-
Chương 92-94
Chương 92 Trời đất ơi
Chương 92 : Trời đất ơi
“Ý nghĩa tồn tại của giáo dục chính là để cho thế hệ sau của mình có thể có được năng lực sống độc lập. Ý nghĩa tồn tại của giáo dục chính là để cho người ta càng trở nên tốt hơn
Cô nói có đúng không?”
Lâm Trạch Dương một mặt nghiêm túc thành khẩn nhìn Sở Sở.
Sở Sở đương nhiên gật đầu, đáp lại: “Anh nói không sai. Thật ra rất nhiều người đều hiểu sai về giáo dục, họ nói giáo dục chính là để nâng cao năng lực của học sinh, nâng cao kĩ năng và tài nghệ của học sinh. Nhưng thực tế giáo dục là để cho mọi người có năng lực sống độc lập mà thôi.”
Những vị nam phụ huynh ở bên ngoài không thể không há to miệng. Bọn họ vừa mới cười nhạo Lâm Trạch Dương da mặt dày ở trong lòng, lấy câu hỏi đơn giản như vậy để dẫn dắt chủ đề, không ngờ hơn là cô giáo Sở Sở lại gật đầu, bộ dáng còn rất tán thưởng.
Trên mặt Lâm Trạch Dương ngay lập tức lộ ra vẻ đau khổ, nói rằng: “Cô nhìn xem, cô nhìn xem, khóa học của các cô là cái gì chứ? Bồi dưỡng vũ đạo cơ bản, kĩ năng hội họa cơ bản, lớp vỡ lòng piano…”
Lâm Trạch Dương vừa nói vừa kích động lật cuốn sách tuyên truyền.
Sở Sở có chút không hiểu, vậy nên mở to đôi mắt nhìn Lâm Trạch Dương không chớp mắt.
Lâm Trạch Dương đóng lại tập tài liệu nói với Sở Sở: “Cô là đang giáo dục sao? Không, không phải giáo dục. Cô đang cướp tiền đó. Cô thu tiền như vậy trực tiếp không có gì khác với đi ngân hàng cướp tiền đâu.”
“A…” Sở Sở còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương sẽ có cao kiến gì, không ngờ anh lại chỉ cảm thấy học phí ở đây cao.
Nhóm nam phụ huynh ở bên ngoài suýt chút nữa thì ngã ra đất. Tên này từ đầu đến bây giờ nói cả một đống, lại vòng vo nhiều như vậy chỉ vì cảm thấy học phí ở đây cao.
Cũng không trách được bọn họ phản ứng lại chậm. người cho con đi học ở đây đều không phú thì quý, làm gì có ai nghĩ đến chuyện học phí chứ. Căn bản bọn họ không coi đây là vấn đề gì.
“Không phải chứ. Tôi nói với cô, cô là một giáo viên, chỉ cần dạy học cho tốt là được rồi, cả ngày đều nghĩ được mất là sao. Đối với các cô thì học phí quan trọng hay là trách nhiệm dạy dỗ học sinh quan trọng.”
Lâm Trạch Dương nhìn có vẻ rất chính trực nói.
Sở Sở không thể không có chút áy náy, cảm thấy bản thân có lẽ thật sự lấy giá quá cao rồi.
“Vậy thì cô có thể giảm một chút học phí cho con gái tôi có được không? Gần đây kinh tế tôi đang eo hẹp, cô xem cô có thể nhân nhượng một chút được không?” Đột nhiên trên mặt Lâm Trạch Dương lộ ra nụ cười lấy lòng, lại gần Sở Sở và nói nhỏ.
Thực sự bây giờ Lâm Trạch Dương quá nghèo khó rồi. Nếu không đường đường anh là Long Vương vậy mà còn phải làm ra chuyện như vậy. Mặc dù mùi hương trên cơ thể Sở Sở rất thơm, lại gần còn có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn và tinh tế của cô nhưng Lâm Trạch Dương tuyệt đối sẽ không bị mỹ sắc mê hoặc đâu.
Đôi mắt của Lâm Trạch Dương nhìn thẳng, suýt chút nữa thì chảy nước miếng ra ngoài.
Sở Sở có chút không biết phải làm sao. Cô ấy chưa từng gặp người nào như Lâm Trạch Dương. Người này có chút đặc biệt, lúc anh ấy chính trực nói ra lời thẳng thắn vẫn làm cho người ta cảm thấy bị thuyết phục, theo bản năng mà tin tưởng. Thế nhưng…
Thế nhưng tên này không phải vừa mới thảo luận với cô ấy một câu hỏi rất quan trọng sao? Tại sao bây giờ lại nhìn xương quai xanh của cô ấy mà chảy nước miếng?
“Bây giờ anh mau cút ra ngoài cho tôi, nơi này không hoan nghênh những người vô lý như anh.” Đột nhiên có một giọng nói vang lên, một người đàn ông trung niên từ ngoài cửa bước vào.
Người đàn ông trung niên này tên Lý Bân, là người hâm mộ của Sở Sở. Vừa nãy anh ta vẫn luôn cùng với nhóm nam phụ huynh bên ngoài theo dõi tình hình bên trong, anh ta thực sự rất tức giận với vẻ mặt ngạo mạn của Lâm Trạch Dương. Quan trọng nhất là tên này thế mà lại là quỷ nghèo không có tiền.
Lâm Trạch Dương nhìn người đàn ông trung niên này nói: “Anh là…”
“Không cần biết tôi là ai. Bây giờ ngay lập tức cút cho tôi. Chỗ này của chúng tôi không hoan nghênh người không hiểu phép tắc như anh.” Lý Bân to giọng trách mắng Lâm Trạch Dương. Anh ta cảm thấy bây giờ bản thân rất đàn ông, rất kiêu ngạo, rất tự hào, nói không chừng cô giáo Sở Sở sẽ nhìn mình với ánh mắt khác. Điều này thật làm cho Lý Bân kích động.
“Anh vẫn nên nói mình là ai đi. Nếu không có lẽ sẽ có chuyện xảy ra đấy.” Lâm Trạch Dương đang nghĩ rằng người đàn ông này có phải là họ hàng của cô giáo Sở Sở hay là đại cổ đông ở nơi này hay không. Nếu như anh đắc tội người như vậy thì sẽ không tốt, đến lúc đó học phí của Manh Manh sẽ không được giảm nữa.
Thật sự bây giờ Lâm Trạch Dương có thể vì một ít học phí mà không màng tất cả.
“Tôi là ai sao? Chẳng nhẽ anh còn muốn biết tôi là ai, sau đó tìm tôi báo thù à? Tôi cũng không sợ nói cho anh biết, tôi là Lý Bân, là em rể của ông chủ cửa hàng kinh doanh lớn gần đây. Nếu anh muốn tìm tôi thì mau đến đây là được. Yên tâm, tôi không quen biết ai cả nhưng mà tôi có thể trực tiếp dùng tiền dìm chết các anh. Giống như quỷ nghèo khổ như anh vậy. Đừng nghĩ tới việc cho con em của quỷ nghèo khổ đến trường này học nữa. Cô giáo Sở Sở thu học phí đã hợp lý nhất cả thành phố này của chúng tôi rồi.”
Lý Bân kiêu ngạo nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nhịn không được mà gãi đầu. Hóa ra tên này cũng không có quan hệ gì với cô giáo Sở Sở. Ngay lập tức Lâm Trạch Dương không thèm đếm xỉa đến Lý Bân nữa, coi anh ta như một người vô hình.
Lý Bân bị Lâm Trạch Dương chọc tức đến suýt chút nữa thì không thở được, không ngờ Lâm Trạch Dương lại dám coi nhẹ anh ta.
Lý Bân nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Sở: “Cô giáo Sở Sở đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cho cô. Loại người này tôi thấy nhiều rồi. Bọn họ chỉ là ức hiếp người yếu còn đâu sợ người mạnh hơn mình. Cô yên tâm, có tôi ở đây rồi.”
