• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Báo Thù Của Rể Phế Vật (2 Viewers)

  • Chương 281-285

Chương 281 Tới thay thế hắn

Sau khi nghe Lâm Hiên nói, Lâu Mãn Nguyệt biết, nàng không thể nào khuyên được hắn.

Tính cách của tên này, vô cùng giống với Sát Đế. quyết đoán.

Một khi đã quyết định chuyện gì, nhất định sẽ không thay đổi.

Nhưng chính vì như vậy, mới có thể làm cho người ta nhớ mãi không quên.

Hiện giờ, trong tâm trí Lâu Mãn Nguyệt, thân ảnh kia, đã quá mơ hồ.

Dù cố gắng như thế nào, cô vẫn không thể nhớ rõ ràng được.

Ngược lại, khuôn mặt của tiểu tử Lâm Hiên này, lại luôn hiện lên trong tâm trí cô.

Dường như thấy được khuôn mặt của hai người họ đang chồng lên nhau vậy.

“Mãn Nguyệt tiền bối, người và sư phụ của ta, rốt cuộc có quan hệ gì?” Lâm Hiên vô cùng tò mò hỏi.

Lâu Mãn Nguyệt nhìn Hà Hoan cùng Đinh Đang bên cạnh Lâm Hiên, sau đó nói: "Cùng ta ra ngoài một chút được chứ?”

Lâm Hiên cảm thấy có chút khó xử.

Dù sao, Lôi tộc đã từng phái một sát thủ thực lực Võ Tôn tới giết hắn.

Ai biết Lôi tộc còn có sát thủ khác hay không?

Nếu chẳng may sát thủ Lôi tộc lại đến, Hà Hoan cùng Đinh Đang cũng không ứng phó được.

Lâu Mãn Nguyệt không hổ là lão yêu quái sống không biết bao nhiêu năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra lo lắng trong lòng Lâm Hiên.

Thản nhiên nói: "Yên tâm đi, Ẩn tộc đều rất kiêu ngạo, có thể phái một gã Võ Tôn đến đối phó ngươi, đã là đề cao ngươi rồi. Nhưng không ngờ ngươi chẳng những không chết, còn có thể tiêu diệt được hắn, nhất định đối phương sẽ đánh giá lại thực lực của ngươi.”

“Hơn nữa, Ẩn tộc chúng ta, bình thường sẽ không sử dụng những thủ đoạn cấp thấp, uy hiếp người bên cạnh địch nhân , nếu muốn giết ngươi, vậy nhất định chỉ nhắm vào ngươi. "

“Vậy được rồi..." Sau khi nghe Lâu Mãn Nguyệt nói, Lâm Hiên rốt cuộc gật gật đầu.

Hắn thật sự tò mò chuyện giữa vị nữ tử truyền kỳ này cùng Sát Đế sư phụ.

Hơn nữa, hắn cũng muốn có thể từ trên người Lâu Mãn Nguyệt, hiểu rõ một chút sự tình về Ẩn tộc.

Vì sao Ẩn tộc này lại mạnh như vậy.

"Mượn nam nhân của hai người một chút, hai người không có ý kiến chứ?" Lâu Mãn Nguyệt nhìn về phía Hà Hoan cùng Đinh Đang.

Hai nàng đều lắc đầu.

Dù sao, Lâu Mãn Nguyệt chính là đại biểu Lâu tộc - gia tộc mạnh nhất trong hai mươi Ẩn tộc nha.

Thực lực, hơn phân nửa cũng là cấp bậc Võ Tôn.

Họ dám nói không à?

"Ta sẽ sớm trở về." Lâm Hiên một bên đem quần áo bên ngoài mặc vào, một bên hướng về phía hai nàng nói.

Hà Hoan cùng Đinh Đang tiến tới, giống như nàng dâu nhỏ, đồng thời giúp Lâm Hiên sửa sang lại quần áo.

"Đi sớm về sớm."

Hà Hoan khẽ hôn lên mặt Lâm Hiên, trên mặt tràn đầy yêu thương.

Đinh Đang bên cạnh cũng không chịu thua kém làm theo.

Chứng kiến cảnh tượng này, Lâu Mãn Nguyệt sao lại không biết, hai tiểu nha đầu này đang tuyên thệ chủ quyền với nàng.

Vài phút sau.

Lâm Hiên cùng Lâu Mãn Nguyệt đi tới một tòa nhà có mái ngói lưu ly.

Hai người ngồi cạnh nhau trên mái nhà, trong tay mỗt người mang theo một bình rượu.

Là Lâu Mãn Nguyệt tự tay ủ.

Còn chưa mở nắp bình, Lâm Hiên đã ngửi được một cỗ hương thơm nồng đậm.

Làm cho hắn cảm thấy lâng lâng.

Cảm giác kia, giống như ngửi được mùi hương cơ thể của một mỹ nữ cực phẩm.

Thời điểm Lâm Hiên ở trên núi, cũng uống qua rất nhiều rượu ngon.

Đều là Sát Đế tự mình ủ.

Nhưng làm Sát lão đầu nhớ mãi không quên, lại là rượu do một vị cố nhân ủ ra.

Ông nói rằng đó mới là loại rượu ngon nhất trên đời.

Đáng tiếc, hắn không uống được.

"Rượu này, gọi là Mãn Nguyệt phải không?" Lâm Hiên mở bình rượu ra, nhấp một ngụm rồi hỏi.

Nghe được Lâm Hiên nói ra tên rượu, Lâu Mãn Nguyệt khẽ giật mình.

"Làm sao ngươi biết tên của nó?"

Lâm Hiên ngửa đầu rót một ngụm, nói: "Ta đoán, bởi vì sư phụ nói cho ta biết, có một loại rượu, chỉ cần ngửi một cái liền chắc chắn rằng, nó là rượu tốt nhất thế gian, mà tên rượu, được đặt theo tên của một vị tuyệt thế mỹ nhân, mà người đó tên gọi là Mãn Nguyệt."

“Đừng uống như vậy, sẽ nhanh say đó .” Lâu Mãn Nguyệt nhẹ giọng nói.

"Muốn nói rượu này dễ say, ta cảm thấy, Mãn Nguyệt tiền bối ngươi càng dễ khiến người say hơn." Lâm Hiên đem rượu trong cổ họng nuốt xuống, ánh mắt rơi xuống trên người Lâu Mãn Nguyệt, nói.

Lúc này, Mãn Nguyệt đang ngồi trên ngói lưu ly, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống thế gian.

Càng tôn lên dung nhan tuyệt thế của nàng.

Đẹp đến nỗi Lâm Hiên không tìm được bất cứ từ ngữ nào để hình dung.

Khó có thể tưởng tượng, mấy chục năm trôi qua lại, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết thời gian nào trên người Lâu Mãn Nguyệt.

Giờ khắc này, Lâu Mãn Nguyệt hoàn toàn ngây ngẩn.

Bởi vì, những lời này, dường như nàng đã từng được nghe

Cũng không nhớ đã qua bao lâu, có người đã nói với cô lời tương tự như vậy.Trong lúc nhất thời, Lâu Mãn Nguyệt thế nhưng lệ rơi đầy mặt.

Nàng đột nhiên nhào về phía Lâm Hiên, đem Lâm Hiên áp đảo trên ngói lưu ly.

“Vì sao, sao ngươi không đến tìm ta?” Lâu Mãn Nguyệt hỏi.

Nước mắt rơi lã chã.

Rơi vào trong miệng Lâm Hiên.

Thật mặn.

Hóa ra, người phụ nữ dù có xinh đẹp đến đâu, nước mắt của cô ấy, cũng mặn.

"Sư phụ nói, người bị vây ở một nơi, không cách nào thoát ra được..." Lâm Hiên thở dài nói.

"Hắn bị vây khốn bởi cái gì?" Lâu Mãn Nguyệt hỏi.

"Ta cũng không biết..." Lâm Hiên lắc đầu.

Sát Đế chỉ nói cho Lâm Hiên, hắn bị vây khốn.

Nhưng chưa bao giờ nói, hắn bị cái gì vây khốn.

Mà Lâm Hiên cũng không thể nào nghĩ ra, cái gì có thể vây khốn được Sát Đế.

“Nếu sư phụ không bị vây khốn, sư phụ nhất định sẽ đi tìm người.” Lâm Hiên nhìn Lâu Mãn Nguyệt nước mắt như mưa, nói.

Lâu Mãn Nguyệt buông lỏng Lâm Hiên, mặt đầy cô đơn.

“Mãn Nguyệt tiền bối, nếu người muốn gặp sư phụ, ta có thể nói cho người sư phụ đang ở đâu.” Lâm Hiên thấy Lâu Mãn Nguyệt khóc thương tâm, liền nói.

Tuy rằng, hắn đáp ứng với Sát Đế, sẽ không đem hành tung của hắn nói cho bất kì ai.

Nhưng thấy Lâu Mãn Nguyệt có tình cảm sâu đậm với Sát Đế như vậy, thậm chí đợi Sát Đế vài thập niên, cũng nên để hai người họ gặp mặt.

“Ngươi tuyệt đối đừng nói cho ta!” Lâu Mãn Nguyệt nói.

“Tại sao vậy?” Lâm Hiên sửng sốt.

“Bởi vì, nếu ta nhìn thấy hắn, nhất định sẽ giết hắn!” trong mắt Lâu Mãn Nguyệt hiện lên một tia hận ý, nói: “Ta đợi hắn 50 năm, hắn đều không xuất hiện, hắn nếu là đã chết, liền coi như xong, nhưng hắn không chết, nếu hắn thật sự bị vây hãm, hắn cũng nên tìm người đưa tới tin tức cho ta chứ!”

“Có khả năng ta là người đưa tin thì sao?” Lâm Hiên nói.

Lâu Mãn Nguyệt nhìn về phía Lâm Hiên, đột nhiên, nàng thấy được một sợi dây màu đỏ đeo trên cổ tay Lâm Hiên.

Sợi dây đỏ được đan thủ công.

Lúc trước nàng cũng không để ý.

Hiện tại nhìn thấy, nàng vội giật đứt sợi dây trên tay Lâm Hiên.

Sợi dây màu đỏ bị đứt, bên trong lộ ra một ít sợi tóc.

“Ta hiểu rồi!” Lâu Mãn Nguyệt nhìn chằm chằm sợi dây, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi.

“Lâu Mãn Nguyệt tiền bối, sao người lại phá hư đồ của người khác như vậy?” Lâm Hiên nhíu mày.

Sợi dây này là sư phụ đưa cho hắn, hắn vẫn luôn đeo luôn đeo trên tay, chưa từng gỡ xuống.

“Đây là của ta!” Lâu Mãn Nguyệt quát khẽ.

Lâu Mãn Nguyệt hiện tại lâm vào mê mang.

Vốn dĩ, nàng còn nghĩ, xuống tay với Lâm Hiên. Biến Lâm Hiên thành nam nhân của nàng, chọc tức chết lão vương bát đản kia.

Nhưng, từ khi nhìn thấy sợi dây đỏ trên tay Lâm Hiên, Lâu Mãn Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu ý định của Sát Đế.

Sát Đế không phải để Lâm Hiên tới truyền tin, hắn là muốn Lâm Hiên tới thay thế hắn!
Chương 282 Ta thích thế giới như vậy

Hắn ta dựa vào cái gì mà làm vậy?

Hắn cho rằng cô là đồ vật, muốn đưa cho ai thì đưa sao?

Chờ đợi mấy chục năm, nghĩ rằng chỉ cần gửi cho nàng một tiểu tử thối, liền có thể đuổi nàng đi?

Hơn nữa, tính tình của tiểu tử này cũng ngang ngạnh y như hắn.

"Tiểu tử kia, có phải ngươi đang nghĩ, ta và sư phụ ngươi là tình nhân đúng không?" Lâu Mãn Nguyệt đột nhiên híp mắt nói.

“Chẳng lẽ không phải sao?” Lâm Hiên hỏi ngược lại.

Lâu Mãn Nguyệt lắc đầu, nói: “Cùng lắm là tri kỷ mà thôi.”

“Không phải đều chung một ý tứ sao?” Lâm Hiên nghi ngờ hỏi.

Hồng nhan tri kỷ, không phải chính là tình nhân sao?

"Đương nhiên là không." Lâu Mãn Nguyệt lau nước mắt trên mặt, nói: "Sư phụ ngươi, hắn vốn dĩ không có yêu ta!"

“Nhưng sư phụ cũng chưa từng yêu người khác, chỉ duy nhất nhắc tới người." Lâm Hiên nói.

“Ha ha, vậy ta còn phải cảm ơn hắn còn nhớ tới ta!” Lâu Mãn Nguyệt thở dài một hơi, nói: "Kỳ thật, sư phụ ngươi đâu chỉ là không yêu ta, thứ hắn yêu vốn dĩ cũng không phải là người!”

“Mãn Nguyệt tiền bối, không thể mắng người như vậy..." Khóe miệng Lâm Hiên giật giật.

“Vậy nếu như hiện tại, có một đầu dị thú cùng ta, ngươi sẽ chọn bên nào?” Lâu Mãn Nguyệt đột nhiên nắm lấy cổ áo Lâm Hiên, khuôn mặt tiến sát đối diện Lâm Hiên, đến khi khoảng cách chỉ còn vỏn vẹn chưa đầy một bàn tay.

Nhìn tuyệt sắc giai nhân gần trước mắt, Lâm Hiên nuốt nước miếng.

Tình huống này.

Kẻ ngốc cũng biết nên chọn như thế nào chứ?

Chắc chắn là chọn Lâu Mãn Nguyệt!

Dị thú có gì tốt?

Luyện hóa xong cũng chưa chắc có thể thức tỉnh thú huyết, hơn nữa, còn không chắc sẽ chiến thắng được.

Lâu Mãn Nguyệt thì lại khác.

Vị Thánh nữ Ẩn tộc phong hoa tuyệt đại này, nam nhân nào mà không thích?

Từ ánh mắt Lâm Hiên, Lâu Mãn Nguyệt liền biết được đáp án.

"Thì ra... Ngươi và hắn vẫn còn có điểm khác nhau!”

Lâu Mãn Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch.

"Ngươi có biết, khi sư phụ ngươi ở cùng ta, nhắc tới nhiều nhất là cái gì không? Chính là dị thú! Hắn nói, nếu đời này hắn có thể săn giết được một đầu dị thú, thì dù hắn phải chết cũng không còn gì tiếc nuối.”

“Ta biết, sư phụ ngươi thích dị thú nhiều hơn ta.”

“Nhưng ta chưa từ bỏ ý định, ta cũng không tin, có nam nhân có thể cự tuyệt Lâu Mãn Nguyệt ta!”

“Vì thế ta hẹn hắn đến Vọng Giang lâu uống rượu, chuẩn bị chuốc say hắn, gạo nấu thành cơm, xem hắn còn chạy như thế nào.”

“Hắn tới chỗ hẹn, thế nhưng, đột nhiên hắn nhận được tin tức của một đầu dị thú, sau đó liền hưng phấn chạy đi, đi một lần chính là năm mươi năm!”

“Ngươi biết không, biểu tình của hắn sau khi biết được tin tức dị thú lộ ra, cùng với lúc nhìn thấy ta, hoàn toàn không giống nhau, khi đó, ta liền biết, ta thua, thua một đầu súc sinh!” Lâu Mãn Nguyệt phẫn nộ nói.

Nghe Lâu Mãn Nguyệt nói, khóe miệng Lâm Hiên co rút liên hồi.

Hắn cùng Sát Đế ở cùng một chỗ ba năm, cho rằng đã đủ hiểu rõ Sát Đế.

Hiện tại xem ra, hắn còn chưa đủ hiểu nha.

Sát Đế, lại thích súc sinh nhiều hơn nữ nhân?

Lúc này, trong lòng Lâm Hiên không khỏi có chút đồng tình với Lâu Mãn Nguyệt.

Nữ nhân xinh đẹp tài giỏi như thế, lại thua một đầu súc sinh?

“Khụ khụ, cái kia, Mãn Nguyệt tiền bối, uống rượu uống rượu! Vì tránh cho xấu hổ, Lâm Hiên lần thứ hai cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm.

Lâu Mãn Nguyệt cũng không có uống, nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lâm Hiên.

Cũng không biết đang nghĩ gì.

“Mãn Nguyệt tiền bối, kỳ thật người có thể đi tìm sư phụ ta, có lẽ, hắn hiện tại không thích dị thú đâu?” Lâm Hiên uống mấy ngụm rượu lớn, sau đó nói.

Dù sao, thời điểm hắn ở trên núi, chưa bao giờ nghe Sát Đế nhắc tới chuyện dị thú.

Ngay cả trong cơ thể hắn có được Kỳ Lân Huyết, Kỳ Lân Thận, Kỳ Lân Tâm. Mọi chuyện, đều là lúc hắn xuống núi, Sát Đế mới nói cho hắn biết.

Nếu Sát Đế thích dị thú như thế, vì sao hắn không tự mình sử dụng?

Đây cũng là điều Lâm Hiên luôn tò mò.

Trong cơ thể Sát Đế, một chút khí tức dị thú cũng không có.

"Ta mặc kệ hắn thích cái gì, năm đó, ta còn trẻ tuổi chưa trải sự đời, cảm thấy hắn có vài phần thiên phú, mới đối với hắn nhất kiến chung tình. Hiện tại trôi qua năm mươi năm, lão nương đã sớm không còn thích hắn! Ngược lại tiểu tử nhà ngươi, lại làm cho ta cảm thấy hứng thú đó!" Lâu Mãn Nguyệt ánh mắt đùa giỡn nhìn Lâm Hiên.

Lâm Hiên có chút không dám nhìn Lâu Mãn Nguyệt.

Tuy nói tình yêu giữa võ giả không phân biệt tuổi tác.

Nhưng dù sao đây cũng là người cùng thế hệ với sư phụ hắn.

"Ngươi cho rằng, năm mươi năm nay, ta đều đang chờ hắn sao? Ta chỉ chưa tìm được người làm cho ta rung động mà thôi!” Lâu Mãn Nguyệt hừ nhẹ.

“Nhiều Ẩn tộc anh tuấn tài giỏi như vậy, đều không lọt vào mắt người sao?” Lâm Hiên mở miệng hỏi.

“Ha ha, Ẩn tộc nhân tài đương nhiên nhiều, nhưng ngươi cho rằng, giữa Ẩn tộc có thể tùy ý thông hôn sao? Nếu đối phương là một Ẩn tộc cường đại, ngươi phải thay đổi họ của mình, mà nếu đối phương không đủ mạnh, ta làm sao có thể để ý đến?” Lâu Mãn Nguyệt cười, nói.

“Vậy Lâu tộc kia luôn có thiên tài chứ?” Lâm Hiên chớp chớp mắt hỏi.

“Ta đây chính là Lâu tộc đệ nhất thiên tài!” Lâu Mãn Nguyệt ngạo nghễ nói.

Lâu Mãn Nguyệt là Thánh nữ Lâu tộc, thiên phú của nàng, đương nhiên không thể nghi ngờ.

“Chẳng lẽ, ở trong mắt Ẩn tộc, thực lực so với tình yêu quan trọng hơn sao?” Lâm Hiên từ trong lời nói của Lâu Mãn Nguyệt, cảm nhận được, dường như mọi thứ trong Ẩn tộc đều có liên hệ với thực lực.

"Ngươi cảm thấy thế nào? Đại hội tuyển chọn nhân tài này, ngươi tự mình trải qua, ngươi còn không nhận thấy điều đó sao? Trên đời này, nếu không có thực lực, đừng nói tình yêu, tính mạng của ngươi cũng gặp nguy hiểm.”

“Còn có hai nữ nhân của ngươi, nếu không phải ngươi đủ mạnh, bọn họ sẽ theo ngươi sao? Không chỉ Ẩn tộc, mà trên đời này, kẻ mạnh luôn được kính trọng, chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi muốn cái gì đều có thể đạt được!" Lâu Mãn Nguyệt híp mắt đẹp, nói.

"Bao gồm cả người sao?" Lâm Hiên nghe Lâu Mãn Nguyệt nói, nhịn không được hỏi.

Lâu Mãn Nguyệt nghiêng đầu nhìn Lâm Hiên, ánh mắt đầy nghiêm túc: "Bao gồm cả ta!”

"Chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh, đừng nói ta, cho dù là Thánh nữ Vương tộc, ngươi đều có thể đạt được, nhưng nếu ngươi không đủ mạnh, cho dù là nữ nhân ngươi đã đạt được, đều sẽ rời khỏi ngươi! Ngươi ngẫm lại xem, nếu như ngươi chết trong tay Lôi tộc, hai nữ nhân của ngươi, có thể nhào vào lòng người khác hay không?”

Tựa như cảm thấy lời nói của mình có chút đả thương Lâm Hiên, Lâu Mãn Nguyệt lại nói thêm: "Tuy nhiên, ngươi cũng không cần quá bi quan, dù sao, ngươi còn trẻ.”

Lâm Hiên cũng nở nụ cười, nói: "Ta không có bi quan, ngược lại, ta rất thích thế giới như vậy!”

Lâu Mãn Nguyệt nói là sự thật, Lâm Hiên đã tự mình trải qua.

Khi hắn chỉ là tên phế vật, không ai thèm để mắt tới hắn.

Cho dù là vợ của hắn, Thẩm Ngạo Tuyết, cũng đối với hắn sai tới gọi lui.

Hắn đã dùng hết toàn lực của mình, đi lấy lòng Thẩm Ngạo Tuyết.

Nhưng cuối cùng, vẫn rơi vào kết quả bị kẻ khác rạch bụng, moi thận, đẩy xuống vách núi.

Nhưng khi hắn có đủ thực lực.

Thẩm Ngạo Tuyết quay sang nịnh bợ hắn.

Thậm chí, cam tâm tình nguyện làm công cụ phát tiết cảm xúc của hắn.

Đây chính là sự khác biệt!
Chương 283 Hai thư mời

Lời nói của Lâm Hiên khiến cho thân thể mềm mại của Lâu Mãn Nguyệt khẽ run lên.

Bởi vì nàng nghe được dã tâm tràn đầy từ trong lời nói của Lâm Hiên.

Hắn thực sự... thích thế giới thế này.

Một thế giới nói chuyện bằng sức mạnh!

"Tiền bối Mãn Nguyệt, hết rượu rồi..." Lâm Hiên nghiêng đầu nhìn về phía Lâu Mãn Nguyệt.

Tuy nhiên, hắn vừa nói xong, đã ngã xuống thẳng tắp.

Nhưng lúc hắn ngã xuống, Lâu Mãn Nguyệt đã đỡ lấy hắn.

"Tiểu tử kia, quên nói cho ngươi biết, ngay cả sư phụ ngươi cũng chỉ có thể uống nửa bình rượu Mãn Nguyệt này." Lâu Mãn Nguyệt lộ ra một nụ cười như là thực hiện được mưu đồ.

Hiển nhiên, nàng cố ý chuốc say Lâm Hiên.

Tên này quả thực to gan lớn mật.

Còn mưu toan khiêu chiến cả Lôi tộc.

Lúc trước Sát Đế cũng không có can đảm này.

Lâu Mãn Nguyệt biết không có khả năng khuyên được Lâm Hiên.

Chỉ có thể dùng rượu Mãn Nguyệt chuốc say Lâm Hiên.

"Sát Tâm, may là ngày đó ngươi rời đi, bằng không, ta cũng không thể gặp được tên nhóc thú vị như vậy." Lâu Mãn Nguyệt ôm Lâm Hiên, nhìn bộ dạng mê man của hắn, khóe miệng nàng nhếch lên.

Lâm Hiên và Sát Tâm rất giống nhau.

Nhưng, lại có một chút khác biệt.

Trong mắt Sát Tâm, dị thú quan trọng hơn nữ nhân.

Nhưng trong mắt Lâm Hiên, rõ ràng, hắn càng để ý nữ nhân hơn.

Hiện tại, nàng cũng hiểu được, Lâm Hiên là vì một nữ nhân mới khiêu chiến Lôi tộc.

Mặc dù ý tưởng ngây thơ.

Nhưng một nam nhân như vậy thực sự rất ấn tượng.

Lâu Mãn Nguyệt muốn thừa dịp Lâm Hiên uống say, mang hắn về Lâu tộc.

Đến lúc đó, Lâm Hiên muốn rời đi cũng không có khả năng.

Ngay khi Mãn Nguyệt chuẩn bị rời đi, một âm thanh trêu tức đột nhiên vang lên.

"Lâu Mãn Nguyệt, bản thân ngươi còn khó bảo toàn, còn muốn bảo vệ người khác?"

Thân thể mềm mại của Lâu Mãn Nguyệt nhất thời cứng đờ.

Cô nhìn bên cạnh, không biết từ khi nào đã xuất hiện một nam nhân.

Cô nhíu mày lại, nói: "Lâu Y, ý ngươi là sao?"

Từ cái tên, đây hẳn là người của Lâu tộc.

"Ý của ta rất đơn giản, ngươi không thể mang nam nhân này về Lâu tộc!" Lâu Y lạnh nhạt nói.

"Nếu ta cứ muốn làm vậy thì sao? Ta chính là thánh nữ Lâu tộc!" Lâu Mãn Nguyệt cắn môi nói.

"Thánh nữ Lâu tộc? Ha ha, ngươi còn không biết, hội trưởng lão vừa mới thông qua đề nghị, gả ngươi vào Lôi tộc, đến lúc đó, ngươi đổi họ Lôi, cũng không phải thánh nữ Lâu tộc nữa rồi!" Lâu Y cười tủm tỉm nói.

"Cái gì? Sao có thể! Lâu Y, ngươi điên rồi phải không? Nữ tử Lâu tộc ta vĩnh viễn cũng không có khả năng gả vào Lôi tộc, huống chi, ta là thánh nữ Lâu tộc!" Lâu Mãn Nguyệt căn bản không tin lời đối phương nói.

Thực lực Lôi tộc căn bản không thể so sánh với Lâu tộc.

Nữ tử Lâu tộc bình thường cũng không có khả năng bị gả vào Lôi tộc.

Huống chi, Lâu Mãn Nguyệt nàng còn lại là thánh nữ Lâu tộc.

Cho dù muốn gả, cũng phải gả cho một Ẩn tộc tương đối cường đại, thậm chí là Vương tộc.

"Trước kia đương nhiên không có khả năng, nhưng hiện tại không giống trước, cách đây không lâu lão tổ Lôi gia đột phá, thực lực đã không thua kém lão tổ Lâu gia ta, thậm chí, vượt qua lão tổ Lâu gia. Ngươi vậy mà công khai ủng hộ người giết chết đại biểu Lôi tộc ở hội tuyển chọn. Vì không khiến cho Lôi tộc nổi giận, cho nên trưởng lão đã nhất trí quyết định gả ngươi vào Lôi tộc."

Lâu Mãn Nguyệt nghe đến thất thần.

Cô vốn tưởng rằng Lâu Y đang đùa giỡn với cô.

Nhưng nghe Lâu Y nói lão tổ Lôi gia đột phá.

Cô hiểu được đối phương không có lừa gạt mình.

"Cho nên, bây giờ ngươi còn muốn mang hắn trở về Lâu tộc sao?" Lâu Y trầm giọng nói.

Lâu Mãn Nguyệt hoàn toàn choáng váng.

Nếu chuyện này là thật.

Vậy nếu nàng còn dám mang Lâm Hiên về Lâu tộc.

Như vậy, Lâu tộc chắc chắn sẽ trực tiếp đóng gói nàng và Lâm Hiên đưa đến Lôi tộc.

"Cho nên, ngươi tới mang ta trở về sao?" Lâu Mãn Nguyệt cắn răng hỏi.

Lâu Y gật gật đầu, nói: "Nói thật, ta cũng không muốn động thủ với ngươi, nhưng đây là ý của trưởng lão, tuy nhiên, ta có thể cho ngươi một cơ hội, cho ngươi nói lời từ biệt với tên nhóc này, hơn nữa, để cho hắn chạy càng xa càng tốt."

Lâu Y nói xong, thân thể chậm rãi biến mất. Tựa như chưa từng xuất hiện.

"Tiền bối Mãn Nguyệt, rượu này của ngươi quả nhiên đủ mạnh." Lúc này, Lâm Hiên đột nhiên lắc lắc đầu, tỉnh táo lại.

"Ngươi... tỉnh rồi à?" Lâu Mãn Nguyệt kinh ngạc nhìn Lâm Hiên.

Phải biết rằng, rượu Mãn Nguyệt này coi như là Sát Đế uống hơn nửa bình cũng phải say nửa ngày.

Mà Lâm Hiên uống cả bình.

Lúc này mới ngủ bao lâu?

Nhiều nhất là mười phút.

Tửu lượng của tên này tốt như vậy sao?

"Tiền bối Mãn Nguyệt, sao ngươi lại khóc?" Lâm Hiên nhìn thấy một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt của Lâu Mãn Nguyệt, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi.

"Lâm Hiên, ngươi có mạnh không?" Lâu Mãn Nguyệt nhìn Lâm Hiên, trong mắt lộ ra vẻ bi thương.

"Rất mạnh." Lâm Hiên trả lời.

Lâu Mãn Nguyệt lại lắc đầu nói: "Không, ngươi còn chưa đủ mạnh!"

"Tiền bối Mãn Nguyệt, ngươi có biết Lôi tộc ở nơi nào không?" Lâm Hiên hỏi.

Xem ra, có đôi khi nhiều lời hơn nữa cũng không hiệu quả bằng hành động thực tế.

"Lâm Hiên, ta sẽ không nói cho ngươi biết tổng bộ Lôi tộc ở đâu, hơn nữa, cho dù có muốn nói cho ngươi biết, ta cũng không biết." Lâu Mãn Nguyệt lắc đầu.

"Mang theo hai cô bạn gái của ngươi rời khỏi Vũ thành, tốt nhất là rời khỏi Long quốc!" Lâu Mãn Nguyệt chậm rãi lui về phía sau, lắc đầu.

Lâm Hiên: "Tiền bối Mãn Nguyệt, ta không có ý định rời đi."

Lâu Mãn Nguyệt: "Không rời đi, ngươi ở đây chờ chết sao?"

"Tiền bối Mãn Nguyệt, không phải ngươi nói chỉ cần ta có đủ thực lực là có thể có được ngươi sao? Ta muốn thử." Lâm Hiên thản nhiên nói.

"Thật đúng là một tên nhóc tham lam mà! Đã có rất nhiều phụ nữ, mà còn muốn chiếm được ta! Cố quá coi chừng quá cố đấy." Lâu Mãn Nguyệt nghe vậy cười buồn bã, "Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì tốt rồi!"

Không đợi Lâm Hiên trả lời, thân thể Lâu Mãn Nguyệt đã biến mất.

"Tên nhóc kia, rất vui khi quen biết ngươi, tạm biệt, không hẹn gặp lại!"

"Nói như vậy, tiền bối Mãn Nguyệt cũng không biết Lôi tộc ở nơi nào, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể chờ ba ngày sau?" Lâm Hiên nhíu mày.

Loại cảm giác bị người dắt mũi đi này khiến hắn rất khó chịu.

Còn nữa, khi Lâu Mãn Nguyệt rời đi, nói như vậy là có ý gì?

Tạm biệt, không hẹn gặp lại?

Lâu Mãn Nguyệt không muốn gặp lại hắn sao?

Nói thật, nếu hỏi ai xinh đẹp nhất trong những người phụ nữ bên cạnh Lâm Hiên hiện tại.

Tất nhiên là Lâu Mãn Nguyệt.

Bất kể là nhan sắc hay khí chất, nàng đều vượt xa tất cả mọi người.

Chuyện này cũng bình thường, dù sao, nàng là nữ nhân duy nhất, khiến cho Sát Đế chú ý.

Nếu như, Sát Đế không có bị vây khốn, nói không chừng giữa hai người, thật sự có thể phát sinh một đoạn chuyện xưa.

Đáng tiếc, trên đời này không có nếu.

Sát Đế không cách nào rời khỏi nơi đó nữa.

Mà Lâu Mãn Nguyệt cũng đã không còn thích Sát Đế nữa.

Nói cách khác, cho dù hiện tại Sát Đế tới tìm Lâu Mãn Nguyệt, Lâu Mãn Nguyệt cũng chưa chắc sẽ nối lại duyên phận với hắn.

Ba ngày chớp mắt đã qua.

Nhưng đối với Lâm Hiên lại lâu đến mức giống như một thế kỷ đã trôi qua vậy.

Mà Lôi Viêm cũng thực hiện lời hứa của hắn.

Đưa thiệp mời tới cho Lâm Hiên.

Có hai thư mời!
Chương 284 Không bằng một con chó

Tại sao lại là hai thư mời?

Trong lòng Lâm Hiên rất nghi hoặc.

Mở bản đầu tiên.

Là thiệp mời của Lôi Viêm và Âu Dương Băng Tình.

Chuyện này nằm trong dự liệu của Lâm Hiên.

Dù sao Lôi Viêm đã nói qua, ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ với Âu Dương Băng Tình.

Lâm Hiên tiếp tục mở phong thư thứ hai.

Chú rể, tộc trưởng Lôi tộc Lôi Thiên Quân!

Cô dâu... Lâu tộc, Lâu Mãn Nguyệt!

Khi nhìn thấy tên của Lâu Mãn Nguyệt, Lâm Hiên nhất thời ngây dại.

Lâu Mãn Nguyệt sắp gả vào Lôi tộc?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Theo lý thuyết, Lâu tộc mạnh hơn Lôi tộc.

Lâu Mãn Nguyệt là thánh nữ Lâu tộc, sao có thể gả cho Lôi tộc?

Lâm Hiên nhớ lại, lúc Lâu Mãn Nguyệt rời đi đã nói với hắn.

"Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh kia thì tốt rồi!"

"Tiểu gia hỏa, rất vui khi quen biết ngươi, tạm biệt. Không hẹn gặp lại!"

Chẳng lẽ khi đó, Lâu Mãn Nguyệt đã biết nàng sắp gả vào Lôi tộc?

Hắn cứ tự hỏi vì sao khi đó Lâu Mãn Nguyệt lại kỳ quái như vậy.

Nàng ấy đang nói lời tạm biệt với hắn à?

Rất rõ ràng, Lâu Mãn Nguyệt cũng không muốn gả vào Lôi tộc.

Chắc chắn có một lý do nào đó.

Nhưng Lâm Hiên nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra, rốt cuộc là nguyên nhân gì.

Nhưng không sao cả.

Không phải hắn tự mình đi xem là sẽ biết được sao?

Nếu đến lúc đó Lâu Mãn Nguyệt thật sự không muốn gả.

Coi như là giúp sư phụ trả lại nhân tình, cũng phải cứu Lâu Mãn Nguyệt!

Nghĩ tới đây, Lâm Hiên nhìn địa chỉ trên thiệp mời.

Sơn trang Lôi Thần!

Sơn trang Lôi Thần ở ngay trong Kỳ Châu.

Nó là một nơi tương đối nổi tiếng.

Nghe đồn, nơi đó có một nhân vật lớn.

Bất cứ khi nào có kỳ nghỉ.

Các nhân vật lớn khắp nơi đều sẽ đi bái phỏng chủ nhân sơn trang, hơn nữa còn tặng một phần lễ lớn.

Quả nhiên, giống như Lâm Hiên phỏng đoán.

Ẩn tộc cũng không phải hoàn toàn bị cô lập với thế tục.

Họ sống trong thế tục. Chỉ là ngươi căn bản không biết bọn họ là Ẩn tộc mà thôi.

"Hoan Hoan, cô muốn đi với ta hay ở lại đây chờ ta trở về?" Lâm Hiên hỏi Hà Hoan.

"Ta đương nhiên sẽ đi cùng ngươi." Hà Hoan trực tiếp bày tỏ thái độ.

Tuy rằng, nàng biết thực lực của nàng không đủ để đối mặt với Ẩn tộc. Nhưng nàng tin tưởng Lâm Hiên.

"Ta cũng muốn đi cùng Lâm thiếu." Đinh Đang cũng nói.

"Ừm, vậy các ngươi đi cùng ta đi!" Lâm Hiên gật đầu.

Lòng can đảm của hai cô gái vẫn rất đáng khen ngợi.

Dù sao, đó là đại bản doanh của Lôi tộc.

Ngày thường, đối mặt với một vị Ẩn tộc cũng đã đủ khiến cho người ta sợ hãi.

Nhưng bây giờ, phải đối mặt với một đám Ẩn tộc.

Hiện tại, Sơn trang Lôi Thần tràn ngập vui mừng.

Đương nhiên không phải bởi vì Lôi Viêm sắp cưới Âu Dương Băng Tình.

Lôi Viêm cưới một nữ tử thế tục, ở Lôi tộc tuy rằng cũng không có cấm thông hôn với nữ tử thế tục, dù sao huyết mạch mà nữ tử sinh ra vẫn là của Lôi tộc, nhưng cũng không cổ vũ chuyện này.

Cho nên, mặc dù Lôi Viêm là con của trưởng lão.

Lôi tộc, cũng sẽ không khua chiêng gõ trống nghênh đón Âu Dương Băng Tình.

Nhưng hôm nay, Lôi tộc không chỉ tổ chức một hôn lễ này.

Thánh nữ Lâu tộc Lâu Mãn Nguyệt sắp gả vào Lôi tộc.

Đây mới là chuyện lớn.

"Ha ha, trước kia Lâu tộc không phải rất kiêu ngạo sao? Chưa bao giờ để hai mươi tộc ở Kỳ Châu vào mắt, hiện tại sao lại chủ động gả thánh nữ tới đây rồi?!"

Hắc hắc, may mà lão tổ đột nhiên đột phá, hiện tại Lôi tộc chúng ta mới là mạnh nhất trong hai mươi tộc!

"Vậy chẳng phải sau này chúng ta có thể tùy tiện cưới nữ nhân của hai mươi tộc khác sao?"

"Chuyện đó cũng không phải không thể!"

"Vậy ta muốn cưới công chúa Hạ tộc Hạ Tuyết Ngâm cũng không phải là không có khả năng?"

"Như vậy có lẽ vẫn có chút khó khăn..."

"..."

Một đám người Lôi tộc hưng phấn nghị luận, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.

Đây chính là tác dụng của một vị cường giả siêu cấp.

Trước kia, Lôi tộc chỉ xếp hạng mười bảy trong hai mươi tộc.

Đừng nói cưới thánh nữ Lâu tộc, cho dù là nữ tử Lâu tộc bình thường cũng là si tâm vọng tưởng.

Nhưng hết thảy đã xảy ra biến hóa từ khi lão tổ Lôi tộc đột phá.

Mọi người đều biết điều đó.

Hôm nay chỉ là một món khai vị.

Sau khi Lâu tộc gả thánh nữ tới đây.

Lôi tộc giao hảo với Lâu tộc, sau này Lôi tộc sẽ càng ngày càng cường đại.

Tuy rằng, vẫn kém xa Vương tộc, nhưng ít nhất đã bước tới gần Vương tộc thêm một bước lớn.

"Mộ Dung Khung, lát nữa ngươi phụ trách nâng kiệu!" Một người Ẩn tộc lớn tiếng nói với Mộ Dung Khung.

"Vâng, thưa ngài!" Mộ Dung Khung dùng sức gật đầu, rốt cục hắn vẫn tiến vào Lôi tộc.

Vốn tưởng rằng, sau khi tiến vào Ẩn tộc có thể bay lên trời.

Nhưng hiện tại, Mộ Dung Khung mới biết được.

Kẻ được gọi là thiên tài, thiên kiêu khi vào Ẩn tộc cũng không có địa vị gì.

Trong thế tục, tài năng của hắn đủ mạnh mẽ.

Được xưng là kinh tài tuyệt diễm.

Nhưng vào Ẩn tộc, hắn phát hiện, hắn còn có thể đánh lại đứa trẻ con của Ẩn tộc.

Nơi nào cũng có người có thiên phú tốt hơn hắn.

Trong Ẩn tộc, hắn căn bản không có chút địa vị nào.

Còn lưu lạc đến mức phải làm người khiêng kiệu!

Nhưng, hắn không dám có chút oán hận nào, chỉ đành đáp ứng.

"Phu nhân, để chúng ta thay quần áo cho ngài..." Ở trong phòng của Âu Dương Băng Tình, mấy người hầu nữ đang cầu xin.

Mặc dù các nàng ở trong Ẩn tộc, nhưng chỉ là người hầu.

Còn kém hơn cả Mộ Dung Khung.

"Ta nói rồi, ta không thay!" Âu Dương Băng Tình hất văng đồ cưới mà người hầu đưa đến.

Lúc này, Lôi Viêm đi vào.

Nhìn thấy Lôi Viêm, đám người hầu nữ lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tất cả đều quỳ xuống đất.

"Là ai chọc vợ ta tức giận?" Lôi Viêm cười trêu ghẹo, hỏi một người hầu nữ.

người hầu lắc đầu. Tỏ ý là không phải mình.

Các nàng chỉ muốn Âu Dương Băng Tình thay quần áo mà thôi.

Ầm!

Một tiếng động khó chịu.

Bàn tay của Lôi Viêm vỗ lên đầu người hầu kia.

Đầu của người hầu kia lập tức nổ tung như dưa hấu.

Hiển nhiên, Lôi Viêm căn bản không có coi những người hầu từ thế tục này là người.

Những người hầu khác thấy thế lập tức sợ tới mức run rẩy.

Sau khi đập nát đầu một người hầu, Lôi Viêm lại nhìn về phía một người hầu khác, mặt vẫn tươi cười, hỏi: "Là ngươi chọc vợ ta tức giận sao?"

"Không phải ta, đại nhân Lôi Viêm, không phải ta, cầu xin ngài tha mạng!"

Vài người hầu sợ tới mức không ngừng dập đầu.

Nhưng mà, khóe miệng Lôi Viêm cong lên hiện ra một nụ cười giống như ác ma.

Đột nhiên ra tay.

"Dừng tay!"

Âu Dương Băng Tình muốn ngăn cản.

Nhưng, đã không còn kịp nữa rồi.

Tốc độ của Lôi Viêm quá nhanh.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả người hầu đều không còn đầu!

"Ma quỷ, ngươi là ma quỷ!" Thân thể mềm mại của Âu Dương Băng Tình run rẩy kịch liệt.

Lôi Viêm tùy ý lau vết máu văng lên quần áo, cười cưới hướng ra bên ngoài nói lớn: "Lại gọi thêm mấy người hầu tới đây!"

Không bao lâu sau, lại có vài người hầu nữ đi vào phòng của Âu Dương Băng Tình.

Nhưng khi nhìn thấy thi thể không đầu trong phòng, thân thể các nàng run rẩy kịch liệt.

Trong đôi mắt đẹp tràn đầy hoảng sợ.

Trước khi tiến vào Ẩn tộc, các nàng không ai không phải là tiểu thư khuê các.

Nhưng bây giờ, địa vị còn không bằng một con chó của Ẩn tộc…
Chương 285 Hắn không để ý đến dị thú

Nếu biết kết quả là như vậy, đánh chết các nàng cũng sẽ không tiến vào Ẩn tộc.

Đáng tiếc, hiện tại nói gì cũng đã muộn.

Tiến vào Ẩn tộc đã khó, muốn thoát ly lại càng khó hơn.

"Hôm nay các ngươi nhất định phải giúp vợ của ta ăn mặc thật xinh đẹp." Ánh mắt tàn nhẫn của Lôi Viêm đảo qua vài người hầu nữ.

"Phu, phu nhân, xin ngài thay đồ..." Các người hầu nữ run rẩy nói với Âu Dương Băng Tình.

Âu Dương Băng Tình cũng không dám cự tuyệt nữa, ngoan ngoãn bảo người hầu nữ mặc đồ cho nàng.

Thấy Âu Dương Băng Tình rốt cục không phản kháng nữa.

Lôi Viêm nở nụ cười, nói: "Vợ à, như thế không phải tốt hơn sao."

Âu Dương Băng Tình nhắm hai mắt lại, nàng đã không muốn nói thêm một câu nào với Lôi Viêm.

"À đúng rồi, ta biết ngươi và tiểu tử Lâm Hiên kia có tình cảm thâm hậu, cho nên, ta chuyên môn mời hắn tới tham gia hôn lễ của chúng ta, tin tưởng, ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ đúng không?" Lôi Viêm đột nhiên cười nói.

Nghe Lôi Viêm nói xong, Âu Dương Băng Tình lập tức mở mắt ra.

Tức giận nhìn chằm chằm Lôi Viêm, nói: "Ngươi, ngươi vô sỉ!"

"Vợ à, ta là một người chồng tốt, ngươi không được nói ta như vậy. Hơn nữa, ngươi không muốn gặp người tình cũ của mình sao?" Trên mặt Lôi Viêm hiện lên vẻ tà mị.

Hiển nhiên, từ sau khi Lôi Viêm này bị phế.

Tính cách cũng đã thay đổi.

Một số trạng thái trở nên.... Hơi bất thường.

Hắn vậy mà mời Lâm Hiên đến tham gia hôn lễ của hắn.

Cướp đi nữ nhân của Lâm Hiên, còn muốn ở trước mặt Lâm Hiên kết hôn với nữ nhân hắn.

Đây quả thực là giết người tru tâm.

"Lôi Viêm, xin ngươi đừng thương tổn Tiểu Thần, sau này ta sẽ nghe lời ngươi, được không?" Âu Dương Băng Tình cầu khẩn.

"Cũng không phải không được, nếu như, tên bạn trai kia của ngươi thức thời, chủ động quỳ ở trước mặt ta, kính ta ba chén rượu, hơn nữa chúc phúc cho chúng ta, có lẽ ta sẽ cân nhắc, lưu lại cho hắn một mạng!" Lôi Viêm lạnh lùng nói.

Thân thể mềm mại của Âu Dương Băng Tình run rẩy kịch liệt.

Nàng đương nhiên biết với tính cách của Lâm Hiên, muốn hắn quỳ xuống mời rượu Lôi Viêm, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

"Lâm Hiên, ngươi nhất định không được đến!" Âu Dương Băng Tình chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, Lâm Hiên không nên đến sơn trang Lôi Thần.

Trước đó, cô cảm thấy gặp được Lâm Hiên là chuyện rất may mắn.

Nhưng hiện tại, cô tình nguyện không gặp được Lâm Hiên.

Tuy nhiên, cô vẫn đã sẵn sàng tâm lý. Nếu như, đến lúc đó Lâm Hiên thật sự tới, sau đó bị Ẩn tộc giết chết, như vậy cô sẽ chết cùng Lâm Hiên.

Kế tiếp, Âu Dương Băng Tình không phản kháng nữa.

Ngược lại còn vô cùng phối hợp.

Thậm chí, chủ động chọn phụ kiện.

Hôm nay cô ấy muốn mình thật xinh đẹp.

Nhìn thấy một màn này, Lôi Viêm cho rằng Âu Dương Băng Tình rốt cục cam chịu số phận.

Nhưng hắn ta không biết.

Âu Dương Băng Tình, chỉ là muốn cho Lâm Hiên nhìn thấy bộ dáng đẹp nhất của mình.

Sau khi trang điểm xong, Lôi Viêm cũng ngây dại.

"Vợ ta… Thật đẹp nha!"

Người ta nói rằng khoảnh khắc đẹp nhất của một người phụ nữ là ngày cô ấy kết hôn.

Hôm nay Âu Dương Băng Tình mặc trang phục lộng lẫy.

Đẹp đến nghẹt thở.

Nếu không phải là vì cơ thể đã phế.

Lôi Viêm hận không thể trao đổi chiêu thức với người vợ sắp cưới có thể xưng là đệ nhất mỹ phụ trong thế tục Long quốc này.

Đối với những kẻ khác.

Âu Dương Băng Tình trở thành vợ của người khác, có thể trong lòng cũng sẽ không thoải mái.

Nhưng với Lôi Viêm thì lại không giống.

Bởi vì, hắn chính là người biến Âu Dương Băng Tình từ thiếu nữ trở thành phụ nữ.

Chỉ tiếc, hắn ta đã bị phế.

Âu Dương Băng Tình có đẹp đến đâu cũng chỉ có thể nhìn mà thôi...

......

Lâu tộc.

Lâu Mãn Nguyệt cũng đang trang điểm.

Tuy nhiên, cô ấy trông rất bình tĩnh.

Là nữ nhân của Ẩn tộc, số phận của cô ấy rất rõ ràng.

Một khi gia tộc đã đưa ra quyết định.

Cô ấy chỉ có thể chấp nhận nó.

Cô tự do tự tại suốt năm mươi năm nay cũng đã đủ rồi.

Kỳ thật, cô đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy.

Cho dù không phải gả vào Lôi tộc, cũng có thể gả cho Ẩn tộc khác mạnh hơn Lâu tộc.

Cô cũng đã chuẩn bị tốt từ sớm.

Chờ đợi chấp nhận sự an bài của số phận.

Sự chờ mong duy nhất trong lòng cô cũng đã biến mất từ sớm.

Cô thậm chí cảm thấy cho dù tộc trưởng để cho gả mình cho một nam nhân bình thường, trong lòng cô cũng sẽ không có tí gợn sóng nào.

Nhưng hôm nay, lòng cô không thể bình tĩnh.

Trong đầu cô, luôn xuất hiện hai khuôn mặt.

Một hình ảnh mơ hồ, một hình ảnh rõ ràng.

Dần dần, khuôn mặt mơ hồ đó được thay thế bởi khuôn mặt rõ ràng.

Có lẽ, điều cô chờ đợi chưa bao giờ là một người nào đó.

Điều cô chờ đợi, chỉ là có một người đàn ông có thể bỏ qua tất cả quy tắc, đưa cô rơi đi.

Cô không muốn là một quân cờ cho sự phát triển của gia tộc.

Kỳ thật, năm mươi năm trước, Lâu Mãn Nguyệt đã được hứa gả cho một vị thiên tài Ẩn tộc.

Nhưng, Cô không thích vị thiên tài Ẩn tộc kia.

Nhưng cô ấy không có quyền lựa chọn.

Sau đó, cô gặp được Sát Đế.

Hai người uống rượu nói chuyện vui vẻ.

Cô nói cho Sát Đế biết cô không muốn gả.

Sát Đế thì nói cho cô biết, không muốn gả, thì không cần gả.

Cô ấy nói trừ khi người đàn ông đó chết.

Nếu không cô cũng chỉ có thể bị gả đi.

Sau đó, người đàn ông kia thực sự chết!

Tuy rằng Sát Đế không có nói, nhưng Lâu Mãn Nguyệt biết nhất định là Sát Đế ra tay.

Tên này thật sự là to gan lớn mật, ngay cả thiên tài Ẩn tộc cũng dám giết.

Điều này... Chính là nguyên nhân Lâu Mãn Nguyệt bị Sát Đế hấp dẫn.

Đáng tiếc, trong lòng tên kia chỉ có dị thú.

Cuối cùng, để cho nàng phải chờ đợi năm mươi năm...

Vốn dĩ Lâu Mãn Nguyệt đã sắp quên mất.

Nhưng Lâm Hiên xuất hiện.

Một lần nữa đánh thức những kỷ niệm bụi bặm của cô.

Nam nhân này kiêu ngạo bá đạo giống như Sát Đế.

Hắn chắc chắn sẽ làm những gì mình muốn.

Dù là Ẩn tộc hắn cũng không để vào mắt.

Mấu chốt là nam nhân này không giống Sát Đế.

Trong mắt nam nhân này không có dị thú!

Tuy nhiên, năm đó Sát Đế chỉ là giết một gã thiên tài Ẩn tộc mà thôi.

Nhưng Lâm Hiên vậy mà muốn đối kháng cả Lôi tộc.

Chuyện này còn khoa trương hơn Sát Đế năm đó.

"Nguyệt nhi, xong chưa, người đón dâu đã đến rồi!" Có một âm thanh truyền tới từ ngoài cửa.

Lâu Mãn Nguyệt biết đây là tiếng nói của cha cô.

Lâu Mãn Nguyệt đi ra ngoài.

"Hôm nay con gái ta thật xinh đẹp!" Cha của Lâu Mãn Nguyệt nhịn không được khen ngợi.

Cha mẹ gả con gái, khó tránh khỏi sẽ đau lòng.

Nhưng cha của Lâu Mãn Nguyệt lại không đau lòng một chút nào.

Bởi vì, Lâu Mãn Nguyệt gả vào Lôi tộc, cũng có nghĩa là hai tộc giao hảo.

Có chỗ tốt rất lớn với Lâu tộc.

Lâu Mãn Nguyệt nhìn cha mình, không nói gì.

"Nguyệt nhi, sau khi gả vào Lôi tộc cũng đừng quên nơi đây mới là gốc rễ của con."

Lâu Mãn Nguyệt vẫn không nói gì, trực tiếp đi về phía kiệu hoa.

Ngay cả cha cô cũng ủng hộ cuộc hôn nhân này như vậy, cô biết rằng mình không có lựa chọn thứ hai.

Trừ phi giống như năm mươi năm trước, Lôi Thiên Quân chết...

Cuối cùng, đám cưới bắt đầu.

Là hôn lễ của Âu Dương Băng Tình và Lôi Viêm.

Tuy rằng hôm nay Lôi tộc phải đồng thời tổ chức hai hôn lễ.

Nhưng thời gian của hai đám cưới không trùng nhau.

Dù sao, hôn lễ của Âu Dương Băng Tình không thể so sánh với hôn lễ của Lâu Mãn Nguyệt và tộc trưởng.

Cho nên, Lôi Viêm tổ chức hôn lễ với Âu Dương Băng Tình trước.

Tiếp theo, còn phải dẫn Âu Dương Băng Tình cùng đi tham gia hôn lễ của tộc trưởng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom