Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211
62211.
"Anh qua đó rồi sẽ biết."
Hắn ta nheo mắt nhìn Tư Đồ Nhã, giật lấy túi xách của cô, híp mắt nói: "Em gái đợi anh nhé, anh đi một lát sẽ quay lại."
"Trả lại túi cho tôi!"
Tư Đồ Nhã đang tính đuổi theo, người quản lý quán bar ngăn cô lại: "Cô đừng lo lắng, anh ta sẽ trả lại cho cô thôi."
"Anh cho tôi mượn di động một lát, tôi muốn gọi cảnh sát."
"Gọi cảnh sát? Làm gì?"
"Anh có mắt mà không nhìn thấy à? Hắn ta đã cướp túi xách của tôi!"
"Sau khi bước ra hắn sẽ trả lại cho cô mà."
"Ý của anh là bảo tôi đợi hắn ta ra ngoài, sau đó cho hắn tiếp tục xâm hại tôi à?"
"Cô có thể yên tâm rằng hắn ta sẽ không xâm hại cô nữa, tôi đảm bảo với cô rằng nếu cô mất một cọng tóc, quán bar của chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm."
Tư Đồ Nhã thấy vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, không giống như lừa gạt cô, bèn bực tức ngồi xuống, đợi sau khi người đàn ông xấu xí kia bước ra trả lại cái túi cho cô.
Sau khi đợi khoảng mười phút, người đàn ông xấu xí cuối cùng đã quay lại, nhưng lại khiến cô giật cả mình.
Cô ngây người nhìn hắn ta, hỏi một cách kinh ngạc: "Anh ... chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?"
Nếu không phải vẫn còn nhớ như in hai hàm răng vàng khè của người đàn ông đang đứng trước mặt, cô gần như không thể nhận ra hắn ta, khuôn mặt bị đánh thâm tím sưng lên, y hệt như đầu lợn.
"Thưa cô, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ không dám nữa."
Người đàn ông xấu xí kính cẩn trả lại túi xách cho cô, cụp đuôi bỏ chạy ra ngoài.
Trong suốt một phút, Tư Đồ Nhã không phản ứng được với những gì đang diễn ra, khi cô có lại phản ứng, đôi mắt cô chuyển sang hướng của người đàn ông xấu xí khi nãy.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, cô không ngần ngại xách chiếc túi đi đến trước cửa phòng số ba.
Cốc cốc, cô dùng sức gõ cửa, cánh cửa mở ra, một người đàn ông lạ mặt ló đầu hỏi, "Cô tìm ai?"
"Xin hỏi, phòng này chỉ có một mình anh thôi sao?"
"Phải, có chuyện gì vậy?"
Cô cắn môi, lắc đầu: "Không có gì."
Tư Đồ Nhã không rời đi mà trốn vào bên trái của căn phòng, sau khoảng năm, sáu phút, cánh cửa phòng lại mở ra, sáu, bảy người từ bên trong đi ra, người đi đầu quả nhiên là Thượng Quan Trì.
Cô bước nhanh đến trước mặt anh, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm anh như thế.
Thượng Quan Trì nhất thời kinh ngạc, rõ ràng không ngờ Tư Đồ Nhã vẫn chưa đi, anh hơi đưa mắt nhìn nói với người đứng sau: "Các người đi trước đi."
Đợi sau khi người phía sau đi hết, anh trầm giọng hỏi: "Em làm gì ở đây?"
"Em đang làm gì ở đây? Câu này phải là em hỏi, anh đang làm gì ở đây?!"
Giọng nói của Tư Đồ Nhã đặc biệt to, khiến những người phục vụ đi qua nhìn họ một cách kỳ lạ.
"Vào trong nói."
Thượng Quan Trì không muốn bị người khác nhìn trộm, anh kéo tay Tư Đồ Nhã vào trong phòng và đóng sầm cửa lại.
"Em không biết nơi này rất lộn xộn sao? Đây không phải là chỗ em nên đến."
"Không phải chỗ em nên đến, vậy là chỗ anh nên đến sao?"
"Anh là đàn ông, em so sánh với anh?"
"Anh là đàn ông thì làm sao? Anh là đàn ông thì có thể đến nơi anh muốn, em là phụ nữ thì không thể đi hay sao?"
Thượng Quan Trì hơi tức giận, trán nổi gân xanh, anh gào lên: "Khi nãy nếu không phải anh ở đây thì em đã bị tên đó ăn sạch sành sanh rồi"
"Thế thì làm sao? Em bị bắt nạt là việc của em, liên quan gì đến anh chứ? Anh đã không yêu em, tại sao còn quan tâm đến em?"
"Anh không quan tâm đến em."
"Rõ ràng làm những việc quan tâm đến em, còn nói không quan tâm em, anh coi em là kẻ ngốc sao, em không có trái tim em không cảm nhận được sao?”
Tư Đồ Nhã từng bước dồn ép, trái tim của Thượng Quan Trì không ngừng run rẩy.
"Em đã chấp nhận Thẩm Thanh Ca như anh muốn, em cũng bắt đầu muốn quên đi cuộc sống tốt đẹp với anh trong quá khứ, nhưng tại sao? Tại sao anh lại đẩy em ra xa, lại vẫn khiến em không thể từ bỏ anh? Anh không biết như vậy trong lòng em sẽ rất khó chịu sao? Rốt cuộc anh muốn ép em đến mức nào thì mới cảm thấy hài lòng?"
Nước mắt của Tư Đồ Nhã khiến trái tim Thượng Quan Trì đau nhói, trái tim anh đã bắt đầu rỉ máu từ khi cô rời đi, nó đã rỉ máu cho đến tận bây giờ, vì sự tôn nghiêm của đàn ông nên có những lời anh không thể nói ra, anh chỉ có thể để máu trong tim rỉ nhanh hơn, cho đến ngày máu rỉ ra hết, cho đến ngày anh chết đi.
"Em đi đi, rời khỏi thành phố B, như anh đã nói lúc đầu, đừng quay lại nữa..."
Thượng Quan Trì đột nhiên mệt mỏi nói.
Tư Đồ Nhã tuyệt vọng, cô thẫn thờ nói: "Em hỏi anh lần cuối cùng, có thật không? Là lời thật lòng?"
Anh gật đầu, cô quay đầu bước đi không ngoảnh lại nữa.
Đêm trước khi Tư Đồ Nhã chuẩn bị rời khỏi thành phố B, hai vợ chồng Thượng Quan đã biết được tin Tư Đồ Nhã đã quay trở lại từ chỗ Quý Phong, tối hôm đó, hai vợ chồng đến căn hộ nơi cô sống.
Ba người ngồi đối diện nhau, vợ chồng Thượng Quan vô cùng căng thẳng, có lẽ họ cảm thấy mình thật hổ thẹn với con dâu.
"Tiểu Nhã, hôm nay mẹ và bố con mặt dày đến tìm con, chúng ta biết, con nhất dịnh đang cười nhạo trong lòng, nhưng chúng ta vẫn đến đây.”
"Con không cười hai người, hai người có chuyện gì cứ nói thẳng đi ạ.”
Tư Đồ Nhã nhìn bố mẹ chồng mà không có biểu hiện gì, cô là một người phụ nữ có giáo dục, cho dù bố mẹ đối xử với cô như thế nào, cô cũng sẽ không đối xử với họ một cách vô lý.
"Con chắc đã biết hết mọi chuyện về Đường Huyên rồi chứ?”
"Vâng, con biết rồi."
"Vậy con có dự tính gì không?"
"Con không có dự tính gì cả."
Hai vợ chồng nhìn nhau, Thượng Quan Nhữ Dương bất chấp nói ra mục đích lần này: "Có một vài lời bố mẹ biết không nên nói, cũng không có lập trường nào để nói, nhưng vì tình yêu dành cho con trai, chúng ta vẫn hy vọng con có thể quay lại với Trì. "
Ha, Tư Đồ Nhã mỉm cười chế giễu: "Hai người đã quên rồi à? Con là một người phụ nữ không thể sinh con."
"Không sao cả, chúng ta không để ý nữa, đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong hai năm này, mẹ và vố con đều nghĩ thông rồi, duy trì hương hỏa tuy quan trọng, nhưng cũng không quan trọng bằng hạnh phúc của con trai, nhìn Trì càng ngày càng sa sút, chúng ta thật sự rất lo lắng, sợ một ngày nào đó nó có gì bất trắc, đến lúc đó chúng ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không có con trai thì cần cháu trai làm gì nữa…"
"Cuối cùng hai người cũng nghĩ thông rồi, nhưng hai người không cảm thấy đã muộn rồi sao?"
Tư Đồ Nhã thờ ơ nhìn hai người đối diện: "Nếu lúc đầu hai người có thể nghĩ như thế này, thì làm sao có kết quả của ngày hôm nay?"
Thượng Quan phu nhân khóc nức nở: Tiểu Nhã xin lỗi, chúng ta đã biết sai rồi, xin con hãy tha thứ cho chúng ta, hãy tha thứ cho chúng ta hai người bố mẹ ngu dốt này, nể tình quá khứ của con và Trì, con quay về bên cạnh nó đi, nó thật sự rất cần có con, người khác đều tưởng rằng đời sống tình cảm của nó rất bê bối, thực ra tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, nó chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với con. "
"Xin lỗi, tha thứ cho con không thể đồng ý với hai người, hai năm trước lúc con ký thỏa thuận ly dị con đã nói rồi, con đi rồi thì sẽ không quay lại nữa, vì vậy mong hai người hãy về đi, duyên phận của con với gia đình hai người đã kết thúc rồi."
Tư Đồ Nhã ra lệnh đuổi khách, nhưng hai vợ chồng Thượng Quan không chịu đi: "Tiểu Nhã, xin con hãy suy nghĩ lại đi, con trai mẹ thực sự cần con, chỉ có con mới có thể khiến nó bước ra khỏi cuộc sống sa đọa như bây giờ, miễn là con đồng ý quay lại với nó, bất kể con yêu cầu gì, chúng ta đều đồng ý, ngay cả khi con nói sau này sẽ không sống chung với chúng ta nữa, chúng ta cũng không nói gì đâu. "
"Hai người đi đi, con nói rồi, con không thể làm được."
"Vậy con thật sự nhẫn tâm trơ mắt nhìn cuộc đời của nó bị hủy hoại sao?"
"Con có thể làm gì? Bây giờ không phải con không muốn quay lại, nhưng con trai của hai người không cần con, anh ấy tìm mọi cách xóa bỏ quan hệ với con, anh ấy bảo con đi, anh ấy bảo con đừng quay lại nữa, đây là cái mà hai người gọi là cần sao? Hai người làm ơn làm rõ suy nghĩ thật sự trong lòng của con trai hai người trước rồi mới đến nói những lời này với con được không?!"
Tư Đồ Nhã một hơi trút hết cơn giận trong lòng, khóc chạy trở lại phòng ngủ, rồi đóng sầm cửa lại.
Hai vợ chồng Thượng Quan hóa đá ngay tại chỗ, cả nửa ngày cũng không có bất kỳ phản ứng nào, đợi sau khi bừng tỉnh lại, lập tức quay về nhà, nhưng lại phát hiện con trai chưa về, Thượng Quan Nhữ Dương lập tức gọi cho con trai, bảo anh lập tức trở về.
Một giờ sau, Thượng Quan Trì trở về, hỏi bố mẹ một cách thờ ơ: "Gọi con về gấp như vậy để làm gì?"
"Chúng tôi vừa đi tìm Tiểu Nhã, nó nói con muốn xóa bỏ quan hệ với nó?"
Thượng Quan Trì ngây người, gật đầu: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
"Tại sao con lại làm vậy? Rõ ràng trong lòng con rất nhớ nó, tại sao con lại muốn vạch rõ mối quan hệ với nó chứ?!"
"Đó là việc của con, bố mẹ không cần hỏi nhiều."
"Sao bố mẹ không thể hỏi được, chúng ta là cha mẹ của con, con là con trai của chúng ta, trên thế giới có cha mẹ nào không quan tâm đến con cái của họ chứ?"
Thượng Quan Trì “hừ” lạnh châm biếm: "Bố mẹ không nhúng tay vào chuyện của con thì chính là sự quan tâm lớn nhất đối với con rồi, cho nên muốn chứng minh hai người quan tâm con, thì đừng nhúng tay vào chuyện của con nữa."
Anh quay người chuẩn bị đi lên lầu, Thượng Quan lão gia giận dữ la lên: “Chỉ cần bố còn sống một ngày, thì không thể không quan tâm không hỏi han con được!”
"Hai người nghĩ rằng rất quan tâm con, thực sự hai người hiểu con bao nhiêu? Đừng tạo ra những cuộc đấu tranh vô vị nữa, cứ sống bình dị như vậy thì có gì không tốt."
"Con đứng lại cho bố!"
Thượng Quan Nhữ Dương một lần nữa gầm lên: " Với tư cách là bố, bố ra lệnh cho con, lập tức đi xin lỗi Tiểu Nhã, sau đó đưa nó về nhà."
Ha, Thượng Quan Trì dường như nghe được một chuyện cười lố bịch nhất trên thế gian: "Hai người sớm từ bỏ ý định đó đi, xem người ta là cái gì? Muốn bảo cô ấy đi thì đi, muốn bảo cô ấy quay về thì quay về? Người ta có phải là con rối sao? Mặc hai người sắp xếp như vậy sao? "
"Chúng ta là có lỗi với nó, nhưng miễn là con đồng ý cúi đầu trước nó, nó sẽ quay lại với con mà!"
"Con không cần, có được chưa?"
Thượng Quan Trì giận dữ quay người lại: "Bố mẹ dựa vào đâu mà cho rằng con còn yêu cô ấy? Lại dựa vào đâu mà cho rằng con rất cần cô ấy? Nếu cần cô ấy thì con sẽ tự mình hành động, con không cần bố mẹ phải ở đây lo lắng về điều đó, còn không vừa ý cuộc đời con bị bố mẹ làm rối lên chưa đủ hay sao? "
Sau khi nói xong, anh tiếp tục đi lên lầu, nghĩ ngợi rồi quay đầu bổ sung thêm một câu nữa: "Đừng đi tìm cô ấy nữa, bố mẹ còn mặt mũi nào mà đi quấy rầy cuộc sống của người ta chứ!"
Thịch——
Lồng ngực của Thượng Quan Nhữ Dương đột nhiên đau nhói, ông bất tỉnh ngã xuống đất.
"Nhữ Dương ——"
"Bố ——"
"Anh qua đó rồi sẽ biết."
Hắn ta nheo mắt nhìn Tư Đồ Nhã, giật lấy túi xách của cô, híp mắt nói: "Em gái đợi anh nhé, anh đi một lát sẽ quay lại."
"Trả lại túi cho tôi!"
Tư Đồ Nhã đang tính đuổi theo, người quản lý quán bar ngăn cô lại: "Cô đừng lo lắng, anh ta sẽ trả lại cho cô thôi."
"Anh cho tôi mượn di động một lát, tôi muốn gọi cảnh sát."
"Gọi cảnh sát? Làm gì?"
"Anh có mắt mà không nhìn thấy à? Hắn ta đã cướp túi xách của tôi!"
"Sau khi bước ra hắn sẽ trả lại cho cô mà."
"Ý của anh là bảo tôi đợi hắn ta ra ngoài, sau đó cho hắn tiếp tục xâm hại tôi à?"
"Cô có thể yên tâm rằng hắn ta sẽ không xâm hại cô nữa, tôi đảm bảo với cô rằng nếu cô mất một cọng tóc, quán bar của chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm."
Tư Đồ Nhã thấy vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, không giống như lừa gạt cô, bèn bực tức ngồi xuống, đợi sau khi người đàn ông xấu xí kia bước ra trả lại cái túi cho cô.
Sau khi đợi khoảng mười phút, người đàn ông xấu xí cuối cùng đã quay lại, nhưng lại khiến cô giật cả mình.
Cô ngây người nhìn hắn ta, hỏi một cách kinh ngạc: "Anh ... chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?"
Nếu không phải vẫn còn nhớ như in hai hàm răng vàng khè của người đàn ông đang đứng trước mặt, cô gần như không thể nhận ra hắn ta, khuôn mặt bị đánh thâm tím sưng lên, y hệt như đầu lợn.
"Thưa cô, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ không dám nữa."
Người đàn ông xấu xí kính cẩn trả lại túi xách cho cô, cụp đuôi bỏ chạy ra ngoài.
Trong suốt một phút, Tư Đồ Nhã không phản ứng được với những gì đang diễn ra, khi cô có lại phản ứng, đôi mắt cô chuyển sang hướng của người đàn ông xấu xí khi nãy.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, cô không ngần ngại xách chiếc túi đi đến trước cửa phòng số ba.
Cốc cốc, cô dùng sức gõ cửa, cánh cửa mở ra, một người đàn ông lạ mặt ló đầu hỏi, "Cô tìm ai?"
"Xin hỏi, phòng này chỉ có một mình anh thôi sao?"
"Phải, có chuyện gì vậy?"
Cô cắn môi, lắc đầu: "Không có gì."
Tư Đồ Nhã không rời đi mà trốn vào bên trái của căn phòng, sau khoảng năm, sáu phút, cánh cửa phòng lại mở ra, sáu, bảy người từ bên trong đi ra, người đi đầu quả nhiên là Thượng Quan Trì.
Cô bước nhanh đến trước mặt anh, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm anh như thế.
Thượng Quan Trì nhất thời kinh ngạc, rõ ràng không ngờ Tư Đồ Nhã vẫn chưa đi, anh hơi đưa mắt nhìn nói với người đứng sau: "Các người đi trước đi."
Đợi sau khi người phía sau đi hết, anh trầm giọng hỏi: "Em làm gì ở đây?"
"Em đang làm gì ở đây? Câu này phải là em hỏi, anh đang làm gì ở đây?!"
Giọng nói của Tư Đồ Nhã đặc biệt to, khiến những người phục vụ đi qua nhìn họ một cách kỳ lạ.
"Vào trong nói."
Thượng Quan Trì không muốn bị người khác nhìn trộm, anh kéo tay Tư Đồ Nhã vào trong phòng và đóng sầm cửa lại.
"Em không biết nơi này rất lộn xộn sao? Đây không phải là chỗ em nên đến."
"Không phải chỗ em nên đến, vậy là chỗ anh nên đến sao?"
"Anh là đàn ông, em so sánh với anh?"
"Anh là đàn ông thì làm sao? Anh là đàn ông thì có thể đến nơi anh muốn, em là phụ nữ thì không thể đi hay sao?"
Thượng Quan Trì hơi tức giận, trán nổi gân xanh, anh gào lên: "Khi nãy nếu không phải anh ở đây thì em đã bị tên đó ăn sạch sành sanh rồi"
"Thế thì làm sao? Em bị bắt nạt là việc của em, liên quan gì đến anh chứ? Anh đã không yêu em, tại sao còn quan tâm đến em?"
"Anh không quan tâm đến em."
"Rõ ràng làm những việc quan tâm đến em, còn nói không quan tâm em, anh coi em là kẻ ngốc sao, em không có trái tim em không cảm nhận được sao?”
Tư Đồ Nhã từng bước dồn ép, trái tim của Thượng Quan Trì không ngừng run rẩy.
"Em đã chấp nhận Thẩm Thanh Ca như anh muốn, em cũng bắt đầu muốn quên đi cuộc sống tốt đẹp với anh trong quá khứ, nhưng tại sao? Tại sao anh lại đẩy em ra xa, lại vẫn khiến em không thể từ bỏ anh? Anh không biết như vậy trong lòng em sẽ rất khó chịu sao? Rốt cuộc anh muốn ép em đến mức nào thì mới cảm thấy hài lòng?"
Nước mắt của Tư Đồ Nhã khiến trái tim Thượng Quan Trì đau nhói, trái tim anh đã bắt đầu rỉ máu từ khi cô rời đi, nó đã rỉ máu cho đến tận bây giờ, vì sự tôn nghiêm của đàn ông nên có những lời anh không thể nói ra, anh chỉ có thể để máu trong tim rỉ nhanh hơn, cho đến ngày máu rỉ ra hết, cho đến ngày anh chết đi.
"Em đi đi, rời khỏi thành phố B, như anh đã nói lúc đầu, đừng quay lại nữa..."
Thượng Quan Trì đột nhiên mệt mỏi nói.
Tư Đồ Nhã tuyệt vọng, cô thẫn thờ nói: "Em hỏi anh lần cuối cùng, có thật không? Là lời thật lòng?"
Anh gật đầu, cô quay đầu bước đi không ngoảnh lại nữa.
Đêm trước khi Tư Đồ Nhã chuẩn bị rời khỏi thành phố B, hai vợ chồng Thượng Quan đã biết được tin Tư Đồ Nhã đã quay trở lại từ chỗ Quý Phong, tối hôm đó, hai vợ chồng đến căn hộ nơi cô sống.
Ba người ngồi đối diện nhau, vợ chồng Thượng Quan vô cùng căng thẳng, có lẽ họ cảm thấy mình thật hổ thẹn với con dâu.
"Tiểu Nhã, hôm nay mẹ và bố con mặt dày đến tìm con, chúng ta biết, con nhất dịnh đang cười nhạo trong lòng, nhưng chúng ta vẫn đến đây.”
"Con không cười hai người, hai người có chuyện gì cứ nói thẳng đi ạ.”
Tư Đồ Nhã nhìn bố mẹ chồng mà không có biểu hiện gì, cô là một người phụ nữ có giáo dục, cho dù bố mẹ đối xử với cô như thế nào, cô cũng sẽ không đối xử với họ một cách vô lý.
"Con chắc đã biết hết mọi chuyện về Đường Huyên rồi chứ?”
"Vâng, con biết rồi."
"Vậy con có dự tính gì không?"
"Con không có dự tính gì cả."
Hai vợ chồng nhìn nhau, Thượng Quan Nhữ Dương bất chấp nói ra mục đích lần này: "Có một vài lời bố mẹ biết không nên nói, cũng không có lập trường nào để nói, nhưng vì tình yêu dành cho con trai, chúng ta vẫn hy vọng con có thể quay lại với Trì. "
Ha, Tư Đồ Nhã mỉm cười chế giễu: "Hai người đã quên rồi à? Con là một người phụ nữ không thể sinh con."
"Không sao cả, chúng ta không để ý nữa, đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong hai năm này, mẹ và vố con đều nghĩ thông rồi, duy trì hương hỏa tuy quan trọng, nhưng cũng không quan trọng bằng hạnh phúc của con trai, nhìn Trì càng ngày càng sa sút, chúng ta thật sự rất lo lắng, sợ một ngày nào đó nó có gì bất trắc, đến lúc đó chúng ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không có con trai thì cần cháu trai làm gì nữa…"
"Cuối cùng hai người cũng nghĩ thông rồi, nhưng hai người không cảm thấy đã muộn rồi sao?"
Tư Đồ Nhã thờ ơ nhìn hai người đối diện: "Nếu lúc đầu hai người có thể nghĩ như thế này, thì làm sao có kết quả của ngày hôm nay?"
Thượng Quan phu nhân khóc nức nở: Tiểu Nhã xin lỗi, chúng ta đã biết sai rồi, xin con hãy tha thứ cho chúng ta, hãy tha thứ cho chúng ta hai người bố mẹ ngu dốt này, nể tình quá khứ của con và Trì, con quay về bên cạnh nó đi, nó thật sự rất cần có con, người khác đều tưởng rằng đời sống tình cảm của nó rất bê bối, thực ra tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, nó chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với con. "
"Xin lỗi, tha thứ cho con không thể đồng ý với hai người, hai năm trước lúc con ký thỏa thuận ly dị con đã nói rồi, con đi rồi thì sẽ không quay lại nữa, vì vậy mong hai người hãy về đi, duyên phận của con với gia đình hai người đã kết thúc rồi."
Tư Đồ Nhã ra lệnh đuổi khách, nhưng hai vợ chồng Thượng Quan không chịu đi: "Tiểu Nhã, xin con hãy suy nghĩ lại đi, con trai mẹ thực sự cần con, chỉ có con mới có thể khiến nó bước ra khỏi cuộc sống sa đọa như bây giờ, miễn là con đồng ý quay lại với nó, bất kể con yêu cầu gì, chúng ta đều đồng ý, ngay cả khi con nói sau này sẽ không sống chung với chúng ta nữa, chúng ta cũng không nói gì đâu. "
"Hai người đi đi, con nói rồi, con không thể làm được."
"Vậy con thật sự nhẫn tâm trơ mắt nhìn cuộc đời của nó bị hủy hoại sao?"
"Con có thể làm gì? Bây giờ không phải con không muốn quay lại, nhưng con trai của hai người không cần con, anh ấy tìm mọi cách xóa bỏ quan hệ với con, anh ấy bảo con đi, anh ấy bảo con đừng quay lại nữa, đây là cái mà hai người gọi là cần sao? Hai người làm ơn làm rõ suy nghĩ thật sự trong lòng của con trai hai người trước rồi mới đến nói những lời này với con được không?!"
Tư Đồ Nhã một hơi trút hết cơn giận trong lòng, khóc chạy trở lại phòng ngủ, rồi đóng sầm cửa lại.
Hai vợ chồng Thượng Quan hóa đá ngay tại chỗ, cả nửa ngày cũng không có bất kỳ phản ứng nào, đợi sau khi bừng tỉnh lại, lập tức quay về nhà, nhưng lại phát hiện con trai chưa về, Thượng Quan Nhữ Dương lập tức gọi cho con trai, bảo anh lập tức trở về.
Một giờ sau, Thượng Quan Trì trở về, hỏi bố mẹ một cách thờ ơ: "Gọi con về gấp như vậy để làm gì?"
"Chúng tôi vừa đi tìm Tiểu Nhã, nó nói con muốn xóa bỏ quan hệ với nó?"
Thượng Quan Trì ngây người, gật đầu: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
"Tại sao con lại làm vậy? Rõ ràng trong lòng con rất nhớ nó, tại sao con lại muốn vạch rõ mối quan hệ với nó chứ?!"
"Đó là việc của con, bố mẹ không cần hỏi nhiều."
"Sao bố mẹ không thể hỏi được, chúng ta là cha mẹ của con, con là con trai của chúng ta, trên thế giới có cha mẹ nào không quan tâm đến con cái của họ chứ?"
Thượng Quan Trì “hừ” lạnh châm biếm: "Bố mẹ không nhúng tay vào chuyện của con thì chính là sự quan tâm lớn nhất đối với con rồi, cho nên muốn chứng minh hai người quan tâm con, thì đừng nhúng tay vào chuyện của con nữa."
Anh quay người chuẩn bị đi lên lầu, Thượng Quan lão gia giận dữ la lên: “Chỉ cần bố còn sống một ngày, thì không thể không quan tâm không hỏi han con được!”
"Hai người nghĩ rằng rất quan tâm con, thực sự hai người hiểu con bao nhiêu? Đừng tạo ra những cuộc đấu tranh vô vị nữa, cứ sống bình dị như vậy thì có gì không tốt."
"Con đứng lại cho bố!"
Thượng Quan Nhữ Dương một lần nữa gầm lên: " Với tư cách là bố, bố ra lệnh cho con, lập tức đi xin lỗi Tiểu Nhã, sau đó đưa nó về nhà."
Ha, Thượng Quan Trì dường như nghe được một chuyện cười lố bịch nhất trên thế gian: "Hai người sớm từ bỏ ý định đó đi, xem người ta là cái gì? Muốn bảo cô ấy đi thì đi, muốn bảo cô ấy quay về thì quay về? Người ta có phải là con rối sao? Mặc hai người sắp xếp như vậy sao? "
"Chúng ta là có lỗi với nó, nhưng miễn là con đồng ý cúi đầu trước nó, nó sẽ quay lại với con mà!"
"Con không cần, có được chưa?"
Thượng Quan Trì giận dữ quay người lại: "Bố mẹ dựa vào đâu mà cho rằng con còn yêu cô ấy? Lại dựa vào đâu mà cho rằng con rất cần cô ấy? Nếu cần cô ấy thì con sẽ tự mình hành động, con không cần bố mẹ phải ở đây lo lắng về điều đó, còn không vừa ý cuộc đời con bị bố mẹ làm rối lên chưa đủ hay sao? "
Sau khi nói xong, anh tiếp tục đi lên lầu, nghĩ ngợi rồi quay đầu bổ sung thêm một câu nữa: "Đừng đi tìm cô ấy nữa, bố mẹ còn mặt mũi nào mà đi quấy rầy cuộc sống của người ta chứ!"
Thịch——
Lồng ngực của Thượng Quan Nhữ Dương đột nhiên đau nhói, ông bất tỉnh ngã xuống đất.
"Nhữ Dương ——"
"Bố ——"
Bình luận facebook