Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
62215.
“Em nói rồi không tránh!”
Thượng Quan Trì thấy mềm không được chỉ có thể cứng, giơ cánh tay đẩy cô sang một bên, tay ấn nút mở cửa, cửa được mở, anh bước ra ngoài nhanh như sao băng.
Tư Đồ Nhã làm sao có thể trớn mắt nhìn anh cứ như vậy đi mất, cô lấy hết sức xông đến trước mặt anh, giống như con bạch tuộc quấn lấy thân anh, cho dù Thượng Quan Trì có vùng vẫy thế nào cũng không ra khỏi.
“Tư Đồ Nhã rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Muốn dụ dỗ anh, anh không nhìn ra sao?”
Dứt lời, liền chủ động hôn lên môi anh, Thượng Quan Trì ngỡ ngàng trợn tròn mắt, sự hoảng hốt nhất thời, nhưng lại không ngăn lại.
Trong đầu anh lóe lên sự mê hoặc hỗn loạn, tay nắm tay Tư Đồ Nhã dần dần thả lỏng, chuyển thành vòng qua eo cô, anh không giống như trước đây hôn cô điên cuồng, nhưng lại cuộn chặt lấy đầu lưỡi cô.
Tư Đồ Nhã hai tay ôm lấy gáy Thượng Quan Trì, cơ thể cô nóng lên như đám lửa, mấy lần Thẩm Thanh Ca muốn gần gũi cô, cô đều viện lý do tránh, nhưng nay đối diện với Thượng Quan Trì, cảm xúc mãnh liệt của cô dễ dàng bùng cháy, có thể thấy thời gian hai năm, trong lòng cô trọng lượng của anh vẫn như xưa.
Hai người di chuyển áp sát tường, cơ thể cô bị chèn giữa Thượng Quan Trì và bức tường, Thượng Quan Trì nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, đầu lưỡi quyện vào nhau, giống như bánh quai chèo không nỡ tách ra, khao khát càng quấn càng chặt.
Hơi thở của Tư Đồ Nhã càng ngày càng gấp gáp, dục vọng của cô đã vượt qua sự cám dỗ, đã không thể thỏa mãn nụ hôn dịu dàng như này, tay cô không còn ý thức đặt lên dây thắt lưng của Thượng Quan Trì, đang định tháo ra, cơ thể Thượng Quan trì đột nhiên cứng lại, biểu cảm mơ màng trên mặt đột nhiên phút chốc biến mất, thay vào đó là băng tuyết âm độ, một tay anh đẩy Tư Đồ Nhã ra, cô ngã ra đất, mắt anh lóe lên sự đau khổ, nhưng lại không nói gì, quay người hốt hoảng rời khỏi…
Trái tim Tư Đồ Nhã đau đến tột cùng, không phải vì Thượng Quan Trì vất bỏ cô, mà là thương xót Thượng Quan Trì, anh thực sự mắc chứng sợ tình dục.
Đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn anh ngồi trong xe dứt tóc, nước mắt cô trần đầy khóe mắt, cô rốt cuộc nên lấy gì để cứu người yêu cô…
Sau lần này, Thượng Quan Trì rõ ràng bắt đầu lẩn tránh Tư Đồ Nhã, anh không còn tăng ca cùng đội nghiên cứu, trong lòng Tư Đồ Nhã rất rõ, anh không phải không muốn hỏi nhiều về công việc, anh chỉ là không muốn đưa cô về nhà.
Cho dù có hai lần cô cố ý chạy đến quán rượu ngồi đến nửa đêm, sau đó gọi điện thoại cho anh, để anh đến đón cô, anh cũng từ chối thẳng thừng, sau đó trực tiếp gọi xe cho cô.
Tư Đồ Nhã hết cách rồi, quyết định đi biệt thự Bạch Vân tìm mẹ chồng.
Đứng trước cửa biệt thự quen thuộc, lòng cô cảm xúc vô cùng lẫn lộn, tối hôm đó của hai năm trước tuyệt vọng rời khỏi, cô đã thề sẽ không bao giờ quay lại, nhưng nay vẫn quay lại, nếu không phải vì Thượng Quan Trì, có thế nào cô cũng không bước vào cánh cửa này lần nữa.
Tình yêu không tồn tại ai cúi đầu trước ai, tình yêu thực sự, là hi vọng người bạn yêu, có thể sống tốt hơn bạn.
Thượng Quan lão phu nhân từ sau khi chồng qua đời, cả ngày ngập trong nước mắt, sự xuất hiện đột ngột của Tư Đồ Nhã, làm bà khó có thể lộ ra nét mặt tươi cười.
“Tiểu Nhã, ta thật không ngờ con còn bước vào cửa nhà này, càng không ngờ, bố chồng con qua đời, con còn quay về để tận hiếu.”
Tư Đồ Nhã nhìn mẹ chồng tiều tùy đang đứng trước mặt, trong lòng rất khó chịu: “Mẹ, đừng buồn nữa, người chết không thể sống lại, cách tốt nhất để người mất đi được yên nghỉ chính là để những người họ bận tâm sống tốt.”
“Nếu không phải sợ ba con chết không nhắm mắt, ta thật sự muốn đi cùng ông ấy…”
Thượng Quan lão phu nhân nói đến liền đau lòng khóc to.
“Mẹ tuyệt đối không được có ý nghĩ như vậy, mẹ mất chồng, nhưng mẹ còn có con trai con gái, hai người đó còn cần mẹ, nếu như mẹ có mệnh hệ gì, mẹ bảo Trì và Tình Tình phải làm sao? Tình Tình bây giờ còn chưa biết tin ba mất, chờ có một ngày em ấy về, nhìn song thân thân yêu đã không còn, em ấy sẽ đau lòng như nào.”
Lão phu nhân đẫm nước mắt gật đầu: “Ta bây giờ chính là sống vì hai đứa con, chỉ là hàng ngày một mình sống trong biệt thự trống không, trong lòng ít nhiều cũng có chút cô đơn và đáng thương, nghĩ đến ngày trước, nhà chúng ta náo nhiệt như nào.
“Mẹ, thật ra hôm nay còn đến là muốn nói với mẹ chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Con muốn chuyển về ở có được không?”
Thượng Quan lão phu nhân chợt trợn tròn mắt, không dám tin nắm lấy tay con dâu: “Con nói thật sao?”
“Vâng. Là thật.”
“Tốt quá, thật tốt quá, ta cầu cũng không được…”
Tư Đồ Nhã muốn chuyển về biệt thự Bạch Vân với hai mục đích: một là chăm sóc mẹ chồng đáng thương, hai là tiếp xúc với Thượng Quan Trì.
Từ sau ngày anh rời bỏ cô, đến bây giờ đã mấy ngày qua đi, cô gần như đến mặt anh cũng không nhìn thấy.
Buổi tối, cô tự mình xuống bếp, làm một bàn đầy thức ăn, sau đó hai mẹ con chờ Thượng Quan Trì về, Thượng Quan Trì vẫn chưa biết việc Tư Đồ Nhã chuyển về đây ở, 6 giờ về đến nhà, vừa mới thay dép, Tư Đồ Nhã đột nhiên nhảy ra từ sau lưng: “Anh về à?”
Anh giật mình hoảng hốt, ngạc nhiên hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Em thấy mẹ cô đơn quá, nên về ở với mẹ vài ngày.”
“Cô đã được tôi đồng ý chưa mà chuyển đến nhà tôi rồi?”
“Đây cũng là nhà của em.”
Tư Đồ Nhã ấm ức lẩm bẩm.
“Chúng ta đã ly hôn rồi.”
“Nhưng anh đã xé tờ đơn đi.”
“Cô…”
Thượng Quan Trì bị cô chặn lại nói không ra lời, mặt sầm xuống: “Mẹ tôi có tôi ở cùng, cô về chung cư khách hàng đi.”
“Anh cả ngày không phải công việc thì cũng đi tiệc, có thể ở cùng mẹ bao nhiêu tiếng?”
“Bất luận tôi ở cùng bà ấy bao nhiêu tiếng, đó cũng là mẹ tôi.”
“Mẹ anh cũng là mẹ em.”
“Cô không đi có phải không?”
Tư Đồ Nhã gật đầu: “Phải.”
“Vậy được. Cô không đi tôi đi.”
Thượng Quan Trì đi giày vào liền đi thẳng ra ngoài, lão phu nhân từ trên lầu đi xuống: “Đứng lại.” Bà gọi con trai lại.
“Mẹ.”
Thượng Quan Trì quay đầu, biểu cảm cứng đờ gọi một tiếng.
“Con muốn đi đâu?”
“Con ra ngoài.”
“Có phải Tiểu Nhã không đi thì con không về?”
Thượng Quan Trì không nói gì.
Thượng Quan lão phu nhân nước mắt rơi xuống: “Cái nhà này đã đủ lạnh lẽo rồi, con một khi đi là mấy năm không về, trước đây đi cũng đi rồi, nhưng bây giờ xương cốt ba con vẫn còn lạnh, con lại muốn đi, con muốn ép ta đi cùng ba con có phải không?”
“Không phải, mẹ nói gì vậy?”
“Nếu không phải thì ở nhà cho ta không được đi đâu, từ nay về sau chỉ cần con bước ra khỏi cửa nhà này một bước, ta lập tức thăng thiên theo ba con.”
Thượng Quan Trì buồn bã ray trán, là mẹ thì không có cách nào.
Sau khi ăn cơm tối, Thượng Quan Trì lên lầu, Tư Đồ Nhã nói chuyện với mẹ chồng trong phòng khách, mẹ chồng nắm lấy tay cô nói: “Tiểu Nhã, thật sự rất xin lỗi vì thái độ của con trai ta với con.”
“Không sao, con không để ý.”
Nếu như không phải biết bệnh không tiện nói ra mà Thượng Quan Trì giấu, cô làm sao có thể không để ý, cô để ý quá đi chứ.
“Vậy con có thể đồng ý với ta, cho dù còn trai ta có lạnh nhạt bài trừ con thế nào, con cũng không rời bỏ nó được không?”
“Con sẽ, cho dù anh ấy đuổi con đi nữa, con cũng không đi.”
Thượng Quan lão phu nhân áy náy cúi đầu: “Xin lỗi, lúc đó ta thật sự sai rồi.”
“Không sao, đều đã qua rồi.”
Mẹ chồng con dâu nói chuyện một lúc, Tư Đồ Nhã mới nhẩn nha lên lầu, đi đến phòng ngủ của cô và Thượng Quan Trì xa cách đã hai năm.
Cốc cốc cốc, cô dùng lực gõ cửa, Thượng Quan Trì bực mình mở cửa: “Làm gì?”
“Đi ngủ.”
Cô tự tiện đi vào, nhìn sắp xếp trong phòng nói: “Ở đây vẫn như cũ, không có gì thay đổi, nhưng người thì có chút thay đổi rồi.”
Thượng Quan Trì lạnh lùng nói: “Đây là phòng của tôi, cô muốn ngủ thì sang phòng bên mà ngủ.”
“Đây cũng là phòng của em, em không định sống riêng với anh.”
Tư Đồ Nhã ngồi ở mé giường, bộ dạng anh làm gì được tôi.
Thượng Quan Trì cố chịu đựng thở dài, quay người ra khỏi phòng, đóng cửa cái rầm một cái.
Tư Đồ Nhã mở tủ quần áo ra, mũi có chút cay cay, trong tủ quần áo cô vẫn được để ngăn nắp, người đàn ông miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo này, rõ ràng trong lòng vẫn có cô, nhưng cho dù vịt chết cũng già mồm không thừa nhận.
Không sao, cho dù chết người cô cũng phải làm anh mở miệng, đừng nói là chỉ chết vịt.
Cô tắm xong, đi đến phòng bên cạnh, một lần nữa gõ cửa, gõ một lúc lâu Thượng Quan Trì mới mở cửa: “Cô lại làm gì nữa?” Anh tức giận hét lên.
“Sao anh lại ở phòng này? Phòng này không phải trước đây Đường Huyên ở sao? Trừ phi anh vẫn nhớ nhung không thể nào quên được cô ta.”
Hai tay cô ôm trước ngực tựa vào bên cửa, bộ dạng thảnh thơi nhìn anh.
Thượng Quan Trì nghiến rang thốt lên: “Coi như cô ác! Cô cho rằng biệt thự lớn như này chỉ có mấy phòng này thôi sao?”
Anh một lần nữa đi ra khỏi phòng, rẽ một cái liền không thấy bóng dáng đâu, Tư Đồ Nhã vội vàng đuổi theo, thì phát hiện anh vào một phòng của khách khác.
Bực bội giậm giậm chân, Tư Đồ Nhã quay người chạy xuống lầu.
Đêm khuya, một bộ dáng lén la len lút đi đến trước cửa phòng Thượng Quan Trì, mở cửa xong nhẹ nhàng đi vào, mượn ánh trăng mờ nhạt mở chăn ra nằm xuống.
Tư Đồ Nhã không dám nằm sát người Thượng Quan Trì, cách khoảng cách một cái gối tĩnh lặng nhìn anh, anh ngủ rất sâu, hoàn toàn không biết lúc này trên giường anh có thêm một người.
Rốt cuộc cô phải làm gì, mới có thể làm Thượng Quan Trì hồi phục bộ dạng cầm thú trước đây?
Anh bây giờ đến động cũng không chịu động vào cô một chút, cô có tâm muốn điều trị cho anh, cũng là có lòng mà không đủ sức.
Hơn nữa bây giờ vấn đề quan trọng là không phải làm anh hồi phục lại chức năng tình dục, mà là làm anh dũng cảm đối diện với cuộc sống tình dục.
Dùng một chai rượu mạnh chuốc cho anh say?
Không được, nếu như sau khi tỉnh dậy nhìn thấy bản thân không còn quần áo, nhất định sẽ giết cô.
Cho anh uống thuốc kích dục?
Càng không được, chính vì Đường Huyên cho anh uống thứ đó, mới dẫn đến anh mất đi chức năng sinh dục.
Dùng cách nào đây? Tư Đồ Nhã sầu đến bạc đầu rồi.
Cô đang định thu tay về, bất ngờ người bên cạnh trở mình, một tay nắm lấy cổ tay cô, đè lên người cô.
Tư Đồ Nhã hoảng hốt trợn tròn mắt, hoảng loạn, nói lắp bắp: “Anh…anh tỉnh rồi?”
Phụp một tiếng, đèn bên đầu giường bật sáng, Hai mắt Thượng Quan Trì đỏ ngầu nhìn cô: “Sao cô lại trên giường tôi?”
“Một mình tôi ngủ lạnh quá, nên…nên đến lấy chút hơi ấm từ anh.”
“Tôi hỏi cô sao vào được đây?”
Thượng Quan Trì nghiến răng chất vấn.
Ánh mắt cô nhìn vào chìa khóa để ở trên tủ ở đầu giường: “Mẹ đưa cho.”
“Sao đột nhiên cô giống như biến thành một người khác?” Anh nghi ngờ suy đoán: “Có phải cô biết được điều gì không?”
Ánh mắt Tư Đồ Nhã mập mờ lắc đầu, để giữ lại tự tôn cho Thượng Quan Trì, nói dối: “Em không biết gì cả, nhưng, em nên biết gì?”
Thượng Quan Trì lật người ra khỏi người cô, chán nản nói: “Không có gì, cô đi ra đi.”
Cô cắn răng, giơ tay ôm lấy eo anh: “Em không ra, chúng ta xa cách lâu như vậy, lẽ nào anh không muốn sao?”
Đã rất thẳng thắn nói ra, Tư Đồ Nhã hi vọng ép Thượng Quan Trì chủ động thổ lộ bệnh khó nói của anh với cô, như vậy cô có thể quang minh chính đại giúp anh.
Có mỗi số lời để anh tự nói ra sẽ tốt hơn cô mở miệng hỏi.
Cô nằm lên người anh, bắt đầu hôn lên gò má anh, từ chiếc cằm cương định lên đến đôi môi gợi cảm, lại từ đôi môi gợi cảm xuống đến sống mũi nhô cao, lại từ sống mũi nhô cao đến hai mắt nhắm chặt, đột nhiên, cô hôn phải giọt nước mắt đau khổ.
“Tiểu Nhã, cô từ bỏ đi, tôi đã không còn là tôi của ngày xưa, đã không thể giống một người đàn ông bình thường, đáp ứng được nhu cầu thiết yếu của cô…”
Cơ thể cô đột nhiên cứng đờ.
Cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra sự bất lực của bản thân, Thượng Quan Trì giẫm lên sự tự tôn của bản thân nói ra một câu như thế, làm Tư Đồ Nhã đau xót đến cùng cực.
“Em nói rồi không tránh!”
Thượng Quan Trì thấy mềm không được chỉ có thể cứng, giơ cánh tay đẩy cô sang một bên, tay ấn nút mở cửa, cửa được mở, anh bước ra ngoài nhanh như sao băng.
Tư Đồ Nhã làm sao có thể trớn mắt nhìn anh cứ như vậy đi mất, cô lấy hết sức xông đến trước mặt anh, giống như con bạch tuộc quấn lấy thân anh, cho dù Thượng Quan Trì có vùng vẫy thế nào cũng không ra khỏi.
“Tư Đồ Nhã rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Muốn dụ dỗ anh, anh không nhìn ra sao?”
Dứt lời, liền chủ động hôn lên môi anh, Thượng Quan Trì ngỡ ngàng trợn tròn mắt, sự hoảng hốt nhất thời, nhưng lại không ngăn lại.
Trong đầu anh lóe lên sự mê hoặc hỗn loạn, tay nắm tay Tư Đồ Nhã dần dần thả lỏng, chuyển thành vòng qua eo cô, anh không giống như trước đây hôn cô điên cuồng, nhưng lại cuộn chặt lấy đầu lưỡi cô.
Tư Đồ Nhã hai tay ôm lấy gáy Thượng Quan Trì, cơ thể cô nóng lên như đám lửa, mấy lần Thẩm Thanh Ca muốn gần gũi cô, cô đều viện lý do tránh, nhưng nay đối diện với Thượng Quan Trì, cảm xúc mãnh liệt của cô dễ dàng bùng cháy, có thể thấy thời gian hai năm, trong lòng cô trọng lượng của anh vẫn như xưa.
Hai người di chuyển áp sát tường, cơ thể cô bị chèn giữa Thượng Quan Trì và bức tường, Thượng Quan Trì nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, đầu lưỡi quyện vào nhau, giống như bánh quai chèo không nỡ tách ra, khao khát càng quấn càng chặt.
Hơi thở của Tư Đồ Nhã càng ngày càng gấp gáp, dục vọng của cô đã vượt qua sự cám dỗ, đã không thể thỏa mãn nụ hôn dịu dàng như này, tay cô không còn ý thức đặt lên dây thắt lưng của Thượng Quan Trì, đang định tháo ra, cơ thể Thượng Quan trì đột nhiên cứng lại, biểu cảm mơ màng trên mặt đột nhiên phút chốc biến mất, thay vào đó là băng tuyết âm độ, một tay anh đẩy Tư Đồ Nhã ra, cô ngã ra đất, mắt anh lóe lên sự đau khổ, nhưng lại không nói gì, quay người hốt hoảng rời khỏi…
Trái tim Tư Đồ Nhã đau đến tột cùng, không phải vì Thượng Quan Trì vất bỏ cô, mà là thương xót Thượng Quan Trì, anh thực sự mắc chứng sợ tình dục.
Đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn anh ngồi trong xe dứt tóc, nước mắt cô trần đầy khóe mắt, cô rốt cuộc nên lấy gì để cứu người yêu cô…
Sau lần này, Thượng Quan Trì rõ ràng bắt đầu lẩn tránh Tư Đồ Nhã, anh không còn tăng ca cùng đội nghiên cứu, trong lòng Tư Đồ Nhã rất rõ, anh không phải không muốn hỏi nhiều về công việc, anh chỉ là không muốn đưa cô về nhà.
Cho dù có hai lần cô cố ý chạy đến quán rượu ngồi đến nửa đêm, sau đó gọi điện thoại cho anh, để anh đến đón cô, anh cũng từ chối thẳng thừng, sau đó trực tiếp gọi xe cho cô.
Tư Đồ Nhã hết cách rồi, quyết định đi biệt thự Bạch Vân tìm mẹ chồng.
Đứng trước cửa biệt thự quen thuộc, lòng cô cảm xúc vô cùng lẫn lộn, tối hôm đó của hai năm trước tuyệt vọng rời khỏi, cô đã thề sẽ không bao giờ quay lại, nhưng nay vẫn quay lại, nếu không phải vì Thượng Quan Trì, có thế nào cô cũng không bước vào cánh cửa này lần nữa.
Tình yêu không tồn tại ai cúi đầu trước ai, tình yêu thực sự, là hi vọng người bạn yêu, có thể sống tốt hơn bạn.
Thượng Quan lão phu nhân từ sau khi chồng qua đời, cả ngày ngập trong nước mắt, sự xuất hiện đột ngột của Tư Đồ Nhã, làm bà khó có thể lộ ra nét mặt tươi cười.
“Tiểu Nhã, ta thật không ngờ con còn bước vào cửa nhà này, càng không ngờ, bố chồng con qua đời, con còn quay về để tận hiếu.”
Tư Đồ Nhã nhìn mẹ chồng tiều tùy đang đứng trước mặt, trong lòng rất khó chịu: “Mẹ, đừng buồn nữa, người chết không thể sống lại, cách tốt nhất để người mất đi được yên nghỉ chính là để những người họ bận tâm sống tốt.”
“Nếu không phải sợ ba con chết không nhắm mắt, ta thật sự muốn đi cùng ông ấy…”
Thượng Quan lão phu nhân nói đến liền đau lòng khóc to.
“Mẹ tuyệt đối không được có ý nghĩ như vậy, mẹ mất chồng, nhưng mẹ còn có con trai con gái, hai người đó còn cần mẹ, nếu như mẹ có mệnh hệ gì, mẹ bảo Trì và Tình Tình phải làm sao? Tình Tình bây giờ còn chưa biết tin ba mất, chờ có một ngày em ấy về, nhìn song thân thân yêu đã không còn, em ấy sẽ đau lòng như nào.”
Lão phu nhân đẫm nước mắt gật đầu: “Ta bây giờ chính là sống vì hai đứa con, chỉ là hàng ngày một mình sống trong biệt thự trống không, trong lòng ít nhiều cũng có chút cô đơn và đáng thương, nghĩ đến ngày trước, nhà chúng ta náo nhiệt như nào.
“Mẹ, thật ra hôm nay còn đến là muốn nói với mẹ chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Con muốn chuyển về ở có được không?”
Thượng Quan lão phu nhân chợt trợn tròn mắt, không dám tin nắm lấy tay con dâu: “Con nói thật sao?”
“Vâng. Là thật.”
“Tốt quá, thật tốt quá, ta cầu cũng không được…”
Tư Đồ Nhã muốn chuyển về biệt thự Bạch Vân với hai mục đích: một là chăm sóc mẹ chồng đáng thương, hai là tiếp xúc với Thượng Quan Trì.
Từ sau ngày anh rời bỏ cô, đến bây giờ đã mấy ngày qua đi, cô gần như đến mặt anh cũng không nhìn thấy.
Buổi tối, cô tự mình xuống bếp, làm một bàn đầy thức ăn, sau đó hai mẹ con chờ Thượng Quan Trì về, Thượng Quan Trì vẫn chưa biết việc Tư Đồ Nhã chuyển về đây ở, 6 giờ về đến nhà, vừa mới thay dép, Tư Đồ Nhã đột nhiên nhảy ra từ sau lưng: “Anh về à?”
Anh giật mình hoảng hốt, ngạc nhiên hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Em thấy mẹ cô đơn quá, nên về ở với mẹ vài ngày.”
“Cô đã được tôi đồng ý chưa mà chuyển đến nhà tôi rồi?”
“Đây cũng là nhà của em.”
Tư Đồ Nhã ấm ức lẩm bẩm.
“Chúng ta đã ly hôn rồi.”
“Nhưng anh đã xé tờ đơn đi.”
“Cô…”
Thượng Quan Trì bị cô chặn lại nói không ra lời, mặt sầm xuống: “Mẹ tôi có tôi ở cùng, cô về chung cư khách hàng đi.”
“Anh cả ngày không phải công việc thì cũng đi tiệc, có thể ở cùng mẹ bao nhiêu tiếng?”
“Bất luận tôi ở cùng bà ấy bao nhiêu tiếng, đó cũng là mẹ tôi.”
“Mẹ anh cũng là mẹ em.”
“Cô không đi có phải không?”
Tư Đồ Nhã gật đầu: “Phải.”
“Vậy được. Cô không đi tôi đi.”
Thượng Quan Trì đi giày vào liền đi thẳng ra ngoài, lão phu nhân từ trên lầu đi xuống: “Đứng lại.” Bà gọi con trai lại.
“Mẹ.”
Thượng Quan Trì quay đầu, biểu cảm cứng đờ gọi một tiếng.
“Con muốn đi đâu?”
“Con ra ngoài.”
“Có phải Tiểu Nhã không đi thì con không về?”
Thượng Quan Trì không nói gì.
Thượng Quan lão phu nhân nước mắt rơi xuống: “Cái nhà này đã đủ lạnh lẽo rồi, con một khi đi là mấy năm không về, trước đây đi cũng đi rồi, nhưng bây giờ xương cốt ba con vẫn còn lạnh, con lại muốn đi, con muốn ép ta đi cùng ba con có phải không?”
“Không phải, mẹ nói gì vậy?”
“Nếu không phải thì ở nhà cho ta không được đi đâu, từ nay về sau chỉ cần con bước ra khỏi cửa nhà này một bước, ta lập tức thăng thiên theo ba con.”
Thượng Quan Trì buồn bã ray trán, là mẹ thì không có cách nào.
Sau khi ăn cơm tối, Thượng Quan Trì lên lầu, Tư Đồ Nhã nói chuyện với mẹ chồng trong phòng khách, mẹ chồng nắm lấy tay cô nói: “Tiểu Nhã, thật sự rất xin lỗi vì thái độ của con trai ta với con.”
“Không sao, con không để ý.”
Nếu như không phải biết bệnh không tiện nói ra mà Thượng Quan Trì giấu, cô làm sao có thể không để ý, cô để ý quá đi chứ.
“Vậy con có thể đồng ý với ta, cho dù còn trai ta có lạnh nhạt bài trừ con thế nào, con cũng không rời bỏ nó được không?”
“Con sẽ, cho dù anh ấy đuổi con đi nữa, con cũng không đi.”
Thượng Quan lão phu nhân áy náy cúi đầu: “Xin lỗi, lúc đó ta thật sự sai rồi.”
“Không sao, đều đã qua rồi.”
Mẹ chồng con dâu nói chuyện một lúc, Tư Đồ Nhã mới nhẩn nha lên lầu, đi đến phòng ngủ của cô và Thượng Quan Trì xa cách đã hai năm.
Cốc cốc cốc, cô dùng lực gõ cửa, Thượng Quan Trì bực mình mở cửa: “Làm gì?”
“Đi ngủ.”
Cô tự tiện đi vào, nhìn sắp xếp trong phòng nói: “Ở đây vẫn như cũ, không có gì thay đổi, nhưng người thì có chút thay đổi rồi.”
Thượng Quan Trì lạnh lùng nói: “Đây là phòng của tôi, cô muốn ngủ thì sang phòng bên mà ngủ.”
“Đây cũng là phòng của em, em không định sống riêng với anh.”
Tư Đồ Nhã ngồi ở mé giường, bộ dạng anh làm gì được tôi.
Thượng Quan Trì cố chịu đựng thở dài, quay người ra khỏi phòng, đóng cửa cái rầm một cái.
Tư Đồ Nhã mở tủ quần áo ra, mũi có chút cay cay, trong tủ quần áo cô vẫn được để ngăn nắp, người đàn ông miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo này, rõ ràng trong lòng vẫn có cô, nhưng cho dù vịt chết cũng già mồm không thừa nhận.
Không sao, cho dù chết người cô cũng phải làm anh mở miệng, đừng nói là chỉ chết vịt.
Cô tắm xong, đi đến phòng bên cạnh, một lần nữa gõ cửa, gõ một lúc lâu Thượng Quan Trì mới mở cửa: “Cô lại làm gì nữa?” Anh tức giận hét lên.
“Sao anh lại ở phòng này? Phòng này không phải trước đây Đường Huyên ở sao? Trừ phi anh vẫn nhớ nhung không thể nào quên được cô ta.”
Hai tay cô ôm trước ngực tựa vào bên cửa, bộ dạng thảnh thơi nhìn anh.
Thượng Quan Trì nghiến rang thốt lên: “Coi như cô ác! Cô cho rằng biệt thự lớn như này chỉ có mấy phòng này thôi sao?”
Anh một lần nữa đi ra khỏi phòng, rẽ một cái liền không thấy bóng dáng đâu, Tư Đồ Nhã vội vàng đuổi theo, thì phát hiện anh vào một phòng của khách khác.
Bực bội giậm giậm chân, Tư Đồ Nhã quay người chạy xuống lầu.
Đêm khuya, một bộ dáng lén la len lút đi đến trước cửa phòng Thượng Quan Trì, mở cửa xong nhẹ nhàng đi vào, mượn ánh trăng mờ nhạt mở chăn ra nằm xuống.
Tư Đồ Nhã không dám nằm sát người Thượng Quan Trì, cách khoảng cách một cái gối tĩnh lặng nhìn anh, anh ngủ rất sâu, hoàn toàn không biết lúc này trên giường anh có thêm một người.
Rốt cuộc cô phải làm gì, mới có thể làm Thượng Quan Trì hồi phục bộ dạng cầm thú trước đây?
Anh bây giờ đến động cũng không chịu động vào cô một chút, cô có tâm muốn điều trị cho anh, cũng là có lòng mà không đủ sức.
Hơn nữa bây giờ vấn đề quan trọng là không phải làm anh hồi phục lại chức năng tình dục, mà là làm anh dũng cảm đối diện với cuộc sống tình dục.
Dùng một chai rượu mạnh chuốc cho anh say?
Không được, nếu như sau khi tỉnh dậy nhìn thấy bản thân không còn quần áo, nhất định sẽ giết cô.
Cho anh uống thuốc kích dục?
Càng không được, chính vì Đường Huyên cho anh uống thứ đó, mới dẫn đến anh mất đi chức năng sinh dục.
Dùng cách nào đây? Tư Đồ Nhã sầu đến bạc đầu rồi.
Cô đang định thu tay về, bất ngờ người bên cạnh trở mình, một tay nắm lấy cổ tay cô, đè lên người cô.
Tư Đồ Nhã hoảng hốt trợn tròn mắt, hoảng loạn, nói lắp bắp: “Anh…anh tỉnh rồi?”
Phụp một tiếng, đèn bên đầu giường bật sáng, Hai mắt Thượng Quan Trì đỏ ngầu nhìn cô: “Sao cô lại trên giường tôi?”
“Một mình tôi ngủ lạnh quá, nên…nên đến lấy chút hơi ấm từ anh.”
“Tôi hỏi cô sao vào được đây?”
Thượng Quan Trì nghiến răng chất vấn.
Ánh mắt cô nhìn vào chìa khóa để ở trên tủ ở đầu giường: “Mẹ đưa cho.”
“Sao đột nhiên cô giống như biến thành một người khác?” Anh nghi ngờ suy đoán: “Có phải cô biết được điều gì không?”
Ánh mắt Tư Đồ Nhã mập mờ lắc đầu, để giữ lại tự tôn cho Thượng Quan Trì, nói dối: “Em không biết gì cả, nhưng, em nên biết gì?”
Thượng Quan Trì lật người ra khỏi người cô, chán nản nói: “Không có gì, cô đi ra đi.”
Cô cắn răng, giơ tay ôm lấy eo anh: “Em không ra, chúng ta xa cách lâu như vậy, lẽ nào anh không muốn sao?”
Đã rất thẳng thắn nói ra, Tư Đồ Nhã hi vọng ép Thượng Quan Trì chủ động thổ lộ bệnh khó nói của anh với cô, như vậy cô có thể quang minh chính đại giúp anh.
Có mỗi số lời để anh tự nói ra sẽ tốt hơn cô mở miệng hỏi.
Cô nằm lên người anh, bắt đầu hôn lên gò má anh, từ chiếc cằm cương định lên đến đôi môi gợi cảm, lại từ đôi môi gợi cảm xuống đến sống mũi nhô cao, lại từ sống mũi nhô cao đến hai mắt nhắm chặt, đột nhiên, cô hôn phải giọt nước mắt đau khổ.
“Tiểu Nhã, cô từ bỏ đi, tôi đã không còn là tôi của ngày xưa, đã không thể giống một người đàn ông bình thường, đáp ứng được nhu cầu thiết yếu của cô…”
Cơ thể cô đột nhiên cứng đờ.
Cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra sự bất lực của bản thân, Thượng Quan Trì giẫm lên sự tự tôn của bản thân nói ra một câu như thế, làm Tư Đồ Nhã đau xót đến cùng cực.
Bình luận facebook