Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
62213.
Tư Đồ Nhã ôm Thượng Quan Trì rất lâu, hai người không nói câu nào, cho đến khi tạnh mưa, rượu cũng đã uống hết, Thượng Quan Trì mới lảo đảo đứng dậy, giống như cái xác di động rời khỏi nghĩa địa.
Cô theo sau lưng anh, giống như cái bóng của anh, nhưng anh từ đầu đến cuối không quay lại nhìn cô lấy một cái.
Lên xe, anh vẫn không nói gì, lúc này anh chỉ muốn một mình yên tĩnh không muốn bị quấy rầy, Tư Đồ Nhã hiểu tâm trạng của anh, nên cũng biết điều không nói thêm gì.
Vào thành phố, Thượng Quan Trì mới lạnh lùng mở miệng hỏi một câu: “Cô đi đâu?”
Ánh mắt cô nhìn anh: “Anh không sao chứ?”
“Không sao, xuống xe ở đâu?”
Giọng nói lạnh như băng, giống như con người anh vậy, Tư Đồ Nhã cắn vào môi: “Xuống ở đây đi.”
Thượng Quan Trì dừng xe cái rầm một cái, chờ cô xuống xe, anh không dừng thêm phút nào lái xe đi thẳng.
Nhìn theo hướng xe anh biến mất, trái tim Tư Đồ Nhã lạc lõng vô cùng, có phải cô tự cho mình là đúng, cho dù là lúc này, anh cũng không cần cô...
Ngẩn ngơ bước trên đường, điện thoại trong tay reo lên, là Lâm Ái gọi đến.
“Alo, Tiểu Nhã, cậu còn ở thành phố B không?”
“Còn, sao vậy?”
“Mình gặp nhau đi, mình chờ cậu ở quán cà phê hôm trước.”
“ok.”
Cô cúp máy, bắt một chiếc taxi, đến nơi hẹn với Lâm Ái.
Lâm Ái gặp liền quan tâm hỏi: “Có phải Thượng Quan Trì vẫn còn rất lạnh nhạt với cậu?”
“Ừm.”
Cô chán nản gật đầu.
“Ai da, trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường, mình suy nghĩ kĩ một chút, Thượng Quan Trì đối xử với cậu như vậy có phải có ẩn tình gì không?”
Tư Đồ Nhã đột nhiên ngây ra: “Ẩn tình? Cậu muốn nói điều gì?”
“Ý của mình là, có phải anh ta có nỗi khổ gì khó nói, mới đối xử cay nghiệt với cậu như vậy? Thử nghĩ xem, anh ta từng yêu cậu đến như vậy, làm sao có thể mới có hai năm đã biến thành một người khác? Cho dù con người có thay đổi, tình cảm sẽ thay đổi sao?”
“Có lẽ anh ấy giận mình lúc đó không quan tâm anh ấy giữ lại cố chấp rời khỏi anh ấy. Lúc đó, anh ấy nói rồi, mình đi rồi thì đừng quay lại.”
“Nếu như là người khác thì mình có lẽ sẽ tin, nhưng người đó là Thượng Quan Trì tuyệt đối không thể tin, Thượng Quan Trì một người trọng tình cảm như vậy, năm đó, sau khi Đường Huyên phản bội anh anh cũng không quên được cô ta, bây giờ sao anh ta có thể quên được cậu? Nếu như anh ta hận cậu như vậy, cái khoảng thời gian sau khi cậu bỏ đi anh ta sẽ không tìm cậu.”
Tư Đồ Nhã chìm trong trầm tư, lời nói của Lâm Ái cho cô một gợi ý, thực ra cô nghĩ không ra, Thượng Quan Trì, sau hai năm gặp lại sao lại lạnh nhạt với cô như vậy, rõ ràng trong lòng anh rất quan tâm cô.
“Thế nào? Có phải cậu phải làm rõ vấn đề này không? Cho dù hai người có thể sẽ không quay lại, nhưng ít nhất cũng phải chia tay rõ ràng?”
“Ừm.”
Tư Đồ Nhã gật đầu.
Tối hôm đó, cô liền gọi điện cho Thẩm Thanh Ca.
“Alo, Thanh Mạt, em xảy ra chuyện gì rồi? Cả ngày không bật máy.”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói oán trách.
“Tôi đến thành phố B rồi, tôi nghĩ đi nghĩ lại dự án hợp tác cùng tập đoàn Ái Nhã vẫn là để tôi phụ trách sẽ tốt hơn.”
“Wow, em bây giờ rõ ràng là chủ tịch hội đồng quản trị rồi, công việc tự mình điều động, đều không cần báo cáo với tôi có phải không?”
Thẩm Thanh Ca không vừa ý hỏi.
“Không phải, buổi sáng anh không ở công ty, đúng lúc ở đây xảy ra chút vấn đề, vì vậy tôi phải gấp rút qua.”
“Tiểu Lưu không phải ở đó sao?”
“Sản phẩm mới từ lúc bắt đầu đều do tôi phụ trách, cô ấy còn rất nhiều điểm chưa quen, mai tôi sẽ để cô ấy về.”
“Một tháng rồi còn chưa quen? Em muốn nói mắt chọn người của tôi kém sao?”
“Đương nhiên là không phải, thực ra là tôi muốn tự mình hoàn thành lần hợp tác này, anh không phải không biết ý thức trách nhiệm của tôi rất cao, phải làm là làm đến tốt nhất.”
Thẩm Thanh Ca thở dài: “Như vậy có phải một thời gian dài tôi sẽ không thể nhìn thấy em?”
“Anh có thời gian thì đến thành phố B, tôi rảnh tôi cũng có thể đi đến thành phố F mà.”
“Chuyện cầu hôn thì sao? Em nói em sẽ suy nghĩ, suy nghĩ xong chưa?”
“Việc này chờ sản phẩm mới thành công đưa ra thị trường rồi nói sau.”
“Hơ, hóa ra em còn yêu nghề nghiệp hơn cả ông tổng tôi…”
Ngày thứ hai Tư Đồ Nhã đến tập đoàn Ái Nhã, đi thẳng vào phòng tổng giám đốc, Thượng Quan Trì sững sờ một lúc, hỏi mặt không chút biểu cảm: “Sao cô lại đến đây?”
“Tôi đến làm việc, công việc nghiên cứu sản phẩm mới sẽ tiếp tục do tôi phụ trách, anh không có ý kiến gì chứ?”
“Đó là quyết định của phía hợp tác của cô, tôi có thể có ý kiến gì?”
“Không có ý kiến thì tốt, hi vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tư Đồ Nhã nhìn anh một cách sâu xa, quay người đi ra.
Cô bắt đầu chú ý đặc biệt đến Thượng Quan Trì, chỉ cần có cơ hội, liền nghe ngóng việc của Thượng Quan Trì từ đồng nghiệp trong công ty, dò hỏi xem anh thích đi những đâu, bình thường thích tiếp xúc với người như nào, dần dần, mọi người nghĩ rằng cô ngưỡng mộ Thượng Quan Trì.
Trưa hôm đó, cô đứng trong phòng pha trà gọi điện cho Quý Phong, thực sự là không nghe được tin tin có ích gì từ những người trong công ty, họ hiểu biết quá ít về Thượng Quan Trì.
“Alo, Quý Phong, tôi không có ở đây hai năm, Thượng Quan Trì ngoài chuyện của Đường Huyên, còn xảy ra những chuyện khác không?”
“Sau khi cãi nhau với lão gia chuyển ra ngoài, hình như không xảy ra chuyện gì nữa.”
“Vậy sao anh ấy lại trở nên lạnh lùng như vậy, anh không cảm thấy anh ấy đang giấu bí mật gì đó sao?”
“Cái này…”
Quý Phong thở dài: “Tôi thật sự không rõ, sếp Trì bây giờ đúng là không giống với trước đây, trước đây có gì anh ấy cũng nói với tôi, nhưng bây giờ rất ít khi tâm sự với tôi.”
“Vậy anh ấy có hành vi gì kỳ lạ không?”
“Tôi không để ý.”
“Vậy bắt đầu từ bây giờ anh để ý một chút, chỉ cần anh ấy gặp ai hay hay đi đến nơi nào anh lập tức thông báo với tôi.”
“Được, nhưng, sao cô lại muốn biết những điều này?”
“Tôi chỉ muốn tìm hiểu, là nguyên nhân gì khiến anh biến thành bộ dạng như bây giờ.”
“Ừm, tôi hiểu.”
Cúp điện thoại, Tư Đồ Nhã quay người chuẩn bị ra phòng pha trà, lại ngạc nhiên phát hiện, La La đứng sau lưng cô.
Cô lịch sự gật đầu ra hiệu, đi thẳng qua mặt cô, La La đột nhiên mở miệng nói: “Đừng quá thăm dò cuộc sống của người khác, thân phận của cô bây giờ đã không còn có thể hỏi quá nhiều về việc riêng tư của người khác.”
Tư Đồ Nhã sững sờ, ngây ra quay lại, chất vấn lạnh lùng: “Vậy cô dùng lập trường gì để nói với tôi những câu này, cô là gì của Thượng Quan Trì?”
“Tôi là người duy nhất hiểu tình hình, cuộc sống của anh ấy hai năm qua, Cô Tư Đồ Nhã, nếu như có thể, cô vui lòng đừng tính toán đi vào cuộc sống của sếp Trì, vì sự hiếu kỳ của cô, rất có thể sẽ khiến anh ấy một lần nữa rơi vào sự đau khổ cùng cực.”
“Câu này của cô có ý gì? Sao tôi lại khiến anh ấy đau khổ?”
“Tôi sẽ không nói với cô quá nhiều, tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cô, nếu như cô không muốn nhìn thấy anh ấy đau khổ, thì vui lòng tránh xa anh ấy ra.”
Câu nói của La La khiến Tư Đồ Nhã vô cùng bực bội, càng kiên định cô muốn biết được ý nghĩ trong lòng Thượng Quan Trì.
Chiều tối ngày thứ tư ở lại thành phố B, lúc tan ca cô gặp Giang Hựu Nam ở cổng công ty, Giang Hựu Nam bước đến trước mặt cô, lạnh lùng hỏi: “Có rảnh không? Cùng ăn cơm đi.”
Tư Đồ Nhã cân nhắc một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Được.”
Hai người đến một nhà hàng Tây, sau khi gọi món, Giang Hựu Nam giả vờ tùy ý hỏi: “Hai năm nay sống tốt không?”
“Rất tốt.”
“Tôi không ngờ em đổi nghề sang làm kinh doanh, thế nào? Có hứng thú hơn so với làm giáo viên không?”
“Tàm tạm thôi, không thể nói đến hứng thú, tôi chỉ là coi nó là một công việc, một công việc có thể nuôi sống tôi.”
Hai người im lặng, Giang Hựu Nam đi vào vấn đề chính: “Tôi nghe Lâm Ái nói, em có người mới rồi?”
Tư Đồ Nhã không phủ định: “Ừm.”
“Em có thích người ta không?”
“Nếu không thích làm sao có thể yêu?”
Ánh mắt Giang Hựu Nam lóe lên sự tổn thương: “Có phải ngoài anh ra, ai cũng có thể?”
Tư Đồ Nhã không biết phải trả lời anh vấn đề như nào, liền lảng tránh vấn đề: “Tôi đói rồi, chúng ta ăn đi.”
Hư, Giang Hựu Nam cười nhạo nhếch môi: “Vốn dĩ tôi nghĩ rằng em không chấp nhận tôi là không phải vì tôi không tốt, mà vì Thượng Quan Trì tên đó quá may mắn, hôm nay xem ra, không phải tên đó quá may mắn, mà là ngoài tôi ra ai cũng có thể trở thành người may mắn.”
Tư Đồ Nhã thở một hơi thật dài, nói hàm ý sâu xa “Hiệu trưởng Giang, anh và Lâm Ái đã kết hôn rồi, còn nói những lời như này thì có ý nghĩa gì? Hơn nữa cho dù anh tốt hay không tốt, cho dù người khác có may mắn hơn anh, đều không có cách nào thay đổi hiện thực, giữa chúng ta không có duyên phận.”
Giang Hựu Nam tự cười nhạo mình: “Có lẽ em nghĩ nhiều rồi, tôi nói những lời này không phải muốn oán trách gì, Lâm Ái là một cô gái tốt, tôi sẽ đối tốt với cô ấy, hôm nay hẹn em ra đây, chỉ là muốn nói với em, sau này chúng ta vẫn là bạn tốt, em có gặp khó khăn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi giúp.”
Cô cảm kích gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh!”
Kết thúc bữa tối, Giang Hựu Nam đưa Tư Đồ Nhã về chung cư, sau đó lái xe nhanh về nhà, trong phòng tối đen như mực, anh bật đèn lên, phát hiện Lâm Ái đang ngồi trên sofa không động đậy, anh ngạc nhiên đi đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Ái từ từ ngước mắt lên, buồn bã hỏi anh: “Có phải anh vẫn không quên được Tiểu Nhã?”
“Không có, em nói gì vậy?”
Giang Hựu Nam lập tức quỳ xuống, ôm lấy tay cô.
“Em nghe thấy rồi, ‘có phải ngoài tôi, ai cũng đều có thể…’” Câu này.
Giang Hựu Nam sững sờ: “Sao em lại nghe thấy?”
“Buổi chiều sau khi ra khỏi trường em vẫn luôn theo sau anh, em thấy anh đi tìm Tiểu Nhã, hai người ăn ở nhà hàng Victian, em ngồi ngay sau lưng anh.”
“Anh nghĩ em hiểu lầm rồi, anh…”
“Hai năm rồi, em vẫn không chạm đến trái tim anh sao?”
Lâm Ái ngắt lời anh, đau đớn chất vấn.
“Ai nói em không chạm đến trái tim anh?”
“Trái tim một người chỉ có thể chứa đựng một người, nếu như em chạm đến trái tim anh, anh sẽ không giấu em đi tìm Tư Đồ Nhã, anh nói câu đó, có lẽ Tiểu Nhã nghe không ra ý gì, nhưng em nghe ra, anh không cam tâm, không cam tâm chỉ có mình là không đến được với cô ấy.
Quyển 2:
Tư Đồ Nhã ôm Thượng Quan Trì rất lâu, hai người không nói câu nào, cho đến khi tạnh mưa, rượu cũng đã uống hết, Thượng Quan Trì mới lảo đảo đứng dậy, giống như cái xác di động rời khỏi nghĩa địa.
Cô theo sau lưng anh, giống như cái bóng của anh, nhưng anh từ đầu đến cuối không quay lại nhìn cô lấy một cái.
Lên xe, anh vẫn không nói gì, lúc này anh chỉ muốn một mình yên tĩnh không muốn bị quấy rầy, Tư Đồ Nhã hiểu tâm trạng của anh, nên cũng biết điều không nói thêm gì.
Vào thành phố, Thượng Quan Trì mới lạnh lùng mở miệng hỏi một câu: “Cô đi đâu?”
Ánh mắt cô nhìn anh: “Anh không sao chứ?”
“Không sao, xuống xe ở đâu?”
Giọng nói lạnh như băng, giống như con người anh vậy, Tư Đồ Nhã cắn vào môi: “Xuống ở đây đi.”
Thượng Quan Trì dừng xe cái rầm một cái, chờ cô xuống xe, anh không dừng thêm phút nào lái xe đi thẳng.
Nhìn theo hướng xe anh biến mất, trái tim Tư Đồ Nhã lạc lõng vô cùng, có phải cô tự cho mình là đúng, cho dù là lúc này, anh cũng không cần cô...
Ngẩn ngơ bước trên đường, điện thoại trong tay reo lên, là Lâm Ái gọi đến.
“Alo, Tiểu Nhã, cậu còn ở thành phố B không?”
“Còn, sao vậy?”
“Mình gặp nhau đi, mình chờ cậu ở quán cà phê hôm trước.”
“ok.”
Cô cúp máy, bắt một chiếc taxi, đến nơi hẹn với Lâm Ái.
Lâm Ái gặp liền quan tâm hỏi: “Có phải Thượng Quan Trì vẫn còn rất lạnh nhạt với cậu?”
“Ừm.”
Cô chán nản gật đầu.
“Ai da, trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường, mình suy nghĩ kĩ một chút, Thượng Quan Trì đối xử với cậu như vậy có phải có ẩn tình gì không?”
Tư Đồ Nhã đột nhiên ngây ra: “Ẩn tình? Cậu muốn nói điều gì?”
“Ý của mình là, có phải anh ta có nỗi khổ gì khó nói, mới đối xử cay nghiệt với cậu như vậy? Thử nghĩ xem, anh ta từng yêu cậu đến như vậy, làm sao có thể mới có hai năm đã biến thành một người khác? Cho dù con người có thay đổi, tình cảm sẽ thay đổi sao?”
“Có lẽ anh ấy giận mình lúc đó không quan tâm anh ấy giữ lại cố chấp rời khỏi anh ấy. Lúc đó, anh ấy nói rồi, mình đi rồi thì đừng quay lại.”
“Nếu như là người khác thì mình có lẽ sẽ tin, nhưng người đó là Thượng Quan Trì tuyệt đối không thể tin, Thượng Quan Trì một người trọng tình cảm như vậy, năm đó, sau khi Đường Huyên phản bội anh anh cũng không quên được cô ta, bây giờ sao anh ta có thể quên được cậu? Nếu như anh ta hận cậu như vậy, cái khoảng thời gian sau khi cậu bỏ đi anh ta sẽ không tìm cậu.”
Tư Đồ Nhã chìm trong trầm tư, lời nói của Lâm Ái cho cô một gợi ý, thực ra cô nghĩ không ra, Thượng Quan Trì, sau hai năm gặp lại sao lại lạnh nhạt với cô như vậy, rõ ràng trong lòng anh rất quan tâm cô.
“Thế nào? Có phải cậu phải làm rõ vấn đề này không? Cho dù hai người có thể sẽ không quay lại, nhưng ít nhất cũng phải chia tay rõ ràng?”
“Ừm.”
Tư Đồ Nhã gật đầu.
Tối hôm đó, cô liền gọi điện cho Thẩm Thanh Ca.
“Alo, Thanh Mạt, em xảy ra chuyện gì rồi? Cả ngày không bật máy.”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói oán trách.
“Tôi đến thành phố B rồi, tôi nghĩ đi nghĩ lại dự án hợp tác cùng tập đoàn Ái Nhã vẫn là để tôi phụ trách sẽ tốt hơn.”
“Wow, em bây giờ rõ ràng là chủ tịch hội đồng quản trị rồi, công việc tự mình điều động, đều không cần báo cáo với tôi có phải không?”
Thẩm Thanh Ca không vừa ý hỏi.
“Không phải, buổi sáng anh không ở công ty, đúng lúc ở đây xảy ra chút vấn đề, vì vậy tôi phải gấp rút qua.”
“Tiểu Lưu không phải ở đó sao?”
“Sản phẩm mới từ lúc bắt đầu đều do tôi phụ trách, cô ấy còn rất nhiều điểm chưa quen, mai tôi sẽ để cô ấy về.”
“Một tháng rồi còn chưa quen? Em muốn nói mắt chọn người của tôi kém sao?”
“Đương nhiên là không phải, thực ra là tôi muốn tự mình hoàn thành lần hợp tác này, anh không phải không biết ý thức trách nhiệm của tôi rất cao, phải làm là làm đến tốt nhất.”
Thẩm Thanh Ca thở dài: “Như vậy có phải một thời gian dài tôi sẽ không thể nhìn thấy em?”
“Anh có thời gian thì đến thành phố B, tôi rảnh tôi cũng có thể đi đến thành phố F mà.”
“Chuyện cầu hôn thì sao? Em nói em sẽ suy nghĩ, suy nghĩ xong chưa?”
“Việc này chờ sản phẩm mới thành công đưa ra thị trường rồi nói sau.”
“Hơ, hóa ra em còn yêu nghề nghiệp hơn cả ông tổng tôi…”
Ngày thứ hai Tư Đồ Nhã đến tập đoàn Ái Nhã, đi thẳng vào phòng tổng giám đốc, Thượng Quan Trì sững sờ một lúc, hỏi mặt không chút biểu cảm: “Sao cô lại đến đây?”
“Tôi đến làm việc, công việc nghiên cứu sản phẩm mới sẽ tiếp tục do tôi phụ trách, anh không có ý kiến gì chứ?”
“Đó là quyết định của phía hợp tác của cô, tôi có thể có ý kiến gì?”
“Không có ý kiến thì tốt, hi vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tư Đồ Nhã nhìn anh một cách sâu xa, quay người đi ra.
Cô bắt đầu chú ý đặc biệt đến Thượng Quan Trì, chỉ cần có cơ hội, liền nghe ngóng việc của Thượng Quan Trì từ đồng nghiệp trong công ty, dò hỏi xem anh thích đi những đâu, bình thường thích tiếp xúc với người như nào, dần dần, mọi người nghĩ rằng cô ngưỡng mộ Thượng Quan Trì.
Trưa hôm đó, cô đứng trong phòng pha trà gọi điện cho Quý Phong, thực sự là không nghe được tin tin có ích gì từ những người trong công ty, họ hiểu biết quá ít về Thượng Quan Trì.
“Alo, Quý Phong, tôi không có ở đây hai năm, Thượng Quan Trì ngoài chuyện của Đường Huyên, còn xảy ra những chuyện khác không?”
“Sau khi cãi nhau với lão gia chuyển ra ngoài, hình như không xảy ra chuyện gì nữa.”
“Vậy sao anh ấy lại trở nên lạnh lùng như vậy, anh không cảm thấy anh ấy đang giấu bí mật gì đó sao?”
“Cái này…”
Quý Phong thở dài: “Tôi thật sự không rõ, sếp Trì bây giờ đúng là không giống với trước đây, trước đây có gì anh ấy cũng nói với tôi, nhưng bây giờ rất ít khi tâm sự với tôi.”
“Vậy anh ấy có hành vi gì kỳ lạ không?”
“Tôi không để ý.”
“Vậy bắt đầu từ bây giờ anh để ý một chút, chỉ cần anh ấy gặp ai hay hay đi đến nơi nào anh lập tức thông báo với tôi.”
“Được, nhưng, sao cô lại muốn biết những điều này?”
“Tôi chỉ muốn tìm hiểu, là nguyên nhân gì khiến anh biến thành bộ dạng như bây giờ.”
“Ừm, tôi hiểu.”
Cúp điện thoại, Tư Đồ Nhã quay người chuẩn bị ra phòng pha trà, lại ngạc nhiên phát hiện, La La đứng sau lưng cô.
Cô lịch sự gật đầu ra hiệu, đi thẳng qua mặt cô, La La đột nhiên mở miệng nói: “Đừng quá thăm dò cuộc sống của người khác, thân phận của cô bây giờ đã không còn có thể hỏi quá nhiều về việc riêng tư của người khác.”
Tư Đồ Nhã sững sờ, ngây ra quay lại, chất vấn lạnh lùng: “Vậy cô dùng lập trường gì để nói với tôi những câu này, cô là gì của Thượng Quan Trì?”
“Tôi là người duy nhất hiểu tình hình, cuộc sống của anh ấy hai năm qua, Cô Tư Đồ Nhã, nếu như có thể, cô vui lòng đừng tính toán đi vào cuộc sống của sếp Trì, vì sự hiếu kỳ của cô, rất có thể sẽ khiến anh ấy một lần nữa rơi vào sự đau khổ cùng cực.”
“Câu này của cô có ý gì? Sao tôi lại khiến anh ấy đau khổ?”
“Tôi sẽ không nói với cô quá nhiều, tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cô, nếu như cô không muốn nhìn thấy anh ấy đau khổ, thì vui lòng tránh xa anh ấy ra.”
Câu nói của La La khiến Tư Đồ Nhã vô cùng bực bội, càng kiên định cô muốn biết được ý nghĩ trong lòng Thượng Quan Trì.
Chiều tối ngày thứ tư ở lại thành phố B, lúc tan ca cô gặp Giang Hựu Nam ở cổng công ty, Giang Hựu Nam bước đến trước mặt cô, lạnh lùng hỏi: “Có rảnh không? Cùng ăn cơm đi.”
Tư Đồ Nhã cân nhắc một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Được.”
Hai người đến một nhà hàng Tây, sau khi gọi món, Giang Hựu Nam giả vờ tùy ý hỏi: “Hai năm nay sống tốt không?”
“Rất tốt.”
“Tôi không ngờ em đổi nghề sang làm kinh doanh, thế nào? Có hứng thú hơn so với làm giáo viên không?”
“Tàm tạm thôi, không thể nói đến hứng thú, tôi chỉ là coi nó là một công việc, một công việc có thể nuôi sống tôi.”
Hai người im lặng, Giang Hựu Nam đi vào vấn đề chính: “Tôi nghe Lâm Ái nói, em có người mới rồi?”
Tư Đồ Nhã không phủ định: “Ừm.”
“Em có thích người ta không?”
“Nếu không thích làm sao có thể yêu?”
Ánh mắt Giang Hựu Nam lóe lên sự tổn thương: “Có phải ngoài anh ra, ai cũng có thể?”
Tư Đồ Nhã không biết phải trả lời anh vấn đề như nào, liền lảng tránh vấn đề: “Tôi đói rồi, chúng ta ăn đi.”
Hư, Giang Hựu Nam cười nhạo nhếch môi: “Vốn dĩ tôi nghĩ rằng em không chấp nhận tôi là không phải vì tôi không tốt, mà vì Thượng Quan Trì tên đó quá may mắn, hôm nay xem ra, không phải tên đó quá may mắn, mà là ngoài tôi ra ai cũng có thể trở thành người may mắn.”
Tư Đồ Nhã thở một hơi thật dài, nói hàm ý sâu xa “Hiệu trưởng Giang, anh và Lâm Ái đã kết hôn rồi, còn nói những lời như này thì có ý nghĩa gì? Hơn nữa cho dù anh tốt hay không tốt, cho dù người khác có may mắn hơn anh, đều không có cách nào thay đổi hiện thực, giữa chúng ta không có duyên phận.”
Giang Hựu Nam tự cười nhạo mình: “Có lẽ em nghĩ nhiều rồi, tôi nói những lời này không phải muốn oán trách gì, Lâm Ái là một cô gái tốt, tôi sẽ đối tốt với cô ấy, hôm nay hẹn em ra đây, chỉ là muốn nói với em, sau này chúng ta vẫn là bạn tốt, em có gặp khó khăn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi giúp.”
Cô cảm kích gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh!”
Kết thúc bữa tối, Giang Hựu Nam đưa Tư Đồ Nhã về chung cư, sau đó lái xe nhanh về nhà, trong phòng tối đen như mực, anh bật đèn lên, phát hiện Lâm Ái đang ngồi trên sofa không động đậy, anh ngạc nhiên đi đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Ái từ từ ngước mắt lên, buồn bã hỏi anh: “Có phải anh vẫn không quên được Tiểu Nhã?”
“Không có, em nói gì vậy?”
Giang Hựu Nam lập tức quỳ xuống, ôm lấy tay cô.
“Em nghe thấy rồi, ‘có phải ngoài tôi, ai cũng đều có thể…’” Câu này.
Giang Hựu Nam sững sờ: “Sao em lại nghe thấy?”
“Buổi chiều sau khi ra khỏi trường em vẫn luôn theo sau anh, em thấy anh đi tìm Tiểu Nhã, hai người ăn ở nhà hàng Victian, em ngồi ngay sau lưng anh.”
“Anh nghĩ em hiểu lầm rồi, anh…”
“Hai năm rồi, em vẫn không chạm đến trái tim anh sao?”
Lâm Ái ngắt lời anh, đau đớn chất vấn.
“Ai nói em không chạm đến trái tim anh?”
“Trái tim một người chỉ có thể chứa đựng một người, nếu như em chạm đến trái tim anh, anh sẽ không giấu em đi tìm Tư Đồ Nhã, anh nói câu đó, có lẽ Tiểu Nhã nghe không ra ý gì, nhưng em nghe ra, anh không cam tâm, không cam tâm chỉ có mình là không đến được với cô ấy.
Quyển 2:
Bình luận facebook