• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bảo Bối Của Toàn Tinh Tế (1 Viewer)

  • Chương 40

Chương 40: Mì Sợi
Sáu giờ sáng ngày mai?

Cậu chỉ là một đứa trẻ, cậu thức sớm như vậy làm gì?

Đây là phản ứng của toàn thể dân cư mạng sau khi đọc bài đăng của Lê An Hảo.

Ngoại trừ quân đội ra, giờ làm việc người lao động tại nơi này đều bắt đầu từ mười giờ, chỉ có công nhân xử lý môi trường có tính chất công việc đặc biệt mới thức dậy vào tám giờ sáng để dọn dẹp mọi thứ trước khi mọi người thức dậy.

Người lớn còn như thế, trẻ con càng thức muộn hơn, một ngày ở tinh tế kéo dài ba mươi hai tiếng, cho dù một người có bận rộn đến mức nào thì cũng sẽ không thức dậy vào lúc sáu giờ sáng, vậy mà Karol nói rằng cậu sẽ phát sóng vào giờ này, ai mà thức nổi để xem chứ?

Chẳng lẽ cậu làm vậy là để trừng phạt việc mọi người vu oan cho cậu lúc trước?

Nhưng ngay sau đó, suy nghĩ đã bị người khác mạnh bạo bác bỏ.

“Karol phát sóng vào giờ đó có nghĩa là cậu ấy cũng sẽ phải thức sớm hơn để chuẩn bị, trừng phạt chúng ta bằng cách này chẳng lẽ không phải đang tự trừng phạt chính mình sao?”

Lời của người này được vô số người ủng hộ, họ cho rằng mọi chuyện Lê An Hảo làm đều có ý định riêng của mình, họ chỉ cần nghe theo là được, cùng lắm thì chịu khó đặt báo thức sớm một chút.

Tuy nói là nói vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người lo sợ mình sẽ ngủ quên bỏ lỡ buổi phát sóng của Lê An Hảo, vì thế tại nơi cậu không nhìn thấy đang có hàng ngàn hàng triệu người quyết định sẽ thức trắng đêm nay, chờ đợi lần trở lại sau nhiều ngày vắng mặt của cậu.

Sáng hôm sau, tầm khoảng năm giờ rưỡi Lê An Hảo đã thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị nguyên liệu, sẵn sàng hết mọi thứ lại chưa đến sáu giờ, nhưng cậu vẫn bắt đầu mở ứng dụng Starlive lên và phát sóng.

Thói quen ngủ sớm dậy sớm này theo cậu đến từ Trái Đất, cậu cảm thấy tốt cho nên giữ lại, nhưng trong mắt người ở đây thì lại biến thành đặc biệt.

“Chào buổi sáng, tôi là Karol, chào mừng mọi người đến với buổi phát sóng trực tiếp của tôi.”

Một câu chào mở màn quen thuộc vang lên, vô số người ngồi canh từ tối qua đến giờ lập tức dũng mãnh ùa vào.

[Phong Peka: Đến rồi, đến rồi.]

[Hoa hồng nhỏ: Xin chào Karol, đã lâu không gặp, trông cậu gầy hơn trước nhiều đấy.]

[Thỏ không thích uống men đạm: Không uổng công tôi canh chừng ở đây suốt một đêm, nếu không dựa vào thiết bị báo thức chết tiệt kia, tôi vẫn sẽ bỏ lỡ một đoạn phát sóng.]

[Nhà rất nghèo: Còn đến mười phút nữa mới sáu giờ, cậu làm gì mà thức sớm quá vậy?]

[Ivan: Tôi là người mới, xin chỉ giáo nhiều hơn, công nhận trông Karol đáng yêu quá, không cần ăn đồ ăn, chỉ ngắm cậu ấy thôi là đủ rồi.]

[Karol là đóa hoa xinh đẹp: Anh bạn ở phía trên không hối hận đấy nhé, lát nữa tôi sẽ canh chừng anh, để xem lý trí của anh mạnh đến cỡ nào.]

Lê An Hảo nhìn vào khu bình luận, thấy người cũ vẫn ở đây, hơn nữa còn có rất nhiều người mới tới, mọi người trò chuyện rất vui vẻ, dường như vô tình hay cố ý, tất cả họ đều không nhắc đến sự kiện bạo lực mạng lần trước.

Lê An Hảo thấy thế bèn thở phào nhẹ nhõm, dù biết lần trước chỉ là sự cố, nhưng cậu vẫn không muốn thấy có người nhắc lại, cậu sẽ cảm thấy có chút gì đó không được tự nhiên, may là người hâm mộ của cậu, ai cũng tâm lý và vui vẻ cả.

“Hôm nay tôi sẽ phát sóng suốt một ngày, một lát nữa tôi sẽ nấu mì sợi làm bữa sáng, ăn xong thì ra vườn thu hoạch rau củ vận chuyển đến viện mồ côi, các loại thịt cá đã đưa đến đó từ trước, cho nên sẽ không mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị, nếu mọi người chỉ muốn xem nấu ăn thì có thể quay lại vào mười giờ trưa.”

Lê An Hảo nói xong lập tức thở hắt ra, đây có vẻ là lần cậu mở miệng nói một câu dài nhất mà không bị vấp, xem ra cậu đã dần quen với việc đứng trước nhiều người và tự tin hơn rồi.

[Karol bảo bối: Mười giờ có lẽ là giờ ăn sáng của mấy đứa nhỏ nhỉ?]

[Nhà rất nghèo: Đúng vậy, đây có lẽ là lần ăn sáng sớm nhất của tôi, sau này e là phải sống theo múi giờ của Karol rồi.]

Lê An Hảo nhìn thấy những bình luận này thì lập tức giải thích: “Thường ngày tôi ăn sáng trễ lắm, nhưng hôm nay lượng công việc nhiều, phải có gì đó bỏ vào bụng mới được.”

Nói xong, Lê An Hảo xắn tay vào làm ngay, sau đó một núi bột màu trắng nhỏ không bao lâu sau đã biến thành một cục bột dai mềm đàn hồi, tiếp đến lại được bàn tay điêu luyện của cậu kéo thành những sợi mì nhỏ dài đẹp mắt.

Nhóm người hâm mộ mới nhìn thấy điều thần kỳ này đều há hốc mồm mà ồ lên.

Còn nhóm người hâm mộ cũ thì cảm thấy vô cùng tự hào, nhìn xem, đây là bảo bối tài giỏi mà chúng tôi dưỡng thành đấy, mặc dù sự dưỡng thành này chỉ mới kéo dài chưa được một tháng.

Lê An Hảo cảm thấy bầu không khí trong phòng phát sóng rất náo nhiệt cho nên tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.

“Mọi người có nhìn thấy tên của phòng phát sóng không? Hảo hảo chính là tên của một nhãn hiệu mì ăn liền lâu năm ở địa cầu cổ đấy, khác với mì sợi phải chế biến nêm nếm gia vị mới ăn được, mì ăn liền rất tiện lợi, chỉ cần đổ nước sôi vào chờ ba phút là có thể ăn rồi, nếu có cơ hội, tôi sẽ làm thử cho mọi người thưởng thức.”

[Phong Peka: Vậy tôm là gì? Chua cay là gì?]

Tên của phòng phát sóng luôn là điều mà Phong Peka thắc mắc, Lê An Hảo đã giải thích cụm từ ‘Hảo hảo’ rồi, cậu ta cũng muốn biết luôn cả tôm và chua cay là gì.

Lê An Hảo nhìn thấy câu hỏi thuận tiện trả lời: “Tôm là một loại thủy sản, ăn rất ngon, chất thịt mềm ngọt, giá trị dinh dưỡng cũng cao, còn chua cay sao? Nó là hai loại vị giác, lát nữa khi đến viện mồ côi nấu ăn, tôi sẽ cho mọi người nếm thử.”

Thủy sản? Là những loài sinh vật sống dưới nước đó ư?

Thứ vừa hôi tanh lại dễ gây ngộ độc như vậy mà cũng có thể ăn hả trời? Theo như họ biết, cho đến bây giờ chỉ có một số loài cá được viện nghiên cứu bảo đảm an toàn cho lên kệ trong hệ thống mua sắm là có thể ăn được, còn những loài khác chưa được viện nghiên cứu đo lường độ nhiễm phóng xạ, vì vậy người dân cũng không dám tùy tiện ăn thử, huống chi chỉ cần ngửi mùi thôi, họ đã muốn nôn ra rồi huống chi là ăn vào miệng.

Tuy nghi ngờ là thế, nhưng mọi người lại ăn ý không nhắc đến hai chữ ‘ngộ độc’ trước mặt Lê An Hảo, họ nghĩ thầm thủy sản trên kệ ít như vậy, có lẽ cậu sẽ không mua trúng rồi lấy làm nguyên liệu chế biến đâu.

Nhưng họ đã lầm, chẳng những Lê An Hảo đã mua, mà còn mua với số lượng lớn đang chất đống ở viện mồ côi chờ nấu cho họ xem nữa đấy.

“Lần này tôi cố ý kéo nhiều mì sợi một chút, chừa ra năm phần gửi tặng khán giả may mắn, mọi người chờ một chút nhé.”

Cái gì? Karol lại tặng thưởng?

Cậu đợi đó, tôi sẽ kéo cả dòng họ ba đời của mình vào giành phần!

Đây là suy nghĩ chung của toàn bộ người đang xem phát sóng, một lượng lớn người thoát ra, rất nhanh sau đó lại kéo một lượng lớn người xem hơn nữa vào, may mà Lê An Hảo đã tắt chức năng tặng quà, nếu không bây giờ phòng phát sóng đã bị sập rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom