-
Chương 83-85
Chương 83 Nhân tính
Chương 83: Nhân tính
“Tôi đang nằm mơ sao? Lâm Trạch Dương, anh đang đưa tôi về đấy à? Anh muốn nói chuyện với tôi rồi đúng không?”
Tạ Nghi đã tỉnh lại, cô phát hiện Lâm Trạch Dương đang cõng mình về. Bỗng nhiên Tạ Nghi cảm động, ngả đầu vào vai của Lâm Trạch Dương, trông giống như một con chim nhỏ ỷ lại vào con người vậy.
Phụ nữ có rất nhiều lúc giống như một loài động vật kì lạ, bọn họ có thể vì một vài câu nói mà đau buồn, cũng có thể vì một vài hành động mà cảm động đến hồ đồ, quên hết đi mọi nỗi muộn phiền của mình. Vậy nên khi tán tỉnh phụ nữ, bạn phải đánh được vào điểm này, đây mới là điểm quan trọng nhất.
“Á!” Đột nhiên Tạ Nghi kêu lên một tiếng, cả người ngã xuống dưới đất, sau đó cô nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt hoang mang.
“Mệt chết tôi mất, sao cô lại nặng như thế chứ. Nếu cô đã tỉnh rồi thì tự mình đi đi.” Lâm Trạch Dương vội gạt đi mồ hôi trên trán, anh không phải là người sử dụng sức lực của mình vào những việc vô nghĩa.
Tạ Nghi không khỏi nghiến chặt răng lần nữa, trong lòng thầm mắng Lâm Trạch Dương: Chúc anh cả đời này không tìm được bạn gái.
Tạ Nghi miễn cưỡng tự mình đứng dậy, nhưng cô vừa đứng được một nửa thì cơ thể lại run lên, cô uống quá nhiều rồi.
Lâm Trạch Dương vội vàng đỡ lấy Tạ Nghi, anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Vẫn nên để tôi đưa cô về thì hơn.”
Tạ Nghi lại một lần nữa cảm động.
“Nhưng mà tí nữa cô phải gọi xe cho tôi đấy, tôi không thể lãng phí cả thời gian lẫn tiền bạc được.” Lâm Trạch Dương là một người sống rất tính toán, sau khi anh có Manh Manh lại càng chi li hơn.
Tạ Nghi hận không thể dùng một quyền gõ đầu Lâm Trạch Dương thành một cái đầu heo, nhưng bây giờ cô đang rất say, đến mức phải để Lâm Trạch Dương đưa cô về nhà. Cô chỉ có thể tức giận nói: “Tôi cho, tôi cho. Tôi cho anh gấp đôi tiền xe là được rồi chứ gì.”
Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ, sau đó nói rằng: “Thật ra cũng không cần nhiều như vậy, nhưng nếu cô đã có lòng cho thì tôi cũng có lòng nhận. Mà giả dụ cô muốn cho thêm thì cũng được, đừng cảm thấy ngại nhé.”
Tạ Nghi suýt chút nữa thì ngất xỉu, không hiểu rốt cuộc ai mới là người nên ngại ngùng đây. Người đàn ông to lớn như anh đưa một người phụ nữ về nhà, vậy mà còn đòi hỏi người ta đưa tiền taxi, người ta đã đưa tiền rồi anh cũng dám nhận, lại còn là nhận gấp đôi.
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương liền gọi một chiếc xe, sau đó xe chạy thẳng về nhà Tạ Nghi.
Hoàn cảnh gia đình của Tạ Nghi cũng ở mức ổn, cô có một căn nhà ở một khu dân cư tầm trung. Theo như lời Tạ Nghi nói thì căn nhà này là do bố mẹ mua cho cô và em trai.
Nhưng khi Tạ Nghi nhắc đến em trai mình, tâm trạng cô có vẻ không được tốt lắm. Cô cũng không muốn nhắc quá nhiều về em trai, quan hệ giữa hai người hình như không hòa thuận.
Lâm Trạch Dương đưa Tạ Nghi về đến tầng dưới rồi đi về nhà luôn. Dù sao thì giờ cũng không còn sớm nữa, anh còn phải về nhà xem phim hoạt hình “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám”, quan trọng nhất là ở nhà còn đang có một đống đồ ăn vặt, nếu anh về nhà muộn thì lỡ như Manh Manh ăn hết đồ ăn vặt thì phải làm sao.
Tạ Nghi cũng không giữ Lâm Trạch Dương lại, cô đi về phòng của mình.
Tạ Nghi đi đến trước cửa phòng, cô chuẩn bị lấy chìa khóa nhà ra thì phát hiện cửa nhà đã tự mở rồi.
Tạ Nghi nhìn thấy khung cảnh trong nhà, cô không thể không cau mày chặt lại.
Lúc này em trai của Tạ Nghi là Tạ Quang Minh đang quỳ trên mặt đất, trước mặt cậu ta là mấy người đàn ông vạm vỡ, người dẫn đầu là một người trẻ tuổi.
Những người này ăn mặc xa xỉ, vẻ mặt lại bẩn thỉu, vừa nhìn là biết bọn chúng không phải người đàng hoàng gì.
“Các người là ai, tại sao lại ở trong nhà của tôi? Mau cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Tạ Nghi lạnh lùng nhìn mấy người kia.
“Tạ Quang Minh, đây là chị gái của mày đúng không. Nhìn xinh đẹp phết nhỉ.” Người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu đoàn người nhìn Tạ Nghi cười bỉ ổi, ánh mắt của hắn ta làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Tạ Quang Minh trên mặt tràn đầy nụ cười, cậu ta vội vàng trả lời: “Thanh đại ca, tôi đã nói rồi mà, chị gái tôi rất xinh đẹp, đã vậy còn chưa từng yêu đương bao giờ, chị ấy vẫn còn trong trắng đấy.”
Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi được gọi là Thanh đại ca sáng lên, hắn ta liếc nhìn Tạ Nghi từ trên xuống dưới, nụ cười kéo đến tận mang tai.
Tạ Nghi lại càng cau mày chặt hơn, cô lạnh lùng nhìn Tạ Quang Minh rồi nói với cậu ta: “Tạ Quang Minh, những người này là ai? Em đuổi họ đi cho chị ngay lập tức.”
Thanh đại ca cười lớn, hắn ta nhìn Tạ Nghi rồi nói: “Chị gái, đừng kích động như vậy chứ. Chúng tôi cũng có phải người xấu gì đâu, em trai chị nợ tiền cờ bạc của chúng tôi nên bây giờ chúng tôi đến tìm cậu ta trả nợ. Chúng tôi đều là người đàng hoàng đó.”
Tạ Nghi nhịn không được mà cắn chặt môi, tính cách của em trai mình như thế nào cô hiểu rất rõ, vậy nên cô biết những gì Thanh đại ca nói là sự thật.
Tạ Nghi cắn chặt răng, nói với bọn họ: “Em tôi nợ các người là chuyện của nó, bây giờ các người đi ngay ra khỏi nhà của tôi, tôi không muốn nhìn thấy các người!”
“Chậc chậc, chị gái vô tâm quá. Chẳng nhẽ chị lại muốn nhìn em trai mình chết sao, số tiền mà cậu ta vay nợ không nhỏ đâu, ngay cả chị bán căn nhà này đi cũng không đủ trả nợ. Nếu cậu ta không trả đúng hẹn thì chúng tôi thực sự phải đưa cậu ta vào chỗ chết đấy.” Thanh đại ca nói vô cùng chậm rãi, ánh mắt hắn ta vẫn dán chặt vào người Tạ Nghi.
“Thanh đại ca, Thanh đại ca, anh đừng giết tôi mà. Tôi sẽ đưa anh căn nhà này, còn nữa, còn nữa, không phải anh nói chị tôi xinh đẹp sao, anh có thể để chị ấy làm bạn gái của anh mà. Nếu anh chơi chán rồi thì anh hãy vứt chị ấy đi. Xin anh đừng giết tôi mà.”
Tạ Quang Minh vội vàng kêu lên.
Tạ Nghi mở to hai mắt, trong mắt đã không còn tiêu cự, đây là em trai ruột của mình sao? Vậy mà cậu ta cứ thế bán đứng cô đi. Tạ Nghi đột nhiên cảm thấy bản thân không còn trái tim và linh hồn nữa. Xã hội bây giờ rốt cuộc đen tối đến mức nào chứ, nhân tính cũng đã xấu xa đến mức nào chứ.
“Tạ Quang Minh, mày cũng biết điều thật đấy. Mày biết điều vậy thì tao sẽ nể tình cho mày thêm ba tháng nữa. Ba tháng này mày đưa chị mày cho tao và anh em chơi đi, haha.”
Thanh đại ca nhịn không được mà cười lớn.
Tạ Quang Minh vội vàng gật đầu và cúi người, nói rằng: “Vâng vâng vâng, chị gái tôi sẽ phục vụ Thanh đại ca và anh em của anh thật tốt ạ.”
Tạ Nghi cảm thấy bản thân như đã chết, em trai mình ném cô vào hố lửa thì thôi đi, cậu ta còn cho thêm củi đốt để lửa cháy to hơn nữa.
“Đi thôi nào chị gái, tôi sẽ đối xử tốt với chị mà. Ở trên giường tôi sẽ cho chị biết thế nào là vui sướng chốn thần tiên, đến lúc đấy chị còn phải cảm ơn tôi nữa đó haha.”
Khi nói câu này thì một tay của Thanh đại ca đã đặt lên vai của Tạ Nghi.
Tạ Nghi cảm thấy cả người mình đều trở nên lạnh lẽo, cô rất muốn phản kháng lại nhưng cô phải làm như thế nào đây? Cô gái yếu đuối như cô làm sao có thể là đối thủ của những người đàn ông vạm vỡ này? Quan trọng hơn là máu mủ ruột thịt của cô đã bán đứng cô rồi.
Tạ Nghi cảm giác như bầu trời đang sụp đổ, hai mắt của cô hoàn toàn không còn tiêu cự, cả người đều thẫn thờ ở đó.
Chương 84 Có cho hay không?
Chương 84: Có cho hay không?
“Anh cũng thích chơi bi à? Kiểu mà khi còn nhỏ, chúng ta đào hố trên mặt đất, sau đó cầm viên bi lấp lánh bắn tới bắn lui trên mặt đất đó.” Bỗng nhiên, ở ngoài cửa vọng ra một giọng nói.
“À, chơi bắn bi hả, lâu lắm không chơi rồi.” Thanh đại ca theo bản năng mà trả lời.
“Anh là ai, tại sao lại hỏi tôi câu này?” Thanh đại ca đột nhiên phản ứng lại, tên này tại sao lại tự nhiên xuất hiện rồi hỏi một câu kì lạ như vậy?
Lúc này, người đứng trước mặt Thanh đại ca lại chính là Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương đã đi từ nãy rồi nhưng anh nhớ ra mình quên chưa lấy tiền taxi từ Tạ Nghi. Tiền của hôm nào thì thanh toán ngay trong hôm đấy chứ? Huống hồ gì Tạ Nghi còn là một người đẹp, không phải người đẹp thường thích ra đường không mang theo tiền sao?
Vậy nên Lâm Trạch Dương mới đuổi theo cô, sau đó anh cũng vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Lâm Trạch Dương thật sự là người quá thành thật, người ta hỏi anh cái gì thì anh cũng nghiêm túc trả lời cái đấy, anh đáp lại rằng: “Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy người như anh trên sàn đấu, nếu tôi phải chơi với anh thì tôi sẽ thấy mất mặt lắm.”
Lại là chuyện gì nữa, ai muốn chơi bi với anh chứ?
Thanh đại ca cảm thấy Lâm Trạch Dương chẳng ra thể thống gì, hắn ta không khỏi lắc đầu, sau đó chuẩn bị tát Lâm Trạch Dương một cái, không muốn Lâm Trạch Dương lãng phí thời gian của hắn ta nữa.
Tay Thanh đại ca giơ lên, sau đó cong xuống, cả người hắn ta cũng co lại, Thanh đại ca hét lên một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, nước mắt của hắn ta cũng chảy dài trên mặt.
Một tay của Lâm Trạch Dương dễ dàng bắt được cổ tay Thanh đại ca, rồi anh nhẹ nhàng bẻ gãy tay hắn ta.
“À đúng rồi.” Lâm Trạch Dương nhìn Thanh đại ca đang ngồi xổm trên đất kêu la đau đớn, anh bỗng nhớ ra một chuyện rất quan trọng, hai mắt Lâm Trạch Dương nhìn Thanh đại ca, nói với hắn ta: “Vừa nãy tôi hỏi anh một câu rất quan trọng đấy.”
Thanh đại ca bởi vì quá đau đớn nên khuôn mặt trở nên dữ tợn, cổ họng hắn rặn mãi không ra chữ nào nhưng trong lòng lại đang gào thét. Con mẹ nó anh có thể đáng tin một chút được không, có chuyện gì quan trọng thì cứ hỏi, chưa gì đã ra tay đánh người rồi.
“Anh thuận tay trái hay tay phải? Nếu anh thuận tay phải thì tôi vừa bẻ gãy tay phải của anh. Ngộ nhỡ anh thuận tay trái thì tôi lại làm chuyện vô ích rồi.” Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Thanh đại ca.
Thanh đại ca suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Đại ca à, tôi phải gọi anh là đại ca luôn đấy, anh nghĩ rằng câu hỏi này quan trọng ư.
“Mà thật ra cũng không sao, tôi chỉ cần bẻ gãy cả hai tay của anh là được rồi. Haha, tôi thông minh quá đi mất.” Lâm Trạch Dương không thể không khen bản thân mình một câu, thực sự là thiên tài trăm năm hiếm thấy.
Trên đầu Thanh đại ca hiện lên toàn gạch đen.
“Á!” Thanh đại ca nhịn không được mà kêu lên thảm thiết, bởi Lâm Trạch Dương thật sự ngồi xổm xuống rồi bẻ gãy nốt tay còn lại, anh cứ thế mà bẻ gãy cả hai tay của hắn!
“Giết chết anh ta đi, chúng mày còn đứng đấy làm gì nữa?” Thanh đại ca vừa rơi những giọt nước mắt đau khổ vừa gọi những người đàn ông vạm vỡ đằng sau mình. Tên khốn này đến đây làm loạn, tuyệt đối không thể buông tha cho anh ta được.
Tạ Nghi nhìn thấy tình hình như vậy, cô đi lên chặn giữa Lâm Trạch Dương và mấy tên đàn ông to lớn kia, Tạ Nghi vội vàng nói với Lâm Trạch Dương: “Anh mau đi đi.”
Lúc này Tạ Nghi cũng rưng rưng nước mắt, cô không ngờ ngay cả em trai ruột của mình không cần mình mà Lâm Trạch Dương lại chạy đến cứu cô, Tạ Nghi không thể để Lâm Trạch Dương xảy ra chuyện gì được.
Những người đàn ông trước mặt cô đều là những tên côn đồ, Lâm Trạch Dương là người chỉ biết đi làm thì anh đánh lại bọn chúng làm sao được chứ.
“Cô đang nói gì thế? Không phải cô định quỵt tôi tiền taxi đấy chứ? Như vậy không tốt đâu, làm người phải biết giữ chữ tín.” Lâm Trạch Dương vừa nói vừa đi vòng qua Tạ Nghi, sau đó một tay anh bắt lấy nắm đấm của một người đàn ông vạm vỡ phía trước rồi quay người nhìn Tạ Nghi.
“Á.” Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng kéo tay tên đàn ông kia rồi gập đầu gối lại, hắn kêu thảm một tiếng rồi co người quỳ xuống đất.
“Cẩn thận!” Tạ Nghi nhịn không được mà kêu lên.
Lúc này, một tên đàn ông khác đang cầm một chiếc ghế phang về phía Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương vẫn như cũ nhìn Tạ Nghi, nói rằng: “Tôi nói thật đấy, cô phải đưa cho tôi tiền xe chứ, không đưa tôi gấp đôi cũng được mà.”
Bang.
Một tiếng đập vang lên, Lâm Trạch Dương giơ một cánh tay lên, một chiếc ghế gỗ chắc chắn ít nhất phải nặng khoảng mấy chục cân đập vào cánh tay của anh.
Lâm Trạch Dương vẫn không quay đầu lại, một chân đá văng tên đàn ông kia đi, anh lại nói tiếp với Tạ Nghi: “Cô nói gì đi chứ, cô đừng có mà nghe đến tiền là im lặng đấy. Tiền mặc dù quan trọng nhưng mà cô cũng không được vì tiền mà đánh mất đi nhân phẩm của mình chứ.”
Lâm Trạch Dương càng nói càng gấp gáp hơn.
Tạ Nghi kinh ngạc há hốc miệng, cô không có cách nào để mở miệng được.
Mà ngay vào lúc này, một tên đàn ông khác lại lấy ghế định đập vào đầu Lâm Trạch Dương.
Bang.
Một tiếng động lớn vang lên, chiếc ghế nặng nề đập vào đầu Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương từ từ quay đầu lại, anh lạnh lùng nhìn tên đàn ông to lớn cuối cùng còn đang đứng trước mặt.
Tên đàn ông kia nhận lấy ánh nhìn của Lâm Trạch Dương, hắn ta theo bản năng lùi lại phía sau, sau đó lại đập vào tường, cơ thể cũng bắt đầu run lên.
“Anh có biết tôi đang nói chuyện quan trọng không? Tiền taxi những một trăm tệ đó, sao anh cứ làm phiền tôi vậy. Có phải anh không muốn tôi tiết kiệm năm mươi tệ đúng không?”
Lâm Trạch Dương bước từng bước về phía người đàn ông.
Tên đàn ông to lớn kia cảm thấy trong lòng giống như có hàng vạn con quái vật chạy qua, cả người hắn ta không còn chút sức lực nào. Không đợi đến khi Lâm Trạch Dương ra tay, hắn ta đã ngã xuống dưới đất như một vũng bùn.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, sau đó anh quay người nhìn về Tạ Nghi: “Vậy bây giờ cô có thể đưa tôi một trăm tệ được chưa?”
Tạ Nghi cũng không trả lời anh mà ngay lập tức nhào vào trong lòng Lâm Trạch Dương, sau đó cô khóc lớn, nước mắt không ngừng chảy ra, thấm đẫm quần áo của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương một phần cảm thấy khó xử, lần này gặp xui xẻo lớn rồi. Nhìn Tạ Nghi như thế này không phải là không có tiền trả anh đấy chứ, mà bản thân anh cũng không thể nhận tiền của người ta được nữa. Quan trọng là quần áo của anh đã bị bẩn rồi, Lâm Trạch Dương lại phải đi giặt quần áo, anh lại phải tốn thêm tiền nữa.
Tạ Nghi không biết bây giờ Lâm Trạch Dương đang nghĩ gì, nếu cô biết rồi chỉ sợ cô sẽ không cảm động nhảy vào trong lòng anh mà trực tiếp dùng một chân đá bay anh ra ngoài rồi.
“Chết tiệt, anh tưởng mọi chuyện hôm nay cứ thế mà kết thúc sao? Tôi không biết anh là ai nhưng anh đã chọc nhầm người rồi. Tôi nói cho anh biết, chuyện giữa anh và tôi hôm nay chưa kết thúc đâu.”
Đột nhiên, giọng nói của Thanh đại ca vang lên, hắn ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cặp mắt hắn ta gắt gao nhìn Lâm Trạch Dương, trong mắt tràn ngập sát khí và thù hận.
Lâm Trạch Dương và Tạ Nghi tách nhau ra.
Lâm Trạch Dương nhìn Thanh đại ca, hỏi rằng: “Ý của anh là anh muốn trả tiền xe cho tôi à?”
Đôi mắt Lâm Trạch Dương đã đỏ hoe, Tạ Nghi không trả tiền thì anh cũng không còn cách nào. Lâm Trạch Dương chỉ có thể đi tìm cách khác vậy.
Chương 85 Cái tên này
Chương 85: Cái tên này
Thanh đại ca cảm thấy Lâm Trạch Dương căn bản không phải người trái đất, không một ai có thể hiểu nổi trong đầu Lâm Trạch Dương đang nghĩ gì. Giống như lúc đầu anh nói đến viên bi, bây giờ lại nói về một trăm tệ, thật sự rất nhức đầu.
“Đừng có mà giả vờ với tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi đã báo cảnh sát rồi đấy.” Thanh đại ca lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương.
Hắn ta cũng không đợi Lâm Trạch Dương trả lời mà nói tiếp: “Tôi nói cho mấy người biết, anh em của tôi chính là con trai độc nhất của cục trưởng cục công an đó, vậy nên lần này mấy người chết chắc rồi.”
Tạ Nghi không khỏi cau chặt mày, vẻ mặt cô lại khó chịu một lần nữa. Mặc dù Tạ Nghi chỉ mới ra trường tốt nghiệp rồi đi làm nhưng cô cũng biết được tầm quan trọng của việc có quan hệ. Nếu người chống lưng đủ lớn thì thật sự có thể làm bất cứ chuyện gì trên đời.
Tạ Nghi nghĩ đến đây thì không khỏi lo lắng nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Vậy mà Lâm Trạch Dương lại coi như không có gì, nói rằng: “Bố của anh em anh là cục trưởng cục công an thì tại sao anh lại không phải là con trai của cục trưởng cục công an chứ. Chẳng nhẽ mẹ anh lại hồng hạnh vượt tường* à? Nhưng mà nếu như vậy thì người kia vẫn là bố anh chứ, chẳng nhẽ mẹ anh lại ngoại tình với cục trưởng cục công an? Như thế hình như cũng không đúng lắm…”
*Hồng hạnh vượt tường: người phụ nữ có gia đình yên ấm nhưng vẫn bất chấp bỏ đi.
Lâm Trạch Dương không thể không nghi ngờ.
Thanh đại ca lại sững người, Lâm Trạch Dương đang nói gì nữa vậy? Hình như lượng thông tin rất lớn thì phải…
“Tôi không cần biết anh đang nói gì, nhưng hôm nay anh chết chắc rồi.” Thanh đại ca cảm thấy dung lượng bộ nhớ mình không đủ nên không quan tâm vấn đề kia nữa.
Lại một lúc sau, bên ngoài thật sự vang lên tiếng còi báo động. Sau đó cảnh sát xuất hiện ở tầng này.
“Thanh đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hai người cảnh sát trung niên nhìn Thanh đại ca, đã vậy còn hỏi thăm hắn ta.
“Bắt lấy tên này cho tôi, anh ta đánh tôi.” Thanh đại ca giơ ngón tay chỉ về phía Lâm Trạch Dương nhưng hắn ta không có cách nào nhấc nổi ngón tay lên bởi vì cổ tay đã bị anh bẻ gãy rồi.
Hai người cảnh sát trung niên kia cũng không hỏi gì mà đã đi đến bên cạnh Lâm Trạch Dương, thô lỗ nói: “Đưa hai tay ra.”
Một trong hai người cảnh sát ngay lập tức mở còng tay.
Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ, bản thân anh cây ngay không sợ chết đứng, cũng chỉ là đến cục công an một chuyến thôi, vậy nên anh ngoan ngoãn đưa hai tay ra.
“Đi.” Một người cảnh sát hung hăng đẩy lưng Lâm Trạch Dương với giọng điệu thô lỗ.
Lâm Trạch Dương hơi cau mày, anh nhìn người cảnh sát kia rồi nói: “Anh cẩn thận chút đi, nếu anh làm hỏng quần áo của tôi thì anh phải đền tiền đấy.”
Cảnh sát nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Trạch Dương, hắn vốn dĩ rất kinh ngạc, cảm nhận được sự nguy hiểm ở bên trong, còn tưởng đâu Lâm Trạch Dương sẽ ra tay, thế nhưng anh lại nói ra chuyện này.
Cảnh sát nhịn không được cười khinh bỉ, hắn cảm thấy Lâm Trạch Dương chắc là một người bình thường nên nói: “Nhanh thôi cậu sẽ không còn để ý quần áo của mình có bị bẩn hay không nữa đâu, hừ.”
Đến cục cảnh sát còn có phân phó của con trai cục trưởng, bọn họ muốn làm cái gì chẳng được. Huống hồ gì chỉ là đối phó với một tên nhóc không có chống lưng.
Ngay sau đó, hai người cảnh sát dẫn theo Lâm Trạch Dương, Thanh đại ca và một số người khác rời đi.
Tạ Nghi đứng nguyên tại chỗ lo tới lo lui nhưng cô hoàn toàn không biết bản thân phải làm gì. Đối phương lại là cảnh sát, giờ cô muốn báo cảnh sát cũng không được.
Tạ Nghi biết rõ lúc này cô nên đi tìm quan hệ, nhưng cô căn bản không quen biết người có chức có quyền nào cả.
Vậy nên Tạ Nghi chỉ có thể quay về phòng đi đi lại lại, cũng không biết bây giờ cô nên làm gì.
Lúc này Lưu Uy cũng đang vô cùng gấp gáp.
Tối hôm qua ông ta đã hẹn xong với Lâm Trạch Dương, ông ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị giấy tờ chuyển nhượng biệt thự. Bây giờ Lưu Uy đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, chỉ còn thiếu mỗi chữ kí của Lâm Trạch Dương.
Nhưng mà từ nãy đến giờ Lưu Uy gọi mãi vẫn không thấy Lâm Trạch Dương nhấc máy.
Đây chẳng phải là chuyện lớn rồi sao.
Liệu có phải Lâm Trạch Dương cố ý không nghe điện thoại của ông ta không. Rõ ràng chuyện Lưu Uy tặng biệt thự là phước lớn của Lâm Trạch Dương, đáng nhẽ Lâm Trạch Dương phải nhận vô điều kiện mới phải.
Nhưng nhỡ đâu kẻ thù của ông ta lại phát hiện ra Lâm Trạch Dương, sau đó họ cũng muốn lôi kéo Lâm Trạch Dương mà anh lại đồng ý thì sao.
Đến lúc đấy, Lâm Trạch Dương sẽ trở thành kẻ thù của ông ta còn gì? Chỉ cần nghĩ đến việc ông ta phải đối mặt với anh, trở thành kẻ thù của một tông sư thì Lưu Uy bỗng cảm thấy cả người mình run lên.
“Tìm, mau đi tìm cậu ta cho tôi. Cho dù có phải lật tung cả thành phố này lên cũng phải tìm bằng được Lâm Trạch Dương cho tôi. Nếu không tìm được cậu ta thì mấy người đi chết hết đi!”
Trong lòng Lưu Uy nóng như lửa đốt, ông ta lớn tiếng mắng thuộc hạ của mình.
Tiếp theo, toàn bộ trên dưới thành phố đều bị rúng động lên, bọn họ dùng nhiều cách khác nhau để tìm Lâm Trạch Dương.
Không thể không công nhận rằng tầm ảnh hưởng của Lưu Uy ở đây vô cùng lớn, chưa đến một tiếng đồng hồ bọn họ đã tìm được Lâm Trạch Dương.
“Cái gì cơ, Lâm Trạch Dương đã bị bắt vào cục cảnh sát rồi sao? Lại là chuyện gì nữa, cái gì, Lâm Trạch Dương chọc giận mấy tên côn đồ à? Không được, không được, tôi không thể để Lâm Trạch Dương xảy ra chuyện gì được. Mấy người mau tìm số điện thoại của cục trưởng cục cảnh sát đến đây cho tôi.”
Lưu Uy gấp đến độ nước sôi lửa bỏng, ông ta không thể để Lâm Trạch Dương xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
“Tôi còn nhớ cục trưởng cục công an hình như tên là cái gì mà Lưu cục trưởng. Lần trước ăn cơm hắn ta còn đến chỗ tôi mời rượu, bây giờ hắn ta lại dám to gan mang Lâm Trạch Dương đi. Cái tên đáng chết này, nếu hắn dám động đến một sợi tóc của Lâm Trạch Dương thì tôi sẽ lột da hắn cho xem.”
Lưu Uy tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
Cũng vào lúc này, Lâm Trạch Dương đã được đưa vào cục cảnh cảnh sát.
Hai tên cảnh sát trung niên nhốt Lâm Trạch Dương lại trong một căn phòng nhỏ tối tăm.
Lâm Trạch Dương không khỏi thắc mắc: “Cục cảnh sát của mấy người tiết kiệm đến vậy sao? Ngay cả đèn điện cũng không bật lên.”
“Haha, để tôi xem tên nhãi ranh như cậu nghe lời như thế nào.” Bỗng nhiên giọng nói của một tên cảnh sát trung niên vang lên.
Sau đó một ánh đèn sáng chói lóa rọi lên mặt Lâm Trạch Dương, khiến anh ngay lập tức nhắm chặt mắt lại.
“Tên bẩn thỉu, cậu cho rằng đây là nơi để cậu quậy phá sao?” Đột nhiên một cảnh sát trung niên đập mạnh dùi cui lên bàn.
Bang.
Một âm thanh lớn vang lên.
Nếu là người bình thường thì lúc này hai chân đã mềm nhũn ra rồi, đây là một trong những biện pháp tra tấn mà cảnh sát hay dùng, có tác dụng tấn công vào tâm lý.
Lúc nãy hai tên cảnh sát này đã nhận được thông báo, tên này tên là Lâm Trạch Dương, động vào bạn của con trai cục trưởng, không cần phải đối xử nhẹ nhàng.
Vậy nên, hai tên cảnh sát trung niên chuẩn bị để Lâm Trạch Dương không chết cũng phải lột một lớp da của anh.
Không nghĩ tới lúc này Lâm Trạch Dương lại chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào, ngược lại anh còn gật đầu khen ngợi, nói rằng: “Bàn của các anh chắc chắn thật đấy, dùi cui đập vào mà cũng không vỡ.”
Hai tên cảnh sát trung niên nhìn nhau. Bọn họ nghĩ Lâm Trạch Dương là một tên điên, lúc nào rồi mà anh còn quan tâm đến chuyện này chứ.
Cái tên này…
Chương 83: Nhân tính
“Tôi đang nằm mơ sao? Lâm Trạch Dương, anh đang đưa tôi về đấy à? Anh muốn nói chuyện với tôi rồi đúng không?”
Tạ Nghi đã tỉnh lại, cô phát hiện Lâm Trạch Dương đang cõng mình về. Bỗng nhiên Tạ Nghi cảm động, ngả đầu vào vai của Lâm Trạch Dương, trông giống như một con chim nhỏ ỷ lại vào con người vậy.
Phụ nữ có rất nhiều lúc giống như một loài động vật kì lạ, bọn họ có thể vì một vài câu nói mà đau buồn, cũng có thể vì một vài hành động mà cảm động đến hồ đồ, quên hết đi mọi nỗi muộn phiền của mình. Vậy nên khi tán tỉnh phụ nữ, bạn phải đánh được vào điểm này, đây mới là điểm quan trọng nhất.
“Á!” Đột nhiên Tạ Nghi kêu lên một tiếng, cả người ngã xuống dưới đất, sau đó cô nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt hoang mang.
“Mệt chết tôi mất, sao cô lại nặng như thế chứ. Nếu cô đã tỉnh rồi thì tự mình đi đi.” Lâm Trạch Dương vội gạt đi mồ hôi trên trán, anh không phải là người sử dụng sức lực của mình vào những việc vô nghĩa.
Tạ Nghi không khỏi nghiến chặt răng lần nữa, trong lòng thầm mắng Lâm Trạch Dương: Chúc anh cả đời này không tìm được bạn gái.
Tạ Nghi miễn cưỡng tự mình đứng dậy, nhưng cô vừa đứng được một nửa thì cơ thể lại run lên, cô uống quá nhiều rồi.
Lâm Trạch Dương vội vàng đỡ lấy Tạ Nghi, anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Vẫn nên để tôi đưa cô về thì hơn.”
Tạ Nghi lại một lần nữa cảm động.
“Nhưng mà tí nữa cô phải gọi xe cho tôi đấy, tôi không thể lãng phí cả thời gian lẫn tiền bạc được.” Lâm Trạch Dương là một người sống rất tính toán, sau khi anh có Manh Manh lại càng chi li hơn.
Tạ Nghi hận không thể dùng một quyền gõ đầu Lâm Trạch Dương thành một cái đầu heo, nhưng bây giờ cô đang rất say, đến mức phải để Lâm Trạch Dương đưa cô về nhà. Cô chỉ có thể tức giận nói: “Tôi cho, tôi cho. Tôi cho anh gấp đôi tiền xe là được rồi chứ gì.”
Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ, sau đó nói rằng: “Thật ra cũng không cần nhiều như vậy, nhưng nếu cô đã có lòng cho thì tôi cũng có lòng nhận. Mà giả dụ cô muốn cho thêm thì cũng được, đừng cảm thấy ngại nhé.”
Tạ Nghi suýt chút nữa thì ngất xỉu, không hiểu rốt cuộc ai mới là người nên ngại ngùng đây. Người đàn ông to lớn như anh đưa một người phụ nữ về nhà, vậy mà còn đòi hỏi người ta đưa tiền taxi, người ta đã đưa tiền rồi anh cũng dám nhận, lại còn là nhận gấp đôi.
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương liền gọi một chiếc xe, sau đó xe chạy thẳng về nhà Tạ Nghi.
Hoàn cảnh gia đình của Tạ Nghi cũng ở mức ổn, cô có một căn nhà ở một khu dân cư tầm trung. Theo như lời Tạ Nghi nói thì căn nhà này là do bố mẹ mua cho cô và em trai.
Nhưng khi Tạ Nghi nhắc đến em trai mình, tâm trạng cô có vẻ không được tốt lắm. Cô cũng không muốn nhắc quá nhiều về em trai, quan hệ giữa hai người hình như không hòa thuận.
Lâm Trạch Dương đưa Tạ Nghi về đến tầng dưới rồi đi về nhà luôn. Dù sao thì giờ cũng không còn sớm nữa, anh còn phải về nhà xem phim hoạt hình “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám”, quan trọng nhất là ở nhà còn đang có một đống đồ ăn vặt, nếu anh về nhà muộn thì lỡ như Manh Manh ăn hết đồ ăn vặt thì phải làm sao.
Tạ Nghi cũng không giữ Lâm Trạch Dương lại, cô đi về phòng của mình.
Tạ Nghi đi đến trước cửa phòng, cô chuẩn bị lấy chìa khóa nhà ra thì phát hiện cửa nhà đã tự mở rồi.
Tạ Nghi nhìn thấy khung cảnh trong nhà, cô không thể không cau mày chặt lại.
Lúc này em trai của Tạ Nghi là Tạ Quang Minh đang quỳ trên mặt đất, trước mặt cậu ta là mấy người đàn ông vạm vỡ, người dẫn đầu là một người trẻ tuổi.
Những người này ăn mặc xa xỉ, vẻ mặt lại bẩn thỉu, vừa nhìn là biết bọn chúng không phải người đàng hoàng gì.
“Các người là ai, tại sao lại ở trong nhà của tôi? Mau cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Tạ Nghi lạnh lùng nhìn mấy người kia.
“Tạ Quang Minh, đây là chị gái của mày đúng không. Nhìn xinh đẹp phết nhỉ.” Người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu đoàn người nhìn Tạ Nghi cười bỉ ổi, ánh mắt của hắn ta làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Tạ Quang Minh trên mặt tràn đầy nụ cười, cậu ta vội vàng trả lời: “Thanh đại ca, tôi đã nói rồi mà, chị gái tôi rất xinh đẹp, đã vậy còn chưa từng yêu đương bao giờ, chị ấy vẫn còn trong trắng đấy.”
Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi được gọi là Thanh đại ca sáng lên, hắn ta liếc nhìn Tạ Nghi từ trên xuống dưới, nụ cười kéo đến tận mang tai.
Tạ Nghi lại càng cau mày chặt hơn, cô lạnh lùng nhìn Tạ Quang Minh rồi nói với cậu ta: “Tạ Quang Minh, những người này là ai? Em đuổi họ đi cho chị ngay lập tức.”
Thanh đại ca cười lớn, hắn ta nhìn Tạ Nghi rồi nói: “Chị gái, đừng kích động như vậy chứ. Chúng tôi cũng có phải người xấu gì đâu, em trai chị nợ tiền cờ bạc của chúng tôi nên bây giờ chúng tôi đến tìm cậu ta trả nợ. Chúng tôi đều là người đàng hoàng đó.”
Tạ Nghi nhịn không được mà cắn chặt môi, tính cách của em trai mình như thế nào cô hiểu rất rõ, vậy nên cô biết những gì Thanh đại ca nói là sự thật.
Tạ Nghi cắn chặt răng, nói với bọn họ: “Em tôi nợ các người là chuyện của nó, bây giờ các người đi ngay ra khỏi nhà của tôi, tôi không muốn nhìn thấy các người!”
“Chậc chậc, chị gái vô tâm quá. Chẳng nhẽ chị lại muốn nhìn em trai mình chết sao, số tiền mà cậu ta vay nợ không nhỏ đâu, ngay cả chị bán căn nhà này đi cũng không đủ trả nợ. Nếu cậu ta không trả đúng hẹn thì chúng tôi thực sự phải đưa cậu ta vào chỗ chết đấy.” Thanh đại ca nói vô cùng chậm rãi, ánh mắt hắn ta vẫn dán chặt vào người Tạ Nghi.
“Thanh đại ca, Thanh đại ca, anh đừng giết tôi mà. Tôi sẽ đưa anh căn nhà này, còn nữa, còn nữa, không phải anh nói chị tôi xinh đẹp sao, anh có thể để chị ấy làm bạn gái của anh mà. Nếu anh chơi chán rồi thì anh hãy vứt chị ấy đi. Xin anh đừng giết tôi mà.”
Tạ Quang Minh vội vàng kêu lên.
Tạ Nghi mở to hai mắt, trong mắt đã không còn tiêu cự, đây là em trai ruột của mình sao? Vậy mà cậu ta cứ thế bán đứng cô đi. Tạ Nghi đột nhiên cảm thấy bản thân không còn trái tim và linh hồn nữa. Xã hội bây giờ rốt cuộc đen tối đến mức nào chứ, nhân tính cũng đã xấu xa đến mức nào chứ.
“Tạ Quang Minh, mày cũng biết điều thật đấy. Mày biết điều vậy thì tao sẽ nể tình cho mày thêm ba tháng nữa. Ba tháng này mày đưa chị mày cho tao và anh em chơi đi, haha.”
Thanh đại ca nhịn không được mà cười lớn.
Tạ Quang Minh vội vàng gật đầu và cúi người, nói rằng: “Vâng vâng vâng, chị gái tôi sẽ phục vụ Thanh đại ca và anh em của anh thật tốt ạ.”
Tạ Nghi cảm thấy bản thân như đã chết, em trai mình ném cô vào hố lửa thì thôi đi, cậu ta còn cho thêm củi đốt để lửa cháy to hơn nữa.
“Đi thôi nào chị gái, tôi sẽ đối xử tốt với chị mà. Ở trên giường tôi sẽ cho chị biết thế nào là vui sướng chốn thần tiên, đến lúc đấy chị còn phải cảm ơn tôi nữa đó haha.”
Khi nói câu này thì một tay của Thanh đại ca đã đặt lên vai của Tạ Nghi.
Tạ Nghi cảm thấy cả người mình đều trở nên lạnh lẽo, cô rất muốn phản kháng lại nhưng cô phải làm như thế nào đây? Cô gái yếu đuối như cô làm sao có thể là đối thủ của những người đàn ông vạm vỡ này? Quan trọng hơn là máu mủ ruột thịt của cô đã bán đứng cô rồi.
Tạ Nghi cảm giác như bầu trời đang sụp đổ, hai mắt của cô hoàn toàn không còn tiêu cự, cả người đều thẫn thờ ở đó.
Chương 84 Có cho hay không?
Chương 84: Có cho hay không?
“Anh cũng thích chơi bi à? Kiểu mà khi còn nhỏ, chúng ta đào hố trên mặt đất, sau đó cầm viên bi lấp lánh bắn tới bắn lui trên mặt đất đó.” Bỗng nhiên, ở ngoài cửa vọng ra một giọng nói.
“À, chơi bắn bi hả, lâu lắm không chơi rồi.” Thanh đại ca theo bản năng mà trả lời.
“Anh là ai, tại sao lại hỏi tôi câu này?” Thanh đại ca đột nhiên phản ứng lại, tên này tại sao lại tự nhiên xuất hiện rồi hỏi một câu kì lạ như vậy?
Lúc này, người đứng trước mặt Thanh đại ca lại chính là Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương đã đi từ nãy rồi nhưng anh nhớ ra mình quên chưa lấy tiền taxi từ Tạ Nghi. Tiền của hôm nào thì thanh toán ngay trong hôm đấy chứ? Huống hồ gì Tạ Nghi còn là một người đẹp, không phải người đẹp thường thích ra đường không mang theo tiền sao?
Vậy nên Lâm Trạch Dương mới đuổi theo cô, sau đó anh cũng vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Lâm Trạch Dương thật sự là người quá thành thật, người ta hỏi anh cái gì thì anh cũng nghiêm túc trả lời cái đấy, anh đáp lại rằng: “Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy người như anh trên sàn đấu, nếu tôi phải chơi với anh thì tôi sẽ thấy mất mặt lắm.”
Lại là chuyện gì nữa, ai muốn chơi bi với anh chứ?
Thanh đại ca cảm thấy Lâm Trạch Dương chẳng ra thể thống gì, hắn ta không khỏi lắc đầu, sau đó chuẩn bị tát Lâm Trạch Dương một cái, không muốn Lâm Trạch Dương lãng phí thời gian của hắn ta nữa.
Tay Thanh đại ca giơ lên, sau đó cong xuống, cả người hắn ta cũng co lại, Thanh đại ca hét lên một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, nước mắt của hắn ta cũng chảy dài trên mặt.
Một tay của Lâm Trạch Dương dễ dàng bắt được cổ tay Thanh đại ca, rồi anh nhẹ nhàng bẻ gãy tay hắn ta.
“À đúng rồi.” Lâm Trạch Dương nhìn Thanh đại ca đang ngồi xổm trên đất kêu la đau đớn, anh bỗng nhớ ra một chuyện rất quan trọng, hai mắt Lâm Trạch Dương nhìn Thanh đại ca, nói với hắn ta: “Vừa nãy tôi hỏi anh một câu rất quan trọng đấy.”
Thanh đại ca bởi vì quá đau đớn nên khuôn mặt trở nên dữ tợn, cổ họng hắn rặn mãi không ra chữ nào nhưng trong lòng lại đang gào thét. Con mẹ nó anh có thể đáng tin một chút được không, có chuyện gì quan trọng thì cứ hỏi, chưa gì đã ra tay đánh người rồi.
“Anh thuận tay trái hay tay phải? Nếu anh thuận tay phải thì tôi vừa bẻ gãy tay phải của anh. Ngộ nhỡ anh thuận tay trái thì tôi lại làm chuyện vô ích rồi.” Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Thanh đại ca.
Thanh đại ca suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Đại ca à, tôi phải gọi anh là đại ca luôn đấy, anh nghĩ rằng câu hỏi này quan trọng ư.
“Mà thật ra cũng không sao, tôi chỉ cần bẻ gãy cả hai tay của anh là được rồi. Haha, tôi thông minh quá đi mất.” Lâm Trạch Dương không thể không khen bản thân mình một câu, thực sự là thiên tài trăm năm hiếm thấy.
Trên đầu Thanh đại ca hiện lên toàn gạch đen.
“Á!” Thanh đại ca nhịn không được mà kêu lên thảm thiết, bởi Lâm Trạch Dương thật sự ngồi xổm xuống rồi bẻ gãy nốt tay còn lại, anh cứ thế mà bẻ gãy cả hai tay của hắn!
“Giết chết anh ta đi, chúng mày còn đứng đấy làm gì nữa?” Thanh đại ca vừa rơi những giọt nước mắt đau khổ vừa gọi những người đàn ông vạm vỡ đằng sau mình. Tên khốn này đến đây làm loạn, tuyệt đối không thể buông tha cho anh ta được.
Tạ Nghi nhìn thấy tình hình như vậy, cô đi lên chặn giữa Lâm Trạch Dương và mấy tên đàn ông to lớn kia, Tạ Nghi vội vàng nói với Lâm Trạch Dương: “Anh mau đi đi.”
Lúc này Tạ Nghi cũng rưng rưng nước mắt, cô không ngờ ngay cả em trai ruột của mình không cần mình mà Lâm Trạch Dương lại chạy đến cứu cô, Tạ Nghi không thể để Lâm Trạch Dương xảy ra chuyện gì được.
Những người đàn ông trước mặt cô đều là những tên côn đồ, Lâm Trạch Dương là người chỉ biết đi làm thì anh đánh lại bọn chúng làm sao được chứ.
“Cô đang nói gì thế? Không phải cô định quỵt tôi tiền taxi đấy chứ? Như vậy không tốt đâu, làm người phải biết giữ chữ tín.” Lâm Trạch Dương vừa nói vừa đi vòng qua Tạ Nghi, sau đó một tay anh bắt lấy nắm đấm của một người đàn ông vạm vỡ phía trước rồi quay người nhìn Tạ Nghi.
“Á.” Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng kéo tay tên đàn ông kia rồi gập đầu gối lại, hắn kêu thảm một tiếng rồi co người quỳ xuống đất.
“Cẩn thận!” Tạ Nghi nhịn không được mà kêu lên.
Lúc này, một tên đàn ông khác đang cầm một chiếc ghế phang về phía Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương vẫn như cũ nhìn Tạ Nghi, nói rằng: “Tôi nói thật đấy, cô phải đưa cho tôi tiền xe chứ, không đưa tôi gấp đôi cũng được mà.”
Bang.
Một tiếng đập vang lên, Lâm Trạch Dương giơ một cánh tay lên, một chiếc ghế gỗ chắc chắn ít nhất phải nặng khoảng mấy chục cân đập vào cánh tay của anh.
Lâm Trạch Dương vẫn không quay đầu lại, một chân đá văng tên đàn ông kia đi, anh lại nói tiếp với Tạ Nghi: “Cô nói gì đi chứ, cô đừng có mà nghe đến tiền là im lặng đấy. Tiền mặc dù quan trọng nhưng mà cô cũng không được vì tiền mà đánh mất đi nhân phẩm của mình chứ.”
Lâm Trạch Dương càng nói càng gấp gáp hơn.
Tạ Nghi kinh ngạc há hốc miệng, cô không có cách nào để mở miệng được.
Mà ngay vào lúc này, một tên đàn ông khác lại lấy ghế định đập vào đầu Lâm Trạch Dương.
Bang.
Một tiếng động lớn vang lên, chiếc ghế nặng nề đập vào đầu Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương từ từ quay đầu lại, anh lạnh lùng nhìn tên đàn ông to lớn cuối cùng còn đang đứng trước mặt.
Tên đàn ông kia nhận lấy ánh nhìn của Lâm Trạch Dương, hắn ta theo bản năng lùi lại phía sau, sau đó lại đập vào tường, cơ thể cũng bắt đầu run lên.
“Anh có biết tôi đang nói chuyện quan trọng không? Tiền taxi những một trăm tệ đó, sao anh cứ làm phiền tôi vậy. Có phải anh không muốn tôi tiết kiệm năm mươi tệ đúng không?”
Lâm Trạch Dương bước từng bước về phía người đàn ông.
Tên đàn ông to lớn kia cảm thấy trong lòng giống như có hàng vạn con quái vật chạy qua, cả người hắn ta không còn chút sức lực nào. Không đợi đến khi Lâm Trạch Dương ra tay, hắn ta đã ngã xuống dưới đất như một vũng bùn.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, sau đó anh quay người nhìn về Tạ Nghi: “Vậy bây giờ cô có thể đưa tôi một trăm tệ được chưa?”
Tạ Nghi cũng không trả lời anh mà ngay lập tức nhào vào trong lòng Lâm Trạch Dương, sau đó cô khóc lớn, nước mắt không ngừng chảy ra, thấm đẫm quần áo của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương một phần cảm thấy khó xử, lần này gặp xui xẻo lớn rồi. Nhìn Tạ Nghi như thế này không phải là không có tiền trả anh đấy chứ, mà bản thân anh cũng không thể nhận tiền của người ta được nữa. Quan trọng là quần áo của anh đã bị bẩn rồi, Lâm Trạch Dương lại phải đi giặt quần áo, anh lại phải tốn thêm tiền nữa.
Tạ Nghi không biết bây giờ Lâm Trạch Dương đang nghĩ gì, nếu cô biết rồi chỉ sợ cô sẽ không cảm động nhảy vào trong lòng anh mà trực tiếp dùng một chân đá bay anh ra ngoài rồi.
“Chết tiệt, anh tưởng mọi chuyện hôm nay cứ thế mà kết thúc sao? Tôi không biết anh là ai nhưng anh đã chọc nhầm người rồi. Tôi nói cho anh biết, chuyện giữa anh và tôi hôm nay chưa kết thúc đâu.”
Đột nhiên, giọng nói của Thanh đại ca vang lên, hắn ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cặp mắt hắn ta gắt gao nhìn Lâm Trạch Dương, trong mắt tràn ngập sát khí và thù hận.
Lâm Trạch Dương và Tạ Nghi tách nhau ra.
Lâm Trạch Dương nhìn Thanh đại ca, hỏi rằng: “Ý của anh là anh muốn trả tiền xe cho tôi à?”
Đôi mắt Lâm Trạch Dương đã đỏ hoe, Tạ Nghi không trả tiền thì anh cũng không còn cách nào. Lâm Trạch Dương chỉ có thể đi tìm cách khác vậy.
Chương 85 Cái tên này
Chương 85: Cái tên này
Thanh đại ca cảm thấy Lâm Trạch Dương căn bản không phải người trái đất, không một ai có thể hiểu nổi trong đầu Lâm Trạch Dương đang nghĩ gì. Giống như lúc đầu anh nói đến viên bi, bây giờ lại nói về một trăm tệ, thật sự rất nhức đầu.
“Đừng có mà giả vờ với tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi đã báo cảnh sát rồi đấy.” Thanh đại ca lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương.
Hắn ta cũng không đợi Lâm Trạch Dương trả lời mà nói tiếp: “Tôi nói cho mấy người biết, anh em của tôi chính là con trai độc nhất của cục trưởng cục công an đó, vậy nên lần này mấy người chết chắc rồi.”
Tạ Nghi không khỏi cau chặt mày, vẻ mặt cô lại khó chịu một lần nữa. Mặc dù Tạ Nghi chỉ mới ra trường tốt nghiệp rồi đi làm nhưng cô cũng biết được tầm quan trọng của việc có quan hệ. Nếu người chống lưng đủ lớn thì thật sự có thể làm bất cứ chuyện gì trên đời.
Tạ Nghi nghĩ đến đây thì không khỏi lo lắng nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Vậy mà Lâm Trạch Dương lại coi như không có gì, nói rằng: “Bố của anh em anh là cục trưởng cục công an thì tại sao anh lại không phải là con trai của cục trưởng cục công an chứ. Chẳng nhẽ mẹ anh lại hồng hạnh vượt tường* à? Nhưng mà nếu như vậy thì người kia vẫn là bố anh chứ, chẳng nhẽ mẹ anh lại ngoại tình với cục trưởng cục công an? Như thế hình như cũng không đúng lắm…”
*Hồng hạnh vượt tường: người phụ nữ có gia đình yên ấm nhưng vẫn bất chấp bỏ đi.
Lâm Trạch Dương không thể không nghi ngờ.
Thanh đại ca lại sững người, Lâm Trạch Dương đang nói gì nữa vậy? Hình như lượng thông tin rất lớn thì phải…
“Tôi không cần biết anh đang nói gì, nhưng hôm nay anh chết chắc rồi.” Thanh đại ca cảm thấy dung lượng bộ nhớ mình không đủ nên không quan tâm vấn đề kia nữa.
Lại một lúc sau, bên ngoài thật sự vang lên tiếng còi báo động. Sau đó cảnh sát xuất hiện ở tầng này.
“Thanh đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hai người cảnh sát trung niên nhìn Thanh đại ca, đã vậy còn hỏi thăm hắn ta.
“Bắt lấy tên này cho tôi, anh ta đánh tôi.” Thanh đại ca giơ ngón tay chỉ về phía Lâm Trạch Dương nhưng hắn ta không có cách nào nhấc nổi ngón tay lên bởi vì cổ tay đã bị anh bẻ gãy rồi.
Hai người cảnh sát trung niên kia cũng không hỏi gì mà đã đi đến bên cạnh Lâm Trạch Dương, thô lỗ nói: “Đưa hai tay ra.”
Một trong hai người cảnh sát ngay lập tức mở còng tay.
Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ, bản thân anh cây ngay không sợ chết đứng, cũng chỉ là đến cục công an một chuyến thôi, vậy nên anh ngoan ngoãn đưa hai tay ra.
“Đi.” Một người cảnh sát hung hăng đẩy lưng Lâm Trạch Dương với giọng điệu thô lỗ.
Lâm Trạch Dương hơi cau mày, anh nhìn người cảnh sát kia rồi nói: “Anh cẩn thận chút đi, nếu anh làm hỏng quần áo của tôi thì anh phải đền tiền đấy.”
Cảnh sát nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Trạch Dương, hắn vốn dĩ rất kinh ngạc, cảm nhận được sự nguy hiểm ở bên trong, còn tưởng đâu Lâm Trạch Dương sẽ ra tay, thế nhưng anh lại nói ra chuyện này.
Cảnh sát nhịn không được cười khinh bỉ, hắn cảm thấy Lâm Trạch Dương chắc là một người bình thường nên nói: “Nhanh thôi cậu sẽ không còn để ý quần áo của mình có bị bẩn hay không nữa đâu, hừ.”
Đến cục cảnh sát còn có phân phó của con trai cục trưởng, bọn họ muốn làm cái gì chẳng được. Huống hồ gì chỉ là đối phó với một tên nhóc không có chống lưng.
Ngay sau đó, hai người cảnh sát dẫn theo Lâm Trạch Dương, Thanh đại ca và một số người khác rời đi.
Tạ Nghi đứng nguyên tại chỗ lo tới lo lui nhưng cô hoàn toàn không biết bản thân phải làm gì. Đối phương lại là cảnh sát, giờ cô muốn báo cảnh sát cũng không được.
Tạ Nghi biết rõ lúc này cô nên đi tìm quan hệ, nhưng cô căn bản không quen biết người có chức có quyền nào cả.
Vậy nên Tạ Nghi chỉ có thể quay về phòng đi đi lại lại, cũng không biết bây giờ cô nên làm gì.
Lúc này Lưu Uy cũng đang vô cùng gấp gáp.
Tối hôm qua ông ta đã hẹn xong với Lâm Trạch Dương, ông ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị giấy tờ chuyển nhượng biệt thự. Bây giờ Lưu Uy đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, chỉ còn thiếu mỗi chữ kí của Lâm Trạch Dương.
Nhưng mà từ nãy đến giờ Lưu Uy gọi mãi vẫn không thấy Lâm Trạch Dương nhấc máy.
Đây chẳng phải là chuyện lớn rồi sao.
Liệu có phải Lâm Trạch Dương cố ý không nghe điện thoại của ông ta không. Rõ ràng chuyện Lưu Uy tặng biệt thự là phước lớn của Lâm Trạch Dương, đáng nhẽ Lâm Trạch Dương phải nhận vô điều kiện mới phải.
Nhưng nhỡ đâu kẻ thù của ông ta lại phát hiện ra Lâm Trạch Dương, sau đó họ cũng muốn lôi kéo Lâm Trạch Dương mà anh lại đồng ý thì sao.
Đến lúc đấy, Lâm Trạch Dương sẽ trở thành kẻ thù của ông ta còn gì? Chỉ cần nghĩ đến việc ông ta phải đối mặt với anh, trở thành kẻ thù của một tông sư thì Lưu Uy bỗng cảm thấy cả người mình run lên.
“Tìm, mau đi tìm cậu ta cho tôi. Cho dù có phải lật tung cả thành phố này lên cũng phải tìm bằng được Lâm Trạch Dương cho tôi. Nếu không tìm được cậu ta thì mấy người đi chết hết đi!”
Trong lòng Lưu Uy nóng như lửa đốt, ông ta lớn tiếng mắng thuộc hạ của mình.
Tiếp theo, toàn bộ trên dưới thành phố đều bị rúng động lên, bọn họ dùng nhiều cách khác nhau để tìm Lâm Trạch Dương.
Không thể không công nhận rằng tầm ảnh hưởng của Lưu Uy ở đây vô cùng lớn, chưa đến một tiếng đồng hồ bọn họ đã tìm được Lâm Trạch Dương.
“Cái gì cơ, Lâm Trạch Dương đã bị bắt vào cục cảnh sát rồi sao? Lại là chuyện gì nữa, cái gì, Lâm Trạch Dương chọc giận mấy tên côn đồ à? Không được, không được, tôi không thể để Lâm Trạch Dương xảy ra chuyện gì được. Mấy người mau tìm số điện thoại của cục trưởng cục cảnh sát đến đây cho tôi.”
Lưu Uy gấp đến độ nước sôi lửa bỏng, ông ta không thể để Lâm Trạch Dương xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
“Tôi còn nhớ cục trưởng cục công an hình như tên là cái gì mà Lưu cục trưởng. Lần trước ăn cơm hắn ta còn đến chỗ tôi mời rượu, bây giờ hắn ta lại dám to gan mang Lâm Trạch Dương đi. Cái tên đáng chết này, nếu hắn dám động đến một sợi tóc của Lâm Trạch Dương thì tôi sẽ lột da hắn cho xem.”
Lưu Uy tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
Cũng vào lúc này, Lâm Trạch Dương đã được đưa vào cục cảnh cảnh sát.
Hai tên cảnh sát trung niên nhốt Lâm Trạch Dương lại trong một căn phòng nhỏ tối tăm.
Lâm Trạch Dương không khỏi thắc mắc: “Cục cảnh sát của mấy người tiết kiệm đến vậy sao? Ngay cả đèn điện cũng không bật lên.”
“Haha, để tôi xem tên nhãi ranh như cậu nghe lời như thế nào.” Bỗng nhiên giọng nói của một tên cảnh sát trung niên vang lên.
Sau đó một ánh đèn sáng chói lóa rọi lên mặt Lâm Trạch Dương, khiến anh ngay lập tức nhắm chặt mắt lại.
“Tên bẩn thỉu, cậu cho rằng đây là nơi để cậu quậy phá sao?” Đột nhiên một cảnh sát trung niên đập mạnh dùi cui lên bàn.
Bang.
Một âm thanh lớn vang lên.
Nếu là người bình thường thì lúc này hai chân đã mềm nhũn ra rồi, đây là một trong những biện pháp tra tấn mà cảnh sát hay dùng, có tác dụng tấn công vào tâm lý.
Lúc nãy hai tên cảnh sát này đã nhận được thông báo, tên này tên là Lâm Trạch Dương, động vào bạn của con trai cục trưởng, không cần phải đối xử nhẹ nhàng.
Vậy nên, hai tên cảnh sát trung niên chuẩn bị để Lâm Trạch Dương không chết cũng phải lột một lớp da của anh.
Không nghĩ tới lúc này Lâm Trạch Dương lại chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào, ngược lại anh còn gật đầu khen ngợi, nói rằng: “Bàn của các anh chắc chắn thật đấy, dùi cui đập vào mà cũng không vỡ.”
Hai tên cảnh sát trung niên nhìn nhau. Bọn họ nghĩ Lâm Trạch Dương là một tên điên, lúc nào rồi mà anh còn quan tâm đến chuyện này chứ.
Cái tên này…
Bình luận facebook