Lý Bân vừa nói vừa vỗ mạnh lồng ngực. Bởi vì quá muốn thể hiện nên lực vỗ rất mạnh, suýt chút nữa thì anh ta nôn ra máu. Nhưng Lý Bân đứng trước mặt cô giáo Sở Sở nên chỉ có thể nhẫn nhịn, thật quá khó khăn mà.
“Vậy thì cô giáo Sở Sở, tôi tạm thời sẽ giao con gái mình cho cô. Cô hãy nhớ kĩ lời tôi đã nói với cô, nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ lại. Cô phải nhớ bản thân mình là một người giáo dục chứ đừng để tiền bạc che mờ đi mắt mình. Hãy giảm cho tôi một chút tiền học phí nhé, tôi bây giờ nghèo đến nỗi đến tiền ăn cũng không có rồi.”
Cô giáo Sở Sở nhìn vẻ mặt của Lâm Trạch Dương từ chính trực, nghĩa khí sau đó chuyển thành vẻ đáng thương, khổ sở, cô ấy suýt chút nữa thì bật cười.
Người này sao lại đặc biệt như vậy chứ.
“Được rồi, tôi đi đây nhé.” Lâm Trạch Dương vẫy tay với Sở Sở, trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Lý Bân nhìn Lâm Trạch Dương, khóe miệng không khỏi co giật. Hình như từ đầu đến cuối không có ai quan tâm đến anh ta. Anh ta giống như đang đứng trên sân khấu nhưng sự chú ý của khán giả đặt ở nơi khác, biến anh ta thành gã hề, có cảm giác ngại ngùng như cả người anh ta đang bị lột sạch quần áo.
“Đợi một chút.” Sở Sở đột nhiên gọi Lâm Trạch Dương lại sau đó cô ấy đi đến trước mặt anh, đưa ra một tấm danh thiếp rồi nói: “Đây là điện thoại của tôi, là điện thoại cá nhân không phải điện thoại công việc, anh có thể trực tiếp gọi đến số này tìm tôi nhé.”
Lâm Trạch Dương đương nhiên không biết tấm danh thiếp mà anh đang cầm trên tay lúc này đại diện cho cái gì. Đây chính là mơ ước của tất cả nam phụ huynh đấy. Bọn họ mơ ước có được số điện thoại cá nhân của cô giáo Sở Sở.
Bọn họ từng dùng rất nhiều cách, nghĩ rất nhiều khả năng, thậm chí còn nguyện ý bỏ ra số tiền lớn thế nhưng từ đầu đến cuối cũng không có được số điện thoại kia. Vậy mà bây giờ cô giáo Sở Sở lại chủ động đưa nó cho Lâm Trạch Dương.
Trời đất ơi…
Chương 93 Nghĩ nhiều rồi.
Chương 93: Nghĩ nhiều rồi.
Lâm Trạch Dương đi rồi, Sở Sở đành quay về phòng làm việc của mình.
Nam phụ huynh ở bên ngoài vẫn đứng ở đó, không hề động đậy, bọn họ đều đã trở nên ngây ngốc cả rồi.
Lý Bân thậm chí còn đứng im ở đó như thể bị tước mất linh hồn, anh ta cảm thấy cả người mình đều không được ổn.
Tại sao? Tại sao bản thân anh ta đứng ra để giải vây cho cô giáo Sở Sở, vậy mà lại bị cô giáo Sở Sở phớt lờ, hơn nữa cũng không có ai thèm để ý đến anh ta. Quan trọng hơn là, bản thân anh ta không phải mới là anh hùng sao? Tại sao cô giáo Sở Sở lại đưa số điện thoại cá nhân cho Lâm Trạch Dương chứ không phải đưa cho một người hùng như anh ta vậy?
Lý Bân bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất oan ức, rất muốn khóc, đồng thời anh ta cũng ghi hận luôn cái tên Lâm Trạch Dương kia.
Tên quỷ nghèo khổ đó tốt nhất đừng để anh ta gặp lại, nếu không Lâm Trạch Dương sẽ đẹp mặt với anh ta!
Sau khi Sở Sở quay trở lại phòng làm việc, cô không hiểu sao bản thân mình không thể yên tâm làm việc được nữa.
Sở Sở có giá trị quan riêng của bản thân, cô ấy sẽ không dễ dàng bị lung lay bởi yếu tố bên ngoài. Sở Sở nghĩ rằng cô ấy tuyệt đối sẽ không thích Lâm Trạch Dương, mấy cái vẻ ngoài gì đó đối với cô ấy đều không quan trọng. Quan trọng chính là Lâm Trạch Dương không phải hình mẫu trưởng thành, ổn định, đáng tin cậy, học thức… mà Sở Sở mong muốn.
Toàn bộ quá trình vừa rồi chỉ là Sở Sở cảm thấy Lâm Trạch Dương khiến cho cô ấy cảm thấy dở khóc dở cười mà thôi.
Vậy nên Sở Sở cho rằng bây giờ cô ấy cứ không ngừng suy nghĩ về Lâm Trạch Dương, chỉ là do bản thân từ trước đến nay chưa từng gặp được người nào vô liêm sỉ như Lâm Trạch Dương, cũng không nên nói anh là một người đặc biệt.
Suy nghĩ một lúc, Sở Sở không thể không gãi đầu, sau đó gạt bỏ hết mọi suy nghĩ, tiếp tục quay trở lại với công việc.
Lâm Trạch Dương đi đến một ngân hàng, trực tiếp đi vào phòng VIP, không ngờ lại bị quản lý sảnh ngân hàng chặn lại.
Quản lý ngân hàng tỏ ra rất khách sáo, khuôn mặt nở nụ cười tươi nhìn Lâm Trạch Dương rồi hỏi: “Vị tiên sinh này, anh muốn làm nghiệp vụ gì vậy? Nghiệp vụ bình thường có thể hoàn thành ở cây AT đấy ạ.”
Bên trong chính là phòng VIP, không phải là nơi có thể tùy tiện ra vào. Cũng không phải do ngân hàng phân biệt giàu nghèo mà là ngân hàng đang chia ra khu vực theo nghiệp vụ để nâng cao hiệu suất làm việc.
Lâm Trạch Dương không thể không gãi đầu, sau đó cầm lấy tấm thẻ đen của mình đi đến cây AT. Nói thật lòng, Lâm Trạch Dương trước giờ chưa từng thử làm qua mấy chuyện này, trước đây anh trực tiếp đi đến phòng VIP, cũng chưa từng nghĩ rằng có thể trực tiếp chuyển tiền từ máy tự động.
Phát hiện này làm cho Lâm Trạch Dương có vẻ rất hưng phấn.
Người quản lý sảnh ngân hàng lập tức sa sầm mặt, anh ta đương nhiên nhận ra thẻ đen của Lâm Trạch Dương nhưng lại không ngờ người ăn mặc quần áo rẻ tiền như Lâm Trạch Dương lại có cái thẻ này. Phải hiểu rằng cho dù có tiền tỷ cũng chưa chắc có được thẻ đen.
“Vị tiên sinh này, mời anh đi vào phòng khách quý, tôi rất xin lỗi vì hành động vừa rồi của mình.” Quản lý sảnh ngân hàng bước tới trước mặt Lâm Trạch Dương, cúi người tôn kính, làm ra một động tác mời với anh.
Lâm Trạch Dương nghi ngờ nhìn quản lý sảnh ngân hàng rồi nói: “Ý của anh là không muốn cho tôi làm xong việc nhanh chóng đúng không? Đừng tưởng rằng tôi không biết đi vào bên trong kia làm nghiệp vụ, thậm chí cần ít nhất nửa tiếng mới xong. Ở chỗ này rõ ràng có chỗ chuyển tiền trực tiếp, tại sao không cho tôi dùng. Anh nhìn tôi không vừa mắt sao?”
Quản lý sảnh ngân hàng suýt chút nữa thì quỳ xuống đất, người này nhìn vẻ bề ngoài không giống như phú hào nhưng bây giờ lại nói như vậy… đây là muốn làm gì đây, cố ý tự làm nhục bản thân sao?
Như chuyện phú hào có tấm thẻ đen này, anh không biết rằng máy AT cũng có giới hạn về số tiền trong tài khoản sao?
Quản lý sảnh ngân hàng thật sự muốn khóc, tại sao vừa rồi bản thân anh ta lại có mắt như mù không nhìn thấy núi thái sơn kia chứ? Bây giờ bản thân biết rõ đối phương đang làm khó mình nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Thưa quý khách, anh hiểu lầm rồi, ý của tôi không phải là như vậy.” Quản lý sảnh ngân hàng rất muốn giải thích nhưng anh ta sợ nếu mình giải thích thật thì liệu khách có nghĩ mình đang chê cười khách không? Ngay cả việc AT có định mức giới hạn tiền mà Lâm Trạch Dương cũng không biết, rốt cuộc anh là phú hào hay là kẻ ngốc vậy?
“Vậy ý của anh là gì? Tôi thấy anh chính là đang làm khó tôi, tôi phải khiếu nại anh với cấp trên của anh.” Lâm Trạch Dương có chút tức giận nói, người quản lý sảnh ngân hàng này thật ghê gớm, bản thân anh trước đây vẫn luôn bị lừa vào phòng VIP rút tiền, lãng phí nhiều thời gian như vậy, bây giờ anh mới tỉnh ngộ ra, muốn tiết kiệm chút thời gian mà cũng không được. Thật sự là ức hiếp người khác mà.
Người quản lý sảnh thật sự rơi nước mắt, nếu khách VIP có thẻ đen như Lâm Trạch Dương thật sự khiếu nại anh ta thì chỉ sợ anh ta cũng không giữ được chức vị của bản thân.
Nhưng mà, nhưng mà bây giờ anh ta phải làm sao đây? Chẳng nhẽ anh ta phải nhìn Lâm Trạch Dương đi đến cây AT thật sao?
Vừa hay đúng vào lúc này, giám đốc ngân hàng từ bên ngoài đi vào, liếc một cái đã nhìn thấy thẻ đen trên tay Lâm Trạch Dương, vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Trạch Dương.
Tiếp theo, giám đốc ngân hàng giải thích với Lâm Trạch Dương, nói rằng AT sẽ không thể nào rút được định mức lớn, phải đi đến phòng khách VIP để xử lý, sau đó giám đốc ngân hàng không thể không trừng mắt nhìn quản lý sảnh ngân hàng.
Trong lòng quản lý sảnh ngân hàng nóng như lửa đốt, cẩn thận từng chút một không ngừng liếc nhìn Lâm Trạch Dương, cả người đều khẽ run lên.
“À, hóa ra là như vậy sao, hẳn nào người này lúc nãy cứ ngăn cản tôi. Nhưng mà nhân viên nghiệp vụ của ngân hàng các anh phải trau dồi thêm kỹ năng nói chuyện đấy. Chuyện đơn giản như thế này mà cũng không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt được.” Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa bước vào phòng dành cho khách VIP.
Người quản lý sảnh kia bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cả người anh ta tí nữa thì ngã ngồi ra đất, hóa ra… hóa ra phú hào kia thật sự không biết chuyện hạn mức thật!
Thế giới này chính là như vậy, có rất nhiều chuyện đau đầu đều do chúng ta tự ảo tưởng ra, thực chất, không có gì phức tạp như chúng ta vẫn nghĩ.
Lâm Trạch Dương sau khi đi vào phòng VIP, anh trực tiếp đưa thẻ đen cho giám đốc ngân hàng rồi nói: “Chuyển hết tiền ở trong thẻ đen vào tài khoản này cho tôi.”
Lâm Trạch Dương vừa nói vừa ném một tờ giấy ghi mã số cho giám đốc ngân hàng, sau đó anh bày ra vẻ mặt thể hiện lòng mình nóng như lửa đốt đợi chờ.
Những năm về trước Lâm Trạch Dương đã đi làm lính đánh thuê và hoàn thành không biết bao nhiêu nhiệm vụ, nếu nói anh là tài phú thì cũng không hẳn là sai vì chắc chắn là số tiền anh tích góp được đã vượt xa suy nghĩ của mọi người. Thậm chí là bây giờ, qua một khoảng thời gian nhất định là sẽ có một dòng tiền lớn chạy vào trong tài khoản của Lâm Trạch Dương.
Nhưng trên thực tế, trong tay Lâm Trạch Dương nửa đồng cũng không có.
Bởi vì Lâm Trạch Dương cứ cách một khoảng thời gian là sẽ đến ngân hàng chuyển hết tiền sang một nơi khác.
Lâm Trạch Dương ngồi trên ghế, không thể không thở dài, anh nghĩ đến ông già kia, không nhịn được mà bất lực lắc đầu.
Lâm Trạch Dương xuất thân từ cô nhi viện, sau đó anh được một ông lão nhận nuôi.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương rất tôn kính ông lão kia, bất cứ khi nào anh kiếm được tiền thì hầu như toàn bộ số tiền đó anh đều sẽ chuyển cho ông lão.Nhưng mà dần dần về sau, Lâm Trạch Dương phát hiện số tiền mà ông lão kia cần dùng càng ngày càng nhiều.
Lão già chết tiệt đó, không biết từ lúc nào mà ông đã học đòi người ta thích đi xây dựng trường học.Xây dựng trường học cũng không phải là công trình đơn giản gì, không những phải mua đất mà còn phải tuyển dụng giáo viên, móc nối quan hệ, nuôi dưỡng cô nhi… Tính toán xong tất cả mọi thứ, chỉ xây một ngôi trường thôi mà cái giá đã lên đến trên trời.
Mà ông lão kia bây giờ đã xây được bao nhiêu trường học rồi nhỉ? Khoảng năm mươi hay một trăm? Lâm Trạch Dương cũng không còn nhớ rõ nữa.
Chương 94 Ý nghĩa quyền pháp.
Chương 94: Ý nghĩa quyền pháp.
Đương nhiên, Lâm Trạch Dương hoàn toàn có thể không để ý tới ông lão nữa. Bởi vì những gì anh có được bao nhiêu năm qua anh đều đã đưa cho ông lão kia hết, Lâm Trạch Dương sớm đã trả sạch công ơn nuôi dưỡng của ông lão.
Nhưng mà trước đây Lâm Trạch Dương cũng là một cô nhi, cho nên anh hiểu sâu sắc tất cả khó khăn trong cuộc sống của một cô nhi, vì thế những năm này anh vẫn luôn giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh như vậy.
Cũng chính vì lý do này mà Lâm Trạch Dương trở nên nhạy cảm hơn với chuyện tiền bạc, bất luận là đồng nghiệp, là Tần Tình hay là bất kì người nào khác, nếu anh có thể kiếm thêm đồng nào thì hay thêm đồng ấy.
Giải quyết xong việc chuyển tiền, Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi một lát rồi đi thẳng đến căn biệt thự mà Lưu Uy tặng mình.
Môi trường xung quanh căn biệt thự mà Lưu Uy tặng anh rất yên tĩnh, sẽ không có ai làm phiền được anh. Đây là một nơi thích hợp để tu hành.
Mặc dù anh đã lui về phía sau hậu trường nhưng Lâm Trạch Dương từ trước đến nay vẫn chưa từng buông thả việc tập luyện của bản thân. Chỉ là tập luyện ở nhà thì không tiện, anh không có cách nào hoàn toàn phát huy hết được sức mạnh của mình.
Gần đây Lâm Trạch Dương cảm thấy mình có dấu hiệu đột phá, anh vẫn luôn tìm thời cơ để đi vào sâu trong núi đột phá.
Bây giờ thì tốt rồi, Lưu Uy tặng cho Lâm Trạch Dương một căn biệt thự có điều kiện tốt như thế, Lâm Trạch Dương cũng không cần phải đi nơi khác tìm chỗ nữa.
Sau khi đi vào biệt thự, Lâm Trạch Dương lấy trong ngực ra một cuốn sách. Cuốn sách này nhìn trông đã rất cũ kĩ, chữ viết trên đó cũng đã bị nhòe nên rất khó nhìn, thậm chí bút tích còn lại đã mờ nhạt rồi, có vẻ như đã được dùng đi dùng lại không ít lần.
