• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Báo Thù Của Rể Phế Vật (2 Viewers)

  • Chương 431-435

Chương 431 Thái thượng trưởng lão

"Mẹ!"

"Con gái!"

Hai người ôm chặt lấy nhau.

Bao nhiêu năm rồi. Tuy rằng Đế Lưu Tuyết vẫn luôn ở bên cạnh Đế Nhã. Nhưng cho đến hôm nay, mới là ngày mẹ con thật sự nhận ra nhau.

"Thật sự là tình mẹ con cảm động mà, vậy các ngươi ai đến trước đây?"

Nhưng mà, ngay khi hai người dạt dào cảm xúc, một âm thanh trêu tức đột nhiên vang lên.

Thân thể mềm mại của hai người đồng thời run lên.

Quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt trêu tức nhìn mình.

Rõ ràng là cái tên cuồng ma móc thận kia!

Xong rồi, vậy mà bị hắn theo dõi.

Không có cách nào, những người khác đều đang chạy trốn.

Chỉ có hai mẹ con này đứng ở nơi đó ôn lại chuyện cũ.

Đây quả thực là không có để Cuồng Ma Móc Thận như hắn vào mắt mà.

Cho nên Lâm Hiên chỉ có thể tìm họ nói chuyện một chút.

"Lấy thận của ta đi, móc hết hai quả thận của ta, đừng thương tổn con gái của ta!" Đế Nhã chắn trước người Đế Lưu Tuyết, cắn chặt môi nói.

Hiển nhiên, cô biết mình không có khả năng ngăn cản được Lâm Hiên.

"Không được, lấy của ta đi!" Đế Lưu Tuyết lại chắn trước người Đế Nhã.

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.

Sau một khắc, hắn tức thì xuất hiện trước mặt hai người.

Phốc phốc phốc hai tiếng.

Mỗi tay cắm vào bụng của một người.

Mỗi người trực tiếp bị móc ra một quả thận.

"A!"

Hai người đồng thời kêu thảm thiết một tiếng.

Một cái lỗ lớn xuất hiện trên bụng.

"Aa, thằng khốn! Ta sẽ giết ngươi!" Đế Lưu Tuyết vô cùng phẫn nộ.

"Con gái, đừng xúc động!" Đế Nhã mạnh mẽ giữ Đế Lưu Tuyết lại.

Không còn một quả thận, ít nhất họ vẫn có thể sống.

Nếu như bị Lâm Hiên tức giận giết chết, vậy thì thực sự không còn gì cả.

Lâm Hiên không để ý tới hai người, hắn lại đuổi theo người khác.

Nhìn bóng lưng Lâm Hiên nhanh chóng biến mất, Đế Nhã nhịn không được nuốt nước miếng.

Nam nhân này quả thực tàn nhẫn vô tình.

Tốt xấu gì Đế Nhã nàng cũng được coi là mỹ nhân ở Đế Thiên Tông.

Đế Lưu Tuyết cũng không kém.

Nhưng vẫn bị móc thận một cách vô tình như vậy.

Tên này không biết cái gì gọi là Thương Hương Tiếc Ngọc sao?

Ngay lúc Lâm Hiên đang điên cuồng móc thận.

Một tiếng nói phẫn nộ vang lên: "Ai cho phép ngươi làm càn ở Đế Thiên Tông!"

Đồng thời, một cỗ khí tức vô cùng khủng bố bao phủ toàn bộ Đế Thiên Tông.

"Là Thái thượng trưởng lão, Thái thượng trưởng lão tới rồi!"

"Oắt con, Thái thượng trưởng lão tới rồi, ngươi chết chắc rồi!"

"..."

Cảm nhận được khí cơ khủng bố mà quen thuộc kia, người của Đế Thiên Tông biết đó là khí tức của Thái thượng trưởng lão Đế Thiên Tông.

Thái thượng trưởng lão, tu vi Thần Thể Cảnh hậu kỳ!

Lục phủ ngũ tạng đã được rèn luyện thành Thần Thể.

Thực lực kinh người.

Lâm Hiên nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy, một bóng người uyển chuyển bay tới.

Đó là một người phụ nữ với mái tóc trắng.

Hai tay người đó chắp sau lưng, mắt trống rỗng.

Khí tức phóng thích ra mạnh mẽ hơn tất cả mọi người không ít.

Không hổ là Thái thượng trưởng lão của Đế Thiên Tông.

Ánh mắt nàng lạnh nhạt nhìn Lâm Hiên, lại nhìn lướt qua xung quanh một vòng.

Nàng phát hiện, toàn bộ Đế Thiên Tông đã rất hỗn loạn.

Gần như bụng của mỗi một người của Đế Thiên Tông đều xuất hiện một lỗ máu kinh khủng.

Giống như là bị người ta móc thận ra.

Đó là sự thật.

Lúc này, số thận mà Lâm Hiên móc ra phỏng chừng cũng đủ cho quán thịt nướng nổi tiếng trong thành phố dùng một năm.

Tuy rằng lúc tới, Đế Hạ Lưu Thủy đã biết Đế Thiên Tông xuất hiện một tên cuồng ma đang điên cuồng móc thận của đệ tử Thiên Tông.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn vô cùng khiếp sợ.

Đây rốt cuộc là có thù oán gì?

Tuy nhiên, dù sao Đế Hạ Lưu Thủy cũng là Thái thượng trưởng lão.

Cô biết rất nhiều bí mật.

"Ngươi là Lâm Hiên đến từ Lam Tinh sao?" Cô híp mắt hỏi.

"Không sai." Lâm Hiên trả lời.

"Không nghĩ tới chỉ là thổ dân ở tinh cầu lại có thể sinh ra cường giả như ngươi. Tuy nhiên, dừng lại ở đây đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi cùng nữ nhân họ Thẩm kia sinh sản đời sau cho Đế Thiên Tông, ta có thể tha cho ngươi không chết!" Đế Hạ Lưu Thủy lạnh nhạt nói.

Hiển nhiên, cô cũng không có để Lâm Hiên vào mắt.

Lâm Hiên nghe vậy nở nụ cười, nói: "Không bằng, ngươi tự móc thận của mình ra, ta cũng có thể tha cho ngươi không chết."

"Muốn chết!" Đế Hạ Lưu Thủy quát lên.

Khí thế cả người tăng vọt.

Cô lập tức xuất hiện ở trước mặt Lâm Hiên, đưa tay chộp về phía Lâm Hiên.

Nếu không phải vì kế hoạch của tông chủ, cô cần gì nhiều lời với Lâm Hiên, chỉ cần chương một cái trực tiếp đánh chết Lâm Hiên là đượ rồi.

Tuy nhiên, hoàn thành kế hoạch đó cũng không cần tay chân.

Vậy trước tiên phế đi hết tay chân của hắn. Để tránh cho hắn ta phản kháng.

Đế Hạ Lưu Thủy bắt lấy một cánh tay của Lâm Hiên muốn kéo xuống.

Tuy nhiên, điều làm cô ngạc nhiên là.

Cô rõ ràng đã bắt được cánh tay của Lâm Hiên.

Nhưng lúc kéo, lại giống như trong tay không có gì cả.

"Tàn Ảnh!"

Đế Hạ Lưu Thủy phản ứng lại. Sắc mặt lập tức đại biến.

Cô nhìn trái phải, dường như muốn tìm kiếm bóng dáng của Lâm Hiên.

Nhưng cô không tìm thấy.

"Ngươi đang tìm ta sao?"

Giọng nói của Lâm Hiên truyền đến từ phía sau.

Cô lập tức định xoay người, công kích Lâm Hiên.

Nhưng, ánh mắt của cô đột nhiên nhìn thấy một bàn tay, đã xuyên qua bụng của mình.

Trên bàn tay kia còn cầm một quả thận đầm đìa máu tươi.

Đó là thận của cô ấy!

Đế Hạ Lưu Thủy trợn tròn đôi mắt đẹp.

Cô chính là Thần Thể Cảnh hậu kỳ!

Ngay cả nội tạng cũng rèn luyện thành nội tạng của Thần.

Lại vẫn... vẫn dễ dàng bị móc ra như vậy?

Đây rốt cuộc là quái vật từ đâu tới.

Sao lại mạnh như vậy.

“Đại… đại ca, có chuyện từ từ nói, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi, không cần phá hư nó!" Đế Hạ Lưu Thủy không dám nhúc nhích.

Mặc dù thận của của cô đã bị móc ra.

Nhưng chỉ cần không phá hư, còn có khả năng lắp lại.

Là Thái thượng trưởng lão của Đế Thiên Tông, tuổi của Đế Hạ Lưu Thủy đã rất lớn.

Thận là tinh khí của người.

Nếu bị loại bỏ một quả, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ của cô.

Thiệt hại quá lớn.

Rõ ràng Đế Hạ Lưu Thủy lớn hơn Lâm Hiên ngàn tuổi.

Nhưng vì bảo toàn thận của mình, lúc này cô lại gọi Lâm Hiên là đại ca.

"Ngươi nói thật chứ?" Lâm Hiên hỏi.

"Ừ, thật sự, chỉ cần ngươi trả lại thận cho ta, thứ gì ta cũng nguyện ý cho ngươi!" Đế Hạ Lưu Thủy vội vàng nói.

"Vậy được rồi, ngươi cầm đi!" Lâm Hiên buông tay ra vô cùng hào phóng.

Đế Hạ Lưu Thủy thấy thế trên mặt hiện lên vẻ mừng như điên.

Cầm trở về quả thận trong tay Lâm Hiên thật cẩn thận.

Tuy nhiên, cô còn chưa kịp mừng rỡ.

Tay của Lâm Hiên, phốc một tiếng, lại cắm vào bụng bên kia của cô.

Sau đó lấy ra một quả thận khác của cô. Lại trực tiếp bóp nổ.

"Ngươi!" Đế Hạ Lưu Thủy choáng váng.

Không phải Lâm Hiên đã đồng ý trả lại thận rồi, sao lại...

"Hắc hắc, điều kiện ta trả lại thận cho ngươi chính là muốn một quả thận khác của ngươi." Lâm Hiên cười hắc hắc.

Đế Hạ Lưu Thủy giận đau cả ruột gan.

Nhưng cô không dám nói thêm gì.

Dù sao, bây giờ cô ấy đã mất đi một quả thận.

Một quả thận khác cũng không còn trong thân thể, nhất định phải mau chóng cấy ghép trở về.
Chương 432 Lâm Hiên tới rồi

"Các ngươi đã sẵn sàng chưa? Đến lượt các ngươi!" Lâm Hiên bóp nát thận của Đế Hạ Lưu Thủy xong, hoạt động thân thể một chút rồi nhìn về phía những người Đế Thiên Tông lúc trước bởi vì Thái Thượng trưởng lão xuất hiện mà không bỏ chạy nữa.

Những người đó bị ánh mắt Lâm Hiên quét trúng, lập tức run lên.

Không nghĩ tới, ngay cả Thái thượng trưởng lão cũng bị cạy mất thận.

Còn là một lần hai quả.

Đây rốt cuộc là tên biến thái xuất hiện từ chỗ nào.

"Chạy đi!"

Kết quả là, toàn bộ Đế Thiên Tông lại loạn thành một đoàn.

Trái lại, những người đã bị móc thận có vẻ khá thoải mái.

Bởi vì, họ không cần phải trốn nữa.

Bọn họ cũng nhìn ra, Lâm Hiên chỉ muốn thận của bọn họ.

Cũng không có ý định lấy mạng của bọn họ.



Trong một mật thất.

Hai người Đế Dực Thiên và Hắc lão truyền thần lực cho Đế Diệu. Để làm chậm quá trình thận của cô hoại tử.

Nhưng, cho dù có thần lực của bọn họ trợ giúp. Thận của Đế Diệu vẫn chậm rãi từ từ hoại tử. Có thể chống chịu lâu hơn.

Chỉ cần kế hoạch sẽ thành công.

Chỉ cần Thẩm Ngạo Tuyết và Lâm Hiên có thể sinh ra đời sau.

Như vậy có thể kéo dài tuổi thọ của Đế Diệu ít nhất sáu năm.

Hơn nữa với thần lực của bọn họ trợ giúp, nói không chừng, có khả năng lên tới mười năm.

Miễn là hai người kia có nhiều con cái.

Nói không chừng, có thể giúp cho Đế Diệu một mực sống sót.

Năm đó sao lại không nghĩ tới phương pháp này.

Nếu như năm đó biết, cũng không cần móc thận của Lâm Hiên.

Trực tiếp bắt hai người đến đế quốc Trung Ương sinh con là được.

Cũng may, hiện giờ vẫn chưa quá muộn.

Tên Lâm Hiên vậy mà tự mình tới đế quốc Trung Ương.

Đế Dực Thiên cũng không sợ Lâm Hiên không đồng ý.

Ở trước mặt Đế Thiên Tông, không đồng ý cũng phải đồng ý!

Cùng lắm thì chém sạch tay chân của Lâm Hiên.

Miễn là thứ đó có thể sử dụng là được.

Thậm chí, nếu như Lâm Hiên thật sự không muốn phối hợp.

Bọn họ còn có thể trực tiếp đi lấy, không nhất định cần hắn và Thẩm Ngạo Tuyết làm loại chuyện kia.

"Diệu Diệu, con cảm giác thế nào?" Thật lâu sau, hai người rốt cục ngừng vận công.

"Ông nội, Hắc lão, con cảm thấy tốt hơn nhiều." Thiếu nữ thanh thuần nở nụ cười ngọt ngào.

"Diệu Diệu vậy con nghỉ ngơi trước một chút, ta và Hắc lão đi xử lý chút việc." Đế Dực Thiên và Hắc lão liếc nhau một cái, sau đó rời khỏi mật thất.

Hai người vừa mới rời khỏi mật thất, đã nhìn thấy có người hầu đang chờ.

Vẻ mặt người hầu vô cùng lo lắng.

"Không xong rồi tông chủ!" Nhìn thấy Đế Dực Thiên và Hắc lão đi ra, trên mặt người hầu kia hiện lên vẻ mừng như điên.

"Hoảng cái gì, có việc gì thì cứ chậm rãi nói." Hắc lão không nhanh không chậm nói.

Trừ phi là người thiên vực tới, nếu không không có gì phải làm ầm ĩ.

"Lâm Hiên tới rồi!" Người hầu nuốt nước bọt nói ra.

"Lâm Hiên tới rồi? Tuyệt vời!" Đế Dực Thiên và Hắc lão đều lộ ra vẻ mừng như điên.

"Không, không phải, Lâm Hiên hắn..." Người hầu tựa hồ không dám nói ra miệng.

"Hắn cái gì, mau mang hắn tới đây cho ta!" Đế Dực Thiên nói.

"Tông chủ, ngài nên tự mình đi xem một chút đi!" Tên người hầu kia thống khổ nói.

Lúc này, Đế Dực Thiên chú ý tới, người hầu này đang ôm bụng mình, ở nơi đó tựa hồ còn có máu tươi chảy ra.

"Ngươi bị sao vậy?" Đế Dực Thiên bảo hắn lấy tay ra.

"Ta, thận của ta bị Lâm Hiên móc đi, rất nhiều người đều bị Lâm Hiên móc thận!" Người hầu uất ức nói.

Đường đường là tông môn cao cấp nhất nội vực, hôm nay lại bị người ta móc thận tập thể.

Làm thế nào có thể không uất ức đây?

"Cái gì? Sao Lâm Hiên có năng lực như thế? Trưởng lão chấp sự ở đâu?" Đế Dực Thiên nhíu mày.

"Bẩm tông chủ, trưởng lão cũng bị móc thận rồi!"

"Làm sao có thể? Thái thượng trưởng lão đâu? "

"Cũng… bị móc thận."

Đế Dực Thiên: "..."

Đế Dực Thiên và Hắc lão liếc nhau một cái.

Nhao nhao nhìn ra vẻ khó có thể tin được trong mắt đối phương.

Lâm Hiên sinh ra ở tinh cầu bản địa.

Ba bốn năm trước, hắn chỉ là một tên phế vật.

Lâm Hiên có thể tiến vào đế quốc Trung Ương, đã khiến cho người ta giật mình.

Hiện giờ vậy mà có người nói cho hắn biết, Lâm Hiên móc được thận của cả thái thượng trưởng lão Đế Thiên Tông.

Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?

Nhưng, Đế Dực Thiên biết tên người hầu không có khả năng lừa gạt hắn.

Cũng không dám lừa dối hắn.

Vậy chuyện này là thật sao?

Không đời nào!

Hoàn toàn không thể!

Đế Dực Thiên cảm thấy.

Có lẽ, người kia chỉ là cùng tên cùng họ với Lâm Hiên mà thôi.

Thổ dân tinh cầu tuyệt đối không có khả năng sinh ra cường giả như vậy.

"Đi xem một chút!"

Hai người quyết định tự mình đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà, khi hai người vừa đi ra bên ngoài đã ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy cả Đế Thiên Tông gà bay chó sủa.

Những người bị móc thận ở khắp mọi nơi.

Hầu như tất cả mọi người đều có một lỗ máu trong trên bụng.

Vẻ mặt thống khổ nồng đậm.

Bất cứ ai mất một quả thận cũng phải chịu một cú sốc rất lớn.

Người bình thường là như vậy.

Võ giả lại càng như thế.

Trong mắt những người còn chưa có bị Lâm Hiên bắt được tràn ngập sợ hãi.

Vào lúc này, Lâm Hiên đã lấy đi thận của hơn phân nửa người của Đế Thiên Tông.

Nếu như chồng chất những quả thận kia, nói không chừng có thể chất thành một ngọn núi nhỏ.

Đây tuyệt đối là một lần đả kích chưa từng có đối với Đế Thiên Tông.

Cho dù Đế Thiên Tông không có một ai chết.

Cũng tuyệt đối là nhục nhã.

"Đáng ghét! Thật đáng ghét!" Nhìn thấy tình cảnh của đệ tử tông môn mình, Đế Dực Thiên cực kỳ tức giận.

Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, sau này người Đế Thiên Tông hắn làm người như thế nào?

Làm sao có thể ngẩng cao đầu nhìn người?

Lâm Hiên này nhất định phải trả giá!

Vốn dĩ, Đế Dực Thiên chuẩn bị nếu như Lâm Hiên không chịu phối hợp sẽ chém đứt tứ chi của hắn.

Hiện tại, xem ra hắn phải chém cả chi thứ năm!

Cùng lắm thì dùng phương pháp khác lấy thứ bọn họ muốn.

Chỉ là, chuyện khiến cho Đế Dực Thiên khiếp sợ chính là, cái tên cuồng ma móc thận ở Đế Thiên Tông vậy mà thật sự là Lâm Hiên đến từ tinh cầu kia!

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, rốt cuộc hắn làm như thế nào đạt đến mức độ này.

"Dừng tay!" Một ông lão áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Hiên.

Là vị người hầu siêu cấp của Đế Thiên Tông.

Nghe nói, lão đã là Thần Thể Cảnh đại viên mãn!

"Ngươi là ai?" Lâm Hiên liếc nhìn ông lão áo đen.

"Ngươi có thể gọi ta là Hắc lão!" Ông lão áo đen thản nhiên nói.

"Hắc lão? Ta không quen!" Lâm Hiên bĩu môi, chuẩn bị động thủ.

"Ngươi không biết ta cũng không sao, nhưng ngươi nhất định biết Thẩm Ngạo Tuyết." Ông lão áo đen tiếp tục nói.

Lâm Hiên ngừng lại động tác, nhìn ông lão áo đen.

Hắn nhớ lại Thẩm Ngạo Tuyết từng nói với hắn.

Lúc trước, người đến Thẩm gia là một ông lão áo đen của Đế gia, tên là Hắc Lão!

Chẳng lẽ, đây chính là người năm đó đến Thẩm gia, muốn lấy thận của hắn!

"Thì ra là chính chủ đã xuất hiện!" Trong mắt Lâm Hiên hiện lên khí tức nguy hiểm.

Hắn hít sâu một hơi, hỏi: "Năm đó là ngươi bảo Thẩm Ngạo Tuyết lấy thận của ta sao?"

"Đúng vậy, chính là lão phu. Vốn dĩ, lão phu định tự mình ra tay, nhưng cô ta lại muốn tự mình làm." Hắc lão thản nhiên nói.
Chương 433 Sống được là vì hận

Lâm Hiên nhớ lại, lúc trước Thẩm Ngạo Tuyết đã nói qua với hắn.

Sở dĩ nàng muốn tự mình làm, còn không tiêm thuốc tê cho hắn, là sợ sau khi hắn chết, thành quỷ cũng không biết nên hận ai...

Thật ra Thẩm Ngạo Tuyết hoàn toàn có thể lén lút tiêm thuốc cho hắn, rồi lấy đi thận của hắn lúc hắn hôn mê.

Như vậy, coi như là hắn sống lại, có lẽ cũng không biết là do Thẩm Ngạo Tuyết.

Về phần Đế gia.

Ngay cả Thẩm Ngạo Tuyết cũng không hiểu rõ.

Chỉ biết rằng, đó là một tồn tại khủng bố tuyệt đối không thể chống lại.

Hận Đế gia chẳng khác nào hận không khí.

Thẩm Ngạo Tuyết cho hắn một người có thể hận.

Giúp hắn dựa vào hận thù với Thẩm Ngạo Tuyết, thật sự vượt qua thời gian thống khổ nhất.

Có thể nói, nếu như không phải hận Thẩm Ngạo Tuyết đến cực điểm.

Lâm Hiên không có khả năng có thành tựu như bây giờ.

Có lẽ lúc dung hợp với nội tạng của Kỳ Lân, hắn đã chết rồi!

Thật ra lúc dung hợp với nội tạng của Kỳ Lân, Lâm Hiên cũng là cửu tử nhất sinh.

Dù sao, đó là nội tạng của thần thú thượng cổ.

Hắn chỉ là thân thể phàm nhân, làm sao chịu được?

Ngay cả Sát Đế cũng cho rằng hắn chết chắc.

Không nghĩ tới, Lâm Hiên thật sự dựa vào ý chí mà kiên trì được.

Ngay cả Sát Đế cũng khiếp sợ.

Không hiểu được, chỉ là một nhân loại tâm thường làm sao có thể kiên trì được.

Chỉ có Lâm Hiên biết rõ, hắn kiên trì được là nhờ hận thù Thẩm Ngạo Tuyết!

"Vậy tại sao ngươi không lấy quả trong cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết?" Lâm Hiên tiếp tục hỏi.

Hắc lão: "Quả trong thân thể nàng, là ngươi cấy ghép cho nàng, hiển nhiên, không tốt bằng quả của ngươi."

Lâm Hiên hiểu.

Thì ra, ngay từ đầu Đế gia đã muốn thận của hắn!

Như vậy càng không thể bỏ qua cho Đế gia.

"Lâm Hiên, ngươi và Thẩm Ngạo Tuyết ngoan ngoãn sinh con cho Đế gia ta, ta có thể không trách phạt tội nghiệt mà ngươi đã gây ra!" Lúc này, Đế Dực Thiên mở miệng nói.

Lâm Hiên không ngốc.

Trong nháy mắt hắn đã hiểu được mấu chốt trong đó.

Đế gia này vậy mà còn muốn hắn và Thẩm Ngạo Tuyết làm công cụ sinh sản cho Đế gia.

Tạo ra một nguồn thận khỏe mạnh cho họ.

Đó thực sự là một ý tưởng tuyệt vời nha!

Lâm Hiên nhìn Đế Dực Thiên.

Từ cách ăn mặc của Đế Dực Thiên, hắn có thể biết được đây hẳn là tông chủ Đế Thiên Tông.

Cũng chính là ông nội của Đế Diệu - công chúa Đế gia đang cần thận kia.

Hết thảy ân oán đều là bởi vì hắn.

Hôm nay là lúc để tính toán hết nợ nần rồi.

Sau một khắc, Lâm Hiên trực tiếp vọt tới chỗ Đế Dực Thiên.

"Cho ngươi con đường dễ để đi, ngươi hết lần này tới lần khác chọn con đường khó đi nhất!" Hắc lão lắc đầu, bước ra một bước chắn ở trước người Đế Dực Thiên.

Ầm ầm!

Một cỗ khí tức vô cùng cường hoành lao ra.

Chỉ thấy, toàn thân hắn đều bị một cỗ khí tức kim sắc mênh mông bao trùm.

Hắn như thể được mạ một lớp vàng.

Không sử dụng thần lực, bản thân thân thể có thể nở rộ quang huy màu vàng, đây chính là dấu hiệu Thần Thể Cảnh đại viên mãn!

Báo hiệu mỗi một tế bào trong cơ thể đều được rèn luyện thành tế bào của thần, đến cả huyết dịch cũng như thế.

Mọi người ngẩng đầu nhìn bóng người màu vàng lơ lửng giữa không trung.

Tựa như đang nhìn một pho tượng thần chân chính!

"Hắc lão quả nhiên đã bước vào Thần Thể Cảnh đại viên mãn!"

Các đệ tử Đế Thiên Tông đều lộ ra vẻ tôn kính.

Mặc dù, Hắc lão chỉ là người hầu Đế gia.

Nhưng, thế giới này thực lực là tối thượng.

Thực lực của hắn đã được tán thành.

Dù sao, Thần Thể Cảnh đại viên mãn còn mạnh hơn Thái Thượng trưởng lão của Đế Thiên Tông.

"Hắc lão ngài nhất định phải báo thù cho chúng ta!"

"Móc hai quả thận của hắn ra đi, ta muốn nướng nó ăn!"

"..."

Lúc này, tất cả mọi người của Đế Thiên Tông đều căm phẫn.

Hận không thể nuốt sống Lâm Hiên.

