-
Chương 38
Chương 38: Phát Sóng Trở Lại
Thấy là người quen, Lê An Hảo không nghĩ ngợi nhiều đã nhận cuộc gọi, nhưng vừa mới mở quang não lên thì đập ngay vào mắt cậu chính là đôi mắt sưng húp giàn giụa nước mắt của Katy.
“Hu hu, rốt cuộc mình cũng nhìn thấy cậu rồi, cậu không sao chứ? Tất cả đều tại bọn người xấu xa kia làm hại cậu phải điều trị tâm lý, những kẻ đó xứng đáng bị bắt nhốt một trăm năm, hu hu.”
Lê An Hảo thấy dáng vẻ này của Katy lúng túng không biết phải làm sao, chỉ có thể lên tiếng trấn an: “Cậu đừng kích động, tôi không sao rồi.”
Katy nghe Lê An Hảo nói xong thì vẫn cứ khóc, nhưng không còn gào thét như vừa rồi nữa mà chuyển sang nức nở, cô nói: “Karol à, cậu thật đáng thương, tại sao người tốt đẹp như cậu lại phải chịu đựng chuyện kinh khủng này chứ? Cậu biết không, tất cả mọi người đều rất nhớ cậu, mình liên lạc với cậu vô số lần nhưng không thấy cậu hồi âm, mình cứ tưởng sau này sẽ không gặp lại cậu được nữa, hu hu.”
Vừa dứt câu, Katy lại rơi nước mắt lã chã, Lê An Hảo càng cảm thấy có lỗi, nếu cậu biết còn nhiều người chờ mình như thế thì đã không trốn tránh rồi.
“Tôi xin lỗi, để mọi người phải đau lòng vì tôi rồi.” Lê An Hảo dùng giọng nói chân thành đáp lời Katy.
Katy lắc đầu nói: “Cậu đừng xin lỗi, cậu không có lỗi gì cả, sau này cho dù cậu không muốn phát sóng nữa, bọn mình cũng vẫn sẽ ủng hộ công việc tương lai của cậu, chỉ cần cậu bình an là đủ rồi.”
Mặc dù trong lòng cô rất muốn nhìn thấy Lê An Hảo đứng trước mặt mọi người biến những nguyên liệu khó ăn kia trở thành món ăn tuyệt mỹ an ủi linh hồn nóng nảy của mình, nhưng cô vẫn muốn nghe theo ý nguyện của cậu, thiếu niên này đã chịu quá nhiều tổn thương, cô không thể vì sự ích kỷ của mình mà ép buộc cậu đối diện với sợ hãi đang ám ảnh cậu được.
Trong lúc Katy đang đắm chìm trong sự tuyệt vọng của mình thì giọng nói trong trẻo ấm áp của Lê An Hảo vang lên, xóa tan mây mù trong lòng cô và biết bao người hâm mộ khác, cậu nói: “Tôi sẽ tiếp tục phát sóng, sẽ tiếp tục mang đến cho mọi người những món ăn ngon nhất mà tôi có thể nấu, cậu cứ yên tâm, chỉ cần còn một người yêu mến tôi, tôi cũng sẽ không làm người đó thất vọng.”
Katy nghe thiếu niên nói xong dường như không tin vào lỗ tai của mình, vẫn cứ đứng yên bất động trố mắt nhìn cậu không chớp mắt, miệng thì há to ra trông vô cùng buồn cười.
Nhưng Lê An Hảo không cười, cậu cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, nói chuyện với cô cũng rất thoải mái, vì thế cậu cứ im lặng mỉm cười chờ cô phục hồi tinh thần lại.
Mất một lúc lâu sau, Katy mới đưa ngón tay cho vào lỗ tai mà ngoáy ngoáy vài cái, sau đó lắp bắp hỏi lại: “Cậu nói cậu sẽ phát sóng trở lại?”
Lê An Hảo kiên nhẫn gật đầu.
“Yeah!” Katy vui mừng nhảy cẫng lên, cô chạy quay hú hét khắp phòng để bày tỏ sự phấn khích của mình, lúc này, Lê An Hảo mới thật sự bật cười trước hành động này của cô.
Mà ông bà Lawren ở bên cạnh thấy con trai của mình trò chuyện vui vẻ với một cô gái như thế, trong lòng bắt đầu suy đoán có lẽ nào hiện tại cậu thích con gái rồi hay không?
Bên kia, vui mừng đủ rồi, Katy trở lại màn hình trò chuyện với Lê An Hảo, bởi vì chạy nhảy quá lâu, cho nên lúc này gò má của cô đỏ ửng lên, trông vô cùng kiều mị xinh đẹp, ông bà Lawren thấy vậy càng thêm vừa ý cô gái này.
“Vậy khi nào cậu trở lại?” Katy hỏi.
Lê An Hảo suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Đến chiều nay tôi sẽ xuất viện rồi bay về Eakar luôn, cho nên rất có thể tôi sẽ mở phát sóng vào sáng ngày mai.”
Katy nhận được câu trả lời từ Lê An Hảo xong thỏa mãn mà gật đầu, sau đó lại hỏi han cậu thêm vài điều rồi tắt kết nối.
Lê An Hảo cởi bỏ được nút thắt trong lòng mình thì cảm thấy vô cùng vui vẻ, bắt đầu hí hửng thu dọn đồ đạc để xuất viện, trong lúc lơ đãng thì thấy cha mẹ cứ nhìn mình chằm chằm, cậu bèn hỏi: “Trên mặt con có dính gì sao?”
Bà Jennet nhìn gương mặt đáng yêu của con trai cầm lòng không được bèn giơ tay xoa nắn vài cái rồi mới lên tiếng: “Con thích cô bé vừa rồi đúng không?”
Lê An Hảo nghe vậy đứng hình mất năm giây, sau đó lắp bắp phủ nhận: “Không, không có chuyện đó đâu mẹ, Katy chỉ là bạn của con thôi, mẹ đừng hiểu lầm.”
Bà Jennet cũng không tiếp tục trêu chọc con trai, chỉ đành chiều theo cậu mà nói: “Được, được, là mẹ hiểu lầm, nếu sau này con thích ai, cứ việc dẫn về nhà ra mắt cha mẹ, cha mẹ đều sẽ ủng hộ hết mình.”
Lê An Hảo ngại ngùng gật đầu, sau đó chuẩn bị đồ đạc ngồi phi thuyền trở về Eakar.
Lần này cha mẹ không đi cùng cậu, vốn dĩ bà Jennet không muốn xa con trai út, nhưng cậu lại khuyên bà trở về chăm sóc ông Lawren, cậu cũng lớn rồi, đến lúc nên tự lập thôi.
Nghe vậy, mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng bà Jennet vẫn tôn trọng quyết định của con trai, ngậm ngùi bịn rịn tiễn cậu lên trên phi thuyền.
Vốn dĩ Lê An Hảo định cho phi thuyền bay thẳng đến nhà mình, nhưng không ngờ vừa bước vào địa phận của Eakar đã bị cảnh sát nơi này chặn lại, sau đó ra hiệu cho cậu đi theo họ.
Lê An Hảo còn tưởng mình lại làm ra chuyện gì bị bắt giam, trong lúc cậu đang hoảng hốt không biết nên làm thế nào thì phi thuyền đáp xuống tại một quảng trường rộng lớn, xung quanh toàn người với người.
Lê An Hảo hoang mang bước xuống phi thuyền, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên một loạt pháo giấy được bắn ra rải khắp người cậu, tiếp đến một vài người đàn ông mặc chính phục đi tới, cúi người dùng nghi thức trang trọng để chào cậu.
Lê An Hảo lúng túng cúi đầu chào lại, sau đó một người dẫn đầu trong đó tiến lên, nói: “Chào mừng cậu Karol trở lại Eakar, sự có mặt của cậu tại nơi này chính là một sự vinh dự lớn lao cho chúng tôi, mong rằng trí tuệ và tấm lòng nhân hậu của cậu sẽ giúp Eakar ngày càng phát triển, ngày càng thịnh vượng hơn nữa.”
Từ lúc sinh ra tới giờ làm gì có ai dùng cách nói chuyện trịnh trọng như thế để nói với mình, Lê An Hảo nghe xong càng thêm bối rối, tay chân không biết nên đặt ở chỗ nào, chỉ có thể ấp a ấp úng đáp: “Chuyện, chuyện cháu nên làm thôi ạ.”
Người đàn ông nọ thấy cậu chủ động xưng cháu cũng nhanh chóng đổi cách xưng hô, nói tiếp: “Tự giới thiệu với cháu, chú là phó bí thư của chính phủ hành tinh Eakar, Adam Robins, sau này nếu cháu cần giúp gì cứ nói thẳng đừng ngại, chú sẽ hỗ trợ hết mức có thể.”
Nói xong, ông Adam lại nở một nụ cười tự cho là thân thiện với Lê An Hảo, đáng lẽ một người có địa vị cao như ông ta không cần phải tự mình đón tiếp một cậu bé mười mấy tuổi, nhưng sau sự kiện vừa rồi, chính phủ Liên Bang đã cung cấp rất nhiều nguồn tài trợ cho Eakar với chỉ thị phải hỗ trợ tối đa cho mọi hoạt động của Karol, cho nên ông ta mới ân cần đón tiếp như thế.
Có vị tôn phật như thiếu niên tọa lạc tại Eakar, hành tinh này sớm muộn gì cũng thoát khỏi danh hiệu hành tinh cấp thấp mà thôi.
Sau một hồi xã giao vô bổ, cuối cùng Lê An Hảo cũng được thả về nhà, cậu thở phào nhẹ nhõm, quả thật cậu không thích hợp đưa đẩy giao thiệp với người ta một chút nào.
Thấy là người quen, Lê An Hảo không nghĩ ngợi nhiều đã nhận cuộc gọi, nhưng vừa mới mở quang não lên thì đập ngay vào mắt cậu chính là đôi mắt sưng húp giàn giụa nước mắt của Katy.
“Hu hu, rốt cuộc mình cũng nhìn thấy cậu rồi, cậu không sao chứ? Tất cả đều tại bọn người xấu xa kia làm hại cậu phải điều trị tâm lý, những kẻ đó xứng đáng bị bắt nhốt một trăm năm, hu hu.”
Lê An Hảo thấy dáng vẻ này của Katy lúng túng không biết phải làm sao, chỉ có thể lên tiếng trấn an: “Cậu đừng kích động, tôi không sao rồi.”
Katy nghe Lê An Hảo nói xong thì vẫn cứ khóc, nhưng không còn gào thét như vừa rồi nữa mà chuyển sang nức nở, cô nói: “Karol à, cậu thật đáng thương, tại sao người tốt đẹp như cậu lại phải chịu đựng chuyện kinh khủng này chứ? Cậu biết không, tất cả mọi người đều rất nhớ cậu, mình liên lạc với cậu vô số lần nhưng không thấy cậu hồi âm, mình cứ tưởng sau này sẽ không gặp lại cậu được nữa, hu hu.”
Vừa dứt câu, Katy lại rơi nước mắt lã chã, Lê An Hảo càng cảm thấy có lỗi, nếu cậu biết còn nhiều người chờ mình như thế thì đã không trốn tránh rồi.
“Tôi xin lỗi, để mọi người phải đau lòng vì tôi rồi.” Lê An Hảo dùng giọng nói chân thành đáp lời Katy.
Katy lắc đầu nói: “Cậu đừng xin lỗi, cậu không có lỗi gì cả, sau này cho dù cậu không muốn phát sóng nữa, bọn mình cũng vẫn sẽ ủng hộ công việc tương lai của cậu, chỉ cần cậu bình an là đủ rồi.”
Mặc dù trong lòng cô rất muốn nhìn thấy Lê An Hảo đứng trước mặt mọi người biến những nguyên liệu khó ăn kia trở thành món ăn tuyệt mỹ an ủi linh hồn nóng nảy của mình, nhưng cô vẫn muốn nghe theo ý nguyện của cậu, thiếu niên này đã chịu quá nhiều tổn thương, cô không thể vì sự ích kỷ của mình mà ép buộc cậu đối diện với sợ hãi đang ám ảnh cậu được.
Trong lúc Katy đang đắm chìm trong sự tuyệt vọng của mình thì giọng nói trong trẻo ấm áp của Lê An Hảo vang lên, xóa tan mây mù trong lòng cô và biết bao người hâm mộ khác, cậu nói: “Tôi sẽ tiếp tục phát sóng, sẽ tiếp tục mang đến cho mọi người những món ăn ngon nhất mà tôi có thể nấu, cậu cứ yên tâm, chỉ cần còn một người yêu mến tôi, tôi cũng sẽ không làm người đó thất vọng.”
Katy nghe thiếu niên nói xong dường như không tin vào lỗ tai của mình, vẫn cứ đứng yên bất động trố mắt nhìn cậu không chớp mắt, miệng thì há to ra trông vô cùng buồn cười.
Nhưng Lê An Hảo không cười, cậu cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, nói chuyện với cô cũng rất thoải mái, vì thế cậu cứ im lặng mỉm cười chờ cô phục hồi tinh thần lại.
Mất một lúc lâu sau, Katy mới đưa ngón tay cho vào lỗ tai mà ngoáy ngoáy vài cái, sau đó lắp bắp hỏi lại: “Cậu nói cậu sẽ phát sóng trở lại?”
Lê An Hảo kiên nhẫn gật đầu.
“Yeah!” Katy vui mừng nhảy cẫng lên, cô chạy quay hú hét khắp phòng để bày tỏ sự phấn khích của mình, lúc này, Lê An Hảo mới thật sự bật cười trước hành động này của cô.
Mà ông bà Lawren ở bên cạnh thấy con trai của mình trò chuyện vui vẻ với một cô gái như thế, trong lòng bắt đầu suy đoán có lẽ nào hiện tại cậu thích con gái rồi hay không?
Bên kia, vui mừng đủ rồi, Katy trở lại màn hình trò chuyện với Lê An Hảo, bởi vì chạy nhảy quá lâu, cho nên lúc này gò má của cô đỏ ửng lên, trông vô cùng kiều mị xinh đẹp, ông bà Lawren thấy vậy càng thêm vừa ý cô gái này.
“Vậy khi nào cậu trở lại?” Katy hỏi.
Lê An Hảo suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Đến chiều nay tôi sẽ xuất viện rồi bay về Eakar luôn, cho nên rất có thể tôi sẽ mở phát sóng vào sáng ngày mai.”
Katy nhận được câu trả lời từ Lê An Hảo xong thỏa mãn mà gật đầu, sau đó lại hỏi han cậu thêm vài điều rồi tắt kết nối.
Lê An Hảo cởi bỏ được nút thắt trong lòng mình thì cảm thấy vô cùng vui vẻ, bắt đầu hí hửng thu dọn đồ đạc để xuất viện, trong lúc lơ đãng thì thấy cha mẹ cứ nhìn mình chằm chằm, cậu bèn hỏi: “Trên mặt con có dính gì sao?”
Bà Jennet nhìn gương mặt đáng yêu của con trai cầm lòng không được bèn giơ tay xoa nắn vài cái rồi mới lên tiếng: “Con thích cô bé vừa rồi đúng không?”
Lê An Hảo nghe vậy đứng hình mất năm giây, sau đó lắp bắp phủ nhận: “Không, không có chuyện đó đâu mẹ, Katy chỉ là bạn của con thôi, mẹ đừng hiểu lầm.”
Bà Jennet cũng không tiếp tục trêu chọc con trai, chỉ đành chiều theo cậu mà nói: “Được, được, là mẹ hiểu lầm, nếu sau này con thích ai, cứ việc dẫn về nhà ra mắt cha mẹ, cha mẹ đều sẽ ủng hộ hết mình.”
Lê An Hảo ngại ngùng gật đầu, sau đó chuẩn bị đồ đạc ngồi phi thuyền trở về Eakar.
Lần này cha mẹ không đi cùng cậu, vốn dĩ bà Jennet không muốn xa con trai út, nhưng cậu lại khuyên bà trở về chăm sóc ông Lawren, cậu cũng lớn rồi, đến lúc nên tự lập thôi.
Nghe vậy, mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng bà Jennet vẫn tôn trọng quyết định của con trai, ngậm ngùi bịn rịn tiễn cậu lên trên phi thuyền.
Vốn dĩ Lê An Hảo định cho phi thuyền bay thẳng đến nhà mình, nhưng không ngờ vừa bước vào địa phận của Eakar đã bị cảnh sát nơi này chặn lại, sau đó ra hiệu cho cậu đi theo họ.
Lê An Hảo còn tưởng mình lại làm ra chuyện gì bị bắt giam, trong lúc cậu đang hoảng hốt không biết nên làm thế nào thì phi thuyền đáp xuống tại một quảng trường rộng lớn, xung quanh toàn người với người.
Lê An Hảo hoang mang bước xuống phi thuyền, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên một loạt pháo giấy được bắn ra rải khắp người cậu, tiếp đến một vài người đàn ông mặc chính phục đi tới, cúi người dùng nghi thức trang trọng để chào cậu.
Lê An Hảo lúng túng cúi đầu chào lại, sau đó một người dẫn đầu trong đó tiến lên, nói: “Chào mừng cậu Karol trở lại Eakar, sự có mặt của cậu tại nơi này chính là một sự vinh dự lớn lao cho chúng tôi, mong rằng trí tuệ và tấm lòng nhân hậu của cậu sẽ giúp Eakar ngày càng phát triển, ngày càng thịnh vượng hơn nữa.”
Từ lúc sinh ra tới giờ làm gì có ai dùng cách nói chuyện trịnh trọng như thế để nói với mình, Lê An Hảo nghe xong càng thêm bối rối, tay chân không biết nên đặt ở chỗ nào, chỉ có thể ấp a ấp úng đáp: “Chuyện, chuyện cháu nên làm thôi ạ.”
Người đàn ông nọ thấy cậu chủ động xưng cháu cũng nhanh chóng đổi cách xưng hô, nói tiếp: “Tự giới thiệu với cháu, chú là phó bí thư của chính phủ hành tinh Eakar, Adam Robins, sau này nếu cháu cần giúp gì cứ nói thẳng đừng ngại, chú sẽ hỗ trợ hết mức có thể.”
Nói xong, ông Adam lại nở một nụ cười tự cho là thân thiện với Lê An Hảo, đáng lẽ một người có địa vị cao như ông ta không cần phải tự mình đón tiếp một cậu bé mười mấy tuổi, nhưng sau sự kiện vừa rồi, chính phủ Liên Bang đã cung cấp rất nhiều nguồn tài trợ cho Eakar với chỉ thị phải hỗ trợ tối đa cho mọi hoạt động của Karol, cho nên ông ta mới ân cần đón tiếp như thế.
Có vị tôn phật như thiếu niên tọa lạc tại Eakar, hành tinh này sớm muộn gì cũng thoát khỏi danh hiệu hành tinh cấp thấp mà thôi.
Sau một hồi xã giao vô bổ, cuối cùng Lê An Hảo cũng được thả về nhà, cậu thở phào nhẹ nhõm, quả thật cậu không thích hợp đưa đẩy giao thiệp với người ta một chút nào.
Bình luận facebook