-
Chương 16
Chương 16: Vô Tư Cống Hiến
Trong thời đại tinh tế mọi người rất coi trọng bản quyền sản phẩm, nhưng khi vừa mới bắt đầu, Lê An Hảo đã nói rõ những món ăn cậu nấu đều do tổ tiên sáng tạo ra, cậu chỉ là người truyền đạt lại, hơn nữa ngày xưa nó rất phổ biến, ai cũng có thể nấu, không lý nào bây giờ cậu lại chiếm làm của riêng.
Mặc dù chính phủ đã ban hành một đạo luật nói rằng bất kỳ ai phục hồi lại được món ăn nào đó trong lịch sử thì sẽ được hưởng độc quyền về công thức và doanh thu do món ăn đó mang lại, phải biết, một khi nó được đưa vào nhà ăn hoàng gia thì người nắm bản quyền hàng tháng sẽ được nhận lên tới hàng triệu đồng tinh tế, bởi vì không ai được tự ý chế biến mà phải đến tận nhà ăn để được ăn, nhưng Lê An Hảo lại không muốn như vậy, trải qua thời gian sống nghèo khó đói ăn đói mặc, cậu thật lòng mong muốn tất cả mọi người đều được thưởng thức niềm vui do đồ ăn mang lại.
Theo như cậu biết thì nhà ăn hoàng gia không có ý thu gom hết tất cả những món ăn được sáng tạo ra, mà ngược lại họ giống như cậu, mong muốn người dân được tận miệng nếm thử sự mới lạ của nền ẩm thực xưa cũ, đồng thời có thể giảm bớt chứng phát cuồng vẫn đang là căn bệnh gây âm ỉ cho toàn bộ tinh tế, tuy nhiên, nếu không thu gom thì người nắm độc quyền sẽ bừa bãi tăng giá và hầu như họ đều không muốn chia sẻ công thức cho bất kỳ ai, điều đó sẽ khiến giá nguyên vật liệu trên thị trường bị rối loạn, không khéo sẽ gây cản trở cho công cuộc phục hưng văn hóa của chính phủ.
Vì thế, sau khi nghe tuyên bố của Lê An Hảo, tất cả mọi người đều giật mình, họ không ngờ cậu lại có thể rộng lượng như thế, nhóm nhà khoa học trong viện nghiên cứu còn điên cuồng hơn, thậm chí có người rơi luôn cả nước mắt, hằng năm họ cho lên hệ thống mua sắm vô số nguyên liệu đã được đo lường chất lượng, chính phủ vì khuyến khích người dân khôi phục lại những món ăn xưa cũ mà không tiếc ban hành điều luật độc quyền, đủ để thấy tinh tế coi trọng nền văn hóa ẩm thực đến mức nào.
Bây giờ có một người vô tư cống hiến như thế, thử hỏi làm sao họ có thể không kích động được chứ?
Viện trưởng viện nghiên cứu là giáo sư Kay mở quang não gọi điện cho giáo sư Lawren, bên kia vừa bắt máy, giáo sư Kay đã khen: “Ông có đứa con trai tuyệt với quá Lawren à, thằng bé đúng là truyền nhân của nhà khoa học đại tài như ông, rất chính nghĩa, rất hiểu chuyện, lần này Karol lập công lớn, tôi nhất định sẽ gửi báo cáo lên cấp trên tuyên dương thằng bé.”
Ông Lawren đang ở ngoài ban công chăm sóc mầm đậu mới thì nhận được quang não của ông Kay, chưa kịp nói lời nào thì đã nghe ông ấy khen một tràng dài làm ông không hiểu chuyện gì, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của ông Lawren, ông Kay bèn tặc lưỡi nói: “Ông coi ông kìa, có một đứa con trai bảo bối như vậy mà không quan tâm, tôi nói cho ông nghe, vừa rồi thằng bé đã tuyên bố sẽ không độc quyền những món ăn do thằng bé làm ra, tất cả đều cống hiến cho toàn dân đấy.”
“Cái gì?” Ông Lawren nghe xong giật mình hoang mang hỏi lại.
Ngay sau đó một niềm tự hào dâng lên từ tận đáy lòng của ông, ông biết con trai út của mình có khả năng nấu ăn tuyệt đỉnh, ông cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sau này sẽ là người trung gian đàm phán với thằng bé, muốn thằng bé hợp tác với viện nghiên cứu, tuy ông là người giám hộ của cậu, nhưng không có nghĩa là ông có quyền khống chế mọi quyền lợi của con trai.
Thân là người dành cả cuộc đời cho việc nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn, ông Lawren thật tâm mong một trong hai đứa con trai sẽ nối gót mình phụng hiến cho tinh tế, lưu danh sử sách, giờ đây hành động cao thượng của con trai út khiến ông cảm thấy mong ước của mình có hy vọng, đồng thời một sự hổ thẹn không biết từ đâu sinh ra, bởi vì nếu đổi lại là ông, chưa chắc ông sẽ vô tư cống hiến như thế.
Ông Lawren không kiềm chế được khóe môi của mình, dùng giọng điệu kiêu ngạo vì con trai đáp lời giáo sư Kay: “Thằng bé này chính trực như vậy đấy, món cơm chiên thập cẩm và sốt cá lần trước, tôi chỉ thuận miệng hỏi công thức thôi, thằng bé đã ghi ra sẵn rồi đưa cho tôi luôn, hoàn toàn không giữ lại riêng cho mình gì cả.”
Nghe ra ý muốn khoe con của ông Lawren, bình thường giáo sư Kay sẽ đấu khẩu lại, nhưng giờ phút này trong lòng ông ấy cũng rất muốn đi tung hô đứa con trai này của ông bạn mình.
Vì vậy, giáo sư Kay vô cùng nể mặt mà tiếp lời: “Đúng vậy, thằng bé rất có thể là thiên tài trong lĩnh vực này, ông nhất định phải hỗ trợ nó hết mình đấy. À mà chắc ông đã biết thằng bé mở phòng phát sóng trực tiếp trên nền tảng Starlive rồi nhỉ?”
Lần này, ông Lawren lại tiếp tục ngớ người, giáo sư Kay nhăn mặt không vui, khẽ trách: “Rốt cuộc ông làm sao vậy Lawren? Thằng bé mới mười sáu tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên, lần trước chỉ vì một chuyện chưa được chứng thực, ông đã đuổi thằng bé đến hành tinh hoang vu Eakar để trừng phạt là quá đáng lắm rồi, bây giờ ngay cả con trai mình đang làm gì, sống ra sao ông cũng không biết, thiếu niên độ tuổi này rất nhạy cảm, luôn cần có cha mẹ quan tâm chăm sóc mà ông lại như vậy thì hỏng rồi, nói không chừng thằng bé tủi thân bỏ mặc năng lực bẩm sinh của mình thì sẽ là tổn thất lớn cho tinh tế đấy.”
Ông Lawren cũng nhận thấy mình đã quá hời hợt với đứa con trai này, vì thế thẳng thắn nhận lỗi, ông nói: “Được được, là lỗi của tôi, bây giờ tôi sẽ lập tức theo dõi tình hình của thằng bé Karol ngay.”
Lúc này, giáo sư Kay mới hài lòng được một chút, trước khi cúp quang não, ông ấy còn bỏ lại một câu: “Nếu ông cảm thấy nuôi không nổi thì để thằng bé nhận tôi làm cha nuôi, tôi lấy cả danh dự của mình ra thề sẽ bồi dưỡng thằng bé trở thành chuyên gia ẩm thực hàng đầu tinh tế.”
Ông Lawren thấy có người muốn cướp con của mình lập tức thay đổi sắc mặt, hừ một tiếng rồi nói: “Ông nằm mơ đi, con của tôi, tôi sẽ tự nuôi được.”
Nói xong, ông cúp quang não, sau đó vội vàng liên hệ với vợ của mình, đợi bà Jennet lên tiếng, ông lập tức hớn hở nói: “Bà ơi tôi vừa biết tin thằng Karol mở phòng phát sóng, tôi gửi đường dẫn cho bà, chúng ta cùng nhau vào xem đi.”
Đầu dây bên kia, bà Jennet nghe xong bèn cười nhạo chồng mình, bà nói: “Đợi ông nói, tôi đã biết chuyện này từ lâu rồi, lúc nó vừa mới phát sóng, tôi là người đầu tiên túc trực trong phòng của nó đấy.”
Lần này, ông Lawren trực tiếp ngớ người, trong lòng vô cùng chua xót, hóa ra ai cũng biết con trai đang làm gì, chỉ có một mình người cha như ông không biết mà thôi, thật mất mặt mà!
Mà ở một bên khác, có vài người lại không hài lòng vì hành vi không nhận độc quyền của Lê An Hảo, những người này chính là kẻ đang hưởng lợi từ việc cung cấp món ăn cho nhà ăn hoàng gia.
Họ dựa theo một vài thư tịch xưa cũ tái hiện lại những món ăn đơn giản như canh cá, rau luộc rồi bán công thức cho nhà ăn hoàng gia, sau đó họ đã có cuộc sống sung sướng dựa trên số tiền được bên kia trả, mà họ cũng lấy làm tự hào về việc này, nhưng bây giờ lại nhảy ra kẻ tạo ra được những món ăn phức tạp, hơn nữa còn công khai công thức miễn phí được người người tung hô, thử hỏi sao họ có thể không tức giận được chứ?
Trong thời đại tinh tế mọi người rất coi trọng bản quyền sản phẩm, nhưng khi vừa mới bắt đầu, Lê An Hảo đã nói rõ những món ăn cậu nấu đều do tổ tiên sáng tạo ra, cậu chỉ là người truyền đạt lại, hơn nữa ngày xưa nó rất phổ biến, ai cũng có thể nấu, không lý nào bây giờ cậu lại chiếm làm của riêng.
Mặc dù chính phủ đã ban hành một đạo luật nói rằng bất kỳ ai phục hồi lại được món ăn nào đó trong lịch sử thì sẽ được hưởng độc quyền về công thức và doanh thu do món ăn đó mang lại, phải biết, một khi nó được đưa vào nhà ăn hoàng gia thì người nắm bản quyền hàng tháng sẽ được nhận lên tới hàng triệu đồng tinh tế, bởi vì không ai được tự ý chế biến mà phải đến tận nhà ăn để được ăn, nhưng Lê An Hảo lại không muốn như vậy, trải qua thời gian sống nghèo khó đói ăn đói mặc, cậu thật lòng mong muốn tất cả mọi người đều được thưởng thức niềm vui do đồ ăn mang lại.
Theo như cậu biết thì nhà ăn hoàng gia không có ý thu gom hết tất cả những món ăn được sáng tạo ra, mà ngược lại họ giống như cậu, mong muốn người dân được tận miệng nếm thử sự mới lạ của nền ẩm thực xưa cũ, đồng thời có thể giảm bớt chứng phát cuồng vẫn đang là căn bệnh gây âm ỉ cho toàn bộ tinh tế, tuy nhiên, nếu không thu gom thì người nắm độc quyền sẽ bừa bãi tăng giá và hầu như họ đều không muốn chia sẻ công thức cho bất kỳ ai, điều đó sẽ khiến giá nguyên vật liệu trên thị trường bị rối loạn, không khéo sẽ gây cản trở cho công cuộc phục hưng văn hóa của chính phủ.
Vì thế, sau khi nghe tuyên bố của Lê An Hảo, tất cả mọi người đều giật mình, họ không ngờ cậu lại có thể rộng lượng như thế, nhóm nhà khoa học trong viện nghiên cứu còn điên cuồng hơn, thậm chí có người rơi luôn cả nước mắt, hằng năm họ cho lên hệ thống mua sắm vô số nguyên liệu đã được đo lường chất lượng, chính phủ vì khuyến khích người dân khôi phục lại những món ăn xưa cũ mà không tiếc ban hành điều luật độc quyền, đủ để thấy tinh tế coi trọng nền văn hóa ẩm thực đến mức nào.
Bây giờ có một người vô tư cống hiến như thế, thử hỏi làm sao họ có thể không kích động được chứ?
Viện trưởng viện nghiên cứu là giáo sư Kay mở quang não gọi điện cho giáo sư Lawren, bên kia vừa bắt máy, giáo sư Kay đã khen: “Ông có đứa con trai tuyệt với quá Lawren à, thằng bé đúng là truyền nhân của nhà khoa học đại tài như ông, rất chính nghĩa, rất hiểu chuyện, lần này Karol lập công lớn, tôi nhất định sẽ gửi báo cáo lên cấp trên tuyên dương thằng bé.”
Ông Lawren đang ở ngoài ban công chăm sóc mầm đậu mới thì nhận được quang não của ông Kay, chưa kịp nói lời nào thì đã nghe ông ấy khen một tràng dài làm ông không hiểu chuyện gì, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của ông Lawren, ông Kay bèn tặc lưỡi nói: “Ông coi ông kìa, có một đứa con trai bảo bối như vậy mà không quan tâm, tôi nói cho ông nghe, vừa rồi thằng bé đã tuyên bố sẽ không độc quyền những món ăn do thằng bé làm ra, tất cả đều cống hiến cho toàn dân đấy.”
“Cái gì?” Ông Lawren nghe xong giật mình hoang mang hỏi lại.
Ngay sau đó một niềm tự hào dâng lên từ tận đáy lòng của ông, ông biết con trai út của mình có khả năng nấu ăn tuyệt đỉnh, ông cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sau này sẽ là người trung gian đàm phán với thằng bé, muốn thằng bé hợp tác với viện nghiên cứu, tuy ông là người giám hộ của cậu, nhưng không có nghĩa là ông có quyền khống chế mọi quyền lợi của con trai.
Thân là người dành cả cuộc đời cho việc nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn, ông Lawren thật tâm mong một trong hai đứa con trai sẽ nối gót mình phụng hiến cho tinh tế, lưu danh sử sách, giờ đây hành động cao thượng của con trai út khiến ông cảm thấy mong ước của mình có hy vọng, đồng thời một sự hổ thẹn không biết từ đâu sinh ra, bởi vì nếu đổi lại là ông, chưa chắc ông sẽ vô tư cống hiến như thế.
Ông Lawren không kiềm chế được khóe môi của mình, dùng giọng điệu kiêu ngạo vì con trai đáp lời giáo sư Kay: “Thằng bé này chính trực như vậy đấy, món cơm chiên thập cẩm và sốt cá lần trước, tôi chỉ thuận miệng hỏi công thức thôi, thằng bé đã ghi ra sẵn rồi đưa cho tôi luôn, hoàn toàn không giữ lại riêng cho mình gì cả.”
Nghe ra ý muốn khoe con của ông Lawren, bình thường giáo sư Kay sẽ đấu khẩu lại, nhưng giờ phút này trong lòng ông ấy cũng rất muốn đi tung hô đứa con trai này của ông bạn mình.
Vì vậy, giáo sư Kay vô cùng nể mặt mà tiếp lời: “Đúng vậy, thằng bé rất có thể là thiên tài trong lĩnh vực này, ông nhất định phải hỗ trợ nó hết mình đấy. À mà chắc ông đã biết thằng bé mở phòng phát sóng trực tiếp trên nền tảng Starlive rồi nhỉ?”
Lần này, ông Lawren lại tiếp tục ngớ người, giáo sư Kay nhăn mặt không vui, khẽ trách: “Rốt cuộc ông làm sao vậy Lawren? Thằng bé mới mười sáu tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên, lần trước chỉ vì một chuyện chưa được chứng thực, ông đã đuổi thằng bé đến hành tinh hoang vu Eakar để trừng phạt là quá đáng lắm rồi, bây giờ ngay cả con trai mình đang làm gì, sống ra sao ông cũng không biết, thiếu niên độ tuổi này rất nhạy cảm, luôn cần có cha mẹ quan tâm chăm sóc mà ông lại như vậy thì hỏng rồi, nói không chừng thằng bé tủi thân bỏ mặc năng lực bẩm sinh của mình thì sẽ là tổn thất lớn cho tinh tế đấy.”
Ông Lawren cũng nhận thấy mình đã quá hời hợt với đứa con trai này, vì thế thẳng thắn nhận lỗi, ông nói: “Được được, là lỗi của tôi, bây giờ tôi sẽ lập tức theo dõi tình hình của thằng bé Karol ngay.”
Lúc này, giáo sư Kay mới hài lòng được một chút, trước khi cúp quang não, ông ấy còn bỏ lại một câu: “Nếu ông cảm thấy nuôi không nổi thì để thằng bé nhận tôi làm cha nuôi, tôi lấy cả danh dự của mình ra thề sẽ bồi dưỡng thằng bé trở thành chuyên gia ẩm thực hàng đầu tinh tế.”
Ông Lawren thấy có người muốn cướp con của mình lập tức thay đổi sắc mặt, hừ một tiếng rồi nói: “Ông nằm mơ đi, con của tôi, tôi sẽ tự nuôi được.”
Nói xong, ông cúp quang não, sau đó vội vàng liên hệ với vợ của mình, đợi bà Jennet lên tiếng, ông lập tức hớn hở nói: “Bà ơi tôi vừa biết tin thằng Karol mở phòng phát sóng, tôi gửi đường dẫn cho bà, chúng ta cùng nhau vào xem đi.”
Đầu dây bên kia, bà Jennet nghe xong bèn cười nhạo chồng mình, bà nói: “Đợi ông nói, tôi đã biết chuyện này từ lâu rồi, lúc nó vừa mới phát sóng, tôi là người đầu tiên túc trực trong phòng của nó đấy.”
Lần này, ông Lawren trực tiếp ngớ người, trong lòng vô cùng chua xót, hóa ra ai cũng biết con trai đang làm gì, chỉ có một mình người cha như ông không biết mà thôi, thật mất mặt mà!
Mà ở một bên khác, có vài người lại không hài lòng vì hành vi không nhận độc quyền của Lê An Hảo, những người này chính là kẻ đang hưởng lợi từ việc cung cấp món ăn cho nhà ăn hoàng gia.
Họ dựa theo một vài thư tịch xưa cũ tái hiện lại những món ăn đơn giản như canh cá, rau luộc rồi bán công thức cho nhà ăn hoàng gia, sau đó họ đã có cuộc sống sung sướng dựa trên số tiền được bên kia trả, mà họ cũng lấy làm tự hào về việc này, nhưng bây giờ lại nhảy ra kẻ tạo ra được những món ăn phức tạp, hơn nữa còn công khai công thức miễn phí được người người tung hô, thử hỏi sao họ có thể không tức giận được chứ?
Bình luận facebook