"Dừng tay!"

Ngay khi Lâm Hiên và Hắc lão sắp giao đấu, một tiếng quát khẽ vang lên.

Lâm Hiên nhìn lại.

Chỉ thấy, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Không phải Thẩm Ngạo Tuyết còn có thể là ai?

Tuy nhiên, lúc này Thẩm Ngạo Tuyết thoạt nhìn có hơi khác trước.

Chủ yếu là khí chất của nàng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trước kia, Thẩm Ngạo Tuyết kiêu ngạo, tự tin, tỏa ra khí tức nữ nhân kiên cường.

Nhưng bây giờ trong ánh mắt của nàng lại tràn ngập khí tức âm u lạnh lẽo.

Trang điểm màu đen cực đậm, ngay cả đôi môi của nàng cũng bị sơn thành màu đen.

Nhưng nàng vẫn rất đẹp, chỉ là thoạt nhìn vẻ xinh đẹp có phần yêu dị.

Mà khi nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết, Đế Dực Thiên cùng với Hắc lão đều hơi biến sắc.

Theo lý thuyết, lúc này Thẩm Ngạo Tuyết còn bị nhốt ở trong khu vực chuyên môn chuẩn bị cho nàng, chờ đợi kết hợp với Lâm Hiên, không nên xuất hiện ở chỗ này.

Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết vẫn tới.

"Thực xin lỗi, tông chủ, ta không ngăn được nàng..."

Lúc này, một bà lão thở hồng hộc chạy tới.

Khóe miệng còn dính máu.

"Đế Phù, chuyện gì xảy ra!" Đế Dực Thiên khó hiểu.

"Ta cũng không biết. Đoạn thời gian trước, ta làm theo lời ngài nói, dẫn nàng đi Tàng Thư Các tìm một vài công pháp để cho nàng tu luyện, tăng lên thực lực, như vậy mới có thể sinh ra hậu duệ khỏe mạnh hơn..." Người hầu kia cũng choáng váng.

Tuy rằng, Thẩm Ngạo Tuyết bị đan dược mạnh mẽ tăng lên tới cảnh giới Thiên Tông.

Nhưng Đế Dực Thiên cảm thấy để cho Thẩm Ngạo Tuyết tu luyện một ít công pháp luyện khí cơ sở có thể khiến cho thân thể nàng càng cứng cỏi hơn, sau khi sinh sẽ khôi phục nhanh hơn.

Tuy rằng đan dược cũng có thể có hiệu quả chữa trị.

Nhưng rèn sắt vẫn cần phải tự cứng.

Nếu thể chất bản thân quá yếu, toàn dựa vào thuốc, nói không chừng ngay cả dược lực đan dược cũng không thể thừa nhận.

"Ngươi nói nàng dựa vào bản thân tu luyện, hiện giờ còn mạnh hơn ngươi?" Đế Dực Thiên nhíu mày.

Phải biết rằng, tuy rằng Đế Phù chỉ là một người hầu.

Nhưng nàng đã làm người hầu ở Đế Thiên Tông mấy trăm năm rồi.

Mặc dù tài năng bình thường.

Những tích lũy mấy trăm năm cũng đủ cho nàng có tu vi Võ Thần Cảnh.

Thẩm Ngạo Tuyết mới tới Đế Thiên Tông bao lâu, vậy mà có thể đả thương Võ Thần?

Chuyện này hoàn toàn là không thể nào.

Trừ khi...

Đế Dực Thiên cẩn thận đánh giá Thẩm Ngạo Tuyết.

Trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc tột cùng, hỏi: "Nàng chọn công pháp gì?"

"Hình như là... Cửu U Ma Công." Đế Phù trả lời.

"Cửu U Ma Công? Nàng làm sao có thể tu luyện thành công?!" Đế Dực Thiên càng khó có thể tin được.

Cửu U Ma Công nghe đồn là công pháp do Cửu Thiên Ma Nữ sáng tạo ra.

Tổng cộng chia làm chín tầng, tu luyện mỗi một tầng, thực lực đều mạnh hơn tầng trước trăm lần!

Tu luyện tới tầng thứ chín, sẽ có được uy năng hủy thiên diệt địa!

Nhưng, Đế Thiên Tông đã chiếm được công pháp này rất nhiều năm, cũng đã được nghiên cứu nó trong nhiều năm.

Nhưng chưa từng có ai có thể tu luyện thành công.

Vốn dĩ, Cửu U Ma Công này đặt ở chỗ sâu nhất của Tàng Thư Các, cần thành viên trưởng lão mới có tư cách xem.

Nhưng hàng trăm năm trôi qua.

Cũng không có ai thấu hiểu được sự huyền bí trong Cửu U Ma Công.

Do đó, quyền hạng xem nó càng ngày càng thấp.

Cuối cùng, bị đặt ở tầng dưới cùng của Tàng Thư Các.

Cho dù là đệ tử bình thường nhất cũng có thể tùy ý lật xem.
Chương 434 Cửu U Ma Công

Ngay cả các trưởng lão cũng không thể hiểu được sự huyền bí trong nó.

Đệ tử bình thường lại càng không có khả năng.

Bởi vậy, rất nhiều người cảm thấy đây chính là một bộ công pháp rác rưởi.

Căn bản không có khả năng tu luyện thành công.

Cửu Thiên Ma Nữ gì đó cũng đều là bịa đặt ra mà thôi.

Lúc ấy, Thẩm Ngạo Tuyết bị đưa đến Tàng Thư Các.

Lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã bị quyển sách kỳ lạ này hấp dẫn.

Sau đó, nàng đã chọn cuốn sách ấy.

Lúc ấy Đế Phù nghĩ Cửu U Ma Công này trước kia là sách cấm, nhưng hiện tại đã là công pháp tất cả mọi người có thể lật xem tùy ý, bởi vậy cũng không có ngăn cản.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ tới.

Thẩm Ngạo Tuyết vậy mà thật sự tu luyện Cửu U Ma Công, hơn nữa còn luyện thành.

Không hổ là công pháp thượng cổ.

Mấy ngày ngắn ngủi khiến cho thực lực của nàng còn mạnh hơn Đế Phù.

Thẩm Ngạo Tuyết nhanh chóng đi tới bên cạnh Lâm Hiên.

Cắn răng nói với Lâm Hiên: "Lâm Hiên, ta đến ngăn cản bọn họ. Ngươi mau đi đi, ngươi không phải là đối thủ của bọn họ!"

Lâm Hiên nhìn Thẩm Ngạo Tuyết trước mắt.

Hắn không nói chuyện.

Đi á?

Hắn ta còn chuẩn bị tiếp tục móc thận đây.

Không móc sạch thận của Đế gia, hắn làm sao có thể đi!

"Ngăn cản chúng ta? Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi cho rằng tu luyện Cửu U Ma Công là có thể chạy thoát khỏi Đế Thiên Tông ta sao?" Đế Dực Thiên rốt cục phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ khinh thường.

Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, toàn bộ Đế Thiên Tông đều không ai có thể hiểu thấu sự huyền bí của Cửu U Ma Công, giờ lại bị một thổ dân đến từ tinh cầu tìm ra.

Chỉ cần bắt được Thẩm Ngạo Tuyết, hắn có thể đạt được bí mật của Cửu U Ma Công.

"Lâm Hiên, trước kia ta có lỗi với ngươi, ta không cầu ngươi tha thứ. Hôm nay ta sẽ bồi thường mạng của ta cho ngươi!" Thẩm Ngạo Tuyết biết tuy rằng nàng tu luyện Cửu U Ma Công, nhưng cũng không thể là đối thủ của Đế Dực Thiên.

Thậm chí là Hắc lão nàng cũng không có khả năng địch lại.

Nhưng nàng không lùi bước.

Sau khi Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, nàng lập tức vọt tới chỗ Hắc lão.

Không thể không nói, dũng khí của Thẩm Ngạo Tuyết rất đáng khen ngợi.

Nếu nàng đã thành võ giả, hẳn sẽ biết Thần Thể Cảnh đại viên mãn là khái niệm gì.

Tuy nhiên, Lâm Hiên cũng có chút giật mình.

Bởi vì, lúc này Thẩm Ngạo Tuyết tản mát ra khí tức vô cùng khủng bố.

Quả thực giống như một ma thần chân chính.

Không ngờ đã có được tu vi Cực Cảnh!

Điều này quả thật đáng sợ.

Thẩm Ngạo Tuyết bị bắt đến Đế gia mới bao lâu?

Cho dù tính từ lúc bị bắt vào.

Còn chưa tới vài tháng.

Cửu U Ma Công này rốt cuộc là loại công pháp gì?

Đáng tiếc là cường giả Cực Cảnh và cường giả Chân Thần cảnh cách nhau quá xa.

Hắc lão chỉ vung tay lên, cách không liền đánh Thẩm Ngạo Tuyết bay ra ngoài.

Đây là hắn đã nương tay.

Nếu không, chỉ cần một kích hắn có thể đánh Thẩm Ngạo Tuyết thành sương máu.

Dù sao còn cần Thẩm Ngạo Tuyết sinh sôi nảy nở đời sau, cũng không thể cứ như vậy giết nàng.

Thẩm Ngạo Tuyết há miệng phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Màu máu của nàng không còn là màu đỏ tươi, mà đã chuyển sang màu đỏ sẫm.

Thân thể của nàng lăn lộn trên mặt đất thật xa mới ngừng lại.

Trên làn da trắng như tuyết xuất hiện rất nhiều vết thương.

Nhưng nàng nhanh chóng lau máu tươi trên khóe miệng, lại vọt tới chỗ Hắc lão lần nữa.

"Thẩm Ngạo Tuyết, ngươi không phải là đối thủ của ta!" Hắc lão lại cách không tung một chưởng, đánh Thẩm Ngạo Tuyết bay ra ngoài lần thứ hai.

Thẩm Ngạo Tuyết lại lần nữa hộc máu.

Lúc này, Lâm Hiên cũng không có hỗ trợ mà chỉ nhàn nhạt nhìn.

Ân oán của hắn và Thẩm Ngạo Tuyết đã tiêu tan.

Nói cách khác, lúc này cho dù Thẩm Ngạo Tuyết bị Hắc lão đánh chết, cũng không có liên quan gì tới hắn.

Thẩm Ngạo Tuyết lại đứng lên.

Một lần nữa xông về phía Hắc lão.

Ầm!

Thân thể Thẩm Ngạo Tuyết lại bay ra ngoài.

Chênh lệch thực lực giữa hai người, quả thực khác nhau như trời và đất.

Cho dù nàng thử một trăm lần, một ngàn lần, kết quả cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì.

Trên thực tế, Hắc lão còn chưa dùng đến dù là một phần vạn lực lượng.

Bị tấn công nhiều lần liên tiếp.

Thẩm Ngạo Tuyết đã bị thương không nhẹ.

Nàng thậm chí đứng cũng lắc lư.

Quần áo cả người cũng rách nát, nhìn qua có vẻ vô cùng chật vật.

Nhưng nàng không bỏ cuộc.

Lại một lần nữa xông về phía Hắc lão.

Hắc lão hơi nhíu mày.

Lúc này đây, hắn không có đánh bay Thẩm Ngạo Tuyết, mà bắt lấy một cánh tay của Thẩm Ngạo Tuyết.

Xoay mạnh một cái.

Rắc rắc, cánh tay Thẩm Ngạo Tuyết trực tiếp bị chặt đứt.

Dù sao Đế gia chỉ cần bụng của Thẩm Ngạo Tuyết.

Cho dù tứ chi của nàng không còn, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì với việc sinh con.

"Ưm!"

Rốt cục, trên mặt Thẩm Ngạo Tuyết đã hiện lên vẻ thống khổ, kêu rên một tiếng.

Nhìn ra được, khả năng chịu đựng đau đớn của Thẩm Ngạo Tuyết vô cùng mạnh mẽ.

Nếu đổi lại là những người khác, cánh tay bị bẻ gãy khẳng định sẽ đau đến chết đi sống lại.

Bị bẻ gãy một cánh tay, thế mà Thẩm Ngạo Tuyết còn muốn dùng một cánh tay khác công kích Hắc lão.

Hắc lão trực tiếp bẻ gãy cánh tay còn lại của nàng.

Nhìn thấy một màn này, Đế Dực Thiên cũng không có ngăn cản.

Hai cánh tay của Thẩm Ngạo Tuyết đều vô lực rũ xuống.

Nhưng, nàng vẫn cố chấp lảo đảo đi về phía Hắc lão.

"Thẩm Ngạo Tuyết ngươi điên rồi sao?" Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lâm Hiên cảm thấy rất nghi hoặc.

Cô ta biết rõ, với thực lực của mình, căn bản không xứng làm đối thủ của Hắc lão.

Vậy mà tại sao còn phải liều chết xông lên?

Nghe được lời nói của Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết quay đầu lại nhìn, khuôn mặt vì đau đớn mà trở nên nhăn nhó cũng thoáng hiện lên một chút tươi cười.

"Có phải ngươi đang đau lòng vì takhông?" Thẩm Ngạo Tuyết đư ánh mắt đầy chờ mong nhìn Lâm Hiên.

Lâm Hiên: "Không có!”

Trên gương mặt Thẩm Ngạo Tuyết vẫn tươi cười như trước, nhưng nụ cười của cô lại đầy nét buồn thương.

Cô ngừng nói chuyện với Lâm Hiên, quay lại và tiến về phía Hắc lão thêm lần nữa.

Hắc lão chỉ búng một cái, một đạo khí kình trực tiếp xuyên qua đầu gối chân trái của nàng.

Trên đầu gối Thẩm Ngạo Tuyết lập tức xuất hiện một vết thương đầy máu đỏ tươi, thân thể của nàng bất ngờ ngã khuỵu xuống đất.

Thẩm Ngạo Tuyết ngã xuống, nàng quay đầu lại, lần nữa nhìn về phía Lâm Hiên.

Nàng hỏi: "Ngươi có cảm thấy chút đau lòng nào không?"

“Không có!” Lâm Hiên trả lời giống như lúc trước.

Thẩm Ngạo Tuyết dùng một chân còn sót lại, lần thứ hai khó khăn bò về phía Hắc lão.

Hắc lão hừ nhẹ một tiếng rồi nói: "Thầm Ngạo Tuyết, nếu ngươi thích bị tra tấn đến vậy, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.”

Nói xong, ngón tay hắn nhanh chóng búng thêm vài cái.

“Phốc phốc!”

Đầu gối còn lại của Thẩm Ngạo Tuyết cũng bị khí kình mạnh mẽ xuyên qua, gây ra vết thương đầy máu.

“Phốc phốc!”

“Phốc phốc!”

“Phốc phốc!”

Trên người Thẩm Ngạo Tuyết liền xuất hiện mấy lỗ máu đáng sợ.

Tất cả các khớp xương của cô đã bị Hắc lão phá vỡ không thương tiếc.

Cho dù nàng có khả năng chống lại nỗi đau đớn cao hơn nữa, lúc này đây cũng cảm thấy đau đến mức gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo.
Chương 435 Sự cố chấp của Thẩm Ngạo Tuyết

Lúc này Thẩm Ngạo Tuyết, ngoại trừ phần cổ ra, những bộ phận khác trên cơ thể dù một chút cũng không thể động đậy.

Trong miệng nàng chảy máu, vô cùng khó khăn mà nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hiên.

Nàng lại hỏi: “Lâm Hiên, người có đau lòng vì ta không?”

Thực ra nhìn thấy một màn này, Lâm Hiên tuy rằng một chút đau lòng cũng không có.

Nhưng ít nhiều đối với Thẩm Ngạo Tuyết có chút thương cảm.

Đối mặt với một con quái vật đáng sợ và to lớn như Đế gia, nàng chỉ là một người bình thường, căn bản không có chút khả năng chống lại nào.

Đừng nói Đế gia muốn thận của chồng nàng, cho dù là muốn cha ruột nàng, mẹ ruột nàng, con cái của nàng, nàng đều chỉ có thể bất lực.

“Thẩm Ngạo Tuyết, đây là chuyện riêng của ta và Đế gia, ngươi không cần phải đi tìm chết như vậy!” Lâm Hiên trầm giọng nói.

"Lâm Hiên, ngươi có đau lòng cho ta không?" Thẩm Ngạo Tuyết, vẫn lặp lại câu hỏi kia.

Lâm Hiên cảm thấy có chút khó chịu.

Tính toán trong lòng rằng mặc kệ, Thẩm Ngạo Tuyết nếu muốn chết, vậy thì cứ để cô ta chết đi.

Thẩm Ngạo Tuyết tự nhiên lần thứ hai đứng lên.

Tất nhiên không dựa vào bất kì một khớp xương nào.

Khớp của cô đã bị phá vỡ toàn bộ.

Là dựa vào khí huyết bên trong cơ thể.

Nàng của hiện tại dù sao cũng là một Cường giả Cực cảnh, khí trong cơ thể đủ để giúp nàng chống đỡ thân thể.

Tuy rằng dùng khí có thể miễn cưỡng chống đỡ giúp thân thể có thể đứng lên.

Nhưng động tác lại cực kỳ không phối hợp với nhau.

Hành động có chút giống một thây ma.

"Dùng khí chống đỡ thân thể mình sao? Vậy ta sẽ phế luôn kinh mạch của ngươi!" Hắc lão đi tới trước mặt Thẩm Ngạo Tuyết. Một tay bắt lấy tay của Thẩm Ngạo Tuyết.

Sau một khoảnh khắc, một thần lực vô cùng mạnh, tràn vào trong cơ thể Thẩm Ngạo Tuyết.

Thân thể Cường giả Cực Cảnh làm sao có thể chịu được thần lực trùng kích.

Kinh mạch của nàng lập tức bị thần lực cường đại phá hoại bằng một lực vô cùng mạnh mẽ.

Ầm!

Kinh mạch trên toàn thân Thẩm Ngạo Tuyết đều nổ tung ra.

Bao gồm cả những mảnh da của cô!

Tu vi của nàng, trong nháy mắt hóa thành không.

Hơn nữa, kinh mạch toàn thân nổ tung, dạng đau đớn này, tuyệt đối không phải điều một người bình thường có thể hứng chịu được.

Cho dù là Thẩm Ngạo Tuyết, cũng phát ra tiếng kêu thét đầy thảm thiết, thống khổ.

“Rầm!”

Vài giây sau, thân thể Thẩm Ngạo Tuyết ngã thẳng xuống đất.

Kinh mạch toàn thân bị đứt, khớp xương cũng bị đánh cho tan nát.

Bây giờ cô ấy đã hoàn toàn trở thành một kẻ tàn phế.

Bất kể là ở Đế gia hay là trong mắt Hắc lão .

Thẩm Ngạo Tuyết cũng chỉ đơn thuần là một công cụ.

Miễn là cô ta có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình được giao với vị trí của một công cụ là được.

Cho nên khi bọn họ ra tay với nàng cũng không có chút tiếc thương hay chần chừ nào.

Cho dù kinh mạch nàng bị phế hoàn toàn, cho dù khớp xương nàng đã bị phá hủy hết, nàng vẫn có thể sinh sản.

Lúc này đây, Thẩm Ngạo Tuyết cuối cùng cũng đứng không nổi nữa.

Cô ấy thậm chí không thể quay đầu lại.

Nhưng cô vẫn hỏi: "Lâm Hiên, ngươi… vẫn không đau lòng sao?”

Lúc này, mặc dù là Lâm Hiên có trái tim sắt đá.

Cũng không đành lòng nói ra những lời vô tình.

Tuy nhiên, tâm trạng của anh cũng không thể nói là anh đang đau lòng.

Vì vậy mà chỉ có thể im lặng.

Đợi hồi lâu, Thẩm Ngạo Tuyết cũng không đợi được câu trả lời mình mong muốn.

Trên mặt nàng hiện lên một nét cười đau khổ.

"Lâm Hiên, ngươi thật đúng là trước sau như một, lạnh lùng vô tình, xem ra, ta có chết ở trước mặt ngươi, ngươi cũng sẽ không nhìn ta nhiều hơn một chút đúng không? "

Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, chầm chậm nhắm nghiền hai mắt lại.

Lâm Hiên có thể cảm giác được, sự sống trên người Thẩm Ngạo Tuyết, rất nhanh đang dần biến mất!

Điều đó nghĩa là, sinh mệnh của Thẩm Ngạo Tuyết cũng đã đi đến hồi kết.

Thẩm Ngạo Tuyết... Sắp chết?

Đương nhiên là Lâm Hiên có thể cứu sống Thẩm Ngạo Tuyết.

Chuyện này chỉ cần một giọt Kỳ Lân Huyết là có thể cứu được.

Nhưng dựa vào cái gì mà muốn anh phải cứu Thẩm Ngạo Tuyết?

Trên mặt Hắc lão cũng không có chút thay đổi biểu cảm nào.

Hắn lúc này tạo ra đan dược, muốn cho Thẩm Ngạo Tuyết ăn vào.

Dù sao cũng không thể thật sự để thẩm Ngạo Tuyết chết đi.

Nhưng Lâm Hiên lại đi trước hắn một bước, ôm lấy Thẩm Ngạo Tuyết.

Cuối cùng, hắn vẫn không cách nào trơ mắt nhìn Thẩm Ngạo Tuyết chết ở trước mặt mình.

Sau tất cả, đây vẫn là người phụ nữ mà hắn đã yêu trong nhiều năm.

Lúc trước dù hắn có bỏ đi một quả thận, cũng muốn giữ lại người phụ nữ hắn yêu này.

Đến hiện tại, Thẩm Ngạo Tuyết coi như đã vì hành vi của mình mà trả một cái giá rất đắt rồi.

Cô chấp nhận khổ đau, vượt xa những đau khổ lúc trước Lâm Hiên đã phải chịu đựng.

Lâm Hiên trái với mệnh trời còn đạt được sức mạnh vô cùng lớn,.

Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết thì sao?

Không sao cả.

Thẩm Ngạo Tuyết mở mắt ra.

Phát hiện trước mắt là Lâm Hiên.

Cô lại hỏi câu hỏi kia lần nữa "Lâm Hiên, ngươi vẫn không đau lòng sao?”

“Thẩm Ngạo Tuyết, đầu óc ngốc nghếch của ngươi có bệnh sao? Ta dựa vào cái gì mà phải đau lòng cho ngươi!” Lâm Hiên có chút phiền.

"Ngươi có yêu ta không?" Thẩm Ngạo Tuyết không để ý tới lời Lâm Hiên mà thầm hỏi.

Lâm Hiên: "Không yêu!"

“Không yêu ta, vậy... thì… đừng cứu ta..." Thẩm Ngạo Tuyết lộ ra một nụ cười, nhưng khóe mắt lại trào ra hai hàng nước mắt long lanh.

Lâm Hiên ngơ ngác nhìn Thẩm Ngạo Tuyết.

Trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.

Ngay cả chính bản thân anh cũng không biết, hắn có thực sự muốn cứu Thẩm Ngạo Tuyết hay không.

Cứ như vậy, thân thể Thẩm Ngạo Tuyết ở trong vòng tay hắn, dần dần trở nên lạnh toát như băng.

"Lâm Hiên, mau đem cô ấy giao cho ta, ta có thể cứu sống nàng ta!" Hắc lão tự nhiên cũng có thể cảm giác được Thẩm Ngạo Tuyết nếu không được cứu chữa kịp thời thật sự sẽ chết.

Nhưng mà, Lâm Hiên một chút cũng không để ý tới Hắc lão.

Hắc lão nhướng mày.

Dự định trực tiếp dùng biện pháp mạnh.

“Cút đi!”

Lâm Hiên phát ra một tiếng quát giận dữ.

Một cỗ khí kình đầy uy lực từ trong thân thể anh tỏa ra.

Khiến Hắc lão phải lùi lại!

“Hắc lão, không cần phải khinh thường, tên này có chút khác người!” Đế Dực Thiên trầm giọng nói.

Lúc trước, hắn còn cho rằng Lâm Hiên có thể chiến thắng Thái thượng trưởng lão, đó là bởi vì Lâm Hiên chiếm được siêu thần khí.

Hiện tại, xem ra, thực lực của Lâm Hiên có lẽ đã không kém Hắc lão là bao.

Nhìn Thẩm Ngạo Tuyết trong ngực, tựa như đang ngủ ngon.

Lâm Hiên trong lòng cũng đầy bối rối, khó xử.

Cứu hay không cứu, đó cũng là một vấn đề lớn.

Thẩm Ngạo Tuyết đã nói, nếu như không yêu nàng thì cũng đừng cứu nàng.

Nếu như hắn cứu Thẩm Ngạo Tuyết, chẳng phải là nói rằng hắn còn yêu Thẩm Ngạo Tuyết hay sao?

Hắc lão cùng Đế Dực Thiên đã trở nên nóng nảy.

Bọn họ xông về phía Lâm Hiên.

Nhưng một vầng sáng đã bảo hộ cho Lâm Hiên.

Mặc cho hai người kia có tấn công như thế nào, đều không thể phá được vòng sáng kia.

“Chẳng lẽ đó là trận đồ phòng ngự cấp hai mươi?” Hắc lão cùng Đế Dực Thiên đầy nghi hoặc mà ngừng lại.

Lúc này chung quanh Lâm Hiên hiện lên vầng ánh sáng mang khả năng phòng thủ vô cùng mạnh.

Hai người bọn họ cùng nhau tấn công đến mấy đều không thể phá hủy được!

Có được lực phòng thủ mạnh đến như vậy, ít nhất phải là trận đồ cấp hai mươi!



--------------------------------
Tác giả:Truyện hay thì nhớ ủng hộ ad nha mọi người (✿ ♥‿♥)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom