• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Nhà vợ trà xanh của tướng quân (2 Viewers)

  • Chương 3

Bị Thẩm Ninh cắt ngang, việc hòa ly bị bỏ ngỏ.

Mấy ngày nay hắn luôn tìm cách tránh mặt ta, tình cờ gặp cũng vội vã bỏ đi.

Nếu đã nghĩ thông, thì ta lại trở về cuộc sống nhàn rỗi như trước. Dạo phố, tiêu tiền, luôn là cách giải khuây tốt nhất.

Đúng lúc đang thử quần áo, ta bị đánh bất ngờ từ phía sau, ngất đi.

Tỉnh lại đã thấy bản thân ở trong một ngôi miếu cũ.

Bên ngoài có tiếng nói chuyện. Hình như là của Thẩm Diệu và Thẩm Ninh.

“Tỷ tỷ, ta có quà muốn tặng cho tỷ.”

“Đệ kéo ta đến nơi rách nát này là muốn tặng ta quà gì?”

Tiếng bước chân ngày một gần, ta lại diễn bài hôn mê.

Ta nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi khép lại, Thẩm Ninh kinh ngạc nói: "Sao người lại ở đây? Đệ đã làm gì?"
“Không làm gì, đệ chỉ đánh nàng ta bất tỉnh thôi."

"Mau đưa về đi."

"Tỷ không vui sao?"
Thẩm Diệu không hiểu, "Chẳng phải tỷ thích biểu ca sao? Người phụ nữ này coi thường tình cảm của biểu ca, nàng ta mới là người không xứng đáng. Đệ phải doạ nàng mới được.”

"Ta đã từng nghĩ như vậy, cho đến khi..." Thẩm Ninh im lặng một lúc, "Tuổi tác là khoảng cách lớn nhất giữa ta và huynh ấy, huynh ấy biết rất nhiều chuyện mà ta không muốn nhắc đến, thậm chí ta còn không dám nhớ lại, đệ hiểu không?"

"Đệ không hiểu."

Thẩm Ninh như nhớ đến chuyện gì đó, cáu kỉnh quát lên: "Mau đưa nàng ta về đi! Ta không quan tâm, nhanh lên, dù thế nào đệ cũng phải đưa nàng ta về."
"Được rồi."
Sau khi Thẩm Ninh đi, Thẩm Diệu bắt đầu thay đổi thái độ, hắn ngồi xuống trước mặt ta, cười lạnh: "Sở Thiện Thiện, chẳng phải biểu ca thích ngươi vì gương mặt đẹp sai? Nếu nó bị huỷ hoại, liệu còn có người thích ngươi nữa sao? Chắc chắn tỷ tỷ ta sẽ rất vui. Gương mặt xấu xí hợp với lòng dạ rắn rết của ngươi. Biểu ca và tỷ tỷ mới xứng đôi nhất.”
Nếu ở một hoàn cảnh khác. Đây đích thị là thằng em của năm, cuồng anh chị đến mức biến thái.
......
Thẩm Diệu chuẩn bị chạm d a o vào mặt ta, ta nhanh chóng lăn sang tránh được nột nhát.

“Thì ra ngươi đã tỉnh từ lâu.”

Trà xanh bọn ta luôn nhanh hơn người bình thường. Nếu không làm sao kịp nắm bắt tình hình để hành động.

“Ta và ngươi không thù không oán. Sao ngươi lại hận ta như thế?” Ta vừa nói, vừa tìm cách đi về phía cửa.

“Ngươi không xứng với biểu ca. Không có ngươi ngáng đường, chắc chắn giờ này tỷ tỷ và biểu ca đang rất hạnh phúc. Rốt cục, ngươi đã cho biểu ca bùa mê thuốc lú gì, khiến huynh ấy nhất định phải chọn ngươi?”

Cha ta cho dù mắt có tốt đến đâu, nhưng cũng vạn lần không ngờ Thẩm Việt có thằng em họ dở hơi như thế này.

“Não ngươi cìn sử dụng được không vậy? Hay trong đấy toàn bã đậu? Vấn đề này phải hỏi Thẩm Việt, sao lại đổ lên đầu ta? Không ăn được bánh, lại trách người mua sao?”

Thẩm Diệu đuối lý, rút con d a o đ â m về phía ta.

Ta tránh né, con dao cắt đứt mấy sợi tóc của ta. Ta nhân cơ hội xách váy đi ra ngoài, sau đó xoay người chạy.

Ở đây rừng núi hoang vu, Thẩm Diệu đuổi theo ta phía sau. Không phân biệt được phương hương, ta chạy bừa về phía trước, thế mà lại tìm thấy đường.

Ta còn chưa kịp vui mừng, Thẩm Diệu đã chặn trước mặt ta.

“Ngươi nghĩ mình có thể chạy được sao?” Hắn nở nụ cười độc ác khiến ta sợ hãi.

Lúc này có tiếng xe ngựa chạy đến, tông thẳng vào người Thẩm Diệu.

Bên trong là Lâm Du Bạch. “Trùng hợp thật đấy, ngươi lại nợ ta một mạng nữa.”

Ta định chạy tiếp thì bị tóm lên xe ngựa.

Rèm xe đóng lại, Lâm Du Bạch nói: "Thiện Thiện, hay chúng ta cá cược đi, đoán xem Thẩm Việt có tìm được ngươi không."

“Sao tự dưng lại bắt ta? Gần đây toàn lũ người có vấn đề là sao?”

“Tại sao? Bình thường chúng ta ở cạnh nhau không phải đều như này sao?” Hắn nói.

“Thật ra thì ta thích uống trà trong hoà thuận hơn, ngươi thấy sao?”

“Không. Ta thích con người thật của Sở tiểu thư chỉ thể hiện khi ở trước mặt ta.”

“Lâm Du Bạch, ngươi muốn chec sao?”

“Ồ. Đây mới đúng là Sở tiểu thư ta biết này.”

Bánh xe di chuyển về phía cổng thành, lúc vào thành, chúng ta lướt qua Thẩm Việt.
Ta muốn kêu cứu nhưng Lâm Du Bạch nói: "Ngươi mà nói một chữ thì ta sẽ hôn ngươi."

Ta như bị bóp cổ, chỉ biết gào thét trong lòng.

Lâm Du Bạch quả không hổ là sát thủ diệt trà xanh, rất biết cách khiến ta buồn nôn.

Lâm Du Bạch giữ ta ba ngày, lạ nhà lạ giường ta cũng mất ngủ ba ngày.

Hắn kinh ngạc: "Lúc ngươi mới đến Thẩm phủ sao không phát hiện có tật xấu này?"

Ta mệt mỏi, không buồn tranh cãi, chỉ nói: “Mùi hương trên người Thẩm Việt làm ta dễ ngủ.”

Lừa nhà ngươi thôi, bởi vì ta cũng mất rất lâu mới quen được giường ở Thẳm phủ, lúc đầu cũng trằn trọc không ngủ nổi, đến nay vẫn chưa chung phòng với Thẩm Việt.

Lâm Du Bạch đắp một chiếc chăn mỏng lên cho ta, nói: "Lúc đó ta không ở kinh thành, tốt nhất ngươi đừng lừa ta."

Không biết có phải vì mất ngủ sinh ra ảo giác không mà ta cản nhận được sự dịu dàng từ hắn.

Ta rùng mình với suy nghĩ kinh dị này: "Tin hay không kệ ngươi.”

"Sở Thiện Thiện, ngươi biết không, mỗi lần ngươi gạt ta đều sẽ..." Hắn dừng lại, chuyển đề tài, "Hoa hải đường lại nở rồi, một năm sắp trôi qua."

Ta buồn bực hỏi: "Đều sẽ cái gì?"

"Không nói cho ngươi biết."

……

Ai học nhiều cũng nói chuyện cao siêu như này à???

Tối hôm đó, Thẩm Việt tìm thấy ta.

Hắn mặc y phục tiện cho việc hành động trong đêm, ngồi trước giường lay ta tỉnh dậy.

Ta mê man một lát rồi oán trách: "Sao chàng chậm thế hả? Nếu Lâm Du Bạch muốn giết ta, cỏ xanh đã mọc trên mộ ta rồi."

Thẩm Việt lấy áo choàng khoác lên người ta, bế ta lên rồi nói khẽ: "Là lỗi của ta, không bảo vệ chu toàn cho nàng. Trở về ta sẽ nhận phạt của phu nhân, đến khi nào nàng thấy hết giận thì thôi.”

Khi chúng ta sắp thoát ra được ngoài, đền đuốc bốn bề bỗng sáng lên.

Lam Du Bạch câm cung từ bóng tối bước ra, nhìn Thẩm Việt: “Ta cho rằng võ tướng Thẩm Việt thì phải có chiến lược sáng suốt hơn chứ.”

Thậm Việt nói: "Vậy xin lỗi vì không theo như ý Lâm đại nhân."

Lâm Du Bạch thu lại nụ cười, ngắm mũi tên vào bọn ta.

“Để nàng ấy lại, ta có thể để người rời đi nguyên vẹn.”

“Ngài nói gì có lý hơn đi. Lâm đại nhân đây là muốn ám sát mệnh quan triều đình sao?”
“Ta chẳng biết Thẩm đại tướng quân nào, chỉ thấy một tên trộm xông vào phủ của ta nửa đêm thôi.” Hắn cười nói: “Có muốn cược xem ngươi nhanh hay tên của ta nhanh không?”

Thẩm Việt buông ta ra, nói: “So thử xem.”

Lâm Du Bạch cười càn rỡ: “Nếu Thẩm tướng quân né được toàn bộ ba mươi mũi tên, thì hai người có thể rời đi.”

Ta muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng này, tăng xác suất có thể an toàn ra ngoài lên: "Đừng mà, hai người làm gì vậy, đều là trung thân dưới trướng Hoàng thượng, dù gì cũng phải gặp mặt, sao cứ phải đánh giết nhau thế. Hay là chúng ta cùng bình tĩnh ngồi xuống ăn cơm, uống trà được không?"

Lâm Du Bạch thản nhiên nói: "Chúng ta đang tranh giành tình cảm, ngươi không nhận ra sao? Thiện Thiện, chắc bây giờ trong lòng ngươi đang nhảy cẫng lên chứ gì."

Nụ cười của ta đông cứng trên gương mặt, vẻ mặt khó nhìn như ăn phải cức, hắn đúng là biết cách khiến người khác buồn nôn.

"Nhìn xem, ngươi vui mừng tới nỗi không nói lên lời rồi kìa."

Chet tiet…

Màn tỷ thí mau chóng diễn ra, ta tránh ở hành lang theo dõi. Động tác bắn tên của Lâm Du Bạch gần như không dừng, mũi tên bắn về phía giữa trán Thẩm Việt.

Bỗng nhiên có mũi tên bắn lén về phía ta, gần như cùng lúc đó, Thẩm Việt đứng trước mặt đỡ mũi tên thay ta.
Tiếng mũi tên phập vào thịt vang lên. Thẩm Việt nghiêng đầu cười: "Lâm đại nhân, người trong phủ của ngươi cũng không đáng tin nhỉ."

Thẩm Việt nói xong câu đấy thì đau đớn ra mặt.

Ta vội vàng ôm lấy Thẩm Việt đang ngã xuống, tức giận nói: "Lâm Du Bạch, chữ tín của ngươi bị chó tha rồi sao? Thế này là tỷ thí cái thá gì?”

Mặt Lâm Du Bạch trắng bệnh, cảm xúc trong mắt phức tạp. Hắn như muốn nói gì đó với ta, cuối cùng quay đầu ra lệnh cho hạ nhân: "Đưa họ về đi."

Mũi tên xuyên qua lưng của Thẩm Việt, đại phu vất vả lắm mới lấy được mũi tên ra, giữ lại mạng cho hắn.

Ta ngồi đợi bên cạnh mép giường của Thẩm Việt, chờ hắn tỉnh lại.

Dù sao hắn cũng bị thương vì ta, hắn mà chec thì ta áy náy lắm.

Ba ngày sau, Thẩm Việt tỉnh lại, nhưng bị mất trí nhớ.

Hắn ngồi trên giường nghi ngờ hỏi: "Ngươi là ai?"

Ta yên lặng nhìn hắn cả buổi, hỏi: "Chàng thật sự không nhớ ta sao?"

Thẩm Việt lắc đầu: "Xin lỗi, ta không hề có ấn tượng với ngươi."

Hạ nhân trong phủ nhìn ta với ánh mắt cảm thông, ta ôm ngực, buồn bã nói: "Ta vốn là thê tử của chàng, nhưng chàng không hề thích ta, thậm chí còn vì người khác mà muốn bỏ ta."

Thẩm Việt tỏ vẻ hoang mang.

Ta lấy khăn tay lau khóe mắt, nói tiếp: "Như vậy cũng tốt, nếu chàng không nhớ ta thì cũng không nhớ đến tình cảm đã rạn nứt. Nhân lúc này chúng ta hoà ly, sau này không gặp lại nữa.”

Hạ nhân trong phủ cùng nhìn Thẩm Việt với ánh mắt đồng tình.

Thẩm Việt ôm đầu, đau khổ nói: "A! Đầu ta đau quá, ta muốn nghỉ ngơi, việc này nói sau đi."

Ta nghi ngờ: "Chẳng phải chàng bị thương ở lưng sao?"

Thẩm Việt im bặt, chuyển tay xuống ôm ngực: “Đau đến mức làm ta mê sảng rồi, Thiện Th…”

Cả căn phòng tĩnh lặng, Thẩm Việt trốn vào trong chăn.

“Thì ra chàng lừa ta. Mũi tên không bắn vào đầu thì làm sao mất trí được?

Thẩm Việt rầu rĩ nói trong chăn: "Ta sợ sau khi ta tỉnh, nàng lại nhắc đến chuyện hòa ly, nhưng nàng lại chớp thời cơ ngay cả khi ta bị bệnh để đòi hoà ly với ta.”

"Nếu chàng mất trí nhớ thì không phải là Thẩm Việt mà ta biết, đương nhiên ta cũng không muốn ở với chàng nữa."

"Vậy ý nàng là vẫn muốn ở bên cạnh ta?" Thẩm Việt lật chăn lên, chạm mắt với ta, "Nàng thích ta đúng không?"

Ta trả lời không cần nghĩ: "Thẩm Việt, ta là thê tử của chàng, đương nhiên là thích chàng rồi."

Ý cười trên mặt Thẩm Việt dần tan biến, hắn nói: "Không phải thê tử của ta, mà là Sở Thiện Thiện, là con người chân thật trước mặt Lâm Du Bạch. Nói cho ta biết, Thiện Thiện, nàng thích ta không?"

Ta ngẩn người, trong đầu bỗng hiện ra cảnh hắn đỡ mũi tên cho ta, vẫn muốn nói dối, nhưng lại buông lời thật lòng: "Thật ra thì có chút cảm động."

Thẩm Việt cười, nắm tay ta áp lên mặt hắn: "Chỉ cần ta đủ chân thành, cảm động cũng sẽ biến thành yêu."

Ta giật mình, tránh né ánh mắt nóng rực của hắn.

Ta bỗng nhận ra, có người vừa dùng chiêu trà xanh với ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom