạm thời không cần nhắc tới nó.
Mà sau khi làm xong mấy chuyện này, Phương Nguyên cũng lập tức thu công, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài ngọn núi.
Ánh mắt ngưng lại, hắn lẩm bẩm nói: “Vẫn chưa tới sao?”
Thời gian mà Phương Nguyên giao hẹn với tiểu hoàng tử cũng gần tới rồi.
Trước đây hắn đã đồng ý với tiểu hoàng tử, sẽ thay y thu hút sự chú ý của toàn thể Ô Trì Quốc, kéo dài bảy ngày. Mà trong vòng bảy ngày này, tiểu hoàng tử có thể đi làm mấy việc mà y muốn làm, sau đó lại mượn sức mạnh của tiểu hoàng tử để giải vây giúp bản thân.
Nói một cách đơn giản, tuy rằng lúc trước Phương Nguyên đồng ý sẽ giúp tiểu hoàng tử, nhưng hắn cũng chỉ cho y một vài lời khuyên mà thôi!
Hắn cũng không định đi giải quyết vấn đề của Ô Trì Quốc!
Phương Nguyên chỉ tới Thiên Xu Môn, tập trung tu hành một thời gian, dùng chính mình làm mồi nhử.
Người thật sự có thể giải quyết vấn đề lớn của Ô Trì Quốc chỉ có thể là chính bản thân tiểu hoàng tử.
Đương nhiên, Phương Nguyên không thể xác định tiểu hoàng tử có thật sự giải quyết được vấn đề này hay không, thế nên hắn cũng đã chuẩn bị một đường lui cho mình. Hiện tại thời gian giao hẹn đã đến, nếu tiểu hoàng tử vẫn không ra tay, như vậy Phương Nguyên sẽ dùng biện pháp của mình để rời khỏi Định Đỉnh Sơn này.
…
…
“Đó là Thất Bảo Lôi Thụ của Ô Trì Quốc ta, mau trả lại cho ta!”
Lúc này ở bên ngoài, phía trên Định Đỉnh Sơn, quốc chủ của Ô Trì Quốc như điên như ma đẩy lui hai vị Kim Đan, một lần nữa thúc giục pháp lực toàn thân, mạnh mẽ đánh về phía đỉnh núi. Kim đan chói lòa không khác gì mặt trời chiếu sáng cả một khu vực, mà dưới thế công vô cùng khủng khiếp này, trận quang lung lay sắp bị phá vỡ ở Định Đỉnh Sơn trông có vẻ như không chịu nổi một đòn, cả ngọn núi chuẩn bị sụp đổ dưới một chưởng này!
“Chậm đã…”
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên phía đằng xa truyền tới một tiếng hét lớn, chỉ thấy ở phía cực Tây, một luồng ánh sáng đỏ giống như tia chớp lao nhanh tới đây, người còn chưa tới, giọng nói đã vang lên từ đằng xa: “Tân đế có chỉ, trên dưới Ô Trì Quốc lập tức rời khỏi Định Đỉnh Sơn!”
“Gì cơ?”
Vừa nghe thấy hai chữ “Tân đế”, sắc mặt của đám người dưới chân núi Định Đỉnh Sơn thay đổi rõ rệt, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Giữa không trung, quốc chủ của Ô Trì Quốc đang chuẩn bị ra tay cũng đột nhiên quay đầu lại, hung ác nhìn về phía Tây.
Mà ở bên trong ngọc liễn dưới chân núi, vị quý nhân kia thì lại hừ lạnh một tiếng.
Nơi chân trời phía tây, cuối cùng bóng dáng màu đỏ tựa mây kia cũng đã bay tới gần. Chỉ thấy người tới là một lão già mặc áo bào cổ, sắc mặt tái nhợt, cầm một cuộn thánh chỉ trong tay. Lúc ông đến gần, pháp lực vẫn còn quẩn quanh khắp toàn thân, mãi một lúc sau mới có thể đè ép xuống, có thể thấy được suốt cả chặng đường ông đã cấp bách như thế nào. Sau khi đứng nghiêm một lúc lâu, lão già mặc áo bào cổ mới chậm rãi hành lễ với quốc chủ của Ô Trì Quốc.
“Lúc nãy ngươi nói gì vậy?”
Sắc mặt Mạnh thái sư cũng biến đổi, không rõ tâm trạng, lát sau ông mới lên tiếng: "Ta đã nghe nói đến chuyện ở Định Đỉnh Sơn, cũng biết Lữ Phi hạ lệnh điều toàn bộ cao thủ trong cung đến đó. Ngay cả phụ hoàng ngài cũng đã đến Định Đỉnh Sơn. Ta cũng từng suy đoán liệu đó phải là người do tiểu hoàng tử tìm đến để giúp bày cục hay không. Nhưng vô dụng, cao thủ trong Ô Trì Quốc nhiều như mây, phụ hoàng ngài còn có tu vi thâm hậu. Một trận sư nho nhỏ liệu có thể giúp được gì cho ngài?"
Tiểu hoàng tử ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Ai bảo tiên sinh muốn giúp ta?"
Y nhìn thẳng vào mắt Mạnh thái sư: "Ngay từ đầu tiên sinh đã nói rất rõ rằng ngài ấy không giúp được ta, chỉ có tự ta giúp chính mình. Hiện giờ ngài ấy coi mình làm mồi nhử, cầm chân những người đó ở Định Đỉnh Sơn, là đã tạo ra một cơ hội để ta tự giúp mình!"
Mạnh thái sư do dự: "Ngài..."
Sắc mặt tiểu hoàng tử vô cùng kiên định, gương mặt non nón dưới ánh nến chiếu rọi lại hiện ra các đường viền sắc nét, y nói với giọng thật nhỏ: "Tiên sinh nói rất đúng, so với việc ta nhờ ngài ấy cứu, thì chẳng thà tự ta cứu mình. Chỉ khi nào ta đoạt được ngai vị, mới có thể hạ chiếu lệnh cho phiên trấn tứ phương và tám vị đại tướng ra tay chém yêu phi. Từ đó thật sự giải được tai kiếp này cho Ô Trì Quốc!"
Mạnh thái sư nghe vậy, hỏi với sắc mặt nặng nề: "Đứng trước ba đại Kim Đan, tiên sinh của ngài... liệu có thể chống đỡ được bao lâu?"
Tiểu hoàng tử nghe thấy mấy chữ "ba đại Kim Đan", cũng biến sắc. Qua một lát, y chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Ta tin vào td!"
Mạnh thái sư im lặng, rõ ràng là ông không tin!
Tiểu hoàng tử bỗng nở nụ cười, nhìn cữu công của mình, nói: "Điểm mấu chốt là, ta vừa trở về thành đô đã tìm ngay cữu công ngài để đóng cửa mật đàm, còn mang theo mẫu hậu của ta... Ngài có thể giúp ta, cũng có thể không giúp ta, nhưng ngài tốt nhất hãy nghĩ cho kỹ, sau khi ta rời khỏi đây, ngài có thể phủi sạch được mối liên quan này không?"
Ánh mắt của Mạnh thái sư bỗng nghiêm túc hẳn lên.
Sáng sớm hôm sau, tiểu hoàng tử theo Mạnh thái sư hồi cung, nói là nhận lệnh của Lữ Phi, tự nguyện hồi cung tiếp nhận cấm túc. Lúc này trong cung trống trải không người, các cao thủ đều không có ở đây, không bị ai nghi ngờ. Lúc đi đến điện Chính Đức, tiểu hoàng tử đột nhiên hô lên một tiếng, các cao thủ của Hỏa Vân Lĩnh, Cự Giao Môn và Linh Lung Tông lẫn trong tùy tùng của Mạnh thái sư đồng loạt xuất hiện, nhanh chóng giết sạch thuộc hạ bên cạnh Lữ Phi, khống chế hoàng cung.
Sau đó, dưới sự bảo hộ của các tiên môn, tiểu hoàng tử lập chiếu xưng đế, tiến hành tế cung tế tổ.
Thời gian tế tổ cần ba ngày!
Lúc này, ba đại Kim Đan đã bay lên giữa không trung, đối diện với đại trận lơ lửng trên Định Đỉnh Sơn, triển khai sự trấn áp mãnh liệt!
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Uy lực to lớn khó mà diễn tả nổi làm lay động cả Định Đỉnh Sơn.
Phương Nguyên âm thầm cắn răng, lấy ra trận kỳ cuối cùng, ánh mắt hắn cũng rất nghiêm túc: "Nên tu hành rồi!"
"Vút!"
Trận kỳ cuối cùng vòng quanh hắn hai vòng, rồi khẽ bay vút ra ngoài, vừa vặn cắm đúng vào vị trí cách hắn ba trượng. Đó là một mắt trận của tụ linh trận do Phương Nguyên tự mình bày ra, cũng là cốt lõi của toàn bộ đại trận.
Làm xong mọi việc, hắn mở nắp hồ lô ra!
Bên trong hồ lô tản ra hơi nước mỏng manh, cảm giác này giống như đang đứng đối diện với một hồ nước. Nước trong hồ gợn sóng lăn tăn.
Linh quang chợt lóe lên, một con cá chép đen nhảy ra ngoài. Người nó tỏa ra linh quang chói lòa, định xuyên qua hư không bay đi.
"Còn muốn chạy?"
Phương Nguyên giơ tay lên, viết một chữ "Cấm" lên không trung, rồi chỉ về phía người con cá chép đen.
Ngay lập tức có từng đạo trận quang từ dưới mặt đất tuôn ra, bao quanh người con cá chép đen. Từ trên trời nhìn xuống có thể thấy được trận quang này có hình dạng tương tự với chữ "Cấm" mà Phương Nguyên vừa viết ra. Còn con cá chép đen lại bị trận quang vây vào giữa, thân hình đang nhanh nhẹn nhất thời bị ảnh hưởng. Cả người nó dường như nặng thêm gấp mấy chục lần, không ngừng vùng vẫy trong không trung...
Nhưng trận pháp này chỉ nhốt nó được một chớp mắt. Nó chỉ giùng giằng trong trận một chút rồi lại nhanh chóng ngóc đầu lên như muốn trốn ra ngoài.
Thoạt nhìn chỉ là một con cá chép đen hình dáng xấu xí, nhưng trên người lại tản ra linh khí dồi dào khó mà tưởng tượng nổi. Với tu vi Trúc Cơ tầng hai của Phương Nguyên, lại không thể hoàn toàn trấn áp được nó, thậm chí còn có cảm giác bị nó ép lại. Bình thường nếu không phải dựa vào chiếc hồ lô vỏ xanh trấn áp nó, thì thủy mạch chi linh này quả nhiên là thích đi thì đi, cấm trận bình thường không thể nào giữ được nó!
Chỉ có điều nó vừa định chạy, thì đại trận xung quanh chợt tuôn ra một luồng sức mạnh bá đạo đè nén xuống. Uy lực của cấm trận lập tức mạnh hơn rất nhiều, kéo thẳng nó xuống và cố định ở một chỗ!
Đây là đại trận cuối cùng.
Sức mạnh từ bên ngoài núi đánh vào đại trận, khoảng ba thành bị di chuyển lên Định Đỉnh Sơn, hai thành khác bị đại trận đỡ lấy hóa thành vô hình, một nửa còn lại đều nương theo đại trận trấp áp lên người thủy mạch chi linh!
"Ha ha..."
Phương Nguyên bật cười hai tiếng, thấp giọng nói với ba vị Kim Đan trên không trung: "Đa tạ đã hộ pháp!"
Sau đó hắn tập trung tinh thần nhìn về con cá chép xanh, trong lòng thầm than: "Thiên thời địa lợi đều đủ cả, nên tu luyện đạo lôi dẫn thứ ba thôi!"
Những người khác đều chỉ phán đoán từ thế cục, cho rằng hắn không thể chống đỡ được bao lâu trước những đòn tấn công của ba đại cao thủ Kim Đan. Mà sự thực cũng đúng là như thế, hắn mượn đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn, bày bố trận pháp, tuy uy lực không tệ, nhưng đối đầu với ba vị Kim Đan sợ rằng vẫn không thấm vào đâu. Nhưng điều mà người khác không biết là đối với Phương Nguyên, ngay từ đầu hắn đã không định nhờ đại trận đón đỡ sức mạnh của ba vị Kim Đan rồi!
Hắn nghĩ rằng phải mượn sức lực của mấy tu sĩ Kim Đan này để hoàn thành tu luyện của mình!
Dù sao tu hành mới là việc quan trọng nhất!
Tuy nói thế này đúng là không biết xấu hổ, nhưng mạo hiểm một phen khốc liệt như vậy, nếu chỉ vì người khác...
... Thì hơi thiệt!
Chương 542 Bảo ấn quốc gia (1)
Đối với việc nên lợi dụng thủy tướng chi linh này để tu luyện thành thủy tướng lôi linh của mình như thế nào, Phương Nguyên cũng đã sớm dùng thuật thiên diễn để thôi diễn ra, nhưng kết quả thì không được vừa lòng cho lắm. Bởi vì một điều rất đơn giản rằng muốn lấy được càng nhiều thì cần phải nỗ lực càng nhiều.
Thủy tướng chi linh vốn là thần vật hội tụ tinh hoa thủy mạch của trời đất mà thành, nếu tu luyện thành lôi linh, uy lực kia đương nhiên là mạnh mẽ đến mức đáng sợ, nhưng thần vật cỡ này nếu muốn luyện hóa lại không phải là chuyện đơn giản. Một mình Phương Nguyên căn bản không thể làm được, trừ phi là tìm mấy cao thủ cảnh giới Kim Đan tới trợ giúp mình hành công, áp chế thủy tướng chi linh này, để mình từ từ luyện hóa.
Nhưng hiện giờ hắn đã rời khỏi tông môn, không thể nào tìm được trưởng bối canh giữ giúp mình, những người khác lại không tin được.
Vì vậy, ngay từ khi còn rất sớm, trong lòng Phương Nguyên đã xuất hiện một ý tưởng to gan...
Nếu không tìm được người tin cẩn, chẳng thà tìm mấy người không đáng tin!
Sau đó tiểu hoàng tử lại xảy ra việc như thế, Phương Nguyên nhanh chóng nghĩ thông suốt, dứt khoát gộp hai chuyện lại thành một để xử lý!
Lần này đi dến Định Đỉnh Sơn, hắn tập trung thôi diễn đại trận, liền suy xét cả vấn đề kia vào trong đó.
Nếu Ô Trì Quốc không phái cao thủ Kim Đan tới đây, thì Phương Nguyên chẳng cần phảu sợ, còn nếu Ô Trì Quốc phái cao thủ Kim Đan đếnm, thì hắn sẽ chẳng ngần ngại sử dụng lực lượng của đối phương. Thế là hắn lập tức thiết kế ra một tụ linh trận biến chủng. Lúc cao thủ cảnh giới Kim Đan của Ô Trì Quốc tấn công, đã dẫn sức mạnh của họ tới để áp chế năng lượng của thủy tướng chi linh, mượn nó để hành công!
Dưới sự dẫn dắt của trận pháp, mấy vị cao thủ Kim Đan không khác gì đang làm hộ pháp hành công cho Phương Nguyên!
Mà sức mạnh của thủy tướng chi linh mới đủ để chống đỡ được lực lượng từ mấy vị cao thủ Kim Đan kia!
Cứ thế, tuy rằng đang ở trong hoàn cảnh vô cùng hung hiểm, nhưng điều kiện để hắn tu luyện thủy tướng lôi linh cũng đã tề tụ đủ.
Định Đỉnh Sơn của Thiên Xu Môn vốn là nơi đạo uẩn thâm hậu, linh khí dày đặc, lại có mấy cao thủ cảnh giới Kim Đan giúp mình trấn áp thủy tướng chi linh, mà điều mấu chốt hơn là, hiện giờ trên tay hắn lại còn có tài nguyên lôi đạo hiếm có khó tìm trên thế gian!
Tiên môn đạo uẩn, cao thủ Kim Đan, Thất Bảo Lôi Thụ...
... Đều đủ cả!
"Quả nhiên trời không tuyệt đường của người..."
Phương Nguyên thấp giọng than: "... Xem ra gan cũng hơi nhiều 'mỡ'!"
Nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, trong lòng hắn cũng có chút tự hào...
Đương nhiên bây giờ cũng không phải là lúc tự khen mình, thời gian cấp bách, Phương Nguyên mắt thấy thủy tướng chi linh bị áp chế, lập tức ngồi xếp bằng, chậm rãi hành công. Thất Bảo Lôi Thụ trong người đã lấy ra ngoài, sau đó hắn trầm ngâm một lát, giơ tay trái ra, một tia sét chói mắt từ Thất Bảo Lôi Thụ tuôn ra, xuyên qua cơ thể hắn, sau đó từ tay phải hắn ấn xuống thủy mạch chi linh!
Dùng lực lượng của ba đại Kim Đan áp chế cùng luyện hóa sức mạnh của Thất Bảo Lôi Thụ, hắn muốn đem thủy mạch chi linh kia hóa thành lôi linh của mình!
...
Uỳnh! Uỳnh!
Lực lượng mạnh mẽ của ba đại cao thủ Kim Đan gần như có thể san bằng địa thế của Định Đỉnh Sơn, nhưng lúc này nhờ sự bảo hộ của trận quang, tuy Định Đỉnh Sơn nhìn có vẻ vô cùng thê thảm, nhưng vẫn chống đỡ được tiếp. Trong mắt mọi người, gồm cả vị trận sư Lăng Quang có trình độ vượt xa người khác kia, đều cho rằng chuyện này đã vượt quá lẽ thường, không phù hợp với logic!
Đại trận hộ sơn Thiên Xu Môn này, cho dù cao siêu đến đâu cũng không thể chống đỡ được lâu như vậy...
Từ lúc hai vị cao thủ Kim Đan kia ra tay, đại trận dường như có thể bị công phá bất cứ lúc nào, đến khi quốc chủ Ô Trì Quốc cũng nhúng tay vào, đại trận vẫn có vẻ sẽ bị sụp đổ ngay lập tức, lại qua hồi lâu, đám huyền giáp vệ không dám khoanh tay đứng nhìn khi quốc chủ còn phải tấn công, liền liều mạng đánh tới. Nhưng điều khiến người ta cạn lời chính là đại trận này vẫn chỉ là có khả năng bị công phá mà thôi...
Giống như một con chó đuổi theo đuôi của mình, dường như có thể bắt được bất cứ lúc nào, nhưng sự thực là không thể đuổi kịp!
Mà đại trận rách nát này luôn ở mang đến cho người ta cảm giá nó sắp vỡ tan đến nơi, nhưng lại vẫn cứ chống trọi được...
...
"Một ngày trôi qua rồi, ngay cả một đại trận hộ sơn của tiên môn nho nhỏ cũng không phá nổi sao?"
Lúc này, Lữ Phi nhu mì ở trong ngọc liễn dưới Định Đỉnh Sơn cũng bắt đầu có chút sốt ruột.
Mắt thấy thời gian trôi qua từng giây từng phút một, nhưng đại trận kia chỉ rung lắc chứ không đổ, kiên nhẫn của nàng ta cũng đến cực hạn rồi: "Nếu thực sự là người kia, thì làm sao hắn có bản lĩnh đến mức này. Ngay cả ba vị Kim Đan cũng không phá nổi trận pháp do hắn bày ra?"
Tuy thoạt nhìn đại trận bên ngoài vẫn luôn trong trạng thái có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng trong lòng nàng ta đã không nhịn được nữa rồi...
Nàng ta hiểu rõ hơn ai hết về đạo lý đêm dài lắm mộng.
Đây cũng là nguyên nhân mà bất kể thế nào Lữ Phi cũng muốn nhanh chóng lấy được Thất Bảo Lôi Thụ!
Vì Thất Bảo Lôi Thụ này, mà nàng ta đã kéo toàn bộ nhân thủ của mình ở trong cung tới đây, thậm chí lực lượng của quốc chủ Ô Trì Quốc cũng được điều động tới. Việc này khiến trong cung bây giờ trống không, cũng mang đến cơ hội cho tiểu hoàng tử mà nàng ta vẫn không coi vào mắt kia làm ra chuyện ngỗ nghịch cỡ này. Theo lý mà nói, nàng ta chỉ cần định thần lại, sắp xếp qua loa một chút là có thể đánh tan thủ đoạn của thằng nhóc kia.
Chương 543 Bảo ấn quốc gia (2)
Nhưng nàng ta không làm vậy, bởi vì nàng ta vốn chẳng ham hố gì địa vị và sự tôn sùng đến từ Ô Trì Quốc!
Nàng ta chỉ muốn Thất Bảo Lôi Thụ mà thôi!
Hiện giờ Thất Bảo Lôi Thụ đang ở ngay trước mắt, lấy nó dễ như trở bàn tay, nàng làm sao mà phân tâm đi xử lý việc khác được...
Nhưng điều nàng ta không ngờ tới nhất chính là, lôi thụ nhìn có vẻ như đã trong tầm tay rồi, lại không thể lấy được...
Từ khi huyền giáp vệ Ô Trì Quốc vây công Định Đỉnh Sơn, ước chừng đã qua sáu ngày!
Trong sáu ngày này có thể xảy ra rất nhiều chuyện!
Ngay cả nàng ta cũng không biết nếu còn tiếp tục như thế, thì sẽ xảy ra chuyện gì!
"Hết cách, phải động đến thủ đoạn thật sự thôi..."
Nàng ta khẽ lẩm bẩm, khẽ lau son trên khóe miệng mình, trên ngón tay cái lập tức đỏ thẫm.
Sau đó, nàng ta lạnh mắt, dùng ngón tay cái điểm một chấm lên giữa trán, sau đó ánh mắt xuyên qua rèm che của ngọc liễn, nhìn thằng về phía quốc chủ Ô Trì Quốc đang ở trên trời Định Đỉnh Sơn. Giữa trán nàng ta dường như có chút linh quang lóe lên rồi biến mất...
"Ba người chúng ta hợp sức lại, chẳng lẽ ngay cả một đại trận hộ sơn của tiên môn nhỏ bé này cũng không phá nổi sao?"
Cùng lúc đó, quốc chủ Ô Trì Quốc giữa không trung đang chau mày, đột nhiên trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt, quát to một tiếng, giống như thẹn quá hóa giận, tiếng quát vang vọng khắp bốn phương, khiến cỏ cây dưới đất cũng phải rung soàn soạt.
"Bệ hạ?"
Hai Kim Đan thấy quốc chủ Ô Trì Quốc nổi giận, cũng ngây ra, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Hay là hai người các ngươi vừa rồi không dốc toàn lực?"
Đôi mắt quốc chủ Ô Trì Quốc đỏ sọc, nhìn chòng chọc vào hai cao thủ Kim Đan.
Hai vị Kim Đan kia sửng sốt, trên mặt đều mang vẻ nén giận.
"Ha ha, ta không cần các ngươi nữa, tự ta cũng có thể phá được trận này!"
Đúng lúc ấy, quốc chủ Ô Trì Quốc lại phá lên cười, lắc người một cái, lần thứ hai xông lên cao, phất tay áo nhìn về phía chân núi Định Đỉnh Sơn, khẽ quát: "Ái phi chớ vội, trẫm sẽ thi triển thần thông chân chính, phá hủy trận này!"
Theo tiếng quát này của ông ta, pháp lực cũng điên cuồng dâng trào trong người, ngay cả hoàng bào cũng phồng to lên, như bị gió thổi căng. Trong pháp lực có một tia ánh sáng màu kim nhạt chảy ra, từ từ hội tụ lại trước người ông ta, tạo thành một bảo ấn khổng lồ như ẩn như hiện, trên bảo ấn có thể loáng thoáng thấy được bốn chữ "Vâng theo mệnh trời".
Uỳnh...
Bảo ấn vữa xuất hiện giữa không trung, lập tức có từng tầng hoàng uy tỏa ra, xé nát phong vân.
Ngay cả trời đất dường như cũng tối tăm đi vài phần.
...
"Thứ gì đây?"
Lúc này Phương Nguyên trong đại trận cũng chợt có cảm ứng. Hắn đang đến thời điểm mấu chốt luyện hóa mạch, chỉ thiếu chút nữa là có thể thành công, lại không ngờ rằng, bên ngoài núi lại truyền đến một loại sức mạnh khiến hắn tự dưng hãi hùng.
Cảm giác nguy hiểm này khiến trong lòng hắn dâng lên nỗi lo lắng vô biên...
Còn chống đỡ được không?
Mà trong tình huống thế này, hắn cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lập tức từ bỏ việc luyện hóa thủy mạch chi linh, vội vàng rời trận trốn đi, hoặc là liều mạng bất chấp tất cả, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục luyện hóa thủy mạch chi linh, hoặc là giống như một vài người bị dọa sợ hết hồi, vừa luôn miệng hét ầm lên, vừa không trốn thoát được, cuối cùng chẳng làm được gì, vẫn bị đánh chết...
Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi lựa chọn cách thứ hai!
Hai mắt hắn tập trung lại, tiếp tục bước luyện hóa cuối cùng!
Bởi vì trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, lúc này căn bản là trốn không thoát!
Hiện giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào đại trận mà mình đã dày công bố trí!
Phương Nguyên nghiêm mặt lại, nhìn về phía thủy mạch chi linh vẫn đang giãy dụa, năm ngón tay xòe ra, rút năng lượng của Thất Bảo Lôi Thụ đến cực hạn, một đoàn sét chói mắt điên cuồng vọt tới thủy mạch chi linh, bọc chặt lấy con cá chép đen vào bên trong!
Trong lòng hắn khẽ quát: "Mất bao nhiêu thời gian như thế, nếu là cá thật thì cũng phải chín rồi, ngươi còn định gắng gượng đến bao giờ?"
...
"Đó là... Ô Trì Quốc Vận?"
Mà lúc này ở ngoài đại trận, hai đại cao thủ Kim Đan thấy cảnh tượng ấy, nhất thời kinh hãi, sắc mặt thay đổi hẳn.
Họ không ngờ rằng, quốc chủ lại điên cuồng như thế, ngay cả bí thuật tổn hại căn cơ như thế mà cũng thi triển ra.
Bí thuật này không chỉ làm tổn hại căn cơ của bản thân quốc chủ, mà còn bao gồm cả hoàng uy của Ô Trì Quốc, vị tiên tri đến từ dịch lâu lúc trước đã từng khen ngợi phương pháp tu luyện này của Ô Trì Quốc, nhưng cũng nói rằng bí thuật ấy một khi thi triển, chắc chắn là hậu họa khôn cùng...
Quốc chủ lại không chút nghĩ ngợi thi triển ngay phương pháp này, chẳng lẽ phát điên thật rồi sao?
"Phá cho ta..."
Nhưng còn không đợi họ ngăn cản, bảo ấn khổng lồ đã đè thẳng xuống Định Đỉnh Sơn.
Ầm ầm...
Hư không dường như cũng bị đập vỡ nát!
Đây chỉ là một bảo ấn vô hình, nhưng dường như còn nặng hơn toàn bộ Định Đỉnh Sơn gấp vô số lần.
Không cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần bảo ấn này hạ xuống, e rằng Định Đỉnh Sơn cũng sẽ bị san phẳng.
Đại trận gì, trận sư gì, ở dưới đòn đánh mạnh mẽ này cũng sẽ tan tành thành mây khói...
Nhưng điều khiến người ta không nghĩ tới chính là, đúng vào lúc bảo ấn đang đáp xuống Định Đỉnh Sơn với thế tiến công mãnh liệt, đột nhiên trong tầng trận quang giữa núi lại có một nữ tử như ẩn như hiện bay ra, nàng giơ hai tay lên, đỡ lấy bảo ấn kia...
"Đó là... hoàng hậu?"
Nhìn thấy bóng dáng nhàn nhạt đó, hai đại Kim Đan của Ô Trì Quốc và đám huyền giáp vệ đồng thời cả kinh.
Nhiều hơn ngạc nhiên, là tâm trạng phức tạp nảy sinh trong lòng họ!
Chương 544 Lôi Linh đã thành (1)
Trong Ô Trì Quốc, ngoại trừ một vài người, những người khác thậm chí còn không hề biết tin Hoàng Hậu đã chết, bởi vì Lữ phi làm việc này rất bí mật, hơn nữa bệ hạ còn che giấu giúp ả, thế nên mọi người chỉ biết Hoàng Hậu mất tích mấy ngày, cũng không biết người đã đi đâu. Bây giờ nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Hậu xuất hiện ở Định Đỉnh Sơn, bọn họ lập tức đoán ra được một loại khả năng, tâm tình không khỏi trở nên phức tạp!
Ngay cả Phương Nguyên cũng như vậy, hắn không ngờ vào giờ phút này, người giúp mình lại là Hoàng Hậu.
Phương Nguyên cũng biết, đó cũng không phải là Hoàng Hậu thật sự, chỉ là một người nào đó được Hoàng Hậu gia trì khí vận của chính bà ấy lên trên người, lúc này mượn bóng dáng của Hoàng Hậu bao phủ Định Đỉnh Sơn, sau đó giúp mình đỡ được một đòn vô cùng khủng bố đến từ chính quốc chủ…
Dường như vận mệnh đã định trước rằng, trận chiến tranh giành khí vận quốc gia này sẽ vô cùng chấn động.
Khó có thể hình dung ra tâm trạng hiện tại của hai vị Kim Đan và đám huyền giáp vệ Ô Trì Quốc!
Đối với bọn họ, cảnh tượng trước mặt thật sự đã đem lại ảnh hưởng quá lớn, càng khiến cảm xúc trong lòng bọn họ dao động!
Ngay cả quốc chủ của Ô Trì Quốc, lúc nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta cũng hơi giật mình, phản ứng trở nên chậm chạp.
Nhưng cũng vào lúc này, bên trong ngọc liễn ở dưới chân núi, Lữ phi nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt của quốc chủ Ô Trì Quốc trở nên hung ác, ánh sáng vàng trên người vô cùng mãnh liệt, bảo ấn vẫn tiếp tục đánh xuống bên dưới. Sức mạnh tới từ bóng dáng của Hoàng Hậu yếu hơn bảo ấn kia rất nhiều, chỉ chống đỡ được một chút, bảo ấn không hoàn chỉnh kia đã xuyên qua thân thể của bà, đánh xuống Định Đỉnh Sơn.
Nhưng cho dù thế nào sức mạnh của bảo ấn cũng đã tiêu tán đi rất nhiều. Lúc nó đánh xuống Định Đỉnh Sơn, chỉ thấy bụi mù bay tứ tung, vọt tới tận phía chân trời, trận quang bị tàn phá gào thét không ngừng, giống như một chiếc túi rách nát, rất nhiều đá ở trên núi không ngừng lăn xuống bên dưới, nhìn qua vô cùng hỗn độn, thê lương. Chẳng qua không một ai nghĩ tới, chính tại giờ phút này, giữa đám bụi mù, chợt có một tia sét đánh thẳng lên trời.
Đám người đứng xung quanh Định Đỉnh Sơn đều trông thấy giữa không trung xuất hiện một vầng sáng.
Thứ đó thế nhưng là một con cá cả người lập lòe lôi quang, nó chậm rãi bơi qua bơi lại ở giữa hư không…
Chẳng qua con Lôi Ngư này vừa xuất hiện, nó bèn lượn vòng bốn phía, thanh trừ sức mạnh còn sót lại của bảo ấn, bảo vệ Định Đỉnh Sơn.
Nếu không đừng nói là đại trận ở trên núi, ngay cả Định Đỉnh Sơn ít nhất cũng sẽ sụp mất một nửa!
“Đó là… Lôi Linh?”
Những người còn lại của Ô Trì Quốc đều chìm trong sự mê mang.
Có điều hai đại Kim Đan kia rất nhanh đã chú ý tới sự bất phàm của Lôi Linh, thậm chí trong lòng bọn họ còn nhớ lại một vài chuyện cũ.
Ở trên thế gian này, về việc tu hành và tìm hiểu sức mạnh của lôi đạo, phải nói là cực kỳ đa dạng, nhiều vô số kể.
Nhưng mỗi một đạo truyền thừa lại có những đặc điểm riêng.
Ô Trì Quốc có tài nguyên lôi đạo, nhưng lại không có truyền thừa lôi đạo, đây quả thực là một việc vô cùng kỳ lạ. Nhưng hoàng tộc Ô Trì Quốc cũng không phải không hề nỗ lực, tổ tiên của hoàng tộc Ô Trì Quốc đã từng có người theo đuổi loại truyền thừa này, không những thế còn thành công. Nhưng đến cuối cùng, cũng không biết lý do vì sao, đạo truyền thừa kia lại không được lưu truyền cho tới hiện tại, và vị lão tổ ấy cũng đi ẩn cư!
Cũng bởi vì chuyện này, mối quan hệ giữa vị lão tổ ấy và hoàng tộc Ô Trì Quốc cũng trở nên không mấy vui vẻ.
Hiện giờ thế hệ trẻ của tộc nhân Ô Trì Quốc gần như đã quên mất vị lão tổ kia, nhưng hai vị Kim Đan này lại không hề xa lạ gì.
Hiện tại bọn họ vừa nhìn thấy Lôi Ngư xuất hiện, thấp thoáng cảm thấy nó thế nhưng có hơi giống thần thông của vị lão tổ đã ẩn cư của Ô Trì Quốc!
Điều này khiến cho bọn họ vô cùng cả kinh, trong lòng đã có chút rối loạn!
…
…
“Chẳng lẽ hắn … Đang tu luyện thần thông?”
Mà cùng lúc đó, bên trong ngọc liễn dưới chân núi Định Đỉnh Sơn, vị quý nhân kia cũng nhìn thấy con Lôi Linh này, sắc mặt của ả hơi biến đổi, thậm chí còn có chút hâm mộ. Dựa vào ánh mắt của Lữ phi, tất nhiên có thể nhìn ra được sự lợi hại của con Lôi Linh này, ả cũng mơ hồ đoán ra được một vài chuyện, bao gồm lý do vì sao tên trận sư kia nhất định phải ôm Thất Bảo Lôi Thụ trốn ở bên trong đại trận, và hắn muốn lợi dụng Lôi Thụ này để làm gì!
“Ngươi và ta đều muốn chạy trên con đường này, không nghĩ tới ngươi vậy mà còn nhanh hơn ta một bước…”
Mà tại thời điểm nghĩ rõ ràng thấu đáo vấn đề này, sắc mặt của ả cũng dần dần trở nên khó coi đến cực điểm, thậm chí là càng nghĩ càng giận, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Vừa làm rối tung chuyện của ta, lại vừa không làm cản trở tiến độ tu luyện của bản thân, làm sao có thể để ngươi chiếm hết chỗ hời ở trong thiên hạ này được chứ?”
Oán hận nghĩ tới đây, Lữ phi một lần nữa lau đi một chút đỏ sẫm nơi khóe miệng, bôi lên giữa trán.
…
…
Mà vào lúc này, quốc chủ của Ô Trì Quốc đang đứng ở giữa không trung cũng hơi ngẩn người, ông ta khẽ chau mày. Tất nhiên quốc chủ của Ô Trì Quốc cũng nhìn ra được con Lôi Ngư kia có chút tương tự với truyền thừa mà thúc phụ của ông ta phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới cầu tới được, thậm chí chúng còn là nhất mạch.
Đồng thời quốc chủ của Ô Trì Quốc cũng đoán ra được tên trận sư này ắt hẳn có chút nhân quả với hoàng tộc của Ô Trì Quốc, cộng thêm việc khí vận của Ô Trì Quốc với bóng dáng của Hoàng Hậu hiện thân đỡ lấy bảo ấn của ông ta, điều này cũng khiến trái tim của ông ta chấn động, cảm giác áy náy không ngừng dâng trào ở trong lòng. Vì thế quốc chủ của Ô Trì Quốc chỉ yên lặng đứng ở giữa không trung hồi lâu.
Chẳng qua tại thời điểm người ở trong ngọc liễn bôi son lên giữa trán, trong lòng ông ta đột nhiên lại cảm thấy bực bội, ánh mắt trở nên có chút lạnh lùng.
Chương 545 Lôi Linh đã thành (2)
“Ngươi thế nhưng dùng quốc bảo của Ô Trì Quốc ta để tu luyện…”
Ông ta đột nhiên nhìn về phía tàn trận ở Định Đỉnh Sơn, quát lớn một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi không sợ có mạng để tu luyện, nhưng không có mạng để dùng nó sao?”
Trong tiếng hét lớn, quốc chủ của Ô Trì Quốc bay vọt lên trời, hung ác đánh một chưởng xuống bên dưới.
Vừa rồi đại trận hộ sơn của Định Đỉnh Sơn đã chịu một đòn của bảo ấn, tuy rằng được Hoàng Hậu đỡ một phần lớn, cũng được Lôi Linh thanh trừ một vài phần, nhưng vẫn còn một phần đánh xuống núi, khiến cho đại trận hộ sơn ở trên núi trở nên có chút rách nát. Lần này nó không chỉ có vẻ như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, mà là thật sự đến gần bờ vực sụp đổ, chỉ là tồn tại một cách miễn cưỡng mà thôi!
Một chưởng này của quốc chủ Ô Trì Quốc đánh xuống bên dưới, không chỉ riêng đại trận này, sợ là người ở bên trong trận cũng sẽ bị đánh chết tươi.
“Bệ hạ…”
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên bên cạnh có hai bóng dáng lóe lên, khó khăn lắm mới cản lại một chưởng này của quốc chủ Ô Trì Quốc, bọn họ không ai khác chính là hai vị cao thủ Kim Đan. Hai người vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Trận sư ở trong núi này được linh hồn của Hoàng Hậu che chở, hơn nữa hình như hắn còn tu luyện chiêu số nhất mạch của Thái Hoa chân nhân, nói vậy cũng có chút quan hệ với Ô Trì Quốc ta. Bệ hạ đừng giết người nọ, cứ hỏi hắn trước xem sao đã…”
“Hoàng Hậu?”
Bên trong ngọc liễn dưới chân núi, một giọng nói chứa đầy sự chế nhạo vang lên.
Ánh mắt của quốc chủ Ô Trì Quốc lập tức trở nên lạnh lùng, ông ta lạnh giọng quát: “Nhắc tới người phụ nữ không biết điều kia làm gì, các ngươi cũng dám cản ta?”
Dứt lời, hai tay của ông ta vung lên, đánh bay hai vị Kim Đan kia, ngay sau đó lại muốn vọt tới Định Đỉnh Sơn.
…
…
“Đại công cáo thành…”
Mà ở lúc này, bên trong đại trận rách nát ở Định Đỉnh Sơn, Phương Nguyên chậm rãi thở phào một hơi, hắn âm thầm tạo Pháp ấn, Lôi Linh đang linh hoạt bơi lội ở giữa không trung cũng chậm rãi thu nhỏ lại, đi tới trước người hắn. Chỉ thấy bộ dáng của con Lôi Linh này vẫn không khác gì một con cá chép xanh, cả người lóe lên ánh chớp, trông có vẻ vô cùng thần bí. Dựa theo suy nghĩ của Phương Nguyên, nó biến lớn biến nhỏ, luồn qua trái rồi rẽ sang phải, rất dễ điều khiển.
Thủy Tương Lôi Linh, tu luyện thành công!
Nói đúng ra thì, Thủy Tương Lôi Linh này vốn nên có hình dạng của Huyền Vũ, có điều thủy mạch chi linh mà Phương Nguyên dùng để làm lôi dẫn quá mạnh mẽ, lại luyện thành bộ dáng của một con cá chép xanh. Chẳng qua đây cũng chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi, quan trọng nhất chính là - về mặt bản chất, nó vẫn là Lôi Linh của mình!
Hiện giờ trong Tứ Tương Lôi Linh, hắn đã có Chu Tước, Lôi Ngư, còn có Ma Ấn Kiếm đang nuôi dưỡng, chỉ còn thiếu Đông Phương Mộc Tương Lôi Linh mà thôi.
Đương nhiên, còn có cả Thổ Tương Lôi Linh cuối cùng!
Nhưng Thổ Tương Lôi Linh lại là nhân tố quyết định để kết đan, thuộc về một tầng cảnh giới cao hơn, tạm thời không cần nhắc tới nó.
Mà sau khi làm xong mấy chuyện này, Phương Nguyên cũng lập tức thu công, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài ngọn núi.
Ánh mắt ngưng lại, hắn lẩm bẩm nói: “Vẫn chưa tới sao?”
Thời gian mà Phương Nguyên giao hẹn với tiểu hoàng tử cũng gần tới rồi.
Trước đây hắn đã đồng ý với tiểu hoàng tử, sẽ thay y thu hút sự chú ý của toàn thể Ô Trì Quốc, kéo dài bảy ngày. Mà trong vòng bảy ngày này, tiểu hoàng tử có thể đi làm mấy việc mà y muốn làm, sau đó lại mượn sức mạnh của tiểu hoàng tử để giải vây giúp bản thân.
Nói một cách đơn giản, tuy rằng lúc trước Phương Nguyên đồng ý sẽ giúp tiểu hoàng tử, nhưng hắn cũng chỉ cho y một vài lời khuyên mà thôi!
Hắn cũng không định đi giải quyết vấn đề của Ô Trì Quốc!
Phương Nguyên chỉ tới Thiên Xu Môn, tập trung tu hành một thời gian, dùng chính mình làm mồi nhử.
Người thật sự có thể giải quyết vấn đề lớn của Ô Trì Quốc chỉ có thể là chính bản thân tiểu hoàng tử.
Đương nhiên, Phương Nguyên không thể xác định tiểu hoàng tử có thật sự giải quyết được vấn đề này hay không, thế nên hắn cũng đã chuẩn bị một đường lui cho mình. Hiện tại thời gian giao hẹn đã đến, nếu tiểu hoàng tử vẫn không ra tay, như vậy Phương Nguyên sẽ dùng biện pháp của mình để rời khỏi Định Đỉnh Sơn này.
…
…
“Đó là Thất Bảo Lôi Thụ của Ô Trì Quốc ta, mau trả lại cho ta!”
Lúc này ở bên ngoài, phía trên Định Đỉnh Sơn, quốc chủ của Ô Trì Quốc như điên như ma đẩy lui hai vị Kim Đan, một lần nữa thúc giục pháp lực toàn thân, mạnh mẽ đánh về phía đỉnh núi. Kim đan chói lòa không khác gì mặt trời chiếu sáng cả một khu vực, mà dưới thế công vô cùng khủng khiếp này, trận quang lung lay sắp bị phá vỡ ở Định Đỉnh Sơn trông có vẻ như không chịu nổi một đòn, cả ngọn núi chuẩn bị sụp đổ dưới một chưởng này!
“Chậm đã…”
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên phía đằng xa truyền tới một tiếng hét lớn, chỉ thấy ở phía cực Tây, một luồng ánh sáng đỏ giống như tia chớp lao nhanh tới đây, người còn chưa tới, giọng nói đã vang lên từ đằng xa: “Tân đế có chỉ, trên dưới Ô Trì Quốc lập tức rời khỏi Định Đỉnh Sơn!”
“Gì cơ?”
Vừa nghe thấy hai chữ “Tân đế”, sắc mặt của đám người dưới chân núi Định Đỉnh Sơn thay đổi rõ rệt, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Giữa không trung, quốc chủ của Ô Trì Quốc đang chuẩn bị ra tay cũng đột nhiên quay đầu lại, hung ác nhìn về phía Tây.
Mà ở bên trong ngọc liễn dưới chân núi, vị quý nhân kia thì lại hừ lạnh một tiếng.
Nơi chân trời phía tây, cuối cùng bóng dáng màu đỏ tựa mây kia cũng đã bay tới gần. Chỉ thấy người tới là một lão già mặc áo bào cổ, sắc mặt tái nhợt, cầm một cuộn thánh chỉ trong tay. Lúc ông đến gần, pháp lực vẫn còn quẩn quanh khắp toàn thân, mãi một lúc sau mới có thể đè ép xuống, có thể thấy được suốt cả chặng đường ông đã cấp bách như thế nào. Sau khi đứng nghiêm một lúc lâu, lão già mặc áo bào cổ mới chậm rãi hành lễ với quốc chủ của Ô Trì Quốc.
“Lúc nãy ngươi nói gì vậy?”
Bình luận facebook