-
Chương 86-88
Chương 86 Vai diễn
Chương 86: Vai diễn
“Này nhóc, hình như cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì phải, đến lúc này rồi mà cậu còn ở đây nói nhăng nói cuội được cơ à.” Một trong những tên cảnh sát trung niên chĩa cây dùi cui trong tay về phía Lâm Trạch Dương, hung tợn nhìn chằm chằm anh.
Nếu là người bình thường thì bây giờ đã run cầm cập rồi, nhưng có sóng to gió lớn nào mà Lâm Trạch Dương chưa từng thấy đâu, anh bình tĩnh nhìn hai tên cảnh sát giống như đang nhìn gã hề biểu diễn.
Tên cảnh sát trung niên chưa từng gặp người nào có lá gan lớn như Lâm Trạch Dương.
Ngay cả những tên thường xuyên vào tù ra tội, hay là những tên máu mặt ở trên đường thì khi nhìn thấy bọn họ cũng phải dè chừng mấy phần, dọa thêm một chút thì chưa tính là răm rắp nghe lời được, nhưng cũng không giống như Lâm Trạch Dương không bị ảnh hưởng một chút nào như thế này. Anh tưởng rằng anh đang vào chơi trong cục cảnh sát hay sao, Lâm Trạch Dương rõ ràng không hề để uy nghiêm của cục cảnh sát vào mắt.
“Được lắm nhóc, lá gan rất lớn, nếu như Venezia có người gan to như vậy thì tôi chắc chắn không có ai phá được kỉ lục của cậu đâu.”
Trong lúc tên cảnh sát trung niên nói chuyện, hắn đã cầm dùi cui đi về phía Lâm Trạch Dương.
Đến kẻ ngốc cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của tên cảnh sát này và những gì hắn sẽ làm tiếp theo. Lâm Trạch Dương dường như còn không bằng kẻ ngốc, anh vẫn còn cười được, thậm chí anh còn dùng một giọng điệu rất đỗi tự hào, nói với bọn họ: "Anh có mắt nhìn đấy, vậy mà cũng nhìn ra tôi là người xuất chúng. Nhưng cũng không còn cách nào khác, mặc dù ở đây tối như vậy, nhưng tôi cũng là một người lương thiện.”
Hai tên cảnh sát lập tức bị Lâm Trạch Dương chọc tức phát khóc, tên này không phải là kẻ ngốc thật đấy chứ? Bọn họ đều đang chế giễu Lâm Trạch Dương, vậy mà anh lại nghe không hiểu. Là do bọn họ diễn đạt kém hay do anh không có khả năng hiểu chứ.
“Chống mắt lên nhìn tôi xé rách miệng cậu như thế nào đây này, để tôi xem cậu còn nói được gì nữa hay không.” Một tên cảnh sát vừa nói vừa vung tay tát Lâm Trạch Dương.
Tên cảnh sát này thật sự rất tức giận, lực tay của hắn rất lớn, dường như hắn đã dồn toàn bộ sức lực của mình vào cái tát này.
Lâm Trạch Dương bị trói chặt trên ghế, hai tay còn bị khóa lại, nhưng mà đây cũng không phải trở ngại đối với Lâm Trạch Dương. Một chân anh nhẹ nhàng giẫm lên chiếc bàn ở phía trước, cả người cả bàn đều lùi về phía sau.
Bụp.
Một âm thanh giòn tai vang lên, cái tát của tên cảnh sát vừa hay trúng vào mặt của tên cảnh sát còn lại.
Hai tên cảnh sát mặt đối mặt nhìn nhau, một tên thì ánh mắt gượng gạo, một tên thì ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
“Tại sao mấy người còn có sở thích như thế này chứ? Mà cũng không sao, mặc dù hai người là cảnh sát nhưng cũng có tính hướng của bản thân, không cần phải quan tâm ánh mắt người khác đâu, cứ làm những gì mình muốn đi.” Lâm Trạch Dương nhìn hai tên cảnh sát, trong mắt tràn ngập sự khích lệ, cổ vũ.
“Con mẹ nó, tên nhóc đáng ghét, cậu chết chắc rồi!” Hai tên cảnh sát tức giận đến cực độ, Lâm Trạch Dương xấu xa quá, mỗi một lời anh nói đều giống như lấy dao đâm vào tim bọn họ.
Một tên cảnh sát cầm dùi cui đập về phía Lâm Trạch Dương, hắn không tin Lâm Trạch Dương bị trói rồi còn có thể phản kháng lại. Vừa rồi anh còn có thể lùi lại, nhưng bây giờ Lâm Trạch Dương đã dựa vào tường rồi, xem anh còn có thể làm gì được.
Bang!
Bỗng nhiên một âm thanh vang lên, sau đó cả người của tên cảnh sát đang hướng về phía trước sững lại.
“Haha, bất ngờ chưa, đoán ra làm sao được!” Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng làm gãy còng tay nhựa chất lượng cao, sau đó anh phấn khích đứng trước mặt hai tên cảnh sát.
Khóe miệng hai tên cảnh sát không ngừng co giật mạnh, da đầu tê dại đi, Lâm Trạch Dương là siêu nhân sao? Mặc dù sau khi về đến cục cảnh sát, bọn họ đã thay cho Lâm Trạch Dương một chiếc còng tay nhựa nhưng mà độ dẻo dai của chiếc còng tay ấy cũng rất kinh khủng. Thậm chí dùng dao cắt cũng không thể ngay lập tức cắt đứt nó được.
Hai tên cảnh sát biết mình gặp khó khăn nhưng cũng không lo lắng lắm, dù sao thì bọn họ cũng là cảnh sát, mà đây lại là bên trong cục cảnh sát.
Trừ phi Lâm Trạch Dương ăn phải gan hùm mật gấu hay bị điên rồi mới dám ra tay với họ thôi.
“Hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống cho tôi.” Giọng Lâm Trạch Dương đột nhiên vang lên.
Hai tên cảnh sát một lần nữa sững người. Câu nói này có vẻ rất quen, không phải bọn họ hay dùng khi bắt tội phạm sao?
“Có phải các anh thấy tôi cười vui vẻ nên không coi lời tôi nói ra gì đúng không? Tôi nói cho các anh biết, thực ra tôi là người có tính tình cực kì xấu, vậy nên đừng có mà chọc giận tôi.”
Lâm Trạch Dương bình tĩnh nhìn hai tên cảnh sát.
Sắc mặt của họ sắp biến thành trái mướp đắng, bởi vì vừa rồi Lâm Trạch Dương suýt chút nữa dùng một cước đá gãy đầu gối bọn họ.
Vậy nên lúc này hai tên cảnh sát đều ngồi xổm xuống, trong lòng không ngừng mắng Lâm Trạch Dương: Đại ca, anh tính tình hung bạo nhưng anh nói trước với bọn tôi một tiếng có được không? Nếu anh nói sớm thì ai dám chọc giận anh chứ, anh còn không nói lời nào mà đã ra tay rồi, như vậy mà coi được à?
“Được rồi, bây giờ các anh có thể nói mình sai ở đâu, tôi sẽ kiên nhẫn nghe rồi giúp các anh ghi chép lại.”
Lâm Trạch Dương kéo ghế, im lặng ngồi ở đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai tên cảnh sát.
Hai tên cảnh sát bỗng chốc cảm thấy mơ hồ, rốt cuộc thì ai là cảnh sát, ai là nghi phạm chứ.
