Cả nhà ta, ngoại trừ mẹ, thì tất cả đều là trà xanh đậm đặc.
Mẹ ta là mỹ nhân đẹp nhất kinh thành, vương gia hay tướng quân cũng phải lòng bà. Những người theo đuổi bà đều là những vẫn vật lớn mặt, nhưng bà lại gả cho cha ta. Một người đàn ông nhu nhược yếu đuối. Hoặc có thể do ông luôn thể hiện như vậy.
Cha ta chính là người tìm ra nghệ thuật trà xanh.
Từ khi ta bắt đầu có thể nhớ được, ta đã thấy quanh ta đều là mùi trà nồng đậm.
Hai tỷ muội ta cũng không tránh khỏi việc trở thành trà xanh non.
Tỷ tỷ của ta là người hiếu học, lại nhanh nhạy, con đường làm trà của tỷ ấy trải thảm thẳng đến hậu cung, trở thành quý phi được sủng ái nhất.
Còn ta, nhờ sự cố gắng của tỷ tỷ mà có anh rể là Hoàng đế, cho nên bắt đầu cuộc sống cá muối. Ta bỏ hết các loại trà, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống.
Cho đến khi ta gả cho Thẩm Việt, hắn chiến thắng trở về từ biên quan, mang theo một cô gái yếu đuối trở về.
Thẩm Việt ôm ta, khẽ nói; “Nàng ta là Mạnh Vân, con gái thuộc hạ cũ của cha ta. Hai người họ gửi gắn cho nàng ta theo về kinh, nhờ ta tìm mối hôn sự tốt, nhưng ta đã xa nhà lâu, không rõ sự tình, đành phiền phu nhân xem xét giúp ta.”
Hắn nói như đùa: “Ta tin tưởng ảnh mắt của phu nhân, dù sao nàng cũng chọn trúng ta trong vô số vương gia công tử.”
Ta: ....
Sở dĩ ta chọn hắn vì cha ta nói ta còn non, trà nghệ chưa thành thục, cơ thể lại yếu đuối, nên chọn một phu quân chỉ có não yêu đương.
Sau đó, là cha ta chọn Thẩm Việt.
Mặc dù ánh mắt của ta thì chả tốt chỗ nào.
“Đó là mắt nhìn của cha ta tốt, đợi ta về hỏi cha xem sao.”
Thẩm Việt bóp mặt ta, nói: "Nương tử đúng là thích nói đùa."
……
Ngày hôm sau, Mạnh Vân tới gặp ta.
Nàng ta đã lột bỏ lớp mặt nạ rụt rè ngày hôm qua, nay đến để diễu võ dương oai với ta.
“Ta còn tưởng mỹ nhân thiên hạ, hoá ra ngươi cũng chỉ được có thế. Như này mà cũng dám gả cho Thẩm ca chiến công hiển hách?”
Ta: ?????????
“Sở Thiện Thiện, mọi người nói thân thể ngươi yếu đuối, nhưng lại luôn không cho Thẩm ca nạp thiếp, ngươi lấy tư cách gì mà ngang ngược như vậy?”
Ta nghi ngờ hỏi: "Ngươi nghe ai nói thế?"
Nàng ta cười mỉa mai: “Đương nhiên là Thẩm ca ca nói. Những tướng sĩ khác đều được vợ gửi thư nhung nhớ, hỏi thăm tình hình, chỉ có huynh ấy là không có một lá thư nào. Thẩm ca ca nói ngươi không khoẻ, không cần tốn công gửi thư. Nhưng theo ta thấy, ngươi rõ ràng rất khoẻ mạnh, huynh ấy không thích ngươi nên mới không muốn ngươi gửi thư.”
Ta: ??????????????
“Thẩm ca đệ nhất dũng tướng, các cô nương tranh nhau gả cho huynh ấy, nhưng huynh ấy lại nói gia quy nghiêm ngặt, không cho phép nạp thiếp. Làm gì có người đàn ông nào không thích năm thê bảy thiếp? Rõ ràng là ngươi không cho phép Thẩm ca nạp thiếp, muốn huynh ấy cô độc cả đời.”
Ta thấy nhức cả đầu……
Lúc này, có tiếng bước chân đang đi ngoài sân.
Ánh mắt Mạnh Vân sáng lên, tự tát mình một cái.
Ta phản xạ có điều kiện, ngã xuống đất, mắt ươn ướt nhìn ra cửa.
Nhớ ra rồi, đây là chiêu cha ta đã dùng để hãm hại tình địch.
Sau đó, Thẩm Việt xuất hiện trước cửa.
"Do ta không cẩn thận, không trách muội muội." Ta hơi ngửa cổ, sau khi tạo ra tư thế yếu ớt xinh đẹp, ta mới ôm mặt, khóc như lê hoa đái vũ.
Nhìn qua có vẻ yếu đuối nhưng vẫn có mấy phần mạnh mẽ, đáng thương nhưng lại càng xinh đẹp.
Mạnh Vân sững sờ, không kịp phòng bị, đứng ngơ ngác trước một loạt hành động của ta.
Thẩm Việt bế ta lên, bảo hạ nhân đi gọi đại phu, sau đó hắn không vui nhìn Mạnh Vân: "Ngươi tới đây làm gì?"
Mạnh Vân lúc này như mới tỉnh mộng, vội vàng giải thích. Giọng yếu đuối nói: “Thẩm ca, Vân nhi mới đến phủ, chỉ thân quen với mỗi huynh, nếu ta suốt ngày đi theo huynh, sợ làm người khác hiểu nhầm.”
Ta nhớ huynh từng kể tỷ tỷ rất dễ gần, nên muốn đến chơi cùng. Nhưng Vân nhi vừa vào thì tỷ đột nhiên bị ngã.
Sắc mặt Thẩm Việt càng tối, nắm bắt trọng tâm hỏi: “Thế nào là đột nhiên bị ngã? Ngươi không biết sao?”
“Vân nhi thực sự không biết.” Nàng ta vừa nói vừa như sắp khóc
“Nương tử nhà ta chưa từng bị ngã bao giờ, tại sao ngươi vừa đến thì nàng lại ngã? Thẩm Việt tức giận nói, “Ngươi còn dám tát nàng?”
Mạnh Vân hoảng hốt, nhất quyết phủ nhận: “Vân nhi oan quá! Ta không làm, Thẩm ca, huynh phải tin ta.”
Ta cười thầm, nàng ta oan thật…
Ta vờ gạt nước mắt, khóc nấc lên: “Phu quân, Mạnh Vân không đánh ta.”
Thẩm Việt thở dài, giọng dịu dàng đi nhiều: "Thiện Thiện, do nàng quá hiền lành, nên mới có nhiều kẻ không biết tốt xấu dám đến khiêu khích nàng.”
Hắn đặt ta xuống, dỗ dành ta, nói: “Nương tử, đừng sợ, vi phu làm chủ cho nàng, nàng bị đánh như nào, thì cứ đánh lại như thế.”
Ta: ..…
Ta vùi mặt vào lòng Thẩm Việt, giả vờ như đang sợ hãi.
Nhưng trong lòng lại buồn bực, đánh trực tiếp đâu phải là thủ đoạn của trà xanh đâu.
Thẩm Việt vỗ lưng ta trấn an, nói với Mạnh Vân: "Phu nhân ta thiện tâm, không so đo với loại rắn rết như ngươi. Ta vốn là nể mặt trưởng bối mới có lòng tốt dẫn ngươi vào kinh, ngươi không biết ơn thì thôi, đã thế còn dám bắt nạt phu nhân ta ngay trong nhà của ta. Sáng mai ngươi thu dọn đồ đạc đi đi, ngôi chùa nhỏ này không thể chứa nổi vị Phật lớn như ngươi."
Mạnh Vân: ....
Mạnh Vân ấm ức quay người định đi, Thẩm Việt gọi nàng lại.
"Khoan đã, chuyện ngươi đánh phu nhân ta, nàng không so đo với ngươi, nhưng ta thì có."
Ta từ trong lòng Thẩm Việt ngẩng đầu lên tủi thân nói: “Ta không sao, không đau đâu.”
Mạnh Vân như gặp quỷ, khuôn mặt vặn vẹo nói: “Được, ngươi bỏ bùa mê thuốc lú cho chàng phải không?”
Nàng ta tự tát mình một cái, “Coi như ta xui xẻo! Gặp phải các ngươi.”
Nói xong thì nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Ta cười lạnh trong lòng, trà xanh là nghề của chị đây rồi nhé.
Từ khi sinh ra, chị đã tắm trong nước trà rồi.
_________________
Sau đó không lâu, ở tiệc mừng thọ của Thái Hậu.
Ta và Thẩm Việt vào cung tham dự yến tiệc, trên đường đi, bọn ta gặp em họ của Thẩm Việt, Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu lập tức leo lên xe ngựa của bọn ta, đưa mắt nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, rất không hài lòng với ta. Hắn hất cằm hỏi Thẩm Việt: “Biểu ca, phu nhân của huynh à?”
Thẩm Việt mắng hắn: "Không biết lớn nhỏ, ngươi phải gọi là chị dâu."
Thẩm Diệu à một tiếng, chỉ nói: "Biểu ca, đệ đệ nghe nói lúc huynh dốc sức trên trận mạc,có người lại ở nhà yên ổn hưởng thụ, không lo lắng chút nào phải không?”
Thẩm Việt nhíu mày: “Ngươi nghe ai ăn nói linh tinh đấy?"
“Biểu ca, đệ nghe phó tướng nói đó. Nói huynh ghen tị khi nhìn các tướng sĩ khác được vợ gửi thư cho, còn liên tục hỏi có thư ở Thẩm phủ gửi cho huynh không.”
Vẻ mặt Thẩm Việt trở nên mất tự nhiên, hắn liếc ta một cái, nói: "Đừng nghe hắn nói bậy! Không có chuyện đó đâu."
Ta: .…
Thành thân nửa tháng, Thẩm Việt phải tới biên quan,
chưa kịp bồi đắp tình cảm thì ta gửi thư kiểu gì?
Hơn nữa khi đó, ta đã rửa tay gác kiem’, không đi theo con đường trà đạo, nên cũng không có lý gì phải giả vờ cả.
Mà rõ ràng trong thư không thấy nhắc đến việc muốn ta trả lời thư.
Thẩm Diệu nhìn phản ứng của hai người bọn ta thì đoán ra đây là sự thật, lúc này hắn chỉ hận không thể gõ đầu Thẩm Việt cho tỉnh ra: "Biểu ca, huynh xa nhà lâu như thế mà nàng ta không đoái hoài gì đến huynh, ngay cả một lá thư cũng không có. Rõ ràng là không quan tâm đến phu quân của mình.”
Lời này của hắn đã làm thức tỉnh khả năng phòng ngự của trà xanh trong người ta, ta buột miệng thốt lên: "Chiến sự ở biên quan căng thẳng, ta sợ gửi thư sẽ khiến chàng phân tâm."
Sau đó cụp mắt xuống, giả vờ như mất mát, lấy lùi làm tiến, "Thẩm Việt, không nhận được thư của ta chàng thất vọng lắm đúng không? Biểu đệ nói đúng, ta không phải là một thê tử tốt."
Thẩm Việt nắm tay ta, ánh mắt dịu dàng: "Không hề, Thiện Thiện là thê tử tốt nhất, Thẩm Việt cưới được nàng là do phúc lớn. Hơn nữa, chúng ta tâm linh tương thông, nương tử nghĩ gì ta đều biết, không cần phải chứng minh với người ngoài."
Rồi hắn lại biến sắc, quay sang nhìn Thẩm Diệu, giọng lạnh lùng mà kiên định, "Ngươi cũng nghe rồi đấy, Thiện Thiện không gửi thư là vì sợ ta sẽ phân tâm thôi, như thế chẳng phải nàng quan tâm ta thì là gì?"
Thẩm Diệu: .....
“Biểu ca, huynh rơi não lúc đánh giặc rồi sao?"
Thẩm Diệu tức giận nhảy xuống xe.
Vào cung, trước khi cung yến sắp bắt đầu, tỷ tỷ của ta cho người gọi ta đến chỗ nàng.
Tỷ tỷ mặc y phục màu tím, trên đầu là trang sức xa hoa, hoa lệ động lòng người, khác hẳn với hình tượng đóa hoa bé nhỏ trước đây của tỷ ấy.
Thấy ta kinh ngạc, tỷ tỷ chớp mắt nói: "Trà xanh không phải dựa vào quần áo, trang sức, mà là dựa vào lời nói, hành động."
Sau khi chia sẻ kinh nghiệm làm trà gần đây của mình, tỷ ấy bỗng nhiên hỏi ta: "Muội và Thẩm Việt ở chung thế nào?"
Ta suy nghĩ một lát rồi đáp: "Cũng ổn ạ."
Tỷ tỷ nhướn mày, như đang xem kịch vui: "Lâm Du Bạch đã về rồi."
Ta: .…
Làm trà xanh như bọn ta sẽ luôn gặp một loại người, đó chính là người có thể nhìn thấu bọn ta chỉ bằng cái liếc mắt.
Ví dụ như tình địch của cha ta, hay tình địch của tỷ tỷ.
Nhưng bọn họ thuộc hàng cao thủ, đến nay vẫn chưa gặp người nào là không trị được.
Còn ta thì khác, trà nghệ của ta không giỏi, Lâm Du Bạch chính là người khó chơi nhất mà ta từng gặp.
Hắn không phải là tình địch của ta mà là người đối nghịch với ta.
Bọn ta quen nhau từ nhỏ, lúc ta đang học làm trà, hắn luôn vạch trần ta, hại ta đến bây giờ vẫn không có người bạn nào.
Nhưng mấy năm trước Lâm Du Bạch thi đỗ Trạng Nguyên, tới nơi khác làm quan rồi.
Buổi tiệc diễn ra được hơn nửa, Thái Hậu và Hoàng thượng đã rời đi, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều.
Nam nữ ngồi riêng, lúc ta đi ra ngoài cho tỉnh rượu, ta gặp Triệu Ninh, và em gái của Lâm Du Bạch, Lâm Tĩnh An.
Triệu Ninh tính bơ ta, nhưng Lâm Tĩnh An dịu dàng cười nói: "Thẩm phu nhân, cô cũng ra đây hít thở sao?"
Giác quan thứ sáu của trà xanh mách bảo ta đánh giá hoàn cảnh xung quanh đây, ở đây có một hồ nước rất sâu, nhưng chưa tới mức mất mạng được.
Mà ở hành lang bên kia còn có mấy vị phu nhân đang ngắm hoa.
Ta lập tức mỉm cười còn dịu dàng hơn cả nàng ta, đáp: "Đúng vậy, ta vừa mới uống rượu nên thấy đau đầu."
Triệu Ninh cực kỳ đắc ý, lời nàng nói như giấu đáo: "Đúng là ngươi nên đau đầu, nghe nói biểu ca dẫn một cô gái từ biên quan về đó."
"Tiểu Ninh." Lâm Tĩnh An ngắt lời nàng ta.
Triệu Ninh trợn mắt, chẳng quan tâm: "Tĩnh An tỷ tỷ, chuyện này đã truyền khắp kinh thành rồi, nàng ta đâu còn mặt mũi nữa."
Ta: ????????
Ta nói: “Đúng là có chuyện như vậy, đó là con gái thuộc hạ cũ của cha Thẩm Việt, nhưng nàng ta nhớ người nhà quá nên đã về rồi."
Lâm Tĩnh An bỗng nhiên che miệng lại: "Nhưng ta nghe nói là cô...."
Nàng ta nói tới đây thì dừng.
Triệu Ninh nói tiếp: "Rõ ràng là ngươi ghen tị ép nàng phải đi."
Nghe đến đây ta đã đoán ra hai người này muốn làm gì rồi. Kẻ tung người hứng, là đang muốn để ta tức giận, làm rất tốt.
Ta lập tức cụp mắt xuống, tỏ vẻ đau lòng nói: "Khắp thiên hạ làm gì có người phụ nữ nào nguyện ý chia sẻ phu quân mình cho người phụ nữ khác đâu."
Nói đến đây, ta lại ngẩng đầu lên, cười mạnh mẽ như che giấu sự buồn bã, như thể đã rất si mê Thẩm Việt rồi: "Nhưng nếu phu quân thích thì ta sẽ đồng ý. Chỉ cần Thẩm Việt vui thì ta sẽ vui."
Triệu Ninh: ....
Lâm Tĩnh An: ....
Bọn họ đều câm nín.
Kế hoạch không thành, Triệu Ninh trở nên nóng nảy.
Lâm Tĩnh An đi về phía ta, khi chỉ còn cách ta độ khoảng một bước chân, ta nhanh chóng tìm được góc tốt, sau đó mỉm cười ngã xuống hồ nước dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ.
Ngoại trừ nhìn từ phía trước thì bất kể là nhìn từ phía nào cũng là Lâm Tĩnh An đẩy ta xuống.
Lâm Tĩnh An: "Sao ngươi không nói cho ta biết nàng ta biết giả vờ như vậy hả?"
Triệu Ninh: "Mẹ nó, trà xanh chec tiệt!"
Ta sắp ngã xuống thì có một sức mạnh kéo ta lại.
Mở mắt ra thì thấy Lâm Du Bạch.
Ta chỉ muốn đâm hắn một nhát.
Triệu Ninh lập tức hoảng sợ giải thích: "Lâm đại nhân, là nàng ta tự nhảy, bọn ta không làm gì, phải không Tĩnh An tỷ tỷ."
Vẻ mặt Lâm Tĩnh An khó tả: ....
Lâm Du Bạch cười nhạt, nói: "Triệu tiểu thư đừng hoảng sợ, bản quan chưa thấy gì hết."
Hắn nhìn Lâm Tĩnh An khiến nàng ta run lên, nàng ta nói: "Nhị ca, muội ra ngoài lâu rồi, phải về thôi."
Nói xong thì hành lễ kéo Triệu Ninh đi.
Cả quá trình ta đều không lên tiếng, dù sao giả làm trà xanh trước mặt Lâm Du Bạch cũng chẳng khác nào liếc mắt đưa tình với kẻ mù.
Ta định rời đi, Lâm Du Bạch bắt đầu chướng khí: "Thẩm phu nhân không định cảm ơn ta sao?"
Cảm ơn hắn? Ta còn đang muốn cho hai kẻ kia biết thế nào mới gọi là trà xanh đích thực.
Ta bước nhanh vài bước, Lâm Du Bạch tiến lên giữ chặt tay ta: "Đứng lại!"
Ta khó hiểu nhìn hắn, hắn ngượng ngùng buông tay ra, nói: "Thẩm Việt biết bộ mặt thật của ngươi không? Nói xem, nếu ta nói cho Thẩm Việt biết thì hắn sẽ như thế nào?"
Ta dửng dưng: "Nói đi."
Dù sao ta cũng chưa có tình cảm, không sợ đối phương chán ghét.
Vừa dứt lời, bóng dáng Thẩm Việt đã xuất hiện.
Ta nhanh chóng đi về phía Thẩm Việt, hắn có chút kinh ngạc.
"Sao hôm nay Thiện Thiện lại nhiệt tình với ta vậy?"
Ta nói cho có: "Thẩm Việt, ta mệt."
"Về nhà thôi."
"Được."
Trước khi lên xe, Lâm Du Bạch lại xuất hiện ở cửa cung, hắn gọi Thẩm Việt.
Ta ngồi trên xe ngựa, nghe rõ hai người họ nói.
Lâm Du Bạch nói: "Thẩm tướng quân, ngài đừng để bị lừa."
Thẩm Việt không hiểu, hỏi lại: "Sao Lâm đại nhân lại nói vậy?"
Lâm Du Bạch cười nói: "Thẩm tướng quân, phu nhân của ngài rất biết cách lừa người, tấm lòng của ngài bị không đặt đúng chỗ rồi.”
Sắc mặt Thẩm Việt không tốt: "Lâm đại nhân quan tâm nhiều quá rồi."
"Thẩm tướng quân không biết thôi, ta và Thiện Thiện biết nhau từ rất lâu trước khi hai người thành thân đấy."
Lâm Du Bạch cố tình mờ ám, khiến người ta dễ dàng hiểu nhầm.
Quả nhiên, làm trà xanh như bọn ta sợ nhất là kẻ địch như thế này.
Bầu không khí im lặng thoáng chốc, Thẩm Việt nhanh chóng lên tiếng.
Hắn nói: "Biết rất lâu thì sao? Sao Thiện Thiện chỉ lừa ta chứ không lừa người khác? Chắc chắn là vì nàng yêu ta."
Còn cố tình nhấn mạnh hai chữ "người khác" nữa chứ.
Lâm Du Bạch: ....
Ta: ....
Giờ phút này, ta không thể không công nhận con mắt tinh tường của cha ta, đào được viên đá quý Thẩm Việt giữa biết bao nhiêu người.
Hơn nữa, đây hẳn là lần đầu tiên, kẻ điên như Lâm Du Bạch phải bó tay với một người chỉ có não yêu đương.
Bình luận facebook