• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài (1 Viewer)

  • Chương 214

62214.

Lâm Ái tức giận đứng dậy chạy thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa rầm một cái, Giang Hựu Nam ray trán than thở, đi đến gõ cửa: “Lâm Ái, em mở cửa ra được không? Em nhất định chưa nghe hết lời anh nói? Em mở cửa ra, anh nói em biết sau đó nói những gì.”



“Em không muốn nghe. Bắt đầu từ hôm nay chúng ta ở riêng đi, em sẽ tự kiểm điểm lại mình.”



Bụp, cô ném gối của Giang Hựu Nam ra ngoài.



Một tuần sau Tư Đồ Nhã nhận được điện thoại của Quý Phong, cô lòng đầy hi vọng ấn nghe máy.



“Alo, Quý Phong, có tin gì sao?”



“Phu nhân, theo quan sát và sự tìm hiểu của tôi trong tuần này, sếp Trì mỗi chiều thứ bảy đều đi đến phòng tư vấn tâm lý tên là Dương Quang.”



“Phòng tư vấn tâm lý? Anh ấy đến đó làm gì?”



“Cái này tôi không rõ lắm, có thể là sếp Trì lại bị mắc chứng PTSD.”



Tư Đồ Nhã im lặng một lúc: “Anh có địa chỉ của phòng bổ trợ đó không?”



“Có.”



“Gửi tin nhắn cho tôi.”



“Ok.”



Sau khi nhận được tin nhắn của Quý Phong, chiều hôm đó cô liền xin nghỉ làm, đi đến địa chỉ trong tin nhắn, phòng tư vấn tâm lý Dương Quang.



Cô đẩy cửa ra, bên trong là một phòng không to cũng không nhỏ, sau bàn làm việc là một giá sách, bên trên là bệnh án của từng bệnh nhân, một người đàn ông khoảng 50 tuổi đứng lên hỏi: “Cô gái, có việc gì sao?”



Tư Đồ Nhã hít một hơi dài, lễ phép hỏi: “Cháu muốn hỏi chút, chỗ bác có phải có một bệnh nhân tên là Thượng Quan Trì không ạ?”



Người đàn ông trung niên ngây ra, nghi ngờ hỏi: “Cháu hỏi cái này để làm gì?”



“Bác nói với cháu được không? Cái này đối với cháu rất quan trọng.”



“Đúng vậy, có bệnh nhân đó.”



“Thế anh ấy mắc bệnh gì?”



Tư Đồ Nhã vội vàng hỏi.



“Xin lỗi, đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân, chúng tôi không tiện tiết lộ.”



“Bác, xin bác nói cho cháu biết, cháu là vợ của anh ấy, cháu nhất định phải làm rõ anh ấy mắc bệnh gì.”



Người đàn ông trung niên nhìn cô, giọng trầm xuống: “Theo tôi được biết cậu ấy bây giờ độc thân, cô gái, rốt cuộc cô muốn làm gì?”



Tư Đồ Nhã rất sốt ruột: “Cháu gọi bác như nào được?



“Gọi tôi là bác sĩ Vương.”



“Bác sĩ Vương, cháu thật sự là vợ của Thượng Quan Trì, chỉ là hai năm trước chúng cháu xảy ra một số chuyện không còn cách nào khác phải chia tay, xin bác nói cho cháu biết, chồng cháu có phải PTSD lại tái phát rồi không?”



“Cô gái, thật sự rất xin lỗi, không có sự đồng ý của người bệnh, chúng tôi tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện riêng tư của bệnh nhân.”



Khóe mắt Tư Đồ Nhã đỏ hoe, giọng nói nghẹn lại: “Tôn chỉ của phòng tư vấn tâm lý Dương Quang chính là xua đuổi ám ảnh trong lòng người khác, cháu tin rằng chỉ cần có thể chữa khỏi cho bệnh nhân đối với các bác mà nói là một việc vô cùng vui mừng, nếu như bác chịu nói với cháu, chồng cháu rốt cuộc mắc bệnh tâm lý gì, cháu nhất định sẽ nghĩ cách cùng các bác giúp anh ấy khắc phục.”



Bác sĩ Vương có chút lung lay, ông than thở: “Nếu thế thì tôi báo cho Thượng Quan Trì một câu, nếu như cậu ấy đồng ý, tôi sẽ nói với cô.”



“Nếu như anh ấy đồng ý cháu đã không một mình chạy đến đây, anh ấy chính là không muốn để cháu biết, nên cháu mới mạo muội đến làm phiền bác, bác sĩ Vương, xin bác nhìn vào trái tim chân thành của cháu mà nói cho cháu biết đi, cháu thật sự rất muốn giúp người cháu yêu, cho dù duyên phận của cháu và anh ấy đã hết, cháu cũng hi vọng anh ấy sẽ sống tốt.



Nước mắt của Tư Đồ Nhã cuối cùng cũng cảm hóa được bác sĩ Vương, ông gật đầu: “Vậy được rồi.”



Bác sĩ Vương lấy ra một cuốn bệnh án từ giá sách sau lưng ông, sau đó đưa vào tay Tư Đồ Nhã.



Bên ngoài cuốn sổ ghi tên của Thượng Quan Trì, cô run rẩy mở ra, lúc nhìn thấy bệnh án, đầu cô vang lên một tiếng nổ…



Chức năng sinh dục gặp chướng ngại…



Tư Đồ Nhã buồn bã ngước mắt lên, đầu cô choáng váng, não muốn ngừng hoạt động, run rẩy chất vấn: “Đây là ý gì?”



“Chính xác mà nói bệnh nhân phát sinh giao hợp với người khác trong tình trạng không còn ý thức, dẫn đến tâm lý sinh ra ám ảnh rất lớn, không có cách nào tiến hành cuộc sống giao hợp bình thường.”



“Anh ấy từ lúc nào bắt đầu chấp nhận tư vấn tâm lý? Có hiệu quả không?”



Nước mắt Tư Đồ Nhã tuôn ra, trong lòng vô cùng khó chịu.



“Khoảng một năm rưỡi về trước, trước mắt mà nói không có hiệu quả cao, vì cái này không phải dựa vào thuốc có thể giải quyết vấn đề, đây là một loại bệnh tâm lý, là quãng thời gian xảy ra rất nhiều việc khiến cậu ấy suy sụp, dẫn đến cậu ấy quan hệ với người khác trong tình trạng không tự nguyện, hơn nữa có một đứa con, người yêu rời bỏ, gia đình tan nát, dưới hai đòn đả kích đó, tâm lý cậu ấy mất cân bằng nghiêm trọng, dẫn đến bộ phận sinh dục không có cách nào cương lên.”



“Bác biết chuyện gì xảy ra giữa cháu và anh ấy không?”



Bác sĩ Vương gật đầu: “Tôi là bác sĩ tâm lý của cậu ấy, tôi sao có thể không biết, lý do nói cho cô biết, là vì nếu như cô có thể tham gia điều trị thật sự có tác dụng rất lớn đến bệnh tình của cậu ấy, chức năng sinh dục của cậu ấy gặp chướng ngại, nguyên nhân chính là vì cảm thấy phản bội cô, nếu như cô có thể thể hiện ra không để ý, hơn nữa nhẫn nại đưa cậu ấy ra khỏi ám ảnh, bệnh tình của cậu ấy sẽ có hi vọng lớn được chữa khỏi.”



Tư Đồ Nhã hồn bay phách lạc rời khỏi cửa phòng tư vấn tâm lý, ánh mặt trời bên ngoài có chút chói mắt, một mình đi đến bờ biển, ngồi ngơ ngẩn cả buổi chiều.



Cô cuối cùng cũng biết được tại sao Thượng Quan Trì lại lạnh nhạt với cô như vậy, tại sao lại trăm phương ngàn kế muốn rạch rõ ranh giới với cô, anh ấy một người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể để người khác biết được bản thân trong phương diện đó không được, hơn nữa chỉ cần đối diện với người phụ nữ mình yêu thương, đây là vấn đề nghiêm trọng thuộc về lòng tự tôn.



Tư Đồ Nhã trằn trọc suy nghĩ cả đêm, cô quyết định phải cứu vãn Thượng Quan Trì, nói cho cùng, anh biến thành bộ dạng như bây giờ cô cũng có trách nhiệm, nếu như lúc đó không rời khỏi anh, anh sẽ không vì tự trách dẫn đến tâm lý không thiếu sót đến mức độ đó.



Bác sĩ Vương nói, lòng tự tôn của người đàn ông còn quý hơn vàng, vì vậy việc này không phải nói thẳng ra, nhất định phải giả vờ như không biết, từng bước từng bước dẫn dắt anh thổ lộ.



Từ trước đến giờ, đều nghĩ bản thân là người mệnh khổ, đến bây giờ sau khi biết được bệnh không thể nói ra của Thượng Quan Trì, cô mới nhận thức được, anh và cô khổ như nhau.



Mắc bệnh khó mở lời như này, lại không thể nói với ai, chỉ có thể nuốt đau khổ vào trong bụng, người phụ nữ yêu thương lại xuất hiện đúng lúc này, bên cạnh lại có một vị sứ giả hộ giá xuất sắc, cùng với việc anh buồn không thể không nảy sinh tâm lý tự ti, cho rằng bản thân không cho được người khác có thể cho, vì vậy anh lựa chọn trốn tránh, cho dù sống trong địa ngục của ám ảnh, cũng không muốn người phụ nữ mình yêu vì đồng cảm mà đến với anh.



Tư Đồ Nhã hoàn toàn hiểu được trái tim của Thượng Quan Trì, lại có chút hận bản thân, cái gì cũng không biết, lại còn oán trách anh lạnh nhạt với cô, vì muốn trả thù anh thân mật với người phụ nữ khác trước mặt cô, liền chấp nhận Thẩm Thanh Ca, lúc đó, anh tuyệt vọng đến thế nào…



Anh không có cách nào khống chế trái tim yêu cô, lúc nào cũng không kìm nổi lòng quan tâm cô, cô lại còn làm anh nổi cáu, nói bộ dạng anh làm bản thân rất khó xử, ép anh nói ra lời tuyệt tình , đuổi cô đi còn bắt cô không cần trở về. Lúc đó, anh nói ra những lời đó, đau khổ và bất lực đến nhường nào…



Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Tư Đồ Nhã đi làm, lại một lần nữa tình cờ gặp Thượng Quan Trì trong thang máy.



“Chiều qua sao lại xin nghỉ?”



Thượng Quan Trì lạnh lùng hỏi.



“Có chút không khỏe.”



Ánh mắt cô lấp lánh trả lời.



“Không sao chứ?”



“Ừm, không sao.”



Ánh mắt Tư Đồ Nhã liếc sang nhìn anh, khoảng thời gian này đối diện với sự xuất hiện của cô, ba qua đời, giữa trán anh nổi thêm không ít âu sầu, anh chho rằng người khác không nhìn thấy, thực ra chỉ cần có tâm nhìn một cái là nhìn ra.



Buổi tối bộ phận tăng ca đến 9 giờ, rút ngắn thời gian tăng ca so với bình thường không ít, Tư Đồ Nhã rõ ràng có thể đi bộ về chung cư, nhưng cố ý ỳ lại ở văn phòng không về, cho đến khi Thượng Quan Trì đến hỏi cô: “Cô không về sao?”



“Giờ về đây.”



Cô chậm giãi thu dọn đồ đạc, nhắm mắt theo đuôi đi ra.



Ra khỏi cửa công ty, cô vẫn không lập tức đi về, mà đứng ở cửa chờ Thượng Quan Trì đi ra, chờ khoảng nửa tiếng, Thượng Quan Trì mới từ thang máy đi ra, lúc đi qua cô, ngạc nhiên nhíu mày: “ Sao cô vẫn chưa về?”



Tay cô chỉ lên đầu: “Ngắm trăng.”



Hơ, Thượng Quan Trì cười nhạo cô, đi thẳng ra xe của mình.



Anh vừa bước lên xe, đột nhiên, cửa xe bên trái bị mở ra, Tư Đồ Nhã theo vào.



“Làm gì?”



“Cho tôi đi ké một đoạn, cảm ơn.”



“Gần như vậy đi bộ qua là được.”



“Dù sao cũng tiện đường, tôi còn chút khó chịu không muốn đi bộ bước nào.”



Thượng Quan Trì soạt một tiếng nổ máy, xe hướng về phía chung cư của cô, vài phút sau dừng lại, anh chờ cô xuống xe, cô lại ngồi trong xe không động đậy: “Xuống xe đi.” Anh nhắc nhở.



Tư Đồ Nhã nhìn anh một cái, mở cửa xe rồi đi ra, vẫn chưa đi được hai bước liền bụp một cái ngã xuống đất, Thượng Quan Trì lo sợ nhảy xuống xe, chạy đến trước mặt cô ôm cô dậy: “Tư Đồ Nhã, Tư Đồ Nhã, cô sao vậy?”



Cô giả vời yếu ớt mở mắt, nói không còn sức lực: “Đầu choáng váng, phiền anh ôm tôi vào…”



Thượng Quan Trì đứng dậy ôm lấy cô, mở cửa chung cư đặt cô lên giường trong phòng ngủ, cúi nửa người hỏi: “Chỗ nào khó chịu, có cần đi viện không?”



Anh đang định thẳng lưng lên, Tư Đồ Nhã đột nhiên giơ tay ra ôm lấy cổ anh: “Không có chỗ nào khó chịu, chỉ là muốn anh ở lại.”



Thượng Quan Trì kinh ngạc nhìn cô, lúc lâu mới phản ứng, đang định kéo tay cô ra, cô nói: “Không phải anh nói đối diện với lời mời của phụ nữ không có chút miễn dịch nào sao? Vậy bây giờ tôi mời anh ở lại.”



“Đừng như này.”



Biểu cảm của anh không tự nhiên đứng dậy, đang định đi ra ngoài cửa, Tư Đồ Nhã nhanh hơn một bước đóng cửa lại, ấm ức nói: “Tại sao? Với anh mà nói em đã không còn chút hấp dẫn nào sao? Sao nóng vội thoát khỏi em vậy?”



“Tiểu Nhã, đừng gây chuyện nữa, tôi còn có việc, cô tránh ra.”



“Em không tránh.”



Tư Đồ Nhã rất rõ anh đang trốn tránh điều gì, cô dày mặt lừa anh đến đây, chính là muốn thử xem, anh có thật một chút cũng không được không?”



“Cô rốt cuộc có tránh ra không?”



Quyển 2:
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom