Thẩm Việt lấy cớ dưỡng thương đòi chung phòng với ta.
Thật ra vết thương không đáng ngại, nhưng phu quân của ta ngày càng yếu đuối, đến nỗi không cầm nổi cốc nước, nhất định phải ta đút cho.
Thẩm Việt nhìn bát thuốc bên cạnh, giọng điệu yếu ớt: “Nương tử, tay ta đau.”
Không buồn tiếp chuyện, ta xoay người bỏ đi.
Ta ít ra cũng là trà xanh, sao dám giả vờ yếu đuối trước mặt ta chứ?
Có lẽ thấy chiêu này không áp dụng được với ta, Thẩm Việt trở về trạng thái như cũ. Nhưng chàng bắt đầu tự vấn.
Ta nghe thấy chàng lẩm bẩm: “Sao lại thế nhỉ? Ta rất thích như vậy, sao lại không có tác dụng với nàng?”
Ta: ……….
Thẩm Việt giả vờ yếu đuối nhưng chắc quên soi gương, trông chàng làm nũng như thể muốn đấm chec người khác vậy…
Ta mặc kệ Thẩm Việt trong phòng, ra sân đi dạo. Thấy Thẩm Diệu được người ta đẩy xe lăn đi tới.
Ta còn chưa kịp định thần, thì Thẩm Việt - người vừa mới yếu đến nỗi không cầm được cốc nước - xuất hiện bất thình lình sau lưng ta, ôm nhẹ. Giọng điệu lạnh lùng: “Xin lỗi đi.”
Thẩm Diệu không phục lắm, nhưng vẫn phải nói: "Xin lỗi."
Thẩm Việt hỏi: "Xin lỗi ai?"
Thẩm Diệu sợ hãi: "Tẩu tẩu, xin lỗi, lúc ấy ta bị mê muội."
Ta khoanh tay nói: "Ta không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi.”
“Ta đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn cái gì…” Nhưng dưới ánh mắt của Thẩm Diệu, giọng hắn nhỏ dần.
Thẩm Việt cười lạnh nói: "Cữu cữu sai người ngươi tới, ta cho là ngươi biết sai rồi, xem ra đến chet vẫn không biết sợ. Hôm nay bắt coc’ hủy dung, một ngày nào đó, chẳng phải ngươi sẽ ra đường giet người sao?"
Thẩm Việt rút con d a o từ tay người hầu, bước lên hai bước, che khuất tầm nhìn của ta: "Cũng tốt, ta còn tưởng ngươi sẽ khóc lóc, khiến ta còn không biết nên ra tay như thế nào."
Thẩm Diệu hoảng sợ: "Biểu ca, huynh muốn làm gì! Đệ là biểu đệ của huynh đó! Cha đệ là cữu cữu ruột của huynh, biểu ca, huynh không thể làm thế được!"
Thẩm Việt nói: "Thẩm Diệu, con người ta từ trước đến nay có thù tất báo."
"Biểu ca, a!" Thẩm Diệu kêu thảm thiết, nhanh chóng hôn mê.
Thẩm Việt lấy khăn lau mau trên tay, xoay người ngăn cản ta nhìn thấy cảnh mau me này: "Lâm Du Bạch phế một chân của hắn, ta chỉ tặng cho hắn một vết sẹo trên mặt. Thiện Thiện, nàng có trách ta thiên vị hắn quá không?
Ta hỏi: "Sao chàng biết hắn là người bắt cóc ta?”
"Tra được rất dễ mà.”
"Thẩm Diệu là độc đinh duy nhất của cữu cữu chàng, bây giờ tàn tật, còn bị hủy dung nữa, sau này khó mà lấy vợ được."
"Không sao, cữu cữu sẽ hiểu thôi."
Ta lo lắng: "Thẩm Việt, chàng không cần làm thế vì ta, ta..."
Thẩm Việt ngắt lời ta, ánh mắt nghiêm túc: "Thẩm Diệu là con trai duy nhất trong nhà, chẳng lẽ nàng không phải là viên ngọc quý của cha mẹ, được bao bọc mà lớn lên sao? Tại sao nàng gả cho ta lại phải chịu oan ức? Tính ta vốn lạnh lùng, nhưng không có nghĩa là không biết thương ai."
Ta sửng sốt, nhớ tới trước khi thành thân, cha ta từng nói cha mẹ Thẩm Việt mất sớm, bị người ta khinh thường nhưng vẫn giữ nguyên bản chất ban đầu, đứa trẻ như thế cứng cỏi, không hèn mọn. Dù sau này phu thê chia cách thì ta cũng có thể an toàn rút lui.
Mấy ngày sau, Thẩm Việt đột nhiên lại dọn ra riêng.
Trước đây ta sẽ không quan tâm chuyện này, nhưng giờ không biết vì sao mà lại nảy sinh tò mò.
Ta đến bên ngoài thư phòng, nhìn thấy người hầu đang thay thuốc cho Thẩm Việt, sau lưng là những vết thương chồng chất.
Người hầu khó hiểu hỏi: “Tướng quân, vì sao phải lừa phu nhân?”
Thẩm Việt dựa vào cửa sổ cạnh giường nói: "Khổ nhục kế dùng một lần là được, ta sợ nàng sẽ đau lòng."
Người hầu hoang mang: "Dùng nhiều lẽ ra phải vô tác dụng chứ?"
Thẩm Việt thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Lý, chờ ngươi thành thân sẽ biết."
Tiểu Lý âm thầm cạy vết sẹo của hắn: "Lần này tướng quân dọn ra, lần sau biết tìm cớ gì để dọn vào đây?"
Khuôn mặt Thẩm Việt cứng lại.
Ta bật cười, bị hai người họ nghe thấy.
Thẩm Việt đột nhiên ngẩng đầu làm ảnh hưởng việc băng bó, miệng cười xán lạn: “Thiện Thiện nghe được rồi sao?”
"Nghe thấy rồi." Ta đi vào, ngồi xuống mép giường: "Sao trước đây ta không phát hiện ra chàng còn có một mặt như vậy nhỉ?"
"Bây giờ nàng biết cũng không muộn."
Thẩm Việt đánh mắt với Tiểu Lý, hắn còn non nớt, không hiểu, sau khi hành lễ với ta thì đứng thẳng sang một bên chờ lệnh.
Thẩm Việt nghiến răng: "Tiểu Lý, gây cản trở sẽ gặp quả báo đấy."
Cuối cùng Tiểu Lý cũng phản ứng lại, vội vã rời khỏi phòng, nhân tiện đóng cửa.
Thẩm Việt gối đầu lên đùi ta, hỏi: "Sao nàng lại tới đây?"
"Ta đột nhiên muốn đến xem chàng đang làm gì."
"Xem ra chân thành của ta có ích rồi, Thiện Thiện bắt đầu quan tâm ta."
Thẩm Việt mặc lại quần áo, che đi những vết thương đáng sợ.
Ta hỏi: "Chàng có đau không?"
Hắn bất ngờ, cầm tay ta áp lên mặt: "Đau, nhưng được nàng quan tâm, ta không còn thấy đau nữa.”
"Ta là thuốc sao?"
“Nàng là thuốc của ta.”
Thẩm Việt cười khẽ: "Ta vừa mới dỗ vui nàng được một lúc, mà nàng đã bắt đầu im lặng rồi? Như này ta không biết nói gì nữa.”
“Không phải tại chàng, lần trước cha ta cũng nói y như vậy, ta cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp thôi.
________________
Mùa đông đến, chúng ta sẽ tới núi sương mù ở vài ngày. Cha mẹ ta đã đính ước với nhau ở đấy.
Chỗ này trước đây là võ đường, mẹ ta dạy kiếm ở đây. Sau này võ sinh chuyển đi, cha ta mua lại làm nhà.
Tỷ tỷ ta bận rộn cung đấu mấy năm, cuối cùng năm nay cũng có thời gian dẫn theo con gái ra sân đắp người tuyết.
Mẹ ta đang luyện kiếm, còn cha ta ôm bình nước nóng đu xích đu.
Không biết tại sao năm nay ta còn dẫn theo Thẩm Việt.
Cha ta và tỷ tỷ nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhướn mày với ta.
Thẩm Việt chào hỏi từng người một.
Mẹ ta không cảm nhận được bầu không khí lạ, khẽ gật đầu: "Thẩm Việt, tới đúng lúc lắm, luyện kiếm với ta đi."
Khi hai người này bàn luận võ nghệ, tỷ tỷ giao cháu gái cho nha hoàn, đưa ta ra ngoài.
"Sao muội lại đưa hắn đến? Ta cứ tưởng muội vụng trộm với Lâm Du Bạch rồi."
“Tỷ thấy ta thèm khát nam nhân đến vậy sao?"
Vẻ mặt ta như ăn phải mướp đắng, tỷ tỷ cuối cùng cũng không trêu ghẹo ta nữa.
"Rất khó để hai bên cùng thích nhau, Thẩm Việt may mắn lắm mới được muội muội nhìn bằng con mắt khác."
Ta khó hiểu: "Tại sao năm đó tỷ tỷ lại vào cung?"
Tỷ ấy nghĩ rồi đáp: “Chắc là vì chán quá, muốn thu phục Hoàng đế cho mọi người xem chơi."
Ta không khỏi thán phục trong lòng.
......
Khi quay trở lại, cha ta và Thẩm Việt đang chơi cờ.
Tuyết đang rơi nhẹ, chơi trong sân một lúc làm ướt giày của ta. Ta về phòng thay thì thấy có một hộp gấm trên bàn trang điểm thêu chữ “Thiện.”
Bên trong là chiếc trâm cài tóc khắc hoa hải đường, thân còn có chữ “Thiện”.
Ta hỏi nha hoàn cái này ai đưa.
Nha hoàn nói: “Đây là của Lâm công tử đưa tới khi người đang kén rể.”
Ta nghĩ, hình như đúng như vậy thật.
Ta không quan tâm hắn tặng gì, không mở ra xem. Giờ thấy vật này, không lẽ Lâm Du Bach thích ta?
Nghĩ đến đây ta lại thấy khó chịu. Cảm giác buồn nôn lên tận cổ.
Người đối đầu với ta thật ra lại thích ta? Vì thích ta nên mới suốt ngày đối đầu với ta?
Điên rồi. Chuyện này còn đáng sợ hơn cả sinh con cho Thẩm Việt nữa.
Thẩm Việt bước vào, thấy mặt ta không vui thì hỏi: "Cây trâm này làm sao vậy?"
Hắn tiến lại gần, nhìn thấy chữ "Lâm" được khắc ở mặt còn lại của cây trâm.
Lần này thì đến lượt mặt Thẩm Việt không vui.
Căn phòng yên tĩnh đến khó thở, Thẩm Việt nhanh chóng khôi phục lại như cũ, kéo ta ngồi xuống mép giường, quỳ xuống dưới đất thay tất và giày bị ướt cho ta.
Vì muốn phá vỡ bầu không khí này, hắn cười khẽ nói: "Lần sau nàng chú ý một chút, lần này ta coi như không nhìn thấy."
Ta: ....
Hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Thiện Thiện không cần áy náy, thật ra nàng có yêu ta hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nàng đồng ý ở bên ta, cho ta yêu nàng là được."
Áy náy á? Ta chỉ biết trả đũa thôi.
Ta thở dài thườn thượt: "Thẩm Việt, ta cứ nghĩ chàng khác những nam tử khác, hóa ra chàng cũng nghĩ ta như vậy."
Thẩm Việt chớp mắt, khó hiểu.
"Không sao đâu, dù chàng có bỏ ta, ta cũng không trách chàng."
"Sao lại như vậy được? Cả đời này Thẩm Việt sẽ chỉ có một thê tử."
"Thật không? Nhưng hình như chàng chẳng tin tưởng ta chút nào."
Thẩm Việt trầm mặc: "Thiện Thiện, ta yêu nàng, cho nên không quan trọng những thứ đó."
“Nhưng mà Thẩm Việt, tín nhiệm rất quan trọng, nếu ở bên nhau mà cứ hiểu lầm thì dần dần sẽ không còn thích nữa." Ta nói, "Chàng có thể hỏi ta chuyện cây trâm là sao, tại sao Lâm Du Bạch lại đưa cho ta cái này mà."
Hắn vui mừng hỏi: "Ta có thể hỏi sao? Ta nghĩ nàng sẽ thấy phiền nếu ta hỏi nhiều như vậy."
Ta hé miệng, nhất thời không biết nói gì.
Tình cảm của Thẩm Việt đơn thuần, hoàn toàn là một bó rau dại ngốc nghếch.
Không biết hắn lý giải sự trầm mặc của ta thành cái gì mà nắm cổ tay ta, cười xán lạn: "Vậy nên Thiện Thiện đang quan tâm ta, sợ ta buồn vì những hiểu lầm đó sao?"
Hừm….
Thấy không? Ta chẳng cần dùng chút trà nghệ nào. Thẩm Việt đã tự lừa bản thân rồi.
Tỷ tỷ đến gọi bọn ta dùng bữa, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện này, tỷ ấy vỗ tay nói: "Chính là như thế, phải chăm sóc Thẩm Việt nhiều hơn, ăn nhiều thịt chi bổ não, à không, bồi bổ cơ thể mới được
Bình luận facebook