Đương nhiên nếu chỉ nhìn vẻ bên ngoài thì sẽ không có ai nghĩ đây là cuốn sách gì quan trọng, dù sao thì chữ viết trên cuốn sách có chút xấu, cũng chẳng có chút khí thế nào, thứ quý giá duy nhất của cuốn sách chính là những trang giấy. Lâm Trạch Dương đương nhiên cũng biết, thứ thật sự quan trọng trong cuốn sách này chính là nội dung của nó. Cuốn sách này Lâm Trạch Dương tìm thấy được trong một tàn tích nào đó ở Ai Cập khi anh đang thực hiện nhiệm vụ được giao.
Từ thời khắc đó, Lâm Trạch Dương đã tu luyện theo nội dung trong cuốn sách.
Cho đến nay, Lâm Trạch Dương đã luyện đến trạng thái toàn vẹn của tầng một, sắp đột phá tầng hai.
Lâm Trạch Dương vẫn luôn muốn biết công pháp này được gọi là gì, đến từ người nào, nhưng mà anh dùng quan hệ của mình đi tìm khắp thế giới cũng chưa tìm được bất cứ phát hiện liên quan gì.
Tất nhiên những chuyện này thật ra cũng không quan trọng, quan trọng chính là bây giờ Lâm Trạch Dương đã sở hữu cuốn bí kíp, hơn nữa còn có thể từ bí kíp này luyện ra được thực lực vừa đủ như mình muốn.
Lâm Trạch Dương hít thở thật sâu, xóa bỏ hết mọi tạp niệm, đứng ở trong vườn nhà của biệt thự. Tập trung bình tĩnh, Lâm Trạch Dương đứng vững, bước hai chân ra, sau đó tung nắm đấm.
Nắm đấm của Lâm Trạch Dương rất chậm rãi, giống như tốc độ của con kiến cũng nhanh hơn tốc độ của anh nhiều. Nắm đấm của Lâm Trạch Dương cũng không có bất kì biến đổi nào, chỉ là cứ hướng thẳng về phía trước. Có thể nói, nắm đấm của Lâm Trạch Dương thật sự làm cho người ta buồn cười, nó còn không có một chút khí thế nào.
Nhưng mà kì lạ là, lúc này trong không gian lại xuất hiện một luồng không khí kỳ lạ.
Sân nhà lúc này vừa hay có một cái lá cây rơi từ trên cây gỗ xuống. Chiếc lá này bay trong không khí, vừa hay dừng lại trên nắm đấm của Lâm Trạch Dương.
Chuyện kỳ lạ xảy ra vào lúc này, chiếc lá kia vốn dĩ hai giây trước đã rơi xuống đất bây giờ lại giống như ngừng chuyển động trong không trung, chiếc lá thế mà lại cứ lơ lửng ở đó, không thể tiếp đất được.
Sau đó chiếc lá kia lại đi theo chuyển động nắm đấm của Lâm Trạch Dương mà đi lên, chậm rãi như một con ốc sên.
Đúng rồi, vừa rồi trong không gian xuất hiện luồng không khí kì lạ hóa ra là bởi vì Lâm Trạch Dương.
Nhịp điệu của không gian dường như đã rơi vào nắm đấm của Lâm Trạch Dương. Không khí lưu động, hướng gió, tốc độ của gió, tất cả đều theo nhịp độ của Lâm Trạch Dương, chuyển động theo anh.
Đột nhiên…
Hai chân Lâm Trạch Dương ở trên đất không ngừng di chuyển, cả người cũng đã chuyển động.
Tĩnh lặng như núi trời, khi chuyển động lại như sấm sét. Nắm đấm của Lâm Trạch Dương di chuyển trái phải, cơ thể anh di chuyển lên xuống, những nơi mà nắm đấm đi qua đều mang theo tiếng gió vang lên, còn kéo theo từng đợt sóng không khí giống như coi Lâm Trạch Dương là trung tâm, cả sân vườn loạn thành một trận gió nhẹ.
Bang.
Đột nhiên có một âm thanh lớn vang lên, nắm đấm của Lâm Trạch Dương dừng lại trên một cái cây to.
Trong lúc nắm đấm của Lâm Trạch Dương di chuyển về phía trước, một trận gió to nổi lên, toàn bộ lá cây đều rung chuyển, giống như cả cái cây to đang run rẩy chuẩn bị bật gốc.
Nhưng mà lúc nắm đấm của Lâm Trạch Dương dừng lại ở trên thân cây to, tất cả mọi thứ dường như quay về trạng thái tĩnh lặng, lá cây cũng không còn rung chuyển, gió cũng đã ngừng thổi.
Lâm Trạch Dương hít thở thật sâu, sau đó anh thu nắm đấm về. Nhìn cái cây to vẫn vẹn nguyên không thiếu mất cái gì, Lâm Trạch Dương lộ ra nụ cười hài lòng.
“A!” Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
m thanh này tràn đầy cảm giác thống khoái, giống như là bị người khác bịt miệng quá lâu mới có thể nói chuyện, cuối cùng cũng có cơ hội hét lên một tiếng, cũng giống như là phải đè ép bản thân quá lâu, cuối cùng cũng có một ngày được phép bùng nổ.
Bùm.
Sau đó lại có một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc tường lập tức đổ sụp xuống.
“Sảng khoái, sảng khoái, thật sự là quá sảng khoái rồi.” Một ông lão giẫm lên bức tường đổ nát, đi đến chỗ của Lâm Trạch Dương.
“Lão Cố.” Lâm Trạch Dương đầy nghi hoặc gọi, tại sao ông lại đập vỡ tường nhà mình, sau đó đi từ biệt thự bên cạnh sang đây. Biệt thự bên cạnh không phải là không có người ở à?
“Haha.” Lão Cố cười lớn đi về phía Lâm Trạch Dương. Khuôn mặt ông rạng rỡ lại tràn ngập ý cười, đôi mắt sáng ngời, một đường đi giống như là bước đi của rồng của hổ, tràn đầy khí thế.
Lâm Trạch Dương không thể không nhướng mày, nói: “Lão Cố, ông đột phá rồi à?”
Lão Cố lại cười lớn, đáp lại: “Đúng vậy, tôi đã đột phá rồi. Tôi đã bị kẹt lại ở trình độ kia hơn mười năm. Hôm nay cuối cùng tôi cũng đã đột phá được rồi, tôi còn tưởng cả đời này tôi không còn hy vọng gì chứ, không thể ngờ được hôm nay tôi đã đột phá rồi!”
Khi đang nói thì nước mắt lão Cố chảy ra, không phải người luyện võ sẽ không hiểu được cảm giác bị kẹt lại khó chịu tới mức nào, hơn nữa còn là kẹt hơn mười năm!
Giống như lúc bạn muốn hắt xì hơi nhưng cũng không hắt xì được ra ngoài, vậy mà lão Cố đã chịu đựng nó hơn mười năm, mạnh mẽ đến mức không để bản thân phát điên. Chỉ có thể nói rằng ông quá kiên định, sức chịu đựng của ông quá tuyệt vời.
“Cảm ơn, cảm ơn cậu, Lâm Trạch Dương.” Lão Cố vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt anh.
Lâm Trạch Dương vội vàng đỡ lão Cố dậy không để cho ông quỳ xuống, không hiểu hỏi: “Ông làm cái gì vậy?”
Lão Cố kích động trả lời anh: “Vừa nãy tôi thấy cậu luyện quyền, đột nhiên tôi mới có cảm hứng để sau đó đột phá. Vậy nên tôi xin lỗi cậu.”
Đối với những người luyện võ thì thứ quan trọng nhất đối với bọn họ chính là công pháp. Vậy nên hơn hẳn những thứ khác, công pháp đối với bọn họ chính là mạng sống, là tất cả mọi thứ. Bọn họ sẽ chỉ truyền mọi thứ cho người truyền thừa của mình.
Nhưng mà vừa nãy lão Cố đã lén nhìn trộm nên ông nghĩ rằng Lâm Trạch Dương cảm thấy bị tổn hại.
Chương 92 : Trời đất ơi
“Ý nghĩa tồn tại của giáo dục chính là để cho thế hệ sau của mình có thể có được năng lực sống độc lập. Ý nghĩa tồn tại của giáo dục chính là để cho người ta càng trở nên tốt hơn
Cô nói có đúng không?”
Lâm Trạch Dương một mặt nghiêm túc thành khẩn nhìn Sở Sở.
Sở Sở đương nhiên gật đầu, đáp lại: “Anh nói không sai. Thật ra rất nhiều người đều hiểu sai về giáo dục, họ nói giáo dục chính là để nâng cao năng lực của học sinh, nâng cao kĩ năng và tài nghệ của học sinh. Nhưng thực tế giáo dục là để cho mọi người có năng lực sống độc lập mà thôi.”
Những vị nam phụ huynh ở bên ngoài không thể không há to miệng. Bọn họ vừa mới cười nhạo Lâm Trạch Dương da mặt dày ở trong lòng, lấy câu hỏi đơn giản như vậy để dẫn dắt chủ đề, không ngờ hơn là cô giáo Sở Sở lại gật đầu, bộ dáng còn rất tán thưởng.
Trên mặt Lâm Trạch Dương ngay lập tức lộ ra vẻ đau khổ, nói rằng: “Cô nhìn xem, cô nhìn xem, khóa học của các cô là cái gì chứ? Bồi dưỡng vũ đạo cơ bản, kĩ năng hội họa cơ bản, lớp vỡ lòng piano…”
Lâm Trạch Dương vừa nói vừa kích động lật cuốn sách tuyên truyền.
Sở Sở có chút không hiểu, vậy nên mở to đôi mắt nhìn Lâm Trạch Dương không chớp mắt.
Lâm Trạch Dương đóng lại tập tài liệu nói với Sở Sở: “Cô là đang giáo dục sao? Không, không phải giáo dục. Cô đang cướp tiền đó. Cô thu tiền như vậy trực tiếp không có gì khác với đi ngân hàng cướp tiền đâu.”
“A…” Sở Sở còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương sẽ có cao kiến gì, không ngờ anh lại chỉ cảm thấy học phí ở đây cao.
Nhóm nam phụ huynh ở bên ngoài suýt chút nữa thì ngã ra đất. Tên này từ đầu đến bây giờ nói cả một đống, lại vòng vo nhiều như vậy chỉ vì cảm thấy học phí ở đây cao.
Cũng không trách được bọn họ phản ứng lại chậm. người cho con đi học ở đây đều không phú thì quý, làm gì có ai nghĩ đến chuyện học phí chứ. Căn bản bọn họ không coi đây là vấn đề gì.
“Không phải chứ. Tôi nói với cô, cô là một giáo viên, chỉ cần dạy học cho tốt là được rồi, cả ngày đều nghĩ được mất là sao. Đối với các cô thì học phí quan trọng hay là trách nhiệm dạy dỗ học sinh quan trọng.”
Lâm Trạch Dương nhìn có vẻ rất chính trực nói.
Sở Sở không thể không có chút áy náy, cảm thấy bản thân có lẽ thật sự lấy giá quá cao rồi.
“Vậy thì cô có thể giảm một chút học phí cho con gái tôi có được không? Gần đây kinh tế tôi đang eo hẹp, cô xem cô có thể nhân nhượng một chút được không?” Đột nhiên trên mặt Lâm Trạch Dương lộ ra nụ cười lấy lòng, lại gần Sở Sở và nói nhỏ.
Thực sự bây giờ Lâm Trạch Dương quá nghèo khó rồi. Nếu không đường đường anh là Long Vương vậy mà còn phải làm ra chuyện như vậy. Mặc dù mùi hương trên cơ thể Sở Sở rất thơm, lại gần còn có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn và tinh tế của cô nhưng Lâm Trạch Dương tuyệt đối sẽ không bị mỹ sắc mê hoặc đâu.
Đôi mắt của Lâm Trạch Dương nhìn thẳng, suýt chút nữa thì chảy nước miếng ra ngoài.
Sở Sở có chút không biết phải làm sao. Cô ấy chưa từng gặp người nào như Lâm Trạch Dương. Người này có chút đặc biệt, lúc anh ấy chính trực nói ra lời thẳng thắn vẫn làm cho người ta cảm thấy bị thuyết phục, theo bản năng mà tin tưởng. Thế nhưng…
Thế nhưng tên này không phải vừa mới thảo luận với cô ấy một câu hỏi rất quan trọng sao? Tại sao bây giờ lại nhìn xương quai xanh của cô ấy mà chảy nước miếng?
“Bây giờ anh mau cút ra ngoài cho tôi, nơi này không hoan nghênh những người vô lý như anh.” Đột nhiên có một giọng nói vang lên, một người đàn ông trung niên từ ngoài cửa bước vào.
Người đàn ông trung niên này tên Lý Bân, là người hâm mộ của Sở Sở. Vừa nãy anh ta vẫn luôn cùng với nhóm nam phụ huynh bên ngoài theo dõi tình hình bên trong, anh ta thực sự rất tức giận với vẻ mặt ngạo mạn của Lâm Trạch Dương. Quan trọng nhất là tên này thế mà lại là quỷ nghèo không có tiền.
Lâm Trạch Dương nhìn người đàn ông trung niên này nói: “Anh là…”
“Không cần biết tôi là ai. Bây giờ ngay lập tức cút cho tôi. Chỗ này của chúng tôi không hoan nghênh người không hiểu phép tắc như anh.” Lý Bân to giọng trách mắng Lâm Trạch Dương. Anh ta cảm thấy bây giờ bản thân rất đàn ông, rất kiêu ngạo, rất tự hào, nói không chừng cô giáo Sở Sở sẽ nhìn mình với ánh mắt khác. Điều này thật làm cho Lý Bân kích động.
“Anh vẫn nên nói mình là ai đi. Nếu không có lẽ sẽ có chuyện xảy ra đấy.” Lâm Trạch Dương đang nghĩ rằng người đàn ông này có phải là họ hàng của cô giáo Sở Sở hay là đại cổ đông ở nơi này hay không. Nếu như anh đắc tội người như vậy thì sẽ không tốt, đến lúc đó học phí của Manh Manh sẽ không được giảm nữa.
Thật sự bây giờ Lâm Trạch Dương có thể vì một ít học phí mà không màng tất cả.
“Tôi là ai sao? Chẳng nhẽ anh còn muốn biết tôi là ai, sau đó tìm tôi báo thù à? Tôi cũng không sợ nói cho anh biết, tôi là Lý Bân, là em rể của ông chủ cửa hàng kinh doanh lớn gần đây. Nếu anh muốn tìm tôi thì mau đến đây là được. Yên tâm, tôi không quen biết ai cả nhưng mà tôi có thể trực tiếp dùng tiền dìm chết các anh. Giống như quỷ nghèo khổ như anh vậy. Đừng nghĩ tới việc cho con em của quỷ nghèo khổ đến trường này học nữa. Cô giáo Sở Sở thu học phí đã hợp lý nhất cả thành phố này của chúng tôi rồi.”
Lý Bân kiêu ngạo nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nhịn không được mà gãi đầu. Hóa ra tên này cũng không có quan hệ gì với cô giáo Sở Sở. Ngay lập tức Lâm Trạch Dương không thèm đếm xỉa đến Lý Bân nữa, coi anh ta như một người vô hình.
Lý Bân bị Lâm Trạch Dương chọc tức đến suýt chút nữa thì không thở được, không ngờ Lâm Trạch Dương lại dám coi nhẹ anh ta.
Lý Bân nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Sở: “Cô giáo Sở Sở đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cho cô. Loại người này tôi thấy nhiều rồi. Bọn họ chỉ là ức hiếp người yếu còn đâu sợ người mạnh hơn mình. Cô yên tâm, có tôi ở đây rồi.”
Lý Bân vừa nói vừa vỗ mạnh lồng ngực. Bởi vì quá muốn thể hiện nên lực vỗ rất mạnh, suýt chút nữa thì anh ta nôn ra máu. Nhưng Lý Bân đứng trước mặt cô giáo Sở Sở nên chỉ có thể nhẫn nhịn, thật quá khó khăn mà.
“Vậy thì cô giáo Sở Sở, tôi tạm thời sẽ giao con gái mình cho cô. Cô hãy nhớ kĩ lời tôi đã nói với cô, nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ lại. Cô phải nhớ bản thân mình là một người giáo dục chứ đừng để tiền bạc che mờ đi mắt mình. Hãy giảm cho tôi một chút tiền học phí nhé, tôi bây giờ nghèo đến nỗi đến tiền ăn cũng không có rồi.”
Cô giáo Sở Sở nhìn vẻ mặt của Lâm Trạch Dương từ chính trực, nghĩa khí sau đó chuyển thành vẻ đáng thương, khổ sở, cô ấy suýt chút nữa thì bật cười.
Người này sao lại đặc biệt như vậy chứ.
“Được rồi, tôi đi đây nhé.” Lâm Trạch Dương vẫy tay với Sở Sở, trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Lý Bân nhìn Lâm Trạch Dương, khóe miệng không khỏi co giật. Hình như từ đầu đến cuối không có ai quan tâm đến anh ta. Anh ta giống như đang đứng trên sân khấu nhưng sự chú ý của khán giả đặt ở nơi khác, biến anh ta thành gã hề, có cảm giác ngại ngùng như cả người anh ta đang bị lột sạch quần áo.
“Đợi một chút.” Sở Sở đột nhiên gọi Lâm Trạch Dương lại sau đó cô ấy đi đến trước mặt anh, đưa ra một tấm danh thiếp rồi nói: “Đây là điện thoại của tôi, là điện thoại cá nhân không phải điện thoại công việc, anh có thể trực tiếp gọi đến số này tìm tôi nhé.”
Lâm Trạch Dương đương nhiên không biết tấm danh thiếp mà anh đang cầm trên tay lúc này đại diện cho cái gì. Đây chính là mơ ước của tất cả nam phụ huynh đấy. Bọn họ mơ ước có được số điện thoại cá nhân của cô giáo Sở Sở.
Bọn họ từng dùng rất nhiều cách, nghĩ rất nhiều khả năng, thậm chí còn nguyện ý bỏ ra số tiền lớn thế nhưng từ đầu đến cuối cũng không có được số điện thoại kia. Vậy mà bây giờ cô giáo Sở Sở lại chủ động đưa nó cho Lâm Trạch Dương.
Trời đất ơi…
Chương 93 Nghĩ nhiều rồi.
Chương 93: Nghĩ nhiều rồi.
Lâm Trạch Dương đi rồi, Sở Sở đành quay về phòng làm việc của mình.
Nam phụ huynh ở bên ngoài vẫn đứng ở đó, không hề động đậy, bọn họ đều đã trở nên ngây ngốc cả rồi.
Lý Bân thậm chí còn đứng im ở đó như thể bị tước mất linh hồn, anh ta cảm thấy cả người mình đều không được ổn.
Tại sao? Tại sao bản thân anh ta đứng ra để giải vây cho cô giáo Sở Sở, vậy mà lại bị cô giáo Sở Sở phớt lờ, hơn nữa cũng không có ai thèm để ý đến anh ta. Quan trọng hơn là, bản thân anh ta không phải mới là anh hùng sao? Tại sao cô giáo Sở Sở lại đưa số điện thoại cá nhân cho Lâm Trạch Dương chứ không phải đưa cho một người hùng như anh ta vậy?
Lý Bân bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất oan ức, rất muốn khóc, đồng thời anh ta cũng ghi hận luôn cái tên Lâm Trạch Dương kia.
Tên quỷ nghèo khổ đó tốt nhất đừng để anh ta gặp lại, nếu không Lâm Trạch Dương sẽ đẹp mặt với anh ta!
Sau khi Sở Sở quay trở lại phòng làm việc, cô không hiểu sao bản thân mình không thể yên tâm làm việc được nữa.
Sở Sở có giá trị quan riêng của bản thân, cô ấy sẽ không dễ dàng bị lung lay bởi yếu tố bên ngoài. Sở Sở nghĩ rằng cô ấy tuyệt đối sẽ không thích Lâm Trạch Dương, mấy cái vẻ ngoài gì đó đối với cô ấy đều không quan trọng. Quan trọng chính là Lâm Trạch Dương không phải hình mẫu trưởng thành, ổn định, đáng tin cậy, học thức… mà Sở Sở mong muốn.
Toàn bộ quá trình vừa rồi chỉ là Sở Sở cảm thấy Lâm Trạch Dương khiến cho cô ấy cảm thấy dở khóc dở cười mà thôi.
Vậy nên Sở Sở cho rằng bây giờ cô ấy cứ không ngừng suy nghĩ về Lâm Trạch Dương, chỉ là do bản thân từ trước đến nay chưa từng gặp được người nào vô liêm sỉ như Lâm Trạch Dương, cũng không nên nói anh là một người đặc biệt.
Suy nghĩ một lúc, Sở Sở không thể không gãi đầu, sau đó gạt bỏ hết mọi suy nghĩ, tiếp tục quay trở lại với công việc.
Lâm Trạch Dương đi đến một ngân hàng, trực tiếp đi vào phòng VIP, không ngờ lại bị quản lý sảnh ngân hàng chặn lại.
Quản lý ngân hàng tỏ ra rất khách sáo, khuôn mặt nở nụ cười tươi nhìn Lâm Trạch Dương rồi hỏi: “Vị tiên sinh này, anh muốn làm nghiệp vụ gì vậy? Nghiệp vụ bình thường có thể hoàn thành ở cây AT đấy ạ.”
Bên trong chính là phòng VIP, không phải là nơi có thể tùy tiện ra vào. Cũng không phải do ngân hàng phân biệt giàu nghèo mà là ngân hàng đang chia ra khu vực theo nghiệp vụ để nâng cao hiệu suất làm việc.
Lâm Trạch Dương không thể không gãi đầu, sau đó cầm lấy tấm thẻ đen của mình đi đến cây AT. Nói thật lòng, Lâm Trạch Dương trước giờ chưa từng thử làm qua mấy chuyện này, trước đây anh trực tiếp đi đến phòng VIP, cũng chưa từng nghĩ rằng có thể trực tiếp chuyển tiền từ máy tự động.
Phát hiện này làm cho Lâm Trạch Dương có vẻ rất hưng phấn.
Người quản lý sảnh ngân hàng lập tức sa sầm mặt, anh ta đương nhiên nhận ra thẻ đen của Lâm Trạch Dương nhưng lại không ngờ người ăn mặc quần áo rẻ tiền như Lâm Trạch Dương lại có cái thẻ này. Phải hiểu rằng cho dù có tiền tỷ cũng chưa chắc có được thẻ đen.
“Vị tiên sinh này, mời anh đi vào phòng khách quý, tôi rất xin lỗi vì hành động vừa rồi của mình.” Quản lý sảnh ngân hàng bước tới trước mặt Lâm Trạch Dương, cúi người tôn kính, làm ra một động tác mời với anh.
Lâm Trạch Dương nghi ngờ nhìn quản lý sảnh ngân hàng rồi nói: “Ý của anh là không muốn cho tôi làm xong việc nhanh chóng đúng không? Đừng tưởng rằng tôi không biết đi vào bên trong kia làm nghiệp vụ, thậm chí cần ít nhất nửa tiếng mới xong. Ở chỗ này rõ ràng có chỗ chuyển tiền trực tiếp, tại sao không cho tôi dùng. Anh nhìn tôi không vừa mắt sao?”
Quản lý sảnh ngân hàng suýt chút nữa thì quỳ xuống đất, người này nhìn vẻ bề ngoài không giống như phú hào nhưng bây giờ lại nói như vậy… đây là muốn làm gì đây, cố ý tự làm nhục bản thân sao?
Như chuyện phú hào có tấm thẻ đen này, anh không biết rằng máy AT cũng có giới hạn về số tiền trong tài khoản sao?
Quản lý sảnh ngân hàng thật sự muốn khóc, tại sao vừa rồi bản thân anh ta lại có mắt như mù không nhìn thấy núi thái sơn kia chứ? Bây giờ bản thân biết rõ đối phương đang làm khó mình nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Thưa quý khách, anh hiểu lầm rồi, ý của tôi không phải là như vậy.” Quản lý sảnh ngân hàng rất muốn giải thích nhưng anh ta sợ nếu mình giải thích thật thì liệu khách có nghĩ mình đang chê cười khách không? Ngay cả việc AT có định mức giới hạn tiền mà Lâm Trạch Dương cũng không biết, rốt cuộc anh là phú hào hay là kẻ ngốc vậy?
“Vậy ý của anh là gì? Tôi thấy anh chính là đang làm khó tôi, tôi phải khiếu nại anh với cấp trên của anh.” Lâm Trạch Dương có chút tức giận nói, người quản lý sảnh ngân hàng này thật ghê gớm, bản thân anh trước đây vẫn luôn bị lừa vào phòng VIP rút tiền, lãng phí nhiều thời gian như vậy, bây giờ anh mới tỉnh ngộ ra, muốn tiết kiệm chút thời gian mà cũng không được. Thật sự là ức hiếp người khác mà.
Người quản lý sảnh thật sự rơi nước mắt, nếu khách VIP có thẻ đen như Lâm Trạch Dương thật sự khiếu nại anh ta thì chỉ sợ anh ta cũng không giữ được chức vị của bản thân.
Nhưng mà, nhưng mà bây giờ anh ta phải làm sao đây? Chẳng nhẽ anh ta phải nhìn Lâm Trạch Dương đi đến cây AT thật sao?
Vừa hay đúng vào lúc này, giám đốc ngân hàng từ bên ngoài đi vào, liếc một cái đã nhìn thấy thẻ đen trên tay Lâm Trạch Dương, vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Trạch Dương.
Tiếp theo, giám đốc ngân hàng giải thích với Lâm Trạch Dương, nói rằng AT sẽ không thể nào rút được định mức lớn, phải đi đến phòng khách VIP để xử lý, sau đó giám đốc ngân hàng không thể không trừng mắt nhìn quản lý sảnh ngân hàng.
Trong lòng quản lý sảnh ngân hàng nóng như lửa đốt, cẩn thận từng chút một không ngừng liếc nhìn Lâm Trạch Dương, cả người đều khẽ run lên.
“À, hóa ra là như vậy sao, hẳn nào người này lúc nãy cứ ngăn cản tôi. Nhưng mà nhân viên nghiệp vụ của ngân hàng các anh phải trau dồi thêm kỹ năng nói chuyện đấy. Chuyện đơn giản như thế này mà cũng không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt được.” Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa bước vào phòng dành cho khách VIP.
Người quản lý sảnh kia bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cả người anh ta tí nữa thì ngã ngồi ra đất, hóa ra… hóa ra phú hào kia thật sự không biết chuyện hạn mức thật!
Thế giới này chính là như vậy, có rất nhiều chuyện đau đầu đều do chúng ta tự ảo tưởng ra, thực chất, không có gì phức tạp như chúng ta vẫn nghĩ.
Lâm Trạch Dương sau khi đi vào phòng VIP, anh trực tiếp đưa thẻ đen cho giám đốc ngân hàng rồi nói: “Chuyển hết tiền ở trong thẻ đen vào tài khoản này cho tôi.”
Lâm Trạch Dương vừa nói vừa ném một tờ giấy ghi mã số cho giám đốc ngân hàng, sau đó anh bày ra vẻ mặt thể hiện lòng mình nóng như lửa đốt đợi chờ.
Những năm về trước Lâm Trạch Dương đã đi làm lính đánh thuê và hoàn thành không biết bao nhiêu nhiệm vụ, nếu nói anh là tài phú thì cũng không hẳn là sai vì chắc chắn là số tiền anh tích góp được đã vượt xa suy nghĩ của mọi người. Thậm chí là bây giờ, qua một khoảng thời gian nhất định là sẽ có một dòng tiền lớn chạy vào trong tài khoản của Lâm Trạch Dương.
Nhưng trên thực tế, trong tay Lâm Trạch Dương nửa đồng cũng không có.
Bởi vì Lâm Trạch Dương cứ cách một khoảng thời gian là sẽ đến ngân hàng chuyển hết tiền sang một nơi khác.
Lâm Trạch Dương ngồi trên ghế, không thể không thở dài, anh nghĩ đến ông già kia, không nhịn được mà bất lực lắc đầu.
Lâm Trạch Dương xuất thân từ cô nhi viện, sau đó anh được một ông lão nhận nuôi.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương rất tôn kính ông lão kia, bất cứ khi nào anh kiếm được tiền thì hầu như toàn bộ số tiền đó anh đều sẽ chuyển cho ông lão.Nhưng mà dần dần về sau, Lâm Trạch Dương phát hiện số tiền mà ông lão kia cần dùng càng ngày càng nhiều.
Lão già chết tiệt đó, không biết từ lúc nào mà ông đã học đòi người ta thích đi xây dựng trường học.Xây dựng trường học cũng không phải là công trình đơn giản gì, không những phải mua đất mà còn phải tuyển dụng giáo viên, móc nối quan hệ, nuôi dưỡng cô nhi… Tính toán xong tất cả mọi thứ, chỉ xây một ngôi trường thôi mà cái giá đã lên đến trên trời.
Mà ông lão kia bây giờ đã xây được bao nhiêu trường học rồi nhỉ? Khoảng năm mươi hay một trăm? Lâm Trạch Dương cũng không còn nhớ rõ nữa.
Chương 94 Ý nghĩa quyền pháp.
Chương 94: Ý nghĩa quyền pháp.
Đương nhiên, Lâm Trạch Dương hoàn toàn có thể không để ý tới ông lão nữa. Bởi vì những gì anh có được bao nhiêu năm qua anh đều đã đưa cho ông lão kia hết, Lâm Trạch Dương sớm đã trả sạch công ơn nuôi dưỡng của ông lão.
Nhưng mà trước đây Lâm Trạch Dương cũng là một cô nhi, cho nên anh hiểu sâu sắc tất cả khó khăn trong cuộc sống của một cô nhi, vì thế những năm này anh vẫn luôn giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh như vậy.
Cũng chính vì lý do này mà Lâm Trạch Dương trở nên nhạy cảm hơn với chuyện tiền bạc, bất luận là đồng nghiệp, là Tần Tình hay là bất kì người nào khác, nếu anh có thể kiếm thêm đồng nào thì hay thêm đồng ấy.
Giải quyết xong việc chuyển tiền, Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi một lát rồi đi thẳng đến căn biệt thự mà Lưu Uy tặng mình.
Môi trường xung quanh căn biệt thự mà Lưu Uy tặng anh rất yên tĩnh, sẽ không có ai làm phiền được anh. Đây là một nơi thích hợp để tu hành.
Mặc dù anh đã lui về phía sau hậu trường nhưng Lâm Trạch Dương từ trước đến nay vẫn chưa từng buông thả việc tập luyện của bản thân. Chỉ là tập luyện ở nhà thì không tiện, anh không có cách nào hoàn toàn phát huy hết được sức mạnh của mình.
Gần đây Lâm Trạch Dương cảm thấy mình có dấu hiệu đột phá, anh vẫn luôn tìm thời cơ để đi vào sâu trong núi đột phá.
Bây giờ thì tốt rồi, Lưu Uy tặng cho Lâm Trạch Dương một căn biệt thự có điều kiện tốt như thế, Lâm Trạch Dương cũng không cần phải đi nơi khác tìm chỗ nữa.
Sau khi đi vào biệt thự, Lâm Trạch Dương lấy trong ngực ra một cuốn sách. Cuốn sách này nhìn trông đã rất cũ kĩ, chữ viết trên đó cũng đã bị nhòe nên rất khó nhìn, thậm chí bút tích còn lại đã mờ nhạt rồi, có vẻ như đã được dùng đi dùng lại không ít lần.
Đương nhiên nếu chỉ nhìn vẻ bên ngoài thì sẽ không có ai nghĩ đây là cuốn sách gì quan trọng, dù sao thì chữ viết trên cuốn sách có chút xấu, cũng chẳng có chút khí thế nào, thứ quý giá duy nhất của cuốn sách chính là những trang giấy. Lâm Trạch Dương đương nhiên cũng biết, thứ thật sự quan trọng trong cuốn sách này chính là nội dung của nó. Cuốn sách này Lâm Trạch Dương tìm thấy được trong một tàn tích nào đó ở Ai Cập khi anh đang thực hiện nhiệm vụ được giao.
Từ thời khắc đó, Lâm Trạch Dương đã tu luyện theo nội dung trong cuốn sách.
Cho đến nay, Lâm Trạch Dương đã luyện đến trạng thái toàn vẹn của tầng một, sắp đột phá tầng hai.
Lâm Trạch Dương vẫn luôn muốn biết công pháp này được gọi là gì, đến từ người nào, nhưng mà anh dùng quan hệ của mình đi tìm khắp thế giới cũng chưa tìm được bất cứ phát hiện liên quan gì.
Tất nhiên những chuyện này thật ra cũng không quan trọng, quan trọng chính là bây giờ Lâm Trạch Dương đã sở hữu cuốn bí kíp, hơn nữa còn có thể từ bí kíp này luyện ra được thực lực vừa đủ như mình muốn.
Lâm Trạch Dương hít thở thật sâu, xóa bỏ hết mọi tạp niệm, đứng ở trong vườn nhà của biệt thự. Tập trung bình tĩnh, Lâm Trạch Dương đứng vững, bước hai chân ra, sau đó tung nắm đấm.
Nắm đấm của Lâm Trạch Dương rất chậm rãi, giống như tốc độ của con kiến cũng nhanh hơn tốc độ của anh nhiều. Nắm đấm của Lâm Trạch Dương cũng không có bất kì biến đổi nào, chỉ là cứ hướng thẳng về phía trước. Có thể nói, nắm đấm của Lâm Trạch Dương thật sự làm cho người ta buồn cười, nó còn không có một chút khí thế nào.
Nhưng mà kì lạ là, lúc này trong không gian lại xuất hiện một luồng không khí kỳ lạ.
Sân nhà lúc này vừa hay có một cái lá cây rơi từ trên cây gỗ xuống. Chiếc lá này bay trong không khí, vừa hay dừng lại trên nắm đấm của Lâm Trạch Dương.
Chuyện kỳ lạ xảy ra vào lúc này, chiếc lá kia vốn dĩ hai giây trước đã rơi xuống đất bây giờ lại giống như ngừng chuyển động trong không trung, chiếc lá thế mà lại cứ lơ lửng ở đó, không thể tiếp đất được.
Sau đó chiếc lá kia lại đi theo chuyển động nắm đấm của Lâm Trạch Dương mà đi lên, chậm rãi như một con ốc sên.
Đúng rồi, vừa rồi trong không gian xuất hiện luồng không khí kì lạ hóa ra là bởi vì Lâm Trạch Dương.
Nhịp điệu của không gian dường như đã rơi vào nắm đấm của Lâm Trạch Dương. Không khí lưu động, hướng gió, tốc độ của gió, tất cả đều theo nhịp độ của Lâm Trạch Dương, chuyển động theo anh.
Đột nhiên…
Hai chân Lâm Trạch Dương ở trên đất không ngừng di chuyển, cả người cũng đã chuyển động.
Tĩnh lặng như núi trời, khi chuyển động lại như sấm sét. Nắm đấm của Lâm Trạch Dương di chuyển trái phải, cơ thể anh di chuyển lên xuống, những nơi mà nắm đấm đi qua đều mang theo tiếng gió vang lên, còn kéo theo từng đợt sóng không khí giống như coi Lâm Trạch Dương là trung tâm, cả sân vườn loạn thành một trận gió nhẹ.
Bang.
Đột nhiên có một âm thanh lớn vang lên, nắm đấm của Lâm Trạch Dương dừng lại trên một cái cây to.
Trong lúc nắm đấm của Lâm Trạch Dương di chuyển về phía trước, một trận gió to nổi lên, toàn bộ lá cây đều rung chuyển, giống như cả cái cây to đang run rẩy chuẩn bị bật gốc.
Nhưng mà lúc nắm đấm của Lâm Trạch Dương dừng lại ở trên thân cây to, tất cả mọi thứ dường như quay về trạng thái tĩnh lặng, lá cây cũng không còn rung chuyển, gió cũng đã ngừng thổi.
Lâm Trạch Dương hít thở thật sâu, sau đó anh thu nắm đấm về. Nhìn cái cây to vẫn vẹn nguyên không thiếu mất cái gì, Lâm Trạch Dương lộ ra nụ cười hài lòng.
“A!” Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
m thanh này tràn đầy cảm giác thống khoái, giống như là bị người khác bịt miệng quá lâu mới có thể nói chuyện, cuối cùng cũng có cơ hội hét lên một tiếng, cũng giống như là phải đè ép bản thân quá lâu, cuối cùng cũng có một ngày được phép bùng nổ.
Bùm.
Sau đó lại có một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc tường lập tức đổ sụp xuống.
“Sảng khoái, sảng khoái, thật sự là quá sảng khoái rồi.” Một ông lão giẫm lên bức tường đổ nát, đi đến chỗ của Lâm Trạch Dương.
“Lão Cố.” Lâm Trạch Dương đầy nghi hoặc gọi, tại sao ông lại đập vỡ tường nhà mình, sau đó đi từ biệt thự bên cạnh sang đây. Biệt thự bên cạnh không phải là không có người ở à?
“Haha.” Lão Cố cười lớn đi về phía Lâm Trạch Dương. Khuôn mặt ông rạng rỡ lại tràn ngập ý cười, đôi mắt sáng ngời, một đường đi giống như là bước đi của rồng của hổ, tràn đầy khí thế.
Lâm Trạch Dương không thể không nhướng mày, nói: “Lão Cố, ông đột phá rồi à?”
Lão Cố lại cười lớn, đáp lại: “Đúng vậy, tôi đã đột phá rồi. Tôi đã bị kẹt lại ở trình độ kia hơn mười năm. Hôm nay cuối cùng tôi cũng đã đột phá được rồi, tôi còn tưởng cả đời này tôi không còn hy vọng gì chứ, không thể ngờ được hôm nay tôi đã đột phá rồi!”
Khi đang nói thì nước mắt lão Cố chảy ra, không phải người luyện võ sẽ không hiểu được cảm giác bị kẹt lại khó chịu tới mức nào, hơn nữa còn là kẹt hơn mười năm!
Giống như lúc bạn muốn hắt xì hơi nhưng cũng không hắt xì được ra ngoài, vậy mà lão Cố đã chịu đựng nó hơn mười năm, mạnh mẽ đến mức không để bản thân phát điên. Chỉ có thể nói rằng ông quá kiên định, sức chịu đựng của ông quá tuyệt vời.
“Cảm ơn, cảm ơn cậu, Lâm Trạch Dương.” Lão Cố vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt anh.
Lâm Trạch Dương vội vàng đỡ lão Cố dậy không để cho ông quỳ xuống, không hiểu hỏi: “Ông làm cái gì vậy?”
Lão Cố kích động trả lời anh: “Vừa nãy tôi thấy cậu luyện quyền, đột nhiên tôi mới có cảm hứng để sau đó đột phá. Vậy nên tôi xin lỗi cậu.”
Đối với những người luyện võ thì thứ quan trọng nhất đối với bọn họ chính là công pháp. Vậy nên hơn hẳn những thứ khác, công pháp đối với bọn họ chính là mạng sống, là tất cả mọi thứ. Bọn họ sẽ chỉ truyền mọi thứ cho người truyền thừa của mình.
Nhưng mà vừa nãy lão Cố đã lén nhìn trộm nên ông nghĩ rằng Lâm Trạch Dương cảm thấy bị tổn hại.
Bình luận facebook