• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Binh Vương Thần Cấp (3 Viewers)

  • Chương 391-395

Chương 391 Theo dõi.

Lãnh Phong dùng một tay đỡ lấy cái xác không hồn của Kiên, tầm mắt vẫn hướng thẳng về phía trước.

Dòng người phía trước đã tụ tập lại, che khuất bóng dáng Lâm Trạch Dương, nhưng tầm mắt của Lãnh Phong lại như xuyên qua đám đông dừng lại đúng trên người Lâm Trạch Dương, lạnh như băng, giống như một ngọn thương do chiến thần ném mạnh ra ngoài, xuyên qua tất cả, song song với đó mà hủy diệt tất cả.

"Lâm Trạch Dương… hừ! Chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, mày cho là mày có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay tao sao? Tối nay mày chắc chắn phải chết! Chuyện đó là chuyện không thể nghi ngờ gì cả. Nhưng dù sao thì đêm vẫn còn dài, cứ từ từ, để cho tao chơi đùa một chút đi." Vừa nói, tay của Lãnh Phong đã buông ra, cơ thể mềm oặt của Kiên đổ xuống mặt đất.

Ngay lập tức đã có người đỡ được Kiên. Người này cúi đầu xuống, cũng không dám nhìn về phía Lãnh Phong, thậm chí cơ thể còn đang phát run.

Là một sát thủ được xếp hạng cấp SS, bây giờ lại chỉ có thể đến thu dọn tàn cục, quả thực chính là một loại sỉ nhục đối với hắn. Nhưng hiện tại người này lại không nghĩ như vậy, đầu óc của hắn trống rỗng.

Tại sao đầu óc của hắn lại trống rỗng? Là do hắn đang quá sợ hãi, nỗi sợ đến từ Lãnh Phong.

Đối với sát thủ mà nói, loại cảm xúc sợ hãi này quả thật rất hiếm thấy. Điều kiện đơn giản nhất khi làm một sát thủ chính là không được có cảm xúc, chưa kể người này còn là một sát thủ mang cấp SS…

Nhưng nếu bạn biết được Lãnh Phong đã làm gì trước đây, đồng thời biết Lãnh Phong là dạng người gì thì có lẽ bạn sẽ hiểu được tại sao sát thủ cấp SS này lại có biểu hiện như vậy.

Lãnh Phong là sát thủ được xếp hạng cao nhất trong những sát thủ tham gia làm nhiệm vụ lần này, anh ta là sát thủ đã đạt đến cấp SSS, anh ta chỉ cần tiến bộ thêm một chút là có thể trở thành sát thủ cấp bậc truyền thuyết, vượt ra khỏi giới hạn bình thường.

Không có ai dám cho rằng Lãnh Phong không đủ thực lực nên không thể vượt qua nổi cấp SSS cả. Giống như Chu Tường, tất cả mọi người đều biết, sở dĩ hai người bọn họ còn dừng lại ở cấp bậc hiện tại là bởi vì không có nhiệm vụ cấp cao xuất hiện mà thôi.

"Lãnh Phong, kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?" Tên sát thủ cấp SS kia không nhịn được mà hỏi.

Lãnh Phong cau mày, tên sát thủ kia thiếu chút nữa đã quỳ trên mặt đất.

"Cứ chờ xem đã, không cần vội ra tay. Bây giờ tôi có chút tò mò rằng Lâm Trạch Dương muốn đi làm gì. Hơn nữa, khó khăn lắm mới có một người thú vị như vậy xuất hiện, tôi đương nhiên muốn quan sát kỹ một chút." Nói xong, Lãnh Phong cũng không nhìn tên sát thủ kia, tiến lên hòa vào trong đám đông, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Không ai biết Lãnh Phong đi đâu, cũng không ai biết rằng lần xuất hiện tiếp theo Lãnh Phong sẽ dùng bộ mặt nào.



Đối mặt với Tiểu Phi, Hoa Thất cảm nhận được một áp lực rất lớn.

Tên Tiểu Phi này nghe thật sự rất giống người qua đường, không có một chút lực sát thương nào, nhưng vừa rồi đối mặt với đánh lén của Hoa Thất lại không chịu bất kỳ thương tổn nào, nhiêu đó đã đủ để chứng minh Tiểu Phi mạnh tới cỡ nào.

Dẫm mạnh một chân xuống đất, Hoa Thất đột nhiên nghiêng người về phía trước. Hoa Thất biết rõ càng kéo dài thời gian thì bản thân lại càng gặp bất lợi, cô nhất định phải đánh bất ngờ, nhất định phải không ngừng tấn công, sau đó tìm ra sơ hở của Tiểu Phi, trong thời gian ngắn nhất giết chết Tiểu Phi thì mới có cơ may sống sót được.

Nếu không cho dù có đánh chết được Tiểu Phi đi chăng nữa thì có lẽ cô cũng sẽ bị thương không nhẹ, tiếp theo đó lại có sát thủ khác tới đây tìm tới đây thì thật sự là cô không còn hy vọng sống gì…

Tốc độ của Hoa Thất rất nhanh, cơ thể lại linh hoạt, góc độ ra tay cũng rất xảo quyệt. Khi đến gần Tiểu Phi, Hoa Thất đột nhiên nghiêng cơ thể về phía trước, đâm phi đao trong tay về phía nách của Tiểu Phi. Vị trí này là nơi khó di chuyển cũng như là khó né tránh nhất, thêm nữa, nếu nơi này mà bị thương, toàn bộ cánh tay của Tiểu Phi sẽ bị phế, là một đòn tấn công rất có lợi.

Tiểu Phi hơi nhếch khóe miệng, cũng không né tránh, trực tiếp đánh một quyền về phía đầu Hoa Thất, muốn trao đổi thương tổn với Hoa Thất.

Ngay lúc này, Hoa Thất đột nhiên nghiêng cơ thể sang một bên, nửa người trên và nửa người dưới tạo thành một độ cong khó tin, thoạt nhìn căn bản không giống điều con người có thể làm được. Cơ thể Hoa Thất mềm mại giống như không xương, cũng không biết đã tập yoga đạt đến trình độ nào, những người trong đoàn xiếc nhìn thấy Hoa Thất như vậy có lẽ cũng sẽ kinh ngạc đến rơi cằm mất.

Tiểu Phi thấy vậy thì nhíu mày thật chặt, cơ thể cũng di chuyển, thân trên nghiêng sang một bên né tránh, đạp mạnh một chân xuống đất, nhảy sang một bên, cùng với đó ông ta còn thúc một đầu gối về phía bụng Hoa Thất.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau khi phi đao của Hoa Thất sượt qua nách của Tiểu Phi, đầu gối của Tiểu Phi đã thúc mạnh vào bụng Hoa Thất.

Bịch! Một âm thanh nặng nề vang lên, toàn thân Hoa Thất giống như một quả bóng cao su bị va đập mạnh, bay ra ngoài khoảng chừng năm mét, cuối cùng đập lên vách tường rồi rơi xuống đất.

Hoa Thất vừa mới ổn định cơ thể, trong miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Nhưng lúc này, khóe miệng Hoa Thất lại cong lên, tầm mắt của cô dừng lại trên tay mình, biểu tình trên mặt thể hiện rằng cô đang rất hài lòng.

"Thật đáng chết! Con khốn này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hôm nay tôi sẽ cho cô biết mùi vị của việc dám chọc giận tôi!" Tiểu Phi đặt một tay lên vai, nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt như có ngọn lửa sắp phun trào.

Một phi đao hiện tại đang cắm trên bả vai của ông ta, nhưng thật ra thì phi đao đó của Hoa Thất cũng không cắm quá sâu vào vai ông ta lắm…

Đúng vậy, vừa rồi quả thật Hoa Thất đã đâm trượt nách của Tiểu Phi, thế nhưng từ trước đến nay thứ Hoa Thất am hiểu nhất chính là phi đao. Cho nên vừa rồi ở khoảnh khắc cuối cùng, Hoa Thất đã ném phi đao ra. Nói cách khác, lúc trước tất cả đều là kế hoạch của Hoa Thất, mục đích cuối cùng của cô khi ném phi đao ra chính là muốn khiến cho Tiểu Phi bị tê liệt, làm cho Tiểu Phi quên đi chuyện cô chuyên dùng phi đao.

Có thể trở thành Hoa Thất, có thể bỏ trốn trong sự truy sát của tập đoàn kia để sống đến bây giờ, Hoa Thất sao có thể chỉ là một bình hoa bình thường gì đó, sao có thể là một kẻ ngốc tâm tư đơn thuần được!

Quá trình diễn tả thì dài, nhưng thật ra mọi thứ chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt mà thôi. Sau khi Tiểu Phi hét lớn một tiếng, nhanh chóng xông về phía Hoa Thất.

Tốc độ của Tiểu Phi rất nhanh, còn nhanh hơn Hoa Thất. Lực tấn công của Tiểu Phi cũng rất lớn, ông ta tung một quyền về phía Hoa Thất. Hoa Thất né tránh, nắm tay Tiểu Phi lập tức nện vào vách tường, sau đó để lại một vết lõm rõ ràng.

A!

Song song với khoảnh khắc đó, Tiểu Phi quét một chân ra ngoài, lại đá Hoa Thất bay ra xa.

Hoa Thất cảm thấy đau đớn, không nhịn được phát ra âm thanh rên rỉ.

Hoa Thất cũng không ngừng lại, sau khi lăn trên mặt đất mấy vòng, vừa muốn đứng lên, lại đột nhiên tiếp tục lăn người trên mặt đất. Vì đúng lúc này, Tiểu Phi đã đuổi đến nơi và đang từng bước ép sát, không cho Hoa Thất có cơ hội trốn thoát.
Chương 392 Tình thế tuyệt vọng của Tiểu Hoa

Chân Tiểu Phi giống như có lực ngàn cân, khi ông ta giẫm xuống cứ như có chân voi đạp xuống, sàn xi măng cũng đã bị ông ta đạp cho vỡ thành từng mảnh.

Các cú đá của Tiểu Phi cứ nối tiếp nhau, đuổi theo Tiểu Hoa đang lăn lộn trên mặt đất.

Tiểu Hoa chỉ cảm thấy đau ở mặt, sỏi đá văng trên mặt đất giống như những con dao nhỏ đâm vào cô ấy, khiến cô có cảm giác đau thấu tim. Nhưng Tiểu Hoa không còn cách nào tốt hơn việc tiếp tục né tránh, cô ấy đang chờ đợi thời cơ thì Tiểu Phi chạy ra ngoài.

Nhưng Tiểu Hoa không đợi cơ hội này xuất hiện, bởi vì lúc này cô đã va vào tường rồi.

Khóe miệng của Tiểu Phi gợn lên, cười lạnh lùng một tiếng, một chân tách ra mà không có chút nào gọi là do dự đã nặng nề giáng xuống, giống như sao chổi đâm vào địa cầu, một âm thanh vô cùng nặng nề vang lên.

Bụng của Tiểu Hoa bị chân Tiểu Phi đập trúng, cả người đập mạnh xuống đất, mặt đất lập tức vỡ vụn, sau đó Tiểu Hoa bật dậy khỏi mặt đất, đồng thời phun máu tươi từ trong miệng ra như vòi phun nước.

Cú đá này thật sự quá nặng đối với Tiểu Hoa, may mà trúng vào bụng không có điểm gì quan trọng, nếu trúng vào ngực thì có lẽ lúc này nội tạng của Tiểu Hoa đã không còn hoàn chỉnh.

Nhưng điều này cũng đủ để khiến Tiểu Hoa cảm thấy khó chịu, cô ấy quằn quại cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau dữ dội khiến cô ấy tạm thời mất hết khả năng cử động, bởi vì cơn đau dữ dội mà gương mặt càng trở nên tái nhợt và dữ tợn.

Tiểu Phi thấy Tiểu Hoa như vậy, khóe miệng càng nhếch lên cao hơn một chút, trong mắt ánh lên sự tàn nhẫn giống như con sói hung ác đang đối mặt với con mồi của mình, nói: "Mới vậy mà con điếm này đã chịu không nổi rồi sao, cứ yên tâm đi, tôi sẽ không làm cho cô ngất xỉu dễ dàng như vậy, trò hay chỉ mới bắt đầu từ bây giờ."

Vừa nói, Tiểu Phi vừa giơ chân lên, sau đó giẫm mạnh lên người Tiểu Hoa, Tiểu Hoa lại va vào tường, máu tràn ra từ khóe miệng.

Tiểu Hoa nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiểu Phi, nói: "Có bản lĩnh thì cứ tới giết tôi đi, không dám giết tôi sao, cứ đợi đi, tôi nhất định sẽ trả lại những gì mà ông đã làm với tôi trong hôm nay."

Tiểu Phi cười lạnh lùng nói: "Nhìn lại đi, xem thử dáng vẻ của cô bây giờ ra sao."

Tiểu Hoa giễu cợt nói: "Chỉ cần tôi không chết, chỉ cần tôi có thứ đó trong tay, ông cho rằng bọn họ có đáp ứng yêu cầu nhỏ nhặt của tôi vì muốn một thứ như vậy không?"

"Cô!" Hai mắt Tiểu Phi đột nhiên trừng to lên, sau đó lông mày nhíu chặt, trong nháy mắt đầu óc đã mất phòng thủ. Những gì Tiểu Hoa nói đều có lý, chỉ cần trong tay cô ấy vẫn còn thứ như vậy, những người đó có lẽ sẽ đồng ý với mọi yêu cầu của Tiểu Hoa. Cho nên bây giờ có nên giết Tiểu Hoa không?

Đúng lúc này, hai mắt Tiểu Phi lại mở to, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và tức giận.

"Cô!" Tiểu Phi chỉ có thể nói ra một lời như vậy, bởi vì lúc này Tiểu Hoa đã bật dậy từ dưới đất, cả người dính chặt vào cơ thể của Tiểu Phi, lấy dao ở trong tay đâm thật sâu vào ngực của Tiểu Phi, hoàn toàn ghim vào sâu bên trong.

Hóa ra ngay lúc vừa rồi, Tiểu Hoa đã vẫy tay ném ra một đao thẳng vào não Tiểu Phi. Khi đó, Tiểu Phi đáng lẽ đã phải chết. Nhưng Tiểu Hoa vẫn không yên tâm, còn tặng cho trái tim của Tiểu Phi một đao.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Tiểu Hoa lại nằm xụi lơ trên mặt đất.

Đương nhiên mọi thứ vừa rồi đều là một phần trong kế hoạch của Tiểu Hoa. Tiểu Hoa biết rất rõ, nếu cô ấy đánh trực diện, nhất định cô ấy sẽ không phải là đối thủ của Tiểu Phi, cho nên cô ấy chỉ có thể diễn kịch trước đối phương rằng mình rất yếu ớt, thậm chí còn giả vờ bị tấn công rất tàn nhẫn, sau đó dùng lời nói khiến Tiểu Phi bối rối.

Hiển nhiên, việc ngụy trang của Tiểu Hoa rất thành công, nhưng cũng phải công nhận rằng sức ở chân của Tiểu Phi thực sự quá mạnh, cái này khiến Tiểu Hoa hơi choáng ngợp.

Một lúc sau, Tiểu Hoa đứng dậy khỏi mặt đất. Đương nhiên lúc này là thời điểm tốt nhất để Tiểu Hoa chạy trốn.

Chỉ là Tiểu Hoa sẽ thật sự rời đi sao?

Một lát sau…

"Tôi không ngờ rằng cô vẫn còn ở đây, tôi chỉ muốn thử vận may của mình mà thôi. Hahaha!" Một người đàn ông đi ra từ góc phố.

Đây là một chàng trai trẻ, trông khá đẹp trai, nhưng ánh mắt của người thanh niên này quá xấu xa, những ai khi nhìn vào mắt anh ta luôn có cảm giác bị kéo xuống vực thẳm.

Lông mày Tiểu Hoa không ngừng nhíu chặt, trên mặt hiện lên vẻ bối rối, còn khó xử hơn cả lúc vừa rồi gặp Tiểu Phi.

Chết tiệt, người này làm sao có thể xuất hiện ở đây, chẳng phải hắn ta nên đi giết Lâm Trạch Dương sao, tại sao lúc nãy mình không lựa chọn việc chạy trốn?

"Đi theo tôi. Nếu không cô cũng biết tôi sẽ làm ra loại chuyện gì rồi chứ. ” Người thanh niên liếc nhìn Tiểu Hoa, nhẹ giọng nói.

Cả người Tiểu Hoa lập tức cứng đờ ở đó, như thể trái tim cô ấy đã nhận được một tác động rất lớn, và tất cả những thứ tác động đó chỉ là lời nói của người thanh niên này.

Nếu là những lúc bình thường, tất nhiên Tiểu Hoa vẫn có khả năng phản kháng, nhưng lúc nãy Tiểu Hoa đã trải qua một trận chiến như vậy nên cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Điều quan trọng nhất là gương mặt này được gọi là sát thủ Hôi, vô cùng nổi tiếng trong ngành. Danh tiếng của anh ta xuất phát từ sự hung ác và tàn bạo, thậm chí có thể nói là biến thái.

Chưa từng có ai máu lạnh như vậy, có thể tàn nhẫn và biến thái đến mức độ này.

Do đó, thậm chí có nhiều người không sợ sát thủ cấp SSS, nhưng lại sợ Hôi.

Tiểu Hoa cũng không ngoại lệ, hay có thể nói người cô ấy không muốn gặp nhất chính là Hôi. Bởi vì những sát thủ khác có thể làm tổn thương cô, nhưng chắc chắn họ sẽ không giống hoàn toàn như Hôi. Sống không bằng chết, đó chỉ mới là món khai vị mà thôi.

Cho nên lựa chọn duy nhất bây giờ của Tiểu Hoa là đi theo Hôi.

"Vẫn cứ đứng yên sao, cô biết tôi không thích lặp lại hai lần mà." Lông mày người thanh niên khẽ nhíu lại.

"Tôi không đi." Tiểu Hoa cắn môi, siết chặt nắm đấm nhưng cả cơ thể vẫn run rẩy.

"Phải không?" Dường như Hôi không cảm thấy tức giận, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, và khuôn mặt của hắn ta trở nên méo mó ngay lập tức, trông rất gớm ghiếc, giống như một con quỷ bò ra khỏi địa ngục.

"Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ dành chút thời gian kế tiếp để hưởng thụ đi" Hôi vừa nói vừa chậm rãi đi về phía Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa hít một hơi thật sâu, hai tay run rẩy, rõ ràng là sợ hãi, thậm chí là vô cùng sợ hãi.

Lông mày của Lâm Trạch Dương hơi nhíu lại, anh thản nhiên ném con dao được lấy từ một sát thủ nào đó, đứng tại chỗ.

Lâm Trạch Dương liếc nhìn điện thoại di động, lúc này đã là chín giờ mười một phút tối.

Đã tròn mười hai phút kể từ khi Lâm Trạch Dương và Tiểu Hoa tách ra.

Lâm Trạch Dương biết rất rõ, lúc này, thời gian đại diện cho sự sống và cái chết.
Chương 393 Khai mạc

Lâm Trạch Dương và Tiểu Hoa đã hẹn sẽ gặp lại sau nửa tiếng nữa.

Lâm Trạch Dương vừa mới khuếch đại thời gian, kế hoạch của anh là quay lại trong vòng hai mươi phút.

Lâm Trạch Dương không biết bây giờ Tiểu Hoa đang phải đối mặt với điều gì, nhưng anh biết rất rõ, nếu không thể trở về trong vòng nửa giờ, Tiểu Hoa nếu không bị bắt thì cũng đã bị giết.

Lâm Trạch Dương chưa bao giờ ngây thơ nghĩ rằng mục tiêu của tất cả sát thủ chỉ nhắm vào mình.

Liếc nhìn về phía trước, Lâm Trạch Dương hít sâu một hơi.

Hiện tại Lâm Trạch Dương đã đi được một nửa con đường này, trong khoảng cách ngắn ngủi một cây số, Lâm Trạch Dương đã gặp ít nhất năm vụ ám sát, hạ tám người gục trên mặt đất, kết liễu tính mạng của ba người.

Lâm Trạch Dương biết rõ nửa con đường tiếp theo sẽ khó khăn hơn, số vụ ám sát sẽ nhiều hơn, số người giết cũng sẽ nhiều hơn.

Mục tiêu của Lâm Trạch Dương chính là căn homestay chỉ có một tấm biển nhỏ phía sau con đường này.

Lâm Trạch Dương không cảm thấy có gì đặc biệt ở căn homestay đó, cũng chưa từng thấy khách sạn Hòa Bình có gì đặc biệt, chỉ có cách bước vào trong bằng phương thức đặc biệt nào đó mới có thể biết đó có phải là khách sạn Hòa Bình hay không.

Nhưng Lâm Trạch Dương có trực giác mạnh mẽ rằng căn homestay đó là khách sạn Hòa Bình, vì vậy anh phải đi qua đó và xem thử.

Nếu là như vậy thì cứ đi về phía trước thôi.

Lâm Trạch Dương bắt đầu sải bước về phía trước.

Có một gia đình ba người ở phía trước, đứa trẻ chỉ mới bốn, năm tuổi, cầm trong tay một sợi dây, sợi dây đó đang buộc vào quả bóng bay, không biết có phải do đám đông ở trên không, hay do tay đứa trẻ bị đụng phải, tay của đứa trẻ thả lỏng một chút, và quả bóng bay sang một bên.

Đứa trẻ ngay lập tức bật khóc và chui qua đám đông.

Cha mẹ của đứa trẻ vội vàng muốn tóm lấy đứa trẻ, vì vậy họ trở nên hoảng loạn.

Không biết có phải trùng hợp hay không, đứa trẻ thật sự chạy về phía Lâm Trạch Dương, đồng thời, cha mẹ đứa nhỏ cũng lao về phía Lâm Trạch Dương.

Lông mày Lâm Trạch Dương khẽ cau lại, bước chân không dừng lại, tiếp tục sải bước về phía trước.

Sau đó, đứa trẻ đâm về phía đùi Lâm Trạch Dương.

Cùng lúc đó, một tay của Lâm Trạch Dương đã ấn lên đầu đứa trẻ, khiến đứa trẻ không thể tiếp tục tiến về phía trước. Đứa trẻ lập tức bật khóc.

"Anh đang làm gì vậy?" Cha mẹ đứa trẻ cũng đi lại gần, mắng Lâm Trạch Dương, vẻ mặt rất tức giận, trực tiếp vươn tay ra để rút tay Lâm Trạch Dương ra.

Lâm Trạch Dương không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, tay đẩy về phía trước, đứa trẻ bay ra theo chiều ngang, sau đó tay Lâm Trạch Dương giữ lấy cổ tay của ba đứa nhỏ, vặn một phát, trực tiếp vặn cổ tay ba đứa nhỏ.

Cùng lúc đó, bước chân của Lâm Trạch Dương tiếp tục tiến lên, cơ thể đã đến chỗ mẹ của đứa trẻ rồi. Mẹ của đứa trẻ trông có vẻ rất ngạc nhiên và đáng thương, ánh mắt tràn đầy cầu xin nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương làm như không để ý đến ý tứ của mẹ đứa nhỏ, tiếp tục sải bước về phía trước, sau đó hai người lướt qua nhau.

Ánh mắt của mẹ đứa nhỏ bỗng nhiên trở nên vô cùng hung ác, không biết từ lúc nào trong tay của cô ta đã có một cái gai nhọn, cơ thể xoay tròn, mũi nhọn sắp đâm về phía Lâm Trạch Dương.

Nhưng lúc này, mẹ của đứa trẻ phát hiện ra rằng cô ta không thể quay lại, cô ta chỉ cảm thấy đau ở vai, và sau đó toàn bộ cánh tay đều mất cảm giác.

Tiếp đó, mẹ của đứa trẻ cảm thấy rằng cuộc đời của mình đến đây là hết, khuôn mặt tràn đầy thống khổ, nhưng đã chờ được một lúc, mẹ của đứa trẻ lại không thấy có gì ập đến, vô thức quay lại và thấy rằng Lâm Trạch Dương đã thực sự bỏ đi.

Gia đình ba người này, tất nhiên, đều là sát thủ.

Đúng vậy, đứa trẻ đó là một sát thủ. Nếu vừa rồi Lâm Trạch Dương không đè đứa bé xuống, thì hắn đã vồ lấy đâm vào cơ thể Lâm Trạch Dương rồi.

Trên thực tế, đứa trẻ đó không phải thực sự là một đứa trẻ, hắn đã ở độ tuổi ba mươi, hắn là một người lùn không thể phát triển. Có lẽ chúng ta hiếm khi thấy những người như vậy. Nhưng trong giới lính đánh thuê, những người như vậy thực sự không quá ít.

Nhờ vẻ bề ngoài của họ, không biết họ đã lừa dối bao nhiêu người hay đã giết được bao nhiêu người nữa.

Nếu Lâm Trạch Dương là người bình thường, hoặc nếu Lâm Trạch Dương không có kinh nghiệm, cho dù thực lực của anh có đáng kinh ngạc đến đâu, thì cũng sẽ bị giết ngay lập tức.

Và cuối cùng, sở dĩ Lâm Trạch Dương không làm tổn thương mấy tên sát thủ này không phải là vì anh đang thương hại họ, mà là Lâm Trạch Dương đang cần phải lên đường.

Lâm Trạch Dương tiếp tục sải bước về phía trước, dọc đường đi Lâm Trạch Dương gặp phải rất nhiều ám sát, đương nhiên, tất cả đều bị Lâm Trạch Dương cho nhừ đòn.

Cuối cùng, Lâm Trạch Dương vẫn đến homestay ở cuối đường.

Lâm Trạch Dương đứng bên ngoài homestay, nhưng không vào.

Lâm Trạch Dương cảm thấy có chút kỳ lạ, từ lúc mới bắt đầu cho đến cuối cùng, những cuộc ám sát dần trở nên yếu hẳn đi, bất kể là thực lực hay thủ đoạn của sát thủ, thậm chí ngay cả tần suất ám sát, cũng trở nên yếu hơn.

Chính xác thì những người này đang cố gắng làm gì hoặc bọn chúng đang ấp ủ điều gì?

Lâm Trạch Dương khẽ lắc đầu, liếc nhìn homestay vài lần, nhưng vẫn không vào.

Cấu trúc của căn homestay này so với các căn homestay khác không có điểm gì khác biệt và trang trí cũng rất bình thường. Sự khác biệt duy nhất là bày một mâm hoa nhỏ trên quầy thu ngân của homestay, có một mâm rất là ảm đạm hoặc thậm chí là úa tàn.

Lâm Trạch Dương chỉ nhìn chằm chằm vào mâm hoa này.

Lâm Trạch Dương đang đếm những chiếc lá khô héo trên mâm hoa này.

Mười ba chiếc, không hơn, không kém, chỉ mười ba chiếc.

Homestay này là Khách sạn Hòa Bình.

Sau khi xác nhận được, Lâm Trạch Dương quay trở về.

Tốc độ của Lâm Trạch Dương tăng lên rất nhiều, bởi vì bây giờ đã là chín giờ mười chín phút, hai mươi phút đã trôi qua.

Kỳ lạ thay, khi Lâm Trạch Dương băng qua con đường này một lần nữa, anh lại không gặp phải ám sát.

Lâm Trạch Dương biết nhất định đã xảy ra chuyện, nhưng anh không có thời gian suy nghĩ quá nhiều.

Cùng lúc đó, bên trong một góc phố đi bộ.

Lãnh Phong đang đứng cạnh một cửa hàng, và bên cạnh hắn ta là một sát thủ được xếp bậc SS.

"Hẳn là Lâm Trạch Dương đã quay trở lại đón Tiểu Hoa. Có điều tôi vẫn không rõ là làm thế nào mà Lâm Trạch Dương biết về khách sạn Hòa Bình, và làm thế nào mà anh ta có thể chắc chắn rằng đó là khách sạn Hòa Bình. Điều tôi càng không hiểu là cho dù anh ta biết tất cả những điều này, tại sao anh ta lại vào khách sạn Hòa Bình, có thể nói rằng anh ta từng là một lính đánh thuê rất nổi tiếng, nhưng sao tôi có thể không biết?"

Lãnh Phong vừa nói, trên mặt vừa tràn đầy nghi hoặc.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi biết Khách sạn Hòa Bình, nhưng biết cách xác định Khách sạn Hòa Bình lại hơi bất thường.

Khách sạn Hòa Bình không phải là nơi mà ai cũng có thể bước vào. Nếu không, nếu lệnh truy sát toàn thành phố được ban hành, không phải mọi người đều trốn vào được khách sạn Hòa Bình, nhóm sát thủ không phải đều không sợ cho an nguy của chính mình.
Chương 394 Âm độc

Tiểu Hoa không biết Lâm Trạch Dương đi đâu, cô ấy cũng không hỏi.

Nhưng lúc này Tiểu Hoa có chút hối hận, hối hận vì sao ban nãy mình không hỏi Lâm Trạch Dương.

Vốn lúc này Tiểu Hoa không nên có tâm tư và thời gian suy nghĩ những thứ này mới đúng, nhưng cô ấy vẫn suy nghĩ đến mấy thứ này, mặc dù bây giờ cô ấy đang đứng ở ranh giới sinh tử, cho dù lúc này trên người cô ấy xuất hiện không biết bao nhiêu vết thương,

Lúc này trên người Tiểu Hoa đã đầy máu tươi, thoạt nhìn vô cùng chật vật, hoặc có thể trực tiếp dùng từ kinh khủng để hình dung cô ấy. Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa ngã xuống, chỉ có thể nói ý chí của cô ấy rất kiên định, sức nhẫn nại của cô ấy rất lớn.

Gã đàn ông tên là Hôi quả thật đã sớm kết thúc những hành động này với Tiểu Hoa, nhưng hắn ta vẫn không dừng, bởi vì đây chính là tính cách của hắn ta, hắn ta luôn thích làm sụp đổ đối thủ, tra tấn đối phương từng chút một. Số người mà hắn ta đã từng tra tấn có rất nhiều, hắn ta luôn có thể tính toán những đau đớn rất tốt, luôn có thể dễ dàng đạt tới một giá trị cực hạn, nếu không vượt qua giá trị cực hạn này, làm cho người ta không thể tìm cách ngất đi.

Lại một đao cắt vào cánh tay Tiểu Hoa, Hôi kéo dài khoảng cách với Tiểu Hoa, vẻ mặt điên cuồng nhìn Tiểu Hoa, nói: "Sao, thấy hối hận vì lúc nãy không đồng ý đi theo tôi chưa, nhưng bây giờ hối hận thì đã không kịp rồi. Nhất định tôi sẽ tra tấn cô thật tốt, trò hay chỉ mới bắt đầu thôi, trăm nghìn lần cô cũng không được chết. Đương nhiên, tôi sẽ không để cô chết đâu, ha ha ha!”

Nhìn khuôn mặt của Hôi làm cho người ta chán ghét đến buồn nôn, Tiểu Hoa nhíu chặt mày, thậm chí trên mặt đã vặn vẹo, những thương tổn để lại trên người cũng không phải là đùa giỡn.

Xương cốt trong người không biết đã bị chặt đứt bao nhiêu, quan trọng nhất vẫn là người này có rất nhiều đợt tấn công trúng vào một số điểm khiến cho người ta cảm thấy đau đớn nhất, loại đau đớn này cứ duy trì không ngừng, làm cho mỗi giây người ta đều trải qua sự thống khổ đến tê tâm liệt phế.

Mà điều khiến Tiểu Hoa cảm thấy khó chịu nhất vẫn là cho dù đến lúc này, tên Hôi này vẫn không buông lỏng cảnh giác, không cho Tiểu Hoa bất kỳ cơ hội phản kích nào.

Có thể đủ điều kiện để trở thành một sát thủ, nhất định sẽ có đòn sát thủ của riêng mình. Huống chi loại sát thủ có thể nói là đỉnh cao như Tiểu Hoa.

Nhưng bây giờ Tiểu Hoa gần như đạt đến trình độ rừng thiêng nước độc, dĩ nhiên Hôi đều phải duy trì cảnh giác cao độ. Chỉ có thể nói sở dĩ Hôi có thể sống đến hôm nay thật sự có đạo lý của hắn ta.

"Sao? Có phải muốn đánh lén tôi không? Nhưng cô không có cơ hội đâu." Nói xong, bỗng nhiên Hôi chạy về phía trước, tốc độ nhanh đến cực hạn, lại càng bất ngờ, một thanh chủy thủ đã đâm vào vai Tiểu Hoa.

Ngay sau đó, Hôi cũng không dừng tay, tay kia vậy mà cũng cầm một con dao, con dao này cũng đâm vào bả vai kia của Tiểu Hoa.

Làm xong tất cả, Hôi không tiếp tục đi tới, mà đột nhiên kéo dài khoảng cách với Tiểu Hoa.

Một chân Tiểu Hoa vừa mới nhấc lên rồi rơi vào chỗ trống.

Sau đó khóe miệng của Tiểu Hoa không ngừng nứt ra, trên mặt xuất hiện một nụ cười, một nụ cười tràn ngập chua xót, sau đó Tiểu Hoa nhắm mắt lại, chấp nhận số phận.

"Giết tôi đi." Giọng nói của Tiểu Hoa vang lên, cô ấy đã nhẫn nại đến cực hạn, cũng không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào, nhưng cơ hội cuối cùng vẫn không xuất hiện, hiện tại hai tay của Tiểu Hoa đã mất đi năng lực hành động, cô ấy không còn khả năng tung ra mánh khóe gì nữa, đã không còn bất kỳ sức lực chống cự nào.

“Ha ha ha, giết cô, có phải cô suy nghĩ nhiều rồi không, không phải tôi đã nói muốn tra tấn cô thật tốt sao? Khó có được một cơ hội như vậy, được tận tình tra tấn ả điếm như cô, làm sao tôi có thể buông tha được chứ?"

Nói xong, lại thêm một lần thoáng chốc nữa, Hôi lướt về phía trước, một bàn tay lập tức bắt lấy miệng Tiểu Hoa, sau đó một cái tát giáng xuống.

Lúc này cơ thể của Tiểu Hoa hướng một bên mà ngã, trong miệng có máu tươi phun ra. Theo máu tươi còn có cả một cái răng bay ra ngoài.

"Muốn tự sát? Sao tôi có thể để cô chết dễ dàng như vậy?" Hôi nói xong, lại đi tới về phía Tiểu Hoa, tốc độ lúc này của hắn ta rất chậm, từng bước từng bước đi trên mặt đất.

Tiểu Hoa ngã trên mặt đất nghe âm thanh kia, trái tim cũng nhảy lên kịch liệt, trong nội tâm tràn ngập bi ai, hiện tại ngay cả năng lực tự sát cô ấy cũng không có, độc dược giấu trong răng đã bị đánh bay ra ngoài.

Như vậy, điều mà Tiểu Hoa phải chịu đựng tiếp theo chính là tra tấn như địa ngục.

Lâm Trạch Dương rời khỏi phố đi bộ, đi tới một con hẻm khác.

Đứng ở đầu ngõ nhỏ, Lâm Trạch Dương dừng bước, mặc dù lúc này anh đang rất vội.

Lâm Trạch Dương không ngừng nhìn về phía con hẻm này, trên ngõ nhỏ cũng không có người, nhưng bốn phía ngõ nhỏ..

Những tên sát thủ kia vậy mà đều tập trung ở đây.

Con hẻm lúc này có thể còn khó đi hơn con đường địa ngục, chỉ cần có người dám đi về phía trước nhất định sẽ phải chịu được máu tươi tẩy lễ.

Bất luận từ góc độ nào, lựa chọn tốt nhất hiện tại cho Lâm Trạch Dương vẫn là rời khỏi nơi này, chọn một con hẻm khác rồi tiến về phía trước. Hiển nhiên những người này đã sớm có chuẩn bị, mặc dù thời gian bọn họ chuẩn bị cũng không dài, nhưng đối với sát thủ mà nói chỉ chênh lệch một giây thôi cũng đủ quyết định sinh tử.

Lãnh Phong dừng lại ở phố đi bộ như cũ, lúc này đã ngồi xuống tại một cửa hàng nhỏ, gọi đồ, dáng vẻ thoạt nhìn rất là giản dị.

Đương nhiên lúc này Lãnh Phong rất thoải mái, bởi vì cục diện này do hắn bố trí xuống.

Lãnh Phong có thể khẳng định trăm phần trăm Lâm Trạch Dương sẽ lựa chọn một con đường khác. Đúng vậy, ngay từ đầu Lãnh Phong đã không có ý định giết chết Lâm Trạch Dương tại con hẻm đó. Vậy tại sao?

Không phải Lãnh Phong đã nói rất nhiều lần, nếu không có gì để làm, chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao?

Lãnh Phong đã biết Hôi đi tìm Tiểu Hoa rồi. Cũng bởi vì điều này, Lãnh Phong đã đặt ra rất nhiều chướng ngại vật cho Lâm Trạch Dương, khiến Lâm Trạch Dương không thể đi tới kịp lúc.

Bởi vì nhát gan cho nên mới đi đường vòng, cuối cùng bỏ lỡ thời gian cứu Tiểu Hoa, chẳng lẽ Lâm Trạch Dương sẽ không bởi vì chuyện này mà sinh ra áy náy, thậm chí là thống khổ à?

Đương nhiên đây còn chưa phải là toàn bộ, kế tiếp Lãnh Phong còn có thể tiếp tục tra tấn Lâm Trạch Dương, làm cho Lâm Trạch Dương chẳng những tan tác toàn bộ cơ thể, thậm chí là tinh thần cũng hoàn toàn bị giết chết.

Đây mới là thứ mà Lãnh Phong muốn. Lâm Trạch Dương rất lợi hại, vô cùng lợi hại, Lãnh Phong tôi đây chính là muốn giẫm anh ở dưới chân.

Đồ ăn ở quán ăn vặt đã lên, Lãnh Phong rất hài lòng, hài lòng với mùi thơm của món ăn vặt này, hài lòng với bố trí của mình, cầm lấy tăm tre chuẩn bị khởi động.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có người vội vàng đi tới, sau đó đến gần Lãnh Phong nói một câu.

Trong nháy mắt sắc mặt của Lãnh Phong có sự thay đổi rất lớn, thậm chí bởi vì kích động mà cả người đều đột ngột đứng lên, sau đó đụng phải bàn, khiến đồ ăn mỹ vị kia đều bị lật tung trên mặt đất.
Chương 395 Vết thương chí mạng

Nhìn đống hỗn độn rơi xuống đất, khóe miệng Lãnh Phong lại nhếch lên, nhưng lần này Lãnh Phong không cười, ngược lại trên người hắn toát ra một luồng khí lạnh lẽo đến kinh người, như thể mùa đông đột ngột kéo đến nơi này.

Thậm chí chủ quán không dám đến gần hỏi Lãnh Phong.

“Hay lắm, Lâm Trạch Dương, cậu giỏi lắm, tốt nhất là nên tiêu hao sức lực tiếp đi và đừng chết.” Trong mắt Lãnh Phong tràn đầy phẫn nộ và sát khí.

Bởi vì Lãnh Phong vừa mới nhận được tin tức Lâm Trạch Dương không chọn trốn thoát hay đi đường vòng mà chọn đi thẳng vào con hẻm giống như ao rồng, hang cọp.

Nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lãnh Phong. Vì vậy hắn không vui, thậm chí rất tức giận.

Cho dù bây giờ Lãnh Phong có giết chết Lâm Trạch Dương, hắn cũng không có cách nào buông bỏ đi nỗi hận thù duy nhất trong lòng. Cho nên hắn thật sự hy vọng hiện tại Lâm Trạch Dương chưa chết.

Bên trong con hẻm, Lâm Trạch Dương tiến lên một bước.

Con hẻm vốn tưởng chừng như vô cùng yên tĩnh giờ lại càng trở nên yên tĩnh hơn, như thể thời gian và không gian của toàn thế giới đã dừng lại.

Những kẻ sát nhân đang nấp ở mọi ngóc ngách lúc này chắc hẳn sẽ không thể đứng yên được nữa, hoàn toàn không thể đứng yên. Họ không ngờ rằng Lâm Trạch Dương thực sự sẽ tiến về phía trước, nói thẳng ra, không ai trên thế giới nghĩ đến trường hợp này.

Chẳng bao lâu, bầu không khí của con hẻm này đột nhiên thay đổi, tràn ngập sát khí và không khí lạnh lẽo, những cơn gió ấm áp từ bên ngoài thổi vào dường như cũng trở nên lạnh buốt khi đến đấy.

Bởi vì vào thời điểm này, tất cả những kẻ sát nhân đều đang tràn ngập sát khí. Lâm Trạch Dương dám tiến lên, chẳng phải vì anh ta không coi trọng bọn họ sao? Nếu người như vậy không bị giết, sau này bọn họ làm sao còn mặt mũi để làm lính đánh thuê nữa.

Lâm Trạch Dương phải chết.

Lâm Trạch Dương bắt đầu tiến về phía trước.

Đột nhiên Lâm Trạch Dương chú ý tới phía trên đầu mình có tiếng động. Có thứ gì đó rơi từ trên đầu Lâm Trạch Dương xuống, từng đĩa hoa một.

Lâm Trạch Dương biết rất rõ những đĩa hoa đó chắc chắn không phải là đĩa hoa bình thường nên anh ta bước nhanh về phía trước, tránh những đĩa hoa rơi trúng.

Đĩa hoa rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, sau đó bốc lên từng đợt khói dày đặc và mùi hăng nồng, hiển nhiên trong những đĩa hoa này có chứa chất lỏng, nếu những chất lỏng này thực sự rơi vào người anh ta, chỉ e là khả năng tử vong tại chỗ rất cao.

Nhưng bước tiến của Lâm Trạch Dương dường như không phải là một lựa chọn tốt.

Lâm Trạch Dương phát hiện mặt đất đột nhiên chìm xuống, cơ thể anh ta cũng gần như đổ sụp xuống đất.

May mắn thay, Lâm Trạch Dương phản ứng kịp thời, khi cơ thể sắp mất thăng bằng, một tay đã nắm lấy khe hở nhỏ trên bức tường bên cạnh và nhảy về phía trước.

Trước khi Lâm Trạch Dương tiếp đất, thùng rác trước mặt bất ngờ bay về phía anh ta.

Lâm Trạch Dương dùng một tay đẩy thùng rác đi.

Cùng lúc đó, một bóng đen lao về phía Lâm Trạch Dương. Người này vừa nãy đang trốn trong thùng rác.

Lâm Trạch Dương hơi cau mày, nhưng vẫn lựa chọn tiến về phía trước, anh ta xoay người sang một bên để tránh mũi dao, đồng thời dùng thân mình khẽ ấn vào vai tên sát nhân.

Kẻ sát nhân đã bị đánh gục.

Đột nhiên, Lâm Trạch Dương cảm giác được dưới chân đau nhức. Thì ra một thanh sắt có gai trên mặt đất đã đâm vào Lâm Trạch Dương.

Quả thực Lâm Trạch Dương đã sớm phát hiện ra điều này, vừa rồi anh ta có thể lựa chọn lùi lại, nhưng anh ta lại không làm như vậy. Vì như vậy sẽ rất lãng phí thời gian, và nếu phải bắt đầu lại thì thời gian sẽ trôi qua.

Vì vậy Lâm Trạch Dương lựa chọn dùng sức phản kháng.

Sau khi Lâm Trạch Dương hất văng người đó ra, anh ta chạy sang một bên và dùng nắm đấm đập mạnh vào tường.

Bức tường lập tức nứt ra, không, đây không phải là bức tường, mà là một bức tranh, lúc này bức tranh đã nứt ra, bên trong có một người đang ngồi xổm, trong tay người này cầm một cây gậy dài, chính là cây gậy mà hắn ta vừa định dùng để hạ gục Lâm Trạch Dương. Lúc này người đàn ông muốn quét cây gậy dài lần nữa nhưng đã muộn, nắm đấm của Lâm Trạch Dương đã giáng vào mặt hắn ta.

Sau khi Lâm Trạch Dương tung cú đấm ra, hắn ta không hề dừng lại mà bắt đầu chạy nhanh về phía trước.

Bùm bùm bùm.

Có tiếng súng nổ, sau khi viên đạn va chạm với các vật thể xung quanh, một tia lửa nhỏ được tạo ra, chúng rất bắt mắt và khiến nơi này trở nên nguy hiểm hơn.

Lâm Trạch Dương không ngừng nhảy lên né tránh, né hết đạn một cách thần kỳ. Tuy nhiên hỏa lực hơi dày đặc, bọn họ tập trung hỏa lực vào đường đi về phía trước của Lâm Trạch Dương, khiến Lâm Trạch Dương không có cách nào tiến lên.

Có ba người sử dụng súng lục, một người ở phòng thứ hai trên tầng ba và một người ở phòng đầu tiên trên tầng bốn của tòa nhà phía trước bên trái, người còn lại ở phòng thứ hai trên tầng bốn của tòa nhà thứ hai bên phải.

Trong lúc Lâm Trạch Dương né tránh, anh ta đã tính toán vị trí của ba người dựa trên quỹ đạo đạn bay.

Lâm Trạch Dương đột nhiên lao về phía trước, né hết một loạt đạn từ ba người, đồng thời vung tay lên.

Ba viên đá từ tay Lâm Trạch Dương bay ra cùng lúc, bay thành ba hướng, ba viên đạn cũng phóng ra từ nòng súng với tốc độ mà mắt thường không thể thấy được.

Ngay sau đó, ba tiếng hét đau đớn vang lên, rồi tiếng súng dừng lại.

Lâm Trạch Dương tiếp tục tiến về phía trước.

Bùm.

Đúng lúc này, lại có một tiếng súng khác.

Sát thủ ẩn nấp phía trước nhếch miệng.

Hắn ta là một sát thủ cấp SS, nhưng thứ hắn ta giỏi nhất không phải là súng, thậm chí có thể nói kỹ năng bắn súng của hắn ta chỉ ở mức trung bình. Nhưng lần nào hắn ta cũng có thể tiêu diệt mục tiêu bằng súng của mình và hoàn thành nhiệm vụ.

Đó là nhờ vào khả năng ẩn nấp và chịu đựng của người này. Từ đầu đến giờ, tên Tào Khê này không hề bắn một phát nào, cũng không hề di chuyển một bước, thậm chí tâm lý cũng không có bất kỳ dao động nào, ngay cả ánh mắt cũng không có động tĩnh.

Hắn ta đã chờ đợi, và hắn ta đã bỏ lỡ cơ hội khi Lâm Trạch Dương chưa kịp chuẩn bị vì đang loay hoay né tránh làn đạn của ba người, hắn ta đã bỏ lỡ cơ hội khi để Lâm Trạch Dương phản công lại ba người đó.

Sau đó hắn ta chờ đợi vào thời điểm Lâm Trạch Dương tiến về phía trước, rồi mới bóp cò.

Lâm Trạch Dương xoay người, nghiêng người sang một bên.

Bởi vì quá tối nên Tào Khê không nhìn rõ được chuyển động trước mặt, nhưng hắn ta biết viên đạn của mình nhất định đã xuyên vào cơ thể Lâm Trạch Dương, cảm giác trúng đạn đó không thể nhầm lẫn được.

Lúc này Lâm Trạch Dương quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào chỗ ẩn nấp của Tào Khê.

Sau đó, Lâm Trạch Dương lại vung tay lên, một hòn đá bay ra từ tay anh ta.

Sau đó Lâm Trạch Dương không nhìn Tào Khê nữa mà tiếp tục chạy về phía trước.

Hòn đá rơi trúng vai Tào Khê, xuyên qua vai hắn ta, không phải vết thương chí mạng nhưng lại là đòn chí mạng nhất.

Lâm Trạch Dương thực sự đã tránh được viên đạn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 10...
Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Long đô binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom