Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 248
Mua vợ
CHƯƠNG 248: ĐẠI KẾT CỤC
Lữ Trường Quý ngắt máy, Âu Dương Vân cầm điện thoại thở dài phiền muộn, nửa tin nửa ngờ đối với những lời bác mình nói.
Lúc ăn cơm tối, cô khẽ hỏi mẹ chồng: “Mẹ, khi nào mọi người về nước, con về cùng với mọi người nhé?”
Bà Nam Cung lắc đầu: “Không được, chồng con bảo để con ở lại Vienna sinh con xong rồi mới được về.”
“Sinh ở đâu chẳng được hả mẹ? Chẳng phải anh ấy chỉ đang lo là con lại bị Đàm Tuyết Vân bắt cóc thôi hay sao? Mẹ yên tâm, con đảm bảo với mọi người, lần này sau khi trở về con sẽ không bước chân ra khỏi cửa nửa bước, chưa sinh con xong tuyệt đối sẽ không gặp bất cứ ai.”
“Chị dâu à, chị đảm bảo với mẹ và em cũng vô dụng thôi.”
Cô em chồng nhún vai bất đắc dĩ: “Tụi em cũng không phải chồng chị.”
“Vậy thì tiền trảm hậu tấu nhé, mọi người đưa con về, sau khi về con sẽ tự mình giải thích với anh ấy.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, mang thai đến tháng thứ bảy rất dễ sinh sớm, nếu như chị sinh sớm ở trên máy bay, vậy thì anh em còn không lột da em chắc.”
“Nào có trùng hợp như vậy chứ, sẽ không khéo như vậy đâu, mẹ, cho con về đi có được không…”
Âu Dương Vân van nài mẹ chồng với cô em chồng rất lâu nhưng kiểu gì hai người họcũng không đồng ý. Cô dứt khoát đặt đũa lên bàn, tức giận nói: “Dù sao con cũng quyết tâm về nước rồi, mặc kệ mọi người có đồng ý hay không, ngày mai con nhất định phải về nước!”
Sáng sớm ngày hôm sau, bà Nam Cung vừa mới thức dậy đã nhìn thấy con dâu xách rương hành lý từ trong phòng ngủ ra, bà kinh ngạc bước đến: “Con định làm gì đấy?”
“Tối qua con đã nói rồi, con muốn về nước.”
“Con không thể vềđược.”
“Chân là của con, chỉ cần con muốn về thì ai cũng không ngăn được.”
Âu Dương Vân bướng bỉnh đi xuống tầng, lúc này, cô em chồng bị giọng nói của bọn họ làm cho giật mình tỉnh giấc. Nam Cung Tình Tình bước từ trong phòng ra vừa khéo nhìn thấy chị dâu muốn đi, lập tức sốt ruột: “Mẹ, xem ra chúng ta phải nói tình hình thực tế cho chị ấy thôi…”
“Vân…”
Bà Nam Cung gọi con dâu lại.
Âu Dương Vân quay đầu lại, bình tĩnh nhìn về phía hai người đang đứng ở trên cầu thang.
Cô em chồng xông lên trước mặt cô một bước, buồn rầu nói: “Chị dâu, thực ra gần đây anh em gặp phải một chút phiền phức.”
Cô biết ngay là sẽ thế này mà: “Phiền phức gì?”
“Chính là… chính là…”
“Chính là cái gì? Mau nói đi!”
Âu Dương Vân gấp chết đi được, rất không vừa lòng với vẻ ấp úng của cô em chồng vào lúc quan trọng thế này.
“Anh ấy bị hoài nghi là hung thủ đã sát hại Đàm Tuyết Vân…”
“Sát hại Đàm Tuyết Vân? Đàm Tuyết Vân đã chết rồi sao?” Cô sững sờ kinh ngạc.
“Vâng.”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Âu Dương Vân cảm thấy mình như sắp sụp đổ đến nơi, nghĩ đến câu Nam Cung Phong đã nói với Đàm Tuyết Vân ở trên tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Mã vào ngày trước khi xuất ngoại,: ‘Bà hãy đợi đấy.’, trong lòng lập tức nguội lạnh…
“Một lời khó nói hết.”
Âu Dương Vân sốt ruột túm chặt tay mẹ chồng: “Mẹ, xảy ra chuyện như vậy, sao mẹ không nói sớm cho con biết?”
“Còn không phải do Phong sợ con suy nghĩ lung tung sao nhưng mà con đừng lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Đã xảy ra án mạng rồi, con còn có thể xem như không có gì được sao? Con phải đi, mọi người có đi không?”
Âu Dương Vân sốt ruột muốn nhanh chóng về nhà, khó trách một tháng này mí mắt cô vẫn luôn không ngừng giật.
Máy bay đáp xuống thành phố B, vừa xuống máy bay Nam Cung Tình Tình đã gọi điện thoại cho anh trai.Sau khi Nam Cung Phong nhận được điện thoại liền nhanh chóng ra sân bay, hiển nhiên khi thấy Âu Dương Vân, gương mặt anh tối sầm.
“Ai cho em về nước hả?” Anh tức giận chất vấn.
“Anh bị kiện cáo đến nơi rồi, em còn có thể không về sao?”
“Em trở về có tác dụng gì?” Ánh mắt anh trừng về phía em gái, hiển nhiên là trách móc con bé không nên nói lung tung.
Nam Cung Tình Tình vô tội chen vào một câu: “Tuy là do em với mẹ để lộ mọi việc nhưng cũng chỉ vì bất đắc dĩ, là do chị dâu quyết tâm muốn về bằng được.”
“Về nhà rồi tính sổ với em sau!”
Anh mở cửa xe, kéo Âu Dương Vân vào bên trong.
Xe chạy về dinh thự Bạch Vân, mấy người giúp việc thấy mợ chủ trở về đều vô cùng kinh ngạc, thế nhưng lại không có cơ hội để nói chuyện với cô. Cô nhanh chóng bị Nam Cung Phong lôi lên trên tầng.
“Em nói anh nghe thử xem, rốt cuộc vì sao em lại trở về? Anh đã đồng ý cho em về chưa?”
“Vậy anh nói cho em thử xem, cái chết của Đàm Tuyết Vân rốt cuộc là như thế nào?”
Trời…
Nam Cung Phong day day trán: “Em sắp sinh tới nơi rồi, đây là chuyện em nên quan tâm sao?”
“Sao em lại không nên quân tâm? Anh là chồng em!”
“Không phải chuyện to tát gì đâu, em đừng hỏi nữa.”
“Vậy thì em cũng phải hiểu cho rõ ràng chân tướng, dù sao em cũng trở về rồi.”
Cô cố chấp như vậy khiến anh bó tay, không biết phải làm sao, chỉ đành kể lại quá trình: “Ngày 19 tháng trước, Đàm Tuyết Vân đột nhiên tới phòng làm việc của anh, lúc đó bà ta đã đến bước đường cùng, Cục chống Tham nhũng đã ra lệnh bắt giữ. Sau khi bà ta đến phòng làm việc của anh thì bắt đầu nói vài lời kích động anh, thấy anh tức đến mức cắn răng nghiến lợi, bà ta đột nhiên lôi ra một khẩu súng từ trong túi nhét thẳng vào tay anh, để anh nổ súng giết bà ta. Bà ta nhiều lần khiêu chiến giới hạn của anh, anh tức đến mức cầm lấy khẩu súng, thật sự muốn bắn một phát giết chết bà ta, thế nhưng nhớ đến lời dặn dò của em, anh vẫn nhẫn nhịn được. Nhưng đúng vào lúc đó lại xảy ra chuyện mà anh trở tay không kịp, Đàm Tuyết Vân thấy anh do dự, liền đoạt lại khẩu súng trong tay anh, bóp cò chết ngay trước mắt anh…”
Nam Cung Phong kể lại vắn tắt mọi chuyện xong, Âu Dương Vân tức giận bất bình: “Nếu bà ta đã tự sát, vì sao anh lại trở thành kẻ bị tình nghi chứ? Không lẽ chỉ vì bà ta chết trong phòng làm việc của anh? Cái đám người hoài nghi anh đều là đồ ngu sao? Ai sẽ giết người trên địa bàn của mình chứ? Định lạy ông tôi ở bụi này chắc? Còn Đàm Tuyết Vân nổ súng tự sát, trên súng không có dấu vân tay của bà ta sao? Hơn nữa, không phải là anh đã gắn camera trong phòng làm việc của mình rồi sao?”
Nam Cung Phong thở dài: “Nhắc đến cũng do anh quá lơ là, lúc đấy không chú ý đến Đàm Tuyết Vân đeo găng tay màu đen, bà ta tới hoàn toàn là để vu oan cho anh, không chỉ không lưu lại bất kỳ chứng cứ gì là mình tự sát, thậm chí còn không biết là đã bật điện thoại để ghi âm từ lúc nào, lại khéo đúng lúc sau khi anh nói câu ‘Bà cho là tôi không dám giết bà sao?’ bà ta liền tự sát luôn, thật sự khiến anh hết đường chối cãi.”
“Vậy camera thì sao? Chắc là camera có thể thu lại toàn bộ quá trình?”
“Sớm đã bị hỏng rồi, trong camera chỉ có phần thu hình từ 3 tháng trước, 3 tháng sau đều trống trơn.”
Âu Dương Vân day day trán, lần này thật sự gặp phải phiền toái lớn rồi…
“Ghi âm trong điện thoại do ai phát hiện ra?”
“Anh đã nói rồi, bà ta có chuẩn bị từ trước, trước lúc tới đã viết di thư cho chồng trước, bảo anh vẫn luôn muốn giết bà ta, nếu như ngày nào đó bà ta gặp phải bất trắc gì thì chắc chắn anh chính là hung thủ, phần ghi âm ghi lại vừa khéo, bỏ qua ngôn từ ghê tởm của bà ta, vừa vặn bắt đầu từ lúc anh cầm súng chĩa vào bà ta.”
“Vậy vì sao anh lại cầm súng chĩa vào bà ta?”
“Anh nào đoán được bà ta sẽ ra chiêu âm hiểm như vậy chứ?”
Âu Dương Vân dường như chẳng còn gì để phản bác, cắn răng nói: “Mụ đàn bà chết tiệt, đến lúc chết vẫn còn muốn kéo anh theo làm đệm lưng, thật sự là tởm đến cùng cực!”
“Nhưng mà chồng à…” Cô ngừng lại một chút: “Viên đạn ấy có thật không phải do anh bắn không?”
Ánh mắt Nam Cung Phong thoáng kinh ngạc, không dám tin hỏi: “Vân, em nói cái gì thế? Không lẽ đến em cũng cảm thấy, cái chết của Đàm Tuyết Vân không thoát khỏi có liên quan đến anh sao?”
Âu Dương Vân biết là mình đã chạm vào chỗ đau của anh, lập tức giải thích: “Em không có ý như vậy, chỉ là lúc đó…ở tập đoàn Thiên Mã…”
“Suýt chút anh đã đẩy bà ta xuống phải không?”
Ánh mắt Nam Cung Phong trở nên lạnh lẽo: “Xem ra, rốt cuộc thì em cũng không tin anh.”
Anh thất vọng quay người rời đi, Âu Dương Vân trề môi tủi thân: “Không phải như vậy đâu…”
Nam Cung Phong bỏ đi, đến khi trời tối vẫn chưa trở về, Âu Dương Vân sốt ruột ngồi trong phòng khách chờ đợi, mẹ chồng cũng ngồi chờ ở một bên.
“Gọi điện thoại cho nó chưa?”
“Con gọi rồi, tắt máy.”
“Có lẽ không phải nó giận con đâu, có thể là có việc xã giao.”
“Xã giao không cần phải tắt máy.”
“Vậy có thể do máy nó hết pin.”
“Từ trước tới nay, anh ấy chưa bao giờ để điện thoại tắt nguồn vì hết pin cả.”
Bà Nam Cung không nói nữa, Âu Dương Vân khẽ cắn môi: “Mẹ, hiện giờ, nhất định là Phong đang rất khó khăn phải không?”
Cô không ngờ tới, lần này Đàm Tuyết Vân đến bước đường cùng, lại lựa chọn cách đồng quy vu tận với Nam Cung Phong.
“Chắc chắn rồi, một loạt chứng cứ bất lợi đều chĩa về phía nó, sao có thể không áp lực được chứ, may mà Bạch Thất Gia và thầy Kiều đều có người và quen biết khá rộng trong giới chính trị, sau khi xảy ra chuyện, họ vẫn luôn giúp đỡ nó tẩy sạch hiềm nghi.”
Âu Dương Vân chờ đợi một lúc lâu, Nam Cung Phong mới trở về, lúc đó mẹ chồng đã đi ngủ trước.
Anh lạnh lùng nhìn cô, không nói gì, cô biết rõ, anh vẫn không thể quên được câu nói vô tâm kia của mình.
“Chồng à, anh đi đâu vậy, sao giờ mới về?”
“Em đợi anh lâu lắm, lần sau đừng về muộn như vậy, phụ nữ mang thai không thể thức khuya đâu.”
“Chuyện chiều nay cho em xin lỗi, em không có ý nghi ngờ anh, em chỉ là không thể chấp nhận nổi Đàm Tuyết Vân sẽ cực đoan đến mức tự sát.”
“Cho nên, em hoài nghi anh đã giết bà ta?”
“Không phải, thật sự không phải, em chỉ muốn xác nhận chút, để bản thân chấp nhận sự thật này mà thôi.”
“Được rồi, bây giờ anh thấy rất phiền, không muốn nói chuyện, em cách anh xa chút.”
Cô ôm chặt lấy anh: “Em sẽ không rời xa anh nữa, dù cho kế hoạch của Đàm Tuyết Vân không thể chê vào đâu được, cũng nhất định sẽ có sơ hở, em nhất định sẽ giúp anh tìm ra chỗ sơ hở này.”
“Em tìm giúp anh kiểu gì? Đừng quên, hiện tại em là bà bầu sắp sinh đấy.”
“Bà bầu thì làm sao, em đã nghĩ cả ngày nay, em cảm thấy tuy kế hoạch của Đàm Tuyết Vân rất chu toàn, song chắc chắn có sơ hở, mà sơ hở này nhất định là ở trên người một người.”
“Ai?”
“Con trai bà ta – Giang Hựu Nam.”
“Sao em lại nghĩ vậy?”
“Dựa vào trực giác của em, nếu như Đàm Tuyết Vân muốn tự vẫn, trước khi chết bà ta nhất định sẽ gặp mặt con trai, sau đó chắc chắn sẽ nói một vài câu kỳ quái, hoặc là giao phó một số chuyện, sẽ không đột nhiên vĩnh biệt con trai đâu.”
“Em nghĩ giống anh.”
Nam Cung Phong cởi áo khoác, ngồi lên ghế sofa: “Anh đã từng dẫn luật sư đi tìm anh ta, hi vọng anh ta có thể cung cấp một vài manh mối là do mẹ anh ta tự vẫn chứ không phải do anh giết, thế nhưng kết quả rất đáng tiếc, anh ta không cung cấp gì, thái độ với anh cũng rất bất thiện.”
“Tình cảm của Giang Hựu Nam với mẹ rất sâu nặng, Đàm Tuyết Vân đột ngột qua đời chắc chắn là đả kích rất lớn đối với anh ta, thế nhưng anh ta là người biết phân rõ phải trái, đợi sau khi bình tĩnh lại, tin rằng anh ta sẽ đứng về phía chính nghĩa.”
CHƯƠNG 248: ĐẠI KẾT CỤC
Lữ Trường Quý ngắt máy, Âu Dương Vân cầm điện thoại thở dài phiền muộn, nửa tin nửa ngờ đối với những lời bác mình nói.
Lúc ăn cơm tối, cô khẽ hỏi mẹ chồng: “Mẹ, khi nào mọi người về nước, con về cùng với mọi người nhé?”
Bà Nam Cung lắc đầu: “Không được, chồng con bảo để con ở lại Vienna sinh con xong rồi mới được về.”
“Sinh ở đâu chẳng được hả mẹ? Chẳng phải anh ấy chỉ đang lo là con lại bị Đàm Tuyết Vân bắt cóc thôi hay sao? Mẹ yên tâm, con đảm bảo với mọi người, lần này sau khi trở về con sẽ không bước chân ra khỏi cửa nửa bước, chưa sinh con xong tuyệt đối sẽ không gặp bất cứ ai.”
“Chị dâu à, chị đảm bảo với mẹ và em cũng vô dụng thôi.”
Cô em chồng nhún vai bất đắc dĩ: “Tụi em cũng không phải chồng chị.”
“Vậy thì tiền trảm hậu tấu nhé, mọi người đưa con về, sau khi về con sẽ tự mình giải thích với anh ấy.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, mang thai đến tháng thứ bảy rất dễ sinh sớm, nếu như chị sinh sớm ở trên máy bay, vậy thì anh em còn không lột da em chắc.”
“Nào có trùng hợp như vậy chứ, sẽ không khéo như vậy đâu, mẹ, cho con về đi có được không…”
Âu Dương Vân van nài mẹ chồng với cô em chồng rất lâu nhưng kiểu gì hai người họcũng không đồng ý. Cô dứt khoát đặt đũa lên bàn, tức giận nói: “Dù sao con cũng quyết tâm về nước rồi, mặc kệ mọi người có đồng ý hay không, ngày mai con nhất định phải về nước!”
Sáng sớm ngày hôm sau, bà Nam Cung vừa mới thức dậy đã nhìn thấy con dâu xách rương hành lý từ trong phòng ngủ ra, bà kinh ngạc bước đến: “Con định làm gì đấy?”
“Tối qua con đã nói rồi, con muốn về nước.”
“Con không thể vềđược.”
“Chân là của con, chỉ cần con muốn về thì ai cũng không ngăn được.”
Âu Dương Vân bướng bỉnh đi xuống tầng, lúc này, cô em chồng bị giọng nói của bọn họ làm cho giật mình tỉnh giấc. Nam Cung Tình Tình bước từ trong phòng ra vừa khéo nhìn thấy chị dâu muốn đi, lập tức sốt ruột: “Mẹ, xem ra chúng ta phải nói tình hình thực tế cho chị ấy thôi…”
“Vân…”
Bà Nam Cung gọi con dâu lại.
Âu Dương Vân quay đầu lại, bình tĩnh nhìn về phía hai người đang đứng ở trên cầu thang.
Cô em chồng xông lên trước mặt cô một bước, buồn rầu nói: “Chị dâu, thực ra gần đây anh em gặp phải một chút phiền phức.”
Cô biết ngay là sẽ thế này mà: “Phiền phức gì?”
“Chính là… chính là…”
“Chính là cái gì? Mau nói đi!”
Âu Dương Vân gấp chết đi được, rất không vừa lòng với vẻ ấp úng của cô em chồng vào lúc quan trọng thế này.
“Anh ấy bị hoài nghi là hung thủ đã sát hại Đàm Tuyết Vân…”
“Sát hại Đàm Tuyết Vân? Đàm Tuyết Vân đã chết rồi sao?” Cô sững sờ kinh ngạc.
“Vâng.”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Âu Dương Vân cảm thấy mình như sắp sụp đổ đến nơi, nghĩ đến câu Nam Cung Phong đã nói với Đàm Tuyết Vân ở trên tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Mã vào ngày trước khi xuất ngoại,: ‘Bà hãy đợi đấy.’, trong lòng lập tức nguội lạnh…
“Một lời khó nói hết.”
Âu Dương Vân sốt ruột túm chặt tay mẹ chồng: “Mẹ, xảy ra chuyện như vậy, sao mẹ không nói sớm cho con biết?”
“Còn không phải do Phong sợ con suy nghĩ lung tung sao nhưng mà con đừng lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Đã xảy ra án mạng rồi, con còn có thể xem như không có gì được sao? Con phải đi, mọi người có đi không?”
Âu Dương Vân sốt ruột muốn nhanh chóng về nhà, khó trách một tháng này mí mắt cô vẫn luôn không ngừng giật.
Máy bay đáp xuống thành phố B, vừa xuống máy bay Nam Cung Tình Tình đã gọi điện thoại cho anh trai.Sau khi Nam Cung Phong nhận được điện thoại liền nhanh chóng ra sân bay, hiển nhiên khi thấy Âu Dương Vân, gương mặt anh tối sầm.
“Ai cho em về nước hả?” Anh tức giận chất vấn.
“Anh bị kiện cáo đến nơi rồi, em còn có thể không về sao?”
“Em trở về có tác dụng gì?” Ánh mắt anh trừng về phía em gái, hiển nhiên là trách móc con bé không nên nói lung tung.
Nam Cung Tình Tình vô tội chen vào một câu: “Tuy là do em với mẹ để lộ mọi việc nhưng cũng chỉ vì bất đắc dĩ, là do chị dâu quyết tâm muốn về bằng được.”
“Về nhà rồi tính sổ với em sau!”
Anh mở cửa xe, kéo Âu Dương Vân vào bên trong.
Xe chạy về dinh thự Bạch Vân, mấy người giúp việc thấy mợ chủ trở về đều vô cùng kinh ngạc, thế nhưng lại không có cơ hội để nói chuyện với cô. Cô nhanh chóng bị Nam Cung Phong lôi lên trên tầng.
“Em nói anh nghe thử xem, rốt cuộc vì sao em lại trở về? Anh đã đồng ý cho em về chưa?”
“Vậy anh nói cho em thử xem, cái chết của Đàm Tuyết Vân rốt cuộc là như thế nào?”
Trời…
Nam Cung Phong day day trán: “Em sắp sinh tới nơi rồi, đây là chuyện em nên quan tâm sao?”
“Sao em lại không nên quân tâm? Anh là chồng em!”
“Không phải chuyện to tát gì đâu, em đừng hỏi nữa.”
“Vậy thì em cũng phải hiểu cho rõ ràng chân tướng, dù sao em cũng trở về rồi.”
Cô cố chấp như vậy khiến anh bó tay, không biết phải làm sao, chỉ đành kể lại quá trình: “Ngày 19 tháng trước, Đàm Tuyết Vân đột nhiên tới phòng làm việc của anh, lúc đó bà ta đã đến bước đường cùng, Cục chống Tham nhũng đã ra lệnh bắt giữ. Sau khi bà ta đến phòng làm việc của anh thì bắt đầu nói vài lời kích động anh, thấy anh tức đến mức cắn răng nghiến lợi, bà ta đột nhiên lôi ra một khẩu súng từ trong túi nhét thẳng vào tay anh, để anh nổ súng giết bà ta. Bà ta nhiều lần khiêu chiến giới hạn của anh, anh tức đến mức cầm lấy khẩu súng, thật sự muốn bắn một phát giết chết bà ta, thế nhưng nhớ đến lời dặn dò của em, anh vẫn nhẫn nhịn được. Nhưng đúng vào lúc đó lại xảy ra chuyện mà anh trở tay không kịp, Đàm Tuyết Vân thấy anh do dự, liền đoạt lại khẩu súng trong tay anh, bóp cò chết ngay trước mắt anh…”
Nam Cung Phong kể lại vắn tắt mọi chuyện xong, Âu Dương Vân tức giận bất bình: “Nếu bà ta đã tự sát, vì sao anh lại trở thành kẻ bị tình nghi chứ? Không lẽ chỉ vì bà ta chết trong phòng làm việc của anh? Cái đám người hoài nghi anh đều là đồ ngu sao? Ai sẽ giết người trên địa bàn của mình chứ? Định lạy ông tôi ở bụi này chắc? Còn Đàm Tuyết Vân nổ súng tự sát, trên súng không có dấu vân tay của bà ta sao? Hơn nữa, không phải là anh đã gắn camera trong phòng làm việc của mình rồi sao?”
Nam Cung Phong thở dài: “Nhắc đến cũng do anh quá lơ là, lúc đấy không chú ý đến Đàm Tuyết Vân đeo găng tay màu đen, bà ta tới hoàn toàn là để vu oan cho anh, không chỉ không lưu lại bất kỳ chứng cứ gì là mình tự sát, thậm chí còn không biết là đã bật điện thoại để ghi âm từ lúc nào, lại khéo đúng lúc sau khi anh nói câu ‘Bà cho là tôi không dám giết bà sao?’ bà ta liền tự sát luôn, thật sự khiến anh hết đường chối cãi.”
“Vậy camera thì sao? Chắc là camera có thể thu lại toàn bộ quá trình?”
“Sớm đã bị hỏng rồi, trong camera chỉ có phần thu hình từ 3 tháng trước, 3 tháng sau đều trống trơn.”
Âu Dương Vân day day trán, lần này thật sự gặp phải phiền toái lớn rồi…
“Ghi âm trong điện thoại do ai phát hiện ra?”
“Anh đã nói rồi, bà ta có chuẩn bị từ trước, trước lúc tới đã viết di thư cho chồng trước, bảo anh vẫn luôn muốn giết bà ta, nếu như ngày nào đó bà ta gặp phải bất trắc gì thì chắc chắn anh chính là hung thủ, phần ghi âm ghi lại vừa khéo, bỏ qua ngôn từ ghê tởm của bà ta, vừa vặn bắt đầu từ lúc anh cầm súng chĩa vào bà ta.”
“Vậy vì sao anh lại cầm súng chĩa vào bà ta?”
“Anh nào đoán được bà ta sẽ ra chiêu âm hiểm như vậy chứ?”
Âu Dương Vân dường như chẳng còn gì để phản bác, cắn răng nói: “Mụ đàn bà chết tiệt, đến lúc chết vẫn còn muốn kéo anh theo làm đệm lưng, thật sự là tởm đến cùng cực!”
“Nhưng mà chồng à…” Cô ngừng lại một chút: “Viên đạn ấy có thật không phải do anh bắn không?”
Ánh mắt Nam Cung Phong thoáng kinh ngạc, không dám tin hỏi: “Vân, em nói cái gì thế? Không lẽ đến em cũng cảm thấy, cái chết của Đàm Tuyết Vân không thoát khỏi có liên quan đến anh sao?”
Âu Dương Vân biết là mình đã chạm vào chỗ đau của anh, lập tức giải thích: “Em không có ý như vậy, chỉ là lúc đó…ở tập đoàn Thiên Mã…”
“Suýt chút anh đã đẩy bà ta xuống phải không?”
Ánh mắt Nam Cung Phong trở nên lạnh lẽo: “Xem ra, rốt cuộc thì em cũng không tin anh.”
Anh thất vọng quay người rời đi, Âu Dương Vân trề môi tủi thân: “Không phải như vậy đâu…”
Nam Cung Phong bỏ đi, đến khi trời tối vẫn chưa trở về, Âu Dương Vân sốt ruột ngồi trong phòng khách chờ đợi, mẹ chồng cũng ngồi chờ ở một bên.
“Gọi điện thoại cho nó chưa?”
“Con gọi rồi, tắt máy.”
“Có lẽ không phải nó giận con đâu, có thể là có việc xã giao.”
“Xã giao không cần phải tắt máy.”
“Vậy có thể do máy nó hết pin.”
“Từ trước tới nay, anh ấy chưa bao giờ để điện thoại tắt nguồn vì hết pin cả.”
Bà Nam Cung không nói nữa, Âu Dương Vân khẽ cắn môi: “Mẹ, hiện giờ, nhất định là Phong đang rất khó khăn phải không?”
Cô không ngờ tới, lần này Đàm Tuyết Vân đến bước đường cùng, lại lựa chọn cách đồng quy vu tận với Nam Cung Phong.
“Chắc chắn rồi, một loạt chứng cứ bất lợi đều chĩa về phía nó, sao có thể không áp lực được chứ, may mà Bạch Thất Gia và thầy Kiều đều có người và quen biết khá rộng trong giới chính trị, sau khi xảy ra chuyện, họ vẫn luôn giúp đỡ nó tẩy sạch hiềm nghi.”
Âu Dương Vân chờ đợi một lúc lâu, Nam Cung Phong mới trở về, lúc đó mẹ chồng đã đi ngủ trước.
Anh lạnh lùng nhìn cô, không nói gì, cô biết rõ, anh vẫn không thể quên được câu nói vô tâm kia của mình.
“Chồng à, anh đi đâu vậy, sao giờ mới về?”
“Em đợi anh lâu lắm, lần sau đừng về muộn như vậy, phụ nữ mang thai không thể thức khuya đâu.”
“Chuyện chiều nay cho em xin lỗi, em không có ý nghi ngờ anh, em chỉ là không thể chấp nhận nổi Đàm Tuyết Vân sẽ cực đoan đến mức tự sát.”
“Cho nên, em hoài nghi anh đã giết bà ta?”
“Không phải, thật sự không phải, em chỉ muốn xác nhận chút, để bản thân chấp nhận sự thật này mà thôi.”
“Được rồi, bây giờ anh thấy rất phiền, không muốn nói chuyện, em cách anh xa chút.”
Cô ôm chặt lấy anh: “Em sẽ không rời xa anh nữa, dù cho kế hoạch của Đàm Tuyết Vân không thể chê vào đâu được, cũng nhất định sẽ có sơ hở, em nhất định sẽ giúp anh tìm ra chỗ sơ hở này.”
“Em tìm giúp anh kiểu gì? Đừng quên, hiện tại em là bà bầu sắp sinh đấy.”
“Bà bầu thì làm sao, em đã nghĩ cả ngày nay, em cảm thấy tuy kế hoạch của Đàm Tuyết Vân rất chu toàn, song chắc chắn có sơ hở, mà sơ hở này nhất định là ở trên người một người.”
“Ai?”
“Con trai bà ta – Giang Hựu Nam.”
“Sao em lại nghĩ vậy?”
“Dựa vào trực giác của em, nếu như Đàm Tuyết Vân muốn tự vẫn, trước khi chết bà ta nhất định sẽ gặp mặt con trai, sau đó chắc chắn sẽ nói một vài câu kỳ quái, hoặc là giao phó một số chuyện, sẽ không đột nhiên vĩnh biệt con trai đâu.”
“Em nghĩ giống anh.”
Nam Cung Phong cởi áo khoác, ngồi lên ghế sofa: “Anh đã từng dẫn luật sư đi tìm anh ta, hi vọng anh ta có thể cung cấp một vài manh mối là do mẹ anh ta tự vẫn chứ không phải do anh giết, thế nhưng kết quả rất đáng tiếc, anh ta không cung cấp gì, thái độ với anh cũng rất bất thiện.”
“Tình cảm của Giang Hựu Nam với mẹ rất sâu nặng, Đàm Tuyết Vân đột ngột qua đời chắc chắn là đả kích rất lớn đối với anh ta, thế nhưng anh ta là người biết phân rõ phải trái, đợi sau khi bình tĩnh lại, tin rằng anh ta sẽ đứng về phía chính nghĩa.”
Bình luận facebook