Nhưng hai tên này cũng không dám nói gì, võ thuật của Lâm Trạch Dương thật sự quá cao, thậm chí vừa nãy bọn họ còn chưa phản ứng kịp đã bị anh đuổi ngã rồi.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Hai tên cảnh sát nhịn nhục, nơi này dù sao cũng là cục công an, sẽ có người sớm phát hiện ra điều bất thường, đến lúc đấy chắc chắn sẽ có người giải quyết Lâm Trạch Dương.
Trừ khi Lâm Trạch Dương có thể lật được trời, nếu không anh đừng hòng ra khỏi cục công an, đến lúc đó bọn họ có thể trả thù được Lâm Trạch Dương rồi.
Hai tên cảnh sát nhìn nhau, quyết định nhẫn nhục.
“Lúc tôi mười tuổi tôi đã trộm quần lót của một cậu bé nhà hàng xóm.” Một tên cảnh sát trong số hai người thú nhận tội ác, không cẩn thận lỡ miệng.
“Không ngờ anh lại là người như vậy.” Lâm Trạch Dương cảm giác như bản thân vừa phát hiện ra một chuyện động trời.
Mặt của tên cảnh sát kia ngay lập tức đỏ ửng.
Tiếp sau đó, hai tên cảnh sát bắt đầu thú nhận tội ác của mình. Lúc đầu, hai người bọn họ còn gượng gạo, ngại ngùng nhưng càng về sau, bọn họ nói ra lời trong lòng như đang cầu nguyện với linh mục.
Dù sao đây cũng là cục cảnh sát, bọn họ cũng đã tắt thiết bị nghe giám sát, trong lòng thả lỏng xuống, bao nhiêu năm rồi, bọn họ đã làm ra bao nhiêu tội ác, có thể nói ra ngoài trong lòng bọn họ dễ chịu biết bao.
Nếu không nghe chắc Lâm Trạch Dương cũng không biết, không ngờ hai tên này đã làm nhiều chuyện xấu như vậy.
“Các anh nhận hình phạt chung thân cũng không được đâu.” Lâm Trạch Dương không khỏi cảm thán.
Mà đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hơn nữa không chỉ có một tiếng bước chân mà có lẽ là cả một đoàn người đang đi đến đây.
Chương 87 Mặt mũi của Lưu Uy
Chương 87: Mặt mũi của Lưu Uy
“Tôi sai rồi, hai vị đại gia xin hãy buông tha cho tôi, về sau tôi không dám như vậy nữa. Tôi dập đầu xin các anh, tôi sẽ giúp hai người liếm sạch giày, hai người muốn tôi làm chó thì tôi cũng làm chó cho hai người.”
Lâm Trạch Dương quỳ trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên, cười như một kẻ ngốc.
Đây là hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu hai tên cảnh sát khi bọn họ nghe thấy tiếng bước chân. Bọn họ cảm thấy thời của mình cuối cùng cũng đã đến, tên nhóc con trước mặt này sẽ phải chịu sự tra tấn tàn nhẫn của bọn họ.
“Tên nhóc đáng ghét, để tôi xem anh còn điên cuồng đến mức nào. Anh không chạy thoát được đâu, đây là cục cảnh sát, anh đừng nghĩ mình có tí năng lực rồi muốn làm gì thì làm.”
Hai tên cảnh sát đồng thời đứng dậy, trong nháy mắt vẻ mặt đã trở nên hung tợn.
Bụp bụp.
Hai tiếng đập vang lên, Lâm Trạch Dương lập tức nhấc chân đá vào đũng quần hai người bọn họ.
Hai tên cảnh sát kêu lên thảm thiết, sau đó cả hai co người lại thành một quả bóng, vẻ mặt đắc ý vừa nãy lập tức biến thành vẻ mặt đau khổ. Nếu nói không thảm thì chắc chắn là nói dối.
"Đúng là nhiều lúc có vũ lực muốn làm gì cũng được mà." Lâm Trạch Dương bình tĩnh nhìn hai người kia.
Ầm.
Đột nhiên cánh cửa phòng bị ai đó mở ra, rồi có ba người đồng thời xuất hiện ở trước cửa.
Hai tên cảnh sát thấy có người đến, kiên trì chịu đựng đau đớn tột cùng để lết tới trước mặt một người đàn ông trung niên trong số đó, nói lớn tiếng: “Cục trưởng Hoàng, tên khốn này không biết phải phép, anh ta còn dám đánh cảnh sát. Anh nhất định phải lấy lại danh dự cho cảnh sát chúng ta, cứu vãn danh tiếng của em, anh phải dạy dỗ cho tên khốn không biết trời cao đất dày này là gì đến chết thì thôi!”
Bang bang bang!
Ai không nhìn thấy cảnh này còn tưởng rằng bên trong căn phòng đột nhiên có diễn tấu nhạc giao hưởng.
Nhưng sự thật là người đàn ông trung niên mà hai tên kia gọi là cục trưởng Hoàng đã giơ tay tặng hai tên mỗi người một cái tát, sau đó lại tặng mỗi người một đá, khiến cho hai tên này hoàn toàn ngã xuống dưới đất.
“Đúng là bọn rác rưởi, các người đã làm bại hoại hết thanh danh của cảnh sát! Nếu là hai năm trước đây thì tôi đã cho hai người hai phát súng rồi!” Cục trưởng Hoàng bày ra vẻ mặt phẫn nộ, trên mặt mang đầy vẻ uy nghiêm, giống như đại tướng quân dẫn đầu hàng vạn quân lính, trên người ông tỏa ra khí thế cao ngút, giống như áp lực của đỉnh thái sơn, làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Người đàn ông trung niên này họ Hoàng, là phó cục trưởng của cục công an. Nhưng chẳng có ai lại không biết điều mà thêm chữ “phó” vào trước chữ “cục trưởng” cả.
Lúc này, phó cục trưởng Hoàng nhìn thấy Lâm Trạch Dương liền thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười khiến cho người ta cảm thấy giống gió xuân.
Khi phó cục trưởng Hoàng đi đến chỗ của Lâm Trạch Dương, người ông còn hơi khom xuống, đầu cúi thấp một chút, muốn có bao nhiêu nịnh nọt thì có bấy nhiêu nịnh nọt, còn đâu dáng vẻ nghiêm túc chỉ thiên hạ như vừa rồi.
“Cậu là Lâm Trạch Dương à? Cậu có phải chịu ấm ức gì không, nếu như có thì tôi sẽ đòi công bằng cho cậu.” Phó cục trưởng Hoàng vừa nói vừa thay đổi thái độ, ông thật sự là một cao thủ lật mặt, nếu để cho những người kiếm cơm bằng nghề diễn nhìn thấy, có lẽ họ sẽ ngay lập tức nhảy cầu tự tử mất.
Cùng lúc phó cục trưởng Hoàng thay đổi thái độ, ông cũng đá cho hai tên cảnh sát kia mỗi người một cái.
Hai tên cảnh sát lúc này cảm thấy rất oan ức, bản thân bọn họ đã chọc phải ai mà bây giờ phải rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy chứ. Còn nữa, nếu Lâm Trạch Dương có người chống lưng lớn như vậy, còn khiến phó cục trưởng Hoàng phải đối đãi cẩn thận thì sao anh không nói ra đi.
Con mẹ nó giả heo ăn hùm, bây giờ là thời đại gì rồi, không có chút gì mới mẻ hơn à, đừng lừa dân đen như chúng tôi được không?
“Tôi không sao. Vậy bây giờ tôi về được rồi đúng không?” Lâm Trạch Dương cũng cảm thấy hơi khó hiểu, hình như chuyện anh bị bắt đến đây chưa có nói với ai mà.
Vốn dĩ Lâm Trạch Dương muốn làm to mọi chuyện đã, sau đó anh sẽ chậm rãi thông báo cho thuộc hạ trước đây của mình, nhưng Lâm Trạch Dương cũng không ngờ rằng phó cục trưởng Hoàng sẽ vào cuộc.
“Được được được, đương nhiên không có vấn đề gì.” Phó cục trưởng Hoàng vừa nói vừa mở đường cho anh, sau đó ông làm ra động tác thể hiện rằng đang mời Lâm Trạch Dương đi.
Lâm Trạch Dương được phó cục trưởng Hoàng dẫn ra khỏi cục công an, nhìn cảnh này Lâm Trạch Dương trông không giống như bị bắt vào cục công an mà là anh đang chuẩn bị rời khỏi khách sạn, còn phó cục trưởng Hoàng chính là nhân viên phục vụ tốt nhất.
“Tôi phải nhờ người anh em Lâm Trạch Dương thay tôi nói tốt với đại ca Lưu Uy một tiếng rồi.” Vào lúc Lâm Trạch Dương chuẩn bị rời đi, phó cục trưởng Hoàng tỏ vẻ lo lắng nhìn anh.
Lâm Trạch Dương ngay lập tức hiểu ra, hóa ra là Lưu Uy giúp đỡ mình.
Lâm Trạch Dương không biết Lưu Uy lúc ấy đã đích thân liên hệ với cục trưởng cục cảnh sát nhưng ông ta vừa hay đang đi công tác nên Lưu Uy nên phải để cho phó cục trưởng Hoàng đến giải quyết việc này.
Đương nhiên những chuyện này cũng không quan trọng, Lâm Trạch Dương rời khỏi cục cảnh sát coi như giải quyết được một vấn đề.
Trong lúc đi ra ngoài, Lâm Trạch Dương nhớ đến Tạ Nghi nên anh đã gọi điện thoại cho cô.
“Lâm Trạch Dương, anh không sao rồi chứ?” Giọng nói tràn đầy nghi hoặc của Tạ Nghi vang lên.
“Ừ, tôi không sao, cô ở bên đấy như thế nào rồi?” Lâm Trạch Dương hỏi.
Bang bang bang.
“Tạ Quang Minh mày mau mở cửa cho tao, tao biết mày đang ở trong đó. Nếu mày không mở thì tao sẽ đập cửa nhà mày. Mày nghĩ mày trốn là được à, không có tác dụng gì đâu, nếu mày đã muốn không trả tiền cho tao thì mày sẽ phải trả giá đắt.”
Thông qua điện thoại, Lâm Trạch Dương có thể nghe thấy tiếng đập của và giọng nói hung dữ của Thanh đại ca.
Lâm Trạch Dương bỗng hơi cau mày, tên Thanh đại ca này vẫn dám tìm Tạ Nghi gây chuyện à.
“Tốt quá rồi, Lâm Trạch Dương, anh không sao là tốt rồi.” Vào đúng lúc này, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của Tạ Nghi, trong giọng nói của cô không còn mang theo sự lo lắng nữa mà bây giờ đã tràn ngập niềm vui.
Lâm Trạch Dương càng cau mày hơn, giờ lúc nào mà Tạ Nghi còn lo lắng cho anh, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả của bản thân cơ chứ.
“Vậy thì Lâm Trạch Dương à, bây giờ tôi vẫn còn bân chút chuyện, ngày mai lại nói tiếp với anh nhé.” Lời vừa dứt, Tạ Nghi đã cúp máy.
Từ đầu đến cuối Tạ Nghi đều không nhờ Lâm Trạch Dương qua trợ giúp, cô thật sự sợ sẽ làm liên lụy tới anh.
Lâm Trạch Dương cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng, thế giới này có biết bao chuyện, Lâm Trạch Dương không muốn quan tâm nhiều như vậy.
Nhưng mà lần này…
Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ, sau đó anh cầm lấy điện thoại, gọi đến cho Lưu Uy. Có lẽ thế lực của Lưu Uy rất lớn, nếu anh đã làm phiền ông ta một lần thì Lâm Trạch Dương cũng không ngại làm phiền ông ta lần hai.
Điện thoại đã được kết nối.
“Chắc ông đã biết tôi xảy ra chuyện gì, giải quyết hết mấy tên côn đồ kia cho tôi. Về sau tôi không muốn nghe được bất kì lời đòi nợ nào nữa, ông đã hiểu chưa?”
Giọng nói của Lâm Trạch Dương trở nên lạnh sống lưng, cho dù chỉ nói qua điện thoại mà Lưu Uy cũng có thể cảm nhận được cái lạnh đó, theo bản năng ông ta gật đầu khom người xuống.
Điện thoại kết thúc Lưu Uy mới nhận ra, vừa nãy chính Lâm Trạch Dương đã tự mình tìm đến ông ta nhờ trợ giúp, chứ không phải ông ta nhờ anh trợ giúp.
Thế giới này bị làm sao vậy?
Chương 88 Lâm Trạch Dương chính trực
Chương 88: Lâm Trạch Dương chính trực
Sau khi Lâm Trạch Dương bị bắt đến cục công an, Thanh đại ca lại một lần nữa đến nhà của Tạ Nghi.
Đối với Thanh đại ca mà nói, Lâm Trạch Dương coi như đã chết. Mặc dù Lâm Trạch Dương là người lợi hại nhất mà hắn ta từng gặp nhưng thế giới này vốn dĩ không phải dựa vào vũ lực mà có thể giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Nếu anh không có hậu thuẫn to lớn đằng sau lưng, không quen biết người nào tai to mặt lớn vậy thì những người như vậy sẽ không được coi là xuất sắc.
Thanh đại ca tự cho rằng bản thân là người xuất sắc, mà một người đàn ông xuất sắc thì phải có một người bạn gái cũng xuất sắc. Thanh đại ca vừa nhìn thấy Tạ Nghi một cái thì anh ta liền có cảm giác kinh thiên. Người xinh đẹp như vậy, lại còn đơn thuần nhút nhát thế này thì hắn ta không thể bỏ qua được.
“Mở cửa đi, chị tưởng bản thân có chỗ dựa vững chắc sao? Trước mặt tôi hoàn toàn không là cái đinh gì. Người xuất sắc như tôi thì chị không nên từ chối, mà chị cũng không thể từ chối được tôi. Sự phản kháng của chị sẽ không có một tác dụng gì, đến cuối cùng chị vẫn phải trở thành bạn gái của tôi mà thôi. Tôi cảnh cáo chị một lần nữa, mở cửa ngay!”
Thanh đại ca đứng trước cửa nhà Tạ Nghi. Hai đàn em của hắn ta đang ra sức đập cửa, thậm chí bọn chúng còn chuẩn bị phá cửa.
Tạ Nghi lúc này rất lo lắng và sợ hãi. Em trai của cô đã bị dồn vào một góc, cô cũng không thể dựa dẫm vào đứa em trai. Báo cảnh sát thì vừa nãy đã báo rồi, cảnh sát lại cùng một giuộc với mấy tên côn đồ này.
Tạ Nghi cảm thấy bản thân đã không còn cách nào khác. Cô từ trong phòng bếp lấy ra một con dao làm đồ ăn, Tạ Nghi đã tính toán đến chuyện xấu nhất. Nếu Thanh đại ca mà xông vào đây thì cô sẽ cùng hắn ta đồng vu quy tận.
Đúng vào lúc này, bên ngoài nhà của Tạ Nghi bỗng dưng yên tĩnh lại.
Tạ Nghi nhịn không được mà nghe lén ngoài cửa, cô không biết những tên kia đã đi hay chưa.
“Anh Lã, sao anh lại đến đây?” Tạ Nghi nghe thấy giọng nói của Thanh đại ca, trong giọng nói tràn đầy nịnh nọt, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo như vừa rồi. Hắn ta giống như chó nhỏ được thuần hóa vậy.
Bang.
Tạ Nghi nghe được một âm thanh vang tai.
“Anh Lã…” Giọng nói của Thanh đại ca tràn ngập vẻ khó tin.
“Đừng gọi tôi là anh Lã, tôi và anh không có bất kì quan hệ gì.” Cùng với giọng nói này, Tạ Nghi nghe được bên ngoài có âm thanh liên tiếp vang lên giống như có thứ bị rơi xuống đất, đồng thời có cả tiếng la hét.
Tạ Nghi nhịn không được nhòm qua mắt mèo, cả người cô không khỏi sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Thanh đại ca cùng hai tên đàn em của mình đã đang ngã xuống đất.
Quan trọng hơn là, khuôn mặt ba người này đã bị biến thành đầu heo, thậm chí còn rơi cả nước mắt. Muốn có bao nhiêu đau khổ thì có bấy nhiêu đau khổ.
Chuyện gì đã xảy ra đây?
Lại đúng vào lúc này, có người đứng ở trước cửa, nhẹ nhàng gõ.
“Xin lỗi nhé, chúng tôi đã gây nên phiền phức cho cô. Hy vọng chuyện này sẽ không để lại ám ảnh tâm lý cho cô. Tôi đảm bảo những người này về sau sẽ không đến tìm cô làm phiền nữa. Còn có số tiền mà em trai cô nợ sẽ được xóa bỏ. Nếu cô muốn bồi thường thì có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cô hài lòng. Ngoài ra, nếu sau này cô cần gì thì cũng có thể tìm đến tôi. Tôi tên là Lã Mộc, là con trai của cục trưởng cục công an. Danh thiếp của tôi đã để ở trước cửa nhà cô rồi. Cuối cùng, hi vọng cô có thể tha thứ cho sự mạo phạm của chúng tôi.”
Nói xong câu này, Lã Mộc đã cúi đầu thật sâu trước cửa nhà Tạ Nghi, thái độ hết sức chính trực, sắc mặt cũng vô cùng thành khẩn.
Tạ Nghi sững người đứng đó, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc lâu sau Tạ Nghi mới chắc chắn rằng những chuyện xảy ra vừa rồi không phải là do mình nằm mơ.
“Chị gái, sao chị có thể quen biết được anh Lã vậy? Anh Lã là nhân vật tai to mặt lớn nhất trong vòng tròn quan hệ của chúng ta đấy. Bình thường anh ta nhìn thấy ai cũng cao cao tại thượng, ngay cả Thanh đại ca đứng trước anh Lã thì cũng chỉ có thể diễn vai một con chó mà thôi. Không, anh Lã có lẽ không quen biết gì chị.”
Tạ Quang Minh cũng vừa lấy lại được tinh thần. Cậu ta không thể không hô to gọi nhỏ, thực sự là quá kích động rồi. Cậu ta đã từng thấy qua Lã Mộc rồi, nhưng mỗi lần như vậy trước đây cũng chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn lại.
Bây giờ Lã Mộc lại tự mình đi đến, hơn nữa thái độ anh ấy còn khiêm tốn như vậy.
“Hình như Lã Mộc vì người nào đó mà qua đây, người nào khiến Lã Mộc phải cúi đầu rồi. Người đó là ai vậy chị gái? Không ngờ chị lại quen biết được người như vậy đấy.”
Mắt Tạ Quang Minh trợn tròn không chớp nhìn Tạ Nghi.
Tạ Nghi lại càng ngẩn người. Từ lúc nào cô lại quen biết người máu mặt như vậy chứ? Cô chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, rốt cuộc là ai đã giúp đỡ cô? Chẳng nhẽ lại là Lâm Trạch Dương sao?
Không thể nào là Lâm Trạch Dương được. Nếu anh lợi hại như vậy thì không thể! Nhà cũng không mua được, vừa rồi anh còn bị bắt vào cục cảnh sát.
Nhưng mà không phải Lâm Trạch Dương thì có thể là ai được chứ?
“Lâm Trạch Dương, mọi chuyện đã được giải quyết xong. Thanh đại ca gì đó kia sẽ không bao giờ làm phiền đến bạn của cậu nữa. Tôi đã cho người dạy hắn ta bài học sâu sắc rồi.” Lưu Uy nhìn Lâm Trạch Dương đi về phía mình, vội vàng chào đón anh. Trên mặt ông ta hiện lên chữ “tôi làm tốt đúng không, mau khen ngợi tôi đi”.
Lâm Trạch Dương cũng chỉ bình tĩnh gật đầu, dường như anh không đặt chuyện này vào mắt.
Sau đó Lâm Trạch Dương giống như đang ở nhà mình, anh đi thẳng đến sofa ngồi rồi mới nhìn đến Lưu Uy: “Nói đi, ông gọi tôi đến đây là có việc gì?”
Khóe miệng Lưu Uy không khỏi giật giật. Người dám đối xử với ông ta như hoàng đế của thiên hạ này đừng nói là trong thành phố, trong cả tỉnh thành cũng không được mấy người.
Càng quan trọng hơn là, rõ ràng Lưu Uy đã giúp Lâm Trạch Dương một chuyện lớn, bây giờ lại giống như Lâm Trạch Dương đã giúp đỡ ông ta vậy. Ông ta giống như là chẳng có công gì với anh cả, Lâm Trạch Dương thật đúng là một tên vong ân bội nghĩa mà.
Mà rõ ràng Lưu Uy mới chính là chủ nhân của nơi này, bây giờ tại sao ông ta lại nhìn như phục vụ của Lâm Trạch Dương vậy?
Nghĩ đến đây Lưu Uy không thể không lắc đầu, sau đó ông ta đứng trước mặt Lâm Trạch Dương nói: “Đợi tí nữa tôi sẽ làm giao dịch với một người. Người này là một sát thủ, hơn nữa đẳng cấp lại không thấp. Trong tay người này có một loại thuốc, giá trị của loại thuốc này rất lớn.”
Lưu Uy nói đến đây, không thể không dừng lại, trên mặt tỏ ra nụ cười đắc ý: “Mặc dù cô ấy là một sát thủ có đẳng cấp nhưng mà giá trị của loại thuốc kia quá cao, chỉ một mình cô ấy không thể nào giữ được nó. Vậy nên tôi cho rằng người có năng lực mạnh hơn sẽ phải nhận trách nhiệm nhiều hơn. Tôi quyết định sẽ giúp cô ấy giữ nó.”
Lâm Trạch Dương khinh thường nhìn Lưu Uy: “Muốn ăn trọn thì cứ ăn, ông còn tỏ ra đạo đức giả như vậy.”
Khóe miệng Lưu Uy không khỏi co rút, đồng thời trong lòng ông ta cũng lo lắng không biết rốt cuộc Lâm Trạch Dương đang nghĩ cái gì. Nếu như anh là một người chính trực…
“Đưa tôi một nửa, tôi sẽ giúp ông chắc chắn việc này.” Chưa đợi Lưu Uy nói gì Lâm Trạch Dương đã nói ra rồi.
Chương 86: Vai diễn
“Này nhóc, hình như cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì phải, đến lúc này rồi mà cậu còn ở đây nói nhăng nói cuội được cơ à.” Một trong những tên cảnh sát trung niên chĩa cây dùi cui trong tay về phía Lâm Trạch Dương, hung tợn nhìn chằm chằm anh.
Nếu là người bình thường thì bây giờ đã run cầm cập rồi, nhưng có sóng to gió lớn nào mà Lâm Trạch Dương chưa từng thấy đâu, anh bình tĩnh nhìn hai tên cảnh sát giống như đang nhìn gã hề biểu diễn.
Tên cảnh sát trung niên chưa từng gặp người nào có lá gan lớn như Lâm Trạch Dương.
Ngay cả những tên thường xuyên vào tù ra tội, hay là những tên máu mặt ở trên đường thì khi nhìn thấy bọn họ cũng phải dè chừng mấy phần, dọa thêm một chút thì chưa tính là răm rắp nghe lời được, nhưng cũng không giống như Lâm Trạch Dương không bị ảnh hưởng một chút nào như thế này. Anh tưởng rằng anh đang vào chơi trong cục cảnh sát hay sao, Lâm Trạch Dương rõ ràng không hề để uy nghiêm của cục cảnh sát vào mắt.
“Được lắm nhóc, lá gan rất lớn, nếu như Venezia có người gan to như vậy thì tôi chắc chắn không có ai phá được kỉ lục của cậu đâu.”
Trong lúc tên cảnh sát trung niên nói chuyện, hắn đã cầm dùi cui đi về phía Lâm Trạch Dương.
Đến kẻ ngốc cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của tên cảnh sát này và những gì hắn sẽ làm tiếp theo. Lâm Trạch Dương dường như còn không bằng kẻ ngốc, anh vẫn còn cười được, thậm chí anh còn dùng một giọng điệu rất đỗi tự hào, nói với bọn họ: "Anh có mắt nhìn đấy, vậy mà cũng nhìn ra tôi là người xuất chúng. Nhưng cũng không còn cách nào khác, mặc dù ở đây tối như vậy, nhưng tôi cũng là một người lương thiện.”
Hai tên cảnh sát lập tức bị Lâm Trạch Dương chọc tức phát khóc, tên này không phải là kẻ ngốc thật đấy chứ? Bọn họ đều đang chế giễu Lâm Trạch Dương, vậy mà anh lại nghe không hiểu. Là do bọn họ diễn đạt kém hay do anh không có khả năng hiểu chứ.
“Chống mắt lên nhìn tôi xé rách miệng cậu như thế nào đây này, để tôi xem cậu còn nói được gì nữa hay không.” Một tên cảnh sát vừa nói vừa vung tay tát Lâm Trạch Dương.
Tên cảnh sát này thật sự rất tức giận, lực tay của hắn rất lớn, dường như hắn đã dồn toàn bộ sức lực của mình vào cái tát này.
Lâm Trạch Dương bị trói chặt trên ghế, hai tay còn bị khóa lại, nhưng mà đây cũng không phải trở ngại đối với Lâm Trạch Dương. Một chân anh nhẹ nhàng giẫm lên chiếc bàn ở phía trước, cả người cả bàn đều lùi về phía sau.
Bụp.
Một âm thanh giòn tai vang lên, cái tát của tên cảnh sát vừa hay trúng vào mặt của tên cảnh sát còn lại.
Hai tên cảnh sát mặt đối mặt nhìn nhau, một tên thì ánh mắt gượng gạo, một tên thì ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
“Tại sao mấy người còn có sở thích như thế này chứ? Mà cũng không sao, mặc dù hai người là cảnh sát nhưng cũng có tính hướng của bản thân, không cần phải quan tâm ánh mắt người khác đâu, cứ làm những gì mình muốn đi.” Lâm Trạch Dương nhìn hai tên cảnh sát, trong mắt tràn ngập sự khích lệ, cổ vũ.
“Con mẹ nó, tên nhóc đáng ghét, cậu chết chắc rồi!” Hai tên cảnh sát tức giận đến cực độ, Lâm Trạch Dương xấu xa quá, mỗi một lời anh nói đều giống như lấy dao đâm vào tim bọn họ.
Một tên cảnh sát cầm dùi cui đập về phía Lâm Trạch Dương, hắn không tin Lâm Trạch Dương bị trói rồi còn có thể phản kháng lại. Vừa rồi anh còn có thể lùi lại, nhưng bây giờ Lâm Trạch Dương đã dựa vào tường rồi, xem anh còn có thể làm gì được.
Bang!
Bỗng nhiên một âm thanh vang lên, sau đó cả người của tên cảnh sát đang hướng về phía trước sững lại.
“Haha, bất ngờ chưa, đoán ra làm sao được!” Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng làm gãy còng tay nhựa chất lượng cao, sau đó anh phấn khích đứng trước mặt hai tên cảnh sát.
Khóe miệng hai tên cảnh sát không ngừng co giật mạnh, da đầu tê dại đi, Lâm Trạch Dương là siêu nhân sao? Mặc dù sau khi về đến cục cảnh sát, bọn họ đã thay cho Lâm Trạch Dương một chiếc còng tay nhựa nhưng mà độ dẻo dai của chiếc còng tay ấy cũng rất kinh khủng. Thậm chí dùng dao cắt cũng không thể ngay lập tức cắt đứt nó được.
Hai tên cảnh sát biết mình gặp khó khăn nhưng cũng không lo lắng lắm, dù sao thì bọn họ cũng là cảnh sát, mà đây lại là bên trong cục cảnh sát.
Trừ phi Lâm Trạch Dương ăn phải gan hùm mật gấu hay bị điên rồi mới dám ra tay với họ thôi.
“Hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống cho tôi.” Giọng Lâm Trạch Dương đột nhiên vang lên.
Hai tên cảnh sát một lần nữa sững người. Câu nói này có vẻ rất quen, không phải bọn họ hay dùng khi bắt tội phạm sao?
“Có phải các anh thấy tôi cười vui vẻ nên không coi lời tôi nói ra gì đúng không? Tôi nói cho các anh biết, thực ra tôi là người có tính tình cực kì xấu, vậy nên đừng có mà chọc giận tôi.”
Lâm Trạch Dương bình tĩnh nhìn hai tên cảnh sát.
Sắc mặt của họ sắp biến thành trái mướp đắng, bởi vì vừa rồi Lâm Trạch Dương suýt chút nữa dùng một cước đá gãy đầu gối bọn họ.
Vậy nên lúc này hai tên cảnh sát đều ngồi xổm xuống, trong lòng không ngừng mắng Lâm Trạch Dương: Đại ca, anh tính tình hung bạo nhưng anh nói trước với bọn tôi một tiếng có được không? Nếu anh nói sớm thì ai dám chọc giận anh chứ, anh còn không nói lời nào mà đã ra tay rồi, như vậy mà coi được à?
“Được rồi, bây giờ các anh có thể nói mình sai ở đâu, tôi sẽ kiên nhẫn nghe rồi giúp các anh ghi chép lại.”
Lâm Trạch Dương kéo ghế, im lặng ngồi ở đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai tên cảnh sát.
Hai tên cảnh sát bỗng chốc cảm thấy mơ hồ, rốt cuộc thì ai là cảnh sát, ai là nghi phạm chứ.
Nhưng hai tên này cũng không dám nói gì, võ thuật của Lâm Trạch Dương thật sự quá cao, thậm chí vừa nãy bọn họ còn chưa phản ứng kịp đã bị anh đuổi ngã rồi.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Hai tên cảnh sát nhịn nhục, nơi này dù sao cũng là cục công an, sẽ có người sớm phát hiện ra điều bất thường, đến lúc đấy chắc chắn sẽ có người giải quyết Lâm Trạch Dương.
Trừ khi Lâm Trạch Dương có thể lật được trời, nếu không anh đừng hòng ra khỏi cục công an, đến lúc đó bọn họ có thể trả thù được Lâm Trạch Dương rồi.
Hai tên cảnh sát nhìn nhau, quyết định nhẫn nhục.
“Lúc tôi mười tuổi tôi đã trộm quần lót của một cậu bé nhà hàng xóm.” Một tên cảnh sát trong số hai người thú nhận tội ác, không cẩn thận lỡ miệng.
“Không ngờ anh lại là người như vậy.” Lâm Trạch Dương cảm giác như bản thân vừa phát hiện ra một chuyện động trời.
Mặt của tên cảnh sát kia ngay lập tức đỏ ửng.
Tiếp sau đó, hai tên cảnh sát bắt đầu thú nhận tội ác của mình. Lúc đầu, hai người bọn họ còn gượng gạo, ngại ngùng nhưng càng về sau, bọn họ nói ra lời trong lòng như đang cầu nguyện với linh mục.
Dù sao đây cũng là cục cảnh sát, bọn họ cũng đã tắt thiết bị nghe giám sát, trong lòng thả lỏng xuống, bao nhiêu năm rồi, bọn họ đã làm ra bao nhiêu tội ác, có thể nói ra ngoài trong lòng bọn họ dễ chịu biết bao.
Nếu không nghe chắc Lâm Trạch Dương cũng không biết, không ngờ hai tên này đã làm nhiều chuyện xấu như vậy.
“Các anh nhận hình phạt chung thân cũng không được đâu.” Lâm Trạch Dương không khỏi cảm thán.
Mà đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hơn nữa không chỉ có một tiếng bước chân mà có lẽ là cả một đoàn người đang đi đến đây.
Chương 87 Mặt mũi của Lưu Uy
Chương 87: Mặt mũi của Lưu Uy
“Tôi sai rồi, hai vị đại gia xin hãy buông tha cho tôi, về sau tôi không dám như vậy nữa. Tôi dập đầu xin các anh, tôi sẽ giúp hai người liếm sạch giày, hai người muốn tôi làm chó thì tôi cũng làm chó cho hai người.”
Lâm Trạch Dương quỳ trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên, cười như một kẻ ngốc.
Đây là hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu hai tên cảnh sát khi bọn họ nghe thấy tiếng bước chân. Bọn họ cảm thấy thời của mình cuối cùng cũng đã đến, tên nhóc con trước mặt này sẽ phải chịu sự tra tấn tàn nhẫn của bọn họ.
“Tên nhóc đáng ghét, để tôi xem anh còn điên cuồng đến mức nào. Anh không chạy thoát được đâu, đây là cục cảnh sát, anh đừng nghĩ mình có tí năng lực rồi muốn làm gì thì làm.”
Hai tên cảnh sát đồng thời đứng dậy, trong nháy mắt vẻ mặt đã trở nên hung tợn.
Bụp bụp.
Hai tiếng đập vang lên, Lâm Trạch Dương lập tức nhấc chân đá vào đũng quần hai người bọn họ.
Hai tên cảnh sát kêu lên thảm thiết, sau đó cả hai co người lại thành một quả bóng, vẻ mặt đắc ý vừa nãy lập tức biến thành vẻ mặt đau khổ. Nếu nói không thảm thì chắc chắn là nói dối.
"Đúng là nhiều lúc có vũ lực muốn làm gì cũng được mà." Lâm Trạch Dương bình tĩnh nhìn hai người kia.
Ầm.
Đột nhiên cánh cửa phòng bị ai đó mở ra, rồi có ba người đồng thời xuất hiện ở trước cửa.
Hai tên cảnh sát thấy có người đến, kiên trì chịu đựng đau đớn tột cùng để lết tới trước mặt một người đàn ông trung niên trong số đó, nói lớn tiếng: “Cục trưởng Hoàng, tên khốn này không biết phải phép, anh ta còn dám đánh cảnh sát. Anh nhất định phải lấy lại danh dự cho cảnh sát chúng ta, cứu vãn danh tiếng của em, anh phải dạy dỗ cho tên khốn không biết trời cao đất dày này là gì đến chết thì thôi!”
Bang bang bang!
Ai không nhìn thấy cảnh này còn tưởng rằng bên trong căn phòng đột nhiên có diễn tấu nhạc giao hưởng.
Nhưng sự thật là người đàn ông trung niên mà hai tên kia gọi là cục trưởng Hoàng đã giơ tay tặng hai tên mỗi người một cái tát, sau đó lại tặng mỗi người một đá, khiến cho hai tên này hoàn toàn ngã xuống dưới đất.
“Đúng là bọn rác rưởi, các người đã làm bại hoại hết thanh danh của cảnh sát! Nếu là hai năm trước đây thì tôi đã cho hai người hai phát súng rồi!” Cục trưởng Hoàng bày ra vẻ mặt phẫn nộ, trên mặt mang đầy vẻ uy nghiêm, giống như đại tướng quân dẫn đầu hàng vạn quân lính, trên người ông tỏa ra khí thế cao ngút, giống như áp lực của đỉnh thái sơn, làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Người đàn ông trung niên này họ Hoàng, là phó cục trưởng của cục công an. Nhưng chẳng có ai lại không biết điều mà thêm chữ “phó” vào trước chữ “cục trưởng” cả.
Lúc này, phó cục trưởng Hoàng nhìn thấy Lâm Trạch Dương liền thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười khiến cho người ta cảm thấy giống gió xuân.
Khi phó cục trưởng Hoàng đi đến chỗ của Lâm Trạch Dương, người ông còn hơi khom xuống, đầu cúi thấp một chút, muốn có bao nhiêu nịnh nọt thì có bấy nhiêu nịnh nọt, còn đâu dáng vẻ nghiêm túc chỉ thiên hạ như vừa rồi.
“Cậu là Lâm Trạch Dương à? Cậu có phải chịu ấm ức gì không, nếu như có thì tôi sẽ đòi công bằng cho cậu.” Phó cục trưởng Hoàng vừa nói vừa thay đổi thái độ, ông thật sự là một cao thủ lật mặt, nếu để cho những người kiếm cơm bằng nghề diễn nhìn thấy, có lẽ họ sẽ ngay lập tức nhảy cầu tự tử mất.
Cùng lúc phó cục trưởng Hoàng thay đổi thái độ, ông cũng đá cho hai tên cảnh sát kia mỗi người một cái.
Hai tên cảnh sát lúc này cảm thấy rất oan ức, bản thân bọn họ đã chọc phải ai mà bây giờ phải rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy chứ. Còn nữa, nếu Lâm Trạch Dương có người chống lưng lớn như vậy, còn khiến phó cục trưởng Hoàng phải đối đãi cẩn thận thì sao anh không nói ra đi.
Con mẹ nó giả heo ăn hùm, bây giờ là thời đại gì rồi, không có chút gì mới mẻ hơn à, đừng lừa dân đen như chúng tôi được không?
“Tôi không sao. Vậy bây giờ tôi về được rồi đúng không?” Lâm Trạch Dương cũng cảm thấy hơi khó hiểu, hình như chuyện anh bị bắt đến đây chưa có nói với ai mà.
Vốn dĩ Lâm Trạch Dương muốn làm to mọi chuyện đã, sau đó anh sẽ chậm rãi thông báo cho thuộc hạ trước đây của mình, nhưng Lâm Trạch Dương cũng không ngờ rằng phó cục trưởng Hoàng sẽ vào cuộc.
“Được được được, đương nhiên không có vấn đề gì.” Phó cục trưởng Hoàng vừa nói vừa mở đường cho anh, sau đó ông làm ra động tác thể hiện rằng đang mời Lâm Trạch Dương đi.
Lâm Trạch Dương được phó cục trưởng Hoàng dẫn ra khỏi cục công an, nhìn cảnh này Lâm Trạch Dương trông không giống như bị bắt vào cục công an mà là anh đang chuẩn bị rời khỏi khách sạn, còn phó cục trưởng Hoàng chính là nhân viên phục vụ tốt nhất.
“Tôi phải nhờ người anh em Lâm Trạch Dương thay tôi nói tốt với đại ca Lưu Uy một tiếng rồi.” Vào lúc Lâm Trạch Dương chuẩn bị rời đi, phó cục trưởng Hoàng tỏ vẻ lo lắng nhìn anh.
Lâm Trạch Dương ngay lập tức hiểu ra, hóa ra là Lưu Uy giúp đỡ mình.
Lâm Trạch Dương không biết Lưu Uy lúc ấy đã đích thân liên hệ với cục trưởng cục cảnh sát nhưng ông ta vừa hay đang đi công tác nên Lưu Uy nên phải để cho phó cục trưởng Hoàng đến giải quyết việc này.
Đương nhiên những chuyện này cũng không quan trọng, Lâm Trạch Dương rời khỏi cục cảnh sát coi như giải quyết được một vấn đề.
Trong lúc đi ra ngoài, Lâm Trạch Dương nhớ đến Tạ Nghi nên anh đã gọi điện thoại cho cô.
“Lâm Trạch Dương, anh không sao rồi chứ?” Giọng nói tràn đầy nghi hoặc của Tạ Nghi vang lên.
“Ừ, tôi không sao, cô ở bên đấy như thế nào rồi?” Lâm Trạch Dương hỏi.
Bang bang bang.
“Tạ Quang Minh mày mau mở cửa cho tao, tao biết mày đang ở trong đó. Nếu mày không mở thì tao sẽ đập cửa nhà mày. Mày nghĩ mày trốn là được à, không có tác dụng gì đâu, nếu mày đã muốn không trả tiền cho tao thì mày sẽ phải trả giá đắt.”
Thông qua điện thoại, Lâm Trạch Dương có thể nghe thấy tiếng đập của và giọng nói hung dữ của Thanh đại ca.
Lâm Trạch Dương bỗng hơi cau mày, tên Thanh đại ca này vẫn dám tìm Tạ Nghi gây chuyện à.
“Tốt quá rồi, Lâm Trạch Dương, anh không sao là tốt rồi.” Vào đúng lúc này, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của Tạ Nghi, trong giọng nói của cô không còn mang theo sự lo lắng nữa mà bây giờ đã tràn ngập niềm vui.
Lâm Trạch Dương càng cau mày hơn, giờ lúc nào mà Tạ Nghi còn lo lắng cho anh, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả của bản thân cơ chứ.
“Vậy thì Lâm Trạch Dương à, bây giờ tôi vẫn còn bân chút chuyện, ngày mai lại nói tiếp với anh nhé.” Lời vừa dứt, Tạ Nghi đã cúp máy.
Từ đầu đến cuối Tạ Nghi đều không nhờ Lâm Trạch Dương qua trợ giúp, cô thật sự sợ sẽ làm liên lụy tới anh.
Lâm Trạch Dương cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng, thế giới này có biết bao chuyện, Lâm Trạch Dương không muốn quan tâm nhiều như vậy.
Nhưng mà lần này…
Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ, sau đó anh cầm lấy điện thoại, gọi đến cho Lưu Uy. Có lẽ thế lực của Lưu Uy rất lớn, nếu anh đã làm phiền ông ta một lần thì Lâm Trạch Dương cũng không ngại làm phiền ông ta lần hai.
Điện thoại đã được kết nối.
“Chắc ông đã biết tôi xảy ra chuyện gì, giải quyết hết mấy tên côn đồ kia cho tôi. Về sau tôi không muốn nghe được bất kì lời đòi nợ nào nữa, ông đã hiểu chưa?”
Giọng nói của Lâm Trạch Dương trở nên lạnh sống lưng, cho dù chỉ nói qua điện thoại mà Lưu Uy cũng có thể cảm nhận được cái lạnh đó, theo bản năng ông ta gật đầu khom người xuống.
Điện thoại kết thúc Lưu Uy mới nhận ra, vừa nãy chính Lâm Trạch Dương đã tự mình tìm đến ông ta nhờ trợ giúp, chứ không phải ông ta nhờ anh trợ giúp.
Thế giới này bị làm sao vậy?
Chương 88 Lâm Trạch Dương chính trực
Chương 88: Lâm Trạch Dương chính trực
Sau khi Lâm Trạch Dương bị bắt đến cục công an, Thanh đại ca lại một lần nữa đến nhà của Tạ Nghi.
Đối với Thanh đại ca mà nói, Lâm Trạch Dương coi như đã chết. Mặc dù Lâm Trạch Dương là người lợi hại nhất mà hắn ta từng gặp nhưng thế giới này vốn dĩ không phải dựa vào vũ lực mà có thể giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Nếu anh không có hậu thuẫn to lớn đằng sau lưng, không quen biết người nào tai to mặt lớn vậy thì những người như vậy sẽ không được coi là xuất sắc.
Thanh đại ca tự cho rằng bản thân là người xuất sắc, mà một người đàn ông xuất sắc thì phải có một người bạn gái cũng xuất sắc. Thanh đại ca vừa nhìn thấy Tạ Nghi một cái thì anh ta liền có cảm giác kinh thiên. Người xinh đẹp như vậy, lại còn đơn thuần nhút nhát thế này thì hắn ta không thể bỏ qua được.
“Mở cửa đi, chị tưởng bản thân có chỗ dựa vững chắc sao? Trước mặt tôi hoàn toàn không là cái đinh gì. Người xuất sắc như tôi thì chị không nên từ chối, mà chị cũng không thể từ chối được tôi. Sự phản kháng của chị sẽ không có một tác dụng gì, đến cuối cùng chị vẫn phải trở thành bạn gái của tôi mà thôi. Tôi cảnh cáo chị một lần nữa, mở cửa ngay!”
Thanh đại ca đứng trước cửa nhà Tạ Nghi. Hai đàn em của hắn ta đang ra sức đập cửa, thậm chí bọn chúng còn chuẩn bị phá cửa.
Tạ Nghi lúc này rất lo lắng và sợ hãi. Em trai của cô đã bị dồn vào một góc, cô cũng không thể dựa dẫm vào đứa em trai. Báo cảnh sát thì vừa nãy đã báo rồi, cảnh sát lại cùng một giuộc với mấy tên côn đồ này.
Tạ Nghi cảm thấy bản thân đã không còn cách nào khác. Cô từ trong phòng bếp lấy ra một con dao làm đồ ăn, Tạ Nghi đã tính toán đến chuyện xấu nhất. Nếu Thanh đại ca mà xông vào đây thì cô sẽ cùng hắn ta đồng vu quy tận.
Đúng vào lúc này, bên ngoài nhà của Tạ Nghi bỗng dưng yên tĩnh lại.
Tạ Nghi nhịn không được mà nghe lén ngoài cửa, cô không biết những tên kia đã đi hay chưa.
“Anh Lã, sao anh lại đến đây?” Tạ Nghi nghe thấy giọng nói của Thanh đại ca, trong giọng nói tràn đầy nịnh nọt, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo như vừa rồi. Hắn ta giống như chó nhỏ được thuần hóa vậy.
Bang.
Tạ Nghi nghe được một âm thanh vang tai.
“Anh Lã…” Giọng nói của Thanh đại ca tràn ngập vẻ khó tin.
“Đừng gọi tôi là anh Lã, tôi và anh không có bất kì quan hệ gì.” Cùng với giọng nói này, Tạ Nghi nghe được bên ngoài có âm thanh liên tiếp vang lên giống như có thứ bị rơi xuống đất, đồng thời có cả tiếng la hét.
Tạ Nghi nhịn không được nhòm qua mắt mèo, cả người cô không khỏi sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Thanh đại ca cùng hai tên đàn em của mình đã đang ngã xuống đất.
Quan trọng hơn là, khuôn mặt ba người này đã bị biến thành đầu heo, thậm chí còn rơi cả nước mắt. Muốn có bao nhiêu đau khổ thì có bấy nhiêu đau khổ.
Chuyện gì đã xảy ra đây?
Lại đúng vào lúc này, có người đứng ở trước cửa, nhẹ nhàng gõ.
“Xin lỗi nhé, chúng tôi đã gây nên phiền phức cho cô. Hy vọng chuyện này sẽ không để lại ám ảnh tâm lý cho cô. Tôi đảm bảo những người này về sau sẽ không đến tìm cô làm phiền nữa. Còn có số tiền mà em trai cô nợ sẽ được xóa bỏ. Nếu cô muốn bồi thường thì có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cô hài lòng. Ngoài ra, nếu sau này cô cần gì thì cũng có thể tìm đến tôi. Tôi tên là Lã Mộc, là con trai của cục trưởng cục công an. Danh thiếp của tôi đã để ở trước cửa nhà cô rồi. Cuối cùng, hi vọng cô có thể tha thứ cho sự mạo phạm của chúng tôi.”
Nói xong câu này, Lã Mộc đã cúi đầu thật sâu trước cửa nhà Tạ Nghi, thái độ hết sức chính trực, sắc mặt cũng vô cùng thành khẩn.
Tạ Nghi sững người đứng đó, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc lâu sau Tạ Nghi mới chắc chắn rằng những chuyện xảy ra vừa rồi không phải là do mình nằm mơ.
“Chị gái, sao chị có thể quen biết được anh Lã vậy? Anh Lã là nhân vật tai to mặt lớn nhất trong vòng tròn quan hệ của chúng ta đấy. Bình thường anh ta nhìn thấy ai cũng cao cao tại thượng, ngay cả Thanh đại ca đứng trước anh Lã thì cũng chỉ có thể diễn vai một con chó mà thôi. Không, anh Lã có lẽ không quen biết gì chị.”
Tạ Quang Minh cũng vừa lấy lại được tinh thần. Cậu ta không thể không hô to gọi nhỏ, thực sự là quá kích động rồi. Cậu ta đã từng thấy qua Lã Mộc rồi, nhưng mỗi lần như vậy trước đây cũng chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn lại.
Bây giờ Lã Mộc lại tự mình đi đến, hơn nữa thái độ anh ấy còn khiêm tốn như vậy.
“Hình như Lã Mộc vì người nào đó mà qua đây, người nào khiến Lã Mộc phải cúi đầu rồi. Người đó là ai vậy chị gái? Không ngờ chị lại quen biết được người như vậy đấy.”
Mắt Tạ Quang Minh trợn tròn không chớp nhìn Tạ Nghi.
Tạ Nghi lại càng ngẩn người. Từ lúc nào cô lại quen biết người máu mặt như vậy chứ? Cô chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, rốt cuộc là ai đã giúp đỡ cô? Chẳng nhẽ lại là Lâm Trạch Dương sao?
Không thể nào là Lâm Trạch Dương được. Nếu anh lợi hại như vậy thì không thể! Nhà cũng không mua được, vừa rồi anh còn bị bắt vào cục cảnh sát.
Nhưng mà không phải Lâm Trạch Dương thì có thể là ai được chứ?
“Lâm Trạch Dương, mọi chuyện đã được giải quyết xong. Thanh đại ca gì đó kia sẽ không bao giờ làm phiền đến bạn của cậu nữa. Tôi đã cho người dạy hắn ta bài học sâu sắc rồi.” Lưu Uy nhìn Lâm Trạch Dương đi về phía mình, vội vàng chào đón anh. Trên mặt ông ta hiện lên chữ “tôi làm tốt đúng không, mau khen ngợi tôi đi”.
Lâm Trạch Dương cũng chỉ bình tĩnh gật đầu, dường như anh không đặt chuyện này vào mắt.
Sau đó Lâm Trạch Dương giống như đang ở nhà mình, anh đi thẳng đến sofa ngồi rồi mới nhìn đến Lưu Uy: “Nói đi, ông gọi tôi đến đây là có việc gì?”
Khóe miệng Lưu Uy không khỏi giật giật. Người dám đối xử với ông ta như hoàng đế của thiên hạ này đừng nói là trong thành phố, trong cả tỉnh thành cũng không được mấy người.
Càng quan trọng hơn là, rõ ràng Lưu Uy đã giúp Lâm Trạch Dương một chuyện lớn, bây giờ lại giống như Lâm Trạch Dương đã giúp đỡ ông ta vậy. Ông ta giống như là chẳng có công gì với anh cả, Lâm Trạch Dương thật đúng là một tên vong ân bội nghĩa mà.
Mà rõ ràng Lưu Uy mới chính là chủ nhân của nơi này, bây giờ tại sao ông ta lại nhìn như phục vụ của Lâm Trạch Dương vậy?
Nghĩ đến đây Lưu Uy không thể không lắc đầu, sau đó ông ta đứng trước mặt Lâm Trạch Dương nói: “Đợi tí nữa tôi sẽ làm giao dịch với một người. Người này là một sát thủ, hơn nữa đẳng cấp lại không thấp. Trong tay người này có một loại thuốc, giá trị của loại thuốc này rất lớn.”
Lưu Uy nói đến đây, không thể không dừng lại, trên mặt tỏ ra nụ cười đắc ý: “Mặc dù cô ấy là một sát thủ có đẳng cấp nhưng mà giá trị của loại thuốc kia quá cao, chỉ một mình cô ấy không thể nào giữ được nó. Vậy nên tôi cho rằng người có năng lực mạnh hơn sẽ phải nhận trách nhiệm nhiều hơn. Tôi quyết định sẽ giúp cô ấy giữ nó.”
Lâm Trạch Dương khinh thường nhìn Lưu Uy: “Muốn ăn trọn thì cứ ăn, ông còn tỏ ra đạo đức giả như vậy.”
Khóe miệng Lưu Uy không khỏi co rút, đồng thời trong lòng ông ta cũng lo lắng không biết rốt cuộc Lâm Trạch Dương đang nghĩ cái gì. Nếu như anh là một người chính trực…
“Đưa tôi một nửa, tôi sẽ giúp ông chắc chắn việc này.” Chưa đợi Lưu Uy nói gì Lâm Trạch Dương đã nói ra rồi.
Bình luận facebook