-
Chương 401-405
Chương 401 Bắt lấy con dao bay
Lãnh Phong không hề có ý định tham gia vào trận chiến tranh đấu này.
Hắn ta cũng không cho rằng Lâm Trạch Dương có thể đi qua được con đường này, thậm chí còn phải lùi lại một bước, nhưng Lâm Trạch Dương đã thật sự làm được, vậy nếu Lâm Trạch Dương thật sự có thể đi vào khách sạn Hòa Bình thì phải làm sao?
Lãnh Phong không trông chờ Lâm Trạch Dương làm nên trò trống gì lắm, bởi vì ngay cả một người có cấp độ siêu SSS như hắn cũng không thể đi vào trong khách sạn Hòa Bình được, vậy mà một người như Lâm Trạch Dương, người mà trước đó không hề có một chút danh tiếng nào, lại có thể vào được trong đó sao?
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại…
Nhìn vào bóng lưng của Lâm Trạch Dương, Lãnh Phong không hiểu tại sao bản thân hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc, giống như là hắn đã từng gặp Lâm Trạch Dương ở nơi nào đó rồi.
Tất nhiên cái suy nghĩ này cũng không ở lại trong đầu của Lãnh Phong được bao lâu, việc hắn đã từng gặp anh hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, cho dù thế nào thì sau đêm hôm nay, sẽ không còn người nào tên Lâm Trạch Dương ở trên đời này.
Hiện tại Lâm Trạch Dương chỉ có thể cử động một cánh tay, có chút khó khăn dùng mỗi cánh tay này ôm lấy Hoa Thất, chỉ với một cánh tay này thì anh trông như một người vô dụng.
Đối với Lâm Trạch Dương, đây chắc chắn là một trở ngại cực kì lớn. Khi phát hiện ra có người nào đó tấn công mình, anh còn có thể đẩy Hoa Thất ra ngoài, bởi vì Lãnh Phong đã từng hứa sẽ không tấn công Hoa Thất.
Nhưng Lâm Trạch Dương sẽ không suy nghĩ ngây thơ như vậy, Lãnh Phong thật sự có thể sẽ không tấn công Hoa Thất, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đời nào bỏ lỡ cơ hội giết chết Lâm Trạch Dương được, ngay cả khi cơ hội này là dựa vào việc làm tổn thương Hoa Thất.
Ở phía trước có người đang dần bước về phía Lâm Trạch Dương.
Người đàn ông đó không hề có ý định che giấu ý muốn giết người của bản thân, trực tiếp lao thẳng vào Lâm Trạch Dương, con dao ở trong tay cũng đâm vào người của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương không hề lùi bước, cũng không hề chớp mắt, mà đang dần tăng tốc độ.
Tên sát thủ đó không nhịn được mà cười chế nhạo một tiếng, cảm thấy chẳng qua là Lâm Trạch Dương đang tự đưa mình vào chỗ chết mà thôi, không thể sử dụng một cánh tay, mà cánh tay còn lại còn đang ôm lấy người khác, giờ lại bắt đầu chạy, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Nhưng vào đúng lúc này, tên sát thủ kia đột nhiên trừng lớn đôi mắt, hắn cảm thấy cơ thể của mình giống như không thể cử động được.
Lâm Trạch Dương chợt đến gần hắn hơn, và sau đó lướt ngang qua hắn.
Tên sát thủ đó nhìn thấy rõ ràng hết mọi động tác của Lâm Trạch Dương, nhưng hắn lại phát hiện ra cánh tay của mình, con dao ở trong tay của hắn không thể di chuyển về phía của Lâm Trạch Dương được nữa.
Là cơ thể của tên sát thủ đó đột nhiên xảy ra vấn đề khẩn cấp gì hay sao? Có phải tên sát thủ đó đã đột nhiên bị úng não rồi hay không?
Không, tất cả đều không phải.
Nhưng tốc độ của Lâm Trạch Dương quá nhanh, nó nhanh đến mức tên sát thủ chỉ có thể dùng ánh mắt để theo dõi từng động tác chuyển động của Lâm Trạch Dương, nhưng phản xạ của hắn lại không có cách nào có thể theo kịp.
Bịch!
Một âm thanh nghèn nghẹn chợt vang lên, tên sát thủ ngã xuống đất. Vừa rồi Lâm Trạch Dương còn đang dần tiến về phía trước nhưng lại không làm gì cả, anh chỉ chạm nhẹ chân vào đầu gối của tên sát thủ.
Tên sát thủ đang dần tiến về phía trước một cách nhanh chóng, khi đầu gối bị đá một cái, chân của hắn chợt trở nên mềm nhũn, sau đó hắn ngã xuống đất một cách nặng nề, sử dụng khuôn mặt của chính bản thân mình để kiểm tra độ cứng của sàn.
Lâm Trạch Dương lập tức ném một tên sát thủ xuống đất. Nhưng một tên sát thủ khác lại tiến lên trước mặt tiếp cận Lâm Trạch Dương.
Lần này có tới ba tên sát thủ tiến tới, ba tên sát thủ này tiến về phía trước cùng một lúc, chặn lại hết không gian có thể để cho Lâm Trạch Dương tiến lên, hơn nữa, ba tên sát thủ này cũng không đứng trên cùng một đường thẳng song song, vậy nên họ có thể hỗ trợ lẫn nhau và giúp đỡ đồng đội của mình, không để cho Lâm Trạch Dương có cơ hội có thể đánh bại từng người một, cũng như không để cho Lâm Trạch Dương có cơ hội có thể trốn thoát khỏi họ.
Lâm Trạch Dương vẫn tiếp tục tiến về phía trước như cũ, như thể anh vẫn chưa hề nhìn thấy ba người này.
Sau đó cả ba người này đều chết lặng tại chỗ.
Dường như họ chỉ nhìn thấy được dư ảnh, ngay sau đó hình bóng của Lâm Trạch Dương đã lập tức biến mất, căn bản là họ không biết chuyện gì đã xảy ra, thậm chí càng không biết rằng Lâm Trạch Dương đã tiến lên đến trước mặt họ như thế nào.
Nếu Trương trưởng lão võ sĩ số một trong Võ Đang cũng như võ sĩ số một của toàn giới võ thuật trước khi Lâm Trạch Dương xuất hiện đang ở đây, ông ấy sẽ biết được Lâm Trạch Dương đã tiến lên đến trước mặt họ bằng cách nào, và có khi ông ấy còn phải ngạc nhiên.
Chuyển động cơ thể trong võ thuật của Võ Đang có thể nói là đỉnh cao trong toàn bộ giới võ thuật, chuyển động cơ thể trong võ thuật của Võ Đang là tốt nhất, vượt lên trên hết tất thảy mọi người trong toàn bộ giới võ thuật. Tuy nhiên, động tác vừa rồi của Lâm Trạch Dương còn nhanh nhẹn hơn động tác của Võ Đang.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Lâm Trạch Dương thay đổi phương hướng những ba lần, cơ thể của anh cũng đã xoay được nửa vòng tròn ba lần, vượt qua khoảng cách giữa ba tên đó, giống như cá gặp nước, dâng lên một loại cảm giác khó nắm bắt.
Ai mà có thể ngờ được rằng kỹ năng chuyển động cơ thể của Lâm Trạch Dương lại nhanh nhẹn đến như vậy, thật sự quá linh động.
Lâm Trạch Dương tiếp tục tiến về phía trước.
Lần này, Lâm Trạch Dương lại tăng nhanh tốc độ lần nữa, không vướng víu vào bất kỳ người nào, anh ở chính giữa đám người lại giống như con chim nhỏ trở về với rừng cây um tùm, cứ thế mà bay lượn qua lại ở giữa rừng cây, vô cùng linh hoạt kỳ ảo, cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Lại giống như một chú cá nhỏ thông minh, lúc ở bên trái bỗng chốc lại thoắt sang bên phải, rõ ràng cứ nghĩ rằng bản thân mình chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt được nó ngay, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lại phát hiện ra rằng dường như bản thân mình lại không tìm thấy được con cá nhỏ đó đã đi đâu.
Vì thế nên, Lâm Trạch Dương còn chưa tham gia vào trận chiến này, đã đi đến đoạn cuối của con đường dành cho người đi bộ.
Do Lâm Trạch Dương không hề tham gia vào trận chiến này, đương nhiên cũng sẽ không bị thương.
Nhìn thấy khách sạn Hòa Bình ở ngay trước mặt.
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.
“Lâm Trạch Dương, anh dừng lại ở đây đi.”
Đó là Chó Điên.
Chó Điên chạy tới, hắn chỉ vừa mới mất dấu của Lâm Trạch Dương, sau đó hắn vẫn luôn đi theo sau anh, sau khi biết Lâm Trạch Dương đi tới con hẻm này, hắn vội vàng rẽ sang một con đường khác, trực tiếp xuất hiện ở đây.
Chó Điên vẫn đang không ngừng gào thét âm ỉ, ở trong tay đã cầm sẵn một con dao bay và ném nó về phía của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương vừa mới muốn né tránh, nhưng anh phát hiện ra ngay ở phía sau mình có một cặp đôi trẻ đang đi bộ về phía bên này, nếu như Lâm Trạch Dương né ra thì nhất định trong đôi tình nhân kia sẽ có một người phải chết.
Nhưng hiện tại cả hai cánh tay của Lâm Trạch Dương đều không thể cử động được.
Đột nhiên, Lâm Trạch Dương tiến một bước lớn về phía trước, đầu cũng hướng về phía trước, rồi sau đó xoay người lại.
Tiếp theo đó…
Chó Điên chợt dừng lại, vẻ mặt của hắn trở nên phức tạp hơn đôi chút, ánh mắt của hắn dán chặt vào Lâm Trạch Dương, người đã xoay nửa thân người lại.
Một khoảnh khắc bất ngờ khác, Lâm Trạch Dương quay đầu lại. Khuôn mặt của Chó Điên lại thay đổi, cơ thể nhanh chóng nhảy sang một bên, sau đó lăn vài vòng trên mặt đất trước khi lấy lại được thăng bằng.
Và sau khi Chó Điên đã làm xong hết tất thảy những điều này, phát hiện ra rằng Lâm Trạch Dương đã sải một bước lớn về phía trước và bước vào khách sạn.
Đúng vậy, Lâm Trạch Dương đã đi vào nơi nào đó bên trong khách sạn Hòa Bình.
Chó Điên không hề ngăn cản Lâm Trạch Dương lại mà chỉ đứng đó một cách ngơ ngác.
Bởi vì vừa rồi Lâm Trạch Dương thật sự đã dùng miệng để đỡ lấy con dao bay mà hắn đã ném đi, không đúng, hay đúng hơn là Lâm Trạch Dương đã dùng răng cắn con dao bay sắc bén kia với tốc độ kinh người.
Đây có phải là điều mà mọi người có thể tưởng tượng được không?
Nắm bắt chính xác đến mức nào, tốc độ nhanh đến mức thế nào và táo bạo như thế nào chứ.
Chỉ cần một chút bất cẩn, ngay cả khi anh có thể tính toán chính xác hết tất thảy mọi chuyện, nếu như răng của anh không thể cắn được con dao bay đó, vậy thì khuôn mặt của anh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Chương 402 Cú sốc lớn (Phần 1)
Độ khó của thao tác này thật sự quá cao, độ khó cao đến mức có hơi đáng sợ, mặc dù nó không đến mức quá khó tin như việc đỡ đạn bằng tay không, nhưng hiệu quả lại càng chấn động, kinh ngạc hơn.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Tất cả những thứ lạ mắt này có hữu ích hay không?
Cuối cùng Chó Điên cũng tỉnh táo lại, đôi mắt của hắn dán chặt vào bối cảnh của một khách sạn nào đó, sau đó sải bước lớn về phía trước, hắn không tin bây giờ Lâm Trạch Dương vẫn còn có nhiều sức lực để chiến đấu, nếu như Lâm Trạch Dương thật sự mạnh đến như vậy, tại sao anh lại bỏ chạy chứ, rõ ràng là anh đang sợ hãi và cảm thấy áy náy, có lỗi, vì thế nên Chó Điên vẫn chưa có ý định sẽ để cho Lâm Trạch Dương rời đi.
Lúc này, Lãnh Phong cũng từ bên cạnh đi tới, ánh mắt cũng dán chặt vào Lâm Trạch Dương, người vừa mới bước vào bên trong khách sạn, hắn thật sự rất muốn biết rốt cuộc tại sao Lâm Trạch Dương lại có thể khai trương được khách sạn Hòa Bình.
Bên trong căn khách sạn. Lâm Trạch Dương thả Hoa Thất xuống, đứng trước quầy thu ngân.
Quầy thu ngân không hề lớn, cũng không quá tinh tế, nó giống như một chiếc bàn ăn đã được sử dụng để cải tạo lại thành một cái quầy thu ngân, ở trên bàn có một chiếc đĩa hoa, ngoài ra còn có thêm một chiếc lọ đựng đồ trông giống như một chú mèo con.
Lâm Trạch Dương lấy từ trong túi ra một đồng xu, sau đó anh lại không nhịn được mà nhìn đồng xu thêm vài lần nữa.
Thành thật mà nói, từ lâu rồi Lâm Trạch Dương đã không xem xét đồng xu này một cách nghiêm túc. Thậm chí Lâm Trạch Dương còn không nhớ được bản thân mình đã có được đồng xu này từ khi nào.
Cách đây rất lâu, mỗi khi Lâm Trạch Dương hoàn thành một nhiệm vụ, tổ chức lính đánh thuê sẽ phân phát một đồng xu như vậy cho mỗi thành viên trong đội của họ. Sau đó, không còn ai trong số những thuộc hạ dưới quyền của Lâm Trạch Dương còn coi trọng những đồng xu này nữa, họ chỉ muốn vứt chúng đi mà thôi.
Lâm Trạch Dương cảm thấy đồng xu vàng này có thể được làm bằng vàng, nếu anh cứ vứt chúng đi như vậy thì đáng tiếc lắm, vậy nên anh đã thu thập những đồng xu này từ thuộc hạ dưới quyền của mình.
Bởi vậy nên, Lâm Trạch Dương không biết rốt cuộc bản thân mình có bao nhiêu đồng tiền như vậy. Đương nhiên Lâm Trạch Dương chỉ mang theo một đồng xu ở bên người, mà có thể bây giờ Lâm Trạch Dương cũng không tìm được số đồng xu còn lại, thực ra là anh cũng không thật sự để ý quá nhiều đến những thứ này như vậy.
Đồng xu có màu vàng, nhưng nó lại không có ánh vàng rực rỡ, mà ngược lại, dường như nó đã hút hết mọi ánh sáng vào bên trong khiến nó trông rất mờ ảo.
Chất liệu của đồng xu này nặng hơn vàng một chút, khi đặt nó vào trong tay sẽ mang lại cho người cầm cảm giác nặng nề. Xúc cảm của đồng xu này cũng rất tốt, không bóng loáng, nhẵn nhụi, nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác thô ráp.
Ở mặt trước và mặt sau của đồng xu đều có hoa văn, ở mặt trước là hình của một chiếc liềm đơn giản, mặt sau là hình đầu lâu, trông như một bầu không khí u ám, nhưng điều kỳ lạ là nhìn thấy một đồng xu có hình thù như vậy lại không khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Lâm Trạch Dương không hề do dự, trực tiếp bỏ đồng xu vào bên trong chiếc lọ đựng trông giống như một chú mèo con kia.
Lách cách!
Một âm thanh giòn giã, chói tai vang lên. Sau đó tất cả mọi thứ lại khôi phục lại vẻ yên bình, như thể vừa rồi chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Tôi muốn nhận phòng.” Lâm Trạch Dương nhìn nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân đó có vẻ rất lười biếng, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Lâm Trạch Dương dù chỉ một cái, nhưng đúng vào lúc này anh ta lại đột nhiên nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, sau đó anh ta đối xử với Lâm Trạch Dương với lễ nghi như một quý tộc, một nụ cười tiêu chuẩn nhất xuất hiện trên khuôn mặt của anh ta, nói với Lâm Trạch Dương: “Kính thưa quý khách, xin ngài vui lòng chờ đợi trong giây lát ạ, chúng tôi đang kiểm tra thông tin khách hàng của ngài. Chỉ mất ba phút thôi ạ, trong ba phút này, ngài hoàn toàn được an toàn ạ.”
Lâm Trạch Dương gật đầu, không nói bất kỳ lời nào, chỉ đứng yên ở nơi đó.
Trong giây lát, dường như toàn bộ cả thị trấn Long Tỉnh đều trở nên yên tĩnh.
Nhưng sự thật lại không như vậy.
Chó Điên vẫn tiếp tục tiến về phía trước, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, ở trên hai cánh tay đang cầm con dao găm cũng nổi gân xanh lên bởi vì dùng quá nhiều sức lực.
Tốc độ của Chó Điên càng lúc càng nhanh hơn, thậm chí hắn còn bắt đầu chạy, sau đó hắn vung một tay lên, con dao ngắn của hắn lập tức bay ra khỏi bàn tay về phía của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương không hề quay đầu lại, thậm chí anh còn không có ý định sẽ né tránh, hắn vẫn tiếp tục lặng lẽ mà đứng yên ở đó.
Nhìn thấy con dao bay xuyên qua không gian, đi vào trong căn khách sạn.
Đột nhiên…
Một bóng đen chợt vụt qua, có một người mặc nguyên một cây đen toàn thân, bắt lấy con dao bay ở trong tay.
Dường như toàn thân của người này đều được bao phủ bởi bộ quần áo màu đen, cả cơ thể chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt.
Lúc này, người đàn ông đó đang cầm một con dao bay ở trên tay, con dao bay đó do Chó Điên ném đi, đôi mắt của gã ta liếc nhìn về phía Chó Điên một cách dửng dưng, thản nhiên, sau đó gã ta nói: “Khách sạn Hòa Bình đã được khai trương, bất kỳ người nào cả gan dám phá vỡ các quy tắc, đều sẽ chết.”
Sau đó toàn bộ cả thị trấn Long Tỉnh đều đã thật sự trở nên yên tĩnh.
Đôi mắt của Chó Điên mở to một cách ngoan cường, không thể lung lay, hắn không sợ bất cứ điều gì, quả thật hắn đúng là một con chó điên thật sự, nhưng vào lúc này, hắn lại không hề có ý định sẽ ra tay.
Người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen ở trước mặt hắn thật sự rất mạnh, người bảo vệ của khách sạn Hòa Bình, nhưng gã ta đã từng được phân loại thấp nhất là cấp SSS, thậm chí còn có những cấp độ tồn tại còn cao hơn.
Điều quan trọng nhất là nếu như bạn tấn công người bảo vệ thì nó có nghĩa là bạn sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ liên minh giới lính đánh thuê.
Nhưng mà cái tên Lâm Trạch Dương đó thật sự đã khai trương khách sạn Hòa Bình sao? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Tất cả những tên sát thủ đều không thể hiểu được.
So với sự yên bình của thị trấn Long Tỉnh, trong đêm tối, ở một số nơi trên trái đất xảy ra những đợt sóng lớn, dữ dội.
Bên trong một nhà thờ ở Châu u.
Bề ngoài nơi này chỉ là một nhà thờ bình thường, thậm chí còn không có nhiều tín đồ, nhưng những người biết về nơi này đều biết rằng, nơi này chính là trụ sở kiểm soát thế giới ngầm ở Châu u, người ở bên trong chỉ cần chuyển động ánh mắt, tất cả điều đó có khả năng sẽ có tác động không tưởng đối với Châu u, phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ*, có lẽ câu thành ngữ này chính là câu dùng để nói những người ở nơi này.
*翻手为云覆手为雨 /fān shǒu wéi yún fù shǒu wéi yǔ/: Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ (ngửa bàn tay ra có thể tạo mây, lật bàn tay lại có thể làm mưa): là một câu thanh ngữ có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” (Bần giao hành) của 杜甫 (Đỗ Phủ), câu thành ngữ thường được dùng để chỉ những người có quyền có thế có thể hô mưa gọi gió, hoặc cũng có thể dùng để chỉ những người mây mưa thất thường, sớm nắng chiều mưa, tùy vào ngữ cảnh mà còn có thể dịch là xảo trá, tráo trở, gian xảo, lật lọng, trở mặt như trở bàn tay, lật mặt như cắt, thay đổi như chong chóng…
“Khách sạn Hòa Bình đã được khai trương, thứ đã khai trương khách sạn Hòa Bình chính là đồng xu có in hình đầu lâu ở trên đó.” Có giọng nói của một người nào đó chợt vang lên.
“Đó hoàn toàn là sự thật, những bức ảnh đều đã được gửi tới hết rồi. Chúng chính là một loạt đồng xu do tổ chức lính đánh thuê đặc biệt chế tạo, sản xuất cho King.”
“Như vậy chính là đang nói King đã sử dụng những đồng xu của hắn, King đã xuất hiện một lần nữa.”
Giọng nói của tất cả mọi người đều trở nên run rẩy, không khí đột nhiên trở nên đặc quánh, thậm chí nó còn khiến cho người ta cảm thấy đến cả việc hô hấp cũng khó khăn.
Sau một khoảng thời gian im lặng, có người nào đó đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
“Dựa theo thông tin tình báo, người sử dụng đồng xu đó chỉ là một chàng trai trẻ, tên đó không thể nào là King được, cũng không phải là thuộc hạ dưới quyền của King.”
“Nếu như không phải là King hay là thuộc hạ dưới quyền của hắn thì làm gì còn có ai có thể sử dụng những đồng xu đó được chứ? Trên thế giới này liệu có ai có thể đánh cắp một thứ gì đó từ King hay không?”
“Cậu ta không thể là bạn thân hay là cháu trai của King được, nếu không thì chẳng lẽ King vừa mới ném thứ này đi sao?”
Đương nhiên là giả thuyết thứ hai này không thể nào đúng với người bình thường, làm sao lại có người ngu ngốc đến mức vứt đi một thứ có giá trị như vậy mà không nói rằng nó có thể khai trương được khách sạn Hòa Bình chứ? Nếu như thật sự có được tổ chức lính đánh thuê để trao đổi, có lẽ sẽ có người sẵn sàng dùng cái giá một tỷ để trao đổi.
Nếu như người này là King, có vẻ như lại hợp lý rồi.
Chương 403 Chấn động lớn
Trong nhà thờ nhỏ này, một cuộc cãi vã nảy lửa đã sớm nổ ra, nhưng sau một hồi lâu, họ vẫn không có được câu trả lời thống nhất, nguyên nhân là do sự việc quá đột ngột còn họ thì có quá ít thông tin.
“Hắn có phải là Long Vương hay không cũng không quan trọng. Đã nhiều năm trôi qua rồi. Chẳng phải anh vẫn sống trong bóng tối của một người mà chính anh cũng không biết mặt sao? Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa tỉnh ngộ sao?”
“Anh muốn gì?”
“Chà, tôi không quan tâm anh ta có phải là Long Vương hay không, tốt nhất là anh ta, bởi vì nếu tôi giết anh ta, còn Long Vương ở quá khứ thì sao? Truyền thuyết cuối cùng sẽ kết thúc vào một ngày nào đó. Long Vương cũng chỉ là một người, nếu không thì những năm này tại sao hắn lại biến mất?”
Mọi người lại rơi vào im lặng. Trên mặt họ đều lộ ra vẻ do dự, có lẽ ngay cả một quyết định chấn động một quốc gia cũng chưa bao giờ khiến những người này đau đầu như vậy, dù sao đối phương có thể là Long Vương, hoặc là người nào đó có liên quan đến Long Vương.
“Ừm, chẳng phải người Trung Quốc có câu này sao, nhân tài thời nào cũng có, Long Vương chỉ có thể trở thành quá khứ. Chúng ta là người dẫn đầu thế kỷ mới, thời đại mới. Vì vậy mà chúng ta phải vượt qua ngọn núi lớn này.”
Rất nhanh, mọi người đều gật đầu.
Kể từ đó, thế giới đen tối của châu u bắt đầu rung chuyển, một thông điệp được truyền đi từ nhà thờ này, và những sát thủ đánh thuê hàng đầu ở châu u đã nhận được mệnh lệnh.
Tới Trung Quốc và giết một người tên Lâm Trạch Dương.
Nước Mỹ thường tạo cho người ta cảm giác nước này chưa phát triển lắm, ngoại trừ nước Mỹ mà chúng ta tương đối quen thuộc, có vẻ như những nơi còn lại chưa đủ để khiến chúng ta coi trọng.
Nhưng thực tế có phải như vậy không?
Vào lúc này, tại một hội thánh ở Argentina, cuộc tranh cãi tương tự như ở hội thánh ở Châu u đã diễn ra.
Cuối cùng, âm thanh bên trong nhà thờ cũng yên tĩnh lại, trước nhà thờ xuất hiện một màn hình lớn, hình ảnh hiển thị trên màn hình lớn vẫn là một nhà thờ, trong nhà thờ còn có mấy người.
Nếu cư dân của một thị trấn nhỏ ở một bang nào đó ở Hoa Kỳ nhìn thấy những người này trên màn hình, tất nhiên họ sẽ biết rằng đây là mục sư của nhà thờ và một số người già quen thuộc trong thị trấn nhỏ, và họ chắc chắn sẽ đi lên, chào hỏi một cách thân mật.
Nhưng tất nhiên, nếu chỉ huy cao cấp nhất của Bộ An ninh Mỹ nhìn thấy cảnh tượng này thì sẽ có cái nhìn khác, phản ứng đầu tiên là run lên vì sợ hãi, phản ứng thứ hai là huy động mọi lực lượng sẵn có để bao vây nơi này, thậm chí còn gây thiệt hại cho chủ tịch của hội.
Đúng vậy, những người trong hai nhà thờ này lần lượt đại diện cho những kẻ thống trị cao nhất của thế giới đen tối ở Nam Mỹ và Bắc Mỹ.
Hai bên nhìn nhau qua màn hình.
Vốn thế như nước với lửa, cuối cùng lại đồng thời gật đầu, sau đó màn hình lập tức đóng lại.
Ngay sau đó, những sát thủ đánh thuê hàng đầu trong thế giới ngầm Nam Mỹ và Bắc Mỹ nhận được một tin nhắn cùng lúc, một tin nhắn giống hệt tin nhắn được gửi từ Châu u.
Tới Trung Quốc và giết Lâm Trạch Dương.
Ngoài Trung Quốc, điều tương tự cũng xảy ra tại nơi tại những nơi bí ẩn trên toàn thế giới.
Vào lúc này, có thể nói cả thế giới đang rúng động. Nói cách khác, những nhân tài hàng đầu thế giới đều đang di chuyển, mục tiêu của họ là đến Trung Quốc và giết Lâm Trạch Dương.
Đúng, đây là sức ảnh hưởng của Long Vương, chỉ cần có một chút quan hệ với hắn, toàn bộ thế giới ngầm sẽ lập tức chấn động.
Không thể phủ nhận rằng các quốc đảo quả thực đã ở vị trí hàng đầu thế giới trong một số khía cạnh. Nhưng vì đất nước này quá nhỏ bé nên luôn bị bỏ qua.
Nhưng liệu đây có thực sự là một quốc gia bị lãng quên?
Lúc này, bên trong một suối nước nóng lộ thiên ở đảo quốc Hokkaido.
Mấy người Nhật Bản mặc kimono đang quỳ trước bàn cà phê, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, ánh mắt dán chặt vào một người.
Nếu Lâm Trạch Dương ở đây lúc này, có lẽ có thể nhận ra người này.
Bởi vì người Nhật này chính là người suýt gây rắc rối trong giải đấu võ thuật.
Người đàn ông Nhật Bản thấp bé này tên là Liễu Sinh Nhất Lang, hắn là một Ninja. Gia đình của hắn, gia tộc Liễu Sinh, là nhánh Ninja quan trọng nhất ở đảo quốc và là một trong những lực lượng ám sát mạnh nhất ở đảo quốc.
Là em trai của người đứng đầu gia tộc Liễu Sinh, Liễu Sinh Nhất Lang có thiên phú tuyệt vời và đã luyện tập nhẫn thuật đến trình độ rất cao, được xếp vào top mười của gia tộc Liễu Sinh.
Cũng chính vì sự tự tin này mà Liễu Sinh Nhất Lang quyết định sang Trung Quốc và cho Trung Quốc một bài học, để người Trung Quốc biết rằng họ không còn là số một châu Á, để người Trung Quốc không bao giờ ngóc đầu lên được, trước mặt người dân quốc đảo.
Nhưng Liễu Sinh Nhất Lang không ngờ rằng mọi kế hoạch của mình lại bị gián đoạn bởi một chàng trai trẻ đột nhiên chạy ra ngoài và không hề để ý xung quanh.
“Là Lâm Trạch Dương. Lần trước hắn chính là người đã phá hỏng chuyện của tôi.”Liễu Sinh Nhất Lang liếc nhìn Lâm Trạch Dương được chiếu trên màn hình bên cạnh và nói rất chắc chắn.
“Trong khoảng thời gian này tôi đã điều tra người này, nhưng không tìm được thông tin hữu ích nào, tôi chỉ biết anh ta đã trở về Trung Quốc ba năm trước và sống một cuộc sống bình thường. Những thông tin còn lại dường như đã bốc hơi. Người này giống như từ trong tảng đá nhảy ra vậy.”
Liễu Sinh Nhất Lang lên tiếng.
Cả căn phòng lại rơi vào im lặng.
“Kế hoạch của chúng ta đã được chuẩn bị từ lâu, không được phép gián đoạn chứ đừng nói đến chuyện ngoài ý muốn. Tất cả những ai cản trở kế hoạch của chúng ta đều phải chết. Chúng ta phải tiêu diệt toàn bộ các gia tộc võ thuật ở Trung Quốc và sau đó kiểm soát thế giới ngầm của họ. Người tên Lâm Trạch Dương này khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.”
Có người lên tiếng.
“Vì vậy, Liễu Sinh Nhất Lang, lần này anh sẽ là người tiên phong của chúng ta. Anh có thể chọn người để đi theo, kể cả Kitamura. Nhưng tôi phải được nghe tin Lâm Trạch Dương đã chết. Chúng tôi cũng cho phép anh sử dụng một phần sức mạnh tiềm ẩn của chúng tôi.”
Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn Liễu Sinh Nhất Lang.
Liễu Sinh Nhất Lang gật đầu một cách nặng nề và nói: “Được, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này."
“Tốt, bây giờ anh hãy xuất phát đi.”
m thanh vừa dứt, Liễu Sinh Nhất Lang lại gật đầu thật mạnh, sau đó lùi lại và rời khỏi phòng.
Sau đó, bên ngoài suối nước nóng hẻo lánh có tiếng trực thăng vang lên.
Liễu Sinh Nhất Lang đang trên đường đến Trung Quốc và nhân lực mà hắn cần sau này cũng sẽ tiến vào Trung Quốc bằng nhiều cách khác nhau.
Liễu Sinh Nhất Lang chờ đợi cơ hội này đã lâu, làm sao hắn có thể quên được nỗi đau lần trước Lâm Trạch Dương để lại cho mình, lần này hắn sẽ trả lại cho Lâm Trạch Dương gấp trăm gấp mười lần.
Đêm nay, cả thế giới sẽ rúng động.
Chương 404 Hiệu ứng (Mở)
Tất nhiên, Lâm Trạch Dương không ngờ rằng hành động ngẫu nhiên của mình sẽ gây chấn động cho thế giới. Nhưng cho dù Lâm Trạch Dương biết trước chuyện này, anh cũng chẳng thèm để ý.
Lâm Trạch Dương không phải là người như vậy sao, khi anh quyết định làm một việc gì đó, cho dù là choáng ngợp hay chấn động trời đất, anh vẫn sẽ làm, cuối cùng còn làm rất tốt nữa.
“Thật là phế vật. Anh trốn trong đó làm gì? Hãy đứng dậy như một người đàn ông và chiến đấu ngoan cường đi. Có đáng sợ lắm không? Cậu sợ chết đến thế à? Cậu định trốn trong đó đến hết đời, không bao giờ ra ngoài à?”
Chó điên không dám tiến vào nhà trọ, cũng không thể tiến vào nhà trọ, nhưng lại có thể đứng ở phía trước nhà trọ, chế giễu Lâm Trạch Dương một cách bừa bãi, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Lâm Trạch Dương phớt lờ Chó điên, nhìn nhân viên thu ngân và nói: “Bây giờ tôi có thể nhận phòng được không?”
Vẻ mặt của nhân viên thu ngân trở nên cung kính hơn, anh ta nói: “Tất nhiên, việc xác minh vừa mới thành công, các vị khách quý hiện tại có thể nhận phòng, nhưng.”
Trên mặt nhân viên thu ngân có chút do dự, anh ta liếc nhìn Lâm Trạch Dương, rồi nhìn Hoa Thất, chậm rãi nói: “Giá phòng anh trả quả thực rất cao, nhưng tình hình hiện tại không đơn giản. Lệnh truy sát trong toàn thành phố có thể nói là báo động cấp một luôn rồi, vì vậy tôi cần thời gian để báo cáo với cấp trên trước khi có thể xác nhận liệu hai người có thể được vào ở hay không. Đương nhiên trong khoảng thời gian này, hai người vẫn tuyệt đối an toàn.”
“Lâm Trạch Dương, anh thật sự muốn trốn ở trong đó cả đời sao, đồ thua cuộc? Anh còn có chút xấu hổ nào không? Anh sợ tôi đến vậy à? Tôi đứng yên đây này, có bản lĩnh thì đến giết tôi đi. Vậy cũng không dám thì anh còn dám làm gì nữa chứ? Trốn trong lòng mẹ rồi khóc á? Nghe được một chút gió táp mưa sa liền sợ hãi tè ra quần rồi.”
Lúc này tiếng Chó điên lại vang lên, bây giờ hắn thực sự đang tức giận đến cực điểm, đồng thời bất lực và lo lắng, nếu Lâm Trạch Dương không ra ngoài thì hắn cũng không thể làm gì được.
Lâm Trạch Dương vẫn phớt lờ Chó Điên và lại nhìn nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân cho rằng Lâm Trạch Dương sẽ làm khó mình nên định nói nhưng Lâm Trạch Dương đã tóm lấy anh ta.
“Không cần, đêm nay chỉ có mình cô ấy ở đây, chăm sóc cô ấy thật tốt.” Lâm Trạch Dương chỉ vào Hoa Thất rồi nói.
“Chắc chắn là vậy.” Nhân viên thu ngân vừa định nói gì đó thì Lâm Trạch Dương đã quay người và sải bước ra ngoài.
Người thu ngân há to miệng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Với tư cách là nhân viên thu ngân, hay lễ tân tại khách sạn Hòa Bình, anh ta đã từng chứng kiến vô số giông bão và lẽ ra không nên tỏ ra biểu cảm như vậy.
Nhưng bây giờ hành vi của Lâm Trạch Dương thực sự làm anh ta ngạc nhiên, Lâm Trạch Dương thực sự bắt đầu đi về phía cửa, tên này không biết rằng tất cả sát thủ trong thành phố đều muốn giết anh sao? Anh ta không biết rằng trong số những sát thủ này có một người là Lãnh Phong à?
Đương nhiên là Lâm Trạch Dương biết, nhưng vậy thì sao?
Lâm Trạch Dương đã chạy trên đường từ nửa giờ trước khi bị truy đuổi. Có lẽ mọi người đều cho rằng Lâm Trạch Dương sợ hãi, vào khách sạn Hòa Bình rồi sẽ không bao giờ ra ngoài, dù sao cũng không có ai là kẻ ngốc.
Ngay cả Chó Điên lúc này cũng gần như đã từ bỏ ý định khiêu khích, cảm thấy dù có hét gãy cổ họng, Lâm Trạch Dương cũng không dám ra ngoài.
Nhưng sự thật là gì?
Lâm Trạch Dương đã khi nào nghĩ đến việc chạy trốn đâu, Lâm Trạch Dương nói anh sẽ chạy trốn bao giờ, sở dĩ anh cứ lao tới, sở dĩ anh liên tục bị người khác làm tổn thương, thậm chí bị thỏa hiệp, mất đi một cánh tay, chính là bởi vì Lâm Trạch Dương sợ hãi.
Tất nhiên không phải Lâm Trạch Dương chỉ muốn đưa Hoa Thất đến nơi an toàn, Lâm Trạch Dương chỉ không muốn phải bận tâm mà thôi, sau đó đương nhiên anh sẽ chơi tới cùng.
Cho dù là loại lệnh giết người toàn thành phố nào, cho dù có phải là siêu sát thủ có sức mạnh vượt quá cấp SSS hay không, cho dù có bao nhiêu thủ đoạn, cho dù bạn là tổ chức bí ẩn nào.
Nếu anh dám bắn tôi, nếu anh dám có ý định giết tôi, nếu anh dám mắng tôi, nếu anh dám bày tỏ ý định giết tôi, nếu anh dám làm tổn thương thân thể tôi, vậy thì chuẩn bị đi chết đi.
Ánh sao trên bầu trời không sáng lắm, có một đám mây đen bay đến từ phía chân trời, che khuất ánh sáng trên bầu trời. Nhưng ánh đèn của nhà nghỉ rất sáng, chiếu sáng bóng dáng Lâm Trạch Dương, chiếu rõ từng bước đi của anh.
Lâm Trạch Dương sải bước về phía trước và bước ra khỏi khách sạn Hòa Bình
Mọi người đều sửng sốt, kể cả Lãnh Phong. Hắn chỉ cho rằng Lâm Trạch Dương đang lừa gạt,à khoe khoang mà thôi, không ngờ Lâm Trạch Dương sẽ thật sự ra tay.
Cho nên, bây giờ Lâm Trạch Dương muốn trở thành kẻ địch của mọi người sao? Chẳng lẽ hắn muốn một mình giết sạch toàn bộ trấn sát thủ sao? Ý nghĩ này có quá ngây thơ không?
Nghĩ tới đây, Lãnh Phong không khỏi lắc đầu, sau đó nhếch khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, Lâm Trạch Dương chính là một đồ ngu xuẩn. Nếu đã như vậy, trước đây thật sự không cần coi trọng hắn, tại sao phải coi trọng kẻ ngốc như vậy?
Có rất nhiều người có cùng ý nghĩ với Lãnh Phong, thậm chí có thể nói vào thời điểm này tất cả sát thủ đều có ý nghĩ như vậy.
Vậy Lâm Trạch Dương thật sự đến đây để chết sao?
Cùng lúc đó, tại một thị trấn nhỏ ở châu u.
Một người đàn ông đang nằm trên chiếc giường lớn, dù trời đã xế chiều nhưng anh ta không có ý định tỉnh dậy.
Tất nhiên điều này không có gì đặc biệt, dù sao thì giới trẻ ngày nay cũng đang trở nên lười biếng hơn.
Nhưng nếu nhìn thấy có bao nhiêu người đang nằm trên chiếc giường lớn này, bạn sẽ ngạc nhiên. Cùng với người đàn ông này, tổng cộng có bảy người, trong đó có sáu người là phụ nữ, phụ nữ khỏa thân.
Sáu người phụ nữ này đã đạt đến tiêu chuẩn cực cao về hình dáng và ngoại hình, nếu nhận diện kỹ, bạn cũng có thể thấy rằng ba người trong số họ đều là những siêu sao quốc tế mà chúng ta thường thấy trên TV và tin tức.
Ba người phụ nữ còn lại cũng không hề đơn giản, họ đều là công chúa của một quốc gia nào đó hoặc là nữ thủ lĩnh của một tổ chức lớn.
Anh ta là loại đàn ông gì mà có thể có sáu người phụ nữ phục vụ mình cùng một lúc như vậy?
Đúng lúc này, người đàn ông lật người lại.
Người đàn ông này rất cao nhưng khuôn mặt thì…
Trên mặt hắn có vài vết sẹo rõ ràng, lại còn có rất nhiều râu ria, quan trọng hơn là bộ râu này rất lộn xộn, tóc cũng rối bù. Có thể thấy, sự rối loạn của người đàn ông này không phải xuất hiện một cách đột ngột mà xuất hiện là do anh ta đã không chăm sóc quá lâu.
Đây là một kẻ cẩu thả.
Chương 405 Hiệu ứng (kết)
Đột nhiên, có tiếng điện thoại di động vang lên.
Người đàn ông luộm thuộm bị đánh thức, trên mặt lộ ra vẻ chán nản, tiện tay sờ vào điện thoại, sau đó ném mạnh, khiến điện thoại vỡ tan thành từng mảnh. Về vấn đề này, tâm tình sáu người kia cũng chỉ có chút thay đổi, không có gì đáng ngạc nhiên cả, người đàn ông này ghét người khác quấy rầy giấc ngủ của mình, huống chi là điện thoại di động, cho dù hắn có giết người cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói.
“Lão đại, Dạ Thần ở Đông u đã có động thái, trường mâu của Dạ Thần cũng đã được phái đi.” Hiển nhiên là người bên ngoài biết tính cách người này, nên trực tiếp nói chuyện quan trọng ra.
Người đàn ông mở mắt ra một lúc, hơi nhíu mày, sau đó lại nhắm mắt, hiển nhiên là không có hứng thú lắm, nói: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi muốn ngủ.”
Vẻ mặt của sáu cô gái lúc này có chút biểu tình, Dạ Thần Đông u là tổ chức lớn nhất ở Đông u, trường mâu không đại diện cho một người, mà là đội ngũ tinh nhuệ nhất của tổ chức này. Đội này chỉ có mười người, nhưng mọi người đều là siêu chuyên gia đã đạt đến cấp độ SSS.
Lúc này, điện thoại trong nhà lại vang lên.
Sáu người phụ nữ lập tức nhìn nhau, ánh mắt đầy lo lắng, điện thoại của người đàn ông vừa bị hỏng nên âm thanh đổ chuông lúc này không thể nào là của hắn, nếu âm thanh này khiến người đàn ông tức giận thì ai có thể chịu được đây. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là họ không muốn thấy đàn ông tức giận, điều này khiến họ cảm thấy đau khổ.
Người đàn ông thực sự chán ghét và bắt đầu chửi bới.
Nhưng vào lúc này, chiếc điện thoại di động mà không ai chạm vào đã tự động kết nối.
“Cẩu Đản, mày có thể bỏ cái thói ngủ chết tiệt này được không?” Một giọng nói Trung Quốc vang lên trong phòng.
Sáu người phụ nữ đều thông thạo tiếng Trung vì người đàn ông này, nên lúc này họ cũng không nên quá ngạc nhiên, Cẩu Đản Cẩu Đản là ai?
“Mẹ nó, đồ khốn kiếp, mày biết tao đang ngủ mà còn dám quấy rầy tao, coi chừng tao sẽ chạy qua Mỹ giết mày đấy.” Người đàn ông tên Cẩu Đản hung tợn nói, cơ bắp trên người hắn đều căng lên như một con hổ đang giận dữ.
“Trường mâu của Dạ Thần đã bắt đầu hành động rồi.” Người đàn ông tên Phantom không để ý tới Cẩu Đản và tiếp tục nói.
“Ta biết từ lâu rồi, chuyện này thì có liên quan gì đến tao? Đừng gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của tao nữa, dù sao thì bọn họ cũng không thể tới tìm tao được.” Cẩu Đản lần nữa trở nên phờ phạc rồi đứng lên.
“Nếu tao nói những người này đang đi gây sự với Long Vương thì sao?” giọng nói ảo ảnh lại vang lên.
“Cái gì?” Đột nhiên, Cẩu Đản nhảy ra khỏi giường, toàn thân đều lộ hết cả ra.
Cẩu Đản quả thực rất cao, cao một mét chín, nặng hơn hai trăm sáu mươi cân, toàn thân đều là cơ bắp, trên người thì có đủ các loại vết sẹo, kể cả vết thương do đạn bắn, vết dao, vết bỏng và thậm chí một số vết thương đã mờ hoàn toàn.
Sáu người phụ nữ lúc này đều sửng sốt, có lẽ đây là lúc họ hoảng sợ nhất trong đời, bởi vì họ chưa bao giờ thấy Cẩu Đản kích động như vậy, thậm chí còn hơn cả lúc suýt bị người khác giết chết.
“Nói cho tao biết chuyện gì đang xảy ra, Long Vương ở đâu, Long Vương xảy ra chuyện gì?” Toàn bộ khí chất của Cẩu Đản thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cơ bắp toàn thân đều căng cứng cả lên, trông giống như một con gấu lớn đang bị thương vậy, sắp mất lý trí và sẽ phá hủy mọi thứ.
“Mày cho rằng mày là ai? Trên đời này có cái gì mà Long Vương không giải quyết được?” m thanh ảo ảnh lại vang lên.
Cẩu Đản nhanh chóng tìm một chiếc điện thoại di động khác và mở video ra.
Đây là một video có nhiều người.
Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trong video, đôi mắt Cẩu Đản trở nên rất sáng, không khỏi hét lớn: “Long Vương triệu tập chúng ta? Khi nào, ở đâu? Hãy đến chuẩn bị trực thăng cho tao.”
Cẩu Đản rất kích động, quay lại mắng sáu người phụ nữ.
“Nhìn xem, mày đã hiểu tại sao ngay từ đầu Long Vương lại gọi hắn là Cẩu Đản chưa. Đó là bởi vì hắn ngu như một con chó, thậm chí còn ngu hơn cả kẻ ngốc nữa.” Trong video có người cười nói.
“Đại Hùng, mày đang nói cái gì vậy? Mày muốn chết sao?” Cẩu Đản nhìn chằm chằm màn hình một cách tức giận, thoạt nhìn thì giống như là một lão già xấu xa vậy.
“Muốn thì có thể chiến đấu bất cứ lúc nào. Đương nhiên, lúc đó ai chết thì còn chưa biết đâu.” Người tên Đại Hùng cười nhìn Cẩu Đản, cũng không có ý tức giận.
“Được rồi, xin đừng làm ồn nữa và nghe tôi nói này.” Phantom ngắt lời những người đang muốn nói.
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Long Vương đã kích hoạt Khách sạn Hòa Bình, sau đó đã thu hút sự chú ý của nhiều tổ chức khác nhau trên khắp thế giới. Các tổ chức lớn nhất ở mỗi châu lục nơi chúng ta ở đã phái đi. Ví dụ như Đông u nơi Cẩu Đản ở đã phái những ngọn giáo của Dạ Thần, Châu Phi đã phái Bà La Môn Atula.”
“Tất nhiên là những người này không biết danh tính của Long Vương, thậm chí còn không biết Long Vương là ai. Họ chỉ nhắm vào đồng xu do Long Vương nắm giữ mà thôi.”
“Hiện tại điều tôi muốn nói là Long Vương cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Và việc chúng ta phải làm đương nhiên là ngăn chặn những người này vào Trung Quốc.”
“Tôi cũng muốn đến Trung Quốc, kề vai chiến đấu cùng Long Vương.” Có người liền nói.
“Không.” Phantom ngắt lời ngay lập tức.
“Chẳng phải tôi đã nói Long Vương cũng không biết chuyện này đang xảy ra sao? Nếu như cậu chạy đến Trung Quốc rồi chọc giận Long Vương, về sau nếu như Long Vương không gặp được đám khôn khiếp các người thì coi như xong, nếu như ngay cả liên lạc cũng đều cắt đứt, tôi sẽ giết chết các người!”
Mọi người lại im lặng lần nữa.
“Tao hiểu rồi, giao trường mâu của Dạ Thần cho tao đi. Những tên khốn kiếp này cho rằng lâu rồi tao không ra tay nên bọn hắn đã quên ở Đông u ai là ông chủ sao?” Cẩu Đản lạnh lùng nói.
“Hãy để lũ Bà La Môn Atula cho tôi, chúng chỉ là một đám rác rưởi bị ảo tưởng mà thôi,” Falcon bình tĩnh nói.
Sau đó, mọi người trả lời và mỗi người sẽ chịu trách nhiệm về một lục địa.
Nếu nghe được đoạn đối thoại này, e rằng sẽ khiến người ta mất bình tĩnh, sao lại có một số người đi chống lại tổ chức quyền lực nhất thế giới mà hành động nhẹ nhàng như vậy? Chắc chắn là những kẻ này là điên rồi.
“Cuối cùng thì tôi muốn cho mọi người xem một đoạn video, đây là đoạn video giám sát mà tôi đã cố gắng tìm mọi cách để có được đấy, xem xong đoạn video này thì mày hãy hành động đi, xử lý sạch sẽ và gọn gàng chút.” Phantom nói xong thì lập tức cúp điện thoại. Sau đó, một đoạn video đã được gửi đến từng thành viên.
Cẩu Đản nóng lòng muốn mở video.
Video cũng không dài, chẳng mấy chốc thì Cẩu Đản đã xem xong.
Sau đó Cẩu Đản không khỏi hét lên.
“Tất cả chuẩn bị cho tôi, chúng ta chuẩn bị xuất phát giết hết trường mâu của Dạ Thần.”
Lãnh Phong không hề có ý định tham gia vào trận chiến tranh đấu này.
Hắn ta cũng không cho rằng Lâm Trạch Dương có thể đi qua được con đường này, thậm chí còn phải lùi lại một bước, nhưng Lâm Trạch Dương đã thật sự làm được, vậy nếu Lâm Trạch Dương thật sự có thể đi vào khách sạn Hòa Bình thì phải làm sao?
Lãnh Phong không trông chờ Lâm Trạch Dương làm nên trò trống gì lắm, bởi vì ngay cả một người có cấp độ siêu SSS như hắn cũng không thể đi vào trong khách sạn Hòa Bình được, vậy mà một người như Lâm Trạch Dương, người mà trước đó không hề có một chút danh tiếng nào, lại có thể vào được trong đó sao?
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại…
Nhìn vào bóng lưng của Lâm Trạch Dương, Lãnh Phong không hiểu tại sao bản thân hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc, giống như là hắn đã từng gặp Lâm Trạch Dương ở nơi nào đó rồi.
Tất nhiên cái suy nghĩ này cũng không ở lại trong đầu của Lãnh Phong được bao lâu, việc hắn đã từng gặp anh hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, cho dù thế nào thì sau đêm hôm nay, sẽ không còn người nào tên Lâm Trạch Dương ở trên đời này.
Hiện tại Lâm Trạch Dương chỉ có thể cử động một cánh tay, có chút khó khăn dùng mỗi cánh tay này ôm lấy Hoa Thất, chỉ với một cánh tay này thì anh trông như một người vô dụng.
Đối với Lâm Trạch Dương, đây chắc chắn là một trở ngại cực kì lớn. Khi phát hiện ra có người nào đó tấn công mình, anh còn có thể đẩy Hoa Thất ra ngoài, bởi vì Lãnh Phong đã từng hứa sẽ không tấn công Hoa Thất.
Nhưng Lâm Trạch Dương sẽ không suy nghĩ ngây thơ như vậy, Lãnh Phong thật sự có thể sẽ không tấn công Hoa Thất, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đời nào bỏ lỡ cơ hội giết chết Lâm Trạch Dương được, ngay cả khi cơ hội này là dựa vào việc làm tổn thương Hoa Thất.
Ở phía trước có người đang dần bước về phía Lâm Trạch Dương.
Người đàn ông đó không hề có ý định che giấu ý muốn giết người của bản thân, trực tiếp lao thẳng vào Lâm Trạch Dương, con dao ở trong tay cũng đâm vào người của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương không hề lùi bước, cũng không hề chớp mắt, mà đang dần tăng tốc độ.
Tên sát thủ đó không nhịn được mà cười chế nhạo một tiếng, cảm thấy chẳng qua là Lâm Trạch Dương đang tự đưa mình vào chỗ chết mà thôi, không thể sử dụng một cánh tay, mà cánh tay còn lại còn đang ôm lấy người khác, giờ lại bắt đầu chạy, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Nhưng vào đúng lúc này, tên sát thủ kia đột nhiên trừng lớn đôi mắt, hắn cảm thấy cơ thể của mình giống như không thể cử động được.
Lâm Trạch Dương chợt đến gần hắn hơn, và sau đó lướt ngang qua hắn.
Tên sát thủ đó nhìn thấy rõ ràng hết mọi động tác của Lâm Trạch Dương, nhưng hắn lại phát hiện ra cánh tay của mình, con dao ở trong tay của hắn không thể di chuyển về phía của Lâm Trạch Dương được nữa.
Là cơ thể của tên sát thủ đó đột nhiên xảy ra vấn đề khẩn cấp gì hay sao? Có phải tên sát thủ đó đã đột nhiên bị úng não rồi hay không?
Không, tất cả đều không phải.
Nhưng tốc độ của Lâm Trạch Dương quá nhanh, nó nhanh đến mức tên sát thủ chỉ có thể dùng ánh mắt để theo dõi từng động tác chuyển động của Lâm Trạch Dương, nhưng phản xạ của hắn lại không có cách nào có thể theo kịp.
Bịch!
Một âm thanh nghèn nghẹn chợt vang lên, tên sát thủ ngã xuống đất. Vừa rồi Lâm Trạch Dương còn đang dần tiến về phía trước nhưng lại không làm gì cả, anh chỉ chạm nhẹ chân vào đầu gối của tên sát thủ.
Tên sát thủ đang dần tiến về phía trước một cách nhanh chóng, khi đầu gối bị đá một cái, chân của hắn chợt trở nên mềm nhũn, sau đó hắn ngã xuống đất một cách nặng nề, sử dụng khuôn mặt của chính bản thân mình để kiểm tra độ cứng của sàn.
Lâm Trạch Dương lập tức ném một tên sát thủ xuống đất. Nhưng một tên sát thủ khác lại tiến lên trước mặt tiếp cận Lâm Trạch Dương.
Lần này có tới ba tên sát thủ tiến tới, ba tên sát thủ này tiến về phía trước cùng một lúc, chặn lại hết không gian có thể để cho Lâm Trạch Dương tiến lên, hơn nữa, ba tên sát thủ này cũng không đứng trên cùng một đường thẳng song song, vậy nên họ có thể hỗ trợ lẫn nhau và giúp đỡ đồng đội của mình, không để cho Lâm Trạch Dương có cơ hội có thể đánh bại từng người một, cũng như không để cho Lâm Trạch Dương có cơ hội có thể trốn thoát khỏi họ.
Lâm Trạch Dương vẫn tiếp tục tiến về phía trước như cũ, như thể anh vẫn chưa hề nhìn thấy ba người này.
Sau đó cả ba người này đều chết lặng tại chỗ.
Dường như họ chỉ nhìn thấy được dư ảnh, ngay sau đó hình bóng của Lâm Trạch Dương đã lập tức biến mất, căn bản là họ không biết chuyện gì đã xảy ra, thậm chí càng không biết rằng Lâm Trạch Dương đã tiến lên đến trước mặt họ như thế nào.
Nếu Trương trưởng lão võ sĩ số một trong Võ Đang cũng như võ sĩ số một của toàn giới võ thuật trước khi Lâm Trạch Dương xuất hiện đang ở đây, ông ấy sẽ biết được Lâm Trạch Dương đã tiến lên đến trước mặt họ bằng cách nào, và có khi ông ấy còn phải ngạc nhiên.
Chuyển động cơ thể trong võ thuật của Võ Đang có thể nói là đỉnh cao trong toàn bộ giới võ thuật, chuyển động cơ thể trong võ thuật của Võ Đang là tốt nhất, vượt lên trên hết tất thảy mọi người trong toàn bộ giới võ thuật. Tuy nhiên, động tác vừa rồi của Lâm Trạch Dương còn nhanh nhẹn hơn động tác của Võ Đang.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Lâm Trạch Dương thay đổi phương hướng những ba lần, cơ thể của anh cũng đã xoay được nửa vòng tròn ba lần, vượt qua khoảng cách giữa ba tên đó, giống như cá gặp nước, dâng lên một loại cảm giác khó nắm bắt.
Ai mà có thể ngờ được rằng kỹ năng chuyển động cơ thể của Lâm Trạch Dương lại nhanh nhẹn đến như vậy, thật sự quá linh động.
Lâm Trạch Dương tiếp tục tiến về phía trước.
Lần này, Lâm Trạch Dương lại tăng nhanh tốc độ lần nữa, không vướng víu vào bất kỳ người nào, anh ở chính giữa đám người lại giống như con chim nhỏ trở về với rừng cây um tùm, cứ thế mà bay lượn qua lại ở giữa rừng cây, vô cùng linh hoạt kỳ ảo, cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Lại giống như một chú cá nhỏ thông minh, lúc ở bên trái bỗng chốc lại thoắt sang bên phải, rõ ràng cứ nghĩ rằng bản thân mình chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt được nó ngay, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lại phát hiện ra rằng dường như bản thân mình lại không tìm thấy được con cá nhỏ đó đã đi đâu.
Vì thế nên, Lâm Trạch Dương còn chưa tham gia vào trận chiến này, đã đi đến đoạn cuối của con đường dành cho người đi bộ.
Do Lâm Trạch Dương không hề tham gia vào trận chiến này, đương nhiên cũng sẽ không bị thương.
Nhìn thấy khách sạn Hòa Bình ở ngay trước mặt.
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.
“Lâm Trạch Dương, anh dừng lại ở đây đi.”
Đó là Chó Điên.
Chó Điên chạy tới, hắn chỉ vừa mới mất dấu của Lâm Trạch Dương, sau đó hắn vẫn luôn đi theo sau anh, sau khi biết Lâm Trạch Dương đi tới con hẻm này, hắn vội vàng rẽ sang một con đường khác, trực tiếp xuất hiện ở đây.
Chó Điên vẫn đang không ngừng gào thét âm ỉ, ở trong tay đã cầm sẵn một con dao bay và ném nó về phía của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương vừa mới muốn né tránh, nhưng anh phát hiện ra ngay ở phía sau mình có một cặp đôi trẻ đang đi bộ về phía bên này, nếu như Lâm Trạch Dương né ra thì nhất định trong đôi tình nhân kia sẽ có một người phải chết.
Nhưng hiện tại cả hai cánh tay của Lâm Trạch Dương đều không thể cử động được.
Đột nhiên, Lâm Trạch Dương tiến một bước lớn về phía trước, đầu cũng hướng về phía trước, rồi sau đó xoay người lại.
Tiếp theo đó…
Chó Điên chợt dừng lại, vẻ mặt của hắn trở nên phức tạp hơn đôi chút, ánh mắt của hắn dán chặt vào Lâm Trạch Dương, người đã xoay nửa thân người lại.
Một khoảnh khắc bất ngờ khác, Lâm Trạch Dương quay đầu lại. Khuôn mặt của Chó Điên lại thay đổi, cơ thể nhanh chóng nhảy sang một bên, sau đó lăn vài vòng trên mặt đất trước khi lấy lại được thăng bằng.
Và sau khi Chó Điên đã làm xong hết tất thảy những điều này, phát hiện ra rằng Lâm Trạch Dương đã sải một bước lớn về phía trước và bước vào khách sạn.
Đúng vậy, Lâm Trạch Dương đã đi vào nơi nào đó bên trong khách sạn Hòa Bình.
Chó Điên không hề ngăn cản Lâm Trạch Dương lại mà chỉ đứng đó một cách ngơ ngác.
Bởi vì vừa rồi Lâm Trạch Dương thật sự đã dùng miệng để đỡ lấy con dao bay mà hắn đã ném đi, không đúng, hay đúng hơn là Lâm Trạch Dương đã dùng răng cắn con dao bay sắc bén kia với tốc độ kinh người.
Đây có phải là điều mà mọi người có thể tưởng tượng được không?
Nắm bắt chính xác đến mức nào, tốc độ nhanh đến mức thế nào và táo bạo như thế nào chứ.
Chỉ cần một chút bất cẩn, ngay cả khi anh có thể tính toán chính xác hết tất thảy mọi chuyện, nếu như răng của anh không thể cắn được con dao bay đó, vậy thì khuôn mặt của anh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Chương 402 Cú sốc lớn (Phần 1)
Độ khó của thao tác này thật sự quá cao, độ khó cao đến mức có hơi đáng sợ, mặc dù nó không đến mức quá khó tin như việc đỡ đạn bằng tay không, nhưng hiệu quả lại càng chấn động, kinh ngạc hơn.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Tất cả những thứ lạ mắt này có hữu ích hay không?
Cuối cùng Chó Điên cũng tỉnh táo lại, đôi mắt của hắn dán chặt vào bối cảnh của một khách sạn nào đó, sau đó sải bước lớn về phía trước, hắn không tin bây giờ Lâm Trạch Dương vẫn còn có nhiều sức lực để chiến đấu, nếu như Lâm Trạch Dương thật sự mạnh đến như vậy, tại sao anh lại bỏ chạy chứ, rõ ràng là anh đang sợ hãi và cảm thấy áy náy, có lỗi, vì thế nên Chó Điên vẫn chưa có ý định sẽ để cho Lâm Trạch Dương rời đi.
Lúc này, Lãnh Phong cũng từ bên cạnh đi tới, ánh mắt cũng dán chặt vào Lâm Trạch Dương, người vừa mới bước vào bên trong khách sạn, hắn thật sự rất muốn biết rốt cuộc tại sao Lâm Trạch Dương lại có thể khai trương được khách sạn Hòa Bình.
Bên trong căn khách sạn. Lâm Trạch Dương thả Hoa Thất xuống, đứng trước quầy thu ngân.
Quầy thu ngân không hề lớn, cũng không quá tinh tế, nó giống như một chiếc bàn ăn đã được sử dụng để cải tạo lại thành một cái quầy thu ngân, ở trên bàn có một chiếc đĩa hoa, ngoài ra còn có thêm một chiếc lọ đựng đồ trông giống như một chú mèo con.
Lâm Trạch Dương lấy từ trong túi ra một đồng xu, sau đó anh lại không nhịn được mà nhìn đồng xu thêm vài lần nữa.
Thành thật mà nói, từ lâu rồi Lâm Trạch Dương đã không xem xét đồng xu này một cách nghiêm túc. Thậm chí Lâm Trạch Dương còn không nhớ được bản thân mình đã có được đồng xu này từ khi nào.
Cách đây rất lâu, mỗi khi Lâm Trạch Dương hoàn thành một nhiệm vụ, tổ chức lính đánh thuê sẽ phân phát một đồng xu như vậy cho mỗi thành viên trong đội của họ. Sau đó, không còn ai trong số những thuộc hạ dưới quyền của Lâm Trạch Dương còn coi trọng những đồng xu này nữa, họ chỉ muốn vứt chúng đi mà thôi.
Lâm Trạch Dương cảm thấy đồng xu vàng này có thể được làm bằng vàng, nếu anh cứ vứt chúng đi như vậy thì đáng tiếc lắm, vậy nên anh đã thu thập những đồng xu này từ thuộc hạ dưới quyền của mình.
Bởi vậy nên, Lâm Trạch Dương không biết rốt cuộc bản thân mình có bao nhiêu đồng tiền như vậy. Đương nhiên Lâm Trạch Dương chỉ mang theo một đồng xu ở bên người, mà có thể bây giờ Lâm Trạch Dương cũng không tìm được số đồng xu còn lại, thực ra là anh cũng không thật sự để ý quá nhiều đến những thứ này như vậy.
Đồng xu có màu vàng, nhưng nó lại không có ánh vàng rực rỡ, mà ngược lại, dường như nó đã hút hết mọi ánh sáng vào bên trong khiến nó trông rất mờ ảo.
Chất liệu của đồng xu này nặng hơn vàng một chút, khi đặt nó vào trong tay sẽ mang lại cho người cầm cảm giác nặng nề. Xúc cảm của đồng xu này cũng rất tốt, không bóng loáng, nhẵn nhụi, nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác thô ráp.
Ở mặt trước và mặt sau của đồng xu đều có hoa văn, ở mặt trước là hình của một chiếc liềm đơn giản, mặt sau là hình đầu lâu, trông như một bầu không khí u ám, nhưng điều kỳ lạ là nhìn thấy một đồng xu có hình thù như vậy lại không khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Lâm Trạch Dương không hề do dự, trực tiếp bỏ đồng xu vào bên trong chiếc lọ đựng trông giống như một chú mèo con kia.
Lách cách!
Một âm thanh giòn giã, chói tai vang lên. Sau đó tất cả mọi thứ lại khôi phục lại vẻ yên bình, như thể vừa rồi chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Tôi muốn nhận phòng.” Lâm Trạch Dương nhìn nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân đó có vẻ rất lười biếng, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Lâm Trạch Dương dù chỉ một cái, nhưng đúng vào lúc này anh ta lại đột nhiên nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, sau đó anh ta đối xử với Lâm Trạch Dương với lễ nghi như một quý tộc, một nụ cười tiêu chuẩn nhất xuất hiện trên khuôn mặt của anh ta, nói với Lâm Trạch Dương: “Kính thưa quý khách, xin ngài vui lòng chờ đợi trong giây lát ạ, chúng tôi đang kiểm tra thông tin khách hàng của ngài. Chỉ mất ba phút thôi ạ, trong ba phút này, ngài hoàn toàn được an toàn ạ.”
Lâm Trạch Dương gật đầu, không nói bất kỳ lời nào, chỉ đứng yên ở nơi đó.
Trong giây lát, dường như toàn bộ cả thị trấn Long Tỉnh đều trở nên yên tĩnh.
Nhưng sự thật lại không như vậy.
Chó Điên vẫn tiếp tục tiến về phía trước, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, ở trên hai cánh tay đang cầm con dao găm cũng nổi gân xanh lên bởi vì dùng quá nhiều sức lực.
Tốc độ của Chó Điên càng lúc càng nhanh hơn, thậm chí hắn còn bắt đầu chạy, sau đó hắn vung một tay lên, con dao ngắn của hắn lập tức bay ra khỏi bàn tay về phía của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương không hề quay đầu lại, thậm chí anh còn không có ý định sẽ né tránh, hắn vẫn tiếp tục lặng lẽ mà đứng yên ở đó.
Nhìn thấy con dao bay xuyên qua không gian, đi vào trong căn khách sạn.
Đột nhiên…
Một bóng đen chợt vụt qua, có một người mặc nguyên một cây đen toàn thân, bắt lấy con dao bay ở trong tay.
Dường như toàn thân của người này đều được bao phủ bởi bộ quần áo màu đen, cả cơ thể chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt.
Lúc này, người đàn ông đó đang cầm một con dao bay ở trên tay, con dao bay đó do Chó Điên ném đi, đôi mắt của gã ta liếc nhìn về phía Chó Điên một cách dửng dưng, thản nhiên, sau đó gã ta nói: “Khách sạn Hòa Bình đã được khai trương, bất kỳ người nào cả gan dám phá vỡ các quy tắc, đều sẽ chết.”
Sau đó toàn bộ cả thị trấn Long Tỉnh đều đã thật sự trở nên yên tĩnh.
Đôi mắt của Chó Điên mở to một cách ngoan cường, không thể lung lay, hắn không sợ bất cứ điều gì, quả thật hắn đúng là một con chó điên thật sự, nhưng vào lúc này, hắn lại không hề có ý định sẽ ra tay.
Người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen ở trước mặt hắn thật sự rất mạnh, người bảo vệ của khách sạn Hòa Bình, nhưng gã ta đã từng được phân loại thấp nhất là cấp SSS, thậm chí còn có những cấp độ tồn tại còn cao hơn.
Điều quan trọng nhất là nếu như bạn tấn công người bảo vệ thì nó có nghĩa là bạn sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ liên minh giới lính đánh thuê.
Nhưng mà cái tên Lâm Trạch Dương đó thật sự đã khai trương khách sạn Hòa Bình sao? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Tất cả những tên sát thủ đều không thể hiểu được.
So với sự yên bình của thị trấn Long Tỉnh, trong đêm tối, ở một số nơi trên trái đất xảy ra những đợt sóng lớn, dữ dội.
Bên trong một nhà thờ ở Châu u.
Bề ngoài nơi này chỉ là một nhà thờ bình thường, thậm chí còn không có nhiều tín đồ, nhưng những người biết về nơi này đều biết rằng, nơi này chính là trụ sở kiểm soát thế giới ngầm ở Châu u, người ở bên trong chỉ cần chuyển động ánh mắt, tất cả điều đó có khả năng sẽ có tác động không tưởng đối với Châu u, phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ*, có lẽ câu thành ngữ này chính là câu dùng để nói những người ở nơi này.
*翻手为云覆手为雨 /fān shǒu wéi yún fù shǒu wéi yǔ/: Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ (ngửa bàn tay ra có thể tạo mây, lật bàn tay lại có thể làm mưa): là một câu thanh ngữ có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” (Bần giao hành) của 杜甫 (Đỗ Phủ), câu thành ngữ thường được dùng để chỉ những người có quyền có thế có thể hô mưa gọi gió, hoặc cũng có thể dùng để chỉ những người mây mưa thất thường, sớm nắng chiều mưa, tùy vào ngữ cảnh mà còn có thể dịch là xảo trá, tráo trở, gian xảo, lật lọng, trở mặt như trở bàn tay, lật mặt như cắt, thay đổi như chong chóng…
“Khách sạn Hòa Bình đã được khai trương, thứ đã khai trương khách sạn Hòa Bình chính là đồng xu có in hình đầu lâu ở trên đó.” Có giọng nói của một người nào đó chợt vang lên.
“Đó hoàn toàn là sự thật, những bức ảnh đều đã được gửi tới hết rồi. Chúng chính là một loạt đồng xu do tổ chức lính đánh thuê đặc biệt chế tạo, sản xuất cho King.”
“Như vậy chính là đang nói King đã sử dụng những đồng xu của hắn, King đã xuất hiện một lần nữa.”
Giọng nói của tất cả mọi người đều trở nên run rẩy, không khí đột nhiên trở nên đặc quánh, thậm chí nó còn khiến cho người ta cảm thấy đến cả việc hô hấp cũng khó khăn.
Sau một khoảng thời gian im lặng, có người nào đó đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
“Dựa theo thông tin tình báo, người sử dụng đồng xu đó chỉ là một chàng trai trẻ, tên đó không thể nào là King được, cũng không phải là thuộc hạ dưới quyền của King.”
“Nếu như không phải là King hay là thuộc hạ dưới quyền của hắn thì làm gì còn có ai có thể sử dụng những đồng xu đó được chứ? Trên thế giới này liệu có ai có thể đánh cắp một thứ gì đó từ King hay không?”
“Cậu ta không thể là bạn thân hay là cháu trai của King được, nếu không thì chẳng lẽ King vừa mới ném thứ này đi sao?”
Đương nhiên là giả thuyết thứ hai này không thể nào đúng với người bình thường, làm sao lại có người ngu ngốc đến mức vứt đi một thứ có giá trị như vậy mà không nói rằng nó có thể khai trương được khách sạn Hòa Bình chứ? Nếu như thật sự có được tổ chức lính đánh thuê để trao đổi, có lẽ sẽ có người sẵn sàng dùng cái giá một tỷ để trao đổi.
Nếu như người này là King, có vẻ như lại hợp lý rồi.
Chương 403 Chấn động lớn
Trong nhà thờ nhỏ này, một cuộc cãi vã nảy lửa đã sớm nổ ra, nhưng sau một hồi lâu, họ vẫn không có được câu trả lời thống nhất, nguyên nhân là do sự việc quá đột ngột còn họ thì có quá ít thông tin.
“Hắn có phải là Long Vương hay không cũng không quan trọng. Đã nhiều năm trôi qua rồi. Chẳng phải anh vẫn sống trong bóng tối của một người mà chính anh cũng không biết mặt sao? Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa tỉnh ngộ sao?”
“Anh muốn gì?”
“Chà, tôi không quan tâm anh ta có phải là Long Vương hay không, tốt nhất là anh ta, bởi vì nếu tôi giết anh ta, còn Long Vương ở quá khứ thì sao? Truyền thuyết cuối cùng sẽ kết thúc vào một ngày nào đó. Long Vương cũng chỉ là một người, nếu không thì những năm này tại sao hắn lại biến mất?”
Mọi người lại rơi vào im lặng. Trên mặt họ đều lộ ra vẻ do dự, có lẽ ngay cả một quyết định chấn động một quốc gia cũng chưa bao giờ khiến những người này đau đầu như vậy, dù sao đối phương có thể là Long Vương, hoặc là người nào đó có liên quan đến Long Vương.
“Ừm, chẳng phải người Trung Quốc có câu này sao, nhân tài thời nào cũng có, Long Vương chỉ có thể trở thành quá khứ. Chúng ta là người dẫn đầu thế kỷ mới, thời đại mới. Vì vậy mà chúng ta phải vượt qua ngọn núi lớn này.”
Rất nhanh, mọi người đều gật đầu.
Kể từ đó, thế giới đen tối của châu u bắt đầu rung chuyển, một thông điệp được truyền đi từ nhà thờ này, và những sát thủ đánh thuê hàng đầu ở châu u đã nhận được mệnh lệnh.
Tới Trung Quốc và giết một người tên Lâm Trạch Dương.
Nước Mỹ thường tạo cho người ta cảm giác nước này chưa phát triển lắm, ngoại trừ nước Mỹ mà chúng ta tương đối quen thuộc, có vẻ như những nơi còn lại chưa đủ để khiến chúng ta coi trọng.
Nhưng thực tế có phải như vậy không?
Vào lúc này, tại một hội thánh ở Argentina, cuộc tranh cãi tương tự như ở hội thánh ở Châu u đã diễn ra.
Cuối cùng, âm thanh bên trong nhà thờ cũng yên tĩnh lại, trước nhà thờ xuất hiện một màn hình lớn, hình ảnh hiển thị trên màn hình lớn vẫn là một nhà thờ, trong nhà thờ còn có mấy người.
Nếu cư dân của một thị trấn nhỏ ở một bang nào đó ở Hoa Kỳ nhìn thấy những người này trên màn hình, tất nhiên họ sẽ biết rằng đây là mục sư của nhà thờ và một số người già quen thuộc trong thị trấn nhỏ, và họ chắc chắn sẽ đi lên, chào hỏi một cách thân mật.
Nhưng tất nhiên, nếu chỉ huy cao cấp nhất của Bộ An ninh Mỹ nhìn thấy cảnh tượng này thì sẽ có cái nhìn khác, phản ứng đầu tiên là run lên vì sợ hãi, phản ứng thứ hai là huy động mọi lực lượng sẵn có để bao vây nơi này, thậm chí còn gây thiệt hại cho chủ tịch của hội.
Đúng vậy, những người trong hai nhà thờ này lần lượt đại diện cho những kẻ thống trị cao nhất của thế giới đen tối ở Nam Mỹ và Bắc Mỹ.
Hai bên nhìn nhau qua màn hình.
Vốn thế như nước với lửa, cuối cùng lại đồng thời gật đầu, sau đó màn hình lập tức đóng lại.
Ngay sau đó, những sát thủ đánh thuê hàng đầu trong thế giới ngầm Nam Mỹ và Bắc Mỹ nhận được một tin nhắn cùng lúc, một tin nhắn giống hệt tin nhắn được gửi từ Châu u.
Tới Trung Quốc và giết Lâm Trạch Dương.
Ngoài Trung Quốc, điều tương tự cũng xảy ra tại nơi tại những nơi bí ẩn trên toàn thế giới.
Vào lúc này, có thể nói cả thế giới đang rúng động. Nói cách khác, những nhân tài hàng đầu thế giới đều đang di chuyển, mục tiêu của họ là đến Trung Quốc và giết Lâm Trạch Dương.
Đúng, đây là sức ảnh hưởng của Long Vương, chỉ cần có một chút quan hệ với hắn, toàn bộ thế giới ngầm sẽ lập tức chấn động.
Không thể phủ nhận rằng các quốc đảo quả thực đã ở vị trí hàng đầu thế giới trong một số khía cạnh. Nhưng vì đất nước này quá nhỏ bé nên luôn bị bỏ qua.
Nhưng liệu đây có thực sự là một quốc gia bị lãng quên?
Lúc này, bên trong một suối nước nóng lộ thiên ở đảo quốc Hokkaido.
Mấy người Nhật Bản mặc kimono đang quỳ trước bàn cà phê, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, ánh mắt dán chặt vào một người.
Nếu Lâm Trạch Dương ở đây lúc này, có lẽ có thể nhận ra người này.
Bởi vì người Nhật này chính là người suýt gây rắc rối trong giải đấu võ thuật.
Người đàn ông Nhật Bản thấp bé này tên là Liễu Sinh Nhất Lang, hắn là một Ninja. Gia đình của hắn, gia tộc Liễu Sinh, là nhánh Ninja quan trọng nhất ở đảo quốc và là một trong những lực lượng ám sát mạnh nhất ở đảo quốc.
Là em trai của người đứng đầu gia tộc Liễu Sinh, Liễu Sinh Nhất Lang có thiên phú tuyệt vời và đã luyện tập nhẫn thuật đến trình độ rất cao, được xếp vào top mười của gia tộc Liễu Sinh.
Cũng chính vì sự tự tin này mà Liễu Sinh Nhất Lang quyết định sang Trung Quốc và cho Trung Quốc một bài học, để người Trung Quốc biết rằng họ không còn là số một châu Á, để người Trung Quốc không bao giờ ngóc đầu lên được, trước mặt người dân quốc đảo.
Nhưng Liễu Sinh Nhất Lang không ngờ rằng mọi kế hoạch của mình lại bị gián đoạn bởi một chàng trai trẻ đột nhiên chạy ra ngoài và không hề để ý xung quanh.
“Là Lâm Trạch Dương. Lần trước hắn chính là người đã phá hỏng chuyện của tôi.”Liễu Sinh Nhất Lang liếc nhìn Lâm Trạch Dương được chiếu trên màn hình bên cạnh và nói rất chắc chắn.
“Trong khoảng thời gian này tôi đã điều tra người này, nhưng không tìm được thông tin hữu ích nào, tôi chỉ biết anh ta đã trở về Trung Quốc ba năm trước và sống một cuộc sống bình thường. Những thông tin còn lại dường như đã bốc hơi. Người này giống như từ trong tảng đá nhảy ra vậy.”
Liễu Sinh Nhất Lang lên tiếng.
Cả căn phòng lại rơi vào im lặng.
“Kế hoạch của chúng ta đã được chuẩn bị từ lâu, không được phép gián đoạn chứ đừng nói đến chuyện ngoài ý muốn. Tất cả những ai cản trở kế hoạch của chúng ta đều phải chết. Chúng ta phải tiêu diệt toàn bộ các gia tộc võ thuật ở Trung Quốc và sau đó kiểm soát thế giới ngầm của họ. Người tên Lâm Trạch Dương này khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.”
Có người lên tiếng.
“Vì vậy, Liễu Sinh Nhất Lang, lần này anh sẽ là người tiên phong của chúng ta. Anh có thể chọn người để đi theo, kể cả Kitamura. Nhưng tôi phải được nghe tin Lâm Trạch Dương đã chết. Chúng tôi cũng cho phép anh sử dụng một phần sức mạnh tiềm ẩn của chúng tôi.”
Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn Liễu Sinh Nhất Lang.
Liễu Sinh Nhất Lang gật đầu một cách nặng nề và nói: “Được, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này."
“Tốt, bây giờ anh hãy xuất phát đi.”
m thanh vừa dứt, Liễu Sinh Nhất Lang lại gật đầu thật mạnh, sau đó lùi lại và rời khỏi phòng.
Sau đó, bên ngoài suối nước nóng hẻo lánh có tiếng trực thăng vang lên.
Liễu Sinh Nhất Lang đang trên đường đến Trung Quốc và nhân lực mà hắn cần sau này cũng sẽ tiến vào Trung Quốc bằng nhiều cách khác nhau.
Liễu Sinh Nhất Lang chờ đợi cơ hội này đã lâu, làm sao hắn có thể quên được nỗi đau lần trước Lâm Trạch Dương để lại cho mình, lần này hắn sẽ trả lại cho Lâm Trạch Dương gấp trăm gấp mười lần.
Đêm nay, cả thế giới sẽ rúng động.
Chương 404 Hiệu ứng (Mở)
Tất nhiên, Lâm Trạch Dương không ngờ rằng hành động ngẫu nhiên của mình sẽ gây chấn động cho thế giới. Nhưng cho dù Lâm Trạch Dương biết trước chuyện này, anh cũng chẳng thèm để ý.
Lâm Trạch Dương không phải là người như vậy sao, khi anh quyết định làm một việc gì đó, cho dù là choáng ngợp hay chấn động trời đất, anh vẫn sẽ làm, cuối cùng còn làm rất tốt nữa.
“Thật là phế vật. Anh trốn trong đó làm gì? Hãy đứng dậy như một người đàn ông và chiến đấu ngoan cường đi. Có đáng sợ lắm không? Cậu sợ chết đến thế à? Cậu định trốn trong đó đến hết đời, không bao giờ ra ngoài à?”
Chó điên không dám tiến vào nhà trọ, cũng không thể tiến vào nhà trọ, nhưng lại có thể đứng ở phía trước nhà trọ, chế giễu Lâm Trạch Dương một cách bừa bãi, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Lâm Trạch Dương phớt lờ Chó điên, nhìn nhân viên thu ngân và nói: “Bây giờ tôi có thể nhận phòng được không?”
Vẻ mặt của nhân viên thu ngân trở nên cung kính hơn, anh ta nói: “Tất nhiên, việc xác minh vừa mới thành công, các vị khách quý hiện tại có thể nhận phòng, nhưng.”
Trên mặt nhân viên thu ngân có chút do dự, anh ta liếc nhìn Lâm Trạch Dương, rồi nhìn Hoa Thất, chậm rãi nói: “Giá phòng anh trả quả thực rất cao, nhưng tình hình hiện tại không đơn giản. Lệnh truy sát trong toàn thành phố có thể nói là báo động cấp một luôn rồi, vì vậy tôi cần thời gian để báo cáo với cấp trên trước khi có thể xác nhận liệu hai người có thể được vào ở hay không. Đương nhiên trong khoảng thời gian này, hai người vẫn tuyệt đối an toàn.”
“Lâm Trạch Dương, anh thật sự muốn trốn ở trong đó cả đời sao, đồ thua cuộc? Anh còn có chút xấu hổ nào không? Anh sợ tôi đến vậy à? Tôi đứng yên đây này, có bản lĩnh thì đến giết tôi đi. Vậy cũng không dám thì anh còn dám làm gì nữa chứ? Trốn trong lòng mẹ rồi khóc á? Nghe được một chút gió táp mưa sa liền sợ hãi tè ra quần rồi.”
Lúc này tiếng Chó điên lại vang lên, bây giờ hắn thực sự đang tức giận đến cực điểm, đồng thời bất lực và lo lắng, nếu Lâm Trạch Dương không ra ngoài thì hắn cũng không thể làm gì được.
Lâm Trạch Dương vẫn phớt lờ Chó Điên và lại nhìn nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân cho rằng Lâm Trạch Dương sẽ làm khó mình nên định nói nhưng Lâm Trạch Dương đã tóm lấy anh ta.
“Không cần, đêm nay chỉ có mình cô ấy ở đây, chăm sóc cô ấy thật tốt.” Lâm Trạch Dương chỉ vào Hoa Thất rồi nói.
“Chắc chắn là vậy.” Nhân viên thu ngân vừa định nói gì đó thì Lâm Trạch Dương đã quay người và sải bước ra ngoài.
Người thu ngân há to miệng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Với tư cách là nhân viên thu ngân, hay lễ tân tại khách sạn Hòa Bình, anh ta đã từng chứng kiến vô số giông bão và lẽ ra không nên tỏ ra biểu cảm như vậy.
Nhưng bây giờ hành vi của Lâm Trạch Dương thực sự làm anh ta ngạc nhiên, Lâm Trạch Dương thực sự bắt đầu đi về phía cửa, tên này không biết rằng tất cả sát thủ trong thành phố đều muốn giết anh sao? Anh ta không biết rằng trong số những sát thủ này có một người là Lãnh Phong à?
Đương nhiên là Lâm Trạch Dương biết, nhưng vậy thì sao?
Lâm Trạch Dương đã chạy trên đường từ nửa giờ trước khi bị truy đuổi. Có lẽ mọi người đều cho rằng Lâm Trạch Dương sợ hãi, vào khách sạn Hòa Bình rồi sẽ không bao giờ ra ngoài, dù sao cũng không có ai là kẻ ngốc.
Ngay cả Chó Điên lúc này cũng gần như đã từ bỏ ý định khiêu khích, cảm thấy dù có hét gãy cổ họng, Lâm Trạch Dương cũng không dám ra ngoài.
Nhưng sự thật là gì?
Lâm Trạch Dương đã khi nào nghĩ đến việc chạy trốn đâu, Lâm Trạch Dương nói anh sẽ chạy trốn bao giờ, sở dĩ anh cứ lao tới, sở dĩ anh liên tục bị người khác làm tổn thương, thậm chí bị thỏa hiệp, mất đi một cánh tay, chính là bởi vì Lâm Trạch Dương sợ hãi.
Tất nhiên không phải Lâm Trạch Dương chỉ muốn đưa Hoa Thất đến nơi an toàn, Lâm Trạch Dương chỉ không muốn phải bận tâm mà thôi, sau đó đương nhiên anh sẽ chơi tới cùng.
Cho dù là loại lệnh giết người toàn thành phố nào, cho dù có phải là siêu sát thủ có sức mạnh vượt quá cấp SSS hay không, cho dù có bao nhiêu thủ đoạn, cho dù bạn là tổ chức bí ẩn nào.
Nếu anh dám bắn tôi, nếu anh dám có ý định giết tôi, nếu anh dám mắng tôi, nếu anh dám bày tỏ ý định giết tôi, nếu anh dám làm tổn thương thân thể tôi, vậy thì chuẩn bị đi chết đi.
Ánh sao trên bầu trời không sáng lắm, có một đám mây đen bay đến từ phía chân trời, che khuất ánh sáng trên bầu trời. Nhưng ánh đèn của nhà nghỉ rất sáng, chiếu sáng bóng dáng Lâm Trạch Dương, chiếu rõ từng bước đi của anh.
Lâm Trạch Dương sải bước về phía trước và bước ra khỏi khách sạn Hòa Bình
Mọi người đều sửng sốt, kể cả Lãnh Phong. Hắn chỉ cho rằng Lâm Trạch Dương đang lừa gạt,à khoe khoang mà thôi, không ngờ Lâm Trạch Dương sẽ thật sự ra tay.
Cho nên, bây giờ Lâm Trạch Dương muốn trở thành kẻ địch của mọi người sao? Chẳng lẽ hắn muốn một mình giết sạch toàn bộ trấn sát thủ sao? Ý nghĩ này có quá ngây thơ không?
Nghĩ tới đây, Lãnh Phong không khỏi lắc đầu, sau đó nhếch khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, Lâm Trạch Dương chính là một đồ ngu xuẩn. Nếu đã như vậy, trước đây thật sự không cần coi trọng hắn, tại sao phải coi trọng kẻ ngốc như vậy?
Có rất nhiều người có cùng ý nghĩ với Lãnh Phong, thậm chí có thể nói vào thời điểm này tất cả sát thủ đều có ý nghĩ như vậy.
Vậy Lâm Trạch Dương thật sự đến đây để chết sao?
Cùng lúc đó, tại một thị trấn nhỏ ở châu u.
Một người đàn ông đang nằm trên chiếc giường lớn, dù trời đã xế chiều nhưng anh ta không có ý định tỉnh dậy.
Tất nhiên điều này không có gì đặc biệt, dù sao thì giới trẻ ngày nay cũng đang trở nên lười biếng hơn.
Nhưng nếu nhìn thấy có bao nhiêu người đang nằm trên chiếc giường lớn này, bạn sẽ ngạc nhiên. Cùng với người đàn ông này, tổng cộng có bảy người, trong đó có sáu người là phụ nữ, phụ nữ khỏa thân.
Sáu người phụ nữ này đã đạt đến tiêu chuẩn cực cao về hình dáng và ngoại hình, nếu nhận diện kỹ, bạn cũng có thể thấy rằng ba người trong số họ đều là những siêu sao quốc tế mà chúng ta thường thấy trên TV và tin tức.
Ba người phụ nữ còn lại cũng không hề đơn giản, họ đều là công chúa của một quốc gia nào đó hoặc là nữ thủ lĩnh của một tổ chức lớn.
Anh ta là loại đàn ông gì mà có thể có sáu người phụ nữ phục vụ mình cùng một lúc như vậy?
Đúng lúc này, người đàn ông lật người lại.
Người đàn ông này rất cao nhưng khuôn mặt thì…
Trên mặt hắn có vài vết sẹo rõ ràng, lại còn có rất nhiều râu ria, quan trọng hơn là bộ râu này rất lộn xộn, tóc cũng rối bù. Có thể thấy, sự rối loạn của người đàn ông này không phải xuất hiện một cách đột ngột mà xuất hiện là do anh ta đã không chăm sóc quá lâu.
Đây là một kẻ cẩu thả.
Chương 405 Hiệu ứng (kết)
Đột nhiên, có tiếng điện thoại di động vang lên.
Người đàn ông luộm thuộm bị đánh thức, trên mặt lộ ra vẻ chán nản, tiện tay sờ vào điện thoại, sau đó ném mạnh, khiến điện thoại vỡ tan thành từng mảnh. Về vấn đề này, tâm tình sáu người kia cũng chỉ có chút thay đổi, không có gì đáng ngạc nhiên cả, người đàn ông này ghét người khác quấy rầy giấc ngủ của mình, huống chi là điện thoại di động, cho dù hắn có giết người cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói.
“Lão đại, Dạ Thần ở Đông u đã có động thái, trường mâu của Dạ Thần cũng đã được phái đi.” Hiển nhiên là người bên ngoài biết tính cách người này, nên trực tiếp nói chuyện quan trọng ra.
Người đàn ông mở mắt ra một lúc, hơi nhíu mày, sau đó lại nhắm mắt, hiển nhiên là không có hứng thú lắm, nói: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi muốn ngủ.”
Vẻ mặt của sáu cô gái lúc này có chút biểu tình, Dạ Thần Đông u là tổ chức lớn nhất ở Đông u, trường mâu không đại diện cho một người, mà là đội ngũ tinh nhuệ nhất của tổ chức này. Đội này chỉ có mười người, nhưng mọi người đều là siêu chuyên gia đã đạt đến cấp độ SSS.
Lúc này, điện thoại trong nhà lại vang lên.
Sáu người phụ nữ lập tức nhìn nhau, ánh mắt đầy lo lắng, điện thoại của người đàn ông vừa bị hỏng nên âm thanh đổ chuông lúc này không thể nào là của hắn, nếu âm thanh này khiến người đàn ông tức giận thì ai có thể chịu được đây. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là họ không muốn thấy đàn ông tức giận, điều này khiến họ cảm thấy đau khổ.
Người đàn ông thực sự chán ghét và bắt đầu chửi bới.
Nhưng vào lúc này, chiếc điện thoại di động mà không ai chạm vào đã tự động kết nối.
“Cẩu Đản, mày có thể bỏ cái thói ngủ chết tiệt này được không?” Một giọng nói Trung Quốc vang lên trong phòng.
Sáu người phụ nữ đều thông thạo tiếng Trung vì người đàn ông này, nên lúc này họ cũng không nên quá ngạc nhiên, Cẩu Đản Cẩu Đản là ai?
“Mẹ nó, đồ khốn kiếp, mày biết tao đang ngủ mà còn dám quấy rầy tao, coi chừng tao sẽ chạy qua Mỹ giết mày đấy.” Người đàn ông tên Cẩu Đản hung tợn nói, cơ bắp trên người hắn đều căng lên như một con hổ đang giận dữ.
“Trường mâu của Dạ Thần đã bắt đầu hành động rồi.” Người đàn ông tên Phantom không để ý tới Cẩu Đản và tiếp tục nói.
“Ta biết từ lâu rồi, chuyện này thì có liên quan gì đến tao? Đừng gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của tao nữa, dù sao thì bọn họ cũng không thể tới tìm tao được.” Cẩu Đản lần nữa trở nên phờ phạc rồi đứng lên.
“Nếu tao nói những người này đang đi gây sự với Long Vương thì sao?” giọng nói ảo ảnh lại vang lên.
“Cái gì?” Đột nhiên, Cẩu Đản nhảy ra khỏi giường, toàn thân đều lộ hết cả ra.
Cẩu Đản quả thực rất cao, cao một mét chín, nặng hơn hai trăm sáu mươi cân, toàn thân đều là cơ bắp, trên người thì có đủ các loại vết sẹo, kể cả vết thương do đạn bắn, vết dao, vết bỏng và thậm chí một số vết thương đã mờ hoàn toàn.
Sáu người phụ nữ lúc này đều sửng sốt, có lẽ đây là lúc họ hoảng sợ nhất trong đời, bởi vì họ chưa bao giờ thấy Cẩu Đản kích động như vậy, thậm chí còn hơn cả lúc suýt bị người khác giết chết.
“Nói cho tao biết chuyện gì đang xảy ra, Long Vương ở đâu, Long Vương xảy ra chuyện gì?” Toàn bộ khí chất của Cẩu Đản thay đổi trong nháy mắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cơ bắp toàn thân đều căng cứng cả lên, trông giống như một con gấu lớn đang bị thương vậy, sắp mất lý trí và sẽ phá hủy mọi thứ.
“Mày cho rằng mày là ai? Trên đời này có cái gì mà Long Vương không giải quyết được?” m thanh ảo ảnh lại vang lên.
Cẩu Đản nhanh chóng tìm một chiếc điện thoại di động khác và mở video ra.
Đây là một video có nhiều người.
Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trong video, đôi mắt Cẩu Đản trở nên rất sáng, không khỏi hét lớn: “Long Vương triệu tập chúng ta? Khi nào, ở đâu? Hãy đến chuẩn bị trực thăng cho tao.”
Cẩu Đản rất kích động, quay lại mắng sáu người phụ nữ.
“Nhìn xem, mày đã hiểu tại sao ngay từ đầu Long Vương lại gọi hắn là Cẩu Đản chưa. Đó là bởi vì hắn ngu như một con chó, thậm chí còn ngu hơn cả kẻ ngốc nữa.” Trong video có người cười nói.
“Đại Hùng, mày đang nói cái gì vậy? Mày muốn chết sao?” Cẩu Đản nhìn chằm chằm màn hình một cách tức giận, thoạt nhìn thì giống như là một lão già xấu xa vậy.
“Muốn thì có thể chiến đấu bất cứ lúc nào. Đương nhiên, lúc đó ai chết thì còn chưa biết đâu.” Người tên Đại Hùng cười nhìn Cẩu Đản, cũng không có ý tức giận.
“Được rồi, xin đừng làm ồn nữa và nghe tôi nói này.” Phantom ngắt lời những người đang muốn nói.
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Long Vương đã kích hoạt Khách sạn Hòa Bình, sau đó đã thu hút sự chú ý của nhiều tổ chức khác nhau trên khắp thế giới. Các tổ chức lớn nhất ở mỗi châu lục nơi chúng ta ở đã phái đi. Ví dụ như Đông u nơi Cẩu Đản ở đã phái những ngọn giáo của Dạ Thần, Châu Phi đã phái Bà La Môn Atula.”
“Tất nhiên là những người này không biết danh tính của Long Vương, thậm chí còn không biết Long Vương là ai. Họ chỉ nhắm vào đồng xu do Long Vương nắm giữ mà thôi.”
“Hiện tại điều tôi muốn nói là Long Vương cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Và việc chúng ta phải làm đương nhiên là ngăn chặn những người này vào Trung Quốc.”
“Tôi cũng muốn đến Trung Quốc, kề vai chiến đấu cùng Long Vương.” Có người liền nói.
“Không.” Phantom ngắt lời ngay lập tức.
“Chẳng phải tôi đã nói Long Vương cũng không biết chuyện này đang xảy ra sao? Nếu như cậu chạy đến Trung Quốc rồi chọc giận Long Vương, về sau nếu như Long Vương không gặp được đám khôn khiếp các người thì coi như xong, nếu như ngay cả liên lạc cũng đều cắt đứt, tôi sẽ giết chết các người!”
Mọi người lại im lặng lần nữa.
“Tao hiểu rồi, giao trường mâu của Dạ Thần cho tao đi. Những tên khốn kiếp này cho rằng lâu rồi tao không ra tay nên bọn hắn đã quên ở Đông u ai là ông chủ sao?” Cẩu Đản lạnh lùng nói.
“Hãy để lũ Bà La Môn Atula cho tôi, chúng chỉ là một đám rác rưởi bị ảo tưởng mà thôi,” Falcon bình tĩnh nói.
Sau đó, mọi người trả lời và mỗi người sẽ chịu trách nhiệm về một lục địa.
Nếu nghe được đoạn đối thoại này, e rằng sẽ khiến người ta mất bình tĩnh, sao lại có một số người đi chống lại tổ chức quyền lực nhất thế giới mà hành động nhẹ nhàng như vậy? Chắc chắn là những kẻ này là điên rồi.
“Cuối cùng thì tôi muốn cho mọi người xem một đoạn video, đây là đoạn video giám sát mà tôi đã cố gắng tìm mọi cách để có được đấy, xem xong đoạn video này thì mày hãy hành động đi, xử lý sạch sẽ và gọn gàng chút.” Phantom nói xong thì lập tức cúp điện thoại. Sau đó, một đoạn video đã được gửi đến từng thành viên.
Cẩu Đản nóng lòng muốn mở video.
Video cũng không dài, chẳng mấy chốc thì Cẩu Đản đã xem xong.
Sau đó Cẩu Đản không khỏi hét lên.
“Tất cả chuẩn bị cho tôi, chúng ta chuẩn bị xuất phát giết hết trường mâu của Dạ Thần.”
Bình luận facebook