• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Báo Thù Của Rể Phế Vật (2 Viewers)

  • Chương 426-430

Chương 426 Mời đến Đế Thiên Tông một chuyến

Đế Thiên Tông.

“Tình huống bên Hắc lão như thế nào? Tại sao còn chưa mang hắn về?” Tông chủ Đế Thiên Tông, Đế Dực Thiên nhìn về phía người hầu, sắc mặt khó coi nói.

Đúng lúc này.

Hắc lão đã trở lại.

Nhưng chỉ có một mình hắn.

“Hắc lão, người đâu?” Vẻ mặt Đế Dực Thiên nghi hoặc.

“Tông chủ, ta đã điều tra, hắn đến Trung Ương Đế Quốc.”

Nghe Hắc lão nói xong, sắc mặt Đế Dực Thiên càng thêm khó coi.

“Trung Ương Đế Quốc? Nơi đó là nơi hắn có thể tới sao? Nhanh, lập tức phát tin tức, tam vực đồng thời tìm kiếm!” Đế Dực Thiên trầm giọng nói.

Trung Ương Đế Quốc nguy hiểm như thế, nếu Lâm Hiên đến Trung Ương Đế Quốc, lỡ như chết thì làm sao bây giờ?

Mộ tlúc sau, Đế Lôi đã dùng truyền ảnh trận đồ truyền hình ảnh của Lâm Hiên về Đế Thiên Tông.

“Hắn tên là Lâm Hiên? Đi gọi người phụ nữ tên Thẩm Ngạo Tuyết kia tới!” Vẻ mặt Đế Dực Thiên hưng phấn.

Vốn tưởng rằng Lâm Hiên chỉ là người Lam Tinh, vậy mà lại dám tiến vào Trung Ương Đế Quốc, quả thực là tìm đến cái chết.

Rất nhanh, Thẩm Ngạo Tuyết đã bị gọi tới.

“Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi nhìn cho rõ, người đàn ông này có phải là Lâm Hiên mà ngươi nói hay không!” Đế Dực Thiên mở miệng hỏi.

Tuy rằng, Đế Thiên Tông lấy đi một quả thận của Lâm Hiên, nhưng không một ai trong Đế Thiên Tông thấy Lâm Hiên.

Khi nhìn thấy người đàn ông trong hình, Thẩm Ngạo Tuyết do dự.

Rốt cuộc cô có nên nói cho Đế Dực Thiên rằng người đàn ông trong hình chính là Lâm Hiên không.

Một khi đã nói ra thì có thể sẽ mang đến vô số rắc rối cho Lâm Hiên.

Với tính khí của Lâm Hiên, rất có khả năng anh sẽ chiến đấu với Đế Thiên Tông.

Thẩm Ngạo Tuyết biết sức mạnh cường đại của Đế Thiên Tông.

Lâm Hiên tuyệt đối không có khả năng chống lại Đế Thiên Tông.

Nhưng nếu cô không nói.

Đế Thiên Tông mãi không tìm thấy Lâm Hiên, sẽ để cho cô...

Vừa nghĩ đến người đàn ông giống như dã thú kia, Thẩm Ngạo Tuyết sợ hãi.

Cuối cùng, cô gật đầu nói: “Là hắn...”

“Rất tốt!”

“Người đâu, đi đưa Lâm Hiên về cho ta, nhớ kỹ, đưa người nguyên vẹn không sức mẻ về!” Đế Dực Thiên lập tức hạ lệnh.

“Để ta đi đi!” Hắc lão mở miệng nói.

“Không cần, nếu hắn đã đến nội vực rồi thì không cần Hắc lão ngươi ra tay, kế hoạch này cần mấy năm mới có thể hoàn thành, chúng ta đưa thần lực vào Diệu Diệu trước, như vậy thì con bé mới có thể đợi đến khi con của Thẩm Ngạo Tuyết lớn lên.” Đế Dực Thiên trầm giọng nói.

Cho dù Thẩm Ngạo Tuyết lập tức mang thai thì cũng phải một năm sau đứa bé mới có thể sinh ra ra.

Và đứa trẻ sơ sinh cũng không thể cấy ghép, cần lớn hơn một chút.

Huống hồ, hai đứa nhỏ sinh ra chưa chắc đã cùng nhóm máu với Đế Diệu.

Một khi con của Thẩm Ngạo Tuyết đang mang thai không có cùng nhóm máu với Dế Diệu, như vậy họ sẽ lập tức phá bỏ đứa bé.

Sau đó để Thẩm Ngạo Tuyết mang thai lần thứ hai.

Nhưng dù nhanh đến đâu cũng sẽ chậm trễ một đến hai tháng.

Về phần cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết có chịu được hay không thì cũng không phải là chuyện cần quan tâm.

Với thực lực của Đế Thiên Tông, họ có đầy đủ những loại đan dược thượng đẳng để khôi phục cho Thẩm Ngạo Tuyết.

Cũng giống như Thẩm Ngạo Tuyết vốn chỉ là một người bình thường.

Nếu như không phải trước khi tiến vào Trung Ương Đế Quốc họ đã cho cô dùng Ức Thể Đan, khiến cho thân thể cô đạt tới trình độ Thiên Tông.

Thì chỉ riêng cô sẽ không thể tự mình chịu đựng được lực hấp dẫn gấp trăm lần của Trung Ương Đế Quốc.

Đương nhiên, tuy rằng Đế Thiên Tông có đan dược có thể chữa trị thân thể cho Thẩm Ngạo Tuyết.

Nhưng những đau khổ phải chịu đựng thì nhất định phải chịu đựng



Rất nhanh, người của Đế gia đã tìm được Lâm Hiên.

“Lâm thiếu, tông chủ nhà ta mời ngài đến Đế Thiên Tông nói chuyện một chút.” Đế Địch Đằng chắp tay hướng về phía Lâm Hiên nói.

“Ta không biết tông chủ các ngươi, tại sao ta phải đi?” Lâm Hiên trợn trắng mắt nói.

“Lâm thiếu, ngươi không biết ta thì hẳn là biết cô ta chứ?” Đế Địch Đằng lấy ra một bức chân dung chất lượng cao từ chiếc nhẫn trữ vật.

Trên bức chân dung kia vẽ một người phụ nữ tuyệt mỹ.

Khi nhìn thấy người phụ nữ trên bức họa, thân thể Lâm Hiên hơi chấn động, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.

Không sai, người phụ nữ trên bức họa này không phải ai khác mà là Thẩm Ngạo Tuyết!!!

Anh lạnh nhạt nói: “Quen biết thì sao, không biết thì như thế nào?”

“Lâm thiếu, xin ngài yên tâm, tông chủ chúng ta tìm ngươi, không có ác ý. Ta nghe nói quan hệ giữa người phụ nữ này và Lâm thiếu có chút sâu xa, tông chủ chúng ta chuẩn bị gả cô ta cho ngươi.” Đế Địch Đằng cười tủm tỉm nói.

Rõ ràng, hắn đã tìm hiểu trước khi đến, đã tìm thấy một số thông tin.

Biết được Lâm Hiên và Thẩm Ngạo Tuyết có một số vướng mắc.

Lâm Hiên nghe vậy liền cười lạnh nói: “Nếu ngươi đã biết ân oán của ta và cô ta, ngươi cảm thấy ta sẽ cưới cô ta sao?”

“Lâm thiếu không muốn cưới cô ấy cũng không sao, ngươi chỉ cần ngủ với cô ta là được.” Đế Địch Đằng là trưởng lão của Đế Thiên Tông, đương nhiên biết kế hoạch của Đế Dực Thiên, mở miệng nói.

“Tại sao ta phải ngủ với cô ta?” Lâm Hiên nhất thời cảm thấy buồn cười.

Nếu như anh muốn ngủ với Thẩm Ngạo Tuyết.

Thì lúc ở Lam Tinh có rất nhiều cơ hội.

Thẩm Ngạo Tuyết nhiều lần muốn sáp vào anh.

Nhưng tất cả đều bị anh từ chối.

Đáng tiếc, cho dù anh đã tha thứ cho Thẩm Ngạo Tuyết thì cũng sẽ không có suy nghĩ về phương diện kia với Thẩm Ngạo Tuyết.

Mặc kệ Thẩm Ngạo Tuyết có lý do gì đi chăng nữa thì một người phụ nữ độc ác có thể xuống tay với chồng của mình, anh không thể thân mật được.

“Tuy rằng trước kia cô ta có ân oán với ngươi, nhưng nếu như không có người phụ nữ này, hiện tại Lâm thiếu chỉ là một người Lam Tinh bình thường mà thôi.” Đế Địch Đằng tiếp tục nói.

“Theo lời ngươi nói thì ta còn phải cảm ơn cô ta?” Lâm Hiên cười lạnh nói.

Đế Địch Đằng: “Vậy cũng không phải, ta chỉ cảm thấy người phụ nữ cực phẩm như vậy, nếu không nhấm nháp một chút quả thự quá đáng tiếc. Kỳ thật lúc trước tông chủ tìm cho cô ta một người đàn ông... Nhưng cô ta chỉ muốn ngươi.”

“Chỉ muốn ta?” Lâm Hiên nghe vậy liền cười cười.

Không nghĩ tới đến lúc này, người phụ nữ kia cũng không quên lừa mình một phen.

Nếu Lâm Hiên không có thực lực chống lại Đế gia.

Như vậy, anh sẽ thực sự bị người phụ nữ này lừa một lần nữa rồi.

Đế Thiên Tông, Đế gia!

Lâm Hiên biết, Đế Thiên Tông hẳn là Đế gia mà anh vẫn luôn tìm kiếm.

Lúc trước Thẩm Vạn Quốc đã nói rằng Thẩm Ngạo Tuyết bị Đế Thiên Tông bắt đi.

Vốn dĩ anh cũng không để trong lòng.

Tuy rằng người ra tay là Thẩm Ngạo Tuyết.

Nhưng nếu như không phải Đế gia muốn thận của anh.

Cho dù Thẩm Ngạo Tuyết xem thường anh, cũng sẽ không hạ độc thủ với anh như thế.

Có thể, hiện tại anh vẫn là người bám đuôi nhỏ của Thẩm Ngạo Tuyết.

Nếu đã cầm đồ của anh thì đương nhiên phải trả lại.

Lâm Hiên cũng không có ý định tiêu diệt Đế gia.

Dù sao, Đế gia không tự ra tay giết anh.

Vậy thì anh... phải móc từng quả thận của Đế gia!

“Tốt, ta đồng ý đi tới Đế gia với ngươi!” Lâm Hiên híp mắt nói.
Chương 427 Đến lúc thanh toán nợ nần rồi

“Lâm thiếu quả nhiên là một người thông minh, dù sao thì kiểu người phụ nữ cực phẩm này, cho dù là ở Trung Ương Đế Quốc cũng rất hiếm thấy!” Đế Địch Đằng cười nói.

Sở dĩ hắn nói cho Lâm Hiên về kế hoạch Đế Thiên Tông.

Thứ nhất là sự tự tin tuyệt đối.

Hắn tin rằng cho dù để Lâm Hiên biết kế hoạch của Đế Thiên Tông.

Thì Lâm Hiên cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.

Thứ hai, cực phẩm giống như Thẩm Ngạo Tuyết.

Ngay cả ở Trung Ương Đế Quốc cũng là mỹ nữ hạng nhất.

Nếu không được sử dụng để thực hiện kế hoạch đó.

Thì hắn muốn xuất ra làm gì đó.

“Tuy nhiên, nếu ngươi đã điều tra chuyện giữa ta và Thẩm Ngạo Tuyết, vậy ngươi hẳn cũng biết việc Đế Thiên Tông các ngươi nợ ta một thứ!” Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên một nụ cười tà ác.

“Cái gì?” Đế Địch Đằng nghi ngờ hỏi.

Lâm Hiên dùng hành động thực tế trả lời hắn.

Phụt!

Sau một giây, tay Lâm Hiên đột nhiên cắm vào thắt lưng Đế Địch Đằng.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Đế Địch Đằng không bao giờ nghĩ tới việc vậy mà Lâm Hiên lại dám trực tiếp động thủ với hắn.

“Làm gì ư? Đương nhiên là lấy lại đồ Đế Thiên Tông nợ ta!” Lâm Hiên nói xong, trực tiếp móc một quả thận của Đế Địch Đằng.

“Đế Thiên Tông cầm một quả thận của ta, như vậy ta liền lấy một quả thận của người Đế Thiên Tông, điều này rất công bằng!” Lâm Hiên nói xong, trực tiếp dùng sức bóp mạnh, quả thận trong tay nổ tung thành sương máu.

“Không!” Đế Địch Đằng nhìn thấy cảnh này, nhất thời kêu lên một tiếng cực kỳ đau đớn.

Với thực lực của Đế gia, chỉ cần còn một phần thận nhỏ là có thể nhét lại, từ từ khôi phục.

Nhưng Lâm Hiên trực tiếp bóp nát nó, hết thảy đều không có khả năng.

Kể từ đó, hắn ta chỉ có thể trở thành người đàn ông chỉ có một quả thận.

Mặc dù một quả thận cũng có thể sống.

Nhưng ảnh hưởng đến thực lực rất lớn.

Dù sao, khi hắn vượt qua Thần Lực Cảnh, chính là Thần Thể Cảnh.

Nếu không có một quả thận thì cơ thể của hắn không thể hoàn hảo.

Điều quan trọng nhất là.

Thứ này liên quan đến năng lực ‘nam tính’ của hắn khi ở với phụ nữ.

Thiếu một quả thận thì sức chiến đấu phải giảm một nửa!

Hắn mới hơn sáu trăm tuổi!

Nói cách khác, tương lai mấy trăm năm tới của hắn đều không thể dốc toàn lực cho phụ nữ được.

Mọi người một lần nữa bị sốc.

Anh chàng này là loài gì vậy?

Một con hổ sao?

Đầu tiên là tát trưởng lão Đế Thiên Tông, hiện tại lại lấy đi một quả thận của trưởng lão Đế Thiên Tông.

“Ta muốn giết ngươi!” Đế Địch Đằng đã bất chấp mệnh lệnh của tông chủ.

Cho dù bị tông chủ trách phạt thì hắn cũng muốn giết Lâm Hiên.

Tuy nhiên, Lâm Hiên đã đánh bay hắn chỉ bằng một chiêu.

Ở trước mặt siêu thần khí, Thần Lực Cảnh căn bản không có cách nào ngăn cản.

Đừng nói là Thần Lực Cảnh, cho dù là cường giả Thần Thể Cảnh cũng không ngăn được công kích của siêu thần khí.

Sau khi đánh bay Đế Địch Đằng, Lâm Hiên trực tiếp xông về phía Đế Địch.

“Ngươi muốn làm gì!” Đế Địch bị hoảng sợ.

“Ngươi nói xem?” Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một nụ cười xấu xa.

Sau một giây, Đế Địch cảm thấy đau nhói ở thắt lưng.

Lâm Hiên đang đứng ở phía sau hắn.

Phụt!

Một quả thận tiếp tục được móc ra.

Lâm Hiên trực tiếp bóp nát nó.

“A a a!” Đế Địch trơ mắt nhìn Lâm Hiên bóp nát quả thận của hắn nhưng lại không thể làm gì được.

Ngay cả trưởng lão Thần Lực Cảnh cũng không thoát khỏi bàn tay của Lâm Hiên.

Đám người đi theo Đế Địch Đằng kia càng bị dọa đến hồn bay phách tán.

Họ cũng không muốn mất một quả thận.

Cả đám điên cuồng chạy trốn.

Nhưng tốc độ của họ làm sao so được với Lâm Hiên?

Lâm Hiên thấy một người liền móc một cái.

Hóa thân thành người móc thận.

Đối với những người chạy xa, Lâm Hiên trực tiếp biến thạch côn dài ra trong nháy mắt.

Bốp!

Thạch côn xuyên qua quả thận của một tên chấp sự của Đế Thiên Tông, khiến một bên thận của hắn bị đập thành nhiều mảnh.

“A a! Đừng tới đây!”

Những tên chấp sự Đế Thiên Tông phát ra tiếng kêu sợ hãi.

“Không cần phải sợ, ta làm rất nhanh, không đau đâu!” trên mặt nở nụ cười xấu xa.

Phụt!

Chỉ trong vài phút, Lâm Hiên đã móc hàng chục quả thận của những tên chấp sự.

Hơn nữa, anh chỉ móc thận ra, cũng sẽ không làm tổn thương họ.

Những chấp sự kia điên cuồng uống đan dược, muốn khôi phục lại.

Đáng tiếc, căn bản không khôi phục được.

Đến lúc Lâm Hiên dừng lại.

Hai gã trưởng lão Đế Thiên Tông và mấy chục tên chấp sự đều bị móc một bên thận.

Hiện tại họ đã biết thực lực của Lâm Hiên mạnh hơn họ rất nhiều.

Ít nhất là cường giả Thần Thể Cảnh.

Nếu không thì không thể nào móc thận trưởng lão Thần Lực Cảnh trung giai dễ dàng như vậy được.

Lúc này, tất cả họ đều đang khoanh chân ngồi trị thương.

Nhưng đều vô ích.

Từng người một không kìm được nước mắt.

Phụ nữ thì còn ổn.

Việc mất một quả thận không có ảnh hưởng đặc biệt lớn.

Cũng chỉ là ảnh hưởng đến việc tu luyện mà thôi.

Nhưng với đàn ông sẽ có thương tổn vô cùng lớn.

Sau này sức chiến đấu của họ đều sẽ giảm một nửa.

Cuối cùng, Lâm Hiên đi tới trước mặt Đế Lôi.

Đế Lôi hoảng sợ, lập tức nói: “Lâm thiếu, ta tình nguyện làm người hầu của ngài. Xin chủ nhân ngài tha cho ta một mạng.”

Lâm Hiên liếc nhìn Đế Lôi, nhưng bước chân vẫn không hề dừng lại. Trong lòng Đế Lôi cực kỳ hoảng sợ, cô còn tưởng rằng Lâm Hiên vẫn muốn móc thận của cô. Thế nhưng may thay, Lâm Hiên chỉ đi lướt qua cô, lạnh lùng nói:

“Bây giờ, dẫn ta đến Đế Thiên Tông!”



“Chủ nhân, xin hãy nắm tay ta.” Đế Lôi lập tức lấy ra một trận đồ có thể dịch chuyển trực tiếp đến Đế Thiên Tông, nói với Lâm Hiên.

Lúc này, phong tỏa trận đồ đã được dỡ bỏ.

Có thể sử dụng trận đồ dịch chuyển.

Lâm Hiên trực tiếp nắm lấy tay Đế Lôi.

Không nghĩ tới tay cô gái này còn rất trơn trượt.

Mềm mại và không xương, vô cùng thoải mái.

Sau một giây, trận đồ khởi động, thân ảnh hai người biến mất trong nháy mắt.

Còn lại mấy chục tên chấp sự Đế Thiên Tông cùng với hai gã trưởng lão, thấy Lâm Hiên rời đi sau đó, họ nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.

Họ thật sợ Lâm Hiên sẽ móc quả thận còn lại của họ ra.

Vậy thì họ thật sự khóc cũng không biết đi đâu mà khóc.

“Chúng ta cũng trở về tông môn, nhất định phải để tông chủ làm chủ cho chúng ta!” Hai người Đế Địch Đằng và Đế Địch đều buồn bã.

Khi đến nguyên vẹn.

Lúc về chỉ còn một quả thận.

Trong nháy mắt, Lâm Hiên và Đế Lôi xuất hiện ở Đế Thiên Tông.

Tuy nhiên, là ở biệt thự của Đế Lôi.

Dù sao, mặc dù có trận đồ dịch chuyển nhưng cũng không thể tùy tiện dịch chuyển đến bất kỳ đâu.

Chỉ có thể dịch chuyển đến địa điểm được chỉ định.

Nhưng phải nói trận đồ dịch chuyển này đúng thật là thuận tiện.

“Đây là Đế Thiên Tông à?” Lâm Hiên đánh giá xung quanh một chút, nghi hoặc hỏi.

“Chủ nhân, đây, đây là phòng của ta...” Đế Lôi đỏ mặt nói.

Ngay lập tức, cô nhanh chóng chạy đến bên giường, thu dọn những quần áo bẩn cô thay ra nhưng chưa kịp kêu người hầu dọn.

Trong đó, thậm chí còn có một cái áo trong cup khủng, cùng với...

Không còn cách nào khác, lúc trước nghe được Thiên Hàng Thần Thiết xuất hiện, cô thay quần áo xong liền trực tiếp dịch chuyển qua đó.

Cô thậm chí còn không có thời gian kêu người hầu thu dọn bộ quần áo bẩn mà cô đã thay.

Hiện tại trực tiếp dịch chuyển đến phòng với Lâm Hiên.

Bị Lâm Hiên nhìn thấy, nhất thời khiến cho cô có chút xấu hổ.
Chương 428 Tranh tả thực

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hiên không khỏi nở nụ cười.

Không ngờ Đế Lôi cũng có một mặt như vậy.

Không thể nghi ngờ, Đế Lôi có thể được coi là một nữ thần.

Xinh đẹp, vóc dáng tốt, thiên phú lại cực cao.

Là nữ chấp sự trẻ tuổi nhất của Đế Thiên Tông.

Lúc trước, thái độ của Lâm Hiên đối với Đế Lôi lạnh như băng.

Đó là vì hai người đang ở vị trí khác nhau.

Nhưng bây giờ Đế Lôi là người hầu của anh.

Có thể nói là cùng một chiến tuyến.

Lâm Hiên gieo Diêm Vương Yểm cho Đế Lôi.

Đế Lôi tuyệt đối sẽ không phản bội anh trừ phi không muốn sống nữa.

Thái độ của Lâm Hiên đối với Đế Lôi trở nên hòa hoãn một chút.

Đặc biệt, Đế Lôi rất ngoan ngoãn.

Lâm Hiên thấy Đế Lôi bắt đầu thu dọn giường.

Anh cũng không tiện nhìn chằm chằm.

Liền chuyển ánh mắt đến nơi khác.

Không di chuyển thì thôi.

Vừa di chuyển liền xảy ra chuyện lớn.

Bởi vì, anh thấy một bức tranh trên bàn.

Bức tranh đó vẽ một người phụ nữ khỏa thân.

Dung mạo giống Đế Lôi như đúc.

Đế Lôi đang thu quần áo dường như nhớ tới điều gì, sắc mặt nhất thời đại biến.

Chết tiệt!

Trên bàn có một bức chân dung bạn thân vẽ cho cô, cô cũng quên cất nó đi!

Không thể không bức chân dung này được vẽ rất đẹp.

Thực sự sống động như thật. Còn là sử dụng kiểu vẽ của trường phái siêu thực.

Ngay cả một sợi lông tơ trên người Đế Lôi cũng có thể vẽ ra rõ ràng.

Vốn dĩ, Đế Lôi không muốn bị vẽ như vậy.

Nhưng không chịu nổi sự năn nỉ của bạn thân mình.

Nói cô xinh đẹp như vậy, dáng người hoàn mỹ như vậy, nhất định phải được ghi lại.

Nếu không thì thật là một sự lãng phí.

Cuối cùng, Đế Lôi cũng đồng ý.

Đây cũng là nguyên nhân cô không để người hầu đến thu dọn quần áo bẩn.

Quả nhiên khi cô quay đầu lại liền thấy Lâm Hiên đang nhìn bức tranh tả thực trên bàn không chớp mắt.

Đế Lôi muốn cất bức tranh đi.

Kết quả, Lâm Hiên cũng cầm nó lên.

Giơ nó trước mặt anh, cẩn thận nhìn ngắm.

Điều này càng khiến Đế Lôi xấu hổ đến mức muốn đội quần.

Sớm biết thế thì cô sẽ không để bạn thân vẽ cho cô rồi!



Đúng lúc này.

Cửa phòng Đế Lôi đột nhiên bị người ta đá văng.

Đó là một người phụ nữ tuyệt sắc.

Chấp sự của Đế Thiên Tông!

Lâm Hiên liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của đối phương từ cách ăn mặc.

Lúc này Lâm Hiên không do dự, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt đối phương, bụp một tiếng liền cắm vào bụng đối phương.

Anh nói muốn móc thận của người trong Đế Thiên Tông thì nhất định phải móc.

Ngay cả khi cô gái này rất xinh đẹp thì cũng không ngoại lệ.

Sở dĩ anh không động thủ với Đế Lôi là vì anh đã chấp nhận Đế Lôi là người hầu của anh.

Cả người Đế Manh hoàn toàn chết lặng.

Cô vừa mới vào phòng bạn thân của mình, sao lại bị người ta móc thận.

Cô là cường giả chuẩn thần Đại Viên Mãn cũng không kịp phản ứng.

“Xin chủ nhân hạ thủ lưu tình!” Ngay khi Lâm Hiên chuẩn bị móc thận của nữ chấp sự Đế Thiên Tông này, giọng nói của Đế Lôi vang lên.

“Đế Lôi, ngươi chỉ là người hầu của ta, ta không móc thận của ngươi đã xem như nhân từ rồi, vậy mà ngươi còn dám cầu xin cho người khác?” Tay Lâm Hiên vẫn nắm lấy quả thận của Đế Manh như trước, bất cứ lúc nào cũng có thể móc nó ra, ngữ điệu vô cùng lạnh lẽo.

Cả người Đế Manh không dám nhúc nhích.

Sợ mình vừa động thì quả thận không còn.

Cái quái gì vậy?

Nào có ai vừa đến đã móc thận của phụ nữ chứ.

Đế Lôi biết với mặt mũi của mình thì tuyệt đối không thể bảo vệ được thận của Đế Manh.

Do dự một lúc, cô mới nói: “Chủ nhân, bức tranh vừa rồi chính là do cô ấy vẽ!”

“Ồ?” Lâm Hiên nghe vậy quả nhiên có hứng thú.

Cô gái trước mắt này có dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, nói là khuynh thành cũng không ngoa.

Không nghĩ tới là một cao thủ chủ nghĩa siêu thực.

Hơn nữa, còn thích vẽ thật…

Nhìn thấy phản ứng của Lâm Hiên, Đế Lôi biết quả thận của Đế Manh xem như được cứu.

Tuy nhiên, ngay thời điểm này.

Đột nhiên Đế Manh phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Lâm Hiên đã móc thận của Đế Manh ra.

Đế Manh lập tức ôm chiếc bụng đang chảy máu, nhìn Lâm Hiên với vẻ mặt hoảng sợ.

Nhìn người đàn ông đang cầm quả thận của mình trong tay.

Cô hoàn toàn không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

Đế Lôi cũng sợ ngây người.

Chợt trên mặt cô xuất hiện vẻ cười khổ. Xem ra chủ nhân của cô thực sự tàn nhẫn.

Không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.

May mắn thay lúc đó cô thần phục nhanh chóng, nếu không e rằng hiện tại cô cũng là người chỉ còn một bên thận.

Tuy nhiên, mặc dù Lâm Hiên móc thận của Đế Manh ra nhưng cũng không bóp nát nó.

Anh nói một cách thờ ơ: “Đây là Đế Thiên Tông các ngươi nợ ta, nhưng nể tình ngươi là bạn thân người hầu của ta, nên có chút trừng phạt thôi.”

Nói xong, Lâm Hiên trả thận về cơ thể Đế Manh.

Chỉ một lát sau, vết thương khủng bố trên bụng Đế Manh đã khôi phục bình thường trở lại.

Điều này khiến cho Đế Manh cảm thấy mình như đang nằm mơ.

“Lôi Lôi, chuyện này… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra...” Đế Manh kinh hồn chưa định.

“Haizz, kể ra thì dài lắm, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết chi tiết, đúng rồi, ngươi không phải đi tham gia yến hội sinh nhật trưởng lão Đế Tùng sao? Kết thúc sớm vậy?” Đế Lôi chuyển chủ đề.

“Ôi chao, đừng nói nữa, ngươi cũng không phải không biết ông già Đế Tùng kia muốn làm gì, vậy mà hắn muốn ta vẽ tranh tả thực cho hắn.” Vẻ mặt Đế Manh không nói nên lời.

“Vẽ tranh tả thực? Cho ai?” Đế Lôi hơi sửng sốt.

“Còn có thể cho ai, cho chính hắn ta chứ ai!” Vẻ mặt Đế Manh ghê tởm.

Nhưng đối phương là trưởng lão, còn cô chỉ là chấp sự.

Cô không dám từ chối thẳng, vì vậy cô chớp lấy thời cơ chuồn đi.

“A, đúng rồi, Lôi Lôi, bức tranh tả thực ta sẽ cho ngươi còn thiếu chút nữa, nó vẫn còn chưa hoàn thành. Ngươi đưa lại cho ta, ta giúp ngươi vẽ xong.” Có thể thấy được tâm Đế Manh rất lớn, nhanh như vậy đã quên chuyện mình vừa mới bị móc thận, bắt đầu quan tâm đến bức tranh còn dang dở của mình.

“A... Không, không cần!” Khuôn mặt xinh đẹp của Đế Lôi lập tức đỏ bừng.

“Sao lại không cần, nhất định phải làm, Lôi Lôi, ngươi biết đấy, con người ta bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi một bức tranh ta vẽ ra đều phải hoàn mỹ, ngươi yên tâm, ta đã nhớ rõ bộ phận chưa vẽ xong đó rồi, ngươi không cần thoát y nữa đâu.” Đế Manh còn tưởng rằng có người ngoài ở đây nên Đế Lôi ngại.

Nghe Đế Manh nói xong, Lâm Hiên nhất thời sửng sốt.

Anh nói mà, lúc trước khi quan sát bức tranh tả thực của Đế Lôi.

Anh thấy được hình như bị thiếu cái gì.

Anh còn tưởng rằng đối phương cố ý không vẽ nơi đó.

Lúc đó còn hơi hối tiếc.

Thì ra là còn chưa vẽ xong.

“Thật không cần, bức tranh, bức tranh bị mất rồi!” Đế Lôi chỉ có thể nói như vậy.

“A! Lôi Lôi, đó là tranh mà ta vẽ cho ngươi, vậy mà ngươi lại làm mất nó!” Vẻ mặt Đế Manh không vui.

“Khụ khụ!” Lúc này, Lâm Hiên ho khan hai tiếng.

Đế Manh quay đầu lại.

Sau đó, Đế Manh thấy một bức tranh đang được đặt ngay ngắn trên bàn.

“Không phải ở đây sao? Ta sẽ hoàn thành nó ngay bây giờ!” Đế Manh nói một cách hưng phấn.

Nói xong, cô liền lấy dụng cụ vẽ từ trong nhẫn trữ vật ra.
Chương 429 Trưởng lão Đế Thiên Tông

Đế Manh rất nghiêm túc với việc vẽ tranh.

Lúc trước nếu không phải Đế Tùng kia đột nhiên gọi cô đi thì cô đã vẽ xong rồi.

Cô tới tìm Đế Lôi cũng không chỉ là vì để tránh Đế Tùng, mà còn là vì muốn tiếp tục hoàn thành bức tranh còn dang dở của mình.

Thấy cảnh này, Đế Lôi nhìn về phía Lâm Hiên với vẻ mặt xấu hổ.

Tại sao chủ nhân lại lấy bức tranh ra!

Lần này sẽ xấu hổ chết mất.

Vốn dĩ bức tranh còn dang dở kia khiến Đế Lôi cảm thấy ít nhất ở trong mắt Lâm Hiên, bản thân mình không tính là hoàn toàn trần truồng.

Bây giờ Đế Manh hoàn thành bức tranh, vậy nó thật sự trở thành trần trụi mất rồi.

Mấu chốt là bức tranh lại được hoàn thành ở trước mặt Lâm Hiên!

Không thể không nói, Đế Manh thật sự thích vẽ tranh.

Lúc bắt đầu đã bước vào trạng thái.

Trong nháy mắt đạt tới trạng thái xuất thần.

Hoàn toàn quên mất còn có một người đàn ông là Lâm Hiên đang ở đây.

Cô bắt đầu vẽ để hoàn thành phần tam giác cuối cùng.

Mất khoảng mười phút.

Đế Manh mới vẽ xong phần cuối cùng.

“Xong rồi!” Cô vươn eo thật dài, mặc dù chỉ vẽ hơn mười phút nhưng dường như đã tiêu hao cũng không nhỏ.

Nhìn “tiểu hồ điệp” sống động như thật kia, Lâm Hiên không khỏi tán thưởng.

Đế Manh này thật sự rất giỏi.

Chỉ dựa vào trí tưởng tượng cũng có thể vẽ chân thực như vậy.

Quả nhiên rất chân thực...

“A, cái kia, Lôi Lôi, thật ngại quá, vừa rồi ta quá nhập tâm...”

Lúc này cuối cùng Đế Manh cũng phản ứng lại, phát hiện mình phạm sai lầm lớn.

Sao cô lại có thể vẽ nó trước mặt một người đàn ông ...

“Không sao, dù sao ta cũng đã đưa bức tranh cho chủ nhân...” Nếu chuyện đã đến nước này, Đế Lôi cũng không phản kháng, dứt khoát nói cô đưa bức tranh cho Lâm Hiên.

Nói không chừng còn có thể nhận được hảo cảm của Lâm Hiên.

Đế Manh nhìn Đế Lôi, sau đó lại nhìn Lâm Hiên.

Miệng há to thành hình chữ O.

Đây có phải là Đế Lôi mà cô quen biết không?

Phải biết rằng lúc trước vì khiến Đế Lôi đồng ý vẽ tranh tả thực, Đế Manh đã năn nỉ ỉ ôi rất lâu.

Thậm chí, cô còn đem bức tranh vẽ mình đưa cho Đế Lôi.

Đế Lôi thực sự đã đưa bức tranh cho người khác?

Lúc này, Đế Manh mới phản ứng lại.

“Ngươi gọi hắn là gì? Chủ nhân?” Đế Manh nói một cách kinh ngạc.

“Không sai, hắn là chủ nhân của ta...” Đế Lôi trả lời.

“Lôi Lôi, ngươi không uống nhầm thuốc chứ?”

“Manh Manh, nếu không thì ngươi cũng làm người hầu của Lâm thiếu đi!” Đế Lôi nói, như muốn kéo bạn thân của mình xuống nước.

“Ta không muốn!” Đế Manh nhìn Lâm Hiên một cái, bĩu môi nhỏ nói.

Vừa gặp đã móc thận cô.

Đây không phải là biến thái sao?

Cô không thèm để một tên biến thái làm chủ nhân của cô.

Đúng lúc này.

Một giọng nói già nua vang lên.

“Manh Manh, ngươi đừng trốn nữa, ta biết ngươi nhất định sẽ tới chỗ của chấp sự Đế Lôi, hôm nay ngươi nhất định phải vẽ cho ta một bức tranh tả thực.”

Nghe được giọng nói này, khuôn mặt xinh đẹp của Đế Manh biến đổi, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

“Là Đế Tùng tới!”

Không nghĩ tới, cô đã lặng lẽ chuồn đi mà tên cáo già này còn âm hồn bất tán như vậy.

“Suỵt!” Đế Manh làm một động tác im lặng với hai người.

Thấy không có ai đáp lại mình, Đế Tùng đi thẳng tới cửa.

“Ha ha, Manh Manh, ta biết ngươi ở bên trong, nếu ngươi không mở cửa, ta sẽ tự mình vào!” Giọng nói của Đế Tùng lại vang lên.

Hiển nhiên, Đế Tùng ỷ vào việc là trưởng lão, đã thường xuyên quấy rầy nữ đệ tử của tông môn.

Rất nhiều nữ đệ tử đều tức giận nhưng không dám nói.

Két!

Đế Tùng thật sự đẩy cửa ra.

Nhưng mà, đập vào mắt hắn không phải Đế Manh.

Mà là khuôn mặt của một người đàn ông xa lạ.

"Ngươi là..."

Chữ ‘ai’ còn chưa nói ra. Lâm Hiên cũng đã ra tay.

Phốc phốc!

Đế Tùng trực tiếp trở thành người chỉ còn một quả thận.

"Ah! Ngươi, ngươi dám móc thận của ta!" Đế Tùng giận dữ quát lớn.

Sau một khắc, hắn lập tức tấn công Lâm Hiên.

Nhưng mà, Lâm Hiên chỉ đá một cước nhẹ nhàng Đế Tùng đã bay ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, Đế Manh lập tức trợn tròn mắt.

Tên này sao lại mạnh đến vậy?

Phải biết rằng, Đế Tùng chính là Thần Lực Cảnh hậu kỳ!

Còn cao hơn nàng một đại cảnh giới lớn cộng thêm mấy tiểu cảnh giới.

Vậy mà cứ thế bị móc thận?

Tuy nhiên, Đế Manh cũng cảm giác vô cùng thoải mái khi nhìn thấy Đế Tùng bị móc thận.

Nàng cảm thấy hình như Lâm Hiên cũng không đáng ghét đến vậy.

"Người đâu, mau ra đây, có người xâm lấn Đế Thiên Tông!" Đế Tùng hét lên.

Tiếng hô to của Đế Tùng lập tức hấp dẫn không ít người chú ý.

"Ngươi là người nào mà dám xông vào Đế Thiên Tông ta!" Một gã trưởng lão Thần Lực Cảnh trung giai mang theo một đám đệ tử Đế Thiên Tông đi tới phủ đệ của Đế Lôi.

Họ vây quanh Lâm Hiên.

Khóe miệng Lâm Hiên cong lên lộ ra một nụ cười bí hiểm.

Sau một khắc, hắn trực tiếp ra tay.

Phốc!

Từng quả thận bị Lâm Hiên móc ra.

Sau đó bóp nổ!

Bao gồm cả trưởng lão Thần Lực Cảnh trung giai kia.

Nhưng mỗi người trong số họ chỉ bị móc một quả thận.

Động tĩnh nơi này kinh động càng nhiều người hơn.

Rất nhanh, có một lượng lớn đệ tử Đế Thiên Tông đã chạy tới.

Lâm Hiên trực tiếp mở chế độ thu hoạch thận.

Gặp người nào thì móc thận của người đó.

Rất nhanh, hắn đã khiến mỗi người một ngàn người đến trong đợt thứ nhất chỉ còn một quả thận.

Rốt cuộc, vài đại trưởng lão nhận được tin tức chạy tới.

Đi tới đâu họ cũng nhìn thấy đệ tử Đế Thiên Tông có một lỗ thủng trên bụng.

"Đại trưởng lão, ngài phải làm chủ cho chúng ta!"

Các đệ tử Đế Thiên Tông bị móc thận vô cùng tuyệt vọng.

"Đại trưởng lão, cứu mạng!"

Còn có một vài người không bị móc thận đang điên cuồng chạy trốn.

Thấy Đại trưởng lão đến, họ cho rằng mình đã được cứu.

Nhưng mà, rất nhanh họ đã bị Lâm Hiên đuổi kịp.

Trực tiếp móc ra một quả thận.

"Mẹ nó, ngươi thật to gan, dám móc thận của người Đế Thiên Tông ta?"

"Từ trước đến nay chỉ có Đế Thiên Tông ta lấy thận của người khác!"

"..."

Vài tên đại trưởng lão nổi giận không thôi khi nhìn thấy Lâm Hiên còn dám hành hung dù bọn họ đã đến rồi.

Đại trưởng lão Đế Thiên Tông, không thể nghi ngờ đều có thực lực ở Thần Thể Cảnh.

Năm gã Thần Thể Cảnh tiền kỳ, hai gã Thần Thể Cảnh trung kỳ.

Đây là Đế Thiên Tông.

Gọi là cao thủ như mây cũng không quá đáng.

Nhưng mà, ở trước mặt Lâm Hiên, Thần Thể Cảnh thì như thế nào? Anh cứ trực tiếp móc thận thôi.

"Trước mặt bổn trưởng lão mà còn dám làm càn?" Một gã trưởng lão Thần Thể Cảnh tiền kỳ hừ lạnh một tiếng, lập tức vọt tới chỗ Lâm Hiên.

Lâm Hiên cười nhếch mép, tự đưa tới cửa, vậy không cần uổng công phí sức của ta.

Phốc phốc!

Trưởng lão Thần Thể Cảnh tiền kỳ, trực tiếp bị Lâm Hiên xuyên thủng bụng, móc ra một quả thận.

“Làm sao có thể! Sao hắn có thể phá vỡ phòng ngự cường giả Thần Thể Cảnh?”

Cảnh tượng này khiến cho vô số người kinh ngạc.

Phải biết rằng, cường giả Thần Thể Cảnh đã rèn luyện thân thể đến cực hạn.

Cho dù không cần bất kỳ thần lực nào, thân thể của bọn họ cũng đao thương bất nhập, giống như có được xương cốt sắt thép.

Nhưng họ lại giống như giấy dán khi đối đầu với Lâm Hiên.

Phốc phốc!

Quả thận của đại trưởng lão Thần Thể Cảnh thứ hai cũng bị móc ra.

Những đệ tử vừa chạy tới lập tức bị dọa choáng váng khi nhìn thấy một màn này.

Tên bá đạo này ở đâu ra?
Chương 430 Gặt hái

"Giết hắn cho ta!"

Hai gã cường giả Thần Thể Cảnh bị móc thận nổi giận không thôi.

Nhưng, không có ai dám tiến lên.

Ngay cả hai gã cường giả Thần Thể Cảnh trung kỳ cũng ngơ ngác nhìn nhau, điên cuồng nuốt nước bọt.

Đùa gì vậy.

Lâm Hiên có thể dùng tay không móc thận của Thần Thể Cảnh tiền kỳ.

Nói vậy, móc thận bọn họ cũng là chuyện dễ dàng.

"Mau, đi thông tri Thái thượng trưởng lão và tông chủ!" Đại trưởng lão Đế Vân lạnh lùng nói.

"Tông chủ và Thái thượng trưởng lão đang bế quan..."

"Mẹ kiếp!"

Lâm Hiên như mãnh hổ ra khỏi lồng. Gặp ai cũng móc thận của người đó.

Bất kể nam, nữ, già trẻ, tất cả đều bị móc đi một quả thận.

Đây chính là cái giá mà Đế Thiên Tông phải trả khi cướp thận của hắn!

Trong lúc nhất thời, vì bảo vệ thận của mình.

Người của Đế Thiên Tông điên cuồng chạy trốn.

Cho dù là trưởng lão, đại trưởng lão cũng vậy.

Sợ chạy chậm, thận sẽ không còn.

Nếu Lâm Hiên móc thứ khác thì còn đỡ.

Nhưng thận quá quan trọng.

Bất luận võ giả nào cũng không muốn bị móc thận.

"Đế Lôi, phong bế trận đồ truyền tống cho ta, mở đại trận Phong Sơn ra!" Lâm Hiên nói với Đế Lôi.

"Chủ nhân, ta, ta không có quyền hạn này." Đế Lôi xấu hổ nói.

Trong lòng thầm nghĩ: 'Chủ nhân cũng quá điên cuồng, chẳng lẽ thật sự định móc thận của toàn bộ Đế Thiên Tông sao?'

Nghe Lâm Hiên nói muốn mở đại trận Phong Sơn, đệ tử Đế Thiên Tông sợ tới mức vội vàng chạy ra ngoài.

Lâm Hiên thấy thế lập tức bắt lấy hai gã đại trưởng lão.

"Quyền hạn của các ngươi hẳn là có thể chứ?"

"Chúng ta..."

"Nếu không được, cũng đừng mơ tưởng giữ được quả thận còn lại nữa!" Đối phương còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói lạnh lùng của Lâm Hiên đã vang lên.

"Có thể, có thể!" Hai gã đại trưởng lão kia vì bảo trụ quả thận cuối cùng của mình nên đã phong tỏa sơn môn Đế Thiên Tông.

Cứ như vậy, bất kỳ người nào trong Đế Thiên Tông cũng đừng hòng đi ra ngoài!

Trận đồ truyền tống càng không có cách nào sử dụng.

Thời gian tiếp theo chính là bữa tiệc cuồng nhiệt của một mình Lâm Hiên!

"Không! Thận của ta!"

"Tên khốn kiếp!"

"A, ngươi đừng tới đây!"

"Anh trai, đừng móc thận của ta, chỉ cần anh không móc thận của ta, ngươi muốn làm gì người ta cũng được!

"..."

Lúc này, Đế Thiên Tông đã hoàn toàn loạn thành một đoàn.

Tất cả mọi người đang liều mạng chạy trốn.

Họ muốn chạy thoát khỏi Đế Thiên Tông.

Đáng tiếc là, đại trận Phong Sơn của Đế Thiên Tông đã mở ra.

Không ai có thể ra ngoài.

Một phần nữ đệ tử, thậm chí mưu toan dùng sắc đẹp để hấp dẫn Lâm Hiên.

Muốn Lâm Hiên buông tha ý nghĩ với thận của các nàng.

Nhưng, Lâm Hiên làm sao có thể hạ thủ lưu tình?

Đế Thiên Tông ỷ vào thực lực của mình mạnh hơn người khác, tùy ý cướp lấy thận của người khác.

Ở trên Lam Tinh, người bị họ móc thận tuyệt đối không chỉ có một mình Lâm Hiên.

Nếu bọn họ thích móc thận, vậy hiện giờ Lâm Hiên sẽ để cho bọn họ cảm nhận trọn vẹn nỗi thống khổ khi bị móc thận!

Xoạt!

Động tác của Lâm Hiên càng ngày càng thuần thục.

Tốc độ móc thận càng ngày càng nhanh.

Trong một giây, hắn có thể hủy đi một lượng lớn thận.

Không ai tưởng tượng được, đường đường là Đế Thiên Tông, đường đường là tông môn đỉnh cấp nội vực, vậy mà lại bị móc thận tập thể.

Toàn bộ Đế Thiên Tông có khoảng một trăm người.

Bây giờ, họ thực sự kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất chẳng nghe.

Bọn họ thậm chí nguyện ý chiến đấu một trận sinh tử, cũng không muốn uất ức như thế.

Nhưng, thực lực của bọn họ kém hơn Lâm Hiên.

Tốc độ lại càng kém hơn.

Tên kia quả thực giống như vong linh vậy.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đột nhiên xuất hiện trước mặt, sau đó móc đi thận của họ.

"Mẹ, mẹ đừng ngăn cản con, con muốn báo thù cho cha!" Trong đôi mắt xinh đẹp của Quý Lưu Tuyết là sự oán hận nồng đậm.

Lâm Hiên đã giết chết Đế Điền!

Tuy rằng cô và Đế Điền cũng không thực sự sống với nhau như vợ chồng.

Nhưng dù sao cũng là chồng cô ấy.

Hắn đã cung cấp không ít tài nguyên cho cô tu luyện.

Có thể nói, nếu như không phải Đế Điền hy sinh, cô căn bản không có khả năng đạt tới cấp độ hiện tại.

Cô ấy muốn trả thù cho cha mình.

Trả thù cho chồng mình!

"Con đừng đi, con không phải là đối thủ của hắn!" Đế Nhã - mẹ chồng của Quý Lưu Tuyết, nhưng trên thực tế là mẹ ruột của Quý Lưu Tuyết gắt gao ôm chặt cô.

Giờ này khắc này, tất cả mọi người đều đang tránh né Lâm Hiên.

Chỉ có Quý Lưu Tuyết muốn chủ động đi tìm Lâm Hiên báo thù.

"Mẹ chồng, hắn giết cha của con, tiêu diệt Quý tộc, còn giết con ruột của người, người buông con ra, con nhất định phải báo thù cho bọn họ!" Quý Lưu Tuyết cắn môi đến gần như sắp chảy máu.

Đế Nhã cảm giác được mình đã sắp không khống chế được Quý Lưu Tuyết.

Không có cách nào, thiên phú tu luyện Quý Lưu Tuyết quá cao.

Cô đã là cường giả Thần Thể Cảnh trung kỳ.

Nhưng, Thần Thể Cảnh trung kỳ thì tính là cái gì?

Trưởng lão Thần Thể Cảnh trung kỳ vừa rồi không phải cũng bị móc mất thận sao?

Phỏng chừng, chỉ có Thần Thể Cảnh hậu kỳ, thậm chí Thần Thể Cảnh đại viên mãn, mới có thể không bị móc thận.

Thần Thể Cảnh hậu kỳ đã rèn luyện lục phủ ngũ tạng trở thành Thần Thể.

Không chỉ bề mặt cơ thể có lực phòng ngự cường đại.

Các cơ quan trong cơ thể cũng vô cùng cứng cỏi.

Sẽ không dễ dàng bị móc ra như vậy.

Còn Thần Thể Cảnh đại viên mãn thì càng mạnh hơn.

Nhưng thật không may, cả Đế Thiên Tông chỉ có bốn vị cường giả Thần Thể Cảnh hậu kỳ trở lên.

Thái thượng trưởng lão, tông chủ Đế Dực Thiên... Cùng với một người là một vị người hầu siêu cấp của Đế Thiên Tông.

Gọi người nọ là người hầu, nhưng hắn lại thân với tông chủ Đế Thiên Tông như anh em.

Cho dù là tông chủ cũng phải gọi hắn một tiếng Hắc lão.

Ngay khi Quý Lưu Tuyết sắp thoát khỏi Đế Nhã.

Đế Nhã rốt cục nhịn không được nói ra chân tướng.

"Lưu Tuyết, con không phải là con gái của Quý Vạn, con là con gái của ta!"

Quý Lưu Tuyết trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

"Vì sao hắn sử dụng Huyết Sát Bảo Luân, ngươi lại chết, mà là Đế Điền chết, bởi vì, Đế Điền mới là con trai của Quý Vạn, lúc trước cha của ngươi muốn con trai, nhưng ta mang thai con gái, vì không muốn hắn thất vọng, ta mới tới Quý tộc, dùng ngươi đổi với Đế Điền..."

Quý Lưu Tuyết ngây dại cả người.

Cô rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Đế Nhã đối xử với cô tốt như vậy.

Có thể nói, bà ấy là mẹ chồng tốt nhất trên đời này.

Thì ra, Đế Nhã chính là mẹ ruột của cô!

"Cho nên, người chết không phải cha của ngươi, còn có Đế Điền kia, ta biết, ngươi còn chưa có động phòng cùng với hắn, chết cũng đã chết, ngươi đừng xúc động, chỉ cần kiên trì đến lúc Thái thượng trưởng lão và tông chủ xuất quan sẽ không có việc gì!" Đế Nhã gắt gao ôm lấy Quý Lưu Tuyết.

Không, hẳn là Đế Lưu Tuyết.

"Người là mẹ con?" Đế Lưu Tuyết vô cùng vui mừng.

Tuy rằng, Đế Nhã đối xử với cô rất tốt, nhưng cô biết cô cũng không phải huyết mạch Đế gia.

Cho nên cô mới cố gắng tu luyện như vậy.

Tuổi còn trẻ cũng đã có thực lực cấp bậc đại trưởng lão.

Mục đích là có thể đặt chân ở Đế Thiên Tông.

Nhưng bây giờ, Đế Nhã nói với cô ấy.

Cô chính là công chúa của Đế Thiên Tông.

Làm sao cô có thể không hài lòng.

Trước kia, Đế Nhã không dám nói chuyện này ra.

Nhưng chồng của cô ấy đã chết nhiều năm.

Giờ có nói ra cũng không sao cả.

Dù sao, hiện giờ Đế Điền cũng đã chết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom